1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên kim đại chiến - Cửu Nguyệt Hi (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      27



      Trương Lan há mồm đơ lưỡi, đỏ mặt tía tai, trong lòng tức giận như mọi lần bị Nghê Gia chống đối, mà hổ thẹn và đau lòng.

      Thị phải là người lòng dạ sắt đá, nên con khéo léo lại biết nũng nịu như Mạc Doãn Nhi quả thực rất vừa lòng thị. Trước kia thị chỉ là ngôi sao hết thời, mẹ chồng chào đón, chồng bận rộn công việc để ý đến đời sống tinh thần của thị, cậu con trai ngỗ ngược lại càng đoái hoài, chỉ có Mạc Doãn Nhi như chiếc áo bông ấm áp là biết làm thị vui.

      Bởi vậy, lúc biết mình bế nhầm con , thị nghĩ cứ nhầm luôn có phải hơn .

      ra, lần đầu tiên gặp Nghê Gia, thấy dáng vẻ sợ sệt nhút nhát của , người làm mẹ đẻ như thị cũng đau lòng. Nhưng mẹ chồng lại đuổi Mạc Doãn Nhi , Trương Lan nhất thời chấp nhận được, chỉ có thể ngấm ngầm hờn dỗi.

      Nhưng con bé Nghê Gia này thích chuyện, lại luôn mắc lỗi.

      Thị vốn là người mẹ kiên nhẫn, lúc mắng , Nghê Gia mực cúi đầu thốt nửa lời, Trương Lan lại nóng tính, nghĩ, chẳng lẽ chị để tôi vào mắt, cố tình ghét bỏ tôi?

      Lại thêm việc Mạc Doãn Nhi suốt ngày quay về thăm mẹ, so sánh hai người với nhau, Trương Lan lại càng lơ là Nghê Gia.

      Lần trước sau khi mẹ chồng dạy dỗ thị, tuy thị hơi bực Nghê Gia, nhưng cũng biết có lẽ bản thân sai. Thế nhưng đúng vào lúc đó, Nghê Gia đột nhiên hoàn toàn trở nên mạnh mẽ, vừa khéo tương khắc với thị. Thị lại càng bất mãn với hơn.

      Nhưng dù sao Nghê Gia cũng là con ruột của thị, hôm nay thấy khóc thế này, kể ra bao nhiêu điều oan ức như thế, Trương Lan thấy tim mình như thắt lại.

      Thị ngờ Mạc Mặc lại đối xử với Nghê Gia như thế bao nhiêu năm nay. Con chịu nhiều uất ức đến vậy, thị làm mẹ mà vẫn đắm chìm với Mạc Doãn Nhi, tới giờ vẫn chưa từng hỏi han câu.

      Nghê Gia khóc đến tan nát cõi lòng, đau đớn mình vốn rất mẹ, khoảnh khắc đó, Trương Lan cảm thấy tim mình như bị ai đó đâm đao.

      Trương Lan há hốc miệng, muốn đáp lại, nhưng trong cơn xúc động nhất thời, thị nên lời.

      Nghê Gia đợi được thêm nữa, quay sang nhìn bà nội.

      Bà nội cũng bị chấn động. Bà lão từng trải qua bao cuộc bể dâu, đến giờ trước mắt chỉ còn mờ mịt.

      Giọng Nghê Gia con nghẹn ngào nữa, nước mắt cũng cạn: “Bà nội, cháu luôn nghĩ, vì sao bà có thể nể nang gì đuổi thẳng Mạc Doãn Nhi chung sống mười tám năm nay ra khỏi nhà. Đến hôm nay cháu mới phát , bà ghét bỏ Mạc Doãn Nhi, nhưng cũng chẳng mến cháu là bao. Bà làm quan chức lâu, tình cảm dành cho người thân chẳng khác gì khen thưởng dành cho cấp dưới. Mẹ cháu và Nghê Lạc chỉ là những cấp dưới có năng lực, Mạc Doãn Nhi có, nhưng vì thân phận con riêng, chính thống”.

      Bà nội giật mình kinh hãi, ngả nghiêng ngồi vững. Bà chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bà là người giỏi thể tình cảm, lăn lộn quan trường bao năm, bà chỉ giỏi đeo mặt nạ.

      Song bà ngờ, đeo mặt nạ quá lâu, lại quên tình cảm . Lời Nghê Gia giờ như cái gậy đánh bà tỉnh lại.

      Nghê Gia thấy vẻ mặt bà toát ra vẻ khổ sở, trong lòng cũng đau đớn: xin lỗi bà nội, trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, bà ủng hộ cháu rất nhiều. Nhưng, giờ cháu muốn rời khỏi cái nhà này, nếu đẩy mình phen vĩnh viễn hạ được quyết tâm.

      Chỉ chút ấm áp cũng khiến nỡ bỏ .

      Nghê Gia khịt mũi, khàn khàn : “Cháu xin lỗi, cháu rất đa nghi, nghi ngờ rằng ngày nào đó cháu làm bà thất vọng, rồi cũng bị đuổi . Cháu cũng rất ích kỷ, thích bà gặp Mạc Doãn Nhi”.

      Nghê Gia nhếch miệng, lại thôi thúc mình lần nữa: “Nếu cả cháu và Nghê Lạc đều thất bại, bà giao Hoa thị cho Mạc Doãn Nhi đúng ?”.

      Vẻ mặt bà nội dần bình tĩnh lại, cuối cùng phẳng lặng gợn chút sóng gió. Nhưng bà hiểu, tại sao trái tim cằn cỗi già nua giờ lại đau như dao cắt:

      “Vấn đề nằm ở Mạc Doãn Nhi, Hoa thị còn có hơn hai vạn công nhân, chỉ cần quản lý sai ly thôi là cháu có biết có bao nhiêu gia đình mất trụ cột kinh tế ? Nếu cháu và Nghê Lạc đủ khả năng, đương nhiên ta giao Hoa thị cho hai đứa, nhưng nếu hai đứa quản lý được, sao ta có thể hi sinh lợi ích của nhiều gia đình đến thế? Mạc Doãn Nhi tâm địa bất chính, sao ta có thể…”.

      Nghê Gia nhàng cười: “Bà nội, cháu biết, bà làm chính khách bao nhiêu năm, trong lòng bà luôn ưu tiên cái lớn hy sinh cái . Bà muốn phó thác Hoa thị cho người có năng lực, đáng tin cậy, suy nghĩ này là đúng. Nhưng bà ạ, bà thể cho người nhà chút dịu dàng nào sao? So với tìm người có năng lực, cớ gì bà bồi dưỡng người nhà? Hơn nữa, người đáng tin nhất đời này, ràng là người trong nhà, bà cần gì phải bỏ gần tìm xa?”.

      Lời của con bé này lại khiến bà đột nhiên tỉnh ngộ.

      Đúng thế, nghĩ cho đại cục là thói quen cả đời này của bà, nhưng lại phải trả giá bằng cách hy sinh tình thân. Bản thân bà khéo bày tỏ thôi, còn khiến con dâu và cháu mình trở thành như thế. Tất cả những nhiễu nhương giờ của nhà họ Nghê đều liên quan mật thiết đến người chủ gia đình là bà.

      “Gia Gia à.” Bà chợt muốn ôm đứa cháu đáng thương này, nhưng còn chưa , bà nghẹn lời.

      “Sáu tháng cháu ở nhà họ Nghê, giống như có cái dằm ở đây”. Nghê Gia nghiêng đầu, chỉ tay vào lồng ngực mình, “ nhổ ra, càng ngày càng đau”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Gia ngoái đầu, nhìn Trương Lan: “Mẹ con làm mất mặt nhà họ Nghê của ‘mọi người’. Con từng cố gắng nghĩ cách, hi vọng cả nhà chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này. Con từng cho rằng, đây là sức mạnh đoàn kết trong lòng của người thân”.

      Nghê Gia phì cười, như cười ngốc nghếch của mình.

      “Chỉ có điều, những lời của mẹ từ lúc bắt đầu ám chỉ, trong lòng mẹ chưa từng cho rằng con là người thân của mẹ”.

      hít hơi sâu, thào như mơ. Lần này, cười rất thoải mái, còn chút gánh nặng nào:

      “Nếu là trước đây, có lẽ con sục sôi ý chí chiến đấu, với mọi người, con muốn chứng minh con có năng lực trở thành đại tiểu thư nhà họ Nghê. Cho con thêm cơ hội nữa, nhất định con cố gắng, cho đến khi nào mọi người thừa nhận và lòng đón nhận con thôi. Nhưng bây giờ, con muốn thế nữa, con muốn làm như thế nữa rồi”.

      thở dài, như thư thái, như tự giễu, như buông bỏ tất cả. “Lâu thế rồi con mới phát , cái nhà này, ra phải như con nghĩ”.

      “Con cần công nhận của mọi người, con cũng cần phải sống theo kì vọng của mọi người nữa”. kiêu ngạo ngẩng đầu, nước mắt tèm lem nhưng cười rất tự nhiên: “Con chính là con như bây giờ, mọi người thích cũng được, thích cũng được, Nghê Gia chính là thế này đây”.

      Trương Lan xấu hổ đến nỗi thể tha thứ cho mình. Bà nội đau khổ từ từ nhắm mắt lại, mím môi , sắc mặt tái .

      “Nếu con phù hợp với tiêu chuẩn của mọi người, con tự loại mình ra khỏi cái nhà này”.

      “Hôm nay cháu rời khỏi cái nhà này. Bà nội, bà yên tâm, cháu tự làm tự chịu, làm mất thể diện của nhà họ Nghê đâu. Cháu theo đuổi ước mơ của cháu, tạo ra nghiệp của cháu. Có cái nhà này hay , cháu cũng vẫn sống thảnh thơi tự do. Nhưng…”

      vừa khóc lóc rền rĩ ban nãy giờ ráo khô nước mắt, sạch như trời rạng sau cơn mưa. Đôi môi nở nụ cười rạng rỡ, mỗi câu chữ của đều toát ra vẻ kiên cường và tự tin, “Mọi điều cháu làm, cách sống cháu chọn đều phải vì nhà họ Nghê, phải vì bà nội, phải vì mẹ, phải vì bất cứ ai hết, mà chỉ vì bản thân cháu thôi!”.

      “Bà, mẹ, nhất định phải vui vẻ mạnh khỏe nhé.” quay , để lại cho hai người kia bóng dáng mảnh mai thẳng tắp đầy quyết tuyệt.

      “Gia Gia.” Bà nội đau khổ thở nổi, ngã ngồi xuống ghế. Bà cũng hối hận, vì sao thường ngày khi thấy Gia Gia mình quạnh hiu lại luôn dạy con bé phải kiên cường được khóc? Vì sao đến giờ bà mới hiểu ra, khích lệ dịu dàng mới là cách giáo dục tốt nhất?

      Trương Lan vốn định đuổi theo Nghê Gia, thấy bà nội ổn, vội đến đỡ bà, ngờ đâu khi bà nhìn thị, toàn bộ đau đớn lại hóa thành phẫn nộ. Nếu nhờ con dâu biết phải trái đúng sai này kích thích Gia Gia, hôm nay Gia Gia cũng mất kiểm soát như thế.

      nổi câu trách mắng, tức đến độ chỉ có thể bám vào cạnh bàn thở hổn hển.

      Lúc Nghê Gia trở lại phòng mình là hơn giờ sáng, cũng buồn để ý đến những cuộc gọi nhỡ, ngã vật xuống giường ngủ thiếp . Giữa lúc mơ mơ màng màng, hình như có ai đó cầm tay .

      Bàn tay đầu tiên vững chãi và nóng ấm, có nước mắt rơi xuống mu bàn tay . Bàn tay thứ hai ấm áp và mềm mại. Bàn tay thứ ba già nua và run rẩy.

      Khi Nghê Gia thức giấc, trời còn tù mù, mới năm rưỡi sáng. Tối hôm qua được hết những khổ sở chôn sâu trong lòng bao lâu nay, như trút được gánh nặng, lòng nhõm khác thường.

      định về ký túc xá trường đại học ở tạm thời gian.

      Nếu người thân trong nhà còn tình cảm, có gì ràng buộc nữa, vậy cá bơi về nước, quên nhau có lẽ tốt hơn. Dù sao sống cùng Mạc Mặc khổ sở như thế còn chịu được, giờ chẳng lẽ còn khổ hơn?

      Chuyện nhà họ Nghê phải là trách nhiệm của , sau này cũng muốn để ý nữa, thôi thân mình, tự do tự tại, sống cho vui vẻ.

      Dù sao làm biên kịch cũng cần nhiều thời gian tâm sức.

      Căn nhà lặng ngắt như tờ. Nghê Gia xách va-li, rón rén xuống nhà, băng qua phòng khách, qua cửa, hề quyến luyến chút nào, cũng quay đầu lại.

      Căn nhà thượng lưu này giam giữ trái tim lâu rồi, giờ, muốn cho nó xổ lồng tự do.

      núi có taxi, Nghê Gia định lái xe quay về trường, sau đó để Từ Hiền lái xe về. Vừa vào garage, thấy Nghê Lạc định ra khỏi nhà từ sớm:

      “Mày bảo kho hàng thứ mấy núi Kiêm Gia cơ?”



      “Liễu Phi Dương, tao cũng điên tiết đây.”

      Cửa xe đóng “sầm” cái, xe của Nghê Lạc ngông nghênh vụt .

      Nghê Gia cau mày, tay vội vã xoay vô lăng, kho hàng núi Kiêm Gia – nơi rất quan trọng và cũng rất hỗn loạn. Liễu Phi Dương, trai Liễu Phi Phi, tay sai của Trình Hướng.

      Sao có dự cảm xấu rằng có kẻ nhắm vào nhà họ Nghê?

      Nhưng vừa mới quyết định quan tâm đến việc của bất cứ ai trong cái nhà này nữa.

      Màn hình di động sáng lên, tin nhắn của Nghê Lạc: “Ngủ ngon nhé, Nghê Gia, chị đợi tôi lát!”.
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      28



      Núi Kiêm Gia nằm ở mạn Bắc thành phố, bởi chân núi có rất nhiều nhà kho trang bị đầy đủ, có dạo là nơi tập trung giao dịch hàng hóa quy mô lớn nên rồng rắn lẫn lộn. Vài năm nay, nơi này thường xảy ra những cuộc giao tranh bang phái lớn, thi thoảng cũng có vài đám tép riu sống mái với nhau. Dần dà, lượng hàng hóa trao đổi giảm xuống, trái lại trở thành nơi tích hàng của các băng đảng xã hội đen.

      Xe của Nghê Gia bám theo Nghê Lạc từ đằng xa, rồi lại theo đuôi cậu vào kho hàng số 9.

      suốt dọc đường vẫn lấy làm lạ, Liễu Phi Phi và Nghê Lạc đường ai nấy từ lâu, chia tay trong hòa bình dính dáng gì đến nhau nữa, sao trai Liễu Phi Dương của ta còn tìm Nghê Lạc?

      Kể ra bọn họ cũng có thể coi là họ hàng nhờ Tống Nghiên Nhi bắc cầu. Mẹ Tống Nghiên Nhi là bác của Nghê Gia, còn cha của nàng lại là bác của Liễu Phi Phi.

      Năm xưa nhà họ Tống sa sút, Tống Minh kết thông gia với nhà họ Nghê để cứu lấy xí nghiệp của dòng họ, em của Tống Minh lấy ông chủ Liễu của công ty tư nhân loại . Công ty phát triển lớn mạnh, nhìn cũng thấy có tương lai.

      Sau khi Liễu Phi Dương tiếp quản, gã ngấm ngầm buôn lậu theo đại ca xã hội đen, tình hình làm ăn của nhà họ Liễu mới có chút khởi sắc.

      Sau khi Tống Minh khuếch trương công ty thành công, liền đối xử tệ bạc với người vợ kết tóc, làm quan hệ giữa hai nhà Nghê, Tống xấu , mà nhà họ Liễu thân với nhà họ Tống đương nhiên cũng chẳng ưa gì nhà họ Nghê.

      Người nhà họ Nghê thấy việc buôn lậu của họ Liễu rất vô sỉ, đôi bên đều ngứa mắt nhau.

      Nghê Gia hoàn toàn tin rằng, nếu Nghê Lạc có chọc gì Liễu Phi Dương, gã mà hạ thủ tuyệt đối lưu tình. gã xã hội đen hai mươi bảy tuổi đấu với cậu thiếu niên siêu ngố mới đôi mươi, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là ai bị hạ knock-out rồi.

      Sau khi Nghê Lạc vào, Nghê Gia cũng cúi thấp người lom khom dò xét bên trong. hơn tám giờ sáng, trong kho hàng nhập nhòa, bóng dáng đơn độc của Nghê Lạc nom càng vững chãi.

      Trong kho hàng, trừ Liễu Phi Dương, còn có cả Liễu Phi Phi.

      Khác với vẻ lão luyện khi đứng trước mặt đàn ông lúc bình thường, hôm nay Liễu Phi Phi chân tay lóng ngóng cúi gằm mặt xuống, giống như làm sai điều gì đó sợ bị phạt.

      Nghê Gia hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

      Nghê Lạc lên tiếng trước, nghe rất bực mình: “ phải mày muốn cho tao biết cái ảnh kia từ đâu ra à? Liễu Phi Phi đến đây làm gì?”.

      Liễu Phi Phi mất tự nhiên, liếc nhìn Nghê Lạc, nhõng nhẽo với mình: “ à, thôi bỏ , mình về !”.

      “Em im miệng cho !” Liễu Phi Dương gầm khẽ, giọng bực bội văng vẳng trong kho hàng trống , rất đáng sợ, “Sao nhà họ Liễu lại sinh ra thứ vô dụng như em? Bị ức hiếp như thế mà vẫn chịu đựng?”.

      Nghê Lạc đại khái hiểu mình bị lừa rồi. Nghê Gia ở nhà có mình, khéo có khi bỏ rồi, sau này cậu tìm được nữa.

      Cậu nóng máu, “Liễu Phi Phi, điên à?”, rồi xoay người toan bỏ .

      Liễu Phi Phi vội hét: “Em có thai rồi!”.

      Nghê Lạc điên tiết gào lại: “ có thai liên quan gì đến tôi”. Cậu còn chưa xong, Liễu Phi Dương đẩy cậu, “Mẹ kiếp, mày ăn cho nó cẩn thận!”.

      Nghê Lạc càng tức hơn, đẩy tay gã ra, “Tao chia tay với em mày từ năm tháng trước rồi. Con của nó với đứa nào chờ đẻ ra xét nghiệm ADN biết ngay!”.

      Liễu Phi Dương há hốc mồm, thể tin nổi nhìn chằm chằm Liễu Phi Phi: “Nó ?”.

      Liễu Phi Phi vặn xoắn tay chân, vẫn muốn giảo miệng, nhưng sao Liễu Phi Dương có thể nhận ra, gầm lên tiếng: “!”.

      Liễu Phi Phi thét lên, bịt chặt tai khóc ầm lên: “, đừng hỏi nữa. ấy có tiền lại có quyền, nếu biết được, giết ấy mất”.

      Liễu Phi Dương bốc hỏa, đá phát đổ cả cái thùng phuy sắt bên cạnh, tiếng loảng xoảng ầm ầm làm người ta rợn tóc gáy: “Mày dám với tao, mày say rượu nên mất trinh cho thằng Nghê Lạc, nhưng nhà họ Nghê xem thường nhà họ Liễu, chịu chấp nhận mày, mày…”.

      “Trinh trắng? Liễu Phi Phi, bịa chuyện giỏi đấy.” Nghê Lạc gần như muốn nôn, “Liễu Phi Dương, mày còn chưa biết em ngây thơ thuần khiết của mày ngủ với bao nhiêu thằng phải ? phải ta muốn cho mày biết, mà đến ta cũng chẳng biết đấy là con của ai”.

      Liễu Phi Dương kinh ngạc trợn trừng mắt, nhưng vừa nhìn vào ánh mắt trốn tránh của Liễu Phi Phi liền biết những gì Nghê Lạc đều là .

      Kho hàng lập tức yên ắng như vùng đất chết.

      Liễu Phi Phi luôn là người Liễu Phi Dương muốn bảo vệ nhất. Gã phải tiếp xúc với bao điều gian ác, nên càng thêm quý trọng em , coi tồn tại của em như cõi niết bàn tâm linh, muốn dành cho em mọi thứ tốt nhất.

      Nhưng gã ngờ, em mới mười chín tuổi của gã lại mang thai.

      Liễu Phi Dương mặt lạnh như tiền, biết với ai: “Chúng mày đưa nó , tìm bác sĩ xử lý đứa bé”. Hai gã khác mặt mày vô cảm từ góc khuất ra, kéo Liễu Phi Phi ra ngoài cửa kho.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nghê Lạc hề hứng thú, xoay người lần nữa.

      Nhưng Liễu Phi Dương lại quát lên: “Đứng lại!”.

      Nghê Lạc hết kiên nhẫn: “Mày còn muốn gì?”.

      “Mày bỡn cợt em tao, nhất định phải xin lỗi họ Liễu.”

      Nghê Lạc cau mày: “Nếu mày biết con em mày là cái dạng gì khi đứng trước mặt đàn ông, mày biết chính ta tự bỡn cợt mình”.

      Liễu Phi Dương bị đả kích đến nghiến răng kèn kẹt, gã gằn từng tiếng, lạnh lùng : “Nghê Lạc, tao biết người nhà mày đều coi thường nhà họ Liễu chúng tao, nhưng nhà họ Liễu phải thứ mày có thể tùy tiện gây ”.

      Giấc mộng của Liễu Phi Dương là xây dựng nhà họ Liễu thành gia tộc cao quý.

      Mẹ gã xuất thân từ gia tộc suy vong, từ bé gã sống trong lằn ranh giới thượng lưu, nên rất muốn hướng đến phong thái quý phái của danh gia vọng tộc, cũng hi vọng ngày nào đó, người nhà họ Liễu đến đâu cũng là tâm điểm chú ý, chứ phải mãi mãi bị người khác phớt lờ.

      Bởi vậy gã mới dốc lòng quan tâm bồi dưỡng Liễu Phi Phi, hi vọng con bé trở thành thục nữ, chờ sau này gã tích lũy đủ tài sản rồi rửa tay gác kiếm, cố gắng tẩy sạch quá khứ của mình, bắt đầu lại lần nữa.

      Thế nhưng…

      Hình tượng thục nữ đời thứ nhất của gia tộc cao quý họ Liễu trong lòng gã sụp đổ hoàn toàn, mà coi rẻ giờ của Nghê Lạc lại làm tất cả lửa giận trong lòng gã bùng lên.

      Mắt Liễu Phi Dương cháy thành những ngọn lửa rừng rực, gã bị xem thường, , cả họ nhà gã đều bị xem thường. coi thường của nhà họ Nghê dành cho nhà họ Liễu bao nhiêu năm nay cả người thằng choai choai này, hết sức rệt!

      Thù hận bấy lâu bùng phát, hôm nay gã nhất định đánh chết thằng độc đinh nhà họ Nghê này.

      Gã lùi về phía sau bước, vỗ tay, lại có thêm bảy tám tay khác ra từ bóng tối.

      “Nghê Lạc, xin lỗi phải chết!”.

      Nghê Lạc đến chửi lại cũng lười, lăn xả đánh luôn.

      Nghê Gia kinh hồn khiếp vía, nhớ lại cảnh lần nào Nghê Lạc cũng bị dễ dàng quật ngã. Ngộ nhỡ em trai bị đám này đánh thành cái bánh thịt làm sao bây giờ?

      Bất ngờ nhất là Nghê Lạc chỉ loáng cái quật ngã ba bốn tên.

      Đám tay chân của Liễu Phi Dương khá lùn, đông người nên thành ra luống cuống, Nghê Lạc vừa cao vừa gầy, né đòn rất linh hoạt. Tuy cậu chưa được huấn luyện bài bản, nhưng con trai ít nhiều gì cũng biết đánh nhau.

      Thêm cả việc mấy hôm nay Nghê Lạc tức ách, muốn trút giận, nên ra tay rất tàn nhẫn.

      Năm ngày ở căn cứ Nam Sơn, nhờ được huấn luyện thể lực cường độ cao và cận chiến kiểu quân , bản lĩnh đánh nhau của cậu cũng được tăng thêm vài bậc, tuy thuộc loại chuyên nghiệp nhưng cũng mạnh hơn trước rất nhiều.

      Nhưng dù sao địch đông ta ít, đấu được vài hiệp, Nghê Lạc cũng bị đánh trúng đòn kha khá, áo sơ mi trắng in nhiều vết giày đen.

      Đầu óc Nghê Gia trống rỗng, vớ lấy hai ống tuýp hỏng bãi cỏ ngoài kho hàng, vừa đứng dậy thấy có người nhặt cây gỗ dài đất lên, lao vút vào Nghê Lạc hăng tiết vịt giữa đám người.

      Nghê Lạc vừa quay đầu lại thấy cây gậy gỗ chắc nịch xé gió vun vút, hung hăng nện thẳng vào đầu mình.

      Tốc độ nhanh, lực đánh mạnh, cậu vốn thể tránh được.

      Nếu cây gậy này đánh xuống, hôm nay cậu bỏ mạng ở chỗ này.

      Lòng Nghê Lạc bỗng chùng xuống, trong chớp mắt mọi suy nghĩ đều tan biến, hiểu sao cậu lại nhớ đến bóng lưng khóc lóc tuyệt vọng của Nghê Gia, cậu muốn tìm Nghê Gia lời xin lỗi.

      Cậu ghét , hận , cậu nên bảo đời này của thất bại, cậu còn rất nhiều những điều muốn .

      Nhưng cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn gậy gỗ giáng xuống.

      “Cốp” tiếng đầy chói tai!

      Nghê Lạc run lên, trước mắt xuất bàn chân thon thả, còn cây gậy dài trong tay tên kia thành gậy ngắn.

      Ai nấy trố mắt nghẹn họng, đứa con ở đâu chui ra mà lại có thể đá gãy cây gậy to thế này bằng chân !

      đầu gậy vẫn còn lăn lông lốc dưới đấy, Nghê Gia thu chân lại rất nhanh, vừa đá gãy gậy gỗ xong bắt đầu lượt tấn công tiếp theo. Động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây bay.

      Nghê Gia nhanh như cắt, nắm chặt ống tuýp trong tay, lát sau đánh lui vài tên.

      “Nghê Lạc”, Nghê Gia xoay người, ném ống tuýp còn lại cho cậu, “Bắt lấy!”.

      Nghê Lạc ban đầu còn ngơ ngác, nhưng cậu tỉnh lại rất nhanh, đón ống tuýp, nhanh chóng đánh bay vài tên, thừa dịp những tên khác còn thở phì phò, cậu lao đến cạnh Nghê Gia.

      Hai người dựa lưng vào nhau, cẩn thận và cảnh giác nhìn chăm chú đám người lồm cồm đứng dậy.

      Nghê Lạc giận dữ : “Chị đến đây làm gì?”.

      Nghê Gia cũng vừa: “Khỏi cần cảm ơn!”.

      Nghê Lạc tức giận: “Chị theo dõi tôi?”.

      Nghê Gia trợn mắt: “Giờ em muốn thảo luận việc này hả?”.

      Nghê Lạc cũng thấy thời cơ tốt, liền im lặng, sau cùng mắt sáng rực, nhếch mép cười: “Giao bọn sau lưng cho chị đấy, đừng gây phiền phức cho tôi!”.

      Nghê Gia trả đũa: “Câu này phải dành cho cậu mới đúng!”.

      Tuy thế, nhưng khóe môi hai người đều chứa ý cười nhõm, mau chóng vùi mình vào trận chiến.

      Võ nghệ của Nghê Gia rất tốt, huống hồ trong tay còn có ống tuýp làm vũ khí, đối phương tuy là đàn ông nhưng trước đó đánh nhau với Nghê Lạc hao tổn sức lực, giờ lại phải đánh thêm cả cứu viện vừa đến, những làm bị thương mà trái lại còn bị đánh cho thảm hại.

      Tâm trạng của Nghê Gia hôm nay cũng tốt. Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi, Ninh Cẩm Niên, Ninh Cẩm Nguyệt, Nghê Lạc, mẹ, bà, từng đấy người chịu đựng đủ rồi, trong lòng ngột ngạt từ lâu, hôm nay đúng phải xả giận cho đời thôi.

      Rành rành đứa con , thoạt nhìn vừa xinh xắn vừa mảnh mai vừa yếu ớt, thế mà càng đánh càng hăng, càng đánh càng hiểm, cứ như ác ma gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ!

      Nghê Gia chỉ hai ba cái quật ngã ba bốn tên nằm bẹp dí. Song di động lại đổ chuông đúng lúc chút nào, hơn nữa còn phải trong túi .

      Nghê Gia đưa mắt nhìn, biết di động rơi xuống đất từ bao giờ, vừa định nhặt lên bị kẻ khác lấy mất.

      Là Liễu Phi Dương!

      Nghê Gia khó hiểu nhìn gã, còn chưa kịp gì, gã nhận điện thoại, trầm giọng trong cái nhìn kinh ngạc của Nghê Gia: “Alo?”.

      “…”

      “Trợ lý? Nếu là trợ lý phiền đến nhặt xác giúp chủ Nghê Gia!”
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110913 others thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      29



      Giọng Liễu Phi Dương rất trầm, dễ dàng nghe ra gã nổi giận. Gã xong, cúp điện thoại, thả tay ra, di động của Nghê Gia rơi xuống nền xi măng vỡ tan tành.

      Nghê Gia có trợ lý, là điện thoại gọi nhầm số, nhưng ý của Liễu Phi Dương hề nhầm.

      Gã nhìn Nghê Gia chăm chú, trong ánh mắt ánh lên tàn nhẫn như thú hoang khát máu, vào khoảnh khắc nào đó, còn có dục vọng chinh phục của đàn ông với đối thủ khác phái.

      Nghê Gia từng thấy ánh mắt này. Kiếp trước, biết bao lần chịu hành hạ vô nhân tính, ánh mắt của những kẻ đó cũng ghê tởm thế này.

      Nghê Gia lạnh cứng sống lưng, bàn tay cầm ống tuýp siết lại chặt.

      Nghê Lạc cũng nghe thấy Liễu Phi Dương báo cho người đến nhặt xác Nghê Gia, nhưng trước khi cậu nhào đến, Nghê Gia ra tay trước.

      Nghê Gia xưa nay chưa bao giờ là người vĩ đại. Thực ra, rất sợ. Thái đội kiêu kỳ và kiên cường trước kia đều là giả. Nhưng giờ phút này, còn muốn nhìn Nghê Lạc bị thương hơn!

      dùng sức toàn cơ thể nắm chặt ống tuýp trong tay, lao đến chỗ Liễu Phi Dương. Nhưng trong khoảnh khắc ống tuýp sắp chạm vào đầu, gã lại đưa tay túm chặt lấy cái ống.

      Tiếng vũ khí kim loại đập vào khoảng giữa ngón trỏ và ngón cái nghe mà buốt người, nhưng nom gã có vẻ đau đớn gì, rất nhàng biến toàn bộ sức lực của Nghê Gia thành con số .

      Nghê Gia thử dùng sức, nhấc được, ấn xong, đâm vào, rút ra, giống như cái ống mọc tay gã, tài nào nhúc nhích được.

      Chênh lệch sức vóc giữa đàn ông và phụ nữ được thể ở thời khắc này!

      Liễu Phi Dương coi thường phì cười, đột nhiên ra sức, cầm ống tuýp, đâm ngược lại Nghê Gia.

      May mà Nghê Gia phản ứng nhanh, nghiêng người, cái ống tuýp xuyên qua tay nhanh như gió.

      Nhưng lại giữ kịp, lòng bàn tay trống . Ống tuýp dài mau chóng tuột khỏi kiểm soát của , bay ra xa như mũi tên rồi mới leng ca leng keng rơi xuống nền xi măng.

      Nghê Gia quay đầu lại, giờ nhặt kịp nữa rồi.

      bình tĩnh đứng dậy, hết sức bình tĩnh, ra tay trước. Đối mặt với người như Liễu Phi Dương, ra tay trước là tối kị, đòn ban nãy của gã chỉ nhằm tuyên bố, đối thủ của mày, là tao!

      phải Nghê Lạc!

      Liễu Phi Dương xoay cổ tay, xương kêu răng rắc, Nghê Gia thậm chí còn nhìn ràng những bắp thịt phình lên tay gã.

      vẫn tỉnh khô cắn chặt răng, hề nhúc nhích!

      Nghê Lạc sắp đánh xong rồi, nếu có thể chống cự thêm lúc, lát nữa Nghê Lạc đến giúp, hẳn là hai chị em có thể đánh bại Liễu Phi Dương, nhỉ?

      Liễu Phi Dương phải là kẻ thương hoa tiếc ngọc, nhanh chóng bước đến, nắm đấm thứ nhất vung mạnh vào Nghê Gia dùng tám chín thành công lực. Nghê Gia coi như tay chân nhanh nhẹn cũng khó khăn lắm mới có thể né được, nhưng vẫn cảm nhận được sức mạnh đáng sợ từ đòn vừa rồi của gã.

      Liễu Phi Dương thuộc tuýp tấn công, bất kể là đấm hay đá đều tàn nhẫn như nhau, Nghê Gia chỉ có thể tránh, dám tiếp đón, bằng , chịu đòn của gã, ít nhất cũng bị thương .

      Nghê Gia tập trung tinh thần tránh né chiêu thức của gã, cuối cùng cũng bắt được khe hở giữa hai chiêu liên tiếp của gã. Thừa dịp gã chưa sẵn sàng, đá phát vào hông gã, ngay sau đó dám nấn ná thêm mà rút lui luôn.

      Lực bàn chân Nghê Gia rất mạnh, vả lại thắt lưng là vị trí yếu ớt, Liễu Phi Dương vẫn bị đá đau!

      Gã bị đá phải lùi về bước, ngoài đau ra còn thấy nhục nhã. Gã lăn lộn nhiều năm như thế mà chưa từng bị phụ nữ đánh, đừng là trong tình huống đánh nhau chính thức như thế này!

      Ánh mắt Liễu Phi Dương càng thêm tức tối, sau lúc lâu trầm mặc, ngờ gã xông thẳng lên bắt Nghê Gia.

      Gã đột nhiên xông tới gần, Nghê Gia còn chỗ rút lui, để bị gã bắt được, chỉ còn nước đá gã theo bản năng, ngờ lại rơi vào bẫy của gã.

      đá chân ra, còn chưa hạ xuống bị gã dùng hai tay túm chặt, tàn nhẫn vặn cái.

      Nghê Gia thét lên thảm thiết, để bị bẻ gãy đầu gối, buộc phải xoay theo hướng gã bẻ, ngã sấp xuống đất.

      Nghê Gia nặng nề tiếp đất, chân đau suýt rút gân. May mà trong chớp mắt gã túm chân , ý thức được muốn làm gì, cho nên xoay người trước hòng giảm bớt chấn thương. Bằng , chỉ e cái chân này của gãy .

      Nghê Gia bất chấp đau đớn, lao đến nhặt ống tuýp dưới đất lên, vừa toan đứng dậy, ngờ Liễu Phi Dương lại bồi thêm cú sút nặng nghìn cân giáng thẳng vào bụng Nghê Gia.

      gục xuống bên đống thùng phuy, mấy cái thùng sắt cũng đổ ầm ầm xuống đất. Nghê Gia tái mặt, cứ cố gượng dậy lần là ngã xuống thêm lần, người cong lại như con tôm.

      đau đến mất tri giác, mồ hôi lạnh túa ra, bụng như bị ai đâm cho vài dao. Trong đầu như nổ ầm ầm, trong chớp mắt, nghe được những thanh xung quanh nữa.

      Nhưng trong óc vẫn nhớ rất , mình Nghê Lạc đối phó nổi đâu!
      Chris_Luu, A fang, bornthisway0110912 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :