1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tần Cảnh cho rằng kịch bản cũng rất quan trọng, hai người lại bắt đầu lên kế hoạch cho lần hợp tác tiếp theo.

      Lúc chuẩn bị về, Nghê Gia đến phòng khách thấy Việt Trạch ngồi thảm chơi lego với Đường Đường và Khiêu Khiêu, trong đôi mắt đẹp của dạt dào ý cười.

      Nghê Gia tuy biết tạm thời chưa muốn có con, nhưng cầm nổi lòng nghĩ, lúc nhìn con mình liệu có dịu dàng đến mê người thế .

      Nghê Gia bèn lén lút bệnh viện kiểm tra xem mình có vấn đề gì .

      Kết quả là đêm hôm đó, Việt Trạch về nhà thấy Nghê Gia cau mày, hơi bĩu môi, có vẻ khó chịu lắm.

      ngồi sát lại, quay mặt sang, lại ngoan cố cụp mắt xuống nhìn .

      “Sao thế?”

      chớp chớp hàng mi, miệng méo xệch, rầu rĩ hỏi: “A Trạch, lần trước bảo chưa muốn có con là à? lừa em chứ?”.

      “Đúng thế.” mỉm cười, trong mắt đong đầy thương xót.

      biết hôm nay bệnh viện, giờ lại thấy uể oải thế này đoán được đại khái. Con thôi mà, còn rất nhiều cách chữa, nếu vẫn ăn thua nhận con nuôi, mỗi nước đứa, giống như Liên hợp quốc lại càng vui.

      cho rằng thoải mái hơn, ngờ miệng càng méo vì tủi thân: “Nhưng mà trong bụng em có bé con rồi, làm thế nào bây giờ?”.

      Việt Trạch chợt nghệt mặt ra, lúc sau gần như mừng phát điên : “Tốt quá còn gì, đương nhiên là phải sinh ra chứ sao”.

      “Nhưng chẳng phải thích trẻ con còn gì?”

      Nếu đứa bé trong bụng nghe thấy cho rằng phải ông bố tốt đấy!!!

      Ai đó suýt nổi điên: “Tên khốn nào bảo thích trẻ con?”.

      Nghê Gia ai oán nhìn : “”.

      vớ vẩn!” giai nào đó vui sướng hồn bay lên mây còn để ý tiết tháo gì nữa, : “ thích nhất là trẻ con, thích nhất luôn”.

      Tin Nghê Gia mang thai lan đến tai mọi người rất nhanh.

      Tần Cảnh giới thiệu hết những nhà dinh dưỡng, bác sĩ và các loại sách trong thời kì mang thai của chị cho Nghê Gia, mà Trương Lan cũng dọn sang nhà họ Việt thời gian, hàng ngày nấu bao món ngon cho Nghê Gia.

      Bà nội Nghê càng ngày càng thân thiết với Trương Lan, thị vừa sang đây, bà liền cảm thấy vui. Nhưng dù sao nhà họ Việt rộng rãi, sau khi bà ca thán với ông cụ Việt xong, ông nội bèn mời bà sang cùng.

      Tuy Nghê Lạc ngủ ở đây, nhưng mẹ và bà đều sang đây để chăm sóc Nghê Gia lúc bụng mang dạ chửa, cậu cũng thường xuyên sang ăn chực.

      Căn nhà này đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Ông nội và bà nội hay tranh cãi, Nghê Lạc và Nghê Gia hay tranh cãi. Mẹ Trương Lan được mọi người thi nhau lôi kéo về phe mình, liền bị kẹp vào thế khó xử. Nhưng mẹ ràng là thích Việt Trạch nhất, chỉ cần về nhà cái là ông nội bà nội và Nghê Lạc đều vào nề nếp dám ho he cãi nhau nữa. Chỉ có Nghê Gia dám lấy vai vế kẻ hất hàm sai khiến .

      Trương Lan thấy con hạnh phúc thế, trong lòng cũng rất vui vẻ.

      Chẳng qua chút mẹ có chút khó xử, cậu con rể này rất thích con mẹ, lúc nào cũng nắm tay, đâu cũng nắm tay, cố chấp như con sói con, làm gì cũng phải tha bé nhím Gia Gia theo cho kì được.

      Song thế này cũng chưa thấm vào đâu, quan trọng là bàn tay hở cái là sờ soạng lưng con mẹ, mẹ lo lắm, kiểu này, đến buổi tối hẳn là biết tiết chế.

      Ôi, nhỡ đâu kinh động đến em bé trong bụng làm thế nào?

      Thế là mẹ kéo Nghê Gia sang bên, ấp a ấp úng bày tỏ lo lắng của mình. Nghê Gia cuống lên, thảo luận với mẹ lúc mang thai có thể làm việc thân mật này, miễn đừng quá mức là được.

      Nghê Gia cũng chuyển chủ đề: “Hôm nay con kiểm tra, bác sĩ là con trai”.

      Đến tối, Nghê Gia rúc vào lòng Việt Trạch, mỉm cười những lo lắng của mẹ, Việt Trạch sửng sốt, cũng nhịn nổi mà bật cười.

      Nghê Gia ghé vào ngực , hai má đỏ bừng, giọng điệu líu lo: “ ra em vốn muốn sinh con ”.

      “Tại sao?” đánh mắt xuống nhìn , đầy lưu luyến, “ và con trai bảo vệ em tốt hơn à?”.

      Nghê Gia lắc đầu: “Em muốn có con trước, rồi mới sinh con trai, là hai chị em”.

      Việt Trạch nhướng mày, vuốt chỗ tóc rối bên thái dương mướt mồ hôi của , lại nở nụ cười: “Vẫn trai trước sau hơn, để trai bảo vệ em ”.

      Nghê Gia ngây ra, chớp mắt sững sờ, lập tức hiểu ra tình của , khép mắt, tươi vui êm ái “ừm” tiếng: “Để trai bảo vệ em ”.

      Trong lòng tràn đầy ngọt ngào và cảm động, thào tự : “Tốt quá, ở bên càng ngày càng tốt”. còn chưa dứt lời, trong đầu đột nhiên loé lên điều gì đó, cả hai gần như đồng thanh:

      “Biệt danh của con trai là Lai Lai.”

      Con nhà họ Việt, biệt danh con trai là Lai Lai, biệt danh con là Hảo Hảo, càng ngày càng tốt(*), ha ha!

      (*) Cụm “Càng ngày càng tốt” trong tiếng Trung là 越来越好, phiên Hán Việt là “việt lai việt hảo”. Việt là họ của Việt Trạch nên lấy luôn hai chữ Lai và Hảo làm biệt danh cho hai con.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Năm tháng sau, bé cưng đầu tiên của nhà họ Việt là Lai Lai ra đời, hai năm sau, lại đón tiếp bé Hảo Hảo.

      Từ lúc lọt lòng, Lai Lai giống tính nết bố y như đúc, trừ lúc sinh ra khóc oé tiếng, đến nay hai tuổi rồi mà thấy khóc thêm tiếng nào. Nét mặt lúc nào cũng là vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, càng lớn lại càng giống Việt Trạch, quả đúng như đúc ra từ khuôn. Nhìn vào ảnh chụp hồi của Việt Trạch, tình cậu bé giống bố như lột. Người giống, khí chất còn giống hơn.

      Song Hảo Hảo lại thể chân lý “cháu ngoại giống cậu”, bề ngoài giống hệt Nghê Lạc, nhưng vì Nghê Lạc và Nghê Gia giống nhau, nên…

      Vẫn là câu kia, người giống, khí chất còn giống hơn.

      Hảo Hảo nằm dạng chân trong nôi, vẻ ngốc nghếch cắn móng chân kia đúng là méo mó có thần hệt Nghê Lạc. Hơn nữa bé còn rất thích cậu, vừa thấy Nghê Lạc toe toét cười.

      Nghê Gia bất mãn, mắng Nghê Lạc biết bao nhiêu lần: “Đừng khiến con chị ngốc giống em”.

      Đến khi ăn dặm, ai đút bé cũng ăn, ngay cả Nghê Gia, Hảo Hảo cũng mếu máo, lắc đầu né cái thìa. Đến lúc Việt Trạch đút bé lại ngoan ngoãn ăn miếng to.

      Nghê Gia tức giận nghiến răng kèn kẹt, đúng là giống Nghê Lạc như đổ khuôn mà!

      Thế nhưng nhìn dáng vẻ Việt Trạch cầm thìa con bát cho con ăn bột rất ấm áp đầy thương .

      Lai Lai thích đọc sách thích suy nghĩ như bố, thích chơi những trò chơi cần trí thông minh như giải sudoku, tháo vòng, ghép hình. Còn bé ngốc Hảo Hảo giống bố cũng chẳng giống mẹ, niềm vui mỗi ngày của bé là bò lên người bố mẹ.

      Rất nhiều khi, Lai Lai ngồi xếp bằng dưới đất nghiêm túc suy nghĩ giải sudoku hoặc lắp lego Hảo Hảo bé người mềm oặt đứng vững quơ bàn tay ngắn ngủn hoặc bàn chân bé cọ cọ lên người , vò tóc rối như tổ quạ.

      Khiêu Khiêu nhà họ Doãn rất thích Hảo Hảo, lần nào đến nhà cũng phải ôm ấp chơi với bé, lúc nào Hảo Hảo bò đến chỗ Lai Lai định túm mình, Khiêu Khiêu chạy đến bế Hảo Hảo lên, đặt về đầu thảm bên kia.

      Hảo Hảo cũng khóc, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Khiêu Khiêu lúc rồi lại tiếp tục bò về chỗ . Khiêu Khiêu ngồi bên cạnh nhìn, thấy bé sắp bắt được trai là lại đến bế bé về.

      Vòng vòng lại cũng chơi được đến trưa.

      Việt Trạch rất có duyên với trẻ con, Lai Lai và Hảo Hảo đều thích bố. Việc đầu tiên Việt Trạch làm khi về đến nhà nhất định là xem ba cục cưng của . Lai Lai chào đón, bình tĩnh ôm chân bố, Hảo Hảo dùng cả tay cả chân, lồm cồm leo lên người bố, mới leo được nửa được Việt Trạch xách lên ôm vào lòng.

      Cho dù công việc bận rộn đến đâu, cũng phải cùng Nghê Gia chơi với con giờ đồng hồ, rồi cho các con ngủ. Nhìn Việt Trạch cúi đầu hôn hai bé cưng ngủ khì khì nổi cả bong bóng mũi, Nghê Gia mới giật mình nhận ra, của thời khắc này, lúc đứng trước mặt bọn phải là chàng thanh niên lãnh đạm sắc bén kia nữa, mà thành người cha ấm áp nồng nàn.

      Nghê Gia đoán, có lẽ là mất cha mẹ từ , giờ Việt Trạch càng thêm trân trọng mỗi phút giây ở bên Nghê Gia và các con, trân trọng từng năm tháng bất tri bất giác lặng lẽ và mải miết trôi .

      nhà bốn người cứ cách vài ngày lại ra ngoài tản bộ.

      Năm đầu tiên, Việt Trạch bế Hảo Hảo, Nghê Gia dắt Lai Lai.

      Năm thứ hai, Lai Lai cạnh Việt Trạch, đôi chân ngắn ngủn chạy như bay, còn Nghê Gia dắt Hảo Hảo.

      Năm thứ ba, Lai Lai dắt Hảo Hảo phía trước, Việt Trạch nắm tay Nghê Gia đằng sau, cả nhà qua hoa nở lá rơi, bốn mùa thay đổi, giờ chảy trôi như thế đấy.

      Mùa thu khi Lai Lai năm tuổi rưỡi vào tiểu học, cả nhà lại ra ngoài tản bộ sau bữa tối như thường lệ. Hảo Hảo nhà trẻ vẫn được trai dắt tay trước, cất giọng non nớt hỏi: “ ơi, tiểu học có vui ? Có nhiều cầu trượt và đệm nhảy như nhà trẻ ?”.

      Lai Lai ra vẻ người lớn: “ có, nhưng tiểu học có rất nhiều thầy và các bạn, còn có rất nhiều sách”.

      Đôi lông mày xíu của Hảo Hảo nhăn tít lại, lắc đầu hiểu: “ ơi, gì thế?”.

      Lai Lai: “…”.

      Hảo Hảo lại : “ ơi, đừng lên tiểu học nữa, chờ em rồi mình cùng học”.

      Lai Lai nhướng mày, động tác đầy tính thể giống hệt bố: “Vì sao?”.

      Hảo Hảo nhìn lướt ra đằng sau, thấy bố ôm mẹ kề tai thầm gì đó, tất nhiên bé biết là bố hư hỏng dụ dỗ mẹ sinh thêm đứa nữa.

      Hảo Hảo quay đầu lại, ngước mặt lên, dẻo quẹo: “Lala cướp cục tẩy của em, thế là em đánh bạn ấy cái, đồ mít ướt ấy mới mách , hại em bị mẹ mắng. Nếu ở đấy Lala cướp tẩy của em”.

      Lai Lai chớp đôi mắt đen: “Được rồi, sau này đưa em đến trường”. Hảo Hảo hỉ hả vỗ tay, nhưng giây sau, Lai Lai nghiêm túc lắc đầu: “Nhưng đánh bạn là sai rồi, bạn có phải quả bóng cao su đâu. Hơn nữa phải bạn nào cũng như , có thể để cho em đánh”.

      Hảo Hảo cười lấy lòng: “Em biết rồi, đánh nữa”.

      Lúc ngang hàng kem, hai nhóc con sợ lạnh kia đều muốn ăn kem.

      Đứng trước tủ hàng, Nghê Gia thấy Lai Lai ngẩng đầu, đôi mắt đen láy ngó Việt Trạch chăm chú, : “Bố, lớp con có bạn thích con, nhưng con thích bạn ấy làm thế nào?”.

      Nghê Gia nén cười, nghe Việt Trạch trả lời.

      “Thích người phải ra, thích người càng phải ra.” Giọng Việt Trạch ràng mềm mỏng, trầm tĩnh, “ thích đừng tốt với người ta, chỉ có thể tốt với người mình thích thôi”.

      Nghê Gia sửng sốt, đúng thế, nên bao năm rồi mà đến tận giờ vẫn chưa từng liếc nhìn người con nào khác lấy cái, nên chung thuỷ cả đời với thế này mới tốt làm sao.

      thích đừng tốt với người ta, nếu chỉ làm người ta hiểu lầm, làm người ta lún sâu hơn. Chỉ có thể tốt với người mình thích, bởi vì tốt với người mình thích làm người mình thích đau lòng.

      Nhưng, câu sâu sắc như thế, thằng bé hiểu nổi ?

      Nghê Gia vừa định giải thích với con, ngờ con trai lại nghiêm túc gật đầu: “Bố, con biết rồi”.

      Nghê Gia: ʘ _ ʘ

      Hai bố con nhà này quả nhiên là có tâm hồn tương thông.

      Hảo Hảo cầm kem, liếc thấy ngoài hàng kem có xe bán bóng bay qua, màu sắc rực rỡ lập tức thu hút ánh mắt của bé, liền kéo Nghê Gia ra ngoài.

      Nghê Gia mua cho bé hai quả buộc vào cổ tay, Hảo Hảo vẫn chưa hài lòng, giậm chân thình thịch: “ con cũng muốn nữa, con cũng muốn nữa”.

      Nghê Gia cười: “Đương nhiên mẹ biết rồi, bé ngốc”.

      Nghê Gia cầm hai quả bóng bay, quay người lại thấy Việt Trạch dẫn Lai Lai ra khỏi hàng kem. Lúc mở cửa, gió lạnh thổi đến làm chiếc khăn quàng cổ bay loạn lên.

      Lai Lai cầm kem và thìa trong tay, lúng túng xoay xoay vặn vặn, suýt nữa khăn xoay ngược ra sau lưng.

      Việt Trạch hình như muốn gì đó, Lai Lai dừng lại, ngẩng lên nhìn bố.

      Việt Trạch ngồi xổm xuống mà khom lưng, cúi đầu sửa lại chiếc khăn cổ con trai.

      Chiếc áo gió đàn ông xám nhạt và chiếc khăn quàng cổ hai màu đen trắng bay trong cơn gió lạnh cuối thu, nhưng đó lại là sắc màu đẹp nhất.

      Nghê Gia tay nắm tay con , mắt nhìn Việt Trạch và con trai, nhớ lại những lời thầm ban nãy bên tai, lòng bỗng xao động. lại thấy đứng thẳng dậy, vuốt tóc con trai rồi tiếp. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, rất tự nhiên nhìn mỉm cười, niềm hạnh phúc cần phải ra.

      Nghê Gia cong môi cười, thế giới của trọn vẹn rồi.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngoại truyện



      TRẠCH GIA



      Địa điểm: Nhà họ Nghê trước đám cưới.

      Buổi tối trước hôm tổ chức lễ cưới, Nghê Gia và mẹ Trương Lan cùng chen chúc giường bà nội chuyện phiếm.

      Khi bà nội còn trẻ, ông nội mắc bệnh qua đời, mấy chục năm nay bà vẫn nằm ngủ mình, nào có ngủ với người nhà bao giờ. Chỉ có vài lần, nhưng cũng là chuyện xửa xưa rồi, Nghê Lạc rất hay khóc nhè, Trương Lan dỗ được cậu, đành phải quẳng qua cho bà.

      Kể ra , Nghê Lạc bé con nằm trong lòng bà nội khóc quấy, nhưng bà nội đoán vì cu cậu bị bà dọa sợ phát khiếp đó thôi.

      Trương Lan nằm trong, Nghê Gia ôm thị, chẳng hiểu tại sao lại nhớ lại trước kia, đêm đông lạnh giá, luôn tỉnh giấc vì chân tay giá buốt. Có bạn học cùng lớp bảo, buổi tối lúc ngủ mẹ lấy hai đùi kẹp chặt bàn chân của bạn, vậy là ấm rồi.

      Khi đó, về nhà, nhưng dám với Mạc Mặc, bởi giường bà ta luôn có người.

      Có điều, bây giờ và sau này Nghê Gia được ôm mẹ, vậy là đủ rồi. ấm áp thở dài: “Tiếc đấy, lẽ ra con nên lấy chồng sớm. Con phải ngủ với mẹ mấy lần nữa mới đúng, để bù lại ngày xưa”.

      “Cái con bé này, lấy chồng đến nơi rồi mà càng lúc càng giống trẻ con”. Trương Lan chọc chọc trán , lòng ngọt như rưới mật.

      ra khi xảy ra tai nạn xe, tuy trong lòng tiếc nuối vô cùng, đau lòng vì thể bù đắp cho con , nhưng thị hề hối hận với lựa chọn của mình. Chỉ cần có thể bảo vệ , thị sẵn sàng hi sinh cả tính mạng.

      Hơn nữa, con thị còn có bà nội, có em trai, có Việt Trạch, thị rất yên tâm.

      Nhưng tình lại đầy bất ngờ của thị lại là cái ân trời ban cho, sau khi tỉnh lại, mẹ chồng dịu dàng, con trai hiểu chuyện, con cũng cận kề. Giờ trong lòng thị chỉ biết đội ơn trời. Những ngày sau này, thị muốn hết lòng chăm sóc những người trong nhà. Cuộc sống như vậy, kể cũng hạnh phúc biết bao.

      “Đúng mà.” Nghê Gia dẩu mỏ, “Mẹ, hay mẹ chuyển luôn sang đó ở với con . Dù sao ngoài ông nội ra, trong nhà A Trạch cũng chẳng còn người lớn nào khác”.

      Trương Lan nhịn được cười: “Con bé ngốc này, cái gì thế”.

      Nghê Gia còn muốn cự nự, bà nội phán ngay: “ được, thanh niên sống kiểu thanh niên, người già sống kiểu người già. Mẹ cháu rồi, ai ở với bà”.

      Nghê Gia hết cách: “Vậy cháu tặng mẹ cho bà vậy, bà phải đối xử tốt với mẹ cháu đấy”.

      Hai người cười lăn, Nghê Gia bất chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi mẹ này, mẹ từng gặp bố mẹ A Trạch chưa?”.

      “Gặp rồi. A Trạch tướng mạo giống mẹ nhưng khí chất giống bố. Đôi vợ chồng ấy tốt tính tốt nết lắm.” Trương Lan đến đây, khẽ thở dài hơi, “Bố A Trạch tuấn tú, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao điện ảnh lúc bấy giờ, hơn nữa lại rất có phong độ, tính nết hiền lành, lúc ấy, nhiều thiên kim nhà giàu đều thích ông ấy”.

      “Thế mẹ có động lòng ?” Nghê Gia hứng thú hỏi.

      Trương Lan đánh : “Sao mẹ quen ông ấy được? Đó chẳng phải là chuyện sau khi gả cho bố con à. Mẹ của A Trạch là mỹ nhân trong giới nghệ thuật, theo đuổi trào lưu quay phim địa chất học, xinh đẹp như tiên nữ, lại rất hay cười, má còn có hai lúm đồng tiền dễ thương lắm”.

      “Thế còn mẹ của Ninh Cẩm Niên sao?” Nghê Gia căn vặn, “Có phải bà ta cũng thích bố của A Trạch ?”.

      “Ranh con tò mò lắm chuyện ghê.” Bà nội cười đùa.

      Nghê Gia le lưỡi.

      Trương Lan cười bảo: “Đúng rồi, bà ấy là con của nhà họ Tưởng, thiên kim tiểu thư đấy, chưa từng gặp phải chuyện gì xuôi chèo mát mái. Tính cách hào sảng, chủ động theo đuổi bố A Trạch bao năm, ầm ĩ đến mức ai cũng biết. Kết quả chẳng phải là đơn phương đó ư”.

      Nghê Gia hơi khó chịu nhíu mày: “ ăn được cũng thể đạp đổ thế chứ. Đúng là điên rồ”.

      Trương Lan lặng lát, : “Có lẽ còn nguyên nhân khác biết chừng. Để mẹ kể tiếp, năm xưa lúc việc đó xảy ra, tin tức truyền về, tất cả mọi người đều bị sốc. dì chú bác, cậu mợ họ hàng của nhà họ Việt đều đổ xô tìm người. Nghe trường vô cùng thê thảm, những xác người ở đó biến dạng hoàn toàn, nhận ra được”.

      “Làm xét nghiện DNA cho từng người bao nhiêu ngày mới đưa được bố mẹ A Trạch về”. Trương Lan càng càng nặng nề, “Bà nội A Trạch lúc đó chịu nổi đả kích nên mới lên cơn đau tim. Người nhà tìm A Trạch khắp nơi, ngờ hai tháng sau, thằng bé tự mình quay lại. Hơn bốn nghìn cây số, biết đứa bé như nó làm thế nào mà tìm được đường về nhà. Người xu dính túi, chắc chắn khổ sở suốt dọc đường...”.

      Nghê Gia thấy mắt cay cay, buông mẹ ra, nằm thẳng người lên, cố chớp chớp mắt vài lần.

      Trương Lan than: “Thằng bé hồi trước hoạt bát là vậy, sau lần ấy năng gì nữa. Ngay cả bác sĩ tâm lí cũng bó tay, sau này biết nó vượt qua thế nào”.
      Chris_Luu, bornthisway011091, duyenktn12 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Bà nội luôn im lặng giờ mới lên tiếng: “Cho nên lúc trước bà mới với cháu, cả hai đều là những đứa bé từng chịu tổn thương. Muốn hoàn toàn mở rộng lòng mình là điều rất khó. Nhưng chỉ cần vượt qua được điều này, người khác thể can dự vào thế giới của các cháu nữa”.

      Nghê Gia im lặng, đúng thế, tình vốn là quá trình vỗ về nhau, sưởi ấm vết thương lòng nhau.

      Họ mở vết thương của họ cho bất cứ ai xem, chỉ hai người mới biết, chỉ hai người mới thấu hiểu, chỉ có linh hồn trọn vẹn của hai người mới có thể vừa vặn ghép vào nhau thành đủ đầy. Đây là thế giới tinh thần mà những người khác tài nào chen chân.

      Vừa nghĩ như thế, những đau xót trước kia lại biến thành thứ bảo đảm hạnh phúc tương lai của hai người.

      Nghê Gia ngân ngấn nước mắt trong bóng tối, mỉm cười: “Bà, mẹ, hai người yên tâm, con và ấy rất ổn rồi. Bây giờ chúng con chính là tri kỷ”.

      Sáng hôm sau thức giấc, Trương Lan dậy thu xếp từ lâu, nhân viên trang điểm, nhà tạo mẫu tóc, xe cộ chuẩn bị đâu vào đấy. Nghê Gia chậm chạp tỉnh giấc, còn hỏi bà nội: “Đúng rồi bà, hồi xưa mẹ cháu như thế, sao bố cháu lại nhắm trúng mẹ vậy? Bà nội, bà phản đối sao?”.

      “Dám xấu mẹ, cẩn thận bà mách mẹ cháu đấy.” Bà nội lườm cái, mới , “Bố cháu làm việc rất có chủ kiến, bà thấy mẹ cháu tuy chỉ là con nhà bình thường, nhưng mặt mày hiền hậu, phải loại ăn tàn phá hại. Hơn nữa nếu kể ra, tuy mẹ cháu có phong thái và năng lực của tuýp phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cũng chưa từng có dạ hại người, cũng biết chăm lo nhà cửa. Còn việc mẹ cháu trước kia đối xử tốt với cháu, chủ yếu là vì tình cảm mười tám năm giữa nó và Mạc Doãn Nhi quá sâu đậm, chốc lát dứt ra được”.

      Nghê Gia mỉm cười, “Cháu biết rồi, như mẹ cháu gọi là, thánh nhân đãi kẻ khù khờ”.

      Nghê Gia ra khỏi phòng ngồi trước bàn ăn lề rề ăn bữa sáng, thấy Nghê Lạc quần tây áo vest thẳng thớm chỉnh tề, trang bị đầy đủ rồi, hết sức kinh ngạc liếc nhìn cậu: “Em tích cực thế làm gì?”.

      Nghê Lạc trưng ra vẻ nóng nảy vì bị chọc tức: “Chị lấy chồng mà lề mề thế này, đúng là phục bà chị ngố như chị luôn”.

      “Hoàng đế vội thái giám lo.” Nghê Gia nghiến răng kèn kẹt, “Mong đuổi cổ tôi thế cơ à?”.

      “Chứ sao, nhìn thấy đỡ bực mình.” Nghê Lạc bèn kéo lên lầu, nhét vào phòng trang điểm, ra lệnh cho mấy người chờ: “Mau lên, sửa sang cho chị ấy thành nàng dâu mới ”.

      Mọi người xúm lại trang điểm cho Nghê Gia, nào kẹp mi, nào đeo trang sức, vân vân... Loay hoay gần tiếng, Nghe Gia nhìn dâu trong gương, cuối cùng cũng hoàn hảo rồi.

      Tất cả lại ào ào ra ngoài.

      Khoảnh khắc Nghê Lạc đẩy cửa vào, thấy Nghê Gia vận váy cưới trắng tinh, quay lưng nhìn vào tấm gương to sát đất, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ hắt vào, bao bọc trong vầng sáng vàng nhạt, giống như thiên thần trời.

      Cậu chợt thấy ấm lòng, nhưng cũng hơi xót xa, cậu còn chưa được ở với bao lâu, hồi trước còn toàn cãi nhau với , vậy mà phải theo chồng rồi.

      Nếu hai chị em được lớn lên bên nhau từ bé tốt biết mấy.

      Qua tấm gương, cậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp bên dưới lớp khăn voan của , nhìn cậu, khóe môi chan chứa nét cười, êm mềm như dải lụa mỏng.

      Cậu hiểu ý cười lại, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi.

      là cháu dâu nhà họ Việt, cũng là con nhà họ Nghê. Bất kể bao lâu nữa, nơi này vẫn luôn là nhà mẹ đẻ của , là chỗ dựa vững chắc của .

      “Nghê Gia, hôm nay chị đẹp lắm.” Cậu bước đến, sửa khăn voan che đầu như ông lớn.

      Nghê Gia nhếch môi: “Lúc chị ở đây, em phải chăm sóc mẹ và bà nội hẳn hoi, dù sao nhà cũng gần, chị thường xuyên về giám sát. Em làm tốt, cẩn thận chị cho ăn đá đấy”.

      “Biết rồi.” Lần này cậu cãi , giơ tay nhìn đồng hồ, : “ đến giờ rồi”.

      Nghê Gia cầm lòng nổi hít sâu hơi, Nghê Lạc cũng mặt mày tỉnh bơ hít sâu hơi, chậm rãi cúi người, tay ôm eo Nghê Gia, tay kia vòng xuống khoeo chân , bế lên như bế công chúa.

      hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, Nghê Lạc biết thời gian ở viện điều dưỡng trước đó làm gầy nhiều, chợt thấy đau lòng, nhưng ngoài miệng lại hứ tiếng: “Nặng thế, mấy hôm nay chị ăn bao nhiêu thứ hả?”.

      Nghê Gia bất mãn, đấm cậu cái.

      Nhưng cậu lại nở nụ cười: “Sau này nhớ ngoan ngoãn ăn cơm nghe chưa”, cuối cùng, như tự giễu buông thêm câu, “Có điều có Việt Trạch ở đó, chắc em cũng chẳng cần lo”.

      Trong lòng Nghê Gia chợt dâng lên niềm xót xa kì lạ, khẽ nhếch miệng, nhưng lại gì.

      Mẹ và bà nội đến nơi tổ chức hôn lễ trước, trong nhà rất vắng lặng, Nghê Lạc mặc complet cứ bế Nghê Gia mặc váy trắng xuống khỏi cầu thang xoắn ốc, suốt dọc đường tiếng nào, bế lên xe.
      Chris_Luu, TrâuB.Cat thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Hai hoa đồng trong xe là Khiêu Khiêu với Đường Đường. Hai đứa nghiêng đầu nhìn và Nghê Lạc, chớp chớp mắt, vỗ tay bôm bốp: “A, dâu xinh quá”.

      Nghê Lạc xoa xoa đầu hai bé, nhìn hai hạt đậu đỏ bé xíu mặc vest váy bám nhau như sam, lòng chợt nghẹn lại, đột nhiên thấy ghen tị với hai đứa.

      Nghê Lạc quay đầu nhìn Nghê Gia, cười vu vơ: “Hôm sinh nhật mười tuổi, hiểu sao em lại đau đầu, làm mẹ sợ quá phải nhờ bác sĩ đến khám”.

      Nghê Gia ngẩn ra, đầu óc trống rỗng, nhưng lại chậm chạp : “Sinh nhật mười tuổi, lúc xuống cầu thang chị bị trượt chân ngã, đập đầu xuống đất, ngất rất lâu”.

      “Em bảo mà.” Nghê Lạc rất hưng phấn, bật cười, lại chống cằm, khẽ nhíu mày nghĩ ngợi lúc lâu, “À, đúng rồi”, cậu luôn, “Hồi học trung học, em nhảy cao bị gãy tay...”.

      “Tay trái đúng ?” Nghê Gia lập tức ngắt lời cậu, mắt sáng ngời như sao.

      “Đúng.” Cả hai tức khắc như mở máy phát, từng điều bé qua bao năm như thế lại từng có thần giao cách cảm, như bọn họ cùng lớn lên bên nhau, như chưa từng bỏ lỡ thời gian mười tám năm đầu đời. Mỗi chữ đều chứa thương cảm và nụ cười vui sướng, mỗi chữ đều rất thắm thiết.

      Ô tô chạy vào sân nhà họ Việt, cuộc trò chuyện giữa hai chị em cũng ngừng lại.

      Nghê Lạc xuống xe trước, quay đầu lại chìa tay cho , mái tóc cậu là nắng mai lấp lánh ánh vàng, cậu cười: “Chúng mình có thần giao cách cảm, nên sau này phải để em cảm nhận được hạnh phúc của chị đấy!”.

      Nghê Gia ngửa đầu mỉm cười, khoác tay cậu: “Được!”.

      Năm kết hôn đầu tiên.

      Sau khi kết hôn, đãi ngộ của Nghê Gia ở trường hoàn toàn khác.

      So với trước kia, ai thích càng thích hơn, kẻ thích lại càng thích. Nhưng còn những người thích xấu như Diêu Phi nữa, nghe đâu chuyển hết từ xấu thành sợ sệt rồi.

      Ai nấy đều thông tin nhanh nhạy, từng nghĩ rằng sau tai nạn kia, Nghê Gia bao giờ xuất nữa. Song nào ngờ, nhà họ Ninh sụp đổ, nhà họ Tống còn, Nghê Khả tỉnh lại, Tống Nghiên Nhi bỏ học, Mạc Doãn Nhi mất tích, Ninh Cẩm Niên bỏ mạng.

      Còn Nghê Gia, gả cho Việt Trạch - “Bàn tay tội ác sau bức màn”.

      Có người từng gặp Mạc Doãn Nhi sau khi ả mất tích, là khuôn mặt bị hủy hoại, làm công việc thấp hèn, sống rất khổ sở. Tin này vừa bay về, ánh mắt những người nhìn Nghê Gia ràng kiêng dè thêm vài phần.

      Họ đồn rằng hễ ai chọc giận Nghê Gia phải nếm trái đắng. Nhìn tình trạng của Mạc Doãn Nhi, lại nhìn Tống Nghiên Nhi phải bỏ học vì chịu nổi vẻ lạnh lùng của Nghê Gia kia kìa. Ngẫm lại người ta có chồng vừa giàu có vừa ác độc, nên dây vào hơn.

      Kiêng dè kiêng dè, nhưng nhiều hơn cả là ghen tị.

      Con người là vậy, khi nhìn thấy những thứ mình có được nhiếc móc công kích, lấy đó làm nhục, nhưng trong lòng lại thầm mong mỏi có được những thứ đó.

      Nghê Gia để tâm, ngoại trừ những môn chuyên ngành, bỏ bằng sạch những môn triết học đại cương này nọ, ở nhà viết kịch bản, chạy studio với Tần Cảnh, hoặc là ở bên ông nội.

      Công việc của Việt Trạch khá bận rộn nên bình thường dành được bao giờ ở bên , trái lại càng khiến cả hai quý trọng thêm mỗi phút giây gặp nhau. Kết hôn hơn hai tháng, hai người thậm chí còn chưa từng nặng với nhau nửa câu.

      Việt Trạch rất tốt tính trước mặt , đương nhiên khiến Nghê Gia buồn. Ngày nào cũng vui vẻ hớn hở y như con thỏ. Nhưng mà, từ sau khi người nào đó bất ngờ có thai, nàng ta bèn trở nên cáu bẳn suốt ngày.

      Phạm vi gặp họa rất lớn, lan sang cả Việt Trạch, mẹ, em trai, thậm chí cả ông Việt và bà Nghê.

      Mọi người đều biết sức khỏe của tốt, có thai vất vả nên hầu hạ như bà hoàng, nhưng tên lâu la Nghê Lạc lại tự giác cho lắm.




      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :