1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 (3)

      Lúc ăn tối, Mộ Dung Cẩm thấy bàn cơm xuất vị khách ngoài ý muốn, khẽ khuỵu gối: “Tham kiến Liên phi nương nương!”

      “Được rồi, đứng lên !”

      “Tạ Liên phi nương nương!” Mộ Dung Cẩm rất ngạc nhiên, tại sao nàng ta lại xuất ở đây?

      Mộ Dung Chinh phất tay cho người lên bày tiệc, rồi mới : “Lão thần kính Liên phi nương nương chung, hàn xá đơn sơ, kính xin nương nương đừng chê cười!”

      Liên phi mỉm cười, làm nhạt vẻ sầu bi giữa đôi mày: “Tướng quân khách sáo rồi, là Bổn cung quấy rầy mới phải!”

      “Lão thần biết nương nương đau buồn vì chuyện của Bát công chúa, nhưng vẫn xin nương nương nén bi thương, bảo trọng thân thể mới phải!”

      “Bổn cung biết, làm phiền Mộ Dung tướng quân rồi!”

      Hai người ngươi câu ta câu, bữa cơm này Mộ Dung Cẩm ăn vào chẳng có mùi vị gì cả, cuối cùng cũng ăn xong chuẩn bị rời , Liên phi lại gọi nàng lại: “Cẩm Hoa quận chúa, Bổn cung có vài lời muốn với ngươi, có được ?”

      Mộ Dung Cẩm nâng tay lên: “Mời nương nương!”

      tới đình nghỉ mát, Liên phi đứng lại, nhưng hồi lâu sau vẫn mở miệng, Mộ Dung Cẩm cũng im lặng theo, cuối cùng, Liên phi nắm lấy tay của Mộ Dung Cẩm: “Quận chúa, ngươi hãy thành với Bổn cung, ngươi có thích Lục Ngâm ?”

      Lục Ngâm? Tô Lục Ngâm? Mộ Dung Cẩm nghĩ rất lâu mới nhớ ra người này, mấy tháng nay nàng cũng sắp quên mất tồn tại của nàng ấy rồi: “Sao nương nương lại hỏi thế ạ?”

      Liên phi thở dài hơi: “Vốn nên đến đây tìm ngươi vào thời điểm quan trọng như thế này, ngươi biết đó Bổn cung vừa mới mất ……”

      Liên phi khẽ nghẹn ngào, rồi mới : “Lục Ngâm là muội muội duy nhất của ta, người trong nhà đều muốn ta tìm cho muội ấy gia đình tốt để gả , nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng tìm được Nhị công tử nhà Thừa tướng, Bổn cung biết Nhị công tử kia tốt, nhưng cũng cảm thấy sao cả, dù sao đàn bà gả chồng theo chồng, nào có gì để oán trách, nhưng mà lần này Hiểu Nhi xảy ra chuyện…… Bổn cung mới ý thức được như vậy sợ rằng hại muội ấy mất thôi!”

      “Nếu thực như thế, ta làm sao ăn với cha ta đây!”

      “Nương nương chớ đau lòng, xin hãy nén bi thương!”

      Liên Phi gật đầu, tiếp tục : “Mấy tháng nay tinh thần Lục Ngâm cứ ngơ ngẩn, người ngày gầy hơn, hôm qua lại ngất xỉu, thân thể suy yếu chịu nổi nữa rồi; trong lúc muội ấy hôn mê Bổn cung nghe muội ấy gọi tên Mộ Dung tướng quân, lúc đó mới biết người trong lòng muội ấy là Mộ Dung tướng quân!”

      “Bổn cung biết Mộ Dung tướng quân mười năm nay vẫn có ý định tái giá, nhưng Bổn cung cũng nỡ để Lục Ngâm đau lòng, vậy nên Bổn cung muốn cầu xin ngươi, Lục Ngâm cũng rất thích ngươi, ngươi xem như giúp đỡ nàng ấy được ? Lục Ngâm tính tình yếu đuối, tuyệt đối ức hiếp ngươi đâu, cứ coi như ngươi tội nghiệp muội ấy !”

      Ánh mắt Mộ Dung Cẩm dần dần trở nên thâm trầm, nàng biết mình nên làm thế nào, hồi lâu sau, dưới đáy lòng thở dài hơi: “Ta làm chủ được, nhưng ta trở về với phụ thân, để người tự lựa chọn!”

      Trong mắt Liên phi ánh lên chút vui mừng: “Cám ơn!”

      Khóe môi Mộ Dung Cẩm giật , cố hết sức làm cho vẻ mặt của mình bình thản chút: “Sắc trời tối, nương nương vẫn nên về cung trước thôi!”

      “Vậy cáo từ!”

      Tiễn Liên phi rồi, Mộ Dung Cẩm đứng trước cửa lại muốn vào, vào làm gì đây? với Mộ Dung Chinh rằng có người muốn gả cho ông ấy? Hay là với ông ấy, có người đối với ông ấy thần hồn điên đảo?

      Tô Lục Ngâm, người phụ nữ đơn thuần, nàng đành lòng tổn thương nàng ấy, nhưng mà, có nên thành toàn cho nàng ta ?

      đêm này, Mộ Dung Cẩm vẫn ngủ được, cho đến khi trời sáng, bóng người đột nhiên lướt qua trước mắt nàng, nàng vội vàng đứng dậy, kêu Đường Trúc ra ngoài!









      Phủ đệ Trương thừa tướng

      “Là Cẩm Hoa quận chúa à! Khách quý khách quý, xin mời vào trong!” Trương thừa tướng vội vội vàng vàng ra đón, sau đó gọi Trương phu nhân đến tiếp đón Mộ Dung Cẩm.

      Trương phu nhân trông cũng bình thường, mày mắt hẹp dài, nhìn qua liền biết đây phải là người dễ chung đụng, nhưng Mộ Dung Cẩm cũng chẳng để ý, trực tiếp ý muốn khi đến đây: “Ta đến là muốn gặp đại công tử, biết phu nhân có thể dẫn vào ?”

      Trương phu nhân sững sờ, sắc mặt có chút khó coi: “Quận chúa muốn gặp à! Chỉ là ……”

      Mộ Dung Cẩm có hứng thú để ý thân phận của mấy người này, thẳng: “Ta đến đây chính là vì muốn gặp , Trương phu nhân có thể cho người dẫn đường ?”

      “Quận chúa, phải ta cho ngươi gặp, nhưng trai đơn chiếc, ngươi lại là đại gia khuê nữ, sao có thể gặp người như thế chứ, vậy chẳng phải làm ô uế thanh danh của quận chúa sao!” Trương phu nhân có chút khó xử .

      Mộ Dung Cẩm trực tiếp vào: “Nếu như phu nhân dẫn đường, vậy Cẩm Hoa đành tự tìm vậy, làm phiền nữa!”

      “Ôi ôi ôi! Ta dẫn đây, ta tìm người tới dẫn đường ngay!” Trương phu nhân lập tức phất tay cho ngươi dẫn đường: “Quận chúa trước, đợi ta sắp xếp xong mọi chuyện rồi lại tiếp đón công chúa tốt!”

      Nhìn Mộ Dung Cẩm được dẫn , sắc mặt của Trương phu nhan lập tức biến đổi: “Nhanh lên, kêu Nhị thiếu gia đến đây!”

      mặt Trương phu nhân lộ ra vẻ tính toán, theo ý bà ta Mộ Dung Cẩm xuất ở Trương gia thực là cơ hội trời cho, nếu để con trai mình cùng với nàng ta gạo sống nấu thành cơm, tốt hơn nhiều so với cưới con bé xui xẻo nhà họ Tô kia, sau này con bà chính là con rể của phủ Tướng quân, ai có thể sánh được rồi!

      Mộ Dung Cẩm đương nhiên biết ý nghĩ của bà ta, chẳng qua cho dù biết nàng cũng chẳng thèm để ý!

      “Đại công tử, Cẩm Hoa quận chúa đến thăm hỏi!”

      Tiểu viện đơn sơ thanh mát, cây đa già cỗi, dưới cây có chàng trai thanh tú ngồi ở đó, nghe thế y xoay đầu qua, lúc nhìn thấy Mộ Dung Cẩm vô cùng bất ngờ: “Thân thể tại hạ tiện, mong Quận chúa thứ lỗi!”

      Mộ Dung Cẩm để Đường Trúc trông chừng, rồi mới qua, sau đó quỳ xuống dưới ánh mắt khó tin của y, tiếp đó nâng chân của y lên.

      Trương Dục vừa vội vừa xấu hổ: “Quận chúa, quận chúa làm gì thế?”

      Mộ Dung Cẩm sờ chân của y chút, : “Là gãy xương, thực ra tính là nghiêm trọng, chỉ là nhiều năm nay được chữa trị tốt, nên mới thể lại được, nếu như có thể trị liệu tốt, còn có thể cứu được!”

      Trương Dục mừng rỡ, ngay sau đó lại chán nản: “Quận chúa hẳn là an ủi ta thôi!”

      Mộ Dung Cẩm để chân y xuống, đứng dậy: “Nếu muốn đứng lên được, đến ‘Diệu Y Đường’ , mỗi ngày đều phải đến, ta cho người chữa trị cho ngươi, bảo đảm trong vòng tháng ngươi có thể xuống đất lại!”

      chứ?!” Nghe nàng đến Diệu Y Đường, Trương Dục có chút tin tưởng, nhưng là: “Tại sao quận chúa muốn giúp ta?”

      Mộ Dung Cẩm nhướn mày: “Ta biết nếu như ngươi có thể đứng lên được, nhất định người nổi bật phi thường, nhưng cái ta cũng chẳng có liên quan gì với mấy thứ này, ta chỉ cần ngươi đáp ứng ta chuyện!”

      “Mời !”

      Mộ Dung Cẩm thẳng, ngược lại hỏi: “Tên đệ đệ quần áo lụa là kia của ngươi, bao nhiêu năm nay, ngươi có từng hận ?”

      Trương Dục nghe thấy liền nắm chặt tay vịn, hận ý dao động gương mặt tuấn dật: “Đôi chân này của ta chính là do phế, nhưng ta vẫn luôn tìm được chứng cứ, nên làm gì được , cộng thêm ta trở nên tàn phế……”

      Sau đó y nữa, nhưng Mộ Dung Cẩm cũng biết được những thứ vướng mắc trong hào môn, nhưng có những vướng mắc này, chuyện nàng càng dễ làm hơn: “Xem ra ngươi ngại đả kích bọn họ chút chứ! Thế ta chờ tin tức của ngươi vậy!”
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuDion thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 (1)

      quán trà trong đế đô nước Sở, bởi vì quán tương đối vắng vẻ, nên khách đến cũng cực kỳ ít, dĩ nhiên cũng ai chú ý đến hai người ngồi ở trong góc khuất!

      “Chậc chậc! Ngươi xem bên ngoài cũng thành như vậy rồi, lần đầu tiên ta gặp người tự hủy hoại danh dự như thế đó!”

      giọng khác tức giận quát: “Ai cần ngươi lo!”

      “Ta đâu muốn lo tới ngươi, chẳng qua là muốn cho ngươi tin tức mà thôi, sứ thần nước Sở sớm đến Thiên Khải rồi, phụ hoàng của ngươi đọc thư xong để cho đại quân của Đông Phương Triệt dừng lại ở biên quan, có tiến công, cách khác, chuyện này cũng có khả năng hòa giải, phải biết rằng, với trình độ tàn nhẫn của Sở Dạ, giết Đông Húc Vương để bình ổn chiến giữa hai nước cũng phải là thể, cho nên mới tâm tư này của ngươi có thể uổng phí rồi!”

      “Đáng chết!” Đông Phương Hiểu nghiến răng, trong mắt đầy tức giận, ả nghĩ rằng chiêu đập nồi dìm thuyền của mình nhất định khiến cho hai nước có hồi đại chiến, đến lúc đó đại quân của Sở Dạ công phá quân Mộ Dung rồi giết Mộ Dung Chinh, sau đó lại giết Mộ Dung Cẩm, ngờ lại đánh được!

      ! Cần phải làm gì?” Đường Tố nâng mắt: “Ta đồng ý giúp ngươi, bây giờ…… Ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho ngươi……”

      Đông Phương Hiểu đột nhiên ngẩng đầu lên: “Quả thực cần ngươi làm chuyện!”

      “Xin rửa tai lắng nghe!”

      “Hủy thi diệt tích!”

      ——Đường phân cách——

      Mười ngày sau, tin tức khiến cho người trong thiên hạ bị chấn động lần nữa được truyền ra, nha đầu trung thành của Đông Phương Hiểu liều chết chạy vào bái tế công chúa, nhưng lúc nàng ta vào, chỉ thấy vũng máu, còn có mùi thuốc gay mũi, trải qua kiểm định đó chính là ‘hóa cốt thủy’, cách khác, nước Sở vì muốn bàn giao với Thiên Khải, ngờ lại hủy thi diệt tích!

      “Hủy thi diệt tích, cái cớ này thực tệ!” Sở Dạ ngồi ghế chơi với bình thuốc, nghe xong lộ ra nụ cười lạnh: “Lần này nhìn rồi chứ?”

      Bạch Sơn tựa như ngọn núi gật đầu, xem như là trả lời rồi!

      “Nếu như vậy, theo bọn họ chơi đùa chút ! Triệu tập đại quân, hướng về Thiên Khải!” Trong con ngươi thâm trầm u lạnh lẽo như hàn sương, mang theo cuồng vọng và bá đạo thể kháng cự.


      Mà ‘nha đầu’ trung thành kia, lúc này ngồi trong nhà trọ, cười quyến rũ nhìn người đối diện: “Thế nào, đẹp chứ!”’

      Đông Phương Hiểu gì, nhìn mặt nạ da người Đường Tố để bàn còn chưa kịp cất vào, tia sáng lướt qua: “Ngươi có thể dịch dung chính mình thành bất kì người nào phải ?”

      Đường Tố kiêu ngạo ngẩng đầu: “Đương nhiên!”

      “Nếu như là người khác sao?”

      Đường Tố nghe ra ý trong lời: “Lẽ nào…… Ngươi muốn dịch dung?”

      Đông Phương Hiểu nghe thế bật cười: “Chẳng phải ngươi ngươi đồng ý giúp ta bất cứ việc gì sao? Lần này, cho ngươi cơ hội đó!”

      Thiên Khải

      Mộ Dung Chinh sớm về quân doanh, lúc này là đêm tiểu niên rồi, thế nhưng cuối cùng vẫn thể ở nhà đón năm mới, vẻ mặt Mộ Dung Cẩm có chút ảm đạm, nhìn những người cũng buồn bã ủ rũ như thế, có loại cảm giác nặng nề đè nén dưới đáy lòng, mỗi năm thể cùng nhau đón năm mới đau khổ lắm rồi, nhưng năm nay lại phải chiến tranh, hơn nữa còn đánh với nước Sở hùng mạnh như vậy, cũng biết bao nhiêu người chết, bao nhiêu người có thể sống mà trở về?

      Mộ Dung Cẩm gọi quản gia trong phủ đến, viết những thứ cần thiết lên giấy: “Mau chuẩn bị !”

      Trong lúc mọi người trầm lắng, trông thấy Mộ Dung Cẩm cho người khiêng cái bàn ra, đặt giấy với tương hồ đó, còn có vài nhánh trúc, lâu sau đó, cái lồng đèn lạ kỳ ra đời dưới bàn tay của nàng; Mộ Dung Cẩm cho người lấy dây thừng và chậu than, bỏ than củi vào đó sau đó đốt lên; chiếc lồng đèn kỳ lạ kia liền chậm rãi bay lên, sau đó càng bay càng xa!

      “Cái này gọi là thiên đăng, nó có thể bay rất cao, bay rất xa, mọi người viết tâm nguyện mà mình cầu mong lên đó, thiên đăng mang nó lên trời, ông trời nghe được ước nguyện của mọi người đó!”

      “Có ?”

      “Thần kỳ quá!”

      “Tiểu , tiểu có thể dạy chúng ta ?”

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Có thể!”

      Ở đây phần lớn đều là phụ nữ khéo tay, Mộ Dung Cẩm chỉ dạy qua vài lần có người học được rồi, rất nhanh liền cần tới nàng nữa, bọn họ có thể tự mình làm được; người biết chữ giúp bọn họ viết nguyện vọng, sau đó nhìn bọn họ thả từng cái từng cái lên bầu trời.

      Đường Trúc nhìn đèn Khổng Minh bay đầy trời: “Tiểu thư, đốt thiên đăng rồi, tâm nguyện thành thực sao?”

      “Chỉ là cầu điều an tâm mà thôi!”

      Mộc Hương cầm lấy cái thiên đăng trông thê thảm nhìn nổi tới: “Tiểu thư, người viết ước nguyện à?”

      Khóe mắt Mộ Dung Cẩm giật giật: “ phải ta vừa mới thả sao?”

      “Nhưng mà tiểu thư đâu có viết gì đó mà?” Mộc Hương vẻ mặt kỳ quái.

      Mộ Dung Cẩm nâng mắt, vừa liếc qua liền thấy cái thiên đăng của nàng ấy, nhàng mở miệng, giọng như có như : “Tâm nguyện của ta, cái đó biến nó thành thực được đâu!” Cái nàng tin tưởng, chỉ có bản thân mình!








      Last edited: 10/5/16
      tú cầuDion thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 (2)

      Ban đêm, Mộc Hương phát người lén lén lút lút ở ngoài cửa, trong lòng kinh hoảng: “Đường Trúc, có trộm!”

      Đường Trúc nghe tiếng liền qua đó, nhanh chóng bay ra bắt người đó lại, người đó ngừng giãy giụa: “Thả ta ra, mau thả ta ra!”

      Đường Trúc hoảng hốt, thả ra: “ biết Cửu vương gia giá lâm, xin thứ tội!”

      Đông Phương Nhuận thở phì phò trợn mắt nhìn nàng, rồi hung hăng lườm Mộc Hương: “Con mắt nào của ngươi thấy Bổn vương giống trộm hả?”

      Mộc Hương cực kì khách sáo lườm ngược lại: “Cửu vương gia mình lén lén lút lút loanh quanh bên ngoài phủ của chúng ta, phải trộm là gì?”

      “Ngươi dám ta là trộm hả?”

      “Là trộm, là trộm, chính là trộm đó!” Vậy mà Mộc Hương chẳng hề sợ vị vương gia này, bởi vì người này đối với nàng có tí xíu uy hiếp nào cả.

      Mộ Dung Cẩm nghe tiếng ra, nhìn thấy Đông Phương Nhuận hơi sửng sốt: “Sao Cửu vương gia lại đến đây?”

      Đông Phương Nhuận nhìn thấy Mộ Dung Cẩm, khỏi có chút tủi thân, bao lâu gặp rồi, kể từ lần trước bị nàng bỏ lại ở Lạc sơn trang, hai người vẫn chưa gặp nhau chưa chuyện, sau đó nàng trở về giành lại binh quyền, cũng kịp gì, tủi thân ngập tràn còn chưa có chỗ để kể lể nữa! Bây giờ tỷ tỷ chết rồi, mỗi ngày mẫu phi đều ép buộc , chỉ muốn tìm người để tâm thôi, nhưng giờ gặp rồi, giọng điệu của nàng thế này là sao chứ?! Cứ như nên đến đây vậy!

      Nhìn Đông Phương Nhuận xoay người liền muốn rời , Mộ Dung Cẩm hết biết gì, Đông Phương Nhuận quá ngây thơ, tâm tư gì đều viết hết lên mặt, nàng muốn thấy cũng khó; tuy rằng đối với ai nàng cũng đề phòng, nhưng đối với loại người đơn thuần như thế này chung quy nàng cũng thể nhẫn tâm được!

      “Nếu như Vương gia chê, ở lại ăn bữa cơm nhé?”

      Đông Phương Nhuận dừng bước, nhưng vẫn còn rất uất ức, lại kiêu ngạo lên! Mộ Dung Cẩm lần nữa hết biết gì, chỉ có thể chạy lên trước, kéo lấy tay của : “Dù sao cũng đến rồi, vậy ở lại !”

      Giọng điệu của Mộ Dung Cẩm cũng quá dịu dàng, nhưng lại có chút cưng chìu trong đó, khiến Đông Phương Nhuận cảm nhận được ấm áp, cúi đầu xuống mặc cho nàng dắt ; trong lòng bàn tay là bàn tay nho của nàng, lành lạnh, thế nhưng lại cảm thấy rất ấm ấp, hơn nữa rất bỏng tay, đây là lần đầu tiên nắm tay của con !

      Mộc Hương theo sau, vô cùng ghen tị nha, sao tiểu thư lại thích thế chứ? Sao lại dịu dàng với thế chứ? Hu hu, tiểu thư thích nàng nữa rồi! Tiểu thư trọng nam khinh nữ!

      Đợi đến lúc Đông Phương Nhuận hoàn hồn đứng trước bàn lớn, Mộ Dung Cẩm nhanh chóng ghép những que trúc lại thành cái lồng đèn, sau đó dán giấy lên, Đông Phương nhuận mới nhớ ra mình bị thứ này hấp dẫn đến đây, ngờ là do nàng làm ra!

      Mộ Dung Cẩm đưa cho tờ giấy: “Nào! Viết nguyện vọng của ngươi , tỷ tỷ của ngươi thấy được đó!”

      Đông Phương Nhuận xúc động trong lòng, tủi thân với kiêu ngạo đều hóa thành cảm động, ai cũng nghĩ rằng thích vị tỷ tỷ Đông Phương Hiểu này, cũng ai cho biết mình có thể làm gì cho tỷ ấy, nhưng mà nàng lại hiểu được, sợi dây trong lòng dao động rồi, cũng ngừng lại được nữa, cầm lấy cây bút viết xuống hai chữ, học Mộ Dung Cẩm dán tờ giấy lên, sau đó thả nó bay lên!

      “Hôm nay trong nhà có tiệc đoàn viên, ở lại ăn bữa cơm nhé!”

      Đông Phương Nhuận khôn khéo gật đầu: “Ừm!”
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mộc Hương gặm đùi gà trong tay, giận dữ tưởng tượng nó thành Đông Phương Nhuận, sau đó ngấu nghiến nhai nát! Đường Trúc nhìn hành động tức giận trẻ con của nàng ta, hết nổi lườm cái, hiểu sao mình có thể ở chung với người như thế!

      Đông Phương Nhuận lưu luyến rời bị tiễn , trong đôi mắt kia hề che giấu ỷ lại làm cho Mộ Dung Cẩm rất bất đắc dĩ, có thể nào nàng có lòng tốt nhưng lại tạo thành chuyện xấu ? Để xác định an toàn của , Mộ Dung Cẩm cho Đường Trúc đích thân tiễn , mình trở vào nhà, để lại mình Mộc Hương ở ngoài cửa khóc ròng, hu hu, quả nhiên là tiểu thư ghét bỏ nàng rồi!

      Ngày thứ hai, tin tức Đông Phương Hiểu bị hủy thi diệt tích truyền ra ngoài, thoáng chốc chọc giận triều đình Thiên Khải, Đông Phương Khải ra lệnh cho Đông Phương Triệt xua quân tấn công, trận đại chiến này cuối cùng cũng bắt đầu, mà hôm đó, chính là đêm giao thừa!

      Hàn Tĩnh Ngọc rất để ý hình tượng chạy đến ăn chực, ngược lại vì nàng ta đến, mà khí bớt phần ngột ngạt!

      Mộ Dung Cẩm nhìn Hàn Tĩnh Ngọc ăn như hổ đói trước mặt mình, trong mắt chứa nghi ngờ: “Ngươi là đại tiểu thư của phủ Hàn Quốc Công à?”

      Hàn Tĩnh Ngọc gắp miếng đậu hủ: “Hàng giá !”

      Đường Trúc cũng có chút nhìn nổi nữa, vị băng sơn mỹ nhân trong truyền thuyết kia, sao có thể là người trước mắt này chứ?

      “Ô! Ngon quá !” Hàn Tĩnh Ngọc ăn đến mặt mày thỏa mãn, có trời mới biết hôm nay nàng nhịn đói cả ngày rồi, nhưng đây là những món ăn ngon nhất mà nàng từng được ăn, nhất là món đậu hủ kia, so với sơn hài hải vị còn ngon hơn: “Mấy món này ai nấu vậy?”

      Mộ Dung Cẩm cho người dọn cơm thừa canh cặn: “Ta!”

      “Khụ khụ!” Hàn Tĩnh Ngọc đanh mặt lại, khôi phục lại dáng vẻ băng sơn mỹ nhân, nhưng câu tiếp theo lại làm cho người ta thiếu chút nữa muốn giết nàng ta: “Vậy ngươi có thường nấu ăn ?”

      Mộc Hương phồng má kháng nghị: “Tiểu thư năm mới xuống bếp lần, hôm nay toàn bộ đều bị ngươi ăn hết rồi!”

      Hàn Tĩnh Ngọc nghe thế, chột dạ dời ánh mắt chỗ khác: “Xin lỗi! Chỉ tại ta đói quá rồi!”

      Mộc Hương trợn mắt, dùng ánh mắt giết nàng ta!

      Đêm nay ở đế đô, vẫn náo nhiệt như mọi năm, chiến ở biên quan bắt đầu, nhưng hề ảnh hưởng đến bọn họ bao nhiêu, dù sao trong suy nghĩ của họ, chiến tranh là thứ rất xa vời, thậm chí chẳng liên quan gì tới bọn họ!

      Mộc Hương khó có dịp ra ngoài chơi, yên lặng ở bên cạnh Mộ Dung Cẩm; Hàn Tĩnh Ngọc dựa vào cây cột bên cạnh Mộ Dung Cẩm, giọng trở lại lạnh lùng như trước: “Ta phải trở về rồi!”

      “Bà ta kêu ngươi trở về?” Mộ Dung Cẩm gọi người kia là lão bà nữa, bây giờ nàng có tâm tư đó.

      Hàn Tĩnh Ngọc gật đầu: “ Vô Phong Kiếm ra, thế nào cũng gây ra hỗn loạn, giang hồ có thể vì Vô Phong Kiếm mà tập hợp lại, Kính Hoa Thủy Vực bọn ta đương nhiên phải , vậy nên ta nhất định phải trở về!”

      Mộ Dung Cẩm nhìn bầu trời đêm tối tăm: “Lần sau gặp lại, có phải ta nên gọi ngươi là —— Ngọc La Y?”

      “Hàn Tĩnh Ngọc vốn là tên của ta, Ngọc La Y là tên sư phụ ban cho, nếu có cơ hội, chúng ta ở chốn giang hồ gặp lại!” Nhất định gặp lại, Hàn Tĩnh Ngọc thầm nhủ chắc trong lòng.

      Mộ Dung Cẩm nhìn nàng ta, sau đó cười nhạt: “Ngày gặp lại hãy !”

      ——Đường phân cách——
      Last edited: 10/5/16
      tú cầuDion thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 (3)


      Ba tháng sau cuộc đại chiến, hai bên thương vong vô số, nhưng ai có thể tiến lên trước bước, đôi bên cứ thế giằng co!

      Nửa tháng sau, cục diện bế tắc đó cuối cùng cũng bị phá vỡ, bởi vị Sở Dạ đích thân ra trận, mang theo đoàn Thiết Kỵ tinh nhuệ nhất của , Thiết Kỵ có trang bị , nhưng cái nào cũng là cực phẩm, hơn nữa đao thương chém được; kỵ binh của Thiết Kỵ mỗi người đều có võ công tệ, cộng thêm phối hợp với trận pháp, tuyệt đối là đội quân kiên cố khó đẩy lùi! Đội quân này của nước Sở từng ép thẳng về phía hoàng cung Thiên Khải, thiếu chút nữa là diệt luôn Thiên Khải rồi!

      Vậy nên lúc nghe được tin này, triều đình Thiên Khải gần như muốn sụp đổ, thậm chí có người chủ trương cầu hòa, dù sao nỗi sợ hãi trong trận chiến mười năm trước in sau trong lòng bọn họ!

      Đông Phương Khải bắt đầu có chút dao động, nhưng đột nhiên nhớ đến tên của người, tức thấy được tia sáng: “Người đâu, truyền Cẩm Hoa quận chúa!”

      Thánh chỉ chưa tới, Đông Phương Nhuận nhận được tin tức liền chạy đến trước: “ tốt rồi, tốt rồi!”

      Mộc Hương kéo lại: “Chuyện gì tốt rồi?”

      “Bởi vì Thiết Kỵ nước Sở áp sát, nên Phụ hoàng chuẩn bị phái tiểu thư nhà ngươi xuất chinh đó!” Đông Phương Nhuận nóng nảy.

      “Có uống lộn thuốc vậy? Ngoài biên quan có Khánh Vương, có Tướng quân nhà ta, sao lại phái tiểu thư nhà ta chứ?” Mộc Hương ràng tin.

      “Haiz! Lần trước lúc tiểu thư nhà ngươi đoạt vị trí Phó tướng, từng lật đổ trận đại chiến Thiết Kỵ nước Sở tấn công Thiên Khải năm xưa, nên tại Phụ hoàng ta mới muốn để tiểu thư nhà ngươi ra chiến trường!”

      Mộ Dung Cẩm từ trong nhà ra, Đông Phương Nhuận lập tức xông qua: “Phụ hoàng muốn ngươi xuất chinh, chút nữa thánh chỉ tới, làm sao đây?”

      Mộ Dung Cẩm cười nhạt: “Thánh chỉ chỉ có thể tuân theo, lẽ nào ta còn có thể kháng chỉ sao?”

      “Nhưng sao ngươi có thể xuất chinh được chứ? Ngoài chiến trường đao kiếm có mắt, lỡ như lỡ như……” Lời cuối cùng được, gấp đến độ xoay vòng vòng: “Như thế này , ta cầu xin phụ hoàng, để người cho ngươi xuất chinh nữa!”

      Mộ Dung Cẩm kéo lại tay áo của , vỗ vỗ tay trấn an: “Đừng vội, sao đâu!”

      “Nhưng mà……”

      “Ngươi ở đây chờ trước , ta tiến cung xem sao!” Nàng kéo Đông Phương Nhuận ngồi xuống cho kháng cự: “Mộc Hương, trông chừng !”

      “Yên tâm, giao cho muội !” Mộc Hương vỗ ngực đảm bảo, nàng ta tuyệt đối để cho Đông Phương Nhuận ra được bước!

      Nhìn Mộ Dung Cẩm xa, Đông Phương Nhuận sốt ruột: “Haiz! Đó là tiểu thư nhà ngươi, ngươi lo lắng sao? Lỡ như……”

      Mộc Hương vỗ cái lên đầu của : “Lỡ như? Lỡ như cái rắm! Coi như ngươi có lỡ như, tiểu thư nhà ta cung có lỡ như đâu!”

      “Sao ngươi có thể như vậy chứ?” Đông Phương Nhuận tức giận.

      Mộc Hương liếc cái: “Võ công của tiểu thư nhà ta ấy à, lần trước có thể đánh bại Khánh Vương, ngươi cho rằng người rất yếu đuối sao? Mưu trí của tiểu thư nhà ta kế có thể ổn định ba quân, ngươi cho rằng người bị thiệt thòi sao? Ngươi có tâm tình lo lắng cho tiểu thư nhà ta, bằng suy nghĩ có chính mình , hoàng tử ngu ngốc cái gì cũng biết, còn có tâm tư lo nghĩ cho người khác nữa chứ!” Mộc Hương tới tiểu thư nhà mình, chính là vô cùng kiêu ngạo đó nha!

      xong đột nhiên phát sắc mặt của Đông Phương Nhuận là lạ, trong lòng cả kinh, phải nàng ác quá chứ? “Này! Ngươi sao rồi!”

      Đông Phương Nhuận gì, hỉ là im lặng, Mộc Hương cuống quýt: “Nè, chứ, đừng có hù dọa người ta!”
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :