1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1 (4)
      Mộ Dung Gấm ánh mắt lạnh lùng liếc qua , cuối cùng xoay người đến phía trước Đông Phương Khải: “Lần tỷ thí này tiếp nhận chức vụ phó tướng quân Mộ Dung, biết hoàng thượng có cho rằng thảo dân có thể đảm nhiệm chức vụ này ?”

      “Có thể! Dĩ nhiên có thể, tiên sinh võ công cao cường, mưu kế hơn người, trẫm quyết định mệnh cho ngươi làm phó tướng của quân Mộ Dung, tạm thay mặt Mộ Dung tướng quân quản lý quân đội!” Đông Phương Khải cũng muốn suy nghĩ người này có phải môn khách của Đông Phương Trạch hay , chỉ biết định người này.

      “Lời hứa của thiên tử đáng giá nghìn vàng, hoàng thượng thể đổi ý.”

      “Tuyệt đổi ý!”

      “Vậy trước hết xin hoàng thượng thứ cho thần tội khi quân!”

      “Cái gì?”

      “Khi quân?”

      Nghe vậy, mọi người đều chấn động, sao lúc này lại xuất tội khi quân?

      Nhất thời sắc mặt của Đông Phương Khải trầm xuống: “Ngươi hãy chút việc ngươi lừa dối trẫm?”

      Mộ Dung Gấm quỳ chân đất: “Xin hoàng thượng thứ tội trước, thảo dân mới dám !”

      Ánh mắt Đông Phương Khải thâm trầm liếc nhìn người đất, lại liếc Đông Phương Trạch cúi đầu, suy nghĩ chốc lát rồi phất tay: “Thôi! Trẫm thứ cho ngươi vô tội!”

      tại ngươi có thể cho trẫm ngươi lừa gạt trẫm cái gì chưa?”

      Mộ Dung Gấm nghe vậy liền đứng dậy. trong lúc mọi người mắt chớp nhìn áo choàng được vén lên, lộ ra thân áo váy tơ trắng đơn giản, thế như mái tóc dài rũ xuống, sau đó khi mọi người nhìn thấy mặt, nhất thời sợ ngây người, cả sảnh đường tĩnh mịch.

      “Thần nữ Mộ Dung Gấm, tham kiến hoàng thượng!”

      “B – A – N – G!” Đông Phương Nhuận từ ghế lăn xuống, biết bên trong là ai là việc, chân chính nhìn thấy lại là việc khác, loại kích thích.

      “Này này chuyện này…” Đông Phương Khải kinh ngạc tay cũng run lên, ngờ khi quân trong lời nàng lại là cái này, kích động sau khi là bại lộ, tay vỗ bàn: “Lớn mất, Cẩm Hoa, rốt cuộc ngươi có biết mình làm gì hay ?”

      Mộ Dung Gấm ngẩng đầu: “Hoàng thượng tức giận sao?”

      “Lớn mật! Cẩm Hoa quận chúa, còn mau quỳ xuống nhận sai!”

      Mộ dung gấm khẽ mỉm cười, nụ cười lạnh lung phát rét: “Cẩm Hoa nhớ hoàng thượng tha thứ cho tội khi quân của thần nữ, Cẩm Hoa làm sao chỗ nào?”

      Đông Phương Khải đột nhiên đứng dậy: “Cẩm Hoa, ngươi to gan, người tới, giam nàng ta vào Thiên Lao cho ta!”

      Mộ Dung Gấm nhìn cũng nhìn thị vệ tới gần mình, chỉ nhìn Đông Phương Khải: “Ngày đó Cẩm Hoa cứu Tô tiểu thư, hoàng thượng phá vỡ quy tắc ban cho Cẩm Hoa làm qua ngũ phẩm ở Thái y viện, để ý đến quy định thông thường cho Cẩm Hoa làm chức danh này, Cảm Hoa cho là hoàng thượng hiểu dạo lý, chỉ dùng người mình biết, hoàng thượng dám làm dám chịu!”

      “Hôm nay tỷ thí tại giáo trường này, hoàng thượng từng qua nữ tử được vào ? Cẩm Hoa lấy tài năng của mình đoạt được vòng tay nguyệt quế, cũng chính miệng hoàng thượng hứa hẹn chức vụ cho Cẩm Hoa, chẳng lẽ hoàng thượng muốn ở ngay trước mặt văn võ bá quan giữ lời hay sao? Mặc dù Cẩm Hoa là nữ nhi, nhưng lại kém so với nam nhi, chẳng lẽ hoàng thượng thượng vì Cẩm Hoa là nữ nhi mà phủ nhận tất cả của Cẩm Hoa hay sao?”

      “Ngươi…” Đông Phương Khải á khẩu trả lời được khi bị Mộ Dung Gấm như vậy.

      “Lớn mật! Ngươi lại dám chống đối hoàng thượng!”

      Mộ Dung Gấm lạnh lùng quét qua: “Ta cũng chỉ , nếu hoàng thượng cố ý xử tội ta, ta còn lời nào để !”

      Cả trường lập tức tĩnh mịch, Đông Phương Trạch phất vạt áo quỳ xuống: “Phụ hoàng, nếu phụ hoàng xử tội Cẩm Hoa, vậy xử phạt luôn cả nhi thần ! Trước đó vài ngày nhi thần tình cờ phát Cẩm Hoa vô cùng tài hoa, nhất thời thâm tâm luyến tiếc tài năng hơn nữa nhi thần dã từng tận mắt thất lực thu hút của Cẩm Hoa trước quân Mộ Dung, so với việc đột nhiên bổ nhiệm vị tướng quân, hiên nhieen Cẩm Hoa có thể ổn định lòng quân hơn. nay Man tộc chìm chằm chằm, tùy thời có thể tiến công lần nữa, nhi thần lo lắng lòng quân yên, tạo nên tổn thất nghiêm trọng, cho nên mới cả gan đề cử Cẩm Hoa, nếu khiến phụ hoàng vui, xin phụ hoàng giáng tội!’

      Đông Phương Thực chế nhạo, mặt lộ vẻ khinh bỉ: “Rốt cuộc hoàng huynh nhìn trúng người Cẩm Hoa hay là tài năng của Cẩm Hoa, đây vẫn còn phải chờ bàn luận. Nếu thần đệ nhớ lầm, vừa vặn hoàng huynh mới phế thái tử phi lâu đúng ?”

      Nghe vậy, nhất thời ánh mắt của mọi người biến chuyển, bởi vì Mộ Dung Gấm là nữ tử nên hoàn toàn đặt tán thưởng và kinh ngạc ra sau đầu!

      Đông Phương Trạch lạnh lùng liếc nhìn Đông Phương Thực, động tác quỳ xuống đất thay đổi: “Nhi thần là thái tử, dĩ nhiên là lấy quốc làm trọng, tiến cử Cẩm Hoa quận chúa chỉ là bởi vì hài lòng, tuyệt có tư tình nữ nhi!”

      “Lời đàng hoàng ai cũng được.”

      Cảm thấy ánh mắt của Đông Phương Khải càng ngày càng lạnh, Đông Phương Trạch biết mình gì cũng vô dụng, tại việc làm chính là trầm mặc! Ánh mắt Mộ Dung Gấm buồn bã, ngay cả Đông Phương Trạch là thái tử của nước, nhưng vẫn chưa kế vị, hiển nhiên vẫn bị Đông Phương Khải chi phối!

      Mộ Dung Gấm nhìn về phía mặt nhu của Đông Phương Thực, lạnh lùng : “ tại biên quan náo động, Man tộc xâm lấn, Nhị vương gia quan tâm quốc gia đại , ngược lại nghiên cứu thấu đáo tự tình nhi nữ!”

      Mắt Đông Phương Thực như con rắn chuyển quanh người Mộ Dung Gấm: “Cẩm Hoa quận chúa như thế nào lại khẳng định bổn vương quan tâm quốc gia đại ? Ngươi thân là nữ tử lại ra vào trại lính, chẳng lẽ phải là quốc gia đại ?”

      Mộ Dung Gấm muốn giải thích với , cục diện này nàng sớm nghĩ tới, kết quả mà nàng chờ đợi chỉ có hai, là Đông Phương Khải phá cách bổ nhiệm nàng, nếu chính là công mà lui. Nhưng nàng chưa bao giờ làm chuyện công mà lui!

      Mời tướng bằng khích tướng, Mộ Dung Gấm gì nữa, chỉ thi lễ : “Nếu tâm ý hoàng thượng quyết, vậy coi như Cẩm Hoa chưa từng tới! Cẩm Hoa cáo lui!”

      Trong khi Mộ Dung Gấm sắp ra khỏi giáo tường, tiếng Đông Phương Khải truyền đến: “Người tới! Lĩnh chỉ!”

      Nghe tiếng, Mộ Dung Gấm nhếch môi cười!
      Last edited: 23/11/14
      tú cầuDion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1 (5)

      tới nửa ngày, tin Mộ Dung Gấm là nữ tử đoạt giải quán quân giáo trường truyền khắp phố lớn ngõ . Mộ Dung Gấm, cái tên từng có tiếng tăm gì, vào thời khắc này viết lên truyền kỳ!

      “Rầm rầm!” Tôn gia, từng là thái tử phi thân phận cao quý giờ này tóc tai rối bù, nhìn như điên khùng, quanh thân ả có gì bị đập bể cái đó, nhưng ả vẫn cảm thấy chưa hết giận, đôi tay nắm chặt, mặt đều là hận ý sâu, là do tiện nhân Mộ Dung Gấm, nàng hại ả mấy tất cả.

      tại ả có chỗ đặt chân ở Tôn gia, thân phận thái tử phi bị phế, còn ai dám cưới? Chờ đợi ả chỉ có hồng nhan chết già, ả cam lòng! tại ả nhếch nhác như thế, thê thảm như thế, nhưng Mộ Dung Gấm lại phong quang vô hạn, vạn người khen, làm sao ả có thể can tâm?

      bóng màu trắng tiếng động bay vào trong phòng, vẻ mặt thản nhiên lộ ra vẻ chán ghét: “Ngươi nhờ người mời ta tới là vì để xem bộ dạng ghê tởm này của ngươi?”

      Tôn Phỉ Phỉ hồi hồn nhìn người tới, tia chờ mong sáng rỡ xẹt qua trong mắt: “Ngươi đến rồi! Ngươi giúp ta đúng ? Ngươi giúp ta giết con tiện nhân Mộ Dung Gấm kia có được hay ? Giết nàng!”

      Hàn Tĩnh Ngọc cười lạnh: “ tại ngươi chính là gieo gió gặt bão, thể trách ai được. Còn nữa, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, người kia là người tuyệt đối thể trêu chọc, nếu ngươi chết thế nào cũng biết đâu!’

      “Chẳng lẽ ngươi sợ?” Tôn Phỉ Phỉ cười lạnh, vẻ mặt có chút điên cuồng: “ phải ngươi đồng ý với ta giết nàng hay sao? Nhưng tại sao nàng còn sống? Ngay cả võ công nàng cao cường, ta tin ngươi giết được nàng, tại sao ngươi giết nàng?”

      Hàn Tĩnh Ngọc nhìn thấy bộ dạng có thuốc chữa của ả, gây nên tâm lý cảm thấy chán ghét: “Đừng tưởng rằng nắm được chút nhược điểm của ta trong tay là có thể uy hiếp ta. So với giết nàng, ta lại càng để ý đến việc giết chết ngươi!”

      “Nếu như ta dùng vật để trao đổi sao?”

      _________________Tuyến phân cách_____________

      “Các ngươi có nghe ? Hôm nay Mộ Dung tiểu thư, cũng chính là Cẩm Hoa quận chúa, nàng khoác áo choàng vào giáo trường, đánh bại tất cả đối thủ, thậm chí ngay cả Khánh vương cũng bại dưới tay của nàng!”

      “Chúng ta sớm biết, lúc ấy huynh đệ ta đứng nghiêm ở bên trong, ngươi biết đâu, lúc ấy Mộ Dung tiểu thư uy phong như thế nào, võ công lợi hại chưởng liền phá cả lôi đài!”

      “Chính là như vậy, còn có a, Mộ Dung tiểu thư là nhân tài bốn phương, khiến hoàng thượng cũng luôn mồm khen hay, cuối cùng để ý nàng là nữ nhi ban vị trí phó tướng quân cho nàng, quả là làm cho người ta kinh ngạc!’

      “Còn có còn có…”

      Khách điếm hạng nhất

      Đông Phương Trạch phất quạt, hơi chế nhạo nhìn người đối diện: “Trận chiến ngày hôm nay, coi như ngươi xưng danh!”

      Mộ Dung Gấm thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chuyện hôm nay đa tạ ngươi!’

      Đông Phương Trạch “bộp” phát khép quạt lại, nửa đùa : “Hôm nay ta hoàn toàn cột bản thân lên thuyền nhà Mộ Dung rồi, câu tạ là xong?”

      Mộ Dung Gấm nghe vậy cũng nhìn được: “Ngươi chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ! Sau ngày hôm nay nhà Mộ Dung ta thuộc về trận doanh của thái tử ngươi, tổn thất Tôn gia nhưng lại lấy được ủng hộ nhà Mộ Dung ta, ngươi còn bị thua thiệt?”

      “Ha ha!” Đông Phương Trạch hiếm khi để ý hình tượng cười to: “ ra ngươi rất tinh tế, như vậy, đúng là ta được lợi, vậy ngươi có muốn đòi chút bồi thường hay ?”

      Ngược lại Mộ Dung Gấm vô cùng khách khí, rút giấy Tuyên Thanh đưa tới: “Phía này, có thể tìm được tìm, tìm được có chút tin tức cũng được!’

      “Ngươi đúng là khách khí!” Đông Phương Trạch nhận lấy, nhìn giấy trước mặt lại nhịn được cau mày: “Đây là những thứ gì? Dược liệu sao?”

      “Ừm! Đều là bảo vật hiếm có, sợ rằng là vật phẩm tuyệt thế, muốn tìm cũng rất khó!”

      Đông Phương Trạch nhìn lại mấy lần, cau mày suy nghi hồi lâu, chỉ vào vị thuốc trong đó: “Hình như cái này ta có chút ấn tượng, liên thiên chi, từng nghe sau khi đại sư Phật môn viên tịch thăng thiên, nó đột nhiên mọc lên ở dưới mộ ông. Vật này cực kỳ sinh động, nghe dấu ở dưới Quốc tự tháp Cửu Long, nhưng ta cũng khẳng định, chẳng qua là từng thấy trong quyển sách cổ. Nhưng cho dù ngươi muốn có được cũng rất khó khăn. Tháp Cửu Long thờ cúng và là nơi an táng sau khi đại sư viên tịch, bên ngoài còn có trăm côn tăng canh giữ, bên trong còn có năm vị cao tăng trăm tuổi tuyệt thế cao thủ trấn giữ. Mặc dù võ công của ngươi cao cường nhưng khẳng định là cách nào lên!’

      Mộ Dung Gấm nghe vậy tròng mắt sáng lên: “Chỉ cần tồn tại là tốt rồi, về phần làm thế nào để vào được, cái này cần ngươi lo lắng!”

      “Dùng xong liền ném, ta đường đường là thái tử nước, cũng muốn ở nơi này mất mặt với ngươi!”

      “Chẳng lẽ ngươi lại hi vọng ta giống như mấy nữ nhân kia đối với ngươi, thấy ngươi liền dính chặt lấy?”

      “Vậy hay là thôi! Như vậy tốt rồi!” thế nhưng trong lòng…

      Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi, ngày mai muốn xuất hành, ta phải về trước chuẩn bị!”

      “Chúc ngươi may mắn!’

      Nhìn Mộ Dung Gấm xa, Đông Phương Trạch mới lấy phượng ngọc tượng trưng cho thái tử phi từ trong tay áo ra, đây là hôm nay mẫu hậu đưa cho , ý tứ cũng hiểu. Tôn Phỉ Phỉ bị phế, tại có thái tử phi, nếu tái hôn, thể nghi ngờ Mộ Dung Gấm chính là lựa chọn tốt nhất. Nữ tử tại có thể cưới, cũng là nữ tử duy nhất cam tâm tình nguyện muốn cưới, nhưng… nàng cũng lại là nữ tử thể cưới nhất…
      tú cầu thích bài này.

    3. nguyenhaanh

      nguyenhaanh New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      21
      truyện rất hay! Ủng hộ bạn nhé :)

    4. ChiChu

      ChiChu New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      4
      truyện hay lắm. Cố gắng cho tới hoàn, đừng drop nhé

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1 (6)
      “Tiểu thư!” Đẩy cổng chính phủ tướng quân ra, dưới tất cả người trong phủ tướng quân đều chờ nàng, từ quản tới gã sai vặt quét sân, đều dùng loại sùng bái, ánh mắt vô cùng kích động nhìn nàng, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong mắt.

      “Tiểu thư, người lợi hại, cư nhiên được làm phó tướng quân. Nếu tướng quân mà biết khẳng định lẽ hạnh phú đến chết mất!” xong, Mộc Hương lập tức đánh cho mình bạt tai: “Phi phi phi, là cực kỳ vui mừng!”

      “Đúng vậy, tiểu , chuyện ngày hôm nay chúng ta đều nghe , tại người bên ngoài đều bàn luận về tiểu !”

      “Được rồi!” Mộ Dung Gấm bất đắc dì rồi lại cười ôn hòa: “Ta

      đáp ứng các ngươi, hiển nhiên làm được, nhà Mộ Dung cho phép người khác đặt chân vào, nhà Mộ Dung cũng có người của mình bảo vệ, các ngươi an tâm !"


      "Vâng! Chúng ta tin tưởng tiểu !"


      "Đúng vậy, chúng ta cùng tiểu cùng nhau bảo vệ!"


      bóng dáng bé cũng ung dung tiêu sái tới, nhàng kéo làn váy của Mộ Dung Gấm, cái miệng nhắn hé ra cười tiếng: "Tiểu , bế bế!"


      Thấy vậy, tất cả mọi người đều cười lên. Mấy tháng thấy, Diệu Hi lại có thể đầy đủ câu rồi. Mộ Dung Gấm ôm lên, thấy thà đáng , nhất thời cảm thấy vô cùng thích, đứa bé là thiên chân vô tà* nhất, mà đứa bé cũng thích chân nhất: "Nhóc, gọi ta là gì?"


      *thiên chân vô tà: ngây thơ khờ khạo.


      Diệu Hi ôm cổ của Mộ Dung Gấm, mắt mở to, tròng mắt đen cơ hồ lấp đầy cả mắt, hì hì cười tiếng, vô cùng ràng gọi: "Tiểu !"


      xong lập tức thu cánh tay, "Bộp" hớp in lên mặt Mộ Dung Gấm, nhất thời rước lấy tràng cười của mọi người. Mộ Dung Gấm rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng bài xích, nhìn khuôn mặt tươi cười chân thành che giấu chút nào của mọi người, đột nhiên Mộ Dung Gấm cảm thấy tất cả đều đáng giá!


      Hôm sau, trời chưa sáng Mộ Dung Gấm liền vào cung. Mặc vào y phục của nam nhân đơn giản, tóc bông ra, buộc cao lên như nam tử bình thường, cả người nhìn rất hiên ngang mạnh mẽ làm cho người ta hai mắt tỏa sáng. Nàng đến điện Kim Loan nhận thánh chỉ và bảo kiếm hoàng thượng ban cho, lúc này mới xuất cung mang theo mười người được chọn lựa trong phủ tướng quân rời khỏi, hiển nhiên Đường Trúc theo, mà Mộ Hương lần nữa bị lưu lại....


      "Ô ô, công bằng, tại sao người lưu lại luôn là ta?"


      "Bởi vì ngươi đần!"


      Mộc Hương khóc nhìn người trả lời, nhịn được liếc mắt: "Ta là bằng Cửu vương gia thông minh, bị tiểu thư nhà ta để lại ở Lạc sơn trang, còn tự biết!"


      "Ngươi... Cái tên tiện nha đầu nhà ngươi, có tin bản hoàng tử đánh ngươi hay ?" Đông Phương Nhuận tức giận nhất là việc này, ngày đó bị chấn kinh rồi, chờ đến khi hồi hồn Mộ Dung Gấm bị người mang , chờ đến khi muốn nhìn lại bị chặn ở ngoài cửa, vất vả gặp được Lạc Cách, cuối cùng lại biết được Mộ Dung Gấm rồi, lưu lại mình đơn người trở lại, tại sao lại thể nổi giận được cơ chứ?"


      "Ngươi đánh ! Có bản lĩnh ngươi đánh , chờ khi tiểu thư ta trở lại ta liền với nàng ngươi khi dễ ta!"


      Đông Phương Nhuận thấy vô cùng nực cười: "Lại còn tố cáo, trẻ con ngây thơ à? Huống chi ta đây còn chưa đánh ngươi?"


      "Hừ! Ngươi có bản lĩnh tới đánh thử chút?"


      Đông Phương Nhuận: "..."


      Ước chừng tháng ra roi thúc ngựa, cuối cùng Mộ Dung Gấm cũng tới doanh trướng chỉnh nơi quân Mộ Dung đóng. Bởi vì có đồng mệnh cổ trong người, Mộ Dung Gấm có thể xác định Mộ Dung Chinh đáng lo ngại, nhưng tại cuối cùng cũng gặp được rồi, lòng của nàng cũng hăm hở hơn!


      Giục ngựa chuẩn bị vào, lại bị người dùng trường thương ngăn lại: "Đứng lại! Đây là quân doanh trọng địa, những người có nhiệm vụ được vào!"


      Mộ Dung Gấm cũng tức giận, chỉ : "Làm phiền thông báo tiếng, Mộ Dung Gấm đến rồi!"


      "Mộ Dung Gấm cái gì..." Binh lính vừa mới rống lên, nhưng độ nhiên cảm thấy cái tên này đúng, ngay sau đó vô cùng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Gấm: "Tiểu ?"


      "Ngươi biết ta?"


      Nghe vậy, người binh lính kia hề đáp lại Mộ Dung Gấm, mừng như điên phi thân chạy ra sau: "Tiểu đến rồi! Tiểu đến rồi! Mọi người mau ra đây, tiểu đến rồi!"


      Nhất thời, cả doanh trại náo nhiệt, Mộ Dung Gấm im lặng, chỉ là thông báo chút mà đến nỗi này sao?


      "Cẩm nhi!" Văn Tử Khiêm từ doanh trại chính chạy đến, vui mừng nhìn Mộ Dung Gấm: "Cẩm nhi, sao con lại tới đây?"


      Mộ Dung Gấm tung người xuống ngựa nghênh đón, nhìn thân thể Văn Tử Khiêm càng thêm gầy yếu, trong lòng khẽ đau: "Nghĩa phụ! Người gầy !"


      Văn Tử Khiêm bang hoàng khoát khoát tay: "Đừng ta, trước tiên vào nhìn cha con !"


      "Vâng!"


      Văn Tử Khiêm mang Mộ Dung Gấm vào, dọc đường tất cả mọi người dừng lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Gấm, mặt có tò mò, có vui mừng, cũng có kích động. Văn Tử Khiêm mỉm cười nhìn, nhưng mặt vẫn sưng lên, quát: "Từng người đều trở lại vị trí của mình, được sơ sót!"


      "!" Như là muốn biểu trước mặt Mộ Dung Gấm, tất cả mọi người đáp lại cực kỳ vang dội.


      Văn Tử Khiêm lắc đầu cái, mang Mộ Dung Gấm vào trong chủ trướng: "Thái y triều đình phái tới luôn luôn chữa trị cho tướng quân, hôm nay tốt hơn rất nhiều. Hoàng thượng phái người đến nhận chức tướng quân, nhưng tướng quân muốn rời , cho nên vẫn kéo dài tới tại!"


      "Nhưng điều này mặc kệ , con tới xem thương thế của phụ thân rồi tiếp!"
      Last edited by a moderator: 27/11/14
      tú cầuDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :