1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Gia chỉ thấy càng lúc càng nóng, càng lúc càng căng thẳng, cảm giác tê dại xộc thẳng vào tim, vừa lạ lẫm vừa khó khống chế.

      "A!" khẽ thốt lên thất thanh, rồi xụi lơ trong lòng .

      cũng căn đúng lúc rời khỏi cơ thể , nằm bên cạnh ôm chặt vào lòng.

      Nghê Gia mệt đến mức gần như thoát xác lần nữa.

      Nhưng có vài việc vẫn cần phải . biết bao lâu sau, vùi đầu vào ngực , giọng khô khốc mà áy náy: "Xin lỗi, em nên nghi ngờ ".

      "Em cũng biết tại sao lại như thế, gần đây em rất hoang mang, rất sợ hãi. Mẹ em sắp qua đời rồi, em càng ỷ lại vào thuốc nghiêm trọng hơn. Mà Ninh Cẩm Niên còn trốn ở bên ngoài, rất có thể..."

      thể với về kiếp trước, nhưng ít nhất cũng cần giấu giếm nỗi sợ hãi của mình, " chừng ngày nào đó quay về báo thù, giết bà nội, giết Nghê Lạc. Em ... hoảng hốt hãi hùng đủ lắm rồi. Ngày nào trong lòng cũng là cảm xúc tiêu cực, biết phương hướng ở đâu, cũng biết có tương lai hay . Em sợ mình lập tức chết , mà vẫn còn nhiều việc chưa buông xuống được".

      "Xin lỗi , em chỉ nghĩ tới việc bất chấp mọi cách để bảo vệ người nhà em, nhưng”, nước mắt lã chã tuôn từng giọt, "em quên rằng, cũng là người thân của em. Xin lỗi, em quên mất. Xin lỗi , lúc em gặp chuyện luôn làm tổn thương. Em sai rồi, sau này bao giờ làm thế nữa. Đừng , đừng bỏ em, được ?".

      vươn tay ôm cổ , khóc nức nở chịu buông ra.

      " biết rồi." Ánh mắt sâu thẳm, kề sát má , "Sau này chúng ta bắt đầu lại từ đầu".

      Bắt đầu lại lần nữa, có thể bắt đầu lại lần nữa sao?

      Nghê Gia nhắm đôi mắt khóc tới mệt, dựa sát vào lòng , ràng , ràng muốn dựa dẫm, tại sao còn mắc sai lầm này? Cũng may được tha thứ rồi, cũng may còn có thể sửa sai, bằng , nên đâu để tìm về bây giờ.

      "Em hứa, sau này ngoan, làm việc gì cũng hỏi , che giấu, nghi ngờ!" khóc lâu, mũi rất nặng, giọng cũng khàn khàn, nhưng lại có vẻ nũng nịu.

      "Ừm." Việt Trạch bình tĩnh trả lời.

      Thực ra, tha thứ cho từ sớm.

      biết, uống thuốc này nhiều khiến người ta nôn nóng bất an, cảm xúc tiêu cực dâng lên, mất khả năng phán đoán.

      Cú sốc của vụ tai nạn làm bắt đầu uống thuốc lại, có thể tưởng tượng ra thời gian này chán chường tuyệt vọng nhường nào. thậm chí còn hận bản thân mình, bao lâu như thế mà phát ra khác thường nơi .

      " tìm bác sĩ chuyên nghiệp giúp em cai thuốc, so với thuốc phiện, thuốc này chắc đỡ hơn", .

      gật gật đầu, ngẩng lên nhìn : "Sao lại hiểu thế, chẳng lẽ...". Mắt tối sầm lại, chút đau lòng lóe lên trong mắt, chẳng lẽ cũng...

      Khi thấy vẻ mặt đó của , nhếch khóe môi, lại nở nụ cười, đượm vẻ bất đắc dĩ: "Lúc ở Tân Cương về, bị gãy mất vài cái xương, cả ngày nhúc nhích được. Khi đó còn , chịu được đau như bây giờ nên trộm thuốc uống. Có lần uống quá liều, suýt mất mạng".

      Nghê Gia ngơ ngác nhìn nét mặt tênh như kể chuyện của người khác của , nhất thời ngổn ngang trăm mối, lòng nhâm nhẩm đau, lặng lẽ nép sát vào .

      Lặng lát, mới hỏi: "Sau đó sao?".

      "Chú của tức bố của Thiên Dã, lúc đó ông ấy còn làm sĩ quan quân đội lôi vào trong quân." nhớ lại những ngày đó, nhịn được bật cười, " bị cảm được uống thuốc tây, chỉ được uống thuốc Đông y. Có mấy lần mãi vẫn đỡ, ông ấy bèn lừa uống rượu đế, chẳng biết tại sao lại khỏe lên. Lúc đó người bé tí, đánh nhau với ông ấy, ông ấy lười chẳng buồn ngó đến, túm cổ ném bay . thời gian sau có tiến bộ hơn, nhưng vẫn đấu lại được, tay ông ấy chụp lên đầu , có đấm có đá thế nào cũng chạm đến".

      Nghê Gia tưởng tượng ra hình ảnh đó, cũng phì cười theo.

      liếc xuống, thấy giàn giụa nước mắt, nhưng cuối cùng cũng cười, giờ mới yên lòng.

      rúc vào lòng , cảm thấy dần mệt nhọc. Hai người ôm lấy nhau.

      Trăng thanh tĩnh mịch.

      Nghê Gia lặng lẽ ngủ, rồi lặng lẽ tỉnh.

      Cơn ngủ mộng mị, an lành như vòm trời xanh thăm thẳm, lâu rồi giấc ngủ dịu êm như thế.

      mở to mắt, trong ánh trăng sáng, người đàn ông bên cạnh ngủ rất say sưa yên bình. Lồng ngực vẫn ấm nóng như thế, tiếng tim đập vẫn khỏe khoắn và an toàn, ấm áp, ấm áp đến mức chỉ muốn lao vào lòng mãi mãi rời ra.

      ngước mắt, ánh trăng đong đầy trong đôi mắt đen.

      ngủ say, mặt còn vẻ lãnh đạm hoặc sắc sảo của ban ngày nữa, trong khi ngủ, mọi góc cạnh đều mềm ra.

      Nghê Gia chăm chú nhìn hồi lâu, trong lòng im lặng.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Cuối cùng, khe khẽ nhấc cánh tay khoác eo mình ra, nhàng chậm rãi đặt xuống, vén chăn lên, xuống giường khoác áo ngủ vào rồi ra ngoài.

      Gió đêm sân thượng rất lớn, thổi bồng tấm áo choàng trắng của như con diều trắng. Gần đây gầy yếu, đứng trước gió mạnh khó khăn lắm mới đến được rìa mái nhà.

      Ánh trăng rất đẹp, như dòng thủy ngân chảy xuống khoảng núi xanh biêng biếc, mặt cỏ trải dài nhấp nhô, mênh mông đến mức làm lòng người đắm chìm.

      Nghê Gia ngẩng đầu, bầu trời đầy những vì tinh tú lấp lánh tỏa sáng, cao xa, sâu thẳm, giống đôi mắt của Việt Trạch.

      hít hơi sâu, chớp đôi mắt mờ sương, mặc cho gió thổi tung mái tóc dài và chiếc áo ngủ.

      Nghê Gia cúi đầu, đôi chân trần nhích lên phía trước bước, bóng tối dưới lòng bàn chân như vực sâu vạn kiếp thể trở lại, cảm giác hưng phấn kì lạ làm con người ta choáng váng mà kích thích.

      còn nhớ, kiếp trước, rơi xuống như thế, như bay ngược gió, rất tự do, cũng rất kích thích.

      Đất trời im phăng phắc, chỉ có tiếng gió vù vù lướt qua tai.

      Nghê Gia cúi xuống nhìn bóng tối dưới chân, bỗng nhoẻn cười.

      Số phận của là giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước sao?

      bao giờ tin nữa.

      Trước kia mỗi lần lên cơn nghiện, luôn thấy vừa bất đắc dĩ vừa còn sức lực, nhưng hôm nay, thành công, trong lòng tràn trề hi vọng.

      của kiếp này có nhiều bạn bè như thế, có nhiều thay đổi như thế, nhất định có thể bỏ hẳn lệ thuộc vào thuốc, nhất định nhìn thấy Nghê Lạc và Hoa thị ngày tốt hơn, chính cũng càng ngày càng tốt hơn.

      Cớ chi phải để những chuyện quá khứ làm khổ bản thân?

      Cố gắng mà sống vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất!

      Kiếp này và kiếp trước khác nhau quá nhiều, Nghê Lạc giống kiếp trước, cũng giống, giờ còn có Việt Trạch và người thân ở bên .

      Cho dù là Ninh Cẩm Niên hay số mệnh, có thể đập tan hết.

      Gió đêm thổi phần phật từ sau lưng, trọng tâm của Nghê Gia chênh vênh, nhưng vẫn khống chế được mình, thân thể loạng choạng như chòng ghẹo thần chết, vô cùng hưng phấn.

      Nhưng cũng đứng đó lâu, định lùi về đằng sau đột nhiên bị ôm eo giật về.

      chợt như con rối gỗ bị sức mạnh khủng khiếp kéo xoay ngược lại, xô vào lồng ngực quen thuộc kia.

      Trong gió đêm rít gào, mùi cơ thể thân thương của lại càng nhạt hơn.

      "Em muốn đâu?"

      Việt Trạch mất bình tĩnh, giọng run rẩy, pha lẫn uy hiếp đầy khủng hoảng, "Muốn đâu?".

      sống chết ôm chặt đầu , như dùng hết sức lực để ôm lấy cả thế giới này, đôi mắt sâu thẳm chớp, nhìn chằm chằm vào bóng tối vô biên. run rẩy, sợ hãi.

      bị ôm chặt thở nổi. biết hiểu nhầm, muốn giải thích chất lỏng ấm nóng chảy từ tóc mai xuống mặt , chốc lát lạnh vì gió.

      Nghê Gia giật mình.

      mặt đều là nước mắt lạnh lẽo của .

      Mắt cay cay, hơi nghiêng đầu, dán sát vào khuôn mặt đẫm nước của , vòng tay ôm eo , nhàng : " hiểu nhầm rồi, em muốn bỏ ...".

      " được phép!" nghẹn ngào mà hung dữ ngắt lời , " rồi, cho dù em muốn đâu, chỉ cần với , cũng đến đó cùng em. Nơi nào cũng được. Nhưng phải bây giờ".

      Nghê Gia ngây ra, mắt lướt qua bả vai , những ngôi sao trời hình như bồng bềnh chập chờn trong nước.

      "Gia Gia, đừng từ bỏ. Đừng từ bỏ, được ? Em khá lên, nhất định khá lên."

      khẽ khàng nhắm mắt lại, nước mắt long lanh chảy xuống: "Được".

      Hôm sau, Việt Trạch tìm tư vấn tâm lý, bác sĩ, chuyên gia cai nghiện lại gom thành nhóm, đặc biệt hỗ trợ Nghê Gia bỏ hẳn phụ thuộc vào thuốc.

      Bác sĩ tình hình của cũng nghiêm trọng lắm, mới chỉ là giai đoạn đầu, nếu đợt trị liệu này có hiệu quả tốt, khả năng diệt trừ tận gốc và hồi phục là rất lớn.

      Nghê Gia rất hợp tác, có bà nội, có mẹ, có em, có A Trạch, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu, phải sống cho tốt.

      Hôm nay, khi Nghê Gia và Việt Trạch ngồi trong phòng khách, nghe bác sĩ về tình trạng của Nghê Lạc đột nhiên vào, theo sau còn có mấy tay đạo sĩ.

      Nghê Gia đưa mắt ra hiệu cho mấy bác sĩ kia nữa, rồi đứng dậy nhìn Nghê Lạc: "Hôm nay lại rỗi rãi thế à?".

      ngờ Nghê Lạc lại hung hăng nhìn , như muốn đánh người: "Nghê Gia, chị bị bệnh mà sao cho em biết?”.

      Nghê Gia sửng sốt, cảm thấy ổn, còn chưa mở miệng, ngón tay Nghê Lạc gõ vào trán : "Loại người sống nguyên tắc như Từ Hiền mà lại uống thứ thuốc này chắc?”.

      Nghê Gia thầm cả kinh, Nghê Lạc biết, liệu có giống như kiếp trước...

      "Nghê Gia", giọng Nghê Lạc đột nhiên dịu xuống, nhìn xót thương, "sau tai nạn xe chị chịu được mới uống thuốc à? Chẳng trách em thấy chị khỏe thế, ra là biểu giả do uống thuốc".

      Cậu đau lòng , thoắt cái hung dữ lườm : "Sao chị cứ làm người ta yên tâm thế hả? Giờ em càng ngày càng tốt, còn chị càng ngày càng bừa bãi".

      Mặt Nghê Gia xám ngoét như tro. Cuối cùng, đưa mắt nhìn Việt Trạch rồi mới với Nghê Lạc: "Lỗi của chị, chị chấp nhận được vụ tai nạn, nhất thời khống chế được mình, kết quả là càng uống càng nhiều, nên...".

      "Biết thừa là thể tin tưởng chị mà." Nghê Lạc tiếp tục móc mỉa , nhớ ra việc chính, tiếp, "Đúng rồi, em dẫn mấy đại sư đến đây, giúp chị ổn định nỗi lòng".

      Nghê Gia liếc nhìn mấy đạo sĩ có vẻ tiên phong đạo cốt sau lưng cậu, đột nhiên thấy hoảng: "Em đừng làm như bắt quái thế có được ?".

      Nghê Lạc chau mày: "Ổn định tâm tình, vượt qua cảm xúc nóng nảy, là cách trợ giúp rất tốt, biết chưa?".

      Nghê Gia thấy cậu cằn nhằn thao thao bất tuyệt, liền mặc kệ cậu, quay sang định nhờ bác sĩ và Việt Trạch đuổi cậu và đám đạo sĩ , ngờ Việt Trạch và các bác sĩ lại cùng đứng về phe.

      Việt Trạch: "Phải thử mọi cách, ngựa chết rồi cũng phải ra sức cứu".

      Nghê Gia đá : mới là ngựa!

      Bác sĩ: "Cậu Nghê Lạc rất có lý, Nghê Gia nóng nảy cần phải tĩnh tâm".

      Nghê Gia đen mặt: ông mới nóng nảy, cả bệnh viện các ông đều nóng nảy có.

      Kết quả là trong ánh nắng chiều ấm áp, dưới hướng dẫn của mấy đạo sĩ, tốp người ngồi cả ở phòng khách rộng rãi, xếp bằng chân ngồi thảm trải sàn.

      Mấy diễn viên phụ còn tích cực như thế đương nhiên diễn viên chính Nghê Gia cũng thể chối từ. Tuy ngồi xếp bằng theo, nhưng lại vô cùng hoài nghi hiệu quả của phương pháp trị liệu bằng ý thức này.

      Mấy đạo sĩ bắt đầu nhàng chậm chạp trầm tĩnh tụng kinh, Nghê Gia lại mất tập trung, lén mở mắt nhìn thử. Phía đối diện, Việt Trạch và Nghê Lạc đều im lặng nhắm mắt, vẻ mặt thả lỏng xưa nay chưa từng thấy, cả hai đều vô cùng tuấn tú.

      Trong lòng bỗng thấy dạt dào xúc động.

      người là người của , người là em trai của , đây là thế giới kiếp này của .

      Có hai người họ ở bên cạnh, còn tiếc nuối và sợ hãi gì nữa.

      mỉm cười, lại bị đạo sĩ bên cạnh bắt gặp.

      Đạo sĩ nọ ôn hòa liếc nhìn , khe khẽ lắc đầu, Nghê Gia như học sinh chuyện riêng bị giáo viên bắt được, áy náy cười, nhanh chóng nhắm mắt lại.

      Nội tâm dần bình tĩnh, thế giới như dòng sông rộng lớn êm ái, lặng lẽ chảy xuôi, chỉ có tiếng gió mát vi vu ngoài cửa sổ, tiếng chim đập cánh giữa vòm , thậm chí còn có thể nghe tiếng hạt nắng đậu xuống ngọn cỏ non.

      yên tĩnh!

      Trong lòng chỉ có tiếng vang vọng: là tốt!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      67



      Giai đoạn đầu trị liệu, dao động cảm xúc của Nghê Gia khá lớn.

      Khi thèm thuốc của cơ thể tăng cao, thấy rất nôn nóng, cảm xúc vừa sa sút vừa bất an, lo nghĩ cái này sợ hãi cái nọ.

      Nhưng cơn thèm thuốc dần xuống dốc, lại khôi phục vẻ tự tin, thoải mái và vui vẻ trước đây, thoạt nhìn tràn trề năng lượng.

      Việt Trạch lo cảm xúc của lên xuống quá dữ dội, nhưng bác sĩ có ý thức đấu tranh, tốt hơn nhiều so với những người hoàn toàn bị thuốc khống chế phải tiêm thuốc cai nghiện, trong quá trình trị liệu, những cảm xúc lên xuống này của càng ngày càng ổn định.

      Bởi muốn làm ảnh hưởng đến việc hồi phục của bà nội, cũng muốn làm mọi người trong nhà lo lắng, Nghê Gia lùi lịch xuất viện, rằng trong này yên tĩnh dễ bắt đầu công việc viết kịch bản.

      Như thế mọi người ở nhà thấy vẻ chật vật của . cũng muốn để Việt Trạch nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của lần nữa nên xin đừng tham dự vào quá trình chữa trị này.

      Tuy Việt Trạch tình nguyện nhưng vẫn đồng ý.

      Nhưng dù nhìn thấy, vẫn có thể tưởng tượng ra đau khổ chừng nào, trong lòng càng đau, càng hận.

      thuyền ở Macau, trong mười lăm phút đó, nhất định là xảy ra chuyện gì. căm thù độc ác của Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi đến tận xương tuỷ.

      Mà nghiêm túc nghĩ lại, khi đó, ràng muốn mời bác sĩ tâm lý, muốn tự cứu mình, vì sao…

      Và thế là Khương Hoàn Vũ lại được Việt Trạch mời đến.

      Khương Hoàn Vũ vốn cho rằng trong lòng Nghê Gia chất chứa oán hận quá sâu, nếu tìm người duy nhất thế giới này là y thấu hiểu tâm của , nhất định phát triển thành chứng bệnh tâm lý nghiêm trọng, và rồi ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa và Việt Trạch.

      Dù sao, trong mắt y, Nghê Gia níu chặt Việt Trạch như túm cọng rơm cứu mạng, giữa hai người lại tồn tại đủ tín nhiệm và đủ thấu hiểu, cả hai đều là những người có nội tâm trống vắng, có khả năng đến với nhau.

      Y nghĩ Việt Trạch tìm mình đến là vì Nghê Gia xuất vấn đề gì đó, còn đắc chí nghĩ đời này quả nhiên chỉ mình y mới có thể cứu Nghê Gia.

      ngờ vừa nhìn thấy y, Việt Trạch chỉ lạnh lùng hỏi câu: “Giấy chứng nhận hành nghề bác sĩ tâm lý của từ đâu mà có?”

      Khương Hoàn Vũ sửng sốt, còn chưa kịp trả lời Việt Trạch : “Bố bác sĩ giỏi, ông nội tôi cũng rất khá, nhưng giờ xem ra, chỉ là lang băm”.

      Khương Hoàn Vũ ướm hỏi: “Có phải Gia…”. Kiểu xưng hô này vừa ra khỏi miệng y, Việt Trạch biến sắc, Khương Hoàn Vũ cũng biết đúng, sửa lại: “ Nghê Gia xảy ra vấn đề gì rồi?”.

      “Tôi đổi bác sĩ cho ấy, có chuyển biến tốt đẹp rồi.”, Việt Trạch đứng trước cửa sổ, ánh nắng chói chang nhưng sắc mặt u ám, “nhưng chính vì nên việc điều trị của ấy mới trễ nải”.

      Đương nhiên Khương Hoàn Vũ thể chấp nhận câu này, lẽ nào Việt Trạch còn hiểu Nghê Gia hơn y? Tự tin quá lố rồi!

      “Nghê Gia bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, có số việc ấy thể với , cứ giấu trong lòng mãi nảy sinh vấn đề. Hơn nữa, tôi đoán cách hai người ở bên nhau nhất định rất lúng túng, ví dụ như ấy sợ các hành động thân mật...”

      Khương Hoàn Vũ còn chưa dứt lời thấy trong mắt Việt Trạch ánh lên nét cười mỉa mai. Khương Hoàn Vũ ngẩn ra, chợt nhớ lại những lời Nghê Gia từng với y. Lúc đó y tưởng nhảm, nhưng hình như…

      Trong đầu y lại lên câu của Nghê Gia, chữa được tâm bệnh của tôi đâu”, chẳng lẽ Việt Trạch lại có thể chữa khỏi cho ư? Sao có thể?

      Khương Hoàn Vũ tức giận, sao có thể?

      Nhưng Việt Trạch lại nghĩ nhiều như y, cùng là đàn ông, chỉ cho rằng, giống loài quý hiếm thế này còn tồn tại là bất ngờ đến mức buồn cười.

      Loại người chuyên kết luận chủ quan như thế lại có thể làm bác sĩ tâm lý?

      Mà khi Khương Hoàn Vũ nhắc đến Nghê Gia, vẻ mặt tội nghiệp và thương xót đó làm Việt Trạch khó chịu tột cùng.

      Gia Gia nhạy cảm như thế, làm sao chịu nổi cái vẻ xấu xí ngạo mạn tột bậc lại còn tự ra vẻ cao quý như Khương Hoàn Vũ?

      Việt Trạch thậm chí có thể tưởng tượng ra, sau khi Nghê Gia từ Macau về, đau khổ bất lực nên mới tìm đến bác sĩ tâm lý. Nhưng Khương Hoàn Vũ kích động ra sao? vỗ về nỗi đau của , trái lại còn nhắc nhở từng phút từng giây cho thấy thảm hại đáng thương tới mức nào ư?

      Việt Trạch sầm mặt: tên này đáng ghét!

      Khương Hoàn Vũ thấy Việt Trạch rằng, định lên tiếng Tiểu Minh đến, : “Tìm được người rồi”.

      Việt Trạch chẳng buồn chào hỏi Khương Hoàn Vũ bỏ ra ngoài luôn.

      Nhưng lúc rẽ vào hành lang, căn dặn Tiểu Minh: “Tìm người dạy dỗ y chút. Với lại nghĩ cách thu hồi giấy phép hành nghề của y ”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tiểu Minh nghiêm túc gật đầu, bỗng thấy âu sầu thay cho số mệnh bác sĩ tâm lý giờ của chị dâu Nghê Gia Gia.

      Việt Trạch đẩy cửa phòng họp bước vào thấy Tưởng Na ngồi đó, hết sức nhàn nhã tự nhiên uống hồng trà. Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào phòng, chiếu lên người bà ta, vẫn vẻ gọn gàng nhanh nhẹn thương trường đó.

      Việt Trạch ngồi đối diện bà ta cách cái bàn, cấp dưới bưng cốc nước vào, để xuống rồi ra ngoài. Những hạt bụi li ti khẽ bay mặt bàn tràn ngập ánh nắng ngăn cách hai người.

      Tưởng Na chậm rãi quan sát Việt Trạch, láng máng thấy được hình bóng người đàn ông khác.

      Bà ta khỏi thổn thức, quả đúng là cha con, càng ngày càng giống, ngoài mặt lạnh lùng nhưng thực ra rất càn quấy, thực đúng như đúc ra từ cùng khuôn.

      “Cậu rất thông minh”, Tưởng Na đặt tách trà xuống, thở ra hơi, “giống Cẩm Niên nhà tôi. Chỉ tiếc thằng bé tốt số như cậu. Nếu được sinh ra ở vị trí của cậu, nó cũng có thể làm tốt thế này”.

      Việt Trạch nhướng mày, cho là đúng, vị trí phải sinh ra là có, mà phải liều mạng giành giật. Nhưng dù tán đồng ý kiến của bà ta, cũng định lý tranh luận mà chỉ cười nhạt, quẳng ra sau lưng.

      Tưởng Na nhìn vẻ phớt lờ của , khỏi có đôi phần tức giận và cam lòng: “Nếu Cẩm Nguyệt phải đến bệnh viện cắt chỉ tiêu viêm, cậu cho rằng cậu có thể tìm được tôi nhanh thế sao?”.

      Việt Trạch khẽ khàng xoay cái cốc thuỷ tinh trong tay, trong ánh nắng, gương mặt có vẻ mờ ảo khác thường, “Tuy bà cẩn thận dè dặt, nhưng liên quan đến sức khoẻ của con lại hề qua loa”.

      Tưởng Na cười nhạt tiếng: “Hèn hạ!”.

      Cốc thuỷ tinh trong tay Việt Trạch bỗng khựng lại, nước trong cốc sóng sánh, ngước lên, trong mắt loé lên cảm xúc khó tả: “Chẳng phải bà cũng lợi dụng tôi để hại chết bố mẹ tôi đó sao?”.

      Tưởng Na nghẹn họng.

      Việt Trạch cười nhạt: “Báo ứng lên người rồi đấy, biết đau chưa?”.

      Hai ngón tay Tưởng Na túm chặt quai tách sứ, đốt ngón tay trắng bệch, lặng hồi mới : “Con tôi ở đâu, tôi muốn gặp nó”.

      thể được.” Việt Trạch nhả ra ba chữ gọn lỏn, khẩu khí vững chắc, “Cả đời này bà cũng đừng mong được gặp lại người thân của bà”.

      Tưởng Na chấn động vì phẫn hận này của . Dưới mái tóc loà xoà được ánh dương nhuộm vàng, hư ảo chân thực, đôi mắt tối đen trầm như loài sói.

      “Sao hả? Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi?” Tưởng Na tỉnh bơ chuyển hướng sang mình, muốn để đối phó với con trai con mình.

      “Cảnh sát sắp đến rồi.” Việt Trạch khẽ nhếch môi, “Dù sao tội bà cũng là tội chết, cần tôi ra tay. Tôi cho rằng, trong mấy tháng trước khi chết, bà bị nhốt trong tù, ngày ngày lo lắng cho Ninh Cẩm Niên và Ninh Cẩm Nguyệt, nhưng lại thể bảo vệ chúng. Đây mới là tra tấn tốt nhất dành cho bà”.

      Tưởng Na đứng bật dậy, hai tay chống bàn, gần như muốn nhào lên: “Việt Trạch, cậu tàn nhẫn quá”.

      Việt Trạch ngước mắt, lặng lẽ nhìn bà ta hồi lâu.

      “Trước khi mẹ tôi chết, điều mẹ sợ nhất phải là mẹ chết thảm thế nào…” được nửa, chợt lặng .

      Người phụ nữ dù gặp bao gian truân vẫn luôn mỉm cười rạng rỡ trong trí nhớ lại khóc như mưa vào giờ khắc đó, “Ở đây cách nhà ta xa như thế, A Trạch của chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Ai đến cứu con tôi với? Ai đưa con tôi về nhà với?”.

      tuyệt vọng và van nài của mẹ khi đó, có ai cảm nhận được?

      Mẹ , chết nhắm mắt.

      Tưởng Na lại nghẹn họng được nửa lời.

      Có người gõ cửa phòng họp, cảnh sát đến.

      Tưởng Na lập tức hạ giọng, gần như van lơn: “Xe của Nghê Gia do tôi tìm người động tay động chân, liên quan gì đến Cẩm Niên và Cẩm Nguyệt”.

      Việt Trạch liếc nhìn bà ta cái, rất lạnh nhạt.

      Tưởng Na cũng biết lừa được , nhìn cảnh sát tới, luống cuống vã mồ hôi trán: “Tôi và bố bọn trẻ sắp phải chết rồi, vì sao cậu chịu tha cho chúng?”.

      “Tôi và người nhà họ Nghê đưa ông bà vào tù, có thể thờ ơ đứng nhìn?” Việt Trạch đặt cốc nước xuống, chậm rãi đứng dậy, “Có số việc, phải chết, tôi chết”.

      chợt nhớ lại tiếng khóc thút thít của Nghê Gia trong lòng , “Ninh Cẩm Niên nhất định đến báo thù, giết bà nội, giết Nghê Lạc. Những lo lắng hãi hùng đó, em chịu đựng đủ lắm rồi!”.

      Tưởng Na nhắm mắt lại, người loạng choạng suýt ngất, để đội cảnh sát còng tay dẫn . Nhưng lúc qua Việt Trạch, bà ta dừng lại chút, nhìn chàng thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng này, đau thương vô hạn: “Việt Trạch, con tôi lòng thích cậu”. Bà ta lại nghẹn ngào cầu khẩn, “Xin cậu đừng làm hại con bé”.

      Việt Trạch lặng im đáp.

      Tưởng Na bị cảnh sát giải , bước còn ngoái lại ba lần, rớm nước mắt: “Chuyện quá khứ là tôi sai. Tôi dùng những ngày còn lại để sám hối cũng được sao? Xin cậu đừng làm hại bọn , đừng làm hại con tôi…”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giọng Tưởng Na càng lúc càng xa, rồi nghe thấy nữa.

      Việt Trạch ngồi lại mình giữa ráng chiều, gương mặt tuấn tú như tái nhợt , nhìn ra nghĩ ngợi điều gì.

      Đứng lặng hồi lâu, mới quyết định đến xem Ninh Cẩm Nguyệt.

      Ninh Cẩm Nguyệt bị nhốt trong phòng bệnh đơn của bệnh viện, có người trông coi, thể ra được.

      Lúc Việt Trạch vào, ta ngồi ôm đầu cạnh cửa sổ, vừa khóc vừa gọi mẹ gọi , nghe có tiếng người vào mới cảnh giác ngẩng đầu.

      Hai mắt ta ngấn nước, mông lung nhìn Việt Trạch, lập tức chạy đến nắm tay : “ Việt Trạch, báo cảnh sát rồi phải ? Mẹ em bị bắt rồi phải ?”.

      Việt Trạch liếc ta cái, vẻ mặt xa cách. Ninh Cẩm Nguyệt hơi run rẩy, buông tay ra, ta cũng biết những việc Tưởng Na làm năm xưa, ta có tư cách chất vấn.

      Ninh Cẩm Nguyệt lùi lại, buồn phiền cúi đầu, còn vẻ kiêu ngạo của chủ nhà họ Ninh như xưa nữa. Nhà họ Ninh lụn bại trong nháy mắt, chi bên Ninh Cẩm Hạo cũng lo cho họ nữa, chi bên nhà họ hoàn toàn xong đời rồi.

      Bố mẹ đều mang tội nặng chịu án tử hình, trai bỏ chạy, cái nhà ngày xưa còn nữa rồi. Ninh Cẩm Nguyệt vừa buồn vừa sợ, cúi gằm mặt, nước mắt từng giọt xuống đất.

      Việt Trạch lặng hồi lâu, : “Nghe gần đây mới phẫu thuật cắt ruột thừa, cứ ở lại đây dưỡng sức, đừng chạy lung tung nữa”, dứt lời xoay người định .

      Việt Trạch”, Ninh Cẩm Nguyệt đột nhiên gọi tên , nước mắt tèm lem, “ có biết em rất thích , từ thích . , có thể đừng thế này ? Tha cho trai em, được ?”.

      “Xin lỗi!”

      Việt Trạch dứt khoát rời khỏi phòng bệnh.

      Lúc trở lại viện điều dưỡng, trời chạng vạng.

      Lúc Việt Trạch ngang đại sảnh có hỏi bác sĩ tình hình của Nghê Gia, bác sĩ biểu hôm nay của rất tốt, thời gian phát tác mỗi lần lại ngắn hơn so với lần trước đó.

      Mới trị liệu nửa tiếng trước nên giờ hẳn ngủ. Trước đây mỗi khi trở về trời tối, đều ngoan ngoãn yên lặng ngồi sân thượng đọc sách.

      Lần này, dằn nổi lòng muốn xem thử, sau khi trải qua phen đau đớn giày vò như thế nào. Dù sao, mỗi lần gặp , đều tắm rửa sạch ăn mặc gọn gàng, thoạt nhìn rất yên bình, nhưng lại luôn khiến thấy mông lung khó tả.

      rón rén đẩy cửa phòng ra, cửa sổ phía đối diện vẫn mở khoảng , gió núi thốc vào, rèm cửa màu trắng cuộn bay trong ánh nắng xế đỏ cam tràn ngập căn phòng.

      Nghê Gia nằm im lặng như thế, ngủ say giữa buổi hoàng hôn.

      Nét mặt khi ngủ của rất bình thản, rất tĩnh mịch, nhưng sắc mặt tái nhợt, đầy mỏi mệt.

      Mái tóc dài đen nhánh rối tung xoã gối, nhiều lọn ướt sũng dính còn bết vào hai má, như vừa được vớt ra khỏi nước. Ga trải giường và chăn bị cuộn lại lộn xộn.

      Tim Việt Trạch đau nhói, mà rời mắt lại thấy hai tay bị trói ngoặt ra sau lưng, ngay cả mắt cá chân cũng bị dây thừng trói chặt.

      Phần da quanh dây thừng vừa đỏ vừa sưng, bảo sao mấy ngày nay đều mặc váy dài.

      Tim Việt Trạch tan nát tưởng rỉ máu, đúng lúc y tá vào xem tình hình, thấy ánh mắt trầm của Việt Trạch mà hoảng hồn.

      Việt Trạch sợ đánh thức Nghê Gia,cố hạ giọng thấp: “Ai cho phép các người lấy dây thừng trói ấy lại?”.

      Y tá sợ xanh mắt mèo, có phần ấm ức: “ trói chặt ấy làm người khác bị thương”.

      “Ra ngoài!” Việt Trạch lạnh lùng ra lệnh, y tá vội chạy trối chết.

      Nghê Gia hình như cảm nhận được động tĩnh trong phòng, mơ mơ màng màng muốn xoay người đổi tư thế, nhưng tay chân bị trói, kết quả là chưa xoay người được ngủ khò khò.

      Việt Trạch rút con dao quân đội mang bên mình ra, cắt đứt hết dây thừng tay chân .

      ngờ đột nhiên tỉnh lại, nhìn ngồi ở cuối giường, vẻ mặt có phần ngỡ ngàng.

      về rồi?” lẩm bẩm muốn đứng dậy, nhưng chân bị trói lâu nên tê , kết quả là còn chưa ngồi dậy lại ngã vật xuống giường, ngơ ngác kịp phản ứng, đơ mặt nhìn .

      vội tiến lên ôm vào lòng, giọng có vẻ hờn dỗi: “ lũ lang băm, ngày mai thay người”.

      cần đâu, em khá hơn nhiều rồi.” gắng gượng dụi mắt, “Số lần phát tác ít , thời gian ngắn hơn, mỗi lần cũng còn khổ sở lắm nữa”.

      “Hơn nữa”, vừa tỉnh ngủ, mắt sáng long lanh, “giờ mỗi lần vượt qua, em đều thấy rất có cảm giác thành công”.

      gạt mấy sợi tóc ướt bết trán , xị mặt, thấy vẻ tích cực của , hồi lâu sau mới : “Bắt đầu từ ngày mai, giúp em”.

      Nghê Gia vốn muốn từ chối, nhưng cảm nhận được hình như tâm tình tốt cho lắm, lại nghĩ mình khá hơn nhiều, có lẽ lần sau chỉ cần cố nhịn lát là qua, nên ngoan ngoãn gật đầu, dựa đầu vào vai , thủ thỉ:

      bế em tắm !”
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :