1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên Kim Phú - Tử Lưu Tô

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 5: Vu dĩ thái phồn

      Lúc nàng ôm cây tỳ bà đứng ngoài rèm bước vào trong nhà thủy tạ đèn lồng rực rỡ , có tiếng kêu lên xúc động . Nàng biết mình thanh lệ tuyệt trần , trong lòng cũng phải đắc ý . Nhưng phần căm phẫn , chung quy vẫn quanh quẩn tan .

      Các mành vải , đối mặt với nàng là Trương thái hậu cùng đông đảo chúng thân quyến cung nữ trong cung . Nàng chỉ cúi đầu , dung nhan tươi đẹp của các nàng đấy , nàng chưa từng liếc mắt nhìn qua cái , vẫn chỉ cúi thấp đầu , tiếng đàn trang tranh kia mượn theo thế nước , thong thả truyền . Lòng của nàng , vốn ở nơi đây , đột nhiên lại nghe tỷ tỷ ruột của hoàng đế , Nghĩa Hưng công chúa hỏi : “Mẫu hậu , đây là con của vợ cả Viên gia , ngài vừa lòng chưa?” Chung quanh có tiếng cười mơ hồ.

      Thanh Hành với ngón cái trùng điệp kéo dây đàn , khúc đàn trở nên vội vàng . Sắc mặt nàng trắng bệch , trong nháy mắt này , cuối cùng nàng cũng hiểu ra dụng ý của Viên phu nhân . ra là thế . nàng nhớ lại mọi chuyện nghe ở đường .

      Đương kim hoàng đế mới đầy hai mươi , cử chỉ hoang đường , lại trong vườn Hoa Lâm mở tửu quán , tự mình bán rượu . Còn việc triều chính , lại do cố mệnh đại thần Tạ Hối , Từ Tiễn Chi cầm giữ , cũng hỏi qua .

      Hoàng hậu của , là người được an bài khi Vũ Đế Lưu Dụ còn trị vì . Chính là Hải Diêm công chúa Tư Mã Mậu của Đông Tấn . Nhưng hoàng hậu lớn hơn mấy tuổi , thông gia chính trị , chưa từng đến cảm tình . Thứ hoàng đế giờ cần có nhất , có lẽ là thê tử tướng mạo xuất chúng mà tuổi tác lại tương đương , dùng nữ sắc để làm tiêu tan hành vi hoang đường của .

      Đây nhất định là tính toán của thái hậu . Có điều mặc dù Viên gia muốn dựa dẫm vào quyền thế , Viên phu nhân cũng mong nữ nhi ruột thịt của mình tiến vào nơi thâm cung khó lường , nên mới đón Thanh Hành trở về . Chỉ đón mình nàng , cũng hứa cho mẫu thân nàng về . Lúc này Thanh Hành mới chính thức hiểu dụng ý trong này.

      Nàng bỗng cảm thấy nhục nhã . Đàn hết khúc nhạc , tạ ơn lĩnh thưởng rồi vội vàng rời khỏi . Khéo léo đối đáp , nàng chỉ ít ỏi mấy lời . Tâm thần nàng rối loạn , biết phải làm sao . nàng muốn cẩm tú phồn hoa , nhưng mà cái kiểu này nàng đúng là phải chạy trối chết . nàng muốn cuộc hôn nhân vội vàng này , lại càng muốn lấy phu quân hoang đường kia .

      Đây mới là quan trọng . Nàng lấy lại bình tĩnh , vòng qua rèm lựa mỏng , bỗng nhiên ngẩn ra . Còn cách tấm màn , chỉ thấy được khuôn mặt mơ hồ phía trước , nhưng thân huyền y huân thường , lại vô cùng ràng . Người nọ liền phật mở mành vải , kiêng nể gì nhìn nàng , đôi con ngươi sáng trong mỉm cười .

      Thanh Hành có chút kích động .

      Lưu Nghĩa Phù mỉm cười nhìn nàng , ánh mắt hơi xoay trở lại , giống như chút để ý : “Trầm mới nghe thấy tiếng tỳ bà của ngươi , ngươi tên là gì ?”

      Trong chớp mắt ti nàng đập mạnh và loạn nhịp . Lục lọi suy nghĩ . Sau đó , nàng ngẩng mặt lên , nhìn thẳng vào hoàng đế , : “Vu dĩ thái phồn , vu giản chi trung.”*

      Lúc này , nàng tuyệt đối phải Thanh Hành ở Vĩnh Gia thôn.

      ________

      * Thái phồn – kinh thi.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 6 : Tố tâm kham oán
      Nàng nghiêng mình rời khỏi, còn chưa ổn định lại tinh thần. Ở bên ngoài nhà thủy tạ, tiếng ca vũ thanh bình, những vương hầu công khanh này, yến ẩm say sưa. Nàng ảm đạm, nghĩ thầm, Nhan Duyên Chi giờ làm Trung Thư lang, hẳn là đứng trong hàng ngũ này rồi. Ngay cả tâm tư tìm kiếm nàng cũng có. Chỉ yên lặng chăm chú nhìn vào ao nước, lòng lúc nóng lúc lạnh, rung động cuối cùng này vì mà ra.

      Nàng cũng quay về bên cạnh cha. Trong lòng có cảm giác lạnh lẽo, Vu dĩ thải phiền, vu giản chi trung*... Nàng cúi đầu trầm ngâm. Đột nhiên có nam tử xa lạ nhàng đến gần. Nàng kinh ngạc quay đầu lại. Nam tử kia mặc áo tím, khuôn mặt tuấn dật, thần thái tầm thường, mở miệng đoan chính mà lại trang trọng: " nương cũng tiến cung dự bữa tiệc của Thái hậu sao?"
      Nàng gật gật đầu. Nam tử kia ngẩn ra, quan sát nàng kỹ, lại : "Ta nghe người ta , thái hậu mời nữ quyến bên ngoài là muốn tuyển phi cho hoàng huynh..." Thanh Hành cả kinh, thầm nghĩ, đây là vị điện hạ nào? thẳng thắn như vậy, nàng cũng yên tâm hơn. Nàng ảm đạm cười : "Ta đây bình thường như vậy, nhất định được tuyển." Nam tử kia nhàng lắc đầu: "Ánh mắt hoàng thượng há lại kém như ngươi nghĩ."

      "Hả?" Thanh Hành nở nụ cười, hiếm khi nào thấy thoải mái liền có chút tâm tư vui đùa "Vậy chúng ta đánh cược xem?" Nam tử kia lại có chút buồn bã: 'Nếu hoàng thượng nạp ngươi làm phi, ta cũng chẳng có cách nào tìm ngươi mà thực ."

      Hai người chuyện giống như quen biết từ trước. biết thời gian qua bao lâu.

      ra là Lư Lăng Vương Lưu Nghĩa Chân. hiểu sao trong lòng Thanh Hành, lại nảy lên chút sóng. Mặc dù chưa từng thay đổi đáy lòng, lại biết tuyệt đối tầm thường. Huống chi, còn có địa vị như vậy. Thanh Hành hơi trầm ngâm, trong lòng liền có chút tính toán mơ hồ - nàng nghĩ, nàng cần người, có thể có địa vị riêng để bảo lãnh nàng.

      Thế nhưng, Nhan tiên sinh nàng tâm niệm mãi quên lại đột nhiên xuất hiên vào lúc này, chắp tay tiến lên. Thản nhiên, chắp tay thi lễ chào hỏi. : "Vừa rồi tìm thấy điện hạ, ra là ở đây." : "Điện hạ, thơ của Tạ Khang Nhạc qua mười lăn bài rồi, thần cũng miễn cũng đối mười lăm bài, định tìm ngài bình luận." ...

      Bỗng quay đầu lại. Tim Thanh Hành đập vốn đập chậm lập tức lại chạy nhanh như thỏ. Trong tâm nàng có oán. Sau này nàng nghĩ, lúc trước Nhan tiên sinh cự tuyệt ý tốt của Lưu gia , ra phải vì nhớ nhung sông núi của Vĩnh Gia. khi có cơ hội tốt hơn, ví như làm cho thái tử, vẫn bỏ tất cả mọi thức, đón lấy phần hậu hĩnh này. Cơ hội có gì xấu, chỉ là ý tốt. Vậy , Vĩnh Gia được coi là gì? Chẳng qua chỉ là nơi ở tạm khi ngã lòng thôi. Còn nàng, coi là gì chứ?

      Lần này gặp lại, trong mắt nàng hàm chứa nước mắt. Còn Nhan Duyên Chi, chỉ nhàng liếc nhìn nàng cái. Thanh Hành nghĩ, bọn họ nên làm bộ như mới gặp. Nàng cố trấn định, cúi người thi lễ, Nhan Duyên Chi lại : "Ta cùng Viên nương, là cố nhân gặp lại."

      Thanh Hành kinh hãi. Trong lòng vui vẻ, hay là ... Nhan Duyên Chi lại với Nghĩa Chân: "Trước kia khi còn ở Vĩnh Gia thường xuyên gặp Viên nương cùng mẫu thân của nàng..."

      Nghĩa Chân nghi hoặc nhíu mày , như có suy nghĩ gì đó. Thanh Hành đau khổ nguôi gục đầu xuống. Nhan Duyên Chi bâng quơ tự thuật lại, bóc hết chuyện cha nàng cố gắng che dấu ra: nàng là con thiếp, nàng vốn được Viên gia thừa nhận, nàng được nuôi sống ở nông thôn...

      Thất | Đào chi

      Cả đoạn đường xuất cung Thanh Hành ngừng buồn bực. Nàng liên tục nghĩ đến lời của Nhan Duyên Chi, trong lòng kìm được nghi hoặc, Nhan tiên sinh chẳng lẽ cũng chê xuất thân của mình?

      Nàng ảm đạm, lặng lẽ rơi lệ ở chỗ người. Cho dù vẫn là Nhan tiên sinh trong lòng nàng, nhưng chính nàng lại giật mình hiểu ra, chỉ là hận . để lại nàng Vĩnh Gia, phá hủy nhân duyên có thể phát triển của nàng và Lưu Lăng Vương, ngụ ý của tốn hiểu nàng cũng hiểu được, nàng là nữ nhân sinh bởi thiếp, thân phận nghèo hèn.. ghét bỏ nàng, thậm chí còn cho muốn cho nàng hạnh phúc nàng có thể có.

      Thế nhưng , trong lòng nàng vẫn tồn tại suy nghĩ mong mỏi. Nếu, nếu Nhan tiên sinh có dụng tâm khác sao?

      Về đến nhà mấy ngày, chợt thấy thánh chỉ đến. Mọi người đều chạy ra, tỷ muội, nha hoàn đều nhìn nàng. Nhưng Thanh Hành vẫn điềm nhiên, đầu lông mày khẽ chau lại, khóa chặt tất cả tâm tư, chỉ yên lặng.

      Nhanh chóng bước . Lại nghe thấy hoàng đế nạp Viên gia tiểu nữ Thái Phồn là phi. Thái Phồn là muội muội khác mẹ của Thanh Hành, là nữ nhi thân sinh của Viên phu nhân. Viên phu nhân khóc đến dậm chân kêu trời, vừa thấy Thanh Hành liền tức giận mắng: "Tiện nhân nhà ngươi! phải cho ngươi tiến cung sao, tại sao lại biến thành Thái Phồn chứ! Thái Phồn trước giờ đều ở khuê phòng, ai biết tên nó..."

      Thanh Hành thầm nghĩ là ngươi lợi dụng ta, như vậy là công bằng.

      Nhưng thấy Thái Phồn khóc sướt mướt từ đất đến khi lên xe , trong lòng Thanh Hành cũng lo sợ bất an. Thái Phồn tuổi tác tương đương nàng, sinh ra có tư sắc xinh đẹp. Nhưng khó bảo đảm hoàng thượng truy cứu. Nhưng ai có thể bảo toàn cho nàng, Lư Lăng Vương sao? chú ý tới xuất thân của nàng. Nàng kìm được lại nhớ tới Nhan Duyên Chi.

      Còn chưa kịp nghĩ lại, Nghi Đô vương Lưu Nghĩa Long trấn thủ Giang Lăng phái người tiến đến cầu hôn. Tam hoàng tử Lưu Nghĩa Long của Vũ Đế Lưu Dụ, nổi danh lâu. cao bảy thước năm tấc, uyên bác hơn cả kinh sử, đối đãi với kẻ hầu hòa nhã. Viên phu nhân ra sớm có tính toán, muốn gả thân sinh nữ nhi Thái Phồn cho , bình thường cũng ám chỉ qua lại nhiều. Chờ đợi Nghĩa Long tiến đến cầu hôn, Thái Phồn tiến cung.

      Phụ thân của nàng Viên Trạm với nàng: "Chuyện Thái Phồn coi như xong . Nghi Đô Vương cầu hôn Viên gia, Nhan Trung thư cầu hôn con, con xem..."

      Thanh Hành kinh hãi, cái tên Nhan Duyên Chi giống như nước tràn đê, nghiêng đảo cả thân xác lẫn tinh hần gầy yếu của nàng. Nhưng nàng vẫn yên lặng. cuối cùng cũng đến. Nàng cảm thấy rộng mở. Nhưng tâm nàng lúc này giống ngày xưa.

      Viên Tràm chờ lát, hỏi lại: "Trong lòng con tính thế nào?"

      Nàng ngẩng đầu, từng chữ : "Con gả Nghi Đô Vương."

      Viên Trạm cười : "Đứa con tốt số."

      Tốt số? Nàng cười lạnh.

      Trước đêm lấy chồng, ở trong mộng. Mẫu thân của nàng với nàng: "Thanh Hành, con bạc mệnh, đừng giống như nương...!"

      Mũ phượng khăn quang vài, nàng nhớ tới mẫu thân nàng ở Vĩnh Gia thôn xa xôi, nước mắt chảy chặp.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 8: Thiều hoa thắng cực

      Tề Quỳ, Tề Quỳ. Nghĩa Long gọi nàng như thế. Mới đầu Thanh Hành luôn ngỡ ngàng, lâu dần cũng thành quen. còn ai kêu nàng Thanh Hành nữa. trở lại.

      Nàng hôm nay là Nghi Đô Vương phi.

      Đêm tân hôn, khăn hồng vén lên, trước mắt là cảnh đỏ hoàn toàn xa lạ, cùng với con ngươi gợn sóng vui sướng của vị hôn phu của nàng: "Tại sao là nàng?" kinh hỉ hỏi.

      Thanh Hành hiểu gì. Trong chớp mắt này, nàng nhìn ràng vị hôn phu của mình, cao to, mắt phượng ung dung. Nàng hỏi : "Điện hạ từng gặp ta sao?"

      Nghĩa Long cười : "Ta nhớ được, ngươi là nữ tử đàn tỳ bà ngày ấy ở nhà thủy tạ."

      câu này, trong lòng bỗng nổi sóng. Nghĩa Long lại hỏi: "Chẳng lẽ hoàng thượng nạp Viên phi phải nàng sao?"

      Thanh Hành là nữ tử tinh tế dịu dàng, cũng biết cúi thừa nhận. Nàng : "Ta với điều này vô duyên."

      "Vậy , cùng ta là có duyên sao?" Nghĩa Long cuối cùng cũng hỏi theo ý tứ của nàng. Nàng cúi đầu, trong lòng mất mát. Sau này Nghĩa Long mới cho nàng biết, khoảng khắc nhìn thấy nàng ôm cây đàn tỳ bà trước ngực, ta thích nàng. Sau đó lâu nghe hoàng thượng nạp Viên thị, chỉ là ngươi. Rồi ta tới cầu hôn Viên phủ, nghĩ thầm, cưới được tỷ muội kia cũng tốt.

      Tấm lòng si này, khiến Thanh Hành kìm được mỉm cười. Nhan Duyên Chi chưa từng có tâm ý muốn nàng như thế. Nhưng giờ, tất cả đều là quá khứ.

      Ngày ở Giang Lăng vương phủ, Thanh Hành bắt đầu đọc sách. Ở trong thư phòng Nghĩa Long, nàng ngâm thơ, đọc sách sử, cũng xem vài bộ sách bói toán linh tinh. Nàng vẫn yên lặng như trước. Nghĩa Long tuổi còn trẻ, đối đãi với nàng cũng ôn nhu săn sóc, cho dù trong phủ còn có vài thị thiếp có tuổi trẻ có dung mạo xinh đẹp, Thanh Hành cũng chỉ đưa mắt cười. Nàng thèm để ý. Như tại, nàng có thể cầu xa vời gì đây? Mà ở trong mắt Nghĩa Long, hoa nhiều như gấm, cuối cùng cũng thể so sánh với đầm nước trong là nàng.

      lâu sau, Lư Lăng Vương Nghĩa Chân vì mưu phản bị giết. Thành Hành biết được, giật mình kinh hãi, thiếu chút nữa mình gả cho . Nàng lại nghĩ tới, Nhan tiên sinh là cận thần bên cạnh Hoàng thượng, nhất định sớm biết sát ý của Hoàng thượng. Bởi vì Lư Lăng Vương tài hoa vượt trội, quyền thế bức người, buông thả chịu trói buộc. Như vậy, ngày hôm đó như vậy, cũng là vì bảo vệ nàng sao?

      Thời điểm tin tức Thái Phồn bị biếm vào Lãnh cung rơi vào trong tai Thanh Hành ở trong Giang Lăng vương phủ nàng và Nghĩa Long có đứa con đầu. Đó là bé phấn điêu ngọc mài. Ngĩa Long an ủi nàng: "Bào muội của nàng..." Thanh Hành cũng có vài phần áy náy. Nhưng, hơn.

      Sau đó, Cảnh Bình năm hai, Cố mệnh đại thần Tạ Hối, Phó Lượng, Từ Tiễn Chi phế Thiếu đế Lưu Nghĩa Phù. Quý sửu tháng sáu, sứ giả ở Kim Lăng vào trong Giang lăng vương phủ, truyền đạt ý triều thần ủng hộ lập Nghi Đô vương Lưu Nghĩa Long. Nghĩa Long do dự, với Thanh Hành: " biết tin tức này có đáng tin , Tạ Hối, Phó Lượng, Từ Tiễn Chi ngay cả hoàng đế cũng dám giết, ta tùy tiện vào kinh, nếu có chút sơ xuất ..."

      Thanh Hành suy nghĩ nhanh chóng, liền : "Điện hạ cần lo lắng, ba người bọn họ quyền cao chức trọng, nhưng cũng chỉ là thần tử. phế hoàng đế, nhất định dám tùy tiện phế người thứ hai. Huống chi, Giang Lăng ta binh nhiều tướng mạnh, đây đều là hậu thuân cho điện hạ, cần gì phải sợ?"

      Suy nghĩ tiếp, nàng lại chậm rãi : "Ba người này chịu sở thác của tiên đế, đều là trung thần, mới làm chuyện phế đế hoang đường đó, bằng , sao bọn họ dám gánh vác nguy hiểm này? Chỉ là bọn họ vừa mới phế đế vương, trong lòng bất an, e là cũng có chút cảnh giác đối với ngài đó"

      Nghĩa Long cảm thấy kỉnh nể, hỏi nàng: "Vậy ta nên xử lý thế nào đây?"

      Thanh Hành trầm ngâm: "Ngài ngại tỏ lòng mình trước, biểu lộ ràng ngài truy cứu việc họ hành thích vua"

      Thanh Hanh vốn là người cẩn thận tinh tế, mấy ngày trở lại đây đều dốc lòng đọc sách, lời này rã rất có kiến thức. Quả nhiên, tất cả như lời nàng .

      Tháng tám Nguyên Long lên ngôi, thay đổi niên hiệu là Nguyên Gia. tháng sau, lập Viên Tề Quỳ làm hoàng hậu. Thanh Hành xúc động, cuối cùng cũng có ngày hôm nay. Mà thế nhân lại biết, nàng từng là bơ vơ nuôi lớn ở nông thôn.

      Lưu Nghĩa Long đăng cơ năm thứ hai, nàng sinh hạ môt đứa con, đặt tên là "Thiệu". Lúc này Nghĩa Long chân chính là đế vương. Ban đầu làm yên lòng ba vị cố mệnh đại thần, tiện đà từng bước tước quyền. giờ, ba vị này đều là chi hồn dưới đao của .

      Tạ Hối bị trảm thủ giữa chợ còn nữ nhi của ông Bành Thành vương phi, cũng là em dâu của Nghĩa Long, chân trần chạy vội tới pháp trường, đầu tóc rối bời, khó thành tiếng : "Đại trượng phu thể chết trận sa trường, vì sao táng thân nơi pháp trường?"

      Thanh Hành động lòng trắc , góp lời với Lưu Nghĩa Long, : "Tạ Hối cũng từng lập công, vì sao ..."

      Nghĩa Long cau mày: "Tề Quỳ, việc triều định, ta tự có an bài."

      Thanh Hành im lặng rời . Lưu Nghĩa Long, còn là hôn phu ôn nhu trong phủ Giang lăng vương nữa. Vị hôn phu của nàng là hoàng đế, nhưng hoàng đế phải vị hôn phu của mình nàng. Mà nàng, cũng thể tránh được trở thành nữ tử lấy sắc làm việc.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 9: Nghìn vàng mưa phú* (thơ)

      Sau khi Thanh Hành trở thành mẫu nghi thiên hạ, từng gặp mặt Nhan Duyên Chi ở ca vũ. là cận thần của phế đế, bây giờ bị giáng chức, thả ra ngoài. xin làm thái thú Vĩnh Gia huyện. "Người này vẫn cao ngạo ngang ngạnh như trước." Nghĩa Long như vậy. Thanh Hành chỉ nghe hai chứ "Vĩnh Gia", trong lòng nhất thời hốt hoảng. Ánh mắt Nhan Duyên Chi vẫn trong suốt như cũ, nâng chén đằng xa, tầm nhìn cùng tiếng đưa lên ; "Úc úc thanh thanh, trường quá thiên tầm."

      Đây là chúc nguyện thiên trường địa cửu. Năm ấy, khi gặp nàng lần đầu, như thế. Bây giờ, mấy năm qua, cảnh còn người mất. Nước mắt của Thanh Hành, vẫn thể rơi xuống.

      Từ đó về sau mười bảy năm, nàng còn gặp qua . ở Vĩnh Gia, ở nơi sông núi nhàng đấy.

      Thi thoảng, Nghĩa Long có đến , nhắc bằng vẻ văn từ, tay từ "Nhan tạ". Tạ, là cảm tạ vận mệnh khéo léo, tức Khang Nhạc công ; Nhan, đó là Nhan Duyên Chi .

      Thanh Hành hỏi : "Nhan tiên sinh đến nay vẫn chưa có thê thất sao?"

      Nghĩa Long : " có, trẫm tài ba của , vài lần cho mời vào kinh làm quan, chịu ; trẫm mai mối cho , cũng chịu ; trẫm tuyển cung nữ mỹ mạo ban cho , cũng cần."

      Thanh Hành gì nữa.

      Nàng có khả năng cho Nhan Duyên Chi, lúc trước nàng gả cho Nghĩa Long, là vì muốn liên lụy . Nàng lừa gạt hoàng đế, chỉ thích hợp trở thành thân phận Vương phi, tới là tấm chắn tốt nhất.

      Sau này nàng nghĩ, nếu nàng luôn luôn an ổn chờ đợi ở nông thôn, để ngoài ta những lời đồn nhảm, đợi cho tới ngày Nhan tiên sinh quay lại, có phải hoàn thành phần tâm nguyện này hay ? Nhưng mà, nàng thể . Khi đó ra nàng cũng có tâm tình muốn hơn người. có tiếng cười ôn như của , nàng làm sao có thể ngăn cản cẩm tú phồn hoa gặm nhấm?

      Chuyến này của nàng, chẳng những để lại mẫu thân của nàng, ngay cả mười lăn năm ngây ngô ký thác cho Vĩnh gia, vô số tình ý vui vẻ giận dữ, cũng vứt bỏ lại. Vĩnh viễn ngài lặp lại.

      Đến lúc trng niên, đọc được họa thơ cuộc đời lúc bình sinh của Nguyễn Tịch, nàng bỗng minh bạch bi thương của "Khóc khi cùng đường". Nghĩ đến năm đó , khi ngâm bài thơ này Nhan Duyên Chi bi thương như thế. Giờ nàng mới hiểu đươc, giấc mộng của nam tử này rực rỡ lại sôi nổi đến vậy. Bây giờ nàng có thể hiểu được, vì sao lại rời khỏi Vĩnh Gia . nam nhi, mang thiên hạ trong lòng, dựng lên thời cơ!

      Thế nhưng, thượng thiên khắt khe . Nhan Duyên Chi, cũng là "Khóc khi đường cùng" sao.

      Nhưng thượng thiên có ưu đãi nàng sao? Nàng giả bộ hờ hững, có được cuộc sống cẩm tú phồn hoa, lại cuối cùng vẫn là ý nan bình. Phong quang hả hê này, giống như giờ giờ khắc khắc nhắc nhở nàng, đơn và tiếc nuối trong lòng. Ngay cả khóc khi cùng đừng nàng cũng có khí lực.

      Nàng nhớ mẫu thân của nàng , người đàn bà vẫn sống nơi nông thôn kia. Bà già rồi ? Nhan tiên sinh chắc chú ý đến bà. Thanh Hành có luc xinh Nghĩa Long ban tiền bạc. Nghĩa Long trời sinh tính tiết kiệm, mỗi lần cho ba năm vạn tiền, ba mươi mét lụa. Nhưng vẫn dư dả. Thanh Hành sai người chuyển những thứ này đến cho mẫu thân ở Vĩnh Gia thôn. Nghĩa Long cũng biết.

      nàng từng với Nghĩa Long, nàng nhớ mẫu thân. Nghĩa Long khoan dung mỉm cười : "Vậy nàng trở về Viên phủ thăm viếng ."

      vẫn cho rằng, hoàng hậu của là nữ nhi của Tả Quảng Lộc đại phu, là cháu ngoại của Lang Nha Lâm Nghi Vương thị. thân nạm vàng thế ngọc, chân tướng phía sau, vĩnh viễn biết. Mà nàng, giấu diễm đến khổ.

      Nhưng ở Vĩnh Gia thôn, vĩnh viễn cũng thể về đôi câu với mẫu thân. Nàng hỏi được. Nàng nghĩ, Nhan tiên sinh là Vĩnh Gia thái thú, nhưng vẫn cách nào tra được tin tức. Nếu mẫu thân của nàng còn tại thế, nhất định nghĩ cách để nàng biết vài tình hình. Ở trong lòng Thanh Hành hiểu , mẫu thân của nàng, nhất định mất.

      Nàng nhìn thấy, cảnh tượng hàng năm Nhan Duyên Chi đều đến tảo mộ mẹ nàng. Nàng vẫn trước sau như cũ, tặng tiền, tặng lụa. Ít nhất, àng am tâm . Ít nhất, có thể cho biết, nàng vẫn bình an.

      Nguyên Gia năm thứ mười bảy, dung nhan Thanh Hành phai màu. Nàng vẫn có dáng vẻ Hoàng hậu vạn phương. Lúc này, được cưng chiều nhất chính là Phan Thục phi. Nghĩa Long trung niên, chí đắc ý mãn, liền học théo Tấn Vũ Đế, cưỡi xe dê chạy quanh hậu cung. Phan Thục phi đẹp lại thông tuệ, đem nước muối rắc cỏ. Dê lưu luyến , Nghĩa Long cười : "Ngay cả dê cũng bồi hồi vì nàng, huống chi là người?"

      Thanh Hành lần đầu tiên có cảm giác bị thất bại. Nàng vốn cầu xa vời, chỉ nguyện im lặng sống qua ngày. Nhưng, nhiều năm làm hoàng hậu cao quý, cũng để cho nàng có chút kiêu ngạo. Hơn nữa, nhi tử mười bảy tuổi Lưu thiệu còn giận dữ với nàng: "Mẫu hậu, người ta Phan Thục phi kia cầu gì ước thấy với Phụ hoàng đấy"

      Thanh Hành lời, nhưng lại để tâm. Khi đó , nàng ốm , Phan Thục phi đến thăm hỏi. Nàng ôn hòa thỉnh cầu : "Muội muội có thể cầu hoàng thượng ba mươi vạn tiền được ? mẹ ta có chút việc cần dùng gấp, nhất thời tiện. Bởi vì trước đó vài ngày ta vì vi nương điệt nhi từng xin Hoàng thượng quan tước rồi, bây giờ mở miệng lần nữa tiện."

      Nàng khẩn thiết như vậy, Phan Thục phi cũng thể cự tuyệt. Huống chi Phan Thục phi cũng muốn khoe khoang ân sủng của hoàng đế với nàng. Hôm sau, ba mươi vạn tiền chuyển đến tay Thanh Hành. Thanh Hành hờ hững quét mắt liếc cái, : "Đa tạ"

      Nghĩa Long cũng tới thăm bệnh, thấy đống tiền giữa phòng kia, mặt ngượng ngùng. Thanh Hành nằm giường, tĩnh mịch "Thần thiếp xin hoàng thương chỉ ba vạn tiền, giờ Phan thục phi lần xin ba mươi vạn, hoàng thượng ngay cả mắt cũng chớp"

      Nghĩa Long xấu hổ, giải thích "Nhà mẹ nàng giàu có phú quý, cho nên trẫm cho ít ; Phan Thục phi là xuất thân nghèn nàn"

      Thanh Hành giật mình, trong lồng ngực đau thắt, rét run. Ở đâu là nhà mẹ nàng? Nàng cùng nghĩa Long là vợ chồng hai mươi năm, nhưng chung quy vẫn có khoảng các. Nàng nhớ tới mẫu thân của nàng, nước măt chảy dài. Bao nhiêu tâm , đều thể .

      Thanh Hành, con bạc mệnh, đừng giống như nương...!

      Từ đó về sau bao nhiêu năm. Nàng luôn có chút giận, cả đời nàng, nàng muốn cẩm tú phồn hoa. Nhưng cẩm tú phồn hoa là như thế nào chứ? Quay trở lại lần nữa, nàng vẫn chọn như vậy, vẫn đến bước này, vẫn cùng đường bí lối như cũ.

      Nhưng mà lòng của nàng , vào những năm tháng nàng đơn thuần nhất , say ở Vĩnh Gia thôn, say ở khuôn mặt ấm áp như xuân của ai kia, tỉnh lại nữa.

      Tề Quỳ, Tề Quỳ, Tề Quỳ... Sau đó , bệnh nàng rất nặng, nàng nghe được tiếng Nghĩa Long gọi nàng.

      Nàng tên Tề Quỳ, cũng là loại tình cảm. Nhưng nàng nhớ tới, năm ấy, nàng cúi người trước cửa sổ đặt bọc hoa cúc, Nhan tiên sinh ở đằng sau gọi nàng, Thanh Hành.

      Thanh Hành, đó mới là tên của nàng.

      Lời cuối cùng nàng là ; "Ta muốn thiên điếu văn, xin Vĩnh Gia Thái Thú Nhan Duyên Chi làm cho ta bài."

      Nghĩa Long rơi lệ đáp ứng nàng: "Được, trẫm lấy nghìn vàng mua bài thơ của Nhan Duyên Chi."

      Nàng ngửa mặt nhìn Lưu Nghĩa Long, năm tháng phóng ương, đều khắc ghi mặt bọn họ. Nàng nhìn rất lâu, chậm rãi nhắm mắt, cuối cùng lời nào nữa. Nàng hấp hối, sách sử viết hàng chữ này: "Hậu thị nhìn lên lúc lâu, chỉ lấy chăn che mặt, chết ở Hiển Dương điện."

      Thanh Hành chết vào năm Nguyên Gia thứ mười bảy, thụy hào của nàng là: Nguyên hoàng hậu.

      Nhưng, hoa văn thịnh thế của chưa hát hết. Nàng đích thân nhìn thấy "Nguyên Gia thịnh thế" của Nghĩa Long cùng bắc phạt ; nàng cũng nhìn thấy, con trai nàng Lưu Thiệu, cuối cùng giết phụ thân mà đăng cơ nàng cũng nhìn thấy, sau này Nhan Duyên Chi bước lên mây, làm Tản Kỵ Thường thị, Kim tử Quang Lộc đại phu... Ngay cả đau thương của Nhan Duyên Chi,nàng cũng chưa từng nhìn thấy.

      Thế nhưng, nghìn vàng mua thơ, gửi tình tình này ai tố? Cả đời này của nàng, có thể lấy bút mực kết cùng Nhan Duyên Chi, cũng xem như là trong bạc bẽo có chút an ủi . Nhưng, chung quy vẫn trốn thoát nỗi bận tâm của Nghĩa Long. Khi thê tử chết, tự tay viết xuống: Phủ tồn điệu vọng, cảm kim hoài tích.

      _____________________________________________________Hoàn_____________________________________________________

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :