1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      nàng rất đầu tư vào những chương tr, đọc rất mượt, mà tr cũng hay tuyệt vời, cố lên nhé. :))
      i like u...

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 6: Lấy lòng

      [​IMG]

      Sau khi chuẩn bị xong việc nghênh chiến Giang Ánh Nguyệt, ngày hôm sau Âu Dương Tuệ Như liền cho gọi thái y bắt mạch giúp .

      Lần này, xóa lớp hóa trang tái nhợt suy yếu, thay bộ áo váy ‘trăm bướm vờn hoa’ với màu sắc tươi mới, kết hợp với sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh lại càng xinh đẹp động lòng người, trong lúc trò chuyện cũng ho khan, còn thở dốc khó khăn, hai mắt sáng trong, có thần, thấy còn chút bộ dạng bệnh tật.

      Thái y cần bắt mạch mà chỉ cần liếc cái là xác định, Thái tử phi giờ khỏi hẳn .

      Thái y chân trước vừa bẩm báo Thái Hậu biết tin tức việc Thái tử phi khỏi bệnh hẳn, Âu Dương Tuệ Như chân sau liền lập tức thu xếp thỏa đáng, mang theo Tần ma ma và Tiểu Vũ lập tức hướng Từ Ninh Cung thỉnh an.

      Thái Hậu là ngọn núi lớn cho dựa vào ở trong cung, nên cần phải để ý lấy lòng, hơn nữa, nay Giang Ánh Nguyệt đúng là muốn mượn ‘sân khấu’ Từ Ninh Cung mà thể tài năng, nhờ đó mà chiếm được ưu ái của hai đại boss là Thái Hậu và Thế Tông trong cung. Lúc này còn ‘đảo lộn nội dung kịch bản’, ‘cướp vai chính’ đợi đến khi nào? Chẳng lẽ đợi đến khi Giang Ánh Nguyệt có được bảo vệ của hai đại boss, địa vị khó bị lay động mới đến đấu tranh với ta sao? cũng phải kẻ ngốc.

      Âu Dương Tuệ Như theo tiểu thái giám, Tần ma ma và Tiểu Vũ nối gót theo sau, cùng nhau chầm chậm lối dẫn đến Từ Ninh Cung.

      Hai bên đường là những giống loài hoa Thu Cúc quý hiếm nở rộ, ‘muôn hình vạn trạng’ , từng khóm từng bụi chen chúc nhau, mùi cúc thơm nồng đậm lan tràn khắp nơi, hấp dẫn đàn ong mật bay đến lấy mật hoa, tuy là cuối thu vạn vật bắt đầu úa tàn, nhưng cảnh tượng ở đây lại mang vẻ độc đáo riêng, náo nhiệt phương.

      Âu Dương Tuệ Như đối với cảnh đẹp như vậy nhưng lại có tâm tình thưởng thức, ánh mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, biểu tình trầm tĩnh mặc lướt qua hoa, dần dần đến gần cửa cung nguy nga của Từ Ninh Cung, ngay trước cửa năm thước dừng lại, đợi tiểu thái giám vào bẩm báo, lẳng lặng đứng chờ được tuyên triệu.

      “Ôi? Làm sao thân mình mới tốt liền vội vàng đến thỉnh an như vậy? Đứa này là… Mau … mau cho vào! Đừng để cho Thái tử phi đợi lâu!”

      Thái Hậu bị tần phi chốn hậu cung vờn quanh muốn lấy lòng nghe thấy thái giám vào bẩm báo, cười tủm tỉm liên tục lên tiếng thúc giục.

      Nhìn thấy Thái Hậu bình thường lạnh lùng uy nghiêm mà nay mặt lộ ra vẻ từ ái hiếm có, chúng tần phi lo lắng lấy lòng nửa ngày lại chiếm được chút coi trọng trong lòng khó chịu, nhưng mặt lại mỉm cười, đồng loạt nhìn ra hướng cửa cung.

      Từ từ bướci vào bên trong, tuy chúng phi đều giấu giếm ghen tị và ánh mắt mấy thiện cảm nhưng thể qua mắt được Âu Dương – thiên hậu quen việc bước thảm đỏ, được nhiều người hâm mộ nào có để lộ xúc động ra ngoài bao giờ.

      vẫn duy trì mỉm cười khéo léo, mắt nhìn mũi nhìn tâm, lập tức đến trước mặt Thái Hậu dừng lại, quỳ gối hành lễ, trong miệng sang sảng vấn an, “Tôn tức (cháu dâu) ra mắt Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu kim an.” Vái lạy Thái Hậu xong, lại khẽ chào hai bên tần phi đứng thẳng “Tuệ Như ra mắt các vị nương nương.”

      Giọng thỉnh an của uyển chuyển trong trẻo, điệu lúc kết thúc hơi hơi nâng lên, ngữ khí càng có vẻ chân thành mà thanh thoát; động tác lúc thi lễ tao nhã đến mức tận cùng, lưu loát sinh động như ‘mây trôi nước chảy’, chỉ lần là xong rất nhiều động tác, thiếu động tác lại ngại đủ, hưởng thụ thị giác và thính giác, làm cho tầm mắt mọi người ở đây tự giác bị hấp dẫn, hội tụ lại người .

      Bỏ qua phẩm hạnh cao quý thanh lịch sang bên, lại xem cách ăn mặc hôm nay, chỉ đơn giản áo trắng trong thuần khiết, có gì bất kỳ châu báu hay trang sức dư thừa nào lại càng tôn thêm dung mạo tuyệt diễm, so với hình tượng ngày xưa hay xúc động lỗ mãng, quả thực như hai người khác nhau.

      Nhìn thấy Thái Tử Phi như vậy, nhãn tình Thái Hậu sáng lên, mặt dâng lên chút ý cười sâu, vội vàng kêu ngoắc lạ: “Mau đứng lên, đến cạnh Hoàng tổ mẫu ngồi. Đáng thương, thân mình mới tốt liền ba ba chạy tới thỉnh an tổ mẫu, thực ngoan!” Giọng vô cùng thân thiết, chất chứa hai phần dụ dỗ trêu chọc trẻ con, mà từ ái vui mừng trong mắt chút nào che giấu.

      Thái Hậu trông Âu Dương Tuệ Như từ đến lúc lớn lên, còn từng mang vào trong cung, tự mình nuôi dưỡng cả khoảng thời gian, tự đáy lòng đem nàng ấy trở thành cháu ruột mình mà đối xử. Cho dù tính tình nàng ấy kiêu căng, làm việc lỗ mãng, nhưng trong mắt Thái Hậu cũng chỉ là tâm tính đứa , sớm muộn gì cũng cải thiện, ảnh hưởng toàn cục.

      Âu Dương Tuệ Như quan sát thần thái Thái Hậu, xác định tình cảm Thái Hậu đối với tâm thương, chứ phải là hư tình giả ý, trong lòng thoáng thở phào nhõm, mặt liền mang theo vài phần chân vui sướng, thoải mái tiêu sái đến bên cạnh Thái Hậu ngồi xuống, hướng Thái hậu cười càng chói sáng.

      Âu Dương Tuệ Như ôm lấy cánh tay Thái Hậu, nhàng lắc lắc, giọng êm ái như bày tỏ tấm lòng hiếu thảo của mình, biểu cảm đáng kết hợp cùng với đôi mắt nai to ướt át, Thái Hậu nhìn thế mặt mày lại thêm hớn hở, ngọt ngào thấm đến tận xương tuỷ, trong lòng thầm nghĩ: người ta đều rằng trẻ con hay bệnh, bệnh lớn, câu này quả sai. Tiểu Như nay qua cơn bệnh, chẳng phải trưởng thành hơn rồi đấy sao!

      Kiếp trước Âu Dương Tuệ Như làm người cũng thuộc loại nhanh nhẹn, còn có thể đóng giả mười bảy mười tám tuổi,cho nên tại chút áp lực hay cảm giác khó chịu cũng cảm thấy, cũng ông thể trách được, chẳng qua đây chỉ là bản năng nghề nghiệp mà thôi.

      Âu Dương Tuệ Như tự động nhập vai vào nhân vật cháu dâu, tuy thiên về diễn xuất, nhưng cũng lòng xem Thái Hậu như bà nội ruột của mình, kết hợp với giọng dễ nghe, lại dùng mấy câu chuyện tích lũy nửa đời người trước đó cùng với những câu chuyện cười từng nghe được từ bên ngoài, khiến cho Thái hậu liên tục cười to, cười ngặt nghẽo.

      Lại thừa dịp Thái Hậu chú ý, miêu tả vị trí những Tần phi vây quanh mình cho Tần ma ma, chỉ trong thoáng chốc biết được bảy phần trong số đấy.

      Chúng tần phi thấy quan hệ ‘bà cháu’ thân mật trước mặt, nhưng khó có thể chen chân, lại tự biết có tài ăn lanh lợi và những ý tưởng kỳ lạ như Âu Dương Tuệ Như kia có thể làm cho Thái Hậu thường nghiêm khắc mà vui vẻ như vậy, nên chỉ có thể lui về bên, ngẫu nhiên hùa theo cười hai tiếng, coi như có tồn tại.

      khí trong chính điện Từ Ninh Cung nửa là nhiệt tình ấm áp, nửa kia là lạnh tanh buồn tẻ, tù túng ngột ngạt. Đúng lúc này, từ ngoài điện truyền đến thanh thông báo “Hoàng Thượng giá lâm”, mọi người còn chưa kịp phản ứng, Thế Tông hoàng đế chắp tay sau lưng, bước nhanh vào, vừa vừa dùng tiếng trầm thấp hùng hậu cao giọng hỏi: “Vì sao mẫu hậu vui vẻ như thế? cho trẫm nghe chút với.”

      lâu chưa từng nhìn thấy mẫu thân mình cười to thoải mái như vậy, từ xa xa Thế Tông nghe thấy, trong lòng vô cùng cao hứng, vội vã muốn vào trong điện để tìm nguyên nhân.

      Các tần phi nghe tiếng, lập tức thu hồi ý cười mặt, đều nghiêm túc quỳ xuống, cúi đầu hành lễ, tư thái tầm thường đến cực hạn. Trong lúc này, ai có gan nhìn thẳng thánh nhan, hẳn bởi vì quy củ trong cung, Đại Kim vốn có quy củ này, chỉ là đơn giản bởi vì khí thế Thế Tông quá mức bức người, các nàng ai có lá gan kia thôi.

      Nhưng mà, rất nhiều người quỳ xuống ở trong này, cố tình Âu Dương Tuệ Như cảm nhận được chút e ngại. Bởi vì, trong hiểu biết của , Thế Tông và giống nhau, cùng là nhân vật ‘bàn đạp’ cho Giang Ánh Nguyệt, chẳng qua so với chống đỡ lâu hơn thôi. Đều là nhân vật hi sinh, ai so với ai cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Giờ đây, quỳ xuống nhưng nụ cười vẫn mặt như cũ, còn nhịn được giương mắt, trộm dò xét tướng mạo Thế Tông.

      Dáng người Thế Tông tương đối cao lớn, chừng thước chín mấy, dung mạo như được gọt đẽo, vô cùng dã tính, xuyên qua triều phục màu vàng, lờ mờ có thể thấy được thân cơ bắp tinh tráng, giấu sức mạnh chờ bùng phát, vừa nãy lại, phất tay nhấc chân đều tản ra uy nghiêm khí phách vô cùng, như con sư tử vặn mình chuẩn bị chờ phát động, những nơi qua, chúng sinh đều vội vàng tránh né.

      Đây là hoàng đế khai quốc Đại Kim, trải qua vô số chiến tranh lớn , hăng hái chiến đấu đẫm máu, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, tay giành lấy khắp giang sơn Đại Kim, Thế Tông hoàng đế quả nhiên danh bất hư truyền.

      Âu Dương Tuệ Như cảm thán trong lòng, chợt nhận thấy tầm mắt lợi hại của Thế Tông nhìn qua, theo phản xạ bản năng mỉm cười với , chuyển đầu cúi xuống, tiếp tục gục đầu như mọi người, loạt động tác cực kỳ tự nhiên.

      Thế Tông đột nhiên nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như cười như nắng mới, ngẩn người, trong mắt lên chút hứng thú cực nhanh.

      Bước vào trong điện, chỉ liếc mắt cái, liền thấy này trong đám người.

      ấy mặc thân áo váy trắng trong thuần khiết, có trang điểm hay trang sức gì đáng chú ý, cũng chẳng có châu báu hoa mỹ tô điểm, thế nhưng hai mắt nàng trong suốt như nhìn thấy đáy, khí chất tao nhã đẹp đẽ khiến cho nàng hơn hẳn những tần phi được trang điểm tỉ mỉ rất nhiều lần, lại thêm dung mạo nàng vốn là diễm lệ vô song.

      tại, nàng còn có thể thẳng thắn quan sát , lại còn thoải mái cười tươi với , đặc biệt như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp.

      Trong lòng có gì khác ngoài hứng thú, còn thêm vài phần thưởng thức, Thế Tông nâng tay, giọng ấm áp bảo mọi người đứng lên, cúi đầu nhìn chăm chú muốn đứng lên rồi lập tức ngồi xuống kế bên hoàng thái hậu.

      Thái Hậu chỉ hướng Âu Dương Tuệ Như đứng phía sau cạnh tay phải bà, cười ha ha khoe với Thế Tông, “Còn phải nha đầu Tiểu Như kia rất biết dụ dỗ người khác, làm ai gia cười ngừng được, nhìn xem, cười đến nước mắt chảy cả ra .”

      Thái Hậu giơ tay, lau lau khóe mắt, đầu ngón tay quả có chút ướt ướt.

      Thế Tông nhìn về phía , trong lòng kinh ngạc: Tiểu Như? Âu Dương Tuệ Như? Trong ấn tượng Thái tử phi thường mặc đồ đỏ đồ xanh, trang điểm vô cùng đậm lại chính là tiểu nha đầu diễm lệ trước mặt này? Thay đổi này cũng quá sức kinh người!

      Đón nhận ánh mắt đánh giá của Thế Tông, Âu Dương Tuệ Như lại quỳ gối hành lễ, hơi cười cười có chút lấy lòng hướng Thế Tông, “Nhi tức (con dâu) xin ra mắt phụ hoàng, phụ hoàng thánh an.”

      Đây chính là cái núi* to nhất trong cung, ngay cả nữ hoàng Giang Ánh Nguyệt cũng muốn tìm cách lấy lòng, nhất định phải cướp việc lấy lòng trước, cho Giang Ánh Nguyệt có cơ hội nào.
      (*Chỗ này chữ gốc là “đại thối” tức là đùi, y như cái tựa là ôm đại thối tức ôm lấy đùi??? =__=!!! đừng hỏi tớ, đùi thịt gì ở đây, tớ biết đâu, có thể là cách ví von trong giới văn nghệ chăng? Thôi, cứ theo cách hiểu mà tớ hiểu vậy, cao quá, tớ trèo nổi ^o^)

      Giảm chút lớp trang điểm và ăn mặc chưng diện xa hoa, đó thoáng chốc có vẻ lại mấy tuổi, tuy rằng tươi cười có phần hơi nịnh nọt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác tục tằng, ngược lại còn cảm thấy nàng tự nhiên hào phóng, chí tình chí nghĩa, có chút đáng .

      Thế Tông bị nụ cười tươi của cuốn hút, cũng nhịn được cười theo, đối với sở tác sở vi của nàng ngày xưa, bất mãn trong lòng giảm ít.
      (sở tác sở vi:所作所为 ý chỉ tất cả những gì mà người làm – nguồn internet)

      Mặc dù bất mãn giảm bớt, nhưng mà có nên ‘phủ đầu’ hay , bằng , sau này làm sao có tư cách ngồi hậu vị? Liên tưởng đến việc Âu Dương Tuệ Như tiến cung trong vòng ba tháng gây ra biết bao tai họa lớn khác nhau, Thế Tông che giấu tươi cười, trầm giọng mở miệng, “Thái tử phi khỏi bệnh rồi sao?”

      Ngữ khí có chút tốt nha! Âu Dương Tuệ Như thầm cảnh giác, cẩn thận trả lời: “Bẩm phụ hoàng, bình phục .”

      “Ồ? Bình phục là tốt rồi, sau này nhớ chú ý thân thể nhiều hơn. Chỗ trẫm có phương thuốc hay trị phong hàn, nếu tình cờ gặp gỡ, vậy ban cho ngươi vậy. Tuy rằng ngươi khỏi hẳn, nhưng giữ lại ‘cẩn thận vẫn hơn’.”

      Thế Tông dứt lời, nhấc tay lên tiếng: “Người đâu, lấy thuốc cho Thái tử phi.”

      Những cung nhân theo Thế Tông có người nhận lời rời , sau đó lâu, nữ quan ăn mặc thanh lệ hai tay cầm theo hộp gấm màu tím vào, lập tức quỳ bên chân Âu Dương Tuệ Như, hai tay giơ cao quá đầu, vô cùng cung kính đem thuốc trình lên.

      Hộp gấm tinh xảo cùng dược liệu quý báu cũng hấp dẫn tầm mắt Âu Dương Tuệ Như được nửa phần, toàn lực chú ý của đều tập trung vào quỳ trước mắt này.

      Khí chất này dịu dàng, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, như bách hợp trong gió, mai trong giá rét**, làm cho người ta nảy sinh ý muốn tiếp cận che chở, lại khiến người ta thể tôn trọng.

      ( hiểu sao người TQ hay ví người đẹp mà đặc biệt miêu tả những người đẹp có ý chí kiên cường, sức sống mãnh liệt là “mai trong tuyết lạnh”? Chắc muốn nhấn mạnh ‘vẻ đẹp mong manh’ chăng? Theo tớ hiểu là như vậy đó nhưng dám ‘phán’ bừa -___- nên … chỗ này có bạn nào hiểu nhớ chỉ tớ nghen)


      Dung mạo cùng với khí chất đủ để sánh với Âu Dương Tuệ Như lại phải là lý do mà Âu Dương Tuệ Như chú ý tới đó, cái gọi là tính tình gì mà ‘Người đẹp xem thường vẻ ngoài’, bản thân chưa bao giờ trải qua suy nghĩ như thế. này hấp dẫn , là vì tướng mạo ta so với Lưu Văn Thanh cũng phải tương tự đến tám phần. có thể khẳng định, người trước mắt này chính là Giang Ánh Nguyệt trăm phần trăm.

      Thấy Âu Dương Tuệ Như nhìn chằm chằm Giang nữ quan thôi, cũng có ý nhận thuốc, hoàng đế Thế Tông nhíu mày, lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Thái tử phi có ý kiến gì với nữ quan của trẫm sao?” Chẳng lẽ tháng trước nháo động trong Dục Khánh cung còn chưa đủ sao?

      Âu Dương Tuệ Như hoàn hồn, vội vàng dời tầm mắt, tiếp nhận hộp gấm, thoáng nhìn hàng chữ ‘Hóa ứ cao’ (hự! chính là kem tan máu bầm) nho bình thuốc, giật mình, cười với Thế Tông càng thêm vẻ nịnh nọt , “Nhi tức (con dâu) dám! Nhi tức ngưỡng mộ tài danh Giang nữ quan lâu, lại được gặp mặt nên có chút tò mò, cẩn thận liền nhìn lâu chút, phụ hoàng chớ trách, nhi tức tạ ơn phụ hoàng ban thuốc.”

      Khốn kiếp, trong hoàng cung này quả nhiên chỗ nào cũng thể thoát khỏi ‘tai mắt’ của Thế Tông, Hoàn Nhan Cảnh là giúp che giấu bị thương ở đầu, vậy mà Thế Tông lại ràng quá trình việc bị thương, hay là do cảm thấy phẩm hạnh có đủ lễ nghi, lòng dạ hẹp hòi, khó có thể đảm đương trọng trách Thái tử phi, muốn phủ đầu đây. Đồng thời đây cũng là cảnh cáo hành vi dối gạt của thái tử và .

      Ý thức nguy cơ đến gần, Âu Dương Tuệ Như nhanh chóng nhận lấy thuốc, lại tiếp tục khen ngợi Giang Ánh Nguyệt thêm vài câu, đột nhiên hưng trí lên, còn dạt dào cao hứng ngâm bài《thủy điều ca đầu 》 ‘tác phẩn lớn’ của ta, càng làm cho Thế Tông vui vẻ.

      ngâm theo tiêu chuẩn của cấp bậc Thiên hậu, tức là có thể trực tiếp thu phát sóng màn ảnh Hoa ngữ toàn cầu, đương nhiên là hấp dẫn lực chú ý Thế Tông, làm cho ấn tượng đối với thay đổi rất nhiều. Lại thấy toàn e ngại mình, còn vội vàng hành vi có lấy lòng, biết là hiểu được cảnh cáo của chính mình, nên cố gắng xoay chuyển hình tượng, muốn lấy lòng chính mình, trong lòng khỏi xúc động, bỗng nhiên liền cảm thấy quả nhiên giống như Thái Hậu , là tâm tính tiểu hài tử, thủ đoạn mặc dù trực tiếp đơn giản, nhưng lại hơn ở chỗ tâm tư thuần khiết, trái lại càng có vẻ đáng .

      Lực chú ý Thế Tông toàn bộ tập trung người Âu Dương Tuệ Như, Giang Ánh Nguyệt cũng phản ứng nhanh nhạy, tự giác vào đứng trong đám cung nhân.

      Khi Âu Dương Tuệ Như ca ngợi nàng mặt nàng ửng đỏ, hơi ngượng ngùng, diễn thành hình tượng ngây thơ vô cùng sắc sảo, đợi cho Âu Dương Tuệ Như từ từ ngâm xong bài thơ của nàng, giành được vài phần kính trọng của Thế Tông, khóe môi nàng hơi nhếch lên, trong mắt phát ra sát khí khiếp người lệ, nháy mắt biểu tình dữ tợn, giống nhau chỉ là ảo giác, lại rất nhanh trở về như cũ,.

      Mà giờ khắc này, Âu Dương Tuệ Như vừa vất vả lấy lòng ‘hai lão đại’ trong cung, lại vừa thầm quan sát Giang Ánh Nguyệt, thoáng trong nháy mắt thấy ta lộ cảm xúc ra ngoài, trong lòng có chút thả lỏng, thư thái nghĩ ngợi: quả nhiên vẫn là đứa mười bảy mười tám tuổi, cho dù tâm cơ thâm sâu thế nào cũng khó tránh khỏi có chỗ vẫn chưa thành thục, có vẻ dễ đối phó. Nếu như để cho chính thức đấu với Võ Tắc Thiên, chỉ nghĩ thôi da đầu liền run lên.

      Trong lòng thả lỏng, Âu Dương Tuệ Như càng thêm có dũng cảm dụ dỗ hai đại boss, toàn bộ chính điện, cũng chỉ nghe thấy giọng mình thanh thanh lượng lượng uyển chuyển cao thấp tự thuật, nghe hồi, làm cho trong lòng người ta cũng thoải mái.

      Ấn tượng Thế Tông đối với thay đổi rất nhiều, Thế Tông lập tức cắt đứt hành vi khoe mẽ lấy lòng của Âu Dương Tuệ Như, mặc cho lại vây quanh chính mình và Thái Hậu rất nhiều chuyện vui, tâm tình vui vẻ, lúc này mới đứng dậy cười , “Tốt lắm, Thái tử phi khi có thể như vậy, bằng ngày thường cứ đến làm bạn với Hoàng tổ mẫu, thay Thái tử báo hiếu. Trẫm còn có việc, trước bước.”

      “Phụ hoàng dạy phải. Sau này nhi tức (con dâu) nhất định mỗi ngày đến trình diện với Hoàng tổ mẫu, câu nệ chuyện phiếm hay là niệm kinh, có thể bồi Hoàng tổ mẫu nhiều thêm khắc cũng rất tốt.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng đứng dậy bày tỏ thái độ, mặt lộ vẻ tươi cười mang theo thành khẩn như khi mới nhận lời mời làm nhân vật chính mới ở kiếp trước mới có.

      Thế Tông đảo qua hai mắt chân thành của , trong lòng cảm thấy vừa lòng, gật đầu liền nhanh chóng rời .

      Nhìn theo Giang Ánh Nguyệt nhắm mắt theo đuôi phía sau , tâm trạng Âu Dương Tuệ Như lên xuống ngừng, cuối cùng dứt bỏ tạp niệm, nghĩ nóng lòng muốn tỷ thí: rốt cục cũng gặp mặt rồi, Giang Ánh Nguyệt. Trong vở kịch này, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, đợi đến khi tất cả đều kết thúc, xem đến tột cùng là ai có thể cười đến cuối cùng.

      Hết chương 6 – Hitsuji

      Hix, nhân vật đại xuyên ~ nên ‘nàng’ hay là ‘’ đây?????


      có vẻ hay hơn, nhưng nhân vật cổ đại là ‘nàng’ hợp lý hơn nha. =__=” Choángggggg
      linhdiep17, minhminhle, midnight7 others thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      theo ý liến của ta cứ để là nàng. :))) tr nàng làm rất hay, cố lên.
      Hitsuji thích bài này.

    4. Phương My

      Phương My Well-Known Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      624
      theo mình nghĩ lúc nữ9 tự thoại hoặc suy nghĩ để là , còn ng khác xưng hô với nữ9 để là nàng hợp hơn đó bạn. :yoyo63:
      Hitsuji thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      truyện hay quá mà nàng edit cũng mượt vs kĩ nữa............hoàng đế vs thái tử phi cách nhau tnay pt tc thế nào đk ......tò mò quá :yoyo20::yoyo20::yoyo20::yoyo30:
      thank nàng:yoyo19::yoyo29::yoyo19::yoyo19:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :