1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      oa.. sao lại có thể hay như thế chứ. rồi. hoàng thượng chính thức sụp hố rồi. haha. thanks nàng nha.
      Hitsuji thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      @lylyTa cũng thích chàng Hoàng thượng, chứ khong phải hòa thượng nhá, mặc dù đọc nhanh cũng dễ líu lưỡi

      Chương 19: Chuyến săn Tây Sơn

      Thế Tông thét xong, khiến cho bọn thị vệ cùng noi theo khiến cho trăm thú trốn chạy, chim chóc bay loạn trong sơn cốc, tình trạng vô cùng náo nhiệt, việc này cũng khớp với tưởng tượng của Âu Dương Tuệ Như đối với việc săn bắn, hơn nữa còn tự mình được trải nghiệm phen, quả nhiên hết sức nghiền, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, cười khanh khách đừng được.


      Tiếng thét với tiếng cười như chuông ngân, nó có thể làm hòa tan cả trái tim cứng rắn Thế Tông còn hơn cả khúc nhạc hay nhất. Thế Tông thả hai tay, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp động lòng người của Âu Dương Tuệ Như, trong mắt lướt qua chút si mê cực nhanh, chớp mắt biến mất.

      Nụ cười Thái tử phi rất lóa mắt, tiếng cười lại rất êm tai, ngay cả bọn thị vệ máu lạnh nhất (铁血 thiết huyết: chưa nghĩ ta từ nào hay hơn tạm thời cứ thế ) cũng bị nàng cuốn hút, mặt nguội lạnh hơi đường nét nhu hòa, ba phần ý cười, thậm chí có người vì muốn cho Thái tử phi tận hứng, biểu diễn màn thét phức tạp.

      Ngắn ngủn vài canh giờ thu phục được tâm của các cấm vệ, Thế Tông đối với tính chất đặc biệt hấp dẫn người khác người Thái tử phi cảm thấy kinh ngạc, trong lòng cũng có chút bất mãn. Ở trước mặt cũng thôi , sao với người ngoài còn hấp dẫn như vậy? Sau khi trở về trẫm phải dạy dỗ lại nha đầu kia tốt.

      Áp chế khó chịu trong lòng, Thế Tông trầm giọng mở miệng, cắt ngang tiếng thét bọn thị vệ, “Được rồi, được rồi.” Đợi bọn thị vệ dừng lại hẳn, Thế Tông nhìn Âu Dương Tuệ Như, dò hỏi: “Nha đầu, về doanh trại hay vẫn tiếp tục?”

      Nha đầu? Cách gọi này hay, thân thiết hơn Thái tử phi nhiều, nàng cũng lạ gì danh hiệu Thái tử phi.

      Âu Dương Tuệ Như đối với cách xưng hô mới của Thế Tông vừa lòng, cảm giác hai người kéo lại khoảng cách gần hơn chút, đạt được mốc tình bạn của bước đầu tiên cách mạng, đôi mắt sáng Âu Dương Tuệ Như nhíu lại, kiên định mở miệng, “Đương nhiên là tiếp tục! Thợ săn mà muốn săn nhiều thú phải thợ săn giỏi.”

      Nhanh như vậy liền tự cho mình là thợ săn sao ? là hứng chí quá rồi, chỗ nào kiêng kị chủ nhân! Có ý tứ! Thế Tông đối với tính nết Âu Dương Tuệ Như lại hiểu biết thêm phần, liền càng thích nàng thêm phần, vừa vặn hợp khẩu vị của , khiêu khích trái tim ngứa ngáy.

      thể thích Thái tử phi như vậy, lòng muốn thỏa mãn tất cả cầu của nàng, Thế Tông ra lệnh, rồi dẫn đầu xoay người lên ngựa, cười sang sảng: “Đúng là như thế, vậy chúng ta xuất phát . về hướng nam, nơi đó có hồ nước, là nơi động vật thường xuyên thường lui tới.”

      “Vâng!” Âu Dương Tuệ Như lớn tiếng đồng ý, nhìn vào biểu cảm mặt mang theo hăng hái dào dạt, tinh thần tràn đầy sung mãn. Nhưng đợi nàng lên ngựa ngồi, cả người lập tức ỉu xìu, tay kéo dây cương run lên, thân mình lung lay, mắt thấy ngã khỏi ngựa.

      Thế Tông lúc nào cũng chú ý trạng thái Âu Dương Tuệ Như, thấy nàng lắc lư, giống như muốn ngã, hô hấp cứng lại, chút suy nghĩ liền đánh ngựa chạy vội tới bên cạnh nàng, cánh tay mở ra, nhàng nắm chặt thắt lưng nàng, kẹp nàng dưói nách. (=__=!!! Bó tay, nhưng có cái hình đặng dễ hình dung màn này này, có điều biểu cảm chưa xứng, để tớ tìm thêm ^o^)

      [​IMG]

      Nguy hiểm ! Âu Dương Tuệ Như lưng hướng lên , mặt cách đất vài tấc, trong lòng thầm cám ơn trời, cám ơn xong, lúc này mới ý thức được tư thế mình tại là 囧 quá , giống con búp bê vải bị Thế Tông xách theo, chút hình tượng cũng có.

      “Phụ hoàng!” Mặt hướng xuống, máu tuôn xuống đầu, hô hấp có chút thoải mái, Âu Dương Tuệ Như yếu ớt kêu tiếng.

      Nghe thấy Âu Dương Tuệ Như kêu nhu nhược như con mèo , tim Thế Tông mảnh nhu hòa, vội vàng ôm lấy nàng, đặt trước người mình, cánh tay sắt đem nàng gắt gao vòng, cúi đầu xem xét sắc mặt nàng, trong mắt tràn ngập lo lắng chút nào che giấu, “Vừa rồi là bị sao vậy? ngồi tốt sao lại thiếu chút nữa ngã xuống, có bị thương ?”

      đến hai chữ ‘bị thương’, mày mặt Thế Tông càng nhăn lại, trong lòng hối hận, nếu sớm biết làm nàng bị thương, mặc nàng làm phiền như thế nào, cũng đáp ứng mang nàng !

      “Đừng lộn xộn! Phụ hoàng lập tức liền đưa ngươi trở về gặp ngự y.” Thấy Âu Dương Tuệ Như đỏ mặt, hơi hơi giãy dụa, cánh tay Thế Tông siết chặt, nghiêm nghị ra lệnh.

      “Phụ hoàng đừng nóng, nhi tức có việc gì.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng kéo tay Thế Tông lại và kiềm dây cương, vội vàng giải thích: “Vừa rồi là do nhi tức săn bắn quá mức tận hứng, cả người mất sức, nghỉ ngơi lúc tốt rồi.”

      Khi nãy Âu Dương Tuệ Như sa vào màn săn bắn căng thẳng và kích thích, nàng hề phát tinh lực cả người bị nàng dùng hết, đợi đến khi xong xuôi, leo lên lưng ngựa mới cảm giác được tay chân mình bủn rủn, ngay cả sức lực nắm dây cương cũng còn.

      Thế Tông nghe vậy giật mình ngẩn ra lúc, nhớ lại bản thân lần đầu tiên khi săn được mãnh hổ, cũng là tình trạng như vậy, trong lòng liền hiểu, lát sau vui vẻ cười ha hả, “ ra là thế, chuyến săn này liền dừng ở đây, tức khắc về doanh trại . Nha đầu hôm nay cố gắng hết sức, sau khi trở về phụ hoàng chắc chắn khao ngươi tốt.” săn đến mức quên mình như vậy, hiển nhiên nha đầu làm việc rất nghiêm túc. Tốt tốt, đối nhân xử thế phải như vậy.

      Vươn tay vuốt suôn những sợi tóc rối loạn của người trong ngực, động tác Thế Tông rất dịu dàng mà quen thuộc, cứ như làm trăm ngàn lần, trong mắt tràn đầy ý cười sâu.

      Âu Dương Tuệ Như đỏ mặt, vì động tác dịu dàng của Thế Tông, mà là vì bản thân mình mất sức sau mới phát mình ở tư thế quá ư là 囧. Trong suy nghĩ của Âu Dương Tuệ Như, nàng hẳn là hăng hái, thắng lợi trở về mới phải, chứ phải xụi lơ trở về giống như bây giờ, mất mặt!

      “Phụ hoàng, ngài buông nhi tức xuống , nhi tức tự mình có thể được.” Âu Dương Tuệ Như đưa tay gỡ cánh tay cường tráng của Thế Tông, mở miệng thầm. Cho dù là gượng sức, nàng cũng muốn tự mình gượng lấy.

      Thế Tông bất đắc dĩ, chỉ có thể thả Âu Dương Tuệ Như xuống, tự mình dìu nàng lên ngựa, đợi hai người lại lên ngựa ngồi xong, Thế Tông nhìn lại vòng tay mình trống rỗng, chợt thấy mất mát.

      Âu Dương Tuệ Như còn khí lực chuyện, Thế Tông trong lòng mất mát, cũng có lòng dạ chuyện, hai người yên lặng con đường trở về doanh trại, lát sau, rốt cục Âu Dương Tuệ Như nhịn được, liếc nhìn hai tay run rẩy của mình cái, rồi đỏ mặt nhìn Thế Tông, lắp bắp mở miệng, “Phụ hoàng.”

      tiếng này, ngữ điệu vừa nhu hòa lại yếu đuối, cuối còn hơi hơi lên cao uyển chuyển, hàm ý lấy lòng quá nhiều.

      Thế Tông tê dại, đôi mắt sâu thẳm u ám nhìn Âu Dương Tuệ Như, tiếng hơi vài phần khàn khàn hỏi, “Làm sao vậy?”

      Âu Dương Tuệ Như nghẹn lời, hai gò má ửng hồng, vẻ mặt ngượng ngùng, đôi mắt long lanh ngập nước, mong đợi nhìn Thế Tông cầu xin: “Phụ hoàng lại giúp nhi tức đoạn ? Nhi tức… nhi tức hết sức rồi.”

      Các thị vệ chung quanh nhịn cười. Tay chân Thái tử phi thế kia giống như gió thổi lá rụng, suốt đường phấn chấn vui vẻ, bọn họ thấy cũng kinh ngạc, sau đó lại thấy thú vị, đều nghĩ xem Thái tử phi này với bộ dạng giả vờ uy vũ có thể bảo trì được bao lâu. Ai ngờ, còn chưa được dặm lộ ra rồi.

      Rốt cục duy trì nổi nữa sao? Thế Tông thầm nghĩ, thấy tay chân Âu Dương Tuệ Như càng thêm run rẩy, trong lòng thương tiếc thôi, vội vàng vươn tay, lập tức dễ dàng ôm nàng đến ngựa mình, giúp nàng điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, thích hợp nhất ôm vào lòng, thấy biểu tình mặt nàng dần hòa hoãn, thế này mới tiếp tục chạy .

      Người lại vào trong vòng tay mình, bổ khuyết phần trống trải và mất mát kia, Thế Tông thỏa mãn thở ra, khóe miệng nâng lên, tâm tình sung sướng khó hiểu, lại cố ý thả chậm tốc độ, để cho nàng có thể ngồi vững chắc chút, ở lâu chút.

      Âu Dương Tuệ Như dựa lưng vào vòng ngực rộng lớn cường tráng Thế Tông, cảm giác đời này có gì thoải mái dễ chịu, hơn nữa lại càng an toàn hơn so với cái ôm ấp trước mắt này, bình thường phải che giấu sợ hãi với băn khoăn ở chỗ sâu nhất đáy lòng nay dường như cũng lắng xuống ít, tinh thần liền thả lỏng, bao lâu liền tiến vào giấc ngủ say.

      Ngắm nhìn dung nhan ngủ say trong lòng, Thế Tông thu liễm tiếng động, giơ tay ra hiệu cho bọn thị vệ phía sau, quay trở lại, lần nữa ôm chặt thắt lưng Âu Dương Tuệ Như trong vòng tay, trong lòng vô cùng yên tâm.

      Bọn thị vệ tuân lệnh, tất cả đều thả chậm tốc độ, chú ý giục ngựa, tránh quấy rầy mộng đẹp của Thái tử phi. Ra ngoài săn bắn, vó ngựa vốn được bọc lớp vải bông, hơn nữa còn khống chế tốc độ ngựa, đoàn người lặng yên phát ra tiếng động tiến lên, khiến cho Âu Dương Tuệ Như ngủ ngon suốt đoạn đường.

      “Nha đầu, dậy dậy, sắp đến doanh trại rồi.” Cách doanh trại còn nửa dặm, Thế Tông thể đánh thức Âu Dương Tuệ Như.

      Tuy rằng vô cùng nỡ, nhưng mà thứ nhất, mấy người ở doanh trại biết nội tình, thấy bọn họ cùng cưỡi con, chắc chắn truyền ra mấy lời đồn đãi bất lợi cho nàng; thứ hai, nhất định nàng muốn oai phong khí phách hiên ngang trở về, thể để cho nàng mất hứng.

      Âu Dương Tuệ Như tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn về phía Thế Tông, hết nửa ngày mới nhận tình huống, vội vàng rời khỏi ôm ấp Thế Tông, xoay người cưỡi con ngựa của mình.

      “Cám ơn phụ hoàng!” Ngủ ngon được nửa canh giờ, tay chân bủn rủn vô lực cũng khôi phục lại rất nhiều, tinh thần cũng càng thêm dồi dào, mặt mày Âu Dương Tuệ Như cong cong lời cảm tạ với Thế Tông, trong lòng cảm thán Thế Tông người cha chồng tốt. Có Thế Tông ở đây, nàng cảm giác an toàn tăng thêm gấp bội, ác mộng hay quấy nhiễu nàng cũng dám đến thăm.

      cần cám ơn, lấy lại tinh thần rồi chúng ta phải về doanh trại.” Thế Tông vỗ vỗ mái tóc đuôi ngựa mềm mượt như tơ của Âu Dương Tuệ Như, sau khi gian nan thu tay về, sủng nịch cười .

      Đoàn người cố ý thả chậm tốc độ, lại vì giảm tiếng vó ngựa, còn chọn con đường người qua, cỏ lùm um tùm, đương nhiên so với những người khác càng trắc trở phen mới trở lại doanh trại được, đợi tiến vào doanh trại mới phát , những người lúc trước ra ngoài săn bắn trở lại bảy tám phần, giờ đều vây quanh khoảnh đất trống, kiểm tra thu hoạch bản thân, nhân tiện so bì ganh đua nhau.

      Trong đó, thu hoạch được nhiều phải kể tới thái tử và Thành vương, hai người chất đống con mồi mặt đất thành hai đống núi , xác các loại dã thú trộn lẫn nhau, số lượng tương đương, nhất thời phân ra thắng bại.

      Tùy tùng hai người đó cẩn thận kiểm đếm, đều tự phân loại những con ưu khuyết riêng cho chủ tử mình.

      “Thái tử, đa tạ .” Kiểm đếm xong, Thành vương săn nhiều hơn thái tử vừa đúng cái con ngân hồ, mặt mang theo ý cười nhìn như khiêm tốn, chắp tay với thái tử.

      Thái tử mím môi, trầm giọng mở miệng: “Thế à? Bản lĩnh hoàng huynh tốt, thẹn bằng.”

      Hai người khen qua khen lại nhau, giả vờ giả vịt đáp đáp nhau, tình cảnh sóng ngầm mãnh liệt, cũng có chút tế nhị. Các vị đại thần theo chỉ đứng ở xa xa ngó chừng, dám đến gần.

      Thời Thái tổ tranh đoạt thảm thiết quá, Thế Tông đúng là dẫm lên thi thể đẫm máu mà lên ngôi, toàn bộ hàng ngũ đại thần chọn sai đều bị xử lý, đối với ký ức như cảnh tượng luyện ngục trần gian ấy bọn họ hãy còn như vừa mới trải qua, hai vương tranh giành, đại thần hơi có lý trí cùng từng trải cũng dám hùa vào.

      Đúng lúc này, tiếng kèn Thế Tông về doanh trại vang lên, lập tức hai vương ngưng ngay, bày ra bộ dáng hòa thuận kính cẩn nghe theo, loạt đến rìa doanh trại nghênh đón, các đại thần cũng vội vàng đuổi theo, trong lòng thầm nghĩ: rốt cục Hoàng Thượng cũng trở lại, hai vương cũng cần phải cãi nữa, có Hoàng Thượng ở đây, đứng đầu chuyến săn này đến lượt người khác.

      Mọi người ôm theo mong chờ và kính trọng tràn đầy đợi khi nhìn thấy con mồi Hoàng Thượng mang về, cùng nhau trầm mặc .

      Hươu, chỉ con hươu, con hươu mà cả người đẫm máu, mình cắm đầy tên, hình dáng cực kì thê thảm. Bọn họ bị hoa mắt đó chứ? Cỡ này ngay cả người ngoài cũng đều có thể nhìn ra trình độ
      bắn cung cực vì khó coi, là tiêu chuẩn Hoàng Thượng sao?

      Lại đảo mắt nhìn Hoàng Thượng, ràng là thần sắc thắng lợi trở về, hào hứng dạt dào, chúng thần cúi đầu, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, ngay cả hai vương cũng đều lộ ra biểu tình quái lạ.

      Hết chương 19 – Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      haha. đây chắc là lần săn thê thảm nhất trong đời Thế Tông đây. mặt của mọi ng lúc ấy nhìn chắc buồn cười lắm. hahaha. thanks Ji nhé. hihi. hòa thượng mà đẹp trai như trong đức phật và nàng ta cũng . hí hí.
      Hitsuji thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      Ả GAN vẫn chưa lên sàn à, trốn cả buổi săn chỉ để bày trò hành thích mà vẫn chưa có đất diễn, mong chị Như lần này lại cướp vai 1 cách hoành tráng
      Hitsuji thích bài này.

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 20: Chuyến săn Tây Sơn
      [​IMG]


      Thấy phụ hoàng ra ngoài săn bắn, giống như mọi năm thắng lợi to trở về, mà ngược lại chỉ có con hươu chết thê thảm trở về, tuy rằng hai vương ôm mối nghi ngờ nhưng cũng dám hỏi han, chỉ tiến lên vài bước, mang theo chúng thần nhất tề hành lễ nghênh đón.


      “Đứng lên .” Thế Tông nâng tay kêu mọi người dậy, giọng vô cùng ôn hòa, biểu tình mặt cũng vạn phần sung sướng.

      Thấy biểu cảm như vậy của Thế Tông, mọi người càng thêm tò mò. Đây là tình huống gì thế này?

      “Nô tì tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến Thành vương.” Âu Dương Tuệ Như giục ngựa, né người tránh hành lễ đám người thái tử, đợi thái tử đứng dậy, lúc này mới từ sau lưng Thế Tông bước ra, xuống ngựa vấn an hai người.

      “Sao Thái tử phi lại trở về cùng lúc với phụ hoàng?” Nhìn thấy người đột nhiên xuất , thái tử kinh ngạc hỏi, hai mắt Thành vương cũng mang ý vị sâu xa liếc nhìn nàng.

      Bắt gặp Âu Dương Tuệ Như rời khỏi mình, rồi cùng thái tử đứng chung với nhau, hai người người tuấn lãng, người xinh đẹp, nhìn thấy vô cùng xứng đôi, Hai mắt Thế Tông tối sầm lại, trái tim tuột dốc phanh, chỉ cảm thấy màn trước mắt này cực chói mắt, khiến cho phiền chán khó hiểu.

      “Trẫm mang Thái tử phi ra ngoài săn bắn, thái tử biết sao?” Thế Tông xuống ngựa, đến cạnh hai người, giọng điệu thoáng trầm thấp hỏi.

      Thái tử mờ mịt, trong bụng Âu Dương Tuệ Như lại thầm kêu xong. Chuyện săn với Thế Tông, từ đầu đến cuối căn bản nàng nghĩ tới việc phái người thông báo cho thái tử tiếng, mà giờ ta là ‘sếp’ trực tiếp của mình đó, làm vợ người ta, đây chính là biểu việc hiền đức.

      Nghĩ xong, mặt Âu Dương Tuệ Như xuất nụ cười như mỉa mai như khinh thường lại như ão não, giải thích với Thế Tông: “Nhi tức lúc quá vội vàng, thế nên quên phái người thông báo cho phu quân tiếng.” Dứt lời, nàng xoay người quỳ gối xin lỗi thái tử, “Là nô tì sơ sót, mong thái tử lượng thứ.”

      Chuyện vậy mà quên cho thái tử, nha đầu kia là sơ ý, hai người là vợ chồng a! Hay là tân hôn chưa bao lâu, tình cảm còn chút xa lạ.

      Thế Tông cảm thán, trong lòng lại biết vì sao mà bỗng nhiên cảm thấy thuận khí hơn rất nhiều, phiền chán mới vừa nãy tiêu giảm lớn, trước khi thái tử mở miệng răn dạy: “Tiểu nha đầu làm việc quá mức xúc động, sau này nhất định phải sửa chữa ! Lần này bỏ qua, trẫm nhớ kỹ, được có lần sau”

      Tuy là Thế Tông răn dạy, nhưng trong đó cũng có nồng đậm tình cảm sủng ái thương và bảo vệ, là ai cũng đều nghe ra, huống chi, xưng hô ‘tiểu nha đầu’ này lại vô cùng thân thiết, trong đó chất chứa tình cảm thích cần cũng biết.

      Thế Tông dứt lời, ánh mắt thái tử và Thành vương đều biến đổi, giống nhau ở chỗ, trong mắt thái tử lộ vẻ vui mừng, trong mắt Thành vương lo lắng.

      Vì để biểu ra bản thân mình trân trọng Thái tử phi trước mặt phụ hoàng, thái tử vội vàng xua tay bày tỏ, “Thái tử phi thay làm bạn phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu, cảm kích còn kịp, làm thế nào lại trách tội? Thái tử phi đừng nên nghĩ nhiều.”

      xong, đưa tay, muốn đỡ Thái Tử Phi, biểu diễn màn vợ chồng ân ân ái ái *

      *Nguyên văn 鹣鲽情深 kiêm điệp tình thâm -> các nàng xem thêm ở đây, nàng Dia~methyst chú thích vô cùng kỹ lưỡng rồi.

      Thế Tông nhìn thấy động tác của , con mắt tối sầm lại, bỗng nhiên mở miệng dặn dò Âu Dương Tuệ Như: “Vừa rồi Thái tử phi hao tổn tinh lực quá độ, thân thể mệt mỏi, vẫn nên lập tức về lều trại nghỉ ngơi cho thỏa đáng.”

      Âu Dương Tuệ Như vốn mệt mỏi thể tả, gượng bồi thái tử chuyện, lá mặt lá trái, trong lòng sớm chán nản đến cực điểm, nghe Thế Tông dặn dò, thở phào nhõm, quay đầu cười xán lạn với Thế Tông, “Nhi tức tuân mệnh, Nhi tức cũng nên trở về nghỉ ngơi, cho phép nhi tức trước bước.” Có Thế Tông làm cha chồng săn sóc như vậy, Thái tử phi là tốt số!

      Cảm thán trong lòng, Âu Dương Tuệ Như căn bản nghĩ tới việc từ biệt Thái tử và Thành vương, đôi chân run rẩy vội vã bước về phía Tiểu Vũ tới dìu nàng, để ý nhưng lại tránh được tay Thái tử đưa đến, tập tễnh tự mình nàng cố sức lết về lều trại.

      Thái tử chìa tay ra đón thất bại, mặt có chút ngượng ngập, ngầm bực trong lòng, lại dám lộ ra chút bất mãn nào.

      Thế Tông thấy thế lắc đầu, biểu tình có chút bất đắc dĩ, trong đó, lòng dạ lại càng thuận hơn vài phần, chỉ chỉ con hươu bị bắn thành con nhím phía sau rồi ra lệnh với các tùy thị nghênh đón: “Mang con mồi Thái tử phi , xử lý sạch , thịt cứ ướp trước cho tốt, buổi tối Thái tử phi muốn nướng ăn. Còn phần da vứt .” bị bắn thành như cái rây, e là thể làm kiện áo ngực và giày, đợi chút nữa cho người lột da con hươu lúc sáng của , sung cho Thái tử phi.

      Các tùy tùng khom người lĩnh mệnh, nâng con hươu hướng thiện phòng (nơi nấu ăn).

      Hóa ra là Thái tử phi bồi Hoàng Thượng săn bắn, con hươu này là con mồi Thái tử phi, khó trách! Mọi người nghe thấy vậy, trong lòng liền hiểu ra, nhất thời hiểu tình, nhìn ra vui mừng trong mắt Thế Tông và thích đối với Thái tử phi, vội vàng lên tiếng tán dương tài bắn cung Thái tử phi rất cao, có thể là nữ trung hào kiệt.

      Thế Tông nghe vậy, tâm tình càng thêm sung sướng, cười hai tiếng sang sảng sau đó mới xua tay : “Nào có, nào có, nha đầu vừa luyện tập bắn cung lâu, còn cần phải rèn luyện nhiều mới được.” Lời tuy rằng khiêm tốn, nhưng trong giọng chút tự hào cũng hề che giấu, bộ dáng bao che cho con kia nghiễm nhiên khác gì Âu Dương thừa tướng.

      Chúng thần thất kinh, Thái tử phi được sủng ái như thế, địa vị Thái tử liền càng thể dao động, nghĩ như vậy, khi nhìn về phía Thái tử lại càng thêm cung kính lễ độ.

      Thái tử thấy thế, uất khí lúc bị Âu Dương Tuệ Như làm lơ, bị Thành vương áp chế đều bình phục, nhìn về phía Thành vương đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên. Săn nhiều hơn con mồi thế nào? Phụ hoàng vẫn như trước nhìn ngươi thuận mắt hơn, còn có ích bằng cưới người vợ hiền lành nhu thuận tài giỏi có khả năng lấy lòng trưởng bối.

      Thành vương đón nhận ánh mắt thái tử, cười nhàn nhạt như gió thoảng mây trôi, bàn tay thầm siết chặt ở trong ống tay áo, tức giận trong lòng khó bình ổn: vương phi cái ngu ngốc nữ nhân kia chỗ nào rồi? Bảo nàng ta thân cận phụ hoàng cùng với Hoàng tổ mẫu nhiều chút, nàng ta lại chạy đâu ngay cả bóng dáng cũng thấy. Người ta cưới vợ nên cưới vợ hiền, lời này sai!

      ﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

      Âu Dương Tuệ Như ngâm nước ấm, rửa sạch bụi bẩn với mệt mỏi, nằm ngã vật lên giường chẳng mấy chốc ngủ say, ngủ mãi đến lúc mặt trời lặn về phía tây, trăng treo cành liễu mới tỉnh dậy.

      “Bây giờ là giờ gì rồi?” Thấy trong lều trại ánh sáng lờ mờ, ngọn nến điểm, Âu Dương Tuệ Như xốc mạn giường lên, hỏi Tiểu Vũ vào.

      “Bẩm tiểu thư, vừa đến giờ Tuất, dạ tiệc khoảng hai khắc sau bắt đầu, nếu tiểu thư chưa thức dậy, nô tỳ phải gọi người.” Tiểu Vũ vui vẻ tới, trong tay bưng chậu nước ấm, hiển nhiên, chuẩn bị xong xuôi để gọi Âu Dương Tuệ Như dậy, hầu hạ nàng rửa mặt sửa soạn.

      “Ta tự mình làm.” Âu Dương Tuệ Như vội vàng đứng dậy, duỗi chân, dẫm lên tấm thảm lông dê mềm mại, đến chỗ rửa mặt.

      Tần ma ma cũng đến cùng lúc với Tiểu Vũ, rồi vào trong, tìm kiếm lúc từ trong cái hộp mang theo, lấy ra mấy bộ áo váy tinh xảo hoa mỹ, bày biện sẵn ra giường Âu Dương Tuệ Như, để nàng chọn lựa.

      Đêm nay là đêm săn đầu tiên, ấn theo lệ thường tiến hành buổi dạ tiệc lớn, mời các quan viên tùy giá cùng với bảy tộc trưởng các bộ lạc lớn của Đại Kim cùng tham gia. Quân thần cùng vui, vừa để kết nối tình cảm, cũng vừa tăng cường thống trị vương quyền.


      Trường hợp long trọng như vậy, đương nhiên là phải ăn mặc long trọng chút. Âu Dương Tuệ Như tỉ mỉ chọn lựa bộ màu đỏ có ống tay áo gọn với váy lụa thêu sợi tơ vàng, ngang eo buột chặt bằng sợi đai lưng bện vàng, hình dáng kiều thướt tha, eo mảnh mai tới nắm tay. Lại vấn tóc thành Lăng Vân kế, đeo bộ trang sức vàng khảm Hồng bảo thạch bị Tiểu Vũ ghét bỏ kia*. Xong rồi, dùng loại than tốt cẩn thận vẽ lông mi với chân mày, thoáng dặm chút phấn hồng má với son môi, vừa ra ngoài đứng, làm cho Tần ma ma và Tiểu Vũ hoa mắt mê mệt.

      * Xem thêm nhà Phonglinhcoc ^o^, có đầy đủ, đỡ tìm kiếm. Cái đồ trang sức ở đây tớ cũng chẳng biết là gì, tra gg cho ra hình ảnh cái đeo tay thời Mãn Thanh í,

      [​IMG]

      Tần ma ma ngừng quan sát tiểu thư nhà mình diễm quang bắn ra bốn phía, trong lòng thầm kinh ngạc: rốt cuộc tiểu thư chúng ta chỗ nào tốt? Tại sao lâu như vậy mà Thái tử cũng chạm vào tiểu thư ta, hay phải là nam nhân?

      Nghĩ xong, rồi lại thầm xin lỗi, tự trách mình đại bất kính với hoàng gia, ngay lập tức thu liễm thần sắc, mặt mũi nghiêm trang, nhắm mắt theo đuôi nối gót phía sau Âu Dương Tuệ Như, được nửa, lúc này mới nhớ tới việc thái tử lúc nãy giao cho, vội vàng gọi nàng lại, “Tiểu thư xin dừng bước, vừa nãy thái tử có phân phó, chờ tiểu thư thức dậy, bảo người doanh trại gọi , với ngài cùng .”

      Lại muốn diễn trò? Có khi nào Hoàn Nhan Cảnh diễn mãi thành nghiện? Sớm muộn gì cũng đạp để tiêu diêu tự tại! Trong lòng phiền chán, lại thể , Âu Dương Tuệ Như mím môi, phụng phịu đến lều trại thái tử, xa xa liền thấy lều thái tử còn sáng đèn, nhưng có bóng dáng bọn thị vệ trông coi như bình thường.

      Âu Dương Tuệ Như lơ đễnh, lập tức đến trước lều, muốn vén rèm, lại ngừng lại, lỗ tai để sát vào màn che, lắng nghe cẩn thận.

      “Văn Thanh, ngươi để cho chạm vào chút cũng được sao? Rốt cuộc muốn bắt chờ tới khi nào?” Giọng Thái tử khàn khàn vang lên, phảng phát như cực lực kiềm nén thống khổ nào đó.

      “Đợi đến lúc vi thần cam tâm tình nguyện.” Giọng Lưu Văn Thanh lạnh tanh vang lên, cũng vì đối phương là thái tử mà có vẻ thấp kém.

      “Vậy chừng nào ngươi mới có thể cam tâm tình nguyện?” Thái tử vội vàng truy hỏi.

      “Đến khi ngài hoàn toàn đả động được tâm vi thần, đến lúc đó, vi thần cam nguyện sống vì ngài, chết vì ngài, thư phục vì ngài cũng oán hối hận. Ngài là thái tử, nếu ngài cưỡng cầu, vi thần thể phản kháng, nhưng nếu ngài muốn tâm vi thần, dù hết cả đời cũng thể được. Vi thần hết lòng tin tưởng câu, thà làm ngọc vỡ.” Ngữ khí Lưu Văn Thanh thanh ngạo, khí thế có vẻ đè ép cả thái tử, giống như thái tử mới là kẻ thấp kém kia.

      cũng là như thế, thái tử nghe xong lời Lưu Văn Thanh , nghĩ về tương lai miêu tả hề chần chờ, vội vàng cam đoan: “Được, miễn cưỡng ngươi, lần này là nhất thời xúc động, ngươi trăm ngàn lần đừng để trong lòng, vừa rồi có bị thương …”

      Giọng Thái tử càng ngày càng , dần dần nghe được nữa, mặt Âu Dương Tuệ Như vẫn mỉm cười, trong lòng đối với khẩu vị với thủ đoạn đối nhân của Lưu Văn Thanh bội phục thôi.

      Đợi Âu Dương Tuệ Như thu cổ rụt thân xong, sửa sang lại dung nhan chuẩn bị vào, thoáng ngoái đầu thấy biểu cảm như gặp quỷ của Tần ma ma và Tiểu Vũ, trong lòng rên tiếng xong rồi, quên mất hai người này căn bản biết chuyện thái tử là đoạn tụ, nhất định chịu kích thích .

      Âu Dương Tuệ Như dùng ánh mắt trừng hai người, ra ý bảo các nàng bình tĩnh trấn định, nghĩ tới, Tiểu Vũ lại nức nở khóc tiếng. Trong khoảnh khắc Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma vừa khôi phục bình tĩnh lại kinh hãi, quyết định nhanh, nâng tay đẩy ngược Tiểu Vũ trở về.

      Tiểu Vũ cũng giật mình, che miệng để tiếng phát ra, vội vàng chạy , trong lều cũng đồng thời vang lên tiếng quát lớn mang sát khí, “Ai ở bên ngoài?”

      Âu Dương Tuệ Như mỉm cười, thong thả trả lời: “Nô tì cầu kiến thái tử, yến hội sắp bắt đầu, thái tử có thể xuất phát.”

      Sắc mặt Thái tử trầm, giọng lạnh lùng: “ vào chuyện.”

      Âu Dương Tuệ Như và Tần ma ma liếc nhau, nét mặt bình tĩnh vén rèm bước vào, nhàng cúi đầu với thái tử, đứng bình thản tự nhiên, khiến cho Thái tử và Lưu Văn Thanh ngừng đánh giá thần sắc các nàng cũng nhìn ra chút manh mối nào.

      Nếu là những nữ nhân bình thường, nghe thấy phu quân mình cùng với phụ tá có loại tình cảm cấm đoán thế này, nhất định có khả năng bình tĩnh như vậy, hơn nữa Âu Dương Tuệ Như căn bản cũng thuộc loại người bình tĩnh, nàng tám phần là có nghe thấy.

      Thái tử với Lưu Văn Thanh đối chiếu tính tình vốn có trước đây của Âu Dương Tuệ Như mà khẳng định như thế, trong bụng liền yên tâm ít. Lưu Văn Thanh hoàn hồn, vội vàng né hành lễ của nàng, còn thỉnh an ngược lại với nàng.

      Thái tử vươn tay, vờ dìu Âu Dương Tuệ Như lên, ngữ khí hơi khôi phục ôn hòa chút, hỏi, “Thái tử phi đến đây bao lâu rồi?”

      Âu Dương Tuệ Như cười , “Vừa đến, sao thấy thị vệ thái tử trông cửa? Làm việc chểnh mảng như vậy là được.”

      Vì sao có thị vệ, bản thân thái tử cũng nguyên nhân, bằng , cũng để cho Thái tử phi thiếu chút nữa cắt ngang, lúc này, thấy nàng chủ động đề cập chuyện thị vệ canh phòng, mặt thấy nửa điểm chột dạ, ràng là bộ dáng nghe thấy hai người đối thoại.

      Thái tử càng cảm thấy an tâm, nở nụ cười cứng ngắc: “Có thể đường đổi ca. sao, trong doanh trại phòng bị nghiêm ngặt, có nguy hiểm.” Dứt lời, tự tay dắt Âu Dương Tuệ Như, thúc giục: “Thời giờ sắp đến, chúng ta mau thôi.”

      Âu Dương Tuệ Như tránh tay Thái tử, chân mày nhíu lại, mặt mày còn nghiêm túc đánh giá toàn thân , lại ngoái đầu, dùng ánh mắt tập trung nhìn kỹ Lưu Văn Thanh, nhìn mãi đến nỗi trong lòng hai người khó chịu, trong mắt lên tia sát khí. Nếu bị phát , cho dù lấy mạng Thái tử phi, cũng thể thiếu chút thủ đoạn, khiến cho nàng vĩnh viễn thể mở miệng. Có ngàn ngàn vạn vạn cách khiến cho người ta câm miệng, mà phải chỉ có mỗi cái chết mà thôi.

      Trong lòng hai người hẹn mà cùng nghĩ xấu xa. Xét ở góc độ này, Thái tử và Lưu Văn Thanh quả là rất xứng .

      Thoáng thấy sát khí lên trong mắt hai người, hiển nhiên bị nàng bức cho gấp gáp, Âu Dương Tuệ Như thấy đùa đủ lúc này mới mang vẻ mặt vô tội mở miệng, “ người Thái tử và Lưu đại nhân sao lại dính nhiều vết mực như vậy? Đặc biệt là Lưu đại nhân, tay của ngài đen cả rồi.” Lại tiếp tục nhìn, nhìn thấy nghiên mực vở thành hai nửa mặt đất, ra vẻ bỗng nhiên hiểu ra tiếp, “A, hóa ra là làm ngã nghiên mực, khó trách. Các người làm việc cũng quá sơ ý, cũng nên gọi cung nữ đến hầu hạ mới phải. Bộ dạng này mà tham dự yến hội cũng được, bằng các người thay quần áo lần nữa, nô tì trước bước, giúp các người chịu tội chỗ phụ hoàng?”

      Thái tử nghe vậy, trái tim treo cao rớt xuống lạch cạch tiếng, vội vàng gật đầu, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười tiễn Âu Dương Tuệ Như ra ngoài lều, đợi nàng xa, thế này mới thả lỏng căng thẳng toàn thân, dài thở phào nhõm.

      Hôm nay nguy hiểm , nếu thực để cho Âu Dương Tuệ Như nghe thấy hết, thể tránh được phải phí công trắc trở để khống chế nàng cho bằng được, nếu như vô ý, khống chế được, việc bị xé ra to ở trước mặt phụ hoàng, đến lúc đó, chờ đợi Lưu Văn Thanh chỉ có chữ chết.

      Nghĩ xong, thái tử ôm lo sợ nhìn về phía Lưu Văn Thanh, nhìn thấy đối phương tươi cười trấn an, nháy mắt tâm tình khôi phục yên ổn.

      Hết chương 20- Hitsuji
      linhdiep17, quỳnhpinky, ktrang48934 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :