1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Gia thấy nàng biến sắc, biết mình đoán đúng, để bảo đảm hơn, còn cố tình thêm vài câu: “Cậu có tin , Mạc Doãn Nhi tìm cậu, dùng đủ lời hay ý đẹp và nước mắt nước mũi để làm cậu xao động. Có điều, nếu cậu cho ta biết gửi video cho tôi, ta chắc chắn trở mặt. Chị em thân thiết ta trước đó lập tức biến thành lời dối”.

      Tống Nghiên Nhi cắn môi đáp, giờ nàng hận Mạc Mặc, hận bố, nhưng nàng luôn nhầm lẫn khi nhìn nhận con người, biết rốt cuộc Mạc Doãn Nhi là hạng người gì. Nếu Nghê Gia , Mạc Doãn Nhi đáng sợ, nhưng nếu Nghê Gia dối, vậy Nghê Gia cũng rất đáng sợ!

      nàng nên tin ai đây?

      Nghê Gia đếm xỉa đến đấu tranh tư tưởng của nàng, lấy di động của nàng, định gửi video sang điện thoại của mình. Nhưng còn chưa kịp bấm phím gửi Tống Nghiên Nhi giật lại: “Giờ mình thể gửi video cho cậu!”.

      Nghê Gia nhíu mày: “Video đó là tôi gửi cho cậu”.

      “Nhưng bây giờ là của mình!” Tống Nghiên Nhi hung tợn .

      “Cậu lấy đoạn video này làm gì? Gửi cho ai?”, Tống Nghiên Nhi bị vây trong trạng thái cảnh giác và đề phòng, “Mạc Doãn Nhi cậu thích Ninh Cẩm Niên, có đúng ? Tưởng Na nhắm cậu làm con dâu nhà họ Ninh phải ? Cậu muốn gửi đoạn video này để hủy hoại thanh danh của bố mình đúng ? Tiện thể hủy hoại cả mình? Và thế là cậu và Ninh Cẩm Niên có thể ở bên nhau?”.

      Nghê Gia nheo mắt, nàng này bị hại đến mức mắc chứng hoang tưởng rồi.

      Mạc Doãn Nhi cũng cao tay , tạm thời kéo được Tống Nghiên Nhi về, song ít nhất cũng để nàng đứng về phía Nghê Gia. Đúng là chỉ mấy cú điện thoại mà làm Tống Nghiên Nhi có lòng đề phòng Nghê Gia rồi.

      Nghê Gia lùi về phía sau bước, ngồi trước bàn học, lạnh lùng : “Tống Nghiên Nhi, cậu nghe cho tôi, tôi gai mắt loại đàn ông như Ninh Cẩm Niên. Thế nhưng chị em tốt Mạc Doãn Nhi của cậu phải lòng đấy”.

      Tống Nghiên Nhi kinh ngạc: “Cậu gì?”.

      “Bố cậu, nhà họ Tống, cả Ninh Cẩm Niên cậu thích, ta đều muốn có hết!” Nghê Gia thấy khuôn mặt trắng dần của Tống Nghiên Nhi, tàn nhẫn bồi thêm câu, “Và những người cậu quan tâm đều thích ta. Bố cậu thích ta, Ninh Cẩm Niên cũng thích ta!”.

      Tống Nghiên Nhi lắc đầu, gần như sụp đổ, gào lên: “Mình tin! Ninh Cẩm Niên thích mình. ấy thường xuyên hẹn mình chơi, ấy…”.

      Nghê Gia thèm nghe nàng hồi tưởng, khó chịu ngắt lời nàng: “Thế có lần nào có mặt Mạc Doãn Nhi ?”.

      Tống Nghiên Nhi mặt xám ngoét như tro, đúng là lần nào cũng có mặt Mạc Doãn Nhi. nàng ngay lập tức váng đầu hoa mắt, ông trời ơi, con lại coi con rắn độc như chị em!

      nàng tài nào tin nổi, chỉ mực lắc đầu. Hôm nay có quá nhiều điều xảy ra, nàng chịu nổi, hoàn toàn mất năng lực phán đoán.

      Nghê Gia muốn tốn thời gian cà kê dê ngỗng với nàng, thẳng: “Cược , cậu hỏi Ninh Cẩm Nguyệt, nếu Ninh Cẩm Niên thích Mạc Doãn Nhi , cậu gửi video sang cho tôi”.

      Tống Nghiên Nhi cúi đầu, sắc mặt xanh mét, lời.

      “Nếu tin Mạc Doãn Nhi là con rơi bị lộ ra ngoài, đừng là nhà họ Ninh, tất cả các dòng họ khác cũng bao giờ cho ta bước qua cửa. Về phần thanh danh của bố cậu, ảnh hưởng là bao đâu. Suy cho cùng, dòng họ nào mà có chút lịch sử đen tối?”

      Tống Nghiên Nhi suy nghĩ lát, sầm mặt cắn răng: “Được! Nếu Mạc Doãn Nhi đúng như cậu , chuyên giành giật với mình, cậu muốn phá hoại ta, mình cầu còn được”.

      Trong phòng ký túc xá của Nghê Gia có bốn người, Diêu Phi và bạn thân ta là Lỗ Hiểu Đình, người còn lại bị bắt đổi phòng với Tống Nghiên Nhi.

      khí trong phòng giờ rất kì quái, Diêu Phi và Lỗ Hiểu Đình hân hoan cười , bắt chuyện với Tống Nghiên Nhi ai gặp cũng mến, quẳng Nghê Gia sang bên.

      Nghê Gia trái lại được yên tĩnh, hơn nữa, là đối tượng đến đâu cũng bị lập, quen rồi. Duyên phận giữa người với người, đến hay cũng chẳng sao!

      Trong thời gian ở ký túc xá, đều lên mạng hỏi thăm tình hình học tập của Nghê Lạc, nghe điện thoại báo cáo của Từ Hiền, xem tổng kết gần đây của tập đoàn, lúc rảnh rang viết kịch bản.

      Sau khi bộ phim gian bí mật đại thắng, Tần Cảnh lại tìm hợp tác, Nghê Gia cũng rất vui vẻ, dù sao đây cũng là chuyện am hiểu và thích thú nhất.

      ngày nọ, Tống Nghiên Nhi thử quần áo, nhìn vào gương thấy Nghê Gia ngồi trước bàn học, nghiêm túc chăm chỉ viết kịch bản. Khoảnh khắc đó, Tống Nghiên Nhi kìm nổi lòng mà nhìn lâu hơn.

      Bàn học của Nghê Gia để gần ban công, ánh nắng vàng rực của buối sớm mai chiếu lên người , mái tóc cột lỏng lẻo hơi rối, nhưng lại được ánh mặt trời nhuộm vẻ xinh đẹp hư ảo đầy quyến rũ.

      Ánh nắng rọi lên ngón tay trắng ngần nhảy múa bàn phím, nửa mặt nghiêng nghiêm túc và cố chấp có sức hút cách kì lạ.

      Tống Nghiên Nhi thấy mất mát cách khó hiểu!

      Từ đến lớn, bất kể đến đâu, nàng vẫn luôn xinh đẹp nhất, dì chú bác họ hàng gần xa khen ngợi nàng chưa bao giờ ngơi miệng. nàng cũng rất tự tin, ai hoàn hảo bằng nàng.

      Thế nên, nàng đối xử tốt với tất cả, bởi nàng ngồi tít ngôi cao mà!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Song Mạc Doãn Nhi lại cướp mất gia đình của nàng, Nghê Gia lại làm nàng nhận ra vẻ đẹp hư ảo và chập chờn là thứ mà người phụ nữ nào cũng có. Nhớ lại ngày đó mẹ của Ninh Cẩm Niên cũng có ấn tượng tốt với Nghê Gia…

      Thời gian ngắn ngủi, mà nàng mất quá nhiều ưu thế!

      nàng yên lặng cúi đầu, lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên, đắp thêm nụ cười, nhìn Nghê Gia trong gương: “Cậu lại sắp hợp tác với Tần Cảnh à?”.

      “Ừ!” Nghê Gia bận bịu, trả lời rất lơ đễnh.

      “Nghe lần trước Tần Cảnh hợp tác rất tốt với Long Kỳ, lần này cũng định để Long Kỳ làm nam chính?”

      Vẫn “ừ” ngắn gọn, vài giây sau, Nghê Gia như thể nhận ra ý của Tống Nghiên Nhi, tiếng gõ bàn phím lạch cạch hơi chậm lại, nhưng dừng.

      “Nghiên Nhi, tôi tiến cử với Tần Cảnh, để cậu làm nữ chính.”

      Tống Nghiên Nhi sửng sốt: “Mình?”.

      Đây là việc tốt tày trời đó! Trong số các bạn học cùng khóa của khoa Biểu diễn, chỉ có nàng và Mạc Doãn Nhi từng làm nữ chính. Giờ nàng hi vọng vượt mặt Mạc Doãn Nhi ở mọi lĩnh vực, bao gồm cả học hành lẫn nghiệp, dĩ nhiên càng thể nhường nhịn.

      “Vì khả năng diễn xuất của cậu tốt sẵn rồi.” Nghê Gia tiếp tục gõ chữ, “Hơn nữa, tôi muốn mua chuộc cậu”.

      “Mua chuộc?” Sóng mắt Tống Nghiên Nhi chợt lóe lên, nhưng lập tức lại rũ mi xuống.

      Nghê Gia nhìn vào tấm gương trang điểm bàn, thu hết biểu cảm của Tống Nghiên Nhi vào mắt.

      Nụ cười như có như : “Tôi biết mấy ngày nay cậu liên lạc với Ninh Cẩm Nguyệt. Tôi đoán, cậu muốn lấy lòng ta, nhân tiện lấy lòng Ninh Cẩm Niên chứ gì!”.

      Tống Nghiên Nhi ngoảnh đầu sang chỗ khác, giọng khó chịu: “ phải là lấy lòng. Sau này mình và Ninh Cẩm Niên ở bên nhau, đương nhiên thành người nhà với Ninh Cẩm Nguyệt”.

      Nghê Gia cười thầm, rốt cuộc tên Ninh Cẩm Niên này có gì hấp dẫn mà lại khiến Tống Nghiên Nhi thích như thế? Hay là vì Mạc Doãn Nhi khơi dậy ham muốn cướp giật của nàng rồi?

      “Vậy nên tôi mới muốn mua chuộc cậu đó!” Nghê Gia lưu xong văn bản, tắt máy tính.

      “Buổi đấu giá chiều nay, tôi nhắm sẵn khu II phía Tây ngoại ô rồi, nhất định phải mua được. Tôi biết nhà cậu, còn cả nhà họ Ninh cũng muốn mua đất. Ninh Cẩm Nguyệt thích nhất là cướp đồ của tôi, nên tốt nhất cậu đừng phá tôi chỉ vì muốn nịnh hót nhà họ Ninh.”

      “Ngoài ra, tuy cậu thích Mạc Doãn Nhi, nhưng ta là đại diện nhà họ Tống, có lẽ cậu đứng về phe ta. Nhưng tôi rất thích mảnh đất kia, Mạc Doãn Nhi có thể mua mảnh khác. ta cũng rất thích cướp đoạt, cậu đừng bắn tin cho ta, được chứ?”

      Tống Nghiên Nhi chải tóc trước gương, hừ khẽ tiếng: “Mình có hứng thú với những việc này. Mình đến đó chẳng qua là muốn trực tiếp với Ninh Cẩm Nguyệt vài câu thôi”.

      “Thế tốt.” Nghê Gia thu dọn đồ đạc xong, uể oải vào phòng tắm.

      Bàn tay chải tóc của Tống Nghiên Nhi ngừng lại.

      Mấy hôm nay, nàng thấy Nghê Gia tìm kiếm khắp nơi, nghiên cứu chuyện mua đất, góp nhặt được rất nhiều tin tức.

      Cuối cùng kết luận được đưa ra là, mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô là tốt nhất. Những mảnh còn lại đều xêm xêm nhau, còn kém nhất là khu I phía Tây ngoại ô.

      Lần này nhà họ Tống mua đất là để hợp tác xây dựng căn cứ thực nghiệm với nhà họ Ninh, ngờ bố lại giao việc mua đất cho Mạc Doãn Nhi.

      ràng là sau khi mọi chuyện vỡ lở ra, ông có vẻ muốn tiếp nhận Mạc Doãn Nhi.

      Tống Nghiên Nhi dĩ nhiên để ả dễ dàng đạt được mục đích như thế. nàng chỉ mong có thể khiến Mạc Doãn Nhi mất hết mặt mũi trước bố, trước nhà họ Ninh.

      Nên nàng cố tình tiết lộ cho Diêu Phi, Nghê Gia ngấp nghé khu I phía Tây ngoại ô. nàng biết Diêu Phi cho Mạc Doãn Nhi nghe. Mấy mảnh đất này nom có vẻ na ná nhau, nhất định Mạc Doãn Nhi cướp của Nghê Gia.

      Đợi đến khi ả mua mảnh đất khỉ ho cò gáy chút tiền đồ nào này, Tống Nghiên Nhi mới hả được giận.

      Nhưng nếu mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô tốt thế, liệu có nên tiết lộ tin tức cho Ninh Cẩm Nguyệt ?

      Tống Nghiên Nhi nghĩ ngợi, quyết định cứ đến buổi đấu giá trước, xem tình hình của Ninh Cẩm Nguyệt rồi tính sau.

      Sau khi ra khỏi phòng tắm, Nghê Gia rực rỡ hẳn lên, trang điểm nền nã, búi tóc thấp, mặc váy dài bằng lụa xanh lơ, giống như ngôi sao chuẩn bị lên thảm đỏ.

      Tống Nghiên Nhi lại phải nhìn thêm vài lần.

      nàng nhìn Nghê Gia ngồi ghế đeo hoa tai, láng máng cảm thấy Nghê Gia thế này sáng chói quá mức rồi!

      nàng lặng vài giây, trầm giọng xuống: “Mình chuẩn bị xong rồi, chờ cậu xong xuất phát thôi!”.

      Nghê Gia thoa son, nghe nàng thế, nhìn vào gương, chậm rãi : “Cậu trước , lát nữa có người đến đón tôi”.

      Tống Nghiên Nhi hơi kinh ngạc, đột ngột nhớ ra câu hỏi của Tưởng Na, căn vặn: “Gia Gia, cậu có bạn trai rồi?”.

      Tay Nghê Gia thoáng khựng lại.

      , quả chưa từng suy xét quan hệ giữa mình và Việt Trạch. Rốt cuộc là gì đây?

      Bạn bè? Bọn họ thân thiết lắm.

      phải bạn bè? Nhưng mỗi lần nghe điện thoại sao lại tự nhiên đến thế.

      theo đuổi ? ra rất hờ hững.

      theo đuổi ? Thế những thứ mập mờ nho giữa hai người là thế nào?

      Nghê Gia chợt thấy rối rắm, nhíu mày rất khẽ: “Chỉ là người bạn bình thường”.

      Tống Nghiên Nhi hỏi nữa, mở cửa ra.

      Nghê Gia chuẩn bị xong, xuống tầng theo giờ hẹn.

      Vừa ra khỏi ký túc thấy xe Việt Trạch đỗ bên đường từ lâu. chàng tinh tế mà thô ráp đứng cạnh xe, giờ Nghê Gia biết ta tên là Tiểu Minh.

      Tiểu Minh mặc nguyên cây đen, còn đeo kính râm, thu hút đủ ánh mắt tò mò từ những người xung quanh. Còn Nghê Gia trang điểm ăn vận kiểu cách cũng rất lộ liễu, gần như phải chạy trốn vào xe giữa ánh nhìn xoi mói của bao nhiêu người.

      Lúc mở cửa xe cho , Tiểu Minh lại tặng nụ cười còn khó coi hơn khóc. Nghê Gia mặt đơ như khúc gỗ, khuyên nhủ: “Cần luyện tập nhiều hơn”.

      Việt Trạch vốn lặng lẽ đọc sách, thấy cửa xe mở ra liền gập sách lại, ánh mắt hờ hững đặt lên người .

      Hôm nay mặc váy thắt eo, trước ngực là lớp gấm mỏng xếp nếp, rất lỏng rất rộng. Lúc cúi người lên xe, tuy lấy tay che lại, nhưng vẫn lộ ra màu trắng tuyết .

      Việt Trạch đứng đắn quay đầu chỗ khác, nhưng tim đập như trống nện.

      Nghê Gia đương nhiên biết vừa thấy chuyện gì, còn áy náy hỏi: “ chờ lâu lắm à?”.

      nghiêng đầu, vẻ mặt như thường: “”.

      “Vậy là tốt rồi!” thở phào nhõm, nửa khắc sau lại vui vẻ hẳn lên. “Cảm ơn tin nội bộ có hai của .”

      Tuy bà nội Nghê Gia chỉ cần gọi vài cú điện thoại là có thể có được nhiều tin tức giá trị ngàn vàng, nhưng bà mang tư tưởng thanh cao và thủ cựu, làm việc này.

      Thế nên, nhân viên tình báo của Nghê Gia ra là nhà họ Việt.

      Tất cả mọi người đều cho rằng mấy miếng đất đấu giá hôm nay na ná nhau, song chỉ có biết vài khác biệt giữa chúng.

      Nghê Gia tràn đầy tự tin cong khóe môi, “Tôi nhất định có được mảnh đất kia”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      38



      Việt Trạch và Nghê Gia đến khá muộn, lúc đến nơi, sảnh đấu giá rất náo nhiệt rồi.

      Việt Trạch ít xuất đầu lộ diện ở nơi công cộng, chỉ cần xuất gây chú ý. Thêm việc ông chủ của nơi đấu giá lại là học trò của cụ Việt, vừa nhác thấy Việt Trạch lập tức tươi cười đón tiếp, lại càng thu hút ánh mắt của mọi người.

      Hai bên chào hỏi vài câu, ánh mắt cũng tự nhiên dời sang người Nghê Gia. Việt Trạch xưa nay chưa từng dẫn theo bạn , nên ai nấy đều phỏng đoán.

      Song Việt Trạch là người hay tránh né việc tư, đối phương cũng biết điều này nên tuy nhìn Nghê Gia vài lần nhưng cũng hỏi.

      Những người quanh đó vây lấy hỏi thăm Việt Trạch và Nghê Gia, nhưng cũng hỏi quan hệ giữa hai người, trái lại còn giữ vẻ lòng-tôi--.

      Nghê Gia bình tĩnh trả lời, ánh mắt lướt nhìn cả hội trường liền thấy người quen.

      Tống Nghiên Nhi vẫn như mọi ngày, luôn luôn giữ vẻ cao sang tao nhã ở nơi đông đúc, nhưng ánh mắt hơi buồn bã, lúc nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Nghê Gia, thần sắc lại càng phức tạp hơn.

      Còn Mạc Doãn Nhi, ngờ lại cùng Ninh Cẩm Nguyệt.

      Kể cũng phải, tuy Nghê Gia khiến Mạc Doãn Nhi nghĩ Ninh Cẩm Nguyệt lén hại mình, nhưng Mạc Doãn Nhi dạo này thuận lợi, dám đối địch với Ninh Cẩm Nguyệt, chỉ có thể chịu ấm ức vờ làm bạn thân ngoài mặt với ta.

      ả giống Ninh Cẩm Nguyệt, mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại tức tối.

      Ghen tị là ma quỷ mà!

      Nghê Gia cười khẩy tiếng với các ả, theo Việt Trạch vào hội trường.

      Lần này có hơn chục mảnh đất được mang ra đấu giá, tình hình tổng quát như điều kiện địa lý, giao thông… chênh nhau nhiều. Cho dù có cả tin nội bộ cũng cảm thấy khác cho lắm.

      Trừ phi là người giống như Nghê Gia, sáng nay vừa nhận được tin tức mới nhất.

      Nghê Gia dạo vòng, thấy Việt Trạch đứng gần đó xem giới thiệu bèn qua. Còn chưa tới gần, nghe thanh niên tiến lên với : “ tiểu thư họ Nghê kia là bạn ?”.

      Nghê Gia cũng chẳng hiểu tại sao dồn hết chú ý vào lỗ tai.

      phải.” Giọng bình tĩnh và lạnh nhạt, đáp rất lưu loát. “Chỉ là em của dòng họ thế giao(*) thôi.”

      (*) Thế giao: có quan hệ quen biết qua lại nhiều đời.

      Người nọ lại hỏi: “Có thể giới thiệu cho tôi ?”.

      Việt Trạch quay đầu lại nhìn ta: “ quen”.

      Nghê Gia ở vị trí này nhìn thấy biểu cảm của Việt Trạch. Trong lòng có chút cảm giác nặng nề thoải mái, Việt Trạch lại phát ra , sang hướng khác.

      vừa cất bước đụng phải đôi mắt châm biếm, đượm vẻ sung sướng của Ninh Cẩm Nguyệt.

      Nghê Gia giễu cợt, xoay người vào nhà vệ sinh.

      vừa bước vào mở vòi nước, Ninh Cẩm Nguyệt cũng vào theo. Nghê Gia liếc nhìn vào gương cái, như nhìn người lạ rồi nhàn tênh thu hồi ánh mắt.

      Ninh Cẩm Nguyệt đứng lúc lâu mới dở dở ương ương mở miệng: “Tại sao lại xuất với Việt Trạch? Có phải thích ấy ?”.

      Nghê Gia vừa muốn thích, nhưng nhìn vẻ hùng hổ của ta, nén nổi bèn cười: “Sao tôi phải cho biết?”.

      Vậy là thích rồi!

      Môi Ninh Cẩm Nguyệt giật giật tức giận, lúc sau lại cười phì tiếng, móc mỉa: “Nghê Gia, nhìn xem mình là ai? Chỉ dựa vào con chim sẻ hóa phượng hoàng như , ấy thích ? tưởng xứng với ấy sao? Tôi tò mò lấy đâu ra ngần ấy lòng tin cơ đấy!”.

      Nghê Gia soi gương, bình thản sửa lại ít tóc rối bên tai, ung dung cười: “Lòng tin? Chỉ cần so sánh với có thôi!”.

      !” Ninh Cẩm Nguyệt nghiến răng nhẫn nhịn, con ranh chết tiệt này mồm mép như tép nhảy, cãi nhau với ta cũng chẳng được lợi lộc gì.

      Ninh Cẩm Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, rồi dừng lại bình hoa đặt ở bồn rửa tay, cười hiểm ác, chi bằng hủy hoại hình tượng của Nghê Gia, để ta thể ra ngoài gặp ai.

      ta vừa toan đưa tay cầm, nào ngờ Nghê Gia trước bước rút hoa ra, cầm bình hoa hắt cái. Chỗ nước bẩn xanh lục bốc mùi ngay lập tức loang ra chiếc váy trắng của Ninh Cẩm Nguyệt.

      Ninh Cẩm Nguyệt cứng họng trố mắt, nhìn chằm chằm phần nước đọng bẩn thỉu lễ phục, dám tin vào hai mắt mình: “Nghê Gia, , dám hắt nước bẩn lên người tôi?”.

      “Làm rồi còn dám hay gì nữa? hắt lên thứ đanh đá như , chẳng lẽ chờ hắt lên người tôi?». Mặt Nghê Gia lạnh tanh, “Hơn nữa, tôi hề hắt. Ai nhìn thấy? À đúng rồi, trong phòng vệ sinh có máy quay đâu”.

      “Đê tiện!” Ninh Cẩm Nguyệt nén nổi cơn tức, giơ tay lên tát.

      Mắt Nghê Gia tối sầm lại, túm chặt tay ta vặn ngược lại. ta kêu á tiếng, người bị xoay , ôm cánh tay ngã sấp xuống bồn rửa tay.

      Ninh Cẩm Nguyệt hết sức chống lại, chỉ có thể thù hằn nhìn chằm chằm Nghê Gia ở trong gương: “Tôi cảnh cáo …”.

      “Choang”, tiếng chói tai của đồ sứ vỡ vang lên.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ninh Cẩm Nguyệt kinh ngạc trợn trừng mắt, chỉ thấy cái bình sứ trong tay Nghê Gia vỡ thành những mảnh sắc nhọn, mảnh vỡ nhọn hoắt lạnh toát kề lên mặt ta.

      Ninh Cẩm Nguyệt sợ nhũn cả chân: “Nghê Gia, điên rồi! muốn làm gì?”.

      Mặt Nghê Gia đầy vẻ u ám, ánh mắt hung ác: “Ninh Cẩm Nguyệt, lần trước quật tôi roi, hôm nay, tôi muốn vạch lên mặt cái, như thế công bằng nhỉ?”

      “Nghê Gia, dám!” Ninh Cẩm Nguyệt vừa tức vừa sợ, gần như gào lên.

      “Tôi muốn xin lỗi ngay lập tức.” Nghê Gia chà mảnh sứ lên mặt ta, Ninh Cẩm Nguyệt sợ trắng bệch mặt, run như cầy sấy. Khẩu khí Nghê Gia rét lạnh: “Bằng , tôi cho thấy, rốt cuộc tôi có dám hay ”.

      “Nghê Gia, !” Ninh Cẩm Nguyệt cự lại được sức lực Nghê Gia, nổi giận đùng đùng muốn uy hiếp, nhưng sức lực mảnh sứ vỡ lại tăng thêm phần, chỗ mũi nhọn khảm vào má.

      “Á!” ta thét lên thất thanh, “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi nên lấy roi ngựa quật , xin lỗi !”.

      Nghê Gia khẽ buông tay, mảnh sứ vỡ rơi keng tiếng xuống bồn rửa. Ninh Cẩm Nguyệt vẫn trong cơn kinh hồn, hít thở liên tục vài hơi.

      “Ninh Cẩm Nguyệt, tôi khuyên , đừng chọc giận tôi nữa.” Nghê Gia xong, hung hăng đẩy ta ra.

      Ninh Cẩm Nguyệt nằm bẹp bệ đá cẩm thạch, lại thêm đau đớn, chân như mềm nhũn ra, lúc đủ sức để giận dữ Nghê Gia bỏ từ lâu rồi.

      Còn ta người đầy nước bẩn, thể ra được.

      Nghê Gia ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Tống Nghiên Nhi đến, dừng lại mà lướt qua luôn: “Tặng cậu cơ hội cứu Ninh Cẩm Nguyệt”.

      Tống Nghiên Nhi hiểu, vào thấy Ninh Cẩm Nguyệt nhếch nhác bẩn thỉu, giận đến nỗi đỏ lựng cả hai má, người còn run lên.

      Ninh Cẩm Nguyệt nghiến răng lời, tất nhiên ta thể biết xấu hổ mà ra. Tống Nghiên Nhi cũng vờ như biết, gọi điện thoại bảo người đưa quần áo đến đây.

      Tống Nghiên Nhi cúp điện thoại xong, cả hai đều im phăng phắc, trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng gió của cửa thông hơi.

      Sau hồi im lặng tẻ nhạt, Tống Nghiên Nhi mở miệng hỏi thẳng: “ trai cậu thích Mạc Doãn Nhi phải ?”.

      Ninh Cẩm Nguyệt còn tức, khó chịu lườm nàng cái, bướng: “Ai biết chứ! Chẳng phải ấy chơi trò lửng lơ con cá vàng với cậu à?”.

      Tống Nghiên Nhi nhận ra điều gì đó bất ổn, khẽ nghịch di động, khóe môi cong lên: “Cậu muốn biết Nghê Gia ngấp nghé mảnh đất nào sao?”.

      Ninh Cẩm Nguyệt sửng sốt, bấy giờ mới nhìn nàng chăm chú, cảm thấy hôm nay nàng có gì khang khác, giọng điệu và biểu cảm giống trước đây.

      ta nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, bỗng thoải mái bật cười: “Cảm ơn cậu lấy quần áo giúp tôi. ra, so với Mạc Doãn Nhi, tất nhiên là tôi thích cậu làm chị dâu của tôi hơn”.

      Ý câu này thể ràng hơn được nữa, chút hi vọng mong manh còn sót lại hoàn toàn nát vụn!

      Bàn tay cầm di động của Tống Nghiên Nhi hết siết lại lỏng, sắc mặt tái xanh.

      Ninh Cẩm Nguyệt thấy nàng như thế, thở hổn hển bảo: “Là phụ nữ đều thích Mạc Doãn Nhi. Tống Nghiên Nhi, cậu và ta là chị em lâu như vậy, lẽ nào phát ra ta thích cướp đồ của người khác, nhất là đàn ông?”.

      đến đây, trong mắt ta lên vẻ ghét bỏ: “Ngay cả khi tham gia hội học sinh với tôi, ta cũng giành hết chú ý của đám bạn học nam. Nếu phải tôi thích ta, có lẽ tôi xa lánh ta như lánh hủi rồi”.

      khi vậy”, Tống Nghiên Nhi ngước mắt, “cậu muốn trai mình đổi bạn khác ư?”.

      Ninh Cẩm Nguyệt ngẩn ra lát, hoàn hồn lại bèn nhếch môi : “Chúng ta bắt tay à? Tôi rất có hứng. Có điều” , ta sảng khoái điều kiện: “tôi giúp cậu đối phó Mạc Doãn Nhi, cậu giúp tôi đối phó Nghê Gia. Chẳng phải hai người là bạn thân sao? Chẳng có gì đau bằng bị bạn thân đâm cho nhát sau lưng cả”.

      Tống Nghiên Nhi im lặng hồi, trả lời trực tiếp, mà : “Nghê Gia muốn mua mảnh đất khu II phía Tây ngoại ô. Theo tin nội bộ mảnh đất đó tốt hơn nhiều”.

      “Cảm ơn nhé!”. Ninh Cẩm Nguyệt cười.

      Tống Nghiên Nhi xoay người , “Trong vòng mười phút, quần áo đưa đến”.

      nàng ra khỏi phòng vệ sinh, trong lòng rất nặng nề, tiết lộ tin của Nghê Gia cho Ninh Cẩm Nguyệt, nàng cũng vui vẻ gì, nhưng hận thù với Mạc Doãn Nhi làm cho nàng phát điên.

      Nhất định phải đoạt lại hết tất thảy những gì Mạc Doãn Nhi cướp của nàng!

      Đó chẳng qua chỉ là mảnh đất Nghê Gia vừa ý mà thôi, mất cũng đáng tiếc lắm. Dù sao, những mảnh khác cũng na ná vậy.

      Tống Nghiên Nhi vừa vào hội trường, Mạc Doãn Nhi nước mắt lưng tròng, áy náy chào đón, muốn kéo tay nàng: “Nghiên Nhi, chị nghe em giải thích...”.

      Sắc mặt Tống Nghiên Nhi rất khó coi, hất luôn tay ả ra.

      Mạc Doãn Nhi bám riết rời, còn cố sức lựa lời khuyên bảo: “Chúng ta là chị em ruột có huyết thống, tình cảm mấy năm nay cũng rất chân thực. Năm đó mẹ em sai, nhưng em vô tội, bố mẹ đều rất nhớ chị, Nghiên Nhi, về nhà với em được ?”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tống Nghiên Nhi nhìn nước mắt đáng thương trong mắt Mạc Doãn Nhi, đột nhiên cảm giác bất lực ùn ùn kéo tới.

      Vì sao đến bây giờ Tống Nghiên Nhi mới nhận ra, Mạc Doãn Nhi dùng chính cái vẻ này để cướp tất cả của nàng? Vì sao nàng trong quá khứ lại ngu ngốc đến thế?

      nàng nhớ lại ví dụ của Nghê Gia, xót xa đến tột bậc, nhưng vẫn nở nụ cười: “Doãn Nhi, tôi gửi đoạn video kia cho Nghê Gia rồi!”.

      nàng còn chưa dứt lời, mắt Mạc Doãn Nhi ráo hoảnh. Khuôn mặt ả vụt trở nên hết sức lạnh lùng, gần như phủ đầy vẻ căm thù độc ác, gò má rúm ró: “ gì?”.

      Tống Nghiên Nhi chấn động, hai mươi năm trời, nàng chưa bao giờ thấy vẻ hung ác nhường này của Mạc Doãn Nhi. Chẳng trách, chẳng trách Mạc Doãn Nhi có lấy bạn nào, chẳng trách ai trong số những bạn học nàng biết thích Mạc Doãn Nhi.

      ả giả vờ nhiều năm như thế, lừa Tống Nghiên Nhi nhiều năm như thế.

      Trong lòng Tống Nghiên Nhi sôi sục như sông cuộn biển gầm, thể là thù hận hay phẫn nộ. nàng hận bản thân ngu xuẩn, nhìn thấu ả, lại càng hận Mạc Doãn Nhi thâm hiểm, luôn lợi dụng mình.

      Tống Nghiên Nhi đầu đau như muốn nứt ra, nàng cắn răng, cố tình chọc tức ả để tận hưởng cảm giác trả thù : “Tôi gửi cho Nghê Gia rồi. Còn ấy muốn đối phó với thế nào, tự mà cầu xin”.

      Mạc Doãn Nhi hung ác cong môi, láo xược uy hiếp: “Tống Nghiên Nhi, đừng quên chúng ta cùng hội cùng thuyền, đều là người nhà họ Tống. Nếu dám ra tay với tôi, muốn hủy hoại tôi cũng bị hủy hoại chung với tôi đấy”.

      Tống Nghiên Nhi bất lực và nhục nhã chưa từng thấy, vì sao bố lại có con rơi với mụ đàn bà mặt trơ trán bóng kia? Vì sao nàng và Mạc Doãn Nhi đáng hận nhất xấu xí nhất lại có nửa dòng máu giống nhau? Vì sao Mạc Doãn Nhi cũng là con cháu họ Tống?

      Đáng hận nhất là đứa con này hết sức vô liêm sỉ, cướp mọi thứ của nàng mà còn dám công khai mang gia tộc ra dọa dẫm!

      Nhưng nàng thể dơ dáy như ả, ném hết hình tượng và lợi ích của gia tộc ra phía sau, và cũng thể dìm cả nhà họ Tống xuống nước để đả kích ả được.

      Nhưng giờ phút này, nàng chợt cần gì nữa, nếu phải xuống địa ngục thà kéo cả ả cùng !

      Tống Nghiên Nhi cứng ngắc cả người, gần như bóp nát nắm tay, cố lắm mới có thể áp chế dòng cảm xúc cuồn cuộn. Hôm nay, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến Mạc Doãn Nhi thua cuộc. nàng muốn đoạt lại tất cả những gì của nhà họ Tống, bất kể phải dùng cách nào, bất kể phải phản bội ai!

      Tống Nghiên Nhi hề sợ hãi đón ánh mắt hung thần ác sát của Mạc Doãn Nhi, cười khẩy đầy lạnh lùng: “Thế ư? Mạc Doãn Nhi, vậy chúng ta hãy xem xem, ai có bản lĩnh hơn! Ai mới là chủ nhân của nhà họ Tống!”.

      xong, nàng đoái hoài đến Mạc Doãn Nhi nữa, thẳng vào hội trường.

      Bóng Tống Nghiên Nhi bỏ vẫn thanh cao đẹp đẽ trước sau như .

      Mạc Doãn Nhi khỏi nghiến chặt răng.

      Hừ! Chủ nhân của nhà họ Tống! Lẽ nào ta nghĩ là Tống Nghiên Nhi mình chắc?

      Đều là con nhà họ Tống, dựa vào đâu mà Tống Nghiên Nhi đương nhiên là thiên kim tiểu thư trong khi Mạc Doãn Nhi phải sống kiếp con riêng tối tăm? Vừa nghĩ đến việc Tống Nghiên Nhi xinh đẹp hơn ả, có thể danh chính ngôn thuận gọi Tống Minh là bố, còn có bà mẹ giỏi giang hơn Mạc Mặc nhiều lần là Mạc Doãn Nhi tức, dựa vào đâu chứ?

      Cho loại công chúa chăn ấm nệm êm thuận buồm xuôi gió từ bé như Tống Nghiên Nhi nếm ít khổ sở là đáng kiếp.

      Mạc Doãn Nhi cười nhạt, hừ, dù sao cũng là bông hoa khuê các, biết dùng tâm kế công kích. Tưởng với Diêu Phi là Nghê Gia tính mua mảnh đất ở khu I phía Tây ngoại ô mắc câu sao?

      ả vốn nghi ngờ Tống Nghiên Nhi sơ sẩy để lộ mục tiêu của Nghê Gia như thế.

      Hôm nay vừa nhìn là xác định chắc chắn Tống Nghiên Nhi nằm cùng chiến tuyến với Nghê Gia, chỉ sợ khu I phía Tây ngoại ô chỉ là ngụy trang, mảnh đất tốt nhất là khu II phía Tây ngoại ô cơ!

      Ả nhất định phải đoạt được thứ Nghê Gia ngấp nghé.

      Lúc Nghê Gia ngồi xuống, Việt Trạch an vị từ lâu.

      nghiêng đầu nhìn , thấy bình thản nhìn người chủ trì bục, nửa bên mặt xinh đẹp trầm tĩnh khác lạ, còn trầm tĩnh hơn cả những gì thường cảm nhận, láng máng cảm thấy có gì bình thường.

      Người chủ trì sân khấu mở màn xong.

      Việt Trạch lơ đãng nhìn lên bục, giọng hơi trầm: “Làm như chúng ta ?”.

      Nghê Gia trả lời ngay, biết mình nghĩ gì. Đầu óc đờ đẫn, có lẽ cần giúp đỡ. Thế nhưng để chắc chắn trăm phần trăm, giờ phải lúc giận dỗi.

      thấy kề cà trả lời, quay hẳn sang nhìn , ánh mắt có phần kỳ lạ. Nghê Gia cũng ngoảnh sang, lúng búng đáp chữ: “Ừm!”.

      thấy giọng điệu chuyện của thoải mái hoạt bát như bình thường, khỏi mềm giọng hỏi: “Hồi hộp?”.

      !” đáp như cướp lời, cắt đứt những lời còn muốn phía sau.

      Việt Trạch im lặng, lặng lẽ nhìn mặt biết bao lâu, nhưng vẫn hề cử động, nín thinh nhìn chằm chằm người chủ trì bên , hề quay sang nhìn .
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :