Chương 8.
Quan Hằng Trạch bận rộn ở công ty, lo lắng cho Lăng Lăng, vừa về đến công ty liền giao phó cho Michael phái người đến nơi ở của Lăng Lăng theo dõi, chú ý xem có kẻ xâm hại, còn nhắc nhở được bứt dây động rừng, tại Lăng Lăng như chú chim sắp sập bẫy, muốn để cho Lăng Lăng hiểu lầm, muốn sợ hãi.
Sau đó lâu, Michael báo cho Quan Hằng Trạch, Lăng Lăng kêu taxi rời khỏi nhà ở.
Quan Hằng Trạch hạ lệnh phái người tiếp tục theo Lăng Lăng, rất xa, ngồi trong xe vài giờ, đến vùng rừng núi.
Sau khi biết tin, Quan Hằng Trạch như đứng lửa, mãi mới chờ đến lúc tan họp. hoàn toàn nghỉ ngơi, lập tức lại xe tới nơi Michael .
Lúc này là thời gian du lịch, có rừng núi cao chọc trời, giữa vùng núi có đồng cỏ lớn, dĩ nhiên thể thiếu tiếng cười vui của mọi người nướng thịt, muốn vào trong khách sạn du lịch phải qua tòa nhà hình vòm, xuyên qua vườn hoa xinh xắn, rất thú vị.
Hương cà phê cùng với tiếng nhạc trong khí sôi nổi, núi có sương mù, ngoài cửa sổ cũng có những mảng sương dày đặc, Trầm Lăng Lăng ngồi ở cửa sổ ngẩn người ra, trầm mặc gì, hồi tưởng lại quá khứ...
Khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trầm Lăng Lăng mới hoàn hồn, tinh thần chăm chú, theo bản năng mở cửa, vừa thấy Quan Hằng Trạch đứng trước cửa, ngơ ngẩn, lúc sau mới lên tiếng...
"... làm sao biết..."
" rất lo lắng cho em. Khi ở công ty, liền bảo Michael phái người theo dõi em, ai biết được rằng em lại câu nào rời , thể làm gì khác là theo em tới đây. Em là người phụ nữ của , đừng nghĩ là có thể rời xa !"
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của , thấy rất buồn. "Tại sao lại tới đây..."
"Ngốc, rất lo lắng cho em!" kéo vào lòng.
Hai người ôm nhau yên lặng lúc, cảm thấy tâm tình của ổn định, muốn làm thấy áp lực, cũng hỏi nguyên nhân.
lúc sau, Lăng Lăng giọng mở miệng hỏi: "Đói bụng sao?"
Quan Hằng Trạch . " còn chưa ăn cơm nên rất đói." vuốt bụng thừa nhận. " đường tới đây tiện đường ghé vào cửa hàng mua chút bánh bao lót dạ."
"Em biết nơi này có đầu bếp là người bản địa, họ phục vụ 24h, ăn rất ngon, chúng ta cùng ăn !"
"Được!" Khi nhìn thấy , rốt cuộc mới yên lòng.
nắm chặt tay của , giống như hoàn toàn phụ thuộc vào , Quan Hằng Trạch tin tưởng nhiều năm sau, nhớ mãi khoảnh khắc đẹp này.
Đây là phòng ăn ngoài trời, ngoài ra còn có hồ nước chữ thập xây bằng đá, ở trong hồ nở đầy hoa sen trắng, những con cá bơi nhàng giữa những chiếc lá sen, tạo nên cảm giác rất thú vị.
Quan Hằng Trạch và Lăng Lăng thưởng thức bữa ăn lớn, bàn mỗi món đều là đặc sản ở đây, mùi vị rất ngon, hai người ăn xong cảm thấy rất thoải mái.
Hai người đủ chuyện trời dưới đất, cho đến rạng sáng, mới ngáp dài rồi trở về phòng.
Quan Hằng Trạch trực tiếp vào phòng của , có ý muốn rời . cởi áo khoác âu phục, nằm luôn lên chiếc giường lớn. "Xin lỗi em, mệt đến nỗi muốn động đậy nữa." đùa: "Nếu như em muốn tắm xong rồi mới lên giường, vậy em giúp kỳ lưng !"
" là nực cười!" Đây chính là giường của , Trầm Lăng Lăng kiên trì, rất muốn gọi sang ngủ những phòng khác. "Dù có mệt mỏi, cả ngày đều chưa tắm, nhưng làm sao có thể ngủ giường của em khi em chưa cho phép?"
"Tới đây ngủ chung , làm gì em đâu!" Đây cũng là lời . mệt mỏi, muốn suy nghĩ nữa.
"Em phải sợ cái này... Em tin rằng căn bản còn hơi sức động vào em nữa."
"Vậy em sợ cái gì?" cố ý đùa.
nhăn mặt, : "Em chỉ nghĩ đến việc ngày trước cùng Hà Lỵ Diễm giường nằm với nhau..."
" chưa bao giờ nằm giường cùng ta."
" sao?" Ánh mắt Lăng Lăng tràn đầy nghi ngờ, tin tưởng. "Vậy em mới tin, dối."
"." thở dài. " biết vì sao, thích thân mật với ta, bình thường còn hôn nhau, làm sao có thể lên giường với ta đây?"
Nhìn vẻ mặt của rất chân thành, nhìn ra là dối.
"Tốt rồi, hiểu lầm được giải quyết!" vươn tay ra kéo . "Tới đây cho ôm nào."
hơi do dự chút, liền bị kéo vào trong lòng , thoát ra nổi.
ôm chặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, thoáng buông tay ra, tay nâng mặt của Lăng Lăng, tay dùng ngón cái khẽ vuốt đôi môi đỏ xinh đẹp kia.
Lăng Lăng cảm thấy rất yên tâm, trong lòng cũng rất ấm áp, tự chủ nhắm mắt lại.
Hai người cứ ôm lấy nhau, lắng nghe nhịp tim của đối phương, ngoài trời có mưa , nhưng họ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Đêm dần khuya, trái tim dần được lấp đầy...
Ánh sáng mặt trời của ngày mới rọi xuống tạo nên gian tràn ngập màu vàng, trong trang trại Điền Viên có đủ màu sắc, ngoài trồng trái cây ra, còn có kinh doanh hoa, trà các loại, nhiều loại kiểu dáng, tràn đầy chất phác và sức sống mãnh liệt, họ hưởng thụ nơi nông thôn yên tĩnh hiếm thấy.
Ẩm thực ở đây cũng rất đặc biệt, họ thưởng thức những món ăn bản địa chính gốc như heo sữa quay, cơm lam, cùng uống những loại nước mơ ủ từ từ, để lại ấn tượng vô cùng.
Dòng suối róc rách nổi sóng , Lăng Lăng và Quan Hằng Trạch ngồi bên dòng suối vui vẻ nghịch nước, hái bông hoa , rồi ngắt cánh hoa ra, tạo nên vô số những cánh hoa màu trắng, tùy ý rơi xuống đất, lại tiếp tục nảy mầm sinh sôi.
"Tại sao lại muốn rời xa ?" thả chân xuống nước, nước suối mát rượi khiến tâm trạng thoải mái.
"Bởi vì em xứng với !" Trầm Lăng Lăng thẳng thắn .
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" hơi nghiêng đầu nhìn .
"Quá khứ của em vĩnh viễn cũng thể xóa sạch..." Trầm Lăng Lăng giọng.
"Lăng Lăng, chưa bao giờ nghĩ rằng em xứng với !" nghiêm nghị .
"! Đó là bởi vì chưa hiểu về em, biết , cha mẹ ruột của em sau khi qua đời, em được mẹ nhận nuôi, đơn thuần chỉ là nhi bình thường. Nhưng cha mẹ của em phải là mối quan hệ trong sạch..."
"Vậy cũng thể nào ngăn cản được chuyện giữa với em." Quan Hằng Trạch ép đối diện mình, để cho trốn tránh.
"Em có thân phận dơ bẩn, cha mẹ em..." khổ sở nhắm mắt lại, vẻ mặt khá buồn.
nghĩ như vậy, cười nhạo tiếng, nhìn .
"Là có người với em như vậy? Buổi chiều hôm nay có ở nhà, xảy ra chuyện?”
“Phải…” ấp a ấp úng.
“! Giữa hai chúng ta được dối.” kiên trì .
hít hơi từ từ : “Em nhận được cái hộp, bên trong là con búp bê bị cắm rất nhiều kim lên người….”
“Đó nhất định là trò của Hà Ly Diễm, em cần phải sợ hãi.” Quan Hằng Trạch nghĩ phải phái người để ý hành tung Hà Ly Diễm, cho phép ta quấy rầy Lăng Lăng.
“Em chắc chắn đó là Hà Ly Diễm, đó còn viết “Tao thể đến với Quan Hằng Trạch mày cũng đừng mơ tưởng được!” Giống như phán đoán của , đó chính là Hà Ly Diễm. “Khi em nhìn thấy con búp bê đó, em thực rất sợ.” Trầm Lăng Lăng vẫn còn sợ hãi.
“Chẳng qua là Hà Ly Diễm muốn đối phó em, nếu như em sợ hãi như vậy, trúng kế của ta, hơn nữa ta làm như vậy nhất định gặp báo ứng!” Quan Hằng Trạch muốn ta phải chịu hậu quả.
“Nhưng…”
“ ra , cũng từng có cảm giác như vậy với mẹ, và mẹ…” đem chuyện cũ hồi trước của mẹ kể ra, khiến Lăng Lăng tưởng tượng nổi. Linh Đạt đối xử rất tốt với , vậy mà lúc còn trẻ, mẹ lại từ thủ đoạn, cướp chồng của người ta, thậm chí vô tình khiến họ phải tự sát, có lẽ chỉ có thể trách tình này thực quá giày vò!
“ cố ý làm trái ý muốn của mẹ, cho đến ngày, mới đột nhiên hiểu rằng, tại sao lại muốn mẹ phải chịu tất cả? thoát ra khỏi hận thù, nhìn lại việc làm của mình, khiến cho chuyện vô nghĩa làm khổ bản thân, cảm thấy mình ngu dốt. Từ đó trở , tự với mình, nhất định làm cho cuộc đời mình tốt đẹp hơn.” bất đắc dĩ mỉm cười : “Chỉ là từ đầu đến cuối, cảm nhận được tình cảnh của mẹ, làm tổn thương mẹ rất nhiều.”
Lăng Lăng cầm tay của . “ xin lỗi, em biết chuyện xưa của mẹ… Còn nghĩ tại sao lại lạnh nhạt với mẹ…”
Quan Hằng Trạch cười . “Bởi vì em, cuối cùng giải quyết được oán hận của đối với mẹ, để cho thoát ra khỏi hận thù của mình. cảm thấy được dù cha mẹ em làm chuyện gì, em đều cần phải gánh chịu tội của cha mẹ em. Em là em, em chỉ cần nghĩ về cuộc đời của mình, cần gánh trách nhiệm, em hề liên quan đến họ!”
Lời quan tâm của Quan Hằng Trạch khiến mũi của cay cay, hốc mắt ửng hồng.
“ chưa bao giờ gặp ai đặc biệt giống em, lạc quan vui vẻ, lương thiện, vẻ đẹp vừa đại lại vừa rất truyền thống, thông minh, xinh đẹp. Em chưa bao giờ tham lam, chỉ cần đủ là được, về sau mới hiểu rằng đây là điều rất quan trọng khiến mọi người mến, chưa bao giờ hiểu được, ngược lại nhìn thấy tính cách của em, rất muốn học hỏi!”
Lăng Lăng bị lời của chọc cười. “Tại sao em cảm thấy là đúng, về sau hai ba câu bị đuổi rồi? Chuyện lớn mà nghĩ cũng chỉ là chuyện nhặt đáng kể.”
“Đúng là lo sợ đâu.” giễu cợt .
giang hai tay ra kéo vào lòng.
“Qua nhiều năm nhu vậy, em vẫn luôn nhớ .” Cuối cùng cũng thổ lộ đáy lòng mình.
say mê hôn khẽ lên mi mắt của , là để cho hiểu được tình cảm của mình…
“Buổi tối, chúng ta trở về Đài Loan có được ? Em rất nhớ nhà và gấu bông rồi.” Lăng Lăng thể chờ đợi muốn trở về nhà.
“Được!” mừng rỡ gật đầu, trong mắt tràn đầy tình .
Buổi tối, sau khi thu dọn xong hành lý, hai người chuẩn bị lên đường, từ phía nam đến Đài Loan đoạn đường dài, hai người thay phiên nhau lái xe, ngừng kể chuyện cười để đối phương hưng phấn tinh thần.
Đến trạm nghỉ, hai người tạm thời dừng xe nghỉ ngơi, tay trong tay dạo trong khu chợ buôn bán, may là tối có nhiều người, Lăng Lăng còn đeo kính râm, thoải mái nhìn chỗ nọ chỗ kia, cảm thấy tò mò với mọi đồ vật ở đây.
“Đây chính là bánh Tuyết nướng, hương vị rất ngon!” Quan Hằng Trạch thử miếng, liền thích loại bánh này. “Bên ngoài dai dai, bên trong là kem.”
“Em ăn rồi, ăn ngon, ăn cái này !” mua rất nhiều bánh rán. “Cái này ăn mới ngon, ăn thử miếng !”
“Ừ, cái này rất ngon!” lại cắn mấy miếng. “Xem ra khẩu vị của em tốt hơn !”
còn mua rất nhiều đậu phụ, bánh da lợn… Họ giống như vợ chồng son dạo chợ đêm, thân mật như vậy, là cặp trời sinh.
Đột nhiên, bị người va vào mình, trong lúc nhất thời phát ra điều gì bất thường.
Bọn họ ăn no, trở nên tràn đầy sức sống, mới ngồi lên xe chuẩn bị lên đường, điện thoại vang lên, là Michael gọi tới…
“Cái gì? Có ?” Quan Hằng Trạch nghe xong, sắc mặt trầm xuống cúp điện thoại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trầm Lăng Lăng tò mò hỏi.
“Michael mới vừa gọi điện thoại tới, rằng Hà Ly Diễm tham gia vào chuyện gia đình nhà người ta, trở thành người tình của ông chủ nào đó, người vợ biết chuyện liền phái người tới phá hủy mặt ta, người vợ bị cảnh sát bắt…”
“Có ?” Lăng Lăng lập tức điều chỉnh radio xe. “Chuyện lớn như vậy nhất định có tin tức…”
“Đây là ta tự chuốc lấy, cần lo lắng nữa, ta quấy rầy em.” Quan Hằng Trạch tuyệt tình Hà Ly Diễm.
“Vậy tiền của được trả lại…”
“Trọng điểm ở đây phải là tiền, mà tại là ta bị trừng phạt, cho nên tiền có trả lại hay , cũng quan trọng.” cũng muốn dính dáng tới Hà Ly Diễm nữa.
“Nhân tình thực rất khó nắm bắt.” Trầm Lăng Lăng cảm thán . “ và ta biết nhau lâu như vậy, cũng có qua lại với nhau, ta lại có thể dễ dàng phản bội , tình cảm nhiều năm như vậy mà như có gì, còn chọc giận ta đòi trả lại toàn bộ những thứ tặng cho, tại lại có thể so đo nữa, làm người ta hiểu được có cái gì đáng để tin tưởng.”
liếc Quan Hằng Trạch cái, ngay sau đó : “Xem ra vẫn là làm hư phụ nữ, mọi người đàn ông đều làm cho phụ nữ trở thành xấu xa, em nên học trở thành người phụ nữ xấu, làm người tốt nữa.”
nghe lời phẫn nộ và tố cáo của , trước kia chính là người đàn ông trong lời của Lăng Lăng, chẳng những phân biệt tốt xấu, còn khinh thường Lăng Lăng.
chậm rãi dừng xe ở bên đường. “Em có mệt ?”
“Mệt mỏi a!” Lăng Lăng .
“Đây là lần cuối, về sau khiến em cảm thấy khổ sở hoặc có bất kỳ cảm giác thoải mái nào, Lăng Lăng, chuyện trước kia, thực xin lỗi em, cho cơ hội để đền bù cho em, có được ?” Ánh mắt của cùng giọng nghiêm túc, làm run run.
Lần này ngược lại, Lăng Lăng ngượng ngùng, cố ý lè lưỡi : “Thôi, em giận đâu! Trước kia là trước kia, quan trọng là tương lai, em tin tưởng .”
“ sao? Vậy tốt rồi!” thở phào nhõm.
Ở trong xe, hai người nhìn nhau cười, rốt cuộc cũng tìm được cảm giác mất từ lâu.
Ba giờ sáng, họ trở về Đài Loan.
“Em xuống xe đây.”
“ muốn rời xa em…” Quan Hằng Trạch mở cửa cho xuống xe.
“Nhưng bây giờ quá muộn.” Lăng Lăng ngáp, thuận tay cầm ví da lên sờ tới sờ lui, chợt kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ! Điện thoại của em mất rồi!” cố gắng nhớ lại. “Chắc lúc để ý, em bị người ta va vào người, nhất định là vào lúc đó bị tên móc túi cướp !”
“ sao, mua cái mới cho em. Chọn cái đắt chút, chức năng đại hơn! mua loại điện thoại sản xuất hạn chế có đính kim cương!”
“Em lạ gì, nhưng chiếc điện thoại tổn hao hai vạn của em! Hơn nữa vừa mới đổi lâu, là xui xẻo.” Lăng Lăng chi tiêu hàng ngày rất tiết kiệm, bình thường đồ dùng đều coi trọng tính thực dụng, hề lãng phí.
“Mất cũng còn cách nào, huống chi cái cũ mất , cái mới đến.” lời an ủi.
“Cho em mượn điện thoại, em muốn gọi cho công ty viễn thông cầu chặn số, nếu trộm dùng rất phiền!”
Xử lý xong, thời gian gần bốn giờ sáng rồi.
“Em muốn lên nhà, hẹn gặp lại .”
“Hẹn gặp lại!” còn buông tay của ra. “Ngày mai, à ! Hôm nay…”
“Em hiểu rảnh rỗi, ngày hôm qua làm, hôm nay nhất định bận rộn cả ngày, chừng bận đến ngủ luôn ở công ty. “ làm ở Hoàn Vũ, dĩ nhiên biết nhân viên của Hoàn Vũ luôn rất bận rộn, từ xuống dưới, tổng giám đốc làm gương, tất cả nhân viên cũng toàn tâm làm việc.
“Cảm ơn em. bận rộn như vậy, có thể tạm thời quên em đó.” Quan Hằng Trạch đùa.
“ sao.”
Lăng Lăng nhìn xe biến mất ở đầu đường, mới lưu luyến rời xoay người lên nhà.
vào nhà, liền cảm thấy khác thường, nhưng còn hơi sức để suy nghĩ nhiều, mệt mỏi để hành lý xuống đất, tùy ý nằm lên ghế salon, thể động đậy cầm áo khoác lên che người, trực tiếp vào giấc ngủ. ngủ ước chừng tám giờ, khi tỉnh lại là buổi trưa.
Lăng Lăng nhìn vào gương, mặt bị phơi nắng sạm đen . chỉ như thế, tóc còn khô cứng, khe móng chân có vết bẩn, hai ngày nay ăn lung tung, người dường như béo hơn… Từ trước tới giờ phải người phụ nữ lười biếng, nhanh chóng bắt đầu tiến hành “cải thiện”.
Bắt đầu dùng dầu thơm tắm, tiếp theo là xịt dầu lên tóc, đắp mặt nạ sau đó chà rửa móng chân và bàn chân… loạt các hoạt động, mặc dù gặp khó khăn, nhưng giúp khôi phục lại tinh thần.
mỉm cười, Quan Hằng Trạch nhất định ở công ty bận rộn, nghĩ rằng, ra Quan Hằng Trạch lúc nào cũng nhìn thấy ở nhà, làm việc hề quan minh chính đại.
tặng cho con gấu bông biết di chuyển tay chân!
Con gấu có hai tròng mắt camera, đây là tuyệt chiêu đại, dùng cho những bà mẹ để ý người trông con, lo lắng người trông trẻ ngược đãi con mình, lắp thiết bị camera vào con gấu bông, theo dõi hành động của người bảo mẫu.
Đầu tiên, mở điều khiển từ xa, nhưng những chuyện Hà Ly Diễm gây ra, chỉ mang theo bên người, hơn nữa còn liên tiếp tới máy vi tính, để nắm bắt tình trạng của Lăng Lăng.
Gấu bông tại ngồi ở giường lớn của , đối mặt với bàn trang điểm, vì vậy, từng động tác của ở trong phòng đều bị nhìn thấy rất ràng.
Người phụ nữ này… Tại sao lại mặc quần áo?
Thân thể Lăng Lăng lộ ra, rồi sau đó qua lại trong phòng khách, bao lâu lại mang súp và salad rau về phòng, trong miệng cắn miếng cà rốt, bộ dáng đáng như con thỏ trắng.
Nhìn Lăng Lăng cầm lọ mỹ phẩm cẩn thận bôi lên người, hề qua loa… Mỗi động tác, làm cho cảm thấy vô cùng hấp dẫn, khi ngồi ở giường sơn móng tay khuôn mặt càng đỏ bừng lên.
Lúc này, đột nhiên có người làm gián đoạn “bữa tiệc thị giác” của Quan Hằng Trạch - -
“Tổng giám đốc, xin hỏi… có chuyện gì xảy ra?”
“Cái gì?” lấy lại tinh thần, lên tiếng hỏi.
Người kia quan tâm hỏi. “ xin lỗi, nhưng mặt của rất đỏ.”
Quan Hằng Trạch nuốt nước bọt, tùy tiện lý do. “ có gì, chỉ là cảm thấy hơi nóng…”
“Vậy tôi gọi thư ký bật điều hòa lên chút được ?”
“Được.” vẫn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, thể dời ánh mắt.
Người phụ nữ này hại thảm rồi!
Trầm Lăng Lăng qua lại trong nhà, trong đầu nghĩ về Quan Hằng Trạch.
là người phụ nữ của , chưa bao giờ cảm thấy xứng với , rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, lại thấy ba chữ “ em”.
hiểu là người như thế nào, họ đều nhận được giáo dục phương Tây, giáo dục phương Tây coi trọng thành thực và hứa hẹn, Quan Hằng Trạch dễ dàng hứa hẹn, khi ra làm được, phải là người dối, chính là , là .
có lựa chọn nào khác, cũng thể làm gì, chỉ có thể đợi mong mỗi ngày “ em”
Phòng này có ban công lớn, có xích đu bàn tròn, vừa mở cửa ra có thể hưởng thụ khoảng thời gian yên bình, hôm nay, tâm tình của tệ, vì vậy liền kéo rèm, mở cửa sổ ra.
mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, rất dễ dàng và thoải mái.
-------------------------
Bầu trời xanh rộng lớn, gió lạnh, mơ hồ ngửi thấy mùi vị bạc hà lẫn vào khí, hít sâu mấy lần, giãn người giang tay ra, đột nhiên có cảm giác đau đớn tê dại.
Ông trời ơi! bị điện giật rồi hả?
Có lẽ là nhầm! Ngoài cửa sổ làm sao có thể có điện?
lại vươn tay ra ngoài cửa sổ, tay lại cảm thấy đau, ngoài cửa sổ có dòng điện.
Trong lòng kinh sợ, vội vàng tới chỗ gọi điện thoại, phát điện thoại bị mất, vội vàng gọi hệ thống thông tin liên lạc phòng quản lý, nhưng hệ thống cũng bị hỏng, ngay cả TV cũng lên.
vội vã chạy mở máy tính ra, máy tính cũng lên, thể mở máy được, sợ hãi muốn mở cửa chính ra, lại phát mình bị khóa ở bên trong, cửa thể mở ra được!
Làm sao có thể... tuyệt vọng tự trấn tĩnh lại, ủ rũ cúi đầu phát mình thể làm được cái gì, điện thoại cũng bị tên móc túi cướp mất!
bị nhốt rồi sao?
Trong đầu ra hình ảnh trong “Công viên kỷ Jura”, khủng long bị giam ở hàng rào điện cao thế. Đây chính là hoàn cảnh của bây giờ?
Đây là mỉa mai rất lớn, ở trong tòa nhà đại nhất, bảo vệ 24/24h, có máy tính giám thị hệ thống, tường ngoài có tuyến hồng ngoại, máy theo dõi… Cái gì cần có đều có, nhưng lại bị giam, hơn nữa có ai biết xảy ra chuyện.
Ai có thể cứu đây? Nếu như có người đến, …
Càng nghĩ càng sợ, chưa từng trải qua cảm giác như vậy, kích động thể kiềm chế được, khóc rống lên…
Lăng Lăng xảy ra chuyện?
Quan Hằng Trạch ngồi nhìn cử chỉ khác thường của màn hình máy tính, kinh ngạc vội tắt máy tính, ở trong hội nghị vội vàng ra ngoài. Cán bộ cao cấp nhìn tổng giám đốc tự nhiên rời , tất cả đều trợn tròn mắt nhìn, Michael kêu lên phía sau: “Tổng giám đốc, hội nghị…”
“Cậu giúp tôi chủ trì cuộc họp.” vội vào thang máy. “Quyết định trọng đại cần xem xét, chờ tôi trở lại giải quyết!” vội vàng giao phó, cửa thang máy đóng lại.
Chạy như bay đến nơi ở của Lăng Lăng, mở cửa xe xuống, phía sau lại có người lái xe máy va vào.
để ý tên lái xe máy kia, lập tức vào phòng quản lý hô to: “Tôi muốn tìm tiểu thư Trầm Lăng Lăng!”
“Đúng vậy.” Phòng quản lý gọi điện thoại vào phòng .
Lăng Lăng nhận được điện thoại. “Xin hãy cho ấy lên!”
Quan Hằng Trạch cầm thẻ khóa cửa, trực tiếp tiến vào cửa chính, vào thang máy lên tầng, đến thấy cửa mở ra khe hẹp, cửa chính mở? đẩy cửa ra vào trong nhà, theo bản năng đóng cửa khóa lại.
“Lăng Lăng, Lăng Lăng…”
Lăng Lăng như nằm mơ, làm sao có thể nghe được tiếng gọi của Hằng Trạch được?
tin được mà vào phòng khách, vui mừng như điên lao vào lòng của . “Hằng Trạch! đến tốt quá, kỳ lạ, em giống như… bị giam vậy.”
“Em đùa hay sao? Mới vừa rồi phòng quản lý gọi phải em điện thoại sao? Cho nên mới lên được a! Cửa cũng mở ra, cho nên trực tiếp vào…”
“Cửa vừa mới mở ra?” Đó chính là lối trốn thoát duy nhất!
“ tại sao?”
“ khóa nó lại rồi!”
“Tại sao lại khóa cửa lại? tại chúng ta thể ra được!”
Chân mày nhíu lại, Lăng Lăng rốt cuộc cái gì? “Làm sao thể ra được?” hiểu nên ra cầm tay nắm cửa, sau đó há mồm cứng lưỡi phát bọn họ bị khóa trái ở trong phòng.
“ phải có điện thoại di động sao?”
“Ừm!” Quan Hằng Trạch sờ tay vào trong túi quần, nhất thời sắc mặt thay đổi.
“ thấy điện thoại đâu nữa! Nhất định người lái xe máy vừa rồi…” đơn giản giải thích tình huống vừa rồi.
“Nhưng em có nhận được điện thoại của phòng quản lý!” Lăng Lăng mơ hồ .
“ ràng có mà! Nếu phòng quản lý làm sao có thể cho tới đây?”
cũng nghe thấy tiếng của Lăng Lăng nữa.
dùng điện thoại liên lạc phòng quản lý, nhưng vẫn gọi được.
“Đường truyền bị đánh tráo! Nhất định là bị trộm nghe, thậm chí dùng công nghệ kỹ thuật ngụy trang giọng của em, khi phòng quản lý gọi cho em được chuyển tới điện thoại của ….” Quan Hằng Trạch phát chỗ đúng.” TV thể mở được, điện thoại thông, máy tính cũng bật được…”
“ chỉ có thế, bên ngoài ban công còn có dòng điện.” là thể gọi cho bất cứ ai.
“Chúng ta bị giam ở đây…” Trầm Lăng Lăng tuyệt vọng .
Lúc này, trong căn phòng kín đáo, có hai người đàn ông đập tay - -
“ kết quả hoàn hảo!”
Lãnh Tần Vũ với người đàn ông khác: “Kỹ thuật của cậu cũng tồi, nghe trộm, giọng ngụy trang, phá thiết bị bảo vệ, thậm chí còn đem virut xâm nhập vào máy Lăng Lăng, thiệt thòi cho cậu!”
Người đàn ông hào sảng cười. “Những thứ này có gì… ngược lại thừa dịp tiểu thư Trầm có ở nhà, lắp đặt hệ thống điện ở ngoài ban công, để bọn họ thể chạy trốn và cầu cứu, cái này mới công phu!”
Họ vừa nhìn qua hình ảnh webcam biết được Quan Hằng Trạch tới, vội vàng bấm các bộ phận thiết lập tuyến hồng ngoại, khiến cửa chính tự động mở ra.
câu, tôi câu, trong đó giấu mục đích từ từ ra ngoài.
Lãnh Tần Vũ gật đầu cười : “Tôi hiểu tính cách của người phụ nữ, nhưng tôi biết là Quan Hằng Trạch rất thích Lăng Lăng, nhìn chăm chú Lăng Lăng với ánh mắt rực lửa.”
chỉ như vậy, còn tính toán: “Tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là thúc đẩy tình cảm của họ! Để bọn họ giam cùng chỗ, nam quả nữ trong phòng, cộng thêm sợ hãi, giúp đỡ lẫn nhau, rất dể nảy sinh tình cảm. Quan Hằng Trạch Lăng Lăng như vậy, cần mấy ngày, muốn…”
Nghĩ đến đây, cười ha ha - -
“Tôi chân thành hy vọng Lăng Lăng có kết cục tốt đẹp.”
--------------------------------------------------
Last edited by a moderator: 18/11/15
fujjko và hoadaoanh thích bài này.