1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên Kim Đại Chiến - Cửu Nguyệt Hi [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 10:

      Sau khi Mạc Doãn Nhi có ý nghĩ này, ả gần như đặt toàn bộ chú ý lên người Nghê Gia. Nghê Gia chỉ nhàn tản tự nhiên uống nước, cũng chẳng buồn liếc nhìn Ninh Cẩm Niên thêm lần nào nữa.

      Mạc Doãn Nhi mỉa mai trong lòng, Ninh Cẩm Niên là người con trai tuấn ưu tú như thế, nào cũng kiềm chế được nhìn ấy vài lần, Nghê Gia lại nhìn, nhất định là có mưu ma chước quỷ.

      ta tưởng ra vẻ phớt lờ là có thể lạt mềm buộc chặt, thu hút ấy nhìn đến ta sao? Đúng là nực cười.

      Tưởng tượng như thế, Mạc Doãn Nhi càng cảm thấy kích thích. Tống Nghiên Nhi thích Ninh Cẩm Niên, bây giờ đến Nghê Gia cũng thích Ninh Cẩm Niên, thế này khi chiếm được ấy mới càng có cảm giác thành tựu chứ.

      Nghê Gia hoàn toàn biết kẻ tâm lý vặn vẹo ngồi bên cạnh có suy nghĩ phức tạp ra sao, chỉ hờ hững nhìn vào khoảng , nghĩ ngợi gì nữa.

      Mãi đến khi cụ Việt lên sân khấu đọc diễn văn, Nghê Gia mới hoàn hồn.

      Có người ngồi cùng bàn chúc mừng Ninh Cẩm Niên trước, cụ Việt nhất định mua bức thư pháp bản gốc quyên tặng.

      Ninh Cẩm Niên nâng ly champagne trong tay lên, khiêm tốn lễ độ cảm ơn. Cùng lúc, còn sâu xa liếc nhìn Nghê Gia cái, hoàn toàn che dấu xem thường đầy lỗ mãng của mình.

      Nghê Gia yếu thế chút nào, trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên ý cười mỉa mai tương tự, ngón tay mảnh dẻ nâng ly champagne vàng nhạt lên, nghiêng sang phía , tao nhã ngả chếch ly sang, ý là:

      “Đáp lễ .

      Ý nhắn nhủ, trả về y nguyên.”

      Và chính tại thời khắc hơi nghiêng ly thủy tinh trong tay, cụ Việt tuyên bố, thứ ông muốn mua làm của riêng trong buổi tiệc hôm nay là viên kim cương xanh Nước Mắt Công Chúa mà Nghê Gia quyên góp, cũng chuyển tiền mặt vào quỹ bảo vệ môi trường biển ngay khi buổi tiệc kết thúc.

      Bất cứ ai tại đó cũng bất ngờ, trong ánh mắt kinh ngạc của Ninh Cẩm Niên và mọi người, Nghê Gia khoan thai tự đắc uống hơi cạn sạch chỗ champagne trong ly.

      Vài giây sau, có người phản ứng lại bắt đầu vỗ tay, toàn sảnh mới nổ tràng pháo tay đầy tính xã giao.

      Tống Nghiên Nhi rất vui mừng, chúc mừng Nghê Gia: “Gia Gia, bất ngờ quá. ngờ cụ Việt lại mua viên kim cương của cậu, bất ngờ quá”.

      Những người cùng bàn cũng thay đổi thần sắc giật mình, hoặc chân tình hoặc a dua chúc mừng Nghê Gia.

      Chỉ có Mạc Doãn Nhi mặt trắng bệch, nhìn rất khó chịu.

      Ninh Cẩm Niên lại tỏ vẻ gì khác, tỏ vẻ vui mừng nhưng cũng thất vọng. Dù sao bút tích thư pháp kia trước sau cũng phải mang quyên góp, chẳng qua thanh thế được lớn lắm.

      tài nào hiểu nổi, tuy đời trước nhà họ Việt có giao tình với nhà họ Nghê, nhưng cũng đến mức bỏ ra 200 triệu mua thể diện cho nhà họ Nghê chứ!

      Vốn tưởng nhà họ Nghê suy yếu, ngờ nhà họ Việt lại có thể nâng đỡ như thế, xem ra đánh giá sai rồi.

      Nghê Gia vốn cũng định tham gia tiệc rượu kế tiếp, song Từ Hiền lại gọi điện thoại đến Đường Tuyên kéo Nghê Lạc ra ngoài chơi qua đêm rồi.

      Nhà Đường Tuyên là phường con buôn phô phang, Đường Tuyên cũng háo sắc, rất chịu chơi, thích khoe của, là hạng cá mè lứa với Nghê Lạc.

      Nhưng Nghê Lạc ít ra còn có vài thói quen tốt được hun đúc từ trong nhà, còn thằng cha Đường Tuyên này trăm phần trăm là thứ cặn bã loại .

      Nghê Gia tuyệt cho phép Nghê Lạc gần mực đen, tuy biết bản thân Nghê Lạc cũng đen lắm rồi.

      Mấy năm gần đây nhà họ Đường giàu xổi, có ít tiền của, qua lại với người nổi tiếng nhiều hơn, nhưng gần như có gia tộc lớn nào qua lại hằng ngày với bọn họ. Chỉ có mấy kẻ lêu lổng hư thân mất nết như Nghê Lạc mới vất vưởng theo y.

      Đúng ra mà rất nhiều thói hư tật xấu của Nghê Lạc là học theo Đường Tuyên.

      Nên Nghê Gia bảo Từ Hiền, sau khi xác định hành tung của chúng đến rạp hát Kim Sắc đón .

      biết Từ Hiền xưa nay làm việc mau lẹ, quyết định ra ngoài đợi tiện thể hóng gió luôn, nhưng chực rời lại nghe tiếng nhạc vang lên.

      Nghê Gia tò mò muốn xem ai là người nhảy mở màn, bèn dừng chân lại.

      Ánh mắt mọi người trong sảnh đều dán lên đôi nam nữ kia.

      Trong điệu nhạc du dương êm ái, dáng nhảy của hai người trang trọng thanh lịch, bọn họ chắc chắn là đôi bạn nhảy phối hợp nhuần nhuyễn và ăn ý. Những bước nhảy phức tạp thay đổi liên tục, tráng lệ phóng khoáng, mà điều làm Nghê Gia cảm động nhất là nụ cười mặt cả hai.

      Họ vừa khiêu vũ vừa cười với nhau, dường như lãng quên cả thế giới xung quanh.

      Nụ cười người con trai rực rỡ như ánh dương ấm áp.


      Nghê Gia cảm thấy ta quen quen, nhưng nhất thời nhớ ra, mãi đến khi nhìn mặt xinh đẹp kia, mới nhớ ra, ồ, ra đây là người đàn ông của chị.

      còn nhớ chị, đàn chị Tần Cảnh khóa 11 khoa Đạo diễn.

      Kiếp trước, Nghê Gia quen Tần Cảnh khi vừa bắt đầu nhập học, quan hệ của hai người rất tốt.

      Sau này Tần Cảnh đột ngột kết hôn với Doãn Thiên Dã – người thừa kế duy nhất nhà họ Doãn, còn sinh cặp sinh đôi, rồi bận rộn làm đạo diễn, còn Nghê Gia tất bật đấu đá, hai người còn nhiều cơ hội gặp gỡ.

      Có người bên cạnh ao ước : “Ôi, Doãn Thiên Dã là người đàn ông chung thủy hoàn hảo lắm, chiều chuộng Tần Cảnh hết mực luôn. Ghen tị chết được. Chị ấy còn chưa tốt nghiệp đại học mà kết hôn rồi, giờ có chồng, có con, có cả nghiệp”.

      Nghê Gia mỉm cười, xoay người bỏ . Lúc ra ngoài dằn nổi suy nghĩ, nếu có ngày có thể cười tự tin xán lạn như thế mọi lúc mọi nơi tốt biết bao.

      ra khỏi rạp hát đúng lúc Từ Hiền lái xe đến.

      Nghê Gia lên xe, hỏi: “Nó ở đâu?”.

      Từ Hiền lúng túng lát rồi mới xấu hổ : “Masquerade!”.

      Đôi chân mày lá liễu của Nghê Gia nhướng lên, ánh mắt nghiêm nghị, thằng nhóc thối tha này, đúng là ngứa đòn mà!

      Masquerade là quán bar nổi tiếng nhất ở khu phố đêm của Bắc Kinh, nếu muốn nổi tiếng nhất vì đâu, đó là vì “chất lượng” nhân viên ở đó rất tốt.

      Điểm đặc biệt của Masquerade là bản thân nó hoạt động mại dâm, mà chỉ cung cấp cho các “em ” showbiz (phần lớn là diễn viên người mẫu nổi tiếng) muốn kiếm thêm thu nhập và các cậu ấm nhà giàu muốn ngủ cùng đẹp nơi gặp gỡ. Chốn này tụ tập rất nhiều kẻ có tiền, tối chỉ riêng hóa đơn bán rượu cũng thu về hơn triệu bạc.

      showbiz thường mưu mô và có dã tâm, đây cũng là điều Nghê Gia lo lắng.

      Kiếp trước có người mẫu vô danh ngủ với Nghê Lạc, mang thai đứa con của cậu rồi bắt cậu lấy ả. Nghê Lạc vừa làm giám định ADN, kết quả ả bất ngờ ngã lăn ra, còn làm ầm chuyện này lên.

      Chi phí bồi thường thân thể tinh thần làm gì, nhưng Nghê Lạc lúc ấy bị hãm sâu trong vòng chiến tranh đoạt cổ phần công ty cũng mất luôn tín nhiệm của rất nhiều cổ đông lão thành.

      Nghê Gia vào quán bar bị tịch thu di động theo đúng luật lệ.

      Trong Masquerade có camera giám sát lẫn bảng ghi chép danh sách khách hàng, hỏi được tin tức gì, chỉ có thể lần lượt tìm từng phòng .

      Nghê Gia xông nhầm vào mấy phòng, bất ngờ chạm mặt vài người quen, có cậu ấm nhà giàu, cũng có cả sinh viên cùng trường nữa.

      Trí nhớ rất tốt, nhìn qua lần nhắc nhở mình tăng thêm ấn tượng, nhớ cho kĩ.

      Dù sao, bắt được vài cái thóp vẫn là chuyện tốt.

      Nghê Gia còn tình cờ nhìn thấy Liễu Phi Phi, em họ của Tống Nghiên Nhi, cũng là con của ông chủ công ty dược Liễu thị.

      Sau cùng Nghê Gia cũng tìm thấy Nghê Lạc, lúc đó, cậu đứng trong gian phòng yên tĩnh, cùng diễn viên điện ảnh...

      Nghê Lạc rất im lặng, nhưng ả diễn viên nọ chẳng khác gì nữ chính trong phim cấp ba.

      Nghê Gia đóng chặt cửa, ngồi ghế lặng lẽ nhìn. Quái lạ, ả diễn viên hình như tên Trương Hinh này cũng là sao hạng hai chứ bộ, đâu đến mức phải chạy đến đây bán thịt!

      Quái lạ hơn nữa, ọe, buồn nôn quá, sao vẫn xem tiếp được? Xem ra, loạt những biến cố kiếp trước nâng sức chịu đựng của lên cao hơn cả núi Himalaya rồi.

      Nghê Gia nhìn ngứa mắt, tiện miệng : “Để ta ngồi lên người cậu thoải mái hơn đấy”.

      còn chưa dứt lời, trường im phăng phắc như vùng đất chết.

      Nghê Lạc kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy chị mình bình tĩnh chống má, nghiêng đầu, cất lời bình luận...

      Thánh thần ơi, làm mù mắt tôi luôn !

      Tuy cậu háo sắc, nhưng cậu chỉ là thiếu niên có thế giới quan bình thường thôi, bị chị ruột quan sát cảnh trần trùng trục làm “công tác” với người khác, đời này liệu cậu có bị ám ảnh ?

      Cậu phải diễn viên phim cấp ba ạ!

      Nghê Lạc nhảy bật lên theo phản xạ có điều kiện, đá luôn Trương Hinh ghế sofa xuống, vừa luống cuống tròng quần áo vào người vừa giậm chân gầm lên giận dữ: “Chị có biết xấu hổ ? Còn nhìn trộm người khác! Chị biến thái à?”
      Phong nguyet, thuyt, AELITA3 others thích bài này.

    2. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 11:

      Trương Hinh lại phản ứng gay gắt đến thế mà chỉ đủng đỉnh nhét hai cục thịt cỡ 36D của mình vào áo lót, còn liếc nhìn Nghê Gia cái mang vẻ khiêu khích.

      Giống như , xin lỗi, người đàn ông này chảy mồ hôi như mưa người tôi đấy, đừng đau lòng quá nhé.

      Sao hạng hai cũng chạy đến Masquerade, còn dính với Nghê Lạc, bảy tám phần là có động cơ đen tối rồi.

      Nghê Gia ngồi xuống ghế vắt chân chữ ngũ, chiếc váy xẻ cao mở rộng, để lộ đôi chân thon dài tuyệt đẹp, ngay cả Trương Hinh cũng phải xuýt xoa.

      thủng thẳng phì cười: “Nghê Lạc, cậu căng thẳng thế làm gì? Chúng ta ngủ với nhau mười tháng, nhưng trước giờ tôi chưa từng lấy việc này ra để gì cậu nhé!”.

      Nghê Lạc luống cuống kéo khóa quần, nghe thấy câu này của Nghê Gia suýt nữa kéo hỏng cả khóa.

      Nghê Lạc mặt mày xám ngoét như nuốt phải ruồi.

      Trương Hinh tức đến tái mặt, Nghê Lạc với chưa bao giờ quá nửa tháng, sao nàng này lại có bản lĩnh thần thông thế?

      Nhìn ta hề giận dữ, ăn vận đẹp đẽ, khí chất dung mạo đều rất tuyệt, Trương Hinh cảm thấy vô cùng thất bại. Chẳng lẽ là đại tiểu thư môn đăng hộ đối thanh mai trúc mã của Nghê Lạc?

      Vất vả lắm mới câu được cậu ấm nhà giàu này, Trương Hinh cuống lên: “Nghê Lạc, chẳng phải có người đàn bà nào khác sao?”.

      Nghê Lạc đỏ mặt tía tai: “ ta liên quan gì đến hết”.

      “Nhưng vừa rồi ta ta ngủ với mười tháng, rốt cuộc ta là ai?”

      Cậu mặt dày với chị diễn viên kia, đó là chị sinh đôi của cậu sao? Cậu mặt dày mười tháng đó là ở trong bụng mẹ sao?

      Bẽ mặt quá!

      Sao nhà cậu lại có sao chổi bay vào thế này?

      “Nghê Lạc, làm em thất vọng quá!” Trương Hinh lập tức nước mắt ngắn dài, xách túi muốn lao ra ngoài.

      “Hinh Nhi!” Giờ phút này Nghê Lạc như người đàn ông trưởng thành, muốn đuổi theo người con mình .

      Nghê Gia sởn hết gai ốc, đổ thêm dầu vào lửa tiến về phía Trương Hinh, đổi thành giọng điệu ngây thơ non nớt của nữ sinh:

      “Chị ơi, lăn lộn trường đời bao năm thế rồi mà còn dụ dỗ thiếu nam, chị có biết nhục ? Nghê Lạc nhà tôi phải đạo diễn cũng phải nhà đầu tư, cho chị lợi ích gì đâu.”

      Trương Hinh vừa rồi quả cố ý để Nghê Lạc đuổi theo mình ra ngoài, đến lúc đó đâu con ranh này cũng thể nhúng tay vào được. Nhưng câu này của Nghê Gia hoàn toàn dồn ép ta. Dù gì ta cũng là ngôi sao có tên tuổi, con ranh này thế, nếu ta còn ở lì đây đúng là biết nhục .

      Nhưng ta còn ôm chút hi vọng rằng thấy ta bị uất ức nhiều như thế, Nghê Lạc nhất định đau lòng đuổi theo. ta lao ra ngoài bằng tư thế đau thương gấp bội.

      Như ta đoán trước, Nghê Lạc càng muốn đuổi theo.

      Thế nhưng...

      “Nghê Lạc, được !” Giọng Nghê Gia nghe vừa giống làm nũng vừa giống oán trách, là cho Trương Hinh nghe. Song ánh mắt nhìn vào mắt Nghê Lạc vô cùng hung ác.

      Quét chân cái và đấm thêm cú, giữ chặt lấy cổ em mình, đổ rầm xuống...

      Thế là cậu chàng cao mét tám đành trơ mắt ra nhìn. ràng chỉ chút nữa thôi là có thể bắt được bà chị ngôi sao kia, kết quả giữa đường nhảy ra Nghê Gia, rồi bị đánh ngã xuống ghế sofa.

      Nghê Lạc nổi điên muốn chết luôn cho rồi, cậu rất muốn chưởng đánh bay Nghê Gia ở người mình!

      Nhưng bây giờ đến cậu cũng được hẳn hoi, chỉ có thể đau đớn kêu ư ử. Tuy sức Nghê Gia lớn, nhưng động tác áp chế rất đúng chỗ, hai khuỷu tay bé bắt chéo thành hình chữ thập kẹp lấy cổ Nghê Lạc. Cậu sắp bị mưu sát rồi!

      Cậu muốn sống nữa. Vì sao thằng cao to khỏe mạnh như cậu lại liên tục bị con người mảnh mai gầy gò là hết quật ngã, đá ngã lại đến đẩy ngã, đè ngã?

      Mẹ ơi, Trái Đất nguy hiểm quá, cho con về sao Hỏa ! Trương Hinh ra đến cửa, nhưng Nghê Lạc lại đuổi theo giữ chặt lấy tay ta như ta nghĩ. ta ngoái lại nhìn, suýt nữa chết vì tức.

      Mình còn chưa mà hai kẻ kia đổ ập xuống ghế quấn quýt lấy nhau.

      Đầu họ kề sát nhau, nhất định là hôn nhau say đắm, bàn tay tên nhóc Nghê Lạc còn bóp hông ta, đúng là đồ bạc tình. Còn chiếc váy xẻ cao của Nghê Gia hoàn toàn để lộ đôi chân dài trắng ngần quắp thẳng lên đùi Nghê Lạc, đúng là thứ đồ đàn bà lẳng lơ dâm đãng!

      Trương Hinh căm giận nghiến răng, tức tối bỏ .

      Đường Tuyên vừa tới, thấy Trương Hinh nổi giận đùng đùng bỏ , y lấy làm khó hiểu, đẩy cửa ra nhìn thử. Ồ, Nghê Lạc giỏi , lại có thể quấn lấy có vóc dáng đẹp như vậy!

      Đường Tuyên nheo nheo mắt, tuy chỉ thấy dáng, nhưng y vốn có nhiều năm kinh nghiệm tìm hoa vấn liễu, nàng này hẳn là món hàng tốt.

      Cổ mịn màng như đồ sứ, vòng eo nhắn có thể ôm bằng tay, quyến rũ nhất chính là đôi chân thon dài, nhẵn nhụi trắng trẻo...

      nàng này còn chủ động hạ gục cả cậu chủ dân chơi Nghê Lạc, Đường Tuyên gãi gãi cằm, loại con này mới nóng bỏng mới kích thích chứ!

      Nghê Gia cảm thấy Trương Hinh rồi lại có người khác đến liền quay đầu sang nhìn, là Đường Tuyên.

      Giờ mới lỏng tay ra, Nghê Lạc bị đè ở dưới ngạt thở đến nỗi hai má đỏ gay, lập tức sung sướng hít thở khí, suýt ho mà chết.

      Đường Tuyên kinh ngạc, xem tình hình này phải vừa mới đắm đuối phải, nhìn kiểu gì cũng thấy giống mưu sát là sao?

      Mặc kệ có phải mưu sát hay , Đường Tuyên mảy may quan tâm đến “ em” Nghê Lạc. Ánh mắt y dán chặt vào Nghê Gia, phải vì Nghê Gia có bề ngoài đẹp đến mức chó cũng phải ngoái nhìn như Tống Nghiên Nhi, cũng phải vì Nghê Gia có nét đẹp hồn nhiên có thể dụ dỗ mọi gã đàn ông như Mạc Doãn Nhi.

      Chỉ cần là em khá khẩm chút, Đường Tuyên nổi máu dê như thường.

      Chưa kể Nghê Gia là mỹ nhân thứ thiệt, còn là mỹ nhân bé có cặp giò tuyệt đẹp làm người ta suy nghĩ bậy bạ.

      Sau lúc lâu nhìn chằm chằm Nghê Gia, Đường Tuyên đưa ra kết luận rất nhanh, nàng này còn gà lắm, bị Nghê Lạc chơi đùa đời rồi đá, nên mới đến đây gây rối. Đúng là vừa đáng thương vừa đáng , Đường Tuyên nghĩ bụng, để đây an ủi tâm hồn bị tổn thương của thiếu nữ nào.

      Nghê Lạc đứng dậy, cậu muốn cãi nhau với Nghê Gia trước mặt Đường Tuyên, bèn sầm mặt thẳng ra ngoài.

      Nghê Gia sững người, nếu để nó chạy mất, đêm nay đến đây công toi rồi. nhanh chân chạy theo, kéo lấy tay cậu: “Nghê Lạc, cậu muốn đâu? Về với chị”.

      Kiên nhẫn của Nghê Lạc chạm giới hạn từ lâu.

      Các người xem, có thằng em nào lúc đến quán bar ân ái với bạn mới, bị chị ruột bắt được còn ngồi bên cạnh bình luận ?

      Có bà chị nào lại giả vờ làm bạn của em trai để chọc tức bạn bỏ ?

      Có bà chị nào lại đè thằng em ra bóp cổ suýt chết, còn làm người khác hiểu lầm rằng hai người thân mật ?

      Mặt mũi của cậu bị ném hết lần này đến lần khác rồi.

      Nghê Lạc thấy Nghê Gia còn kéo mình, cáu tiết, đột nhiên dùng sức, hất tay ra:

      “Cút!”

      Suy cho cùng Nghê Gia cũng là con , sức lực bằng cậu, bị cậu hất lui về phía sau liên tục, suýt ngã, đúng lúc này được Đường Tuyên đứng sau lưng đỡ lấy.

      Đường Tuyên rất vô liêm sỉ vòng tay quanh eo , quan tâm hỏi: “Em sao chứ?”.

      Sắc mặt Nghê Gia khó coi, tức tối đẩy y ra, tiếp tục đuổi theo Nghê Lạc: “Nghê Lạc!”.

      “Ấy!” Đường Tuyên thấy muốn chạy, túm lấy tay , “Nghê Lạc lăng nhăng lắm, chỉ có là chung tình thôi”.

      Nghê Gia thừa hơi nhiều, nhắm ngay vào dưới háng y, sút phát!

      “Á!” Đường Tuyên đau đớn thét tiếng, mặt mũi trắng bệch bưng lấy bộ phận quan trọng, lăn lộn dưới đất.

      Nghê Gia mặt lạnh như phủ tầng sương: “Lần sau còn dám động tay động chân nữa, chị thiến”.

      xong, chạy ra ngoài đuổi theo Nghê Lạc.

      Nghê Lạc bước nhanh vào bãi đỗ xe, tức như bị bò đá. , ban đầu cậu cũng thích Trương Hinh, nhưng Trương Hinh rất tốt, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại là ngôi sao hạng hai, coi như có nghiệp thành công, mấu chốt là ta si tình với cậu.

      Khi cậu và Liễu Phi Phi còn bên nhau Trương Hinh thích cậu. Liễu Phi Phi khác gì Nghê Lạc, chân đạp nhiều thuyền, trừ lúc giường chẳng có thùy mị nữ tính chút nào. Ngược lại, Trương Hinh thường xuyên gửi tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, tâm tình cảm vân vân.

      Thế tấn công ngọt ngào như thế là điều người đàn ông khó chống đỡ. Trương Hinh rất ngoan, mọi việc đều nghe cậu, ngay cả khi cậu đến quán bar, người của công chúng như ta cũng theo sát cãi nửa câu.

      Nghê Gia làm ta giận dỗi bỏ , Nghê Lạc nhất thời chấp nhận được.

      Cũng phải cậu có tình cảm sâu đậm gì với ta, nhưng mọi việc đều thuận theo ý cậu, đột nhiên đoái hoài đến cậu nữa, rất khó chịu.

      Bất luận ra sao, cậu cũng phải đuổi theo đưa ta về nhà rồi hẵng .

      Nhưng chưa được mấy bước, đằng sau lưng vang lên giọng đáng ghét của bà chị chết bằm kia: “Nghê Lạc, cậu đứng lại đó cho chị!”.

      Nghê Lạc đương nhiên đứng lại!

      “Cậu có tin chị đá cậu hả?”

      Nghê Lạc đương nhiên là tin!
      noair, Phong nguyet, thuyt4 others thích bài này.

    3. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 12:

      Bước chân Nghê Lạc hơi khựng lại theo phản xạ có điều kiện, rồi chậm chạp, chần chừ, lưỡng lự, buồn bực vô cùng, cuối cùng vẫn dừng lại.

      Ngày mai phải đăng ký học võ! Jeet Kune Do, Taekwondo, Karatedo, -mạnh-do, nhất định phải đánh thắng chị ta!

      Nghê Gia dừng lại trước mặt cậu, ngẩng đầu: “Chị cho cậu tìm Trương Hinh”.

      “Nghê Gia, chị ầm ĩ đủ chưa?” Vẻ mặt Nghê Lạc sầm sì như sắp mưa, “Tôi lên giường với ai mà chị cũng muốn quản lý?”.

      “Trương Hinh phải người tốt.”

      “Còn tốt hơn chị.” Nghê Lạc hung dữ lườm , “Chị chỉ biết cướp tài sản của tôi, còn Trương Hinh biết từ nay trở tôi có tiền nữa mà vẫn bằng lòng theo tôi, còn an ủi tôi nữa”.

      Nghê Gia nghe mà câm nín, đầu óc thằng nhóc này phát triển kiểu gì vậy? Chú em mình có tiền người ta tin chắc? Mánh khóe này cũng có thể làm chú em cảm động, đúng là đầu để trồng dưa mà!

      Nghê Lạc thấy Nghê Gia cứng họng, đoán rằng lấn lướt được , càng đắc ý: “Chị thích tôi và ta bên nhau, tôi lại càng ở bên ta đấy”.

      Xong rồi, tâm lý phản nghịch rồi.

      Nghê Gia nghiến răng: “Trương Hinh thích cậu, ta chỉ thích tiền của cậu thôi. Dù bây giờ cậu có tiền, nhưng ta thừa biết sau này cậu kế thừa Hoa thị. Cậu tưởng ta mưu mô, rất ngây thơ sao?”.

      Nghê Lạc cau mày: “Nghê Gia, chị soi gương xem có ngượng khi người khác thế . Tôi phát người mưu mô nhất, ngây thơ nhất là chị đấy”.

      Nghê Gia trả đũa: “Đúng rồi, chị mưu mô chị ngây thơ, nhưng ít nhất chị còn bảo vệ cậu, như những đứa con khác bên cạnh cậu, đám lòng dạ sâu hơn biển mà còn ra vẻ thanh khiết. Nếu phải số phận sau này của chị dính liền với cậu, nếu phải sợ cậu phá nát Hoa thị, cho dù cậu bị chúng nó lừa hết sạch, chị đây cũng chẳng thèm ngó”.

      Nghê Lạc tức điên: “ như chị, bản thân tôi hấp dẫn phụ nữ chắc? Những thích tôi đều vì tiền vì thân phận của tôi sao?”.

      Nghê Gia thấy rất hiển nhiên, vô cùng kinh ngạc nhìn cậu: “Chứ thằng công tử bột hư hỏng bảnh chọe háo sắc như cậu dựa vào đâu mà khiến đám con đứa trước vừa đứa sau đến bâu vào chịu ngược đãi?”.

      Nghê Lạc nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú run bần bật, sức hấp dẫn của bản thân bị phủ định, đây chắc chắn là nỗi nhục lớn nhất của đàn ông.

      Nhưng những câu đả kích Nghê Gia dành cho cậu còn chưa hết, lấy luôn ví dụ còn tươi roi rói: “Ví dụ như Liễu Phi Phi kia, nếu phải bộ phim điện ảnh đó do công ty con của Hoa thị bỏ tiền ra, nó bám lấy cậu chắc? Giờ hay rồi, cậu xem người ta lại vừa tìm mùa xuân mới kìa. Tình cảm dành cho cậu chân thành quá”.

      Nghê Lạc tức giận nhướng cao lông mày: “Chị đả kích đủ chưa? Đây là niềm vui của chị à?”.

      phải! Chị chỉ muốn , Nghê Lạc, em nên trưởng thành rồi.” Nghê Gia vững vàng nhìn vào đôi mắt đầy oán hận của cậu, ôn hòa mà mạnh mẽ , “Em nên nghĩ tới nhà họ Nghê và Hoa thị nhiều hơn, em là cháu trai duy nhất của toàn bộ gia tộc này. Sau này cả Hoa thị phải trông cả vào em. Dù em có hứng thú với lĩnh vực này, cũng mong em ít nhất có thể làm người đàn ông chính trực vẻ vang, có thể giữ hình tượng gia tộc mình với người ngoài”.

      Nghê Lạc sửng sốt, chưa có ai từng với cậu những câu này, cậu cũng chưa từng nghĩ đến những vấn đề này. Nghê Gia làm trái ý cậu đủ mọi chuyện, cậu rất ác cảm, cũng rất chán ghét, nhưng chẳng hiểu sao, mấy câu này lại khiến cậu nóng bừng cả mặt.

      Trong lòng cậu lại nhen nhóm chút xấu hổ xưa nay chưa từng có.

      Nghê Gia thấy mặt em trai mình dần đỏ lên, lúc mong chờ cậu có thể trả lời Nghê Lạc lại rút chân về, lướt qua người : “Tôi tìm Trương Hinh ”.

      Nghê Gia gần như muốn giẫm đạp cậu, con cá chịu ăn muối này!

      “Nghê Lạc, chúng ta đánh cược .” Nghê Gia hết cách, gọi cậu từ phía sau.

      Nghê Lạc dừng bước: “Gì hả?”.

      “Chị cược, nếu em chủ động liên hệ với Trương Hinh, tìm ta, nhận điện thoại của ta, trả lời tin nhắn, gặp mặt, đầy tháng, nhất định ta chủ động tìm em, có lẽ còn gây với em nữa.”

      Nghê Gia cong môi, “Tới lúc đó em thấy ta ngây thơ tốt đẹp như em tưởng tượng”.

      Kiếp trước nhân vật Trương Hinh này gây ra hồi phong ba bão táp, chẳng qua người tình của Nghê Lạc quá nhiều, Nghê Gia nhất thời nhớ ra. Nhưng bây giờ nắm chắc mười phần.

      Nghê Lạc nghiêng người, ngọn đèn trắng kéo bóng cậu dãn ra cao to khác thường, cậu liếc xéo : “Chị ưa ta đến thế sao?”.

      phải là vấn đề ưa hay ưa, mà là ta vốn phải người tốt.” Nghê Gia tự tin tươi cười, “Đừng xem thường trực giác của phụ nữ!”.

      “Tiền cược là gì?”

      Quả nhiên cậu chàng quan tâm cái này nhất, ban nãy bảo vệ Trương Hinh, chủ yếu là vì chọc tức Nghê Gia.

      “Nếu em thua, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời chị, chăm chỉ đến trường, chịu khó học quản lý. Nếu chị thua, chị nghe lời em, trả lại cho em tất cả tiền, nhà, cổ phiếu, xe, tài khoản chị cướp của em, thiếu xu.” Cuối cùng bỏ thêm câu, “Nhưng viên kim cương lấy về được nữa”.

      Nghê Lạc chút nghĩ ngợi: “Được”.

      Nghê Gia vừa lòng gật đầu, bổ sung thêm: “Đương nhiên, cho phép em giở trò trong lúc cược”.

      Nghê Lạc khinh thường nhìn cái, chị tin vào khí tiết của tôi ư? Song Nghê Gia cho rằng khí tiết của cậu vỡ nát từ đời nào rồi, vẫn nên dùng vật gì đó để trói buộc hơn, “Cấm lén lút nhắn tin gọi điện với Trương Hinh, bằng cả đời này cậu cứng được nữa đâu”.

      Nghê Lạc vất vả lắm mới có thể trấn tĩnh lại, giờ nghe câu này xong lại mém hộc máu, bà chị ơi đừng khẩu vị nặng thế được ? Tuy tôi với đám bạn cũng đủ thứ bậy bạ tục tĩu nhưng chị là chị ruột tôi! Tôi chịu thấu!

      Cậu lườm cái nữa: “Thế còn chị, nếu chị mua chuộc Trương Hinh sao?”.

      Nghê Gia nhún nhún vai, nhàn tản như : “Nếu chị mua chuộc Trương Hinh, cả đời chị biết sung sướng là gì!”.

      Sau khi về nhà, Nghê Gia tìm bà nội, kể cho bà nghe lượt tình hình ở buổi tiệc.

      Bà nội im lặng nghe hết, tỏ ý mà chỉ nở nụ cười: “Con nhóc này, ràng bà bảo cháu viết 150 triệu, cháu lại dám viết 250? Lần này nhà họ Việt bị cháu hại chết rồi”.

      Nghê Gia mỉm cười: “Cháu làm vậy chính là để mọi người biết, đồ của nhà họ Nghê ta quý giá chừng nào!”.

      “Hơn nữa, viên kim cương này là do mạng của người nhà họ Nghê đổi lấy”, giọng thấp dần, lộ ra đau thương mờ nhạt, “đồ có đắt tiền hơn nữa cũng quý bằng bình an của người thân”.

      Bà nội thoáng ngẩn ra, ngờ cháu thế. Nhưng dù gì bà cũng phải người dễ cảm động, chỉ nháy mắt chuyển ngay sang đề tài khác: “Cháu làm thế cũng tốt, cũng làm ông cụ nhà họ Việt thấy kiên cường của cháu”.

      Nghê Gia hiểu: “Gì ạ?”.

      Bà nội giải thích, lại hỏi ngược: “Cháu nhìn thấy cậu cháu trai theo cụ Việt chưa?”.

      “Bà là Việt Trạch?”

      Bà nội gật đầu: “Cháu thấy nó thế nào?”.

      Nghê Gia đỏ lựng mặt, khó khăn : “Bà, bà gì thế?”.

      Bà nội nhịn được cười: “Ta chỉ hỏi cháu thấy nó là người thế nào, hỏi cháu có thiện cảm với nó hay . Cháu cuống gì mà cuống?”.

      “Bà nội!” Nghê Gia lúng túng, mặt càng đỏ, ai bảo trước đó hai người còn bàn chuyện cưới xin chứ, nhất thời hiểu lầm cũng là chuyện có thể tha thứ được.

      Cuối cùng, Nghê Gia nghiêm túc lại, năng đâu ra đấy: “Nhìn tốt xấu, có cảm giác ta rất lạnh nhạt”.

      Bà nội lại cười, mang chút ý tứ sâu xa: “Muốn giấu được nhiều thứ, đương nhiên phải làm người khác nhìn ra được gì. thương trường, loại đối thủ này là đáng sợ nhất”.

      Nhưng Nghê Gia lại cảm thấy có gì ổn, chỉ nghiêng đầu: “Thế đừng làm đối thủ với ta nữa, làm đồng minh là được rồi ạ”.

      Trong mắt bà nội lóe lên tia sáng, biết câu này của Nghê Gia là vô tình hay cố ý, nhưng bình luận sâu thêm, chỉ sang chuyện khác:

      “Cháu bảo cụ Việt, người nhà chúng ta cố gắng thay đổi Hoa thị trong mười ba tháng, bà nghe thế thấy rất vui. Cháu tin có thể làm được như vậy sao?”

      “Có bà nội đây rồi, còn sợ gì nữa!” Nghê Gia kiên định gật đầu, “Những vấn đề tại của Hoa thị, cháu đều biết cả, nhưng cháu lại hiểu , cũng chưa chắc quản lý tốt được. Nên giờ cháu chỉ có thể dựa theo cách hiểu của cháu...”.

      sơ qua suy nghĩ của mình, “Sức sản xuất thiếu hụt, vậy mua thêm dây chuyền sản xuất. Tiền vốn ít, tìm cách vay ngân hàng hoặc trung tâm tài chính. Chảy máu chất xám, nâng cao phúc lợi và gian phát triển, nhân tiện tiến cử thêm nhân tài công nghệ cao nữa. Ừm, tạm thời cháu chỉ nghĩ được bấy nhiêu đây. Có điều...”, cắn môi, “nghĩ đơn giản, đến lúc thực cụ thể, nhất định gặp nhiều vấn đề cho mà xem”.

      Bà nội nghe thế gật đầu lia lịa, thở dài: “Những điều ‘đơn giản’ mà cháu , cũng chính là việc quan trọng của Hoa thị. Cháu có thể nghĩ ra những điều đó, bà rất vui rồi. Cháu đừng sợ, có thắc mắc gì cứ hỏi bà”.

      Nghê Gia giờ mới yên tâm nở nụ cười, cuối cùng còn thở dài khe khẽ: “Hy vọng thằng nhóc thối Nghê Lạc kia có thể hiểu ra nhanh chút”.

      Nhắc tới Nghê Lạc, khuôn mặt bà nội toát lên vẻ vui mừng: “Ta vừa thấy cháu đưa nó về, nó chưa từng về nhà trước 12 giờ đêm bao giờ cả. Đây là khởi đầu thuận lợi đấy”.

      Nghê Gia ra sức gật đầu, bày tỏ ý chí chiến đấu: “Cháu xem xét mấy việc cháu có thể làm rồi liệt kê đưa bà xem, bà phê chuẩn rồi, cháu mới yên tâm dũng cảm xung phong”. Bà nội cười xòa vỗ đầu : “Được, bà chờ đấy. À, cuối tuần rồi, cũng phải nhớ nghỉ ngơi ra ngoài thay đổi khí”.
      thuyt, AELITAParvarty thích bài này.

    4. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 13:

      Thứ hai, bảy giờ sáng, Nghê Gia rửa mặt chải đầu xong xuôi, chuẩn bị học, phát cửa phòng Nghê Lạc vẫn đóng im ỉm.

      hỏi Trương Lan: “Mẹ, Nghê Lạc dậy chưa?”.

      “Chưa đâu, hôm qua em chơi game đến gần sáng mới ngủ.”

      “Nhưng hôm nay nó phải học còn gì ạ?”

      “Thôi kệ, em cũng mệt rồi, mấy buổi học thôi mà, cũng có sao.”

      Nghê Gia còn gì để : “... Mẹ, sao mẹ có thể như thế?”.

      “Con vào gọi nó dậy!” xoay người vào phòng Nghê Lạc.

      Trương Lan ngăn lại, chỉ nhìn theo bóng Nghê Gia, thấy khoảng cách đủ xa để nghe thấy được nữa, thị mới cất giọng càng lúc càng : “Đừng , ban nãy mẹ có gọi câu mà nó sừng sộ lên...”.

      Trương Lan nhấc tách trà lên, tao nhã nhấp ngụm.

      Nửa khắc sau, trong phòng Nghê Lạc truyền ra tiếng kêu thảm thiết đứt gan đứt ruột.

      “A!!!!!!!!!!!!!!”

      Tay Trương Lan run lên, tách sứ va vào nhau lạch cạch, trà sữa trong tách đổ hết ra bàn. Thị hết hồn, vội vã chạy vào xem có chuyện gì.

      Trương Lan còn chưa kịp bước qua cửa, thấy Nghê Gia ra, cười tít mắt : “Mẹ, sao đâu, nó dậy rồi”. Chân phải của còn nhấc lên, nhởn nhơ vênh váo lắc lắc mắt cá.

      Trương Lan tin nổi, trong nhà này làm gì có ai gọi được Nghê Lạc dậy.

      Thị vội vàng xông vào xem, chỉ thấy cậu con cưng mặc độc cái quần lót túm chân lăn lộn dưới sàn, cả phòng ong ong tiếng kêu rên đau đớn của cậu chàng.

      Trương Lan trợn tròn mắt há hốc mồm, đặc biệt là khi bên ngoài còn truyền đến tiếng nhắc nhở chậm như rùa của Nghê Gia: “Nghê Lạc, mười lăm phút nhé”.

      Mười lăm phút sau...

      Nghê Lạc rửa mặt xong, ngậm miếng bánh bao ngủ gà ngủ gật bàn ăn.

      Trương Lan đau lòng, nguýt Nghê Gia cái: “Con cũng là, em con muốn ngủ ...”.

      “Mẹ, bọn con học đây.” Nghê Gia kéo luôn Nghê Lạc lên.

      Nghê Lạc buồn ngủ díp cả mắt, bực mình đẩy ra: “Hôm nay tôi xin nghỉ, đến trường”.

      “Nghỉ cái đầu cậu.” Nghê Gia lập tức nhảy lên, tay kẹp chặt cổ Nghê Lạc, độ cao của Nghê Lạc bị Nghê Gia chỉ mang giày bệt kéo từ mét tám mốt xuống còn mét sáu tám.

      Đầu cậu bị cánh tay mảnh dẻ của kẹp chặt, thể cựa quậy, cả người cong như con tôm khô bị khống chế lôi ra ngoài.

      “Nghê Gia chị bỏ tay ra!” Cổ cậu bị bóp nghẹt, hít thở được, bí bách bực bội.

      Nghê Gia véo cậu cái: “Lên xe rồi bỏ”.

      Nghê Lạc bị bắt ép lên xe như thế.

      Thoát khỏi kìm kẹp, Nghê Lạc liền bùng nổ: “Nghê Gia, chị đừng tưởng vũ lực có thể giải quyết được vấn đề. Cho dù tôi đến trường, chẳng lẽ chị định bám theo tôi mười tiếng ngày chắc?”.

      Nghê Gia nhìn phong cảnh lướt qua ô cửa xe, rằng. giờ chưa thể cho cậu biết, nộp đơn chuyển Nghê Lạc đến lớp thực nghiệm quân , quản lý theo hình thức quân đội, đến lúc đó...

      phải chú em muốn trốn, muốn bùng học là trốn, là bùng học được.

      Thôi, tin tức gây suy sụp tinh thần này, chờ cậu đến trường rồi tự mình từ từ khai quật vậy.

      Nghê Gia lén lút thay đổi thái độ, nhàng dỗ dành: “Nghê Lạc, chẳng phải lần trước chúng ta giao hẹn ở bãi đỗ xe rồi sao? Em phải chịu khó học hành”.

      Nghê Lạc thể tin nổi, khinh bỉ : “Chị tưởng tôi ngu giống chị à? Ngày hết hạn cá cược còn chưa đến, chị vẫn chưa thắng đâu”.

      Xem ra, thể coi cậu có chỉ số thông minh của trẻ em được.

      Đến trường, Nghê Lạc lúc nhảy xuống xe còn đóng sập cửa rầm cái.

      Nghê Gia xét thấy xung quanh có rất nhiều người, rồi lại nghĩ thọc gậy bánh xe cậu rồi, nên cố gắng nhịn cơn xúc động muốn đá lăn quay cậu em mình xuống.

      chỉ thế, còn cười nịnh đầm: “Nghê Lạc, học vui vẻ nhé”.

      Nghê Lạc bị nụ cười của làm cho méo cả mặt, xách cặp chạy nhanh như chớp.

      Nghê Gia nhìn theo bóng lưng dào dạt sức xuân của cậu, thở phào hơi, xoay người vào trường mình.

      Trường của Nghê Gia với Nghê Lạc ở sát cạnh nhau, cổng sau chỉ cách con ngõ , thư viện của hai trường lại ở cùng chỗ, chia làm hai khu đông – tây.

      Vì lí do này, các người đẹp của Học viện Nghệ thuật ngày nào cũng ở lì trong thư viện, nào cũng xúng xính xiêm áo giống như diễn thử trước ống kính vậy. Còn các đọc sách hay ngắm trai trường hàng xóm chẳng ai biết cả.

      Nghê Gia qua trạm báo, tình cờ nhìn thấy tên mình. “ gian bí mật ba ngày đạt mức doanh thu phòng vé hơn 200 triệu, Tần Cảnh và Nghê Gia của Học viện Vị Ương tạo ra thần thoại phim điện ảnh viễn tưởng về tình ”.

      Nghê Gia và Tần Cảnh từng hợp tác, bộ phim gian bí mật công chiếu cuối tuần trước là do Nghê Gia làm biên kịch.

      Bộ phim kể về đôi nam nữ xa lạ, lúc xuyên hai người có mối quan hệ vừa là đối thủ vừa là tình nhân khăng khít, sau này trở về thực, ma xui quỷ khiến thế nào mà hai người ở bên nhau.
      Nghê Gia hoàn toàn ngờ rằng, bộ phim khoa học viễn tưởng về tình lại có được danh tiếng và doanh thu phòng vé cao đến thế, càng ngờ mình lại có thể viết được tác phẩm vui buồn lẫn lộn làm người ta rung động thế này.

      Chẳng qua, kiếp trước, vấn đề thân phận đột ngột xảy đến làm Nghê Gia quên luôn cả vụ biên kịch này.

      mua tờ báo kia, ánh mắt chợt dừng lại ở tờ tạp chí khác, trang bìa là hai “chị em đẹp hơn hoa” Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi với tiêu đề “Hai thiên kim nhà họ Tống nắm tay đóng phim tình cảm đẫm nước mắt Em ở chốn thiên đường”.

      Nghê Gia chế nhạo, năng lực nắm bắt thông tin của truyền thông mạnh , Mạc Doãn Nhi cũng được coi là thiên kim nhà họ Tống rồi? Có điều, tiêu đề này làm người ta cảm thấy đây như phim đồng tính nữ.

      Nghê Gia từng thấy poster Em ở chốn thiên đường ở rạp chiếu phim, nam chính là ngôi sao nổi Giang Tinh Vũ, nữ chính là hai chị em thế hệ mới Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi. đọc qua giới thiệu, bộ phim kể về ba người thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, nam chính trong hai bạn, nhưng mắc bệnh hiểm nghèo, thế nên gửi gắm bạn trai mình cho bạn thân chăm sóc.

      Sau đó bạn thân và bạn trai đó ở bên nhau. Nhưng nam chính vừa xót xa bạn ở nơi thiên đường, lại vừa thương bạn giờ. Còn bạn thân, chàng này nhưng lại nhớ đến bạn tốt của mình.

      Kết cục, nam chính trong lần qua đường nhìn thấy loài cúc marguerite bạn cũ thích, chạy đến định mua, gặp tai nạn xe rồi qua đời.

      Nghê Gia quả thực còn sức đâu để chửi tục, nghĩ bụng muốn hỏi biên kịch kia: Rốt cuộc đồng chí muốn thể điều gì vậy?

      bước vào phòng học, trong phòng vốn ồn ào chợt lặng vài giây, đám Diêu Phi nhìn thấy ràng dè dặt hơn nhiều. Những ánh mắt hoặc ghen ghét, hoặc bất mãn, hoặc ngưỡng mộ, hoặc thân thiện của các bạn khác, đều ngoảnh mặt làm ngơ, tìm hàng ghế đầu tiên ngồi xuống.

      vừa mới ngồi xuống có điện thoại gọi đến, là Nghê Lạc.

      “Nghê Gia, chị lại tính toán hại tôi. Đưa tôi vào căn cứ Nam Sơn như nhà tù ấy, chị có lầm ? Chị muốn chết à?!!”.

      Nghê Gia ngồi trong phòng học, mặt mày tươi tắn: “Ừ, được, tạm biệt”.

      Quản lý theo hình thức khép kín, được sử dụng thiết bị điện tử, Nghê Lạc, người muốn chết là cậu đấy.

      cúp điện thoại, chuyển sang chế độ im lặng.

      Chỉ lát sau, mấy bạn học mồm năm miệng mười đến hỏi: “Nghê Gia, hôm qua tớ xem gian bí mật rồi, lời thoại vừa hài hước vừa sâu sắc. Cậu giỏi đấy”.

      “Đúng rồi, doanh thu phòng vé tốt thế, sau này có tiền thưởng chứ?”

      “Có điều giờ cậu là đại tiểu thư, chút tiền cỏn con ấy có là gì.”

      Nghê Gia thấy mấy nữ sinh này lắm chuyện theo cái nhìn của người hai mươi chín tuổi. Nhưng bây giờ là sinh viên đại học năm hai, mà tính nết mấy bạn này cũng tạm, phải dạng đầu óc mất cân bằng như Diêu Phi. Nghê Gia vẫn rất thân thiện trả lời các câu hỏi, tiện thể giới thiệu cho các vài quyển sách hay nâng cao khả năng ngôn ngữ.

      San San thở dài: “Hâm mộ cậu quá, kịch bản của bọn tớ đến giờ vẫn chưa được đạo diễn nào để ý, lo muốn chết!”.

      Nghê Gia an ủi: “Mới năm hai thôi mà, cứ từ từ, mình cũng chỉ ăn may thôi”.

      Quả thế , đạo diễn bình thường tìm sinh viên đại học viết kịch bản, còn người đầu tư cũng tìm đạo diễn ngồi ghế nhà trường quay phim.

      Tần Cảnh là trường hợp đặc biệt, tự bỏ tiền quay phim. Bởi chị vẫn là sinh viên nên kỳ thị biên kịch học. Chị và Nghê Gia vốn rất thân thiết, hơn nữa lúc Nghê Gia còn là nhóc nghèo là sinh viên giỏi của khoa Biên kịch rồi, chị đương nhiên để viết kịch bản.

      Kịch bản gian bí mật vốn được Nghê Gia viết khi còn nghèo kiết xác. Non nửa năm chuyển vào Nghê gia, còn tâm trí viết kịch bản tiếp nữa, suốt ngày chỉ nghĩ làm cách nào để gia đình vui vẻ, làm cách nào để mọi người ghét bỏ Mạc Doãn Nhi, làm cách nào để trút hết bất mãn, đáng sợ!

      Nghê Gia mở giáo trình ra, thầm nghĩ, kiếp này nhất định được từ bỏ ước mơ của mình, từ bỏ vì người khác lại càng đáng.

      nghiêm túc học hết tiết, tiếng chuông báo tan học vừa vang lên màn hình điện thoại cũng sáng, là Từ Hiền gọi.

      Dây chuyền sản xuất công nghệ cao của Hoa thị cần mở rộng, tại rất thiếu máy móc sản xuất. Trước kia Hoa thị đều trực tiếp hợp tác với công ty chế tạo máy của Đức, ủy thác họ sản xuất cho Hoa thị. Nhưng thời hạn hợp tác của công ty đó và Hoa thị chỉ có mười năm, giờ vừa lúc hết hạn hợp đồng. Có điều, Nghê Gia lại điều tra ra, công ty này sản xuất cho Hoa thị mười năm nay, năm ngoái có năm bộ bị trả hàng vì lỗi thời.

      Lúc kiểm tra biên bản, Nghê Gia cảm thấy rất lạ, thời gian sản xuất máy móc tự động hóa cỡ lớn này dùng năm làm đơn vị đo. Trước kia chuyên gia Đức đều ở Trung Quốc hai ba năm, năm ngoái lại chẳng hiểu tại sao bị đuổi , giống như Hoa thị nuốt lời vậy.

      Nghê Gia tạm thời có tâm trí đâu lo chuyện năm ngoái, giờ quan trọng là làm sao để cứu vãn vấn đề trước mắt.

      Chế tạo dây chuyền sản xuất cần ít nhất năm, Hoa thị thể đợi lâu như vậy, Nghê Gia bảo Từ Hiền liên hệ với công ty bên kia, Hoa thị đồng ý mua lại lần nữa với giá gốc.

      Nhưng công ty kia bị mua lại. Mà công ty mua lại đó chính là công ty trang thiết bị SIESS, trực thuộc Vận tải Việt thị.

      Sau khi báo cáo lại tình hình xong xuôi, Từ Hiền bỏ thêm câu: “Người quản lý SIESS của nhà họ Việt là Việt Trạch, thế nên...”.

      có thể mua được năm dây chuyền sản xuất kia hay , hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của Việt Trạch.

      Nghê Gia nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng lạnh nhạt của Việt Trạch, có chút gánh nặng tâm lý nào.

      Binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn. Kiếp này chỉ cần đưa được Nghê Lạc và Hoa thị trở về chính đạo, muốn làm gì cũng quyết tâm làm.

      Nhưng chàng Việt Trạch này hơi khó khăn.

      Nghê Gia vốn định đánh vào sở thích, nếu ta thích rượu vang, đào cho bằng được chai lâu năm; thích sưu tập xe, tặng ta con xe quý của Nghê Lạc; thích đẹp, đóng gói mấy đàn em đàn chị khoa Biểu diễn lại tặng ta.

      Nhưng Từ Hiền , điều tra được người này có ham mê gì.

      Nghê Gia cuống lên, thế ít nhất cũng phải điều tra ra xem ta hay đâu để tiện đến bao vây chặn đường, dùng tình làm người hiểu , lấy lý làm người động lòng, song vẫn có kết quả.

      Từ Hiền , gặp ta còn khó hơn gặp cụ Việt.

      Nghê Gia bó tay, định đến nhờ Tần Cảnh. Bọn họ là họ hàng, nhất định có cách liên lạc. Nhưng còn chưa mở miệng Tần Cảnh lại hỏi buổi chiều thứ sáu có muốn cưỡi ngựa , những người ở đó đều biết cả.

      Hình như Tần Cảnh muốn giúp hòa nhập với cuộc sống này nhanh hơn, Nghê Gia bèn nhận lời.

      Lần cưỡi ngựa này do Ninh Cẩm Hạo tổ chức, Nghê Gia nghĩ có lẽ gặp được Việt Trạch, nhưng sau khi tới trường đua ngựa, hơi bất ngờ.

      Mạc Doãn Nhi đến đây làm gì?

    5. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 14:

      Lúc bước vào phòng nghỉ của trường đua ngựa, Nghê Gia hơi căng thẳng. những tưởng gặp Ninh Cẩm Hạo, thế nhưng nhìn quanh vòng, có! Khoảnh khắc ấy, trong lòng biết là hụt hẫng hay nhõm.

      Kể ra , Nghê Gia của kiếp trước từng cảm tình với Ninh Cẩm Hạo.

      Ông nội Ninh Cẩm Hạo và Ninh Cẩm Niên là em ruột, chi bên ông nội Ninh Cẩm Niên vẫn phát triển đến bây giờ, trở thành người bên lề của gia tộc chính trị lâu đời họ Ninh mà trung tâm là chi bên ông nội Ninh Cẩm Hạo. Ninh Cẩm Hạo còn là cháu đích tôn nhà họ Ninh.

      Ninh Cẩm Hạo là người lạnh lùng nhất băng giá nhất trong giới này, còn Ninh Cẩm Niên lại trái ngược hoàn toàn, thanh lịch tao nhã phảng phất ý cười.

      Nghê Gia căm hận Ninh Cẩm Niên vạn người mê, nhưng lại có tình cảm với Ninh Cẩm Hạo như tủ lạnh.

      Chỉ đơn giản là vì, từng đưa cho chiếc khăn tay.

      Trong buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của kiếp trước, Ninh Cẩm Niên vốn nên nhảy điệu mở màn với Nghê Gia hoàn toàn bị Mạc Doãn Nhi thu hút, cướp mất điệu khiêu vũ mở màn của . Nghê Gia quen dùng dao dĩa, biết đặt bộ đồ ăn, cũng biết uống champagne, giày cao gót xiêu xiêu vẹo vẹo, biến thành trò cười.

      Lúc đứng mình bật khóc bên ngoài, giọng lạnh lùng kì lạ nhưng lại khiến thấy ấm áp rất lâu cất lên:

      “Ai làm buồn?”.

      ngước đôi mắt nhòe nhoẹt nước, nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tượng tạc, lạnh hơn đêm tối, song trong tay lại cầm chiếc khăn tay, im lặng chìa ra trước mặt .

      Khoảnh khắc đó mới đẹp làm sao, đến giờ hồi tưởng lại vẫn thấy ấm lòng.

      Thế nhưng, hôm nay ấy xuất , trái lại còn gặp phải Ninh Cẩm Niên, cả Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi thân thiết dính lấy nhau buôn chuyện. Là bạn thân rồi thành chị em, giờ lại cùng diễn phim điện ảnh có doanh thu cao, ngày nào cũng tuyên truyền cùng nhau, chị em tình thương mến thương như truyền thông quả ngoa.

      Khỏi cần nhìn cũng biết, Ninh Cẩm Hạo có lẽ có việc đột xuất tới được, nên giao lại vị trí chủ trì cho Ninh Cẩm Niên. ta đương nhiên mời bạn tin đồn Tống Nghiên Nhi đến, nàng mà tới Mạc Doãn Nhi nhất định cũng bám theo.

      Dù sao , em của Ninh Cẩm Hạo chẳng có ai là nhân vật vô danh tiểu tốt. Nơi có đàn ông, sao có thể có Mạc Doãn Nhi?

      Chỉ có điều, buổi gặp mặt hôm nay khá vắng, chỉ có Việt Trạch, Doãn Thiên Dã, và mấy chàng trai Nghê Gia quen. Ồ, có cả em ruột của Ninh Cẩm Niên, Ninh Cẩm Nguyệt?

      Đó là người tâm địa tàn nhẫn hiểm độc giống hệt Ninh Cẩm Niên.

      Nghê Gia cười nhạt, hôm nay vui rồi đây!

      Tần Cảnh trông thấy , vẫy tay từ xa: “Nghê Gia”.

      Những người khác đều nhìn lại, Nghê Gia mặc chiếc áo trắng in hoa kèm thắt lưng lụa, quần bó ống côn mài màu nhạt cùng đôi giày cao gót, tư thế cất bước chẳng khác gì người mẫu sàn catwalk.

      Mộ Dực Thần cười với Tần Cảnh: “Bạn chị đúng là mỹ nữ nhỉ!”.

      Cao Hàn cũng đùa theo: “Xin hãy giới thiệu!”.

      Mạc Doãn Nhi ngờ Nghê Gia đến, giờ lại nghe những chàng khác khen như thế bèn sinh lòng ghen tị. ả liếc nhìn Mộ Dực Thần, nảy ý muốn làm người đàn ông này phải quỳ dưới váy mình.

      Nhưng, ả nhịn, hôm nay còn nhiều hàng tốt.

      Việt Trạch kia có khí chất làm người ta chói mắt, Doãn Thiên Dã kia siêu dễ thương, siêu đáng xán lạn như vầng dương.

      Tuýp lạnh lùng như Việt Trạch làm kẻ khác thấy như bị khiêu chiến. Người này nắm giữ quyền hành, lặng lẽ khép kín, thâm sâu khó lường rất có sức hút.

      Còn tuýp vợ con đề huề như Doãn Thiên Dã cũng làm ả ngứa ngáy. ra bà xã Tần Cảnh của ta cũng nhờ vụ kết hôn chớp nhoáng này mà thành truyền thuyết của Vị Ương đấy chứ. Nếu truyền thuyết về nàng công chúa Lọ Lem bị phá hủy bởi tay Mạc Doãn Nhi ả, đôi uyên ương ai nấy đều hâm mộ phải chia tay vì ả, quả rất có cảm giác thành tựu!

      Chỉ tiếc, mục tiêu tại của ả là Ninh Cẩm Niên!

      Ả ghét Nghê Gia, ghét cả Tống Nghiên Nhi. Dựa vào đâu mà Tống Nghiên Nhi là đại tiểu thư nhà họ Tống, còn ả lại bị Nghê Gia chế nhạo vì thân thế mình, trở thành con dựa hơi nhà giàu trong mắt người ta?

      Tống Nghiên Nhi hưởng thụ vị trí chủ nhân nhà họ Tống hơn ả bao nhiêu năm rồi, ả vừa nghĩ tức tối, những thứ Tống Nghiên Nhi có, ả nhất định cũng phải có, nhất là đàn ông.

      Hơn nữa, trong buổi tiệc lần trước, Nghê Gia ràng có hứng thú với Ninh Cẩm Niên, ả nhất định phải có được người đàn ông này.

      Nghê Gia tới, ngồi vào giữa Tần Cảnh và Tống Nghiên Nhi.

      Tống Nghiên Nhi vừa thấy Nghê Gia sợ hiểu lầm mình cố tình lập , bèn túm tay Nghê Gia chắc như bạch tuộc, thân thiết giải thích: “Gia Gia, mình ngờ cậu biết cưỡi ngựa nên mới mời cậu đến, cậu đừng trách mình!”.

      sao!” Nghê Gia trả lời rất ngắn gọn, có hứng thú với kiểu xin-cậu-hiểu-cho này.

      Mạc Doãn Nhi hoàn toàn bật sang chế độ gặp-đàn-ông, tươi cười chân thành, năng mềm mỏng: “Nghê Gia, trước đây chắc cậu ít cưỡi ngựa lắm nhỉ! Lát nữa đừng sợ, ngựa là loài động vật rất ngoan hiền, thích được người ta cưỡi”.

      Nghê Gia gật gật đầu, chớp chớp mắt: “Ừ, Doãn Nhi cậu dịu dàng quá, vừa nhìn thấy cậu tôi cũng nghĩ ngay đến con ngựa ngoan hiền chờ được người ta cưỡi rồi, đáng lắm”.

      “Phụt!” Cả Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh cùng lúc sặc nước, những người khác đều cố nhịn cười. Mộ Dực Thần và Cao Hàn nín cười đến đỏ mặt, ngay cả Việt Trạch, trong đôi mắt lạnh lùng cũng thoáng ý cười.

      Nghê Gia hoàn toàn chỉ nhắc lại lời Mạc Doãn Nhi, lúc mới nghe thấy thấy sao, nhưng, ngẫm kĩ lại rất có ý.

      Mạc Doãn Nhi ngay lập tức mặt đỏ bừng, dám so sánh ả với ngựa, còn ả chờ được người ta cưỡi? Hạ lưu! Mà quan trọng là, hình như chính ả mới là người câu “rất thích được người ta cưỡi!”.

      Đúng là tự bôi gio trát trấu, sao ả ngờ nổi Nghê Gia bỗng nhiên chơi chữ với ả như thế chứ?

      Ai ở đây cũng nghe ra ý bóng gió đó, chỉ có Tống Nghiên Nhi nghĩ Nghê Gia lấy ôn nhu ngoan ngoãn của ngựa ra để so sánh, tốt quá còn gì. Hơn nữa, Nghê Gia ra câu này mặt biến sắc, ai mà nghĩ mỉa mai chứ!

      Mọi ở đây trừ Tống Nghiên Nhi ra, dựa vào trực giác của phụ nữ, đều cảm thấy phong cách yếu đuối để thu hút mắt đàn ông này của Mạc Doãn Nhi rất giả tạo. Mà Tần Cảnh từng thấy chế độ gặp-phụ-nữ của Mạc Doãn Nhi, ngay khi xung quanh còn đàn ông nữa ỉu xìu chẳng hé răng nửa lời, nên cũng chẳng có chút thiện cảm nào.

      Các chàng trai ở đây, trừ Ninh Cẩm Niên ra, phải thích Mạc Doãn Nhi, song mẫu người tinh ranh quỷ quái như Nghê Gia lại rất thú vị, nên cũng có ấn tượng xấu với .

      Ninh Cẩm Niên thấy Mạc Doãn Nhi chịu nhục, trong lòng thấy khó chịu, toan giúp ả trách móc Nghê Gia.

      Nghê Gia lại cho cơ hội mở miệng, nhìn thẳng về phía Việt Trạch: “ Việt, tôi nghe SIESS mua lại công ty trang thiết bị của Đức. Công ty đó có năm bộ dây chuyền sản xuất F9A3 Hoa thị trả lại, giờ tôi muốn mua lại chúng với giá gốc, thấy được ?”.

      Việt Trạch ngoái đầu lại, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ phủ vầng sáng lên mái tóc ngắn lòa xòa khiến người ta nhìn đôi mắt . chìm trong ánh mặt trời ấm áp, toàn thân toát ra vẻ tĩnh lặng, chỉ chữ:

      “Ồ!”

      Nghê Gia biết gì nữa!

      Nếu muốn làm màu, “được” và “” cũng là chữ cả mà!

      Nghê Gia cố dằn vô số các em lạc đà Nam MỹThiên kim đại chiến rong ruổi trong đầu xuống, hỏi rất hiền hòa: “‘Ồ!’ là được hay thế?”.

      Thiên kim đại chiến Lạc đà Nam Mỹ, còn có tên là Thảo nê mã, đọc chệch nghe giống câu chửi bậy

      Việt Trạch liếc nhìn cái, hết sức bình thản, nhưng lại cực bỉ ổi bám theo cấu trúc câu hỏi của : “‘Ồ!’ là nửa được nửa đó”.

      Đây mà là Nghê Lạc trăm phần trăm đánh cho nó bầm dập, đến mẹ cũng nhận ra rồi.

      Nghê Gia: “ Việt, dây chuyền máy móc này được chế tạo theo cầu của Hoa thị. tại Hoa thị muốn mua lại, phía các cũng có lợi, bỏ tiếc, mà cứ để như thế, phí bảo dưỡng cũng tốn kha khá”.

      Việt Trạch dùng ánh mắt đầy ý lướt qua , nhìn sang người khác: “Tôi chỉ cân nhắc, bán cho ai lời hơn?”.

      Nghê Gia ngây người.

      Bên cạnh vang lên giọng hờn dỗi, mềm mượt như tơ: “Mình việc này với Việt trước mà, Nghê Gia, cậu phải xếp hàng đó”.

      Nghê Gia quay đầu lại, lạnh lùng liếc ả: “Giọng cậu êm ái quá nhỉ. Nhưng phụ nữ chuyện với đàn ông phải ý tứ, tránh người ta hiểu lầm là quan hệ mèo mả gà đồng”.

      Trong phòng lặng ngắt như tờ.

      Ngay cả Mộ Dực Thần hay hi hi ha ha cũng thấy lông tóc dựng đứng, này đúng là miệng lưỡi sắc sảo . Việt Trạch khẽ nhếch môi, ý vị sâu xa liếc nhìn Nghê Gia.

      Mạc Doãn Nhi đơ lưỡi cứng họng, nên lời, muốn rặn nước mắt ra mà rặn nổi, suýt tức chết.

      Tống Nghiên Nhi đỏ mặt, khẽ kéo Nghê Gia, : “Gia Gia, Doãn Nhi cũng vì mình mới giúp nhà họ Ninh mua được bộ máy móc đó, cậu đừng làm khó em ấy”.

      Nghê Gia siết nắm đấm, con khốn Mạc Doãn Nhi này.

      Mạc Doãn Nhi biết thừa dây chuyền sản xuất đó là nòng cốt của Hoa thị, biết thừa công ty dự trữ năng lượng trực thuộc KARNER nhà họ Ninh là đối thủ cạnh tranh của Hoa thị, ả lại chuyện bí mật này cho Ninh Cẩm Niên, còn giúp nhà họ Ninh cướp bộ dây chuyền nữa.

      đánh giá ả quá thấp, ngờ chúng dính nhau như sam nhanh thế!

      rất tức giận, thế Ninh Cẩm Niên thấy Mạc Doãn Nhi tủi thân đau lòng như sắp khóc còn trầm giọng chất vấn Nghê Gia: “ Nghê Gia, tôi nghĩ tuy được dạy dỗ tốt mười tám năm qua, song cũng đến mức ra những lời chói tai như thế”.

      Nghê Gia dành cho cái nhìn khinh miệt: “ tôi được dạy dỗ tốt, là sỉ nhục mẹ đẻ Mạc Mặc của Mạc Doãn Nhi đấy”.

      Ninh Cẩm Niên á khẩu, vội vàng xin lỗi Mạc Doãn Nhi. ả nhanh nhảu lắc đầu sao cả, ra ả đâu quan tâm người khác coi Mạc Mặc thế nào. Ả chỉ buồn vì liên lụy đến Ninh Cẩm Niên thôi, thoáng cái nước mắt rỏ tong tỏng.

      Ninh Cẩm Niên thấy Mạc Doãn Nhi như thể chịu trăm nghìn uất ức mà rơi lệ, càng sôi gan ứa máu: “Doãn Nhi ngây thơ như thế, sao lúc nào cũng nhằm vào ấy?”.

      Mặt Nghê Gia lạnh tanh trong nháy mắt, nhìn Ninh Cẩm Niên nữa. Đôi mắt sáng quắc rọi thẳng vào Mạc Doãn Nhi khóc như hoa lê chịu mưa, giọng ác lạnh như từng vệt roi:

      Mạc Doãn Nhi ngây thơ ạ, nhà họ Nghê nuôi mười tám năm ròng, cho giáo dục tốt như thế. Bởi vậy nên vừa quay lưng tiết lộ bí mật kinh doanh của Hoa thị nhà họ Nghê cho đối thủ cạnh tranh nhà họ Ninh, còn muốn giúp nhà họ Ninh cướp dây chuyền sản xuất cốt yếu của Hoa thị. ngây thơ quá nhỉ.”

      Câu này như cái tát giáng thẳng vào mặt Mạc Doãn Nhi.

      Tôi được dạy dỗ tốt, nhưng ít ra tôi phản bội gia tộc mình.

      ả ngây thơ đấy, nhưng ả lại nham hiểm tiết lộ bí mật quan trọng hàng đầu của gia tộc từng nuôi dưỡng mình cho đối thủ cạnh tranh!

      Mạc Doãn Nhi nhục nhã đến nỗi ngẩng được đầu lên, ngay cả Tống Nghiên Nhi mù kinh doanh cũng cảm thấy hình như có gì ổn.

      Những người khác suýt bị bầu khí lạnh lẽo đóng thành băng!

      Chúng tôi chỉ muốn đến cưỡi ngựa thôi mà!
      noair, Phong nguyet, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :