1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Thái tử Đông Phương Trạch

      “Thái tử giá lâm!”

      Nghe tiếng tất cả tiếng cười đều ngưng, tất cả mọi người đều nghi ngờ biết tại sao thái tử lại tới. Chỉ là nghi ngờ nghi ngờ nhưng khi bóng dáng của thái tử xuất , mọi người đều đồng thời quỳ lạy: “tam kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!”

      “Ha ha! Đều đứng lên ! Bản thái tử chẳng qua là nghe trong phủ tướng quân có tiệc, cho nên đặc biệ tới tham gia náo nhiệt, mọi người cần phải thận trọng!” Dứt lời, tự mình tới đỡ Mộ Dung Chinh: “Mộ Dung tướng quân đứng dậy !”

      “Tạ thái tử điện hạ!”

      Mọi người cùng đứng dậy, lập tức có người an bài vị trí cho thái tử, thái tử vung tay lên: “Tất cả mọi người đều ngồi !”

      “Tạ thái tử!”

      Mọi người ai về vị trí ấy, cũng có cười đùa chuyện như trước, cả bữa tiệc như trầm xuống, Mộ Dung Gấm tìm Đường Trúc: “Đưa bọn trẻ ra ngoài hết !”

      Đường Trúc gật đầu cái lĩnh mệnh , Mộ Dung Gấm lúc này mới ngẩng đầu nhìn phụ thân chuyện với thái tử Đông Phương Trạch. Thái tử Đông Phương Trạch là trưởng tử của đương kim hoàng thượng, cũng là con trai trưởng của hoàng hậu, là thái tử danh chính ngôn thuận của vương triều Thiên Khải. Mà thái tử là người xuất chúng, ngũ quan tuấn tú, phong cách tao nhã, lịch , mặt luôn mang nụ cười , cao quý nhưng lộ vẻ xa cách, khiến cho người khác cảm thấy rất thân thiết. thân long bào minh hoàng thái tử mặc người hề lộ ra vẻ trần tục, ngược lại toát ra vẻ cao quý của ngạo nhân. Thái tử chỉ có bề ngoài, còn thông minh tài trí hơn người, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung bất phàm, hơn nữa dùng quyền thế đè ép người, là người khiêm tốn, luôn có danh tiếng tốt với tất cả mọi người. Có thể người hoàn mỹkế thừa ngôi vị hoàng đế.

      Nhưng hoàn mỹ có thể lên tất cả hay sao? Theo Mộ Dung Gấm biết, đương kim hoàng thượng có tất cả mười bảy người con, hoàng tử có mười người, trong đó có thể đoạt vị có năm. Nghĩ đến có thể ngồi lên ngôi vị thái tử này cũng phải dễ dàng.

      Như nhận thấy được quan sát của Mộ Dung Gấm, Đông Phương Trạch xoay đầu lại, nhìn thấy Mộ Dung Gấm trong nháy mắt sững sờ, ngay sau đó cười ôn hòa tiếng: “Chắc hẳn vị này là thiên kim của Mộ Dung tướng quân?”

      Mộ Dung Gấm có trả lời, chỉ hơi cúi người chào cái, sau đó rũ hai mắt xuống, giống như là thiên kim tiểu thư sợ thấy người lạ.

      Mộ Dung Chinh cũng muốn thái tử chú ý đến con của mình, giơ ly rượu lên: “Thái tử hôm nay hạ mình giá lâm, khiến cho hàn xá có thêm sinh khí, thần kính thái tử ly!”

      Câu hỏi bị xem , Đông Phương Trạch hơi vui nhưng mặt có biểu gì, cầm ly rượu lên: “Tướng quân cùng các vị tướng sĩ vì ta luôn ở biên quan, càng vất vả công lao càng lớn, bổn điện mới là người nên kính các vị mới phải!”

      Thời điểm mọi người ngồi hàn huyên, Mộ Dung Gấm lặng lẽ lui về phía sau, cuối cùng rời khỏi đám người. nghĩ trêu chọc những vị vương công quý tử trong những ngày ở đây, có gì nên tránh được nên tránh!

      Rời khỏi bữa tiệc, Mộ Dung Gấm đến nới đám con nít ở, những phụ nhân kia vì bọn chúng nấu chút đồ ăn khuya. Khi nãy bọn chúng cũng ăn được gì nhiều tại được ăn rất vui. Nhìn thấy Mộ Dung Gấm tới, lập tức mời: “Tiểu , mau tới đây nếm thử chút, thịt xào này ăn rất ngon!”

      Mộ Dung Gấm khẽ cười rồi ngồi xuống, ôm đứa bé bên cạnh vào lòng, xoa mỡ mặt nó: “Buổi tối ăn tám phần no thôi, nếu khi ngủ đau bụng đấy!”

      “Chúng đệ nghe tiểu !”

      Mộ Dung Gấm cười cười nhưng thêm cái gì. ra nàng nghĩ chuyện khác, thái tử đột nhiên giá lâm, rốt cuộc biết có chuyện gì. Mặc dù nàng có thể đoán được đại khái là gì, nhưng vận nhịn được lo lắng.

      Tách khỏi những tiểu tử kia, Mộ Dung Gấm tự chủ đến vườn hoa tương đối vắng vẻ phía sau. Vườn hoa trong phủ Mộ Dung giống vườn hoa khác bình thường vẫn trồng các loại hoa đẹp, mà trong hoa vườn loại nào cũng có thể làm thuốc, dù tùy ý nhổ đám cỏ cũng đều là dược liệu.

      hành lang, giàn hoa trần rũ xuống thành rèm hoa thiên nhiên, bên điểm những bông hoa li ti, ngược lại trông rất đẹp.

      Mộ Dung Gấm nhìn chằm chằm vườn hoa cách đó xa, ánh mắt lại biết nhìn về phương nào, đợi đến khi hồi hồn đột nhiên phát có người nhìn mình, cả kinh trong lòng. Quay đầu lại thấy người là Đông Phương Trạch, nhất thời thu lại cảm xúc, khom mình thấp hành lễ.

      người, Đông Phương Trạch hướng về phía nàng, đôi giày thêu Tường Vân Long dừng lại ở trước mặt nàng, thanh như ôn tuyền róc rách chảy từ đỉnh đầu truyền đến: “Bổn điện giống như bị Mộ Dung tiểu thư ghét, nhìn bổn điện cái, mở miệng câu cũng nguyện ý?”

      Mộ Dung Gấm nghe thấy vậy, thân thể lại cúi thấp hơn nữa, thanh mang tời cảm giác sợ hãi: “Thần nữ sợ hãi, điện hạ tư thế thiên nhân, phải là người thần nữ có thể nhìn, cũng sợ lỡ lời làm điệnhạ tức giận, cho nên mới dám mở miệng!”

      Đông Phương Trạch cười , ánh mắt cũng cách người trước mắt, nhìn vào đầu nàng, giống như là muốn nhìn ra cái gì: “Lời ngươi vừa xong lại khiến cho bổn điện thấy mồm miệng ngươi lanh lợi, tốt lắm! Miễn lễ, bổn điện chấp thuận ngươi nhìn mặt bổn điện.

      Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ, đành phải ngẩng đầu lên, trong mắt là bộ dáng e ngại, thấy Đông Phương Trạch cau mày: “Đại tiểu thư làm được gì của nhà Mộ Dung chính là dáng vẻ này sao?”

      Mộ Dung Gấm thân thể chấn động, nhất thời đối phương có chuẩn bị mà đến. Nghĩ là điều tra kỹ về nàng rồi, sau khắc liền nghe thấy Đông Phương Trạch tiếp: “Bổn điện cũng phải lang sói mãnh hổ, Mộ Dung tiểu thư cần thiết sợ như cà hạt. Tin tưởng những đứa bé kia cũng nguyện ý nhìn tiểu như vậy, ý Mộ Dung tiểu thư sao?”

      Đông Phương Trạch xong, xoay người rời , giống như là xuất của chỉ là với Mộ Dung Gấm, ta sớm biết tất cả, ngươi cần phải giả vờ với ta. Nhưng cũng lộ ra ý đồ hay vẻ ác ý gì, khiến người khác thế đoán được ý của . Nhìn bóng lưng Đông Phương Trạch dần dần biến mất, vẻ mặt hèn nhát của Mộ Dung Gấm dần dần nhạt , đổi thành khuôn mặt cười nhạt, ba phần lạnh lùng, năm phần tà mị, còn dư lại hai phần vô tình.

      -----lời ngoài mặt-----

      (Lời tác giả cũng là lời của nhuandong)

      Xin mọi người ủng hộ nhiều hơn! Rất nỗ lực viết xong quyển này, ta để cho mọi người thất vọng. Mong mọi người luôn ủng hộ ta.
      Dion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Hảo y đường

      Đêm qua bởi vì thái tử đến cho nên bữa tiệc vốn náo nhiệt trở nên có mùi vị gì. Chỉ là mọi người gì, dù sao cũng là thái tử, bàn luận lung tung dẫn đến tai họa.

      Sáng sớm, Mộ Dung Chinh rời giường từ rất sớm, sau đó thay triều phục vào triều. Mộ Dung Gấm cùng Mộc Hương và Đường Trúc đến y quán lớn nhất Vân Đô – Hảo y đường!

      Hảo y đường là tiệm thuốc lớn nhất Vân Đô đồng thời cũng là y quán lớn nhất. Nơi đây tụ tập rất nhiều đại phu ở bốn phương, đặc biệt có tiểu đồng phụ trách bốc thuốc, sắc thuốc, so với những tiệm thuốc khác lớn và quy mô hơn rất nhiều. Người tới xem bệnh chỗ nào cũng có, hơn nữa phần lớn tất cả đều là người nghèo. Tất cả mọi người ở Vân Đô đều biết đến Hảo y đường có vị “bàn tay tiên”, mặc kệ mắc chứng nan y gì, ở đâu nàng đều chữa khỏi, nếu như là người nghèo khổ có thể bốc thuốc miễn phí, người nào muốn nhận thuốc miễn phí có thể ở lại hảo y đường làm việc trả nợ. Cho nên rất nhiều người đến nơi đây xem bệnh, mà vị tiên y thần bí kia càng được vạn dân ủng hộ.

      Mộ Dung Gấm vào từ cửa sau, chào hỏi chưởng quỹ, sau đó ngồi vào phòng dành riêng cho nàng. Trong phòng được bao quanh kín bằng những bức tường gỗ, phía trung gian có chiếc cửa sổ , đủ để cho người ta cho bàn tay vào, người bên ngoài tuyệt đối nhìn thấy được người bên trong.

      Khi nhìn thấy chưởng quỹ dẫn người vào phía cửa sổ phòng riêng của vị tiên y kia mọi người lập tức sôi trào hiểu được tiên y tới. Nhưng họ cũng lập tức xông tới mà vẫn như cũ đứng ở vị trí của mình chờ đến lượt. Bởi vì họ bết quy định của tiên y, chỉ bệnh đặc biệt nặng tiên y mới rat ay.

      Người nọ đưa tay từ cửa sổ vào, Mộc Hương lập tức cầm tấm vải trắng đặt lên tay , sau đó Mộ Dung Gấm giơ tay lên bắt mạch. Chỉ trong chốc lát, Mộ Dung Gấm thu tay lại,lấy bút ở bên cạnh ghi lại triệu chứng và phương thuốc đưa ra ngoài, dược đồng ở bên ngoài nhận lấy đơn thuốc mang lấy thuốc. Người bên ngoài sớm thích ứng với cảnh như vậy, cũng vẫn rất hài lòng. Dù sao tiên y vẫn luôn thần bí như vậy. Mặc dù cũng có người tò mò vị tiên y này rốt cuộc là thần thánh phương nào, nhưng lại ai dám nhìn qua cửa sổ hay là vào nhìn hình dáng nàng. Bởi vì từng có vị công tử con nhà giàu đùa bỡn muốn vào, lập tức bị ném ra, hơn nữa cả người đều nổi mẩn đỏ. Từ đó ai dám quấy rầy tiên y.

      Xem cho năm người, Mộ Dung Gấm liền rời . ra những bệnh này nhất định nàng phải tự mình đến. Nhưng nàng vẫn cần phải cho mọi người thấy hảo y đường vẫn có tiên y như trước. Có như vậy mới có thể bảo trụ danh tiếng của hảo y đường!

      Từ hảo y đường ra, Mộ Dung Gấm vòng qua cửa trước. Xa xa nhìn thấy cánh cửa to lớn, nàng mỉm cười xoay người. Hảo y đường ra chỉ là tâm huyết của nàng trong lúc bộc phát. Nàng trồng nhiều dược thảo như vậy cùng thể đưa toàn bộ cho binh lính. Hơn nữa cũng nhiều loại dược liệu nàng thể trồng được, chắc chắn có nhiều thứ còn thiếu, cho nên nàng liền mở ra y quấn này. Vừa có thể bán ra dược liệu của mình cho khắp mọi nơi, đồng thời có thể mua vào các loại dược liệu khác, bổ sung những thứ thiếu của mình. Xem bệnh cho người nghèo lấy tiền, có thể có được ủng hộ của dân chúng. Xem bệnh cho người phú quý, số tiền hảo y đường kiếm được cũng ít, cho nên còn có thể kiếm được thêm chút tiền. Coi như nhất cử tứ đắc!

      Mộ Dung Gấm cũng lưu lại đường lâu, rất nhanh trở về phủ tương quân. Đúng lúc người trong cũng vừa đến, tối nay trong cung có tiệc, muốn Mộ Dung Gấm dự. Mộ Dung Gấm bảo Mộc Hương thưởng chút cho thái giám, tiếng cảm ơn.

      Chờ thái giám rời , Mộc Hương liền vui vẻ: “Tiểu thư, được vào hoàng cung nha! Nghe trong hoàng cung vô cùng lớn, hơn nữa cực kỳ đẹp, em vẫn luôn muốn vào xem chút!”

      Mộ Dung Gấm đối với tinh thần phấn chấn của Mộc Hương cảm thấy bất đắc dĩ: “Hoàng cung rộng lớn nhưng khắp nơi đều là nguy hiểm. Từng bước đều phải cẩn trọng, nếu sai bước chỉ sợ là mất mạng luôn!”

      “Nguy hiểm như vậy sao?” Mộc Hương cảm thấy có chút tin nhưng vaanxthu lại cảm xúc.

      Mộ Dung Gấm biết Mộc Hương mặc dù đơn giản nhưng lại phải là loại người thích mạo hiểm, cho nên nàng cũng cần lo lắng!

      Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm vào cung, Triệu Thành và các phó tướng khác lại ở lại trong phủ. Cho nên vương phủ vẫn náo nhiệt như cũ,những đứa bé vui mừng đùa giỡn, mà những binh lính khác ngồi ở bên cạnh vừa uống rượu vừa nhìn trẻ nô đùa. mặt mọi nguời đều nở những nụ cười ấm áp.

      Những phó tướng này đại đa số đều là người độc thân, đừng là vợ con, ngay cả người thân đều còn cho nên bọn họ đều có nhà để trở về. Mộ Dung phủ tại chính là nhà của họ, mỗi lần trở lại mọi người đều vô cùng vui vẻ.

      Mộ Dung Gấm xoay người định lài phát vạt áo của mình bị người koes lại. Quay đầu nhìn lại, phải là tiểu tử Diệu Hi kia sao? ràng mới vừa học lại ngày ngày chạy khắp nơi cũng sợ ngã.

      …… ……Bão Bão……” mặc dù thể liền mạch nhưng từng chữ lại cực kì ràng. Mộ Dung Gấm cười tiếng khom người bể tiểu tử kia lên. Sau đó lần nữa bị tiểu tử thơm chút, Mộ Dung Gấm nhìn tiểu tử cười giống như được ăn kẹo ngọt, im lặng lau nước miếng dính mặt. hiểu sao nó luôn dính lấy mình.

      Mộc Hương thở phì phò nhìn chằm chằm tiểu tử kia: “Tiểu tử này quá ghê gớm, tiểu mã cái rắm, hừ!” Nàng còn ghi hận tiểu tử kia để ý đến nàng!

      Diệu Hi mặc kệ nàng gì đó, ôm cổ Mộ Dung Gấm buông, há miệng cười a a, nước miếng chảy dài ra. Bộ dáng rất tức cười.

      Mẫu thân của Diệu Hi tìm tới, thấy con lại bám lấy Mộ Dung Gấm nhất thời lại cảm thấy có lỗi. Nhìn thấy nhi tử của mình hướng về phía Mộ Dung Gấm chảy nước miếng, nàng hiểu được ý nghĩ của nó, rốt cuộc đây là đứa bé gì a!
      tú cầuDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Hoàng thất đấu tranh

      Nắng chiều vừa tắt mộ dung gấm phải chuẩn bị vào cung. Từ trong rương tìm thấy bộ váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo lụa mỏng màu xanh, sau đó dùng đai lưng rộng buộc lại. Đơn giản nhưng nhưng khiến người ta cảm thấy qua loa, màu sắc thanh lịch nhưng thô tục, lại rất hợp với khuôn mặt nhắn của nàng.

      Chỉnh sửa lại tóc chút, đuôi tóc dài đến ngang hông, phía Mộc Hương làm kiểu tóc đơn giản, cài thêm những bông hoa cùng cây trâm ngọc, như vậy là hoàn thành.

      thôi!” Bởi vì cung yến của hoàng gia nên thể mang theo binh khí cho nên Đường Trúc thể , Mộ Dung Gấm chỉ dẫn theo Mộc Hương. Chính vì vậy mà Mộc Hương rất hả hê, vốn định chọc tức Đường Trúc đáng tiếc Đường Trúc chỉ ném cho nàng ánh mắt “ngu ngốc”, khiến nàng giân đến mức dậm chân, biết xả tức vào đâu.

      Mộ Dung Gấm vừa bước ra khỏi cổng chính liền nhìn thấy trước của nhà mình cư nhiên có hai chiếc xe ngựa đứng đó. Hơn nữa mỗi cỗ xe đều rất tinh xảo, xa hoa, chiếc thêu Ám sắc hoa văn màu vàng, chiếc màu xanh thêu Thanh Hạc Phi Thiên đồ*. Dường như là biết Mộ Dung Gấm ra, hai chiếc xe ngựa đồng thời đều có người bước ra ngoài. Xe ngựa màu vàng của mặt trời là người mà Mộ Dung Gấm gặp, Đông Phương Trạch. Nhìn nàng bước ra ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới ôn hòa : “Bổn điện thay Mộ Dung tướng quân tới đón Mộ Dung tiểu thư vào cung!”

      Mà trong chiếc xe ngựa còn lại ra là nam tử mặc áo gấm màu chàm, tuổi sai biệt với Đông Phương Trạch là mấy, dung mạo cũng có vài phần tương tự, nhưng khóe mắt của xếch, hẹp dài. Khiến cho người nhìn có cảm giác u, khóe môi của cũng có nụ cười nhưng giống loại như gió xuân của Đông Phương Trạch, mà ngược lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, có cảm giác như là rắn rình mồi vậy.

      Mộ Dung Gấm nhịn được ở trong lòng lắc đầu. ràng cùng phụ thân sao lại khác nhau như vậy. Trong lòng ngừng suy nghĩ, nhưng Mộ Dung Gấm vẫn hành lễ: “Thần nữ Mộ Dung Gấm bái kiến thái tử điện hạ, bái kiến Lâm An vương!”

      sai, nam tử quần áo màu chàm kia chính là nhị hoàng tử đương triều, được phong là Lâm An Vương, con trai của quý phi, cũng chính là tử địch của Đông Phương Trạch!

      Đông Phương Trạch giơ tay lên với Mộ Dung Gấm: “Miễn lễ!”

      Mà Đông Phương Thực lại lên phía trước cười : “Bổn vương biết Mộ Dung tiểu thư tham gia cung yến, vừa đúng lúc bổn vương thuận đường, như vậy bằng bổn vương đưa Mộ Dung tiểu thư đoạn đường?”

      Đông Phương Trạch giống như nghe thấy lời của , đối với Mộ Dung Gấm cười : “Mộ Dung tướng quân chờ lâu rồi, chúng ta thôi!”

      Trong lời tỏ vẻ thân thiết, mà Đông Phương Thực xoay người,tựa tiếu phi tiếu: “Hoàng huynh bây giờ phải là phải tiếp các đại thần hay sao? Cần gì phải ở đây lãng phí thời gian? bằng huynh cứ trước, đệ cùng Mộ Dung tiểu thư sau!”

      Đông Phương Trạch mỉm cười chống lại ánh mắt của : “Bổn điện được Mộ Dung tướng quân nhờ đón Mộ Dung tiểu thư, đương nhiên là phải đón được người. Huống chi chỉ mất chút ít thời gian, có chuyện gì!”

      Hai người chuyện rất khách khí, nhưng cũng bởi vì khách khí ngược lại cho người nghe có cảm giác như giương cung bạt kiếm. Mộ Dung Gấm biết hai người này vẫn luôn là thủy hỏa bất dung, nhưng nghĩ đến hôm nay mình lại là người ở giữa như thế này. Nàng cũng muốn đứng đây như thế này, huống chi nếu gây ra chuyện gì, như vậy rất phiền phức, nàng liền : “Đa tạ ý tốt của hai vị điện hạ, chỉ là thần nữ chuẩn bị xe ngựa, chắc hẳn phụ thân chờ, thần nữ mạo muội trước, xin hai vị điện hạ tùy ý!”

      Dứt lời, cũng đợi hai người bọn họ đáp lại nàng liền tới xe ngựa của mình. Sau khi lên xe lập tức bảo phu x echo xe , Mộc Hương theo phía sau hiển nhiên cũng bị giật mình.

      Thấy Mộ Dung Gấm chạy trốn, Đông Phương Thực cũng giả bộ nữa, coi như Đông Phương Trạch cũng chiếm được. Lạnh lùng nhìn Đông Phương Trạch: “Động tác của ngươi đúng là nhanh . Nghe tối hôm qua tới phủ tướng quân, hôm nay lại ân cần như thế này. Sợ rằng dưới triều đình và dân chúng đều biết ngươi nịnh bợ Mộ Dung Chinh!”

      Nụ cười mặt Đông Phương Trạch cũng thu lại, lạnh lẽo đến dọa người: “Ta như thế nào cần ngươi , ngươi tự quản mình cho tốt !”

      Dứt lời, Đông Phương Trạch xoay người lên xe rời , mà Đông Phương Thực hướng về phía xe ngựa của khinh thường “phun” cái, cũng lập tức lên xe.

      Mộ Dung Gấm bảo phu xe khỏi tầm mắt của Đông Phương Trạch rồi cho xe vào trong ngõ hẻm. Đợi đến khi hai chiếc xe ngựa trước sau rời mới chậm rãi đánh xe tiến đến hoàng cung.

      Mộc Hương hiểu: “Tiểu thư, người so phải tránh thái tử và Lâm An vương vậy?”

      Mộ Dung Gấm tựa vào vách xe, tay xoa huyệt thái dương của mình, nhắm hai mắt : “Chuyện triều đình em hiểu , có em cũng hiểu!”

      Mộc Hương cho là đúng: “Tiểu thư, người làm sao biết em hiểu? tiểu thư!”

      Mộ Dung Gấm chịu được, bất đắc dĩ : “Đương kim hoàng thượng tổng cộng có mười bảy người con, trong đó có mười hoàng tử. Những người trưởng thành, có tư cách tranh ngôi vị hoàng đế tổng cộng có năm. Thái tử là do hoàng hậu sinh ra, sau lưng nhà mẹ hoàng hậu là phủ Tần quốc công, dĩ nhiên là có thực lực nhất. Nhưng mấy vị hoàng tử khác cũng có thế lực, ví dụ như An vương, mẫu phi của là đương kim quý phi, mà nhà mẹ quý phi là Cơ gia và phủ Hàn quốc công, như thế làm sao chịu làm người ở dưới? Hoàng hậu và Hàn quý phi vẫn luôn đấu với nhau, thủy hỏa bất dung, hai cỗ thế lực vẫn luôn va chạm lẫn nhau……”

      Thấy Mộc Hương mờ mịt nhìn mình, làm cho Mộ Dung Gấm câu cuối cùng cũng nổi nữa, quả nhiên…… Quá thâm sâu rồi!

      Nếu đem những chuyện rối rắm của hoàng thất từ từ ra đoán chừng cũng thành cả quyển sách rồi. Hoàng thất và những đại thần có thế lực kia phân ra ràng. Hoàng tử cùng các đảng phái phân ra mà tranh đấu là chuyện thường có, hơn nữa lại là con cháu hoàng gia lại càng nhiều, tranh đoạt lại càng kịch liệt. Đừng nhìn Đông Phương Trạch là thái tử lại có nhiều người ủng hộ, nhưng tương lai có ngồi được lên ngôi vị hoàng đế hay vẫn còn là số.

      tại hoàng tử có cơ hội đoạt vị, trừ hoàng tử nhất Nhuận vương có thế lực nào ở ngoài, bốn vị khác đều có thể, ai nhường ai. lạc đề rồi, Mộ Dung Gấm thở dài, cũng lười giải thích. Nàng ra rất ý tứ của thái tử và Lâm An vương, sợ rằng chỉ bọn họ, mấy vị khác cũng muốn lôi kéo nhà Mộ Dung!

      Chín năm này, Mộ Dung gia từ tam phẩm phủ tướng quân, đường lên, trở thành nhất đẳng tướng quân ngày hôm nay, vị trí trong triều đình là rất quan trọng. Trấn thủ biên thùy phía nam, trong tay có trăm vạn đại quân, nhưng ra là bởi vì sao, Mộ Dung Chinh cũng rất ràng.

      Chín năm trước sau trận thảm sát kia, nhà mộ dung chỉ còn hai người bọn họ. Mà Mộ Dung Chinh lấy vợ khác nữa, nhà mộ dung liền tuyệt đường con cháu, đồng thời cũng tuyệt đường dã tâm của nam nhân. Như vậy hoàng đế mới yên tâm giao cho quyền lực lớn như vậ. Hơn nữa Mộ Dung Chinh cũng nịnh bợ bất kỳ hoàng tử nào, cũng kết thành đảng phái, dĩ nhiên trong lòng hoàng thượng ông chính là lương thần.

      dạng “vinh sủng yếu” đại tướng quân như ông, dĩ nhiên trở thành đối tượng lôi kéo của những vị hoàng tử muốn tranh đoạt ghế rồng. Mà Mộ Dung Chinh bản thân luôn cẩn thận tỉ mỉ, muốn kéo ông cực kỳ khó khăn. Nhưng ông cũng có điểm yếu, đó chính là nàng, Mộ Dung Gấm. Chỉ cần Mộ Dung Gấm gả cho người nào, Mộ Dung Chinh tuyệt đối ủng hộ người đó, chỉ cì Mộ Dung Gấm là con cháu duy nhất của Mộ Dung gia.

      Đây chính là nguyên nhân tại sao Mộ Dung Gấm muốn núp, tránh né hai người! Rũ mắt, quên những suy nghĩ phức tạp kia, trước mắt xuất màn đêm huyết săc kia, đao kiếm vô tình, máu tanh tru diệt. Giơ tay lên sờ vào cổ mình, làn da trắng mịn trơn bóng mê người, nhưng nào ai biết từng có cây đao rạch ngang đây, ngăn cách sinh tử của nàng!

      Xe ngựa hơi chao đảo chút, phu xe trước mặt : “Đại tiểu thư, đến hoàng cung!”
      tú cầu thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Tô Diệp Ngâm

      Hoàng cung đẹp ư? Đáp án đương nhiên là như vậy. Cửa sơn đỏ thắm, tường cao màu hồng, ngói lưu ly, còn có con đường lát bạch ngọc. Những thứ này dân chúng tầm thường đều thấy được, nơi đây hoa lệ, cao quý, thân xa hoa, làm sao lại đẹp được chứ?

      Trái với khuôn mặt ngạc nhiên cùng với ánh mặt hâm mộ, Mộ Dung Gấm lại rất bình thản. Ngay cả khi nơi này có hoa lệ hơn nữa nhưng cũng thể chon giấu được sau hoa lệ kia chính là bẩn thỉu, hắc ám, máu tanh, giết người thấy máu. còn đáng sợ hơn cả chiến trường.

      Khúc quanh, nương xinh đẹp mặc váy màu vàng nhạt liếc thấy bóng dáng Mộ Dung Gấm, long mày hơi nhíu lại: “Đây là tiểu thư nhà nào? Trước kia chưa từng thấy qua?”

      cung nhân bên cạnh nàng ta nghe vậy bộ dạng chân chó: “Hồi thái tử phi, đây là con duy nhất của nhà Mộ Dung tướng quân! Hôm nay đặc biệt đồng ý lời mời tới tham gia yến hội!”

      “Nhà Mộ Dung? Chẳng lẽ là nhà mà bị diệt cả nhà trong đêm?” Trong giọng có chút hả hê.

      “Hồi thái tử phi, đúng vậy!”

      Nghe vậy, thái tử phi giễu cợt cười tiếng: “Nghe đêm qua thái tử tới phủ tướng quân. Ta tưởng là cái dạng mỹ nhân gì, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi sao!”

      “Thái tử phi rất đúng, tiểu nha đầu nhà Mộ Dung lớn lên sao có thể giống như tiểu thư khuê tú như thái tử phi. Huống chi người còn là thái tử phi, so với nàng ta chính là khác nhau trời vực!”

      Tôn Phỉ Phỉ được khoe khoang nịnh bợ sắp bay lên đến trời rồi, mặt là cao ngạo, tự đắc: “ thôi! Chớ để thái tử đợi lâu!”

      Cung yến bắt đầu vào giờ dậu, vẫn còn cách khoảng thời gian nên tất cả các nữ quyến đều ở ngự hoa viện. Mộ Dung Gấm cũng được dẫn đến nơi này. vào trong ngự hoa viên thấy khắp nơi đều là thiên kim tiểu thư, đại gia khuê tú, khắp nơi màu sắc rực rỡ, oanh oanh yến yến rất náo nhiệt. Mộ Dung Gấm khẽ nhăn mày, nàng thích hợp, cũng ưa thích những nơi như thế này.

      muốn người khác chú ý đến mình, nàng tiếng cám ơn với công công dẫn đường sau đó liền dẫn Mộc Hương tìm nơi vắng vẻ trốn. Những người đó chú ý tới nàng phiền toái cũng giảm rất nhiều.

      Mộc Hương nắm khăn, giọng : “Tiểu thư, làm sao lại có nhiều người vậy?”

      “Đây chính là cung yến, tất cả nữ nhi của các quan viên trong triều đều tới. Còn có cả những phi tử của hoàng thượng nữa, nhiều người sao được?”

      ra thân phận cũng tầm thường a! Chỉ là họ đều lợi hại bằng tiểu thư! Hắc hắc!”

      Thấy nàng phô trương về mình, Mộ Dung Gấm tức giận mắng: “Em được linh tinh, người nơi này đều là người em thể đắc tội. cho phép có quy củ như vậy!”

      Mộc Hương sợ sệt le lưỡi, giả bộ đáng : “Tiểu thư, nô tì hiểu rồi!”

      Mộ Dung Gấm lắc đầu cái, xoay người sợ bụi mẫu đơn bên cạnh, lại nghe tiếng nhát như cáy từ sau lưng truyền tới: “Cái đó…… Vị tiểu thư này……”

      Mộ Dung Gấm nghe tiếng quay đầu lại, lại thấy nương so với nàng lớn hơn có chút khẩn trương nhìn nàng, giống như muốn rồi lại thôi. Mộ Dung Gấm nhanh chóng quan sát nương đó chút. Nàng ta mặc váy áo màu xanh dương thêu hoa trắng thuần, khiêm tốn lại cao quý, rất dễ nhận ra thân phận tầm thường. Nhưng nhìn thái độ của nàng lại giống đại gia khuê tú, ngược lại giống như là lần đầu tiên tới đây. Chỉ là mặc kệ thân phận nàng ta như thế nào, người nàng hề có những thứ sặc sỡ khiến cho nàng có cảm giác thiên kim tiểu thư kia, ngược lại hề cho nàng cảm giác bài xích, cho nên nàng thân thiện cười tiếng, hỏi: “ nương có chuyện gì sao?”

      “À!” Bị hỏi, nàng ta chợt ngẩng đầu, gương mặt biết làm sao, sau đó ngập ngừng: “Ta…… Ta là…… Ta tên là Tô…… Tô Diệp Ngâm, tiểu thư tên gì?”

      Vừa xong những lời này mặt và cổ nàng ta đều đỏ lên, có thể thấy được xấu hổ đến cực điểm. Bộ dáng đơn thuần khiến Mộ Dung Gấm cảm thấy có chút đáng : “Tô Diệp Ngâm? Chẳng lẽ là Tây đạo nhị tiết Tuần phủ Tô gia?”

      Nghe vậy, Tô Diệp Ngâm kinh ngạc ngẩng đầu, cái miệng nhắn khả ái kéo dài: “Làm sao nàng biết?”

      Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Đoán!”

      Mà Tô Diệp Ngâm vẫn kinh ngạc như cũ, biết nên trả lời như thế nào, sau đó sắc mặt lại dần dần hồng lên. Mộ Dung Gấm lần này chỉ im lặng, có gì xấu hổ sao? Nàng chỉ thuận miệng đoán, chủ yếu trong triều đình quan viên họ Tô có địa vị cao cơ hồ có. Mà duy nhất có thể khiến nàng lập tức nghĩ đến cũng chỉ có nhà mẹ Liên phi, tây đạo tuần phủ. ngờ nàng chỉ tùy tiện đoán mà lại đúng, chỉ là nàng đối với chuyện nhà Tô gia cũng được , cho nên thân phận của nữ tử này cũng có cách nào đoán được.

      Tô Diệp Ngâm còn muốn gì đó, lại nghe được có người gọi nàng. Nàng giật mình quay đầu lại, chỉ thấy chừng mười lăm tuổi tới, nàng ta ăn mặc hoa lệ, ánh mắt cao ngạo coi trời bằng vung. Nhìn thấy Tô Diệp Ngâm, mặt che giấu được khinh thường, cau mày, tình nguyện : “Ngươi ở nơi này làm gì? Mẫu phi tìm ngươi!”

      “A…… Ta……Ta lập tức !” Khẩn trương xong, quay đầu lại cười cười xin lỗi với Mộ Dung Gấm sau đó chạy .

      kia đưa mắt đối mặt Mộ Dung Gấm, bất mãn : “Ngươi là ai? Vì sao nhìn thấy bản công chúa hành lễ?”

      Mộ Dung Gấm ung dung: “Bái kiến bát công chúa!”

      này chính là trong hai người con sinh đôi của Liên phi, bát công chúa Đông Phương Hiểu. Đông Phương Hiểu bất mãn cau mày: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bản công chúa!”

      Mộ Dung Gấm cũng sợ, chỉ : “Thần nữ thân phận thấp kém, xứng để công chúa biết tên!”

      “Hừ! Coi như ngươi tự biết !” Nghe vaauyj Đông Phương Hiểu mang theo đám cung nữ rời . Bộ dáng kia cần bao nhiêu cao ngạo có bấy nhiêu.

      Mộc Hương bất mãn hừ : “ phải chỉ là công chúa thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người, nếu có thêm cái đuôi đoán chừng nàng ta vểnh ngược lên trời rồi!”

      “Vị công chúa này khác!” Mộ Dung Gấm chậm rãi : “ tại hoàng thượng có tổng cộng bảy vị công chúa, nhưng người được sủng ái nhất chính là bát công chúa này. Mẫu phi nàng thân phận thấp kém, lại sinh ra đôi long phượng thai, được phong làm Liên phi, từ đó vẫn ngừng được vinh sủng. Hoàng thượng hình như cực kỳ thích cho nrrn vẫn cưng chiều họ. Quả có thể dùng từ dung túng để hình dung. Ngay những công chúa khác cũng đều kém nàng tab a phần!”

      chỉ là đứa bé bị làm hư thôi sao?” Mộc Hương bĩu môi , ra trong mội tâm có chút hâm mộ!

      Mộ Dung Gấm mặc kệ nàng, về phần công chúa như thế nào, chỉ cần dính líu quan hệ với bản thân, nàng đều để ý. Chỉ là ngày hôm nay tới nơi này, nàng luôn có dự cảm xấu, nghĩ đến tối nay sắp có chuyện gì xảy ra
      tú cầuDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: Cung yến

      Lúc dạ tiệc bắt đầu, Mộ Dung Gấm theo sau vài thiên kim tiểu thư vào, vẫn luôn cúi đầu, giống như rất nhút nhát. Tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, cũng tìm Mộ Dung Chinh. So với việc ngồi bên cạnh phụ thân, hiển nhiên khiến người ta chú ý an toàn hơn.

      Mà thái tử phi Tôn Phỉ Phỉ mực tìm Mộ Dung Gấm nhưng thấy bóng dáng nàng đâu. Mặc dù rất hoài nghi nhưng cũng thể làm gì được.

      “Cái đó……Ta có thể ngồi ở đây được ?” thanh như con muỗi vang lên bên tai, Mộ Dung Gấm quay đầu lại, chính là Tô Diệp Ngâm.

      Nhích thân thể ra chút, ý bảo nàng ngồi xuống: “Làm sao nàng ở nơi này?”

      Tô Diệp Ngâm xấu hổ cười tiếng, quy củ ngồi xuống : “Những vị tiểu thư kia ta đều biết, bát công chúa thích ta ngồi cùng , cho nên…..” xong vẫn có chút ngập ngừng, nhưng lại có cà lăm như trước.

      Mộ Dung Gấm lắc đầu cười, thầm than này đơn thuần. Chỉ là nàng cũng , chỉ ngồi yên lặng, đầu rủ thấp xuống, để ai chú ý đến nàng. Thấy Mộ Dung Gấm để ý đến mình, Tô Diệp Ngâm cũng ngồi nghiêm chỉnh gì nữa, ngồi yên nhưng vẫn có chút thấp thỏm. Nhưng so với việc cùng chuyện với những tiểu thư kia, nàng ngược lại thích người con trước mặt này hơn!

      “Hoàng thượng giá lâm!”

      Thái dám tư lễ quát to tiếng, mọi người lập tức đứng dậy quỳ lạy: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Ha ha ha!” Người chưa tới nhưng tiếng cười truyền đến. Có thể tưởng tượng đế vương hôm nay cực kỳ vui vẻ.

      Mộ Dung Chinh sau lưng hoàng thượng, ngoài ra còn có thái tử và Đông Phương Thực. Hai vị vương gia cũng ở đây, đoàn người trò chuyện rất vui vẻ, Đông Phương Khải ngồi lên long ỷ: “Chúng thần bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      “Ban thưởng ghế ngồi!”

      Nghe vậy mọi người mới ngồi trở lại vị trí, Mộ Dung Gấm nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn, hoàng thượng Đông Phương Khải chỉ chừng năm mươi tuổi, dù có dấu vết của năm tháng nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm. Từ mặt có thể thấy được hồi trẻ tuấn mỹ đến nhường nào. trách được Đông Phương Trạch xuất sắc như vậy!

      Ngồi bên tay phải của hoàng thượng chính là đại thần đương triều, tam đại quốc công và thái sư, thái phó. Mộ Dung Chinh ngồi ghế đầu của tam đại quốc công, có thể thấy được hoàng thượng đối cới ông cưng chiều như thế nào. Ngồi bên cạnh chinhslaf các hoàng tử, chỉ có năm người, hoàng tử còn chắc là có mặt.

      Cơ hoàng hậu và Hàn quý phi phải trái ngồi hai bên hoàng thượng. Hai người từng là những mỹ nhân đẹp nhất, mặc dù qua nhiều năm nhưng năm tháng cũng lưu lại dấu vết mặt các nàng, vẫn xinh đẹp, cao quý như cũ. Các phi tần khác được phép ngồi cùng gia quyến, công chúa cũng có mặt.

      Đông Phương Khải tiếng mở yến, thái giám tư lễ từng người từng người truyền xuống. Rất nhanh vô số cung nữ, thái giám bưng món ngon đến, bắt đầu bàn của hoàng đế, bàn đầy thức ăn. bao lâu tất cả các bàn khác cũng đầy.

      Thái tử Đông Phương Trạch đứng lên, nâng chén cười : “Phụ hoàng, Mộ Dung tướng quân vì Thiên Khải vương triều chúng ta luôn đóng ở biên quan, giúp cho dân chúng có thể an hưởng thái bình. Nhi thần muốn thay mặt thiên hạ tất cả lê dân bách tính kính tướng quân ly trước!”

      Đông Phương Khải giơ tay lên: “Chuẩn!”

      Mộ Dung Chinh đứng lên: “Thái tử quá lời! Thần cũng chỉ vì hoàn thành chức trách thôi, người chân chính khiến cho dân chúng thiên hạ an hưởng thái bình chính là hoàng thượng. Hoàng thượng là minh quân, lo lắng cho dân chúng, vì thiên hạ vạn dân lao tâm lao lực. Ly rượu này của thái tử nên kính hoàng thượng trước mới phải!”

      “Ha ha ha!” Đông Phương Khải sảng lãng cười to, chỉ vào Mộ Dung Chinh : “Mộ Dung a Mộ Dung, ngờ khanh ở biên quan lâu như vậy, cái khác học được, học được công phu khua môi múa mép cũng tệ a!”

      Mộ Dung Chinh cẩn thận tỉ mỉ: “Thần chỉ là !”

      “Hảo hảo hảo!! Uống cạn ly!” Đông Phương Khải nâng chém, mọi người lập tức làm theo, nhất thời quân thần dung hợp vô cùng.

      Cơ hoàng hậu để ly rượu xuống, nhìn hướng Đông Phương Khải : “Nô tì lâu thấy hoàng thượng vui mừng như vậy!”

      “Hoàng hậu sai, trẫm hôm nay rất vui.”

      Hàn quý phi thấy Cơ hoàng hậu và thái tử đều lên tiếng, nhất thời hướng con trai mình nháy mắt. Đông Phương Thực cũng nâng chén đứng lên: “Phụ hoàng, hôm nay bách quan tề tụ, quân thần hòa thuận, bên ngoài vạn gia an bình, thiên hạ thái bình. Đây chính là chuyện đáng ăn mừng nhất, nhi thần lấy ly rượu nhạt, mong ước Thiên Khải vương triều chúng ta vĩnh viễn thịnh vượng, chúc phụ hoàng giang sơn thiên thu vạn đại, vĩnh viễn lưu truyền!”

      “Lâm An vương rất hay! Chúc Thiên Khải vương triều vĩnh viễn thịnh vượng!”

      “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người hồi quỳ lạy, Đông Phương Khải cười to giơ tay lên: “Miễn lễ hết ! Uống rượu uống rượu, hôm nay quân thần chúng ta cùng vui mừng!”

      Tiếng đàn nhạc ngừng, vũ nương uốn éo như rắn nước nhanh nhẹn đến, màu sắc rực rỡ, tư thái mỹ thể . trước mặt cái gì cũng nghe thấy, chỉ có thể nhìn thấy những bình rượu lần lượt thay đổi, quân thần trò chuyện với nhau vui.

      “Người đó chính là tướng quân Mộ Dung sao? Tin đồn chiến thần bất bại, chỉ cần có đóng ở địa phương, quân địch cũng dám xâm phạm. Rất lợi hại!”

      Mộ Dung Gấm thể chuyển ánh mắt sang bên cạnh, nhìn thấy nhút nhát bên cạnh nhìn chằm chằm Mộ Dung Chinh ngồi đài cao, trong ánh mắt còn là thận trọng sợ hãi, mà là sung bái, sáng đến mức khiến người ta dám nhìn vào mắt.

      Mộ Dung Gấm nhấc mày, khóe môi cũng giương lên, cuối cùng cũng gì cầm đũa gắp thức ăn. Mộ Dung Gấm để ý, nhưng người bên cạnh cũng bằng lòng bỏ qua cho nàng. Chiếc đũa của nàng còn chưa đụng vào thức ăn, tay lập tức bị người khác cầm lấy. Nghiêng qua thấy Tô Diệp Ngâm mặt đỏ hồng mong đợi nhìn nàng: “Nàng có biết chuyện về Mộ Dung tướng quân ? Nàng biết sao?”

      Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ để đũa xuống: “Nàng hỏi chuyện này để làm gì?”

      Nghe vậy Tô Diệp Ngâm mặt càng đỏ hơn: “Cái đó……Ta……Ta trước kia nghe được chuyện của Mộ Dung tướng quân, cho nên vẫn luôn sung bái , là…… là là hùng!”

      Thấy nét mặt này của nàng Mộ Dung Gấm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là dở khóc dở cười than thở lắc đầu. Có câu , người thiếu nữ có xuân, thế nhưng nha đầu này ràng lầm đối tượng chứ? ấy coi phụ thân là hung, Nàng cũng nên thích chứ? Thiên hạ phải có nhiều thanh niên tài tuấn, hoàng tử hoàng tôn sao? Nàng rốt cuộc là lầm đồi tượng rồi, cư nhiên coi trọng phụ thân của nàng?

      nhịn được trong đầu đem người cha hiểu phong tình của mình cùng con cừu đặt chung chỗ, cuối cùng Mộ Dung Gấm nhịn được rung mình cái, dám tưởng tượng tiếp.

      Mộ Dung Gấm từ trong suy nghĩ của mình trở lại, lại nghe được Tô Diệp Ngâm có chút ưu thương mà : “Nghe người trong nhà Mộ Dung tướng quân gặp nạn, tại chỉ còn lại hai cha con bọn họ, nhất định rất đau lòng!”

      Mộ Dung Gấm nâng ly rượu lên uống ực hớp, vị cay khiến nàng lấy lại được bình tĩnh, hơi thở người lạnh xuống!

      Cảm thấy ý lạnh trê người Mộ Dung Gấm, Tô Diệp Ngâm tay chân nhất thời trở lên luống cuống, khuôn mặt nhắn trắng bệch: “Cái đó……Ta sai cái gì sao?”

      Mộ Dung Gấm thấy nàng tâm gấp gáp, chắc hẳn mới vừa vô tâm, thoáng thu lại hơi thở của mình, tránh cho hù dọa nàng!
      tú cầuDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :