1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hậu PK Nữ hoàng - Phong Lưu Thư Ngốc - (Update chương 58)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      oa.... hay quá thôi. sao lại có thể phấn khích như thế được nhỉ. ta thấy đôi này rất nhanh nhau thôi. dù sao tình đều bắt nguồn từ quý mến, sùng bái, thích gì gì đó mà. ta mong chờ nàng lắm ý, cố lên nha Ji.
      Hitsuji thích bài này.

    2. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 16: Chuyến săn Tây Sơn

      [​IMG]

      Nhìn thấy Thái Hậu và Thế Tông cùng đến, đám người Thành vương phi cả kinh, vội vàng quỳ gối hành lễ, cùng hô vấn an.

      “Đứng lên .” Thế Tông gật đầu, bảo mọi người đứng dậy.

      Thành vương phi biết việc mình châm chọc Thái tử phi nhất định là bị bọn họ nghe thấy, sau khi đứng dậy liền tự động lui ra sau đứng cuối cùng trong đám người, tính giảm bớt tồn tại của mình.

      Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, nhìn về phía Thái Hậu với Thế Tông, nhìn thấy Âu Dương Tĩnh Vũ theo sau Thế Tông, hơn nữa còn nghiêng người né tránh việc hành lễ của các nàng, bất giác nàng nở cười ngọt ngào với ông ấy. có cách nào mà, ánh mắt đối phương quá ấm áp, quá thương, nếu nàng đáp lại đối phương, tâm cũng đành lòng.

      Tuy rằng Âu Dương Tĩnh Vũ lâu gặp mặt nữ nhi, nhưng thấy thái độ nữ nhi vẫn vô cùng thân thiết như lúc trước, có chút gì xa lạ, lại thấy nàng tươi cười trong sáng, giống như lo buồn, hiển nhiên là cuộc sống ở trong cung cũng tốt lắm, trong lòng mau chóng trở lại như bình thường, cũng nở nụ cười tươi tắn vui vẻ.

      Thế Tông thu hết màn phản kích của Âu Dương Tuệ Như với Thành vương phi, bị hào quang khiếp người của Âu Dương Tuệ Như hấp dẫn, đôi mắt thể dời mà đồng thời trong lòng hơi hơi rung động, phảng phất như có cái gì đó phá vỡ phòng bị của trái tim, chui vào đáy lòng, tuy muốn nắm bắt, nhưng cảm giác này lại biến mất vô hình.

      Thế Tông vừa nén rung động trong lòng xuống, lại bắt gặp Âu Dương Tuệ Như bỗng nhiên mỉm cười với mình, tươi cười ngọt ngào đập vào mắt, phút chốc làm cho quên mất cảm giác quái dị đáy lòng, đôi môi giống như bị đối phương dẫn dắt, tự giác hơi hơi cong lên chút, mặt dịu dàng pha lẫn cương nghị.

      “Tài bắn cung của Thái tử phi chỉ mới vài ngày mà tiến bộ rất xa! tệ!” Thế Tông cao giọng khen, biểu tình rất sung sướng, còn mang theo chút tự hào.

      Âu Dương Tuệ Như vội vàng xua tay khiêm tốn, đúng lúc nịnh nọt Thế Tông chút, “Ít nhiều cũng do phụ hoàng dốc lòng dạy bảo, con dâu mới có thể bắn cung được tiến bộ đến như thế, như lời Hoàng tổ mẫu , danh sư xuất cao đồ.”

      Thế Tông thấy biểu cảm Âu Dương Tuệ Như xinh đẹp, giọng điệu chân thành, trong bụng lại càng thích, ý cười mặt càng sâu thêm vài phần.

      Thái Hậu biết khả năng bắn cung của Âu Dương Tuệ Như là do Thế Tông tự mình dạy bảo, cũng trêu ghẹo: “Nếu có tiến bộ, chẳng phải rất có lỗi với phụ hoàng con, mà cũng rất có lỗi với rất những con bồ câu mà phụ hoàng tốn công tìm cho con tập bắn rồi sao.”

      Âu Dương Tuệ Như nghe vậy mặt lộ vẻ tiếc hận, chưa kịp suy nghĩ bật thốt ra: “Còn phải vậy sao, làm bay mất nhiều con bồ câu như vậy, nếu như cháu dâu bắn trúng hết, cũng đủ để ăn được mấy bữa đấy! Bồ câu quay tại chỗ nhất định rất là thơm ngon nha!” Trong sân tập cho phép nhóm lửa, bằng , Âu Dương Tuệ Như sớm nướng mấy con bồ câu dùng để tập bắn, tại nhớ lại mấy con bồ câu đó cứ như thế mà bị vứt bỏ, nàng vẫn còn thấy xót.

      Bỗng nhớ lại mũi tên vừa mới bắn khi nãy của mình, hai mắt Âu Dương Tuệ Như sáng lên, vội vẫy tay phân phó Tiểu Vũ: “Mau, mau nhặt chim ngói vừa rơi xuống về đây, vậy có thể nướng con chim ngói đó ăn rồi.” Thịt chim ngói tươi mới, so với bồ câu quay, mùi vị cũng kém là bao.

      Tiểu Vũ rất trung thành với Âu Dương Tuệ Như, nghe thấy nàng sai bảo, cuống quýt chạy về hướng chim ngói mới vừa rơi xuống kia, hoàn toàn cảm thấy việc Thái tử phi phân phó có chỗ nào ổn.

      Âu Dương Tĩnh Vũ đứng đằng sau Thế Tông lại xấu hổ tới mức muốn che mặt lại, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ bụng: đứa bé này, chuyện làm việc vẫn chịu dùng đầu óc như vậy, còn tưởng là nàng tiến bộ rồi cơ đấy! Trước mặt Hoàng Thượng với Thái Hậu mà cũng dám tùy tiện như vậy, hươu vượn, có chỗ nào giống Thái tử phi kia chứ! ?

      kể tính cách hình dáng vẻ ngoài Âu Dương Thanh và Âu Dương Tuệ Như có tám phần tương tự, mà cũng có thể do là được nuông chiều từ bé, người người ngưỡng mộ, nên lấy luôn bản tính vốn có của mình ra mà biểu diễn, khôn khéo như Âu Dương thừa tướng cũng chẳng nhìn ra chút manh mối, thấy nàng ở trước mặt Thế Tông còn tùy ý như thế, vội vàng lên tiếng xin lỗi, “Tiểu nữ tốt, đều do vi thần có cách dạy dỗ, vi thần hổ thẹn, rất mong Hoàng Thượng và Thái Hậu tha thứ .”

      Âu Dương Tuệ Như vô cùng cao hứng tiếp nhận chim ngói Tiểu Vũ đưa cho, phân vân nên xử lý thế nào, nghe thấy Âu Dương Tĩnh Vũ lên tiếng xin lỗi, lúc này mới phản ứng lại, bản thân mình lộ ra bản chất tham ăn, mất mặt mũi Thái tử phi, cảm thấy hối hận, hứng thú mặt có chút rã rời.

      Hoàng cung này quả nhiên phải là nơi để người ta muốn làm gì làm, mỗi bước , mỗi câu đều phải cân nhắc nhiều lần, rời cung ra ngoài du ngoạn mà cũng thể tận hứng, cứ sợ phạm lỗi. Có đôi khi nàng cảm thấy quá mệt mỏi, muốn trốn lại có chỗ để . Chỉ vì nàng là Thái Tử Phi, nàng mang họ Âu Dương, trốn được nhất thời tuyệt đối thoát được cả đời, đợi đến khi hai chị em Giang Ánh Nguyệt lên ngôi, cũng chỉ có con đường chết.

      Nghĩ đến đó, tâm tình Âu Dương Tuệ Như liền bức rức, trả chim ngói lại cho Tiểu Vũ, mặt mày nghiêm túc, nghiêm trang hành lễ Thế Tông và Thái Hậu, giọng: “Tuệ Như thất lễ, mong phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu tha tội.”

      Thế Tông chẳng những có trách tội, ngược lại, còn bị hành động đáng của Âu Dương Tuệ Như làm cho buồn cười, thấy sau khi Thừa tướng lên tiếng mặt nàng lập tức lộ ra vẻ uể oải, đôi mắt mất ánh sáng lung linh động lòng người, nhìn vô cùng đáng thương, trong lòng cứng lại, cảm thấy nhói đau, vội vàng đưa tay dìu nàng đứng dậy, : “Thái tử phi có tội gì? Thừa tướng quá lo lắng rồi. Chuyện mà Thái tử phi quan tâm luôn xuất phát từ thực tế, về điểm ấy rất tốt. Trước đây, người Nữ Chân chúng ta săn bắt là vì cái gì? Còn phải là vì để no bụng? Con mồi vốn cũng chỉ dùng để ăn, tại Thái tử phi làm sai chỗ nào? Trẫm cũng nhìn thấy.”

      Thái Hậu cũng là người bao che khuyết điểm, vội vàng phụ họa: “Hoàng Thượng phải, Tiểu Như thế này cũng rất tốt, bình thường tính tình thẳng thắn, trong sáng, khi có chuyện lại thành thục ổn trọng, suy nghĩ chu toàn. Đúng như cái gọi là ‘hùng hục như trâu húc mả, khép nép như dâu mới về nhà chồng‘*, ai gia thích còn kịp đó!”

      * Nguyên văn: “动若脱兔,静若处子” động nhược thoát thố, tĩnh nhược xử tử: đại ý ban đầu được dùng trong quân đội, ý nghĩa là: “Khi án binh bất động yên ắng tĩnh lặng như thiếu nữ đồng trinh mình nơi khuê các, tới lúc tác chiến tốc độ chớp giật, nhanh nhẹn như thỏ chạy trốn (chú thích tại đây, còn ở đây tính cách nàng ADTN lúc dịu dàng, lúc hoạt bát đáng , mình tìm mãi chẳng thấy câu thành ngữ Tiếng việt nào mang ý tương tự, tạm thời các nàng chấp nhận câu nhé, nếu có câu khác hay hơn nhắn mình, mình sửa lại ^^.

      Hai vị lớn nhất cũng đều lên tiếng bảo vệ, có thể thấy được nữ nhi rất được bọn họ thích, Âu Dương Tĩnh Vũ cũng khôi phục trở lại bình thường, biểu cảm thả lỏng rất nhiều, liên tục gật đầu vâng.

      Biết Âu Dương Tĩnh Vũ cẩn thận như vậy là vì tốt cho mình, hơn nữa còn có Thái Hậu và Thế Tông tình trân trọng, tâm trạng Âu Dương Tuệ Như vừa thoáng thở ra lại lập tức căng thẳng. Có nhiều ngọn núi dựa vào như vậy, nàng còn thương xuân tiếc thu cái gì? Phải lấy tinh thần đạp đổ Giang Ánh Nguyệt mới là lẽ phải, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía trước chờ nàng đó!

      Vừa nghĩ như vậy, Âu Dương Tuệ Như lên tinh thần, khuôn mặt nhắn trắng như ngọc lập tức rạng rỡ chói lọi.

      Thế Tông thấy Thái tử phi chỉ mới hai ba câu, biểu tình từ hưng phấn sang uể oải, lại từ uể oải chuyển sang sáng láng rực rỡ, chút nào che giấu cảm xúc bản thân, trong lòng khỏi cảm thấy buồn cười, bằng trực giác, Thái tử phi bách biến như vậy nếu so sánh với tâm cơ các tần phi hậu cung lúc nào cũng thâm trầm này, chỉ biết uốn mình theo người, tranh giành tình cảm càng nhìn thuận mắt hơn. Có người vợ như thế, thái tử tốt số.

      Nghĩ đến đây, trong lòng Thế Tông mất mát khó hiểu, vì che giấu cảm xúc, nhìn về phía Tiểu Vũ cầm chim ngói, dặn dò: “Nếu Thái tử phi muốn ăn chim ngói nướng, ngươi liền mang nó đến phòng bếp, dặn dò ràng, bảo người trong phòng bếp làm mau rồi đưa cho Thái tử phi nếm thử.”

      Thấy Thế Tông quay đầu với mình, mặt Tiểu Vũ có chút sợ hãi, vội vàng đồng ý.

      Âu Dương Tuệ Như có thể cảm giác được Thế Tông tâm quan thương mình, căng thẳng lúc trò chuyện với Thế Tông cũng bớt ít, đương nhiên giọng điệu cũng vì vậy mà thân cận hẳn, vội vàng xua tay: “Ai cũng có phần, chim ngói này để lại buổi tối sau khi kết thúc cuộc săn mọi người ăn chung với nhau, con dâu ăn mảnh .”

      Thế Tông liếc chú chim với mũi tên còn đâm xuyên qua cái, nhịn được cười to, chế nhạo : “ con chim ngói xíu, còn đủ dính răng người ta huống chi còn bị cắt ra, Thái tử phi quả là hào phóng nha!”

      Thái Hậu và đám người Âu Dương Tĩnh Vũ cùng bật cười, chỉ có biểu cảm Thành vương phi với Vệ vương phi vẫn còn cứng ngắc, đứng ở góc tiếp tục làm cục đá. Cuối cùng các nàng thấy , Thế Tông và Thái Hậu đối xử Âu Dương Tuệ Như đặc biệt đến như vậy, các nàng có thể dễ dàng gây chuyện.

      Âu Dương Tuệ Như vừa nghĩ lại thấy cũng phải, mới bắt được con mồi đầu tiên, khỏi có chút đắc ý vênh váo, hai má hơi hơi hồng lên, vội vàng chữa cháy: “Như vậy con dâu cùng phụ hoàng săn con hươu về, như vậy chắc chắn phải đủ?” Từ lúc xem xong màn biểu diễn mở đầu của Thế Tông, nhiệt huyết nàng liền sôi trào, đối với việc săn hươu cứ nhớ mãi quên.

      “Chắc là đủ.” Thế Tông cực lực kiềm chế ý cười trong giọng , đồng ý gật đầu, trong lòng cảm thán Thái tử phi là bảo bối, có nàng ở bên người, mỗi giờ mỗi khắc đều vui sướng như tiên, làm người ta sung sướng, ngay cả việc săn bắn theo khuôn khổ cũng trở nên mới mẻ.

      Nghĩ như vậy, Thế Tông vốn chẳng có ham thích đối với cuộc săn bắn ngày hôm nay cũng bắt đầu có chờ mong, giọng cũng mang theo hứng thú thúc giục: “Săn hươu cũng giống như chim chóc, phải bỏ nhiều công sức, nếu muốn tay mà quay về, để buổi tối mời mọi người phải uống gió suông, chúng ta nhanh chóng xuất phát mới kịp.”

      chừng Thái tử phi có thể săn được con hươu, đứa bé này ý chí chiến đấu dâng trào! Thoáng nhìn biểu tình Âu Dương Tuệ Như nóng lòng muốn thử cùng hai đám lửa bừng bừng cháy trong mắt nàng, trong lòng Thế Tông cũng hơi chờ mong.

      Âu Dương Tuệ Như nghe thế tin ngay, vội vàng gọi người mang con ngựa của mình đến, mong chờ nhìn Thế Tông, chỉ chờ tuyên bố xuất phát, Thế Tông mỉm cười, nhìn lại Thái Hậu và Âu Dương Tĩnh Vũ, trong mắt mang theo câu hỏi. Hai người cười khổ, vội vàng xua tay cự tuyệt. Năm tháng buông tha ai hết, hoạt động kịch liệt như vậy, bộ xương già này của bọn họ kham nổi.

      Thế Tông gật đầu, dẫn đầu lên ngựa, sau ngồi ổn định phất tay tuyên bố: “Xuất phát.” Lập tức những thị vệ bên cạnh cũng đồng loạt xoay người lên ngựa, trong miệng lớn tiếng trả lời ‘Vâng’, khí phách tỏa ra bốn phía, vô cùng trang trọng nghiêm túc, khiến Âu Dương Tuệ Như nhiệt huyết càng thêm sôi trào.

      “Hoàng tổ mẫu, phụ thân, buổi tối nhớ chờ ăn thịt hươu nướng của Tuệ Như đấy! !”. Âu Dương Tuệ Như hăng hái để lại câu chí nguyện to lớn, Thế Tông nghe được nàng thế liền cười to dứt, vọt chạy ra xa .

      Đưa mắt nhìn bọn họ chạy được khoảng, Thái Hậu chào cáo từ Âu Dương thừa tướng vẫn còn đứng ở chỗ cũ, nhìn biểu cảm cứng ngắc của Thành vương phi và Vệ vương phi, ôn hòa mở miệng, “Thân là con dâu hoàng gia, quan trọng nhất là tuân thủ bổn phận, của mình là của mình, ai cũng cướp được, nhưng nếu phải của mình, chớ có quá nhiều ham muốn, đến cuối cùng tỉnh ra lại mất nhiều hơn được, các ngươi có cảm thấy vậy hay ?” Đây là cảnh cáo trá hình đối với hành vi càng ngày càng qua mặt của hai vợ chồng Thành vương.

      Giọng của Thái Hậu tuy ôn hòa, lại khiến người nghe phát lạnh cả người, sắc mặt hai vương phi trắng bệch, nơm nớp lo sợ gật đầu đồng ý, thân vênh váo trong khoảnh khắc biến thành nhếch nhác tưởng tượng được.

      Hết chương 16. Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, ktrang48934 others thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      mỗi chương là 1 mong chờ mới. là rất hấp dẫn. ta chờ nàng a~~ Ji.
      Hitsuji thích bài này.

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 17: Chuyến săn ở Tây Sơn

      [​IMG]

      Âu Dương Tuệ Như ngồi vững vàng lưng ngựa, nhanh chậm chạy theo phía sau Thế Tông, trong lòng đối với cuộc săn lần này tràn ngập mong đợi, đến khi chạy được khoảng xa, bắt đầu tiến vào rừng cây, nàng mới giật mình, nàng phải là đến đây để chơi, nàng còn có hai nhiệm vụ người mà.


      Nhiệm vụ A, nhất định phải làm loạn tình tiết kịch bản, và phải đảm bảo an toàn Thế Tông dưới mọi tình huống, ngăn cản màn chắn đao của Giang Ánh Nguyệt; Nhiệm vụ B, nếu thể bảo đảm an toàn cho Thế Tông, vào lúc tình thế bất đắc dĩ, dù phải đưa thân mình ra chắn đao cũng phải ngăn cản cho Giang Ánh Nguyệt làm việc đó.

      Nghĩ sao hai nhiệm vụ lại đau khổ đến vậy, lập tức Âu Dương Tuệ Như ủ rũ .

      Đến khi nào nàng mới có thể sống những ngày lo lắng? Tuy rằng trong lòng cũng tự biết , giết chết chị em Giang Ánh Nguyệt, nàng liền hết lo, nhưng mà dù sao nàng cũng là người đại với tư tưởng pháp quyền, tuy rằng bản tính cũng khá mạnh mẽ, nhưng bảo nàng giết người, cho dù là mượn đao giết người, nàng vẫn thể cứ thế mà làm, huống chi, cũng có cơ hội nào để có thể đao giết chết cả hai chị em nhà kia mà để lại hậu hoạn, trước mắt chỉ có thể đề phòng, chờ, đợi cho mai mốt rồi tính tiếp.

      Nghĩ đến tình cảnh gian nan và căng thẳng của bản thân nay, Âu Dương Tuệ Như khỏi oán giận, theo phản xạ liền tìm kiếm thân ảnh Giang Ánh Nguyệt kẻ đầu sỏ gây nên ở trong đám người, lúc này mới phát , Giang Ánh Nguyệt mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh Thế Tông vậy mà giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

      “Phụ hoàng, sao mãi vẫn thấy Giang nữ quan đâu?” Âu Dương Tuệ Như giục ngựa lên, cách khoảng nửa mình ngựa về phía sau Thế Tông, nghiêng đầu hỏi.

      “Trẫm săn mang nữ nhân theo.” Thế Tông dừng chút, rồi nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như, cười ôn hòa, “Thái tử phi vẫn là người đầu tiên. Thế nào, cảm thấy chán sao? Vậy lần sau trẫm mang nàng ta theo cho ngươi giải sầu.” Ngay cả săn thú lần sau cũng hình thành suy nghĩ muốn dẫn Âu Dương Tuệ Như theo, có thể thấy trong tiềm thức, Thế Tông vô cùng thích Âu Dương Tuệ Như, về phần thích này, chỉ kém đường liền vượt qua giới hạn thân phận, mà bản thân còn tự biết.

      có Giang Ánh Nguyệt có ám sát! Âu Dương Tuệ Như cũng thả lòng, nghe Thế Tông đề nghị, trong lòng lại căng thẳng, vội vàng xua tay : “ cần đâu, ở cùng phụ hoàng tuyệt đối buồn!” Ngài trăm ngàn lần đừng mang thần chết kia theo! Ta còn muốn chơi vui vẻ vài ngày đó!

      Bất quá câu có lệ, lọt vào tai Thế Tông lại thay đổi ý nghĩa, tâm tình thay đổi thế nào, chính là mười phần vui vẻ khoái trá.

      buồn tốt rồi. Tốc độ chúng ta phải nhanh hơn, trước mặt liền vào rừng rậm, tỷ lệ gặp được con mồi rất lớn, cung tên lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt.” Tâm tình Thế Tông rất tốt, hành trình khỏi nhanh hơn.

      có áp lực chắn đao, nhất thời tinh thần Âu Dương Tuệ Như cũng tỉnh táo, vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình rồi, mang cung tên sau lưng ra cạnh tay, để có thể nhanh chóng sử dụng.

      Đoàn người tiến vào rừng rậm liền thả chậm tốc độ, con ngựa từ từ đường mòn giữa núi non, Thế Tông giơ tay, ở trung phe phẩy chút, bọn thị vệ hiểu ý, lập tức tản ra bốn phía, hòa vào rừng cây xanh um tươi tốt, rất nhanh thấy tăm hơi, chỉ còn hai ba người thân thủ mạnh mẽ nhất ở lại bảo hộ.

      Thế Tông cố ý thả chậm tốc độ, cùng với Âu Dương Tuệ Như, thấy chạc cây chắn lối đường, còn lên tiếng nhắc nhở nàng phải giảm tốc, sau đó còn tự mình động thủ lấy chạc cây kia , để cho nàng trước, sợ nàng vô ý khiến bản mình bị thương, mà che chở cẩn thận thế này, khiến vài tên thị vệ nhìn mà cảm thấy kinh ngạc. theo Thế Tông mấy mươi năm, ôn nhu thế này bọn họ chưa từng thấy qua.

      Hai người từng chút từng chút tiến sâu vào giữa rừng cây, có Thế Tông quan tâm, Âu Dương Tuệ Như chẳng mấy quan tâm đến lối , đôi mắt sáng ngừng chung quanh, phàm là bụi cây hoặc bụi cỏ có thể nấp, nhất định nhìn chăm chú vào, sợ con mồi chạy mất.

      “Phụ hoàng, chậm chút! Trong bụi cỏ có động tĩnh.” Bỏ công phụ lòng người, sau nửa canh giờ tìm kiếm, rốt cục Âu Dương Tuệ Như cũng phát xa xa có bụi cỏ có ngừng động đậy, vội vàng cúi đầu lên tiếng, ngăn cản động tác tới của Thế Tông, để tránh kinh động con mồi.

      Thế Tông ghìm ngựa dừng bước, làm động tác thủ thế chớ lên tiếng, bọn thị vệ lập tức yên lặng bất động, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại rồi, sợ kinh động con mồi của Thái tử phi. Thái tử phi tìm lâu như vậy, cũng phải dễ nha, hai mắt đều xám ngắt .

      Âu Dương Tuệ Như dỡ cung lưng xuống, rút mũi tên đặt thân cung, nhắm ngay bụi cỏ, lẳng lặng chờ con mồi xuất .

      Bụi cỏ lao xao lúc, rốt cục từ trong đó con thỏ màu lông pha tạp chậm rì rì nhảy ra, cái đầu rất lớn, ước chừng nặng năm sáu cân, hình như bởi vì vừa ăn no quá, có chút lười biếng, nó nhảy hai bước liền ngồi mặt đất động đậy, đây đúng là cơ hội tốt để bắn chết nó.

      Dây kéo căng, ánh mắt Âu Dương Tuệ Như sáng quắc chờ con mồi xuất liền bắn ngay, mà giờ nhìn thấy chỉ là con thỏ cồng kềnh với màu lông pha tạp nhảy ra, tâm tình cao hứng liền tụt xuống, hơi nghẹn ở ngực cũng xả ra, tay cầm cung cũng vô lực buông xuống.

      “Sao lại bắn?” Thế Tông thấy Âu Dương Tuệ Như dừng động tác lại, hạ giọng hỏi. Đừng là thấy động vật đáng , cho nên đành lòng ? Nếu như là vì vậy, còn đến săn thú làm chi? bằng đuổi nàng về doanh địa cho lẹ.

      Nghĩ như vậy, hứng thú Thế Tông có chút tan mất. Đây là nguyên nhân thích mang nữ nhân săn, lòng dạ đàn bà, dối trá giả tạo, làm phiền chán. Nhưng ngược lại nghĩ đến Thái tử phi ở bãi tập mang lại tai họa cho rất nhiều con thỏ, lại cảm thấy Thái tử phi hoàn toàn giống loại nữ nhân này, trong lòng lại có chút tò mò lý do.của nàng

      Âu Dương Tuệ Như lắc đầu, nhìn thẳng Thế Tông, đôi mắt long lanh tràn đầy thất vọng, giọng điệu thành thành đáp: “Màu lông con thỏ này quá xấy, làm phần áo choàng che ngực được, làm mũ cũng khó coi. Tuy nó lớn, nhưng ràng là do tuổi tác cao, nhất định chất lượng thịt rất già, dai đến nhai đứt, mùi vị kém. Con dâu vẫn là cần lãng phí tinh lực với tên ở người nó, giữ lại để dùng săn con hươu.”

      Con thỏ kia quả thực nên cảm thấy mình may mắn bởi nhờ bộ lông màu sắc khó coi cùng xương cốt già cả, bằng hôm nay liền chôn vùi trong tay Thái tử phi.

      nghĩ tới lý do lại là như vậy, còn bị nàng vô cùng nghiêm túc, chính nghĩa, nháy mắt đầu óc Thế Tông trống rỗng, tiện đà cúi đầu, tay nắm lại đặt miệng, che lại khóe môi nhếch lên, ý cười trong mắt lại càng ngày càng đậm, có là vậy . Nếu phải sợ quấy nhiễu con mồi có thể núp ở bốn phía, muốn cất tiếng cười to, Thái tử phi à, con còn có thể đáng hơn nữa hay ?

      Phải lúc lâu sau, cuối cùng Thế Tông cũng bình phục ý cười lại, rồi nhìn về phía Thái Tử Phi với vẻ mặt vô tội, trong lòng thích dừng được, giọng điệu lại hơi trêu chọc giọng hỏi: “Ngươi cứ như vậy xác định hôm nay săn được con hươu sao? Dễ dàng buông tha con mồi tới tay như vậy, cẩn thận khéo lại thả mồi bắt bóng*.”

      Nguyên văn: 丢了西瓜 , 拣了芝麻 đâu liễu tây qua giản liễu chi ma, hoặc đảo lại 拣了芝麻, 丢了西瓜cũng mang nghĩa tương tự, đại ý là bỏ trái dưa hấu mà chọn hạt mè, hiểu là tham lợi mà bỏ cái hơn; thành ngữ tiếng Việt mình có câu thả mồi bắt bóng cũng mang nghĩa tương tự ý vậy ^^.

      Âu Dương Tuệ Như cũng đè thấp cổ họng, khẳng định : “ , hôm nay nhất định có thể săn được con hươu. Trước cuộc săn, chắc chắn trong khu vực săn bắn thả đủ con mồi, nhất định là hươu cũng có ít, hơn nữa, phải phụ hoàng mới vừa nãy bảo bọn thị vệ ra ngoài tìm hay sao? Nhiều người như vậy, chí ít cũng tìm được con, khi tìm được rồi chắc chắn đến báo cho phụ hoàng. Ngài là hoàng đế, muốn con hươu còn phải quá dễ dàng à?” theo ngài có thịt ăn nha!

      Trừ câu cuối cùng, Âu Dương Tuệ Như hất cằm dương dương tự đắc với Thế Tông, nụ cười ngoại trừ có hai phần lấy lòng, còn hơi có chút đắc chí tự mãn.

      “Quỷ linh tinh, khó trách muốn theo trẫm!” Bộ dáng cười đắc ý của Thái tử phi rất gây chú ý, khiến cho Thế Tông nhìn mãi mà lòng ngứa ngáy, muốn nhéo chiếc cằm nho của nàng, nhưng khi vươn tay lên, lại cảm thấy nếu lấy thân phận của mà làm thế này ổn biết bao, chỉ đành phải chuyển tới sau đầu nàng, phủi phủi mái tóc đuôi ngựa buộc cao của nàng, rồi thu hồi tay lại, đầu ngón tay Thế Tông run rẩy, đôi mắt đen nhánh càng thêm sâu thẳm.

      Âu Dương Tuệ Như chút cũng phát giác ánh mắt Thế Tông thay đổi, vẻ mặt vẫn cười vô tội như cũ, đối với động tác thân thiết của Thế Tông tránh né. Thế Tông cũng gần như là phụ thân của nàng, cho dù có thân thiết ở trong mắt nàng cũng là đương nhiên.

      Chỉ thoáng cái chớp mắt Thế Tông liền đè nén nội tâm xao động cách kỳ lạ, chăm chú nhìn Âu Dương Tuệ Như tươi cười tinh khiết, quay đầu ngựa lại, thay đổi phương hướng rồi tiếp tục tới, suốt dọc đường chú tâm tìm kiếm dấu vết con hươu để lại, để bản thân lại phân tâm.

      lúc lâu sau, thị vệ lúc nãy rời cưỡi ngựa chạy nhanh tới, đợi đến gần, chắp tay với Thế Tông: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, ba dặm phía bắc có con hươu, trong phạm vi theo dõi bọn nô tài.”

      Thế Tông gật đầu, nhìn Âu Dương Tuệ Như lộ vẻ hưng phấn, lo lắng dặn dò, “ sát, đến chỗ đó, trước tiên phải tìm chỗ nấp, quan trọng là được hành động thiếu suy nghĩ rồi khiến bản thân bị thương. Lúc trước Trẫm dạy ngươi thế nào, còn nhớ ?”

      Âu Dương Tuệ Như dùng sức gật đầu, “ biết phụ hoàng.”

      Thế Tông gật đầu, dẫn đầu về phía con hươu, Âu Dương Tuệ Như bám sát phía sau , hai mắt lấp lánh tinh quang, trong đấy hơi có chút khẩn trương.

      khắc sau, đoàn người dưới dẫn dắt của thị vệ cũng đến chỗ con hươu thường qua lại, vận khí rất tốt, con hươu kia vẫn còn nhàn nhã gặm nhắm bụi cây, chút phát nguy hiểm ngừng tới gần.

      lớn nha!” Thấy con thú, Âu Dương Tuệ Như kinh ngạc hô tiếng.

      Con hươu này so với con mà lúc nãy Thế Tông vừa săn mở màn kia còn lớn hơn nữa, tuy rằng được nuôi thả, thể so với con kia về săn chắc cường tráng, nhưng con ngươi rất sáng, hiển nhiên có tính cảnh giác cao độ, muốn săn bắn nó thành công, chắc chắn phải là chuyện dễ.

      Nghe thấy Âu Dương Tuệ Như sợ hãi than, Thế Tông quay lại nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

      Âu Dương Tuệ Như hung hăng gật đầu, “Chính là con này.” Dứt lời, thoáng suy nghĩ lát rồi tiếp tục mở miệng, “Chỗ này cây cối rậm rạp, rất thích hợp chạy trốn hay nấp, nếu mũi tên đầu tiên trúng, khiến nó trốn thoát, chúng ta có cưỡi ngựa đuổi theo cũng khó khăn, bằng dụ nó đến chỗ đám cỏ trống trãi vừa mới ngang khi nãy, bao vây nó đám cỏ, như vậy cơ hội mới lớn hơn chút nữa.”

      Chỉ ngắn ngủn vài giây, kế hoạch săn bắn tinh vi hình thành ngay trong đầu Âu Dương Tuệ Như, tư duy nhanh nhạy này cùng với an bài cẩn mật so với thợ săn có kinh nghiệm phong phú cũng kém là bao.

      Thế Tông kinh ngạc, đối với của trí tuệ nàng lại thêm tầng nhận thức, áp chế xao động lại dâng lên trong lòng, trầm giọng mở miệng, “Cứ thế mà làm. Trẫm cùng bọn thị vệ bọc vòng vây nó lại, ngươi phụ trách săn bắn. Chỉ mình ngươi bắn tên, trẫm tuyệt đối ra tay, cuối cùng có thể thành công hay , hoàn toàn dựa vào bản thân ngươi.”

      Âu Dương Tuệ Như gật đầu, trả lời cách đường hoàng, “Đó là đương nhiên, đây vốn chính là con mồi con dâu, săn được nó, chẳng những có kiện áo che ngực, con dâu lại làm cho ngài đôi giày da hươu, mang vào rất mềm, rất thoải mái!” Con mồi còn chưa tới tay, cái này là quy hoạch trước.

      Nghe thấy lời này, trong lòng Thế Tông hơi hơi nóng lên, khóe miệng kìm nén được nhếch lên, nhìn Âu Dương Tuệ Như cái sâu, trêu chọc: “Được, lời ngươi trẫm nhớ kỹ, nếu đến lúc đó có kiện áo ngực với giày, trẫm cứ thấy ngươi là đòi đấy.”

      Dứt lời, làm cái thủ thế, cùng bọn thị vệ lặng yên biến mất trong đám cây cối, lần lần đến bốn phía quanh con hươu, chờ đợi Âu Dương Tuệ Như kéo cung bắn mũi tên đầu tiên.

      Âu Dương Tuệ Như trợn mắt há mồm nhìn Thế Tông rời , trong lòng kêu rên: gì vậy, nếu săn được con hươu này, chẳng phải ta cũng bị trị tội khi quân?, liều mạng tiến lên thôi!

      Âu Dương Tuệ Như hít sâu, giơ lên cung lên, nhắm vào con hươu nhàn nhã nhai cỏ cách đó xa, trong lòng mặc niệm: xin lỗi, ta còn phải lấy lòng cha chồng, là do cuộc sống bức bách, mi mau dâng hiến bộ da !

      Hết chương 17 – Hitsuji
      linhdiep17, minhminhle, ktrang48936 others thích bài này.

    5. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      hồi hộp quá. khi chương sau là chị lấy thân cản mũi tên cho hoàng thượng rồi. có vẻ như hoàng thượng càng ngày càng thích chị ý rồi, cứ nhìn ngta mãi à, hehehe. thanks Ji.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :