1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ông hoàng đế này đơn thuần chỉ là thích c nữa rồi, chắc chắn là có tình cảm khác hẳn tình cảm của 1 cha chồng .
      k biết chương sau c có bắn đc hươu k hay là màn cản mũi tên thay cha chồng đây
      Hitsuji thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      truyện hay quá đê, vua thầm con dâu nè...ôi nam 9 là ai ta?
      Hitsujilyly thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      nam 9 tất nhiên là "chú" hoàng thượng này rồi nàng @PHUONGLINH87^^
      HitsujiPHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 18: Chuyến săn Tây Sơn

      [​IMG]

      Thế Tông bỏ lại con ngựa, mang theo bọn thị vệ im hơi lặng tiếng thân lẫn vào các bụi cây xung quanh, đôi mắt ưng tập trung nhìn con hươu, mà lại chăm chú nhìn Âu Dương Tuệ Như phía đối diện nheo mắt, kéo cung chuẩn bị bắn.


      Đối phương nhíu chặt chân mày, đôi mắt đẹp bình thường chứa ý cười nay long lanh tràn ngập chuyên chú, loại chuyên chú này đối với việc săn con mồi nhất định phải có, mang theo thần thái lóa mắt thu hút lòng người, làm cho người ta dám nhìn gần, mà cũng muốn dời mắt.

      Ánh mắt khá! Thế Tông thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng, người có ánh mắt như vậy, nhất định nội tâm cũng đủ cứng rắn, khát vọng đối với thành công cũng càng thêm mãnh liệt. Chỉ đơn giản nhìn ánh mắt Thái tử phi, đối với chuyến săn bắn lần này càng thêm chờ mong.

      Tay Âu Dương Tuệ Như cầm cung khẽ siết chặt, hơi thở cũng càng ngày càng , đến lúc hoàn toàn ngừng lại, bỗng nhiên trong mắt tỏa ra chút tinh quang, ngón cái buông sợi dây cung ra, mũi tên sớm vận sức chờ phát động xuyên qua nhánh cây cực nhanh, bay về phía con hươu vẫn mãi ăn.

      Dựa vào hướng bay của mũi tên, Thế Tông đoán được mũi tên này nhất định thất bại. Trong mắt cực nhanh lên chút thưởng thức, thoáng chốc liền phóng về phía con ngựa của mình, tích tắc xoay người lên ngựa, chạy đến hướng con hươu có thể trốn được để vây bắt.

      Tiếng xé gió rất vang lên, con hươu đề cao cảnh giác, nhấp chân muốn chạy, vừa mới chuyển đầu, mũi tên cũng tới nơi, vốn ban đầu nhắm vào bụng nó giờ thành cắm mông nó, lung lay lúc lắc.

      Con hươu thống khổ kêu tiếng, bỏ chạy ngược hướng tên bay tới, chưa chạy được xa, mũi tên có tốc độ còn nhanh hơn, lực sát thương lớn hơn vụt qua trước mặt, cứ như trêu chọc nó, ràng có thể mũi tên lấy mạng, nhưng lại nhắm vào thân nó, chỉ xẹt qua mình nó cắm thảm cỏ cách nửa thước, sâu bảy phân, chặn con đường trốn chạy của nó.

      Con hươu kêu tiếng bi thương, vội vàng đổi hướng, nhưng lần nào cũng có mũi tên đe dọa tính tính mạng bay tới, chỉ còn đường trốn chạy về hướng duy nhất gây trở ngại.

      Thấy thế, Thế Tông thu hồi cây cung trong tay, dẫn bọn thị vệ tiếp tục đuổi theo.

      Phương hướng con hươu trốn chạy đúng là mảnh cỏ trống trải kia, thấy Thế Tông tiến hành theo kế hoạch, Âu Dương Tuệ Như dám dừng lại chút nào, đuổi ngay sát phía sau con hươu kinh hoàng thất thố, bắn tên liên tục. Rất nhiều mũi tên rơi vào khoảng , nhưng vẫn có hai ba mũi bắn trúng mục tiêu, nhưng bởi lực đạo của nàng đủ, tên cắm vào da thịt khá nông, cũng chảy chút máu, nhưng nguy hiểm đến tính mạng.

      Âu Dương Tuệ Như nhụt chí, vẫn tiếp tục bắn mũi rồi lại mũi, động tác chưa từng dừng lại, dã tính sáng ngời trong đôi mắt nheo lại.

      Những người thị vệ nấp bốn phía quanh con hươu dưới dẫn dắt của Thế Tông truy kích qua đây, đồng loạt tru lên, kích thích tâm trí con hươu vốn hoảng hốt, khiến cho nó hỗn loạn và mất nhạy bén.

      Quả nhiên dưới loạt tiếng tru, con hươu đại loạn, mấy lần loạng choạng gần như sắp ngã, lại cố gắng ổn định thân mình, tiếp tục chạy trối chết. Thấy động tác con hươu càng ngày càng lộ vẻ chậm chạp, Âu Dương Tuệ Như hình như tỉnh ngộ, cũng học theo điệu bộ thị vệ ngửa đầu tru theo.

      Giọng Âu Dương Tuệ Như thanh thúy trầm bổng, sau khi tru tiếng, giống như tìm được cảm giác, lại tru liên tiếp thêm vài tiếng, trong tiếng tru cao trong tràn ngập tùy ý, nhiệt huyết, dã tính và tràn đầy ý chí chiến đấu, hào khí như thế nghe vào trong tai, dường như cả trái tim cũng đều bay lên theo tiếng tru này, chọc thủng trời cao.

      Trước đây chưa từng thấy khí chất Thái tử phi xuất sắc như vậy, nhưng lại vô cùng phù hợp tính tình người Nữ Chân ngang ngạnh từ , bọn thị vệ giống như được khích lệ, dưới dẫn đầu của Thái tử phi tru càng lớn tiếng hơn, sơn cốc vốn yên tĩnh bị tiếng tru của bọn họ quấy nhiễu, ngừng có động vật lẫn trong cây cối bỏ chạy, ngay cả chim chóc cây đều tung cánh bay lên trời cao, lượn lờ lâu dám hạ xuống.

      Trong mắt phản chiếu thân ảnh Âu Dương Tuệ Như như ngọn lửa đầy sức sống, bên tai đều là tiếng tru cao giọng của nàng hòa với bọn thị vệ, vui vẻ sảng khoái như vậy, làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào. Tình hình này, hoàn toàn rung động tai mắt Thế Tông, thẳng tiến vào trong lòng .

      Phân công hợp tác, cùng tiến cùng lùi, cố gắng truy kích con mồi tới cùng, đạt mục đích bỏ qua, đây mới là săn bắt, mà phải là trò chơi săn bắn được tổ chức ra để tăng cường khống chế các bộ tộc Nữ Chân.

      Thế Tông chợt ngẩn ngơ, trong lòng cũng nóng lên, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét tiếng dài, tiếng thét hùng hậu, xông thẳng lên trời, mang theo hơi thở sát phạt nồng đậm.

      Con hươu kia vốn sắp bị những người này bắn chết, lại còn bị những tiếng tru làm cho rối loạn, đột nhiên nghe thấy tiếng thét như rồng ngâm này, tim phổi đều bị đánh tơi tả, chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

      Hai mắt Âu Dương Tuệ Như sáng ngời, để mất thời cơ bồi thêm tên, ngay đúng phần bụng mềm nhất của con hươu, nguyên khí con hươu bị tổn thương nghiêm trọng.

      Con hươu vùng vẫy đứng dậy, lần nữa bỏ chạy về phía trước, chỉ là tốc độ nó ràng chậm lại.

      Âu Dương Tuệ Như thấy Thế Tông vừa thét tiếng có hiệu quả như vậy, vội vàng quay đầu lớn tiếng: “Phụ hoàng, thét hay! Nó bị người dọa rồi, lại thét thêm hai tiếng !”

      Lại thét thêm hai tiếng? Hoàng đế phải để ngươi cho sai bảo, kêu thét thét, người ta là hoàng đế đó! Bọn thị vệ theo phía sau Thái tử phi nghe thấy nàng tùy tiện lên tiếng cầu, thiếu chút nữa ngã hết từ lưng ngựa xuống. vất vả ổn định cơ thể lại thầm lo lắng thay Thái tử phi giản dị dễ gần này, sợ việc nàng bất kính khiến Hoàng Thượng tức giận.

      “Ha ha, được!” Thế Tông cười sang sảng, thoải mái đồng ý, quả nhiên lại thét dài hai tiếng lên trời, đám thị vệ kinh hãi suýt nữa cười ngất, sau lại hoàn hồn tỉnh ngộ: đây là săn bắn, săn được con mồi mới là việc chính, làm sao còn nghĩ đến nhiều nghi thức xã giao như vậy? Bảo thủ quá! Vẫn là Thái tử phi thông hiểu.

      Bị Thái tử phi và Thế Tông lôi cuốn, bọn thị vệ cũng thả lỏng kiêng dè trong lòng, càng thêm ra sức vây bắt con hươu kia, cuối cùng mang nó tới mặt cỏ trống trải kia.

      mặt cỏ, màn săn giết chính thức trình diễn.

      Bọn thị vệ tản ra bốn phương tám hướng thay Thái tử phi ngăn chặn các con đường chạy trốn, Thái tử phi nhanh chóng đuổi theo sát phía sau con hươu, cứ đến đúng tầm lại bắn tên, chẳng mấy chốc bao đựng tên trống rỗng, Thế Tông đúng lúc ném qua ống, ý bảo nàng tiếp tục cố gắng.

      Hai người cưỡi ngựa đan xen, phối hợp ăn ý, chỉ khổ cho con hươu kia, cả mình đều cắm đầy tên, mà lực đạo tên quá cho nên lập tức lấy mạng nó, nó chỉ có thể bất đắc dĩ chạy rồi chạy, lại bất đắc dĩ bị bắn rồi bị bắn nữa, nếu nó thông minh hơn chút, chừng nó trực tiếp tìm lấy thân cây rồi đâm đầu chết ngay chứ muốn tiếp nhận chà đạp dã man vô nhân đạo như vậy của Âu Dương Tuệ Như.

      cỏ chạy qua chạy lại vô số lần, vẫn thể đột phá vòng vây, rốt cục con hươu cũng hấp hối ngã mặt đất, há mồm thở từng hơi, hơi thở cũng dần dần mỏng manh, bỗng nó giật giật hai cái, rốt cục dù cam lòng cũng nhắm mắt lại, còn hơi thở. Đáng thương cho nó phải vì bị tên bắn chết mà do mất máu quá nhiều, hao tổn quá độ mà chết.

      Âu Dương Tuệ Như thấy con hươu ngã xuống đất, cũng lập tức chạy tới, mãi đến khi nó tắt thở, lúc này mới xuống ngựa, từ từ tới gần, giơ chân tính đá thử phía sau nó.

      Thế Tông nhanh chóng xuống ngựa, chạy vội mấy bước tới bên cạnh nàng, tách nàng ra, trong giọng có phần lo lắng: “Cẩn thận, có số loài động vật giả ngất, chờ ngươi đến gần liền tấn công, vô cùng giảo hoạt.”

      Âu Dương Tuệ Như giật mình gật đầu, trông mong nhìn về phía Thế Tông, giống như : vậy ngài giúp ta nhìn thử ?

      Thế Tông bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại mang theo vài phần sủng nịch, đến con hươu, thay Âu Dương Tuệ Như xem xét, lát sau, quay đầu, nhìn lại nàng mang vẻ mặt chờ mong, gật đầu khẳng định.

      Nháy mắt Âu Dương Tuệ Như cứng lại, lát sau lộ ra tươi cười cực kỳ xán lạn, hai tay khép lại tạo thành hình cái loa, hét tiếng dài. Tiếng hét so với tiếng tru lúc nãy cao hơn hai thang , lực xuyên thấu cùng cực, ước chừng truyền ra được xa.

      Thế Tông trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như. phải Thái tử phi là người Hán hay sao? Cách hét này là ai dạy nàng? Nhưng ra làm cũng ra dáng ra vẻ hẳn hoi.

      “Phụ hoàng, Phụ hoàng làm sao vậy?” Thấy Thế Tông trợn mắt nhìn mình, Âu Dương Tuệ Như thả tay, nghi ngờ hỏi, đợi Thế Tông trả lời, lại mở miệng tiếp, “Hoàng tổ mẫu , dũng sĩ Nữ Chân sau khi săn bắn thành công đều cùng nhau hét lên thay tiếng chúc mừng, tiếng hét truyền xa, để cho người già, phụ nữ với mấy đứa chờ đợi ở lều nghe thấy, bọn họ liền biết hôm nay phải chịu đói, hơn nữa còn có thể có bữa tối thịnh soạn, vì thế mọi người đều rất vui vẻ, còn có thể vây quanh lều trại ca hát nhảy múa chúc mừng. Phụ hoàng, Phụ hoàng cũng làm , để cho Hoàng tổ mẫu nghe thấy, liền biết đêm nay có thịt hươu ăn.”

      Lời nàng chân thành như vậy, còn lộ ra hồn nhiên chân chất, như dòng suối mát lạnh rửa sạch tâm hồn, mang vẩn đục và mỏi mệt. Thế Tông giật mình, dường như nhớ lại những năm tháng khi còn trẻ du săn thảo nguyên, tuy gian khổ, được bữa nay lo bữa mai, nhưng mưu, phải giết chóc, phải thủ túc tương tàn. Đó là những ngày lo buồn nhất trong cuộc đời .

      Âu Dương Tuệ Như sớm nóng mồ hôi đầy đầu, mồ hôi làm bết tóc trán nàng, hun đỏ hai gò má của nàng, hình dáng tuy chật vật, lại hề làm tổn hao gì đến xinh đẹp của nàng, nàng cứ như vậy bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của Thế Tông, mặt tràn đầy chờ mong, người tản ra tia sáng tha thiết, giống như mặt trời nho , thiêu cháy hai mắt Thế Tông.

      Từ lâu Thế Tông vì bởi đấu đá huyết tinh mà trở nên lãnh khốc giờ trái tim lại lần nữa như được hâm nóng lại, đập thình thịch, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. che ngực, híp hai mắt lại, mạnh mẽ tự áp chế khác thường trong lòng. Đợi cho tim đập bình ổn lại, nhìn ngắm Âu Dương Tuệ Như sâu, thể theo cầu của nàng, bắt hai tay kề bên miệng, thét to.

      Tiếng thét này mang theo những tình cảm trong lòng, hơi của đặc biệt dài, tiếng thét to trầm bổng, văng vẳng trong trung lâu mới ngừng lại.

      Phần lớn những thị vệ của đều là những người từ luôn theo trước đến giờ, thấy thế, trong lòng cũng có cảm xúc, người người noi theo, bỗng chốc tiếng thét nổi lên bốn phía, vang tận trời xanh, chấn động toàn bộ sơn cốc.

      Trong sơn cốc chim thú chạy loạn khắp bốn phía, mọi người săn đều quay đầu về hướng phát ra tiếng thét, trong lòng vô cùng tò mò, đến tột cùng là ai mà dám tùy tiện như vậy ở khu vực săn bắn hoàng gia? Bộ sợ quấy nhiễu Hoàng Thượng?

      Trong doanh địa, nghe thấy tiếng thét vừa to vừa , Thái Hậu nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt, nhìn về phía sơn cốc, mặt mang theo hai phần giật mình.

      “Tiếng thét vừa mới nãy, hình như là Hoàng Thượng mà!” Lão ma ma hầu hạ Thái Hậu từ rất lâu giọng bẩm báo.

      Thái Hậu gật đầu: “Ừ, dường như Hoàng Thượng chơi đùa tận hứng, tiếng thét này, bao nhiêu năm rồi chưa được nghe lại ?” Thái Hậu cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, giọng chan chứa thương nồng đậm: “A, nhất định là quỷ linh tinh Tiểu Như kia, ai gia hôm nay mới dạy nàng thét lên thế nào, nàng mới học dùng ngay, còn xúi giục Hoàng Thượng nữa, là…” là làm người ta hoài niệm mà!

      Thái Hậu nửa câu sau, tươi cười mặt tĩnh mịch mà xa xưa, lâm vào hồi ức trước kia, sau lúc lâu, mới từ trong hồi ức thoát ra, Thái Hậu hưng trí bừng bừng phân phó ma ma: “Mau, bảo thiện phòng chuẩn bị tốt nguyên liệu, đêm nay ai gia muốn nướng thịt hươu ăn.” Nha đầu Tiểu Như kia báo tin cho nàng đấy! Nàng có lộc ăn.

      Hết chương 18 -Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, ktrang48934 others thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      k biết vui vẻ như thế này đc bao lâu, cứ thế này mãi có phải hạnh phúc
      con mụ GNN đáng ghét
      Hitsuji thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :