1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 45: Phù Dung xuân khuê

      “Cẩm Hoa Hoa có chỗ nào giải thích,cũng cần giải thích!”

      “Chỉ giáo?” Ngược lại hoàng hậu rất thưởng thức Mộ Dung Gấm bình tĩnh thong dong này. Tôn gia cùng nhà Mộ Dung đều có binh quyền trong tay, nếu như phải lúc ấy tình thế bắt buộc, nàng cũng để cho thái tử cưới tiểu thư Tôn gia trước. Dù sao binh quyền nhà Mộ Dung lớn hơn, hơn nữa tại nhìn lại, căn bản Tôn Phỉ Phỉ hề có khí độ như Mộ Dung Gấm. Thái tử muốn thuận lợi kế vị, chính là cần hiền thê trợ giúp . Bây giờ nhìn lại, Mộ Dung Gấm so với Tôn Phỉ Phỉ tốt hơn rất nhiều. Trong nháy mắt, hoàng hậu có tính toán trong đầu mình.

      Tất nhiên Mộ Dung Gấm biết mình lại bị người để ý, chỉ nhìn về phía Tôn Phỉ Phỉ, thanh chắc chắc: “Thái tử phi dùng ‘Phù Dung xuân khuê’?”

      Tôn Phỉ Phỉ sững sờ, ngay sau đó sắc mặt ác hơn: “Ngươi bậy cái gì vậy? Chính là ngươi làm hại ta…ta muốn ngươi đền mạng!”

      “Phù Dung xuân khuê? Đây là cái gì?” Người ở chỗ này đều sững sờ, hiểu đột nhiên sao lại xuất cái tên này.

      Đây là, thái giám lâu năm suy nghĩ chút giái thích: “Hồi hoàng thượng, các vị nương nương, ‘Phù Dung xuân khuê’ là loại thuốc đặc biệt, nó cũng là loại mị dược. Nữ tử thoa nó lên người, chỉ có chút mùi nhàn nhạt. Nếu như nàng ta đến gần nam tử, nam tử bị loại dược vật này hấp dẫn, sau đó tự chủ được bị nàng ta hấp dẫn, thậm chí còn có thể làm ra chuyện tình quá mức hơn. Mà thuốc này cũng từng xuất ở trong hoàng cung, chính là phi họa nước tiền triều Tô Cơ. Nàng ta dựa vào cái này để mê hoặc Quân vương, sau đó giang sơn mất nước. Khi Thái tổ hoàng đế khai quốc, thuốc này bị liệt vào cấm dược, trừ thanh lâu kỹ viện, trong hoàng cung tuyệt đối thể xuất !”

      Lão thái giám xong,coi như là mờ mịt nhưng mọi người đều có thể hiểu, đó chính là loại thuốc bỉ ổi dùng để quyến rũ nam nhân. Mà thái tử phi cư nhiên lại thoa loại thuốc này chuẩn bị quyến rũ nam nhân. Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn thái tử phi thay đổi, nhất là hoàng hậu, thiếu chút nữa cũng phun lửa.

      có, có, ngươi láo, ngươi muốn hãm hại ta…” Tôn Phỉ Phỉ nghe vậy nóng nảy. Nếu như bí mật này bị người biết, nàng ta còn có mặt mũi nào sống tiếp. Cho nên, có chết cũng thể thừa nhận.

      Mà lúc này, có thái giám sáng suốt chạy lục soát, bao lâu liền lấy ra chai đựng loại dược thủy. Thái y ngửi chút, kinh hãi: “Hồi hoàng thượng, quả nhiên là cấm dược Phù Dung xuân khuê!’

      Sắc mặt của Tôn Phỉ Phỉ nhất thời trắng bệch, cả người ngồi liệt mặt đất, hai mắt cũng mất tiêu cự.

      “Bên trong Phù Dung xuân khuê có vị dược liệu đặc biệt, nó có thể dung hợp với hầu hết các loại thuốc khác, nhưng chỉ có tương khắc với phấn hoa. Mặc kệ là phấn hoa dạng gì, đều tương khắc với nó. Cho nên thái tử phi đồng thời sử dụng hai loại này, dẫn đến da xuất mẩn đỏ, hơn nữa thể giảm .
      ra phương pháp giải độc rất đơn giản, chỉ cần tắm rửa sạch, qua hai ngày sưng đỏ tự động tiêu trừ!”

      “Đường đường là thái tử phi lại dùng cái loại bẩn thỉu bỉ ổi đó, còn ra thể thống gì?” Hoàng hậu giận đến tay cũng run lên. Trong cng thái tử xảy ra chuyện như vậy, mặt mũi nàng để vào đâu?

      Đông Phương Hiểu nghe vậy, hiểu đầu đuôi. Mặc dù nàng ta cũng hả hê, nhưng so với việc thái tử phi gặp rủi ro, nàng ta càng hi vọng Mộ Dung Gấm tốt hơn. Loại cảm giác ngày hôm qua khiến cho nàng ta cảm thấy bị khuất nhục, cho nên để cho Mộ Dung Gấm lật người, liền đứng dậy : “Nếu thuốc này là cấm dược, chỉ có ở thanh lâu, thái tử phi làm sao mà có được? Còn nữa, hai ngày này thải y đều tra ra được, vì sao Cẩm Hoa quận chúa lại nhận ra được loại thuốc này? Chẳng lẽ cảm thấy là quá trùng hợp rồi hay sao? Hoặc là căn bản là nàng ta hãm hại thái tử phi?”

      Nghe vậy, mọi người lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Gấm, quả là vô cùng trùng hợp. Các thái y cũng bắt đầu nghi ngờ, dù sao cũng là cấm dược của triều đinh, nhưng Mộ Dung Gấm tiểu thư khuê các làm sao có thể biết được. Vừa nhìn đoán ra, khiến cho người ta thể nghi ngờ.

      Mộ Dung Gấm lập tức cứng đờ, thu hồi lại ánh mắt. Vừa rồi là nàng nóng long quên mất tại mình là thiên kim biết cái gì.

      Hít sâu hơi, Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Thần nữ chỉ có thể , thái tử phi phải là do thần nữ hãm hại. Về phần làm sao biết được loại thuốc này, thể trả lời. Nếu hoàng thượng và các vị tin thần nữ, thần nữ nguyện nhận lấy tội mưu hại này!”

      xong liền buông mắt xuống, giờ phút này bất cứ giải thích nào cũng đều là dư thừa. Nàng tình nguyện bị cái tội này, tuyệt đối để mình bị lộ.


      Bộ dáng này của Mộ Dung Gấm, khiến người bất ngờ. biện giải cũng nhận tội, nhưng nếu như dứt khoát giải thích, nàng bị cái tội này. ra mọi người cũng có nghĩ đến, dù sao thuốc này rất khó nhận biết, nếu để cho nàng giải thích, nhất định bị tổn thương danh dự, còn bằng trực tiếp nhận tội danh này tốt hơn.

      Đông Phương Hiểu tính toán, mặc kệ như thế nào, dù sao tội này Mộ Dung Gấm phải nhận, mưu hại hoàng than, cũng phải là tội . Hừ!

      “Kính xin phụ hoàng định đoạt!”

      Hoàng hậu hồi thần, lên kéo tay Mộ Dung Gấm, sắc mặt nhu hòa từ ái: “Đứa ngốc, cái tội này tùy tiện nhận là được sao? Ngươi cứ , bổn cung đảm bảo lời ngày hôm nay truyền !”

      Thấy hoàng hậu thân thiết như thế, những người xem trò vui mới nhớ tới thân phận của Mộ Dung Gấm, rối rít nịnh nọt ma fnois: “Đúng đó quận chúa, ngươi cứ !”

      Mộ Dung Gấm lắc đầu: “Hoàng hậu nương nương cần khuyên bảo, Cẩm Hoa tự biết mình nên làm cái gì!”

      Sắc mặt Đông Phương Trạch khi Mộ Dung Gấm nhận tội có chút khó coi. Lấy hiểu của với Mộ Dung Gấm, làm sao biết chuyện này phải là do nàng làm, nhưng giờ phút này lại thể giải thích, bởi vì chính mình vô năng. Trong long như có lửa đốt, ánh mắt quét qua những người bình thường vẫn hầu hạ thái tử phi, quát lạnh: “Người tới, đem đám cung nhân này ra ngoài đánh cho ta. Nếu khai báo liền dừng tay, nếu khai ---- đánh chết tha!”

      Thái tử luôn luôn ôn hòa đột nhiên lộ ra nét mặt kinh người, tất cả mọi người có chút nghi ngờ, mà lúc này có lính vào bắt đầu kéo người ra.

      “Thái tử tha mạng, nô tỳ biết!”

      “Thái tử tha mạng a!”


      Đông Phương Hiểu nổi giận: “Hoàng huynh muốn vu oan giá họa sao? Cẩm Hoa quận chúa nhận tôi, cần gì chém giết những cung nhân này?”

      Đông Phương Trạch vén vạt áo lên quỳ xuống trước Đông Phương Khải: “Trong cung nhi thần xảy ra chuyện như vậy, khiến phụ hoàng mẫu hậu lo lắng, là tội của nhi thần. Nhi thần quản giáo nghiêm, để cho thái tử phi làm ra tình mất nề nếp gia phong như thế này, nhi thần xấu hổ dứt. Nhà yên, làm sao có thể trong coi thiên hạ, nhi thần gánh nổi chức danh, xin phụ hoàng xóa bỏ ngôi vị thái tử của nhi thần!”

      “Cái gì?” Hoàng hậu cả kinh, tay cầm tay Mộ Dung Gấm tự chủ siết chặt. Mà đa số người ở đây nghe vậy vui mừng, bình thường luôn suy nghĩ làm như thế nào để thái tử bị phế, thế nào bất chợt chính lại cần?

      Đông Phương Khải giả vờ giận: “Con lời khốn khiếp gì vậy? Thái tử có thể tùy ý bỏ sao? Huống chi chuyện này có quan hệ gì đến con, con cũng đừng xin tội. Chỉ cần tra chuyện này cho là được!”

      Đông Phương Trạch cúi thấp người: “Nhi thần tạ phụ hoàng khoan thứ, về sau nhất định nhi thần chú ý hậu viện nhiều hơn, tuyệt đối để chuyện như thế này xuất khiến hoàng thất hổ thẹn!”

      Hiển nhiên, có người thất vọng! Mà Mộ Dung Gấm chỉ cười, là có bỏ mới có được. Nếu như hôm nay Đông Phương Trạch như vậy, tin tưởng rằng bao lâu nữa có người đến chuyện tình hậu cung của thái tử. Ngược lại, chủ động gánh chịu tội lỗi, thậm chí mang ngôi vị thái tử ra, mọi người chỉ có thể là chân chính hiền đức, biết sai biết sửa, ngày sau hẳn là đời minh quân. Mà Đông Phương Khải cũng có cách nhìn khác với *. Dù sao người nguyện ý nhả ngôi vị thái tử ra, so với mấy tên vương gia luôn mơ ước chằm chằm, hiển nhiên là người càng khiến yên tâm hơn.

      *LÁNH NHÃN TƯƠNG KHÁN: nhìn với con mắt khác.

      --- ---------lời ngoài mặt---- ------

      Thực ra Đông Phương Trạch cũng rất đáng . Mặc dù là người mưu mô ngấm ngầm, nhưng mà đối với nữ chính rất công bằng. Gào khóc!
      Last edited: 23/11/14
      Dion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 46: Giao dịch, đáng giá


      đúng là có bỏ mới có được. Nếu như hôm nay Đông Phương Trạch như vậy, tin tưởng rằng bao lâu nữa có người đến chuyện tình hậu cung của thái tử. Ngược lại, chủ động gánh chịu tội lỗi, thậm chí mang ngôi vị thái tử ra, mọi người chỉ có thể là chân chính hiền đức, biết sai biết sửa, ngày sau hẳn là đời minh quân. Mà Đông Phương Khải cũng có cách nhìn khác với *. Dù sao người nguyện ý nhả ngôi vị thái tử ra, so với mấy tên vương gia luôn mơ ước chằm chằm, hiển nhiên là người càng khiến yên tâm hơn.

      Mà lúc này thị vệ ở bên ngoài vào: “Khởi bẩm hoàng thượng, cung nữ thân cận của thái tử phi khai, rằng thái tử phi sai nàng xuất cung mua thuốc!”

      Đem cung nữ thẩm vấn lần, lập tức lộ chân tướng. Mặc kệ Tôn Phỉ Phỉ ngụy biện như thế nào, lại ngăn được thiên tử chi nộ, tại chỗ phế truất ngôi vị thái tử phi. Nể tình vì thân thể tốt, trực tiếp cho người đưa về Tôn gia, từ đó còn thái tử phi Tôn Phỉ Phỉ nữa. Chuyện xảy ra như vậy, sợ rằng sau này nàng ta cũng chỉ có thể ở tại Tôn gia, thê thê lương lương qua hết nửa đời sau.

      Khi Tôn Phỉ Phỉ bị lôi , nàng ta hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Dung Gấm. Cái loại ánh mắt này, tuyệt vọng lại càng thâm trầm. Mộ Dung Gấm biết nàng ta trả thù, nhưng nàng tuyệt nhiên để ý.

      Hoàng hậu vui vẻ lôi kéo Mộ Dung Gấm chuyện, là vì xua xúi quẩy, thưởng vô số đồ kêu cung nhân mang . Cuối cùng khi thái tử muốn đưa tiễn Mộ Dung Gấm, nàng lập tức cười tươi như hoa, nghiễm nhiên quên con dâu vừa mới bị phế truất, trong mắt chỉ có Mộ Dung Gấm.

      Mộ Dung Gấm cũng quá để ý, hoàng hậu nghĩ như thế nào là chuyện của nàng. Cùng Đông Phương Trạch song vai ra ngoài, Mộ Dung Gấm thấy cố ý thả chậm bước chân, nhất thời hiểu có lời, dừng bước lại: “Thái tử !”

      Đông Phương Trạch cười khẽ: “Nàng như vậy, ta lại tiện mở lời rồi!”

      “Hôm nay thái tử vẫn có chỉ trích ta, xem là cực kỳ tin tưởng. Cộng thêm người từng điều tra ta, người cứu ta nhất định là có lý do, thái tử cần đề phòng, tại có thể ra rồi!” Vẻ mặt Mộ Dung Gấm nhàn nhạt yếu ớt, thêm vào chút tự tin sáng rỡ khác thường. Chính loại thần tình này khiến cho Đông Phương Trạch cũng bị hấp dẫn.

      “Khụ khụ!” Nắm quyền ho khan hai tiếng che giấu luống cuống của mình, Đông Phương Trạch mới : “Ta chỉ muốn nàng ra tay cứu người!”

      “Người phương nào?”

      “Trang chủ Lạc sơn trang – Lạc Cách!” Đông Phương Trạch thẳng thắn.

      Nghe vậy, Mộ Dung Gấm cười: “Ha ha! Lại là , thái tử điện hạ tính toán hay, dùng cái nhân tình của ta, đòi cái nhân tình lớn hơn. Lạc sơn trang phú khả địch quốc*, múa bán này của thái tử có lời!”

      *Phú khả địch quốc: giàu có nhất nước.

      Lạc sơn trang chính là đại trang thiên hạ đệ nhất, giàu có nhất thiên hạ, có phần ba tài phú khắp thiên hạ, là long nhân vật tứ quốc đều muốn. Nhưng nghe trang chủ thân bệnh tật triền miên, bệnh hiểm nghèo quanh quẩn thân. Nếu có thể trị được tốt, dĩ nhiên là phần ân huệ lớn bằng trời. Đông Phương Trạch nếu có thể lôi kéo được người này, đến lúc đó đừng địa vị vững chắc, khi kế thừa ngôi vị hoàng đế, Thiên Khải cũng biến thành quốc gia vững mạnh hơn cả!

      Trong khi các vương gia khác vẫn còn lôi kéo trọng thần trong triều, Đông Phương Trạch đem bàn tay hướng tới thiên hạ. Mưu lược như vậy, có thể nào đáng sợ đây?

      “Ta muốn lừa gạt nàng, cũng cần lừa gạt nàng. Chỉ biết nàng có nguyện ý ra tay đây?” Đông Phương Trạch để ý bị Mộ Dung Gấm nhìn thấu. Có lúc người ngụy trang lâu, cũng hi vọng có người có thể hiểu mình, dù là thấy được ít mặt tốt của mình cũng có việc gì. Mà có loại cảm giác này đối với Mộ Dung Gấm, tính đến việc nam nữ đương, nhưng càng hi vọng nàng có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của mình. cần có gì để che giấu, khiến cho buông lỏng mình chút, như vậy cảm thấy rất tốt rồi.

      Mộ Dung Gấm quay đầu nhìn chằm chằm , ánh mắt rất nhạt nhưng lại rất thâm trầm,xem thực hơn rất nhiều so với vẻ vẫn luôn ngụy trang. Hồi lâu, nàng thở dài, quả nhiên đế vương đều là những người mưu. Đông Phương Trạch cũng phải là dùng mưu với nàng, mà là dùng dương mưu. Cái gì cũng rất ràng đặt ở trước mặt nàng, bắt buộc nàng, nhưng cố tình như vậy nàng càng cự tuyệt được. Nàng thích hoàng thất lục đục đấu đá, cũng có hảo cảm với mấy vị vương gia, nhưng cố tình Đông Phương Trạch này lại khiến nàng thể ghét nổi. tính là bằng hữu, ái mộ sao? Nàng nhìn được gì từ mắt , mà chính nàng càng thể nào, có thể, đây chính là sức quyến rũ từ nhân cách !

      “Người ta có thể chữa bệnh, nhưng thay vào đó, người cần đồng ý với ta cầu!”

      “Mời !” Lấy được đáp án Đông Phương Trạch cũng tỏ ra vẻ mừng rỡ, cũng có thể là đáp án trong dự liệu.

      Mộ Dung Gấm chăm chú nhìn , vẫn luôn nhìn sâu vào trong đó, vô cùng trịnh trọng ra câu: “Bất cứ lúc nào, bảo toàn Mộ Dung!”

      Nghe vậy, Đông Phương Trạch thu hồi nụ cười, cũng trịnh trọng gật đầu: “Nhất định!”

      Hai người nhìn nhau, ở nơi này đạt thành nhận thức chung, cũng có thể cuộc giao dịch. Đông Phương Trạch cần chính là nhân tình của thiên hạ đệ nhất sơn trang, nhân tình này rất lớn, người bình thường thể cấp nổi, mà Mộ Dung Gấm cần chính là an bình của nhà Mộ Dung. Chỉ cần ngày còn Đông Phương Trạch, đều phải đảm bào an nguy của nhà Mộ Dung. Đối với Mộ Dung Gấm mà tương đương tìm được bức tường bảo hộ cho nhà Mộ Dung. Mặc dù biết mạnh cỡ bao nhiêu, nhưng ít nhất là hữu dụng. Đồng thời cũng tỏ thái độ với Đông Phương Trạch, nhà Mộ Dung tham gia đảng phái tranh giành, phải đồng minh của , nhưng tuyệt đối cũng trở thành kẻ địch, coi như là Đông Phương Trạch buôn bán có lời.

      Bên ngoài cung, Mộ Dung Gấm nhìn về chân trời, khóe môi nâng lên nụ cười yếu ớt từ trong tâm. Có lẽ hứa hẹn của Đông Phương Trạch so được với nhân tình của Lạc sơn trang, nhưng mà Đông Phương Trạch có thể bảo toàn cho phụ thân của nàng, như vậy đối với nàng mà , nhân tình này đáng giá!
      Last edited: 23/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 47: Lên đường

      Ngày hòa thân rốt cuộc cũng tới, thảm đỏ trải mười dặm, kim ngân ngọc khí bày đầy đất, lụa đỏ vui mừng tung bay, cánh hoa bay lượn đầy trời. Đông Phương Hiểu thân hỉ phượng đỏ thẫm thêu kim tuyến long phượng, phía còn treo số bảo ngọc từ ngọc phiến, nhìn hết sức xa hoa, đẹp sao tả xiết.

      Khăn trùm đỏ, môi mỏng khẽ câu, hết vui vẻ, sâu tận đáy lòng. Từ hôm nay nàng chính thức trở thành hoàng hậu Sở quốc rồi.

      Nhưng, khi người nghênh tiếp chậm rãi tới, mặt của nàng cứng lại. Cư nhiên phải là Sở Dạ. Trong lòng kinh hãi, nàng ta để ý lễ nghi vạch khăn voan lên, giận dữ hỏi: “Ngươi là ai? Sở hoàng đâu?”

      Người đến là Dương Phong, chắp tay ôm quyền: “Hồi công chúa, thuộc hạ phục mệnh chủ tử đón công chúa. Đội ngũ đợi lâu, xin công chúa khởi giá!”

      Chuyện có biến, Đông Phương Hiểu thở hơi trong lòng, nhưng vẫn có chút giận: “Hôm nay là ngày đại hỉ, vì sao Sở hoàng đón hỉ?”

      Dương Phong trả lời đâu ra đấy: “Hồi công chúa, chủ tử tân lang ở Sở quốc mới có thể mặc lễ phục. Chờ đén Sở quốc, dĩ nhiên công chúa có thể nhìn thấy!”

      Đông Phương Hiểu nghe vậy lúc này mới yên lòng lại, mình bái biệt Cơ hoàng hậu, sau đó xoay người lên loan kiệu. Nhưng nàng quên mất vừa rồi trong lời của Dương Phong có nghĩa khác. khi gặp tân nương mặc lễ phục, nhưng chủ tử mặc a……..

      Đội ngũ hòa thân xa, Sở Linh Nhi ngóng mãi mà cũng thấy Mộ Dung Gấm. Nàng muốn tìm Mộ Dung Gấm nhưng lại bị Sở Dạ kéo lại. Mà nàng cũng cảm thấy hoàng huynh hình như vui, nhất thời uất ức bẹt bẹt miệng, cũng dám gì, chỉ yên lặng ngồi.

      Đỉnh núi bên cạnh Vân Đô, hai bóng dáng gầy đứng sóng vai. Mộ Dung Gấm nhìn đoàn xe ngựa rời , nhưng trong nội tâm lại thở ra. Cùng Sở Dạ ở trong bầu trời, cho dù là khí cũng làm cho nàng khó chịu. Hôm nay , nàng cũng có thể khôi phục cuộc sống của mình. Về phần Sở Linh Nhi…đứa bé kia mặc dù tốt, nhưng cuối cùng cũng phải cùng thế giới với bản thân.

      Xoay người rời , Đường Trúc lập tức đuổi theo. tại nàng nên đến đệ nhất sơn trang thực lời hứa của mình rồi.

      Mộc Hương chuẩn bị xe, mà Đông Phương Trạch cũng phái người theo nàng. Nhưng khi Mộ Dung Gấm thấy người đó đối nghịch cùng Mộc Hương mặt cũng có chút kinh ngạc, thế nào lại là ?

      Đông Phương Nhuận ngạo khí lườm nàng cái: “Hoàng huynh kêu bổn điện cùng ngươi, bây giờ có thể chưa?”

      Mộ Dung Gấm cười,cũng phải bởi vì Đông Phương Nhuận, mà là tại Đông Phương Trạch ở Vân Đô cùng với Ngũ hoàng tử đoạt dòng chính, bọn họ đều là kẻ địch. Huống chi Liên phi thể nào chút dã tâm. Ngay cả thế lực của Ngũ hoàng tử mỏng manh nhất, nhưng cũng có thể vùng vẫy. Mộ Dung Gấm tin tưởng bà ta bỏ qua. Ngay cả Đông Phương Nhuận vô tâm, nhưng thể bị Liên phi truyền thụ chút tư tưởng. Nhưng hoàng tử như vậy, lại trở thành tâm phúc của Đông Phương Trạch, cư nhiên giao phó chuyện lớn như vậy cho . như thế, nàng làm sao có thể kinh ngạc!

      biết nên cảm thán nhâ cách sức quyến rũ của Đông Phương Trạch quá mạnh mẽ, hay là nên cảm thán Đông Phương Nhuận quá đơn thuần.

      “Ai! Ngươi thực là y tiên “bàn tay tiên”?” Kiêu ngạo nửa ngày Đông Phương Nhuận thấy có người để ý , cũng nhịn được nữa, mặc dù vẫn có ngạo khí như cũ, nhưng lại che giấu được hiếu kỳ ở trong ánh mắt.

      Mộ Dung Gấm câu môi: “Đông Phương Trạch cho ngươi?”

      Đông Phương Nhuận gật đầu cái, thành thực : “Khi hoàng huynh ta còn tin, nhưng khi ngươi muốn Lạc sơn trang, ta liền có chút nghi hoặc!”

      Mộ Dung Gấm giơ tay lên, phấtbàn tay trắng thuần mảnh khảnh, mùi hương thơm nhàng bay tới, lúc sau mới : “Chờ đến Lạc sơn trang phải ngươi biết?”

      Đông Phương Nhuận nhất thời bị chặn, giận đến nghẹn đỏ cả mặt: “ tại ngươi cho ta chết à?”

      Vốn dĩ chỉ là tùy tâm hét lên, nhưng nghĩ đến đột nhiên Mộ Dung Gấm lại ngẩng đẩu, nâng lên đường cong, cười như cười nửa giả nửa : “ chết!”

      Đông Phương Nhuận còn chưa biết gì, nhưng sau khắc, đột nhiên Đường Trúc vọt ra ngoài, vung tay lên, mấy đạo ngân quang nhanh chóng lao , tiếp theo đó là tiếng va chạm của thanh. Mà Mộc Hương vô cùng hưng phấn úp sấp vào bên cạnh xe, cặp mắt sáng lấp lánh: “Oa! Tiểu thư, chúng ta gặp ám sát!”

      Đông Phương Nhuận cũng thấy tình cảnh bên ngoài, mười tên sát thủ áo đen muốn tới gần, nhưng lại bị Đường Trúc ngăn trở, võ công cao cường thấy mà phải trợn mắt. Nhưng sau khắc lại bị câu của Mộc Hương làm cho xám mặt lại, gặp ám sát là chuyện vui như vậy?

      Mộ Dung Gấm để ý đến nàng ta, chỉ đứng dậy ra ngoài, nhàng nhảy xuống xe ngựa, ung dung tới hướng đánh nhau, nét mặt giống như là nhìn thấy màn sống chết đọ sức, mà là nhìn thấy chuyện vô cùng vừa lòng. Mộ Dung Gấm nhếch môi, tuy là cười, nhưng chút nhiệt độ: “Chỉ mới rời khỏi trong ngày ngắn ngủi, cư nhiên nhịn được mà ra tay, là thiếu kiên nhẫn!”

      Tiếng của Mộ Dung Gấm vừa dứt, Đường Trúc thu tay lại. Đầu tiên những sát thủ kia sững sờ, tiếp chính là đau đến tê tâm liệt phế. Tất cả mọi người đều giống như ở trong lò luyện, bắt đầu từ chân, mỗi tấc da thịt từng chút từng chút biến thành máu, hơn nữa tốc độ lại vô cùng nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mười mấy người chỉ còn sót lại chút máu. Đường Trúc am hiểu phải là võ công, mà là – độc!

      Khuôn mặt nhắn của Đông Phương Nhuận trắng bệch. Mặc dù từ gặp ám sát, gặp qua người chết, nhưng mà trường hợp vừa rồi, đoán chừng ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy run như cầy sấy. Tận mắt nhìn thấy người ở trước mặt mình khóc rống giãy giụa, sau đó trong nháy mắt thân thể hóa thành máu, ai cũng có cách nào giữ vững bình tĩnh……..

      “Ha ha! Độc của Đường Trúc lại tiến bộ, biết lại trộm được bao nhiêu độc dược của tiểu thư nữa. Ta nhớ được cái này là hóa cốt phấn a, lần sau ta cũng lấy ra vui đùa chút!”

      Đông Phương Nhuận………

      Bốn người tiếp tục tiến lên, mà Mộ Dung Gấm đột nhiên nghĩ tới điều gì, trực tiếp sai Mộc Hương xuống xe. Mộc Hương nhất thời ấm ức: “Tiểu thư, tai sao?”

      “Chỉ có em biết phương thức liên lạc của chúng ta, em trở về phủ tướng quân coi chừng, có chuyện gì kịp thời thông báo!”

      “Mộc Hương mếu máo: “Tại sao là em mà phải là Đường Trúc? Nàng cũng có thể lưu lại nha!”

      Đường Trúc chút nào để ý đả kích nàng: “Bởi vì võ công của ngươi quá tệ!” Tệ đến mức luyện võ cũng có thể đả thương bản thân, cái này có thể gọi là tệ?

      Mộc Hương hung hăng trừng lại, nhưng khi nhìn Mộ Dung Gấm trong nháy mắt biết trở thành vẻ mặt tiểu tức phụ, đáng tiếc Mộ Dung Gấm mềm lòng: “ thôi!”

      Sau đó Đường Trúc đánh xe , lưu lại Mộc Hương mình linh linh nguyên tại chỗ, cực kỳ đáng thương, cực kỳ u oán, cực kỳ ghen ghét nhìn chằm chằm xe ngựa xa……

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 48: Vì sao phải cứu?

      Buổi chiều đến trấn, Đường Trúc đổi xe ngựa thành kỵ mã, ba người cưỡi ngựa mà . Mới đầu Đông Phương Nhuận còn lo lắng, dù sao theo suy nghĩ của Mộ Dung Gấm cũng chỉ là nương yếu đuối, hơn nữa còn hơn so với . nhưng khi Mộ Dung Gấm tiêu sái xoay người lên ngựa, động tác lưu loát khiến phải vỗ tay, hiển nhiên là thường xuyên cưỡi ngựa, nhất thời thấy lo lắng gì.

      “Ô ô ô…” tiếng khóc thút thí truyền đến, nhất thời hấp dẫn chú ý của ba người. Ở đất đối diện quán rượu, nương mười lăm mười sáu tuổi ôm thiếu niên gần mười, hai người quần áo lam lũ, hẳn là gia đình nghèo khổ. Thiếu niên trong ngực nữ tử kia mặt đỏ bình thường, thoạt nhìn giống như là bị bệnh nặng, mà đất còn bày mấy chữ nghiêng ngả ---- bán mình xin thuốc!

      Rất nhiều người vây lại, chỉ chỉ chỏ chỏ, người này nhiều đáng thương nhưng lại ai đứng ra. Mà vận mệnh nữu tử này chỉ có thể trong hai trường hợp, là bị người phú quý qua mua, còn lại là bị má mì thanh lâu coi trọng. Dĩ nhiên, cũng có người tốt bụng xuất cứu nàng.

      Mộ Dung Gấm quay đầu ngựa lại, lạnh nhạt dời ánh mắt chỗ khác: “ thôi!” “A!” Đông Phương Nhuận đuổi theo, con ngươi trong suốt trừng trừng: “Ngươi phải là y tiên mà người ta vẫn sao? Sao lại ra tay cứu nàng?”

      Mộ Dung Gấm ngước mắt: “Ta tại sao lại phải cứu nàng?”

      Đông Phương Nhuận tức giận: “ phải y tiên trạch tâm nhân hậu, hành thiện dùng dược cứu người hay sao? Làm sao ngươi nhìn thấy tình cảnh này lại lạnh lùng như vậy? Ta xem ngươi căn bản chính là gạt người!”

      Mộ Dung Gấm mặt đổi sắc, vẻ mặt tối chút: “Ngươi cho nàng chút ngân lượng nàng có thể mang đứa bé kia đến y quán chữa bệnh, vì sao ngươi nghĩ tới mình là người ra tay mà lại chỉ trích ta?”

      “Ta…” Đông Phương Nhuận sững sờ, hề nghĩ tới vấn đề này, khi Mộ Dung Gấm xong liền á khẩu trả lời được. Đúng vậy a, ràng cũng có thể ra tay trợ giúp, nhưng có nghĩ đến, mà trước tiên lại chỉ trích người: “Nhưng phải ngươi là y tiên hay sao?”

      “Y tiên nên cứu mọi người sao? Nếu như những thứ này y tiên nên để ý tới, vậy hoàng thượng để làm cái gì? Dân chúng thiên hạ này phải là con dân của sao, vì sao lại tới cứu?” thể , những lời này của Mộ Dung Gấm hơi quá khích, ra chỉ vì để cho Đông Phương Nhuận nghe. Đối với nàng mà , những người này như thế nào căn bản cũng có quan hệ gì với nàng.

      Đông Phương Nhuận hoàn toàn câm, bị Mộ Dung Gấm như vậy, nhưng… nhìn nữ tử khóc thảm như vậy còn có đứa bé hôm mê bất tỉnh trong ngực nàng ta có chút đành lòng: “Coi như là ta cầu xin ngươi, trở về ta trả cho ngươi tiền xem bệnh, như vậy được rồi chứ?”

      Mộ Dung Gấm cười khẽ, ánh mắt lạnh lẽo dò xét cẩn thận Đông Phương Nhuận, xuyên qua khuôn mặt trắng noãn đáng , trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt mà quật cường kia. Đôi mắt sạch mà sáng ngời, giống như xuất thân từ trong hoàng cung đầy đen tối vẩn đục kia. Tấm lòng của khiến cho nàng có cảm giác bị thiêu cháy, hoàng thất làm sao có thể sinh ta được đóa hoa tuyệt thế như vậy? Mặc dù Sở Linh Nhi cũng được tính là đóa hoa tuyệt thế rồi, nhưng so với Đông Phương Nhuận. hiển nhiên nàng cũng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế hơn.

      Mộ Dung Gấm vẫn nhìn , biết Đông Phương Nhuận khẩn trương đến mức mặt đỏ lên giống như rỉ máu, Mộ Dung Gấm mới khẽ gọi: “Đường Trúc!”

      Đường Trúc gật đầu cái, từ trong bao quần áo lấy ra hai lọ thuốc, phi thân nhảy tới trước mặt hai người kia, đổ ra mấy viên thuốc, dặn dò đôi câu, nhìn nữ tử kia thiên tân vạn tạ, trực tiếp trở lại bên người Mộ Dung Gấm, đồng thời giục ngựa, hai người rời . Đông Phương Nhuận rốt cuộc cũng hồi hồn, giục ngựa đuổi theo: “A… Chờ ta chút!”

      Trong rừng cậy, cây cối cao thẳng chia thành hai hàng hai bên đường , lá cây dày đặc che mất bầu trời, chỉ có vài tia sáng mặt trời len lỏi thấy bóng dáng, gió mát phất phơ thổi mang theo lạnh lẽo, lá cây khẽ động, trong khí bất giác nhiễm lên tiêu điều.

      Mộ Dung Gấm thắng ngựa, Đường Trúc cũng cảnh giác, ngay cả Đông Phương Nhuận cũng nhận ra có cái gì đúng rút bội kiếm ra giục ngựa đến bên phải Mộ Dung Gấm,tư thái bảo vệ. Mộ Dung Gấm thấy vậy nhịn được khẽ nhíu mày, sau đó nhàn nhạt cười lên.

      Vẫn làn gió ấy thổi qua, bảy nữ tử áo trắng từ trời rơi xuống, giống như tiên tử hạ phàm, đẹp sao tả xiết. Dĩ nhiên, trước tiên cần phải bỏ qua bảo kiếm sáng loáng trong tay cùng thân sát ý của các nàng.

      “Lại là nữ?” Đông Phương Nhuận hiển nhiên sững sờ, sát khí của những sát thủ này so sánh với mấy người buổi sáng kia hiển nhiên nồng đậm hơn nhiều, ràng võ công cao hơn. CHỉ là ngờ sát thủ lại là đám nữ nhân.

      “Nữ nhân như thế nào?”

      Thấy Mộ Dung Gấm mỉm cười, sau lưng Đông Phương Nhuận mảng lạnh lẽo, nhất thời cười gượng: “ có, … Khụ khụ, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!” cũng quên buối sáng hôm nay Đường Trúc người chém giết nhiều sát thủ như vậy, trình độ bưu hãn như vậy theo kịp.

      Mộ Dung Gấm dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn về những nữ tử đứng yên nhánh cây kia. biết từ nơi nào lấy ra mặt nạ kim ngân tinh khiết bỏ túi, mặt nạ này lớn chừng quả trứng gà, nhưng mấy nữ tử kia nhìn thấy mặt liền biến sắc. khắc sau Mộ Dung Gấm nâng tay lên vung mặt nạ qua, thanh quạnh quẽ mang theo ngạo nghễ: “Trở về cho nàng biết, tốt nhất là nên nhúng tay vào chuyện của ta, tin tương nàng cũng hi vọng ta tới thăm viếng!”

      Bảy nữ tử nhìn nhau, cuối cùng tất cả đồng thời thu kiếm, chắp tay với Mộ Dung Gấm rồi bay . Nhìn màn cuối cùng này, Đông Phương Nhuận thấy phải liền bị mê hoặc, sợ hãi nhưng mang theo nghi ngờ, trong thần thái còn có cung kính. thế nào cũng nghĩ ra Mộ Dung Gấm làm thế nào khiến cho các nàng lộ ra vẻ mặt như thế.

      Phủ Hàn quốc công

      Hàn Tĩnh Ngọc cầm khối mặt nạ kia, vẻ mặt băng sơn giờ phút này được thay bằng vẻ cực kỳ phức tạp, giận cũng được, hỉ cũng xong. Muốn cười, tuy nhiên mơ hồ có cảm xúc hận thù ở bên trong. Cuối cùng nàng ta cười lên: “ ngờ đánh bậy đánh bạ lại biết thân phận của ngươi, ngươi mê hoặc mọi người thiên hạ, chỉ là… Nếu bị ta biết rồi, có phải nợ cũ trước đây nên tính toán cho xong ?” xong lời cuối cùng Hàn Tĩnh Ngọc cơ hồ cắn răng nghiến lợi.

      Hồi lâu nàng ta lại khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo băng sơn, gọi thị nữ đến, hủy bỏ nhiệm vụ ám sát Mộ Dung Gấm. Về phần Tôn Phỉ Phỉ nàng cũng chẳng muốn giải thích, nàng đồng ý ra tay cũng bởi vì Tôn Phỉ Phỉ từng phá vỡ được thân phận của nàng. Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng so với thân phận bại lộ, ra nàng càng muốn chọc giận Mộ Dung Gấm, người ma quỷ kia…

      --- ------lời ngoài mặt---- -----

      Ha ha, hung ác trước kia của nữ chủ lộ ra chút, mọi người chờ xem!
      Ha mi thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 49: Đao Phi Nguyệt, sư muội?

      Đêm lạnh như nước, Mộ Dung Gấm buồn ngủ chút nào, trong lòng có chút phiền muồn, cảm giác tối nay có chuyện gì đó xảy ra.

      Đột nhiên, mùi hoa nhàn nhạt bay vào mũi, Mộ Dung Gấm nhanh chóng đẩy cửa sổ ra, quả nhiên trông thấy vô số cánh hoa đỏ phiêu sái bầu trởi . Sắc đỏ nhìn thấy mà kinh người bap phủ phía chân trời, trong nháy mắt, bóng dáng phi hồng từ trong hoa vũ phi xuống, tóc đen bay múa, lụa đỏ tung bay, mũi chân đạp cánh hoa bay về phía trước, khinh công này quả thực là đạt tới đỉnh cao.

      Cuối cùng bóng dáng phi hồngthon dài cũng rơi xuống nóc nhà đối diện với Mộ Dung Gấm, tóc đen bay như suối chảy, Mộ Nhiên quay đầu, lộ ra dung mạo kinh người. Gương mặt này cao thấp khó phân biệt, nhưng Mộ Dung Gấm biết là đàn ông, nhưng ngươi đàn ông như vậy, là làm cho người ta vui nổi. Lông mày dài phong tình vô hạn, phượng mâu dài mị nhãn như tơ, ánh mắt lại giống như con dao ôn nhu, khi ngươi trầm mê ở trong đó ngay lập tức cắt đứt cổ họng ngươi. Đôi môi mỏng giống như nhiễm đỏ máu tươi, đẹp đến kinh người, giữa trán trơn bóng là đóa huyết sắc sắc vi, khiến cho càng thêm xinh đẹp diêm dúa lẳng lơ.

      nam nhân rất đẹp, thế nhưng nam nhân này như như ma, làm cho người ta vừa liếc mắt cảm thấy nguy hiểm, chỉ muốn tránh né.

      Mộ Dung Gấm nhìn chằm chằm người đối diện, đôi môi hé mở, khóe môi mỉm cười, thanh lại vô cùng băng lãnh: “Sắc vi hoa* vũ, y phục phi hồng, đao phi nguyệt, chẳng lẽ Tần lâu chủ chuẩn bị tự thân động thủ?”

      *sắc vi hoa: hoa tường vi.

      giang hồ trong những tà phái khiến người ta sợ hãi nhất chính là _ Nguyệt lâu, là nơi nuôi dưỡng sát thủ. Bọn họ thu tiền giết người, chỉ cần có người trả tiền, hoàng đế bọn họ cũng ra tay. Phong quốc trong vòng nửa tháng đổi hai hoàng đế chính là kiệt tác của bọn họ, nhưng hoàng thất nước đó lại làm gì được bọn họ, có thể thấy được phách lối đến trình độ nào. Mà lâu chủ của bọn họ chính là nam nhân như ma trước mắt này – Tần Phi Nguyệt!

      Tin đồn đam mê màu đỏ, ngừng mặc y phục có màu này. Mỗi thứ thích đều có màu này, ví dụ như… Máu tươi! Nơi xuất nhất định trải đầy hoa tường vi, mà y phục hoa lệ đỏ chót kia cũng là dấu hiệu của . Võ công của cao cường, trong tay cầm đao có tên là Phi Nguyệt, nghe chí cần bị nó thương tổn, trong nháy mắt bị hút hết máu tươi, trở thành cái xác khô.

      Những tin tức này Mộ Dung Gấm sớm biết, nhưng ngoài ý muốn nàng là, Tôn Phỉ Phỉ làm sao có thể mời tới vị đại thần này? Phải biết rằng tính khí Tần Phi Nguyệt ngày là hỉ nổ vô thường, trừ phi tự nguyện, nếu ai cũng mời nổi . cách khác… là vì nàng mà đến!

      Môi đỏ huyết sắc của Tần Phi Nguyệt khẽ câu, thanh mị hoặc sống mái khó phân biệt được vang lên: “Ngươi bổn tọa nên gọi ngươi là gì đây? Là Mộ Dung Gấm, là bàn tay trắng nõn y tiên, hay là mặt quỷ Tà Y mà người giang hồ xưng gọi?”

      Bị mị nhãn của Tần Phi Nguyệt nhìn, Mộ Dung Gấm càng cảm thấy lạnh hơn, mà câu tiếp theo của Tần Phi Nguyệt lại làm nàng rơi vào cả hầm băng. Chỉ thấy môi đỏ hấp dẫn đóng mở, thanh ôn nhu: “Hay là______sư______muội”

      “Đùng!” Mộ Dung Gấm giống như nghe thấy có cái gì rơi vào trong lòng bình lặng của nàng, làm cho lòng nàng khẽ run hai cái. Hồi lâu, nàng cười, còn là nụ cười ôn hòa nữa mà ngược lại có chút tùy ý, có chút trương dương. Nàng nhớ người kia qua, còn thu đồ đệ, chỉ là mười năm trước cắt đứt gân cốt toàn thân ném ngờ lại là !

      Bây giờ suy nghĩ chút, quả nhiên hổ là hai thầy trò, người đứng đầu ma vực người trong võ lâm thiên hạ dám trêu chọc, người là người gặp người sợ, nổ tiếng xấu Tu La sát tay, tác phong làm việc đều giống nhau.

      Mộ Dung Gấm phi thân từ cửa sổ ra ngoài, nháy mắt liền đứng nóc nhà. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Mộ Dung Gấm : “Ngươi cố ý đến, cũng phải chỉ vì muốn nhận thức sư muội như ta đây chứ?”

      Ánh mắt Tần Phi Nguyệt như thực như hư rơi người Mộ Dung Gấm, từ từ : “Nghe đưa vật kia cho ngươi!”

      Khẳng định như thế, hiển nhiên tra được rất ràng, Mộ Dung Gấm vung tay áo, mặt nạ mặt biến mất trong nháy mắt, lộ ra dung nhan dị đến mức tận cùng, so với dung nhan của Tần Phi Nguyệt cũng là phân cao thấp. Trong nháy mắt Tần Phi Nguyệt nhìn thấy dung nhan của Mộ Dung Gấm , mặt có tia kinh ngạc, cũng có tia kinh diễm. nắm tin tức của Mộ Dung Gấm, nhưng gương mặt kia tuyệt đối có ở trong tư liệu mà có được, dung nhan khiến vô cùng rung động.

      Mộ Dung Gấm ngước mắt, đôi mắt trầm thủy lên tia tử sắc, đóa hoa sen nở rộ dị lên giữa hai hàng lông mày: “Ngươi có thể lấy sao?”

      Mặc dù nàng rất hi vọng có thể lấy , nhưng nàng biết hi vọng này vĩnh viễn chỉ là xa vời, ma vực chí bảo____ mặc liên, nó có thể khiến người ta có thể chất tưởng, có thể cấp cho người có được công lực vô thượng, cũng có thể cho người ta có được sinh mạng lần thứ hai, có thể là chỉ bảo mà người trong võ lâm đều tranh giành, Tần Phi Nguyệt muốn cũng phải là ngoài ý muốn của nàng.

      Ma Liên vốn là được nuôi dưỡng người của người kia, người nàng cũng chỉ là do dùng trăm năm công lực kết thành hạt sen.Nhưng hạt sen đó nở hoa ở trong thân thể nàng, coi như có giết nàng cũng chiếm được.

      Tần Phi Nguyệt có chút mất hồn nhìn hoa sen kia, ba cánh. nhớ tới trán Lam Phệ Thiên là chícn ánh, thời gian mười năm quan , rốt cuộc cũng nhìn thấy được đóa sen này rồi. Nhưng trong lòng có hận ý, mặc dù hết sức khắc chế, tuy nhiên nó vẫn nhịn được toàn thân run rấy, chỉ có hận, còn có khắc vào trong xương----sợ hãi!

      màn năm đó, liều mạng muốn quến, tuy nhiên phát ra mình nhớ càng thêm ràng. màn máu tanh, hơi thở địa lao tràn ngập ăn mòn thi cốt, đếm đó ngừng chém giết, cong có xương cốt toàn thân đứt thành từng khúc, cùng độc dược phế tâm kia.

      Mộ Dung Gấm nhìn vẻ mặt của , nhất thời hiểu . Có lẽ mình trải qua, cũng trải qua, mà người của nàng cũng dính vào lạnh như băng. Nhưng nàng hận người kia, bởi vì nàng chưa bao giờ cần tới hận để chống đỡ!

      “Ha ha ha! Tần Phi Nguyệt đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười đến cuồng ngạo, trong tiếng cười kia xen lẫn nội lực, lấy toàn thân làm trung tâm, sóng lớn vòng tròn tứ tán mở ra, ngói vụn tung bay, phòng ốc xung quanh trăm thước đều bị bay lên phân nửa, chỉ có quán rượu dưới chân hai người là tổn hại chút nào.

      Bốn phía bắt đầu có thanh khủng hoàng cùng tiếng bước chân dồn dập, Mộ Dung Gấm biết thể lưu lại nữa, nhanh chóng đặt mặt nạ lên, muốn rời khỏi lại bị người bắt được cánh tay. Quay đầu lại đối mặt với dung nhan nghiệt, mùi hương tường vi nhất thời xung thẳng vào mũi, Mộ Dung Gấm cau mày: “Ngươi còn có việc?”

      Tần Phi Nguyệt chuyển tới trước người của nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ câu, ngón tay thon dài lên từ cánh tay nàng, sau đó rơi vào trước ngực nàng, mặt hàm chứa nụ cười mập mờ, nhưng sát ý lại dồi dào, thấy Mộ Dung Gấm cử động, mày liễu nhăn lại: “Ngươi sợ ta moi nó ra?”

      Mộ Dung Gấm them để ý: “Nếu như mà ta vì mình mà sống, có lẽ ta thực để ngươi moi nó ra, nhưng mà tại ta có lý do để sống, cho nên thể để ngươi moi nó ra!”

      Tần Phi Nguyệt cười khẽ: “ đúng là cuồng vọng, ngươi cứ như vậy xác định ngươi có thể chạy trốn từ tay ta?”

      Mộ Dung Gấm giơ tay lên đẩy tay ra: “Ta tin tưởng ngươi hiểu trình độ tàn nhẫn của người kia, ở dưới tay , củi mục cũng biến thành thiên tài!” Đây tuyệt đối phải là khen người kia, thủ đoạn tàn nhận của tên kia khiến cho người ta giận sôi gan. Có thể sống được ở dưới tay võ công tuyệt đối thấp, những người võ công thấp kia chỉ có thể trở thành bạch cốt trong địa lao tối tăm thấy ánh mặt trời mà thôi!

      Hiên nhiên Tần Phi Nguyệt cũng hiểu điều này, miễn cưỡng thu hồi tay của mình, chút hoa quang bao phủ trong mắt, cúi người hôn lên môi Mộ Dung Gấm, hơi thở nóng rực cùng với hương hoa phả ra: “Như thế, lần sau gặp lại, sư muội của ta!”

      “Ha ha ha!” Từng trận cười phiêu tán trung, hồng y càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.

      --- -------lời ngoài mặt---- ----

      Hồng y nghiệt , hi vọng mọi người thích!

      Tần Phi Nguyệt: Về sau bổn lâu chủ thường ra ngoài lắc lư, mọi người coi chừng Hahhahahhaha……!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :