1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên hậu của ông chủ - Túc Vân (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8.

      Quan Hằng Trạch bận rộn ở công ty, lo lắng cho Lăng Lăng, vừa về đến công ty liền giao phó cho Michael phái người đến nơi ở của Lăng Lăng theo dõi, chú ý xem có kẻ xâm hại, còn nhắc nhở được bứt dây động rừng, tại Lăng Lăng như chú chim sắp sập bẫy, muốn để cho Lăng Lăng hiểu lầm, muốn sợ hãi.

      Sau đó lâu, Michael báo cho Quan Hằng Trạch, Lăng Lăng kêu taxi rời khỏi nhà ở.

      Quan Hằng Trạch hạ lệnh phái người tiếp tục theo Lăng Lăng, rất xa, ngồi trong xe vài giờ, đến vùng rừng núi.

      Sau khi biết tin, Quan Hằng Trạch như đứng lửa, mãi mới chờ đến lúc tan họp. hoàn toàn nghỉ ngơi, lập tức lại xe tới nơi Michael .

      Lúc này là thời gian du lịch, có rừng núi cao chọc trời, giữa vùng núi có đồng cỏ lớn, dĩ nhiên thể thiếu tiếng cười vui của mọi người nướng thịt, muốn vào trong khách sạn du lịch phải qua tòa nhà hình vòm, xuyên qua vườn hoa xinh xắn, rất thú vị.

      Hương cà phê cùng với tiếng nhạc trong khí sôi nổi, núi có sương mù, ngoài cửa sổ cũng có những mảng sương dày đặc, Trầm Lăng Lăng ngồi ở cửa sổ ngẩn người ra, trầm mặc gì, hồi tưởng lại quá khứ...

      Khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Lăng Lăng mới hoàn hồn, tinh thần chăm chú, theo bản năng mở cửa, vừa thấy Quan Hằng Trạch đứng trước cửa, ngơ ngẩn, lúc sau mới lên tiếng...

      "... làm sao biết..."

      " rất lo lắng cho em. Khi ở công ty, liền bảo Michael phái người theo dõi em, ai biết được rằng em lại câu nào rời , thể làm gì khác là theo em tới đây. Em là người phụ nữ của , đừng nghĩ là có thể rời xa !"

      Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của , thấy rất buồn. "Tại sao lại tới đây..."

      "Ngốc, rất lo lắng cho em!" kéo vào lòng.

      Hai người ôm nhau yên lặng lúc, cảm thấy tâm tình của ổn định, muốn làm thấy áp lực, cũng hỏi nguyên nhân.

      lúc sau, Lăng Lăng giọng mở miệng hỏi: "Đói bụng sao?"

      Quan Hằng Trạch . " còn chưa ăn cơm nên rất đói." vuốt bụng thừa nhận. " đường tới đây tiện đường ghé vào cửa hàng mua chút bánh bao lót dạ."

      "Em biết nơi này có đầu bếp là người bản địa, họ phục vụ 24h, ăn rất ngon, chúng ta cùng ăn !"

      "Được!" Khi nhìn thấy , rốt cuộc mới yên lòng.

      nắm chặt tay của , giống như hoàn toàn phụ thuộc vào , Quan Hằng Trạch tin tưởng nhiều năm sau, nhớ mãi khoảnh khắc đẹp này.
      Đây là phòng ăn ngoài trời, ngoài ra còn có hồ nước chữ thập xây bằng đá, ở trong hồ nở đầy hoa sen trắng, những con cá bơi nhàng giữa những chiếc lá sen, tạo nên cảm giác rất thú vị.

      Quan Hằng Trạch và Lăng Lăng thưởng thức bữa ăn lớn, bàn mỗi món đều là đặc sản ở đây, mùi vị rất ngon, hai người ăn xong cảm thấy rất thoải mái.

      Hai người đủ chuyện trời dưới đất, cho đến rạng sáng, mới ngáp dài rồi trở về phòng.

      Quan Hằng Trạch trực tiếp vào phòng của , có ý muốn rời . cởi áo khoác âu phục, nằm luôn lên chiếc giường lớn. "Xin lỗi em, mệt đến nỗi muốn động đậy nữa." đùa: "Nếu như em muốn tắm xong rồi mới lên giường, vậy em giúp kỳ lưng !"

      " là nực cười!" Đây chính là giường của , Trầm Lăng Lăng kiên trì, rất muốn gọi sang ngủ những phòng khác. "Dù có mệt mỏi, cả ngày đều chưa tắm, nhưng làm sao có thể ngủ giường của em khi em chưa cho phép?"

      "Tới đây ngủ chung , làm gì em đâu!" Đây cũng là lời . mệt mỏi, muốn suy nghĩ nữa.

      "Em phải sợ cái này... Em tin rằng căn bản còn hơi sức động vào em nữa."

      "Vậy em sợ cái gì?" cố ý đùa.

      nhăn mặt, : "Em chỉ nghĩ đến việc ngày trước cùng Hà Lỵ Diễm giường nằm với nhau..."

      " chưa bao giờ nằm giường cùng ta."

      " sao?" Ánh mắt Lăng Lăng tràn đầy nghi ngờ, tin tưởng. "Vậy em mới tin, dối."

      "." thở dài. " biết vì sao, thích thân mật với ta, bình thường còn hôn nhau, làm sao có thể lên giường với ta đây?"

      Nhìn vẻ mặt của rất chân thành, nhìn ra là dối.

      "Tốt rồi, hiểu lầm được giải quyết!" vươn tay ra kéo . "Tới đây cho ôm nào."

      hơi do dự chút, liền bị kéo vào trong lòng , thoát ra nổi.
      ôm chặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, thoáng buông tay ra, tay nâng mặt của Lăng Lăng, tay dùng ngón cái khẽ vuốt đôi môi đỏ xinh đẹp kia.

      Lăng Lăng cảm thấy rất yên tâm, trong lòng cũng rất ấm áp, tự chủ nhắm mắt lại.

      Hai người cứ ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương, ngoài trời có mưa , nhưng họ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

      Đêm dần khuya, trái tim dần được lấp đầy...

      Ánh sáng mặt trời của ngày mới rọi xuống tạo nên gian tràn ngập màu vàng, trong trang trại Điền Viên có đủ màu sắc, ngoài trồng trái cây ra, còn có kinh doanh hoa, trà các loại, nhiều loại kiểu dáng, tràn đầy chất phác và sức sống mãnh liệt, họ hưởng thụ nơi nông thôn yên tĩnh hiếm thấy.

      Ẩm thực ở đây cũng rất đặc biệt, họ thưởng thức những món ăn bản địa chính gốc như heo sữa quay, cơm lam, cùng uống những loại nước mơ ủ từ từ, để lại ấn tượng vô cùng.

      Dòng suối róc rách nổi sóng , Lăng Lăng và Quan Hằng Trạch ngồi bên dòng suối vui vẻ nghịch nước, hái bông hoa , rồi ngắt cánh hoa ra, tạo nên vô số những cánh hoa màu trắng, tùy ý rơi xuống đất, lại tiếp tục nảy mầm sinh sôi.

      "Tại sao lại muốn rời xa ?" thả chân xuống nước, nước suối mát rượi khiến tâm trạng thoải mái.

      "Bởi vì em xứng với !" Trầm Lăng Lăng thẳng thắn .

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" hơi nghiêng đầu nhìn .

      "Quá khứ của em vĩnh viễn cũng thể xóa sạch..." Trầm Lăng Lăng giọng.

      "Lăng Lăng, chưa bao giờ nghĩ rằng em xứng với !" nghiêm nghị .

      "! Đó là bởi vì chưa hiểu về em, biết , cha mẹ ruột của em sau khi qua đời, em được mẹ nhận nuôi, đơn thuần chỉ là nhi bình thường. Nhưng cha mẹ của em phải là mối quan hệ trong sạch..."

      "Vậy cũng thể nào ngăn cản được chuyện giữa với em." Quan Hằng Trạch ép đối diện mình, để cho trốn tránh.

      "Em có thân phận dơ bẩn, cha mẹ em..." khổ sở nhắm mắt lại, vẻ mặt khá buồn.

      nghĩ như vậy, cười nhạo tiếng, nhìn .

      "Là có người với em như vậy? Buổi chiều hôm nay có ở nhà, xảy ra chuyện?”

      “Phải…” ấp a ấp úng.

      ! Giữa hai chúng ta được dối.” kiên trì .

      hít hơi từ từ : “Em nhận được cái hộp, bên trong là con búp bê bị cắm rất nhiều kim lên người….”

      “Đó nhất định là trò của Hà Ly Diễm, em cần phải sợ hãi.” Quan Hằng Trạch nghĩ phải phái người để ý hành tung Hà Ly Diễm, cho phép ta quấy rầy Lăng Lăng.

      “Em chắc chắn đó là Hà Ly Diễm, đó còn viết “Tao thể đến với Quan Hằng Trạch mày cũng đừng mơ tưởng được!” Giống như phán đoán của , đó chính là Hà Ly Diễm. “Khi em nhìn thấy con búp bê đó, em thực rất sợ.” Trầm Lăng Lăng vẫn còn sợ hãi.

      “Chẳng qua là Hà Ly Diễm muốn đối phó em, nếu như em sợ hãi như vậy, trúng kế của ta, hơn nữa ta làm như vậy nhất định gặp báo ứng!” Quan Hằng Trạch muốn ta phải chịu hậu quả.

      “Nhưng…”

      ra , cũng từng có cảm giác như vậy với mẹ, và mẹ…” đem chuyện cũ hồi trước của mẹ kể ra, khiến Lăng Lăng tưởng tượng nổi. Linh Đạt đối xử rất tốt với , vậy mà lúc còn trẻ, mẹ lại từ thủ đoạn, cướp chồng của người ta, thậm chí vô tình khiến họ phải tự sát, có lẽ chỉ có thể trách tình này thực quá giày vò!

      cố ý làm trái ý muốn của mẹ, cho đến ngày, mới đột nhiên hiểu rằng, tại sao lại muốn mẹ phải chịu tất cả? thoát ra khỏi hận thù, nhìn lại việc làm của mình, khiến cho chuyện vô nghĩa làm khổ bản thân, cảm thấy mình ngu dốt. Từ đó trở , tự với mình, nhất định làm cho cuộc đời mình tốt đẹp hơn.” bất đắc dĩ mỉm cười : “Chỉ là từ đầu đến cuối, cảm nhận được tình cảnh của mẹ, làm tổn thương mẹ rất nhiều.”

      Lăng Lăng cầm tay của . “ xin lỗi, em biết chuyện xưa của mẹ… Còn nghĩ tại sao lại lạnh nhạt với mẹ…”

      Quan Hằng Trạch cười . “Bởi vì em, cuối cùng giải quyết được oán hận của đối với mẹ, để cho thoát ra khỏi hận thù của mình. cảm thấy được dù cha mẹ em làm chuyện gì, em đều cần phải gánh chịu tội của cha mẹ em. Em là em, em chỉ cần nghĩ về cuộc đời của mình, cần gánh trách nhiệm, em hề liên quan đến họ!”

      Lời quan tâm của Quan Hằng Trạch khiến mũi của cay cay, hốc mắt ửng hồng.

      chưa bao giờ gặp ai đặc biệt giống em, lạc quan vui vẻ, lương thiện, vẻ đẹp vừa đại lại vừa rất truyền thống, thông minh, xinh đẹp. Em chưa bao giờ tham lam, chỉ cần đủ là được, về sau mới hiểu rằng đây là điều rất quan trọng khiến mọi người mến, chưa bao giờ hiểu được, ngược lại nhìn thấy tính cách của em, rất muốn học hỏi!”

      Lăng Lăng bị lời của chọc cười. “Tại sao em cảm thấy là đúng, về sau hai ba câu bị đuổi rồi? Chuyện lớn mà nghĩ cũng chỉ là chuyện nhặt đáng kể.”

      “Đúng là lo sợ đâu.” giễu cợt .

      giang hai tay ra kéo vào lòng.

      “Qua nhiều năm nhu vậy, em vẫn luôn nhớ .” Cuối cùng cũng thổ lộ đáy lòng mình.

      say mê hôn khẽ lên mi mắt của , là để cho hiểu được tình cảm của mình…

      “Buổi tối, chúng ta trở về Đài Loan có được ? Em rất nhớ nhà và gấu bông rồi.” Lăng Lăng thể chờ đợi muốn trở về nhà.

      “Được!” mừng rỡ gật đầu, trong mắt tràn đầy tình .

      Buổi tối, sau khi thu dọn xong hành lý, hai người chuẩn bị lên đường, từ phía nam đến Đài Loan đoạn đường dài, hai người thay phiên nhau lái xe, ngừng kể chuyện cười để đối phương hưng phấn tinh thần.

      Đến trạm nghỉ, hai người tạm thời dừng xe nghỉ ngơi, tay trong tay dạo trong khu chợ buôn bán, may là tối có nhiều người, Lăng Lăng còn đeo kính râm, thoải mái nhìn chỗ nọ chỗ kia, cảm thấy tò mò với mọi đồ vật ở đây.

      “Đây chính là bánh Tuyết nướng, hương vị rất ngon!” Quan Hằng Trạch thử miếng, liền thích loại bánh này. “Bên ngoài dai dai, bên trong là kem.”

      “Em ăn rồi, ăn ngon, ăn cái này !” mua rất nhiều bánh rán. “Cái này ăn mới ngon, ăn thử miếng !”

      “Ừ, cái này rất ngon!” lại cắn mấy miếng. “Xem ra khẩu vị của em tốt hơn !”

      còn mua rất nhiều đậu phụ, bánh da lợn… Họ giống như vợ chồng son dạo chợ đêm, thân mật như vậy, cặp trời sinh.

      Đột nhiên, bị người va vào mình, trong lúc nhất thời phát ra điều gì bất thường.

      Bọn họ ăn no, trở nên tràn đầy sức sống, mới ngồi lên xe chuẩn bị lên đường, điện thoại vang lên, là Michael gọi tới…

      “Cái gì? Có ?” Quan Hằng Trạch nghe xong, sắc mặt trầm xuống cúp điện thoại.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?” Trầm Lăng Lăng tò mò hỏi.

      “Michael mới vừa gọi điện thoại tới, rằng Hà Ly Diễm tham gia vào chuyện gia đình nhà người ta, trở thành người tình của ông chủ nào đó, người vợ biết chuyện liền phái người tới phá hủy mặt ta, người vợ bị cảnh sát bắt…”

      “Có ?” Lăng Lăng lập tức điều chỉnh radio xe. “Chuyện lớn như vậy nhất định có tin tức…”

      “Đây là ta tự chuốc lấy, cần lo lắng nữa, ta quấy rầy em.” Quan Hằng Trạch tuyệt tình Hà Ly Diễm.

      “Vậy tiền của được trả lại…”

      “Trọng điểm ở đây phải là tiền, mà tại là ta bị trừng phạt, cho nên tiền có trả lại hay , cũng quan trọng.” cũng muốn dính dáng tới Hà Ly Diễm nữa.

      “Nhân tình thực rất khó nắm bắt.” Trầm Lăng Lăng cảm thán . “ ta biết nhau lâu như vậy, cũng có qua lại với nhau, ta lại có thể dễ dàng phản bội , tình cảm nhiều năm như vậy mà như có gì, còn chọc giận ta đòi trả lại toàn bộ những thứ tặng cho, tại lại có thể so đo nữa, làm người ta hiểu được có cái gì đáng để tin tưởng.”

      liếc Quan Hằng Trạch cái, ngay sau đó : “Xem ra vẫn là làm hư phụ nữ, mọi người đàn ông đều làm cho phụ nữ trở thành xấu xa, em nên học trở thành người phụ nữ xấu, làm người tốt nữa.”

      nghe lời phẫn nộ và tố cáo của , trước kia chính là người đàn ông trong lời của Lăng Lăng, chẳng những phân biệt tốt xấu, còn khinh thường Lăng Lăng.

      chậm rãi dừng xe ở bên đường. “Em có mệt ?”

      “Mệt mỏi a!” Lăng Lăng .

      “Đây là lần cuối, về sau khiến em cảm thấy khổ sở hoặc có bất kỳ cảm giác thoải mái nào, Lăng Lăng, chuyện trước kia, thực xin lỗi em, cho cơ hội để đền bù cho em, có được ?” Ánh mắt của cùng giọng nghiêm túc, làm run run.

      Lần này ngược lại, Lăng Lăng ngượng ngùng, cố ý lè lưỡi : “Thôi, em giận đâu! Trước kia là trước kia, quan trọng là tương lai, em tin tưởng .”

      sao? Vậy tốt rồi!” thở phào nhõm.

      Ở trong xe, hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc cũng tìm được cảm giác mất từ lâu.

      Ba giờ sáng, họ trở về Đài Loan.

      “Em xuống xe đây.”

      muốn rời xa em…” Quan Hằng Trạch mở cửa cho xuống xe.

      “Nhưng bây giờ quá muộn.” Lăng Lăng ngáp, thuận tay cầm ví da lên sờ tới sờ lui, chợt kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ! Điện thoại của em mất rồi!” cố gắng nhớ lại. “Chắc lúc để ý, em bị người ta va vào người, nhất định là vào lúc đó bị tên móc túi cướp !”

      sao, mua cái mới cho em. Chọn cái đắt chút, chức năng đại hơn! mua loại điện thoại sản xuất hạn chế có đính kim cương!”

      “Em lạ gì, nhưng chiếc điện thoại tổn hao hai vạn của em! Hơn nữa vừa mới đổi lâu, là xui xẻo.” Lăng Lăng chi tiêu hàng ngày rất tiết kiệm, bình thường đồ dùng đều coi trọng tính thực dụng, hề lãng phí.

      “Mất cũng còn cách nào, huống chi cái cũ mất , cái mới đến.” lời an ủi.

      “Cho em mượn điện thoại, em muốn gọi cho công ty viễn thông cầu chặn số, nếu trộm dùng rất phiền!”

      Xử lý xong, thời gian gần bốn giờ sáng rồi.

      “Em muốn lên nhà, hẹn gặp lại .”

      “Hẹn gặp lại!” còn buông tay của ra. “Ngày mai, à ! Hôm nay…”

      “Em hiểu rảnh rỗi, ngày hôm qua làm, hôm nay nhất định bận rộn cả ngày, chừng bận đến ngủ luôn ở công ty. “ làm ở Hoàn Vũ, dĩ nhiên biết nhân viên của Hoàn Vũ luôn rất bận rộn, từ xuống dưới, tổng giám đốc làm gương, tất cả nhân viên cũng toàn tâm làm việc.

      “Cảm ơn em. bận rộn như vậy, có thể tạm thời quên em đó.” Quan Hằng Trạch đùa.

      sao.”

      Lăng Lăng nhìn xe biến mất ở đầu đường, mới lưu luyến rời xoay người lên nhà.

      vào nhà, liền cảm thấy khác thường, nhưng còn hơi sức để suy nghĩ nhiều, mệt mỏi để hành lý xuống đất, tùy ý nằm lên ghế salon, thể động đậy cầm áo khoác lên che người, trực tiếp vào giấc ngủ. ngủ ước chừng tám giờ, khi tỉnh lại là buổi trưa.

      Lăng Lăng nhìn vào gương, mặt bị phơi nắng sạm đen . chỉ như thế, tóc còn khô cứng, khe móng chân có vết bẩn, hai ngày nay ăn lung tung, người dường như béo hơn… Từ trước tới giờ phải người phụ nữ lười biếng, nhanh chóng bắt đầu tiến hành “cải thiện”.

      Bắt đầu dùng dầu thơm tắm, tiếp theo là xịt dầu lên tóc, đắp mặt nạ sau đó chà rửa móng chân và bàn chân… loạt các hoạt động, mặc dù gặp khó khăn, nhưng giúp khôi phục lại tinh thần.

      mỉm cười, Quan Hằng Trạch nhất định ở công ty bận rộn, nghĩ rằng, ra Quan Hằng Trạch lúc nào cũng nhìn thấy ở nhà, làm việc hề quan minh chính đại.

      tặng cho con gấu bông biết di chuyển tay chân!

      Con gấu có hai tròng mắt camera, đây là tuyệt chiêu đại, dùng cho những bà mẹ để ý người trông con, lo lắng người trông trẻ ngược đãi con mình, lắp thiết bị camera vào con gấu bông, theo dõi hành động của người bảo mẫu.

      Đầu tiên, mở điều khiển từ xa, nhưng những chuyện Hà Ly Diễm gây ra, chỉ mang theo bên người, hơn nữa còn liên tiếp tới máy vi tính, để nắm bắt tình trạng của Lăng Lăng.

      Gấu bông tại ngồi ở giường lớn của , đối mặt với bàn trang điểm, vì vậy, từng động tác của ở trong phòng đều bị nhìn thấy rất ràng.

      Người phụ nữ này… Tại sao lại mặc quần áo?

      Thân thể Lăng Lăng lộ ra, rồi sau đó qua lại trong phòng khách, bao lâu lại mang súp và salad rau về phòng, trong miệng cắn miếng cà rốt, bộ dáng đáng như con thỏ trắng.

      Nhìn Lăng Lăng cầm lọ mỹ phẩm cẩn thận bôi lên người, hề qua loa… Mỗi động tác, làm cho cảm thấy vô cùng hấp dẫn, khi ngồi ở giường sơn móng tay khuôn mặt càng đỏ bừng lên.

      Lúc này, đột nhiên có người làm gián đoạn “bữa tiệc thị giác” của Quan Hằng Trạch - -

      “Tổng giám đốc, xin hỏi… có chuyện gì xảy ra?”

      “Cái gì?” lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi.

      Người kia quan tâm hỏi. “ xin lỗi, nhưng mặt của rất đỏ.”

      Quan Hằng Trạch nuốt nước bọt, tùy tiện lý do. “ có gì, chỉ là cảm thấy hơi nóng…”

      “Vậy tôi gọi thư ký bật điều hòa lên chút được ?”

      “Được.” vẫn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, thể dời ánh mắt.

      Người phụ nữ này hại thảm rồi!

      Trầm Lăng Lăng qua lại trong nhà, trong đầu nghĩ về Quan Hằng Trạch.

      là người phụ nữ của , chưa bao giờ cảm thấy xứng với , rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, lại thấy ba chữ “ em”.

      hiểu là người như thế nào, họ đều nhận được giáo dục phương Tây, giáo dục phương Tây coi trọng thành thực và hứa hẹn, Quan Hằng Trạch dễ dàng hứa hẹn, khi ra làm được, phải là người dối, chính là , .

      có lựa chọn nào khác, cũng thể làm gì, chỉ có thể đợi mong mỗi ngày em”

      Phòng này có ban công lớn, có xích đu bàn tròn, vừa mở cửa ra có thể hưởng thụ khoảng thời gian yên bình, hôm nay, tâm tình của tệ, vì vậy liền kéo rèm, mở cửa sổ ra.

      mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, rất dễ dàng và thoải mái.

      -------------------------

      Bầu trời xanh rộng lớn, gió lạnh, mơ hồ ngửi thấy mùi vị bạc hà lẫn vào khí, hít sâu mấy lần, giãn người giang tay ra, đột nhiên có cảm giác đau đớn tê dại.

      Ông trời ơi! bị điện giật rồi hả?

      Có lẽ là nhầm! Ngoài cửa sổ làm sao có thể có điện?

      lại vươn tay ra ngoài cửa sổ, tay lại cảm thấy đau, ngoài cửa sổ có dòng điện.

      Trong lòng kinh sợ, vội vàng tới chỗ gọi điện thoại, phát điện thoại bị mất, vội vàng gọi hệ thống thông tin liên lạc phòng quản lý, nhưng hệ thống cũng bị hỏng, ngay cả TV cũng lên.

      vội vã chạy mở máy tính ra, máy tính cũng lên, thể mở máy được, sợ hãi muốn mở cửa chính ra, lại phát mình bị khóa ở bên trong, cửa thể mở ra được!

      Làm sao có thể... tuyệt vọng tự trấn tĩnh lại, ủ rũ cúi đầu phát mình thể làm được cái gì, điện thoại cũng bị tên móc túi cướp mất!

      bị nhốt rồi sao?

      Trong đầu ra hình ảnh trong “Công viên kỷ Jura”, khủng long bị giam ở hàng rào điện cao thế. Đây chính là hoàn cảnh của bây giờ?

      Đây là mỉa mai rất lớn, ở trong tòa nhà đại nhất, bảo vệ 24/24h, có máy tính giám thị hệ thống, tường ngoài có tuyến hồng ngoại, máy theo dõi… Cái gì cần có đều có, nhưng lại bị giam, hơn nữa có ai biết xảy ra chuyện.

      Ai có thể cứu đây? Nếu như có người đến,

      Càng nghĩ càng sợ, chưa từng trải qua cảm giác như vậy, kích động thể kiềm chế được, khóc rống lên…

      Lăng Lăng xảy ra chuyện?

      Quan Hằng Trạch ngồi nhìn cử chỉ khác thường của màn hình máy tính, kinh ngạc vội tắt máy tính, ở trong hội nghị vội vàng ra ngoài. Cán bộ cao cấp nhìn tổng giám đốc tự nhiên rời , tất cả đều trợn tròn mắt nhìn, Michael kêu lên phía sau: “Tổng giám đốc, hội nghị…”

      “Cậu giúp tôi chủ trì cuộc họp.” vội vào thang máy. “Quyết định trọng đại cần xem xét, chờ tôi trở lại giải quyết!” vội vàng giao phó, cửa thang máy đóng lại.

      Chạy như bay đến nơi ở của Lăng Lăng, mở cửa xe xuống, phía sau lại có người lái xe máy va vào.

      để ý tên lái xe máy kia, lập tức vào phòng quản lý hô to: “Tôi muốn tìm tiểu thư Trầm Lăng Lăng!”

      “Đúng vậy.” Phòng quản lý gọi điện thoại vào phòng .

      Lăng Lăng nhận được điện thoại. “Xin hãy cho ấy lên!”

      Quan Hằng Trạch cầm thẻ khóa cửa, trực tiếp tiến vào cửa chính, vào thang máy lên tầng, đến thấy cửa mở ra khe hẹp, cửa chính mở? đẩy cửa ra vào trong nhà, theo bản năng đóng cửa khóa lại.

      “Lăng Lăng, Lăng Lăng…”

      Lăng Lăng như nằm mơ, làm sao có thể nghe được tiếng gọi của Hằng Trạch được?

      tin được mà vào phòng khách, vui mừng như điên lao vào lòng của . “Hằng Trạch! đến tốt quá, kỳ lạ, em giống như… bị giam vậy.”

      “Em đùa hay sao? Mới vừa rồi phòng quản lý gọi phải em điện thoại sao? Cho nên mới lên được a! Cửa cũng mở ra, cho nên trực tiếp vào…”

      “Cửa vừa mới mở ra?” Đó chính là lối trốn thoát duy nhất!

      tại sao?”

      khóa nó lại rồi!”

      “Tại sao lại khóa cửa lại? tại chúng ta thể ra được!”


      Chân mày nhíu lại, Lăng Lăng rốt cuộc cái gì? “Làm sao thể ra được?” hiểu nên ra cầm tay nắm cửa, sau đó há mồm cứng lưỡi phát bọn họ bị khóa trái ở trong phòng.

      phải có điện thoại di động sao?”

      “Ừm!” Quan Hằng Trạch sờ tay vào trong túi quần, nhất thời sắc mặt thay đổi.

      thấy điện thoại đâu nữa! Nhất định người lái xe máy vừa rồi…” đơn giản giải thích tình huống vừa rồi.

      “Nhưng em có nhận được điện thoại của phòng quản lý!” Lăng Lăng mơ hồ .

      ràng có mà! Nếu phòng quản lý làm sao có thể cho tới đây?”

      cũng nghe thấy tiếng của Lăng Lăng nữa.

      dùng điện thoại liên lạc phòng quản lý, nhưng vẫn gọi được.

      “Đường truyền bị đánh tráo! Nhất định là bị trộm nghe, thậm chí dùng công nghệ kỹ thuật ngụy trang giọng của em, khi phòng quản lý gọi cho em được chuyển tới điện thoại của ….” Quan Hằng Trạch phát chỗ đúng.” TV thể mở được, điện thoại thông, máy tính cũng bật được…”

      chỉ có thế, bên ngoài ban công còn có dòng điện.” thể gọi cho bất cứ ai.

      “Chúng ta bị giam ở đây…” Trầm Lăng Lăng tuyệt vọng .

      Lúc này, trong căn phòng kín đáo, có hai người đàn ông đập tay - -

      kết quả hoàn hảo!”

      Lãnh Tần Vũ với người đàn ông khác: “Kỹ thuật của cậu cũng tồi, nghe trộm, giọng ngụy trang, phá thiết bị bảo vệ, thậm chí còn đem virut xâm nhập vào máy Lăng Lăng, thiệt thòi cho cậu!”

      Người đàn ông hào sảng cười. “Những thứ này có gì… ngược lại thừa dịp tiểu thư Trầm có ở nhà, lắp đặt hệ thống điện ở ngoài ban công, để bọn họ thể chạy trốn và cầu cứu, cái này mới công phu!”

      Họ vừa nhìn qua hình ảnh webcam biết được Quan Hằng Trạch tới, vội vàng bấm các bộ phận thiết lập tuyến hồng ngoại, khiến cửa chính tự động mở ra.

      câu, tôi câu, trong đó giấu mục đích từ từ ra ngoài.

      Lãnh Tần Vũ gật đầu cười : “Tôi hiểu tính cách của người phụ nữ, nhưng tôi biết là Quan Hằng Trạch rất thích Lăng Lăng, nhìn chăm chú Lăng Lăng với ánh mắt rực lửa.”

      chỉ như vậy, còn tính toán: “Tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là thúc đẩy tình cảm của họ! Để bọn họ giam cùng chỗ, nam quả nữ trong phòng, cộng thêm sợ hãi, giúp đỡ lẫn nhau, rất dể nảy sinh tình cảm. Quan Hằng Trạch Lăng Lăng như vậy, cần mấy ngày, muốn…”

      Nghĩ đến đây, cười ha ha - -

      “Tôi chân thành hy vọng Lăng Lăng có kết cục tốt đẹp.”

      --------------------------------------------------
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjkohoadaoanh thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9

      Sau khi phát hai người bị nhốt trong nhà, Quan Hằng Trạch cùng Trầm Lăng Lăng nhất thời có cách nào, chỉ có thể nhìn, đối mặt với tại.

      "Em có gây thù chuốc oán với ai ? Thế nào mà căn phòng này trở thành ngục giam? Loại công nghệ cao như vậy, ta nhất định là cao thủ mới có thể làm được!"

      Ánh mắt Lăng Lăng trở nên mơ hồ. "Em lắm, nếu có có thể là qua lời , gần đây chính là Hà Lỵ Diễm, chỉ là ta tại ở trong bệnh viện, còn... Đại khái chính là bên trong giới showbiz! Nhưng em cảm thấy tất cả mọi người đều đối xử tệ, nghĩ ra ai làm nên thủ đoạn như vậy để hại chúng ta..."

      "Nếu như em rời khỏi giới showbiz, có thể bớt được những chuyện như vậy!"

      "Bây giờ phải thời gian để thảo luận, trước mắt trọng điểm là ai có thể tới cứu chúng ta?" Lăng Lăng lo lắng động cơ sau lưng của đối phương, nếu như trò chơi chỉ mới bắt đầu, vậy phải nhanh nghĩ ra biện pháp thoát thân. "Chúng ta phải ở đây mấy ngày đây?"

      "Đừng quá lo lắng." Quan Hằng Trạch an ủi . "Michael phát tìm được , cậu ta phái người tìm."

      " cũng đúng." Nghe vậy, dần tỉnh táo lại.

      "Nếu , nhân viên quản lý ở dưới cảnh giác ta xuống lầu, gọi điện thoại tới hỏi." bắt đầu nghĩ tới mọi khả năng xảy ra.

      lắc đầu phủ nhận lời của . "Nhân viên quản lý ở đây tiếp xúc với toàn người nổi tiếng thượng lưu, những thứ này đều là riêng tư, vì vậy nhân viên quản lý nhiều chuyện hỏi như vậy đâu."

      "Trời ạ! Vậy..."

      cầm tay của , miễn cường mỉm cười. "Đừng lo lắng, vừa nãy em rất hồi hộp, nhưng bây giờ còn nữa." đứng dậy rót cốc nước chanh cho .

      "Tại sao?" nghi ngờ hỏi.

      "Bởi vì có ở bên cạnh em! Chỉ là cảm thấy có lỗi vì em mà cũng bị nhốt ở đây!"

      "Đừng như vậy, có thể chịu đựng được." Quan Hằng Trạch cũng mỉm cười nhìn Lăng Lăng.

      "Em mua rất nhiều thức ăn, có thể chống đỡ được mấy ngày. Có đói bụng ? Có ăn bánh sủi cảo ? Để em nấu..." tới phòng bếp, lại bị kéo lại.

      " đói, chỉ là suy nghĩ..."

      "Nghĩ gì vậy?"

      "Hoàn cảnh này cũng cho cơ hội trầm tư suy nghĩ. Nếu như ngày mai là ngày tận thế, tất cả đều tuyệt vọng, vào giờ phút này, em rất muốn làm gì?" bình tĩnh .

      Lăng Lăng đến gần , hỏi ngược lại: "Giống như bộ phim Ngày mai qua sao? Cùng lúc đó, mọi người nên quý trọng lẫn nhau, vậy muốn làm gì?"

      " muốn đem những giấu kín trong lòng cho em biết."

      " !" muốn nghe lời lòng của .

      Bỗng dưng quỳ gối xuống, Lăng Lăng khỏi ngạc nhiên, ra lời.

      "Lăng Lăng, em! Lấy được ?" Lần đầu tiên, quỳ xuống trước người. "Tha thứ cho lời cầu hôn vụng về này của , cả nhẫn cũng chuẩn bị, chỉ có thể dùng tấm lòng này..."

      Rốt cuộc, cũng quỳ gối trước mặt rồi! chờ đợi lâu như vậy, từng thề rằng muốn ngày quỳ gối trước mặt ... Hôm nay, giờ khắc này, đạt được tâm nguyện, cảm xúc nhất thời ngổn ngang, hỗn loạn.

      " biết quan hệ giữa em và Lãnh Tần Vũ như thế nào, trước kia em từng ở cùng với tháng, tại em cũng ở trong nhà , cho là... em và ta thân mật với nhau, chẳng qua thèm để ý." hồi hộp : " em từ trước, chỉ là ngu ngốc phát ra, bây ra vẫn em, tương lai cũng mãi em! Có lẽ cũng có rất nhiều người em, nhưng bọn họ tuyệt đối thể so với !"

      Cuối cùng Quan Hằng Trạch cũng ra, khiến Lăng Lăng nghĩ lại thời gian dài trước kia, chậm rãi mở miệng giải thích: "Đồ ngốc, em và Lãnh Tần Vũ chỉ là quan hệ bình thường, ấy để ý đến em, em cũng vậy, cứ yên tâm 100%! Bởi vì em và ấy là em, ấy là cùng mẹ khác cha của em."

      "Cái gì?" Quan Hằng Trạch kinh ngạc cực độ, rồi lại thở phào nhõm. " ra là như vậy. Em hại chết ! rất ghen tỵ với Lãnh Tần Vũ, còn tưởng là..." thể nào hết lời.

      "Tại sao lại tin tưởng em? mực cho rằng cuộc sống của em rất bừa bãi sao? luôn coi em là người phụ nữ lăng nhăng" đem bụng oán giận thổ lộ hết ra ngoài. " đều cho là như vậy, vậy em cố ý để cho hiểu lầm."

      "." Giờ phút này, cảm thấy như mở cờ trong bụng. "Lăng Lăng, đem lại hạnh phúc cho em, xin em cho cơ hội để chứng minh."

      ra Lăng Lăng cũng rất khát khao có được hạnh phúc, hơn nữa biết hạnh phúc của mình đến từ Quan Hằng Trạch, mà nay giấc mơ trở thành thực.

      "Ừ! Từ nay về sau, em nắm chặt hạnh phúc của mình, chính là hạnh phúc của em!" Nhìn tâm tình trong mắt của Quan Hằng Trạch, sà vào lòng , muốn đem toàn bộ tình cảm biểu lộ ra.

      "Em ! Em rất , em vẫn luôn ...." rơi nước mắt, cảm thấy rất vui.

      Quan Hằng Trạch ôm chặt người phụ nữ mình hằng đêm nhung nhớ, giống như lần nữa tìm về với cuộc sống hạnh phúc thể mất .

      Lăng Lăng bắt đầu khóc lớn tiếng, khóc đến đau lòng, nhàng ở bên tai , thỉnh thoảng lại khẽ vuốt tóc của , dịu dàng làm cho nước mắt của càng thể ngừng được.

      Cho đến khi hôn , môi của cũng tràn đầy ngọt ngào --

      " rất muốn em!" Tình lâu dài tích lũy và nhiệt tình, giống như hai thứ thuốc trợ tình, khi phát tác thể nào ngăn được.
      Mọi nơi đều lưu lại ngọn lửa hòa tan, thậm chí còn cảm thấy hô hấp đau đớn, nhịp tim đập nhanh như đánh trống, càng lúc càng nhanh


      Mưa phùn bên ngoài cửa sổ như bao phủ thế giới của hai người, vì tình mà họ đem lại cho nhau ấm áp.

      Sáng sớm yên tĩnh, bầu trời có sương mù mỏng, hai người cùng tỉnh lại. Ở dưới chăn, kìm được lại tiếp tục triền miên.

      " có làm em đau ?" khẩn trương hỏi.

      xấu hổ lắc đầu.

      ra nghi vẫn trong lòng : " hiểu tại sao trong phòng em có cái bao..."

      "Đó là của Lãnh Tần Vũ đấy! Trước kia ấy với chị dâu..." ra đầu đuôi việc.

      "Cho nên trước kia em dối, cố ý chọc giận phải ?" nhìn chằm chằm, cố ý đe dọa. " ra chỉ cần gặp em, mọi nguyên tắc của đều biến mất... vô dụng, có phải ?"

      Lăng Lăng vô cùng cảm động trốn vào lòng , có như vậy là đủ rồi, cuộc sống chẳng còn gì để đòi hỏi!

      Mặc dù hai người bị nhốt bên trong phòng, thể đâu được, nhưng họ lại vô cùng tự do và thỏa mãn, tất cả đều tốt đẹp, ngọt ngào, mối quan hệ giữa hai người trở thành tình đơn thuần, giản dị.

      Ban ngày, nằm thảm ngoài ban công hưởng thụ ánh nắng và gió , chán quay vào trong phòng, uống Cappuchino đá, cùng với bánh pho mát và nhiều loại bánh quy.

      Buổi tối, họ chỉ ngồi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, dù hoàng hôn dần dần buông xuống, cuối cùng, nhìn lên bầu trời, nhiều ngôi sao và lấp lánh, dường như vô cùng thoải mái và yên bình.

      "Nếu thoát ra khỏi đây, chúng ta đăng ký kết hôn.” Quan Hằng Trạch gối đầu lên chân Lăng Lăng lẩm bẩm . “Sau đó, em phải chuyên tâm làm Quan phu nhân…” với rất nhiều kế hoạch trong tương lai, hai người về sau sinh con.

      chăm chú lắng nghe, cười , gì, miệng đưa hình vòng cung tràn đầy hạnh phúc.

      Lúc này, tầm mắt Lăng Lăng đưa đến con gấu bông bị đá dưới sàn, đau lòng khom lưng nhặt nhó lên.

      “Đáng ghét! được bắt nạt gấu bông như vậy!” cong miệng đào lên .

      được để nó đối diện với chúng ta!” Hai người đều xộc xệch quần áo.

      “Tại sao?” hiểu.

      “Bởi vì…” bắt đầu giật mình.

      Lăng Lăng liền nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi, tại sao biết mà tới cứu em?”

      “Bởi vì…”

      Nhìn lúng túng, Lăng Lăng cảnh giác, nghĩ rằng ở đâu có gì đó kỳ quặc, vuốt gấu bông, phát ở chân của nó có dây điện chú ý thấy được. hề phát ra đến tận bây giờ.

      “Đây là cái gì?”

      “Đây là…” Xong rồi, bị lộ rồi, biết nên giải thích như thế nào.

      theo dõi em?”

      cố ý, chỉ quan tâm đến em…” nhanh chóng tự thú, ra nguyên nhân của việc.

      “Vậy em làm cái gì, cũng bị nhìn thấy hết rồi sao?” Đôi lông mày nhíu lại, nhìn hành động của Quan Hằng Trạch, biết nên phản ứng thế nào.

      “Em rất mê người, đáng …” liều lĩnh , chỉ sợ trách tội mình, đến lúc đó chết thảm. “Bất luận là khi giơ tay, nhấc chân lên, cũng vô cùng mị lực, cho nên mới cẩn thận chìm đắm vào…”

      Lăng Lăng vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Vậy cũng tội nghiệp, làm thể chuyên tâm được? như vậy, em cũng thiệt phải ? Bởi vì em hoàn toàn nắm được lòng của rồi!” giây sau, nhào về phía . “Trầm Lăng Lăng bị nhìn trộm, nếu nhìn nhiều như vậy, phải trả cái giá cao hơn.”

      được là làm được, dĩ nhiên Quan Hằng Trạch cũng vui vẻ tiếp nhận trừng phạt.

      Michael vẫn tìm thấy Quan Hằng Trạch, điện thoại di động của bị rơi rồi sao? ở đâu?

      Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba tìm được người, Michael gấp gáp giống như kiến bò chảo nóng. Tổng giám đốc bị bắt cóc sao? Vì sao nhận được bất cứ cuộc gọi đe dọa nào? việc chưa được xác định, cũng dám báo cảnh sát, tránh bị quấy rầy bởi truyền thông.

      Michael cố nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, Quan Hằng Trạch vội vàng rời , vô cùng lo lắng, nên chắc chắn có liên quan đến Trầm Lăng Lăng.

      Michael gọi điện thoại cho Trầm Lăng Lăng, nhưng điện thoại cũng liên lạc được, quyết định đến tận nơi ở của Trầm Lăng Lăng - -

      Michael hỏi nhân viên quản lý: “Hôm trước, Quan Hằng Trạch có tới đây ?”

      xin lỗi, tôi thể trả lời.” Nhân viên quản lý chặt chẽ, trừ khi là cảnh sát phá án, nếu tiết lộ bất cứ tin tức gì.

      Nhưng Michael thể báo cảnh sát, lại hỏi tiếp: “Vậy… tôi tìm tiểu thư Trầm Lăng Lăng, có được ?”

      “Có thể.” Nhân viên quản lý gọi điện thoại lên, điện thoại vang lên hồi lâu, có người nhận. “ xin lỗi, chúng tôi thể liên lạc được với tiểu thư Trầm Lăng Lăng.”

      “Như vậy… tôi có thể lên đó được ?” Michael .

      “Rất xin lỗi… phải người ở đây, thể lên được.” Nhân viên quản lý trực tiếp cự tuyệt.

      “Tôi tìm tiểu thư Trầm Lăng Lăng.” Michael cố chấp chịu rời .

      Mặc kệ nhân viên quản lý giải thích như thế nào, Michael vẫn cương quyết rời .

      Michael dứt khoát ngồi ghế bên ngoài phòng quản lý, trực giác cho thấy rằng Quan Hằng Trạch mất tích có liên quan đến Trầm Lăng Lăng, tại thể tìm được Trầm Lăng Lăng, nhất định phải tìm được hỏi ràng.

      Lúc này, có người đàn ông cao lớn và tuấn tới, lời và cử chỉ vô cùng sang trọng.

      “Tôi là chủ nhà, tôi có thể vào, thôi!”

      “Ngài là…” Nhân viên quản lý nhận ra .

      “Tôi là Lãnh Tần Vũ, tại Lăng Lăng ở phòng của tôi.”

      “Lãnh tiên sinh?” Michael vội vàng đứng lên, chủ động hỏi. “Ngưỡng mộ đại danh của lâu, trăm nghe bằng thấy…” Lãnh Tần Vũ từng được vinh danh tạp chí Time, là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.

      Lãnh Tần Vũ cũng từng đọc qua tạp chí về Michael, Quan Hằng Trạch từng hình dung Michael như trai của , Michael có kinh nghiệm và kiến thức hơn bất cứ ai, ngoài ra còn là người quản lý của Quan Hằng Trạch, giống như Gia Cát Lượng quân sư của Lưu Bị.

      “Lãnh tiên sinh, tôi có việc cần giúp!” Michael đến gần Lãnh Tần Vũ , muốn việc Quan Hằng Trạch mất tích trở nên ồn ào.

      “Tôi hiểu, tôi có chìa khóa mở cửa, thôi!” đưa Michael lên lầu.

      Lúc này, Lăng Lăng và Quan Hằng Trạch nằm ở ban công, khí vô cùng thân mật.

      “Có người mở cửa!” Lăng Lăng rất nhạy cảm, đẩy đẩy Quan Hằng Trạch bên cạnh : “Em nghe thấy tiếng mở cửa!”

      sao!”

      Hai người vội xông đến chỗ cửa, cùng lúc đó, cửa chính vừa mở, bốn người nhất thời yên lặng tiếng động…

      “Chúng ta tự do rồi!” Trầm Lăng Lăng vui mừng hét lên.

      “Cảm ơn mọi người đến rồi!” Quan Hằng Trạch cũng vui mừng như điên.

      “Tổng giám đốc, thực ở đây!” Michael nhìn thấy hai người bình yên vô , thở dài hơi.

      Lãnh Tần Vũ nhìn hai người quần áo xộc xệch, khỏi bật cười. “Michael rất lo lắng cho cậu, nghĩ rằng hai người xảy ra chuyện gì may, ra hai người ở đây chuyện đương.”

      đừng suy nghĩ lung tung!” Lăng Lăng đỏ mặt giống quả cà chua, muốn tìm cái lỗ à chui xuống. “ phải như vậy…”

      “Chúng tôi…Chúng tôi bị giam ở trong phòng này ba ngày rồi.” Quan Hằng Trạch ngập ngừng .

      “Bị giam?” Michael giải thích được, Lãnh Tần Vũ chột dạ ho khan.

      Quan Hằng Trạch vội vàng dẫn họ kiểm tra xung quanh, Lăng Lăng trở về phòng thay quần áo.

      quá đáng sợ!” Bọn họ đều thể tin được chuyện vừa xảy ra.

      “Xin chờ chút, tổng giám đốc, tôi gọi điện cho bảo vệ tới giám định, xem rốt cuộc có chuyện gì.” Michael suy nghĩ .

      “Được! Chuyện này trước hết phải giữ bí mật, được truyền ra ngoài.” Quan Hằng Trạch hạ lệnh.

      bao lâu, bảo vệ khách sạn tới, sau hồi kiểm tra, xác định phòng bị khóa ở cửa chính, điện thoại, hệ thống truyền tin, còn có điện cao thế ở ngoài ở cửa sổ… chứa rất nhiều thiết bị.

      “Ai tạo ra chuyện này?” Quan Hằng Trạch lo lắng dứt, sợ có lần thứ hai.

      Lãnh Tần Vũ vẫn lạnh lùng : “Dù sao nữa, Lăng Lăng thể ở đây nữa, nếu em ở đây, yên tâm.”

      “Dĩ nhiên, ấy có gia đình hạnh phúc mãi mãi rồi!” Quan Hằng Trạch công khai. “Tôi đưa ấy về nhà, sống cả đời với ấy.”

      “Tôi rất vui lòng giao Lăng Lăng cho cậu.” Lãnh Tần Vũ chúc phúc cho em . “Chúc em hạnh phúc mãi mãi, Lăng Lăng.”

      “Cảm ơn ! trai.”

      Quan Hằng Trạch hơi lúng túng : “Quá khứ em làm chuyện có lỗi với , xin lỗi. Cảm ơn thành toàn.” Quan Hằng Trạch cũng gọi Lãnh Tần Vũ là .

      Trầm Lăng Lăng nhìn hai người, biết rằng nhiều năm trước hai người từng gặp mặt nhau.

      tiếng “” này, Quan Hằng Trạch rất cam tâm tình nguyện, trải qua chuyện xảy ra lần này, Lãnh Tần Vũ coi như là ân nhân cứu mạng của họ, hai người đều là đàn ông trừ quan hệ người thân, trở thành bạn tốt của nhau.

      Hốc mắt Trầm Lăng Lăng ửng hồng, nhào vào lòng ôm Quan Hằng Trạch, rốt cuộc cũng tìm được cuộc sống hạnh phúc của mình.

      -------------------------------
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjko thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương Cuối
      Sau khi việc đó xảy ra, mùa thu cũng sắp kết thúc mọi người nhận được thư mời bí mật của Trầm Lăng Lăng.

      Đây là nơi vô cùng khiêm tốn và tuyệt đẹp, chỉ mời bạn thân và người nhà tham dự, xin mời mọi người nhất định phải đến dự!

      Đến nơi, tất cả khách mời đều rất kinh ngạc!

      Mọi người tưởng rằng Trầm Lăng Lăng muốn tổ chức party thịt nướng cuối tuần, ai cũng biết rằng, đây là buổi hôn lễ.

      Chiều hôm ấy, bốn giờ bắt đầu, bạn bè và người thân vẫn tiếp tục đến, khó tin nhất là Linh Đạt, bà là trong những người chủ hôn. Thấy con trai kết hôn cùng Lăng Lăng, thực là tâm nguyện lớn nhất của bà, bà còn gì để tiếc nuối nữa; Lãnh Tần Vũ cùng với phu nhân Bạch Tuyết cũng chúc phúc cho họ, hơn nữa Lãnh Tần Vũ cũng rất vui mừng vì em của mình rốt cuộc tìm thấy hạnh phúc.

      Tổ chức hôn lễ ở trong sân nhà họ Quan, sau đó Trầm Lăng Lăng ngồi xe Limousine đến, theo những người có mặt chứng kiến, mang bộ trang sức đắt giá tại Hongkong, tặng cho Linh Đạt bộ kim cương trắng, người mặc bộ lễ phục màu trắng vô cùng cao quý và xinh đẹp.

      sân nhà họ Quan dựng cái lều trắng khổng lồ, bố trí hàng cây đay trắng, bàn tròn có tấm trải bàn, bàn bày bó hoa trang trí, có người chủ trì hôn lễ, hai bên đường trải rất nhiều ghế ngồi.

      Đến sáu giờ, tất cả nhân viên, bạn bè, người thân đều đến đông đủ, nửa giờ sau, hôn lễ bắt đầu cử hành.

      Hoa đào hồng, hoa lê trắng, dãy hoa tím nhạt hòa cùng màu trắng làm khung cảnh trở nên rực rỡ, khí náo nhiệt và ấm áp, hai người hứa hẹn lời thề với nhau.

      Hôn lễ khiêm tốn này trở thành tin tức nóng nhất thế kỷ, Trầm Lăng Lăng vô cùng hạnh phúc, đám cưới này trở thành chủ đề giải trí hấp dẫn.

      Lãnh Tần Vũ mất nhiều năm thu thập búp bê lớn trong phòng Trầm Lăng Lăng, tất cả đều nguyên vẹn chuyển sang nơi đẹp và sang trọng hơn, đó chính là biệt thự của Quan Hằng Trạch.

      Quan Hằng Trạch tính toán kỹ, có lẽ bao nhiêu năm sau, đến khi hai người già , làm bảo tàng kỷ niệm bằng.

      Với Trầm Lăng Lăng, rốt cuộc cũng thực được ước mơ của mình - - trở thành vợ của Quan Hằng Trạch.

      Sau đó, vào mỗi đêm, mỗi khi ở trong chăn, tiến sát vào lòng , chỉ cần nghĩ đến ngày xưa, vẫn bật cười, đây là kiệt tác giỏi nhất trong đời !

      The End.

      Vài lời: cưới cùng hết truyện, cám ơn tất cả mọi người theo dõi truyện mình edit và mong mọi người tiếp tục theo dõi những truyện khác mình edit nữa nhé!!! Tks All
      Last edited by a moderator: 18/11/15
      fujjko thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :