1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Thanks lylyPhương My

      Chương 7: Thích ứng cuộc sống
      Edit: Lam Nguyệt (hana_chan)

      [​IMG]

      Lần này sau khi Thái tử phi khỏi bệnh, mọi người trong Dục Khánh cung đều cảm thấy Thái tử phi thay đổi.

      Nàng còn cả ngày hỏi han hành tung Thái tử, dây dưa Thái tử, cũng lại thay đổi phương pháp chèn ép Ngô sườn phi, mà vừa có thời gian liền chạy đến Từ Ninh cung, hết lòng hết dạ làm tròn chữ hiếu với Thái hậu ở Từ Ninh cung, khiến cho bà ngày ngày thoải mái, tâm tình tốt lên.

      Từ Từ Ninh Cung trở về liền quay sang quản lý cung vụ, xử lý các việc vặt phức tạp còn trong Dục Kháng cung. Với thủ đoạn cao siêu, mắt nhìn người có lẽ khác xa so với lẽ thường nhưng lại tự tạo thành hệ thống, nàng thường thường có thể thu được kết quả ngoài sức tưởng tượng.

      Chỉ với năm ngày ngắn ngủn, Dục Khánh cung trước kia bị Thái tử phi làm cho chướng khí mù mịt nay gọn gàng ngăn nắp trở lại.

      Thái tử có ý định bắt lỗi nàng, nhưng quan sát vài ngày, thừa nhận cũng được, Âu Dương Tuệ Như tại khác xa so với ngày xưa, chẳng những tính tình ổn trọng, liền thủ đoạn cũng cao minh ít, quản lý cung vụ thành thạo. Càng khó hơn, nàng coi như để tâm đến nữa, rốt cuộc đến chỗ dây dưa, có thời gian liền Từ Ninh cung làm bạn với Thái Hậu, vừa đến là ngồi nửa ngày.

      thay đổi này của nàng đúng như kỳ vọng của Thái tử. Có người nguyện ý ngoan ngoãn làm thê tử danh nghĩa của , giúp quản lý hậu viện, còn toàn tâm toàn ý tẫn hiếu thay , chuyện tiện nghi như vậy, đâu mà tìm chứ? Thái tử qua quá trình khảo sát, khá vừa lòng với Âu Dương Tuệ Như, cũng từ bỏ tâm tư muốn cướp cung quyền trong tay nàng giao cho Ngô thị.

      Như thế liền khổ Ngô thị. Thái tử giúp nàng đoạt quyền, trong lòng nàng oán giận, mỗi ngày đều đến cửa, khiêu khích cả trong lẫn ngoài ánh sáng.

      Nhưng Âu Dương Tuệ Như căn bản quan tâm nàng, toàn coi như nàng tồn tại, vô luận nàng cái gì, làm cái gì, đều thể khiến cho Âu Dương Tuệ Như tức giận, thậm chí trong lúc lơ đãng, Ngô thị thỉnh thoảng phát , đối phương dùng loại ánh mắt thương hạ, cười như cười nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy chính mình ở trước mặt đối phương giống như tên hề nhảy múa.

      Ngô thị cũng là người thông minh, biết thủ đoạn của mình bị nhìn thấu, lại đến chỗ Thái tử phi cũng chả chiếm được lợi ích tốt gì, chọc giận đối phương khéo còn bị chỉnh cho trận. Dù sao, nay Dục Khánh cung là thiên hạ của Thái tử phi. Nàng có quyền, có thân phận, có địa vị, còn có ngọn núi vững chắc để dựa vào, duy nhất có chính là sủng ái của Thái tử. Nhưng sinh tồn ở trong cung, sủng ái của Thái tử so với quyền thế địa vị của Thái tử phi tính cái gì? Nhằm nhò gì chứ!

      Chính mình ép buộc mình mấy ngày, Ngô thị cuối cùng cũng hiểu, đối với Âu Dương Tuệ Như cũng cung kính hơn, thành thành ở Dục Khánh cung làm sườn phi của nàng, dám xa cầu những thứ thuộc về nàng nữa.

      Ngô thị gây nữa, cuộc sống của Âu Dương Tuệ Như ở Dục Khánh cung lập tức thanh tĩnh hẳn. Người ta thích ép buộc, nàng chỉ nhìn, cũng quan tâm, ép buộc, với nàng cũng có ảnh hưởng gì, chính là cảm thấy, đột nhiên giống như thiếu thứ gì đó trong cuộc sống, trách sao thú vị , vì thế càng thêm chịu khó chạy Từ Ninh cung.

      Từ Ninh cung là trong những cung náo nhiệt nhất trong chốn hậu cung này. Trừ bỏ thỉnh an, nhóm tần phi nếu có thời gian, đều thích Từ Ninh cung thăm Thái hậu, bồi lão nhân gia người giết thời gian.

      Bởi vì Thế Tông quá chú trọng nữ sắc, các nàng dù có tranh thủ tình cảm thế nào, Thế Tông cũng để vào mắt, cũng đối xử quá đặc biệt với ai, chỉ có khi các nàng Từ Ninh cung thỉnh an, ngẫu nhiên khiến cho Thái hậu vui, Thế Tông mới lộ ra khuôn mặt tươi cười với các nàng.

      Có thể suy ra vì đường cong cứu nước*, đám nữ nhân này dồn rất nhiều tinh lực lên người Thái hậu. Nhưng mà tuy Thái hậu hết lòng tin theo tôn giáo, cũng phải là kẻ ngốc, ai tình với bà, ai giả ý với bà, trong lòng bà rất , vì thế đối với những nữ nhân dụng tâm kín đáo* này, thái độ của bà luôn luôn thản nhiên, ít khi cười.

      (đường cong cứu nước*: có thể hiểu như tranh thủ tình cảm, bảo vệ địa vị, aiz, ràng hiểu nhưng sao đc . Bạn nào hiểu kỹ hơn giúp mình nha^^)

      (dụng tâm kín đáo*:có dụng ý khác; có ý khác; có dụng ý xấu; có dã tâm)

      Đương nhiên, trong nhóm người nay tuyệt bao gồm Âu Dương Tuệ Như. Âu Dương Tuệ Như trước kia tuy rằng điêu ngoa, nhưng rất hiếu thuận, tận tâm với Thái hậu, Thái hậu đương nhiên thích. Âu Dương Tuệ Như tại, đối với Thái Hậu còn thân hơn so với bà nội ruột của mình, bản lĩnh khôi hài thay đổi từng ngày, trùng lặp hình thức, Thái hậu càng thêm thích, tưởng chừng như vừa nhìn thấy nàng liền vui rồi.

      Vì vậy, Thế Tông càng thêm vừa lòng với Âu Dương Tuệ Như, số lần gặp khi thỉnh an cùng nhiều thêm, thái độ khi gặp nàng càng thêm bình dị gần gũi ít có, vẻ mặt ôn hoà, khiến cho đám tần phi cùng các Hoàng tử phi khác nhìn mà hâm mộ, ghen tị, thầm hận trong lòng.

      Âu Dương Tuệ Như biết chính mình trêu chọc ánh mắt người khác, nhưng người khác nghĩ gì liên quan gì đến nàng chứ? Nàng chỉ cần bảo vệ tính mạng bé của mình là tốt rồi, thường ngày nên làm như thế nào vẫn nên làm như thế, nên ôm đùi* tuyệt buông ra. Theo giúp Thái Hậu chuyện phiếm, dần dần phát triển đến ngay cả khi Thái hậu cầu nguyện niệm kinh, nàng cũng tấc rời theo.

      (ôm đùi*: cách thay cho nịnh bợ ấy)

      Thái Hậu lòng tin tưởng Tát Mãn giáo, Tát Mãn giáo được chỉ định là quốc giáo của Đại Kim trước khi tiến vào Trung Nguyên, hầu như mỗi tộc nhân Nữ Chân đều tin theo Tát Mãn. Địa vị của pháp sư Tát Mãn trong tộc rất cao, mà nhà mẹ của Thái hậu lại là thế gia pháp sư. Thái hậu khi trẻ, thậm chí từng đảm nhiệm chức vụ vu nữ* Tát Mãn, uy tín trong tộc nhân rất cao.

      (vu nữ*: thánh nữ,gẫn như nữ pháp sư)

      tại, bà lớn tuổi, ỷ lại tôn giáo tín ngưỡng những năm gần đây càng thêm sâu, mỗi ngày ước chừng để ra hai canh giờ* cầu nguyện.

      (hai canh giờ=4 tiếng theo VN)

      Lấy lòng người tự nhiên muốn lấy lòng đến gốc ngọn. Thái hậu tin giáo, Âu Dương Tuệ Như cũng phải tin theo mới có thể càng kéo gần khoảng cách với Thái hậu. Trước kia nàng theo thuyết vô thần*, theo tôn giáo tín ngưỡng, nay nàng đều chết mà sống lại, vì bảo toàn mạng sống, bảo nàng tin cái gì nàng cũng đều nguyện ý.

      (thuyết vô thần*: hay chủ nghĩa vô thần (tiếng : atheism), theo nghĩa rộng nhất, là có mặt của niềm tin vào tồn tại của thần thánh)


      Tát Mãn giáo có giáo lí thành văn, kinh văn chú ngữ đều dựa vào truyền tai nhau mà ghi lại, ngoài việc cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, còn rất khó phân biệt.

      Âu Dương Tuệ Như kiên trì xem xong kinh văn thô sơ này, nắm bắt được bảy, tám phần tinh thần Tát Mãn giáo, lại kết hợp với lý giải về tôn giáo của người đại, cùng Thái hậu thảo luận giáo lí, ngẫu nhiên còn có thể ra chút lý luận tôn giáo khiến người ta cảm thấy mới lạ, khiến cho Thái hậu càng thêm vừa lòng với nàng, thẳng đến thương nàng tận trong xương cốt.

      Bề ngoài Âu Dương Tuệ Như tiếp nhận giáo lý Tát Mãn giáo thực nhàng, kỳ bên trong, nàng bị bộ kinh vắn Tát Mãn này tra tấn quá mức, khi niệm kinh thường thường niệm đến muốn phun máu.

      Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến Giang Ánh Nguyệt có thể để học thuộc ba trăm bộ kinh văn Tát Mãn, ăn đĩnh đạc giải thích Tãn Mãn giáo, chiếm được ưu ái của Thái hậu, từ đó ôm đùi Thái hậu, nàng lại mạnh mẽ nuốt xuống ngụm máu tươi này, chuyển bi phẫn thành động lực, càng thêm ra sức niệm.

      Thời gian lâu, nàng lại có chút hiểu được, tâm trí càng thêm kiên định, quanh thân tản ra loại khí trầm tĩnh, khiến mọi người tự nhiên mà muốn thân cận với nàng.

      Thái Hậu thấy, thầm gật đầu, đoán đứa này là người có linh tâm tuệ chất, đáng tiếc tuổi lớn, bằng bà nhất định đem nàng bồi dưỡng thành vu nữ.

      Ngày này, theo Thái hậu niệm kinh xong, Âu Dương Tuệ Như muốn về Dục Khánh cung nghỉ tạm, bỗng nhiên có vài vị khách mời mà đến Từ Ninh cung.

      Thái giám thông bẩm: Nguyên phi cùng Nhu phi cầu kiến, còn mang theo con dâu nhà mình, Thành vương phi cùng Vệ vương phi.

      Con nối dòng của Thế Tông nhiều, đến nay chỉ có bốn con trai, hai con . Hai con xa gả hòa thân. Đại hoàng tử Thuận vương do Thục phi qua đời sinh ra, dũng mãnh thiện chiến, nhưng bị khuyết tật khi chinh chiến, tự thỉnh biên cương, rời xa trung tâm quyền lực ở thượng kinh.

      Tứ hoàng tử Thành vương do Nguyên phi sinh, năng lực xuất sắc hơn so với Thái tử, đảm nhận chức vị quan trọng trong triều. Nhưng đáng tiếc là con thứ, ấn theo quốc luật Đại Kim, có tư cách kế thừa quốc vị.

      Thất hoàng tử Vệ vương do Nhu phi sinh, ham mê tửu sắc, ngu muội vô năng, có chí lớn, mỗi ngày đều sống cách ngốc ngốc lý tưởng.

      Hai vương năng lực kém quá lớn, nhưng cưới Vương phi lại đều là nhân vật lợi hại.

      Ban đầu Âu Dương Tuệ Như quý vì Thái tử phi, nhưng làm việc hoang đường, lại được Thái tử sủng ái, nàng từ ba tháng đại hôn đến nay ngừng gặp rắc rối, Thế Tông toát ra ý bất mãn với nàng.

      Chỉ bằng đầu óc bình thường kia của nàng, hai Vương phi căn bản đem nàng để vào mắt. Nhưng lần này, sau khi nàng khỏi bệnh nặng giống như thay đổi thành người khác vậy, tuy rằng vẫn được Thái tử sủng ái như trước, nhưng trong đoạn thời gian đó, nàng lại dễ dàng đoạt lại cung quyền Dục Khánh cung, sau lưng lại có Thái Hậu làm chỗ dựa, ngay cả Thế Tông đều dần dần vài phần kính trọng với nàng.

      Cái này khiến cho hai Vương phi ngồi yên, vội vã đến tìm hiểu hư thực.

      Trong suy nghĩ của các nàng, Âu Dương Tuệ Như có thể là trói buộc của Thái tử, nhưng tuyệt đối thể là trợ lực cho Thái tử. Âu Dương Tuệ Như đắc thế, được lợi trực tiếp chính là Thái tử, đây là việc các nàng chịu được. Tất cả cũng chỉ vì vị trí quan sát chúng sinh Kim Loan điện kia.

      Vệ vương có tâm tư tranh vị hay , tạm thời còn nhìn ra, nhưng Thành vương mấy năm gần đây cũng thể ràng việc tranh vị với Thái tử.

      Tộc quy Nữ Chân quy định, chỉ có con trai trưởng được quyền thừa hưởng gia sản, con thứ cùng con vợ kế đến tuổi trưởng thành ra ở riêng. Tộc Nữ Chân sau khi thành lập Đại Kim, quốc luật Đại Kim tiếp tục sử dụng bộ tộc quy này, gần trăm năm nay có người phá vỡ.

      Nhưng đến thế hệ Thế Tông, quốc lực Đại Kim ngày càng cường thịnh, rốt cục áp quá chính quốc Đại Chu trước kia, chiếm lấy Đại Chu. Quyền lực càng lớn, dục vọng của con người lại càng mạnh. Vùng đất đai giàu có bao la này do ai làm chủ? Ai đến nắm giữ sinh tử người trong thiên hạ? Vì thế đám Hoàng tử của Thái tổ hoàng đế triển khai hồi tranh đoạt tàn khốc.

      Thế Tông hoàng đế phải con trai trưởng, có quyền kế thừa, nhưng dũng mãnh thiện chiến, năng lực xuất sắc, hơn xa Hoàng tử khác, lại có dã tâm xưng đế cùng thủ đoạn. Thừa dịp Thái tổ bệnh nặng hấp hối, dẫn thân binh của mình khống chế toàn bộ hoàng thành, giết chết hai vị con trai trưởng có tư cách kế vị, tùy tùng hai người đấy cũng bị tàn sát còn ai. Huynh đệ khác thuận theo liền ban thưởng vương vị nhàn tản, xa dời thượng kinh, thuận theo, liền giam lỏng, suốt đời thấy ánh mặt trời, rốt cục dựa vào thủ đoạn thiết huyết ổn định ngồi hoàng vị cao nhất này.

      Có tiền lệ của Thế Tông làm tấm gương, đồng dạng có dã tâm lại có thủ đoạn, vài lần chiến trường còn lập được kỳ công, danh vọng cao trong triều, Thành vương liền động tâm tư.

      Cái gọi là vợ chồng đồng tâm, Thành vương phi đối vị trí Thái tử phi cũng mơ ước lâu. Hành vi Âu Dương Tuệ Như càng phóng túng, càng hoang đường, nàng liền càng cao hứng.

      Vì ham muốn cá nhân trong lòng, nàng giả vờ thân cận, sau khi đối phương tín nhiệm, giựt giây đối phương làm ra chuyện càng thêm hoang đường, chỉ hy vọng nàng tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa, đem ngai vàng Thái tử của Hoàn Nhan Cảnh kéo xuống, khiến cho Thành vương đoạt được.

      Nhưng Âu Dương Tuệ Như vừa bệnh, nửa tháng gặp, người liền thay đổi. Nàng bây giờ, ai có thể dễ dàng nắm trong tay, đùa bỡn thủ đoạn?

      Thành vương phi nghe được tin tức từ chỗ Nguyên phi liền kinh hãi, lập tức lôi kéo Vệ vương phi, vội vã chạy đến Từ Ninh cung, thầm nghĩ muốn tận mắt chứng kiến chút, đến tột cùng lời đồn là hay giả.
      minhminhle, ktrang4893, PHUONGLINH87^^5 others thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      hừ. trình gì mà đòi vượt mặt chị chứ, riêng vấn đề đóng kịch ko ai qua nổi chị rồi.hahaha
      thanks nàng nhá,cố lên.:)

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      truyện này iu chết nữ 9 mấy mụ này tg? vượt mặt chị á k có cửa đâu............:058::058::058::058::058:
      nàng ơi đến bao h HT ms có tc vs chị thế chờ aaaaaaa:2::2::2::2::2one::012::012::012::012:

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      @quỳnhpinkycòn lâu lắm nàng ơi, tình cảm đến cách tự nhiên, đến khi nhận ra chẳng cách nào kiềm chế nổi.
      lyly thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 8: Tín ngưỡng tôn giáo
      Edit: Lam Nguyệt (hana_chan)
      [​IMG]
      Nghe đồn có khi khi giả, lúc nhìn thấy bộ dáng rạng rỡ, tràn đầy sức sống của Âu Dương Tuệ Như, hai mắt trong trẻo có thần, trong lòng Thành vương phi liền có phán đoán mơ hồ, tâm đột nhiên bất ổn.

      “Tứ hoàng tẩu sao vậy? Cứ nhìn chằm chằm vào Tuệ Như, mặt Tuệ Như dính gì sao?”

      Mấy người chào hỏi nhau xong, ngồi xuống vây quanh Thái hậu, Âu Dương Tuệ Như cười vui vẻ hỏi Thành vương phi nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ mặt quỷ dị, bên hỏi bên nghi hoặc lấy tay chạm hai má trơn bóng như ngọc của mình.

      Kinh ngạc, thất vọng, ghen ghét, tất cả cảm xúc này trong mắt Thành vương phi sao thoát được đôi mắt Âu Dương Tuệ Như. Chỉ lần đối mặt, trong lòng nàng dựng lên ranh giới phòng vệ đối với người này.

      Âu Dương Tuệ Như vừa hỏi, tất cả mọi người liền nhìn về phía Thành vương phi, quả nhiên thấy nàng biểu tình cứng ngắc, thể thất thố.

      Thái hậu lời nào, chỉ hơi nhíu mày. Nguyên phi thấy thế, thầm liếc Thành vương phi cái. Cùng theo là Nhu phi cùng Vệ vương phi đều rũ mắt xuống, che giấu trào phúng trong mắt.

      “Sao lại có gì bẩn được chứ. Chỉ là thấy muội muội hôm nay trang điểm khác trước, xinh đẹp hơn, ta bị mê hoặc, nhất thời quên dời mắt.” Thành vương phi nhanh chóng thu hồi cảm xúc cẩn thận lộ ra ngoài, chuyển sang khen tặng Âu Dương Tuệ Như.

      Phản ứng rất nhanh! Thầm khen ngợi năng lực ứng biến của Thành vương phi, Âu Dương Tuệ Như nhợt nhạt cười, hào phóng trả lời: “Tứ hoàng tẩu khen nhầm rồi.” Dừng chút, lại chân thành tiếp lời, “Tứ hoàng tẩu khí chất quý phái lộng lẫy, trang điểm vẫn đẹp, Tuệ Như làm sao so được với tẩu?”

      Thấy Âu Dương Tuệ Như biểu tình hời hợt, thái độ trầm ổn, cũng vênh váo đắc ý vì bị thổi phồng như xưa, còn có thể chút lời khéo léo hợp lòng người theo hoàn cảnh, thuần thục khéo léo sử dụng thủ đoạn đưa đẩy, đạt tiêu chuẩn Thái tử phi, tâm Thành vương phi lại co rút, đầu óc rối rắm, thể nghĩ ra câu nào phù hợp để đáp lại, chỉ có thể cứng ngắc cười cười.

      Vệ vương phi cũng nghĩ Âu Dương Tuệ Như có thể biểu tao nhã khéo léo như vậy, khác ngày xưa trời vực, liền mang ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

      Mặc cho hai người kia ngầm đánh giá mấy lần, Âu Dương Tuệ Như cầm chén trà trong tay, uống cách chậm rãi, biểu tình thanh thản. Nhìn , nhìn , chẳng lẽ các ngươi là phù thủy, có thể nhìn thấu thay đổi trong tâm hồn tỷ sao?

      “Sao có thể tán dương nhau vậy, cũng biết e lệ à? là, hai đứa trẻ này.” Khá hài lòng với ứng đối của Âu Dương Tuệ Như, Thái hậu cười ra tiếng hoà giải hai người.

      Vợ chồng Thành vương mang tâm tư gì, bà biết. Chuyện triều chính bà mặc kệ, tùy lão tứ muốn làm gì làm. Thành vương phi trước kia tính kế với Âu Dương Tuệ Như, bà xem ở trong mắt, nghĩ quản, cũng muốn quản. phải đau lòng, chính là để đứa này té ngã, như thế nào dạy nàng cách đứng lên đây? Sinh tồn ở chốn hậu cung này, chung quy cũng phải ngã đau lần mới có thể trưởng thành được, đứa này phải hôm nay cũng trưởng thành lên nhiều sao?

      Thấy Thái hậu hoà giải, ba người khác hùa theo tình thế, vội vàng mấy câu trêu đùa, khí trở nên vui vẻ hơn.

      Mấy người qua lại mục đích, bỗng nhiên liền tới chuyện Âu Dương Tuệ Như mỗi ngày đều đến cầu nguyện cùng Thái hậu.

      Con cháu trong nhà có chỗ nào tốt, người làm tổ mẫu (bà nội, bà ngoại) thường mang ra khoe khoang với mọi người chút, Thái hậu cũng tránh được thông tục này. đến đây, bà cười tủm tỉm khen : “Tiểu Như hiếu thuận, ngày ngày cùng ai gia niệm (đọc, đây mình để niệm cho hợp, giống như tụng kinh niệm phật ấy) mấy lời cầu khẩn buồn tẻ cũng ngại buồn chán. Thêm nữa nàng chỉ thoáng xem qua mấy bản kinh văn, lại có thể đem giáo lí Tát Mãn giáo trình bày thập phần thông thạo, rất có tuệ căn. Nếu như lúc trẻ tư chất ai gia tốt như vậy, vị trí đại vu sư cũng đến phiên đệ đệ ai gia đảm đương đâu!”

      Thái hậu xong, Âu Dương Tuệ Như có phản ứng đặc biệt gì, nhưng bốn người cùng , trong lòng lại giống như ngũ vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn) tạp trần, cũng biết là tư vị gì.

      Thời điểm Thái hậu cầu nguyện, coi trọng nhất là tâm hồn yên ổn, cũng cho phép có người ở bên quấy rầy. Trước kia, vì muốn lấy lòng bà, mấy người cũng từng đưa ra thỉnh cầu muốn bồi bà cầu nguyện, đều bị bà cự tuyệt chút khách khí, thẳng các nàng tâm tư thuần khiết, có tuệ căn, để các nàng theo làm bẩn tế đàn của bà.

      Cự tuyệt thẳng thừng, vô cùng cay nghiệt, đau đớn tâm hồn biết bao, làm cho các nàng khó chịu thời gian dài. Sao có thể nghĩ được, đến lượt Âu Dương Tuệ Như, vô cùng đơn giản liền phá lệ, còn đánh giá nàng cao như thế, trong lòng bốn người nảy sinh ghen tị, nhanh như thủy triều, như sắp chọc phá lòng các nàng.

      “Ngày trước, nô tì từng nghe phu quân , phụ hoàng muốn lập Tát Mãn giáo làm quốc giáo, thay thế Phật giáo của tiền triều, cũng khống chế Phật giáo lưu truyền trong dân gian, Âu Dương thừa tướng lúc đấy tỏ vẻ phản đối, thẳng địa vị quốc giáo của Phật giáo thể dao động, càng thể tăng cường chèn ép. Thừa tướng ủng hộ Phật giáo như thế, chắc là tín đồ thành kính của Phật giáo, muội muội nay theo Hoàng tổ mẫu hết lòng tin theo Tát Mãn, tín ngưỡng của hai cha con ngược lại nhau như thế, cũng chuyện cổ quái. Thử hỏi muội muội, muội cảm thấy Phật giáo cùng Tát Mãn, cái nào tốt hơn?”

      Thành vương phi miễn cưỡng kiềm chế ghen ghét trong lòng, ngữ khí có chút lạnh lẽo hỏi.

      Câu hỏi của nàng, thanh tuy rằng mềm , nhưng ngôn từ lại tương đối sắc bén, trước sau đều giấu giếm đao phong.

      Nếu Âu Dương Tuệ Như chọn Phật giáo tốt, vậy chứng tỏ nàng theo tín ngưỡng Tát Mãn là vì lấy lòng Thái hậu mà làm trò, tôn trọng tín ngưỡng của Thái hậu, chịu Thái hậu trách mắng. Nếu nàng đáp Tát Mãn tốt, đó là làm trái phụ thân chính mình, là bất hiếu. Nếu trả lời hai cái đều tốt, đây là ba phải, trốn tránh vấn đề, cũng làm người ta khinh thường.

      Thành vương phi vừa dứt lời, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người ngồi đây. Mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn chăm chú Âu Dương Tuệ Như, cùng đợi câu trả lời của nàng, ngay cả Thái hậu đều ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.

      Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, cúi mắt, thoáng suy tư, lát sau, muốn mở miệng trả lời, đột nhiên dừng lại câu chuyện. Bởi vì nàng thoáng nhìn thấy góc áo vàng xuất ở cửa cung.

      Vấn đề nhìn có vẻ sắc bén như vậy nhưng đối với Âu Dương Tuệ Như, người quen trả lời các câu hỏi có giấu đao phong của phóng viên luyện thành thân thiết giáp mà , giống như trò đùa trẻ con. Muốn lấy lòng hai bên lại khiến cho người ta phản cảm, nàng chỉ cần phút có thể đưa ra cả trăm cách .

      Nhưng lúc thoáng nhìn thấy góc áo đứng sau cánh cửa sừng sững, nàng đột nhiên muốn đánh cược phen, vì thế nàng nhíu mày, lại còn trầm tư lát, sau đó trả lời với ngữ khí kiên định: “Đương nhiên Phật giáo hơn rồi.”

      Mọi người kinh ngạc, ngờ nàng lại trả lời như vậy.

      Đáp án này trong ba đáp án đưa ra là kém nhất, chỉ cần phải kẻ ngốc, cũng chọn nó. Âu Dương Tuệ Như chẳng những chọn, còn với giọng điệu kiên định, mở miệng khẳng định, giống như cái mình là chân lý vậy.

      Là mình xem trọng Âu Dương Tuệ Như rồi, nàng quả nhiên là đồ ngốc! Trong lòng Thành vương phi cười lạnh, nét chê cười trong mắt chút nào che giấu. Tam phi khác (Nguyên phi, Nhu phi, Vệ vương phi) cũng hơi lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

      Âu Dương Tuệ Như nhìn về phía Thái hậu, Thái hậu hướng nàng gật đầu, ý bảo nàng có thể tiếp tục , mặt có nửa điểm hờn giận.

      Âu Dương Tuệ Như nhàng thở ra, trong lòng ấm áp. Trước khi ra đáp án, nàng sợ nhất là Thái hậu hiểu lầm, khiến cho lão nhân gia người thương tâm, tại xem ra là nàng xem Thái hậu, cũng đánh giá sai thương của bà dành cho nàng.

      Được Thái hậu duy trì, Âu Dương Tuệ Như tiếp, thong thả từng câu từng chữ hỏi, “Các vị có biết ý nghĩa của tín ngưỡng đối với con người như thế nào ?”

      biết.

      Mọi người nghi hoặc nhìn lại, đều lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ nàng vì sao lại hỏi như vậy. lảng tranh sao? Thủ đoạn này cũng quá kém ! Xem nàng ta như thế nào trả lời!

      “Tín ngưỡng là cây đuốc, khi chúng ta lâm vào hắc ám, do dự bất lực, chúng ta chỉ có thể nhờ cậy cây đuốc này mới tìm được hướng cho mình.” Thái hậu kéo dài giọng điệu cảm thán.

      Âu Dương Tuệ Như mỉm cười gật đầu, “Hoàng tổ mẫu rất đúng. Tín ngưỡng là trụ cột tinh thần trong tâm hồn con người, nó có thể đắp nặn linh hồn họ, khống chế tâm trí họ, giới hạn lời và việc làm của họ, làm cho mọi người tin tín ngưỡng đều hành động theo giáo điều.”

      Mọi người tỏ ý kiến gì đối với ngôn luận của nàng, nhưng ánh mắt Thái hậu lại sáng lên.

      Âu Dương Tuệ Như tiếp tục, “Tát Mãn tôn sùng tự nhiên, tôn sùng vũ tuyết, tôn sùng sấm sét, tôn sùng sinh linh, tôn sùng vạn vật sở hữu lực lượng đặc thù. Nó khiến cho người hết lòng tin theo nó đều lớn mạnh về cả linh hồn lẫn thân thể, tràn đầy ý chí chiến đấu đối mặt cuộc sống. Cho nên tộc nhân Nữ Chân mới có thể người người dũng mãnh thiện chiến, sợ gian hiểm. Cũng vì có tộc nhân như vậy mới có Đại Kim hôm nay. Mà muội theo tín ngưỡng Tát Mãn cùng Thái hậu cũng bởi vì nguyên nhân này, muội muốn mình mạnh mẽ hơn.”

      đến đây, đôi mắt nàng vốn rực rỡ lấp lánh nay lại như toát ra hai đám lửa, tỏa ra ánh hào quang kiên định mà nồng nhiệt, khiến người khác dám nhìn gần. Nàng cường đại hơn, bởi vì nàng muốn sống, đây là tín ngưỡng của nàng. Đáng tiếc, người nơi này ai có thể hiểu được.

      Hiểu lầm ý trong mắt nàng, Thái hậu lộ ra nụ cười vui mừng.

      Những người khác hiển nhiên cũng hiểu lầm ý nàng, bị ánh mắt nóng rực của nàng nhìn mà được tự nhiên, nghiêng đầu, né tránh đối diện cùng nàng, trong lòng thầm nghĩ: ra bởi vì ở chỗ Thái tử bị khi dễ nghiêm trọng, giờ muốn phản kháng sao? Khó trách trong thời gian ngắn lại trưởng thành như vậy, sức mạnh của tín ngưỡng quả nhiên cường đại.

      Tuy rằng tâm tư mọi người khác nhau, nhưng thể thừa nhận: cách giải thích của Âu Dương Tuệ Như về Tát Mãn có thể dùng hai chữ để hình dung – sâu sắc.

      Hạ mi mắt, cũng hề để ý đến phản ứng của mọi người, Âu Dương Tuệ Như tiếp, “Mà Phật giáo, hoàn toàn tương phản, tôn sùng thần phật trời, đem hy vọng của con người đều gửi gắm đến người thần linh, cũng cho rằng, người kiếp này chịu khổ là vì kiếp sau hưởng phúc, mà thần linh, vươn hai tay đúng lúc khi bọn họ cực khổ, cứu thoát bọn họ. Tín ngưỡng Phật giáo khiến ý chí con người kiên định, tâm tính bình thản, tình nguyện chịu đựng tình trạng nay mà tìm kiếm thay đổi.”

      Dứt lời, nàng dừng chút, đưa tay cầm lấy chén trà, tao nhã uống. nhiều, miệng khô.

      Khi nàng uống trà, mọi người bị nàng đến nhập thần, giữ nguyên im lặng, chỉ còn chờ câu tiếp theo của nàng.

      Góc áo ở cạnh cửa giật giật, giống như nôn nóng vì im lặng trong điện.

      Sau khi uống trà xong, Âu Dương Tuệ Như buông chén trà, lau giọt nước trà nơi khóe miệng, chậm rãi mở miệng, “Tát Mãn giáo lí theo đuổi sức manh, Phật giáo giáo lí theo đuổi an nhàn. Lúc này quốc gia mới lập, thích hợp tôn sùng Phật giáo, có lợi cho cảm hóa dân chúng quy thuận, sống thanh nhàn an lạc. Khi quốc gia ổn định hùng mạnh, thích hợp tôn sùng Tát Mãn, có lợi cho ‘trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn’, để dân chúng sa vào hưởng lạc, khiến cho quốc lực suy tàn. diệt vong của Đại Chu chính là ví dụ điển hình nhất. Cho nên muội , Phật giáo so với Tát Mãn giáo, đối với Đại Kim nay mà tốt hơn nhiều. Còn nữa, Phật giáo vốn là quốc giáo triều đại trước, truyền bá rộng rãi trong dân chúng, tín đồ rất nhiều, trải rộng khắp lãnh thổ. Người có tín ngưỡng đều hiểu tín ngưỡng có bao nhiêu trọng yếu với bọn họ, vì bảo vệ tín ngưỡng của bản thân, trả giá bằng sinh mệnh của mình họ cũng ngại. Đại Kim mới thành lập lâu, trăm phế đãi hưng*, đúng là thời điểm cần cả nước đồng tâm hiệp lực, nếu lúc này mà tước đoạt tín ngưỡng của dân chúng chỉ làm vạn dân bất mãn, rời xa đất nước, bất lợi cho cục diện ổn định của quốc gia. Cha muội làm tướng hơn bốn mươi năm, tự nhiên nhìn hơn so với muội, vì thế ông phản đối kiềm chế Phật giáo chắc cũng là căn cứ vào lý do này.”

      (trăm đãi phế hưng*: ý là còn có rất nhiều việc cần phải làm, còn nhiều khó khăn)

      Tín ngưỡng quả có năng lực phi phàm như vậy, rất nhiều quốc gia cũng là dựa vào tín ngưỡng mà thành lập. Ở đại, chênh lệch giàu nghèo ở Ấn Độ lớn như thế, nhưng khiến cho mâu thuẫn xã hội sâu sắc, người Ấn Độ còn sống hạnh phúc nhất toàn cầu, đây chính là bởi vì bọn họ sùng bái Phật giáo, người người sống thanh nhàn yên vui.

      Âu Dương Tuệ Như xuất phát từ hai mặt lợi hại, phân tích sâu sắc điều tín ngưỡng mang lại, ý tưởng mới mẻ độc đáo, lời mang dẫn chứng, khiến người tỉnh ngộ, ngay tại đây làm rung động mọi người.

      ra đây mới là Thái tử phi chân chính! Con của Thừa tướng hai triều Âu Dương Tĩnh Vũ, sao có thể là người tài trí bình thường? Mọi việc trước kia chỉ sợ là do mới vào cung đình nên cố ý dấu năng lực, thăm dò độ nông sâu nơi đây!

      Trong lúc nhất thời, kiêng kị của mấy người dành cho nàng càng sâu, chỉ có mặt Thái hậu lộ vẻ vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: lúc trước sắp xếp mọi người tiến cử Tiểu Như làm Thái tử phi, sai! ( Thái hậu bà xác định? – lời tác giả)

      Âu Dương Tuệ Như khẩn trương cùng chờ đợi, ván cược này, nàng thắng hay thua? Nếu Thế Tông có thể thưởng thức tài văn chương của Giang Ánh Nguyệt, sau khi lập nàng làm phi còn dung túng nàng tiếp xúc chính , với bậc đế vương có tư tưởng tiến bộ, ông ấy chắc tức giận về ngôn luận triều chính này chứ?

      “Hay! rất hay! Sâu sắc, kém gì phụ thân!” Thế Tông vỗ tay, miệng cao giọng trầm trồ khen ngợi, tiến nhanh vào điện, làm cho mọi người trong điện kịp ứng phó, phản xạ quỳ xuống hành lễ.

      trong đám người ngơ ngác hành lễ, Âu Dương Tuệ Như cúi đầu xuống, lén lút thở ra, trong lòng thở dài: lần này, nàng đánh cược thắng, tài hoa kiến thức của nàng, so với Giang Ánh Nguyệt được đại thần trong nội dung vở kịch ưu ái, nàng chắc chắn kém, chiếc đùi này, rốt cục nàng cũng ôm được.
      linhdiep17, minhminhle, ktrang48937 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :