Thiên Hạ Vô Song - Nhâm Oán (1168C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 230: Giáp tiếp mập mờ. (2)



      Chương 230: Giáp tiếp mập mờ. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Tạm thời mà nguyên vật liệu còn chưa tới mức làm Hoàng Sa Trấn sinh tử tồn vong, tại trọng yếu nhất chính là chế tạo tơ lụa thành công. Sợi tơ chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn chờ dệt lại mà thôi. Nhưng mà các thợ dệt chưa từng dệt qua tơ mỏng như vậy cho nên nhất thời thích ứng, tốc độ rất chậm, chất lượng cũng được khá lắm.


      Trong thời gian chờ đợi Mạnh Hàn cũng sinh hoạt tương đối nhàn nhã. Mỗi ngày huấn luyện quân đội chút, hoặc là luyện tập ma pháp. Niềm vui lớn nhất cihnhs là chọc Elyse và Demi cùng Diana hai tiểu thị nữ.


      Vừa mới nhấm nháp tư vị nam nữi Mạnh Hàn bị vị ngon của nó thấm vào trong xương tủy rồi, thậm chí đột nhiên cảm giác được mình còn có chút khống chế nổi. Nếu phải Elyse nhiều chuyện và thời gian rất gấp, Mạnh Hàn chừng sênh ca với nàng suốt đêm rồi.


      giường Elyse luôn cố hết sức thỏa mãn Mạnh Hàn, giúp Mạnh Hàn vui vẻ. Trải qua tánh mạng pháp trượng ngày đêm bất ly thân cải tạo thân thể Mạnh Hàn, tuy phương diện khác dám nhưng mà phương diện này cường hãn tới ngờ, biết các tinh linh có phải cao thủ phương diện này hay .


      Mỗi lần Elyse luôn bị Mạnh Hàn làm toàn thân bủn rủn, nhưng Mạnh Hàn có đôi được thỏa mãn, thể tận hứng. Tuy Elyse rất nguyện ý thỏa mãn Mạnh Hàn nhưng Mạnh Hàn cũng rất ôn nhu, muốn nàng tiếp tục nữa, bản thân mình có sinh mạng pháp trượng trong tay, Elyse lại có, mỗi lần đều làm cho Elyse hưởng thụ khoái hoạt của thần tiên mà Mạnh Hàn chỉ có thể mượn nhờ tay của Elyse để phát tiết mà thôi. Điều này cũng làm cho Elyse cảm động và càng muốn rời xa Mạnh Hàn.


      Đắm chìm trong ôn hương Mạnh Hàn có nhìn thấy mỗi lần Elyse thỏa mãn mặt lại mang theo áy náy, cho rằng nàng luôn mệt nhọc đúng lúc, Mạnh Hàn luôn ôn nhu an ủi nàng làm cho nàng chìm vào giấc ngủ.


      Nhưng mà Mạnh Hàn ngược lại cũng phát tượng kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy Grace Grace luôn có bộ dáng nghỉ ngơi tốt, hơn nữa mặt luôn thỉnh thoảng nổi lên tầng hồng nhuận phơn phớt. Hơn nữa gần đây Elyse có Mạnh Hàn thoải mái nên dung quang càng thêm tỏa sáng. Nhưng Grace dường như cũng tìm được đồ trang điểm tốt cho bản thân mình, da thịt kiều diễm giống như có thể chảy ra nước, mỗi lần nhìn thấy Mạnh Hàn đều khích lệ Grace câu.


      - Grace, quản gia xinh đẹp của ta, ngươi bây giờ càng ngày càng xinh đẹp.


      Mạnh Hàn câu này khi dùng bột phấn ma pháp tẩy Lục Mang Tinh mặt của Grace, ý định vẽ lại cho nàng lần nữa, nhìn thấy gương mặt trắng hồng của Grace nhịn được mà khích lệ câu.


      ngờ Mạnh Hàn câu giống như làm cho Grace bị kinh hãi vậy, toàn thân đều phát run cái, lúc này mới dùng ánh mắt hơi khác thường nhìn qua Mạnh Hàn, vội vội vàng vàng né tránh ánh mắt của , cũng dám đối mặt với Mạnh Hàn nữa. Đôi mắt của nàng xoay qua chỗ khác cũng ra tia u oán, lập tức diễm lệ, dường như vượt qua bất cứ thời khắc nào đó.


      Mạnh Hàn có nhìn thấy đôi mắt của Grace nhưng lại nhìn thấy làn da kiều nộn của Grace xuất tầng đỏ ửng. Cảnh sắc đẹp như vậy Mạnh Hàn nhịn được rung động trong lòng. Nhưng mà lập tức khuyên bảo bản thân của mình:


      - thể, kết hôn với Elyse Grace chính là em vợ, tuyệt đối thể dùng.


      Tư duy của người đại vẫn còn cố chấp chiếm cứ tư duy của Mạnh Hàn. Mà quý tộc thế giới này cũng có học được tư duy của Mạnh Hàn, quý tộc của thế giới này thích làm gì làm, dâm đãng chính là tính cách của bọn họ.


      Sau khi phát suy nghĩ này của mình Mạnh Hàn vẫn khinh bỉ bản thân mình phen. Nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Grace cùng Elyse giống nhau như đúc bỗng nhiên trong nội tâm Mạnh Hàn xuất suy nghĩ mười phần tà ác, biết ngày nào đó cố ý giả bộ như nhận lầm người sao?


      Đương nhiên chỉ là suy nghĩ thôi, Mạnh Hàn dám làm như vậy, nhưng Grace dường như biết tâm tư tà ác của Mạnh Hàn, thấy Mạnh Hàn thò tay muốn vẽ ma pháp trận lên mặt của mình lại nhịn được có chút sợ hãi vô ý thức co rúm lui lại phía sau, sau đó mới đứng nguyên tại chỗ.


      Tay của Mạnh Hàn tiếp xúc đôi má của Grace trong nháy mắt Grace cảm giác cả người của mình như bị hòa tan vậy, nàng như cảm giác được toàn thân lâm vào trong mộng cảnh, lại nhịn được run rẩy lên, thiếu chút nữa trong miệng phát ra tiếng rên.


      Elyse ở xa xa bận rộn chạy tới nhìn thấy cảnh đúng, ngượng ngùng nghĩ tới cảnh mình trước mặt lãnh chúa đại nhân cởi sạch quần áo ra. Nghĩ lại Mạnh Hàn muốn làm chuyện đó nàng lập tức hiểu vì cái gì. Nàng từng chém giết đao thương với Mạnh Hàn cho nên nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhưng mà mặt lại nhịn được mà xuất tầng đỏ ửng.


      Trước kia thời điểm vẽ ma pháp trận ọi người Mạnh Hàn chưa từng có cảm giác mình động tâm như thế này. tại đối mặt gương mặt tinh xảo của Grace lại có cảm giác, vẫn cố trấn định hoàn thành công tác của mình. Xem ra chính mình vui quên trời quên đất, hưởng qua tư vị nam nữ xong thậm chí ngay cả chút sức chống cự cũng có.


      Cuối cùng chịu khổ hoàn thành ma pháp trận, Mạnh Hàn cùng Grace dường như buông lỏng hơi. Grace nhìn qua Mạnh Hàn vẫn còn nét u oán, hoặc là trong lòng mang theo chờ mong, đáng tiếc Mạnh Hàn nóng lòng che dấu chính mình cũng có phát .


      - Đại nhân! xem tại


      Thời điểm này người trong dệt tác phường hưng phấn chạy tới, nhìn qua Mạnh Hàn báo cáo nhanh.


      - Tơ lụa mà ngài dã hoàn thành khối rồi!


      - Ngươi cái gì?


      Mạnh Hàn nghe câu này đứng lên, cơ hồ giống như mũi tên tới trước mặt người báo tin, thậm chí dọa người báo tin kêu lên tiếng.


      - Đại nhân, tơ lụa ngày hoàn thành khối.


      Người tới dám lãnh đạm, vội vàng lặp lại câu của mình lần nữa, trong nội tâm tâm thần bất ̣nh bất an nhìn qua lãnh chúa đại nhân, biết Mạnh Hàn là có ý gì.


      - Ha ha ha ha!


      Mạnh Hàn lúc này cười lớn lên, cười quả thực có chút kiêng nể gì cả. Cười hồi lâu quay người lại :


      - Grace, xem với ta, ta cho ngươi biết cái gì là tơ lụa!


      Thấy Grace dường như đột nhiên lâm vào si ngốc, Mạnh Hàn nhịn được khẽ vươn tay giữ chặt bàn tay bé của Grace chạy về dệt tác phường. Demi cùng Diana căn bản cần Mạnh Hàn phân phó tự giác theo ở phía sau.


      Bị lãnh chúa đại nhân tay kéo như vậy Grace thiếu chút nữa nhịn được muốn tránh thoát, cuối cùng vẫn tùy ý cho Mạnh Hàn lôi kéo tay nàng , đường giống như chạy.


      - Diana, gọi Elyse.


      Trong khi Mạnh Hàn chạy tới vẫn quên bảo Diana thông tri Elyse.


      - Ở nơi nào? Ở nơi nào? Cho ta xem xem! Cho ta xem xem!


      Thời điểm xông tới dệt tác phường Mạnh Hàn nhìn thấy những lão nhân kia hoan hô, cảm giác hưng phấn.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 231: Giá trị tơ lụa.



      Chương 231: Giá trị tơ lụa.


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      - Đại nhân!


      Lão nhân đầu nhìn thấy Mạnh Hàn kích động như thế xông tới, mặt mũi tràn đầy vui vẻ cười lên, đem khối tơ lụa trắng noãn đưa vào trong tay Mạnh Hàn. Mấy lão nhân sau lưng cũng giống như toàn thân phát run. Bản thân mình làm ra tơ lụa tinh mỹ như thế cho dù bọn họ có lập tức chết bọn họ cũng oán hối.


      tại ánh mắt mấy lão nhân nhìn qua Mạnh Hàn còn kính sợ lãnh chúa đại nhân nữa, mà là thần trong cảm giác của bọn họ. Nếu như phải thần làm gì có năng lực tạo ra thứ này, chưa từng nhìn thấy tơ của Tùng Lâm Tri Chu có bộ dạng gì mà làm ra được thứ tốt như vậy, cách nào tưởng tượng được!


      Khối tơ lụa vừa vào tay Mạnh Hàn cũng cảm giác được cảm giác trơn trượt quen thuộc của kiếp trước. Cảm xúc như vậy biết có bao nhiêu thời gian chưa từng tiếp xúc qua, có lẽ thành ký ức của Mạnh Hàn rồi. tại những ký ức này ra trong đầu của Mạnh Hàn lần nữa.


      Tay nghề dệt của các lão nhân cũng vô cùng tốt, dệt tơ lụa này trơn nhẵn tinh mỹ, thậm chí so với làn da người Elyse còn trắng và ôn nhuận hơn. Có thể tưởng tượng được tơ lụa như thế mặc lên người êm ái cỡ nào, là xa hoa cỡ nào.


      - Grace, véo ta cái nào, cho ta xem xem có phải mình nằm mơ hay .


      Mạnh Hàn nhìn qua Grace câu. câu kia lập tức làm trêu chọc được tự nhiên cua Grace lúc trước biến mất, cố nén ý cười, vươn tay, hung hăng vặn lưng của Mạnh Hàn cái.


      - Ah!


      Mạnh Hàn hét lên câu sau đó nhảy lên ba thước, trong miệng bắt đầu vui sướng cười to lên:


      - Ha ha ha, phải là mơ, đây phải nằm mơ, đây là !


      Nhìn thấy Elyse cùng Diana từ xa chạy tới Mạnh Hàn càng hưng phấn, nhìn qua các nàng phất tay, trực tiếp bảo các nàng tới bên cạnh mình, đợi Elyse vịn hai vai của Elyse hưng phấn :


      - Elyse, ngươi nghĩ tới sinh hoạt cự long chưa?


      - Sinh hoạt cự long?


      Elyse trực tiếp bị sợ kêu to tiếng, Mạnh Hàn là có ý gì, nhưng mà hai chữ cự long quá mức dọa người, tuy rất xa xôi nhưng đây chính là từ ngữ cấm kỵ.


      - Như thế nào? thích nằm ở kim tệ bên ngủ?


      Trong hưng phấn Mạnh Hàn chú ý tới câu trả lời đầy hàm nghĩa của Elyse, thực tế cũng có ý nghĩa, lập tức nhìn qua hướng.


      - Xem ra ngươi ưa thích sinh hoạt trong mơ rồi, có vấn đề, ta chế tạo cung điện bằng vàng cho ngươi, cho ngươi ở bên trong! Ha ha ha!


      - Đại nhân bị sao thế?


      Vẻ mặt Elyse hiểu chút nào, có chút lo lắng nhìn qua Mạnh Hàn, lại nhìn qua Grace hỏi.


      - biết.


      Grace thành thành trả lời, đồng dạng nhìn xem Mạnh Hàn, nhịn được có chút bận tâm:


      - Sau khi đại nhân cầm lấy tơ lụa vào trong tay biến thành bộ dáng này, bắt đầu hưu vượn.


      - hưu vượn?


      Mạnh Hàn nghe lời này nhảy dựng lên, :


      - Nếu như ngươi biết tơ lụa này có ý vị như thế nào ngươi cho rằng như vậy đâu.


      Hai nữ chuyện Mạnh Hàn cho dù hưng phấn cũng nghe được rất ràng, nghe vậy lập tức uốn nắn, sau đó đưa tơ lụa qua cho các nàng.


      Grace bán tín bán nghi tiếp nhận bàn tay vừa đụng vào khối tơ lụa, mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc và đợi đến lúc cầm trong tay cẩn thận vuốt phẳng thần sắc kinh ngạc càng ngày càng mãnh liệt. Đến cuối cùng cách nào áp chế được hoảng sợ trong lòng, đứng nguyên tại chỗ này ngẩn người.


      Elyse bên cạnh thậm chí có đụng qua khối tơ lụa kia cũng cảm giác được trong nội tâm Grace chấn động mãnh liệt, khoảng cách gần như vậy người hai người cảm nhận cảm xúc của nhau rất dễ dàng. Có thể dù vậy hoảng sợ cũng ra mặt của nàng, Elyse vẫn tin được khối tơ lụa này lại có được ma lực như vậy, có thể làm cho Grace ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.


      Rút khối tơ lụa trong tay của Grace ra Elyse liền phát cảm giác kỳ diệu này. Elyse là người chuyên phụt trách thị trường bên ngoài, thực tế nàng qua thủ đô rồi và nhìn thấy các mặt xã hội, đương nhiên biết cảm xúc như vậy có ý vị ra sao. Dưới kinh hỉ Elyse thậm chí bất chấp gì khác, đem tơ lụa trong tay lên quan sát cẩn thận.


      - Nghĩ xem nào, nếu như tơ lụa này xuất trước mặt của đám quý tộc vương công kia oanh động như thế nào?


      thanh của Mạnh Hàn mất thời cơ truyền tới:


      - Những phu nhân vọng tộc kia điên cuồng tranh đoạt như thế nào, ngươi có thể tưởng tượng sao?


      - Ta có thể! Đại nhân!


      Rốt cuộc Elyse cũng kích động lên, cuồng hỉ vạn phần đem tơ lụa trong tay đưa qua cho Demi, sau đó nhìn qua Mạnh Hàn cùng Grace hỏi câu:


      - Chúng ta phát tài, vậy sao? Đại nhân, Grace.


      - Ân!


      Grace trùng trùng điệp điệp gật đầu, sau khi trải qua chuyện mỏ đá chuyển nhượng cho người khác đột nhiên nhìn thấy hy vọng có nhiều kim tệ, bỗng nhiên lại nhìn thấy tương lai của Hoàng Sa Trấn sáng lạng hơn quá vui mừng, trong lúc này Grace làm quản gia kích động chỉ phát ra tiếng Ân độc nhất vô nhị, sau đó nàng lại gật đầu liên tục.


      - Phát tài?


      Đột nhiên thanh của Mạnh Hàn biến thành kỳ quái, hai nữ tự chủ được nhìn qua Mạnh Hàn, dường như kỳ quái chẳng lẽ Mạnh Hàn còn có ý kiến nào khác hay sao? Lúc này các nàng kỳ quái sao được?


      - Chẳng lẽ đúng sao? Đại nhân!


      Rốt cuộc Grace cũng đả kích khác thường của Mạnh Hàn, khôi phục động tác bình thường và còn kích động, vội vàng hỏi ngược lại.


      - Đương nhiên!


      Thần sắc của Mạnh Hàn khẳng định câu, lập tức ra phán đoán của mình:


      - Tuyệt đối chỉ phát tài đơn giản như vậy! Mỹ nữ quản gia của ta, các ngươi vừa ý công quốc nào chúng ta mua nó lại!


      "PHỐC" Mạnh Hàn câu khoa trương rốt cục cũng làm mọi người cười rộ lên, tiếng cười càng ngày càng cao, bay lên tận chân trời


      Đợi đến lúc tất cả mọi người khôi phục bình thường Grace mới có chút lo lắng hỏi:


      - Đại nhân, chế tác tơ lụa này có cần giữ bí mật hay ?


      - cần!


      Mạnh Hàn nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng:


      - Bắt đầu từ ngày mai, , từ giờ trở , Grace lập tức kiến tạo nơi sản xuất tơ lụa bên ngoài thành, tuyển người dệt vải trong cư dân bình thường của chúng ta, chúng ta lập tức bắt đầu sản xuất quy mô lớn


      - Thế nhưng mà?


      Grace có chút lo lắng, đây hoàn toàn giống tác phong của mình, bí mật khó giữ người khác học làm sao bây giờ?


      - Bọn họ học được cũng có cách nào, bọn họ có tơ nhện.


      Mạnh Hàn cười , đây là kế hoạch sớm chuẩn bị tốt rồi, làm sao có thể cho người bên ngoài tìm được sơ hở. truyện copy từ


      - Nếu như Tinh linh tộc nhìn thấy chúng ta kiếm tiền đỏ mắt sao?


      Grace suy nghĩ toàn diện, ra trọng điểm.


      - Tinh linh tộc muốn kim tệ có biện pháp của mình, căn bản cần giành ăn với chúng ta.


      Mạnh Hàn cười rộ lên trả lời nàng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 232: Sinh ý điên cuồng. (1)



      Chương 232: Sinh ý điên cuồng. (1)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Nghĩ đến Tinh linh tộc tùy tiện làm mấy thanh bội kiếm bán được vài trăm kim tệ, Grace cũng cảm giác mình có chút lo ngại. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này lập tức phát Mạnh Hàn cùng Tinh linh tộc chế định giao dịch này dường như Mạnh Hàn đem những vấn đề này cân nhắc cả rồi. Chuyện này và mỏ đá khác nhau, bất luận kẻ nào muốn nhúng chàm tơ lụa đều phải qua tay Mạnh Hàn, nếu bọn họ có sợi tơ, hoặc là bọn họ cách nào nhõm bắt được, chỉ có thể mạo hiểm đánh chết Tùng Lâm Tri Chu hoặc ma thú cùng loại, thành phẩm như vậy hù chết người.


      - Elyse, ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, mau chóng tìm được đống dong binh hoặc là dong binh tầm bảo mang hàng xuyên qua sa mạc cho chúng ta, hoặc là cho bọn họ mua tơ lụa rồi mang ra ngoài cũng được, nguyện ý hộ tống thương đội của chúng ta mang hàng ra bán cũng tốt, tóm lại vào lúc ta cần đám người này phải xuất .


      Mạnh Hàn nhanh chóng cho Elyse bố trí nhiệm vụ, toàn thân cao thấp mang theo hương vị tự tin.


      Có chút lụa, có mua bán sợi tơ độc quyền của tinh linh tộc bản thân mình có được tiền vốn sống yên ổn rồi, cần sợ bị người khác cướp đoạt sản nghiệp của bản thân, bao giờ sợ người khác cười nhạo mình thể trở thành ma pháp sư, bao giờ sợ thành chủ Bạo Phong Thành phong tỏa, thời điểm tơ lụa chính thức xuất trước mặt của đám quý tộc tất cả những chuyện này biến thành bụi bậm.


      Thời điểm này Mạnh Hàn cuối cùng có được tự tin của quý tộc. Tương lai lâu thế lực giữa công quốc có người nào xem Hoàng Sa Trấn! Mặc kệ thế lực nào cũng phải tìm cách lôi kéo Hoàng Sa Trấn. Hoặc là gọi là Hoàng Sa Trấn nữa, phải gọi là Hoàng Kim Thành!


      - Đại nhân, tơ lụa như vậy chúng ta bán giá bao nhiêu tiền?


      Elyse nhớ tới vấn đề này và hỏi câu.


      - Chúng ta cần lo lắng có người mua chúng, thể để cho bọn chúng tính toán phiền toái làm gì. truyện copy từ


      Mạnh Hàn ngẩng đầu nhìn nữ nhân của mình, cười trả lời:


      - Kim tệ cùng sức nặng đổi lấy tơ lụa cùng sức nặng.


      Lão Tom tuổi tác , cũng có khí lực như những người trẻ tuổi liều mạng khác, lộ ra vẻ lực bất tòng tâm. Nhưng mà lại trong sa mạc trong thời gian dài, thậm chí thời điểm có tàng bảo đồ lão Tom cũng lăn lộn trong sa mạc. Về sau có truyền thuyết tàng bảo đồ lão Tom cũng mượn ánh sáng này dẫn đường cho đám dong binh tầm bảo, kiếm được món lợi .


      Lúc trở về Hoàng Sa Trấn nghĩ ngơi biết thế nào lão Tom nhìn thấy Elyse lưu lại thông báo tuyển người, hơn nữa ma xui quỷ khiến lại tin tưởng lý do của nữ quản gia kia. Đương nhiên chủ yếu là sau khi nhìn thấy lãnh chúa đại nhân thay đổi chủ ý. Bất tri bất giác cũng đào tích súc cả đời của bản thân mang hai mươi mai kim tệ mua được cượn tơ lụa.


      ít dong binh lúc ấy biết được tin tức thậm chí cơ hội như vậy cũng đặt trước mặt nhưng có người nào động tâm. Chỉ có lão Tom biết ma quỷ ám ảnh thế nào lại tin tưởng lời của lãnh chúa đại nhân. Lão Tom lúc này bị gán cho cái tên ngu ngốc cùng đám người khinh bỉ vào trong sa mạc.


      Theo lời của vị lãnh chúa đại nhân trẻ tuổi kia , vì cảm tạ mình là người mua đầu tiên cho nên cố ý giảm giá 50%, cùng giá tiền cầm được hàng hóa gấp đôi. Sau đó lão Tom nghe được tiến cảnh tươi đẹp của Mạnh Hàn hào hứng bừng bừng vào trong sa mạ, trở thành dong binh đầu tiên lên con đường tơ lụa.


      Lúc sắp tới biên giới sa mạc có lộ trình ngày có thể đuổi tới Mộ Quang Thành của công quốc khác. Cái tòa thành này kỳ có địa lý khác gì Bạo Phong Thành, đều nằm ở biên giới của sa mạc và được xem trọng. Nhưng mà Mộ Quang Thành là biên giới của sa mạc, đây là trong những cứ điểm tiêu thụ đồ gian của sa đạo trong nhiều năm qua, bên trong cũng có ít người có tiền.


      Chính là như thế lão Tom vào lúc bắt đầu chọn lấy Mộ Quang Thành này. Nhưng mà lão Tom rất lo lắng chính mình mang theo số tơ lụa này có thể bán được ở đây hay . Nhưng mà thời gian dài như thế, ngang qua sa mạc lão Tom suy nghĩ nhiều, chỉ cần có thể bán với giá gốc lãnh chúa đại nhân lời 50% rồi, lời được gấp đôi. Chuyện này đủ cho cảm thấy mỹ mãn.


      ngày sau đó lão Tom mệt mỏi chịu được, rốt cục bước vào Mộ Quang Thành tìm tửu quán lớn nhất, chần chờ cả buổi sau đó vào. Tửu quán này là là nơi quy tụ hàng hóa cướp bóc lớn nhất của sa đạo. Lão Tom sinh hoạt trong sa mạc nhiều năm như thế cũng hiểu điểm này, nhưng mà vào đây là lần đầu tiên.


      vào lão Tom liền phát chính mình và người nơi này quả hợp nhau. Mặc dù là biên giới sa mạc nhưng mà tửu quán này vẫn có ít người. Hơn nữa ăn mặc thập phần sạch , vừa nhìn biết những kẻ này phải là người bình thường rồi. Cẩn thận cân nhắc chút có thể hiểu được, có thể thu tang khẳng định đều là kẻ có tiền.


      - Có mặt hàng nào tốt?


      Trong tiệm có người chú ý tới dong binh như lão Tom mặc quần áo rách nát cũng có kỳ quái chút nào, đại đa số sa đạo đều ăn mặc như thế này cả, rất nhanh có người tới. Có người lên trước người chung quanh cũng nhìn mà thôi, có ai vây tới cả, bề ngoài dường như đây là quy củ và cũng là cách làm chuyên nghiệp.


      - Chỉ có bao.


      Lão Tom lần đầu tiên mới liên hệ với những người thu tang vật này, thực khẩn trương chịu nổi, những người này danh dự rất tốt, hoàn toàn hỏi lai lịch của hàng hóa, hơn nữa giá cả tương đối công đạo, chỉ hơi thấp hơn giá bình thường hai thành mà thôi, đây là nơi biển thủ tang vật tốt nhất của sa đạo.


      - Lấy ra nhìn xem.


      Đối phương cũng rất lõi đời, cũng bởi vì hàng hóa của lão Tom ít mà biểu kiên nhẫn, rèn luyện chuyên nghiệp hàng ngày làm người ta vô cùng bội phục.


      Lão Tom cũng có cự tuyệt, nếu là bán hàng hóa làm gì có đạo lý cho xem hàng, đem ba lô lưng đặt xuống và mở ra.


      - Ha ha ha ha!


      Người chung quanh mặc dù có tiến lên nhưng nhìn thấy hàng của lão Tom chỉ là cuộn vải đều nhao nhao cười rộ lên. chút hàng như vậy cũng biết xấu hổ mang tới nơi này?


      Người mua nghênh tiếp lão Tom cũng cười khổ bất đắc dĩ, vốn tưởng rằng lão Tom có bao châu báu hay cái gì đó, ngờ dong binh lại nhét vải trắng vào trong ba lo của mình, sinh ý lần này đáng.


      Nhưng mà tố chất chuyên nghiệp vẫn thò tay ra vuốt lên mặt vải. Bàn tay vừa chạm vào mặt vải thấy mượt mà và tinh tế sắc mặt người mua biến đổi, cười khổ mặt lập tức biến mất, biến thành thần sắc thông minh tháo vác. Xoát tiếng trực tiếp kéo góc tơ lụa ra quan sát.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 233: Sinh ý điên cuồng. (2)



      Chương 233: Sinh ý điên cuồng. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      - Huynh đệ, hàng của ngươi bán bao nhiêu tiền?


      Trong lòng của người mua mừng như điên, cưỡng ép vui mừng trong lòng của mình, ra vẻ trấn tĩnh nhìn qua lão Tom hỏi. nhìn ra lão Tom cũng phải lão luyện gì.


      Lão Tom nhìn kỹ người mua hồi, sau đó lại tự hỏi bản thân mình, lão Tom đường suy nghĩ biết bao nhiêu lượt, nghe được câu hỏi vô ý thức duỗi ra bốn ngón tay:


      - Bốn... Bốn...


      Bốn mươi kim tệ đây là giá lý tưởng của lão Tom, cũng là lãnh chúa đại nhân lời 50%, tạm thời tin tưởng lần. Lão Tom nghĩ như vậy nhưng mà vừa nghĩ tới mình rao giá trời biết đối phương có thể đồng ý hay , bốn mươi kim tệ trong miệng lão Tom đến vẫn dám ra, chỉ liên tục ra mấy chữ bốn, giống như bị cà lăm vậy.


      Nhìn thấy sắc mặt của người đối diện đột nhiên lão Tom cảm giác được chính mình cho dù lời lỗ xem như uổn chuyến này. nản lòng thoái chí thu hồi hai ngón tay, lắp bắp ra:


      - Nếu , hai... Hai...


      - Hai trăm kim tệ?


      Con mắt người mua sáng ngời, đợi lão Tom có phản ứng gì, sợ lão Tom đổi ý vậy, lớn tiếng kêu lên:


      - Thành giao!


      Oanh, lão Tom như bị đánh đoàn cảnh cáo, cảm giác kinh hỉ cực lớn làm cho lão Tom lâm vào trong trạng thái thất thần. May mắn chính mình còn chưa ra mấy chữ đằng sau, nếu hai trăm miếng kim tệ biến thành hai mươi miếng. Nhìn qua ánh mắt chờ mong của người mua, cưỡng chế hưng phấn, lão Tom gật gật đầu, nuốt khô ngụm nước bọt vừa cười vừa :


      - Thành giao!


      Lão Tom lúc này nhìn thấy bao kim tệ nhét vào trong ba lô của mình, sau đó nhìn thấy người mua cẩn thận bọc tơ lụa lại và mặt mang theo thần sắc vui mừng như điên bỗng nhiên hiểu được dường như mình ăn thiệt thòi. Cảm giác này là đột nhiên lâm vào trong địa ngục lại bay thẳng lên thiên đường, chuyện này làm trái tim lão Tom như chậm lại. May mắn cuối cùng người mua biểu lộ như thế lão Tom ý thức được có hại chịu thiệt, nếu cũng có hưng phấn như thế.


      - Cái gì đó, muốn hai trăm miếng kim tệ?


      Người chung quanh nhao nhao vây quanh. giao dịch thành công ngại những người này nhìn cái.


      Người mua rất đắc ý, đem tơ lụa bọc lại cẩn thận lộ ra tí ọi người nhìn xem. Có thể ở chỗ này chủ trì thua mua tang vật cơ bản đều là người trong nghề biết hàng, tơ lụa thứ này cảm xúc sờ lên mượt mà tinh tế, chúng nhân lập tức biết thứ này cũng phải là vải vóc bình thường.


      - Cái này tên gì? Ngươi còn nữa ?


      Gia hỏa sờ lên đầu tiên nhanh chóng qua bên kia, vọt tới trước mặt lão Tom.


      - Cái này gọi là tơ lụa.


      Lão Tom vô ý thức trả lời, sau đó nghe vấn đề phía sau tinh thần ổn định lại, lập tức liên tục ngừng gật đầu :


      - Có! Có! Còn có, các ngươi chờ, ta ngay lập tức cầm.


      - Ta cũng muốn! Ta cũng muốn!


      Lão Tom vừa dứt lời đám người mua chung quanh vây tới, :


      - Ta ra giá cao thu mua.


      Lão Tom đường lo lắng cùng uể oải bị cuồng hỉ thay thế, nhanh chóng trả lời lung tung vài tiếng lập tức rời khỏi tửu quán, thậm chí ở lại Mộ Quang Thành hai ngày cũng , vội vã chuẩn bị cấp dưỡng tốt nhanh chóng xông vào sa mạc. Chuyện này làm cho lũ tiểu tử theo cũng phải trợn mắt há hốc mồm.


      Lão Tom bị tài phú cực lớn làm choáng váng rồi, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời xuyên qua sa mạc, thời điểm xuất tại Hoàng Sa Trấn làm cho các dong binh nơi này điên cuồng lên.


      cuộn tơ lụa hai mươi kim tệ mua từ lãnh chúa đại nhân, xuyên qua sa mạc trực tiếp bán được hai trăm kim tệ? Loại chuyện này so với tiến vào trong sa mạc tìm bảo tàng hư vô mờ mịt kia càng có tính thuyết phục hơn nhiều. Hơn nữa đây phải truyền thuyết, mà là có người tự thể nghiệm qua rồi.


      Lúc ấy người cười nhạo lão Tom giờ hối hận xanh cả ruột. Lão Tom trở về trực tiếp bên phía Mạnh Hàn có vô số người vây quanh, sắp xếp muốn mua tơ lụa của Mạnh Hàn sản xuất.


      Chờ đợi tin tức của lão Tom trong khoảng thời gian này, dệt tác phường của Mạnh Hàn cũng tích lũy ít hàng hóa rồi, vốn cho rằng còn có thể chèo chống được mấy ngày, lại ngờ rằng trực tiếp bị các dong binh chen chúc mua sạch . Ai cũng biết đầu nhập mai kim tệ tại Hoàng Sa Trấn xuyên qua sa mạc có năm kim tệ, chuyện tốt như thế ai làm.


      - Nhìn .


      Mạnh Hàn mang theo Grace cùng Elyse nhìn qua từng cuộn tơ lụa trong nơi giao dịch Mạnh Hàn làm ra bị các dong binh mua sạch , vui vẻ cười :


      - Đây vẫn chỉ là bắt đầu, đợi đến lúc những người này kiếm được lợi lớn bất luận kẻ nào còn muốn đụng vào Hoàng Sa Trấn của chúng ta bị lũ tiểu tử tiểu phú ông bị tài phú điên cuồng này đứng ra đánh về. Từ nay về sau những lũ tiểu tử điên cuồng này chính là minh hữu kiên cố nhất của chúng ta.


      Mộ Quang Thành với tư cách là nơi thủ tiêu tang vật, đồng thời dong binh dưới mặt đất cũng vô cùng sôi động, sau khi lão Tom rời khỏi nơi này hai ngày đấu giá hội dưới mặt đất sôi động lên. Đấu giá hội dưới mặt đất của Mộ Quang Thành thực tế là thao tác hợp pháp hóa hàng hóa phi pháp, chẳng qua là từ người mua tang vật đầu tiên chuyển qua người thứ hai mà thôi, đến tận đây hàng hóa cơ bản được hợp pháp và mang các nơi.


      cuốn tơ lụa dài chừng hai mươi mét trực tiếp trải qua chuyên gia của đấu giá hội thẩm định và bán với giá hai trăm sáu mươi miếng kim tệ. Gia hỏa thu hàng hóa của lão Tom trong hai ngày ngắn ngủi thậm chí có ra khỏi Mộ Quang Thành liền trực tiếp qua tay lợi nhuận sáu mươi kim tệ, đám người xem cạnh lúc đó hâm mộ thôi. May mắn tất cả mọi người đạt được lão Tom cam đoan, tơ lụa còn có nguồn cung, nếu chừng để ý quy củ tranh mua.


      Năm ngày sau đó trong tiệc tối quý tộc công quốc phu nhân vị Hầu tước mặc quần áo làm từ tơ lụa tinh mỹ xinh đẹp làm kinh động toàn trường, cơ hồ trong vòng vài ngày ngắn ngủi cái tên tơ lụa truyền ra khắp cao tầng quý tộc.


      Trong lúc nhất thời những phu nhân quý tộc kia giống như điên lên truy lùng tơ lụa ở khắp các nơi. Mà những lũ tiểu tử ở Mộ Quang Thành kia vào lúc này vào sa mạc nhìn xem, quả thực là trong mòn con mắt. Những đám gia hỏa quyền quý kia càng ngày càng hối thúc nhiều hơn, hận thể tự mình tới nơi giám sát nhìn tơ lụa tới hay chưa.


      Thời điểm trong sa mạc xuất đống gia hỏa dong binh đội ba lô người đám người Mộ Quang Thành kia như nhìn thấy cứu tinh của mình vậy. Còn cách thành xa những dong binh này bị đám người mua chen chúc vây quanh, khi thế đám người mua ra dọa bọn họ kêu to lên, mấy tên dẫn đầu thậm chí chút do dự quay người bỏ chạy. Hành động của bọn họ làm cho đám dong binh phía sau cũng làm động tác như vậy.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 234: Tơ lụa nóng nảy.



      Chương 234: Tơ lụa nóng nảy.


      Nguồn: Vipvanda


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      - Chớ , chớ , chúng ta chỉ muốn mua tơ lụa!


      Người mua đuổi theo ở phía sau làm sao có thể những gia hỏa này vì sao làm như vậy, vội vàng hô lớn lên. Tiếng la của bọn họ cũng làm cho đám dong binh này chậm rãi yên lòng lại, hề chạy trốn.


      Lần này mua hàng xuyên qua sa mạc nhiều, lão Tom cũng nổi lên tác dụng trọng yếu. liên hợp đống dong binh tạo thành tổ chức cường đại sợ sa đạo, sau đó mọi người kiêm tiền mua lại tơ lụa trong tay Mạnh Hàn vừa sản xuất lâu, cao hứng bừng bừng giết đến Mộ Quang Thành, nhưng mà khi tới nơi có chuyện ngạc, ngờ mới vừa đến được Mộ Quang Thành "Hoan nghênh" long trọng như vậy, tự nhiên làm ọi người bị chấn kinh.


      Sau khi hiểu chân tướng của chuyện này đám người mua hào phóng tăng thêm 5% cho giá tiền mua, với tư cách là phí an ủi ọi người. Sau đó lại dùng mấy trăm kim tệ mua sắm tơ lụa của Hoàng Sa Trấn, đám người mua giờ độc chiếm được nguồn hàng. Về phần phân phối thế nào là chuyện của bọn họ, các dong binh Hoàng Sa Trấn cầm được kim tệ nặng chịt cũng còn nghi ngờ lời của lão Tom nữa, sau khi bổ sung xong cấp dưỡng nhanh chóng quay về mua hàng tiếp.


      chuyến như thế có thể kiếm nhiều kim tệ như vậy, hơn nữa bọn họ cũng từ thái độ của người mua biết được tơ lụa tại quả thực chính là thứ tốt có tiền mua được, đồ tốt như thế mà chậm chút có thể bị người khác đoạt mua trước, ai cũng dám khẳng định chuyện này, trong đầu của mọi người nắm chắc thời gian kiếm tiền.


      Các dong binh lúc này còn biết tơ lụa làm cho công quốc điên cuồng lên, cũng biết thanh danh của tơ lụa, mà tơ lụa trong tay các quý tộc này chậm rãi chuyển vào trong lục địa.


      đám người may mắn vượt qua sa mạc, bọn họ sau đó cũng đoàn kết lại với nhau, thậm chí sa đạo cũng dám thế nào với đám người này. Nhưng mà đám người khác cũng có may mắn như vậy.


      Thời điểm Mạnh Hàn bán tơ lụa dặn dò đám người này rằng đồ vật của Hoàng Sa Trấn nếu qua Bạo Phong Thành kết cục chỉ có , chính là hàng mất và người bị giam. Lão Tom cũng tin tưởng chuyện này, nhưng mà đời này luôn có đám người nghe lời, ai cũng tin tưởng. Mạnh Hàn hảo tâm lại biến thành có ý định lập bọn họ, bảo bọn họ đoạn tuyể thương lộ tốt lành này.


      Eder tại bởi vì có dong binh công hội làm chỗ dựa cho nên bắt đầu phong tỏa Hoàng Sa Trấn cách kiêng nể gì. Chỉ cần có người từ hướng Hoàng Sa Trấn tới kiểm tra toàn bộ, thậm chí ngay cả đám người dong binh công hội từ chỗ Mạnh Hàn quay về cũng bị điều tra lần. May mắn là thủ hạ của nhận ra đám người này nên kịp thời xử lý cho nên mới có chuyện trở mặt với dong binh công hội.


      Người của dong binh công hội có hậu đài, nhưng mà đám dong binh mang theo tơ lụa có thực lực và vận khí như vậy. Thời điểm thành vệ quân hùng hổ vây quanh đám người này đồ vật cũng bị đoạt , đám người cho rằng mình tài giỏi hối hận, ra lời của lãnh chúa đại nhân toàn bộ là . Chỉ tiếc bất kể là thế giới nào cũng có thuốc chữa hối hận.


      May là những người này cũng có bị tạm giam, chỉ bị thành chủ Bạo Phong Thành dùng đủ loại lý do vơ vét toàn bộ hàng hóa, trực tiếp đuổi ra khỏi Bạo Phong Thành. Đương nhiên là đuổi về hướng của Hoàng Sa Trấn.


      Thành chủ Eder thậm chí nghĩ kỹ, chỉ cần phong tỏa Hoàng Sa Trấn nửa năm đến năm nơi đó bị khốn chết. Trừ quỳ khẩn cầu tha thứ ra còn đường nào khác. Đến lúc đó cũng làm lãnh chúa Hoàng Sa Trấn ăn ác quả, Eder nhất định cho đẹp mặt. Ít nhất Mạnh Hàn phải chết, nếu cách nào tiêu tan được năm trăm thành vệ quân bị giết.


      Nhưng mà những lũ tiểu tử khóc còn nước mắt này quay về Hoàng Sa Trấn tao ngộ của bọn họ biến thành giáo huấn ọi người, còn người nào cảm thấy may mắn khi thông qua Bạo Phong Thành. Mà lúc này thành chủ Bạo Phong Thành cũng ý thức được số tơ lụa mà thu được có giá bán trời, chỉ tùy tiện vơ vét rồi bán lấy vài kim tệ, những vật kia cũng cho thành vệ quân chia nhau.


      Sau khi dong binh công hội bắt đầu ở Hoàng Sa Trấn quy mô chiêu mộ người khai thác đá trong sa mạc hình thành thương lộ cực lớn. Từ ngày ngẫu nhiên nghe được mấy chữ con đường tơ lụa trong miệng của lãnh chúa đại nhân, cái tên này truyền lưu khắp trong đám dong binh tầm bảo, sau đó cũng trở thành cái tên chính thức cho thương lộ này


      Mạnh Hàn mỗi ngày có thể từ chỗ Tinh linh tộc thu được ít tơ nhện, nhưng mà những tơ nhẹn này sau khi xử lý thu được tơ cũng nhiều, hơn nữa Mạnh Hàn tại dệt công cũng thuần thục, cho nên sản lượng tơ lụa có tăng lên. Nhưng chuyện này cũng trực tiếp biến thành tượng cung đủ cầu, mặc dù là ở Hoàng Sa Trấn những dong binh mua tơ lụa và thương nhân thậm chí chủ động đưa ra phương thức tăng giá và cạnh tranh để mua được quyền hạn mua sắm tơ lụa tay Mạnh Hàn.


      Elyse rất mẫn cảm phát điểm này, lập tức tới tìm Mạnh Hàn thương lượng. Loại quyền ưu tiên mua sắm này nên nắm trong tay của mình phù hợp hơn.


      - ! ! !


      Mạnh Hàn lắc đầu, liên tục ba chữ :


      - Chúng ta bán quyền ưu tiên mua sắm, chúng ta chỉ bán tơ lụa.


      - Vì cái gì? Đại nhân!


      Elyse rất hiểu Mạnh Hàn tại sao bỏ qua cách kiếm tiền nhiều như thế nào trong tay của người khác, nếu như nắm số tiền này trong tay lợi nhuận tơ lụa cũng chỉ có như vậy.


      - Bởi vì chúng ta cần những người này giảm bớt áp lực bên ngoài cho chúng ta.


      Mạnh Hàn cười cười, lôi kéo Elyse ngồi vào chân của mình, đem nàng ôm vào trong ngực, nhàng ngửi ngửi mùi hương tóc của Elyse:


      - Nếu như chúng ta nắm toàn bộ lợi ích chúng ta biến thành bia cho người ta nhắm, tất cả công kích nhắm vào chúng ta. Nhưng nếu như chúng ta nhượng phần lợi ích này ra những người kia vì tranh đoạt quyền mua sắm này ai cũng đụng được tới cơ nghiệp của chúng ta.


      - Thế nhưng mà nếu có ít thương đoàn của đại quý tộc vừa ý tơ lụa làm sao bây giờ?


      Elyse vẫn còn có chút lo lắng. thừa dịp này kiếm đủ lợi nhuận dường như nội tâm cảm thấy nơ.


      - Tơ của Tùng Lâm Tri Chu trong tay của ta, ai cũng đoạt được.


      Mạnh Hàn cười cười: truyện copy từ


      - Giá cả của ta thay đổi, ai mua đều có giá này, đến lúc đó những người này tranh chấp chỉ là quyền ưu tiên được mua hàng mà thôi. Những chuyện này ở trong tay của ta, ai thích tranh tranh , chúng ta chỉ cần im lặng phát tài là được. Mặc kệ ai tranh giành cũng có khả năng thiếu tiền của chúng ta đâu. Huống hồ có người muốn tranh giành với ta, ta bán hàng cho phải làm thế nào đây? Ta chưa từng thừa nhận qua cái gọi là quyền ưu tiên được mua hàng này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :