1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim bất hoán - Mạc Tâm Thương - Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương thứ chín: Thiên kim bất hoán

      1.

      Chuông điện thoại vang lên, Dương Giản ngẩn người, nhấc máy.

      Cho đến khi vang thêm vài tiếng, mới quệt mồ hôi trán, nghe điện thoại.

      “A lô, Dương Giản đây.” Tiếng người trong điện thoại đắc ý lại thích thú, Dương Giản cảm thấy buồn cười, liền hỏi: “Làm sao, tôi lập tức tới bệnh viện đây.”

      Vương Cẩm Trình cười : “Thế nên mới gọi cho cậu, để cậu mang chút đồ ăn ngon vào đây.”

      Dương Giản giễu cợt: “Chỉ nghĩ đến ăn thôi.”

      “Được rồi được rồi, trai ở cạnh người, quả thực là địa ngục, việc này thể cứ để như vậy được, cậu qua giải cứu tôi .”

      “Vết thương của cậu còn chưa khỏi hoàn toàn, đương nhiên phải ăn kiêng, đừng có như con nít nữa.”

      “Tôi giống con nít, làm nũng với cậu!”

      “… Để tôi tìm bác sĩ, kiểm tra xem não bộ của cậu có còn lại di chứng .”

      Lại chuyện trò linh tinh lát, Dương Giản rốt cục dứt ra, để còn mang canh vào, Vương Cẩm Trình mới vui sướng bye bye.

      Dương Giản cúp điện, thở dài. Trong khoảng thời gian này luôn sợ nghe tiếng chuông điện thoại, sợ rằng lại nhận điện thoại như ngày đó, có thanh nghẹn ngào, với chính gã, Vương Cẩm Trình xảy ra chuyện.

      sợ hãi trong thóang đó còn là ký ức mới mẻ, giống như nhớ tới trước đây, học, đột nhiên có người đến lớp gọi ra ngoài, sau đó đứng ở hành lang báo với , cha mẹ gặp nhau rồi tai nạn xe, tử vong tại chỗ.

      Thực cảm thấy được cả bầu trời sụp đổ xuống, có lẽ nghĩ rằng bản thân lại trải qua lần nữa.

      Nếu lúc ấy Vương Cẩm Trình xảy ra chuyện gì hay, chính mình chỉ sợ điên mất.

      Thế nhưng vẫn nắm được tia hi vọng. Người báo tin cũng Vương Cẩm Trình chết, tự nhủ với bản thân, phải bình tĩnh, còn chưa tới lúc tuyệt vọng.

      biết làm sao mình đến được bệnh viện, cảm giác khi đó bản thân tách thành hai nửa. nửa bình tĩnh chạy tới bệnh viện, hỏi thăm thương thế của Vương Cẩm Trình, cùng bọn Tạ Khánh chuyện.

      Còn nửa khác bất lực ngồi trong góc tối u của cõi lòng, ôm đầu, tan vỡ… Bật khóc.

      Nghiêm Tích trách mắng bình tĩnh của . Nhưng nếu biểu bình tĩnh, cái nửa bị che giấu bí mật kia bộc lộ ra ngoài. nửa yếu đuối, mẫn cảm, mong ngóng Vương Cẩm Trình.

      May thay vẫn còn lý trí mà luôn tự kiêu nhất, lẳng lặng chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, tự với chính mình, được hoảng sợ, sao đâu, nếu lúc này suy sụp, Vương Cẩm Trình tỉnh lại cười nhạo .

      Khi tin Vương Cẩm Trình thoát hiểm truyền đến, bước chân bẫng, vô tri vô giác, nhưng là tốt quá…

      kìm được mà cảm tạ ông trời, đoạt lại điều quan trọng của .

      Chăm sóc Vương Cẩm Trình nhìn thấy gương mặt ngủ say của gã, nắm lấy ngón tay gã lộ ra. Dương Giản vùi mặt trong lòng bàn tay gã, yên lặng mà đôi mắt ươn ướt. Thế nên mới biết bản thân người này đến cỡ nào.

      Cái gì là dò xét, cái gì là kiêu ngạo đều chết , chỉ có người này ở bên cạnh tốt rồi, nếu người ấy còn tin tưởng tự mình giải thích cho người ấy nghe là được, về điểm này lòng tự trọng của bản thân thực rất ngu ngốc. có Vương Cẩm Trình quan trọng, có thể chấp nhận bị nghi ngờ, cũng có thể chấp nhận lời đồn đãi nhảm hí, thậm chí được cũng sao cả, đúng là cách nào tha thứ.

      Dương Giản day day huyệt thái dương, vào phòng bếp xem canh trong nồi hầm, nghĩ thầm hẳn là tệ lắm đâu.

      Vẫn có thể có cơ hội đưa canh cho tên ngu ngốc kia, thực là loại ân huệ.

      Dương Giản dùng bình giữ nhiệt đựng canh, xách đến bệnh viện, vừa lúc trai Vương Cẩm Trình ở đó.

      “A Giản, vất vả cho cậu rồi.” Vương áy náy .

      sao đâu sao đâu, cậu ấy cam tâm tình nguyện mà.” Vương Cẩm Trình nằm giường bệnh lên tiếng.

      Dương Giản cười híp mắt: “Dù sao tại em cũng làm, rảnh rỗi nên sao cả.”

      Vương Cẩm Trình trở mình mắt trợn trắng.

      Dương Giản tiếp: “Em tới là ổn rồi, về nghỉ ngơi .”

      Vương đứng dậy, : “Vậy được, thằng nhóc này cũng nhanh khỏe thôi, nếu cậu có thời gian cũng cần đến.”

      “Này này, cái gì cơ, đến cũng được, cậu ấy được thế.” Vương Cẩm Trình ở bên .

      Vương trừng gã liếc mắt cái: “Tiểu tử thúi.” Sau đó quay lại bảo Dương Giản, “Dù sao cậu còn phải dây dưa cả đời cùng nó, mấy ngày nay cũng cần vội.”

      Dương Giản: “…”

      Vương rồi, Dương Giản đến bên cạnh giường, từ cao nhìn xuống Vương Cẩm Trình, hỏi: “Cậu cùng trai những chuyện gì?”

      Vương Cẩm Trình khinh thường đáp: “Còn muốn tôi kể sao? Người nào có mắt đều thấy được, là ai muốn sống muốn chết khi tôi gặp tai nạn.”

      Dương Giản cười: “A? Là ai đó?”

      Vương Cẩm Trình có ngu nữa cũng biết sắc mặt Dương Giản tốt, vội vàng chỉ chỉ bình giữ ấm: “Vậy cái gì đây? Ăn ngon ?”

      Dương Giản thở dài: “Chờ đến khi cậu xuất viện có lẽ biến thành heo.”

      Vương Cẩm Trình nổi giận: “Đây còn phải là do cậu ép!”

      “Hả?” Dương Giản nhíu mày, lấy lại bình giữ ấm, “Vậy cậu đừng ăn nữa.”

      “Đừng đừng, cứ để tôi biến thành heo .”

      Vương Cẩm Trình tha thiết mong chờ nhìn bình giữ nhiệt, Dương Giản đến gần gã, cười lạnh tiếng, đưa tay sờ xuống dưới gối gã.

      Vương Cẩm Trình lập tức trắng mặt, vội vàng ngăn cản , nhưng vẫn chậm bước.

      Dương Giản lấy ra gói thuốc lá, : “Vừa vào ngửi thấy mùi thuốc lá, trai cậu rất chiều cậu rồi.”

      Vương Cẩm Trình cười hì hì, : “ nhịn được.”

      Dương Giản trầm ngâm. biết, kiêng kị nhất khi cai thuốc là hút lại, muốn bỏ thuốc càng khó, miễn bàn đến loại hút thuốc nhiều năm như Vương Cẩm Trình.

      Song vẫn bảo: “Bỏ lần cuối cùng thôi.”

      Vương Cẩm Trình trông thấy dịu dàng trong mắt , nghĩ thầm, nếu cậu thường xuyên nhìn tôi như vậy, hơn cả bỏ thuốc, muốn mạng của tôi cũng được.

      Chẳng qua Vương Cẩm Trình ngoài miệng tỏ ra yếu thế, làm bộ như chẳng bằng lòng: “Vậy cậu cần cho tôi nhiều đồ ngon.”

      Dương Giản thấy Vương Cẩm Trình vui mừng khấp khởi ôm lấy cái bình, ngồi xuống mép giường bệnh.

      “Oa, đậu tương hầm chân giò.” Vương Cẩm Trình lấy muôi múc chân giò lên gặm, sau đó say sưa hứng thú húp canh, vừa húp vừa hỏi: “Mua ở hàng nào vậy, mùi vị tệ.”

      Dương Giản cười : “Chính là cửa tiệm ở tiểu khu.”

      “Hở? Sao ngày trước thấy có ngon như vậy.”

      tại cậu thành heo, đương nhiên cảm thấy cái gì ăn cũng ngon.”

      Vương Cẩm Trình xù lông.

      Dương Giản ngồi ghế, hơi hơi híp mắt xem, cười khẽ tiếng.

      Vương Cẩm Trình trực ngoắc ngoắc mà nhìn vào .

      Dương Giản nghiêng đầu chút, hỏi: “Nhìn cái gì?”

      Vương Cẩm Trình cười: “Nhìn cậu. Mắt kính của cậu phản quang.”

      Bởi vì như vậy, diện mạo xinh đẹp này càng thêm chói mắt. Vương Cẩm Trình hướng Dương Giản vươn tay, Dương Giản nhấc kính, để sang bên. Dương Giản rũ mắt xuống, khóe miệng nhếch lên, Dương Giản kiểu này khiến người ta khao khát.

      ——— ———————-

      Chương thứ chín (tiếp)

      2.

      Vương Cẩm Trình cắn lên khóe miệng của , hàm hàm hồ hồ : “Khi nào mới có thể ra viện, thực là chết ngạt tôi rồi.”

      Dương Giản cười : “ ra viện cũng được mà.”

      Vương Cẩm Trình hơi hơi mở to hai mắt. Dương Giản cười đẩy gã nằm lại giường, sau đó đứng dậy, bước ra cửa, khóa lại, sau đó lại chậm rãi quay về.

      Thần thái Dương Giản tự nhiên, trước sau đều cười, tao nhã khiến Vương Cẩm Trình có ảo giác cùng gã chung thế giới.

      Đáng giận, ràng là cùng nhau lớn lên, nhưng bất luận là khi chất hay suy nghĩ của người này đều giống mình.

      Dương Giản bước tới giường bệnh, hướng Vương Cẩm Trình cười: “Cậu bình phục đến mức có thể vận động mạnh chưa?”

      Vương Cẩm Trình ôm lấy eo , cũng cười: “Vẫn chưa đâu, làm sao giờ, vậy phải làm phiền cậu rồi.”

      Ánh mắt Dương Giản đảo qua quần áo bệnh nhân rộng rãi của gã, cúi xuống áp môi lên cổ gã, thở dài : “Đôi khi thực muốn cắn đứt cổ của cậu.”

      Vương Cẩm Trình cả kinh, bảo: “Ghét tôi như vậy sao.”


      phải ghét, chỉ là biết nên làm thế nào bây giờ, nghĩ nếu cắn đứt cổ gã, phiền lòng như vậy.

      Dương Giản hừ tiếng, dù sao chính là loại người kỳ quặc lại lập dị, kiểu suy nghĩ này cũng chẳng có gì lạ.

      Vương Cẩm Trình nghĩ nghĩ, kéo qua, hôn . Cắn chết gã cũng được, dù sao tại gã chỉ muốn hôn , và làm tình.

      Đầu lưỡi tiến vào trong miệng đối phương, mơn trớn hàm răng, sau đó quấn lấy đầu lưỡi đối phương. Tiếng nước dinh dính thực tình sắc, nhưng lại làm tâm tình Vương Cẩm Trình rất tốt.

      Trong khi hôn Vương Cẩm Trình chiếm quyền chủ động, Dương Giản cũng nghĩ tới việc đoạt lại, nhưng tay thăm dò dưới quần áo bệnh nhân của Vương Cẩm Trình, sờ soạng hai bên, nghĩ thầm mấy ngày này đồ tốt đổ vào ít, rốt cuộc cũng mập lên, da dẻ cũng sờ rất thích.

      Chỉ có điều tên ngốc này, mỗi ngày ăn đồ nấu, còn hỏi mua ở đâu.

      Dương Giản nghĩ đến đây tức giận, mò lên nụ hoa của gã, nhéo cái.

      “A!” Vương Cẩm Trình rời khỏi môi Dương Giản, kêu tiếng.

      Dương Giản mỉm cười: “Kêu lên cũng giống làm thịt heo.”

      Vương Cẩm Trình phen vén quần áo Dương Giản lên, : “Kêu thế nào cơ? Cậu làm mẫu cho tôi nghe.”

      Bắt đầu từ bả vai, từng chút từng chút lộ ra, lồng ngực trắng trẻo điểm xuyết hai chấm , thực là mê người. Vương Cẩm Trình cũng còn bình tĩnh, giữ chặt mông áp vào người gã, môi cắn cắn đường nét mềm mại bờ vai của .

      Dương Giản rốt cuộc chăm sóc cơ thể , chủ động nâng eo, tự mình vươn ngón tay ra giúp mở rộng thân thể.

      Vương Cẩm Trình trông thấy nhàng nhíu mày, đôi mắt rũ xuống, phía dưới lay động, cảm giác chỗ kia của mình muốn bùng nổ.

      Dương Giản đỡ lấy tính khí của Vương Cẩm Trình, tự mình ngồi xuống. Khoảnh khắc kết hợp, hai người đều bật ra tiếng thở kinh ngạc.

      “Mẹ nó, thực thích.” Vương Cẩm Trình thở gấp.

      Dương Giản trừng mắt liếc gã cái, đồ dã man này, thực là giảng viên đại học sao?

      “Tự mình chuyển động, được ?” Vương Cẩm Trình xoa nắn mông và eo , đúng là buông tay. Cậu của gã cứng rắn chôn trong thân thể , dường như muốn hòa tan, nghĩ đến người này từ nay về sau là của mình, nửa dưới càng thêm hưng phấn.

      Cảm giác được vật trong cơ thể càng thêm lớn, Dương Giản rên rỉ tiếng, tay vịn chặt vai Vương Cẩm Trình, tay chống xuống giường, eo chuyển động lên xuống. Vương Cẩm Trình mê đắm ngắm nhìn ánh mắt Dương Giản dần dần ướt át, làn da cũng dần dần nhiễm hồng. Gã nắm lấy phân thân của Dương Giản, khuấy động, hài lòng nghe thấy tiếng rên rỉ thể kìm nén của .

      Động tác Dương Giản càng ngày càng vô lực, thể duy trì bản thân mà ngã xuống người Vương Cẩm Trình, Vương Cẩm Trình đỡ lấy hông , dồn sức thẳng tiến về phía trước.

      “A…” Dương Giản vùi chặt vào cổ Vương Cẩm Trình, ghé vào bên tai gã thở gấp rên rỉ: “Đáng chết… Uhm…”

      Vương Cẩm Trình cúi đầu, thấy nhấp nhô vai trần sáng lấp lánh theo chính mình, nhịn được gia tăng lực đẩy, nhìn đường cong phập phồng kia càng thêm kịch liệt.

      Trong phòng bệnh hết thảy đều khống chế được, có thể lâu lắm chưa được gần gũi, hơn nữa lần này vừa xuất chuyện như thế, hai người đều khao khát đối phương, muốn đem đối phương lẫn vào máu thịt mình, muốn khiến đối phương vì chính mình mà điên cuồng.

      Thời điểm tính khí Dương Giản rốt cục đầu hàng phun ra tinh khí, Vương Cẩm Trình đồng thời cũng hung hăng xuất tinh trong thân thể . Hai người yên tĩnh hít thở, lát sau, Vương Cẩm Trình muốn rút ra, bị Dương Giản ngăn lại. lấy giấy ở đầu giường, lau sạch dịch trắng người Vương Cẩm Trình, tự mình đứng dậy xử lý phía sau cẩn thận.

      Vương Cẩm Trình có chút đau lòng: “Rất muốn ra viện mà.”

      Dương Giản : “Vậy mau dưỡng lành cơ thể .”

      “Kỳ tại bình phục tương đối tốt rồi.”

      “Còn phải kiểm tra lần cuối nữa.” Dương Giản .

      Vương Cẩm Trình cam lòng ôm lấy Dương Giản, vùi đầu trước ngực : “ là rất muốn trở về, muốn cùng cậu trải qua thế giới của hai người.”

      Khóe miệng Dương Giản nâng lên. Người này, từ sau khi thổ lộ, hề tiếc việc bày tỏ tình của bản thân, trong lúc vô tình ra những lời ngọt ngào, mặc dù có chút khó chịu, nhưng Dương Giản cũng rất thích.

      tôi nhiều hơn chút nữa , mang kiểu ý nghĩ học sinh tiểu học này, Dương Giản lại hôn lên môi Vương Cẩm Trình.

      ——— ————————-

      Chương thứ chín (tiếp)

      3.

      “A, vì sao hả, vì sao xuất viện vẫn thể ở cùng cậu chứ.” Vương Cẩm Trình gãi gãi tóc.

      “Bởi vì người nhà cậu muốn về nước.” Dương Giản mặt đổi sắc giải đáp.

      “Cậu đúng là vô tâm vô phế. Người nhà trước hết vì lo cho cậu mới về nước, còn oán hận này oán hận nọ.” Nghiêm Tích cười nhạo.

      “Có đồng tính nhân tính.” Vương Thủ Ninh phụ họa.

      “Đúng mà, ngay cả người nhà cũng cần.” Vương giả vờ lau lau nước mắt.

      Vương Cẩm Trình bị đến dám ngẩng đầu, chỉ có điều gã thấy đội ngũ khổng lồ bọn họ đều tới đón gã ra viện, Vương Cẩm Trình khỏi tự sướng mà nghĩ, nhân duyên của gã tốt.

      “A, phải đưa cậu ấy về thẳng sao? Tôi còn tưởng rằng cần ăn cơm nhỉ, được ăn tiệc, chúng mình còn tới làm gì, Tiểu Đạt Đạt?” Tạ Khánh hỏi An Đạt.

      An Đạt đáp: “Chúng mình về .”

      “Này… này…” Vương Cẩm Trình khinh thường nhìn Tạ Khánh, “ nên chẳng nể tình như vậy chứ.”

      “Tiểu Trình vậy cậu cùng các bạn ăn cơm , mang đồ về nhà trước.” Vương đề cập đến đồ dùng mang vào bệnh viện trong tay.

      Vương Cẩm Trình biết trai để bọn họ có thời gian riêng, liền gật đầu, : “Đợi chút để Dương Giản đưa em về là được rồi.”

      Sau khi Vương tạm biệt, mấy người kia liền sôi nổi thảo luận xem nơi nào ăn cơm.

      Vương Cẩm Trình giật giật khóe miệng, : “Còn tôi vô tâm vô phế…” Ném người bạn vừa mới xuất viện qua bên, đều chỉ lo ăn.

      Dương Giản cười: “Được rồi, cậu cũng chớ làm bộ, cậu cũng muốn mà.”

      Vương Cẩm Trình đảo mắt: “Kiêng mới là đồ đần.”

      Sau lúc tiệc tàn, đám khốn nạn kia nể tình lập tức rã đám, Dương Giản vừa cười, vừa lái xe, Vương Cẩm Trình ngồi bên cạnh cằn nhằn liên miên: “Vì sao phải tôi phải trả tiền? Tôi vừa mới thoát khỏi thân phận bệnh nhân mà.”

      Dương Giản : “Đây là chi phí cậu khiến họ lo lắng.”

      Vương Cẩm Trình liếc mắt cái nhìn Dương Giản, : “Còn cậu? Cậu có lo ?”

      Dương Giản hừ tiếng: “Cậu cứ xem?”

      Vương Cẩm Trình cười lên rồi áp sát: “Tôi biết, cậu lo đến muốn sống muốn chết, Dương Giản, cậu thừa nhận , cậu có tôi được.”

      Dương Giản đẩy gã ra, : “Đừng có tự sướng, chớ chọc tôi, tôi còn lái xe.”

      Mặc dù như thế, Vương Cẩm Trình vẫn đắc ý ngó ra ngoài cửa sổ khe khẽ hát.

      Đồ ngốc… Dương Giản lặng lẽ mỉm cười.

      Vương Cẩm Trình bởi vì nguyên nhân người nhà về nước, nên ở tại phòng trong nhà. Lần này Dương Giản ném cho gã hộp kẹo cao su, bảo, lúc muốn hút thuốc nhai kẹo.

      Vương Cẩm Trình ôm “Kẹo cao su tình ”, cười : “Nhất định phụ kỳ vọng, bỏ thuốc thành công.”

      Dương Giản phải chăm sóc gã, muốn đến nhà Vương Thủ Ninh đón cún con về.

      Vương Thủ Ninh tự nhiên là luyến tiếc, vẻ mặt Quan An Viễn lại mang biểu tình để nó thôi, để nó thôi.

      Dương Giản trong lòng buồn cười chịu được, nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm túc bảo: “Thủ Ninh thích như vậy, có muốn nuôi con ?”

      Ánh mắt Vương Thủ Ninh lập tức sáng lên, Quan An Viễn sắc mặt tối sầm.

      Dương Giản trong lòng cười lớn, mang theo cún kia nghênh ngang rời .

      Cún rời khỏi nhà Vương Thủ Ninh, cũng có cảm xúc lưu luyến, chính là kì quặc như trước xoay tới xoay lui trong lòng Dương Giản. Dương Giản đem nó đặt vào thùng giấy, tiếp tục để ghế lái phụ, hung tợn với nó: “Dọc theo đường nếu mày gây chuyện nhất định phải chết.”

      Cún con khinh thường chìa mông vào . Dương Giản vỗ mông nó cái, khởi động xe.

      vừa lái xe, vừa liếc bên cạnh, sợ cún chạy mất. Có điều lại nhắc, rốt cuộc tên của nó là gì nhỉ…

      Cuộc sống Dương Giản đồng dạng trôi qua, Vương Cẩm Trình mỗi ngày đều gọi điện thoại tới, mấy câu nhớ cậu muốn chết.

      Dương Giản hề ra ngoài ăn cơm hay gọi đồ ăn, hoàn toàn tự mình động tay nấu nướng, tay nghề ra càng ngày càng thuần thục.

      Mỗi lần Vương Cẩm Trình trong điện thoại gào khóc muốn gặp , nghĩ nhanh dọn về đây , đồ ngốc, tôi nấu cơm cho cậu ăn. Đáng tiếc người nhà của gã vẫn đợi đến qua hết năm, Dương Giản cũng thể quấy nhiễu người ta hưởng thụ hạnh phúc gia đình.

      Có lẽ là thực lớn tuổi rồi, trước kia cảm thấy có gì, tại lại cảm thấy có phần quạnh.

      Chỉ tự trách mình cha mẹ qua đời quá sớm. Dương Giản thở dài, đeo vòng cho cún, xách dây thừng dẫn cún ra ngoài.

      xuống lầu, quả nhiên lại là đống phụ nữ vây quanh: “ đáng nha, cún con này.”

      Dương Giản biết phục thiện đứng nguyên tại chỗ, xem cún bị người ta trêu chọc.

      Cún con ai oán nhìn Dương Giản, lên án hành vi phóng túng vô đạo đức của . Dương Giản nhíu mày, để ý tới đôi mắt bi phẫn của nó.

      “Tiểu Dương, tên con cún này là gì?” dì hỏi.

      Dương Giản cười đáp: “Vẫn chưa nghĩa ra ạ.”

      “Lớn như vậy mà vẫn chưa có sao.”

      Vì người nào đó luôn luôn ấp úng thôi.

      bằng gọi Hao Thiên Khuyển , ha ha ha.” Có người lên tiếng, tất cả mọi người bật cười.

      Chính là Dương Giản cảm thấy đáng cười chút nào. Chờ các vị dì chị chơi đùa lúc xong, mới tiếp tục dắt cún tản bộ.

      Nửa đường nhận được điện thoại của Vương Cẩm Trình.

      “A lô, cậu ở đâu đấy?”

      Dương Giản đáp: “Ở trong tiểu khu dắt chó.”

      “A? Tôi về rồi, cậu lại vắng. Cụ thể ở nơi nào, tôi tìm cậu.”

      Dương Giản nhìn đài phun nước trước mặt, : “Ở chỗ đài phun nước.”

      “Ok, cậu chờ nhé.”

      lát sau, Vương Cẩm Trình tới đây, gã vừa thấy Dương Giản dắt cún con, liền vui vẻ, chạy tới sờ sờ đầu, cùng nó chuyện: “Tên nhóc này lớn vậy.”

      Cún nhìn Vương Cẩm Trình lát, sau đó chạy , trốn sau Dương Giản.

      “…” Vương Cẩm Trình thực chịu đả kích.

      “Cậu sinh mà nuôi, nó tự nhiên thân với cậu.” Dương Giản lạnh lùng chỉ ra.

      Vương Cẩm Trình há mồm, muốn cũng phải tôi sinh, nhưng vẫn cảm thấy được có chút áy náy, đành bảo với nó: “Sau này tao cho mày ăn ngon.”

      Dương Giản túm túm dây xích, : “Chúng ta trở về .”

      Vương Cẩm Trình đứng thẳng người: “Được.”

      Dương Giản vừa , vừa hỏi: “Sao lại rảnh mà qua đây? phải ở nhà tiếp cha mẹ sao?”

      Vương Cẩm Trình cười hì hì đáp: “Chẳng phải vì nhớ cậu sao?”

      Dương Giản hừ tiếng.

      “Cậu đừng nghi ngờ.” Vương Cẩm Trình , “Nghĩ đến lòng tôi đều đau mà.” Gã ôm tay Dương Giản, áp vào ngực chính mình, “Cậu sờ xem.”

      Dương Giản khinh thường rút tay lại, : “Ban ngày ban mặt, tôn trọng chút coi.”

      Vương Cẩm Trình cười ha ha, trang nghiêm dáng địa chủ ác bá trêu chọc phụ nam đàng hoàng.

      thực, cậu chuẩn bị ăn Tết thế nào rồi?” Vương Cẩm Trình hỏi.

      Dương Giản lơ đãng trả lời: “Cũng giống mấy năm qua thôi.”

      “Hả? Cái gì!” Vương Cẩm Trình quát to, “ cho phép!”

      Dương Giản hoảng sợ, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến những năm trước bản thân đều là theo chân đám người có việc gì bước sang năm mới ở trong quán rượu. Đại khái là quá mức đơn, vì thế thời điểm đêm giao thừa càng điên cuồng, Dương Giản nhớ tới chuyện phóng đãng trước kia , lại cảm nhận được… Thực dường như qua mấy thế hệ.

      Dương Giản cười cười : “Tôi quên rồi, thôi được, tôi thành thành ở nhà xem tiệc liên hoan cũng được.”

      Vương Cẩm Trình : “Cậu cần lừa tôi.” Gã do dự lát, cẩn thận bảo, “Vậy đến nhà tôi đón năm mới .”

      “Hả?” Dương Giản dừng bước.

      Vương Cẩm Trình cũng dừng lại theo .

      “Tôi thay mặt cả nhà, mời cậu đến nhà tôi ăn Tết.” Vương Cẩm Trình cười .

      Dương Giản híp mắt, xuyên qua thấu kính nhìn Vương Cẩm Trình, tựa hồ có điểm thực.

      “Dù sao nhà tôi từ xuống dưới đều biết tôi là gay, giờ ổn định, họ cũng vui vẻ đón nhận, hơn nữa vốn dĩ cậu cũng quen với họ rồi phải , tốt rồi, qua đây qua đây .”

      Người đối diện còn lải nhải linh tinh.

      “Câm miệng.” Dương Giản.

      Vương Cẩm Trình nghẹn họng mà câm miệng.

      Dương Giản cúi đầu. Kỳ chẳng qua là vì ngực nơi kia đột nhiên vỡ tung, trong lòng sợ hãi, lấy đầu ngón chân nhàng đá đá cún con bên cạnh, đáp: “Cũng được, khi nào đây?”

      Vương Cẩm Trình cười ha hả: “Dương Giản, chừng nào cậu mới có thể khó chịu như vậy.” Gã phen giữ chặt cánh tay Dương Giản, , “ tại thu dọn chút, qua nhà của tôi ở .”

      Dương Giản bị gã kéo .

      Đột nhiên cảm giác bản thân có lẽ bắt đầu bị gã lôi kéo từ mười lăm năm trước. Gã luôn ở trước mặt mình, thoạt nhìn có chút lỗ mãng, nhưng ra là vì mình mà vượt mọi chông gai. Vương Cẩm Trình kéo Dương Giản, Dương Giản kéo cún con, mạch chạy về đích.

      “Gâu gâu ~” A, vẫn còn chuyện.

      Dương Giản kéo Vương Cẩm Trình lại, hỏi: “Này tóm lại nó tên là gì?”

      Vương Cẩm Trình đột nhiên nhăn nhó, ấp úng đáp: “Việc này, bởi vì đồng nghiệp đem chó cho tôi khăng khăng đòi nó phải mang họ của ấy, cho nên nó họ Mạc…”

      “Sau đó sao?” Dương Giản có dự cảm ổn.

      Vương Cẩm Trình gãi gãi đầu, : “Gọi nó Hao Thiên …”

      Tôi biết ngay mà. Dương Giản mang theo ý nghĩ như vậy, nhét cún thẳng vào tay Vương Cẩm Trình, lạnh lùng : “Sau này cậu nuôi .” rồi sải bước về đằng trước.

      “Ấy ấy, chậm chút, Dương Giản! Xứng với cậu hơn mà.” Vương Cẩm Trình bên dắt con cún nghe lời, bên đuổi theo Dương Giản. Dương Giản xụ mặt, tới lui, lại thấy buồn cười.

      Nhìn lại, ràng cún kia chẳng mua nợ Vương Cẩm Trình, sống chết theo gã. Vương Cẩm Trình hồi luống cuống tay chân.

      Dương Giản cuối cùng cười thành tiếng.

      Mọi người thường , lãng tử hồi đầu* kim bất hoán (kẻ hư biết hối lỗi quý hơn vàng).

      Dương Giản quay đầu lại, liền trông thấy tình .

      ——— —————-

      *回头 /huí tóu/ quay đầu cũng có nghĩa là ăn năn, hối cải. cách chơi chữ của chị Mạc thôi ^^~

      ———-Chính văn hoàn ———-

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện ── Cuộc sống đơn giản

      Part1: Có loại địa ngục gọi là chống lại địa ngục ──

      Vương Cẩm Trình thấy bàn đầy đồ ăn, há to miệng.

      “Muỗi sắp bay vào.” Dương Giản nhắc nhở gã.

      Vương Cẩm Trình im lặng: “Mùa này làm gì có muỗi.” Gã khó chịu chỉ chỉ bát đĩa, hỏi: “Đều là cậu làm hả?”

      “Vừa nãy cậu có thấy tôi gọi đồ ăn ngoài sao?”

      Vương Cẩm Trình kinh hãi.”Dương Giản… Cậu là thiên tài…” Vương Cẩm Trình vẫn ngơ ngác.

      Dương Giản nhìn gã rồi hỏi: “Sao nào? đáng ăn à?”

      “Ăn! Tôi ăn!” Thực là rơi lệ đầy mặt nha, nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể ăn đồ Dương Giản làm.

      Dương Giản chống cằm, chờ gã đánh giá.

      Vương Cẩm Trình cảm động : “Mỹ vị cực phẩm nhân gian.”

      Dương Giản hừ tiếng. Dù sao khó ăn cũng bị bảo là ngon, Dương Giản chẳng hi vọng nhiều.

      “Sau đó cậu biết làm cơm sao?” Vương Cẩm Trình trong mắt ánh tia mong đợi.

      Dương Giản cắn môi, : “Xem qua .” Thấy bảo công việc quá mệt mỏi, ai ngờ là nấu cơm.

      Mặc dù thế, Vương Cẩm Trình vẫn rất phấn khởi.

      Thế nhưng, hiển nhiên gã nhầm lẫn tình hình. Lúc gã lại đối mặt với bàn đầy đồ ăn mặt mũi trắng bệch.

      “Vì sao… Lại là mấy món này…”

      Dương Giản thản nhiên nhìn gã cái, : “Bởi vì tâm tình tôi tốt.” nghĩ lát, hỏi, “Tôi làm cơm ăn ngon ?”

      Vương Cẩm Trình nào dám trả lời thể ăn, : “Ăn ngon ăn ngon.”

      “Tốt lắm, ăn hết .”

      “…” Ai tới cứu gã…

      Part2: Cún làm bóng đèn

      “Này…” Dương Giản đẩy đẩy người ở .

      Vương Cẩm Trình gặm cổ , tay lần vào bên trong quần .

      “Ah… Từ từ…”

      Vương Cẩm Trình cởi áo sơ mi ra, hai mắt tỏa sáng.

      Hai gò má Dương Giản phiếm hồng, đôi mắt như nước. Vương Cẩm Trình thở hổn hển muốn chuyển động.

      Dương Giản đột nhiên chặn đầu gối trước lồng ngực gã, chỉ vào con cún ngửa đầu bên giường xem họ, : “Có người nhìn.”

      Vương Cẩm Trình lặng chút, : “Nó phải người.”

      “Nhưng thấy là lạ.” Dương Giản bảo, “Có cảm giác xấu hổ vì bị nhìn trộm.”

      “…” Cậu mà lại có cảm giác xấu hổ sao, thực là kỳ quái.

      Vương Cẩm Trình ở trong lòng cười nhạo, ngoài miệng lại dám , đành phải với nó: “Tiểu Thiên Thiên, thiếu nhi nên, tự mày vào phòng bếp bới thùng rác tìm đồ ăn .”

      Hao Thiên mở to đôi mắt ướt sũng nhìn gã vẫy vẫy đuôi.

      Vương Cẩm Trình đầu toàn mồ hôi, : “Nếu mày , tao dùng vũ lực.”

      Hao Thiên chẳng những , ngược lại chân trước đặt lên sô pha, liếm cái vào bên hông lộ ra của Dương Giản.

      Vương Cẩm Trình hóa đá.

      Dương Giản đưa tay xoa xoa đầu nó, : “Ngoan, tự mình chơi .” Hao Thiên liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng bếp.

      Vương Cẩm Trình buồn bực, đây chính là chênh lệch.

      Dương Giản cười dùng đùi cọ cọ hạ thân của gã, hỏi: “Còn muốn tiếp tục ?”

      Ánh mắt Vương Cẩm Trình ánh mắt càng thêm thâm sâu: “Đương nhiên.”

      Part3: So với thuốc lá càng khó từ bỏ hơn chính là Dương Giản ──

      Thỉnh thoảng Vương Cẩm Trình vẫn muốn hút thuốc. Đó là đương nhiên, bỏ mười mấy năm, đường lại quay lại lần, cai thuốc dễ dàng.

      Thời kì muốn hút thuốc gian nan, trong lòng giống như bị mèo cào. Dương Giản nhìn thấy vành mắt đen của Vương Cẩm Trình, đôi khi nghĩ thực là thuốc lá mà, để gã hút cũng được.

      Nhưng vẫn cam lòng, gã hút rất nhiều, nếu phóng túng với gã, lần này có thể chân chính thay đổi gã, phổi cũng hút thành đầy lỗ. Dương Giản nghĩ, thế nào mới có thể rời lực chú ý của gã đây. Cuối cùng chỉ nghĩ ra phương pháp rất bất đắc dĩ.

      Vì thế, mấy ngày kia, Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản đều thiếu chút nữa tinh tẫn nhân vong.

      Vương Cẩm Trình ghé vào lòng Dương Giản, thở dốc, Dương Giản nâng cánh tay vô lực, sờ sờ tóc gã, hỏi: “Còn muốn hút thuốc ?”

      Vương Cẩm Trình áp mặt vào ngực , đáp: “ muốn, còn sức nữa.”

      Dương Giản cười, trượt xuống, để sát vào bờ môi gã, dịu dàng hôn: “Thực là đứa bé ngoan.”

      Vương Cẩm Trình trừng , lát sau cũng đưa đầu lưỡi ra, vừa hôn vừa : “ có cách, đối với tôi mà , Dương Giản so với thuốc lá càng khó từ bỏ.”

      Part4: Đúng thế, gã là thầy giáo ──

      Vương Cẩm Trình này, rất hay cậy mạnh, tùy tiện ném đồ vật thất lạc, cũng có thể đánh người vào bệnh viện, có đôi khi chuyện rất du côn, hơn nữa… Thích giầy đá bóng. Dù sao ngắm thế nào cũng giống thầy giáo.

      Nếu gã theo con đường nghệ thuật, đại khái còn có khả năng gọi gã là phong cách tự nhiên, nhưng gã vẫn cứ là phó giáo sư hóa học.

      “Trước khi cậu học ngành hóa học, tôi vẫn cho rằng muốn làm hoá học đều là đầu đội mũ chóp, cầm cây gậy trộn qua trộn lại trong nồi.” Dương Giản với gã.

      Vương Cẩm Trình im lặng: “Đó là thầy mo mà.”

      lần Dương Giản nảy ra ý nghĩ nông nổi muốn đến trường Vương Cẩm Trình đón gã, được cho hay thầy Vương lớp. hỏi cụ thể phòng học, chậm rãi tới, từ cửa sau bước vào phòng học.

      Vương Cẩm Trình ở bục giảng, miễn cưỡng giảng bài, sinh viên ở dưới cũng miễn cưỡng nghe, Dương Giản nhìn thấy sinh viên phía sau gục xuống rất nhiều… Đây chính là tình trạng gã dạy sao?

      “Nguyên tử điện tiến vào vị trí này, sau đó tách vỏ ngoài ra, phản ứng này gọi là…” bục giảng Vương Cẩm Trình đột nhiên dừng lại, hỏi: “Chương trước tôi qua, còn ai nhớ nào?”

      Sinh viên dưới lớp lập tức tỉnh táo, bắt đầu lật sách.

      Vương Cẩm Trình cười cười: “Cậu ngồi hàng cuối cùng kia, cậu trả lời xem nào?”

      Mọi người quay đầu lại, thấy người đẹp trai giày tây cuối hàng, ràng phải sinh viên.

      Dương Giản chống cằm, biết là gã chỉ mình, chậm rãi mỉm cười, : “Em biết, thưa thầy.”

      Vương Cẩm Trình làm bộ nhíu mày: “Vậy cũng được, để tôi dạy bù riêng cho em.”

      Vào buổi tối, Vương Cẩm Trình ôm cổ Dương Giản, kéo lên giường, cắn tai rồi : “Thầy đến dạy em đây.”

      Dương Giản lườm gã cái.

      ——— —————————-

      Ngoại truyện ── Hao Thiên chuyện tình

      Chuyện là bắt đầu từ ngày đó Dương Giản như thường lệ dắt Hao Thiên nhà bọn dạo.

      Dương Giản vẫn rất chú trọng thể xác và tinh thần của cún cưng được khỏe mạnh, có thời gian ngày nào cũng dắt chó ra ngoài tản bộ.

      Kết quả, được nửa đường, bạn Hao Thiên đột nhiên chạy về phía trước, Dương Giản bị nó kéo , kinh hãi, quả nhiên là ngày thường phải cho ăn nhiều lắm, sức lực sao lại lớn như vậy.

      Con chó ngu ngốc nhà mình dừng lại trước con khác, hướng về phía con cún kia thắt nơ bướm hẳn là nàng cún mà vẫy đuôi.

      “= =#” hóa ra là trông thấy mỹ nữ cún.

      “Ai nha, chú cún này đáng .” Chủ nhân của mỹ nữ cún kia cũng là mỹ nữ, nàng cười khen ngợi Tiểu Hao Thiên, ánh mắt lại nhìn thẳng vào Dương Giản.

      Dương Giản cũng cười : “Cũng được cũng được.” Sau đó vội vàng kéo dây thừng của Hao Thiên.

      Nhưng con cún ngu ngốc kia chỉ mực vẫy đuôi về phía mỹ nữ cún.

      Mỹ nữ ngồi xuống, vuốt vuốt Hao Thiên, hỏi: “ chàng này tên là gì đây?”

      Chó đương nhiên trả lời, trả lời cũng chẳng biết, ôm ý nghĩ như vậy, Dương Giản giúp cún đáp: “Gọi nó Tiểu Thiên được rồi…”

      Hao Thiên quay đầu lại trừng mắt nhìn chủ nhân nhà mình, được tùy tiện bóp méo tên người ta.

      “Tiểu Thiên này.” Mỹ nữ đưa cún nhà nàng đến trước mặt Hao Thiên, , “Em nhà tôi tên Phỉ Phỉ nha.”

      “Gâu gâu ~” Hao Thiên thở ra cả đầu lưỡi. Sắc cẩu a… Gia giáo nghiêm rồi…

      Mỹ nữ đứng lên, bảo với Dương Giản: “Tôi mới chuyển đến, tên là Phương Dao, xin được chỉ bảo thêm.”

      Dương Giản trong lòng thở dài, đáp: “Tôi tên là Dương Giản.”

      “Dương Tiễn?”

      Dương Giản tính tình tốt: “Là đơn giản, Giản.”

      “A.” Mỹ nữ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó cười rộ lên.

      Vì thế hai người trò chuyện, Dương Giản thái độ bình thản phụ họa lời của người đẹp, tay lại ngừng kéo dây xích.

      Đáng tiếc con cún kia chỉ vòng quanh Phỉ Phỉ tiểu thư nhà người ta, chịu . Cho đến khi Phương tiểu thư còn mấy hào hứng, dắt Phỉ Phỉ rồi, Khiếu Thiên mới thả cái đuôi xuống, ngoan ngoãn để Dương Giản kéo về nhà.

      Từ đó về sau, Dương Giản dắt cẩu dạo, tất gặp Phương tiểu thư. Gặp Phương tiểu thư, tất nhiên gặp cún cưng Phỉ Phỉ nhà nàng. Gặp Phỉ Phỉ, Hao Thiên tựa như hăng tiết, bị nó cản lại đứng chuyện phiếm. Thường xuyên qua lại, tình cảm giữa Hao Thiên và Phỉ Phỉ ra càng ngày càng tốt.

      Khiến Dương Giản phát ánh mắt Phương tiểu thư nhìn hn càng ngày càng lóng lánh, quyết định.

      “Sau này cậu dắt cẩu dạo.” Dương Giản với Vương Cẩm Trình.

      “A?” Vương Cẩm Trình lắp bắp kinh hãi, “Nó nghe lời tôi mà.”

      “Mặc kệ.” Dương Giản ném lại hai chữ rồi nghênh ngang rời .

      Vương Cẩm Trình vẻ mặt đau khổ, bảo với Hao Thiên: “Mày đừng có chạy lung tung nha, mày mà xảy ra chuyện gì, ba Dương nhà mày đem tao làm thịt.”

      Vương Cẩm Trình dắt chó ra ngoài, vừa mới hoàn hảo bắt đầu, đột nhiên Hao Thiên như nổi điên chạy về phía trước.

      Vương Cẩm Trình cực kỳ hoảng sợ: “Đứa này phải bị bệnh dại chứ?”

      Chờ gã thấy Hao Thiên hướng về phía con chó cái vẫy đuôi, lúc này mới ngộ ra. Ôi, xuân về hoa nở.

      Phương tiểu thư vừa nhìn, hôm nay đổi người, sửng sốt, trực tiếp hỏi: “ là ai?”

      Vương Cẩm Trình buồn bực, tại thịnh hành kiểu bắt chuyện vậy sao, rất thẳng thắn đáp: “Tiểu thư, tôi cũng biết .”

      Phương tiểu thư nháy mắt mấy cái, hỏi: “A, ngại, tôi là bình thường đều thấy Dương Giản dắt chó dạo.”

      Vương Cẩm Trình đột nhiên thông suốt, nghĩ thầm, được, Dương Giản, sau lưng tôi dụ dỗ đẹp nha.

      Vương Cẩm Trình cười : “Tôi là em họ ấy.”

      Vương Cẩm Trình vốn định gật đầu như vậy rồi cho qua là được rồi, thế nhưng Hao Thiên sống chết chịu rời khỏi Phỉ Phỉ.

      Gã rốt cuộc cậy mạnh, kéo cái, Khiếu Thiên bị kéo từng bước, nổi giận, quay đầu hướng Vương Cẩm Trình phẫn nộ sủa.

      “Làm sao đối xử với cún cưng ác thế?” Phương tiểu thư nhíu mày chỉ trích Vương Cẩm Trình.

      Vương Cẩm Trình tủi thân, gã cũng là cẩn thận thôi… Đối phó với chó vẫn là Dương Giản thuần thục hơn.

      Phương tiểu thư hôm nay gặp được Dương Giản, vốn cũng rất thất vọng, nhìn thấy em họ “thay mặt” còn thô lỗ như vậy, nhất thời tâm tình tốt, hỏi: “Dương Giản sao lại tới?”

      Lại là kẻ bị Dương Giản mê hoặc, Vương Cẩm Trình thở dài: “ ấy rất bận, có thời gian.”

      Phương tiểu thư cũng buồn bực, vội vàng mang Phỉ Phỉ của mình . Hao Thiên đáng thương nhìn thấy Phỉ Phỉ bị mang , gâu gâu sủa cũng chẳng thấm vào đâu, sau đó đem toàn bộ tức giận trút vào người Vương Cẩm Trình, đối với gã sủa trận, cũng chẳng nghe lời nữa.

      Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ.

      Vài ngày sau, đều là Vương Cẩm Trình mang Hao Thiên ra ngoài tản bộ. Hao Thiên theo lẽ thường thấy Phỉ Phỉ hướng tới, Phương tiểu thư lại trông thấy Vương Cẩm Trình trốn, kết quả chung quy Hao Thiên cách nào tiếp cận Phỉ Phỉ.

      Cho đến ngày, Phương tiểu thư rốt cục nhịn được, hỏi Vương Cẩm Trình: “Dương Giản… Cũng đến sao?”

      Vương Cẩm Trình muốn trợn trắng mắt, thế này cũng quá ràng, liền du côn đáp: “Đúng vậy, ấy bận quá.” Gã cười cười, , “ cũng cân nhắc tới tôi chút nào sao? Tôi cũng tệ mà.”

      Phương tiểu thư xấu hổ và giận dữ ôm cún . Vì thế Hao Thiên vừa mới đụng tới móng vuốt Phỉ Phỉ bị đẩy ra trở nên phẫn nộ, về đến nhà bổ nhào vào người Dương Giản, cắn ống quần Dương Giản, trong mắt đầy nước, thế nào cũng nguyện cùng Vương Cẩm Trình ra cửa.

      Vương Cẩm Trình cũng nổi giận, với nó: “Người đàn bà kia vừa nhìn biết ta lợi dụng của chó nhà mình hấp dẫn mày, mục đích là quyến rũ ba Dương của mày. Mày là cún trong nhà, sao có thể bởi vì sắc đẹp mà ly gián tao và ba Dương của mày!”

      Hao Thiên hướng Vương Cẩm Trình sửa: “Gâu gâu gâu gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu!”

      “Ai…” Vương Cẩm Trình chuyển hướng Dương Giản xin giúp đỡ, “Cậu phiên dịch hộ.”

      Dương Giản miễn cưỡng ngồi ghế sa lon, : “Nó bảo, vậy làm sao cậu có thể vì hạnh phúc của bản thân mà hi sinh hạnh phúc của nó.”

      Vương Cẩm Trình đen mặt, : “Sau này cả nhà cấm xem phim lúc tám giờ!”

      Dương Giản trừng mắt liếc gã cái: “Nhà này cậu làm chủ hay là tôi làm chủ?”

      Vương Cẩm Trình vội vàng đáp: “Đương nhiên là cậu làm chủ. Chẳng qua mọi chuyện cũng là bởi cậu, nếu bởi khuôn mặt này của cậu rất đào hoa, sao có thể phiền toái như vậy.”

      Dương Giản giận tái mặt: “Tâm là của người khác, tôi chẳng xen vào. Lẽ nào muốn tôi vĩnh viễn cũng ra khỏi cửa?”

      Vương Cẩm Trình trầm mặc, rốt cục ôm lấy Dương Giản, : “Được rồi, tôi ghen mà thôi, cậu cũng đừng mắng tôi.”

      Dương Giản thở dài: “Chờ ngày tôi già rồi, mặt tòan là nếp nhăn, ai ngắm, khi đó cậu mới an tâm .”

      Vương Cẩm Trình cười: “Khi đó, cũng chỉ có mình tôi cậu.”

      Người này luôn luôn , từ ngày trước đến tận bây giờ, cho đến tương lai.

      Dương Giản cũng ôm Vương Cẩm Trình, hạ tầm mắt xuống, cảm nhận tim đập trong lồng ngực gã.

      Bất quá…” Cậu đừng có chỗ nào lúc nào cũng động dục! “Dương Giản tóm lấy bàn tay gã ở trong quần áo, .

      Vương Cẩm Trình vô tội đáp: “Tôi chỉ động dục với cậu thôi.”

      Trong lúc qua hai lại, thời điểm muốn bừng cháy, chân Vương Cẩm Trình tê rần, lập tức biến sắc: “Chó thúi! ngờ dám cắn tao!”

      “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

      Dương Giản nhíu mày: “Nó , cậu là sắc lang, cậu cứ tự mình vui sướng mặc kệ tôi.”

      “Ô ô ô ô, gâu gâu gâu gâu…”

      “Ô ô ô ô, tôi muốn gặp Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ ~ “

      Vương Cẩm Trình quay đầu, nhìn Dương Giản: “Những lời này từ miệng cậu ra quái quái thế nào ấy…”

      Dương Giản đẩy đẩy kính mắt: “Tôi chỉ phiên dịch mà thôi.”

      Dương Giản nhấc ống quần Vương Cẩm Trình lên, thấy cũng bị cắn rách da, trầm tư hạ xuống, thở dài: “Để tôi dắt .”

      Vì thế vào buổi hoàng hôn mỹ lệ, lại là thời điểm dắt chó, Dương Giản gặp lại Phương tiểu thư cùng Phỉ Phỉ nhà nàng.

      Phương tiểu thư thấy Dương Giản, hiển nhiên rất vui vẻ: “ rốt cuộc tới.” Phương tiểu thư đỏ mặt , “Gần đây đnag bận việc gì sao?”

      Dương Giản cười cười đáp: “Gần đây tôi bị bắt xem mắt.”

      Phương tiểu thư lập tức mặt mày biến sắc: “Xem mắt?” Nàng nôn nóng chút, “ xuất sắc như vậy mà vẫn phải xem mắt sao.”

      Dương Giản cười khổ tiếng, thở dài: “ có cách nào khác, tôi đến tầm tuổi này, nhưng vẫn chưa có bạn , người trong nhà sốt ruột.”

      Phương tiểu thư ngẩn người, hỏi: “Vì sao lại có bạn ?”

      Dương Giản hạ ánh mắt xuống, trầm mặc, chậm rãi trả lời: “Cũng phải cố ý, nhưng chỉ có điều thể quên được người.”

      Phương tiểu thư nhìn thấy vẻ mặt Dương Giản đau buồn, trái tim cũng tan vỡ, hỏi: “Là bạn trước kia sao?”

      Dương Giản u buồn nhìn Phương tiểu thư, gì. Nhưng Phương tiểu thư hiểu, ánh mắt này từng trải qua biết bao đau thương khiến đau lòng người.

      Phương tiểu thư miễn cưỡng cười : “ nên bắt đầu cuộc sống mới, tìm kiếm tình mới.”

      Dương Giản nhàng lắc đầu: “Tôi từng thử qua, nhưng mỗi lần lại là lần thất bại, tôi nghĩ…” Dương Giản ngước mắt lên, sau mắt kính ánh dịu dàng. “Có lẽ cả đời tôi cũng quên được ấy.”

      Phương tiểu thư thở dài, khịt khịt mũii: “Nếu mong muốn, tôi sẵn lòng nghe chuyện xưa của , giúp chia sẻ chút.”

      Nửa giờ trôi qua. Phương tiểu thư khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Thực cảm động, nhất định phải tiếp tục chờ ấy.”

      Dương Giản gật gật đầu, xoa đầu Phương tiểu thư: “Cám ơn . nhất định được giống tôi, phải quý trọng người mình .”

      Phương tiểu thư khóc gật gật đầu.

      Dương Giản ánh mắt nhìn lướt qua Phỉ Phỉ: “Song tại có Tiểu Thiên cùng tôi, tôi cũng hài lòng.”

      Phương tiểu thư lau lau mắt: “Đúng, nhất định phải thường xuyên đưa Tiểu Thiên chơi, để Phỉ Phỉ cùng nó.”

      Dương Giản gật đầu, chân thành đáp: “Cám ơn .”

      Dương Giản đưa tay bắt chéo sau lưng, đối với cái cây tạo thành hình chữ “V”.

      Vương Cẩm Trình trốn trong bụi cây bụm chặt miệng Hao Thiên phấn khích muốn lao ra, vẻ mặt xám xịt.

      Sau đó, Phương tiểu thư quên Dương Giản, lựa chọn chúc phúc cho và người . Từ đó về sau, Dương Giản cùng Vương Cẩm Trình luân phiên dắt chó tản bộ, mà Hao Thiên mỗi ngày được chơi cùng Phỉ Phỉ rất vui vẻ.

      Thực là tất cả đều vui vẻ. Song có là thế này ?

      ngày, Phương tiểu thư đột nhiên ngượng ngùng với Dương Giản: “Em họ kỳ cũng rất đàn ông… biết ấy có bạn chưa?”

      Dương Giản: “…”

      Hao Thiên, con đường tình của mày thực là gập nghềnh a.

      ——— ———————

      Ngoại truyện ── Khóa chặt thời gian

      “Giáo sư Vương.”

      Vương Cẩm Trình quay đầu lại, nhìn thấy sinh viên nôn nôn nóng nóng chạy về phía mình.

      Gã cười cười, : “Chậm chút, hôm nay rất nóng.”

      Sinh viên kia ngượng ngùng cười: “Giáo sư Vương, việc kia…”

      Vương Cẩm Trình lập tức hiểu ý cậu ta, : “ , cần nâng thêm mấy phần.”

      Sinh viên kia gãi gãi đầu, đáp: “Đạt tiêu chuẩn là được ạ…”

      “Để lại tên và số hiệu môn học của cậu cho tôi.”

      Sinh viên kia cảm động đến rơi nước mắt: “Giáo sư Vương thầy thực là quá tốt.”

      Vương Cẩm Trình cười híp mắt : “Vậy à, năm nay người tốt giống như tôi cũng nhiều lắm, có điều thời gian nghỉ hè cậu đến phòng thí nghiệm làm hai tuần .”

      “Dạ?” Sinh viên sửng sốt.

      Vương Cẩm Trình nhìn sinh viên kia “ thương” : “Trời cũng chẳng rơi bánh nóng miễn phí, sinh viên các cậu sống hơn hai mươi năm, sao lại đây?”

      Nam sinh kia thực ủy khuất. phải sinh viên , chính là thầy giáo rất biến thái mà.

      Vương Cẩm Trình đuổi sinh viên kia rồi, trở về văn phòng ngồi xuống, cầm lấy điện thoại nhấn số.

      “A lô.”

      Gã nghe thấy giọng trong điện thoại, khóe miệng nâng lên, : “Này, thân .”

      “… Cậu có biết tại ở Mĩ là mấy giờ ?” Dương Giản ở đầu bên kia điện thoại trả lời.

      Vương Cẩm Trình cười: “Tôi biết cậu ngủ, hơn nữa ở văn phòng gọi điện thoại chẳng phải mất tiền sao?”

      Dương Giản trầm mặc: “Cậu đúng là sửa được thói hư tật xấu của mình.”

      Vương Cẩm Trình cười to: “Đời người cũng qua nửa, sợ là còn hi vọng sửa được.” Gã tiếp, “Khi nào về?”

      Dương Giản đáp: “Ngày kia, chính là tôi sợ người nào đó rất nhớ tôi nên liều chết hợp công tác lại để về nước.”

      “Chẳng lẽ cậu chút cũng nghĩ tới tôi?” Vương Cẩm Trình hỏi.

      Dương Giản trong khách sạn ở Mỹ, nhìn xuyên qua cửa sổ sát sàn ngắm cảnh đêm bên ngoài, : “Cậu thử xem?”

      nghe thấy tiếng cười trầm lắng của Vương Cẩm Trình, Vương Cẩm Trình : “Cho dù qua bao nhiêu năm, cậu vẫn chút cũng thẳng thắn thành khẩn.”

      “Tôi cũng có thói hư tật xấu mà.” Dương Giản đáp lại.

      Hai ngày trôi qua, Vương Cẩm Trình đón ở sân bay.

      Gã thấy Dương Giản xa xa đeo cặp kính râm tới, có vài phần khí chất của giới nổi tiếng làng giải trí.

      … Người này bất kể bao nhiêu tuổi, đều nhất định phải để bản thân vẻ vang như vậy. Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ nghênh đón, kết quả thấy phía sau Dương Giản còn kèm theo người, gã lập tức sửng sốt, hỏi: “Sao cháu lại tới đây?”

      Thiếu niên đằng sau Dương Giản vẻ mặt hưng phấn, dùng hơi tiếng phổ thông kì quặc gọi Vương Cẩm Trình: “Chú !”

      Vương Cẩm Trình hiểu ra sao mới nhìn qua Dương Giản, Dương Giản nhún nhún vai: “Trước khi tôi trai cậu gọi điện thoại tới, bảo Tiểu Bùi muốn sang đây, muốn đường tôi chú ý thằng bé.”

      “Vừa vặn trường có ngày nghỉ, cháu qua đây chơi thôi.” Vương Bùi vui tươi hớn hở .

      Vương Cẩm Trình xem Vương Bùi ràng quá thừa sinh lực, bắt đầu cảm thấy đau đầu. Cậu cháu này từ bé trưởng thành ở Mĩ, so với người Mĩ bình thường còn hoạt bát hơn, Vương Cẩm Trình sợ nhất phải đối phó với loại sinh vật dồi dào sức lực có lối suy nghĩ thẳng tắp, có thể Vương Bùi từ còn đặc biệt bám lấy gã.

      Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ dẫn hai người về nhà. Trong lòng oán trách gã, đem con trai để lại ở hang ổ của đôi đồng tính luyến ái, cũng chẳng sợ con của mình học cái xấu.

      Dương Giản về đến nhà, liền chạy vội tới bên cạnh con cún già. Hao Thiên từ lúc nhiều tuổi hơn, càng lúc càng lười, cả ngày phải ăn chỉ nằm úp sấp, chọc nó, nó cũng chẳng quan tâm.

      Nhưng nó mấy tuần gặp Dương Giản, vẫn là rất nhớ chủ nhân của mình, bổ nhào vào lòng Dương Giản dụi dụi.

      Vương Cẩm Trình ở bên nhìn, cũng biết là ăn dấm chua của người, hay là ăn dấm chua của chó.

      Thu dọn xong lát sau, Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản đưa Vương Bùi ra ngoài ăn cơm, may mắn trai và chị dâu ở nước ngoài còn giữ lại thói quen ẩm thực trong nước, Vương Bùi đối với đồ ăn Trung Quốc bài trừ gì nhiều. Nhưng cậu nhóc nhìn thực đơn, thấy cái gì là lạ liền gọi cái đó, có món ngay cả Vương Cẩm Trình và Dương Giản cũng ăn. Vương Cẩm Trình biết cho dù gọi cậu nhóc cũng thể ăn được, vì thế nghiêm mặt đáp ứng, Vương Bùi lộ ra biểu tình cầu xin, Vương Cẩm Trình liền bại trận.

      Đáng hận nhất chính là, cuối cùng thừa lại đống thức ăn, Vương Bùi còn : “Thực là quá lãng phí.”

      Vương Cẩm Trình muốn lật bàn ngay tại chỗ. Sau khi trở về, Dương Giản cùng Vương Bùi bị lệch múi giờ, hai người xem tv đến khuya, Vương Cẩm Trình mình trong phòng ngủ chờ Dương Giản, chờ mãi liền ngủ mất.

      Trong ánh trăng mờ, cảm giác giường nặng xuống, gã xoay người ngăn lại người bên cạnh, nhắm mắt lại rồi cắn, hàm hồ : “Muốn đến chết rồi.”

      Dương Giản cúi đầu cười, đưa tay sờ thân dưới của gã, hỏi: “Nơi này muốn tôi sao?”

      Vương Cẩm Trình mở mắt ra, tà tà cười: “Toàn thân dưới đều muốn cậu.” Gã chậm rãi chuyển động hông, cọ vào tay Dương Giản.

      Dương Giản rút tay lại, đánh xuống mông gã, : “Càng già càng dâm đãng.”

      Vương Cẩm Trình hừ tiếng: “Đều là đôi chồng già, còn mất tự nhiên cái gì.” xong liền lột áo ngủ người Dương Giản.

      Dương Giản nâng nâng eo, để gã thuận tiện cởi bỏ quần áo, đưa môi lại gần, hai người hôn cùng chỗ. Bàn tay Vương Cẩm Trình trượt người Dương Giản, quả thực là thích buông tay.

      Gã cũng thấy hiểu sao lại như vậy, ràng là cơ thể quen thuộc đến thể quen hơn nữa, nhưng mỗi lần lại hề chán, ngược lại càng muốn nhiều hơn. Thích bị chính mình khơi dậy phản ứng, cúi đầu thở gấp ái muội hoặc đỏ hồng khuôn mặt, ngay cả run rẩy cũng đến tột cùng.

      Gã trườn xuống, ngậm bộ vị Dương Giản hơi ngẩng đầu, trước sau nhả ra nuốt vào.

      “Uhm…” Dương Giản ấn đầu gã xuống, ngón tay luồn vào tóc gã, theo tiết tấu khẩu giao của gã chậm rãi vuốt ve.

      Vương Cẩm Trình nhả thứ trong miệng ra, xuống phía dưới liếm hai túi , sau đó nâng eo Dương Giản lên, hướng nơi bí mật của cười ra chút khí. Dương Giản run rẩy, Vương Cẩm Trình lại càng cười thành tiếng, Dương Giản giãy dụa muốn đứng lên, Vương Cẩm Trình đỡ lấy bắp đùi của , đem đầu lưỡi đặt ở nơi chặt chẽ đó mà tiến vào.

      “Á…” Thứ gì đó mềm mại chui vào nơi kia, ướt át trắng mịn, so với thân thể càng kích thích, trong lòng chấn động càng thêm mãnh liệt, khó chịu vặn vẹo eo, Dương Giản nhắm mắt lại, ngửa đầu thở gấp.

      Tiếng nước trơn trượt thực mờ ám, Dương Giản kéo Vương Cẩm Trình, trong ánh mắt lộ vẻ gợi tình: “Được rồi.”

      Vương Cẩm Trình nhếch khóe môi, đỡ tính khí đặt giữa hai đùi Dương Giản, vừa muốn vào, đột nhiên có người gõ cửa.

      giường động tác hai người dừng lại, lát sau tiếng đập cửa dứt, Vương Bùi ở ngoài cửa gọi: “Chú , cà phê nhà chú để ở đâu?”

      Dương Giản đột nhiên cười ha hả, Vương Cẩm Trình sắc mặt xanh mét, hướng ra cửa, mở ra, trầm bảo: “Hơn nửa đêm uống cà phê cái gì!”

      Vương Bùi nháy mắt mấy cái, : “Cháu ngủ được muốn uống cà phê.”

      Vương Cẩm Trình tức giận đến mức thể hít vào hơi.

      Có Vương Bùi này làm bóng đèn to, Vương Cẩm Trình hộc máu từng ngày. Dương Giản công việc bận, Vương Cẩm Trình là giáo sư, có thể tự do sắp xếp thời gian tương đối rảnh ít. Vì thế Vương Bùi kéo Vương Cẩm Trình chơi chung quanh, thậm chí chạy đến trường gã giả bộ làm sinh viên, ở lớp hỏi mấy vấn đề cổ quái.

      “Vì sao trước kia cháu về nước có nhiều trò như vậy?” Vương Cẩm Trình nhịn được đành hỏi.

      “Bởi vì ông nội và bà nội ở mà.” Vương Bùi cười híp mắt đáp.

      A, hóa ra còn biết thương tình ông bà lớn tuổi… . Nhưng sao lại biết thương tình đồng cảm cho gã.

      Buổi tối Vương Cẩm Trình nằm ở giường, kêu thảm thiết rồi thở dài: “Thần linh ơi, mau dẫn nó .”

      Dương Giản nằm bên cạnh gã thấy buồn cười, lát sau, thấp giọng : “Nếu cậu có con, so với Tiểu Bùi cũng hơn là mấy.”

      Vương Cẩm Trình nhìn cái.

      Dương Giản duỗi người, bắt gặp ánh mắt Vương Cẩm Trình, : “ tại muốn có con cũng còn kịp.”

      Vương Cẩm Trình hỏi: “Cậu sinh cho tôi hả?”

      Dương Giản híp híp hai mắt: “Cậu tìm gà mái .”

      Vương Cẩm Trình ôm lấy Dương Giản, : “Tôi cũng muốn gà mái, tôi chỉ muốn cậu.”

      Gã cắn tai Dương Giản, ghé vào tai : “Chờ tôi già , mặc dù có con, nhưng tôi còn cậu nữa.” Gã nâng chặt khuôn mặt của Dương Giản, nhìn nếp nhăn khóe mắt của khi cười.

      Tuy rằng Dương Giản rất chú trọng chăm sóc, song thời gian vẫn trôi , có thể có người, càng thành thục càng mê người, hấp dẫn của Dương Giản đối với gã theo thời gian trôi qua càng ngày càng sâu đậm. Gã cách nào tự kềm chế cơn nghiện, cái gọi là chất độc Dương Giản.

      “Nếu cậu chết trước tôi, tôi ôm di ảnh cậu cùng Hao Thiên, hàng ngày phơi nắng.”

      “…” Dương Giản phen đẩy gã ra, , “Còn biết ai chết sớm hơn ai đâu.”

      Vương Cẩm Trình phẩy phẩy tay: “Ai da, tại chuyện chết chóc là quá sớm, còn nửa mà, gấp cái gì đâu.” Gã lăn lộn giường, “A a a, đều là tên nhóc thúi kia!”

      Vừa lúc đó, tiếng đập cửa lại vang lên. Ngoài cửa Vương Bùi gọi: “Chú !”

      Vương Cẩm Trình aish tiếng: “Thần linh ơi, hay là mang tôi !”

      Vương Bùi rốt cục phải , cậu nhóc ở sân bay lôi kéo tay áo Vương Cẩm Trình, lưu luyến rời.

      Vương Cẩm Trình cười díp mắt: “ thôi thôi, máy bay phải cất cánh.”

      “Còn tiếng nữa, chúng ta quá sớm mà.” Vương Bùi bĩu môi.

      Đó là bởi vì chú muốn mày mau về cho nhanh.

      Vương Cẩm Trình lại dặn dò chuyện, qua mấy tháng nữa phải Mĩ thăm hỏi cha mẹ và trai. Dương Giản đứng bên mỉm cười nhìn hai người bọn họ, cho đến lúc Vương Bùi thể tiếp tục kéo được nữa, cuối cùng lên máy bay.

      Vương Cẩm Trình lôi Dương Giản quay về.

      Dương Giản kinh ngạc hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

      “Trở về làm tình.”

      Dương Giản bị Vương Cẩm Trình tha về nhà, nghiêng ngả lảo đảo phá cửa phòng ngủ, Hao Thiên nằm úp sấp trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn xem hai chủ nhân, lại nằm xuống.

      Dương Giản nặng nề bị ném lên giường, còn chưa kịp kháng cự, bị hôn thô bạo chặn miệng.

      “Uhm… Đừng…” Vương Cẩm Trình vẫn hay cậy mạnh như vậy, bất kể đẩy thế nào cũng vô tác dụng.

      Quần áo bị ném dưới giường, âu yếm rên rỉ đầy mồ hôi, chuyện ân ái khiến suy nghĩ sục sôi. Thời điểm hai người kết hợp, ôm ấp lẫn nhau, dù đưa hay nhận, kỳ đều đại diện cho thứ gọi là “Tình ”.

      Dương Giản ôm bả vai Vương Cẩm Trình, cắn môi, nửa mình dưới tê dại trận khoái cảm truyền đến, trong lúc mơ hồ, nhìn thấy người ấy phía nhíu mày nét mặt gợi cảm, đột nhiên nhớ tới lâu lâu trước kia, có thiếu niên bỗng nhiên xuất phía sau bồn hoa. Thiếu niên mang theo biểu tình phẫn nộ, hung hăng nhìn mình chằm chằm. Điếu thuốc dưới chân cậu ta còn chưa tắt, đốm lửa lóe sáng, tản ra hương vị nhàn nhạt.

      Khi đó họ cũng nghĩ tới, rất nhiều năm sau cả hai quấn quít thân thể.

      Cũng ngờ, bọn họ lại yên thương nhau, sâu đậm như vậy.

      —— Toàn văn hoàn ——

      ——— —————

      —————–

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :