1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      này khác xa người lắm mánh khóe, khôn lỏi lại chua ngoa độc miệng trong ấn tượng của .

      Khi cất tiếng hỏi, khi ngẩng đầu lên, trong chớp mắt, thấy được gương mặt chút phòng bị của này.

      Bóng đêm tôn lên gương mặt trắng trẻo của , mộc mạc và đơn giản, kiên cường, nghiêm nghị, tự tin, kiêu ngạo, lãnh đạm, thậm chí cả thanh cao đẹp đẽ.

      Đôi mắt như nước, trong sáng ràng, chỉ có niềm vui sướng che giấu, giống như trẻ con, yếu ớt và bất lực ngóng trông bất kì người nào đó đến.

      Dù chỉ trong chớp mắt nhưng cũng thấy giật mình, trái tim như bị thứ gì đó đâm vào. Song chỉ giây sau, tất cả mọi thứ trong mắt lại trôi tuột , lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt bình thản như mọi khi.

      chuyển biến nhanh chóng này khiến cảm thấy như thể cho rằng người khác, kết quả lại khiến thất vọng.

      nhìn , nhạt nhẽo : “Em chờ ai à?”.

      lắc đầu, rất quả quyết: “”.

      Sau đó?

      có sau đó. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, gì cả.

      Nghê Gia tìm đề tài để hỏi: “, sao lại ở đây?”.

      Việt Trạch im lặng, thầm nghĩ, tôi cũng muốn biết câu trả lời đây.

      gãi gãi mũi, dối mà mặt đỏ tim đập nhanh, còn chọn đề tài có hứng: “Vừa rồi ngồi xe, vốn định gọi điện hỏi em chừng nào cần chuyển máy móc đến, ngờ lại gặp em ở ngay ven đường”.

      Đề tài này quả nhiên thành công trong việc khơi dậy hứng thú của Nghê Gia, lập tức đứng lên, : “Đương nhiên càng nhanh càng tốt, tất nhiên cũng phải xem các kĩ sư bên khi nào tiện nữa”.

      “Ừ, để tôi xem thế nào, đến lúc đó liên lạc với em.” rất tự nhiên, “À đúng rồi, tôi có số của em”.

      Nghê Gia bèn lấy di động ra, trao đổi số điện thoại với , sau đó còn lịch : “ Việt bận rộn như thế, chỉ cần để cấp dưới liên lạc với tôi là được rồi, cần tự mình lo liệu đâu”.

      Việt Trạch gật đầu, nhìn xuống tay , hỏi: “Bác sĩ có nghiêm trọng , vết thương ấy?”.

      Nghê Gia sờ sờ cánh tay, đáp: “À, sao đâu ạ”.

      Từ sau khi xuất , luôn duy trì khoảng cách với , cười rất đẹp nhưng cũng rất xã giao, trả lời câu hỏi cũng vậy. Nếu là công việc làm ăn, năng tỉ mỉ, song chỉ cần đụng chạm chút xíu đến vấn đề cá nhân, chỉ trả lời đối phó hai chữ cho xong.

      kì lạ!

      Việt Trạch phải là người giỏi thúc đẩy bầu khí.

      Nghê Gia cũng có ý kiến gì, giống như so với việc phải tán chuyện với , thà chọn im lặng đầy lúng túng còn hơn.

      Mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, mở máy, là Nghê Lạc.

      “Nghê Gia, chị ở đâu?” Giọng điệu của cậu có vẻ khá hơn trước chút.

      Nghê Gia mềm cả người vào khoảnh khắc này, hiểu tại sao, đột nhiên thấy hơi tủi thân. nhếch miệng, tức giận quát cậu: “Em quan tâm chị ở đâu làm gì?”.

      Nghê Lạc thắc mắc: “Chẳng lẽ chị sợ buổi tối tôi vui vẻ bên ngoài hả?”.

      Đúng là muốn ăn đòn mà!

      Nghê Gia trợn mắt: “Vườn hoa vòng xuyến, đại lộ số Bảy. Năm phút nữa đến, tự gánh lấy hậu quả”.

      Nghê Lạc “hứ” tiếng rồi cúp điện thoại.

      Nghê Gia bỏ điện thoại, bất giác mỉm cười, thằng ranh thối này, vẫn còn chút lương tâm. phấn chấn nở nụ cười rồi mới phát Việt Trạch vẫn ở bên cạnh, bèn xốc lại cảm xúc, bày ra dáng vẻ buồn vui.

      Song, với , nhìn thấu thay đổi cảm xúc như trẻ con này chẳng tốn chút sức lực nào.

      Xem ra bé này cãi nhau giận dỗi với bạn trai rồi, vừa mới được dỗ dành cái là vui như được kẹo, đúng là đáng .

      Việt Trạch khẽ cong đôi môi mỏng, : “Tôi trước nhé”.

      Nghê Gia vui vẻ vẫy vẫy tay với , nhìn chẳng khác gì mèo chiêu tài. Đây là lần đầu tiên nở nụ cười thuần túy nhất hề che giấu bản thân mình trước mặt .

      Ánh mắt Việt Trạch thoáng khựng lại, quay lưng bỏ .

      Năm phút sau, Nghê Lạc đến, hết sức khó chịu oán thán: “Tôi điên rồi, nếu biết sớm phiền toái thế này, tôi hứa bệnh viện rồi về nhà với chị. Người giữ lời là con cún, tôi muốn làm cún nên mới đến tìm chị thôi. Hừ, sau này tôi tuyệt đối dễ dàng hứa hẹn cái gì với chị hết”.

      Chị em là con cún, chị cũng ép em hứa hẹn gì với chị, là do em mình quyết định đấy chứ!

      Nghê Gia cười hì hì, nhảy lên túm bả vai Nghê Lạc, vò đầu cậu: “Nhớ chị cứ , vờ lạnh lùng cho ai xem chứ!”.

      Chiều cao của Nghê Lạc lại bị kéo thấp xuống, cậu gần như xù lông ra: “Chị có thể sửa thói quen động tí là ra tay được hả? A a, bỏ tay ra, á, chị bỏ tay ra…”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      20



      Chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi tuổi của hai chị em, Nghê Gia khăng khăng mời Mạc Doãn Nhi, chuyện hôm đó ở bệnh viện vất vả lắm mới nhạt dần . Tuy và Nghê Lạc ra, nhưng ở vấn đề này hai người ràng bất đồng ý kiến. Dù sao, Nghê Lạc và Mạc Doãn Nhi cũng từng đón sinh nhật cùng nhau những mười tám năm!

      Nghê Gia nhức đầu, vì sao ả kia cứ phải chạy vào cuộc sống của chứ?

      Hôm nay, Nghê Gia xuống nhà từ sớm, phát Nghê Lạc dậy rồi, lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn, ăn bữa sáng.

      Nghê Gia dụi dụi mắt, nhìn nhầm, véo véo má mình, cũng nằm mơ.

      ngờ vực bước xuống, phát Trương Lan đứng ngay trước cửa phòng, dáng vẻ khiếp sợ như thấy ma, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hết sức quy củ của Nghê Lạc, chớp mắt liên tục.

      Chuyện này chưa bao giờ xảy ra cả! Thằng bé này phải hóa điên rồi chứ?

      Nghê Gia ngồi trước mặt Nghê Lạc, đa nghi như Tào Tháo nhìn cậu: “Chỉ ăn bữa sáng thôi mà, ngồi thẳng tắp như thế làm gì?”

      Nghê Lạc đực mặt, như gì, lúc sau mới uể oải chán chường xuôi vai xuống, thả lỏng tấm lưng mình: “Chẳng phải là do chị hại à? Đứng có tư thế đứng, ngồi có tư thế ngồi, đến cả ngủ cũng phải dùng tư thế cố định!”.

      Nghê Gia bật cười, xem ra thu hoạch phong phú đây: “ như thế, em dậy sớm thế này, cũng là do chị ‘hại’”.

      nhảm!” Nghê Lạc nóng nảy lườm , khổ sở, “Ở căn cứ, cứ sáu giờ sáng là phải dậy chạy bộ. Tôi còn là thiếu niên đương tuổi ăn tuổi lớn, lại bị chị tống cho người ta hủy hoại, chị tàn nhẫn”.

      Nghê Gia trợn mắt, khinh bỉ: “Em mà vẫn thiếu niên? Em vẫn đương tuổi ăn tuổi lớn? Lớn chỗ nào? Lớn chỗ nào? Nếu còn lớn nữa, tiếng rên của Trương Hinh chắc thành tiếng ma quỷ chọc thủng lỗ tai rồi”.

      “Phụt” Nghê Lạc suýt sặc sữa tươi, “Tôi xin chị, đừng làm tôi vừa nuốt vào phun ra như thế được ?”.

      Nghê Gia với lấy miếng bánh mì, lấy làm ngon lành gì: “Hừm, chị nghe , thói quen của người được tạo nên trong hai mươi mốt ngày, chị thấy thói quen dậy sớm và nghiêm chỉnh này của em rất tốt, hay là…”

      “Đừng hòng.” Nghê Lạc lộ vẻ kinh hoàng, vô cùng ấm ức và buồn khổ nhìn Nghê Gia, phát câu này vô dụng với , lập tức dốc ruột dốc gan bỏ thêm câu, “Chị chưa từng nghe chuyện người mà nuốt lời kiếp sau biến thành con cún à? Hôm qua chúng ta giao hẹn rồi, tôi ngoan ngoãn đến trường, chị được đưa tôi đến chỗ khỉ ho cò gáy kia nữa”.

      Sao thằng nhóc này cứ cố chấp với con cún thế nhỉ?

      Nghê Gia ra vẻ thôi-được-rồi, thở dài: “Haizz, cũng chỉ có thể làm thế trước thôi”.

      Hôm nay, vì Nghê Gia ở nhà, Nghê Lạc dám tùy ý chạy ra ngoài chơi, chỉ có thể bực bội mụ mị ngồi trong phòng khách, xem TV đến tận trưa.

      Trong lúc đó, điện thoại bàn trà réo liên tục.

      Nghê Gia làm tổ ghế sofa viết dàn ý kịch bản đưa mắt nhìn, thấy là Đường Tuyên gọi, thờ ơ hạ lệnh: “ được nghe máy”.

      lần, được nghe máy.

      N lần, đều được nghe máy.

      Mặt mũi Nghê Lạc nhăn tít lại, miệng bặm vào, đứng ngồi yên.

      Nghê Gia cười cậu mà buồn ngẩng đầu lên: “Có phải người em đâu, em bị dằm đâm vào mông à?”.

      Nghê Lạc bất mãn: “Đường Tuyên là bạn tôi. Chị dựa vào đâu mà cho tôi nghe điện thoại của cậu ấy?”.

      “Nó là đồ cặn bã.” Nghê Gia ngước mắt nhìn cậu, “Tuy em cũng cặn bã chẳng kém, nhưng chị hi vọng nó khiến em tồi tệ hơn”.

      Nghê Lạc ngồi ở nhà ngột ngạt suốt ngày, vốn khó chịu trong lòng, giờ còn muốn quản lý cả việc cậu kết bạn với ai.

      Cậu đứng phắt lên, vơ luôn cái điện thoại bàn trà, lên tầng.

      Nghê Gia ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng nổi giận đùng đùng bỏ của cậu, nhưng cũng đuổi theo, dù sao cũng ở nhà, chẳng xảy ra chuyện gì được.

      Nghê Gia lắc đầu, bắt đầu viết kịch bản.

      ngờ nửa tiếng sau, Đường Tuyên đến nhà, còn có cả vài cậu trai ngượng nghịu mà Nghê Gia biết là ai. Vì họ là bạn của Nghê Lạc, nên quản gia cho họ vào nhà luôn.

      Sau khi Đường Tuyên vào, vẫn nịnh hót chào hỏi Nghê Gia, gọi là em xinh đẹp.

      Nghê Gia buồn nửa lời, ngồi sofa, ánh mắt lạnh , nhấc bàn chân nhắn lên, chậm rãi xoay xoay mắt cá.

      Đường Tuyên run lên, nhớ tới cú đá lần trước, lập tức nghiêm túc cười hì hì: “Bọn em tìm Nghê Lạc trước!”

      Nghê Gia nghi ngờ nhìn đám ấy lên tầng, nhíu mày, Nghê Lạc định làm cái quái gì thế? Nhưng nghĩ nghĩ lại, đám con trai ở nhà chắc cũng chỉ chơi game là cùng, quan tâm nữa mà viết kịch bản tiếp.

      lúc sau, lầu đột nhiên vang lên tiếng kêu đầy sợ hãi của Trương Lan:

      “Con, mấy đứa làm gì đấy?”

      Nghê Gia sửng sốt, bỏ laptop xuống, chạy lên phòng Nghê Lạc.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      xông vào, cảm thấy khí lạnh chảy ngược, suýt nữa muốn mù mắt luôn.

      Bốn thằng con trai mình trần như nhộng lăn lộn trong chăn.

      Hai cậu đẹp trai lạ hoắc kia nằm ghế, ràng biểu diễn gay show 18+.

      Còn Nghê Lạc, cậu chàng nằm giường, chiếc khăn mỏng che đến eo, ôm cậu thiếu niên đẹp trai khác, ánh mắt biếng nhác, khiêu khích nhìn Nghê Gia.

      Cậu nheo mắt lại, với Trương Lan mà ánh mắt lại như có như liếc về phía Nghê Gia:

      “Mẹ, mấy hôm nay Nghê Gia nhốt con ở căn cứ Nam Sơn, con phát ra mình có khuynh hướng này. Chị ta cho rằng uy hiếp được con, sau này còn gọi người đến trói con lôi , đúng là cầu còn được ấy chứ.”

      Trương Lan bị hình ảnh này dọa cho thần trí quay cuồng từ lâu, liền gào lên xé ruột xé gan với Nghê Gia: “Nghê Gia, tóm lại chị muốn gì? cho Doãn Nhi vào nhà chớ, còn hành hạ em trai ruột mình thế này! Chị phải làm cho cái nhà này gà bay chó chạy được yên bình chị mới cam tâm phải ?”.

      Nghê Gia trả lời, đến cạnh giường, sắt mặt lại, giọng vừa nặng nề vừa lạnh lẽo: “Cái trò rối tinh rối mù này là ý của ai?”.

      Tất cả im thin thít, ánh mắt trốn tránh của Đường Tuyên chợt lóe lên cái.

      Quan hệ hài hòa được tạo dựng giữa và Nghê Lạc vốn hết sức mỏng manh sau việc với Mạc Doãn Nhi ở bệnh viện. ngờ tên cặn bã Đường Tuyên này lại giật dây Nghê Lạc làm trò hề này để phản kháng.

      Giờ chỉ hận thể đá thằng Đường Tuyên này bay ra ngoài vũ trụ.

      Nghê Lạc vẫn còn rất tức giận, tự nhận hết trách nhiệm: “Ý của ai cái gì? phải chỉ là bữa tiệc quy mô thôi sao? Chẳng qua, đối tượng bây giờ tôi thích biến thành con trai rồi”.

      “Đối tượng em thích?”

      Nghê Gia hừ tiếng, nhếch môi mà hề có ý cười nào: “Là nó hả?”. Còn chưa dứt lời, sải bước về phía trước, giậm chân mạnh, đến chiếc giường cũng rung lên.

      Đường Tuyên thét “A!” tiếng đầy thảm thiết, bưng lấy cái đầu gối bị thương ngã lộn khỏi giường, rên la đau đớn.

      Nghê Gia nhìn Đường Tuyên chỉ mặc độc cái quần lót lăn lộn dưới đất, mặt lạnh như phủ sương: “Đường Tuyên, tôi cảnh cáo cậu”.

      Nghê Lạc ngờ Nghê Gia lại có thể ra tay với chiến hữu của cậu. Cậu tức tới độ mặt đỏ rực, nhảy phắt từ giường xuống, chỉ vào mũi Nghê Gia, gào lên: “Đây là phòng của tôi. Cậu ấy là bạn tôi! Chị có tư cách gì quản lý tôi, có tư cách gì đánh người! Chị thích đánh như thế chị đánh tôi , đánh tôi đây này!”.

      Nghê Lạc càng càng điên tiết, lao thẳng đến trước mặt Nghê Gia, hai mắt trừng trừng, rống lên:

      “Chị đánh chết tôi !! Việc này là chủ ý của tôi đấy, tôi tìm những người này đến đấy, liên quan đến Đường Tuyên! Chị làm gì được tôi nào? Chị đánh chết tôi ! Chị tưởng là chị đánh chết tôi có thể nắn thẳng tôi chắc?”

      Mắt Nghê Gia tối sầm lại, đột ngột vật ngã Nghê Lạc xuống giường. Những người còn lại đều bị khí thế hung thần ác sát của Nghê Gia dọa dẫm, ai nấy tự động tìm quần áo khoác lên người.

      “Chị bỏ ra!” Nghê Lạc bị đè ép dễ dàng như thế trước mặt bao người, cảm thấy nhục nhã đến tột bậc.

      Nhưng dạo này tâm tình Nghê Gia cũng tốt đẹp gì, giờ cơn tức bùng nổ, dùng lực mạnh gấp mấy lần bình thường:

      “Nghê Lạc, em có phải đồng tính luyến ái hay liên quan gì? Nếu em muốn tự làm tự chịu, chị tác thành cho em! Có điều…”

      Đồng tử co lại: “Em có tin chị tuốt tất cả con cháu của em ra để làm thụ tinh ống nghiệm, tìm người đẻ thuê ? Chỉ cần nhà họ Nghê có người nối dõi rồi, chị quan tâm việc em sống hay chết chắc? Sau này Hoa thị là của hồi môn theo chị về nhà chồng, về phần em, chị mặc kệ em miệng ăn núi lở, tự sinh tự diệt!”

      Nghê Lạc hoàn toàn chưa từng nghĩ đến Nghê Gia những lời này, kinh ngạc quên cả phản kháng.

      Ý của là, cậu chẳng có tác dụng gì, chẳng qua chỉ là người kế thừa gia tộc thôi sao? những khinh bỉ cậu mà còn muốn mang luôn cả Hoa thị sao?

      Nghê Gia xong, hung dữ đẩy cậu ra, đứng dậy đưa mắt nhìn những thiếu niên kia: “ cuốn xéo ra khỏi nhà tôi cho nhanh còn chờ gì nữa!”.

      Đám thiếu niên vừa rồi chứng kiến loạt những hành vi của Nghê Gia, giờ lại nghe thấy mấy câu thể tưởng tượng này, tất cả bị dọa sợ hết hồn, bèn gấp rút khiêng Đường Tuyên lên bỏ chạy trối chết.

      Nghê Lạc ngã xuống giường, ánh mắt dại ra, rồi bất ngờ nhảy dựng lên, chỉ vào Nghê Gia điên cuồng hét lên: “Cút! Tôi muốn nhìn thấy chị, chị cút ra ngoài cho tôi! Cút!”

      Nghê Gia lãnh đạm liếc cậu, xoay gót bỏ .

      mới được bước, nghe tiếng cười gằn của Nghê Lạc: “Nghê Gia, chị đáng sợ ”.

      Bước chân Nghê Gia bị ghìm lại.

      “Trong mắt chị, tất cả mọi người đều xấu xa hết. Chị cay nghiệt với Doãn Nhi, xấc láo với mẹ, cũng chẳng nhiệt tình gì với chị họ Nghiên Nhi.

      Chị suy nghĩ cho kĩ xem, chị có bạn ? Có người nào thích chị ? Nghê Gia, chẳng lẽ chị cảm thấy bây giờ chị vừa đáng sợ, vừa đáng thương lại vừa đáng buồn sao? Sao chị phải biến tôi thành loại người đáng sợ như chị? Sao chị cứ thích điều khiển cuộc sống của tôi? Chị từng hỏi ý kiến tôi chưa?”
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ban đầu cậu chỉ cười nhạt, nhưng càng càng giận, sau cùng khống chế nổi nữa, tiếng hét cứ văng vẳng trong phòng: “Chị thấy tôi là đồ cặn bã, cuộc sống của tôi đáng nhắc tới, nhưng trong mắt tôi, chị cũng chẳng khá khẩm hơn chút nào! Cuộc sống của chị cũng thất bại thảm hại!”.

      “Còn nữa”, cậu gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng , “chị biết , tôi.rất.ghét.chị!”.

      Nghê Gia sau khi nghe cậu xả cơn tức cứng đờ ở cửa, nhìn ra khoảng lúc lâu. biết nghĩ gì, cuối cùng, tiếng, bỏ .

      Nghê Gia im lặng xuống tầng, ngồi trong phòng khách, ôm laptop tiếp tục viết dàn ý, nhưng đầu óc trống rỗng, thể đánh ra thêm chữ nào.

      Bàn tay hơi run, như sợ, sợ những câu Nghê Lạc .

      Hai ngày sau, Nghê Lạc và Nghê Gia chiến tranh lạnh, câu nào với nhau.

      Nghê Gia bất giác chột dạ, thực ra còn pha lẫn chút ít hối hận. Bà nội thích cười, người trong nhà có thể chuyện trò với đôi câu cũng chỉ có Nghê Lạc.

      Bây giờ đến cả cậu cũng bị chọc giận, khí trong nhà chẳng khác nào trong hầm băng.

      Nghê Gia nghiêm túc suy nghĩ, cũng thấy hành vi của mình hơi quá đáng. Nếu Đường Tuyên cặn bã như thế, hẳn phải bắt tay từ chỗ y chứ phải làm mất hết thể diện của Nghê Lạc ngay trước mặt đám bạn cậu.

      Nhưng cũng hiểu lúc ấy mình bị làm sao mà lại bốc hỏa lên như thế. Như thể chuyện trong bệnh viện, chuyện của mẹ, chuyện của Mạc Doãn Nhi gần đây ép nghẹt thở, cần phải trút ra nhanh.

      Tuy rất muốn thừa nhận, nhưng quả bị Mạc Doãn Nhi ảnh hưởng rồi.

      kiểm soát nổi cảm xúc của mình.

      Đây là sức mạnh của Mạc Doãn Nhi?

      Nghê Gia, mày đúng là đồ bỏ mà! Kiếp trước mày cũng thế, muốn dạy dỗ ả, tranh giành với ả, ngay khi cảm thấy bị uy hiếp liền nổi điên lên với người nhà, chính tâm lý này hại chết mày, sao bây giờ mày còn thế? Nếu còn tiếp tục, mày lại giẫm lên vết xe đổ thôi.

      Nghê Gia cố gắng cười, nửa khắc sau, kiên cường xốc lại tinh thần, sao có thể bị quật ngã dễ dàng như thế?

      Đêm tiệc sinh nhật hai mươi tuổi, nhất định thể với phong thái tốt nhất.

      Tiệc sinh nhật được tổ chức vào đêm trước ngày sinh nhật, trước kia Nghê Gia thậm chí còn biết có cách mừng sinh nhật này. Trước ngày sinh nhật, mở bữa tiệc lớn, chơi đùa vui vẻ với các bạn, chờ đến mười hai giờ đêm, tất cả cùng nhau đếm ngược to, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, , sau đó đồng thanh : “Chúc mừng sinh nhật!”.

      Đón tuổi mới cùng đồng hành của bạn bè người thân, hạnh phúc biết bao!

      Nhưng mới chỉ nghĩ, Nghê Gia dằn nổi mình mà run lên khe khẽ.

      Đây coi như là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên công khai ra mắt giới thượng lưu.

      Đêm nay, nhất định phải làm tốt.

      Nghê Gia mở hộp lễ phục bàn ra, váy xòe công chúa màu hồng phấn.

      Chỉ nhìn thoáng qua, lặng lẽ đóng nắp lại.

      Lễ phục Trương Lan chọn đều dựa theo sở thích của Mạc Doãn Nhi. đến cái nhà này lâu thế rồi mà Trương Lan chưa từng đưa dạo phố, tủ đồ đến nay vẫn y nguyên, mọi thứ bên trong đều là màu hồng phấn của Mạc Doãn Nhi.

      ghét màu hồng phấn.

      biết chiếc váy Valentino xanh da trời lần trước do ai tặng.

      Nghê Gia ra khỏi phòng, vừa khéo thấy Nghê Lạc cũng vội vã xuống tầng, vội hét lên: “Nghê Lạc!”.

      Nghê Lạc dừng bước, vẻ mặt hơi khó chịu.

      Hai người vẫn hục hặc mà.

      Cậu chỉ nhìn cái ngắn ngủi rồi rời mắt chỗ khác, giọng điệu vui: “Gì đấy?”.

      Nghê Gia lí nhí: “Chị thích lễ phục mẹ chọn, muốn mua cái khác, nhưng…”, ngượng nghịu vặn tay, “chị muốn mình. Em…”

      Nghê Lạc ngẩn ra, bản mặt lạnh băng dần hòa hoãn lại, nhưng chỉ nửa giây sau, nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cậu liền trốn tránh, đượm chút khó xử: “Tôi, có người hẹn tôi có việc, hay là”, cậu nhìn đồng hồ đeo tay, “ba tiếng…”.

      “Thôi khỏi, chị tìm người khác!” Nghê Gia cố nở nụ cười, ba tiếng nữa, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.

      Nghê Lạc nhìn bằng ánh mắt phức tạp, ngập ngừng, nhưng rồi sau đó vẫn gì, bỏ trước.

      Nghê Gia cầm di động, nghĩ lát, mấy hôm nay Tần Cảnh lo quay phim, đêm nay đến đây cũng phải tranh thủ thời gian. Bạn cùng lớp có tiền như , muốn họ mua quần áo cùng, chẳng khác nào khoe mẽ.

      Nghĩ nghĩ lại, chỉ có thể gọi cho Tống Nghiên Nhi.

      Kết quả là Tống Nghiên Nhi dạo phố với Mạc Doãn Nhi, còn rất thân mật : “Gia Gia, hay là chúng mình cùng nhau , ra Doãn Nhi trùng ngày sinh với cậu, cũng rất có duyên mà, hai cậu nên làm bạn tốt mới phải”.

      Nghê Gia ngắt điện thoại, biết ngẩn người bao lâu, cũng biết nghĩ gì, đến lúc hoàn hồn, bấm số điện thoại của Việt Trạch rồi.

      Sau khi tiếng chuông chờ vang lên ba hồi, ai nghe máy, Nghê Gia vốn cũng rất bất an, giờ lại càng bối rối, cúp luôn điện thoại.

      Nhưng vừa dập máy bao lâu, Việt Trạch lại gọi đến, giọng vẫn nhàn nhạt như thế: “Có chuyện gì à?”.

      Nghê Gia căng thẳng tức , chẳng lẽ lại bảo, muốn rủ dạo phố mua sắm với tôi?

      Với tính cách lạnh nhạt của , nhất định từ chối nhỉ?

      cứng họng, trong đầu rối như tơ vò, lắp ba lắp bắp, chỉ được tiếng: “À…”.

      Người kia trầm mặc giây, “Sao thế?”.

      vẫn rất ngắn, nhưng lần này hình như pha thêm chút tình cảm.

      Nghê Gia nhắm mắt lại, chỉ có thể dối lừa ra trước rồi tính sau!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      21



      Nghê Gia dám muốn tìm dạo phố, các ý nghĩ xoay mòng mòng trong đầu, cắn răng lên tiếng: “À, lần trước , còn nợ tôi điệu nhảy, cái đó còn tính ?”

      Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, hai giây sau mới hỏi: “Là đêm nay à?”

      Nghê Gia nhanh nhảu gật đầu, ý thức được nhìn thấy, lại “ừm” tiếng.

      Chẳng hiểu sao, mỗi lần xong, hình như cũng phải phản ứng lâu hơn mấy giây.

      , “Ừ, vẫn tính”.

      Nếu người đại diện cho nhà họ Việt đến được, vậy quả thực là viên thuốc an thần lớn nhất.

      Nghê Gia thở phào nhõm, tiếp theo, lại biết thời biết thế tiếp: “Nhưng, chúng ta còn chưa từng nhảy với nhau bao giờ, chắc là, phải… tập luyện lần chứ!”.

      “À ~~” Sao nghe có mùi ý tứ sâu xa vậy nhỉ, “Nên ý của em là, bây giờ tôi qua đó?”.

      Nghê Gia mau mắn khách khí đáp: “Đương nhiên phải xem thời gian của Việt nữa, lúc nào tới cũng được cả”.

      Việt Trạch nghe xong câu trả lời vừa khách sáo vừa dối lòng của , khóe môi cong lên, nhưng giọng vẫn lạnh nhạt, nghe ra cảm xúc gì: “Đúng lúc có việc gì, lát nữa tôi qua chỗ em luôn”.

      “Rất cảm ơn .” nghe vậy hết sức vui vẻ, như vừa trút được gánh nặng.

      Mắt Việt Trạch lóe lên, dập máy.

      Nghê Gia chuẩn bị qua loa chút rồi xuống lầu.

      bộ ra ngoài, băng qua con đường cái xuyên rừng rất rộng.

      Hai giờ chiều, ánh mặt trời rực rỡ. Vạt nắng len lỏi qua những tán lá lòa xòa, mang lại hương vị đầy mơ mộng. Nơi nào có cây, khí luôn rất trong lành. Nghê Gia hít hơi sâu, tâm tình khoan khoái hơn nhiều.

      Chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy bãi cỏ xanh biếc, nhân viên của công ty tổ chức tiệc mừng bày biện sân bãi buổi tiệc ngoài trời đêm nay.

      Đêm nay, muốn cho tất cả mọi người thấy rằng, mới là đại tiểu thư của nhà họ Nghê.

      nghĩ đến chuyện của Mạc Doãn Nhi nữa, để ả ảnh hưởng tới cảm xúc của mình nữa.

      Còn chuyện của mẹ, thuận theo tự nhiên, sau này tùy cơ ứng biến, rồi có cơ hội bóc mẽ Mạc Doãn Nhi.

      Nghê Lạc, chỉ cần mềm mỏng dỗ dành cậu xong thôi.

      Phần , bây giờ quan trọng nhất là giúp Hoa thị giành được hạng mục Max Power, phải tiếp tục thực giao hẹn với cụ Việt.

      Nghê Gia băng qua ánh dương loang lổ dưới tán cây, đứng dưới tán cây ngô đồng chỗ cổng chính.

      Chẳng bao lâu sau, xe của Việt Trạch đến.

      Cửa xe mở ra, Nghê Gia hơi hồi hộp. ngờ xuống xe trước lại là người đàn ông vận đồ đen mặt lạnh như tiền, giống vệ sĩ, lại giống cả xã hội đen.

      Người đồ đen mở cánh cửa xe ở gần sát Nghê Gia, Việt Trạch bước xuống, hơi nheo mắt lại, nhìn khung cảnh được bố trí bãi cỏ, rồi mới nhìn về phía Nghê Gia, hỏi: “Tiệc tối nay được bày cỏ à?”.

      Nghê Gia gật đầu.

      “Thế sao em lại chạy ra đây?” phải em muốn tập khiêu vũ sao?

      Nghê Gia ngượng ngùng cười, : “Thực ra, kĩ thuật nhảy của tôi cũng khá lắm rồi, cần luyện tập nữa. Nhưng lễ phục dạ hội của tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, lại tìm được ai dạo phố cùng, thế nên…”.

      Việt Trạch bình tĩnh nghe hết, khuôn mặt tuấn tú vẫn tĩnh lặng như .

      Nhưng người áo đen bên cạnh lập tức thấy rùng mình, ông chủ của chúng tôi là để cho gọi đến dạo phố cùng chắc!

      Nghê Gia cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của người này, lập tức thấy ổn, vội mím môi, chột dạ ngước mắt nhìn Việt Trạch.

      đứng dưới nắng trưa, khuôn mặt tuấn tú được mặt trời chiếu rọi nét và rạng rỡ khác thường. Có lẽ nhờ ánh sáng, thoạt nhìn còn vẻ lãnh đạm nữa, trái lại toát ra nét biếng nhác thoải mái.

      Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, phảng phất ý cười mờ nhạt.

      Nghê Gia nhìn mà hiểu nụ cười rất khẽ kia của có ý gì, biết cười vì được mở mang tầm mắt với mưu ma chước quỷ của , hay tức vì bị lừa.

      Nếu hiểu, dứt khoát ra chiều thản nhiên, nhếch mép lên, cười hì hì đáp trả.

      Đồng tử của hơi co lại, nhìn khuôn mặt tươi cười chút xấu hổ của . Chừng ba giây sau, xoay người, còn quái gở mở cửa xe cho : “Thế lên xe nào”.

      Nghê Gia thoáng sửng sốt, tức khắc ngoan ngoãn nghe lời. Lên xe rồi mới phát , trong xe còn có mấy người đàn ông mặt lạnh như tiền khác trầm nhìn .

      Dọc đường , Việt Trạch gì, tính của là vậy.

      Về phần Nghê Gia, nghĩ, giá trị lợi dụng của Việt Trạch chính là mua quần áo với , buổi tối nhảy điệu với , sau đó có thể công đức viên mãn tiễn ông Phật sống này rồi.

      Vì suy nghĩ này, cũng cần cố tình lấy lòng , nên cũng gì.

      Còn mấy ông mặt mày lạnh tanh lại càng gì.

      Quãng đường hơn chục phút xe trôi qua trong im lặng.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :