1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 43: Tâm ngoan thủ lạt

      (là chỉ thủ đoạn và cả con người ác độc, tàn nhẫn, cơ mà thấy để nguyên có vẻ hay hơn)

      [​IMG]

      Thị vệ vừa trở ra lâu bên trong truyền đến tiếng bước chân chạy vội vàng, chẳng mấy chốc, Thái tử và Lưu Văn Thanh cùng ra, người chỉ khoác ngoại bào, nét mặt rất kích động.


      Hoàn Nhan Bất Phá chú ý biểu tình bất thường của hai người, nhìn thấy chỉ có hai người bọn họ ra, trong bụng thoáng thở phào nhõm.



      Mà sắc mặt Giang Ánh Nguyệt đứng phía sau Hoàn Nhan Bất Phá trắng bệch, vội vàng cúi đầu hòng che giấu biểu cảm dữ tợn cay độc lên mặt. Khóe miệng Hoàng đệ có vết thương bị cắn, Hoàng Thượng biết tình giữa hai người bọn họ chú ý đến nhưng nàng lại thấy rất ràng, trong lòng lại càng biết vết thương này là do đâu mà có, giận dữ ngập trời kích động trong ngực, nàng chỉ hận thể lập tức chém cho Thái tử ngàn vạn nhát dao(thiên đao vạn quả)!



      Mà lúc này Hoàn Nhan Bất Phá cũng chẳng có tâm tình mà chú ý biểu của Giang Ánh Nguyệt, thế nên cũng bỏ lỡ thất thố nho này của nàng ta, chỉ nhếch môi trầm giọng hỏi Thái Tử, “ giờ chỉ có hai người các ngươi ở đây thôi à?”



      Thái tử và Lưu Văn Thanh cũng vừa khôi phục chút bình tĩnh, xoay người cùng lên tiếng trả lời đúng thế.



      Biểu cảm Hoàn Nhan Bất Phá cũng hòa hoãn lại ít, nhìn thái tử, hỏi “Thái tử phi đâu?”



      Hóa ra là tìm Thái tử phi? Thái tử với người trong lòng vừa tránh được đại kiếp nạn, do đó cũng suy nghĩ cẩn thận tại sao mà Hoàng Thượng lại vội vàng chạy tới bể nước chỉ để hỏi thăm hành tung của Thái tử phi, cho nên thành trả lời, “Bẩm phụ hoàng, đường Thái tử phi có gặp Thừa tướng, nhi thần cũng chấp thuận cho nàng gặp Thừa tướng, có lẽ lúc này nàng trò chuyện với Thừa tướng ở chỗ yên lặng nào đó rồi.”



      Ở ngoài cung quy củ quá nghiêm khắc như ở trong cung, Thái tử phi ngẫu nhiên gặp được Thừa tướng, cha và con hai người có ý gặp nhau lát cũng là chuyện thường tình, gần đây Thái tử nóng lòng ham muốn được ở cùng người trong lòng, thứ hai là nóng lòng lấy lòng Thừa tướng, tất nhiên là hai lời đồng ý thôi.



      Hoàn Nhan Bất Phá nghe vậy hoàn toàn yên lòng, liếc thái tử và Lưu Văn Thanh cái, phất tay áo rời .



      Giang Ánh Nguyệt trước khi rời lẳng lặng nhìn về phía Lưu Văn Thanh, trong mắt đầy sợ hãi và lo lắng, thấy Lưu Văn Thanh thản nhiên cho ánh mắt trấn an nhìn thoáng qua nàng ta , ám chỉ rằng bản thân có việc gì, thế này gánh nặng trong lòng Giang Ánh Nguyệt liền được giải trừ, rồi lảo đảo bước theo Hoàn Nhan Bất Phá rời , trong lòng nghĩ mà sợ thôi.



      May mắn là hôm nay Hoàn Nhan Bất Phá đến kịp lúc, bằng , chẳng phải Hoàng đệ bị Thái tử vấy bẩn rồi? Cầm thú mà! Sớm muộn gì cũng khiến ngươi trả lại gấp bộ nhục nhã nàyi! Giang Ánh Nguyệt thầm thề, bị hận thù mãnh liệt đến mê tâm, hoàn toàn quên mất việc suy nghĩ sâu xa sao cử chỉ hôm nay của Hoàn Nhan Bất Phá quá khác thường.



      Biết tình cảm cha con của Thái tử phi và Thừa tướng sâu nặng, gặp mặt nhất định có rất nhiều chuyện muốn , Hoàn Nhan Bất Phá cũng tìm hai người nữa, lập tức quay trở về tẩm điện với biểu tình thoải mái .



      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡



      Lúc này, tại góc sáng sủa yên lặng trong hành cung Ly Sơn, sau khi lệnh cho thị vệ và các tùy tùng ra xa trông chừng, Âu Dương Tĩnh Vũ, Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma với Tiểu Vũ luôn cạnh nhau giọng trò chuyện ở góc chết chỗ chân tường,.



      “Bảo nhi, gần đây thái tử đối xử với con thế nào?” Âu Dương thừa tướng vừa mở miệng liền hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.



      Âu Dương Tuệ Như cười khổ, hai mắt ảm đạm vô thần, “Nếu vẫn hờ hững với con như hồi ban đầu cũng chẳng sao, nhưng nay càng lúc càng trầm trọng hơn. Cha vừa khó xử ta phút trước, phút sau hồi cung ta liền tìm con gây kiếm chuyện, ngày ngày thay đổi các phương pháp khác nhau đặng làm khó dễ con!” ra Thái tử cũng chỉ làm phiền nàng có hai ba ngày, mà nàng lại chút do dự hắt luôn cho thái tử nguyên thau nước bẩn to.



      Tần ma ma và Tiểu Vũ mù quáng bảo vệ chủ ngừng ra sức gật đầu, làm chứng cho tiểu thư nhà mình. Ở trong mắt các nàng, Thái tử đến kiếm chuyện hai ngày hay là mỗi ngày đến kiếm chuyện việc đó y như nhau, đều là tội thể tha thứ được.



      Âu Dương thừa tướng nghe vậy sắc mặt trầm xuống, thoáng chốc ánh mắt liền hung dữ mang nghiền ngẫm suy tính, “Hừ! cần lo lắng! Để vi phụ đả kích ta chút nữa để rảnh đến tìm con gây . Bảo nhi ráng nhịn mấy tháng, vi phụ nghĩ cách trừ bỏ Lưu Văn Thanh rồi xem biểu thái tử, nếu như ta có thể biết đường quay đầu lại, Bảo nhi cứ bỏ qua cho lần này, cùng sinh con trai trưởng, sau này sống cho tốt vào. Cha dùng hết toàn lực, nhất định để Bảo nhi của cha lên hậu vị, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.” Có thực lực tuyệt đối làm hậu thuẫn, cho dù Thái tử là kẻ bất tài vô dụng* ông cũng có thể đưa ta leo lên hoàng vị, Thừa tướng chút che giấu kiêu ngạo trong lời .

      (Nguyên văn: 阿斗A Đấu hay A Đẩu: xuất phát từ người con Lưu Thiện của Lưu Bị, còn có tên gọi khác là A Đấu hay A Đẩu. Bởi lâu nay, nhắc tới Lưu Thiện – vị hậu chủ của nhà Thục Hán, người ta đều nghĩ tới đứa trẻ ham chơi, thiểu năng, vị quân vương bất tài, vô dụng và nhát gan. Người Trung Quốc thậm chí còn dùng tên A Đẩu để chỉ những đứa trẻ kém cỏi, hay dùng thay thế cho tính từ thiểu năng. Tổng hợp lại)



      Thân là nữ nhân, có thể hòa cách đương nhiên là tốt. Âu Dương thừa tướng là cổ nhân, tuy rằng tư tưởng cởi mở nhưng cũng thể ngoại lệ, và cũng vì danh dự con mình mà suy nghĩ ít.



      Trừ bỏ Lưu Văn Thanh? Có ý gì đây? Âu Dương Tuệ Như cúi đầu nghiên cứu hàm nghĩa trong lời của Thừa tướng, hơi hơi nhận ra vài phần sát ý, trong đầu lên chút ánh sáng, vội vàng ngẩng đầu cẩn thận hỏi, “Cha, ngài trừ bỏ Lưu Văn Thanh, rốt cuộc là ý gì? phải ta bị đưa ra biên cương rồi hay sao?”



      “À ~” Thừa tướng cười lạnh tiếng, bình tĩnh nhìn con lúc, thấy biểu tình nàng kiên quyết, hoàn toàn có ý lùi bước, hiển nhiên là nhất định phải hỏi cho ràng, trong lòng hơi động, rốt cục cũng thẳng, “Bảo nhi ngốc nghếch à, đưa ra biên cương làm sao có thể gọi là trừ bỏ? Cách có thể trừ bỏ người hoàn toàn chỉ có , đó là làm cho ta trở thành người chết. Đều đường xa núi cao nhiều nguy hiểm, quan viên chết đường nhậm chức ngoài biên cương nhiều đếm xuể, ai bảo bản thân Lưu Văn Thanh xấu số, đương nhiên khó tránh khỏi cái chết.”



      Âu Dương Tuệ Như nghe vậy, khiếp sợ khó có thể dùng từ hình dung, lại cảm thấy có thêm hiểu biết mới nữa đối với trình độ bưu hãn của cha già Âu Dương. Có thể làm suy sụp vương triều, Âu Dương thừa tướng cũng phải là kẻ ngồi , thủ pháp tàn nhẫn đao này rồi tặng kèm thêm đao tiếp nữa, giờ nàng rất thích!



      Nhìn thấy con có biểu cảm khiếp sợ, miệng há to lại lời nào, Thừa tướng nghĩ rằng nhất thời con thể chấp nhận mặt tối xấu xa này, bất giác thở dài, vươn tay giúp nàng vén tóc bị bay rối vào bên tai, dịu dàng , “Bảo nhi có phải bị dọa sợ rồi hay ? Cha cũng muốn cho Bảo nhi việc này, nhưng mà giờ đây Bảo nhi trong tình cảnh gian nan nguy hiểm, là lúc nên lớn rồi. Con đừng trách cha ngoan độc, đợi sau này con trải qua hết những việc thế này, tự nhiên hiểu khổ tâm của cha. Có thể che chở cả đời Bảo nhi của ta buồn lo, bảo cha làm cái gì, cha đều đồng ý hết!”



      Lập tức Âu Dương Tuệ Như thấy xót xót đầu mũi, hai mắt ửng đỏ. Có người cha như thế, nàng xuyên đến đây cũng tính là thua thiệt gì! Vội vàng vươn tay ra nắm lấy bàn tay to lớn của Thừa tướng, lắc lắc, giọng mang theo nức nở, “Sao phụ thân thế? Con làm sao có thể trách cha? Chỉ là con lo lắng, ngài làm việc như thế, nhất định Thái tử hoài nghi, đến lúc đó có truy cứu, con liên luỵ đến cha mất.”



      Sống chết của Lưu Văn Thanh có là gì? Từ lần trước gặp nạn ở bãi săn, nàng giác ngộ rằng khi cần thiết cũng phải giết người. Giữa nàng và tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt, chỉ có thể có bên sống, để xem ai ác tâm hơn, thủ đoạn ác độc hơn, ai có thể cười đến cuối cùng.



      Con có thể hiểu lòng mình, lão Thừa tướng cũng an lòng, cười ngạo nghễ, xua tay , “Cha làm việc con cứ yên tâm, đến lúc đó cứ làm sạch từ gia quyến cho tới nô bộc, để chừa người nào sống sót. Thái tử có nghi ngờ thế nào? Miệng bằng chứng, ta thể duyên cớ xấu tể tướng nước. Huống hồ, Hoàng Thượng cũng vì sống chết của Tri châu địa phương nho mà so đo. Con ngoan à, cần lo lắng. Chỉ cần sau này con sống tốt đẹp với Thái tử là đủ rồi.”



      Thừa tướng nhắc nhiều lần việc sống tốt đẹp với thái tử, tâm tình Âu Dương Tuệ Như vừa phấn chấn lên lại lập tức ủ rũ, cúi đầu, mặt mày nhăn nhó, thuần thục chuyển sang biểu tình bi thương vạn phần, như khóc: “Sống tốt đẹp ư? Cha nghĩ cũng dễ quá rồi. Có chuyện con cũng xấu hổ khi ra. Thái tử ta từ lúc đại hôn tới nay chưa từng chạm vào con, bình thường tình nguyện thích nam nhân, sủng hạnh tiện tỳ cũng muốn nhìn lấy con cái, bảo con làm sao có thể sống tốt đẹp với ta đây? có Lưu Văn Thanh cũng có nam nhân khác, chẳng phải ta nuôi mấy sủng cơ thế này ở trong cung? Căn bản chính là ta chướng mắt con mà, bằng cũng nể mặt mũi của ngài, cũng làm nhục con như thế.”



      “Cái gì? Thái tử còn chưa viên phòng với con?” Nghe thấy tin tức này, cho dù Âu Dương thừa tướng có giỏi về che giấu cảm xúc cũng nhịn được nổi trận lôi đình, nghiến răng kèn kẹt.



      Âu Dương Tuệ Như gật đầu, nhìn về phía Tần ma ma.



      Tần ma ma hiểu ý, vội vàng mở miệng làm chứng, “Còn phải là thế sao? Ngày đầu tiên vờ say, ngày hôm sau ngay cả giả cũng lười giả, mỗi ngày ngủ nghỉ đều ở chỗ tiện nhân Ngô thị kia. Tiểu thư tìm lý, liền nổi giận với tiểu thư, hơn nữa còn quát lớn tiếng, tiệc tối Trung thu đó, kỳ cũng phải tiểu thư bị cảm lạnh, là động thủ với tiểu thư, đẩy tiểu thư ngã, tiểu thư bi đập trán vào cạnh bàn, lập tức liền ngất luôn, thiếu chút nữa là còn thở nữa, nằm dưỡng giường nửa tháng mới tốt hơn.”



      Tần ma ma vừa vừa chùi nước mắt, Tiểu Vũ bên cạnh kiềm chế được, áo ướt sũng góc, vội vàng quay vào góc chân tường, dùng ống tay áo vội vàng lau .



      Mặt mày Âu Dương thừa tướng dữ tợn, lửa giận trong lòng sắp sửa đốt sạch lý trí ông, qua lời con và Tần ma ma kể bất mãn và ghi hận với Thái tử, hoàn toàn tiến đến độ chết ngừng rồi.



      “Súc sinh! Vậy mà dám hạ độc thủ với Bảo nhi của ta như vậy, quả thực bằng súc sinh! Cùng người như vậy còn gì mà tốt đẹp nữa? Bảo nhi hãy ráng chờ vi phụ, vi phụ trở về nhất định nghĩ ra biện pháp đẹp cả đôi đường, để Bảo nhi an an ổn ổn bứt ra khỏi Dục Khánh cung! Hừ! có vi phụ chống đỡ, chúng ta hãy nhìn xem Hoàn Nhan Cảnh làm sao mà sống được. Y theo tính tình tàn nhẫn khát máu kia của Hoàng Thượng, chắc chắn thờ ơ lạnh nhạt mặc cho Hoàn Nhan Cảnh ngã khỏi thái tử vị cũng ra tay kéo lại đâu. Hoàng Thượng muốn là người thừa kế có năng lực mạnh mẽ, lão phu và Thái tử đều là công cụ để chọn lựa thái tử chân chính mà thôi. Nếu Hoàn Nhan Cảnh ngã rồi, khẳng định sau này còn đường sống, cứ để cho và Lưu Văn Thanh cùng nhau làm uyên ương du lịch hoàng tuyền !”



      Âu Dương Tuệ Như nghe thấy mấy câu đó giật mình, nghĩ lại Hoàn Nhan Bất Phá đối xử với Thái tử cũng có nhiều chỗ thể thừa nhận rằng tình cảm đối với thái tử cực kỳ mong manh, quả như lời Thừa tướng , có loại cảm giác thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng suy nghĩ của Hoàn Nhan Bất Phá với tình cảnh của Thái tử cũng tới lượt nàng quan tâm, nàng chỉ biết là, mấy tháng sau, cánh địch nhân của nàng bị mất mạng, loại chuyện tàn khốc này thể khiến nàng khiếp sợ, mà lại có thể làm cho nàng khuây khoả trong lòng. Lòng của nàng, quả nhiên càng ngày càng lạnh lùng.



      Hoàn Nhan Bất Phá hiểu Thừa tướng, làm sao Thừa tướng lại hiểu đây? Hai người đều hiểu suy nghĩ trong lòng lẫn nhau, nhưng đều vô cùng ăn ý lựa chọn ngậm miệng ra. Hoàn Nhan Bất Phá là vì lựa chọn thái tử chân chính, thân là người Nữ Chân, giáo dục được nhận từ là sói hổ, tín ngưỡng là yếu bị thịt mạnh được ăn, người thắng làm vua. Âu Dương thừa tướng là vì bảo đảm cho con bị liên lụy, cả đời bình bình an an, thể phối hợp thuận theo.



      Nay, nhân tố khiến Âu Dương thừa tướng phối hợp bị đánh vỡ, tất nhiên là muốn tiếp tục bồi Hoàng Thượng chơi nữa. Vạn bất đắc dĩ, dù bỏ lại tánh mạng cũng bảo vệ con chu toàn.



      Cả cha và con ở nơi này thương nghị làm sao lật đổ Thái tử, tiện thể rời khỏi ta, lại biết, việc bọn họ làm lại hợp ý Hoàn Nhan Bất Phá nay, chỉ có thể , mờ mờ ảo ảo đều có trời cao an bài.



      Âu Dương Tuệ Như chia tay Thừa tướng, đường nhanh trở lại tẩm điện của mình ở Sướng Xuân Viên, đóng hết cửa phòng, nằm bẹp tháp, che mặt, vỗ vài cái rồi chôn đầu ở trong chăn cười điên cuồng.



      Xong rồi! Mắt thấy họa lớn trong lòng nàng mấy tháng nữa được trừ bỏ, nàng hoàn toàn khống chế được vui sướng mãnh liệt như thủy triều trong lòng.



      Cười , nàng hạ mí mắt, lại có cảm giác bồng bềnh như mây đúng thực tế. Lưu Văn Thanh chết đường ra biên cương ư? Nếu như có thể, xử lý luôn Giang Ánh Nguyệt cùng nơi có phải tốt hơn? Hai người đều chết hết, nàng liền được giải thoát hoàn toàn rồi!



      Suy nghĩ này vừa nổi lên liền có cách nào xua tan, Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, được tới cửa sổ phía trước, nhìn núi rừng xa xa bởi vì địa nhiệt thỉnh thoảng bốc hơi lên sương mù màu trắng, chìm vào suy nghĩ sâu xa.



      có cách mà, nhất định phải để cho hai tỷ đệ này cùng nhau đến hoàng tuyền! Trong mắt nàng lên chút hung ác, lạnh lùng nghĩ.



      Hết chương 43 . Hitsuji
      minhminhle, angel ofdeathlinhdiep17 thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      CHƯƠNG 44: LẠI NGÂM THƠ


      Biết được kế hoạch của Thừa Tướng, thế nên cả ngày Âu Dương Tuệ Như đều nghĩ xem phải làm sao để đồng thời trừ bỏ hai tỷ đệ kia lần cho xong, chỉ mãi lo suy xét, cuối cùng thành quan tâm gì đến cơm nước, cả ngày thấp thỏm yên, đứng, cử chỉ có chút được bình thường.



      Thái Hậu nhìn thấy yên lòng của Thái Tử Phi, cho là nàng bị việc Thành Vương Phi mang thai kích thích, nhưng cũng thể an ủi nàng, đành phải đề cập với con trai, kêu con trai bà tìm nàng an ủi.



      Chuyện của bọn trẻ, Thái Hậu có muốn quản cũng đủ sức, nếu bà tùy ý nhúng tay vào, chỉ cần lỡ tay chút cũng biến khéo thành vụng, giúp tham lang có chỗ thoát thân (Càfé: tham lang: là ngôi sao xui xẻo, chính là ả Giang Ánh Nguyệt nha các nàng). Cũng bởi vì e ngại điều này, nên gần đây bà làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận, đối với đám nữ nhân trong hậu cung, bà đều xem xét, quan sát cẩn thận, phòng ngừa những kẻ có hành vi quyến rũ dụ dỗ.



      Vì mang tâm lý này làm nền, nên kẻ vô tình phạm phải là Nguyên Phi kết cục đương nhiên vô cùng thê thảm rồi, bị phạt 30 roi, đưa vào lãnh cung kiểm điểm tĩnh tu, khi nào Thái Hậu cảm thấy được hơn, mới cho ra ngoài. Nếu phải nhờ nàng ta có công sinh dưỡng Thành Vương, Thái Hậu phế nàng ta luôn rồi.



      Hoàn Nhan Bất Phá biết được tình huống khác thường của Tiểu Nha Đầu thông qua Thái Hậu, rời khỏi điện Dao Hoa, sắc mặt lập tức trầm xuống, chậm rãi đường, do dự lúc lâu, cuối cùng vẫn biết phải khuyên giải thế nào, trong lòng cũng biết làm sao. muốn kéo mạnh Tiểu Nha Đầu ôm vào trong lòng, gào thét cảnh cáo nàng, cho nàng nghĩ đến nam nhân khác, càng cho phép nàng sinh con cho bất kỳ nam nhân nào khác nữa. Nàng chỉ có thể thuộc về , cũng chỉ có thể sinh Hoàng Tử cho mà thôi.



      Nhưng tưởng tượng cuối cùng vẫn là tưởng tượng, nếu làm vậy, nhất định Tiểu Nha Đầu vô cùng sợ hãi, với tính cách mạnh mẽ táo bạo của nàng, chừng lập tức chạy khỏi Hoàng cung!



      Nhìn những bông tuyết trắng tinh như múa lượn đầy trời, rồi lại nhìn về Ly Sơn ở phía xa dần bị bao trùm trắng xóa, Hoàn Nhan Bất Phá nhíu mày, thở dài hơi, nhìn An Thuận đứng gần bên, khẽ: “Đây là trận tuyết thứ hai từ đầu Đông đến giờ, năm trước ở Tây Uyển phía sau Ly Sơn hồng mai bắt đầu nở rộ, đẹp sao tả xiết.”



      Từ lúc An Thuận theo Hoàng Thượng đến nay, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng đau khổ vì tình của , nay nhìn thấy ràng là bộ dạng nhớ thương sâu nặng, lại thấy đông tây, tìm cớ cho chính bản thân mình, khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm thấy Hoàng Thượng như vậy quả vô cùng thân thiết, cũng vô cùng mới mẻ.



      cúi mắt, giấu ý cười, hùa theo tâm ý của Hoàng Thượng: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tài vừa rồi có ngang qua, hoa mai quả nở rất đẹp. Bây giờ Ngài cũng quá bận việc gì, bằng cùng với người Ngài thích cùng nhau thưởng mai.”



      mặt Hoàng Nhan Bất Phá lộ được chút ý cười thoải mái, gật đầu : “Ý kiến hay!”



      An Thuận tiếp tục : “Lúc nãy nô tài thấy Thái Tử Phi ở trong vườn thưởng tuyết, chừng bây giờ vẫn còn ở đó, chúng ta qua đó cũng tiện đường, bằng gọi Thái Tử Phi cùng , Hoàng Thượng thấy sao ạ?”



      Vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá càng rạng rỡ hơn, nhìn về An Thuận với ánh mắt tán thưởng, phất tay : “Được đó, vậy thôi.” Tuy giọng điệu bình thường, nhưng bước chân lại tự chủ được mà nhanh hơn rất nhiều.



      An Thuận điều chỉnh tốc độ bước theo, giương mắt lén nhìn bóng dáng cao lớn của Hoàng Thượng, khóe miệng nhếch lên, cười khẽ. Hoàng Thượng sinh động như vậy, so với bộ dáng cao ngạo tàn nhẫn khi xưa tốt hơn biết bao nhiêu! Cõ lẽ, nghiệt duyên của Hoàng Thượng và Thái Tử Phi, cũng phải mọi mặt đều xấu. Chỉ là, sau này Thái Tử phải khổ rồi.



      Trong lòng An Thuận ngẩng đầu hếch mũi vài giọt nước mắt cá sấu cho Thái Tử, ngay sau đó khôi phục vẻ mặt biểu cảm như bình thường, chuyên tâm bước .



      An Thuận sắp xếp tiểu thái giám đến nằm vùng ở Sướng Xuân Viên từ sớm, nên việc nắm được hành tung của Thái Tử Phi mọi lúc mọi nơi rồi là đương nhiên rồi. Đoàn người vừa mới được đoạn, quả nhiên gặp được Thái Tử Phi mang sắc mặt ửng hồng vì lạnh, áo khoát lông cáo dày bao lấy dung nhan xinh đẹp, ngửa mặt đón những bông tuyết bay lượn đầy trời, vẻ mặt vô cùng hào hứng.



      “Tiểu Nha Đầu, sao lại che ô? Để nhiễm lạnh rồi bị bệnh sao đây hả?” Hoàn Nhan Bất Phá cầm chiếc ô giấy dầu từ tay An Thuận, đến bên người Âu Dương Tuệ Như, che tuyết cho nàng, dịu dàng trách mắng.



      “Phụ Hoàng, ta muốn nếm thử xem hương vị tuyết ở đây thế nào!” Có khác biệt với tuyết ở đại hay ? Sống ở dị thế, đây là lần đầu tiên nàng gặp được tuyết lớn như vậy, làm Âu Dương Tuệ Như nhớ lại quê nhà của nàng ở phương Bắc, bỗng nhiên cảm thấy xúc động, đứng nền tuyết ngơ ngẩn nhìn trời, ngơ ngác lúc lâu.



      Thế Tông nở nụ cười, nhìn nàng gương mặt ửng hồng, vô ưu vô lo, nào có được bình thường như lời Thái Hậu, trong lòng cũng buông lỏng xuống, biết là nàng giả vờ ngớ ngẩn, nhưng vẫn cố ý hùa theo, còn hỏi: “A? Vậy ngươi nếm ra chưa? Tuyết ở đây so với Kinh Thành khác nhau thế nào?”



      “Hì hì, so với Kinh Thành tuyết ở đây ngọt hơn chút, cũng thơm hơn chút nữa! Nếu học theo lời người ta dùng để pha trà, hương vị nhất định rất thuần khiết đó!” Âu Dương Tuệ Như tươi cười rạng rỡ, như là .



      Thế Tông mỉm cười, nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười nét sầu lo của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm thấy chỉ cần có Tiểu Nha Đầu bên cạnh, cho dù có gió lạnh buốt xương, vẫn cảm thấy như gió xuân gần gũi ấm áp, thoải mái vô cùng.



      Loại cảm giác này làm say mê, tiếp đó là quyến luyến, vẻ mặt dịu dàng xuống, quay đầu, nhìn An Thuận rồi nhàng ra lệnh, “Lời Thái Tử Phi nghe chưa? Lập tức gọi người hứng mấy bình tuyết chôn xuống gốc mai, đợi đến năm sau lấy ra để Thái Tử Phi pha trà uống.”



      An Thuận vội vàng nhận lệnh, gọi vài cung nữ mang bình hứng tuyết.



      Chỉ câu đùa của mình mà Hoàn Nhan Bất Phá cho người làm , Âu Dương Tuệ Như xúc động trong lòng, nắm chặt ống tay áo , vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng chăm chú : “Cảm ơn Phụ Hoàng, Phụ Hoàng tốt với ta như vậy, ta bao giờ quên, sau này ta báo đáp Ngài tốt!”



      Nàng câu báo đáp phải chỉ là suông, nỗ lực đạp ngã tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt phải là báo đáp tốt nhất đó sao?



      Tuy Hoàn Nhan Bất Phá biết được hàm ý trong câu của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn ra chân của nàng khi ra câu đó, trong lòng rung động, đôi tay muốn mạnh mẽ ôm nàng chút, đầu ngón tay run lên, nhưng lại cố nhịn xuống, chỉ có thể vứt ý nghĩ đó ra sau đầu, cất giọng khàn khàn: “Được, Phụ Hoàng là quan trọng nhất, ngươi báo đáp Phụ Hoàng tốt, hai câu này, Trẫm nhớ kỹ, sau này Trẫm tìm ngươi thực , ngươi được chơi xấu đâu đấy!”



      Âu Dương Tuệ Như tỉnh tỉnh mê mê với câu mang hàm ý sâu xa này, nhưng nàng cũng chút do dự gật đầu mạnh cái.



      Khóe miệng An Thuận cong lên, cảm thán trong lòng rằng Thái Tử Phi dễ bị lừa, vô tình mang chính mình bán lúc nào biết.



      Hoàn Nhan Bất Phá liếc nhìn sườn mặt thuần khiết của Tiểu Nha Đầu, hàng lông mày nâng lên, khóe môi có xu hướng cong lên thể kềm lại được. “Tốt lắm, quyết định như vậy . thôi, cùng Phụ Hoàng đến Tây Uyển thưởng mai nào. Hôm nay tuyết rơi, ngồi giữa tuyết thưởng mai rất có hương vị đấy.”



      “Dạ! Vậy chúng ta nhanh thôi!” vào dị thế, trở thành cổ nhân, đương nhiên phải làm vài việc tao nhã rồi, ngồi trong tuyết thưởng mai chính xác là đứng đầu trong mấy việc tao nhã đó, Âu Dương Tuệ Như hai mắt sáng trưng, hứng trí bừng bừng .



      đường hai người chuyện trò vô cùng vui vẻ, chậm rãi về phía Tây Uyển.



      Giang Ánh Nguyệt theo phía sau hai người, bị kiến thức rộng lớn và hiểu biết về mọi mặt của Âu Dương Tuệ Như làm cho sợ hãi. Dường như bất cứ đề tài nào Hoàn Nhan Bất Phá ra, nàng ta đều có thể dễ dàng tiếp lời, lời có lập luận ràng, mới mẻ độc đáo, đừng Hoàn Nhan Bất Phá bị nàng ta thu hút hoàn toàn, mà ngay cả nàng cũng thể thừa nhận, phương diện kiến thức và tài năng học vấn, nàng ta quả vượt qua nàng rất nhiều.



      Kẻ thù như vậy, tại sao trước kia nàng lại coi thường? Lần trước nàng ta vạch trần sơ hở của nàng là vô tình sao? Trong lòng Giang Ánh Nguyệt thể xác định. người dâng lên từng đợt sát ý, nhưng nàng ta chỉ có thể mạnh mẽ đè ép vào lòng.



      được, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi khi nàng làm Hoàng Phi, sinh hạ Hoàng Tử, rồi mới có thể đem Âu Dương gia, cả tộc Hoàn Nhan Bất Phá vào chỗ chết, để con trai mình đăng cơ, để Hoàng Đệ làm Nhiếp Chính, còn nàng buông rèm nhiếp chính, từng bước từng bước soán vị.



      Đem triều đại bất tri bất giác thay đổi trong yên lặng, có kế hoạch nào tốt hơn kế hoạch này cả, nàng nhất định được buông tha, nàng phải nhẫn!



      Tuy rằng trong lòng hết sức củng cố tâm lý, nhưng vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt vẫn tuyệt nhiên hề thay đổi gì, cho dù là ánh mắt, cũng dao động chút nào. Trãi qua lần ám sát kia, trưởng thành hơn chỉ có Âu Dương Tuệ Như, mà nàng ta cũng vậy.



      Hoàn Nhan Bất Phá giẫm lên nền đất trắng tinh, lưu lại tuyết từng dấu chân sâu, nâng mắt nhìn Tây Uyển trước mặt, lại gặp phải hai kẻ mời mà tới.



      “Nhi Thần (vi thần) gặp qua Phụ Hoàng (Hoàng Thượng), Phụ Hoàng (Hoàng Thượng) vạn an.” Thái Tử và Lưu Văn Thanh đứng trước đình lục giác, hướng về Hoàn Nhan Bất Phá hành lễ vấn an.



      Gặp phải Thái Tử, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá lập tức vui, trầm giọng hỏi: “Các ngươi ở đây làm gì?”



      “Hồi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần và Văn Thanh ở đây nấu rượu thưởng tuyết, thuận tiện ngâm thơ vẽ tranh ạ.” Thái Tử vươn tay chỉ về phía đình lục giác, quả nhiên trong đình đặt sẵn bếp lò, ánh lửa đỏ tươi, đó là bầu rượu, bốc lên từng làn hơi nước nhè , làm hương rượu lan bốn phía, nhìn qua có vẻ thoải mái ấm áp vô cùng, làm người ta thể tự chủ mà bước về phía đó, cùng bọn họ cộng ẩm ly.



      Lưu Văn Thanh đợi Thái Tử dứt lời, vẻ mặt bình thản, kiêu ngạo siểm nịnh hướng về Hoàn Nhan Bất Phá vái cái, cất giọng trong trẻo: “Vi thần Lưu Văn Thanh gặp qua Hoàng Thượng.”



      Âu Dương Tuệ Như liếc mắt nhìn hai người cái, thái dương co giật, trong lòng muốn nôn ra: lại ngâm thơ? Lưu Văn Thanh, ngươi còn chưa chịu yên phận sao? còn khả năng nào khác nữa à? Muốn nịnh bợ Phụ Hoàng để bị điều sao? Gặp phải tỷ đây, coi như số ngươi may rồi! Có thể đạp ngươi lần, đương nhiên tỷ vẫn có thể đạp ngươi lần thứ hai!



      Hoàn Nhan Bất Phá cũng chú ý đến thái độ của Tiểu Nha Đầu, nhìn thấy Lưu Văn Thanh đứng thẳng như trúc, lập tức nhớ lại lần vây săn, khỏi gật đầu mỉm cười : “Là ngươi sao? Trẫm còn nhớ ngươi, ngươi làm thơ rất được!” bên , bên sải bước vào đình, hiển nhiên là hứng thú.



      Lưu Văn Thanh và Thái Tử thầm nhìn nhau, ánh mắt đều vẻ tươi cười. uổng công bọn họ ngày ngày chờ đợi, rốt cục cũng chờ được người cần gặp, cơ hội lần này nhất định phải nắm được!



      Giang Ánh Nguyệt kiềm chế xúc động trong lòng, bước theo Hoàn Nhan Bất Phá vào đình, chờ đợi biểu xuất sắc của Hoàng đệ. Hoàng đệ tài hoa thế nào, nàng chút cũng hoài nghi, nhất định khiến Hoàn Nhan Bất Phá thấy được, biết được thế nào là kinh tài tuyệt diễm (Càfé: – thành ngữ- tài hoa kinh người).



      Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, vẻ mặt có chút kiên nhẫn nhắm mắt theo đuôi Phụ Hoàng nhà mình, cũng thèm chào hỏi Thái Tử, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phụ Hoàng.



      Thái Tử đen mặt, nhưng lại thấy Hoàn Nhan Bất Phá làm như nhìn thấy hành động vô lễ của nàng, lại lo ngại làm hỏng ván cờ bày bố của người trong lòng, chỉ có thể đau khổ nhẫn nại.



      Lưu Văn Thanh liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như cái, đôi mắt trầm, trong lòng xác thực có chút kiêng kỵ, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.Dựa vào tài năng sở trường của , có thể thua trong tay nữ nhân sao chứ? tin!

      Hết Chương 44– Càfé Sáng
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      mê hóng từng ngày......chừng nào t/y của cha chồng và con dâu chín mùi a...mùi incerst nhẹ............hehe

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Cái này còn hơi bị lâu nha nàng.
      Gần gần cuối mới chín mùi, còn giờ trong quá tình chín cây thôi :))
      minhminhlelinhdiep17 thích bài này.

    5. minhminhle

      minhminhle Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      68
      @Hitsuji Thanks nàng nha. Hì. Dạo này nàng năng suất ghê nhỉ. :04(1):Mà nàng ơi. Bộ này có nam phụ si tình nào hem?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :