1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Gia ngờ lại trả lời nhanh như thế, định cười cảm ơn lại, nhưng lại thấy kỳ kỳ, kết quả nặn ra nụ cười siêu méo mó.

      Nụ cười vừa kì cục vừa ngượng nghịu của hoàn toàn trái ngược với khí thế bức người khi nãy. Việt Trạch lặng lẽ nhìn , tuy ánh mắt biết nhưng cũng ánh lên chút niềm vui.

      Khi Việt Trạch tán thành đề nghị của Nghê Gia, Ninh Cẩm Nguyệt kinh hãi đến thể tin nổi. Vì sao Việt Trạch lại giúp đỡ Nghê Gia, nhìn lại lần nữa, đôi môi khuôn mặt nghìn năm tĩnh lặng của hình như khẽ cong lên?

      ấy cười sao?

      Còn con đàn bà này lại có thể mặt trơ trán bóng cười xấu xí như thế để dụ dỗ ấy. Nụ cười vừa kì dị vừa cứng đờ của hai người là sao? Mắt nhìn thẳng mắt là sao?

      ta nhất thời nổi điên lên, hung dữ nhả ra câu: “Chúng tôi mua máy, để bên họ bỏ tiền ra tiêu hủy”.

      Ninh Cẩm Niên bình tĩnh ngồi bên, hề có ý kiến.

      Mấy năm gần đây, sức sản xuất của vận tải Hoa thị rất yếu, cần thêm dây chuyền sản xuất, nhưng đặt chế tạo mới, ít nhất cũng mất hai năm. Mà sẵn có, chỉ có năm bộ năm ngoái bọn họ trả về thôi.

      Công suất của bộ dây chuyền rất lớn rồi, huống hồ lại còn là năm bộ. Ninh Cẩm Niên tuyệt đối thể để Hoa thị lấy được.

      Trước đây khi nghe được tin từ Mạc Doãn Nhi, nghĩ đến việc tìm Việt Trạch, song Ninh Cẩm Hạo chịu ra mặt giúp . Hôm nay vất vả lắm mới gặp Việt Trạch, nhắc đến việc này, ta lại nửa lời.

      Ninh Cẩm Niên từng có dạo hoài nghi rằng chỗ máy móc đó được thanh lý xong từ lâu, hoặc có lẽ tin tức sai lệch, mãi đến khi Nghê Gia nhắc đến, mới hay là . Dây chuyền sản xuất các thiết bị dự trữ năng lượng thuộc KARNER nhà họ Ninh còn rất yếu kém, khó có thể vượt qua những khó khăn về mặt kỹ thuật, mà F9A3 lại là dây chuyền sản xuất cốt lõi của Hoa thị. Nếu đoạt lại được từ tay Việt Trạch, Hoa thị còn là đối thủ nữa.

      Nhưng bây giờ, Việt Trạch ràng đắc tội với nhà họ Nghê vì nhà họ Ninh, hi vọng mới nhen nhóm bao lâu vậy là tan tành, nhà họ Ninh thể có được mấy bộ dây chuyền đó nữa rồi.

      Ninh Cẩm Niên rất muốn chen miệng bảo tiêu hủy . Song đàn ông đàn ang lại lời lỗ mãng đầy thù hận như vậy để đả kích đối thủ rất mất mặt, nhưng Ninh Cẩm Nguyệt chỉ là con nhóc hay hờn, bởi thế, yên lặng ngầm cho phép.

      Năm bộ dây chuyền sản xuất có giá trị rất lớn, nếu có thể dùng để đả kích Hoa thị, cũng coi là thiệt!

      Ninh Cẩm Nguyệt cười lạnh lùng: “Tôi rồi, tôi mua, để họ tiêu hủy”.

      Tần Cảnh dựa vào vai Doãn Thiên Dã, tỏ vẻ nhàm chán khẽ cười: “Bỏ đống tiền để tiêu hủy thứ người khác rất cần, Ninh, sở thích của đặc biệt quá nhỉ”.

      Ninh Cẩm Nguyệt tức tím mặt, chị ta thế chẳng phải bảo ta là người phụ nữ lòng dạ nham hiểm ngay trước mặt Việt Trạch ư?

      ta toan vặc lại, Tần Cảnh ngẩng đầu thủ thỉ bên tai Doãn Thiên Dã: “Thiên Dã, mình cưỡi ngựa !”. Doãn Thiên Dã ngoan ngoãn nghe lời vợ, đứng dậy ngay lập tức, vài người khác như được đại xá, chóng vánh tìm đường lui cho lành.

      Tần Cảnh ngang qua Việt Trạch, : “Chị thấy Ninh tức giận lắm đấy, cứ để mấy ấy đánh nhau trận . Ninh thắng rồi, tự khắc thỏa mãn cái thú tiêu tiền hại người này!”.

      Ninh Cẩm Nguyệt đỏ mặt tía tai, tức muốn nổ phổi, nhưng ngờ Việt Trạch lại nở nụ cười, còn gật đầu như , nhìn về phía Ninh Cẩm Nguyệt, vẻ lạnh lùng lên trong đôi mắt sâu thấy đáy:

      Ninh thấy thế nào?”

      Móng tay Ninh Cẩm Nguyệt đâm sâu vào lòng bàn tay.

      Nghê Gia đưa mắt nhìn Tần Cảnh, tỏ vẻ biết ơn. Châm chọc ràng như thế, Ninh Cẩm Nguyệt hẳn phô trương tiếp, hơn nữa, dẫu có đánh nhau , Ninh Cẩm Nguyệt là đối thủ của sao?

      Đến Nghê Lạc thanh niên hăng tiết vịt còn chẳng đánh nổi nữa kìa!

      “Đánh kiểu gì đây?” Ninh Cẩm Nguyệt đột nhiên bình tĩnh lại, mỉm cười, “Nghê Gia, chúng ta so tài cưỡi ngựa , người nào thắng nghe người đó”.

      Tần Cảnh vốn xa chợt khựng lại, quay đầu nhìn: “Nghê Gia ấy...”.

      “Được.” Nghê Gia đáp chắc nịch, cười với Tần Cảnh, rồi quay sang Việt Trạch, “Nếu làm vậy, Việt cảm thấy khó xử nữa chứ?”.

      Những người khác rất đỗi ngạc nhiên, Tống Nghiên Nhi cũng nhất thời quên mất lập trường, kéo tay Nghê Gia, với Việt trạch: “ công bằng, Gia Gia mới chuyển về nhà họ Nghê được mấy tháng chứ? Cậu ấy vốn biết cưỡi ngựa. Ninh...”.

      nàng còn muốn mắng Ninh Cẩm Nguyệt nữa, nhưng nhớ ra người ta là em người mình thích, bèn nuốt câu tiếp xuống.

      Đôi mắt Việt Trạch sâu thẳm tĩnh lặng như mặt giếng, nhìn vào Nghê Gia, gương mặt vẫn là vẻ tự tin ung dung bình tĩnh như cơn gió .

      Giữa những ánh nhìn chờ phán quyết của mọi người, cúi người, đặt chiếc tách trong tay xuống bàn trà, thản nhiên : “Xin cứ tự nhiên”.

      Ý là, quyết định thế !

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      16



      Quy tắc thi đấu rất đơn giản, cưỡi ngựa chạy hai vòng quanh đường chạy 500m của đường đua, ai đến đích trước thắng.

      Nghê Gia đội mũ, đeo miếng bảo vệ đầu gối khuỷu tay rồi dắt ngựa ra, Ninh Cẩm Nguyệt cũng chuẩn bị đâu vào đấy. Những người khác túm năm tụm ba, hoặc ngồi hành lang quanh trường đua hoặc biếng nhác dựa vào lan can làm khán giả.

      Với đàn ông mà , xem đẹp đấu với nhau kích động chẳng khác gì con xem con trai so cơ bắp.

      Ninh Cẩm Nguyệt tự cho rằng mình hoàn toàn có ưu thế ở chuyện cưỡi ngựa này, ta nhìn Nghê Gia cười đầy châm chọc, hiên ngang mạnh mẽ xoay người lên ngựa.

      Nghê Gia chỉ yên lặng lên lưng ngựa. Năm đôi mươi đúng là biết cưỡi ngựa, còn từng bị ngã, nhưng đó là chuyện của chín năm về trước, là chuyện của kiếp trước rồi.

      Tần Cảnh tìm tay quản lý của bãi tập để mượn còi, chờ hai người hai ngựa chuẩn bị sẵn sàng, “, hai, ba!”.

      Tiếng còi vang lên.

      Hai người gần như cùng lúc ra roi đánh ngựa, con ngựa tức tăng tốc, phi nước đại mặt cỏ.

      Ở nửa vòng đầu tiên, chưa phân ra cao thấp, Ninh Cẩm Nguyệt chỉ vượt hơn cái đầu ngựa.

      Đây là điều ta hề ngờ tới.

      Ngựa cả hai người chọn đều là ngựa tốt, nên tính an toàn, độ thuần hóa và thể lực đều tương đương nhau.

      Ninh Cẩm Nguyệt lúc trước mạnh miệng như thế là bởi xưa nay ta rất thích cảm giác mạnh, cưỡi ngựa bao giờ cũng phải phi nhanh. Ninh Cẩm Nguyệt chưa từng gặp nào phi nhanh hơn ta. Song hôm nay, ta gặp rồi.

      Đáng giận hơn nữa là, hễ ta tăng tốc, Nghê Gia cũng tăng tốc bám theo sát nút, tụt lại chút nào.

      Chạy thêm nửa vòng nữa, Ninh Cẩm Nguyệt bị Nghê Gia ép phải vượt qua tốc độ cao nhất lúc bình thường.

      Tuy cả hai đều có vẻ hùng dũng lướt như bay vun vút lưng ngựa, nhưng có thể nhìn ra rất ràng, Ninh Cẩm Nguyệt luôn phải đề phòng Nghê Gia. Nghê Gia trái lại, tự do tự tại cách kì lạ, bất kể tư thế giục dây cương hay giơ roi ngựa đều rất tự nhiên nhàn nhã.

      Ai đứng quanh sân cũng kinh ngạc.

      Mộ Dực Thần bất ngờ: “Ninh Cẩm Niên, em cậu trước giờ chưa từng phóng nhanh thế nhỉ?”.

      Ninh Cẩm Niên tỏ vẻ gì, cũng trả lời.

      Đám Việt Trạch chỉ yên lặng nhìn theo, bình luận gì. Ngược lại Doãn Thiên Dã cười cười: “Đối thủ nhanh như vậy, ta cũng đành phải vượt qua cực hạn thôi”.

      Tần Cảnh quay sang hỏi Tống Nghiên Nhi: “Nghiên Nhi, chẳng phải Nghê Gia biết cưỡi ngựa sao?”.

      Tống Nghiên Nhi còn thấy khó hiểu hơn: “Vâng, tháng trước em và Doãn Nhi dạy cậu ấy cưỡi ngựa, cậu ấy còn bị ngã nữa, từ đó trở hễ thấy ngựa là sợ phát khiếp luôn. Doãn Nhi, đúng thế ?”.

      Mạc Doãn Nhi chỉ hơi nhếch môi, trả lời. Giờ ả còn bận lòng dạ cầu nguyện, nhất định đừng để Nghê Gia thắng! đến vụ đánh cược kia, chỉ riêng màn biểu diễn của Nghê Gia đến giờ đủ khắc sâu ấn tượng cho người ta lắm rồi.

      Vừa nghĩ đến cảnh Nghê Gia chơi trội trước mặt nhiều đàn ông như thế, trong lòng Mạc Doãn Nhi như thể bị nghìn vạn cái vuốt cào xé.

      Tần Cảnh thở dài: “Con bé này chơi trò may rủi rồi”.

      Đồng tử của Việt Trạch hơi co lại, đôi mắt lại càng sâu thêm.

      Ninh Cẩm Nguyệt bị đuổi sát nút, lại thể làm gì khác. ta biết mình đến cực hạn rồi, nếu còn nhanh hơn rất có thể ngã. Chỉ còn nửa vòng cuối cùng, ta thể nhanh hơn được nữa.

      Nhưng Nghê Gia vẫn còn ra chiều muốn tăng tốc, tựa như thế giới thụt lùi lại đằng sau cách thần tốc, tiếng gió gào thét và yên ngựa tròng trành chẳng là gì với .

      Ngay khoảnh khắc Nghê Gia vượt qua ta, Ninh Cẩm Nguyệt nộ khí công tâm, vung roi lên, hung hăng quật vào Nghê Gia chạy bên cạnh. Kế hoạch của Ninh Cẩm Nguyệt là, hoặc đánh ngã ngựa, hoặc nếu đánh trả, vậy ta nhân cơ hội này lăn xuống, đổ tội ngược lại cho Nghê Gia.

      Sức vụt mạnh của chiếc roi ngựa làm khí phát ra tiếng nổ lách tách.

      Ngay khi roi đánh xuống, Nghê gia hề ngờ tới, thét lên đầy đau đớn.

      “A!”

      Toàn bộ khán giả lan can sợ hãi hít vào hơi, roi này mà đánh vào người, chỉ cần nghe tiếng thôi cũng đủ lạnh cứng sống lưng.

      Cánh tay Nghê Gia như bị ai đó chặt mất, cơn đau rát bỏng như lửa thiêu bùng nổ chạy giần giật suốt cánh tay, càng lúc càng ràng hơn.

      Nhưng bàn tay nắm cương của lại hề buông lỏng, con ngựa hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tăng tốc.

      Nghê Gia cắn chặt răng, mắt tối sầm lại, muốn đánh con ranh này lâu lắm rồi!

      chút nghĩ ngợi, quyết định quất trả vào người Ninh Cẩm Nguyệt và con ngựa ta cưỡi.

      Phải đề phòng thứ vô lại như ta dùng chiêu hèn kế bẩn. Nếu ta vờ vịt lăn xuống, Nghê Gia lại hóa ra kẻ ác.

      Tuy rất muốn quất ta, quất cho bằng chết, nhưng còn muốn thắng lợi quang minh chính đại hôm nay bị vấy bẩn hơn.

      Chiêu đánh người thâm sâu nhất là đánh vào thể diện.
      Chris_Luu, A fangbornthisway011091 thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Roi ngựa vờ huơ huơ vài cái trước đầu ngựa của Ninh Cẩm Nguyệt, con ngựa được huấn luyện bài bản thấy chướng ngại vật, lập tức giảm tốc độ theo phản xạ.

      Ninh Cẩm Nguyệt còn chưa kịp phản ứng trơ mắt nhìn Nghê Gia tung bụi phóng vút , vượt qua vạch đích.

      Ninh Cẩm Nguyệt đứng giữa trường đua, gần như thể tin nổi.

      Nghê Gia chịu roi của ta mà lại đánh trả, khiến ta có cơ hội giả làm người bị hại.

      Nghê Gia còn làm ngựa ta dừng lại, lần này, ta thua từ đầu đến cuối rồi, hơn nữa, còn thua hết cả thể diện.

      Con ngựa của Nghê Gia dần thả chậm tốc độ, dừng lại trước mặt mọi người.

      cởi mũ bảo hiểm, trượt xuống khỏi lưng ngựa, vừa cởi đồ bảo vệ ở khuỷu tay vừa tươi cười rạng rỡ chào hỏi với mọi người còn choáng váng.

      nhìn Việt Trạch, dương dương tự đắc ngước mặt lên: “Tôi thắng, có thể bán năm bộ dây chuyền sản xuất kia cho Hoa thị rồi chứ?”.

      vẫn dùng ngữ điệu hoàn toàn phấn chấn, giống như đây là thứ nên có được.

      Mà đây đúng là thứ nên có được.

      Đôi mắt của Việt Trạch vẫn lặng lẽ như , dán chặt lên khuôn mặt tươi tỉnh dưới ánh nắng rực rỡ của . Vầng dương vàng rực lên nơi đáy mắt , thoạt nhìn ấm áp làm sao, nhưng lại chứa đựng nét ngông nghênh tự đắc và kiêu ngạo hề che dấu.

      Song ngông nghênh đó làm người khác ghét bỏ, trái lại, như thế rất chân , hồn nhiên mảy may giả tạo.

      gật đầu: “Đó là thứ em nên có được”.

      cười, chẳng khác gì đứa bé: “Cảm ơn Việt”.

      xong, giống như cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, khẽ khàng trút bỏ hết đồ bảo hộ người.

      Việt Trạch buông mắt, nhìn lướt cánh tay , làn da mềm mại trắng ngần bỗng xuất vết máu tụ rộng chừng hai ngón tay vắt chéo từ xuống, quanh vết tụ máu cũng sưng lên, cánh tay mảnh khảnh nhìn như sưng tấy hết cả, rất đáng sợ.

      Tần Cảnh nhìn mà ghê người, vừa định lên tiếng, ngờ Việt Trạch hờ hững mở miệng, “Tôi đưa em bệnh viện!”.

      Nghê Gia để ý phất tay: “ cần, tôi có lái xe rồi! Hơn nữa phải lát nữa mọi người tính ăn sao?”.

      Việt Trạch yên lặng, cũng có cảm xúc khác lạ gì khi bị từ chối, mà chỉ giản dị hỏi câu: “Em ăn cùng sao?”.

      Động tác của Nghê Gia khựng lại.

      Chúng ta thân thiết đến vậy sao? Nếu thân thiết vậy, tại sao bao nhiêu lần trước toàn phớt lờ, có ý giúp đỡ gì tôi thế?

      Mặc dù, Nghê Gia thầm hừ tiếng, tôi cũng chẳng cần đàn ông cứu giúp.

      Ninh Cẩm Nguyệt phía sau uất đến đỏ con mắt. Bệnh viện? ăn? Sao Việt Trạch lại đối tốt với ả đàn bà xa lạ như thế? ta còn định đứng đây chuyện đến bao giờ, cố tình trưng ra vết thương tay để người ta thương sao?

      Sắc mặt Mạc Doãn Nhi cũng rất khó coi.

      “Tôi !” Nghê Gia thoải mái cười, nhưng ràng là nụ cười bớt tươi hẳn. xán lạn nhất thời khi nãy là vì niềm vui thắng cuộc, giờ bình tĩnh lại, đương nhiên phải đổi sang vẻ mặt đề phòng vừa phải.

      Nghê Gia thấy Ninh Cẩm Nguyệt đến gần, nhoẻn cười với thái độ của kẻ thắng: “Thứ tôi muốn về tay rồi, ở lâu cũng vô ích. Ngại quá, phá rối cuộc vui của mọi người! Mọi người tiếp tục ”.

      “ngại quá”, nhưng lại tùy tiện nhếch môi chút ngượng ngùng, ràng là coi thuờng tất cả mọi người ở đây lượt.

      cười quyến rũ rồi xoay người bỏ , để lại bóng lưng đẹp đẽ và phóng khoáng.

      Mãi đến khi tới bãi đỗ xe, Nghê Gia mới đau đớn ngồi thụp xuống, ôm cánh tay gần như muốn rít lên, đau đến ứa nước mắt.

      Ninh Cẩm Nguyệt, roi hôm nay, sau này nhất dịnh trả cả vốn lẫn lời.

      Tài xế nhìn thấy Nghê Gia và vết thương tay từ kính chiếu hậu, sợ hết hồn, vội vã bước xuống xe: “ chủ, tay sao thế? mau lên xe, chúng ta đến bệnh viện!”.

      cần đâu!” Nghê Gia nén đau chui vào trong xe, “Đến căn cứ Nam Sơn đón Nghê Lạc trước ”.

      Sắp cuối tuần rồi, nếu còn để Nghê Lạc ở chỗ kia cậu chàng phỏng chừng phát điên mất.

      Năm ngày gặp Nghê Lạc, biết cậu có giở trò gì ở trường .

      Căn cứ Nam Sơn của trường quân đội thực ra là nơi chuyên để quản giáo thanh thiếu niên cứng đầu, hoàn toàn quản lý theo nguyên tắc quân rất nghiêm khắc, cấm mọi thiết bị điện tử truyền tin. Căn cứ đặt núi, học viên cũng trốn nổi.

      Làm thế này, Nghê Gia cũng rất xót xa, rất bất dắc dĩ. Nhưng chẳng còn cách nào, phải ra oai phủ đầu Nghê Lạc. Phải cho cậu biết, cho dù tự tay trói được cậu, cũng có n cách để trói buộc.

      Lúc Nghê Gia nhìn thấy Nghê Lạc, cậu cầm chổi quét lá rụng trước khu kí túc xá. Đa số học viên vì phá phách quá đà nên đều bị người nhà nhốt ở đây nửa năm mười tháng, cuối tuần ai đến đón, nên Nghê Lạc cũng đơn lắm.

      Cậu còn rất biết tự mua vui cho mình, quơ quào cái chổi như đại hiệp võ lâm, hí hoáy làm đủ các chiêu thức mình cho là ngầu, còn chơi cái trò gì mà “gió thu cuốn sạch lá rơi”, đập cho lá xanh cây bay mù mịt.

      Nghê Gia nén nổi cười, cất giọng ấm áp như vạt nắng chiều cuối xuân gọi cậu: “Nghê Lạc!”.

      Nghê Lạc quay đầu lại nhìn thấy , sửng sốt mất nửa giây, lập tức kinh ngạc mừng rỡ chạy đến, vầng sáng đỏ hửng lan tỏa ra khuôn mặt và mái tóc cậu.

      Hai ngày đầu tiên cậu đến đây, căm hận muốn chết, chỉ tiếc biết phát tiết vào đâu. Điện thoại bị tịch thu, cảnh tượng lên trong óc cậu nhiều nhất mỗi ngày là chờ cậu ra khỏi đây nhất định phải bóp chết Nghê Gia, đến đêm nằm mơ cũng mơ thấy bóp cổ rồi lắc lắc.

      Nhưng ba bốn ngày sau, cậu lại ấp ôm hi vọng, có người đến thăm cậu là tốt rồi, cho dù là Nghê Gia cậu căm thù nhất.

      Ngoài khu kí túc xá còn hàng rào sắt bao quanh, học viên được xuất ở đâu vào thời điểm nào cũng đều có quy định nghiêm khắc, nên Nghê Lạc chỉ có thể đứng chuyện với Nghê Gia qua hàng rào.

      Cảm giác vui mừng khi nãy trôi qua rất nhanh, giờ cậu rồi, cậu căm hận .

      Cậu trừng mắt nhìn , đống lửa cháy phừng phừng trong mắt dễ cũng phải mười mấy giây. Hai tay cậu cũng hung hăng túm lấy hàng rào, như thể đó là cổ của Nghê Gia.

      Nghê Gia thấy cậu nổi giận cũng bực bội, ngược lại còn cười khanh khách bảo: “Nghê Lạc, cậu giống con nít lần đầu tiên bị mẹ đưa nhà trẻ quá, ngày ngày tựa cửa rầu rĩ đợi mong...”.

      Trong não Nghê Gia đột nhiên nhảy ra bạn Nghê Lạc bé con, bàn tay bé xíu bám cửa nhà trẻ, nước mắt rưng rưng giữa làn gió xuân.

      “... Vừa khóc vừa nghĩ, ‘Sao mẹ còn chưa đón con?’, đáng quá!”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      17



      Nghê Lạc mặt mũi sầm sì, chị là mẹ tôi là con, dẫu bản năng làm mẹ có dâng trào cũng chẳng ai ra vẻ như chị đâu. Dẫu phụ nữ cả thế giới này dâng trào bản năng làm mẹ chăng nữa cũng chẳng đến lượt bà chị vừa tuyệt tình vừa nham hiểm như chị đâu!

      Nghê Lạc chờ cười xong mới quạu cọ trừng mắt với : “Chị đến chỉ để với tôi thế thôi hả, thấy tôi đáng thương quá hả?”.

      Nghê Gia lắc đầu, ngó cái hàng rào: “ cao lắm, trèo qua chắc cũng dễ nhỉ?”.

      ra tôi có thể trèo qua rất nhàng.” Nghê Lạc xong đầy hào hùng bèn đổi ngay sang giọng bất đắc dĩ, “Nhưng mà được, làm trái với quy định phải ngồi xổm mà như vịt ấy.”

      Nghê Gia xấu tính phì cười, nén nổi tò mò:

      như vịt á, em thử cho chị xem nào.”

      “Tôi chưa bị phạt như vịt bao giờ!” Nghê Lạc nổi cáu.

      Nghê Gia nhún vai: “Chị tin! Chắc chắn em phải cả trăm lần rồi”.

      “Phải như vịt trước mặt cả trường, tôi làm chuyện mất mặt như thế chắc?” Nghê Lạc tức tối giậm chân bình bịch. Làm sao cậu lại làm cái chuyện xấu mặt thế được, cậu sắp bị vẻ chị--tin của làm tức chết rồi.

      “Còn nữa, tất cả là do chị hại tôi. Chị mà cũng biết đến thăm tôi cơ đấy, hại tôi thảm thương thế này sợ gặp báo ứng à?”

      Nghê Gia lặng lẽ ngắm cậu giây qua hàng rào trắng, nghiêng nghiêng người, giơ cánh tay rướm máu lên cho cậu xem: “Này, gặp báo ứng rồi đấy.”

      Nghê Lạc thấy vết tụ máu vừa đỏ vừa sưng, cơn giận ban nãy tan thành mây khói chỉ trong tích tắc, còn biến thành kinh sợ: “Chị bị đánh? Đứa nào?”. Cậu lay mạnh hàng rào, “Ai đánh chị?”.

      Cậu tin nổi, chẳng trách tiếng trước, cánh tay trái của cậu hiểu sao cứ đau nhức, ở chính chỗ Nghê Gia bị thương, hóa ra đây chính là thần giao cách cảm giữa cặp sinh đôi sao?

      Trong lòng Nghê Lạc chợt dâng lên cảm giác kì lạ ngổn ngang trăm mối, thể .

      Nghê Gia chợt thấy ấm lòng, nhưng ngoài mặt chẳng đếm xỉa gì, lườm cậu cái: “Sao, muốn trả thù cho chị hả?”

      Nghê Lạc “hứ” tiếng theo phản xạ, mặt lộ vẻ xấu hổ muốn thừa nhận.

      Giờ cậu mới phát lúc nãy cậu phản ứng căng thẳng quá. ràng là hai người họ còn ở hai đầu chiến tuyến. Hừ, nham hiểm , vờ đáng thương để người ta thông cảm nữa chứ, đây mắc lừa đâu nhé!

      Nghê Lạc mặt lạnh như tiền, phun ra câu: “Tôi muốn bái người đó làm sư phụ”.

      Nghê Gia muốn đạp đổ cả thằng ranh này lẫn cái hàng rào, rồi giẫm cho cả đôi xẹp lép.

      Nghê Lạc thấy có vẻ bị chọc tức, càng đắc ý hơn, cười đến run cả người: “Nghê Gia, nhìn là biết vết thương hết đau từ lâu, thế mà còn chạy đến trước mặt tôi giả vờ đáng thương, chị có biết xấu hổ hả?”.

      Nghê Gia suýt chút nữa bóp nát nắm tay, mỗi lần chú mày muốn đối đầu với chị là đầu óc nhanh nhạy hẳn lên.

      “Chị vốn định đến đón cậu về!” Nghê Gia cười, “Nhưng khi vậy, cậu cứ quét dọn tiếp nhé, chị đây”.

      “Đừng mà!” Nghê Lạc thò cánh tay dài qua song sắt, mau lẹ túm lấy , làm mặt tủi thân, “Em rút lại lời vừa , chị dẫn em về . Em nhớ bà với mẹ chết được”.

      Thấy Nghê Gia có vẻ chưa hài lòng, còn nịnh nọt bỏ thêm câu nữa, “Cả chị nữa. Nhất là chị, em nhớ chị muốn chết luôn! Hôm nào cũng nghĩ về chị luôn ấy”.

      Hôm nào cũng nghĩ xem phải bóp chết chị kiểu gì… Kể cũng là loại nhớ thương sâu sắc…

      Nghê Gia giờ mới cười ha ha: “Được rồi. Dọn đồ , đưa em về nhà”.

      Nghê Lạc sung sướng khoác túi theo Nghê Gia lên xe, vẻ mặt hân hoan như trẻ mẫu giáo khóc lóc cả ngày cuối cùng cũng đợi được đến lúc mẹ đón về.

      Nghê Gia nhịn cười, dám biểu ra mặt.

      Mãi khi xe xuống núi rồi, Nghê Lạc mới thở phào hơi. Cách xa căn cứ rồi, Nghê Lạc lập tức trở mặt, nhấc chân, gào lên với Nghê Gia: “Tôi cho chị hay, chị hại tôi bị giam ở đây suốt tuần như ở tù, món nợ này, chắc chắn tôi …”.

      Câu kế tiếp của cậu bị câu nhàng mây gió của Nghê Gia bóp chết.

      Nghê Gia chống má, nhìn ra cửa sổ, nỉ non: “Chị xin cưỡng chế chấp hành rồi”.

      Nghê Lạc vừa rồi còn diễu võ dương oai chỉ trong chớp mắt thất kinh, hết hóa đá rồi hoảng loạn, hết hoảng loạn rồi hóa đá. Cậu dám tin mà nhìn chằm chằm nửa bên mặt tắm trong gió đêm của Nghê Gia.

      “Chị… chị… chị cưỡng chế chấp hành gì cơ? Nghĩa là, nếu tôi về căn cứ Nam Sơn, , bị trói như trói bọn tâm thần rồi lôi về ấy hả?”

      Nghê Gia quay đầu lại, cảm thấy cần phải giải thích lời vừa : “ phải là trói như trói tâm thần, mà là có vài người áp tải, giống như cảnh sát bắt trộm ấy…”

      Nghê Lạc bùng nổ: “Mấu chốt bây giờ phải là cách cưỡng chế chị hiểu chưa?”.

      Nghê Lạc vừa tức vừa ức, càng ai oán hơn. Cậu muốn về lại cái nơi quỷ tha ma bắt đó đâu, “Sao chị có thể đày đọa tôi như thế?”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :