1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Đông Phương Nhuận vẫn trầm mặc như cũ, những lời Mộc Hương vừa , mới làm cho nhận , đó chính là Mộ Dung Cẩm mạnh mẽ hơn , mà chẳng qua chỉ là hoàng tử sống an nhàn sung sướng, những thứ khác, cái gì cũng sánh được, như thế, sao nàng có thể coi trọng được chứ? Đột nhiên nhớ lại cử chỉ cùng với giọng điệu của nàng, mới phát ra nàng vẫn luôn xem như đứa trẻ cần được bảo vệ…… Quả là tàn nhẫn mà!

      “Này! Ngươi đâu thế?” Nhìn Đông Phương Nhuận thẫn thờ ra, Mộc Hương khó xử, tiểu thư bảo nàng trông chừng , nhưng mà bây giờ nàng lại chọc giận , có nên ngăn cản đây?

      Chính vào lúc Mộc Hương vẫn còn do dự, Đông Phương Nhuận rồi, tinh thần của vẫn luôn hoảng hốt, bị đả kích sâu rồi; đợi đến lúc hoàn hồn, đứng ở trước cửa hoàng cung rồi, nhớ dáng vẻ ở triều chỉ điểm mọi thứ của Thái Tử hoàng huynh, nhớ dáng vẻ mỗi lần tranh đoạt với Thái tử của Nhị hoàng huynh, nhớ dáng vẻ cầm kiếm cao ngạo xưng bá của Khánh Vương, ngay cả Tiểu Thập Cửu gần đây cũng nhận được thưởng thức của Phụ hoàng, tính ra, chỉ có , chỉ có chơi bời lêu lỏng, cái gì cũng biết, ỷ vào sủng ái của Phụ hoàng mà càn quấy, ngay cả lời của Mẫu phi cũng nghe, như thế này, tồn tại còn có tác dụng gì chứ?

      Hai gối khuỵu xuống quỳ đất, dọa cho bọn lính canh cửa phải chạy vội thông báo!

      “Cửu vương gia, ngài mau đứng lên , ngài quỳ ở cửa cung thế này phải chuyện tốt đâu!”

      “Cửu vương gia, tiểu nhân cầu xin ngài mà, mau đứng lên , đừng quỳ ở đây nữa!”

      Mộ Dung Cẩm tiếp nhận thánh chỉ xong ra, liền nhìn thấy đám người vây quanh lấy Đông Phương Nhuận thất hồn lạc phách, bị dọa đến mặt mày biến sắc: “Các ngươi lui xuống !”

      “A! Tham kiến Cẩm Hoa quận chúa, Quận chúa mau khuyên Vương gia ạ, biết tại sao ngài ấy lại đột nhiên quỳ ở đây nữa!”

      Mộ Dung Cẩm đến trước mặt Đông Phương Nhuận: “ ! Sao thế?”

      Đông Phương Nhuận ngẩng đầu, trong mắt lóe lên chút tổn thương: “Ngươi xem ta như trẻ con phải ?”

      “Phải!” Mộ Dung Cẩm gật đầu, trong mắt nàng thực đứa trẻ!

      “Vậy có phải ngươi cảm thấy ta rất vô dụng ? Ta so được với tất cả các hoàng huynh, mà ngay cả hoàng đệ ta cũng sánh kịp, ngươi xem ta có phải rất khốn kiếp, rất kém cỏi ?”

      “Ngươi cần phải so với bọn họ sao?”

      “Tại sao ? Bọn họ ai cũng lợi hại hơn ta, chỉ có hoàng tử là ta đây, vô dụng như thế!”

      Mộ Dung Cẩm nắm lấy bàn tay muốn đánh mình của : “Ngươi có biết tại sao ta để ý đến những vị vương gia khác nhưng cố tình đối với ngươi lại bao dung như thế ?”

      Bị hỏi như thế, Đông Phương Nhuận mới phát , nàng gần như có để ý gì đến các hoàng tử khác, nhưng mà: “Ngươi với Thái Tử hoàng huynh cũng rất tốt đó thôi?”

      “Giữa Thái tử và ta, là giao dịch, cũng là bạn bè, nhưng ta thực thích ngươi, bởi vì ngươi có tấm lòng mà người ở chốn này có, ngươi có linh hồn tinh khiết nhất; ngươi kém hơn ai, chỉ là ngươi thiếu phần giác ngộ về trách nhiệm, về suy nghĩ cho tốt ! Ta lập tức phải xuất chinh rồi, trở về gặp lại vậy!”

      Đông Phương Nhuận bắt lấy tay của Mộ Dung Cẩm, mặt lộ vẻ gấp gáp: “Ngươi trở về tìm ta sao?”

      Mộ Dung Cẩm đứng lên: “Nếu như ngươi cảm thấy ngươi có đủ tự tin, vậy đợi đến lúc ta về kinh, ra bên ngoài mười dặm tiếp đón ta !”

      mặt Đông Phương Nhuận lộ ra vẻ vui mừng: “ sao? lời định nhé!”

      lời định!”








      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (1)

      lần nữa ra chiến trường, chuyện lần trước cứ như vừa mới hôm qua vậy, điều duy nhất giống chính là lần trước Sở Dạ cùng nàng kề vai chiến đấu, mà bây giờ nàng lại đối đầu với .

      Đông Phương Triệt từ trong doanh trướng ra, sương gió trong cả tháng nay làm cho nét công tử ưu nhã của vơi bớt , gương mặt tuấn nhiều thêm phần cương nghị và thâm trầm, nhìn Mộ Dung Cẩm, trong mắt có phức tạp nên lời: “Ngươi có thể đánh bại Thiết Kỵ của Sở Dạ?”

      Mộ Dung Cẩm xoay người: “Vương gia chắc hẳn biết rằng đời này có chuyện gì là tuyệt đối cả, điều ta có thể làm chỉ là thử lần, về phần khác, vẫn là xem ý trời thôi!”

      Đông Phương Triệt tới, sánh vai với Mộ Dung Cẩm, bọn họ đứng cái đồi , phía trước là thảo nguyên mênh mông, thảo nguyên bên kia chính là doanh trại quân Sở, địa hình ở đây, đối với Thiên Khải rất bất lợi!

      Đông Phương Triệt nhìn chỉ cao tới cằm của mình, phảng phất nhớ lại lần đầu gặp nàng, mọi người ai cũng tìm nàng, lại biết từ lúc nào nàng tiếng động quỳ trước mặt phụ hoàng rồi, mà hình tượng nàng cho người ta thấy chính là dịu dàng, nhát gan, yếu đuối, nhưng lại giống với loại nhát gan yếu đuối như Tô Lục Ngâm, vẫn mãi nghĩ ra, tại hiểu rồi, những thứ đó đều là do nàng giả vờ mà thôi!

      du thuyền, Đông Phương Chân có ý đồ quấy rối nàng, nàng lại cúi đầu nhẫn nhịn, dưới tình huống đó cũng ra tay, khiến cho thể bội phục; mà lúc tranh đoạt phó tướng, võ công của nàng kinh người, mưu kế cũng có hai, lúc đó biết nàng là ai, trong lòng bội phục sát đất; đến khi nàng gỡ áo choàng ra, bị chấn động đến mức dám tin vào mắt mình.

      Phụ nữ làm quan, nàng là người đầu tiên kể từ ngàn xưa đến nay, phụ nữ lãnh binh, nàng càng là kỳ tích, nghĩ, ánh mắt của có cách nào rời khỏi người nàng được nữa, nghi ngờ, ngưỡng mộ, kinh ngạc, bội phục, dường như còn có thứ gì đó nên lời!

      “Mộ Dung tướng quân chỉ ở bên ngoài mười dặm này thôi, ngươi có muốn xem ?”

      Mộ Dung Cẩm lắc đầu: “ tại ta đến đây để đánh trận, chứ phải đến tìm người thân!”

      Đầu Đông Phương Triệt nghiêng qua, với độ cao của , cúi đầu liền có thể thấy được bên gương mặt dịu dàng của Mộ Dung Cẩm, còn có hàng mi dài kia, nhìn qua nàng tựa như em dịu dàng, ai có thể ngờ tới nàng có thể tiêu diệt tánh mạng của hàng ngàn hàng vạn người chỉ trong nháy mắt? Ai có thể ngờ tới nàng có thể gánh lấy trọng trách bảo vệ quốc gia như thế này?

      Doanh trại quân Sở

      Triển Phong nhìn người dựa vào giường mềm: “Chủ tử, Mộ Dung tiểu thư tới doanh trại rồi, nếu như có gì bất ngờ, ngày mai phải giao chiến với quân ta! Thế chúng ta có đánh nữa hay ạ?”

      Sở Dạ mở mắt: “Đánh, sao lại đánh chứ? Đây là chiến tranh, phải trò chơi!”

      Triển Phong khó xử thở dài hơi: “Nhưng đối phương là Mộ Dung tiểu thư đó, chủ tử người thực nỡ ra tay à?”

      tia xảo quyệt lóe lên trong mắt Sở Dạ: “Ai nhất định phải đánh chủ tướng chứ? Chỉ cần chém giết hết tất cả binh lính, vậy phải được rồi sao?”

      Triển Hạo biết từ nơi nào lướt tới: “Chủ tử nếu ngày mai chúng ta bắt Mộ Dung tiểu thư lại, trực tiếp bắt về nước Sở làm Hoàng hậu !” Để người khỏi phải ngày đêm nhớ nhung người ta nữa!

      Triển Phong bỗng chốc hiểu ra, thể Triển Hạo nhà ngươi ra chân tướng rồi……

      Sở Dạ lườm y cái, chút chột dạ nào khi tâm tư bị nhìn thấu, dù gì cũng nghĩ như thế; nếu dùng cách cưới hỏi bình thường, khẳng định là Mộ Dung Cẩm chịu gả cho , nếu như thế, dùng phương pháp của vậy, trước tiên trói nàng lại, rồi gạo sống nấu thành cơm, tất cả trở thành kết cục định, vị Hoàng hậu Mộ Dung Cẩm này liền chạy khỏi nữa rồi!

      Triển Hạo và Triển Phong nhìn nhau, cùng lúc thở dài hơi, chủ tử hết cứu được rồi……

      Đột nhiên Triển Hạo nhớ đến chuyện: “Chủ tử, lúc trước Mộ Dung tiểu thư đoạt binh quyền, trận diễn tập bàn cát chính là trận chiến Thiết Kỵ quân Sở đánh bại Thiên Khải trước kia, sau đó năm vạn Thiết Kỵ quân Sở gần như bị nàng ấy tiêu diệt, dường như nàng ấy đối phó với Thiết Kỵ rất lợi hại!”

      Sở Dạ cũng biết được, ai biết kinh hãi khi nghe được những lời kia của Mộ Dung Cẩm, ngay cả cũng thể thừa nhận, nếu như Mộ Dung Cẩm lãnh đạo trong chiến dịch đó, e rằng nước Sở phải bại trận rồi; nhưng mà địa hình hôm nay, kế hoạch của nàng dùng được nữa, Thiên Khải bại lui năm mươi dặm, thể nào lui thêm được nữa!

      Lại , quả thực rất mong đợi trận giao chiến ngày mai, mong đợi rằng nàng cho mình kinh ngạc như thế nào; muốn xem thử vị Hoàng hậu mà chọn trúng, có bao nhiêu trí tuệ, đủ để sánh vai cùng !

      Rạng sáng hôm sau

      Chiến trường vang lên tiếng trống báo hiệu, Thiết Kỵ quân Sở xếp thành từng hàng từng hàng phía trước tạo thành mảng đen nghịt, màu sắc trầm đó đè lên trái tim của mỗi ngườii; Đông Phương Triệt sắc mặt nghiêm trọng nhìn Thiết Kỵ, đội ngũ ngay ngắn kia, trang bị tinh luyện kia, còn có sắc bén như kiếm sắc vừa tuốt khỏi vỏ kia, quân đội Thiên Khải hoàn toàn có.

      Thiết Kỵ quân Sở từng càn quét nửa đại lục, khiến cho tất cả các nước nghe danh sợ mất mật, chẳng có mấy ai dám va chạm chính diện với Thiết Kỵ cả.

      Tiếng bước chân nhàng truyền đến, Đông Phương Triệt xoay người, lại thấy Mộ Dung Cẩm có mặc áo giáp, mà là tà áo dài màu trắng, tóc dài phất phới, duyên dáng lộng lẫy, nhưng lại phải trang phục nên mặc chiến trường, nhịn được nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”

      Mộ Dung Cẩm trả lời , mà nhảy lên lầu cổng thành, nhìn Thiết Kỵ ở phía trước, trong lòng cũng có chút kích động, đây chính là đội quân hùng mạnh nhất mảnh đại lục này, nàng mặc kệ ai là người sở hữu nó, nàng chỉ biết nàng nhất định phải đánh bại nó!

      Mộ Dung Cẩm nâng mắt, tuy xa cách ngàn dặm, nhưng Mộ Dung Cẩm vẫn là vừa liếc mắt liền nhìn thấy Sở Dạ đứng đài chỉ huy kia, vẫn tùy ý mà bá đạo như thế, tuấn tựa như người cõi trời vậy!

      Sở Dạ cũng nhìn thấy nàng, có chút bất ngờ với trang phục của nàng, lại càng thêm mong đợi vào trận chiến ngay sau đó!

      Văn Tử Khiêm giục ngựa chạy tới, đưa cho Mộ Dung Cẩm cây cờ đỏ và cây cờ đen, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng cũng có chút kích động: “Cẩm Nhi, cho bọn họ xem, sức mạnh của quân Mộ Dung chúng ta !”

      Đông Phương Triệt sửng sốt, lẽ nào quân Mộ Dung còn có quân bài chưa lật? Nghi hoặc nhìn Mộ Dung Cẩm, chỉ thấy nàng ngạo nghễ đứng đó, mỗi tay cầm lấy cây cờ, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt kia, là tự tin, là kiêu ngạo, là cuồng vọng, những thứ đó trước giờ chưa bao giờ thấy qua người nàng, mà chính trong giờ khắc này, đôi mắt của lại thể nào dời được!

      Mộ Dung Cẩm nhìn về phía trước, trong giọng xen lẫn nội lực: “Ra nào! Quân hồn của quân Mộ Dung ta, tương lai của nhà Mộ Dung ta!”

      “Rầm rập!” Tiếng bước chân đều đặn vững chắc từ phía đông truyền đến, năm vạn binh lính gần như chỉ trong chớp mắt xuất dưới thành lâu, tốc độ đó nhanh đến nỗi làm cho người ta líu lưỡi, Đông Phương Triệt kinh ngạc đễn độ thiếu chút nữa liền cắn phải đầu lưỡi, nghĩ thế nào cũng ngờ Mộ Dung Cẩm lại dùng quân đội ở đây!

      Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn qua đây, mỗi người đều kinh hãi, những binh lính đó, toàn bộ đều là thiếu niên, lớn nhất cũng chỉ khoảng hơn 20, nhất cũng chỉ là đứa bé khoảng 16 tuổi! Mà vũ khí của bọn họ cũng thống nhất, có kiếm, có đao, có cung tên, có móc sắt, có xích sắt, có cây gậy dài đến trượng, thậm chí còn có dây thừng nữa!

      Đội quân thế này, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, nhưng mà…… Giờ khắc này mỗi người ở đây ai dám xem thường bọn họ, bởi vì người họ có ý chí chiến đấu dày đặc, còn có đôi mắt gần như muốn bốc lửa kia!

      Tay cầm cờ của Mộ Dung Cẩm siết chặt: “Các ngươi sợ chết ?”

      Toàn quân trả lời, vô cùng khí thế, nhưng đáp án lại là chữ: “Sợ!”

      Triển Phong với Triển Hạo thiếu chút nữa đứng vững, lần đầu tiên nghe thấy có người ‘sợ’ chiến trường, hơn nữa còn là đội quân, nhưng khắc sau bọn họ lại rung động, bởi vì Mộ Dung Cẩm : “Sợ tốt! Sợ còn sống mà trở về cho ta!”

      “Dạ, Tiểu !” Mọi người hét lớn, ý chí chiến đấu mặt chỉ tăng mà giảm, đây là trận chiến đầu tiên của bọn họ, hơn nữa còn là đích thân Tiểu chỉ huy, bọn họ sao có thể để cho Tiểu thất vọng chứ?

      Mộ Dung Cẩm nâng mắt, cờ màu chỉ về Thiết Kỵ ở phía trước: “Đằng kia, là quân đội được ca ngợi là quân đội hùng mạnh nhất thiên hạ này, đánh bại bọn họ, vinh dự hùng mạnh nhất đó thuộc về các ngươi, nào!”

      Dứt lời, toàn bộ binh sĩ tràn ra như ong vỡ tổ, đội hình kia bỗng chốc bị rối loạn, tất cả mọi người đều nhịn cười được, đây là quân đội à? Rối loạn như thế, có kỷ luật gì cả, thậm chí đội hình ra trò cũng có, đây là quân đội mạnh nhất của quân Mộ Dung à? Lại còn tuyên bố muốn đánh bại Thiết Kỵ dũng mãnh nhất, cảm thấy buốn cười hay sao chứ?

      Sở Dạ nhìn quân đội hỗn loạn đó, cũng có xem thường như những người khác, ngược lại ánh mắt ngày càng thêm trầm trọng, nhìn quân đội kia trông như rối loạn vô kỷ luật, còn có những người chạy về phía trước mà xuyên qua hai bên trái phải kia.

      Đông Phương Triệt cũng nhìn ra đầu mối, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị kéo lại, quay đầu nhìn: “Văn quân sư?”

      Văn Tử Khiêm nhìn phía trước: “Yên tĩnh nhìn xem ! Đây là nghi thức long trọng, trận chiến này, cũng vĩnh viễn được đưa vào lịch sử, ngay cả nàng xinh đẹp nhất kia nữa!”

      Trong lúc Đông Phương Triệt hiểu được, nhưng mà giọng điệu kiên định của y lại cho biết, trận chiến này chỉ đơn giản như vẻ ngoài đâu!

      “Giết!”

      “Tấn công!”

      Thiết Kỵ quân Sở cần chỉ huy, trực tiếp xông lên, sát khí dày đặc ùn ùn kéo đến; hai bên chỉ còn cách nhau đến trăm thước, mà quân Mộ Dung lại làm ra chuyện khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt, chỉ thấy những binh sĩ cầm kiếm chạy ở phía trước đột nhiên dừng lại, sau đó đứng ngay ngắn mặt đất, mà những binh sĩ cầm lấy xích sắt ở phía sau, biết từ lúc nào nối toàn bộ xích sắt lại với nhau, trở thành từng sợi dây xích dài, mà mấy sợi dây thừng kia cũng được nối với nhau thành sợi, từ đông sang tây kéo thành sợi dây thẳng tắp.

      Dây thừng được kéo lên trước tiên, tỉ mỉ nhìn mới phát mặt dây thừng còn có những cây kim sắt nho , vậy nên khi ngựa đụng vào dây thừng, kim sắt liền ghim vào thân ngựa, trong thoáng chốc ngựa bị kích thích nhảy lên, thiếu chút nữa liền hất người lưng ngựa xuống đất, kỵ binh tận lực ổn định ngựa, nhưng đây là lúc những binh sĩ cầm gậy dài xông lên, đầu gậy gỗ biết được gắn đầu thương vào từ lúc nào, cự li của trường thương rất xa, cách dây thừng xa xa liền đâm vào thân ngựa, ngựa bị đau liền nổi điên, đợt xung kích đầu tiên trở nên rối loạn.

      Người cầm lấy dây thừng đặt dây xuống, binh sĩ tay cầm xích sắt vọt lên, hai người nhóm, quăng xích sắt lên, xích sắt rất nặng, mỗi lần ném đều dùng sức rất nhiều, kỵ binh muốn chém giết quân địch nhận lấy tấn công của xích sắt, nhưng nếu muốn ngăn chặn xích sắt phải bỏ qua quân địch, đội kỵ binh xưa nay vẫn luôn bình tĩnh nghênh chiến cuối cùng cũng bị đánh loạn đội hình.

      Lúc này, trận mưa tên đầy trời được bắn ra, cung thủ chưa đến năm ngàn người, nhưng lại bắn ra mũi tên của mấy vạn người, mọi người thế mới phát , những binh sĩ đó tất cả đều bắn lúc ba mũi tên, thậm chí có người bắn cả năm mũi tên, mà những mũi tên đó so với cung thủ bắn mũi tên còn có lực hơn, bắn càng xa hơn! Thoáng chốc khiến cho mọi người kinh ngạc!

      khắc sau, cung thủ bắn tên lần nữa, nhưng lần này lại là từng mũi tên , mỗi cây tên đều cột dây vào, những mũi tên giao nhau xen kẽ , rất nhanh hình thành cái lưới lớn phủ lên hàng ngàn Thiết Kỵ!

      Mà những binh lính cầm kiếm, đao còn có móc sắt sớm xông vào kỵ binh, bọn họ công kích chính diện, mà dùng kỹ thuật tinh tế xoay người nhảy lên thân ngựa, đao kiếm biết từ khi nào được cất , lấy ra dao găm hoặc lưỡi câu, dùng tốc độ nhanh nhất trực tiếp cắt đứt cổ họng của kẻ thù, tốc độ đó nhanh đến mức dường như luyện tập hàng ngàn hàng vạn lần, nhanh đến mức tựa như nhóm sát thủ lấy mạng người!

      Còn đội Thiết Kỵ kiên cố thể đẩy lùi kia, cứ thế bị xâm chiến từng chút từng chút, võ công cao cường nhưng lại có đất dụng võ, chỉ có thể khổ sở giãy giụa!

      Trận chiến kết thúc, hai vạn Thiết Kỵ quân Sở toàn quân bị diệt, mà quân đội quân Mộ Dung lại trở về, chỉnh trang thu binh!
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (2)


      Trận chiến này, khiến tất cả mọi người kinh ngạc, Triển Phong và Triển Hạo sớm kinh hãi đến mức chữ cũng ra được, cái loại cảm giác rung động lòng người đó, thực là hình ảnh làm cho người ta dám tin tưởng, chỉ có người thực chứng kiến mới có thể hiểu được, đội Thiết Kỵ kiên cố thể đẩy lùi kia, thế mà lại thua rồi!

      Mà Sở Dạ đứng ở phía trước, trong mắt lên vẻ phức tạp, tuy sắc mặt vẫn lạnh lùng, nhưng chỉ có biết trong lòng mình kích động biết mấy; từ xa trông thấy Mộ Dung Cẩm nhìn qua, biết đây là thư khiêu chiến, trận chiến chân chính mới thực bắt đầu!

      “Gióng trống, thu binh!”

      “Thắng rồi! Thắng rồi!” Nhóm binh sĩ thiếu niên bùng nổ ra tiếng hoan hô kinh trời, mà người lầu cổng thành lúc này vẫn dám tin: “Thắng rồi ư?”

      Năm vạn binh lính tập trung dưới thành lâu, nhìn người mặc tà áo trắng bay phất phới, gương mặt dính máu tươi nhưng nét thà vẫn như trước thay đổi: “Tiểu , chúng ta trở về rồi!”

      “Tiểu ! Chúng ta trở về rồi!” Tiếng rung trời vang vọng cả thảo nguyên, khiến cho quân Sở chuẩn bị rút lui cũng nhịn được quay đầu lại!

      Mộ Dung Cẩm cười dịu dàng, ném cờ màu trong tay lên trời: “Mở cổng thành, nghênh đón hùng của chúng ta nào!”

      “Ồ! Mở cửa thành!”

      “Nhanh, mở cửa thành!” Khoảnh khắc này bọn họ mới biết trận thắng lợi này phải là mơ, bọn họ chiến thắng Thiết Kỵ rồi!

      Từ xa Đông Phương Triệt nhìn được năm vạn thiếu niên vây quanh ở giữa, trong lòng có cảm giác nên lời, năm vạn binh sĩ kia, gần như sùng bái và kính ngưỡng nàng như thần vậy, cái đó giống với tôn kính mà người khác dành cho người trong hoàng tộc, mà là loại tin tưởng phát ra từ nội tâm, có thể giao cả tánh mạng của chính mình, mọt loại tôn kính có thể vì nàng mà chết, oán than hối hận!

      Văn Tử Khiêm rất hiểu tâm trạng của Đông Phương Triệt, mang theo nụ cười nhìn về phía bóng trắng đó: “Con bé mới chính là quân hồn thực của quân Mộ Dung ta!”

      Đông Phương Triệt hoàn hồn, thở dài đáp: “Đúng vậy! Thực khiến cho Bổn vương dám tin, hơn nữa nhà Mộ Dung lại còn có thể bồi dưỡng ra lá bài chủ chốt như thế!”

      Văn Tử Khiêm nhìn cái, hỏi: “Khánh Vương có biết những binh sĩ kia là ai ?”

      Đông Phương Triệt lắc đầu.

      “Đó chính là những đứa trẻ mồ côi của những binh lính từng theo Mộ Dung tướng quân để lại, trong người bọn chúng mang dòng máu của người chiến sĩ; cha của bọn chúng chết rồi, bọn chúng trở thành trẻ mồ côi, trở thành ăn xin, thậm chí trở thành đầy tớ hèn mọn, là tiểu thư tìm từng người từng người trở về, cho bọn chúng mái nhà, cho bọn chúng hy vọng sống, cho bọn chúng thân bản lĩnh, còn có dũng khí dám dũng cảm tiến về phía trước!”

      “Người có từng thấy cảnh tượng thiếu nữ ăn mặc sạch dắt tay từng người từng người ăn xin so với con bé còn lớn hơn trở về nhà? Lúc đó tiểu thư mới chỉ có mười tuổi thôi, con bé nắm lấy bàn tay của những người ăn xin mà tất cả các quý tộc cho là dơ bẩn nhất, tiểu thư kiên định với bọn họ rằng, các người thấp hèn hơn bất cứ người nào cả!”

      “Đội quân thiếu niên ở đây, toàn bộ đều là tiểu thư dẫn dắt, trong bọn họ có người thậm chí còn chưa thấy qua tiểu thư, nhưng tín ngưỡng mà bọn họ dành cho tiểu thư là tuyệt đối!”

      Văn Tử Khiêm rất bội phục Mộ Dung Cẩm, thậm chí kính phục và sùng bái nàng như những thiếu niên trong doanh trại thiếu niên vậy, còn có quý phát ra từ tâm hồn!

      Đông Phương Triệt rung động sâu sắc, mỗi lần Mộ Dung Cẩm cho chấn động đều khiến cho bất ngờ kịp phòng bị; nhìn thiếu nữ cười xinh đẹp giữa các thiếu niên, nghĩ cả đời này thể có nào có thể lọt vào mắt của được nữa!


      Đêm xuống là tiệc chúc mừng mà Mộ Dung Cẩm chuẩn bị cho những người trong doanh trại thiếu niên, những thiếu niên đó lúc này thay đổi quyết đoán tàn nhẫn trước đó, bọn họ khôi phục lại sáng sủa cởi mở vốn nên có ở độ tuổi này, ngừng lên kính rượu Mộ Dung Cẩm, nhìn thấy Mộ Dung Cẩm cười, lập tức thà cười rộ lên, hoàn toàn là đứa trẻ, ở đâu còn có cảm giác như chiến sĩ kia nữa!

      Đường Trúc cũng bị bọn họ vây quanh, phải biết rằng Đường Trúc là sư phụ dạy võ công của bọn họ nha, bọn họ từng được Đường Trúc dẫn dắt, từng đao từng kiếm học tập kiếm thuật, vậy nên cũng rất thích Đường Trúc!

      Yến tiệc cũng kéo dài bao lâu, sau hai canh giờ mọi người cũng rất tự giác về chỗ của mình nghỉ ngơi, Đông Phương Triệt ngạc nhiên phát ở đây lại có bất cứ người nào uống say, ngược lại người so với người lại càng thêm tỉnh táo, phải biết rằng bọn họ thế mà uống hết phân nửa kho rượu rồi đấy?

      Lúc nửa đêm, toàn bộ quân doanh lập tức yên tĩnh lại, phảng phất như huyên náo ban nãy chẳng qua là ảo giác của bọn họ thôi; Đông Phương Triệt tới bên ngoài doanh trướng của Mộ Dung Cẩm, phát đèn trong đó còn sáng, lúc do dự có nên vào hay , lại nghe thấy giọng của Mộ Dung Cẩm truyền ra: “Đến rồi vào ! Ta có chuyện tìm ngươi!”

      Đông Phương Triệt do dự lúc rồi vén rèm cửa vào, thế mới phát Mộ Dung Cẩm ngồi trước bàn cát, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn cát trầm tư! Thấy vậy Đông Phương Triệt có chút nghi hoặc: “Sao thế?”

      Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu: “ suy nghĩ trận sau nên đánh như thế nào!”

      Đông Phương Triệt ngồi đối diện nàng, ở giữa cách cái bàn cát, làm cho nhớ lại lần trước bọn họ luận chiến bàn cát, lần đầu tiên bị người khác đánh bại, nhưng lại thua tâm phục khẩu phục: “Thiết Kỵ quân Sở bị ngươi phá rồi, bây giờ còn đáng sợ nữa, trận sau hẳn là nhõm hơn nhiều chứ!”

      Mộ Dung Cẩm nâng mắt: “ chiến trường có chuyện nhõm hơn, mỗi trận đều có hy sinh, thân là lãnh đạo, cái cần làm chỉ có chỉ huy, mà còn phải làm cho kế hoạch đạt đến cực hạn, hạ mức thương vong xuống thấp nhất!”

      “Về phần Thiết Kỵ, e rằng ngày mai lại phải khổ chiến nữa rồi!”

      “Ngươi thế là có ý gì?”

      Mộ Dung Gấm buông que gậy trong tay xuống: “Cả đám ngốc nghếch đó tưởng ta biết, những binh khí kia đều do ta thiết kế cho bọn họ, lực xung kích của Thiết Kỵ quân Sở lẽ nào chỉ có chút ít? Trận này tuy bọn họ thắng, nhưng tất cả đều bị thương, ngày mai bọn họ thể ra chiến trường được nữa rồi!”

      “Sao lại như thế?” Đông Phương Triệt kinh ngạc, trận chiến hôm nay có thể là thần thoại, nhưng bây giờ nàng lại với đội quân đó thể dùng được nữa: “Thiết Kỵ quân Sở 50 vạn, tại chỉ mới hao tổn hai vạn, ngày mai nếu như bọn họ tấn công lần nữa, e rằng lại lâm vào khốn cảnh mấy ngày trước thôi!”

      Mộ Dung Cẩm muốn nhiều với : “Sáng sớm ngày mai ta với ngươi kế hoạch tác chiến, bây giờ trở về nghỉ ngơi tốt !”

      Từ trong doanh trướng của Mộ Dung Cẩm có chút thất bại ra, lần đầu tiên Đông Phương Triệt phát rằng mình lại thể làm gì cả, ngang qua doanh trại thiếu niên mới vừa dựng lên, Đông Phương Triệt mới phát trong đêm tối có khá nhiều binh lính thủ thành vào trong doanh trướng của trại thiếu niên, đến gần rồi mới thấy , ra những binh lính thủ thành kia thoa thuốc cho các thiếu niên, lúc này mới nhìn thấy, ra những thiếu niên cười đến rực rỡ thà kia, tay mỗi người đều có mảnh máu đỏ, xem ra hẳn là do siết chặt mà ra rồi.

      Các thiếu niên chìm vào giấc ngủ, các binh lính nhàng thoa thuốc cho bọn họ, sau đó đắp mền kỹ cho bọn họ, dường như họ phải đối đãi với bệnh nhân, mà càng giống như đối đãi với con của mình vậy, qua màn này Đông Phương Triệt gần như bị rung động, lẽ nào đây chính là nguyên nhân quân Mộ Dung được gọi là quân đoàn bất bại sao?









      Trong doanh trại quân Sở, Sở Dạ cũng thể ngủ được, hôm nay tận mắt chứng kiến sức ảnh hưởng của nàng, còn có sức lãnh đạo của nàng, trong lòng càng cách nào bình tĩnh được, mà dục vọng muốn cưới nàng về càng thêm mãnh liệt, chỉ là, dường như độ khó rất cao nha? Vừa đến liền diệt hai vạn Thiết Kỵ của , điều này phải người bình thường có thể làm được.

      Triển Hạo vô cùng tò mò lướt tới bên cạnh Bạch Sơn: “Này! phải ngươi rất hiểu biết về trận pháp sao? Hôm nay Mộ Dung tiểu thư dùng trận pháp gì vậy? Lại lợi hại đến thế, chỉ bằng đám thiếu niên liền diệt luôn Thiết Kỵ của chúng ta?”

      Lần đầu tiên Bạch Sơn mở miệng: “Đó chẳng qua chỉ là trận hoán đổi đơn giản mà thôi, người ở phía trước đánh yểm trợ, người ở phía sau bày cạm bẫy, sau khi đánh cho trận hình của Thiết Kỵ rối loạn, cung thủ phía sau dùng cung tên yểm trợ, đưa những binh sĩ tay chân nhanh nhẹn lên phía trước công kích cự ly gần, từng bước của Thiết Kỵ bị nhiễu loạn, vừa đúng lúc cho đối phương cơ hội lợi dụng sơ hở, thế nên toàn quân mới bị tiêu diệt!”

      Triển Hạo kinh ngạc trừng lớn hai mắt, là vì Thiết Kỵ lại bị diệt như thế, hai là vì lần đầu tiên nghe Bạch Sơn nhiều như vậy, lúc trước phải Bạch Sơn để ý , chỉ là từng chữ từng chữ thôi, bây giờ lại câu dài như thế, sao có thể khiến kinh ngạc được chứ!

      Triển Phong trầm ngâm : “Những thiếu niên kia đều có chút căn bản võ công, nhưng cũng chia ra nhiều loại, ví dụ như những thiếu niên dùng xích sắt và dây thừng thân thể khá cường tráng, hơi sức mạnh mẽ; mà những thiếu niên dùng gậy rất ràng là luyện trường thương; mà những thiếu niên dùng móc sắt và đao kiếm khinh công rất tốt, thân hình nhàng, thế mới tiện cho bọn họ xuyên vào trong Thiết Kỵ; mà cung thủ phía sau gánh trọng trách khá nặng, nếu đoán lầm, tại tay của những cung thủ khẳng định là bị thương rồi!”

      “Võ công của bọn họ tính là cao, nhưng bọn họ phối hợp ăn ý, nên năng lực của bọn họ được phát huy gấp mấy lần; ngoài ra bọn họ còn có ý chí phải tất thắng kia nữa!”

      Mặc kệ là nguyên nhân gì nữa, bọn họ đều biết, trận này Sở quốc thua rồi; rung động như thế, bội phục như thế! Nhớ tới Mộ Dung Cẩm tà áo trắng bay bay, bọn hẹn mà có cùng cách nghĩ: đời này e rằng chỉ có người con kia mới xứng đôi với chủ tử bọn họ thôi!

      Mà binh sĩ truyền tin lại càng thêm ngừng thúc ngựa báo tin về đế đô, có thể tưởng tượng ra lúc những người đó nhận được tin tức này có bao nhiêu rung động! Mà doanh trại thiếu niên của quân Mộ Dung từ hôm nay trở , chính là tồn tại của thần thoại khác!
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9 (3)

      Hôm sau

      Tiếng trống trận lần nữa vang lên, lần này quân Sở tổng cộng có năm vạn người, ba vạn bộ binh, vạn kỵ binh, vạn cung thủ!

      Mộ Dung Cẩm thay bộ giáp , nhìn trận doanh của đối phương, sau đó nhìn Đông Phương Triệt: “Vương gia, trận chiến hôm nay trông cậy vào ngươi rồi!”

      Vẻ mặt Đông Phương Triệt nhìn ra cảm xúc gì, nhưng lại có loại u sầu nhàn nhạt; Mộ Dung Cẩm vỗ vỗ vai , nhìn về phía trước: “Ngươi có biết chiến trường quan trọng nhất là gì ?”

      “Sống và chết? Còn có thắng và thua?”

      “Đều phải!”

      Đông Phương Triệt quay đầu nhìn phía Mộ Dung Cẩm, mà Mộ Dung Cẩm vẫn nhìn về phía trước, trong mắt lóe lên ánh sáng: “Là tin tưởng! Tướng quân tin tưởng tướng sĩ, vậy nên lúc ra lệnh hề do dự, bởi vì tin tưởng họ có thể hoàn thành; tướng sĩ tin tưởng tướng quân, vậy nên họ quyết chí tiến lên! Giống như quân Mộ Dung tin tưởng ta, vậy nên bọn họ hề nghi ngờ quyết định của ta!”

      “Hôm nay, ngươi là chủ tướng của bọn họ, vậy thử tin tưởng bọn họ xem, đó mới là điều tướng quân nên làm!”

      Đông Phương Triệt nhìn Mộ Dung Cẩm, chỉ nhìn như thế, xác định và thấp thỏm trong lòng cứ thế biến mất như kì tích, tin tưởng, lần đầu tiên biết ra đánh trận cần phải tin tưởng, vậy tại liền thử tin tưởng nàng vậy!

      Mộ Dung Cẩm nhìn quân doanh của đối phương: “Hôm nay người ra trận là lá bài chủ chốt của Sở Dạ, đệ tử của thiên sư Bạch Vô Họa, sở trường là binh khí và trận pháp, đừng bao giờ nghĩ phải khắc chế , ngươi chỉ cần dùng thứ ngươi am hiểu nhất là được rồi!”

      Đông Phương Triệt gật đầu, cúi đầu nhìn Mộ Dung Cẩm: “Ngươi đợi ta trở về sao?”

      Mộ Dung Cẩm hơi sửng sốt, tùy tiện gật đầu: “Nhất định, tiệc mừng công tối nay vì ngươi mà chuẩn bị!”

      Nghe thế, Đông Phương Triệt mỉm cười, tựa như luồng gió mát trong rừng trúc, làm cho người ta tự chủ được say mê!

      “Mở cửa thành!”

      Đông Phương Triệt khoác lên bộ giáp bạc, tay cầm cây trường thương màu bạc, cưỡi con ngựa mà thích nhất dẫn đầu trước.

      Mười vạn đại quân xông ra như kiến, rất nhanh liền lấp đầy bên dưới thành lâu, liếc qua đó chỉ thấy toàn là đầu người đen ngòm; ba hàng cung thủ thành lâu chuẩn bị tốt, chỉ chờ tín hiệu bắn tên!

      Đông Phương Triệt chạy đến chỗ trung tâm nhất, ghìm ngựa dừng lại, nhìn những người ở sau lưng, chợt vung trường thương lên: “Tấn công!”

      “Xông lên!”

      Hai quân giao nhau, máu tắm sa trường, cát vàng mù mịt, trong bầu trời đầy cát, phân được địch ta, dùng cả tính mạng để đấu tranh!

      Mộ Dung Cẩm đứng thành lâu, nàng muốn thấy cảnh tượng này, nhưng lí trí với nàng, nàng thể rời khỏi, tuyệt đối thể!

      Đường Trúc đưa cho nàng cây đàn cầm: “Tiểu thư, trợ uy cho bọn họ !”

      Mộ Dung Cẩm nhận cầm, liếc mắt nhìn chiến trường chém giết bên dưới, giơ tay nâng đàn lên, tiếng đàn ‘tưng tưng tưng’ phát ra từ đầu ngón tay, Mộ Dung Cẩm bay lên tòa tháp cao nhất, đặt ngang cây đàn đùi, nhanh chóng bắt đầu gảy đàn, khúc thành khúc, điệu thành điệu, nhưng phảng phất lại tựa như dòng suối mát chảy vào trong đầu của các binh sĩ, khiến cho bọn họ thoáng chốc từ chém giết đỏ mắt mà tỉnh táo lại, hai ba người bắt đầu tụ lại chỗ cùng nhau chiến đấu.

      Trường thương trong tay Đông Phương Triệt rung lên, mạnh mẽ đâm ra, ngay cả mỗi kiếm của Bạch Sơn đều cho áp lực, nhưng mà biến tại thể nào ngã xuống!

      Đường Trúc phi thân lên, trực tiếp từ thành lâu cao ba trượng bay xuống, trong tay phóng ra vô số phi tiêu, đạp lên vai của quân Mộ Dung trực tiếp bay vào chiến trận, rút trường kiếm ra đâm về phía Bạch Sơn. Đông Phương Triệt được thở dốc hơi, cũng kịp hỏi nàng ta, lập tức giơ thương đâm tới! Đường Trúc cũng tiếp tục công kích, càng thêm mạnh mẽ!

      Đội quân hôm qua của Mộ Dung Cẩm làm cho đội kỵ binh kinh hãi, nhưng hôm nay nàng lại dùng những binh sĩ đó nữa, mà chỉ dùng chiến thuật bình thường, máu tanh chiến trường thể nghi ngờ là thứ kích thích con người nhất, Triển Phong còn đỡ, Triển Hạo sớm đứng yên được, muốn tiến lên phía trước, nhưng lại bị ánh mắt lạnh nhạt của Sở Dạ đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể nhìn chiến trường khóc ra nước mắt!

      Đông Phương Triệt bị Bạch Sơn đánh cho ngã ngựa, lại thấy Đường Trúc đâm kiếm về phía , theo bản năng muốn ngăn cản, chợt nhớ lại lời của Mộ Dung Cẩm, phải tin tưởng, vậy nên nhắm mắt nhúc nhích, mà kiếm của Đường Trúc từ bên lỗ tai xẹt qua, trực tiếp đỡ được đòn công kích của Bạch Sơn.

      Đường Trúc cúi người đỡ dậy: “Rút lui!”

      Mộ Dung Cẩm dừng tay: “Thu binh!”

      Trận chiến này hai bên bất phân thắng bại, nhưng quân Mộ Dung hao tổn gần hai vạn người, mà Đông Phương Triệt cũng bị trọng thương, cũng coi như là bị tổn thất lớn!

      Mộ Dung Cẩm đối với kết quả này cũng bất ngờ mấy, đây chính là chiến trường, có chiến thắng dễ dàng, mỗi trận chiến đều phải có thương vong!

      Mộ Dung Cẩm quan sát trại lính, nhìn những người bị thương càng ngày càng nhiều, bước chân càng thêm trầm trọng. Cuối cùng nàng xoay người về khu rừng ở phía đông cổng thành, xuyên qua ngọn núi kia, tới nửa khắc đồng hồ tới quân doanh của quân Sở

      “Đứng lại! Kẻ nào?”

      Mộ Dung Cẩm ngẩn ra, sao nàng lại đến nơi này rồi? Nhưng đến đây rồi, có lí do gì phải trở về cả: “Thiên Khải Mộ Dung Cẩm, ta muốn gặp Sở Hoàng!”

      “Là Mộ Dung Cẩm, trời ơi, là người đó, mau thông báo cho Hoàng thượng!”

      Mộ Dung Cẩm đứng chờ, đối với những binh khí hướng về mình cũng hề để ý, cuối cùng, luồng gió mạnh lướt tới, rồi dừng lại bên cạnh nàng, thân hình cao lớn của Sở Dạ gần như bao phủ lên Mộ Dung Cẩm, khuôn mặt tuấn ánh lên vẻ vui mừng, giơ tay đặt lên mặt của Mộ Dung Cẩm: “Cẩm Nhi đến tìm Vương à?”

      Mộ Dung Cẩm nhìn , dung nhan tuấn đó khiến tim nàng rung động làm cho nàng có chút dám nhìn thẳng, xoay mặt qua chỗ khác: “Có thể chuyện chút ?”

      Sở Dạ gật đầu, tay vẫy lui binh sĩ, nắm lấy tay của Mộ Dũng Cẩm ra bên ngoài, mà binh sĩ giữ cửa sợ đến rơi cả cằm, đây đây đây…… đây là Hoàng thượng của bọn họ sao? Hoàng thượng lạnh lùng vô tình, đối với phụ nữ sắc mặt chưa từng thay đổi đó hả?

      đồi cỏ, hai người ngồi đất, Sở Dạ bá đạo ôm Mộ Dung Cẩm vào lòng, hít vào mùi hương người nàng, có loại nhớ nhung muốn phát điên tràn ra dày đặc, trong quãng thời gian gặp được nàng, gần như phát điên rồi, xưa nay chưa bao giờ nghĩ đến ngày cũng vì người mà nhớ nhung điên cuồng!

      Cảm thấy ôm càng ngày càng chặt, Mộ Dung Cẩm có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn , vừa muốn mở miệng, bỗng chốc bị đôi môi nóng bỏng của bắt lại; nỗi nhớ nhung điên cuồng kia trong khoảnh khắc này bùng nổ rồi, hai tay ôm chặt, tựa như muốn nàng hòa vào trong máu xương của mình vậy.

      Mộ Dung Cẩm thấy hơi khó chịu, nhưng cảm nhận được nỗi nhớ của , lại cảm thấy đành lòng, trong khoang miệng đều là hương vị của , người là nhiệt độ ấm áp của , thế nàng mới biết được, ra nàng cũng nhớ , tự chủ nâng hai tay lên, vây lấy thân hình cao lớn của , khẽ hé mở cánh môi, từng chút từng chút đáp trả !
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Nhận được đáp trả, Sở Dạ mừng như điên, thiếu chút nữa liền kích động đến mức đánh mất lí trí, cuối cùng, vội vàng rời khỏi đôi môi của Mộ Dung Cẩm, ôm nàng chặt trong lòng, giọng trầm khàn chứa tình dục mà gợi cảm: “Đủ rồi đủ rồi! Còn tiếp tục nữa, Vương sợ rằng nhịn được mà ở đây muốn nàng mất thôi!”

      Mộ Dung Cẩm dựa vào lòng , nàng rất muốn rằng nàng ngại, nhưng mà…… Thôi vậy, đợi đến ngày đẹp nhất cho !

      “Sao ngươi lại muốn xuất binh? Hai nước giao chiến đối với ngươi đâu có lợi!” Bình tĩnh lại, Mộ Dung Cẩm dựa vào ngực Sở Dạ.

      Sở Dạ chơi đùa với từng lọn tóc của Mộ Dung Cẩm, cảm giác mềm mại như tơ lụa kia làm cho thích muốn buông tay: “Nếu như Vương Đông Phương Hiểu chưa chết, ngươi tin ?”

      Mộ Dung Cẩm sửng sốt, sau đó gật đầu: “Tin!”

      Sở Dạ luồng tay của mình vào tóc của nàng: “ Vương chỉ là muốn tương kế tựu kế thôi, xem thử Đông Phương Hiểu rốt cuộc muốn chơi trò gì; huống chi, Vương còn rầu có cớ để khai chiến nữa đây!”

      Mộ Dung Cẩm hết ý kiến: “Nhưng mà cái cớ này chẳng vinh quang chút nào nha!”

      “Chỉ cần Đông Phương Hiểu chưa chết, trận chiến này thế nào Vương cũng bị thiệt thòi, ngày Vương khiến cho ả phải xuất trước mặt tất cả mọi người, đến lúc đó bắt Đông Phương Khải đền tội cho Vương!”

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ , rất khó tưởng tượng ra bọn họ là kẻ địch chiến trường, hôm nay còn đánh đến nỗi thể dàn xếp được, nhưng bây giờ hai người lại có thể ôm nhau như thế!

      Sở Dạ thân mật vuốt ve cánh mũi của Mộ Dung Cẩm: “Có biết vì sao Vương phải đích thân ra trận ?”

      Mộ Dung Cẩm nghiêng đầu, xin lắng tai nghe!

      Sở Dạ cúi xuống, in nụ hôn lên mặt nàng, cúi đầu lướt tới bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào tai nàng: “Bởi vì Vương biết ở đó có thể thấy được nàng!”

      Trong lòng Mộ Dung Cẩm rung động, xoay người nhìn đôi mắt sáng như hắc diệu thạch của , trong đó có hình bóng nho của nàng, còn có tình ý sâu đậm của , như vòng nước xoáy sâu thấy đáy, hút nàng vào đó, thể nào ra ngoài được nữa; Mộ Dung Cẩm tựa như bị đầu độc, lần đầu tiên thuận theo tim mình, giơ tay vòng lên cổ , dâng tặng đôi môi của mình, khẽ hé mở rồi hôn , thưởng thức từng chút ; nàng biết người này độc như thuốc phiện, nhưng khi tiếp nhận nàng thể nào rời bỏ được; ràng nàng cảnh báo bản thân, nhưng nàng vẫn thua, thua mất trái tim duy nhất của mình!

      Sở Dạ động tình ôm lấy Mộ Dung Cẩm, đây vẫn là lần đầu tiên nàng chủ động, có nghĩa là nàng tiếp nhận rồi chăng? Cẩm Nhi, nàng có biết rằng Vương đợi giờ khắc này biết bao lâu rồi ?








      Last edited: 10/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :