1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1.7: Thiên kim sủng

      Chương 1(7)

      "Cẩm nhi!" Văn Tử Khiêm từ doanh trại chính chạy đến, vui mừng nhìn Mộ Dung Gấm: "Cẩm nhi, sao con lại tới đây?"

      Mộ Dung Gấm tung người xuống ngựa nghênh đón, nhìn thân thể Văn Tử Khiêm càng thêm gầy yếu, trong lòng khẽ đau: "Nghĩa phụ! Người gầy !"

      Văn Tử Khiêm bàng hoàng khoát khoát tay: "Đừng đến ta, trước tiên vào nhìn cha con !"

      "Vâng!"

      Văn Tử Khiêm mang Mộ Dung Gấm vào, dọc đường tất cả mọi người dừng lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Gấm, mặt có tò mò, có vui mừng, cũng có kích động. Văn Tử Khiêm mỉm cười nhìn, nhưng mặt vẫn sưng lên, quát: "Từng người đều trở về vị trí của mình, được sơ sót!"

      "!" Như là muốn biểu trước mặt Mộ Dung Gấm, tất cả mọi người đáp lại cực kỳ vang dội!

      Văn Tử Khiêm lắc đầu cái, mang Mộ Dung Gấn vào trong chủ trướng: "Thái y triều đình phái tới luôn luôn chữa trị cho tướng quân, hôm nay tốt hơn rất nhiều. Hoàng thượng phái người đến nhận chức tướng quân, nhưng tướng quan muốn rời , cho nên vẫn kéo dài tới tại!"

      "Những điều này mặc kệ , con tới xem thương thế của phụ thân rồi tiếp!"

      Trong khi chuyện đến chủ trướng, Văn Tử Khiêm mời đám đông ra ngoài, để Mộ Dung Gấm mình vào. giường gỗ trong trướng Mộ Dung Chinh nằm dựa giường, trong tay cầm quyển sách, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Mộ Dung Gấm khẽ mỉm cười: "Mới vừa chỉ nghe thấy tiểu binh bên ngoài kia la lên, ngờ con tới , nhanh ngồi xuống !"

      Mộ Dung Gấm ngồi vào bên cạnh ông: "Cho con nhìn vết thương của người chút!"

      Mộ Dung Gấm cũng từ chối, để sách xuống vén áo lên, lộ ra lồng ngực: " ra bị thương nặng, mặc dù ở lồng ngực nhưng mà bởi vì mũi tên kia quá xa, lực đủ, hề tổn thương đến chỗ hiểm!"

      Mộ Dung Gấm kiểm tra chút. Quả nhiên là như ông , nhưng vẫn cởi băng đeo ra, lấy kim sang dược bôi lên: "Nơi này được dẹp yên tại sao đột nhiên Man tộc lại náo động như thế?"

      Văn Tử Khiêm vừa mới vào liền trả lời thay: " biết, nhưng mà ta khẳng định nhất định là có người tác quái ở trong, lần trước hai quân giao chiến, tướng quân từng đối chiến cùng với vị tướng lãnh thần bí của đối phương, người này võ công sâu lường được, chỉ hai chiêu đánh tướng quân ngã ngựa, có thể thấy được phải là người bình thường!"

      "Vốn Man tộc là các bộ lạc rải rác, tạo uy hiếp đối với nơi này. Nhưng lần này Man tộc lại cùng nhau hành động, hơn nữa còn tổ chức thành quân đội có quy luật, hiển nhiên là có người thống nhất bọn họ lại. Người Man tộc dã man hung hãn, số ít chưa đủ đáng sợ nhưng nếu là đa số, sợ rằng là vô cùng khó khăn!"

      Mộ Dung Gấm nghe vậy suy nghĩ lát: "Kêu người chuẩn bị bản đồ cùng với bản đồ cát cho con, sau đó con xem chút!"

      "Được!" Văn Tử Khiêm gật đầu, suy nghĩ chút mới hỏi: "Nghe đế đô chọn phó tướng, muốn thay thế tướng quân chỉ huy, con có biết là ai ?"

      Thấy hai người nghi hoặc nhìn mình, Mộ Dung Gấm nhịn cười được, lấy ra thánh chỉ của minh hoàng: "Đây phải là đến rồi sao?"

      "Cái gì?" Cả hai người cả kinh, Mộ Dung Chinh nắm càng chặt tay Mộ Dung Gấm, kinh ngạc nhưng mà còn áy náy hơn: "Cẩm nhi, là phụ thân vô dụng, lại..."

      "Được rồi!" Mộ Dung Gấm vỗ vỗ tay của ông: "Quyền quân Mộ Dung của ta thể giảm, con và người đều biết, cho nên đừng những lời thừa thãi!"

      Mộ Dung Chinh vẫn dời đầu chỗ khác, ông biết Mộ Dung Gấm trơ mắt nhìn quân Mộ Dung sa sút, nhưng lại ngờ nàng lại dùng cái phương thức này để giúp ông! Văn Tử Khiêm cũng nhịn được thở dài: sinh người con như Mộ Dung Gấm, cuộc đời này hối tiếc!

      ____________tuyến phân cách_______________

      Man tộc luôn luôn rải rác đột nhiên lại đánh có quy luật, hiển nhiên là phải là chuyện bình thường nhưng tướng lĩnh ngồi trong đại chướng cảm thấy có bao nhiêu áp lực, ngược lại bởi vì Mộ Dung Gấm đến mà vui vẻ ồn ào, chỉ kém bật lên trời. Có tướng lĩnh gặp qua Mộ Dung Gấm, nhưng mà cũng là rất nhiều năm, bây giờ được nhìn thấy vẫn kích động như trước thôi. Mà những người khác sớm nghe được đám tiểu tử kia luôn "nhắc tới tiểu ", luôn tò mò biết đây là thần thánh phương nào, hôm nay gặp được, hiển nhiên là ngạc nhiên.

      Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ buông cây gậy trong tay: "Thôi! Vẫn là do cha nuôi tới chút việc quân với bọn họ, con xem đám tiểu tử kia chút!"

      Văn Tử Khiêm tự nhiên biết vì sao nàng khổ não, ngược lại cũng ngăn cản, chỉ : " tại đám tiểu tử kia trưởng thành, lại lâu như vậy thấy tiểu , khẳng định là vô cùng kích động, con cẩn thận chút!"
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      tú cầuDion thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1 (8-)

      Khi Mộ Dung Gấm tới doanh trại đặc biệt được tách ra của thiếu nhiên mới rốt cục hiểu Văn Tử Khiêm dặn dò nàng ‘cẩn thận chút’ là có ý gì. nhóm thiếu niên người ngựa cao lớn, khi nhìn thấy nàng tới toàn bộ đều chạy nhanh tới, bộ dáng giống như mãnh hổ chạy về phía con mồi ngon, tính mạng và mặt mũi, cân nhắc dưới, Mộ Dung Gấm quả quyết chọn lựa chui!

      “Ô ô, thấy tiểu !”

      “Tại sao tiểu lại chạy vậy!”

      “Chẳng lẽ tiểu quên chúng ta sao?”

      đau lòng….”

      Mộ Dung Gấm núp ở cách đó xa mí mắt đập mạnh, này là binh lính nhà Mộ Dung? Xác định phải là đém trẻ con lớn lên?

      gọi Đường Trúc, Mộ Dung Gấm mình giục ngựa đến trấn xa, ném cương ngựa cho tiểu nhị, nâng bước tiến vào.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Khách điếm đơn sơ tự nhiên, mấy mấy bộ bàn ghế dài, cái đèn lồng, mọi người tùy ý ngồi ở nơi này ăn cơm, hơn nữa số đều có vũ khí, hiển nhiên là người trong giang hồ. Những người này đủ tạo uy hiếp cho nàng, thế nhưng khi Mộ Dung Gấm bước vào nơi này, trực giác cho nàng biết, nơi này có cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ mạnh hơn nàng!

      Bước chân ngừng lại chút, Mộ Dung Gấm vẻ mặt tiêu sái tự nhiên vào, ngồi ở cái bàn bên cạnh, giơ tay lên kêu tiểu nhị mang bầu rượu cùng chút điểm tâm, thoải mái ăn, tai lại nghe được người bên trong điếm bàn luận, ý chính ngoài việc chiến tranh đột xuất lần này, còn có chuyện Mộ Dung Chinh bị thương.

      “Ai! Biên quan bình yên nhiều năm như vậy cũng vì vẫn có Mộ Dung tướng quân, chẳng lẽ khởi binh lần nữa hay sao?”

      “Mộ Dung Tướng quân minh thần võ, bách chiến bách thắng, nhất định lần này có thể lưới bắt hết người Man tộc!”

      “Những năm gần đây chúng ta xuất quan chịu ít tức của Man tộc, nếu như có thể nhân cơ hội này tiêu diệt bọn họ, chúng ta cũng nên vì Mộ Dung tướng quân mà dùng phần lực!”

      “Đúng vậy! Chúng ta cũng giống vậy……”

      Nhất thời khách điếm cảm xúc dâng trào, Mộ Dung Gấm rũ mắt, tự động ngăn cách với thanh ở bên ngoài. rất lâu nàng chưa uống rượu mình như vậy, quán rượu này là quán rượu bảy năm trước nàng tới, thời gian bảy năm, rất nhiều cái thay đổi, chỉ có gian phòng của quan rượu này lại hề thay đổi!

      , có lẽ cũng thay đổi……

      hán tử cao lớn cường tráng tới bàn của Mộ Dung Gấm, xương trán nhô ra, hốc mắt hãm sâu, sống mũi cao, môi dày, vừa nhìn liền biết là người quan ngại. Dáng người của cao lớn to con, nhưng lại tiếng động, hiển nhiên là cao thủ nội công. tới đối diện Mộ Dung Gấm, dùng thanh chỉ hai người nghe được : “Mộ Dung tiểu thư, công tử nhà ta có lời mời!”

      Ở nơi quan ngoại này, lại có thể có người thẳng ra thân phận của nàng, lại khiến cho nàng tò mò, tia sáng chuyển qua trong mắt nàng, nhưng đứng dậy: “Muốn gặp người khác, trước phải lên tục danh của mình, đây là lễ nghi cơ bản!”

      Hán tử nhiều lời giải thích với nàng, chỉ đặt tờ giấy lên bàn: “Công tử nhà ta chờ ở bên ngoài, hướng đông cách đây ba dặm. Mộ Dung tiểu thư có canh giờ để suy tính!” Dứt lời đầu

      cũng quay lại rời !

      Ánh mắt Mộ Dung Gấm tối sầm lại, trầm mặc hồi lâu mới vươn tay mở tờ giấy bàn ra, khi đọc nội dung tờ giấy kia, khí tức cả người nàng lập tức biến đổi. Ban đầu lạnh nhạt cũng có cảm giác tồn tại, hôm nay lại là sát ý dồi dào, làm cho người nào có thể bỏ qua: “Đáng chết!”

      mũi tên làm lễ, Mộ Dung tiểu thư, lâu gặp!”

      cần phải , đây chính là đầu sỏ đắc tội đả thương Mộ Dung Chinh, nhưng nàng cũng nhớ khi nào nàng trêu chọc người của Man tộc?

      Ngẩng đầu đặt ly rượu mới rót xuống, Mộ Dung Gấm đứng dậy rời , giục ngựa chạy như bay: “Giá!”

      Xa xa nhìn thấy có người đứng ở ven đường, Mộ Dung Gấm thắng cương dừng ngựa lại, con ngựa chậm rãi tới, càng ngày càng gần, Mộ Dung Gấm lại càng thêm nghi ngờ: “Rốt cuộc các hạ là người phương nào, vì sao làm tổn thương phụ thân ta?”

      Người nọ xoay người, lộ ra khuôn mặt cho biết là người quan ngoại, nhưng khuôn mặt này lại vô cùng tuấn tú, trán trơn bóng treo dây đai buộc đầu đặc trưng của quan ngoại, ánh mắt thâm thúy chìm, môi dày khẽ mím môi. Nhìn thấy Mộ Dung Gấm tiến đến, đột nhiên sát ý người dồi dào: “Ngươi có nhớ Đường Môn?”

      Mộ Dung Gấm nghe vậy cười khẽ, nhưng lại thầm cảnh giác. Bởi vì nàng phát có loại cảm giác nguy hiểm. Trực giác của nàng rất chính xác, cách khác võ công của người này có thể ở nàng: “Các hạ là người quan ngoại, khi nào lại quan tâm đến ân oán giang hồ Trung Nguyên?”

      Người nọ hừ lạnh: “Tà y mặt quỷ, năm đó ngươi mình diệt cả Đường Môn, từ đó liền biến mất khỏi giang hồ, nhưng ngươi biết, Đường Môn còn có tồn tại vị đại sư, chính là mẹ ta ____ độc thủ Đường Môn, Đường Tố! Những năm này ta vẫn muốn báo thù vì mẹ ta, tuy nhiên làm như thế nào cũng tìm được ngươi. Cuối cùng trong lúc vô tình thám tử phát ra nha đầu bên cạnh ngươi là người của Đường Môn, lúc này mới suy đoán ra thân phận của ngươi. ngờ con nhóc mấy tuổi đầu thủ đoạn lại cay độc như vậy!”

      Đường Môn? Mộ Dung Gấm cười lạnh, quả nhiên là lâu lắm rồi! Năm đó nàng từ Ma Vực ra ngoài, bởi vì thể để lộ thân phận của mình cho nên mang theo mặt nạ quỷ. Khi đó nàng gặp người, đó chính là Đường Trúc. Khi đó chẳng qua Đường Trúc mới qua bảy tuổi, nàng bị môn chủ Đường Môn, cũng chính là phụ thân thân sinh* của nàng dùng độc dược rót vào trong miệng. Mặc kệ nàng mình thống khổ, thậm chí cho phép bất luận kẻ nào cho nàng thuốc giải vì muốn nuôi nàng thành thân vạn độc!

      *Phụ thân thân sinh: cha ruột.

      Nàng tận mắt nhìn nàng khổ sở cào gãi da thịt, khổ sở nước mắt chảy khô chỉ có máu, thế nhưng nàng lại chưa từng cầu xin tha thứ với người kia câu, bởi vì tuyệt vọng, còn hơi sức để hận nữa!

      Sau khi độc dược người nàng tan hết, tên phụ thân cầm thú kia lại rót xuống loại thuốc khác, so với trước càng độc hơn. Đường Trúc còn hơi sức giãy giụa nữa, chỉ có thể mặc cho thuốc độc kia lan tràn khắp cơ thể, cuối cùng sinh mạng cũng từng chút từng chút trôi qua.

      Mộ Dung Gấm nhanh nhẹn hạ xuống: “Hận sao?”

      Đôi mắt u tối của Đường Trúc sững sờ, ngay sau đó lại trở nên u tối như cũ, trong miệng khô khốc khạc ra thanh có chút non nớt, lại khàn khàn khác thường: “Ta hận, nhưng….. còn hơi sức!”

      Mộ Dung Gấm thất vọng lắc đầu cái: “Chẳng lẽ ngươi cứ chuẩn bị chết như vậy? Nhìn những người phản bội và tổn thương ngươi tiêu dao sao? Thậm chí sau khi ngươi chết lấy thân thể ngươi để chế thành con rối dược nhân?”

      Nhìn đôi mắt u tối của Đường Trúc dần dần bị hận ý cùng cam lòng bao phủ, Mộ Dung Gấm biết nàng sống lại: “ tại chỉ cần ngươi có thể đứng lên, ta lập tức có thể cho ngươi sống lần nữa, để cho ngươi chính tay đâm những người đó!”

      Cuối cùng, Đường Trúc mất ba canh giờ mới từ mặt đất, khổ sở mà kiên định đứng trước mặt của Mộ Dung Gấm. Mộ Dung Gấm cười, nàng cứu Đường Trúc, nhưng cuối cùng lại cẩn thận bị người của Đường Môn phát , bị Đường Môn vậy quét. Mộ Dung Gấm nhìn như vô tâm vô tình, nhưng nàng hận nhất chính là loại người có nhân tính như phụ thân Đường Trúc, cho nên nàng mà đặt Đường Trúc xuống, mình người tàn sát giết cả Đường Môn!

      Máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng. Đường Môn dưới ngàn cao thủ, đáng tiếc cũng chạy thoát. Mà Mộ Dung Gấm máu tươi nhiễm đỏ thân, nàng cầm kiếm mà đứng, giống như Tu La đẫm máu!

      Đường Trúc nhìn thấy tất cả, nhưng nàng tia sợ hãi, cũng có đau lòng, chỉ có cười, điên cuồng cười to. Cuối cùng, nàng tự tay chính mình lấy chủy thủ đâm vào thân thể của phụ thân, sau đó chút do dự rời cùng Mộ Dung Gấm!
      Last edited: 17/12/14
      tú cầuDion thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1 (9)

      Đây chính là chân tướng diệt môn của Đường Môn, dĩ nhiên, nàng tuyệt đối giải thích trước mặt người khác. Mộ Dung Gấm lạnh lùng nhìn người đối diện: “Nếu ngươi báo thù vì Đường Môn, vậy cứ trực tiếp nhắm tới ta, phụ thân ta hề liên quan đến chuyện này!”

      “Hừ! là phụ thân của ngươi, ngươi cho rằng ta tin tưởng lời của ngươi? Hôm nay ta ở nơi này tru sát* ngươi, ngày mai đại nhân quan ngoại ta trực tiếp tiến sát Thiên Khải, tiêu diệt đám người Mộ Dung!”

      *Tru sát: Trừng phạt, giết chóc.

      “Xem ra, ngươi chính là người chủ mưu sau màn rồi!” Mộ Dung Gấm cười lạnh, thể , kế hoạch này của rất thành công, chỉ là bắn Mộ Dung Chinh mũi tên, hôm nay làm nàng bạo lộ thực lực ra.

      tại Mộ Dung tiểu thư mới hiểu có phải là hơi trễ hay ?” Người nọ hả hê, giơ tay vung lên, trong rừng vốn u tối đột nhiên xuất vô số mũi tên, đầu mũi tên đen như mực tản ra ánh sáng sáng bóng, hiển nhiên là thoa độc dược! Cung tiễn tạo thành vòng tròn, ước chừng hơn ngàn cung thủ, ngay cả nàng võ công cao cường, muốn dưới mí mắt của phá vòng vây ra ngoài, quả chính là đầm rồng hang hổ!

      “Mộ Dung tiểu thư, thịnh yến như thế, có hứng thú ?” Người nọ dữ tợn cười tiếng, tay lóe lên, cứ như vậy công kích tới Mộ Dung Gấm. Đột nhiên Mộ Dung Gấm lui về phía sau, người nọ tốc độ cực nhanh, nàng thể đón đõ, chỉ có thể lui về phía sau.”

      Giơ tay lên chống lại, bóng dáng của hai người nhanh chóng đánh nhau, tốc độ nhanh đến mắt thường thể thấy . Cuối cùng, hai người cùng đánh ra chưởng rồi văng ra, đồng thời rơi xuống đất. Mộ Dung Gấm trầm ổn bước lảo đảo bước, người nọ quỳ chân đất, chốc lát liền đứng lên, trong mắt thâm thúy che giấu thưởng thức: “Nếu như ngươi phải là người diệt Đường Môn, nhất định ta cưới ngươi làm vương phi!”

      Mộ Dung Gấm cho tay ra sau lưng, giọt máu rơi xuống đất biến mắt thấy gì nữa: “Vinh hạnh như vậy ngươi nên để lại cho những người khác !”

      hề cự tuyệt đường sống, luôn luôn cao ngạo nhất thời có cảm giác lòng tự ái bị thương hại, tròng mắt hơi giận: “Ngươi nhớ kỹ, ta tên là Tháp Nạp Tề, nhị vương tử vương tộc Tháp Nạp!” Dứt lời, chiêu thức bén nhọn tiếp tục công kích tới!

      Mộ Dung Gấm hút nâng lá cây lên, lá câu như dao nhọn bay vút qua, bóng dáng tùy theo mà bay lên, phát huy mười thành công lực đến cực hạn!

      “Rống!” Tháp Nạp Tề có chút tức giận, cũng dung toàn lực, hai chưởng đụng nhau, nội lực cường đại chạm vào nhau, tạo thành trận gió lớn xoay tròn chung quanh hai người, lá câu cũng bị cuộn lên, bay lượn đầy trời! Rốt cuộc “ầm” tiếng, hai người đều bị chấn động văng ra, Mộ Dung Gấm thân thẳng tắp lui về phía sau, cho đến khi đụng vào cây đại thụ mới ngừng lại, cổ họng dâng lên mùi ngai ngái, nàng cắn răng nuốt xuống, nhưng nàng biết, giờ phút này thân thể nàng đến cực hạn rồi. Chẳng lẽ kết thúc như vậy sao?


      ai nhìn thấy, con trùng từ trong tay Mộ Dung Gấm theo máu tươi chảy ra ngoài.


      Hoàng tử Tháp nạp bị kích toàn lực của Mộ Dung Gấm, hiển nhiên cũng bị thương, giờ phút này bên tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Người hán tử ban đầu lên nâng xuống, giơ tay lên quát mạnh: "Bắn tên!"


      khắc kiếm và bay đầy trời kia, lòng của Mộ Dung Gấm lạnh thấu trong phút chốc, tia nhiệt độ thể ra sức, nhưng cứ chết như vậy, vẫn còn có chút cam lòng!


      "Rầm!" Chợt bóng dáng biết từ chỗ nào bay ra, chưởng phóng ra, đánh văng hơn ngàn kiếm vũ, tay nắm lấy tay nàng, hơi thở quen thuộc rồi lại xa lạ làm cho nàng sững sờ, cuối cùng trong nhay mắt thoát ly, ý thức của nàng hoàn toàn biến mất!


      Người nọ cúi đầu nhìn qua người trong ngực, đôi mắt sâu thẳm xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, giơ tay lên cầm cổ tay nàng, lập tức lãnh khí bùng nổ toàn thân: "Đáng chết!" biết là chửi Mộ Dung Gấm hay là tự trách!


      Quân doanh.


      "Phụt!" Mộ Dung Chinh vốn thương lượng việc quân với Phó tướng, đột nhiên cổ họng ngòn ngọt, lập tức phun búng máu ra ngoài.


      "Tướng quân...." Mọi người kinh hãi.


      "Người đâu.... Mau truyền quân y!"


      "! Mau mời tiểu thư tới!"


      "Báo cáo quân sư, tiểu thư có ở trong doanh!"


      "Còn mau tìm?"


      "A! Dạ!"


      " cần tìm!" Đường Trúc sắc mặt tái nhợt vén rèm cửa lên vào, bước chân cũng hơi yên.


      "Đường Trúc, ngươi làm sao vậy? Tiểu thư đâu?"


      Đường Trúc nhìn bọn họ, vào đặt tay lên cổ tay Mộ Dung Chinh, trong mắt đều là khổ sở, che lại đôi mắt rưng rưng, thanh lại có chút nghẹn ngào: "Thân thể tướng quân đáng lo ngại, các ngươi đừng lo!"


      "Làm sao có thể? ràng tướng quân hộc máu, làm sao lại đáng ngại?"


      Trong mắt Văn Tử Khiêm lóe lên tia bất thường, đuổi những người khác ra ngoài: "Các ngươi ra ngoài trước, để tướng quân nghỉ ngơi trước, y thuật của Đường Trúc tệ, các ngươi cần lo lắng!"


      "Nhưng..."


      " có nhưng nhị nữa, tướng quân cần nghỉ ngơi rồi!"


      Đám phó tướng bất đắc dĩ bị mời ra ngoài, lúc này Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm mới nhìn về phía Đường Trúc, ánh mắt khó lường: "Đường Trúc, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"


      "Đường Trúc biết mình gạt được liền : "Tiểu thư hạ loại cổ độc người tướng quân, được đặt tên là Đồng mệnh cổ sinh tử! người tiểu thư là mẫu cổ người tướng quân là tử cổ, lần trước khi tướng quân bị thương tiểu thư hộc máu hôn mê, mà tại nhất định là tiểu thư xảy ra chuyện!"


      "Chuyện này.... Chuyện này..." Văn Tử Khiêm và Mộ Dung Chinh hoàn toàn kinh hãi.


      "Nếu là Đồng mệnh sinh tử, có lẽ Cẩm nhi có nguy hiểm tới tính mạng, ta lập tức phái người tìm!" Văn Tử Khiêm xoay người vừa muốn ra nhưng lời của Đường Trúc lại làm cho bước chân của nặng nề, bước cũng nhúc nhích được.


      "Tử cổ người tướng quân rất khó giải! Cổ này chỉ có tiểu thư có thể giải, trừ phi là sống chết trước mắt, tiểu thư giết mẫu cổ..." Rốt cuộc Đường Trúc khóc thành tiếng, Mộ Dung Gấm biết khi nàng tự hạ độc người Mộ Dung Gấm nàng len lén đặt con ở thân thể mình, cho nên nàng cùng với tiểu thư cũng là Đồng mệnh cổ sinh tử. Nhưng vừa rồi, đột nhiên nàng cảm giác cổ người biến mất, nàng cũng biết tiểu thư xảy ra chuyện.


      "Cái này thể nào!" Sắc mặt Mộ Dung Chinh đột nhiên tỉnh táo đến đáng sợ, nhưng lại có hai hàng nước mắt khống chế được rơi xuống. " , Cẩm nhi của ta có việc gì!"


      "Báo! Tướng quân, đột nhiên đội quân Man tộc công thành!"


      "Cái gì?" Mộ Dung Chinh kinh hãi, nhưng: "Phái Mạc tướng quân và Triệu tướng quân nghênh chiến, ta muốn tìm Cẩm nhi, Cẩm nhi..."


      "Tướng quân!" Đường Trúc đỡ Mộ Dung Chinh lảo đảo, lần đầu tiên nàng nhìn thấy tâm tình Mộ Dung Chinh bất ổn như vậy, nàng hận phụ thân của mình, nhưng tiểu thư lại tốt với phụ thân của mình như vậy, có lúc nàng cho rằng người trước mắt này xứng đáng để tiểu thư , nhưng bây giờ thấy người ta đau lòng vì chuyện của tiểu thư mà đau lòng như thế, nàng biết ông là lòng thương tiểu thư!


      "Tướng quân, tiểu thư vì trận chiến này mà bại lộ ở thực lực của mình, người thể ngã xuống, ta lập tức ra ngoài tìm tiểu thư, nhưng người mới tỉnh lại, nên uổng phí tâm huyết của tiểu thư!"


      Mộ Dung Chinh hồi hồn, đặt tay lên tay của Đường Trúc: "Mang theo thiếu niên ở quân doanh , toàn bộ mang theo, tuyệt đối phải mang tiểu thư an toàn trở về!"


      "Nhất định!" Đường Trúc nghe vậy vội chạy ra ngoài, vẻ mặt quyết tuyệt, điên cuồng ai cũng ngăn nổi.


      "Tướng quân!" Những người khác chạy vội vào, lo lắng nhìn Mộ Dung Chinh.


      Văn Tử Khiêm thầm thu lại nước mắt biết rơi xuống từ khi nào, kiên định nhìn Mộ Dung Chinh: "Mộ Dung, trận đánh này nhất định phải thắng!"


      "Ừm! Tuyệt đối!"


      _________Tuyến phân cách__________
      tú cầu, DionWinter thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 (10)

      “Hả?” Mộ Dung Gấm mơ hồ tỉnh lại, sững sờ nhìn chỗ mình ở, lại là viện thanh tịch và đẹp đẽ. Mộ Dung Gấm cũng nhớ sao mình lại đến nơi như vậy, muốn đứng dậy nhưng toàn thân dưới chút hơi sức cũng có, ngay cả ngón tay cũng nhúc nhích được, lúc này mới nhớ tới hình như bản thân được người cứu!

      “Ken két!” Cửa bị đẩy ra, người nam tử mặc quần áo màu đen vào, mặt của đeo chiếc mặt nạ huyền thiết, nhìn thấy dung mạo của , chỉ có thể liếc thấy đôi mắt tĩnh mịch như đầm sâu thấy đáy!

      tỉnh rồi hả?”

      “Ừm! Ngươi cứu ta, đa tạ!”

      “Cũng chỉ có câu đa tạ?” Hình như người nọ bất mãn, thân thể thon dài ngồi ở bên giường, ngón tay lộ các khớp xương tỉ mỉ vuốt ve cằm Mộ Dung Gấm, tròng mặt xẹt qua tia hài hước: “ bằng lấy thân báo đáp như thế nào?”

      Mộ Dung Gấm liếc cái: “Sở Dạ, ngươi thích chơi đến khi nào nữa?”

      Tay cằm cứng đờ, đôi mắt đẹp xẹt qua tia bất đắc dĩ, giơ tay lên tháo mặt nạ của mình xuống, lộ ra dung nhan tuấn mỹ như thần tiên: “Làm sao nàng lại nhận ra ta?”

      Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại trả lời, nàng tuyệt đối thừa nhận xúc cảm của mình đối với . Mặc dù Sở Dạ cố ý thay đổi hơi thở và hương vị người nhưng nàng vẫn cảm thấy quen thuộc như cũ. Mà khi ôn mình, cái loại xúc cảm nàng tuyệt đối quên được, còn có tia rung động trong lòng, trừ tên nghiệt này, nàng nghĩ thế giới này tuyệt đối có người thứ hai! Nhưng, nàng chết cũng thừa nhận, quá mất mặt rồi…

      Sở Dạ thấy ánh mắt của nàng, nhất thời sững sờ. mộ dung gấm coi như là nhìn thấy, nhưng giờ phút này vẻ mặt kia của nàng, khiến động lòng người như thế, có chút ngượng ngùng, có chút thẹn thùng, vẻ mặt như thế, là lần đầu tiên nhìn thấy xuất mặt nàng, cúi đầu chạm vào môi của nàng, cuối cùng đến gần vai của nàng: “Nàng như vậy sợ ta hôn nàng chứ?”

      Mộ Dung Gấm chợt trợn to mắt: “Sở Dạ, ngươi khốn kiếp!”

      “Ha ha!” Sở Dạ vui thích nở nụ cười, lồng ngực thể kìm được chấn động, cuối cùng cúi người ôn lấy Mộ Dung Gấm giận dữ, vùi đầu ở trong tóc nàng: “Lần sau, được làm cho mình chật vật như vậy, vương thích!”

      Trong giọng có chút đau lòng, có chút lo lắng, có chút bá đạo, lại thẳng thắng như vậy, trực tiếp tiến vào đáy lòng của nàng. Băng sơn có chút tan ra, như trong nháy mắt sụp xuống, thở dài trong lòng: Sở Dạ, ngươi đúng là ma chướng của ta!

      “Làm sao ngươi biết chỗ này?” phải là nên thành thân Đông Phương Hiểu, tân hôn hạnh phúc sao?

      “Nàng cứ như vậy mà hi vọng ta cưới người khác sao?” Mặc dù vẫn cười như cũ, nhưng lại có hương vị uy hiếp.

      Mộ Dung Gấm mở to mắt: “Ngươi cưới người nào có quan hệ gì với ta?”

      “Mộ Dung Gấm!” Sở Dạ cắn răng, bội phục người này, đây là lần đầu tiên có người khiến liên tiếp mất khống chế, tay quay đầu Mộ Dung Gấm, cho cự tuyệt đối mặt, khi nhìn thấy đôi mắt của nàng, lửa giận trong lòng lập tức bị dập tắt, chỉ có loại bất đắc dĩ biết tên: “Mộ Dung Gấm, nàng nghe cho vương, vương cho phép nàng có liên quan với ta, vương cho phép nàng quản chuyện của vương, chính là như vậy, nghe ?”

      Mộ Dung Gấm: “……….”

      “Nàng nghe chưa?” Thấy nàng trả lời, Sở Dạ giận, đây chính là lần đẩu tiên như vậy với nữ tử, tại sao nàng lại vui mừng, mà lại là dáng vẻ vô cùng im lặng? Hận! Vì phát tiết phẫn nộ của mình, Sở Dạ mạnh mẽ cúi đầu, bổ nhào xuống bắt được đôi môi đào gần trong gang tấc, dùng tức giận và vấn vương của chính mình hung hằng đè lên.

      Đầu tiên Mộ Dung Gấm sững sờ, nhưng có giãy giụa, chính xác nàng bài xích Sở Dạ hôn, nóng bỏng, nóng cháy, bá đạo, khiến cho nàng luống cuống, khiến cho nàng ấm áp, còn có tia… tham lam, nhớ nhung! Sở Dạ, cuối cùng ngươi vẫn xâm lấn thế giới của ta hay sao?

      Rốt cuộc cũng buông môi nàng ra, Sở Dạ ôm nàng lên, để cho nàng rúc vào ngực của mình, thanh trầm thấp khêu gợi có chút như như hiệng: “Nàng thấy rồi hả?”

      “Người nào?”

      “Lạc Cách!”

      “Nhìn thấy!”

      “Nàng có gì hỏi vương hay sao?”

      “Hỏi cái gì?’

      “……” Sở Dạ thế nào cũng nghĩ đến mình trả lời như vậy: “ là đệ đệ sinh đôi của ta, bởi vì đủ tháng cho nên thân thể kém cỏi, cho nên mẫu thân người liền mang đến Thiên Sư môn, từ chúng ta tách ra, nhiều năm như vậy đều biết đối phương nhưng cho tới nay chưa từng
      gặp mặt!"

      Mộ Dung Gấm nghe được trong lời của Sở Dạ hình như có chút giấu diếm, nhưng nàng muốn tìm hiểu, đây là chuyện của bọn họ, nàng có quyền hỏi tới: "Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?"

      "Tại sao nàng muốn cứu ? Bởi vì giao dịch?" Cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề đè nặng ở trong lòng.

      "Vốn là giao dịch, nhưng sau khi nhìn thấy ta lại muốn mình cứu !"

      Sở Dạ mím môi, ràng là hài lòng câu trả lời như vậy: "Vì gương mặt đó sao?"

      ", ngươi là ngươi, người ta cứu là , hơn!"

      Sở Dạ trầm mặc, trong nháy mắt cảm thấy may mắn vì nàng có coi người khác thành mình, nhưng nhiều hơn vẫn là đè nén, nàng là tự nguyện cứu Lạc Cách..... nhớ Thiên Sư từng , và Lạc Các là số mệnh huynh đệ, nhưng cũng là số mệnh đối thủ, ngày nào đó bọn họ đứng ở bên đối địch, thể cùng tồn tại! Chẳng lẽ là bởi vì nàng sao?

      Lạc Cách và đều là dạng thích gần người, trừ phi là người vô cùng quen thuộc, thế nhưng lại đối với Mộ Dung Gấm đặc biệt như vậy, vì nàng nguyện ý ngồi trở lại xe lăn lần nữa, khi đến nàng, mặt của phát ra ánh sáng nhu hòa chói mắt.

      Nhận thấy được cảm xúc của ổn định, Mộ Dung Gấm mở to mắt, tâm tình của nàng sao mà ổn định đây? Nàng lần lượt trốn thoát và tránh né, ràng khoảng cách xa, nhưng tại mới phát , khoảng cách ngăn cách được gì!

      "Chủ tử! Đường Trúc mang theo ngàn binh lính bao vây trong này!"

      Tiếng của Dương Phong truyền đến, Mộ Dung Gấm cả kinh: "Để cho nàng vào !"

      Dương Phong trả lời, hiển nhiên là đợi quyết định của Sở Dạ. Sở Dạ ngước mắt, hôn lên gò má Mộ Dung Gấm cái, cầm mặt nạ bên cạnh đeo lên: "Để cho nàng vào!"

      Chỉ trong chốc lát, Đường Trúc đẩy của vào, khi nhìn thấy Mộ Dung Gấm gần như là chạy gấp tới, vốn gương mặt lạnh lùng nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt: "Tiểu thư..."

      Mộ Dung Gấm ôm nàng, cười than : "Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ?"

      "Ô ô ô! Tiểu thư, đột nhiên người mất liên lạc, tướng quân lại hộc máu, thiếu chút nữa ta cho là thấy được tiểu thư nữa!" Đường Trúc luôn luôn cẩn trọng tỉnh táo trong giờ phút này lại khóc giống như đứa bé vậy.

      Mộ Dung Gâm tự nhiên biết là Mộ Dung Chinh bị cổ độc cắn trả, nhưng hẳn là có chuyện lớn, giơ tay đặt lên gương mặt ràng gầy rất nhiều của Đường Trúc, ngay sau đó vén ống tay áo của nàng lên:" Qủa nhiên, là em trộm tử cổ của ta!"

      Đường Trúc có chút chột dạ, nhưng rất nhanh được che giấu bởi vui sướng: "Tiêu thư, người còn sống là tốt rồi, em dẫn người trở về!"

      " tại quân doanh như thế nào rồi?" Nàng nhớ tới vương tử Tháp Nạp muốn tấn công quân Mộ Dung.

      "Ngày tiểu thư gặp chuyện may quân đội của Man tộc lập tức tấn công vào, nhưng có tướng quân dẫn mọi người chống cự, huống chi quân đội của chúng ta nhiều hơn so với bọn chúng, cho nên tại bọn họ chỉ có thể giãy giụa ở bên ngoài cửa, qua bảy ngày, chút cho tốt bọn họ cũng chiếm được!"

      "Bảy ngày rồi hả?" ra là nàng ngủ lâu như vậy sao?

      "Tiểu thư, tại chúng ta trở về được chứ?" Đường Trúc bất động thanh sắc bắt mạch đập của Mộ Dung Gấm, mạch đập yếu đến mức thiếu chút nữa nàng lại khóc lần nữa.

      Mộ Dung Gấm liếc nhìn Sở Dạ đứng yên bên: " tại ta muốn rời khỏi!"

      Là tuyên bố, phải là hỏi thăm, Sở Dạ cũng biết là như vậy, nhưng "Tại hạ vẫn luôn ngưỡng mộ Mộ Dung tướng quân, vậy mượn cơ hội này xem chút vậy!"

      Trong nháy mắt Sở Dạ thay đổi giọng và hơi thở, chuyện đều là mắt nháy, Đường Trúc lúc này mới phát ra có người ở trong nhà: "Tiểu thư, là ai?"

      Mộ Dung Gấm nghe lời của Sở Dạ, mặt xạm lại: " cứu ta!"

      Nghe vậy, lập tức Đường Trúc thu hồi tư thái đối địch lại, mặt tràn đầy cảm kích: "Đường Trúc cảm ơn công tử cứu tiểu thư nhà ta!"

      biết Đường Trúc biết người cứu tiểu thư nhà nàng chính là người nàng cảm thấy nguy hiểm nhất....Sở Dạ, hơn nữa tiểu thư nhà mình vừa mới bị chiếm tiện nghi, nàng còn có thể ra lời cảm kích như vậy hay !

      Bởi vì Đường Trúc cảm kích, Sở Dạ cứ lấy thân phận ân nhân cứu mạng Mộ Dung Gấm đường hoàng vào trong đại quân doanh!

      "Cẩm nhi!" Tiếng Mộ Dung Chinh gọi Mộ Dung Gấm, ngay sau đó muốn lại thôi, vẻ mặt phức tạp ra được.

      "Phụ thân, con có chút đói bụng!" Mộ Dung Gấm muốn trả lời, liền sang chuyện khác, nhưng đúng là nàng có chút đói bụng rồi!

      "Ồ! Ta sai người chuẩn bị thức ăn cho con!" Vừa nghe Mộ Dung Gấm đói bụng, Mộ Dung Chinh lập tức gọi người chuẩn bị, vừa muốn gì đều quên hết. Mộ Chung Gấm nhìn bóng lưng của ông, nhàn nhạt cười, như vậy cũng tốt, phải sao?

      _________Tuyến phân cách_________
      Last edited by a moderator: 27/1/15
      tú cầuDion thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 (tiếp)

      “Ha ha ha! Tốt! Ý kiến hay!” Sát vách truyền đến tiếng cười của Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ để sách xuống, hai ngày ngắn ngủi, Sở Dạ hoàn toàn lấy được thưởng thức của Mộ Dung Chinh, ngay cả Văn Tử Khiêm cùng với những phó tướng kia cũng khen dứt miệng, nhất là chiến dịch lần trước Sở Dạ đề ra biện pháp khiến bọn họ chiến mà thắng, uy vọng thẳng tắp lên cao, cũng nhanh chóng đè nàng xuống!

      Hai ngày này sắc mặt Đường Trúc vẫn tốt chút nào, hình như là kể từ khi Sở Dạ báo tên của mình cho Mộ Dung Chinh biết. Sở Dạ đổi mặt nạ da người bình thường, hơn nữa cố ý thay đổi tiếng và khí chất, ngay cả Mộ Dung Chinh hoài nghi nhưng cũng dám xác định, huống chi tại Sở Dạ nên ở nước Sở, làm sao có thể tới nơi này, cho nên đương nhiên ông coi và hoàng đế nước Sở có cùng tên, nhưng Đường Trúc lại vô cùng ràng, nhưng ____ hối hận muộn!

      “Bá phụ, hôm nay đến đây thôi, cháu muốn xem Cẩm nhi chút!” Sở Dạ khiêm nhường cung kính lễ phép, rất tôn trọng Mộ Dung Chinh, nhất là khi nhắc đến Mộ Dung Gấm cực kỳ dịu dàng, giành được Mộ Dung Chinh liên tục gật đầu. Theo ý ông, Mộ Dung Gấm đến tuổi thành hôn, con cháu hoàng thất tự nhiên ông nghĩ tới mà người trẻ tuổi trước mặt ngược lại ông cực kỳ vừa lòng, vì vậy cũng so đo chuyện gọi thẳng nhũ danh của Mộ Dung Gấm!

      “Tốt! Cháu xem Cẩm nhi chút ! Mấy người trẻ tuổi các cháu nên ở chung chỗ nhiều chút, sau đó cháu mang con bé ra ngoài dạo, hai ngày nay chắc hẳn nó cũng buồn bực đến hỏng người rồi!” Mộ Dung Chinh chút do dự bán đứng nữ nhi của mình…

      “Vâng! Cháu biết rồi!”

      Nhìn thấy Sở Dạ ra ngoài, gương mặt Mộ Dung Chinh hài lòng, Văn Tử Khiêm vào nhìn thấy bộ dáng này của ông, nhất thời cười cười: “Chưa bao giờ gặp bộ dáng này của ông, xem ra Sở Dạ khiến ông vô cùng hài lòng!’

      Mộ Dung Chinh cười thở dài: “Cẩm nhi vẫn luôn là thịt trong lòng của ta, ta luyến tiếc nó gả vào Hoàng thất, cho nên…”

      “Thế nhưng người này lai lịch đều ràng lắm, cứ như vậy mà giao Cẩm nhi cho , có phải có chút đột ngột quá rồi ?” Văn Tử Khiêm nhìn ra được Sở Dạ tầm thường,
      [​IMG]
      tú cầuDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :