Tập 3: Nàng là nữ nhân của ta Sông Thái Bình nhộn nhịp náo nhiệt, vùng sáng rực long lanh huyền ảo, người người tấp nập xung quanh mong muốn được nhìn thấy dung nhan hoàng đế, nhưng sau đó liền bị cách ly trăm mét với vị trí sông, mặc dù tiếc nuối, nhưng cũng đành phải tìm chỗ khác dạo chơi. Những chiếc thuyền bắt đầu xuất , trôi thong thả thưởng ngoạn dòng sông, dẫn đầu là 1 con thuyền to lớn tỏa ánh hoàng kim mạ vàng, chỉ cần nhìn giàu sang uy nghiêm của nó cũng đủ biết đó là thuyền rồng của vua, bên cạnh là các thuyền sứ giả và đại thần. Tiếng nhạc phiêu lãng, lời ca ngọt ngào, hương rượu say nồng và vũ khúc uyển chuyển, cảnh du thuyền đậm chất vua chúa điễn ra giữa đời thường náo nhiệt. con thuyền màu tối u ám như hồn ma hoàn toàn tách biệt với khí xung quanh, giữa đêm tối, nó như con hùng ưng say giấc huyền bí mê hoặc, hoàn toàn đối lập với chiếc thuyền sáng chói bên cạnh. “ điều tra được” Giọng thâm trầm vang lên, chứa đựng giận dữ và nguy hiểm chứa, trong ánh đèn mờ ảo, chỉ thấy dáng người thon dài lười biếng như chìm vào bóng đêm. Người cúi đầu nghe thấy câu hỏi, hoàn rơi vào bế tắc khó khăn, lúc này chỉ mong tìm được lỗ hổng để chui xuống ngay lập tức, lần đầu tiên thấy mình vô dụng như thế, áp lực tỏa ra kia khiến sợ hãi. “Thuộc hạ vô dụng, hình như phải người Long triều, hề có lý lịch nào cả” “Hình như” “Thuộc hạ đáng chết” Bàn tay đưa ly rượu lên miệng chợt dừng lại, ánh mắt suy nghĩ gì đó nổi lên tia lãnh huyết, đến khi căng thẳng như sắp nhấn chìm hết tất cả 1 tiếng từ ngoài vọng vào đánh tan khí. “Xin hỏi phía trước có tam vương gia Long Thiên ” Bên ngoài thuyền, giọng trong trẻo đột nhiên vang lên, thanh như cười như hót thu hút tất cả tầm nhìn. Người vừa mới lên tiếng là váy hồng xinh xắn, mái tóc thắt bím kì lạ, dung nhan thơ ngây linh động long lanh tỏa sáng. Nàng ta đứng con thuyền ngược lại phía họ, chiếc thuyền với 4 lồng đèn mờ ảo treo 4 đỉnh như chầm chậm lướt giữa bóng đêm. Đám binh lính xung quanh ngạc nhiên nhìn theo, ràng cấm vận tất cả các thuyền, vậy mà chiếc thuyền kia xuất từ lúc nào, lại còn dám gọi thẳng tên vương gia bọn họ, muốn sống nữa. “To gan, ngươi là ai mà dám cản đường của thánh thượng” Cắt đứt khí quỷ dị, trưởng cấm vệ hùng hồn đứng trước thuyền rồng đe dọa. Ngay sau đó, cung tiễn lập tức đồng loạt khắp nơi chỉ thẳng về phía chiếc thuyền kia, như là chỉ cần 1 lời , nó giống con nhím bị cắm tên đầy mình ngay lập tức. “Tiểu thư nhà chúng ta muốn gặp tam vương gia Long triều” Nữ tử kia hề nao lúng sợ hãi, chẳng thèm quan tâm những mũi tên chỉ vào mình, nàng ngạo xem ao ra gì. “ to gan, người đâu, bắn cung” Tiếng rống tức giận phát ra, mũi tên tám hướng vụt bay từ mọi phía lao về phía thuyền . Chong chớp nhoáng, chiếc thuyền bị phá hủy tan tành, người con vụt bay lên trời, xoay thành đường cong mỹ lệ rồi hạ xuống, điểm mũi chân lên ván thuyển nổi mặt nước, dưới bóng đêm, hình ảnh này ma quái kì lạ. “Phập” Gương mặt tươi cười thay đổi, chỉ thấy nàng vung tay về phía tên đội trưởng kia, tiếng xé gió vụt mạnh như giận dữ, ngay sau đó, con dao găm cắm mạnh vào tim người nọ biết từ lúc nào. “Thích khách, có thích khách, bảo vệ hoàng thượng” Binh lính lúc này mới hoàn hồn, la hét ầm ĩ ra lệnh, khí thoáng cái thay đổi, căng thẳng lan tràn bốn phía, ai lấy cũng thận trọng trong từng hành động. “Tiểu thư nhà ta có lòng tốt muốn mời tam vương gia các ngươi du thuyền, vậy mà các ngươi nỡ phá nát thuyền của ta. Hôm nay ta san bằng nơi đây, lấy thủ cấp các ngươi để để bù lại thuyền cưng của ta” Lời vừa dứt, tất cả binh lính mai phục xung quanh đều ngã xuống, sóng nước trong vắt chớp mắt nổi lên tia váng đỏ, mùi máu tươi tanh tưởi chết chóc lan tràn trong khí, tiếng la hét sợ hãi lập tức trải khắp sông Thái Bình. bóng đen từ thuyền tối vụt ra, lao thẳng về phía nữ tử ngạo mạn kia, mọi người thấy vậy mới thở phào nhõm, vì đó là cận vệ của tam vương gia, cho nên chắc chắn thắng. Ai ngờ hai người như kẻ thù truyền kiếp, so chiêu hết từ dưới sông rồi lại lên trời, nhưng cuối cùng vẫn chưa phân thắng thua. Nữ tử kia đúng lợi hại. “Điệp nhi, ngươi đùa quá đấy, còn về giữ thuyền cho tiểu thư” Tiếng quỷ quái đột nhiên vang lên giữa gian vắng lặng, ai lấy đều đưa mắt tìm kiếm, nhưng lại thấy người đâu, chỉ thấy người con chiến đấu kia lắc mình về phía trước, hòa vào bóng tối cao, trả lại bình yên như lúc đầu. Gió chợt mạnh, cây cối kẽ lay động hơn bình thường, bóng đêm lạnh lẽo như tăng vọt, khí tản mát tia kì quái, giọng lạnh lùng phát ra rồi biến mất. “Tất cả tiếp tục khởi hành” thanh từ thuyền tối truyền ra, đám khoảng 11 người biết lúc nào xuất cạnh chiếc thuyền, thủ vệ thân cận của tam vương gia, là Long Thiên. Binh lính nhận lệnh đồng loạt hành động, ngay lập tức thuyền nọ nối thuyền kia tiếp tục hành trình, ồn ào và sáng rực cũng từ từ biến mất, thoáng chốc sông Thái Bình náo nhiệt chỉ còn lại 1 chiếc thuyền tối kia. 11 người vừa xuất cũng có hành động động gì hết, làm, chỉ đứng im lặng xung quanh như u hồn canh giữ địa ngục, ánh mắt vô cảm đầy tuyệt tình. làn gió mạnh hơn bình thường vụt qua, tất cả đôi mắt đồng loạt hướng lên cao, hình ảnh quỷ dị xuất trong mắt họ, lượn lờ như bóng ma du đãng dưới trần gian. Phía bầu trời, chiếc kiệu đỏ rực từ từ hạ xuống. Lụa đỏ kẽ bay như bùng cháy, thanh đinh kì lạ phát ra, 4 góc hoa đăng mờ ảo tỏa sáng, 1 người bên cạnh cùng 4 người nâng 4 góc, nhàng tiếng động, phiêu lãng như mây trôi. “Nam thiếp của ta, đây là cách ngươi đón tiếp ta sao” Mọi người còn chưa hết hoàn hồn tiếng từ trong kiệu vang lên, giữa gian thanh mát, thanh phát ra như suối chảy gió lay, nhàng tinh túy đầy ngạo mạn. Chiếc kiệu cuối cùng cũng dừng lại, đối diện với thuyền tối u ám kia, đáy kiệu lơ lửng trôi sóng nước. 5 nữ tử vẫn đứng ở vị trí của mình, mỗi người vẻ, ai lấy cũng đều là mỹ nhân trấn động lòng người. Người nằm trong thuyền mắt hẹp nheo lại, môi mỏng bạc tình thoát lên tia giận dữ, toàn thân nồng đậm hơi thở tử thần, ly rượu cầm tay bỗng hóa thành cát bụi, theo gió biến mất dấu vết, khí đáng sợ như địa ngục ma quỷ. “ ngờ địa vị của nam thiếp ta cũng lớn” Người ngồi trong kiệu như biết mà cố tình lên tiếng, lời chưa dứt, con dao với tốc độ kinh người và sức mạnh khổng lồ vụt bay qua cửa sổ, tiến thẳng như sét đánh về phía màn kiệu, lao vào trong như đao tử thần đoạt mạng người. “Vụt” Người trong kiệu im lặng giây, sau đó phá lên cười thích thú, tiếng cười linh động vang lên giữa gian vắng lặng, sau đó lại tắt . Màn kiệu kẽ bay, gió thổi nhàng, trong gian quỷ dị, đột nhiên có bóng người đỏ rực kịp nhìn từ trong kiệu lao thẳng về phía mạn thuyền kia, 5 nữ tử cũng đồng nhất theo sát phía sau. 11 người kia kịp nhìn hành tung người vừa thoáng qua, chỉ thấy màu đỏ mờ ảo vụt qua tầm nhìn, khi phát thấy đâu nữa, đến khi 5 nữ tử lao về phía họ mới hoàn hồn ứng phó. Váy đỏ rực rỡ tiến thẳng vào trong thuyền, nhanh như tia chớp lao về phía người nam nhân ngồi kia, trong lúc này, con dao vừa nãy nhận được kề sát cổ , cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay to lớn nắm giữ, ánh mắt giận dữ ác độc nhìn thẳng đôi mắt lạnh lẽo tuyệt tình kia. khí cồ quái lan tràn, bên ngoài vũ khí va chạm nảy lửa, bên trong cháy rực đốt nóng băng hàn. Người con váy đỏ như máu kề sát nam nhân mị, môi đỏ gợi cảm, mắt trong hút hồn, chu sa rực rỡ, tóc mềm lay động, thanh lạnh cao quý tuyệt sắc dung nhan đối chọi với mắt sâu mê hoặc, môi mỏng tuyệt tình, khí chất vương giả, hơi thở hoang dã nghiệt. khí như ngày càng bị đốt nóng hơn, thậm trí muốn bùng nổ ngay lập tức. “ là ai” tiếng vang lên, như 1 giọt nước đánh tan mặt hồ phẳng lặng. Người vừa lên tiếng, tóc vấn cánh cung, mi cong mê đắm, dáng người thon thả thoát thoát qua váy tím mỏng manh, thu hút quyến rũ như ngọn lửa nóng rực mê mị, khiến bất kì gã nam nhân nào nhìn thấy cũng như con thiêu thân lao vào chịu chết. Nữ tử áo đỏ liếc nhìn nàng ta, sau đó vùng tay ra khỏi bàn tay cầm tay mình, nhưng nào ngờ bàn tay kia lại mạnh mẽ giữ chặt cổ tay lại, thậm trí còn lật ngược tình thế đổi khách thành chủ mà chuyển vị trí hai người, trước đôi mắt ngạc nhiên đầy sát khí nhìn , nụ hôn nóng rực như bão vũ đổ xuống. Nữ tử bên cạnh mở to mắt như hóa đá, trước mặt , nam nhân dã và nữ tử tuyệt sắc nóng bỏng hôn môi như trốn người, hoàn toàn xem ra gì hết. Nhưng hoàn toàn biết, bên trong nụ hôn kia lại chứa chết chóc uy hiếp như thế nào. Ngay từ lúc nụ hôn kia buông xuống, bàn tay tuyệt đẹp đặt cổ nam nhân kia, nhìn như là ôm lấy, nhưng nào biết chỉ cần hành động thôi cũng đủ cướp mạng , trong đúng lúc đó, tiếng như có như truyền ra từ nụ hôn. “Là cổ đôi đấy, muốn chết cùng ” Ánh mắt sáng rực nghe thấy càng tăng thêm 10 phần lạnh lẽo, bàn tay cổ nắm chặt như muốn giết người, đôi mắt lóe lên tia tăm tối, răng bất ngờ cắn mạnh phát, mùi máu tươi truyền khắp khoang miệng, kích thích đến nghẹt thở. Nam nhân kia thấy vậy khóe môi kẽ nhếch lên, nụ hôn cuối cùng cũng chấm dứt, ngạo nghễ kéo nàng vào lòng, mị nhìn nữ nhân bên cạnh tuyên bố. “Công chúa Mông Cổ, để bổn vương giới thiệu, nàng là nữ nhân của ta” -Hết tập 3-
Tập 4: Chịu trách nhiệm. Sau khi hơi bị choáng với lời phát ngôn hùng hồn của tên tam vương gia kia, nử tử áo đỏ nể mặt mà đuổi nữ nhân bên cạnh , cuối cùng chỉ còn hai người đối diện nhau. khí xung quanh rơi vào im lặng, nam nhân lười biếng bộ dạng ngả ngớn, lưng dài vai rộng tựa vào gối êm, tay chống đầu, ánh mắt thâm trầm toát lên tia lạnh lẽo. Nữ nhân váy đỏ thản nhiên để ý, tự rót ly trà rồi ung dung thưởng thức, toàn thân toát lên khí chất trong trẻo kiêu ngạo. “Ngươi là ai, mục đích gì” Tiếng khàn khàn trầm đục vang lên, có gì đó cuốn hút tai người, truyền vào trái tim người nghe, thanh khô khốc nhưng lại mê hoặc đến đáng sợ, khí chất nam tính hoang dã đầy nghiệt. “Lần đầu uống loại trà khó ngửi thế này” Nữ nhân buông ly trà xuống, mắt hạnh kẽ nhíu, hoàn toàn bỏ lơ câu kia, sau đó thẳng thừng chê trách ly trà tồi tệ, ràng là xem ai ra gì. Mắt đỏ nổi lên tia u tối, xung quanh bao trùm hơi thở tử thần, trong chớp nhoáng, gian bị nhấn chìm xuống băng hàn lạnh lẽo, tiếng sát khí lưu chuyển khắp nơi như bóng ma lởn vởn xung quanh. “Ngươi nên cầu xin ta mới phải” Nữ tử cuối cùng đến vấn đề, lời thản nhiên nghe ra chút lạnh nhạt hờ hững, như là lời nhắc nhở cao thượng ban cho chúng sinh. “Roẹt” Kiếm vung lên, bóng đen nhanh như chớp lao về phía trước, ánh mắt hổ phách tàn độc ửng đỏ như máu, hơi thở giận dữ tựa diêm la nổi giận, như thú hoang lao vào cắn xé con mồi. Môi đỏ cánh hoa khẽ cười, ánh mắt sáng trong biến đổi, tối tăm và lạnh lẽo đến dọa người, nàng ngồi im như đợi con thú kia lao tới. “Tạch” Mũi kiếm nhanh, ngón tay kia còn nhanh hơn, tưởng như sắp chọc đứt cổ họng mảnh khảnh, nhưng lại bị 2 ngón tay kẹp chặt, khí tức lạnh như băng nổi lên, vụt bay váy áo rung chuyển. Hai ngón tay chuyển động, kiếm cũng lập tức biến đổi, chiêu thức tung ra càng ngày càng nặng nề sát khí. Nữ tử váy đỏ kẽ cười, biết như thế nào mà vòng tay ra phía sau, bàn tay trắng hồng xinh xắn biến hóa đặt lên đầu , ánh mắt sắc bén u ám như tử thần. “Muốn xem kiếm ngươi nhanh hay tay ta nhanh ” Hai người trừng mắt nhìn nhau, sát khí rung chuyển tứ phía, nồng đậm hơi thở chết chóc, thời gian tựa như đọng trong khoảnh khắc này. Mắt tối đối mắt sáng, sau đó hành động đồng loạt rời khỏi đối phương, trở về vị trí ban đầu, tựa như nãy giờ hai người vẫn ngồi im nhìn nhau. “Lẽ ra ngươi phải chết vì mạo phạm ta, nhưng ta cũng lỡ nhìn thấy cảnh sắc ôn hương kia rồi, nên coi như có gì” Tiếng vừa dứt, sau đó lại chậm chạp lên tiếng như cảnh cáo. “Đừng tưởng vì cổ độc của ngươi, đối với ta nó chẳng là gì cả. Chẳng qua, ta nhất thời nổi lên hứng thú với ngươi thôi” “Mục đích là gì” Dường như bình ổn tâm trạng bị kích thích, nam nhân khôi phục bộ dáng lạnh lùng, trực tiếp thẳng vào vấn đề. Lần đầu tiên kiểm soát được mình như thế, nữ tử này phạm vào 2 lần. “Chẳng phải ngươi giỏi lắm sao” Tiếng như cười như châm trọc chế nhạo, khí lại tăng vọt đến chóng mặt, tựa như chỉ cần hai người bên nhau, có giây phút nào yên ổn. “Bổn vương giết ngươi” Sát khí từ kẽ răng truyền ra, rống giận gây cho người ta cảm giác sợ hãi tựa ma quỷ, ngồi đấy, nhưng cứ như lao vào chém giết người trước mặt. “Nếu ngươi có khả năng, nhưng…” Gió chợt mạnh, ùa vào từ cánh cửa mở, làm lung lay mái tóc đen tuyền, đôi mắt tuyệt tình vô hồn lạnh lẽo, cảnh sắc khiến người ta run sợ u ám tựa bóng ma. “Ta giết ngươi bất cứ lúc nào ta thích” “Ha ha ha ha” Tiếng cười cuồng vọng bất chợt vang lên, có chút lạnh, chút nóng, chút kiêu ngạo đầy khí phách. Đôi mắt hổ phách đỏ rực lóe lên tia sáng, môi mỏng đỏ kéo dài nhếch lên, tựa như ma vương cười nhạo nỗi khổ chúng sinh. Lần đầu tiên trong 23 năm nhận được lời đe dọa trực tiếp như vậy, lại là 1 nữ nhân non choẹt khoảng 18, 19 tuổi, dám trước mặt đòi mạng sống này, nữ tử này là người đầu tiên dám khiêu chiến với như vậy. “Này” Đúng là ngông cuồng, nghĩ là vạn năng sao, cái tên nam nhân này rất ngạo mạn, lần đầu tiên nàng bị người ta xem thường như vậy, lại còn lo sợ nữa chứ, nàng muốn xem món đồ chơi này thút vị bao nhiêu. “Gì” Thu lại tà ma, ngả ngớn nhìn xem nàng muốn dở trò gì, xem nàng có thể làm gì được . Nhưng quên mất, vô lễ của nàng là điều ghét nhất, mà dường như để ý chuyện này. “Ngươi phải chịu trách nhiệm” Thản nhiên lên tiếng, như là chuyện rất đỗi bình thường, cứ như cần phải suy nghĩ, và nó là điều hiển nhiển vốn có, như con người phải ăn mới sống được. “Trách nhiệm” “Ngươi ở trước mặt công chúa Mông Cổ gì đó ta là nữ nhân của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm” “Thú ngươi sao” Kinh bỉ và ngạc nhiên, nghĩ nàng lại trực tiếp như thế, muốn tiếp cận sao. “Nam thiếp, mặc dù dáng người ngươi cũng tệ, nhưng ngươi quá tự tin rồi” Càng kinh bỉ và ngạc nhiên hơn người kia, nàng còn tặng kèm cái nhếch môi xem thường đầy chế diễu. Đầu óc phong phú. “Vậy.ngươi.có.ý.gì” Lời gằn từ kẽ răng phát ra, chưa tức giận kìm nén, nữ nhân này coi thường , nàng dám coi thường . Có biết bao nữ tử trong thiên hạ này muốn tiếp cận , làm mọi việc để để mắt đến, vậy mà nữ tử kia lại xem ra gì. “Ta , ngươi phải có trách nhiệm bảo vệ ta. Ai biết những nữ nhân của ngươi có hãm hại ta ” “Ngươi sợ?” “Dĩ nhiên, dù gì ta cũng là nữ tử yếu đuối, đơn thân 1 mình, làm sao có thể đối phó bọn họ” Nàng vuốt mái tóc hơi rối, động tác nhàng yểu điệu tựa thục nữ chính hiệu, cứ như là chứng minh lời mình . “Ngươi sao?” Nhận thấy đối phương chế nhạo mình, nàng bắt đầu thấy tức giận, quá xem thường nàng, đây là cấm kị nhất của nàng, sớm muộn gì nàng cũng phải giết tên nam nhân này để rửa hận. “Ngươi nghĩ ta tiếp cận ngươi?” Nàng trực tiếp thẳng vấn đề, nam nhân này hiểm độc, phòng bị cũng cao, chi bằng vạch cho rồi. “Ngươi vẫn tiếp cận bổng vương” Nếu tiếp cận , tại sao lại điều tra , còn cố tình gặp lại. ràng nữ nhân này cố tình tiếp cận . “Vậy ngươi phải cũng điều tra ta sao” Mắt sâu tối lại, điều tra, nhưng điều tra được, nên biết bạn hay thù, mà từ trước đến nay, xung quanh bao giờ có bạn cả. “Ha ha ha. Yên tâm, ngươi là bảo bối của ta, ta làm hại ngươi đâu. Chẳng qua chuyện ngươi dựng lên, ngươi tự phải giải quyết, ta muốn tốn thời gian vào việc vớ vẩn” “Vậy ngươi là ai” Hai đôi mắt nhìn nhau, dường như tìm kiếm thứ gì trong đó, là đấu tranh trong im lặng, giằng co để tìm ra sơ hở của đối phương. “Lạc Vô Tâm, thường dân” Lạc Vô Tâm, cái tên khi nghe thấy lần đầu đánh thẳng vào tâm trí , ngỡ như cái tên này nghe thấy ở đâ đó rồi, nhưng nghĩ mãi cũng ra, càng tìm, nó lại càng xa. “Người Long triều” “Đúng” Nàng nàng thường dân, nhưng lại là tại, nàng nàng người Long triều, bây giờ cũng là người Long triều. Nghĩ vậy khóe môi khẽ cong, ánh mắt sáng rực trong veo kinh thường. Xem ra tên này cũng có gì khó đối phó, “Đừng tưởng ta biết, Lạc Vô Tâm, ngươi chưa khẳng định ngươi là gốc thường dân, gốc Long triều, ngươi nghĩ lời như hoàn mỹ của ngươi bổn vương tin sao, mà cho dù ngươi có khẳng định, ta cũng tin. Nhưng bổn vương cũng cần đề ý ngươi” Nụ cười môi cứng lại, ánh mắt chợt tối , nam nhân này rất khôn ngoan, cung cách thâm độc, rất hợp khẩu vị của nàng, muốn là đối thủ của nàng sao, thú vị. “Nếu vậy phiền tam vương gia bảo vệ ta rồi, ta cũng ngại đến Long vương phủ định cư” “Hừ” , xem như đồng ý. Vì vậy thuyền bây giờ chuyển hướng thẳng đến 1 nhánh sông Thái Bình ở phía sau Long Vương phủ. Phía sau Long phủ là 3 nhánh của 3 con sông lớn nhất Long triều, nghe ở đấy có thiết kế cơ quan ngầm, nên muốn ra vào Long phủ cũng phải có cho phép của chủ nhân. ... Tam vương phủ nổi tiếng là mảnh đất cấm kị, từ trước đến nay 1 ai dám bước chân vào mà chưa có cho phép của tam vương gia. Diện tích thua kém hoàng cung, xa hoa chỉ có hơn chứ kém, màu tối đặc trưng lan tràn cả kinh thành mà người dân xung quanh gọi là u ám, từng 1 tì nữ hay nô tài trong đó đều là người của vương phủ, chính vì vậy thông tin hầu như bao giờ lọt ra ngoài nửa lời. Bên ngoài Long phủ có động tĩnh gì, nhưng bên trong lại xảy ra vấn đề lớn. Tam vương gia nổi tiếng gần nữ sắc nay lại dẫn về phủ chỉ là 1 nữ nhân mà còn là 6 nữ nhân lận, mà ai đấy đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bọn họ hoài nghi chẳng lẽ vương gia bắt đầu có hứng thú với nữ nhân sao. Long Thiên ra lệnh an bài chỗ ở cho Lạc Vô Tâm, nhưng nàng lại muốn tự mình chọn lựa, vì vậy bây giờ Lạc Vô Tâm hầu như lục lọi hết vương phủ. Bước chân chợt dừng lại, Lạc Vô Tâm như bị thu hút mà nhìn cảnh sắc trước mắt, mảnh đất nhô lên giữa sông nước thấy điểm dừng, nước sông trong vắt in bóng mây trời hoa lá, mặt nước phẳng lặng mang hơi thở trong lành, 2 cây hoa đào to lớn chụm đầu vào nhau che bóng rợp mát, ven sông là những dãy núi mọc hoa tím vàng đủ màu, mặc dù nàng phải ưa nhu nhược, nhưng nàng thích gian này. “Ta chọn nó” với người quản gia bên cạnh, nàng đợi có được hay mà phi thẳng lao về phía trước. Người quản gia còn chưa được gì ánh mắt lại lên ngạc nhiên tột đ. Nữ tử váy đỏ thoát tục trong gió, váy lụa rực rỡ, tóc dài kẽ đưa, nàng tựa như tiên nữ đầy mê hoặc. Nhưng điều quan trọng là nàng lại có thể bay 1 mạch mà phải chạm nước để lấy đà, phải biết khoảng cách từ bờ đến mảnh đất kia rất dài, trước nay chỉ có vương gia mới có thề phi qua 1 mạch, vậy mà nữ tử này lại ưu nhã nhàng đến vậy, chỉ sợ võ công cũng thua kém gì chủ thượng. Lạc Vô Tâm thoải mái nằm xuống chiếc thảm lông chồn được chải sẵn, đưa mắt nhìn lên bầu trời, cảm thấy thư thái dễ chịu, xem ra đến đây cũng tồi, nàng xem xét chiếm nơi này làm của riêng. suy nghĩ vẩn vơ 1 lực đạo làm nàng giật mình, bàn tay to lớn cầm lấy tay nàng kéo nàng ngồi dậy muốn đau rát, trước mắt là tên tam vương gia khủng bố như đòi nợ nàng. “Buông” Giựt tay ra nhưng được, tâm tình tốt đẹp mau chóng bị đánh bay, nàng nhíu mi liếc đầy lạnh lẽo, lại bị thần kinh sao. “Ra khỏi đây” Mặt mày xám đen u ám, hơi thở nồng đậm cuồng nộ cùng đôi mắt lạnh lẽo như muốn giết người nhìn nàng. Nữ nhân này to gan, dám đến cấm địa của , nữ nhân này xứng ở đây. “Tại sao” “Nơi này ngươi được phép đến, ra” “Ta thích, ta ở đây” Vận khí vung tay khỏi gọng kìm như sắt, nàng giận dữ trừng mắt nhìn, ánh mắt căm giận đầy sát khí. Cái tên chết tiệt, dám đuổi nàng. Hai người trừng mắt nhìn nhau, lạnh lẽo tứ phía bị đặc, cánh cửa tử thần như mở, 1 tiếng chuông để trụ tập linh hồn, chiến tranh như sắp xảy ra. “Thưa vương gia, tin tức từ cung truyền ra, tối mai hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi các công chúa, quận chúa, hoàng thượng đích thân chỉ vương gia là nhân vật chính nên thể vắng mặt được ạ” Quản gia đứng bên kia lên tiếng, người vừa báo tin nhanh chóng biến mất, lời vừa ra đúng lúc tạm dừng cuộc chiến của hai người. Long Thiên nhíu mày, Lạc Vô Tâm thích ý kéo cong khóe môi, yến tiệc sao, xem ra sắp có chuyện vui đây. _Hết tập 4_
@Mun ơi, em mở topic truyện nhiều quá mà chưa topic nào hoàn cả, em cố gắng finish giúp chị nhé, sau tuần mà khắc phục là chị ban nick nhé.