Thiên Hạ Vô Song - Nhâm Oán (1168C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 188: Võ hiệp. (2)





      Chương 188: Võ hiệp. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Vù vù, tính tình của Chu tương đối ngay thẳng, nếu như đại nhân cho chút khách khí, cầm chặt chuôi kiếm mà bắt đầu huy động, vung vẩy xé gió vù vù. Chuôi kiếm bản rộng này Diana còn cầm nổi, nhưng ở trong tay của Chu nó có cảm giác như là dao ăn vậy, có chút cảm giác nặng nề nào, nhõm như có gì, vung vẫy vài cái Chu dừng tay lại, cẩn thận vuốt ve rộng thân kiếm, thích buông tay chậm rãi hoạt động ngón tay của mình. ngừng sờ lên mũi kiếm.


      - Đại nhân, cho ta sao?


      Kinh hỉ Chu chút che dấu tâm tình thích của mình, nhìn qua Mạnh Hàn vẻ mặt chờ mong. Thậm chí còn mang theo chút sợ hãi, tay phải nắm chặc chuôi kiếm, giống như sợ buông lỏng tay chuôi kiếm bản rộng này lập tức bay ra khỏi tay của vậy.


      - Đương nhiên!


      Mạnh Hàn chút do dự khẳng định:


      - Bảo kiếm tặng hùng, phấn hồng tặng giai nhân, chuôi kiếm nầy thích hợp cho ngươi, đương nhiên là cho ngươi rồi!


      câu tục ngữ đơn giản kiếp trước của , Mạnh Hàn tùy tiện ra.


      Chu căn bản có ý thức được Mạnh Hàn cái gì, vẻ mặt của vui mừng, nếu như phải ở trước mặt lãnh chúa đại nhân phải bảo trì tư thế kỵ sĩ. hận thể lập tức kêu lên. Nhưng Kiều sau lưng nghe Mạnh Hàn rất ràng, giống như suy nghĩ cái gì, sắc mặt đỏ lên, bị Mạnh Hàn nhìn thấy.


      Hai đội trưởng vệ đội trừ dáng người thấp bé ra khác nhau chính là đỏ mặt. Đối với vấn đề bé này Mạnh Hàn chỉ mỉm cười trong nội tâm, có suy nghĩ thêm cái gì. Nhưng mà cũng rất hiếu kỳ. Chính mình chưa từng có nhìn thấy Kiều ra tay, đại sư chế tạo kiếm còn thuận tay sao?


      - Kiều, ngươi thử sao?


      Mạnh Hàn nhìn chằm chằm vào Chu thử kiếm, chính mình lại thấy Kiều nhúc nhích, hiếu kỳ hỏi.


      - Tay nghề của Howard đại sư nhất định có vấn đề gì, Kiều quay đầu trở lại nhìn qua lãnh chúa đại nhân, mỉm cười trả lời.


      - Ngươi biết đây là tay nghề của đại sư?


      Trong nội tâm Mạnh Hàn khẽ động, đối với tâm tư nhạy cảm của Kiều có nhận thức lần nữa. Hôm nay đại sư rời rất nhiều người biết , có thể từ tay nghề của đại sư phỏng đoán ra hai thanh kiếm này cũng có gì lạ, nhưng Mạnh Hàn kỳ quái là huynh đệ như nhau, mẹ sinh ra, Chu cùng Kiều biểu kém nhau quá xa.


      - , Kiều, ta cảm thấy hiếu kỳ ngươi sử dụng kiếm mảnh sao?


      Mạnh Hàn tiếp xúc với hai huynh đệ này phải mới hai ngày, đối với hai người bọn họ. Tính cách cũng hiểu rất nhiều, cho nên có mấy lời cũng có thể thẳng:


      - Ý của ta là rất muốn nhìn kiếm của ngươi như thế nào, có thể chứ?


      - Đương nhiên, đại nhân. nguồn


      Lãnh chúa đại nhân cầu như vậy đừng kỵ sĩ thủ hộ, cho dù quan hệ cao thấp đơn thuần cũng phải làm theo. Huống chi lãnh chúa đại nhân cơ hồ có dùng khẩu khí ra lệnh gì đó. Ngược lại mà dùng giọng điệu thương lượng, Kiều rất khó cự tuyệt cầu như vậy.


      thanh kiếm ra khỏi vỏ, Kiều cầm chuôi kiếm mảnh trong tay.


      - Chu, cùng ta luyện tập chút.


      thanh của Kiều vang lên, Chu còn đắm chìm trong hưng phấn vì có được thanh kiếm mới cũng thuận tiện ứng tiếng. Sau đó huy kiếm chém tới.


      Kiếm mảnh của Kiều giống như linh xà. Từ những góc độ ngờ đâm tới đối thủ. Đinh tiếng, trùng trùng điệp điệp đâm vào kiếm bảng rộng của Chu, phương hương huy kiếm của Chu mang theo lực đạo rất lớn, sau đó cổ tay Kiều khẽ đảo. Kiếm mảnh đặt ngay cổ họng của Chu.


      Đối mặt với tình hình như vậy Chu và Kiều dường như diễn luyện qua vô số lần, mũi kiếm quét ngang ngăn được đường của kiếm mảnh. Hai người ngươi tới ta giống như luyện tập, có công có thủ, chiến thành đoàn. Từ tràng diện này mà nhìn Kiều thiên về tốc độ cao, chiếm cứ thượng phong, thường xuyên chủ động công kích, hơn nữa thỉnh thoảng từ các góc độ kỳ quái đâm tới làm cho người ta khó lòng phòng bị được. Tuy tốc độ của Chu chậm, nhưng mà lực đạo lớn, hơn nữa thân kiếm cũng đủ rộng, thực hữu kinh vô hiểm ngăn cản từng công kích của Kiều, ngẫu nhiên còn phản kích lăng lệ ác liệt.


      Thời điểm này Kiều đối mặt công kích của Chu lại cách nào đối kháng chính diện, chỉ dùng thân pháp linh xảo tránh , sau đó công kích đối phương nhằm ngăn cản thế công, khiến cho Chu thể đình chỉ công kích chuyển thành phòng ngự.


      Luyện tập như vậy hai người đoán chừng cũng biết trải qua bao nhiêu lần, quen việc dễ làm, thập phần tự nhiên. Dường như cũng có hao phí bao nhiêu sức lực cả. Mạnh Hàn cho tới bây giờ mới phát vì cái gì góc đọ công kích của Kiều lại xảo trá quỷ dị như thế, ra là dùng tay trái. Kiều là thuận tay trái.


      Demi cùng Diana chưa từng có nhìn qua đánh nhau đặt sắc như thế này, hai gương mặt nhắn hưng phấn đỏ bừng lên, thỉnh thoảng vỗ bàn tay cổ vũ cho Kiều cùng Chu cố gắng lên.


      Mạnh Hàn cũng nhìn qua cảnh này, chỉ có điều xem qua rất nhiều phim võ hiệp ở kiếp trước, phương thức chiến đấu ngươi tới ta của hai người cũng biết đặc sắc gì đó, ngược lại có hương vị được tự nhiên. Chẳng lẽ Kiều cùng Chu chỉ có thể làm được tới mức này?


      Mặc dù Kiều trong luyện tập cũng thường xuyên chú ý sắc mặt của Mạnh Hàn, nhìn thấy nhíu mày, lập tức nhao nhao quát hai người ngưng lại, hai người đồng loạt đình chỉ động thủ, đứng nguyên tại chỗ. Demi cùng Diana xem đặc sắc như thế, thấy bọn họ đột nhiên dừng lại nhịn được toát ra thần sắc thất vọng. Nhưng mà hai nữ dường như có biểu đặc biệt gì cả, bởi vì các nàng nhìn thấy Mạnh Hàn cau mày.


      - Đại nhân, có vấn đề gì sao?


      Kiều đối với bộ dáng cau mày của Mạnh Hàn thập phần khó hiểu, đại nhân là ma pháp sư, chẳng lẽ cũng tinh thông chiến đấu? Hay ;à bọn họ chưa xuất toàn lực cũng bị lãnh chúa đại nhân nhìn ra, xem hài lòng?


      - Hai người các ngươi...


      Mạnh Hàn duỗi cánh tay ra vung vẩy cái, làm ra loại tư thế chiến đấu. Ở trước mặt người mình nhất là trước mặt song bào thai, cho tới bây giờ dấu diếm cái gì. hy vọng bọn họ có thể làm rất tốt.


      - Giống như có chút ổn.


      Ngay cả Demi cùng Diana đều kinh ngạc và kỳ quái nhìn qua lãnh chúa đại nhân, đoán chừng kỳ quái lãnh chúa đại nhân lúc nào sử dụng kiếm chiến đấu rồi? Nhưng biểu lộ của Mạnh Hàn chút cũng phải giống như đùa. Thập phần chăm chú, Kiều cùng Chu đưa mắt nhìn qua nhau, đều gì. Tuy cũng hy vọng Mạnh có thể giải thích thêm là thế nào.


      - Hai người các ngươi đều có đặc điểm của riêng mình.


      Mạnh Hàn ra câu khẳng định, sau đó bắt đầu chuyển hướng tổng kết:


      - Nhưng mà Chu, ngươi sử dụng trọng kiếm chưa phát huy ra đặc điểm của trọng kiếm cần có, Kiều, kiếm mảnh của ngươi cũng như vậy, có lẽ có chút săc bén. Như bây giờ hình như phải là như vậy.


      - Thỉnh đại nhân chỉ giáo.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 189: Đốn ngộ kiếm pháp. (1)



      Thiên Hạ Vô Song


      Tác giả: Nhâm Oán


      Chương 189: Đốn ngộ kiếm pháp. (1)




      Kiều nghe được Mạnh Hàn thế tảng đá trong nội tâm cũng rơi xuống, đại nhân là nhìn qua phương thức chiến đấu của bọn họ ổn, mà phải trách cứ bọn họ đem hết toàn lực ra đối chiến. Kiều rất khiêm tốn, lập tức có chút khẽ khom người. Thỉnh lãnh chúa đại nhân chỉ điểm. Nếu như đại nhân có đạo lý đối vỡi võ nghệ của hai người bọn họ có lợi nhiều.


      - Nếu ngươi bảo ta ra chỗ nào thỏa đáng ta đúng là khó mà . Nhưng mà ta biết có mấy truyện xưa mà thôi, các ngươi nghe chút. Có lẽ có trợ giúp, chú ý nghe chứ?


      Mạnh Hàn cười cười, người trong nhà biết chuyện nhà mình. lúc nào lại hiểu được phương thức chiến đâu. Chẳng qua là xem nhiều phim võ hiệp quá mà thôi. Nhưng trước mắt Kiều cùng Chu lại vừa vặn giống hai người trong phim tùng xem qua, chừng chút phương thức chiến đấu có trợ giúp cho bọn họ.


      Nghe đại nhân kể chuyện xưa? Loại chuyện này Kiều cùng Chu chưa từng trải qua. Nhưng Demi cùng Diana chỉ lần nghe Mạnh Hàn giảng giải cho Grace cùng Elyse nghe, mỗi lần đều làm cho các nàng ngửi được mùi ngon. Lần này đại nhân như thế, còn là truyện xưa, hai nàng còn thất vọng vì đánh nhau đặc sắc bị chen ngang, bây giờ hưng phấn hơn nhiều, dường như so với bọn họ chiến đấu còn kinh điển hơn nhiều.


      Mệnh lệnh của đại nhân cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng cau mày, huống chi nghe truyện xưa. Kiều cùng Chu chút cũng do dự. theo Mạnh Hàn tới nơi an tĩnh, sau đó lãnh chúa đại nhân lại hưởng thụ Demi cùng Diana ân cần mát xa, bắt đầu trở thành thuyết thư.


      - Chu, kiếm của ngươi rộng và sức nặng lớn, lực lượng của ngươi cũng lớn, ta kể truyện xưa cho ngươi nghe, nhân vật chính cũng giống như ngươi vậy. Lực lượng lớn và kiếm đủ nặng.


      Mạnh Hàn chọn lựa tư thế thoải mái nhất, bản thân mình ngồi trước hai kỵ sĩ thủ hộ, mở miệng giảng thuật:


      - Tên của câu chuyện này là Xạ Điêu Hùng Truyện, cái khác là Thần Điêu Hiệp Lữ, Dương Quá sử dụng kiếm, cũng là trọng kiếm.


      Sau đó Mạnh Hàn bắt đầu giảng thuật cho Chu nghe Quách Tĩnh cùng Dương Quá là hai người giống nhau, thông minh, chân chất, câu chuyện tu luyện của hai người trong đó liên lụy tới ân oán tình đề cập tới, chỉ về chuyện tu hành. Đem Quách Tĩnh điên cuồng luyện tập Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Dương Quá ở trong hồng thủy triều tịch luyện tập cách sử dụng trọng kiếm.


      - Kiều, phương thức công kích thích hợp nhất của kiếm mảnh là đâm, mà phải chặt chém.


      Mạnh Hàn cho Chu chú ý, chút cũng co nghỉ ngơi trực tiếp nhìn qua Kiều:


      - Câu truyện xưa của ta là dành cho ngươi là Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm. Trong đó có hai người, người gọi là A Phi, người tên là Kinh Vô Mệnh, vũ khí của bọn họ cũng là kiếm mảnh.


      Thông qua giảng thuật câu truyện Mạnh Hàn cơ hồ có chút cảm giác rất thuận miệng. Nhưng mà Mạnh Hàn lại rất vui vẻ, ít nhất có người chia xẻ chuyện kiếp trước với mình.


      Nhưng Kiều cùng Chu lại có cảm giác đây là truyện, hai người bọn họ lúc này lâm vào trầm tư.


      Mạnh Hàn mượn nhờ câu chuyện này khai mở cho bọn họ. Muốn bọn họ ở phương diện vũ khí có thể phát huy tới mức tận cùng, nhưng ngờ rằng hai người biến thành bộ dáng như thế này.


      Hai thủ hộ kỵ sĩ đều có bộ dáng lâm vào trầm tư, Mạnh Hàn nhìn thấy cảnh này biết câu chuyện của mình kể có tác dụng hay . Bên cạnh Demi cùng Diana nhìn thấy tình hình này cũng , Kiều cùng Chu hai thủ hộ kỵ sĩ này chưa từng thất lễ với lãnh chúa đại nhân bao giờ.


      Demi định tiến lên kéo Kiều cùng Chu tỉnh lại, lại bị Mạnh Hàn kéo lại. Làm ra thủ thế bảo các nàng chờ đợi, lặng lẽ lôi kéo hai nữ rón ra rón rén ra bên ngoài, chừa gian cho hai người bọn họ trầm tư.


      - Đại nhân, vì cái gì ra?


      Diana thập phần Mạnh Hàn suy nghĩ cái gì, cho nên hỏi lại Mạnh Hàn.


      - nên quấy rầy bọn họ lúc này.


      Mạnh Hàn cười cười, sờ sờ đầu của Diana:


      - Bọn họ giờ thể bị quấy rầy, cho nên đừng cho bất cứ kẻ nào quấy rầy bọn họ.


      Vốn có ý định rời , Mạnh Hàn suy nghĩ chút lại giải thích cho hai nàng, trực tiếp ngồi ở cửa. Có ở đây có bất cứ người nào quấy rầy Kiều cùng Chu.


      Kiều cùng Chu chưa từng có nghĩ tới câu chuyện xưa của đại nhân kể cho bọn họ nghe lại có tác dụng ngờ như vậy, đại nhân kể chuyện xưa còn có tính nhắm vào bọn họ mà kể. Mà ngay cả hai người bọn họ nghe như lưu lạc vào giữa quân đội chém giết lẫn nhau, cũng ngờ rằng ra vũ khí của bọn họ còn có thể vận dụng như vậy, còn có hiệu quả mạnh mẽ như thế.


      Dương Quá cũng tốt, A Phi cũng tốt, Kinh Vô Mệnh cũng tốt, tên của bọn họ nghe hay gì cả. Nhưng mà đại nhân kể phải là tên của bọn họ. truyện copy từ


      Dương Quá luyện kiếm trong hồng thủy, luyện kiếm ở biển cả, trọng kiếm vô phong, đại xảo công, hoành hành thiên hạ, đây là khí khái bực nào? So sánh với câu chuyện của Dương Quá, Chu thậm chí cảm thấy được chút tự ngạo nho của mình, khí lực cùng kiếm pháp căn bản chỉ là tiểu hài tử nghịch kiếm mà thôi.


      Cái loại cảm giác cầm kiếm chém giết trong thiên quân vạn mã kia, kích thích sắc mặt của Chu đỏ bừng lên. Lúc Dương Quá cầm kiếm khí thế trùng thiên Chu bắt đầu nghĩ lại kiếm pháp của mình.


      Thẳng đến nay Chu là thập phần ưa thích cái loại phương thức đường đường chính chính đánh bại địch nhân của mình, đây cũng là phương thức và phong phạm của kỵ sĩ. Nhưng sau khi nghe câu chuyện Thần Điêu Hiệp Lữ của lãnh chúa đại nhân, bỗng nhiên có thêm nhận thức so với trước kia càng thêm sâu sắc. Cũng phải tất cả phương thức chiến đấu phải mặt đối mặt đều là hèn hạ và hạ lưu, cũng phản bội tinh thần của kỵ sĩ.


      Thời điểm chấp niệm ngăn cản nội tâm của bị đánh nát trước mắt ra con đường tươi sáng trước nay chưa từng có được. Giống như trèo lên đỉnh, đứng ở đỉnh của ngọn núi cao bắt đầu nhìn thấy cảnh sắc càng xa hơn. Thời điểm lên phía trước và quay đầu lại bước chân rất xa rồi, con đường tương lai của giống như chinh phục ngọn núi cao vậy.


      Chu lần nữa đắm chìm trong dư vị của Thần Điêu Hiệp Lữ, Kiều ở bên cạnh cũng có nhàn rỗi hơn bao nhiêu.


      Mạnh Hàn thời điểm giảng thuật Thần Điêu Hiệp Lữ Kiều cũng có cảm giác quá lớn. Nhưng cảm thấy trọng kiếm của Dương Quá thích hợp với Chu, nhưng cũng hơn. Nhưng mà nghe Mạnh Hàn kể lại Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm nghe được A Phi và Kinh Vô Mệnh, đột nhiên nội tâm của căng lên như dây đàn.


      Đâm, A Phi cũng tốt, Kinh Vô Mệnh cũng được, kiếm pháp của bọn họ cũng chỉ có , chính là đâm. có chém, có bổ, có gọt, có đoạn, chỉ làm động tác chính là đâm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 190: Đốn ngộ kiếm pháp. (2)



      Chương 190: Đốn ngộ kiếm pháp. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Nhưng mà cũng phải là đâm đơn giản, động tác đâm vốn chỉ đâm về phía trước, nhưng mà bất kể là A Phi hay là Kinh Vô Mệnh, cho dù là hướng nào bọn họ cũng có thể đâm được, cho dù là bộ vị nào cũng đâm trúng.


      Có thể đâm xương sườn dưới, đâm háng dưới, đâm vào tai, đâm cổ họng, đâm vào bụng dưới. Cho dù là bộ vị nào cơ thể của địch nhân cũng có thể đâm. Có thể đâm về phía trước, có thể đâm về phía sau, đâm bên trái hoặc đâm bên phỉ, đâm lên hay đâm xuống dưới, cho dù là phương hướng nào, có thể nhìn thấy hay nhìn thấy đều đâm được.


      Bất kể là A Phi hay Kinh Vô Mệnh, kiếm pháp của bọn họ chỉ tổng kết trong chữ, nhanh. Nhanh đến mức người ta cách nào tưởng tượng được, nhanh đến nổi ai tin tưởng được. Thậm chí nhanh đến mức vô tung vô ảnh. Thực tế làm cho Kiều cảm thấy kinh hãi chính là Kinh Vô Mệnh. Người này cũng thuận tay trái như . Kiếm tay trái của nhanh hơn tay phải, mà bản thân Kiều cũng là người thuận tay trái.


      Chu đắm chìm trong thế giới của Dương Quá, đắm chìm vào trong cổ khí thế hùng hồn cự phách, cổ khí thế này Chu nghe được câu chuyện của lãnh chúa đại nhân càng ngày càng cảm thấy hùng hồn, trong lồng ngực giống như có cổ lực lượng nào đó bị nghẹn cách nào phát tiết ra được, quá khó chịu muốn hét thành tiếng. Nhưng chung quanh dường như có loại khí thế làm cho người ta sởn hết gai ốc, cổ áp lực này áp chế tiếng hét của Chu trong cổ họng phóng thích ra được.


      Kiều cũng có loại cảm thụ này. Trước mắt giống như có thứ gì thể đâm trúng, chỉ cần nghĩ tới là có thể đâm được. Nhưng mà trong cổ của bọn họ như có ngọn núi lớn khí thế bàng bạc áp bách bọn họ phát tiết ra được, điều này làm cho bọn họ cảm thấy thoải mái, chỉ muốn dùng kiếm đâm chém cho nát cái bình chướng ngăn cản bọn họ này.


      Cảm thụ của hai người khác nhau nhưng lại ảnh hưởng tới nhau, khí chất của hai người vốn tương tự khác biệt nhau quá lớn. Sau đó Mạnh Hàn cố ý kiểm tra hai người trong quá trình suy tư trầm mặc cải biến, mà loại cải biến này hai thái cực trái ngược lẫn nhau.


      Khí thế khác nhau càng ngày càng mạnh, giống như ở nơi bé có hai cái khí cầu to lớn càng ngày càng bành trướng. Nhưng cách nào thoát ra được trói buộc để bay lên trời, ở trong căn phòng này càng áp súc và ngưng luyện lại.


      Rốt cục hai cổ khí thế càng ngày càng khác nhau theo thời gian qua dần dần tăng lên tới điểm giới hạn mà căn phòng cách nào áp bức được, trói buộc sắp bị phá vỡ. Chu mạnh mẽ giãy dụa khỏi cảm giác áp lực này, vô cùng thoải mái ngửa mặt lên đỉnh gian phòng hét lớn tiếng, sau đó hai tay nắm chặc chuôi kiếm chém lên cao, giống như muốn trong kiếm đánh tan bầu trời trói buộc .


      Mạnh Hàn ở bên ngoài căn phòng, lúc này trêu đùa hí lộng hai tiểu thị nữ của mình, nghe được Chu hô kinh ngạc đứng lên. Vừa mới đứng vững trong cảm giác có đạo kiếm khí đánh tới.


      đợi Mạnh Hàn kịp phản ứng, trước mặt xuất hai cái ma pháp thuẫn ngăn cản. Mạnh Hàn cũng nhanh chóng kịp phản ứng, nhanh chóng đọc chú ngữ, cơ hồ là trước sau thổ hệ ma pháp thuẫn cũng ngăn cản ở trước mặt của mình.


      Xùy, thanh của dao cắt vải bông vang lên, trước mặt là căn nhà gỗ bị lưỡi kiếm cực lớn chém nát, ra vết kiếm ngấn cắt thành hai nữa.


      Lưỡi kiếm cực lớn khi cắt căn phòng này cũng có ngừng lại, lực lượng vô hình trực tiếp đánh úp về phía Mạnh Hàn. Phốc phốc hai tiếng. Hai cái ma pháp thuẫn của thị nữ trước người Mạnh Hàn lần lượt bị chém nát vụng, kiếm khí ầm ầm. Ma pháp thuẫn trước người của Mạnh Hàn chấn động mạnh giống như sắp bị nghiền nát vậy. Mạnh Hàn động niệm nhanh chóng bổ sung thêm ma lực, trực tiếp ngăn cản cổ kiếm khí đánh tới người của mình.


      Tình cảnh này còn chưa tới hồi kết, thanh giống như tiếng mưa rơi rậm rạp rơi lá chuối xuất ở chung quanh. Cùng lúc với thanh xuất chính là tường gỗ của căn phòng bị cắt đôi xuất vô số vết đục. Giống như trong nháy mắt căn phòng bị vô số kiếm đâm thủng.


      Ngay sau đó trước người Mạnh Hàn xuất thêm hai cái ma pháp thuẫn. Nhưng ma pháp thuẫn lần kết cục giống như lần trước, sau khi thanh phốc phốc vang lên tiêu tán vô tung vô ảnh. Mà thổ hệ ma pháp thuẫn trước mặt của Mạnh Hàn vang lên thanh bị đâm trúng liên tục, chỉ run run rẩy rẩy trước người của Mạnh Hàn.


      - Hai người các ngươi làm gì? Muốn tạo phản sao?


      Mạnh Hàn giận dữ. Chuyện này cần hỏi, nhất định là Kiều cùng Chu làm ra chuyện gì đó rồi. Lĩnh ngộ thử kiếm cũng thành vấn đề, nhưng chẳng lẽ thử kiếm cần cân nhắc người chung quanh hay sao? Demi cùng Diana hai lần bị đánh nát ma pháp thuẫn, cũng phải là bộ dáng đùa giỡn.


      Mạnh Hàn hét lớn tiếng này hai đạo thân ảnh liền trực mở cửa phòng xuất trước mặt Mạnh Hàn, trực tiếp quỳ gối trước mặt của Mạnh Hàn. Mạnh Hàn muốn cái gì đó phía sau hai người vang lên thanh xoẹt xoẹt xoẹt liên tục, ầm căn phòng sụp đổ và bụi mù bay tứ tung.


      - Đại nhân!


      thanh hoảng loạn từ trong miệng của Kiều cùng Chu đồng thời phát ra. Dường như bọn họ cũng ý thức được chuyện gì xảy ra. Cầm kiếm công kích lãnh chúa đại nhân, đặt ở bất cứ nơi nào đều là tội ác tày trời. Nhất là với tư cách kỵ sĩ, công kích lãnh chúa của mình quả thực tội thể xá.


      Thời điểm chờ đợi Mạnh Hàn xử lý Kiều vẫn còn kinh ngạc. thanh phá hư phía sau cũng nghe được vô cùng ràng, nhưng mà cảm nhận ràng ma pháp thuẫn của lãnh chúa đại nhân liên tục đâm sai biệt lắm năm sáu kiếm, nhưng mà cách nào đâm thủng được. Ma pháp của lãnh chúa đại nhân dường như đạt tới mức độ khiến người ta kinh ngạc thôi.


      Nhưng mà những chuyện này Kiều cũng dám . kích của và Chu nghiêm khắc mà chính là công kích lãnh chúa đại nhân. tại phải xem lãnh chúa đại nhân xử lý chuyện này như thế nào.


      - Tại sao chuyện?


      Mạnh Hàn đặt câu hỏi truyền tới, dường như cơn giận còn chưa tiêu.


      - Đại nhân, chúng ta thất thủ, cam nguyện bị phạt.


      Kiều rất thông minh có chống chế mà trực tiếp lĩnh phạt. Chu lúc nào cũng như thiên lôi nghe Kiều sai đâu là đánh đó, câu cũng , lặng lẽ chờ Mạnh Hàn xử lý.


      - Thất thủ?


      Mạnh Hàn nhìn qua hai người, hơn nửa ngày mới ra xử phạt của chính mình:


      - Chẳng lẽ là khống chế được? Về sau mỗi ngày bình thường huấn luyện xong bổ kiếm cũng tốt. Đâm kiếm cũng tốt, tất cả đều gia tăng thêm ngàn lần cho ta.


      Francis Tử tước các hạ thỏa mãn mang theo nhiều hộ vệ quay về. Thuận đường quay về thủ đô công quôc. Ven đường đường qua lãnh địa của quý tộc lớn , nhận được tin tức muốn nịnh nọt hối bồi đều có cơ hội.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 191: Hầu tước phán đoán. (1)



      Chương 191: Hầu tước phán đoán. (1)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Tử tước các hạ căn bản cũng có ý dừng lại chút nào, chờ bọn họ ra nghênh đón chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của đội xe xa xa.


      - Vị Hấp Huyết Quỷ Tử tước này chẳng lẽ đổi tính?


      đám quý tộc lớn nhìn thấy màn quỷ dị này đều cảm thấy giống như hòa thượng tóc mà đòi chảy đầu, Mạnh Hàn bị nhốt tại Hoàng Sa Trấn, trừ Bá Tước đại nhân cùng Francis Tử tước cơ hồ quen biết quý tộc nào khác, căn bản biết Tử tước các hạ "Hung danh" bên ngoài ra sao, nhưng mà bọn người này biết rất ràng, vị trí Tử tước này nổi danh trời cao ba thước cũng phải cạo lần, tại sao có thể buông tha đám quý tộc như bọn họ chứ?


      - Hẳn là Tử tước các hạ đắc tội đại nhân vật nào đó, cho nên trốn chạy để khỏi chết?


      Nhìn thấy thần thái của Tử tước các hạ trước khi xuất phát vội vội vàng vàng, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng tới phương diện này. Sau khi nghe ngóng Tử tước các hạ là từ chỗ nguyền rủa ra ngoài, nhưng mà nơi nào lại chạy tìm phiền toái ình, tới Hoàng Sa Trấn xảo trá được lại còn mất tiền? Cái này là tin tốt với đám quý tộc bọn họ!


      Quý tộc biết mặt vô cùng vui vẻ, mặt nghiêm túc ai những lời này ra khỏi miệng.


      Nhưng có thể làm cho Hấp Huyết Quỷ Tử tước ăn thiệt thòi mà ngậm bồ hòn làm ngọt, trong nội tâm của bọn họ vô cùng vui vẻ Cho dù trước kia thể trái với lương tâm mang quà hiếu kính Tử tước.


      Francis hoàn toàn có ý dừng lại, trong lòng của rất ràng bản thân mình vội vã quay về làm gì, mà ven đường đám lãnh chúa và thành chủ ngờ vực vô căn cứ, cũng quá ràng chính mình thu được bao nhiêu hiếu kính. Nhưng mà so với tiền lời buồng vệ sinh mang lại những thứ quà cáp này đáng nhắc tới.


      - lãnh chúa có thể thu được bao nhiêu hiếu kính chứ, còn đáng cho ta dừng lại thu tiền của bọn chúng.


      Francis nghĩ như vậy cho nên phân phó xa phu của mình tăng thêm tốc độ quay về.


      Lãnh chúa Hoàng Sa Trấn kia rốt cuộc là dạng người gì? Francis đến bây giờ còn suy nghĩ của Mạnh Hàn. Đột nhiên có sinh ý là núi vàng nện vào người, quả thực làm cho Francis đến bây giờ còn thể tin nổi, ngờ bây giờ lại có chuyện tốt từ trời rơi xuống.


      Thị nữ ma pháp sư xinh đẹp dường như cũng cân nhắc tình cảm. Ngồi ở trong ngực Tử tước các hạ hai người cũng có chút động tác thân mật nào với nhau, bộ dáng nhíu mày suy tư.


      - Thiếu gia!


      Vừa về tới cửa thủ đô Francis thể chờ được mà nhảy xuống xe, lôi kéo thị nữ ma pháp của mình vào nhà. đường hạ nhân nhìn thấy hai người đều là cung kính cúi chào, xưng hô tiếng thiếu gia.


      - Cha ta đâu?


      Francis bất chấp chuyện với những người này, trực tiếp xông vào bên trong. Giữ chặt người quản gia ra chào hỏi:


      - Nhanh mang ta tìm .


      - Hầu tước đại nhân đọc sách trong thư phòng.


      Quản gia dám lãnh đạm, vội vàng cho thiếu gia chỗ của Hầu tước đại nhân, sau đó tự mình mang theo thiếu gia cùng với thị nữ của vào thư phòng của Hầu tước đại nhân. Nhưng mà đường quản gia cũng thiếu gia biết xảy ra chuyện gì, biết vì cái gì mà vội vàng như vậy.


      - Phanh!


      đến cửa thư phòng Francis dường như muốn trì hoãn thời gian vào thông báo gì đó, trực tiếp đẩy cửa ra vào trong.


      - Ngươi làm gì?


      thanh của Hầu tước điện hạ từ trong thư phòng truyền tới, tràn ngập cổ khí thế giận tự uy.


      - Phụ thân, ta có lời với ngươi


      Francis trực tiếp tiến lên, quan tâm có hai cao thủ ngăn cản mình tiến vào trong phòng.


      Nhìn thấy gương mặt của Francis chăm chú như vậy Hầu tước có chút ngoài ý muốn. Con mình là mặt hàng gì vô cùng ràng. Nhưng mà con của được quốc vương và vương hậu ưa thích, mỗi lần cắt cử ít công tác đầy chất béo nhưng ảnh hưởng tới toàn cục cho . Ví dụ như lần này, cất cử làm quan tuần kiểm thị sát công quốc, thực tế chính là cho ra ngoài phóng túng hồi. Đương nhiên chuyện này quan hệ tới thế lực gia tộc của Hầu tước điện hạ


      - Như thế nào? Vội vã chạy về là sao? Thời gian ngắn như vậy chẳng lẽ ngươi dò xét lãnh thổ vòng rồi à?


      Hầu tước đại nhân nhàng phất phất tay, ý bảo hai tên cao thủ ngăn cản Francis tránh ra, kỳ quái hỏi.


      Tuy con của mình phải người làm việc đàng hoàng. Nhưng cũng phải là quần là áo lượt sinh chuyện đâu. Nếu cũng được quốc vương cùng vương hậu ưa thích. Tuần kiểm vương quốc là công việc béo bở, nhưng lại là nhiệm vụ lớn , hoàn thành nhiệm vụ mà trở lại là chuyện hay.


      - Phụ thân, ta lần này ra ngoài ta phát cọc đại sinh ý.


      Francis cũng có ý định giữ bí mật với cha của mình, lớn tiếng ra. Ngược lại Hầu tước đại nhân nghe xong trầm ổn phất phất tay, cai thủ hai bên nhanh chóng biến mất khỏi phòng.


      - Đại sinh ý? Nhiều đến bao nhiêu?


      Hầu tước đại nhân cười tủm tỉm nhìn qua con mình, con của mình biết cách làm buông bán đây là chuyện tốt. Mặc kệ ý định của có thể thành hay , có đáng giá làm hay .


      - Rất lớn, tất cả quý tộc đều cần thứ này.


      Mặt mũi của Francis tràn đầy đắc ý, đem đồ vật mà mình nhìn thấy ở Hoàng Sa Trấn miêu tả lần. chút cũng có bỏ sót, thậm chí ngay cả kinh nghiệm và phán đoán của đội trưởng hộ vệ cũng ra.


      - Ý của ngươi là nhiệm vụ tuần kiểm vương quốc lần này mới tới Hoàng Sa Trấn, chẳng những có thu được hiếu kính của bọn họ ngược lại còn đem hơn ngàn kim tệ ngươi thu được ven đường bỏ lại ở Hoàng Sa Trấn? xem tại


      Hầu tước đại nhân giống như cười mà phải cười nhìn qua Francis, trêu ghẹo hỏi:


      - Đây cũng phải là tác phong của ngươi nha, Francis. Hấp Huyết Quỷ trong truyền thuyết dường như phải ngươi.


      - , cha. Ngươi có có tự mình nhìn thấy, đây tuyệt đối là đại sinh ý.


      Francis có chút sốt ruột, và Hầu tước đại nhân thương lượng cũng phải loại chuyện này.


      - Ta hiểu ý của ngươi.


      Hầu tước đại nhân cũng có gấp gáp như Francis vậy, chậm rãi hỏi:


      - Nhưng mà ngươi thành lập quan hệ hợp tác, như vậy cũng cần nóng nảy như giờ, đúng ?


      - Vâng, phụ thân.


      Francis hiểu ý của Hầu tước đại nhân cho nên lập tức cúi đầu nhận sai. Với tư cách quý tộc, thể mất phong độ như vậy, cho dù là chuyện sốt ruột.


      - Tốt, ngươi bây giờ cẩn thận cho ta nghe thứ đồ vật nhìn thấy ở Hoàng Sa Trấn.


      Hầu tước đại nhân nhìn qua Francis an tĩnh lại, lúc này mới bắt đầu nghiêm túc bàn luận vấn đề:


      - Nhất là Nam tước lãnh chúa kia, ngươi phải tất cả cho ta biết. Ta rất muốn biết vì cái gì học viện ma pháp Đại Ma Pháp Sư lại cảm thấy hưng thú với phế vật ma pháp bị đuổi ra khỏi học viện.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 192: Hầu tước phán đoán. (2)



      Chương 192: Hầu tước phán đoán. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      - Phế vật?


      Francis khẽ giật mình, quay đầu nhìn qua tiểu thị nữ ma pháp xinh đẹp bên cạnh của mình, thấy nàng mỉm cười, cười khổ nhìn qua cha của mình:


      - Cha à, là gia hỏa có thể thuấn phát ba cái ma pháp thuẫn đấy, người như vậy tại sao có thể là phế vật?


      - Thuấn phát ma pháp?


      Con mắt Hầu tước đại nhân sáng ngời, hô hấp cũng dồn dập hơn:


      - Rốt cuộc là chuyện gì, cho ta nghe nào.


      Francis lần này trực tiếp gọi đội trưởng hộ vệ của mình vào trong phòng. Bảo cho là người trong cuộc kể chuyện phát sinh lần đó. Rất nhanh đội trưởng hộ vệ xuất trong thư phòng của Hầu tước đại nhân, đem tình cảnh lúc đó kể tỉ mỉ, cũng ra phán đoán của mình.


      - Ngươi xác định đó là thuấn phát ma pháp?


      Hầu tước đại nhân lần này đặt câu hỏi lại nhìn qua thị nữ xinh đẹp bên người Francis, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, còn vui đùa như trước nữa.


      - Vâng, đại nhân.


      Ma pháp sư xinh đẹp giờ phút này chút cũng có biểu lộ mị hoặc gì, thập phần cung kính, trả lời nhanh chóng.


      - Ma pháp sủng vật có thể cách ma pháp sư bao xa?


      Sau khi trầm ngâm lát Hầu tước đại nhân đột nhiên hỏi câu này.


      - thể quá xa.


      Ma pháp sư xinh đẹp cách nào xác định được khoảng cách, chỉ có thể trả lời như vậy. Ma pháp sủng vật của chính ta cũng ở trong xe khi nàng và thiếu gia ở cùng chỗ, người khác ngược lại có nhìn thấy.


      - Như vậy các ngươi có thấy ma pháp sủng vật của hay ?


      Hầu tước đại nhân đặt vấn đề trọng tâm của câu chuyện, chỉ cần có thể trả lời có thể xác định nhiều chuyện.


      - !


      Lần này ba người cùng đồng thời trả lời, cùng lắc đầu. Tử tước các hạ, thị nữ ma pháp sư xinh đẹp cùng với đội trưởng hộ vệ, ba người đều có nhìn thấy ma pháp sủng vật của Mạnh Hàn.


      - Thuấn phát ma phap. Có khả năng này hay sao?


      Hầu tước đại nhân lại hỏi câu:


      - Ma pháp trượng của có khả năng ?


      - Ma pháp trượng của hình như chỉ là nhánh cây mà thôi.


      Francis vội vàng trả lời, dường như rất quan tâm tu vi ma pháp của Mạnh Hàn.


      - Nhánh cây?


      Con mắt Hầu tước đại nhân sáng lên lần nữa:


      - Là loại cành cây gì? Lucy, ngươi .


      có muốn Francis trả lời, mà lựa chọn thị nữ ma pháp sư xinh đẹp.


      - Thoạt nhìn rất bình thường, dường như mới bẻ cây xuống.


      Ma pháp sư Lucy vội vàng suy nghĩ rồi trả lời. Sau đó mặt lộ ra thần sắc mê hoặc.


      - Thế nhưng mà liên tục vài ngày thoạt nhìn nó cũng giống như vậy, có chút khác với các nhánh cây khác.


      - Có phải xanh tươi như lá cây, toàn thân là màu xanh biếc đúng ?


      Hầu tước đại nhân nghe như thế thân thể đứng bật dậy, thân thể hơi nghiêng về phía trước nhìn qua Lucy ma pháp sư.


      - Vâng, đại nhân.


      Lucy ngẫm lại đúng là như thế, mau chóng trả lời.


      - Đó là nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ!


      Hầu tước đại nhân lập tức đứng thẳng thân thể:


      - Nhánh cây thánh thụ của Tinh linh tộc.


      Đối mặt với những người trước mặt Hầu tước đại nhân chút cũng có giấu diếm, qua lại trong thư phòng vài bước:


      - Trách được lần trước có thể đưa ra bán đấu giá gần hai chục thanh vũ khí của Tinh linh tộc, quả nhiên có quan hệ với Tinh linh tộc.


      Nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ? Cho dù là Francis Tử tước biết ma pháp cũng biết Sinh Mệnh Chi Thụ của Tinh linh tộc là cái gì, càng cần phải ma pháp sư Lucy xinh đẹp.


      - phải chứ?


      Francis trợn mắt há hốc mồm, ngờ cái địa phương xiêu vẹo có cái gì đáng giá kia tùy tiện lấy ra mấy đồ vật cũng có giá trị liên thành như vậy.


      Lucy ma pháp sư dùng bàn tay ngọc che cái miệng của mình lại, vẻ mặt thể tưởng tượng nổi. Nếu phải người lời này là Hầu tước đại nhân chừng nàng lên tiếng nghi vấn. Bởi vì chuyện này quá mức tưởng tượng nổi, tiểu Nam tước lãnh chúa thậm chí ngay cả ma pháp củi mục thí luyện ma pháp thông qua, tay cầm lấy báu vật vô giá trong truyền thuyết.


      - Đúng vậy, nhất định là thế.


      Hầu tước đại nhân bước chân ngừng qua lại, trong miệng ngừng lầm bầm:


      - Trừ Sinh Mệnh Chi Thụ còn có nhánh cây nào hái xuông trong thời gian dài vẫn còn xanh tươi hay sao? Ta được lập tức báo cáo quốc vương bệ hạ!


      xong Hầu tước đại nhân quay người ra ngoài cửa.


      Vừa hai bước Hầu tước đại nhân bước chân dừng lại, dường như nghĩ tới chuyện trọng yếu gì đó, trầm mặc hồi trực tiếp trở về chỗ ngồi của mình, sau đó ngồi xuống.


      - Phụ thân?


      Francis xem cha mình vài bước rồi quay lại, chuyện gì xảy ra, nghi hoặc hỏi.


      - Francis, Lucy, chuyện này nên với bất cứ kẻ nào.


      Hầu tước đại nhân thập phần chăm chú dặn dò con mình và thiếp thân ma pháp thị nữ.


      - Vì cái gì?


      Francis càng hiểu , ngay cả Lucy cũng lâm vào trong sương mù, biết Hầu tước đại nhân trong hồ lô bán thuốc gì.


      - Đại công tước bệ hạ lão rất nhanh chọn lựa người thừa kế công quốc của mình.


      Hầu tước đại nhân cũng giấu diếm con của mình và thị nữ bên cạnh, đem thứ mình cân nhắc thẳng ra:


      - Đại Công Tước có hai điện hạ, trước mắt mà phải là người thừa kế thích hợp. Nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ có thể chậm rãi làm thân thể của bệ hạ khỏe mạnh hơn, chúng ta thể cho thời gian và hy vọng.


      - Thế nhưng mà, phụ thân!


      Francis chưa từng có nghĩ tới cha mình lại ra những lời như vậy, nhất thời có chút sốt ruột:


      - Bất kể thế nào Đại Công Tước bệ hạ vô cùng tồi với ta, chúng ta như vậy có phải quá phù hợp ?


      - Sở dĩ đối với ngươi tệ đó là vì muốn lôi kéo ta.


      Hầu tước đại nhân nhàng hừ tiếng:


      - Cũng phải cảm thấy ngươi có nhiều trợ giúp lớn với , còn hai vị điện hạ tùy tiện người nào kế vị Đại Công Tước cần phải nhìn sắc mặt của ta làm việc. Nếu để cho Đại Công Tước bệ hạ biết nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ chừng có cơ hội tốt như thế.


      Francis chỉ hơi quần là áo lượt mà thôi, nhưng cũng phải người ngu, huống chi từ sống trong dạng hoàn cảnh này mưa dâm thấm đất, cho dù là đầu gỗ cũng được phân tranh trong giới quý tộc. Hầu tước đại nhân vừa giải thích như vậy Francis lập tức ý thức được dụng ý của cha mình.


      Lucy nhìn qua hai người già trẻ trước mặt này, dường như có hoàn toàn nghe ý của hai người bọn họ, từ đầu tới đuôi đều thập phần nghi hoặc. Đối với chuyện này Hầu tước đại nhân chỉ nhàng cười cười, cái gì. biết tâm tư của nữ ma pháp sư này, nếu nàng tỏ vẻ Hầu tước đại nhân cũng có bắt buộc nàng.


      - Francis, đối với Antonio, sau này ngươi đối đãi với nên khách khí chút.


      Hầu tước đại nhân lời thấm thía dặn dò con của mình:


      - Cũng cần quá mức thân mật, nhưng được dùng ánh mắt với người bình thường đối đãi với . tay có nhánh cây Sinh Mệnh Chi Thụ, cho dù sau này cầu giúp ngươi phát tài, thời khắc mấu chốt cũng có thể cứu ngươi mạng đấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :