1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thế nhưng trong giờ phút Mạc Mặc mở miệng, rốt cuộc ông ta hiểu thế nào là đồng đội ngu như lợn.

      Đồng đội lợn vẫn tiếp tục: “ muốn hủy việc đính hôn, tôi cũng sợ cho Tưởng Na biết quan hệ của chúng ta!”.

      Nghê Gia cong môi, câu quan trọng nhất đây rồi!

      Ninh Trung Kì trầm trọng tức tối mắng: “Mạc Mặc, chú ý lời ăn tiếng đấy!”.

      Ông ta vừa dứt lời, Mạc Mặc mới biết bị hớ rồi. Tuy hận Nghê Gia, nhưng bà ta cũng ghét thái độ thèm đếm xỉa của Ninh Trung Kì, cam lòng, cười nhạt : “Trong tay người ta cũng có chứng cứ rồi, sợ gì bị lộ nữa?”.

      Lúc này, lại nghe Nghê Gia phì cười: “Đến lâu thế rồi mà vẫn còn núp ra. Cam lòng đặt lợi ích lên hàng đầu, làm con rùa rụt cổ hả?”.

      Hai người kia lặng , thấy Nghê Gia đưa tay kéo bức màn che giàn giáo, Tưởng Na, Tống Minh và Trương Lan đều đứng trong đường thi công chật hẹp, hai người trước đỏ mặt tía tai, người đứng sau lại thảnh thơi tự đắc.

      Ninh Trung Kì và Mạc Mặc lập tức tái mặt.

      Trương Lan vỗ vỗ bả vai Tống Minh và Tưởng Na: “ ra hợp tác đầu tư là phải hợp tác cả giường à, vậy tôi rút đây”.

      Nghê Gia nhìn Tống Minh, suýt nhịn được cười: “Chú Tống, cháu luôn rất tò mò, dì Mạc làm nhiều việc mất mặt như thế mà chú vẫn tha thứ hết lần này tới lần khác, sức nhẫn nại quả làm con rùa nghìn năm cũng phải xấu hổ. Bác cháu là người tay thu vén mọi bề, chú lại thích vì ngại mất sĩ diện. Giờ người như dì Mạc, chắc ngày nào cũng giúp chú tăng thể diện nhỉ?”.

      Sắc mặt Tống Minh rất khó coi.

      “Mọi người đừng nghe nó , nó cố tình chia rẽ chúng ta. Nó đến để quấy rối, chúng ta thể đấu đá nội bộ được!” Mạc Mặc nhất thời biết lấy khôn ở đâu ra mà câu nào câu nấy đều vào điểm chính, “Tại con ranh chết tiệt này vu vạ hết”. xong bà ta nhào lên muốn cướp túi tài liệu trong tay Nghê Gia.

      Nghê Gia giấu tay , tay kia bắt lấy cánh tay của Mạc Mặc, dùng hết sức hất sang bên.

      Mạc Mặc giày cao gót, nghiêng người đập vào tường, đau quá mắng to: “Nghê Gia, mày dám đẩy tao?”.

      Nghê Gia lạnh mặt: “ đẩy để bà đánh tôi chắc? Thay đổi cuộc đời tôi, hề có ơn dưỡng dục tôi, bà còn mặt mũi nào mà đánh tôi?”.

      Còn chưa dứt lời, bàn tay sau lưng trống .

      Nghê Gia kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tưởng Na cầm túi tài liệu, còn Trương Lan bị Tống Minh giữ chặt, lôi lôi kéo kéo.

      Nghê Gia sầm mặt, siết chặt nắm đấm nhìn chòng chọc Tống Minh, lùi chân phải lại bước, gằn từng tiếng hung dữ: “Buông mẹ tôi ra! Bằng tôi cho ông biết thế nào là cú đá của đai đen karatedo!”.

      Tống Minh kịp phản ứng, lại bị khí thế của dọa, khẽ lỏng tay, Trương Lan bèn giãy ra, nhanh chóng chạy về bên Nghê Gia.

      Tưởng Na cầm túi tài liệu, ánh mắt hung ác dán lên người Nghê Gia, như hận thể nuốt cạn ăn hết : “Cháu tưởng mấy thứ này khiến liên minh của chúng tôi sụp đổ? Cháu tưởng công ty chúng tôi đấu đá nội bộ rồi vận hành bất ổn chỉ vì chuyện vặt vãnh này?”.

      Bà ta khinh thường hừ tiếng: “Đúng là trẻ con, ấu trĩ!”.

      Nghê Gia vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn bà ta hồi lâu.

      Đoạn phim được chiếu xong, người dẫn chương trình tuyên bố ngày đầu tiên Clover lên sàn giá cổ phiếu tăng vùn vụt. Nhưng nhóm các chủ nhân bên này lại ai hưng phấn vui vẻ, tất cả đều gió thảm mây sầu.

      Nghê Gia bất chợt mỉm cười ngọt lịm: “Xem ra là cháu phân biệt ràng. Tưởng vẫn là người giỏi nhất khi chơi chiến thuật, cháu xin bái phục chịu thua, trước vậy”, rồi bỏ .

      Mãi đến chỗ rẽ, Trương Lan mới hỏi: “Theo kế hoạch lúc trước, phải con nên trước đây từng thấy Ninh Trung Kì và Mạc Mặc ở với nhau sao?”.

      Nghê Gia dừng lại, mỉm cười nhưng đáp lời, hình như tập trung nghe cái gì đó.

      Trương Lan cũng vểnh tai nghe, giờ mới loáng thoáng có tiếng gầm khẽ của đàn ông, tiếng thóa mạ của đàn bà, còn cả tiếng tát.

      Nghê Gia cười: “Nếu chúng ta ở đó, chúng nhất trí đoàn kết trước người ngoài, dồn chú ý và tức tối lên người con. Chỉ khi người ngoài bỏ trong nội bộ mới có thể đấu đá”.

      “Nên mới , Trương ơi, chị Gia Gia thông minh hơn nhiều.” Phía sau lại đưa đến giọng vui cười của Liễu Phi Phi.

      Nghê Gia bảo Trương Lan: “Mẹ, mẹ vào bãi đỗ xe chờ con, con đến ngay”. Trương Lan có ý kiến gì, luôn.

      Giờ Nghê Gia mới quay đầu lại, chẳng chẳng rằng.

      “Chị vừa đến em theo sát rồi, vì biết theo chị chắc chắn có kịch hay để xem.” Tính tình chỉ sợ thiên hạ loạn của Liễu Phi Phi vẫn thay đổi, thấy Nghê Gia đưa mắt lướt qua chén rượu mình cầm tay, lập tức cười hì hì: “Chị tốt ơi, tuần trước em vừa sinh nhật, trưởng thành rồi”.

      Thấy gì, Liễu Phi Phi lại cười: “Chàng trai của chị xịn đấy, nếu em là chị, đêm nay nhào tới rồi”.

      Nghê Gia hứng thú nhìn nàng: “Có việc gì à?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Chị giỏi đấy, bốn người đằng kia đều thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi”.

      Nghê Gia lại gì nữa.

      Mấy câu muốn góp cổ phần hủy đính hôn gì đó ban nãy chỉ là suông thôi, cũng quan tâm. Cái quan tâm là làm sao để tạo bức tường xa cách trong lòng Mạc Mặc và Tưởng Na kìa.

      Tuýp phụ nữ xem trọng hơn thua như Tưởng Na dù vừa rồi vờ để tâm, nhưng lại giấu được ngọn lửa hận hừng hực trong mắt. Giờ chắc chắn cắn xé đấm đá đánh nhau với Mạc Mặc rồi.

      Liễu Phi Phi làu bàu: “Em mong chúng đánh nhau ầm ĩ, càng ầm ĩ càng tốt, Mạc Mặc đúng là đồ tiện nhân, lần trước nhà họ Ninh cũng bẫy Tôn Lý của em, giờ họ thành đối thủ mất còn rồi”.

      Nghê Gia im lặng, nghe giọng điệu, nhà họ Liễu cũng muốn tranh phần hơn.

      Liễu Phi Phi oán hận xong, lại tò mò: “Nghê Gia, chị mời thám tử tư ở đâu mà siêu thế, chụp được cả cảnh giường chiếu của trưởng phòng Ninh. Giới thiệu cho em với”.

      Nghê Gia lắng tai nghe tiếng trách mắng sau bức tường, lại nảy ra ý: “ làm hộ tôi việc trước ”.

      “Việc gì?”

      Nghê Gia trước đó chưa đến đây nghiên cứu địa hình nên có vài chỗ ràng lắm, bởi thế thể mở rộng kế hoạch, nhưng giờ có Liễu Phi Phi lại khác.

      Nghê Gia hỏi: “ có biết kết cấu hậu trường và thanh ánh sáng của bức phông nền kia ?”.

      Liễu Phi Phi gật đầu: “Em có thấy vài lần rồi”.

      Nghê Gia ghé lại vài câu vào tai Liễu Phi Phi, Liễu Phi Phi cười như mở cờ trong bụng: “Nghê Gia, sau này em phải bái chị làm sư phụ”.

      Sau khi Nghê Gia và Liễu Phi Phi chia tay, vào hội trường, cùng nhìn lên sân khấu với mọi người. sân khấu đèn đuốc sáng trưng, hình ảnh phông thay đổi.

      Người dẫn chương trình hưng phấn giải thích xu hướng tăng ngày hôm nay của Clover, màn chiếu hiển thị biểu đồ giao dịch cổ phiếu, đường kẻ chạy tuốt lên .

      Nghê Gia nhíu mày, giờ mở công ty trang thiết bị y tế cao cấp trong nước là lĩnh vực đầy tiềm năng, tuy cần nguồn vốn lớn, chướng ngại kĩ thuật cũng nhiều, nhưng Clover được ba nhà hùn vốn lèo lái, dùng đủ mánh cách tân kĩ thuật. Hôm nay đến xem, quả nhiên hiệu quả rất tốt. Nếu công ty này cứ tiếp tục phát triển với xu thế giờ, mà lại bị KARNER nhà họ Ninh độc chiếm, mọi chuyện khá phiền toái.

      biết bên Nghê Lạc rốt cuộc có động tĩnh gì chưa.

      Nghê Gia nghĩ lát nữa đến Hoa thị thăm Nghê Lạc, đúng lúc này nhạc chợt nổi lên, dẫn chương trình : “Giờ xin mời chủ tịch tập đoàn KARNER nhà họ Ninh…”.

      Còn chưa dứt lời, cả sảnh xôn xao ì xèo.

      Nghê Gia ngẩng đầu, chỉ thấy màn chiếu tắt ngúm. Khi mọi người nghĩ thiết bị gặp trục trắc sau tấm vải phông bất ngờ lóe lên luồng ánh sáng trắng, bóng người lên hết sức ràng phông nền.

      Bốn bóng người đánh nhau túi bụi, đàn ông tát má đá chân, đàn bà giật tóc móc thịt, động tác hết sức trôi chảy tự nhiên, vô cùng ăn nhập nhạc vui vẻ ở trường.

      Như xem chiếu rối bóng, lại giống như xem phim câm. Ai nấy im lặng biết gì.

      Lát sau nổi lên tiếng rì rầm: “Ai đánh nhau đằng sau thế?”.

      Người dẫn chương trình xấu hổ: “Xin các nhân viên hậu trường điều…”.

      thanh cũng đột nhiên tắt ngấm, tiếng micro, tiếng bàn tán, tiếng màn chiếu, rồi tiếng nhạc đều im phăng phắc.

      Nhưng chỉ chớp mắt, tiếng băng thu phát lên hoàn toàn ăn khớp với động tác đánh nhau bức phông nền: “Tôi ngủ với Ninh Trung Kì đấy, bây giờ vẫn ngủ, hai mươi năm trước cũng ngủ, có bản lĩnh Tưởng Na trông chừng người đàn ông của mình cho chặt !”.

      màn vải lại thấy vung tay lên lần nữa, lần này có tiếng vang chát chúa rung trời.

      Nhưng cũng trong chớp mắt, động tác màn vải tức ngừng lại, những người bên kia màn chiếu cũng nhận ra điều bất ổn rồi.

      Nghê Gia nhìn Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi gần như trắng bệch mặt mày, vừa muốn lên tiếng nghe tiếng chậm rãi ràng của Liễu Phi Phi đằng sau: “Trước khi đính hôn có nên kiểm tra xem có phải em nhỉ?”.

      Câu như giọt nước rơi vào chảo dầu, tất cả mọi người xôn xao náo động.

      Màn chiếu thanh tức khôi phục lại bình thường, người dẫn chương trình vội tiếp tục, nhưng ai nghe lọt tai nữa, họ còn bận xì xào: Mạc Mặc lại thò chân vào cuộc hôn nhân của Tưởng Na rồi, phải Tống Minh và Ninh Trung Kì chơi trò đổi vợ đấy chứ, hai đứa bé kia liệu có phải em , mà cho dù phải, tai tiếng thế này…

      Hủy đính hôn, rất có thể bị nghi ngờ là em. hủy, lại có quan hệ bất chính với thông gia, mọi người cười muốn rụng răng mất.

      Đâm lao phải theo lao thôi.

      Nghê Gia nhìn tiếp Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi biến mất, có lẽ chúng nghi ngờ nên chạy chất vấn bố mẹ rồi.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ở lại lâu cũng vô ích, Nghê Gia phóng khoáng xoay người, bỏ hội trường bùng nổ lại sau lưng.

      Liễu Phi Phi dạt dào thích thú chạy theo, khen suốt dọc đường: “Nghê Gia ơi chị đỉnh quá, đập cho tan tành kiểu này . Sau này nếu có những việc thế này, nhớ gọi em nhé!”.

      Nghê Gia dừng bước, phớt lờ nàng.

      Liễu Phi Phi vẫn theo: “Phải rồi, chị còn chưa cho em biết tìm thám tử tư ở đâu”.

      Nghê Gia quay đầu lại liếc nàng cái, cười: “ có thám tử tư”.

      có?”

      “Ảnh được chỉnh sửa thôi.”

      Nhìn kỹ nhận ra ngay, song trong lòng hai kẻ Ninh, Mạc có tật giật mình, mà mục đích của Nghê Gia lại là cho Tưởng Na biết mọi việc.

      Liễu Phi Phi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn theo bóng lưng xa của Nghê Gia, thấy có khí phách, ngầu muốn chết!

      Đây là thần tượng của nàng!

      Nghê Gia vừa rẽ xuống cầu thang thấy Khương Hoàn Vũ qua lại trước cửa. Y nghe tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt mong chờ, chắc chắn là đợi .

      Nghê Gia nhíu mày, rất vui: “ theo dõi tôi?”.

      có chuyện quan trọng muốn hỏi em”, Khương Hoàn Vũ cau mày, “ nghe , em sắp đính hôn với Việt Trạch à?”.

      “Phải.” Nghê Gia mặt đổi sắc lướt qua, lại bị Khương Hoàn Vũ túm tay.

      Nghê Gia đẩy y ra theo phản xạ, nháy mắt tách ra khoảng.

      Khương Hoàn Vũ hề bất ngờ, trái lại trong mắt còn đượm vẻ xót xa, giọng hỏi: “Ám ảnh sâu như thế mà em còn có thể đương chung sống với đàn ông sao?”.

      Nghê Gia lạnh nhạt nhìn y, khinh thường: “Có thể chứ”.

      “Em dối!” Khương Hoàn Vũ gần như khẳng định.

      Nghê Gia ghét thái độ tự cho là đúng của y, hừ tiếng: “Tôi cho là mình thể, nhưng sau này khi gặp rồi mới phát ra là có thể. Nắm tay, ôm, hôn, chỉ dành cho mình ấy. Thậm chí”, dừng lại chút, “lên giường”.

      đến đây, Nghê Gia chợt thấy cõi lòng xao động, mỉm cười:

      “Cảm ơn nhắc nhở tôi, xưa nay tôi nhận ra ấy đặc biệt chừng nào. vừa thế làm tôi nhận ra, lúc ở bên ấy, tôi chính là người trong sáng chưa từng phải chịu đựng những điều tối tăm. May mắn biết bao! ấy đặc biệt như thế, duy nhất như thế, vậy mà giờ tôi mới phát ra.”

      nhịn được cười, nụ cười vừa ngây thơ vừa xinh đẹp cứ thế nở môi, “Chính là ấy đấy!”.

      Khương Hoàn vũ trông thấy nụ cười hạnh phúc môi Nghê Gia, đau đớn vô cùng: “Gia Gia, em thể ở bên Việt Trạch, phải người tốt, đáng để em tin tưởng”.

      Nụ cười mặt Nghê Gia tắt ngấm, mắt lạnh như băng: “ phải người tốt? Tôi cũng phải người tốt. Vừa đúng đôi. đáng tin tưởng? Nhưng ấy lại là trong số hai người đời này tôi có thể tin tưởng. Tất nhiên, người còn lại phải ”.

      “Em bình tĩnh lại !”

      Nghê Gia vòng qua y, kiên quyết tránh ra.

      “Tin tưởng ?” Khương Hoàn Vũ bật cười, bỗng nhiên giật túi xách của Nghê Gia, thô bạo kéo khóa ra, chỉ vài giây đồng hồ lôi ra hai ba lọ thuốc , vung vẩy trước mặt , thuốc trong lọ va vào nhau lạch cạch, “Tin tưởng? có biết em uống thuốc này ?”.

      Nghê Gia giận dữ giật cả túi lẫn thuốc lại, tức khống chế nổi cảm xúc, nhanh như bắn súng liên thanh: “Mẹ kiếp Khương Hoàn Vũ bị bệnh à, tự thấy tốt bụng đến mức nào mới có thể vác mặt quay lại gặp tôi sau khi làm bao chuyện có lỗi với tôi như thế? tưởng tôi là gì của , có thể để muốn quản lý thế nào quản lý chắc? tồn tại để làm gì? Vừa nhắc lại những kí ức đau khổ đen tối tôi phải trải qua, vừa sắm vai chúa cứu thế tới cứu vớt tôi để thỏa mãn giấc mơ hùng của à? cút , đừng xuất trước mặt tôi làm tôi buồn nôn nữa!!!”

      về để bù đắp”, đối mặt với cơn cuồng nộ của , Khương Hoàn Vũ hề sợ hãi mà chỉ thấy nhói lòng, “Gia Gia, hiểu tâm trạng của em bây giờ, rất tự ti, rất sợ hãi, rất bất lực, rất…”.

      dám thử phân tích tâm lý tôi nữa xem!” Nghê Gia gằn từng tiếng uy hiếp.

      Thấy ánh mắt hung ác, Khương Hoàn Vũ ngậm miệng.

      Nghê Gia quay đầu, bỏ đầy quyết liệt.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      62



      Nghê Gia ném hết mấy lọ thuốc trong túi vào thùng rác, nghĩ, thừa sức khống chế bản thân mình.

      đường tới Hoa thị, nhận được điện thoại của Giản ở công ty tổ chức tiệc, hỏi khi nào tiện bàn bạc kế hoạch cho buổi lễ đính hôn. Cuối tuần cả Nghê Gia và Việt Trạch đều rảnh nên chọn hôm đó.

      vừa cúp máy thấy Trương Lan cười tít mắt: “Chờ khi các con hết bận, mẹ với con dạo phố lần, mẹ mua cho con nhiều quần áo đẹp và đồ trang sức cho con, được ?”.

      Tuy Nghê Gia quen thân thiết như vậy, nhưng vẫn có đôi chút chờ mong, gật gật đầu: "Được ạ".

      Tới Hoa thị, mình Nghê Gia lên tìm Nghê Lạc.

      Sau khi qua cửa an ninh, Nghê Gia theo Từ Hiền lên phòng giao dịch chứng khoán ở tầng 31, chỉ thấy trong văn phòng hai tầng bận tối mắt tối mũi. Mười mấy nhân viên tầng dưới ngồi trước máy tính, ngón tay lướt như bay bàn phím.

      Nghê Lạc đứng ngoài hành lang tầng hai, mặc complet thiết kế riêng của Armani, đeo tai nghe bluetooth và micro cỡ , nhìn màn hình lớn chớp mắt, liến thoắng nhanh như chớp.

      “X3, mua 5 triệu, Clover.”

      “F7, mua 90 triệu, Colver.”

      Nghê Gia nhìn vẻ mặt chững chạc kiên nghị và có đôi phần xa lạ của Nghê Lạc, chợt thấy mủi lòng, hỏi Từ Hiền: “Cổ phiếu của Clover có xu hướng tăng vì Nghê Lạc thao túng?”.

      Từ Hiền gật đầu: “Còn cả Việt nữa. Mấy công ty trực thuộc Hoa thị cũng đều thu mua cổ phiếu Clover. Mà trước kia Việt đăng ký công ty ở quần đảo Virgin thuộc , công ty đó thu mua là chính…”, ta nửa chừng, bỗng lễ phép gật đầu với người sau lưng Nghê Gia, xoay người bỏ .

      Nghê Gia kinh ngạc quay đầu bị ôm vào lòng ai, mùi nước hoa Eau de Cologne thân quen thơm thoang thoảng.

      Việt Trạch ghé vào tai , thầm: “Mới ngày gặp…”.

      câu tiếp nhưng cũng đủ làm tim run lên. nghiêng đầu, dựa vào cằm : “ Giản vừa hỏi em việc tiệc đính hôn, em thứ bảy này qua xem kế hoạch sắp xếp thế nào”.

      “Được, nhớ rồi.” Việt Trạch giọng đáp, lại cọ cọ má .

      Vừa lúc này Nghê Lạc vào lấy báo cáo, nhìn thấy cảnh tượng này, cực kỳ bất mãn: “Get a room!”.

      Nghê Gia cau mày, nhấc chân muốn đá cậu, nhưng lại bị Việt Trạch giữ chặt cựa được.

      Nghê Lạc thảnh thơi vơ tài liệu bàn rồi chạy ù ra ngoài, vẫn quên ngoái lại chọc Nghê Gia: “Chậc chậc chậc, nhà mẹ đẻ mới là nơi nương náu, cẩn thận đừng có đắc tội”.

      Nghê Gia vừa tức vừa buồn cười, Việt Trạch cúi xuống nhìn hồi lâu, hỏi: “Nghê Lạc như bây giờ, em yên tâm chưa?”.

      Nghê Gia biết vì sao lại đột ngột hỏi thế, gật gật đầu: “Ừm”.

      “Vậy sau này em cứ vui vẻ làm nhà biên kịch, cần để ý đến công ty hay việc kinh doanh nữa, được ?” Giọng vừa dịu dàng vừa quyến rũ như thôi miên.

      Lòng Nghê Gia chợt yên lặng, như thể gánh nặng nào đó cõng lưng được gỡ xuống từng chút từng chút .

      quay đầu sang liếc nhìn nửa bên mặt nghiêm túc của Nghê Lạc ngoài cửa sổ, đúng thế, có thể hoàn toàn yên tâm về Nghê Lạc và Hoa thị rồi.

      Việc của nhà họ Tống và nhà họ Ninh, Nghê Lạc hoàn toàn có thể ứng phó, còn có Việt Trạch giúp sức nữa. Những điều có thể làm, chỉ đến đây thôi.

      Chiến đấu thương trường sau này giao cho họ, còn cuộc chiến giữa người và người sau này, cũng cần thiết nữa.

      Có Nghê Lạc và Việt Trạch, nhà họ Tống và nhà họ Ninh nhất định sa sút, cần quan tâm tới những người nhất định thảm bại này nữa, hẳn là nên bắt đầu cuộc sống mới rồi.

      bận tâm tới những điều khác, chỉ săn sóc bản thân thôi, cuối cùng tự do rồi.

      nhàng cong môi cười, hết sức nhõm: “Được”.

      Đúng lúc này, điện thoại của đổ chuông.

      Là Trương Lan, Nghê Khả tỉnh.

      Nghê Gia và Nghê Lạc chạy về nhà thấy bà nội và Trương Lan ngồi ghế sofa, còn Nghê Khả ngồi xe lăn được Tống Nghiên Nhi giúp đỡ.

      Trong khoảnh khắc chạm mặt, ánh mắt của hai bác cháu đều rất phức tạp. Vì quanh năm nằm giường bệnh, sắc mặt Nghê Khả trắng bệch.

      Dù bệnh nặng mới khỏi, Nghê Khả vẫn hết sức có phong thái, Tống Nghiên Nhi giống y như lột đứng đằng sau hoàn toàn ngược lại, hai mắt đỏ hoe, trông yếu đuối vô cùng.

      “Đây là Gia Gia à?” Nghê Khả nhìn Nghê Gia, ánh mắt dịu dàng và đượm vẻ áy náy.

      Nghê Gia khẽ khàng : “Bác vừa tỉnh, ngồi dậy thế này có được ?”.

      Nghê Khả lắc đầu khe khẽ, cau mày, ngập tràn vẻ hối hận: “Gia Gia, xin lỗi con. Trước đây con từng chịu nhiều khổ sở vì bác phải ?”.

      Nghê Gia hiểu ý bác, an ủi: “Lúc đó bác coi con là con riêng của Mạc Mặc, việc này con hiểu được mà.”

      Nghê Khả nhìn chăm chú, cười đau đớn: “Giống Lạc Lạc lắm, giống cả bố con nữa”.

      Nghê Gia mím môi, có gì để tiếp lời.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Khả nhìn sang bà nội, giọng điệu rất chậm, nhưng rất tỉnh táo: “Mẹ, con gặp tai nạn vì phát ra việc ác năm xưa của nhà họ Ninh và Tống thị. Cha Tống Minh theo xã hội đen, Tưởng Na liền móc nối với ông ta, lợi dụng lỗ hổng của chính sách ưu đãi quốc gia lúc đó để buôn lậu thuốc phiện và vũ khí đạn dược, chỉ vài năm phát tài to. Nếu KARNER nhà họ Ninh làm sao có tiền để thâu tóm ngược lại Tưởng thị bên nhà ngoại chứ? Chỉ tiếc Tống Ninh là kẻ nhát gan sợ phiền phức nên can dự nhiều. Nhưng sau này cả hai nhà đều rửa tay gác kiếm rồi”.

      Vừa nhắc đến chồng, Nghê Khả mang vẻ mặt xem thường: “ làm gì cũng bất tài vô dụng, nhưng Tưởng Na vừa tài vừa gan, lại biết lấy lòng người khác. Lúc trước con đa nghi quá mức, hễ nhìn thấy phụ nữ liền nghi ngờ họ là người tình của Tống Minh. Vì ưa Tưởng Na nên con lén lút điều tra chứng cứ bà ta thao túng thị trường chứng khoán. Ngờ đâu càng điều tra càng sâu. Chỉ tiếc con bị tai nạn giao thông, tất cả mọi bằng chứng đều bị chúng cướp mất tiêu hủy rồi. Bằng nhất định có thể lật đổ Tống Minh và Tưởng Na, có chúng, để rồi xem Mạc Mặc có thể dựa dẫm vào ai?”.

      Nghê Khả hết sức tiếc nuối và ảo não, bàn tay gầy gò trắng nhợt túm chặt lấy tay ghế, “Uổng công con nhiều năm như thế thương ngờ cháu là giả, lại còn là con rơi nhà họ Tống!”. Nghê Khả tức đến mức ho khan liên tục, run rẩy dữ dội.

      Tống Nghiên Nhi vội vuốt lưng cho mẹ: “Mẹ, mẹ đừng kích động quá, cứ tẩm bổ cho khỏe , sau này vẫn có thể tìm lại chứng cứ”.

      Nghê Khà thở phì phò, hai má đỏ lên: “Còn tìm thế nào? Đánh rắn động cỏ rồi, chắc chắn những người đồng ý làm chứng, đồng ý cung cấp chứng cứ bị mua chuộc hoặc diệt khẩu, tra xét thế nào được nữa?”.

      Nghê Gia chăm chú lắng nghe, thầm nghĩ nếu là Việt Trạch, biết đâu lại có thể, vừa định đề nghị lại nghe bà nội dộng cây gậy xuống sàn gỗ, cả nhà im phắc.

      Gần đây bà nội mắc chứng cao huyết áp, thần sắc tốt lắm. Nhưng giờ khắc này, khuôn mặt già nua qua dâu bể lại toát ra vẻ quyết tâm khó mà định hình:

      “Bắt đầu điều tra lại từ đầu!”

      Nghê Khả kinh ngạc mừng rỡ: “Mẹ, mẹ đồng ý dùng đến quan hệ của mẹ?”.

      bị ức hiếp đến thế rồi mà còn nhẫn nhịn, cái nhà này cũng bị nuốt mất.” Mắt bà nội đượm vẻ tàn nhẫn chưa từng thấy, vẻ mặt khó đoán, nhìn Nghê Khả: “Chờ con bình phục, mẹ nghe những tin tức con thu thập được hồi ấy, chúng ta tìm lại từng cái từng cái !”.

      Nghê Khả bỗng nước mắt lưng tròng: “Mẹ, mẹ chịu tha thứ cho con rồi?”.

      Nghê Gia sửng sốt, giờ mới nhớ ra hai mẹ con chuyện với nhau mười mấy năm rồi. ra có rất nhiều việc, phải bà nội biết, mà là bà muốn biết. Thời thanh niên chịu tang chồng, lúc trung niên chịu tang con, con trái ý làm bà trở nên bi quan tiêu cực. Gia đình như ý, chi bằng dốc hết sức lực vào nghiệp, coi mấy vạn công nhân viên của Hoa thị như gia đình an toàn hơn. Đây là ý nghĩ trước kia của bà nội, nhưng từ khi nào, bà trở về rồi?

      Nghê Gia nhịn được cười, hình như mọi việc trong nhà càng ngày càng tốt rồi.

      Bà nội sa sầm mặt, thể gì, lặng lát, đứng dậy bỏ , trước khi còn bỏ lại câu: “Vẫn hệt như trước kia, chẳng nắm được trọng điểm gì cả!”.

      Câu này làm Nghê Khả hơn bốn mươi tuổi đầu vừa khóc vừa cười, lau nước mắt như đứa trẻ.

      Tống Nghiên Nhi lấy khăn lau nước mắt cho Nghê Khả, oán trách: “Mẹ, lần sau mà còn kích động như thế, cho mẹ…”. nàng còn chưa xong, Nghê Khả cốc trán Tống Nghiên Nhi, nét mặt cũng thay đổi, “Sao mẹ lại sinh ra đứa con ngốc như con? Ai dạy con để bản thân lỗ vốn ăn ở với người khác thế?”.

      Tống Nghiên Nhi ủ rũ, tiếng nào.

      Nghê Gia vội hòa giải: “Bác, Nghiên Nhi biết lỗi rồi, giờ ngày nào cậu ấy cũng bận rộn đóng phim, rất nghiêm túc đấy”.

      Tống Nghiên Nhi cảm kích liếc cái, Nghê Khả cũng nhìn sang, khen: “Nghe Gia Gia là biên kịch khá nổi tiếng? Đúng là ngoan”, dứt lời lại cốc trán Tống Nghiên Nhi, “Sau này phải chịu khó học hỏi Gia Gia, người ta còn là em con đấy, con biết xấu hổ à?”. xong Nghê Khả chọc chọc ngón tay vào má nàng.

      “Mẹ, con biết rồi!” Tống Nghiên Nhi ôm tay mẹ làm nũng, xoắn xuýt như cái bánh quẩy chui vào lòng Nghê Khả.

      Trong mắt Nghê Khả ánh lên ý cười, ngoài mặt lại ra vẻ phiền phức: “Lại bắt đầu dính như kẹo cao su đấy, lui ra lui ra, dính muốn chết!”.

      “Cứ dính, cứ dính.”

      Nghê Gia thấy vẻ thoải mái nhõm lần đầu suốt mấy tháng qua của Tống Nghiên Nhi, khỏi vui lây. Có Nghê Khả ở đây, chắc nàng lầm đường nữa.

      quay đầu lại, thấy Trương Lan nhìn mẹ con họ cười đùa, vẻ mặt ngưỡng mộ cách thuần túy, như đứa bé nhìn món đồ chơi mình có được.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :