1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 50 Lạc Cách

      Nhận thấy được đuốc bốn phía càng ngày càng sáng, Mộ Dung Gấm quay người trở về phòng, để ý ánh mắt hoài nghi khó hiểu của Đông Phương Nhuận, sai Đường Trúc chuẩn bị đồ đạc, cả đêm lên đường!

      Khi Đông Phương Nhuận nhìn thấy bên ngoài chỉ còn nửa phòng cửa, hoàn toàn hoài nghi mình có phải chưa tỉnh ngủ hay , bấm lên đùi mình cái, đau đếch nhe răng. Xác định mình phải nằm mơ, trong lòng càng thêm chấn động, rốt cuộc công lực như thế nào mới cỏ thể làm ra cảnh tượng chấn động như thế, quay đầu nhìn Mộ Dung Gấm chút, trề môi cái --- khong dám hỏi!

      Chạy liên tiếp hai ngày, cuối cùng ba người cũng tới được Lạc sơn trang, chuẩn xác là ở bên ngoài Lạc sơn trang. tại trước mặt bọn họ chính là rừng cây, nếu phải bên cạnh dựng khối bia văn Lạc sơn trang, sợ rằng ai biết nơi này là Lạc sơn trang.

      Bên ngoài Lạc sơn trang là trận pháp khổng lồ, do Thiên sư Bạch Vân tự mình bày trận, đại trận bao quát cả Lạc sơn trang, ở giữa xen lẫn vô số những trận phpas . Bước vào nơi này, mỗi bước đều là nguy hiểm, có ai dẫn dặt, tuyệt đối có người nào có thể vào; Lạc sơn trang có tài phú to lớn như vậy, hiển nhiên những người mơ ước phải ít, chỉ là biến thành bạch cốt( xương trắng) trong trận pháp này mà thôi.

      Cuối cùng Đông Phương Nhuận cũng thể tác dụng của , lấy ngọc bội Văn Long đại biểu thân phận của mình ra, hướng về phía rừng cây giơ lên hạ xuống, ngay sau đó thu lại, cất cao giọng : “Đông Phương Nhuận xin bái kiến Lạc trang chủ!”

      Dứt lời, trong rừng cây chớp động mấy cái, chốc lát có người áo xám rơi xuống phía trước cách bọn họ mười mét, cả người bị che trong áo choàng màu xám, bên ngoài cái gì cũng nhìn thấy. chuyện, chỉ là bước lên gật đầu cái, sau đó xoay người vào bên trong.

      Đông Phương Nhuận dẫn đầu vào, Mộ Dung Gấm theo sát phía sau, khi vào cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho người ta có loại cảm giác quỷ dị, bởi vì quá yên tĩnh…

      ra trong lòng Đông Phương Nhuận cũng có chút sợ hãi, nhưng vì muốn làm mất khí khái nam tử trước mặt Mộ Dung Gấm, chết cũng phải nhịn!

      Rốt cuộc, lối dài cũng kết thúc, còn trầm u tối của rừng cây, mà là trăm hoa đua nở của vườn hoa trong sơn trang. Người áo xám dẫn đường biến mất ngay trước cửa, nghênh đón bọn họ là lão giả(ông già) năm sáu chục tuổi, mỉm cười hướng tay ra dấu mời với ba người bọn họ: “Vương gia mời theo ta, trang chủ đợi lâu!”

      Mộ Dung Gấm cho là Lạc sơn trang thiên hạ đệ nhất phú gia nhất định là xa hoa vô cùng, tuy rằng so được với hoàng cung, nhưng ít ra cũng kém vương phủ, nhưng khi nàng nhìn thấy hàng nhà cửa đơn giản đứng theo hàng, còn có màn che làm bằng trúc, thiệt tình có chút mê hoặc, có chút ngạc nhiên trang chủ giàu nhất thiên hạ này rốt cuộc là loại người gì a.

      “Đến!”

      Lão giả vén màn trúc mời ba người vào, nhưng thấy trang chủ kia đâu, chỉ có bình phong lớn, sau đó thanh dịu dàng như xuân phong (gió xuân) vang lên: “Làm phiền vương gia tự mình đến, Cách cảm kích khôn cùng. Cách lập tức kêu quản gia an bài chỗ ở cho ba vị, trước hết tẩy phong trần chút!”

      Đông Phương Nhuận từng theo Đông Phương Trạch tới hai lần, dĩ nhiên là biết thói quen tiếp khách ở sau bình phong của Lạc Cách, mặc dù có chút phách lối, nhưng quả có khả năng này, nghe vậy chỉ chắp tay : “Vậy làm phiền!”

      Thấy lão giả quản gia muốn lên mời mấy người ra ngoài, Mộ Dung Gấm cũng cười, thấy người ta căn bản có tính toán muốn nàng cứu trị, hay là nghĩ cứu trị đây? Cảm thấy nàng tài nghệ tinh, hay là khinh thường để nàng cứu trị?

      Ý bảo Đường Trúc cùng Đông Phương Nhuận rời , nàng ở lại bện tìm vị trí ngồi xuống. Đông Phương Nhuận muốn điều gì, lại bị Đường Trúc lôi , mà lão quản gia khẽ liếc Mộ Dung Gấm, ánh mắt lặng lẽ động, xoay người mang theo hai người xa!

      “Mộ Dung tiểu thư vì sao ?” Giọng ôn hòa lần nữa truyền đến, như xuân phong phù liễu lướt qua trái tim, dễ nghe đến bất ngờ.

      Mộ Dung Gấm cầm trúc ly tinh xảo bàn, nghe vậy cười : “Ta có mục đích, cũng phải là tới Lạc sơn trang để chơi. Nếu trang chủ tin tưởng ta… ta ở lại còn có ý nghĩa gì chứ?”

      Người trong bìn phong hình như có chút ngoài ý muốn,nghe vậy nhàng cười: “Mộ Dung tiểu thư nghe thấy những gì mà thân thể Cách gặp phải, Cách dám làm phiền Mộ Dung tiểu thư!”

      Mộ Dung Gấm đặt ly trà xuống, ánh mắt rơi vào điêu khắc mộc mạc lại vô cùng tinh sảo bình phong, như muốn xuyên thấu qua bình phong nhìn người bên trong. Nàng đứng dậy, giữa hai hàng lông mày nhiễm tầng sương lạnh: “Mặc dù biết ta nên làm người khác khó chịu, nhưng mà ta lại đồng ý với Đông Phương Trạch, cho nên kính xin trang chủ di giá!”

      Nghe lời cho cự tuyệt của Mộ Dung Gấm, Lạc Cách nhịn cười được, nhìn Bạch Vân bên cạnh: “Sư huynh nghĩ như thế nào?”

      Bạch Vân bất đắc dĩ cười tiếng: “Ta học y cả đời nhưng cuối cùng lại cứu được đệ, nhưng cũng đại biểu ai có thể trị khỏi cho đệ. Dù sao nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nếu nàng kiên trì như vậy, bằng cứ để cho nàng thử lần như thế nào?”

      Khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa như nước của Lạc Cách nghe vậy mỉm cười gật đầu: “Nhữ vậy, liền theo sư huynh !”

      Nghe có tiếng bước chân đến, Mộ Dung Gấm đưa mắt nhìn sang bình phong, rất nhanh nam tử tuấn mỹ lớn lắm cùng nam tử khoảng bốn mươi mấy tuổi ra ngoài. lớn lên thanh tú mà ôn hòa, mặc dù chỉ là mỉm cười, nhưng lại làm cho người có cảm giác đau lòng, nhưng… Mộ Dung Gấm tay run cái, cẩn thận đánh rơi ly trà bàn, nhưng tại nàng cũng muốn so đo, bởi vì gương mặt người trước mặt làm cho kinh đảo… Vì sao người này lại có cùng khuôn dạng với Sở Dạ?

      Lạc Cách thấy nàng như thế, liền hiểu vì sao, chậm rãi tới, cười khẽ: “Hù Mộ Dung tiểu thư sao?”

      Mộ Dung Gấm hồi hồn, ánh mắt rơi lại mặt của , lúc này mới pháy ra ra cũng có chỗ khác Sở Dạ, hoặc trừ ra có khuôn mặt giống như đực, hề có chút tương tự Sở Dạ; Rũ mắt thu lại cảm xúc, lần nữa mở ra là mảnh trong suốt: “Chỉ có chút kinh ngạc, để cho ngươi chê cười!”

      Lạc Cách cười cười, khí chất ôn hòa, làm cho người ta như bị tẩm gió xuân, ngay cả Mộ Dung Gấm giờ phút này cũng có bài xích.

      “Nghe Mộ Dung tiểu thư là y tiên của Hảo y đường, tại hạ vẫn luôn tò mò, sớm muốn thấy mặt lần! Tại hạ là Bạch Vân, Mộ Dung tiểu thư cứ gọi thẳng tên ta là được!” Nam tử bên cạnh Lạc Cách cười .

      Mộ Dung Gấm cúi đầu đáp lễ: “Y tiên dám nhận, tiên sinh quá khen!’

      Bạch Vân, thiên sư Bạch Vân vẽ Nhập Thất Đệ Tử, quan dĩ sư tính (cái này hiểu chắc là hành như họ???) nhân vật hành tẩu thiên hạ đều làm cho người ta thể tôn kính. Tin đồn người này am hiểu trận pháp cùng y thuật, nghĩ tới đây cũng là nguyên nhân giữ Bạch Vân ở lại nơi này.

      Thu hồi suy nghĩ, Mộ Dung Gấm nhìn về phía Lạc Cách: “Trang chủ có thể hay cho ta xem mạch vị?”

      Lạc Cách gật đầu cái, sau đó tới bên cạnh. Ánh mắt Mộ Dung Gấm khỏi rơi chân , chân mày nhịn được nhíu lại. Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Cách và Bạch Vân, Mộ Dung Gấm ngồi xổm xuống vén vạt áo Lạc Cách lên, cuốn ống quần lên, lộ ra bắp chân trắng nõn.

      Đầu tiên Bạch Vân sững sờ, sau đó cười có chút chế nhạo. rất lâu thấy có người đụng đến thân thể của Lạc Cách, ngược lại lá gan của Mộ Dung Gấm rất lớn.

      Lạc Cách cảm thấy bàn tay bé di chuyển bắp chân mình, sắc mặt nóng lên, nhất thời luống cuống: “Cái đó…Mộ Dung…”

      Nhưng lời của còn chưa hết, lại bị ánh mắt của Mộ Dung Gấm làm cho kinh hãi. Đó là ánh mắt tức giận bừng bừng, lại có chút bực bội, thậm chí còn có chút nhìn hiểu. Sắc mặt Mộ Dung Gấm thâm trầm, nàng chưa bao giờ gặp qua người thương tiếc thân thể của mình như vậy. Hai chân này ràng cách nào chống đỡ thân thể, mỗi bước đều là đau tới tan lòng nát dạ, nhưng lại cố tình muốn lại, chẳng lẽ là đau đến chết lặng sao?

      “Cho ta lý do ngươi phải lại!”

      Lạc Cách nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, ánh mắt có chút xa xăm, có chút đau thương, nhưng trả lời câu hỏi của nàng. Ngược lại Bạch Vân ở bên trả lời, thanh có ít bất đắc dĩ: “Hai chân của từ có sức, ta dùng phương pháp của sư phụ điều dưỡng cho , mới có thể miễn cưỡng lại. Ta hết sức ngăn cản, nhưng mặc muốn bộ!’

      Mộ Dung Gấm đặt chân Lạc Cách xuống, đứng lên nhìn , rốt cuộc vẫn phải nhịn được xoay người rời . Đầu tiên Bạch Vân kinh ngạc, ngay sau đó hiểu chỉ sợ Mộ Dung Gấm tức giận vì Lạc Cách thương tiếc thân thể của mình. Dù sao cũng từng nhiều lần vì Lạc Cách thương tiếc mình mà phất tay áo rời . Chỉ có chính Mộ Dung Gấm mới biết, nàng bởi vì gương mặt đó, còn có vẻ mặt làm người đau lòng kia!

      Đáng chết! Nàng vất vả tiễn Sở Dạ , cho là thế giới của bản thân thanh tĩnh, tại sao vừa gặp nam nhân có cùng dáng dấp với Sở Dạ, hỡn nữa vừa rồi… Vừa rồi nàng cư nhiên sinh ra loại cảm xúc có tên là đau lòng với nam nhân khắp người ưu thương. Có Sở Dạ khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, vì sao lại xuất người dáng dấp giống nhau với tên khốn kiếp đó?

      Quả nhiên, nàng nên đồng ý với Đông Phương Trạch!

      Hồi lâu, Lạc Cách mới quay đầu nhìn về phía trống , từ trong lòng móc ra viên đá huyết sắc, phía phát ra hồng quang dày đặc. Đặt Ngọc thạch vào lòng bàn tay, cảm thụ nhiệt độ nóng rực, khóe môi lại nhịn được khẽ câu.

      Ban đêm, Mộ Dung Gấm ngồi ở nóc phòng trúc, từ bên hái được chiếc lá đặt ở môi, tùy ý thôi bài hát nhịp điệu, suy nghĩ biết bay đến nơi nào.

      Đường Trúc nhảy tới, lo lắng nhìn tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, ngày hôm nay xảy ra chuyện gì sao?” Nàng chưa từng gặp qua tiểu thư tinh thần tập trung như bây giờ, cũng rất lâu rồi nghe thấy tiểu thư thổi lá cây rồi!

      Mộ Dung Gấm lắc đầu cái, đặt lá cây vào trong lòng bàn tay, khẽ dùng sức, lá cây liền biến thành ít bột bay , vỗ vỗ tay, đứng dậy: “Ngày mai liền trở về thôi!”

      Đường Trúc ngờ Mộ Dung Gấm lại như vậy: “ phải tiểu thư đồng ý với thái tử sao?”

      “Đổi điều kiện mà thôi!”
      Dion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51 Ngươi dạy cho ta

      Hôm sau

      Khi Mộ Dung Gấm mở cửa trúc ra, xông vào mũi chính là hơi thở mát mẻ đặc trưng của khe núi, xen lẫn mùi thơm ngát của trúc, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, hít thở hơi, ánh mắt lại dừng lại ở chỗ.

      Bên trong nắng sớm, bạch y nam tử đơn thuần nổi bật đứng trong đó, khuôn mặt tà khí giống Sở Dạ lúc này này cảm thấy dịu dàng tuấn dật vô cùng, giống như đứng ở đó rất lâu, tóc vương ít hơi nước, ánh mặt trời chiếu lên bắn ra tia sáng màu vàng kim lộng lẫy, thầm chí có cảm giác thần thánh.

      Lạc Cách cười yếu ớt, cất bức chậm rãi vài bước, khi cách Mộ Dung Gấm ba bước dừng lại, ánh mắt bình tĩnh mỉm cười, lại khiến cho người nhìn nhịn được thương tiếc. hỏi: “Nếu như mà ta nguyện ý ngồi trở lại xe lăn, ngươi có thể giúp ta lần nữa đứng lên ?”

      Mộ Dung Gấm sững sờ, ngờ là hỏi mình như thế, trong nháy mắt có chút phản ứng kịp. Tối hôm qua nàng chuẩn bị tốt để rời

      Thấy Mộ Dung Gấm hồi lâu trả lời mình, Lạc Cách đơn rũ mắt xuống, ánh mắt như có ánh sáng xẹt qua, khổ sở cười tiếng, xoay người rời ; đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình cũng chú ý tới chậu hoa dưới chân, hai chân vốn đau đớn chống đỡ, giờ phút này hiển nhiên giống như người bình thường có thể tránh được, chỉ có thể mặ cho thân thể mình ngã xuống đất.

      Nhưng chờ đợi phải là sàn nhà lạnh lẽo, mà là mùi thuốc nhàn nhạt thân thể mềm mại. thanh bất đắc dĩ của Mộ Dung Gấm truyền đỉnh đầu: “Ít nhất cũng phải biết thương tiếc thân thể của mình chứ?”

      Lạc Cách khó có được người mà có cảm giác bài xích đụng chạm, lập tức đẩy Mộ Dung Gấm ra, ngược lại thuận thế ôm lấy hông nàng, mặc kệ nàng thân thể cứng ngắc tựa đầu vai nàng, ham muốn hô hấp người nàng, biểu cảm mặt từ có chuyển sang thỏa mãn, giọng cũng khỏi giống như đứa bé nũng nịu: “Ngươi dạy cho ta!”

      Thương tiếc thân thể mình cũng cần người dạy sao? Mộ Dung Gấm im lặng, giơ tay lên muốn đẩy ra, nhưng lại cảm thấy lệ thuộc kia rồi dừng tay lại. Nàng hiểu chính mình như thế nào, nhưng đối mặt với Lạc Cách như vậy, nàng thực hạ được quyết tâm.



      “Trước tiên có thể buông ta ra ?”

      Sắc mặt Lạc Cách khẽ ửng hồng, xin lỗi buông Mộ Dung Gấm ra, ánh mắt nhìn về nơi khác, có chút luống cuống: “ xin lỗi… Ta vừa mới mạo phạm ngươi!”

      Mộ Dung Gấm muốn rối rắm cùng về cái vấn đề này, đẩy cách bước: “ thôi!”

      Lạc Cách gật đầu, mặc cho Mộ Dung Gấm đỡ trở về, nụ cười mặt vẫn biến mất, mà nụ cười này đều chân hơn tất cả.

      Nước Sở

      “Hoàng thượng! xong! Việc lớn tốt rồi!” Thái giám hấp tấp chạy tới, chọc cho người trong phòng đều nhìn lại.

      Sở Dạ sắc mạt lạnh xuống, lông mày nhíu lại, có biểu lộ gì đặc biệt, mang theo loại uy nghi chỉ thuộc về đế vương: “Chuyện gì mà ồn ào như vậy?”

      Thái giám lập tức cúi sấp mặt đất, mồ hôi trán tí tách rơi xuống, nghe vậy lập tức bẩm báo: “Hồi hoàng thượng, Đông Phương công chúa lại tới, còn đánh tướng sĩ ngăn cản, nhất định phải gặp hoàng thượng! Mà Linh Nhi công chúa biết được tin tức chạy tới, tại hai người đánh nhau!”

      Đông Húc vương đâu?”

      “Hôm qua Đông PHương công chúa tặng hai vị mỹ thiếp cho Đông Húc vương, tối hôm qua Húc vương phủ đèn dầu sáng rực, ca hát nhảy múa vang đến bình minh, đoán chừng tại Húc vương còn chưa đứng dậy!”

      Sở Dạ cười lạnh: “Tiền đồ!”

      Thái giám sợ hãi cúi đầu: “Hoàng thượng, tại Đông Phương công chúa đánh nhau kịch liệt với Linh Nhi công chúa, kính xin hoàng thượng ngăn cản!”

      Sở Dạ để ý đến, Đông Phương Hiểu chính là nữ nhân cung đình điển hingf, đều hiểu tính toán và mưu, nhưng những thứ đó hoàn toàn vô hiệu với Sở Linh Nhi. Huống chi võ công của Sở Linh Nhi kém nàng ta, coi như cái này được, Sở Linh Nhi còn có cách khác chỉnh người, tuyệt đối chịu thiệt: “ xuống ! vương tự có chủ ý!”

      “Dạ!” Thái giám run run rẩy rẩy lui xuống.

      Bên ngoài cửa cung

      Sở Linh Nhi khinh bỉ nhìn Đông Phương Hiểu thân trâm cài Ngọc Hoàn: “Hoàng huynh ban cho ngươi Đông Húc vương, ngươi hầu hạ nam nhân của ngươi cho tốt, chạy tới nơi này làm gì?”

      Đông Phương Hiểu giận: “Ngươi im miệng cho ta, ta đường đường là Thiên Khải công chúa, dĩ nhiên là phải gả cho hoàng thượng của Sở quốc, tại sao có thể tùy tiện chỉ cho vương gia vô dụng?”

      Sở Linh Nhi cười lạnh: “Ngươi là công chúa của Thiên Khải, người ta cũng là vương gia của nước, cũng kém với ngươi. Còn nữa, ta cũng sớm , ngươi phải là người xứng với hoàng huynh của ta!”

      Đông Phương Hiểu trầm mặt, mặc dù nàng hết sức muốn lấy lòng Sở Linh Nhi, nhưng giờ phút này xem ra là tuyệt đối thể nào rồi, cho nên sắc mặt cũng tốt: “Kết thân là chuyện tình của hai nước, còn chưa tới phiên ngươi thuyết tam đạo tứ, bằng hồi cung sai các ma ma hảo hảo dạy dỗ lại ngươi cái gì gọi là lễ giáo !”

      “Ta có lễ giáo sao?” Sở Linh Nhi ngẩng đầu: “Ta có lễ giáo tự có hoàng huynh ta tới dạy, còn chưa tới phiên ngươi người ngoài chen miệng vào. Huống chi hoàng huynh ta cưới đại tẩu là chuyện của nhà chúng ta, ngươi cho ta trông nom, ta lại càng phải quản. Dù sao hoàng huynh ta cưới ai cũng cưới ngươi, đừng tưởng rằng thân phận công chúa của ngươi rất cao quý, ở trong mắt hoàng huynh ta ngươi.. ngươi nhiều nhất chỉ là con ruồi!”

      “Ngươi… Ngươi…” Đông Phương Hiểu tức giận, nàng là công chúa Đông Phương Khải sủng ái nhất, tới nơi nào cũng được người cung phụng, hôm nay lại bị người ta chịu nổi như vậy, làm sao có thể nổi giận được. Hơn nữa mỗi câu của Sở Linh Nhi đều như hạ dao vào trong lòng của nàng, trong cơn giận dữ, giơ tay kích động muốn hạ xuống.



      Sở Linh Nhi nắm được tay của nàng, cười lạnh: “Thế nào? Còn muốn đánh? Ngươi cho rằng bản công chúa còn có thể để cho ngươi đắc thủ, đừng quên đây là ở Sở quốc!”

      Đông Phương Hiểu giận dữ, nâng lên cánh tay khác đánh tới. Sở Linh Nhi lắc mình tránh qua, buông tay nàng ra, đồng thời cái tát hướng tới, “bốp” cái khiến Đông Phương Hiểu ngã xuống đất, còn nhịn được thổi thổi tay của mình, dùng lực mạnh quá, tay đau…

      Đông Phương Hiểu bị Sở Linh Nhi đánh cho kinh ngạc, thể tin được che mặt của mình: “Ngươi lại dám đánh ta?”

      Sở Linh Nhi giận cười: “Cùng là công chúa, ngươi đánh ta được, ta đánh ngươi được sao? Nhưng đây chính là trả lại cái tát ngươi đánh ta lần trước, nếu như còn có lần sau, cũng phải là đơn giản như vậy đâu!”

      Xoay người vào trong cung, cuối cùng còn quay đầu cảnh cáo: “Các ngươi hảo hảo coi chừng cho bản công chúa, nếu dám để cho nàng bước vào nơi này bước,bản công chúa ném toàn bộ các ngươi xuống ao làm mồi cho cá!” Dáng vẻ hả hê, ngang ngược càn rỡ đến cực điểm, nhưng cố tình là để cho người ta ghét nổi.

      Những binh lính còn lại tinh thần chấn dộng, nghe ngày trước công chúa có nuôi loại cá màu đỏ ở hồ nước trong ngự hoa viên, hình như là cực kỳ thích ăn thịt… nhất là động vật còn sống…

      Bên trong ngự thư phòng, Sở Dạ nghe cung nhân bẩm báo nhịn được cười, biết là Đông Phương Hiểu đấu lại được với Sở Linh Nhi.

      Dương Phong từ ngoài cửa vào, vẫy cung nhân lui ra, lúc này mới đến gần: “Chủ tử, Mộ Dung tiểu thư Lạc sơn trang!”

      “Bốp” Lang Hào bút gãy tay Sở Dạ, nhất thời mắt trở nên u ám: “Nàng làm sao lại tới nơi đó?”

      Dương Phong bị chấn kinh vì hơi thở người Sở Dạ. Trong trí nhớ của , rất lâu thấy chủ tử tức giận như vậy, cúi đầu : “Là do Đông Phương Trạch, lấy nhà Mộ Dung trao đổi với Mộ Dung tiểu thư. Mộ Dung tiểu thư chính alf y tiên của Hảo y đường, Đông Phương Trạch muốn nàng trị khỏi cho Cách công tử, đổi lấy nhân tình của Lạc sơn trang!”

      “Đáng chết!” Sở Dạ ném bút gãy ra ngoài, sắc mặt chưa bao giờ khó coi như vậy: “Bọn họ lại có thể gặp mặt!”

      Dương Phong hiểu nhìn chủ tử của mình, hiểu vì sao lại kích động như vậy.

      Sở Dạ trầm ngâm chốc lát, cuối cùng phất tay áo liền bay ra ngoài: “ Lạc sơn trang!”

      --- ------lời ngoài mặt---- -----

      Nam chủ ra sân……….
      Dion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52

      Trong vườn hoa, Lạc Cách ngồi xe lăn đọc sách, gương mặt tuấn mỹ tú dật phát ra tia sáng dìu dịu, ánh mắt của chuyên chú mà trầm tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ lại phát ra ánh mắt của căn bản tia di động, khuôn mặt trắng như ngọc thô chưa mài dũa nhàn nhạt đỏ ửng… Bởi vì giờ phút này Mộ Dung Gấm xoa bóp chân cho !

      Ban tay xương mềm mại của Mộ Dung Gấm di động qua lại đùi , giúp thư gân hoạt huyết (thư giãn gân cốt, tuần hoàn máu), đồng thời cũng chữa bệnh Mạc Cốt cho . Nhưng mà cố tình giờ phút này nhịn được tưởng tượng lan man, đây là lần đầu tiên gần nữ tử a!

      Mộ Dung Gấm làm sao mà có thể biết được cái ý định kia, ngay cả khi ràng toàn bộ, nhưng lại có thể thông qua mạch đập và nhịp tim của , có thể liên tưởng chút. Vì thế nàng bảy tỏ rất bất đắc dĩ, mặc dù nàng có lương y như từ mẫu, nhưng là thầy thuốc, nàng phụ trách với bệnh nhân của mình. Nhưng bệnh nhân cảm thấy thế nào, nàng cũng quản được!

      Trong lòng suy nghĩ, nhưng động tác cũng ngừng. Nàng càng hiểu bệnh ở chân , chân mày nàng càng nhăn chặt/ phải là loại khó giải quyết, chân của nhìn như phát triền toàn diện, nhưng lại kém chút, cũng chính vì điểm này tạo nên đôi chân này của . mặc dù có thể , nhưng xương cốt lại chống đỡ được cơ thể của , hơn nữa chân từng chịu lạnh nghiêm trọng, căn bệnh dứt, máu lưu thông theo kịp tiết tấu của cơ thể, bắp thịt chân cũng teo lại. Cộng thêm thương tiếc mình, muốn chữa trị khỏi, cũng phải là ngày ngày hai có thể hoàn thành.

      chỉ như vậy, thân thể của hình như từng bị chấn động gân mạch nghịch lưu (rối loạn), mặc dù bảo toàn tính mạng, nhưng gân mạch bị hủy hết. Nàng phát cơ thể của còn có cỗ nội lực cường đại, nhưng căn bản cơ thể của cách nào vận dụng được cỗ cường lực này; hơn nữa trái tim của cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu dần dần chịu nổi gánh nặng của thân thể, hít thở thông, nặng tử vong. cách khác, giờ phút này chính là phế nhân, cách cái chết xa…(kinh khủng, cái cơ thể tràn ngập bệnh tật @@)

      Trong nháy mắt đó, hình như có đôi tay xoắn chặt nội tâm Mộ Dung Gấm, ra được nguyên nhân, nhưng lại đau đến ngờ.

      Bàn tay ấm áp đặt lên gò má của Mộ Dung Gấm, ngón tay dài nhàng chà xát mi tâm nhíu chặt của nàng, thanh cũng ấm áp như bàn tay kia: “ cần cau mày, ta thích!”



      Mộ Dung Gấm ngước mắt, đập vào mi mắt chính là đôi mắt mỉm cười của Lạc Cách, đẹp mắt khiến nàng dứt ánh mắt được. Nhưng vì sao phải cười, phải hiểu thân thể của chính mình hơn ai hết, nhưng lại cười, trừ vẻ ưu thương đến mức thể nhìn thấy trong mắt, thời điểm khác đều cười: “Tại sao?”

      tự chủ hỏi vấn đề trong lòng, lần đầu tiên nghĩ phải lấy được đáp án.

      Lạc Cách nhàn nhạt cười tiếng, ngón tay xẹt qua mi tâm của nàng: “Bởi vì ta còn sống, ta sống hai mươi mấy năm, là trời xanh ưu ái, ngay cả khi chết vào lúc này, những ngày cuối cùng này được gặp ngươi, như vậy cuộc đời này đủ rồi!”

      Bởi vì ta còn sống… Bởi vì ta còn sống… Rốt cuộc Mộ Dung Gấm giãn chân mày ra, nhàn nhạt cười, chính nàng có phát , giờ phút này nàng cười, cùng với Lạc Cách cười, vô cùng giống nhau; bởi vì còn sống. Đúng vậy, còn sống, hai chữ này từng là gông xiềng trói buộc đối với nàng, sau khi sống lại, cũng vẫn là gông xiềng. Nhưng bất đồng là, chính nàng cam tâm tình nguyện đeo cái gông xiềng này.

      Nàng hề băn khoăn nhoẻn miệng cười, gần như là thoáng qua mắt Lạc Cách, gương mặt đáng nhưng xuất chúng như trước, nhưng rơi vào trong mắt Lạc Cách, lại mỹ lệ hơn bất kỳ khuôn mặt nào,đều muốn động lòng người, cũng khiến cho người động tâm.

      Hồng Loan thạch – tam sinh tình duyên (tình duyên ba kiếp), kiếp này vô duyên, kiếp sau cũng kết thúc! Sư phụ từng cho biết, cuộc đời này gặp phải nữ tử đặc biệt, mà vận mạng của cũng theo nữ tử này mà thay đỏi. mực chờ đợi,, đợi hơn mười năm, trong khi cho là cuộc đời này kết thúc như vậy, rốt cuộc trời cao cũng đưa nàng tới trước mặt , hơn nữa còn là nữ tử đặc biệt như vậy. Lạnh lùng lãnh tình, nhưng cuối cùng lại bỏ được mình, lạnh nhạt vô tâm, lại nhíu mày vì , như thế, tại sao có thể động lòng?

      Mộ Dung Gấm cũng cảm thấy khác thường trong mắt Lạc Cách, buông ống quần xuống, cuối cùng có quyết định: “Câu hỏi buổi sáng ngươi hỏi ta ta vẫn chưa trả lời, hôm nay ta co ngươi đáp án… Ta khiến ngươi đứng lên lần nữa!”

      “Tuyệt đối!”

      Trừ Mộ Dung Chinh, nàng chưa từng có suy nghĩ muốn cứu người như vậy. Lạc Cách là người đầu tiên, nàng mực trốn tránh ảnh hưởng cảm xúc của bản thân, nhưng tại nàng muốn trốn tránh nữa. từng bởi vì tình phụ tử của Mộ Dung Chinh, lần đầu tiên nàng cầm vũ khí phải vì giết người, mà là vì cứu người, mà khi đó Mộ Dung Chinh cũng chỉ là người xa lạ nơi dị thế nàng mới tới mà thôi. Thời điểm đó nàng dựa vào nội tâm của mình có quyết định đó, vậy bây giờ vì sao thể? Dù sao thứ có thể làm nàng quan tâm nhiều lắm, huống chi nàng cũng bài xích cảm giác như thế, phải sao?

      hành lang bên, Đông Phương Nhuận tới tới lui lui dưới mười lần, ánh mắt ngừng nhìn vườn hoa nơi xa chỉ có thể thấy bóng người, cả người gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng. Nếu phải vì Bạch Vân ngăn ở đây, giờ phút này sớm xông tới.

      Cuối cùng, Đường Trúc luôn luôn lạnh lùng cũng nhịn được: “Rốt cuộc ngươi ở đây lại lại làm cái gì?”

      Đông Phương Nhuận dừng bước lại, nhìn bóng dáng gần như trùng điệp(chồng lên nhau) trong vườn hoa, gương mặt gấp gáp: “Bọn họ nam quả nữ ở chung chỗ, chẳng lẽ ngươi lo lẳng cho tiểu thư nhà ngươi?”

      lo lắng!”

      Đông Phương Nhuận nghẹn lời, chưa từng thấy qua tỳ nữ vô tâm như vậy: “Nàng chính là nương, nương ở chung chỗ với nam nhân trưởng thành, ngươi sợ nàng thua thiệt hoặc là cái gì sao?”



      sợ!” Người có thể làm cho tiểu thư thua thiệt có mấy ai, dĩ nhiên, Sở hoàng đáng giận kia coi như là !

      “Ngươi…” Đông Phương Nhuận hoàn toàn bị Đường Trúc chọc giận rồi, bình thường thấy nàng rất để ý Mộ Dung Gấm, cho là nàng rất quan tâm nàng. Nhưng tại lại hoàn toàn có dáng vẻ quan tâm, chẳng lẽ trong sạch của nữ nhân đáng nhắc tới sao?

      Bạch Vân nghe vậy cũng nhịn được bật cười “phì” tiếng, biết từ nơi nào lấy ra cái quạt lông phe phẩy: “Xin hỏi vương gia, ngươi lo lắng là lo lắng trong sạch của Mộ Dung tiểu thư, hay là bởi vì ghen khi Mộ Dung tiểu thư ở chung chỗ với công tử nhà ta đây?”

      “Ngươi láo, bổn vương làm sao có thể ghen…” Đông Phương Nhuận gấp đến độ giơ chân, bộ dáng xù lông, giống như là bị người đoan trúng tâm , nhất thời càng khiến thêm kích động.

      “Tiểu thư nhà ta coi trọng ngươi!” Đường Trúc chút khách khí dội nước lã, quả nhiên lập tức dập tắt lửa mạnh của Đông Phương Nhuận, nhưng vẫn cực kỳ kích động: “Tại sao?”

      Đường Trúc lườm , sau đó xoay người rời , cuối cùng lưu lại câu: “Tiểu thư nhà ta thích hài tử!”

      Hồi lâu Đông Phương Nhuận mới phản ứng được, nhất thời lại bùng: “Ta mới phải là hài tử, ta lớn hơn nàng, ta trưởng thành!”

      Bạch Vân im lặng lắc đầu, thở dài: “Còn phải hài tử…”



      Chương sau vén lên bức màn quá khứ thêm chút, chương sau nữa nam chính mới xuất
      Dion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Thiên y Thần Điển

      Ngày thứ hai, Mộ Dung Gấm lần nữa xoa bóp huyệt vị cho Lạc Cách, nhưng nàng hiểu làm như vậy tác dụng rất , coi như lấy y thuật của nàng, muốn hoàn toàn chữa khỏi bệnh nàng cũng nắm chắc, nhưng phải thứ mới biết được?

      Lạc Cách nhanh chóng thích ứng được,nhưng vẫn như cũ nhịn được sắc mắt có chút nóng lên, song thần sắc ôn như, khiến cho người khác nhìn ra được điều khác thường.

      Đông Phương Nhuận hôm qua nóng nảy nhưng hôm nay ngược lại lại yên tĩnh khác thường, coi như là có chút đau lòng, tuy rằng như thế nhưng ánh mắt của vẫn nhịn được nhìn chằm chằm hai người kia.Quai hàm miết miết, cảm giác tức giận, Bạch Vân nhìn hồi cảm thấy buồn cười, quả nhiên còn là đứa , là người lớn lên từ trong chảo nhuộm lớn hoàng cung, lại học được cách che giấu cảm xúc của mình.

      Ánh mắt ràng quan tâm và theo đuổi kia, bán đứng tâm tư của ! Chỉ là, tuy rằng hiểu lắm về Mộ Dung Gấm, nhưng khẳng định Đông Phương Nhuận thể nào cùng với nàng được. Bởi vì nhìn bọn họ, nhìn giống như người của hai thế giới, Đông Phương Nhuận đơn thuần, như ánh mặt trời, mang theo ánh sáng nóng rực của tuổi trẻ, mà Mộ Dung Gấm… Thế giới của nàng là lạnh lẽo, mặc dù chỉ mấy lần ngắn ngủi, nhưng biết, bởi vì người nàng mang theo hơi thở giống Lạc Cách, lạnh lẽo mà tuyệt, phải bất cứ kẻ nào cũng có thể đặt chân vào, cho nên nhất định tiểu vương gia này đau lòng!



      Buổi chiều, Mộ Dung Gấm tựa vào ghế trúc đùa giỡn dược liệu tay, suy nghĩ lại bay nơi khác. Nàng luôn luôn nghĩ đến phương pháp trị liệu cho Lạc Cách, nếu như cho nàng đầy đủ thời gian, lấy y thuật của nàng nhất định có thể cứu sống , nhưng… Thân thể của chờ nổi.

      Lần đầu tiên, có chuyện khiến Mộ Dung Gấm cảm thấy vô lực, thậm chí có cảm giác mình rất vô năng. muốn cứu , nhưng nàng phải là thần tiên, cuối cùng vẫn thua bởi thời gian.

      “Ngươi cũng phát sao?”

      Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng . Mộ Dung Gấm xoay người, Bạch Vân toàn thân bạch y phe phẩy quạt lông tới, quay đầu nhìn về phía chân trời: “Đúng! Ta lấy y thuật của mình, cứu sống được biết bao nhiêu người… hữu của cho ta thực tàn khốc!”

      Bạch Vân đứng ở bên cạnh Mộ Dung Gấm, thấy ánh mắt nàng chuyên chú lại mờ mịt, ánh mắt nhìn theo, cũng chỉ là bầu trời hỗn độn mà thôi: “Trời sắp mưa!”

      “Ừm!” Mộ Dung Gấm ý thức trả lời, lát sau mới hồi tưởng lại: “Hôm nay là Sơ thất?”

      “Đúng! Có chuyện đặc biệt?”

      Mộ Dung Gấm rũ mắt, trả lời, đầu tựa vào lưng ghế, nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi là đệ tử của thiên sư Bạch Vân Họa, nghe am hiểu nhất chính là y thuật và trận pháp, ngươi cũng chữa trị cho lâu như vậy, có phải có biện pháp có thể cứu , mới ở lại trong này lâu như vậy?”

      Bạch Vân lắc đầu: “ có, ít nhất là ta tìm được, nếu cũng tìm tới ngươi!”

      Mộ Dung Gấm , Bạch Vân cũng dời đề tài: “ ra tại hạ càng thêm tò mò, ngươi tại sao lại đồng ý cứu trị công tử, theo tác phong làm việc trước đây của ngươi, tin tưởng ngươi cũng hi vọng có người biết thân phận này của ngươi!”

      Trầm mặc, lát sau Mộ Dung Gấm mới trả lời, thanh có chút mông lung, lại kiên định khác thường: “Bởi vì có lý do đáng giá để ta xuất thủ, hơn!”

      “Vậy là ngươi nhất định cứu công tử đúng ?”

      Nghe ra ý trong lời của Mộ Dung Gấm lúc này mới quay đầu nhìn sang, ánh mắt mông lung rốt cuộc cũng ngưng tụ: “Chẳng lẽ ngươi có biện pháp?”

      Bạch Vân có chút tự giễu lắc đầu: “Ta có, nhưng sư phụ từng để lại cho ta quyển y điển, sư phụ cho ta biết, nếu như có ngày ta có thể thấy được chữ y điển, như vậy ta có thể đạt tới cảnh giới kia. Đáng tiếc ta nghiên cứu y thuật nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng cách nào vượt qua ranh giới kia!”

      “Ngươi chỉ dùng chút thời gian liền có thể tra ra bệnh người công tử, ta tin tưởng y thuật của ngươi, cho nên ta muốn cho ngươi thử chút!”

      Mộ Dung Gấm cau mày, chí có đạt tới cảnh giới mới có thể thấy được sách?

      Bạch Vân giơ tay lên, quyển sách phiếm kim quang mỏng lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay của , phía có bốn chữ ton màu vàng ánh kim – “Thiên y Thần Điển”

      Mộ Dung Gấm vẫn có chút tin như cũ, nhìn cái, được cho phép của mới nhận lấy quyển sách. Cũng chính trong nháy mắt nàng đụng vào quyển sách, kim quang quyển sách mãnh liệt, sau khắc cư nhiên bay lên, “vút vút” triển khai, tạo thành vòng vây khổng lồ quanh nàng.



      Ngay từ lúc kim quang nở rộ Bạch Vân liền bị đẩy ra ngoài vòng ánh sáng, nhìn trang sách bay bầu trời, trong mắt tất cả đều là tin.

      Mà Mộ Dung Gấm vẫn duy trì tư thế cũ, phải bởi vì nàng bất động, mà bởi vì tại nàng hoàn toàn bị giam cầm, căn bản thể cử động. Tay vừa rồi chạm vào quyển sách giờ phút này nóng rực như muốn hòa tan, đột nhiên, đạo thanh như từ chính tầng mây đánh tới trong đầu nàng”

      “Ngươi là vật phương nào, thân thể dơ bẩn cũng vọng tưởng nhúng chàm thiên y thần vật?”

      “Người nào?” Mộ Dung Gấm kinh hãi, chuyện này ngoài nhận thức của nàng.

      Chợt, ánh mắt nàng chăm chú nhìn về nàng ở phía trước, gắt gao chăm chú nhìn, cặp mắt bình tĩnh như nước kia giờ phút này lạnh lẽo ngưng tụ, hoàn toàn thể tin. Ở phía trước nàng, bóng dáng màu đen chậm rãi, dung mạo của nàng cực đẹp, nhưng lại là băng sơn mỹ nhân, mặt có chút biểu lộ, mắt lại càng có chút sóng lăn tăn; áo đen khít khao ôm chặt thân thể lồi lõm của nàng, ngang hông của nàng giắt hai chủy thủ tinh sảo, tay cầm khẩu súng lục gọn, có chút sát khí nào, càng có hơi thở người – đây từng là nàng!

      thanh như chuông lớn kia lại lần nữa truyền đến: “Ngươi phạm phải quá nhiều giết choc, lại càng từng có tia nhân từ, căn bản xứng đọc Thần Điển!”

      “Hừ!” Mộ Dung Gấm cười lạnh: “Ta dơ bẩn, tai giết choc sao? Liền nghĩ ta nên xuống mười tám tầng địa ngục, tuyệt đối nên động vào quyển sách này của ngươi?”

      “Cứng đầu!”

      Mộ Dung Gấm nhìn trang sách đầy trời, tròng mắt lạnh lẽo như hàn băng: “Ngươi thần thánh như thế, nên để cho ta nhìn thấy bộ mặt như núi Lư Sơn của ngươi!”

      Dứt lời, Mộ Dung Gấm ngưng tụ nội lực toàn thân, từ đan điền đè ép, lên tới trái tin, sau đó kích thích mầm mống Ma Liên, gần như trong nháy mắt, hoa văn màu tím tràn toàn thân nàng. Nàng nhìn thấy trang sách bắt đầu run rẩy, nàng cười lạnh, dùng nội lực tạo thành đao gió tách thân thể tạo nên vết thương, máu chảy ra, dây leo màu tím giống như được phóng thích, nhanh chóng bay bốn phương tám hướng. Rất nhanh tất cả cây lá quấn trú, kim quang lộng lẫy kia bị dây leo che lấp, càng ngày càng yếu, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng kia run rẩy: “Điều này sao có thể?”

      Mộ Dung Gấm lạnh lùng nhếch môi: “Đây chính là đại lễ đầu tiên mà sư phụ đại nhân của ta tặng cho ta, ma vật thế gian nhất ma, bằng cũng đưa cho ngươi tinh lọc nó như thế nào?”

      Dứt lời, bản thân cũng cười lên, hơn nữa vô cùng châm chọc; rốt cuộc, trang sách kia giãy giụa mấy cáu sao đó bị dây leo hoàn toàn che giấu, cuối cùng kim quang tản , dây leo màu tím bị thu trở lại. Rơi vào trong tay Mộ Dung Gấm, chỉ còn lại quyển sách dày khoảng hai ngón tay, nhưng còn là bộ dáng ban đầu!

      Mộ Dung Gấm còn chưa kịp mở ra, đột nhiên vật trong tay bị người đánh bay, mà người nàng bị đôi tay ôm chặt, hương thơm trúc tử thơm ngát bay vào trong mũi. Nàng cảm thấy thân thể run rẩy nhè , trong lòng nhịn được chớp mắt cái cảm động. lo lắng cho mình, chứng minh mình uổng phí tâm!

      có việc gì, phải ta đây vẫn tốt hay sao?” Mộ Dung Gấm cười cười vỗ vỗ lưng Lạc Cách, nhưng tay cũng tự giác che giấu vết thương vừa mới cắt
      “Ngu ngốc! Đứa ngốc! Ai bảo nàng đụng vào vật kia? Ai cho nàng đụng?” thanh của Lạc Cách còn trơn bóng như ngọc, mà mang theo hơi run rẩy. Lúc này Mộ Dung Gấm mới phát Đông Phương Nhuận và Đường Trúc cũng tới, mà Bạch Vân bị ngã đất, vẻ mặt có chút nhếch nhác.

      có chuyện gì!” Mộ Dung Gấm còn muốn an ủi, nhàng đẩy Lạc Cách cách ra, lời vừa đến khóe miệng lại bị chặn ở cổ họng; Mộ Dung Gấm chưa bao giờ cảm thấy nước mắt là xinh đẹp, bởi vì nàng chưa bao giờ rơi lệ. Mà nàng nhìn thấy nước mắt, khỏi là hướng nàng cầu xin tha thứ, hoặc là khóc lóc kể lể vô nghĩa. Nhưng trong chớp nhoáng này, nàng chưa bao giờ cảm thấy nước mắt đẹp đến vậy.

      gương mặt trắng noãn như ngọc của , hai giọt nước mắt chảy xuống, lưu lại hai vết nước nhàn nhạt. Hai mắt hàm chứa mê hoặc, nóng nảy khẩn cấp nhìn nàng, chỉ sợ khắc sau liền biến mất. Tâm, như có gì đó đập vào, thế giới đóng băng sụp đổ!

      Lạc Cách nhìn Mộ Dung Gấm, mặt tất cả đều là sợ hãi nóng nảy chưa thối lui, còn có tia mất mà được, vui mừng mà luống cuống: “Thiên Y Thần Điển phải bất luận kẻ nào cũng có thể lật xem, nó cần chính là y thuật tuyệt đối, còn cần thân thể tinh khuyết tuyệt đối, linh hồn tinh khiết tạp niệm! Quan trọng nhất là, nó cần máu đế vương mở phong ấn, nếu người mở ra bị cắn nuốt, biết thành người chết đấy!”

      Mộ Dung Gấm cầm lên Y Điển thiếu chút nữa bay ra ngoài, vô cùng ‘vô tội’ nhìn Lạc Cách: “Nhưng ta bắt nó mở ra…”

      Lạc Cách: “………”
      Dion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: Đồng mệnh cổ

      “Tử dương thảo, liên thiên chi, bảo liên đăng, hoàn hồn thảo, xích đan…” Mộ Dung Gấm mở Y Điển ra, càng xem sắc mặt càng khó coi, bây giờ mới biết kiến thức của mình có nhiều nông cạn như thế nào. Ít nhất này viết, gần như chưa từng biết dù chỉ tên, ai tới cho biết đây là dược thảo sao?

      Lạc Cách buồn cười nhìn nàng, giải thích: “Những điều Thiên y Thần Điển ghi hiển nhiên phải là dược vật bình thường, phía này những thứ đơn giản nhất cũng là trân bảo hiếm thấy đại lục này, về phần những thứ khác, sợ rằng căn bản có người nghe qua, cho nên nàng tìm được. Nàng cũng cần quan tâm vì ta nữa, thuận theo tự nhiên là được rồi!”

      Mộ Dung Gấm nghe vậy khép lại Y Điển, nhìn chằm chằm Lạc Cách: “Điều này liên quan đến định ước cùng Đông Phương Trạch, chỉ là ta muốn trị khỏi cho ngươi, hơn!”

      Tâm Lạc Cách ấm áp, giơ tay lên muốn chạm vào tay Mộ Dung Gấm, dừng giữa trung, thấy nàng có phản ứng, lúc này mới nhàng phủ lên: “Cám ơn!”

      Mộ Dung Gấm cảm thấy tay ấm áp, sững sờ nhìn bàn tay đặt tay mình, tính là lớn, nhưng ấm áp: “Bây giờ cám ơn còn quá sớm, chờ ta trị khỏi cho ngươi rồi hãy !”

      Trong rừng trúc cách đó xa, Dương Hạo ‘lạnh run’ cọ Dương Phong bên cạnh, liếc nhìn cái vị đế vương toàn thân lãnh khí bộc phát, giọng thầm: “Chủ tử là bị kích thích hả? nhìn nổi người ta thân thiết, mình lại muốn ra ngoài, mình ở chỗ này tức giận rét run, đây phải là chúng ta phải chịu khổ hay sao?”

      Dương Phong liếc cái: “ muốn chết liền ngậm cái miệng thúi của ngươi vào ngay!”

      Dương Hạo ‘phẫn nộ’ rút cổ về, xoay người tìm đồng minh khác, gần như là ngưỡng mộ nhìn Bạch Sơn: “Ai! Ngươi phải có sư đệ ở đây sao? đến cửa rồi, có muốn chào hỏi chút ?”



      Bạch Sơn yên lặng nhìn cái, sau đó dời ……

      Dương Hạo: “………”

      Dương Hạo bi thương nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ có thể trở về ổ của mình, tiếp tục chịu băng sơn hành hạ. Cũng trong nháy mắt này, mấy tiếng hô đồng thời vang lên: “Cẩm nhi!”

      “Tiểu thư!”

      “Mộ Dung tiểu thư!’

      Ở nơi Mộ Dung Gấm và Lạc Cách đứng, Mộ Dung Gấm đột nhiên phun ra ngụm máu, thân thể vô lực ngã nhào xuống đất. Đường Trúc sợ hãi nhào tới, nhưng lại chậm bước, bóng dáng màu đen tiếp được Mộ Dung Gấm, thuận thế ôm kiểu công chúa ôm nàng vào trong ngực, mà giờ khắc này Mộ Dung Gấm ngất rồi.

      Hai người nhìn nhau, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, phong cách bất đồng, nhưng khí thế cường đại giống nhau đến mức thể bỏ qua. Mà lúc này Bạch Vân mới cả kinh: “Nguy rồi!”

      Quả nhiên, Đường Trúc và Đông Phương Nhuận khiếp sợ nhìn hai người, dám tin tưởng lại có hai người giống nhau như đúc, là Sở hoàng, là trang chủ Lạc Sơn Lạc Cách, lại… giống nhau như đúc. Rốt cuộc, Đường Trúc hiểu vì sao Bạch Vân sống chết để cho nàng tới, chính là muốn bọn họ phát ra bí mật này.

      Đông Phương Nhuận há mồm muốn kêu lên, nhưng Sở Dạ mở miệng trước: “Còn qua đây!”

      Gọi dĩ nhiên là gọi bạch vân biết y thuật. Bạch Vân gần như là lăn bò tới được, ý bảo Sở Dạ ôm Mộ Dung Gấm vào gian phòng bằng trúc bên cạnh, mình lập tức theo vào chẩn mạch. Bên ngoài mọi người nóng nảy chờ đợi, chỉ chốc lát sau Bạch Vân lộ ra vẻ mặt dám tin: “Lại là… Đồng mệnh cổ sống chết có nhau!”

      “Ai hạ cổ nàng?”

      Bạch Vân lộp bộp : “Mẫu cổ ở người nàng, nếu như lầm, chính nàng là người hạ…” xong lời cuối cùng chính cũng cảm thấy được nữa. Đồng mệnh sống chết, cách khác chính là gắn chặt sinh mạng của hai người với nhau, ngươi sinh, ta sinh, ngươi chết, ta chết! Rốt cuộc tình cảm như thế nào, mới có thể làm cho nàng hạ cổ độc người mình.

      Mà Đường Trúc nghe vậy kinh hãi: “Nhất định là tướng quân xảy ra chuyện!”

      “Chẳng lẽ nàng đặt tử cổ ở người Mộ Dung tướng quân?” Bạch Vân kinh ngạc, vốn nghĩ ràng là người Mộ Dung Gấm , vẫn còn nghi ngờ, tại sao đột nhiên lại biến thành phụ thân?

      Đường Trúc mặt biểu cảm gật đầu: “Lần trước tướng quân bị thương ở khu vực săn bắn, tiểu thư cực kỳ lo lắng, nàng nhất định là vị muốn biết được an nguy của tướng quân, mới tự mình hạ cổ độc!”

      Nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng đều trầm mặc, sợ rằng ai có thể biết được phần tình cảm này của Mộ Dung Gấm rốt cuộc từ đâu mà đến, nữ nhi lo lắng phụ thân, nhưng mà hơi quá mức khoa trương!

      Sở Dạ thâm tình nhìn Mộ Dung Gấm cái, xoay người ra cửa, mà Lạc Cách cũng theo.

      “Rốt cuộc lại gặp mặt!” Sở Dạ đưa lưng về phía Lạc Cách, tiếng tựa như than thở, nhưng lại có thể nghe ra được bất đắc dĩ, như tình nguyện gặp mặt.

      Lạc Cách tới, sau khắc lại cau mày, phất tay sai Bạch Vân đẩy xe lăn tới, ngồi xuống, lúc này mới trả lời Sở Dạ: “Ta cho là ngươi đặt chân vào Lạc sơn trang nữa, là bởi vì nàng sao?”

      Sở Dạ chắp tay sau lưng, mắt đen phát sáng nhìn trung, cảm xúc lạnh lùng: “Sư phụ từng nó, giữa ta và ngươi chỉ có thể sống , cho nên ta hi vọng nàng cứu ngươi!”

      Lạc Cách nhìn phía trước, mặc dù ngồi nên thấp hơn Sở Dạ khoảng, nhưng giờ phút này cũng cảm giác mình yếu thế. Ngược lại, cảm thấy vô cùng thỏa mãn: “Hình như là được, trừ phi tại ngươi giết ta, nếu nàng buông ta!”



      Nghe vậy, Sở Dạ tức giận mắng ở trong lòng, mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay nắm chặt sau lưng bán đứng tâm tình của . Tự chủ và kiêu ngạo của thiếu chút nữa là mất, Mộ Dung Gấm nữ nhân đáng chết này. tuyển người khác nàng nóng giận, trở về nước Sở nàng cũng có chút phản ứng. Trước khi tìm nàng, nàng lại chơi trò mất tích, vất vả mới tìm được tin tức của nàng, nàng lại chạy tới nơi này. Chờ tức giận chạy tới, lại nhìn thấy nàng thông đồng cấu kết với Lạc Cách, nữ nhân bất tỉnh này, cố ý muốn tức chết đây mà!

      Lửa giận hừng hực đốt, Sở Dạ cũng bình tĩnh được nữa, tại hận thể lật giường xử tử hình Mộ Dung Gấm tại chỗ. Đợi đến khi nàng trở thành nữ nhân của mình rồi, xem nàng còn dám để ý đến . Vốn nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn bộ dạng nàng còn sức sống, tại loại trừ lửa giận, chỉ còn có đau lòng.

      Mà giờ phút này nhìn bộ dạng ‘đắc chí’ của Lạc Cách, càng thêm hận nghiến răng nghiến lợi, hận nhất chính là người này lại còn có khuôn mặt giống y đúc với mình. Nhưng trong thâm tâm còn hi vọng Mộ Dung Gấm vì khuôn mặt này mới đồng ý trị liệu cho Lạc Cách. Dĩ nhiên, chuyện này cũng chỉ có thể là suy nghĩ tốt đẹp của mà thôi……╮(╯▽╰)╭!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :