1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      48



      lạnh lùng nhìn ta như nhìn người lạ, thậm chí như kẻ địch. biết bao lâu sau, mở miệng: “Sợ ?”.

      Nếu ánh mắt phủ đầy vẻ lạnh nhạt, Ninh Cẩm Nguyệt tưởng rằng quan tâm mình. Nhưng dù biết có lẽ chỉ thuận miệng hỏi vậy, ta vẫn nhịn được ra sức gật đầu, những giọt nước mắt tủi thân trút xuống đất hết giọt lớn đến giọt bé.

      Mặt Việt Trạch vẫn lạnh tanh, lộ vẻ xúc động, chỉ câu: “Thứ bỏ vào chai nước uống ban nãy chỉ là vitamin. Ninh Cẩm Nguyệt, điều gì bản thân muốn đừng làm với người khác”.

      Vitamin?

      Ninh Cẩm Nguyệt giật mình, bỗng vỡ lẽ, ra lúc ấy trong phòng còn có Việt Trạch. cùng với Nghê Gia, còn sở dĩ lánh là vì hai người họ có gì đó muốn để người khác biết.

      ấy lại tìm người làm nhục mình chỉ vì con tiện nhân họ Nghê kia?

      Ninh Cẩm Nguyệt bị đả kích gấp bội, phẫn uất lao đến: “ đối xử với em như thế vì ta? Việt Trạch, ngại trở mặt với nhà họ Ninh vì ta? Việt Trạch, điên rồi, rốt cuộc ta có gì tốt?”.

      Những người xung quanh cản cho ta đến gần Việt Trạch, nhưng lại đưa mắt ra dấu, mấy người liền tản ra.

      Việt Trạch tiến lên bước, đến gần ta.

      Nửa giây trước, Ninh Cẩm Nguyệt vì khống chế được cảm xúc muốn xông lên tranh luận với , nhưng giờ lại bị khí thế lạnh lùng của làm cho sợ hãi lùi về phía sau, dám đánh tiếng.

      “Ninh Cẩm Nguyệt, tôi cất công tìm chỉ vì muốn trực tiếp với việc.” Việt Trạch đứng cách ta quãng dài, ánh mắt xa vắng, giọng bình tĩnh: “Nghê Gia là người được tôi bảo vệ”.

      Khẩu khí của vẫn luôn bình thản, hề trầm bổng song lại toát lên vẻ uy hiếp và mệnh lệnh đáng sợ:

      “Thế nên, dù ấy ở đâu, tôi đều cho phép bất cứ ai làm hại ấy. Bằng , tôi nhất định cho kẻ đó biết, hai chữ ‘hậu quả’ rốt cuộc là thế nào.”

      Ninh Cẩm Nguyệt cắn chặt môi, nước mắt vẫn rơi ào ào.

      ta biết, Việt Trạch chỉ dọa mình thôi, chuốc thuốc, cũng bảo những người này cưỡng đoạt ta. Với giáo dục được hưởng bao năm nay, làm chuyện hạ lưu này với bất kì nào.

      Nhưng, trước giờ đều muốn dính dáng đến phụ nữ, bất kể là tốt hay xấu. lần này lại vì Nghê Gia mà tìm người đến diễn trò để dọa ta sợ đến mức tới giờ vẫn run như cầy sấy.

      ta ghen tị, oán hận muốn phát điên, giọng khản đặc tuyệt vọng: “ làm gì được em? Chẳng lẽ định giết em”.

      cần nghĩ nhiều với kiểu trả treo giận dỗi này của ta: “Tùy tình huống”, mắt đen đặc có lấy chút ánh sáng, “dù kẻ làm hại ấy là bất cứ ai, tôi đều bắt kẻ đó trả lại gấp mười gấp trăm lần”.

      Ninh Cẩm Nguyệt cúi gằm mặt, lên tiếng.

      “Ai bảo làm việc này?”

      Ninh Cẩm Nguyệt run lên, nhưng thể ra ngoài, liều chết chống cự: “Là tự em ghét ta. Hừ, chỉ trách em ngu ngốc làm việc thiếu chu toàn. Nếu trai em hoặc mẹ em ra tay, giờ có khi còn chẳng biết Nghê Gia ở đâu cũng nên”.

      Việt Trạch lạnh lùng nhìn ta, dừng lại vài phút: “Hôm nay là lần đầu lại thất bại, tôi tạm thời bỏ qua cho . Có điều, vì lo tính cách biết điều của …”, nửa chừng.

      có ý gì?

      Ninh Cẩm Nguyệt ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn , chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông khôi ngô trước mặt hình như càng lạnh hơn.

      gì, chỉ xoay người bỏ .

      Còn Tiểu Minh tới, mặt quạu cọ, giọng thô lỗ: “Khó bảo đảm ở lại Macau làm loạn, chúng tôi đưa về Bắc Kinh ngay bây giờ. Đương nhiên, trước khi Ba của chúng tôi rời khỏi Macau, chúng tôi điều tra từng bộ tài liệu nhập cảnh. Nếu lại nhìn thấy tên của Ninh mong đừng trách chúng tôi khách khí”.

      Ninh Cẩm Nguyệt cắn môi gần như muốn bật máu, vẫn thốt ra được tiếng nào, sau lúc lâu đầu óc trống rỗng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn theo Tiểu Minh.

      Lúc Việt Trạch quay lại khách sạn là mười giờ đêm, thấy ánh đèn êm dịu hắt ra từ khe cửa phòng Nghê Gia, chân bỗng dừng lại.

      nhàng tới, thử đẩy cửa ra thấy cửa khóa, đèn vẫn bật mà Nghê Gia ngủ rồi. nằm nghiêng, cơ thể mảnh dẻ rúc vào trong tấm chăn trắng mềm xốp.

      Trong lúc ngủ, gương mặt thanh tú của có nét u sầu mờ nhạt tản ra, giống dáng vẻ tự tại khoan thai khi ở cạnh ban sáng, trái lại giống như quay trở về ngày xưa, tuy cười rạng rỡ tự tin nhưng luôn phảng phất chút buồn ỉ.

      khỏi cau mày, chăm chú nhìn lúc lâu, cuối cùng mới tắt đèn rời .

      Hôm sau khi Nghê Gia tỉnh lại là bốn giờ chiều.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      vào phòng khách, gặp Việt Trạch, nhưng bàn ăn có tờ giấy nhắn, chữ viết rất cứng cáp:

      gặp bạn, tối có thể về muộn, nhớ ăn gì lót dạ.

      ----- Trạch.”

      Nghê Gia cất tờ giấy kĩ, chiều tối mới đến buổi tiệc bên bờ biển, ăn tạm gì đó cũng tốt. bèn gọi nhân viên phục vụ lên, vừa ăn bữa trưa muộn vừa nghe nhạc, trong lòng cũng bắt đầu lặng lẽ tính toán.

      Ninh Cẩm Nguyệt và Liễu Phi Phi đến rồi, Liễu Phi Dương cũng ở Macau, chừng Ninh Cẩm Niên cũng đến.

      Mà tối nay, người thừa kế nhà họ Tôn – ông trùm bất động sản ở Macau – Tôn Triết tổ chức buổi tiệc ven bờ biển cỡ lớn.

      Kiểu này, có khi Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi cũng đến. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Nghê Gia có thể dõi theo Tôn Triết những người khác dại gì bỏ qua!

      Sau khi Tôn Triết tiếp nhận đất đai nhà họ Tôn, mảng bất động sản của nhà họ Tôn chỉ được ưu tiên thứ hai, trái lại y rất có hứng thú với nhiều ngành nghề tiềm năng của Trung Quốc đại lục, thầm thu mua cổ phiếu trôi nổi của các công ty có quy mô lớn khác nhau.

      8% cổ phiếu trôi nổi của Hoa thị nằm trong tay nhà họ Tôn, họ Tôn cũng coi như cổ đông lớn rồi. Nhưng đồng thời cổ phiếu trôi nổi của nhà họ Tống, họ Ninh cũng có dấu hiệu bị nhà họ Tôn mua lại. Điều này chứng tỏ nhà họ Tôn cố tình mở rộng sức ảnh hưởng và quyền lên tiếng của mình ở khu vực đại lục.

      Nghê Gia lo nếu tin tức này bị người khác biết được, có lẽ cũng nhắm vào cổ phần trong tay nhà họ Tôn mà đến đây tranh giành nhau.

      Trong tay Nghê Gia mới chỉ có 30% cổ phần công ty, nếu mua lại được số cổ phần này từ tay nhà họ Tôn vẫn là tốt nhất. Hơn nữa mua càng sớm càng tốt, càng ít người biết càng tốt.

      Nếu Ninh Cẩm Niên, Mạc Doãn Nhi và Tống Nghiên Nhi đều đến cả, điều này chứng tỏ bọn họ cũng muốn mua lại cổ phần công ty nhà mình.

      Hơn nữa, trong tay Tôn Triết cũng có cả cổ phiếu trôi nổi của đối thủ, mục tiêu tranh đoạt lần này lại mở rộng thêm.

      Việc gì cũng phải nhanh chân. Nghê Gia tạm thời muốn cướp thứ gì của nhà họ Tống hay nhà họ Ninh, chỉ cần bảo vệ tốt vốn của nhà họ Nghê là được, hơn nữa cổ phần cũng phải ngon xơi, muốn mua là người ta bán.

      Nhà họ Tôn để đạt đến quy mô như hôm nay, chắc chắn dễ dàng bán cổ phiếu ra, nhưng may mà Nghê Gia biết, Tôn Triết có sở thích rất đặc biệt.

      Muốn đoạt thứ gì của người, ắt phải đánh vào sở thích trước.

      Nghê Gia dạo này ăn uống ngon miệng, ngồi trước bàn ăn gần tiếng cũng chỉ ăn được vài miếng salad. Nhớ lại vẻ giục giã ăn cơm của Việt Trạch mấy hôm nay, cố ăn thêm mấy miếng nữa rồi tắm.

      Tắm rửa xong, mặc bikini vào rồi đứng trước gương ngắm thử. Thân hình tại của vẫn rất ổn, ăn điểm nhất là đôi chân thon dài thẳng tắp, mịn mà trắng trẻo.

      Nghê Gia mỉm cười, lấy chiếc khăn lụa trắng trong suốt to bản trong tủ quần áo ra, luồn xuống dưới nách trái, rồi thắt cái nơ đầu vai phải.

      Cảnh đẹp dưới chiếc khăn lụa như như . biết nếu Việt Trạch đến buổi tiệc bên bờ biển, thấy mặc áo tắm hai mảnh, gió biển thổi qua làm chiếc khăn lụa trắng tung bay, có cảm xúc gì.

      nhịn được cười, tháo chiếc khăn trắng, thay bằng chiếc áo sơ mi dài mỏng, tuy chiều dài cố lắm cũng chỉ che khuất được bắp đùi, nhưng so với cái khăn lụa ban nãy ít ý vị phong tình hơn nhiều.

      Nghê Gia cài búi tóc trễ rồi mới xuống lầu.

      Băng qua hành lang dài theo phong cánh châu Âu cổ điển, đến bờ cát trắng nhân tạo cạnh bể bơi cỡ lớn, Nghê Gia mừng vì khoác cái khăn kia.

      Bởi giữa biển người lạ hoắc, rất dễ dàng nhìn thấy Tống Nghiên Nhi biết tới Macau tự bao giờ.

      Tống Nghiên Nhi mặc bikini đỏ, buộc chiếc khăn lụa trắng mỏng tang như cánh ve, thậm chí còn giống hệt cách buộc khăn của Nghê Gia lúc nãy.

      nền nhạc “My Dilemma”, nụ cười của Tống Nghiên Nhi từ đầu đến cuối vẫn luôn nhàng tự tin, khác xa Tống Nghiên Nhi trước kia.

      Nghê Gia giờ mới phát ra, hình như mỗi lần gặp nàng là lần nàng thay đổi.

      Tống Nghiên Nhi đẹp từ đầu đến chân, tới đâu cũng như tỏa sáng, nổi bật giữa đám đông cũng có gì là lạ, nhưng bất ngờ ở chỗ Tống Nghiên Nhi thân mật khoác tay người đàn ông xa lạ, ý cười rạng ngời, nhìn thế nào cũng thấy giống đôi tình nhân.

      Người đàn ông kia hình như là dân bản địa, quen biết với rất nhiều người ở đây, Tống Nghiên Nhi theo người đó lịch đúng mực chào hỏi những người khác.

      vài bước, nàng nhìn thấy Nghê Gia, gì đó với người đàn ông bên cạnh rồi về phía .

      Trước mặt Nghê Gia, tuy Tống Nghiên Nhi vẫn cười nhưng độ rạng rỡ phai nhạt ít nhiều: “Gia Gia, ngờ cậu cũng đến đây”.

      Nghê Gia lảng sang chuyện khác: “Xem ra cậu đến có chuẩn bị nhỉ”, hất hất hàm về phía người đàn ông nọ, “nếu tôi đoán nhầm, đó hẳn là Tôn Lý”.

      Phong lưu nho nhã, đến chào hỏi với phần lớn những người ở đây, ngoại trừ Tôn Triết chủ nhân bữa tiệc, chỉ có em trai của y là Tôn Lý thôi.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Cậu quả nhiên luôn có mắt nhìn người.” Tống Nghiên Nhi nửa đùa nửa khen, nhưng vẻ đắc ý mặt tài nào giấu nổi, “Cậu thấy thế nào? Người đàn ông này so với Ninh Cẩm Niên sao?”.

      “Tôi bao giờ đánh giá người đàn ông của người khác.” Nghê Gia chậm rãi uống ngụm champagne, liếc nhìn nàng cái. “Nghiên Nhi, nếu chỉ vì muốn so đàn ông với Mạc Doãn Nhi mà tiếp tục thế này, cuộc sống của cậu quay quanh ta mãi đấy.”

      “Ả ta là cái thá gì mà đòi so với mình?” Tống Nghiên Nhi mấy vui vẻ nhíu mày, “Mình chỉ con đường của mình, tiện thể nhìn xuống ả thôi”.

      “Con đường của cậu là …” Nghê Gia dừng lại chút, kiêng dè gì, “lên giường với Tôn Lý?”.

      Mặt Tống Nghiên Nhi cứng đờ, dò hỏi nhìn , biết nhận ra từ đâu.

      Nghê Gia nhún nhún vai: “Ngại quá, tôi cũng biết ít thông tin. ta có thể đưa cậu theo chứng tỏ hai người có quan hệ lợi ích, mà tôi nghe Tôn Lý rất háo sắc, nên khó đoán. Có điều tôi vẫn nên nhắc nhở câu, tốt nhất là cậu thoát thân cho sớm”.

      Trước khi tới đây, nghiên cứu lượt sở thích và tính nết của hai em Tôn Triết Tôn Lý, phát điểm đáng sợ phải chỉ có hai. hoài nghi, đôi em biến thái này làm thế nào mà lại có thể kinh doanh sản nghiệp của nhà họ Tôn tốt thế?

      Nghe ra chút châm biếm pha lẫn trong câu của Nghê Gia, sắc mặt Tống Nghiên Nhi tái nhợt, hời hợt trả đòn: “Những lời đồn đại bên ngoài chẳng qua là vì thấy Tôn Lý là người đàn ông quá ưu tú, ăn được nho nên chê nho xanh thôi”.

      Nghê Gia cong môi cười, bình luận thêm.

      Tống Nghiên Nhi lại cười hừ tiếng: “Cho dù là có sao đâu? Cậu ta lợi dụng mình, sao cậu biết được phải là mình kiếm chác từ ta? Mình phát , đàn ông là để lợi dụng. Sao cậu biết kẻ được lợi cuối cùng phải mình?”.

      Nghê Gia gật gù, tỏ vẻ đồng tình: “Ừ, đúng thế, cậu xinh đẹp thế này, khai thác triệt để để lợi dụng đàn ông phí của”.

      Tống Nghiên Nhi nhíu mày, có vẻ chế nhạo nàng, nhưng lại hề vấp váp, nghe còn có vẻ rất lòng nữa chứ.

      Nhưng nàng cũng quen rồi, thoải mái hỏi: “Gia Gia cũng xinh đẹp thế này, sao đến giờ vẫn chưa có bạn trai? Có lẽ phải đổi tính đổi nết ”.

      Nghê Gia vốn định độp lại, nhưng lại lười nên cười xòa cho qua chuyện.

      Tống Nghiên Nhi thấy chẳng tỏ vẻ gì, phát bực, nhưng ngoài mặt cười bảo: “ cần cậu nhọc lòng, mình và Tôn Lý đôi bên cùng có lợi, hơn nữa ý định lần này cũng nhờ cậu cả!”.

      Nghê Gia nhướng này: “Tôi?”.

      phải cậu cho mình biết Mạc Doãn Nhi thích nhất là cướp đồ, nhất là cướp bạn trai của người khác sao? Mà Tôn Lý còn tốt hơn cả Ninh Cẩm Niên. Về phần Tôn Lý, chỉ cần là phụ nữ nhìn khá khẩm ta đều để mắt hết.”

      Đôi chân mày nhướng lên của Nghê Gia lại giãn ra, Tống Nghiên Nhi muốn ghép Tôn Lý và Mạc Doãn Nhi thành đôi? chính xác phải là, nàng muốn Tôn Lý chơi đùa Mạc Doãn Nhi? Vì muốn trả thù Mạc Doãn Nhi mà tự gán thân ở cùng Tôn Lý, nàng điên rồi sao?

      Tống Nghiên Nhi xong, cảm thấy phản ứng của Nghê Gia được nhiệt tình cho lắm, nhíu mày: “Gia Gia, cậu thèm quan tâm? Mạc Doãn Nhi cũng là kẻ thù của cậu mà”.

      Nghê Gia gảy gảy móng tay, bẫng: “Nhưng tôi thích đứng bên nhìn các cậu diễn hơn”.

      Tống Nghiên Nhi gì, lườm cái, rồi bật cười: “Phải rồi, kể cậu nghe chuyện này. Ninh Cẩm Nguyệt định chuốc thuốc cậu, kết quả viên thuốc bị Mạc Doãn Nhi tráo đổi, nên đôi nam nữ đê tiện kia ngủ với nhau. Lần này Tưởng Na bị Mạc Doãn Nhi làm cho tức chết rồi”.

      Nghê Gia sửng sốt, hoàn toàn ngờ còn cả chuyện này. Vậy là, Việt Trạch nhìn thấy hành động mờ ám của Ninh Cẩm Nguyệt, nhưng lại lén xử lý thay . Từ đó đến giờ nhìn thấy Ninh Cẩm Nguyệt, chẳng lẽ Việt Trạch làm gì đó?

      Trong lòng Nghê Gia ngổn ngang trăm mối, biết là cảm xúc gì.

      có cảm giác an toàn đầy lạ lẫm, có người lặng lẽ thay dọn dẹp mọi việc là chuyện vô cùng thoải mái.

      Nhưng cũng có cả cảm giác sợ hãi, sợ cứ lặng lẽ bảo vệ sau lưng như thế làm dần mất khứu giác nhạy bén với nguy hiểm. ngày nào đó rồi, mất cái lồng an toàn, đến lúc bị thương còn thê thảm hơn.

      Nghê Gia lơ đãng : “Chẳng phải cậu Tưởng Na muốn lợi dụng hai người các cậu à? Xem ra cả Mạc Doãn Nhi và cậu đều tin Tưởng Na. Mà cậu cũng vì bị việc này kích thích nên mới muốn mượn tay Tôn Lý để chia rẽ Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi?”.

      Tống Nghiên Nhi cười cười, trả lời, trong lòng nàng lại nghĩ, Mạc Doãn Nhi mà đòi so với mình? Chẳng qua là may mắn nhất thời thôi! Còn Ninh Cẩm Niên, nhất định nàng đoạt lại cho kì được.


      Chuyện Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên quan hệ vói nhau cũng làm nàng quá buồn phiền, trái lại còn vừa vui sướng vừa kích động, dù sao , còn gì sung sướng hơn việc cướp thứ kẻ khác tưởng nắm chắc trong tay? Mạc Doãn Nhi tốn nhiều công sức cho Ninh Cẩm Niên như thế, tới khi mất chắc chắn càng đau đớn!

      nghĩ trong tầm mắt nàng đột nhiên xuất bóng dáng Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên.

      Ninh Cẩm Niên cởi trần, mặc quần short xanh biển, còn Mạc Doãn Nhi mặc bikini đỏ giống bộ Tống Nghiên Nhi mặc như đúc ra từ cùng khuôn, ở ngoài có gì che chắn.

      Mạc Doãn Nhi dính sát vào người Ninh Cẩm Niên như sam, cố tình kéo về phía Tống Nghiên Nhi, mặt đầy vẻ khoe khoang đắc ý. Chuyện chuốc thuốc cũng là ả kể cho Tống Nghiên Nhi, chính là để nàng thấy ả giỏi giang có bản lĩnh nhường nào.

      Nhưng ả lại thấy được chút đau khổ nào mặt Tống Nghiên Nhi. nàng chỉ vô tình liếc mắt nhìn cả hai cái, thậm chí còn khoác tay Tôn Lý rời trước cả khi hai người tới. Mà Tôn Lý liên tục quay đầu mỉm cười nhìn Tống Nghiên Nhi.

      Nụ cười mặt Mạc Doãn Nhi tức hóa đá, chẳng phải Tống Nghiên Nhi rất thích Ninh Cẩm Niên sao? Sao lại dụ dỗ công tử nhà họ Tôn, chủ nhân của buổi tiệc này?

      Ngay cả Ninh Cẩm Niên khi nhìn thấy Tống Nghiên Nhi cũng kinh ngạc. chạy sau lưng theo đuổi bao năm, mới cách đây lâu còn bảo thích , nhưng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi nên đôi ngọt ngào thân mật với gã khác.

      Ninh Cẩm Niên nhìn Tống Nghiên Nhi thêm vài lần, vạt lụa trắng người nàng phất phơ, phong cảnh bên trong như như , cảm giác hững hờ hé mở này còn có sức hút hơn kiểu lộ tất tần tật như Mạc Doãn Nhi.

      Nghê Gia thu hết biểu cảm của cả hai vào mắt, thầm nghĩ đêm nay nhất định có kịch hay để xem rồi.

      mỉm cười quay người đến sòng bạc dựng tạm bên góc bãi cát, Doãn Thiên Dã ngồi trước bàn đánh bạc, bình tĩnh đổ xúc xắc đặt cược, còn Tần Cảnh như chú chuột đồng ôm đống casino chips, cười vô cùng hạnh phúc.

      Nghê Gia từng nghe Việt Trạch , Doãn Thiên Dã là cao thủ đánh bạc, bất kể là trò trẻ con phân chia tính điểm hay là kiểu đánh bạc cần tư duy, gì là thắng.

      Nghê Gia đưa mắt nhìn Tần Cảnh, cười với chị: “Bình tĩnh chút . Ai cũng tưởng vợ chồng chị là uyên ương sòng bạc, chuyên kiếm sống bằng nghề này đấy”.

      “Chẳng sao, vui phải cười to chứ. Gia gia, lát chị lấy tiền kiếm được mua đồ ăn ngon cho em nha!”

      Nghê Gia nhéo má chị, lườm cái rồi ra ngoài.

      vừa ra thấy Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi ngồi bàn bên cạnh, hình như gì đó với nhân viên chia bài.

      chẳng có hứng xem bọn họ chơi bạc, nhưng mới vài bước nghe tiếng cười của Tống Nghiên Nhi: “ Ninh Cẩm Niên, tôi đến khiêu chiến , dám nhận lời ?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      49



      Mạc Doãn Nhi sửng sốt, hình như đoán được Tống Nghiên Nhi muốn giở trò quỷ gì, nhưng ả còn chưa kịp cản Ninh Cẩm Niên, trước bước cười sang sảng: “ Tống Nghiên Nhi đến khiêu chiến, cho dù tôi dám cũng phải nhận”.

      Mạc Doãn Nhi mặt trắng bệch.

      Tống Nghiên Nhi như vô tình đưa mắt nhìn ả rồi ngồi xuống.

      nàng nhấc chân, nghiêng hông, chống nửa khuỷu tay lên bàn đánh bạc, lớp lụa mỏng trượt làn da mịn màng. Thân hình nàng từ xuống dưới chỗ cong cần cong chỗ thẳng cần thẳng, ánh mắt Ninh Cẩm Niên khựng lại giây rồi mới dời lên bàn.

      Tống Nghiên Nhi ra vẻ hay biết gì, còn mở to mắt, khẽ giọng cười trêu: “ Ninh Cẩm Niên đẹp trai hơn trước kia nhiều”.

      Ninh Cẩm Niên vì nghe thấy câu này mà quay sang nhìn nàng, mà Nghiên Nhi còn chưa dứt lời dùng ánh mắt kinh ngạc và tán thưởng chạy dọc từ lồng ngực để trần xuống thắt lưng Ninh Cẩm Niên, tràn trề tình ý khen, “ ngờ vóc dáng của lại đẹp thế, rất đàn ông”.

      Nghê Gia chấn động, quả nhiên là tạm biệt kẻ sĩ ba ngày, gặp lại phải nhìn bằng con mắt khác, Tống Nghiên Nhi học tập thủ đoạn tán tỉnh bài bản ghê, lại còn dám trêu ghẹo người đàn ông của Mạc Doãn Nhi ngay trước mặt bao người. Mạc Doãn Nhi tuy vẫn giữ nụ cười, nhưng bàn tay siết chặt để lộ tâm trạng của ả, có lẽ chỉ muốn nhào tới cắn xé Tống Nghiên Nhi.

      Mọi gã đàn ông đều thích được người đẹp khen, huống chi Tống Nghiên Nhi còn dùng giọng điệu mềm mại như gió xuân thế này.

      Ninh Cẩm Niên liền khoan khoái tươi cười: “Trước kia tôi cũng chưa từng thấy Nghiên Nhi mặc áo tắm hai mảnh, hôm nay được thấy, quả nhiên là sáng bừng cả mắt. Nhưng , dáng của Nghiên Nhi vẫn tuyệt như thế.”

      Nghe vô thức đổi xưng hô thành “Nghiên Nhi” cách thân mật, Tống Nghiên Nhi cong môi cười, lại giả vờ vô tình liếc nhìn Mạc Doãn Nhi. Ả tập trung tinh thần vào bàn đánh bạc, mặt có bất kì thay đổi cảm xúc nào.

      Nhưng trong lòng ả cuộn trào, có là đứa ngốc cũng nhìn ra Tống Nghiên Nhi dụ dỗ Ninh Cẩm Niên. Tống Nghiên Nhi đê tiện, vừa dính lấy Tôn Lý xong, còn ăn trong bát ngó vào nồi, cố tình muốn tranh với ả để ả tức chết hay sao? Chỉ chút mánh lới cỏn con này có thể làm Ninh Cẩm Niên mắc câu ư? Nực cười!

      Nghê Gia đứng bên thấy thế, chợt nổi hứng, ngồi xuống cạnh Tống Nghiên Nhi. ung dung cầm ly champagne, vừa uống rượu vừa xem cuộc đấu.

      Mạc Doãn Nhi thấy Nghê Gia, lửa giận dành cho Tống Nghiên Nhi vơi phần nào. Lần này nếu nhờ ả thông minh, đoán được Tưởng Na giở trò giờ Ninh Cẩm Niên của ả ngủ thẳng cẳng cạnh Nghê Gia rồi.

      Tuy ả vẫn biết Tưởng Na ngấm ngầm nhúng tay vào, nhưng lúc biết Tưởng Na muốn làm ra chuyện này ả cũng giật mình khiếp sợ. May mà Ninh Cẩm Nguyệt ngu ngốc, tạo ra sơ hở lớn, ả mới có cơ hội. Bằng

      Mạc Doãn Nhi nhìn Nghê Gia, ánh mắt nặng trĩu. Theo những gì ả thấy, Nghê Gia cũng rất thích Ninh Cẩm Niên, ả lại càng thể để Nghê Gia thực được mưu.

      Nghê Gia lại chẳng buồn trông sang chỗ ả, ngược lại còn giục Tống Nghiên Nhi bắt đầu nhanh lên.

      Tống Nghiên Nhi vuốt mấy viên xúc xắc trong tay, cười với Ninh Cẩm Niên: “Cược tiền chẳng mới mẻ gì hết. Chúng ta cược cái khác ?”.

      Ninh Cẩm Niên bị vẻ cố tình bí của nàng làm cho hào hứng, đương nhiên hùa theo: “Muốn cược gì?”.

      Tống Nghiên Nhi chống má, ngẫm nghĩ chừng mươi phút, : “Thế này , chúng ta đặt cược, nếu tôi thắng, phải cùng tôi cả đêm nay, tôi bảo làm gì, phải làm nấy, đồng ý ?”.

      Ninh Cẩm Niên sững sờ, biết nên trả lời thế nào, nhưng đối diện với chủ động tấn công của người đẹp thùy mị như Tống Nghiên Nhi, trong lòng cuộn lên niềm hưng phấn và kích động kì lạ.

      Mạc Doãn Nhi nghe thế, cười hừ tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Tống Nghiên Nhi, tôi thấy Tôn Lý chắc là bạn trai của cậu nhỉ? Cậu sợ ấy giận sao?”.

      “Chỉ là bạn bè thông thường thôi, tính là bạn trai.” Tống Nghiên Nhi có chuẩn bị từ trước, trả lời rành rọt đâu vào đấy, liếc mắt tới chỗ Ninh Cẩm Niên, “Hơn nữa, tôi muốn Ninh đây theo tôi cả đêm, chỉ để bóp vai đấm lưng cho tôi thôi, được à?”.

      Ninh Cẩm Niên đương nhiên biết Tống Nghiên Nhi thế chỉ là lấy cớ, sao có thể chỉ đấm lưng thôi được? Tuy nhiên giờ còn chưa tình cảm dành cho Tống Nghiên Nhi là gì, nhưng nàng quả thực rất nóng bỏng, chẳng tội gì từ chối.

      gật đầu, ra vẻ ung dung cười: “Được thôi, còn nếu tôi thắng, đêm nay Nghiên Nhi phải đấm lưng cho tôi cả đêm”.

      Nghê Gia: “…”. Tôi cất công chạy đến đây, chỉ để nghe các người mấy câu này thôi à?

      Mạc Doãn Nhi nghiến răng, cười cứng ngắc. Còn Nghê Gia cảm thán, rốt cuộc Ninh Cẩm Niên đặt Mạc Doãn Nhi ở đâu? Hay là chỉ cần chiếm được tấm thân mà cần để ý đến trái tim à?
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mấy gã đàn ông này tình…

      Tống Nghiên Nhi chọn khu 8, 5, 3 để rót tiền, còn Ninh Cẩm Niên chọn 1, 2, 7. Đợi sau khi nhân viên cầm thước dài phân chia chỗ chips xong, phần nhiều nhất nằm ở khu của Tống Nghiên Nhi.

      Tống Nghiên Nhi vỗ tay: “Chỉ chơi ván thôi, tôi thắng rồi”.

      Mạc Doãn Nhi bí xị lời.

      Ninh Cẩm Niên lại mỉm cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu nhưng nom có vẻ vui vẻ nhiều hơn: “Đêm nay tôi để mặc Nghiên Nhi xử trí”.

      ngờ Tống Nghiên Nhi lại biếng nhác đứng dậy, nhìn Ninh Cẩm Niên từ cao, cười vừa dịu dàng vừa láu lỉnh: “Chỉ là trò chơi thôi, cho nợ đấy. Hôm nào tôi nhớ ra tìm đòi lại”.

      Nghê Gia cũng đứng dậy, khỏi thầm khâm phục Tống Nghiên Nhi, nếu nàng qua đêm luôn với Ninh Cẩm Niên, có lẽ quên nàng rất nhanh. Nhưng nàng từ chối lại hoàn toàn khác, chỉ sợ trong lòng Ninh Cẩm Niên luôn có tảng đá lớn, đủ để hành hạ thời gian rồi.

      Quả nhiên, khi Nghê Gia bỏ có liếc Ninh Cẩm Niên cái, dán mắt nhìn theo bóng lưng trần của Tống Nghiên Nhi, còn lộ vẻ thèm thuồng ràng.

      Nghê Gia và Tống Nghiên Nhi cùng về phía bể bơi, Tống Nghiên Nhi chợt hỏi: “Cậu biết vì sao ban nãy mình và Ninh Cẩm Niên đánh bạc, phản ứng của Mạc Doãn Nhi lại gay gắt lắm ?”.

      Nghê Gia có hứng: “Chẳng phải ta vẫn luôn như thế trước mặt đàn ông à?”.

      “Vì lúc ấy Tôn Lý đứng sau lưng mình xa”, Tống Nghiên Nhi xoay xoay mảnh bạc lấp lánh vòng tay, “mình nhìn thấy hình phản chiếu ly thủy tinh”.

      Nghê Gia vẫn chẳng hứng thú, trả lời qua loa: “Cậu chơi bạc với Ninh Cẩm Niên thế này, sợ Tôn Lý ghen à?”.

      sao?” Tống Nghiên Nhi ôm bả vai, cười khẩy. “Những gì có thể lấy được ở chỗ Tôn Lý, mình lấy cả rồi. còn lợi ích nữa mình và ta cũng chẳng cần bên nhau. Sau này mình thèm vào hầu hạ phục dịch ta, trừ phi ta có thứ gì đó mình cần”.

      Giờ Nghê Gia mới quay đầu nhìn nàng, cảm thấy Tống Nghiên Nhi thay đổi từ đầu đến chân. luôn ngây thơ đơn giản đến mức hơi ngốc ngếch, hình như còn chưa từng có mối tình nào, vậy mà ánh mắt biến chất khi nhìn vào kiểu quan hệ tình cảm này.

      Nghê Gia khỏi cảm khái: “Tôi chỉ thấy nếu vì những thứ cậu , ví dụ như trả đũa Mạc Doãn Nhi mà cậu phải dâng mình cho Tôn Lý đáng”.

      rất nhàng, nhưng chút thương xót nào, dù sao đây cũng là lựa chọn của Tống Nghiên Nhi.

      Tống Nghiên Nhi cũng bất ngờ, bình thản lắc lắc mái tóc dài: “ ta tưởng ta ngủ với mình, nhưng mình lại cho rằng là mình ngủ với ta. Bản thân thấy có lợi là được rồi. Dù sao ta cũng chẳng phải người tốt, mà mình cũng băng thanh ngọc khiết gì”.

      Nghê Gia lấy gì làm lạ, cũng dừng bước. Mấy câu ban nãy của Ninh Cẩm Niên tiết lộ đủ nhiều tin tức rồi.

      Tống Nghiên Nhi thấy mặt mày vô cảm phản ứng gì, bất thình lình : “Nghê Gia, cậu hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì của mình sao? Cho dù mình nữa, cậu mãi mãi vẫn giữ vẻ liên quan, cậu có biết làm thế khiến lòng người khác lạnh lẽo lắm ?”.

      Nghê Gia nhìn nàng, cười thầm bất đắc dĩ: biểu cảm của tôi khiến lòng cậu lạnh lẽo, còn hơn cậu chuyên làm những việc khiến lòng tôi lạnh lẽo.

      Nghê Gia thờ ơ đáp: “Biết hết rồi có gì mà quan tâm nữa? cần cậu , tôi cũng nhận ra, quan hệ giữa cậu và Ninh Cẩm Niên thân mật hơn nhiều so với những gì hai người thể bên ngoài. biết chừng hai người ngủ với nhau rồi cũng nên”.

      Lần này đến phiên Tống Nghiên Nhi kinh ngạc, sau hồi ngây ra, nàng chợt nở nụ cười: “Đúng vậy đấy”. Giờ khắc này, khuôn mặt tươi cười của nàng độc như muốn chìm lút vào trong bóng tối.

      Nghê Gia im lặng nhìn nàng, nửa lời.

      Tống Nghiên Nhi năm nay hai mươi, Ninh Cẩm Niên hai tư.

      Ba năm trước, Ninh Cẩm Niên là kẻ bụng dạ khôn lường mặt mày nhã nhặn bước chân vào xã hội, còn Tống Nghiên Nhi mới chỉ là nữ sinh ngây thơ. Rất lâu về trước, bọn họ là trai em trong các gia tộc bạn bè.

      bao năm rồi, nhưng Ninh Cẩm Niên còn chưa cho Tống Nghiên Nhi cái danh “bạn ”, những gì bố thí cho nàng chỉ là chút điều tiếng và chăm nom vụn vặt, cùng với ghép đôi và trêu chọc của người trong giới thượng lưu.

      Nghê Gia đứng cạnh bể bơi sóng gợn lăn tăn, hơi nước se se lạnh.

      Tống Nghiên Nhi nhìn bầu trời, thở dài thườn thượt: “Năm đó cũng là mùa hè, cũng là khi nhập nhoạng thế này, đặt mình lên cái bàn cuối cùng trong phòng học…”.

      “Gia Gia, các cậu đều cho rằng mình quấn lấy Ninh Cẩm Niên, còn thích mình. Nhưng nếu mình , lần đầu tiên mình biết gì cả, là hướng dẫn mình, cậu có tin ?”

      Nghê Gia ôm cánh tay, khuôn mặt tĩnh lặng nhìn mặt nước dần đen đặc như bức tranh tô đẫm mực. Bể bơi vốn có màu xanh lam như bị ai đổ mực vào, càng lúc càng đục.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :