1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Đổi tướng

      Trong phòng trúc, khi Mộ Dung Gấm đột nhiên ngồi dậy, Dương Hạo ngồi canh giữ bên cạnh bị sợ đến thiếu chút nữa nhảy lên, thiếu chút nữa cho là xác chết vùng dậy!

      Mộ Dung Gấm lạnh lùng quét hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng rơi vào người Dương Hạo, khẽ cau mày: “Ngươi là ai?”

      Dương Hạo: ……….

      thừa nhận tồn tại cảm giác rất đẹp, nhưng là, nhớ mình hình như gặp qua nàng. Ngay cả khi tên cho nàng biết, nhưng thể nào có chút ấn tượng chứ? Chẳng lẽ làm người quá thất bại?

      Mộ Dung Gấm thấy lời nào, cau mày muốn xuống giường, lúc này Dương Hạo mới phục hồi tinh thần ngăn lại: “Mộ Dung tiểu thư, tại thân thể người còn chưa khỏe, vẫn nên nghỉ ngơi tốt hơn! Ta lập tức bẩm báo chủ tử nhà ta, khẳng định lo lắng gần chết!”

      “Đợi nào…!” Mộ Dung Gấm nhạp cảm chộp được từ ngữ: “Chủ tử của ngươi là ai?”

      “Tiểu thư gặp ở Vân Đô!”

      “Sở Dạ?”

      “Tiểu thư đoán đúng, chủ tử lo lắng cho tiểu thư, cho nên mới chạy từ Sở quốc đến. nghĩ lại nhìn thấy người té xỉu, vẫn là chủ tử nhà ta tiếp được người!” Dương Hạo khấp khởi vui mừng , giống như muốn Mộ Dung Gấm biết chủ tử nhà tốt, tốt nhất là lập tức tu thành chính quả, như vậy cũng cần ngày ngày có chủ tử băng sơn!

      Đắm chìm trong ý tưởng tốt đẹp của bản thân nên phát ra, ánh mắt của Mộ Dung Gấm trở nên thâm trầm, sau đó phía sau đau đớn, trước mắt tối đen như mực, cứ như vậy mơ mơ màng màng ngất


      Mộ Dung Gấm nhảy từ cửa sổ ra ngoài, liếc nhìn Bạch Vân, tay lôi kéo : “Đường Trúc ở đâu?”

      Bạch Vân kinh ngạc Mộ Dung Gấm lại tỉnh lại nhanh như vậy, vốn còn muốn hỏi chuyện đồng mệnh cổ, lại nghĩ tới nàng hỏi trước: “Ta vừa mới đưa Đường Trúc ra ngoài, nơi này có mê trận, bồ câu đưa tin bay vào được, nàng ra ngoài thu thập thông tin!”

      Nghe vậy, Mộ Dung Gấm lời nào, xách theo bay : “ tại đưa ta ra ngoài!”

      “À?” Bạch Vân hoàn toàn bị Mộ Dung Gấm làm cho hồ đồ: “ phải tại ngươi cần dưỡng thương cho tốt hay sao? Ngươi bị cổ độc cắn trả, cần phải điều dưỡng cho tốt nha!”



      Mộ Dung Gấm ghét bỏ liếc cái: “Đừng nhảm!”

      Bạch Vân im lặng, cuối cùng bị Mộ Dung Gấm xách tới bìa rừng, bất đắc dĩ đành mang nàng ra ngoài.

      Đường Trúc mới nhận được tin bồ câu đưa thư thấy Mộ Dung Gấm ra ngoài, vui mừng nghênh đón: “Tiểu thư, người tỉnh!”

      “Trong thư thế nào?”

      “Man tộc náo động, tên bắn thẳng tới trúng ngực tướng quân. Mặc dù nguy hiểm, nhưng quân y cấp cứu kịp thời, tạm thời nguy hiểm tới tính mạng!”

      ! Lập tức tới doanh trại!”

      “Nhưng Đông Phương Nhuận sao?”

      Mộ Dung Gấm lạnh lùng thoáng nhìn: “Để tự mình trở về!” Xoay người với Bạch Vân: “Giúp ta chuyển cáo câu cho Lạc Cách, phải sống chờ ta!”

      Dứt lời, cùng Đường Trúc vận công bay về phía trước. Bạch Vân lời đến khóe miệng cứng đờ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn họ rời . Bóng dáng màu đen như gió lốc bay ra ngoài, nhìn nơi đó trống rỗng, dung mạo tuấn mỹ như thần tiên lạnh như kết băng, đôi mắt đen như mực nổi lên mưa to gió lớn, hai quả đắm nắm chặt, xương kêu rắc rắc. Nhưng đó chỉ là trong chốc lát, rất nhanh liền tỉnh táo lại, gương mặt lạnh lùng trầm ổn, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhìn chằm chằm nơi phương xa, Sở Dạ tà tứ cười tiếng: “Mặc kệ nạng chạy tới nơi nào, vương nhất định bắt được nàng!”

      Liên tiếp chạy trong năm ngày, chỉ lát nữa là tới quân doanh, tin tức từ đế đô truyền tới, Mộ Dung Gấm ngừng siết chặt thư trong tay, cuối cùng đột nhiên quay đầu ngựa lại: “Trở về đế đô!”

      Hai người dừng lại nghỉ đêm giục ngựa chạy như điên, dọc theo đường làm chết biết bao nhiêu con ngựa, nhưng cũng gần hai mươi ngày sau mới chạy tới đế đô.

      “Tiểu thư!” Thấy gò má gầy gò của Mộ Dung Gấm, lại tái nhợt vô cùng, Mộc Hương thiếu chút nữa bật khóc, làm sao tiểu thư lại mệt mỏi thành ra như vậy chứ?

      Mộ Dung Gấm kịp gì khác, lập tức sai thị vệ: “ mời Đông Phương Trạch!”

      Người nọ phản ứng chậm nhịp, mới hiểu được nàng đến thái tử, lúc này mới lập tức lĩnh mệnh chạy !

      Mộ Dung Gấm vừa mới vào trong cửa phủ, thấy được rất nhiều người chờ ở đó, khuôn mặt sốt ruột, hiển nhiên cũng là nghe biên quan gặp chuyện. Mộ Dung Gấm lấy hơi, định thần : “Các ngươi giải tán ! Tướng quân có việc gì, nhất định !”

      Lúc này mọi người mới thoáng an tâm, muốn gì đó, lại thấy Mộ Dung Gấm xoay người vào nhà chính, chỉ đành thôi!

      “Tiểu thư, hai ngày nay cực kỳ rung chuyển, chuyện tướng quân bị thương truyền khắp đế đô, tất cả mọi người đều truyền nhau, thậm chí có người tướng quân còn sống bao nhiêu năm nữa. Mà trong triều cũng thương lượng chuyện đổi tướng, hai ngày này mấy phái trong triều để cử mấy người, vì thế tranh giành bể đầu chảy máu!”

      Mộ Dung Gấm trầm ngâm , chính vì chuyện này nàng mới chạy về từ biên quan, ngay cả nàng có hồi thiên thuật, cũng thể trong thời gian ngắn khiến Mộ Dung Chinh khôi phục như trước. Huống chi nếu như trong triều có ý đổi tướng, nhất định bị người có lòng tranh đoạt phen, ngụ ý lấy chuyện Mộ Dung Chinh bị thương là chuyện trọng đại, đến lúc đó nhất định có người vào trong quân đội Mộ Dung thả người. Như vậy quân đội Mộ Dung nhất định từng chút từng chút bị tan rã, thậm chí mất quyền khống chế.

      Mà Đông Phương Khải kia mặc dù trọng dụng nhà Mộ Dung, nhưng mà có sợ hãi đối với nhà Mộ Dung tay cầm trăm vạn đại quân. Từ xưa đến nay đế vương sợ nhất thần tử cầm binh đề cao thân phận, uy hiếp long ỷ của , biện pháp tốt nhất chính là để cho hai hổ đánh nhau, như vậy mới có thể thoải mái.

      Nàng quan tâm quân quyền, nhưng quân Mộ Dung đối với Mộ Dung Chinh chỉ là quân quyền, còn là đám huynh đệ vào sinh ra tử, đám người thân, nếu chỉ là hư danh, khẳng định đau lòng. Vì thế, nàng tuyệt đối để triều đình đổi tướng!

      “Tiểu thư, thái tử đến!”

      Mộ Dung Gấm xoay người, Đông Phương Trạch sắc mặt có chút mệt mỏi, xem ra mấy ngày nay cũng dễ dàng: “Trong triều như thế nào?”

      Đông Phương Trạch lắc đầu: “ tại trong triều vì đổi tướng mà tranh liệt vô cùng, lão nhị, lão tam đều muốn để cho ngươi của mình tiếp quản, dù sao cũng là quân đội trăm vạn người kinh sợ phương, ai cũng muốn có!”



      “Mặc dù phụ thân bị thương, nhưng sao tới mức cần phải đổi soái? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Tin tức từ biên quan truyền đến, lại bị người có lòng thay đổi, tướng quân trọng thương hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn sống bao lâu, cho nên phụ hoàng mới thể đổi tướng, nhưng tại vẫn còn chưa quyết định!”

      Mộ Dung Gấm trầm ngâm, nhà Mộ Dung nhân khẩu mỏng manh, trong triều có người nào, hôm nay muốn tìm người thay đổi cục diện cũng có, chẳng lẽ phải thuận theo ý trời hay sao?
      Dion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56: Đêm hôm trước.

      Liên tiếp ba ngày, Mộ Dung Gấm ngồi ở bên trong phủ động, tin tức từ biên quan truyền đến lần, mặc dù phải là tin tốt, nhưng Mộ Dung Chinh có gì đáng ngại nữa, trước mắt Mộ Dung Gấm coi như bảo trì bình thản.

      Đông Phương Trạch lần nữa tới phủ Mộ Dung, vẻ mặt có chút nặng nề: “Mấy ngày nay bốn phía cãi cọ ngừng nghỉ, ai cũng muốn thối lui, dưới lệnh của hoàng thượng, cái phe đều lấy phương thức tỷ thí quyết thắng thua, người chiến thắng mới có thể thống lĩnh đội quân Mộ Dung!”

      “Người chiến thắng?” Mộ Dung Gấm cười lạnh: “Quân nhà Mộ Dung từ lúc chí có năm vạn quân trở thành đội quân trăm vạn người như bây giờ, bỏ ra bao nhiêu máu cùng mồ hôi, tại lại bị người chiến thắng trong trận tỷ thí mà có quyền thống trị, nực cười!”

      Tất nhiên Đông Phương Trạch biết nàng thoải mái, cũng ai ủi, chỉ : “Hoàng thượng suy tính đến quân công (công trạng) của nhà Mộ Dung, chủ tướng quân Mộ Dung vẫn do Mộ Dung tướng quân đảm nhiệm, cho nên chỉ phái phó tướng quân. Dù sao vị trí chủ tướng trong lòng quân, hoàng thượng cũng thể nào tùy tiện dao động!”

      Mộ Dung Gấm trầm mặc, hoàng thượng nhìn như là lui bước, nhưng cũng chỉ là hạ cái bậc thang cho nhà Mộ Dung, cũng có thể là nhà mộ dung cách nào cự tuyệt.Bổ nhiệm phó tướng phải là đổi tướng, Mộ Dung Chinh làm sao có thể cự tuyệt? Nhưng từ phó tướng thăng là tướng quân, ra chẳng qua là cứ như vậy mà bước bước. Tiến vào quân Mộ Dung hiển nhiên hiền lành gì, vì binh quyền nhà Mộ Dung, làm sao có thể cam nguyện là phó tướng? cách khác, vị trí phó tướng này chính là giấu đầu rắn dộc, tùy thời có thể mở cái miệng của nó, nuốt trọn quân Mộ Dung!

      Đông Phương Trạch biết suy nghĩ của Mộ Dung Gấm, nhất thời lại : “Hoàng thượng hạ chỉ, mệnh cho tuần phủ Nam Châu tự mình hộ tống tướng quân Mộ Dung hồi triều, thái y từ nửa tháng trước phái rồi, lần này cũng theo mấy vị, nhìn ra được là hoàng thượng vẫn xem trọng tướng quân Mộ Dung!”



      “Tướng quân cách quân doanh, phó tướng phải là tương đương với tướng quân sao? Cũng chỉ là cách gọi mà thôi!” Mộ Dung Gấm lạnh lùng .

      Nét nhu hòa gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Trạch tràn đầy bất đắc dĩ: “Nhưng tại chuyện được định, ngay cả ta là thái tử, nhưng cũng bó tay hết cách!”

      “Chẳng lẽ bên ngươi có người?”

      Nghe vậy, Đông Phương Trạch lắc đầu cái: “Có, cũng có thể có!”

      “Người phái ta, hơn phân nửa là văn thần, mà võ tướng chính là nhất mạch của Tôn gia. Tôn gia từng có hai vị tướng quân, khi có chiến tranh liền lưu lại triều định. Mặc dù trông coi đội quân, nhưng hai người này có quân quyền chân chính, hôm nay có cơ hội này, dĩ nhiên họ bỏ qua!”

      Mộ Dung Gấm nhíu mày, thay tiếp: “Trước đây lâu ngươi mới phế thái tử phi, hôm nay mặt Tôn gia vẫn theo ngươi, nhưng trong lòng có ngăn cách, còn hoàn toàn thần phục. Cho nên có, nhưng cũng như !”

      “Mà Tôn gia mắt thấy thái tử phi bị phế, tự nhiên hận ngươi, như vậy ta là ‘đầu sỏ gây nên’ chuyện thái tử phi bị phế, vì trả thù ta, khi bọn họ lấy được quân quyền, như vậy có khả năng đây chính là ngày cuối của nhà Mộ Dung ta rồi!”

      Đông Phương Trạch thở dài: “Mặc dù có cái khe, nhưng ta lại dám đề cử người khác, như vậy khác gì trực tiếp đẩy Tôn gia ra khỏi cửa nhà ta, đến lúc đó nhất định tăng thêm kình địch!”

      Ánh mắt Mộ Dung Gấm lạnh lùng: “Thái tử điện hạ có quên lời hứa đồng ý với ta chứ?”

      Đông Phương Trạch chút do dự gật đầu, hết sức chăm chú : “Chuyện ta đồng ý dĩ nhiên thay đổi, nhưng tại chuyện đó danh chính ngôn thuận, trừ phi tướng quân Mộ Dung đột nhiên tốt lên. Nếu ta cũng có cách nào ngăn cản. Dù sao trăm vạn đại quân ở biên quan, hơn nữa tộc man di vẫn còn nhìn chằm chằm, biết lúc nào phát động công kích với quân ta, dù là ta cũng thể làm như vậy!”

      Mộ Dung Gấm rũ mắt, thanh lãnh trầm: “Nếu để cho thái tử điện hạ đề cử người sao?”

      “Người nào?”

      Mộ Dung Gấm ngước mắt, mắt sắc thoáng qua hào quang màu tím, lạnh lẽo mà quỷ dị: “Mộ Dung Gấm!”

      --- ------ ----Hết quyển ---- ---------

      Quyển hai dài dã man @@
      Dion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2

      Chương 1: Tiểu cao triều, ba vạn bộc phát! Cầu xin định thủ lĩnh! (1)

      Giáo trường bộ binh

      Hoàng thượng ra lệnh tiếng, vốn Ngự lâm quân được huấn luyện lập tức vọt ra ngoài, đài cao được đỡ ở bốn phía, ở giữa có lôi đài cao hai mét, bên cạnh còn có bàn cát khoảng mười thước vuông, cát ở phía đó vẽ ra bản đồ, còn cắm quân kỳ khác màu, xem ra chẳng những là muốn thử võ cong, mà còn phải kiểm tra mưu kế chiến lược.

      Tham gia tranh đoạt tổng cộng có năm người, Tôn gia có hai vị, Tôn Xa và Tôn Cường, trong đó vị tại đảm nhiệm chức binh bộ thị lang, mặc dù chỉ là thị lang, nhưng binh bộ thượng thư Tư Đồ Gia cũng có bao nhiêu thực quyền, hoàn toàn dựa vào thái tử nâng đỡ, cho nên địa vị của ở binh bộ cũng rất cao.

      Đông Phương Thực hiển nhiên cũng cam chịu rơi ở phía sau, phái tới hán tử thoạt nhìn thân thể cường tráng, hán tử kia cao gần hai thước, thân thể to lớn hùng tráng, giống như cả ngọn núi, đôi tay giơ lên đôi búa sắt, búa sắt rơi xuống lập tức tạo thành hai hố sâu ở mặt đất, hiển nhiên là thành thực, sức nặng như vậy, cũng đủ đập người thành thịt vụn.

      Cuối cùng là Đông Phương Triệt, những phái khác đều phái người tới, nhưng lại tự mình ra tay. Nhưng cũng khó trách, chỗ dựa phía sau chính là thái phó Tủy gia, môn hạ môn khách ngàn vạn người, nhưng phần nhiều lại là văn nhân mực sĩ (người viết văn, cầm bút), đề xuất chủ ý còn có thể, nhưng tranh tài ở đấu trường lại có biện pháp. Mà Đông Phương Triệt tập võ từ , võ công có thể là tốt nhất trong đám hoàng tử vương gia, hơn nữa cũng cực kỳ thông minh, cho nên mới có thể tranh đấu cùng với thái tử Đông Phương Trạch/

      Hơn nữa Đông Phương Triệt vẫn luôn nhàn phú, cũng có chức vụ trong người, hôm nay ra ngoài đảm nhiệm chức vụ này hoàng thượng cũng gì. Hơn nữa văn võ song toàn, mọi mặt đều vô cùng xuất chúng, dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất ở đây. Cho nên những người khác khi nhìn thấy Đông Phương Triệt sắc mặt cũng có chút khó coi.

      “Hoàng thượng giá lâm!” tiếng hô to, Đông Phương Khải thân hoàng bào mang theo văn võ bá quan từ bên ngoài vào.

      “Ngô hoàng vạn tuế!”

      Đông Phương Khải hài lòng nhìn nơi này chút, được thái giám dắt díu lên đài cao, vung vạt áo ngồi xuống: “Các khanh bình thân!”

      “Tạ hoàng thượng!”

      Đông Phương Khải nhìn những người ở phía dưới, sau đó nhìn Đông Phương Thực ngồi ở chỗ ngồi của hoàng tử, khỏi nhíu mày: “Làm sao hôm nay thái tử tới?”

      Dứt lời, lập tức có người ở bên ngoài la lên: “Thái tử tới!”

      Mọi người đưa mắt nhìn qua, rất nhanh nhìn thấy Đông Phương Trạch thân hoàng bào vào, sắc mặt ôn hòa như ngọc, ít chút bén nhọn và uy nghi đế vương của Đông Phương Khải, nhiều hơn chút thân thiện khiêm nhường. Chờ đến khi vào, ánh mắt mọi người lại chuyển qua phía sau , người theo thân áo choàng đen nhánh, vóc dáng thoạt nhìn rất nhắn, bởi vì áo choàng bọc, cho nên nhìn ra bộ dáng của .

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Đông Phương Trạch quỳ chân đất hành lễ, mà người bên cạnh cũng quỳ xuống, nhưng chữ.

      Đông Phương Khải nghi ngờ: “Thái tử, người này là?”

      Đông Phương Trạch ngẩng đầu: “Phụ hoàng, nhi thần biết phụ hoàng vì chuyện Mộ Dung tướng quân bị thương nên nóng lòng tìm kiếm tài, nhi thần bởi vì trọng trách thái tử thể tự mình chia sẻ cùng phụ hoàng, thực cảm thấy bất hiếu, cho nên nhi thần nghĩ đề cử vị mưu sĩ tham gia lần tỷ thí này, hi vọng phụ hoàng ân chuẩn!”

      lòng hiếu tâm của thái tử, trẫm vô cùng vui mừng, nhưng sao vị mưu sĩ này lại vén áo choàng lên, cho mọi người nhìn thấy hình dáng?”

      Đông Phương Trạch chắp tay : “Phụ hoàng, đây là nhi thần dành phần kinh hỉ cho phụ hoàng. Phụ hoàng đồng ý cho tỷ thí, khi nhận định hiến dâng tính mạng cho phụ hoàng, tự nhiên cho phụ hoàng thấy diện mạo của . Nhi thần bảo đảm, phụ hoàng tuyệt đối thất kinh.
      “”
      “Hả?” Đông Phương Khải nghiễm nhiên tin: “Thái tử tin tưởng có thể đánh bại năm vị ở đây? Thậm chí chiến thắng Khánh Vương?”
      “”
      Đông Phương Trạch khiêm nhường cười tiếng: “Điều này nhi thần có bằng chứng chắc chắn, nhưng nhi thần biết chờ sau khi năng lực của được thể ra, nhất định phụ hoàng vô cùng thưởng thức, ngay cả khi lần này đoạt được vòng nguyệt quế, nhưng tài như vậy, phụ hoàng chỉ dùng người mình biết, tuyệt đối bỏ qua!”

      “Ha ha ha ha!” Nghe vậy, tâm rồng Đông Phương Khải cực kỳ vui mừng, vốn bầu khí ngột ngạt trở nên hài hòa hơn nhiều, nhìn kỹ mưu sĩ áo choàng đen lượt, vung tay lên : “Bắt đầu !”

      lê quan lên đài cao, cất cao giọng : “Lần tỷ thí này chia làm hai phần, đầu tiên là tỷ võ, từ sáu vị tìm ra vị võ công cao cường nhất làm quán quân, thứ hai là văn đấu, lấy bàn cát làm chiến trường, hoàng thượng ra đề mục hai bên tiến hành giao chiến, người thắng vòng thứ nhất tiếp nhận khiêu chiến của người thứ hai, cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng vị nhân tài còn lại coi như là đoạt giải quán quân ! Nếu là hai lần đều đoạt vô địch, mới có thể đảm nhiệm chức vụ phó tướng !”

      “Bắt đầu!”

      “Vòng thứ nhất, nhị công tử của Hàn quốc công phủ, Hàn đấu với thị lang Tôn Xa”

      Hai người từ hai bên lên lôi đài, Tôn Xa mặt chữ quốc (国), thân chính khí, nhìn cũng có phong phạm tướng quân, chắp tay thi lễ với Hàn : “Hàn huynh, xin mời!”


      Hàn lấy cái quạt ra lắc mấy cái, vẻ mặt ngoài cười nhưng trong lòng cười kéo kéo đôi môi : “Xin mời !”

      Dứt lời, hai người đồng loạt đánh tới, Tôn Xa dùng đại đao, chuôi đao dài hơn so với đao bình thường nhưng ngắn hơn so với đao của Quan công, thân đao dài ba thước có thừa, vũ động uy vũ sinh uy, khí phách vô cùng. Hàn cười khẩy, nhảy lên cái, mũi chân đặt lên đao của Tôn Xa, rất nhanh phi thân nhảy cái, cả người nhanh chóng lui về phía sau, trực tiếp rơi cọc gỗ bên cạnh lôi đài, mũi chân chạm đất, chỉ chạm tới tấc đất, có thể thấy được khinh công cao như thế nào.

      Tôn Xa thấy lo lắng, cảm thấy bị đùa bỡn, trong lòng giận dữ, động tác tay càng nhanh thêm, nhanh chóng cầm đao xông tới, đao hung hăng chặt xuống, cọc gỗ lôi đài nhanh chóng bị chém thành hai nửa, ngay cả lôi đài cũng bị thủng lỗ. Đáng tiếc ngay trong nháy mắt đó Hàn bay ra khỏi rồi rơi vào sau lưng Tôn Xa, khi còn chưa hồi hồn, đột nhiên vỗ lên lưng . Tôn Xa né kịp, đành chịu chưởng, cả người ngã lên mặt đất, ngã gục, thân thể động hai cái, bò dậy nổi.

      Hàn thu quạt lại chắp tay nghi thức xã giao : “Đa tạ !”

      “Ván kế tiếp, Hàn đấu với Mông Trọng!”

      Hán tử hai tay cầm chùy nhanh tới, hai búa sắt kéo mặt đất, trực tiếp lưu lại hai dấu vết sâu. Mộ Dung Gấm, cũng chính là người mặc áo choàng đen ngồi ở bên cạng Đông Phương Trạch, nàng xuyên qua khe hở của áo choàng nhìn tình huống bên ngoài, cuối cùng đưa mắt rơi vào lên Tôn Xa bị mang xuống, cười lạnh : “Đây mới chính là giết người vô hình, sợ rằng Tôn gia mất vị tài rồi !”

      Đông Phương Trạch nghe vậy kỳ quái nhìn sang : “Chuyện gì xảy ra ?’”

      Mộ Dung Gấm kéo kéo ống tay áo che phủ nghiêm cẩn mình chút, lúc này mới : “Võ công Hàn luyện rất kỳ quái, người tràn đầy tà khí, hơn nữa nội lực hàn băng, có thể thấy được võ công tà. Mặc dù ta nhìn ra môn hái gì, nhưng cũng biết tính chất, mặc dù vừa rồi chưởng kia đánh Tôn Xa nặng, nhưng Tôn Xa lập tức lên cơn sốc nằm đất thể cử động, nếu nhue ta lầm, lục phủ ngũ tạng của Tôn Xa bị khí lạnh đông cứng lại, ngay cả mệnh bây giờ, đợi đến khi trở lại Tôn gia, chờ chính là nội tạng kết băng mà chết !”

      “Nghiêm trọng như thế ư?” Đông Phương Trạch nhịn được nhăn mày lại. Mặc dù Tôn gia có khoảng cách với , nhưng ít nhất tại Tôn gia cũng là thế lực nổi mặt của , nếu như họ tổn thất, cũng có tổn thất.

      Mộ Dung Gấm cười khẽ : “Ngươi còn mong đợi Tôn gia !”

      “Dù sao bọn họ cũng là thế lực của ta, nếu có tổn thất, có vài người phách lối, ảnh hưởng tới địa vị của ta!”

      Mộ Dung Gấm cười khẽ , Đông Phương Trạch cũng muốn nhiều lời, nhìn về phía hai người đài cao : “Ngươi ai thắng ?”

      Mộ Dung Gấm liếc nhìn, lại buông tròng mắt xuống : “Người nọ phải là đối thủ của Hàn !”

      “Vậy sao?” Đông Phương Trạch cười khẽ, cũng nữa.

      đài cao, đúng như Mộ Dung Gấm , mặc dù võ công Mông Trọng vô cùng cao, nhưng tinh xảo chưa đủ. Mà võ công Hàn cực cao, tên lỗ mãng này làm sao có thể là đối thủ của ? Trong vòng mười chiêu bị đánh ra ngoài, cả lôi đài cũng bởi vì khí cường đại của làm tổn thất phần ba !

      Lễ quan run run rẩy rẩy lên : “Hàn đấu với Tôn Cường!”

      Trong khi Tôn Cường nổi giận đùng đùng chuẩn bị lên, lão giả lớn tuổi đột nhiên kéo lại, dặn dò bên tai Tôn Cường mấy cấu, sắc mặt Tôn Cường từ tức giận chuyển sang thù hận, tránh gân xanh nổi lên, quỳ xuống đối với Đông Phương Khải : “Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần tự biết phải là đối thủ của Hàn công tử, cho nên tự động bỏ cuộc !”

      Nghe vậy, mọi người xôn xao, ngờ lại có người bỏ cuộc.

      Đông Phương Trạch cười tiếng : “Xem ra Tôn Xa chống đỡ được tới nhà !” Mộ Dung Gấm !

      Đông Phương Khải đầu tiên là sững sờ, nhưng cũng làm khó , phất tay cho xuống, nếu như nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy hai tay của cũng bắt đầu chảy máu, hiển nhiên là nóng giận bộc phát mà ra ! Vì huynh đệ tức giận đến mức đó, hiển nhiên là người có tình có nghĩa, nhưng thể để cho mình chết, tạm thời nhịn xuống thù hận trong lòng, co được giãn được, hiển nhiên là người biết thành đại ! Chỉ là, đáng tiếc sinh ở Tôn gia !

      tại đài cao cũng chỉ còn lại Hàn , còn có Khánh Vương Đông Phương Triệt cùng với người thần bí áo choàng đen !

      Lễ quan lau mồ hôi leo lên : “Hàn đấu với……” Liếc nhìn Đông Phương Trạch bên này, cũng biết xưng hô như thế nào !

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2 Chương 1 (2)
      Lễ quan lau mồ hôi leo lên : “Hàn đấu với……” Liếc nhìn Đông Phương Trạch bên này, cũng biết xưng hô như thế nào !

      Nhưng Đông Phương Triệt lại nhảy lên lễ đài trước, rút trường kiếm ra đứng chắp tay, hiên ngang mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong. Gương mặt sương lạnh sắc bén nhìn chằm chằm Hàn :“Bổn vương đấu với Hàn nhị công tử.”

      Lễ quan lăn bò xuống, sắc mặt Hàn hơi nặng nề : “Vương gia, xin mời !”

      Dứt lời cũng đợi Đông Phương Triệt ra tay ra chiêu trước, mà Đông Phương Triệt cũng bất mãn, gần như ra tay cùng lúc. Hai người bay nhanh tới đánh với nhau, bóng kiếm ngừng lóe lên trong ánh tà dương, hai người đánh đến khó mà phân biệt là ai với ai. Cây quạt của Hàn được gấp lại múa như chủy thủ, quạt còn giấu rất nhiều lưỡi dao tẩm độc sắc bén, mỗi chiêu đều những tia sáng xanh, kinh người vô cùng. Nhưng những chiêu nham hiểm này thể đánh được lên người của Đông Phương Triệt.

      Đông Phương Triệt vung trường kiếm,kiếm khí giống như cầu vồng xẹt qua bầu trời, mỗi kiếm là phần mở rộng, chiêu thức khí phách nhưng mất ư nhã, giống như người vậy.

      Qua mười chiêu, Hàn thấy mình luôn chiếm được thượng phong, cảm thấy tức giận, mắt nheo lại, tay ở sau lưng thầm tụ chưởng, nhưng, trong nháy mắt trưởng kia sắp vung ra, Đông Phương Triệt phi thân, xoay hai vòng trung, chân mạnh mẽ đứng lên cổ của , chân còn lại trực tiếp đá vào ngực Hàn , cước đá bay . Ngay sau đó phi thân đuổi theo, bàn tay tung ra, bốn chưởng nhanh chóng đánh lên người Hàn , trực tiếp làm cho trọng thương rơi xuống đất, máu tươi chảy ra từ mũi miệng của Hàn , muốn dừng cũng dừng được !

      “Khánh vương chiến thắng!”

      “Khánh vương giỏi lắm !”

      “Khánh vương…”

      Tất cả mọi người dều hoan hô. Hàn quốc công thấy con trai thứ hai của mình bị trọng thương, lo lắng, ngược lại chán ghét cau mày, kêu người khiêng xuống, sau đó thản nhiên nhìn mọi người hoan hô, hiển nhiên là người vô cùng lãnh huyết!

      Đông Phương Khải trầm ngâm chốc lát, nhìn sang: “Thái tử, tại còn vị cuối cùng rồi!’

      Đông Phương Trạch liếc mắt nhìn Mộ Dung Gấm bên cạnh, Mộ Dung Gấm chớp mắt, khép lại áo choàng người, mũi chân điểm cái, cả người bay , vững vàng rơi xuống đài cao, đối diện với Đông Phương Triệt. Nàng nhìn người đối diện, nhưng hề lên tiếng!

      Mà Đông Phương Nhuận mới chạy về đế đô tới ngày ở dưới đài nghi hoặc nhìn hai người đài cao. cảm giác người kia có chút quen thuộc, nhưng nhớ môn hạ của thái tử có vị mưu sĩ này?

      Đông Phương Triệt thu kiếm ở sau lưng, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Gấm: “Rốt cuộc các hạ là cao nhân phương nào, vì sao phải giấu đầu giấu đuôi, chẳng lẽ là người người khác thể nhận ra sao?”

      Mộ Dung Gấm , chỉ giơ tay lên làm động tác xin mời. Đông Phương Triệt hơi tức giận, nhưng rất nhanh khắc chế tâm tình của mình, trường kiếm run lên, nhanh chóng đâm qua. Mộ Dung Gấm kéo dài khoảng cách, giá đựng binh khí cách xa trượng lại động, toàn bộ nhắm hướng Đông Phương Triệt đập tới. Đông Phương Triệt cả kinh, nhanh chóng dừng công kích lại xoay người tránh né. Mộ Dung Gấm nhân cơ hội này rút cây mộc côn(gậy gỗ) lấn người mà đến,diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn chút khách khí đâm tới.

      Đông Phương Triệt thấy vũ khí của nàng là mộc côn, có cảm giác bị khinh thường, nhưng lại dám khinh thường, cẩn thận ứng phó. Bất đắc dĩ đấu pháp của quân tử, mà côn pháp của Mộ Dung Gấm lại bén nhọn thấm người, ra chiêu đều là sát chiêu, hơn nữa trực tiếp đánh vào chỗ yếu, lại dám công kích, chỉ có thể xoay người lại buông tạy, vô cùng nhếch nhách liên tục bại lui!

      Đông Phương Trạch quan sát cũng nheo mắt lại, nếu phải biết người này là Mộ Dung Gấm, còn tưởng rằng là bị người khách biến thành. Đại tiểu thư phủ tướng quân lạnh nóng, tại sao lại có võ công cao cường như vậy? Thậm chí lão tứ chỉ có thể lui về phía sau. Mặc dù tra được ít chuyện của Mộ Dung Gấm, nhưng vẫn là quá ít. Mà võ công cao cường như vậy, cũng phải là Mộ Dung tiểu thư tập võ có được!

      Sắc mặt Đông Phương Thực và Đông Phương Hồng đều rất khó coi. Hai người của họ đều bị trọng thương, đoán chừng vòng kế tiếp thể đấu tiếp được. tại người vô địch cuối cùng ở trong trận đấu này, bọn họ là có phần nữa rồi. Ánh mắt mờ mịt của Đông Phương Thực rơi người Đông Phương Trạch: “Thần đệ rất muốn biết được từ đâu mà hoàng huynh tìm đến được người tài ba như vậy, lại có thể phân cao thấp được với Triệt?”

      Đông Phương Hồng cũng phụ họa: “Đúng vậy, sớm muộn gì cũng phân bố, thái tử cũng cần che giấu, ra cho mọi người nghe chút được sao?”

      Đông Phương Trạch thu hồi nét mặt sửng sốt, khiêm tốn tao nhã cười tiếng: “Bổn điện rồi, chỉ có vào lúc cuối cùng mới có thể công bố, các ngươi gấp gáp như vậy làm gì, tất cả đều được thấy phải sao?”

      Nhất thời hai người được câu nào, mà Đông Phương Khải lại say sưa hứng thú, so với những trận đấu trước, hiển nhiên giờ phút này hai người so chiêu khiến hứng thú hơn. Võ công của Đông Phương Triệt cao bao nhiêu biết hai, mặc kệ trong hoàng thất hay con cháu quý tộc, võ công của Đông Phương Triệt đủ để ngạo mạn với mọi người.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Nhưng hôm nay lại thấy được có người lại có thể nhàng ép Đông Phương Triệt liên tục bại lui, làm sao có thể hứng thú đây?

      Giờ phút này Đông Phương Triệt vô cùng ảo não, lúc bắt đầu còn muốn áp chế người, để khiến nàng lộ bộ mặt ra, nhưng tại chẳng những áp chế được đối phương, còn bị dối phương ngăn chặn gắt gao. Rốt cuộc, Mộ Dung Gấm dùng trường thượng hướng trước ngực của , vô cùng thẳng thừng tuyên bố: “Ngươi thua!”

      Đông Phương Triệt sững sờ, ngay sau đó thu kiếm, có chút mê hoặc nhìn người đối diện. thanh vừa rồi, giống như là nghe qua ở đâu đó, nhưng mà bởi vì nàng rất , thể phân biệt được trong tức khắc: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

      Mộ Dung Gấm trả lời , chỉ chỉ bàn cát đối diện: “ tại tiếp tục sao?”

      Vẫn có chút quen thuộc như cũ, Đông Phương Triệt có thể xác định mình biết người trước mắt, nhưng mà lại nhớ ra được. Mà lúc này lễ quan muốn tuyên bố người thắng, nhưng lại ngại Mộ Dung Gấm báo tên, nhất thời biết làm sao.

      Đông Phương Triệt rất muốn biết người đối diện là ai, khỏi giơ tay lên muốn vén áo choàng của nàng ra, đáng tiếc Mộ Dung Gấm cực nhanh, để cho chạm tới vạt áo.

      Bất đắc dĩ, Đông Phương Triệt đứng ở bên bàn cát, chắp tay với người đài cao: “Xin phụ hoàng ra đề. Nhi thần muốn phân cao thấp với vị các hạ này!”

      Đông Phương Khải suy nghĩ chút: “Vậy lấy cuộc chiến Lĩnh Nam hai mươi năm trước làm đề, bên trái là Thiên Khải, bên phải là Sở quốc!”
      Dion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Quyển 2: Chương 1 (3)

      Lúc ấy nước Sở xuất binh đánh Thiên Khải,, cũng chỉ có năm vạn thiết kỵ, mà Thiên Khải có chừng 30 vạn quân canh giữ ở Lĩnh Nam, hai quân đối trì (đối kháng duy trì) hai tháng, cuối cùng đại chiến mười ngày, 30 vạn người đấu với năm vạn người, nhưng kết quả cuối cùng Thiên Khải thảm bại, Sở quốc tiến quân thần tốc, tấn công theo phía đông sông cái Khánh Dương, nếu phải lúc ấy quốc quân nước Sở đột nhiên băng hà, ngày nay còn Thiên Khải nữa.

      Mà Tôn gia ngay tại lúc ấy quật khởi, khi ấy gia chủ Tôn gia chỉ là tuần phủ, nhưng nhìn chuẩn thời gian mang theo binh lực tỉnh Lưỡng Giang truy kích, dùng thời gian bảy tháng thu phụ hơn phân nửa đất mất, cuối cùng là phạm vi Lĩnh Nam, phía đông là nước Sở, phía tây là Thiên Khải. Tôn gia cũng vì vậy mà lập được công lớn, nhảy bước trở thành trọng thần của triều đình, tay cầm binh quyền phương! Có mấy quan lại trông coi bản đồ lập tức lên, nhanh chóng đánh tan cát, rất nhanh xuất địa hình đại khái của Lĩnh Nam, mà Mộ Dung Gấm đứng vừa lúc là Thiên Khải, Đông Phương Triệt còn lại là năm vạn thiết kỵ!

      Mộ Dung Gấm nhìn địa hình chút, nàng quá hiểu về chiến dịch, duy nhất chỉ có thể biết là khi điều tra Tôn gia có chút tài liệu công trận, nhưng điều này trở ngại phán đoán của nàng!

      Dò xét cẩn thận địa hình, địa phương giao chiến Lĩnh Nam là bình nguyên đặt trạm kiểm soát, nơi này của Thiên Khải dễ công khó thủ, mà thiết kỵ của nước Sở lấy hung hãn dũng mãnh làm danh xưng, nơi đây khắp nơi là bình nguyên, hiển nhiên là tiện lợi cho tác chiến của đội quân nước Sở. Phía trước là bình nguyên, phía sau cũng là bình nguyên vạn dặm, trận chiến dịch này Thiên Khải chỉ có tử thủ, nhưng kết quả của tử thủ chí là – bị vó sắt đè bẹp!

      Mộ Dung Gấm thấy vậy dĩ nhiên là hiểu ý của Đông Phương Khải, đây ràng là nhằm vào nàng, muốn biết nàng có phải có năng lực như Đông Phương Trạch hay .

      Đông Phương Triệt nghe vậy khẽ cau mày, đây là cuộc chiến tất thắng, cảm thấy công bằng với đối phương, vừa muốn xin Đông Phương Khải ra đề lần nữa, lại thấy Mộ Dung Gấm chạy tới bàn cát bên cạnh, khẽ ngẩng đầu lên: “Xin mời!”

      Động tác của Đông Phương Triệt dừng lại, nhìn người đối diện: “Các hạ muốn dùng cục diện này để quyết thắng?”

      Mộ Dung Gấm mặc kệ , hé mở mắt: “Rốt cuộc ngươi có muốn so ?”

      Đông Phương Triệt hơi vui, cũng bỏ ý niệm góp lời, đứng ở bàn cát khổng lồ đối diện.

      Lễ quan cầm đại kỳ bàn cát lên, hô to: “Bắt đầu!”

      Nhất thời khí thế của Đông Phương Triệt biến đổi, giống như chính là tướng quân chỉ huy ngàn vạn binh mã: “Hại vạn kỵ binh làm tiên phong, từ trung lộ đánh tới cửa thành, hai vạn kỵ binh chia làm hai đường, từ hai bên trái phải bao vây, chi ra đánh vào hai cửa nam bắc của thành!”

      Ánh mắt của Mộ Dung Gấm thay đổi: “Cửa thành có chiến hào rộng trượng, sâu sáu thước!’

      Đông Phương Triệt ngẩng đầu: “Kỵ binh tiên phong phân ra năm ngàn người, ai giữ túi lương thực phụ, lấp đầy chiến hào!”

      Mộ Dung Gấm nhìn địa hình chút, cười: “Quân ta ứng chiến, giữ lại hai vạn binh lính tử thủ, đội ngũ còn lại, lui về phía sau hai trăm dặm!”

      “Cái gì?” Lời vừa ra, toàn trường xôn xao, chiến trước mà lui trước, chưa bao giờ nghe quan cách đánh giặc này.

      “Khốn kiếp, nếu chiến trước mà lui trước, khác nào chắp tay mở rộng cửa giao Thiên Khải, khiến nước Sở tiến quân thần tốc? Thiên hạ là sao có thể có loại tướng quân này? Rốt cuộc ngươi có hiểu đánh giặc hay ?”

      “Đúng vậy!” Người khác cũng phụ họa: “Từ xưa chiến trường, chưa từng có người chiến mà chạy, tướng quân như vậy, có khác gì tướng bên thua?”

      Đông Phương Thực cười lạnh, theo ý thắng bại định, nhưng Đông Phương Trạch lại cho là đúng, ở nơi này, mới chân chính nhìn thấu phong độ đại tướng của Mộ Dung Gấm. Mà Đông Phương Nhuận cuối cùng cũng nghe thanh của Mộ Dung Gấm, mắt thể tin được nhìn chằm chằm, miệng cũng khép lại được, tay run rẩy chỉ vào Mộ Dung Gấm: “Nàng… nàng nàng…”

      Đông Phương Trạch giơ tay lên ấn xuống: “Yên lặng chờ xem!”

      “Nhưng hoàng huynh, nàng là…” Đông Phương Nhuận chưa dứt, bị ánh mắt của Đông Phương Trạch cảnh cáo, nhất thời tìm được ngôn ngữ!

      Đông Phương Triệt nhìn Mộ Dung Gấm, từ xưa tới nay chưa từng có ai ở thời điểm quân địch khiêu chiến lại lui về phía sau, bởi vì dạng tướng quân này, chẳng những bị người cho là tướng quân bên thua, hơn nữa còn bị người đời chửi rủa. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hôm nay đối diện với người e dè mà ra như vậy, là người đầu tiên từ thiên cổ tới nay.

      Đông Phương Khải cũng rất ngoài ý muốn, giơ tay lên: “Các hạ có thể giảng giải chút vì sao lại phải lu về phía sau hay ?”

      Mộ Dung Gấm giơ tay lên, cầm cái xẻng trong tay binh lính, từng chút từng chút xúc ra địa hình phía sau hai trăm dặm, vứt cái xẻng ra, chỉ vào chỗ trong đó: “Nơi này chĩnh là trạm kiểm soát lớn nhất của Lĩnh Nam – Thiên Môn quan. Thiên Môn quan ở sau dãy núi, chưa tính là hiểm yếu, là nơi dễ thủ khó công, hơn nữa trước mặt Thiên Môn quan có khe sâu, kỵ binh nước Sở muốn tấn công vào Thiên Môn quan phải qua đường này. Ở nơi này bày bố cạm bẫy, dọc theo đường đào chiến hào, để lại năm ngàn người căng dây thừng cản chân ngựa, làm suy yếu ưu thế đội quân thiết kỵ của nước Sở!”

      “Khi đội quân nước Sở mệt mỏi tấn công tới Thiên Môn quan, nhất định hao tổn hơn nửa, chỉ còn lại tinh binh cường tướng, nhưng Thiên Khải ta còn chừng 27 vạn binh lính, mười đối với , chẳng lẽ đủ để chém giết kỵ binh nước Sở?”

      Nghe vậy, Đông Phương Triệt cả kinh thành lời, nhưng vẫn cam lòng: “Nếu đội quân nước Sở chỉ dừng lại ở phía sau mà tiến công?”

      Mộ Dung Gấm cười lạnh: “Quân nước Sở là viễn chinh, lúc ấy vật liệu đều được vận chuyển từ phương xa đến, phái mười tử sĩ chia ra vào quân đội nước Sở, thiêu hủy lương thảo, quân lương bị đứt tất nhiên dao động quân tâm, mà vật liệu cung ứng đủ, quân Sở lui!”

      “Nếu quân đội nước Sở liều lĩnh tiến công Thiên Môn quan, như vậy tiến vào bẫy của chúng ta, lòng quân nước Sở dao động, cộng thêm mấy ngày liên tiếp đều có binh sĩ chết, tự nhiên phải là đối thủ của quân đội Thiên Khải. Tiêu diệt hết thiết kỵ, Thiên Khải xua quân xuất quan, đoạt lại trạm kiểm soát, cũng có thể thừa thắng xông lên, đánh bại trăm dặm bên ngoài Long Môn quan của nước Sở. Long Môn quan từ xưa vẫn là nơi hiểm yếu, nhưng và vì tiếp giáp hai ngước, vẫn có bố trí trạm kiểm soát, hiển nhiên dễ dàng đánh bại. Sau đó dùng trạm kiểm soát phía sau kiềm chế nơi này, xây lên thành tường, lấy nơi hiểm yếu này làm bình phong, nước Sở đường đột tiến công!”

      ra mục đích của nàng lại là Long Môn quan!” Đông Phương Trạch nhịn được khiếp sợ ý tưởng của Mộ Dung Gấm. ra nàng lấy lui làm tiến, giữ thực lực, đợi đến khi quân đội nước Sở mệt mỏi mới xuất binh công kích, đoạt lại trạm kiểm soát, tiếp tục tiến lên chiếm đóng nơi hiểm yếu, bức lui quân Sở!

      “À?” Đông Phương Nhuận nghe vậy cũng kinh ngạc, nhưng có ra chiến trường, kiến thức về chiến tranh cũng nửa vời, hiển nhiên hiểu kế sách tuyệt vời của Mộ Dung Gấm, ngược lại cảm thấy ý tưởng của nàng rất lớn mật.

      “Tốt tốt tốt!” Đông Phương Khải dẫn đầu vỗ tay, quả thực là long tâm cực kỳ vui mừng, mặc dù chiến dịch này Thiên Khải bại, nhưng giờ phút này người này lại cho lý do Thiên Khải thắng, tại sao có thể vui được, thậm chí cũng muốn, lần sau quân Sở tấn công nơi này, trực tiếp phái người này trấn thủ.

      “Thái tử, ngươi thực cho trẫm kinh hỉ, tài như thế, nhất định trẫm trọng dụng!”

      Đông Phương Trạch đứng dậy: “Nhi thần qua để cho phụ hoàng thất vọng!”

      “Ha ha! biết giờ phút này có thể nhìn thấy hình dáng chân thực của vị tiên sinh này?”

      Đông Phương Triệt cũng nhìn lại, khiêm nhường thi lễ: “Triệt thua tâm phục khẩu phục, biết các hạ có thể để bổn vương trông thấy hay ?”
      Last edited: 23/11/14
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :