1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      " vốn là bảo vệ và ỷ lại. Còn , Khương Hoàn Vũ, chưa bao giờ cho tôi cảm giác đó, tất cả mọi thứ giữa chúng ta chỉ là cái vỏ sáo rỗng bên ngoài. Tôi chưa từng , kiếp trước , kiếp này lại càng !"

      Hai má Khương Hoàn Vũ đỏ lựng, cảm thấy chưa bao giờ nhục nhã như phút giây này, dám chưa từng y, sao có thể?

      Nghê Gia tràng dài, mệt nhọc tựa lưng vào xe lăn, khinh thường nhếch môi: "Kết cục của bọn họ, hôm nay tôi hỏi lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, thích hay tùy. Sau này cần gặp nhau nữa, !".

      Y suy sụp bất lực xoay người , được vài bước, đột nhiên âu sầu : "Em nhảy lầu bao lâu, nhà họ Việt đột nhiên thu mua nhà họ Ninh và nhà họ Tống, rất nhanh thâu tóm tất cả. Ninh Trung Kì và Tưởng Na bị phán án tử hình vì tội thao túng thị trường chứng khoán, tham ô hối lộ. Ninh Cẩm Niên bị Việt Trạch bắn chết bằng phát súng, Mạc Doãn Nhi chuốc thuốc định bẫy Việt Trạch, ngờ lại bị ném vào hang sói, kết cục rất thảm. Tống Minh nhà tan cửa nát, bị nhà họ Liễu ngốn sạch tài sản, Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi còn chỗ dựa, biết tại sao lại nghiện ma túy, sau này đều đến khu làng chơi ở Đại Liên làm , sau đó biết nữa".

      Y xong, ngoái lại, Nghê Gia vẫn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt có lấy biểu cảm nào. Y vốn còn muốn đôi điều sám hối hoặc chúc phúc, nhưng cuối cùng lại : "Gia Gia, Việt Trạch là người thắng lớn nhất, chẳng lẽ em nghi ngờ có lẽ ngay từ đầu giúp nhà họ Ninh phá hoại nhà họ Nghê sao? Bằng , sao có được nhiều chứng cứ quan trọng đến thế?".

      Nghê Gia vẫn quay đầu lại, khóe môi khẽ cong lên như thể giễu cợt.

      Khương Hoàn Vũ còn cách nào khác, hoàn toàn buông tay, quay lưng bỏ .

      Y vừa , Nghê Gia nhận được điện thoại của bệnh viện, hỏi có ý định hiến tặng xác Trương Lan , nếu đợi đến khi thị ngừng thở kịp chuyển bộ phận trong cơ thể.

      Nghê Gia lẳng lặng cúp máy, đẩy xe lăn đến bên giường, cửa lại mở ra, Việt Trạch vào: "Muốn ngủ à?".

      "Ngồi lâu mệt rồi, em muốn nằm xuống." Giọng rất khẽ, vẻ uể oải lên thấy .

      Việt Trạch tới, nhàng bế lên, cũng mềm người ra ôm cổ , nghiêng đầu dựa vào vai , động tác đó lập tức khiến an lòng kì lạ.

      Song phát ra chỉ vài ngày ngắn ngủi, gầy xọp , khỏi đau lòng. chậm rãi đặt lên giường, hỏi : "Ăn chút gì trước , được ?".

      lắc đầu: "Em muốn ăn".

      thấy im lặng rúc vào chăn, nhưng vẫn cố chấp mở to mắt chớp, biết nghĩ gì. sờ tóc , giọng hỏi: "Nghĩ gì thế?".

      đáp, nửa khắc sau lại vươn tay về phía , như đứa bé sợ đơn: "Ngủ với em được ?".

      Việt Trạch thoáng ngẩn ra, nhìn đôi mắt trong veo của , chẳng hiểu thế nào lại xốc chăn lên, nằm sát bên , căng thẳng ôm vòng eo thon mềm mại của .

      Nghê Gia nhích vào lồng ngực , dán mắt vào môi , chớp chớp vài cái, hàng mi dài để lại môi vài cơn buồn buồn rồi mới lặng lẽ nằm im. ngủ rất say rồi.

      Người trong lòng Việt Trạch thở đều đặn hơn, mỗi phút mỗi giây kéo dài như cả thế kỉ.

      đường đến viện điều dưỡng này, nhào vào lòng khóc nức nở, như con thú tội nghiệp bị thương, tủi thân đau lòng chật vật khổ sở buồn đau, khóc như đứt từng khúc ruột.

      Giờ nhớ lại, vẫn còn đau tê tái ruột gan.

      Nhưng giờ cuối cùng khi ngoan ngoãn ngủ thiếp , yên lặng này vẫn làm thấy bất an, cảm giác hứng chịu quá nhiều, nhưng phát tiết lại chưa đủ.

      ôm , dần dần cũng ngủ say. Dù sao mấy hôm nay cũng chưa được ngủ.

      Bất ngờ thay, có cảm giác bình yên ngờ, lần đầu tiên gặp ác mộng sau bao năm trời, an bình đến mức muốn tỉnh lại.

      Đột nhiên bé trong lòng cựa khẽ. Dù mộng mị nhưng mãi mãi đổi được nết cảnh giác trời sinh, ngay tức tỉnh lại.

      chỉ đổi tư thế, vẫn ngủ say. Con tim đập thình thịch của giờ mới dần ổn định.

      Di động bàn im lặng lóe lên, Việt Trạch đưa mắt nhìn, mới se buông Nghê Gia ra, nhấc chăn xuống giường.

      Dém chăn xong, Nghê Gia vẫn lặng lẽ ngủ, nhìn lúc lâu rồi mới quay lưng ra ngoài cửa.

      A Lượng đứng chờ bên ngoài:

      " bắt được Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi."

      Khi Việt Trạch đến kho hàng là nhá nhem tối.

      Khí nóng ban ngày tích tụ trong kho, bầu trời xế chiều rọi vào những ô cửa sổ nóc kho hàng, khí bí bách trộn lẫn với ánh sáng tù mù.

      Mạc Mặc và Mạc Doãn Nhi bị trói chặt tay chân bằng xích sắt, mắt bị buộc vải đen, miệng cũng bị bịt kín, cuộn tròn trong góc run rẩy.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ánh mắt Việt Trạch nặng nề rét lạnh, đến cách Mạc Doãn Nhi ba bốn mét dừng lại.

      đưa mắt nhìn người bên cạnh, người nọ lập tức tháo mảnh vải đen mắt và gỡ miếng giẻ bịt miệng Mạc Doãn Nhi ra. Ả ngẩng phắt lên, chỉ thấy trong ánh sáng đo đỏ tù mù, người đàn ông trước mặt rất khôi ngô tuấn tú, nhưng chỉ toát ra vẻ lãnh đạm hung ác.

      Lúc ả bị bắt cóc biết nhất định có liên quan đến vụ tai nạn giao thông của nhà họ Nghê, ả tưởng mẹ của Tống Nghiên Nhi xảy ra chuyện nên bà nội hoặc Tống Nghiên Nhi bắt cóc ả.

      Vốn ả nghĩ ra được mọi đối sách, nhưng khi vừa thấy Việt Trạch mọi thứ sụp đổ.

      Mạc Doãn Nhi nhìn người đàn ông tuấn trước mắt, đây là nguồn cơn làm ả ghen ghét Nghê Gia đến phát điên, nhất thời ả quên mất mình ở trong hoàn cảnh nào, tức ứa nước mắt tủi thân, khóc lóc vô cùng đáng thương.

      Việt Trạch vẫn im như phỗng, nét mặt hề thay đổi từ đầu đến cuối vẫn lạnh như băng. thờ ơ nhìn ả, lát sau, trong mắt ánh lên nụ cười khinh thường: "Cảm giác bị bắt cóc có dễ chịu ?"

      "." Ả yếu ớt lắc đầu, đáy lòng thầm cảm thấy may mắn, chiêu lấy nước mắt tấn công của ả vẫn có tác dụng.

      "Vậy tốt." nhìn ả, căm hận tột độ tài nào che giấu nổi lên trong đôi mắt trầm. "Lúc đối xử với Gia Gia như vậy ở Macau, tôi muốn cảnh cáo lâu rồi. Nhưng lại bận bịu chuyện khác nên có thời gian xử lí , đây là lỗi của tôi."

      Mạc Doãn Nhi vốn bị nỗi chán ghét lạnh lùng rệt trong mắt giội cho gáo nước lạnh, lại sợ cứng sống lưng khi nghe câu tiếp theo. Ý là, ả nhất định phải chịu kết cục rất thê thảm?

      Nhưng tại sao?

      Vì sao lại đối xử với ả như thế? Lẽ nào...

      Mạc Doãn Nhi vừa mừng vừa sợ: "Nghê Gia chết rồi?".

      Đồng tử Việt Trạch chợt co lại.

      A Lượng tiến lên bước, hung ác tát vào mặt Mạc Doãn Nhi: " muốn sống nữa à?".

      Người lăn lộn lâu trong giang hồ, sức rất lớn, đầu Mạc Doãn Nhi như nổ tung, suýt ngất vì đau. Cơn nóng rát mặt bùng lên như bị xé lớp da.

      Gò má trái liền sưng tướng lên, khóe môi còn rướm máu.

      Chừng chục giây đồng hồ, đầu Mạc Doãn Nhi vẫn quay mòng mòng, thể hoàn hồn, lỗ tai cũng ong ong.

      Mạc Mặc bên cạnh tuy bịt miệng che mắt, nhìn được được, nhưng lại vẫn nghe được tiếng con bị đánh, vội liều mạng cựa quậy, cổ họng phát ra từng tiếng ư ử chói tai cách khác thường trong nhà kho trống trải.

      Việt Trạch liếc bà ta cái, khẽ nhíu mày, hiển nhiên thấy rất phiền phức: "Còn ồn ào nữa, tôi cho bà mãi mãi phát ra tiếng nào được nữa".

      Mạc Mặc lập tức run như cầy sấy, ngoan ngoãn dám gây ra tiếng động nào nữa.

      "Bà xót con mình, nhưng khi đặt mình vào hoàn cảnh người khác, sao bà có thể ngược đãi Gia Gia như thế?" Sắc mặt Việt Trạch u như đêm tối, ngữ điệu cảm xúc, nhưng hiểu sao vẫn toát ra tức giận hung tợn.

      Mạc Mặc đương nhiên dám hó hé nửa lời, nhưng Mạc Doãn Nhi vẫn liều lĩnh vặc lại: "Mẹ tôi chưa từng ngược đãi nó, nó dối, nó vong ơn bội nghĩa, nó...".

      Mắt Việt Trạch lóe lên, lạnh lẽo trong ánh mắt làm Mạc Doãn Nhi run lên, câm miệng.

      Sau hồi yên tĩnh đầy chết chóc, Mạc Doãn Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định, giọng sợ hãi ngập ngừng : "Chỉ cần thả tôi ra, tôi bằng lòng làm mọi thứ". Dứt lời, ả đỏ bừng mặt cúi gằm xuống, hành động gần như ý ả.

      Mặt Việt Trạch sầm lại, ngờ đời lại có thứ phụ nữ mặt trơ trán bóng như thế.

      " chỉ cần trả lời câu, Ninh Cẩm Niên ở đâu?" Giọng điệu đều đều nhưng lại toát ra vẻ uy hiếp, "Tôi muốn nghe những thứ linh tinh như ngụy biện, phủ nhận, bàn điều kiện, vờ tội nghiệp, chối trách nhiệm. Bằng , biết hậu quả rồi đấy".

      Mạc Doãn Nhi sợ chết khiếp vì khí thế lạnh lùng của , dám lỗ mãng nữa, cũng dám mấy câu "Tôi biết", "Tôi bị oan" soạn sẵn nữa.

      là ai chứ? Nếu bắt ả xác định ả chắc chắn có liên quan đến vụ tai nạn này, ít nhất là biết tình hình bên trong. Ả , ắt có cách đối phó, nhưng nếu ả , chỉ e kết cục còn thảm hơn.

      Mạc Doãn Nhi trong lòng oán hận, ả chỉ gặp Việt Trạch vài lần, ấn tượng về mãi mãi là vẻ hững hờ lãnh đạm, tuy lịch nhưng vẫn giữ khoảng cách, quá tốt với ai, nhưng cũng quá xấu với ai.

      ngờ, ả lại có thể chứng kiến mặt tàn ác nhường này của , mà tất cả, là vì Nghê Gia.

      Dựa vào đâu mà người đàn ông của Nghê Gia lại có thể làm thế vì ta?

      Mạc Doãn Nhi ghen tị đến phát điên, chỉ trong nháy mắt bỗng gan lì hơn, ả cương quyết tiết lộ dấu vết của Ninh Cẩm Niên được. Ả biết Ninh Cẩm Niên nhất định tìm bà nội và Nghê Khả để báo thù, đến lúc đó, Nghê Gia nhất định cũng phải chịu liên đới chết theo.

      được sống yên Nghê Gia đừng hòng an ổn.

      Việt Trạch muốn chờ lâu hơn, liếc mắt. A Lượng bèn gọi người tới, rất nhanh chóng có người bưng lọ thuốc đến.

      Mạc Doãn Nhi vừa thấy sợ tái mặt.

      Đây chẳng phải thứ thuốc gây nghiện ả tiêm cho Nghê Gia lúc ở thuyền sao?

      Mắt Việt Trạch tối đen có lấy tia sáng: "Nhận ra chứ? Đây là nguyên nhân bố phải vào tù, vi phạm lệnh cấm nghiên cứu chế tạo thuốc kích thích, muốn phát tài nhờ thứ này à? Nhưng nghe thí nghiệm thất bại, biết hiệu quả thuốc rốt cuộc ra sao. Cứ thử luôn người vậy!".

      "Đừng!" Mạc Doãn Nhi rít lên lùi về phía sau, lại bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở thảm thiết, ả bị đè chặt, thuốc nước trong suốt chẳng mấy chốc tiêm vào cơ thể.

      đau đớn chút nào, chỉ có cảm giác sợ hãi và bất an ùn ùn kéo đến.

      Ả bỗng nhớ lại cảnh thuyền Macau hôm đó, Nghê Gia yếu ớt sốt cao cố hết sức tránh né, lại bị ả giật tóc lôi lại, đâm kim tiêm vào cổ.

      Chẳng lẽ đây là báo ứng?

      Việt Trạch nhìn Mạc Doãn Nhi đờ ra vì sợ hãi, : "Thuốc nhà các người, tôi cho thử mỗi ngày liều, đến khi nào ra tung tích của Ninh Cẩm Niên mới thôi. Nhưng cho dù , tôi cũng lôi được ra, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Nếu muốn ngày qua ngày chậm rãi chờ chết, tôi cho toại nguyện".

      Dứt lời, ra khỏi kho hàng. Đến viện điều dưỡng, vừa mới rẽ vào hành lang thấy A Minh vội vã chạy từ phòng Nghê Gia ra.

      Lòng Việt Trạch nặng trĩu.

      giây sau, A Minh chạy đến bên : " thấy chị dâu đâu".

      Sau cùng, còn bỏ thêm câu: "Thiếu khẩu súng".
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      64



      Bóng đêm dày đặc, Mạc Doãn Nhi dựa vào tường, nhìn nhà kho tối tăm, ánh mắt mơ màng.

      Trăng đêm nay rất sáng, hắt vào cửa sổ từng vốc từng vốc ánh sáng bạc, cắt gian thành chiếc hộp tranh tối tranh sáng, kì dị ghê người.

      biết loại thuốc kia rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng cảm thấy nó lặng lẽ phát tán mà hề có điềm báo trước.

      kì lạ, ả nhớ về mẹ Trương Lan và Nghê Lạc, còn cả người cha của ngày rất xa xôi rồi nữa, thậm chí còn nhớ Tống Nghiên Nhi ngu xuẩn cùng cực. ra, khi đó ả cũng rất hạnh phúc mà?

      Mẹ chiều chuộng ả, em trai đối tốt với ả, Tống Nghiên Nhi cũng che chở ả, nhưng vì sao cuộc sống tốt đẹp như vậy lại phải là của ả? Vì sao đứa cháu của nhà họ Nghê lại hiển quanh ả, gợi nhắc cơn ác mộng của ả mỗi ngày?

      Nếu biết trước đẩy Nghê Gia xuống núi cho chết quách lúc du xuân rồi, sau này cũng có cảnh chân tướng thân phận bị tiết lộ nữa.

      Ở nhà họ Tống tệ, nhưng vẫn mang tiếng con riêng, dù làm gì cũng danh chính ngôn thuận như Tống Nghiên Nhi, dựa vào đâu mà kẻ chịu ấm ức luôn là Mạc Doãn Nhi ả?

      Cuộc đời này có lỗi với ả trước.

      Trong cơ thể ả dâng lên khát vọng đau đớn và ngứa ngáy, ả vặn vẹo dưới đất theo bản năng, phát ra loạt những tiếng rên xiết khó nghe. Trải qua cơn giày vò này, Mạc Doãn Nhi thấy nhục nhã chưa từng thấy.

      Thế giới im ắng, ngay cả mấy người đàn ông đứng bên canh gác cũng lặng tiếng động, như những pho tượng.

      Xung quanh lặng ngắt như tờ, cho đến khắc nọ, nơi cửa kho hàng vang lên tiếng bước chân đứt quãng, ở nơi trống trải nghe lại càng ghê sợ.

      Mạc Doãn Nhi ngẩng đầu lên nhìn, là Nghê Gia.

      chống gậy, trong bóng đêm lấp loáng ánh trăng, chiếc váy trắng càng chói mắt. Mái tóc bị gió đêm thổi tung lên, rồi hỗn loạn rủ xuống.

      Bóng tối tù mù làm gương mặt càng trắng hơn, trong ánh trăng thậm chí còn có vẻ trắng bệch rợn người như xác chết. vừa vào nhìn chằm chằm Mạc Doãn Nhi.

      Đôi mắt Nghê Gia đen sẫm, sâu như thấy đáy, cho dù đứng ngay dưới ánh trăng cũng có dù là tia sáng nhất.

      Mạc Doãn Nhi hiểu sao thấy lạnh người, bất giác lùi về phía sau. Lần đầu tiên trong đời ả nhìn thấy Nghê Gia mà sợ như gặp ma, chỉ sợ mà thôi.

      giây sau, khi rời mắt xuống, thấy khẩu súng trong tay , Mạc Doãn Nhi càng sợ hơn, cổ họng bật ra vài tiếng nức nở.

      Nhóm áo đen đứng bên cạnh tới, giọng có vẻ do dự: "Chị dâu...".

      Nghê Gia thờ ơ: "Các ra ngoài trước ".

      Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn ra ngoài.

      Mạc Doãn Nhi thấy thế, càng cảm thấy ổn, liều mạng cựa quậy, Nghê Gia cúi người giật miếng giẻ trong mồm ả ra.

      Ả lập tức thét chói tai: "Nghê Gia mày định làm gì?".

      Mạc Mặc nhận ra có điều ổn cũng vùng vẫy theo, Nghê Gia mặt lạnh tanh giật hết bịt mắt và bịt miệng của bà ta ra. Mạc Mặc vừa thấy Nghê Gia, toan mắng nhưng khi nhìn thấy khẩu súng cầm ngay tức mặt cắt còn hột máu: "Nghê Gia, mày muốn làm gì?".

      Nghê Gia nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hai kẻ đó: "Mẹ tôi chết rồi, tôi muốn tìm vài kẻ chôn cùng mẹ".

      Mạc Doãn Nhi giật mình, trong mắt lóe lên nét đau đớn tin nổi, giọng run run: "Mày vừa gì?".

      "Ồ?" Giọng Nghê Gia rất chậm rất , pha lẫn kinh ngạc, "Mày buồn à?".

      "Sao mẹ lại chết?" Mạc Doãn Nhi đột nhiên hét lên, muốn lao lên, nhưng bị dây xích giật lại, "Mày lừa tao, mày dối".

      "Mạc Doãn Nhi, bất kể có phải tự mày ra tay hay , việc này cũng nhờ cả vào công của mày nhỉ?" Nghê Gia nhìn xuống ả, "Lúc mày động tay vào xe của bác Nghê Khả, mày nên nghĩ đến, những người khác trong nhà như bà nội, mẹ, Nghê Lạc đều có thể ngồi chiếc xe đó. Mày nghĩ đến điều đó à? Giờ mày đau khổ cho ai xem? Mẹ chết rồi, đến nhìn mày giả vờ giả vịt đâu".

      Mạc Doãn Nhi ngân ngấn nước mắt, đau lòng, nhưng nhiều hơn cả là cam lòng: "Vì sao mẹ Trương Lan lại chết? Vì sao ông trời cũng giúp mày? Rốt cuộc tao kém mày chỗ nào, vì sao lúc nào cũng thua? Người hại chết mẹ phải tao, nhất định là mày, tại mày hết. Vì sao người chết phải mày?".

      Mạc Mặc cũng cay nghiệt ra mặt, ngồi bên mặc kệ sống chết hùa theo biện bạch: " ta chết, mày tìm chúng tao làm gì? Đó là số ta nên...".

      Bà ta dở, tiếng súng vang lên làm chấn động cả kho hàng, hòa cùng tiếng kêu thảm thiết "A!!!".

      Đùi Mạc Mặc ăn lỗ đạn, máu chảy ào ào ra ngoài. Bà ta đau đến mức thể làm gì khác ngoài lăn trái lộn phải, nằm ra đất ngửa cổ lên trời mà tru tréo thảm thiết.

      Mạc Doãn Nhi giật mình, ả quay ngoắt lại, hằn học nhìn Nghê Gia chòng chọc, gần như rít lên:

      "Nghê Gia, mày dựa vào đâu mà bắn mẹ tao? Đây là lỗi của mày! Nếu mày xuất , cả nhà chúng tao sống rất vui vẻ rất hạnh phúc, ai xảy ra chuyện gì, ai phải chết cả! Tất cả vì mày trở lại, đảo lộn Hoa thị như thế, nên mới ra nông nỗi ngày hôm nay.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trước kia khi chưa có mày, mẹ và tao rất hòa thuận. Vì sao mày lại trở về? Loại người như mày nên chết ngoài đường! Mày nghiêm túc ngẫm lại xem, từ khi mày dọn về nhà, mày có thân thiết với mẹ ? Mẹ có từng hạnh phúc ? Giờ mẹ chết mày lại tìm tao nổi cáu, mày dựa vào đâu?"

      "Tao dựa vào đâu à?" Nghê Gia tiến lên túm tóc Mạc Doãn Nhi giật mạnh, kề họng súng vào cổ ả.

      Súng vừa bắn xong, họng súng vẫn nóng cháy, Mạc Doãn Nhi như bị gí tàn thuốc vào người, tóc lại bị túm đau, dám cử động. Ả sợ hãi, sợ Nghê Gia nhất thời kích động nổ súng.

      Ả sợ chết.

      "Tao dựa vào đâu à? Chỉ riêng việc mày cướp cuộc sống của tao mười tám năm, tao chịu khổ thay mày mười tám năm, mày biết tốt xấu còn muốn ăn miếng trả miếng với tao. Mạc Doãn Nhi, mày có từng nghĩ, nếu mày chỉ cần đổi tính đổi nết chút thôi, hận thù, cho rằng cả thế giới này mắc nợ mày, giúp người ngoài cắn lại nhà họ Nghê, nhà họ Nghê vẫn là nhà của mày chưa? Là mày hẹp hòi muốn giành lấy tất cả, mày chịu chung sống hòa bình, từng bước từng bước hại người nhà họ Nghê, lại là mày bị ép. Ai ép mày? Đừng kiếm cớ nữa."

      Mạc Doãn Nhi nghẹn họng: "Nghê Gia, cho dù mày giết tao, mẹ Trương Lan cũng sống lại được".

      Mạc Mặc bên cạnh thấy thế khóc càng thảm thương, bất chấp vết súng đùi, bò lại gần, kéo chân Nghê Gia liên tục van xin:

      "Nghê Gia, mẹ sai rồi. Lỗi của mẹ, con giết mẹ , tha cho con bé, tha cho con mẹ. Con giết mẹ . Trăm sai nghìn sai đều tại mẹ, mẹ nên tráo đổi con, mẹ nên ngược đãi con, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi. Con giết mẹ , con tha cho con mẹ!"

      Cuối cùng cũng chịu nhận lỗi à? Nhưng muộn rồi.

      Nghê Gia đẩy lực, Mạc Doãn Nhi ngã xuống đất, như được đại xá, cuống quýt rúc vào lòng mẹ sợ chảy nước mắt. Hai mẹ con ôm nhau khóc lóc tuyệt vọng.

      Nhìn hai mẹ con ả, Nghê Gia đột nhiên nhớ lại giây phút mẹ Trương Lan bảo vệ .

      Hình như có ai từng bảo, điểm khác biệt giữa người tốt và người xấu là khi đối mặt với nỗi đau của người khác, người xấu sinh ra niềm khoái cảm biến thái, còn người tốt thương xót đồng cảm.

      Nghê Gia còn là người tốt, nhưng tại sao lại vui vẻ?

      Nghê Gia im lặng, dưới ánh trăng, khuôn mặt u gần như trong suốt, như ma quái, trầm tĩnh nhìn ả hồi lâu mới : "Mạc Doãn Nhi, Ninh Cẩm Niên ở đâu?".

      Mạc Doãn Nhi cắn răng.

      " ngờ con đàn bà như mày lại có thể cứng rắn đến thế. Nhưng mày nghĩ tới, Ninh Cẩm Niên bỏ trốn dắt mày theo, có lẽ địa vị của mày trong lòng cũng quan trọng cho lắm."

      "Giữa tao và ấy vốn chỉ có tình cảm." Mạc Doãn Nhi cười hừ tiếng, dù ả hay , kết cục đều thê thảm, chi bằng cứ trả lời đối phó Nghê Gia.

      Song ả thực cảm thấy mình rất đáng thương hại, ngay cả Ninh Cẩm Niên vất vả hy sinh tất cả mới có được cũng đối xử tốt với ả, nhưng Nghê Gia, lại có người đàn ông lòng dạ với .

      công bằng!

      Ả càng thể để họ sống yên lành!

      Nghê Gia thấy ả tiếng nào, nhìn lát, chợt nhoẻn cười. nâng súng lên, dọc theo người Mạc Mặc men lên , "Mạc Doãn Nhi, mỗi lần tao hỏi mày, mày , tao bắn phát lên người bà ta".

      Mạc Doãn Nhi khiếp sợ đến nỗi mặt mày rúm ró: "Nghê Gia, đồ điên rồ, mày gặp báo ứng!".

      Lại tiếng súng vang, Mạc Doãn Nhi gào tiếng đầy thảm thiết, bắp chân đầm đìa máu.

      "Xin lỗi, vừa rồi tao quên, chân tao bị gãy xương rồi, trả lại cho mày phần đấy." Súng trong tay Nghê Gia còn khói bốc lượn lờ, sau lớp khói mỏng, khuôn mặt buồn bã khác thường.

      "Hỏi mày lần thứ hai, Ninh Cẩm Niên ở đâu?"

      Súng của Nghê Gia nhắm ngay mắt cá chân của Mạc Mặc. Mạc Mặc sợ mất vía, khóc rống lên gào vào mặt Mạc Doãn Nhi: "Con cho nó biết ! Nó điên rồi, nó điên rồi!".

      Mạc Doãn Nhi gập người đè chặt cái xương bị gãy, đau đến mức gần như ngất , nhưng lại biết nên mở miệng thế nào.

      Nghê Gia sầm mặt, vừa định bóp cò, phía sau có người đến gần, giật mình quay lại, chĩa súng vào kẻ đối diện thấy khuôn mặt cao ngạo của Việt Trạch.

      như động vật bị hoảng sợ, cảnh giác nhìn , hoàn toàn bị vây trong trạng thái đề phòng.

      "Gia Gia", bình tĩnh và hòa nhã đưa tay ra, chậm rãi đến gần , "nghe lời , bỏ súng xuống".

      hết nắm lại duỗi tay cầm súng, nhưng vẫn bất động.

      tới gần từng bước từng bước: "Gia Gia, buông súng ra".

      Nghê Gia sững sờ nhìn , tay dần thõng xuống, nhưng khi Việt Trạch sắp chạm vào , lại bất thình lình xoay người: "Em muốn giết nó!”

      “Gia Gia!" Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, lao đến ôm lấy , viên đạn nhắm vào đầu Mạc Doãn Nhi bắn vào bức tường, phát ra tiếng nổ chát chúa.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mặt Mạc Doãn Nhi bị viên đạn đốt cháy thành vệt. Ả càng kêu gào dữ hơn, viên đạn ăn vào quá sâu, nửa bên mặt này của ả chắc chắn bị hủy hoàn toàn.

      " bỏ ra!" Nghê Gia đột nhiên bùng nổ cảm xúc, giãy giụa muốn nổ súng tiếp, song hai tay bị Việt Trạch giữ chặt, thể động đậy.

      Cây gậy rơi xuống đất, mất trọng tâm, ngã nhào vào lòng Việt Trạch.

      Nghê Gia bị ôm chặt cứng, vùng vẫy cũng vô ích, cuối cùng khống chế nổi nỗi đau chất chứa bị dồn nén lâu, đau đớn gào khóc: " bỏ ra, em muốn giết chúng nó, em muốn trả thù cho mẹ, em muốn trả thù cho mẹ!".

      "A!" khóc như đứt ruột gan, khổ sở mà bất lực liều mạng giãy giụa trong lòng , nhưng cơ thể yếu ớt của sao có thể đọ lại sức . Tiếng khóc của như con dao đâm vào tim .

      cố sống cố chết ôm , lòng đau như cắt, nhưng chịu lỏng tay. thể để giết người, thể để tay dính máu.

      từng thử nên hiểu rất , tự tay giết người làm vui vẻ, mà chỉ để lại ác mộng nặng nề hơn.

      Giết người rồi, tấm lòng trong veo của bao giờ quay về được nữa.

      còn rất yếu, sau khi cảm xúc bùng nổ còn lại bao nhiêu sức lực, chẳng mấy chốc nằm im, chỉ khóc sướt mướt, khóc đến khi toàn thân run lẩy bẩy, khóc đến khi lòng dạ tan nát.

      gỡ súng ra, xoay người lại, ôm chặt vào lòng.

      vùi đầu vào lồng ngực , vẫn khóc lóc đau đớn.

      "Gia Gia!" cúi đầu rất thấp, áp sát lên gò má ướt nhoẹt run rẩy của , "Gia Gia, hãy tin , nhất định giúp em báo thù, nhất định đấy".

      đường về, Nghê Gia ở trong lòng Việt Trạch vẫn khóc mãi, như thể làm bằng nước nên nước mắt cứ tuôn mãi hết, làm ướt cả áo , giống như trái tim bây giờ, nặng nề, xót xa, và đau đớn đến bất lực.

      Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Gia Gia của khỏe trở lại?

      Mấy ngày nay vẫn luôn bên cạnh , vứt tất cả mọi chuyện khác sang bên, chỉ có là quan trọng nhất.

      Đúng vậy, trước kia chỉ nghĩ tệ, có thể qua lại được, các mặt khác cũng coi như xứng với , so với việc xem mặt hoặc tìm bừa nào đó tốt hơn nhiều, nên hai người mới ở bên nhau.

      cũng biết, tuy lúc ở chung cả hai đều tỏ vẻ thoải mái, nhưng đến thời khắc mấu chốt, ai nấy lại đeo mặt nạ của mình lên, cho rằng hình thức chung sống giữa hai người là như thế. Nhưng cây cầu đêm bão Macau, lúc dựa vào ngực cảm thấy được bảo vệ cũng rất tốt, hình như phòng tuyến nào đó trong lòng dần đổ sụp.

      Mà giờ này, tuy im lặng lời, nhưng luôn phải níu tay mới ngủ được, mới biết, tuy nhưng rất tin cậy .

      Cứ nghĩ rời khỏi Macau là an toàn, nhưng giây phút hay tin tai nạn, mới biết bất cứ thời điểm nào cũng phải giữ chặt , nếu chết, biết làm thế nào đây?

      ra, rồi!

      Nhưng phải làm thế nào mới có thể cứu vớt bi thương này đây?

      Sau khi trở về, Nghê Gia nhanh chóng thiếp , vẫn muốn ôm mới yên tâm vào giấc ngủ.

      Nhưng khác vài ngày qua, lần này khi ngủ, vẻ mặt hết sức bất an, ngay cả nằm mơ cũng cau chặt mày, mắt giàn giụa nước, lông mi lúc nào cũng ướt sũng.

      Trông đáng thương, bơ vơ nơi nương tựa, như con thú non có mẹ.

      thức trắng đêm, nhịn được miên man suy nghĩ, sau lần khóc này, liệu tâm trạng của có tốt lên . Cứ miên man suy nghĩ như thế mãi cho đến khi trời sắp sáng, mới mơ màng ngủ mất.

      ngờ lại ngủ say đến tận giữa trưa, đồng hồ sinh học của rất chuẩn, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.

      Lúc tỉnh táo mở mắt ra, bỗng sảng khoái kì lạ, vẫn còn đó, vẫn dịu dàng ngoan ngoãn nép vào lòng . Ánh nắng bị bức rèm trắng cản lại, ánh sáng trong phòng rất vừa vặn, quá sáng cũng quá tối.

      Khuôn mặt khi ngủ của Nghê Gia bình yên hơn hôm qua, tuy vẫn còn vương nước mắt, nhưng giữa đôi chân mày còn đau khổ nữa. cầm lòng đặng ghé lại hôn lên mắt , ngay sau đó, lông mi cọ vào môi nghe ngưa ngứa.

      dậy rồi.

      hơi áy náy, hôn má : "Có phải đánh thức em ?".

      " đâu", bĩu môi, lấy tay dụi dụi đôi mắt hơi sưng, lúc lâu sau mới nhìn , vừa ngủ dậy nên có phần bướng bỉnh: "A Trạch, em đói rồi".

      Việt Trạch chợt vui hẳn lên, lập tức đứng dậy, vội vã bảo người mang cháo vào, giám sát Nghê Gia ăn từng miếng .

      Nghê Gia đẩy bát đến trước mặt : " cũng chưa ăn gì mấy hôm nay rồi".

      Việt Trạch mỉm cười: " đói".

      " dối!" lườm cái, múc thìa cháo đưa đến bên miệng , "còn cần em đút chắc, là trẻ con à?".

      Việt Trạch hơi sửng sốt, nét mặt có vẻ xấu hổ, ngoan ngoãn cúi đầu xuống nuốt miếng cháo, rồi mới đón thìa trong tay , tự mình xúc ăn.


      lòng nào ăn uống, lại chợt nghe Nghê Gia : "Đêm qua em mơ thấy mẹ".

      ngẩn ra, ngẩng lên nhìn , thấy buông thìa, nét mặt rất nghiêm túc: "Mẹ đưa em dạo phố, mua cho em rất nhiều đồ đẹp. Mẹ còn , hi vọng sau khi em trở thành biên kịch nổi tiếng viết cho mẹ bộ phim nữa".

      đến đây, Nghê Gia cầm thìa, xúc thìa cháo, mím môi: "Vẫn ấu trĩ và thích hư vinh như thế đấy".

      Việt Trạch nhìn vẻ bình tĩnh của , khỏi hơi lo lắng: "Vậy em có thấy khá hơn chút nào ?”.

      "Ừm", ngậm miếng cháo, lúng búng đáp, nửa khắc sau mới , "mẹ cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Hơn nữa bây giờ mẹ vẫn còn thở, chịu , là vì lo cho em. Em muốn sống vui vẻ, để mẹ cũng được vui vẻ, để mẹ yên tâm".

      Việt Trạch thấy nghiêm túc và kiên định cổ vũ bản thân như thế, nhất thời biết gì cho phải, chỉ biết nắm lấy tay , bàn tay nhắn kia cũng nắm lại tay chặt.

      "A Trạch", nhìn , trong mắt ánh vẻ dịu dàng, "cám ơn hơn mấy ngày nay ở bên em. Em đau lòng, cũng đau lòng cùng em, em nên thoát khỏi nó sớm hơn mới phải".

      Việt Trạch khẽ vuốt bàn tay gầy gò của , đáp lại. lúc sau mới : "Gia Gia, cứ giao chuyện của chúng cho được ? Vui vẻ sống cuộc sống của em, để chúng xuất trong đời em nữa".

      "Ừm, em biết rồi." Nghê Gia gật gật, bỏ thêm câu, "Cảm ơn ".

      Sau cùng, Nghê Gia chợt chậm lại: "Lễ đính hôn của chúng ta hình như chỉ còn hai tuần nữa thôi nhỉ?".

      Việt Trạch nhìn xuống đất: " hoãn lại...".

      "Đừng." trở nên cố chấp, ngắt lời , "Em muốn con đường chúng ta xác định bị ảnh hưởng bởi đám người đáng ghét đó, em muốn cuộc sống của em bị ảnh hưởng vì chúng nữa. Hơn nữa", lơ đãng hạ giọng, "mẹ nhìn thấy". Nhưng thực ra điều lo lắng là, thời gian còn lại là bao.

      Việt Trạch điềm nhiên hít hơi, bỗng cảm thấy may mắn vì cuối cùng vẫn giữ được : " chỉ e em cần thêm thời gian bình phục, nếu em cảm thấy có thể tiếp tục chúng ta cứ làm theo kế hoạch vạch sẵn vậy".

      "Vâng." gật đầu mạnh, cả người bừng bừng tinh thần, như chiến sĩ sắp vác súng ra chiến trường.

      Sau khi ăn xong, Nghê Gia rửa mặt chải đầu tinh tươm, thay quần áo rồi để Việt Trạch lái xe đưa đến Hoa thị. khó khăn lắm mới ra được quyết định, tất nhiên phải mau chân đến gặp Nghê Lạc.

      Nghê Lạc ngồi đọc tài liệu trong phòng làm việc. nhiều ngày gặp, cậu gầy chút, vầng trán thoáng nét bi thương, nhưng vẫn kiên cường như cũ.

      Nghe tiếng mở cửa, Nghê Lạc ngẩng đầu lên.

      Cách vạt nắng chiều, hai chị em nhìn nhau, nhất thời, tất cả đều là nỗi buồn đau nhạt nhòa.

      "Chị khá hơn chút nào chưa?" Nghê Lạc lập tức đặt tài liệu xuống, chạy đến gần, ngồi xổm xuống trước xe lăn của Nghê Gia.

      Nghê Gia còn chưa kịp lên tiếng, Nghê Lạc cầm tay , siết chặt như muốn tiếp sức mạnh cho : "Nghê Gia, đừng buồn nữa. Chị phải biết rằng, mẹ vui vẻ cam tâm tình nguyện cứu chị. người chị còn có tính mạng của mẹ, chị phải sống tốt thay phần mẹ nữa!".

      Cậu nhìn chăm chú, cổ vũ: "Hai chúng ta đều phải sống tốt hơn nữa, sống thoải mái hạnh phúc, có thế mẹ mới vui được, đúng nào?".

      Nghê Gia ngờ Nghê Lạc lại có thể ra những câu an ủi và chính bản thân cậu như thế, vừa cảm động vì em trai thực trưởng thành, vừa củng cố thêm quyết tâm thể trở thành gánh nặng cho cậu.

      ra sức gật đầu: "Đúng, hai chúng ta đều phải trở thành niềm tự hào của mẹ".

      Nghê Lạc thấy vẻ kiên cường của , thoáng yên tâm phần nào, nhàng đặt tay lên mảng thạch cao đùi : "Còn đau ?".

      "Đỡ hơn nhiều rồi", Nghê Gia lắc đầu, hơn, "vừa rồi A Trạch bảo bác sĩ khám cho chị, bao lâu nữa có thể tháo bột rồi".

      "Vậy là tốt rồi."

      "Mong vết sẹo quá", Nghê Gia mỉm cười, "nếu trong lễ đính hôn thể mặc váy ngắn rồi".

      Nghê Lạc sửng sốt: "Lễ đính hôn?".

      Nghê Gia gật đầu: "Lúc nào mẹ cũng có thể ra , chị phải nhanh lên mới được, để mẹ cho yên lòng".

      Nghê Lạc nắm tay , "Được, cho dù chị làm gì, em cũng ủng hộ chị vô điều kiện".
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :