Thiên Hạ Vô Song - Nhâm Oán (1168C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153: ngày kỳ tích. (2)



      Chương 153: ngày kỳ tích. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Trong vòng đêm thôn trấn bình thường có được tường thành còn là địa phương nữa, bởi vì tòa thành này được trang bị tận răng. Bên ngoài thành có nhiều rãnh sâu, bên ngoài rãnh sâu là hai hàng cản mã. Bởi vì kịp che dấu rãnh sâu cho nên bất đắc dĩ dùng hai hàng cản mã ngăn tầm mắt của sa đạo lại, nếu như bọn chúng nhảy qua hàng cảm mã đầu tiên theo quán tính tiếp tục công kích, ở giữa Mạnh Hàn tính toán rồi, nếu như nhảy qua hàng cản mã đầu tiên phát ổn muốn quay đầu lại vô cùng bất tiện, đây chính là thời cơ của cung tiễn thủ.


      giờ Mạnh Hàn hận nhất chính là cung tiễn thủ quá ít, nếu mỗi người bộ cung tiễn đứng tường thành. Quản khỉ gió có bao nhiêu sa đạo tới, phải hơn trăm người sao? Mười người bắn cũng đủ biến bọn chúng thành con nhím rồi.


      Về phần những vũng hố hãm mã bé ngoài kia càng cần nhiều lời. Những hố này nông có sâu có, có lớn có , nhưng mà thời điểm này ai mà truy cứu chúng có bao nhiêu cái hợp chất lượng chứ? Đối với kỵ binh mà chỉ cần ám toán được ngựa những người khác cũng dám chạy loạn loại địa hình này, sa đạo có tốc độ sao được gọi là sa đạo nhanh như gió?


      - Ân, hiệu suất tệ.


      Howard đại sư sau khi chế tạo xong đồ cho Tinh linh tộc cũng có rời theo bọn họ, vẫn còn ở lại thị trấn. phương diện muốn dạy huynh đệ Edward cùng Edwin kỹ thuật rèn của Ải nhân tộc, một phương diện khác chính là hy vọng trao đổi nhiền hơn với Mạnh Hàn, nhìn qua Mạnh Hàn còn có đồ gì đáng giá cho học hay . Đương nhiên cũng nhận được tin tức rồi, tại đứng cùng chỗ với Mạnh Hàn nhìn qua bên ngoài tòa thành, ngừng tán thưởng.


      Ải nhân tộc là chủng tộc rèn rất ưu tú, rèn nhiều nhất là binh khí tự nhiên biết dạng binh khí nào trong chiến tranh là hữu dụng nhất. Nhưng nhìn thấy mấy chủ ý đơn giản của Mạnh Hàn cho dù là Howard đại sư kiên thức rộng rãi cũng phải há hốc mồm.


      - Ngươi học quân từ kẻ nào vậy?


      Ải nhân đại sư kịp phản ứng hỏi ra vấn đề đầu tiên này. tuyệt tin Mạnh Hàn có người chỉ điểm có thể xếp đặt thiết kế ra những binh khí sắc bén khiến kỵ binh phải sợ hãi này.


      Mạnh Hàn lắc đầu, lúc trước chỉ là ma pháp học đồ, làm sao có thời gian học quân cơ chứ.


      - Chẳng lẽ ngươi có cừu oán với kỵ binh hay sao?


      Nhìn thấy Mạnh Hàn trả lời Ải nhân đại sư có tin tưởng, nghe được câu trả lời là đột nhiên suy nghĩ ra của Mạnh Hàn dở khóc dở cười.


      Lãnh chúa đại nhân chẳng lẽ giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ cho Ải nhân đại sư biết là những kiến thức này biết trong xã hội khoa học phát đạt sao, những thứ học được chính là kỳ tích của thế giới này, nhưng mà những thứ này phải thường thức của thế giới kia sao? Làm sao có thể? Lãnh chúa đại nhân tình nguyện làm cho Ải nhân đại sư cảm giác mình là kỳ tài ngút trời, mặc dù có chút vô sỉ nhưng mà muốn tiết lộ bí mật của bản thân.


      - Xem ra cần ta hỗ trợ cái gì, ngươi có thể ứng phó tốt rồi! Bản thân ngươi có việc, ta phải về chỉ điểm hai tiểu tử kia rồi.


      theo Mạnh Hàn chạy vòng Ải nhân đại sư chỉ được câu kia, lúc này trực tiếp về tác phường chỉ điểm huynh đệ Ải nhân. Nhưng mà chỉ điểm cho bọn họ là kỹ thuật Ải nhân cấp bậc đại sư, cũng phải là có thể làm được, còn cần kiểm nghiệm thực tế nữa.


      Mạnh Hàn cũng có quá nhiều suy nghĩ với Ải nhân đại sư, trong mắt của đại sư Ải nhân cũng phải là nhân viên chiến đấu, mà là nhân viên nghiên cứu khoa học, cho dù là ở thế giới kia nhân viên nghiên cứu khoa học cũng là đối tượng được bảo hộ, làm sao bắt họ ra chiến trường được chứ.


      Nhìn qua kỳ tích ra trong vòng ngày đêm, trong nội tâm Mạnh Hàn cũng vô cùng tự hào. Cao thấp lòng cộng đồng ngăn địch, chính là tình hình trước mặt này. Mạnh Hàn thậm chí có chút ít chờ mong sa đạo tới nhanh.


      Ai cũng nghĩ tới trong ngày đêm ngắn ngủi Hoàng Sa Trấn hoang vu lại mọc lên tòa thành kỳ tích như vậy. Tuy rất nhiều chỗ nhìn qua vô cùng đơn sơ, thậm chí phạt chặt đại thụ xuống cũng hoàn chỉnh, nhưng mà đây chính là tòa thành, tòa thành dùng để ngăn địch.


      Mỗi ngày đều có dong binh từ trong sa mạc quay về Hoàng Sa Trấn, cũng có dong binh từ trong trấn ra ngoài, nhưng mà lần này các dong binh về toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm. Lúc nào Hoàng Sa Trấn xuất tòa thành thế này?


      Những dong binh này còn chưa biết được tin tức có sa đạo sắp tấn công, nếu bọn họ chắc chắn dám quay về. Nhưng mà sau khi quay về nhìn thấy màn này vẫn khỏi tin tưởng nhiều hơn với Hoàng Sa Trấn, cho dù sa đạo giết tới có quan hệ gì?


      Gavin cùng Kiều rốt cuộc cũng nhận được tin tức sa đạo nhanh đến biên giới sa mạc rồi. Nhiều nhất là thời gian nửa ngày bọn chúng giết tới Hoàng Sa Trấn. Nhưng mà hai người truyền tin tức cũng vội vã quay về, vẫn giám thị như trước.


      Sa đạo đến nhanh. Mạnh Hàn nhận được tin tức thông tri của Kiều cùng Chu, sau đó ra mệnh lênh chuẩn bị trạng thái chiến tranh.


      Lúc trước nghiên cứu kế hoạch chiến đấu hoàn chỉnh, khi tiến vào chiến đấu với sa đạo tất cả người già yếu toàn bộ đều phải trốn trong trấn, có việc gì ai cũng được ra. Thanh tráng niên toàn bộ đều lên tường thành lượt, có phát vũ khí mà là dùng côn gỗ cứng rắn vót nhọn đầu, tất cả mọi người chuẩn bị chiến tranh tốt.


      - Đại nhân, ta vẫn còn có chút lo lắng!


      Kiều nhìn qua đám ô hợp chưa từng được huấn luyện kia nhịn được lén lút nhìn Mạnh Hàn câu.


      - Như thế nào?


      Mạnh Hàn nghe Kiều vào thời điểm sắp chiến đấu lại ra câu này vô cùng bất mãn, nhưng mà đại chiến sắp tới cũng có biểu ra ngoài. Mạnh Hàn phát chính mình từ khi đảm nhiệm chức vị lãnh chúa đạin nhân thậm chí Băng Tâm quyết cũng cần tu luyện vẫn có thể khống chế cảm xúc của mình tốt.


      - Những người kia chưa từng trải qua huấn luyện, tại dựa vào bọn họ đứng ở tường thành thế này, nếu như khi chiến bất lực bọn họ làm đám người sụp đổ đầu tiên.


      Kiều vào lúc này ra phán đoán của bản thân.


      - Nếu bọn họ sụp đổ hậu quả thiết tưởng chịu nổi.


      - nghiêm trọng như vậy.


      Mạnh Hàn cười cười:


      - Chúng ta bây giờ là chiến tranh, nhưng mà đối phó hơn trăm sa đạo có thể gọi là chiến tranh sao?


      Kỳ đó căn bản thể xem như chiến tranh, chỉ là tiểu ma sát giữa bọn cướp và những người bảo vệ gia viên của mình. Chỉ có điều Mạnh Hàn vào lúc xây thành trì làm ra chút thủ đoạn lộ ra vẻ long trọng quá mức mà thôi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 154: Động viên trước khi chiến đấu.



      Chương 154: Động viên trước khi chiến đấu.


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Mạnh Hàn lời này cũng làm Kiều cảm thấy buồn cười, nhưng làmà cũng có nghĩa là Kiều yên tâm với sức chiến đấu của những người kia, thời điểm phối hợp tận khả năng cho bọn đứng nhiều người cùng nhau, thời điểm cảnh giới như thế cũng có tác dụng hù dọa người khác.


      - Để cho ta tới!


      Mạnh Hàn nhìn ra lo lắng của Kiều, cũng nhìn ra ý đồ của khi phân công người ta đảm nhiệm vị trí, đợi đến lúc Kiều làm xong tất cả Mạnh Hàn lúc này mới lên phía trước, vỗ nhè vai của Kiều ý bảo lui xuống.


      Đối với động tác thân mật này của Mạnh Hàn Kiều Y vẫn có chút quen lắm, có lẽ do nguyên nhân vào lúc nào cũng cảnh giác nên Mạnh Hàn có nhiều chú ý, chỉ đứng tường thành xuất trước mặt của mọi người.


      - Các con dân của ta!


      Mạnh Hàn lớn tiếng ngửa đầu nhìn qua đám dân chúng phía dưới ra thân phận lãnh chúa của mình, sau khi lực chú ý của mọi người đều tập trung qua Mạnh Hàn mới tiếp tục mở miệng.


      - Các ngươi có người là ở nơi đây, có người vừa mới tới đây, có lẽ mọi người rất nhiều người cũng biết sa đạo là những kẻ nào. Ta ọi người biết!


      Mạnh Hàn lần đầu tiên tiến hành loại diễn thuyết trước khi chiến tranh này, cảm giác có chút hơi ngượng ngạo.


      - Sa đạo là đám cường đạo, còn là đám sát nhân cuồng! Trong sa mạc gặp được sa đạo chỉ có hai con đường có thể !


      Mạnh Hàn trầm mặc hồi chờ mọi người tiêu hóa được những lời trước đó của , đồng thời cũng ọi người thời gian lựa chọn:


      - con đường là ngoan ngoãn cái gì cũng làm, để khi sa đạo cướp bóc xong là chém giết bản thân; con đường khác chính là cầm lấy vũ khí chém giết với sa đạo phen.


      - Hoặc là có những thương đội của thế lực lớn có thể đánh lui sa đạo, nhưng mà loại khả năng này cực kỳ bé, sa đạo tung hoành nhiều năm như vậy chưa từng bị tiêu diệt qua. xem tại


      Lời này vừa ra ở phía dưới bắt đầu có người nghị luận nhao nhao, giống như bị những lời khoa trương của Mạnh Hàn làm tâm thần dao động.


      Kiều ở phía sau lo lắng suông, nhưng lại biết có nên kéo lãnh chúa đại nhân xuống hay . sao có thể sa đạo như vậy được, đây phải là tiêu diệt lòng tin vưa có được của mọi người hay sao? Bởi như vậy khí diễm của sa đạo càng hung hăng càn quấy, dựa vào những đám ô hợp này có thể đối kháng được hay sao?


      - Chúng ta bây giờ cũng có hai lựa chọn!


      Mạnh Hàn nhìn thấy hào khí tăng tới mức cần, rốt cục tiếp tục mở miệng:


      - là ngoan ngoãn duỗi cổ ra, để cho sa đạo cần tốn sức chém đầu của chúng ta xuống, sau đó tùy ý cho sa đạo đem gia viên của chúng ta hủy diệt trong chốc lát, đem người nhà của chúng ta tàn sát còn. Hoặc là vận khí tốt có ít mỹ nữ xinh đẹp có thể làm cho bọn chúng vừa ý, bảo trụ được mạng, tùy ý cho sa đạo chà đạp! lựa chọn khác...


      - Cầm lấy vũ khí trong tay, chúng ta đứng tường thành chống lại kẻ nào dám xâm phạm gia viên của chúng ta, toàn bộ giết sạch! Làm cho bọn chúng biết được người của Hoàng Sa Trấn chúng ta cũng phải dễ khi dễ. Làm cho những kẻ dám đánh chủ ý lên chúng ta, muốn tiêu diệt gia viên của chúng ta phải trả cái giá cực lớn vì dám xâm phạm chúng ta!


      - Là ngoan ngoãn cho sa đạo giết hay là vì cha mẹ vợ con gia viên già trẻ cầm lấy vũ khí phản kháng, chính các ngươi lựa chọn!


      Mạnh Hàn ra lời như giống như chuông sớm trống chiều, trực tiếp gõ tỉnh những kẻ còn có may mắn trong lòng:


      - cho ta biết, chúng ta chiến đấu hay nên đầu hàng?


      - Chiến đấu! Chiến đấu!


      Dân chúng bị những lời của Mạnh Hàn kích thích sâu, thời điểm này tất cả mọi người chỉ còn biết có chiến đấu mà thôi!


      - Tốt! Cầm lấy vũ khí, là đàn ông nên lên tường thành, dựa theo Kiều thống lĩnh vừa mới phân công, bảo vệ gia viên!


      Tình cảm quần chúng xúc động cần Mạnh Hàn thêm cái gì, nhưng Mạnh Hàn cũng nhắc nhở câu cuối cùng:


      - Thời điểm đối mặt với sa đạo nên nghĩ tới sau lưng chúng ta còn có gia viên vợ con cha mẹ, nên làm như thế nào mọi người nên nghĩ .


      - Chiến đấu!


      Lúc này thanh sôi sục vang lên, vang vọng khắp Hoàng Sa Trấn.


      Mạnh Hàn thoả mãn gật gật đầu, sau đó rời khỏi tường thành quay người nhìn qua Kiều cùng Chu:


      - Giao cho các ngươi.


      - Vâng, đại nhân!


      Mạnh Hàn hồi còn có tác dụng hơn huấn luyện chiến đấu nhiều lắm, tại Kiều cùng Chu cần lo lắng những người này đối mặt với sa đạo mà lui tán nữa. con người khi bị ép tới đường cùng, khi biết mình đường thối lui ý chí muốn sống bạo phát, tuyệt đối thể khinh thường.


      Hoàng Sa Trấn vừa mới chuẩn bị lâu sa đạo cũng tới biên giới sa mạc rồi. Bọn chúng có cưỡi ngựa nên tốc độ rất nhanh, tin tưởng chỉ cần qua lát đuổi tới Hoàng Sa Trấn. Nhưng mà huynh đệ Gavin truyền tin tức về, sa đạo tại biên giới sa mạc bắt đầu nghỉ ngơi, xem ra có ý định nghỉ ngơi dưỡng sức xong sau đó nhất cổ tác khí xông vào trong trấn.


      - Đến đây !


      Mạnh Hàn xoa bóp tính mạng pháp trượng trong tay của mình, thầm vang vọng trong nội tâm. Đây là tràng diện lớn đầu tiên gặp phải khi tới thế giới này, cho dù là người của hai thế giới nhưng Mạnh Hàn vẫn có chút khẩn trương lên.


      Vạt áo sau lưng bị người ta giật , sau đó hai thân ảnh quen thuộc xuất bên người. Mạnh Hàn quay đầu nhìn lại là Demi cùng Diana hai tiểu thị nữ, nhìn thấy các nàng xuất Mạnh Hàn nhịn được giận dữ:


      - Các ngươi lên đây làm cái gì? Sắp chiến đấu rồi, trở về!


      Trước khi động viên Mạnh Hàn bảo Grace cùng Elyse đem người già yếu mang vào trong phòng của thôn trấn, tại hai nữ lại vụng trộm chạy tới nơi này làm sao có thể khiến Mạnh Hàn lo lắng tức giận được chứ?


      - Đại nhân!


      Hai tiểu thị nữ vẫn gì, ở bên khác có thanh của Grace cùng Elyse vang lên. Nghe được thanh này Mạnh Hàn nhịn đau được khổ sở vỗ ót của mình.


      - Grace, Elyse, các ngươi lúc nào nghe lời ta như vậy? Trở về, quay trở về phủ lãnh chúa, nơi đó an toàn.


      - , đại nhân!


      thanh của Grace mang theo ngữ khí cự tuyệt.


      - Đại nhân, chúng ta làm sao thể nấp được chứ, đại nhân chiến đấu mà chúng ta an ổn trốn trong phủ lãnh chúa là được, chúng ta muốn theo đại nhân!


      - Các ngươi giúp được gì.


      Mạnh Hàn chỉ có thể tận tình khuyên bảo, hiểu được tâm ý của các nàng là tốt, nhưng lại đồng ý với cách làm của các nàng:


      - Nơi này sắp có chiến đấu, các ngươi chỉ là vướng bận.


      Vừa xong câu này Mạnh Hàn cũng nhìn thấy sắc mặt của hai nữ quản gia và hai thị nữ biến thành khó nhìn, nhất thời hiểu được mình sai, chỉ có thể buông tư thái, kiên nhẫn giải thích với các nàng:


      - Nơi này sắp có chiến đấu, các ngươi giúp được cái gì. Nếu như các ngươi muốn giúp đỡ nên trấn an gia thuộc sợ hãi của những người chiến đấu kia , các nàng quyết thể loạn. khi bọn họ sợ hãi hô to và chạy loạn tạo thành sĩ khí sa sút cho bên ta. Các ngươi nên giúp ta trông coi bọn họ .

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Sa đạo công thành. (1)



      Chương 155: Sa đạo công thành. (1)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      - Vâng, đại nhân!


      Thấy Mạnh Hàn an bài công việc cho bọn họ, Grace cùng Elyse phi thường cao hứng, đáp ứng tiếng rồi kích động lao xuống dưới tường thành, nhanh chóng tiến vào trong đoàn người bên dưới.


      - Tại sao các ngươi còn ở lại nơi này?


      Mạnh Hàn đưa mắt nhìn qua Grace cùng Elyse rời , quay người lại phát Demi cùng Diana còn đứng tại nguyên chỗ, nhịn được giật mình:


      - Nhanh , giúp Grace cùng Elyse !


      - , đại nhân, chúng ta là thiếp thân thị nữ phải ở bên cạnh của đại nhân.


      Gương mặt nhắn của Demi nghiêm lại, sốt ruột mà cự tuyệt lời của , bộ dáng tuyệt đối muốn rời . Diana ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý với tỷ tỷ của mình.


      - Hồ đồ!


      Mạnh Hàn lần này sốt ruột rồi. Hai tiểu nữ hài có thể làm gì, đây phải thêm phiền sao? muốn mạnh mẽ đuổi các nàng xuống Kiều lại hô to tiếng:


      - Đại nhân, sa đạo đến!


      Mạnh Hàn nghe xong cũng bất chấp Demi cùng Diana, chỉ có thể dặn dò tiếng:


      - Ở cùng với ta, ngàn vạn lần chớ có chạy loạn, nếu sợ hãi nằm rạp xuống đất che lỗ tai lại.


      Ở biên giới sa mạc nhấc lên hồi bụi mù. Nhanh chóng chạy về hướng thôn trấn. Khoảng cách còn có chút xa nhìn được ràng lắm, nhưng mà rất ràng đây phải là bụi mù của hai người có thể làm được, nhất định là có ít người tụ tập cùng chỗ tốc độ nhanh, là cưỡi tọa kỵ.


      - Đây chính là sa đạo sao?


      Kỳ quái là tới giờ khắc này rốt cục đối mặt sa đạo trong nội tâm Mạnh Hàn còn chút khẩn trương nào cả. Có lẽ là thường xuyên đối mặt với đại nhân vật của Tinh linh tộc cho nên rèn luyện tố chấp tâm lý tốt sao? Nhìn qua đám người mặc quần áo rách tung tóe, sa đạo vung vẩy binh khí chạy tới, đột nhiên Mạnh Hàn xuất ý nghĩ vớ vẩn trong đầu của mình:


      - Xem ra sinh hoạt cường đạo cũng phải rất thoải mái a, ăn mặc giống như ăn mày thế kia đúng là có tiền đồ!


      Khác với Mạnh Hàn lúc này nghĩ ngợi lung tung, Kiều cùng Chu bắt đầu lớn tuyến khuyên bảo mọi người:


      - nên hoảng sợ, bọn chúng ít người hơn nữa xông lên được! Nắm chặt vũ khí núp ở mặt sau tường thành, cẩn thận cung tiễn của sa đạo.


      Lúc nhắc nhở Kiều cũng quên tới bên người của Mạnh Hàn. Cẩn thận kéo tới cái lỗ châu mai được làm đơn giản. Nhìn thấy sau lưng của Mạnh Hàn còn có hai tiểu nha đầu, Kiều cũng chỉ cau mày, cái gì cũng có nhiều lời. Vừa rồi Mạnh Hàn cũng có nghe được, đây phải chủ ý của Mạnh Hàn, cũng có biện pháp trách cứ Mạnh Hàn.


      - Đến rồi!


      Kiều cẩn thận nhìn chằm chằm vào đám sa đạo trước mặt, trong miệng giọng lẩm bẩm.


      - Lập tức cho chúng biết lợi hại của vũng hố hãm mã!


      Mạnh Hàn thò đầu nhìn ra xa xa.


      ngờ sa đạo còn cách xa vũng hố hãm mã liền dừng lại. Đoán chừng là đột nhiên nhìn thấy tòa thành lộ ra vẻ khiếp sợ. Chuyện này cũng khó trách, ngay cả người trong Hoàng Sa Trấn cũng cảm thấy đây chính là kỳ tích, sa đạo có tâm tư như thế tự nhiên cũng là quá bình thường.


      Mấy kỵ binh sa đạo nhanh chóng chạy qua hai bên, còn đại đội nhân mã còn đứng nguyên tại chỗ, lẳng lặng chờ. Mấy kỵ binh kia là thám tử xem xét, đại khái là nhìn ở chung quanh xem cái tòa thành này có nhược điểm để lợi dụng hay !


      Khoảng cách xa Mạnh Hàn có thể nhìn nhân số đại khái của bên kia. Khác với những tin tức mà dong binh đưa tới, sa đạo tới lần này cũng hơn hai trăm người, so với bọn họ đoán chừng còn nhiều hơn gấp hai.


      - Kiều, nhiều người hơn có vấn đề gì ?


      Mạnh Hàn dùng bả vai dựa vào người của Kiều, Kiều dường như bị kinh hãi. Thân thể khẽ run rẩy, thiếu chút nữa thoát ra. Nhưng mà vẫn cưỡng ép nhịn xuống, quay đầu nhìn qua Mạnh Hàn:


      - Đại nhân, bọn họ biết khó mà lui tốt sao?


      - tốt!


      Mạnh Hàn nhìn chăm chú lên đám sa đạo cách đó xa, lắc đầu:


      - Ta muốn chỉ làm bọn chúng biết khó mà lui, ta còn muốn về sau những kẻ đánh chủ ý lên Hoàng Sa Trấn cũng phải nghĩ tới kết cục của những sa đạo này.


      Lời bình tĩnh mang theo chút sát khí nào. Thế nhưng mà gần xa ý của cũng tràn ngập máu tanh.


      Kiều biết tại sao đại nhân có tâm tư như thế, nhưng mà từ tình cảnh trước mắt tiêu đám sa đạo này mới có lợi nhất. Ít nhất Mạnh Hàn câu đó cũng làm cho Kiều động tâm. Ai muốn gia viên của mình bình an chứ?


      Ai cũng biết tại sao Mạnh Hàn lại có sát tâm lớn như vậy, chỉ có Mạnh Hàn người biết rõi sau khi ăn khuất nhục từ Tinh linh tộc Mạnh Hàn cần nơi để phát tiết tâm tình của mình, nếu chính cũng từng qua chắn bằng sơ, nếu như lực lượng được phát tiết ra ngoài có hậu quả nghiêm trọng. Mà khuất nhục trong nội tâm cũng là như vậy, giấu ở trong lòng chỉ càng ngày càng cảm thấy khổ sở hơn thôi. Mạnh Hàn tại cần đem những sa đạo này biến thành nơi trút giận.


      - Đại nhân, bọn chúng động!


      Kiều biết tâm tư của Mạnh Hàn nhưng lại nhìn chằm chằm vào động tĩnh của đám sa đạo này. Vừa mới phân ra mấy kỵ sĩ quay trở lại, đoán chừng là chạy quanh vòng có phát ra chỗ thiếu hụt nào để tiến công, giờ phút này đám sa đạo muốn tiến công chính diện.


      - đám gia hỏa muốn tiền muốn mạng đây mà, nhìn thấy có tường thành còn dám phóng ngựa xông lên!


      Sau khi thông tri cho lãnh chúa đại nhân, Kiều giấu người sau lỗ châu mai nhìn qua đám sa đạo chậm rãi gia tốc, nhịn được mắng câu.


      - Kiều, bọn chúng chỉ là sa đạo chứ phải quân đội.


      Mạnh Hàn nghe được Kiều cũng vì cử động này của Kiều mà cảm thấy dở khống dở cười, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích câu:


      - Nếu như bọn họ biêt tiến thối thế nào cũng phải là sa đạo.


      - Đại nhân, bọn chúng tin tưởng tường thành của chúng ta chắc chắn mà thôi. truyện copy từ


      Kiều câu ra suy nghĩ của đám sa đạo này rồi. ngày đêm cho dù là nhiều người hơn nữa cũng có khả năng dựng lên tòa thành chắc chắn. Huống chi từ xa nhìn qua thấy đây chỉ là tòa thành gỗ thôi. Đoán chừng trong lòng đám sa đạo này tòa thành đơn sơ như thế trùng kích lần là có thể đem toàn bộ gỗ phát hủy . Lộ ra thị trấn phía sau.


      Đám kỵ binh gia tốc thời gian cũng dài, từ khi bọn sa đạo bắt đầu động tới khi tới gần tường thành cũng chỉ hơn mười giây mà thôi. Lúc này đám sa đạo bắt đầu diễn xuất thường xuyên của bản thân, vung vẩy loan đao lớn tiếng cười to xông qua tòa thành.


      Lúc này thanh la hét cũng vang lên, lập tức làm cho những bình dân bình thường cầm vũ khí tường thành khẩn trương. Sốt ruột Chu ở bên kia hô to:


      - phải sợ, bọn chúng vẫn còn xa lắm!


      hồi lâu các bình dân sắc mặt tái nhợt mới chậm rãi cố lấy dũng khí, tiếp tục đứng tường thành ngăn cản sa đạo.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 156: Sa đạo công thành. (2)



      Chương 156: Sa đạo công thành. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      - Vũng hố hãm mã!


      Mạnh Hàn nháy mắt cũng nháy mắt nhìn qua đám sa đạo ở bên dưới tường thành. Khoảng cách còn xa nhưng nằm trong phạm vi nhìn của .


      Từ khi Mạnh Hàn het lên tiếng này đám sa đạo thoạt nhìn rất uy phong, đám người ngựa chạy đầu tiên chừng bốn năm mươi tên trùn thân thể xuống, ngựa hí dài tiếng trực tiếp bổ nhào tại chỗ. Kỵ sĩ thân ngựa theo quán tính bay về phía trước, vẽ ra vòng cung xinh đẹp, thân thể còn trung bay về phía trước vài chục thước, sau đó lại ngã mặt đất bụi mù tung bay.


      Lực trùng kích mạnh mẽ làm cho đám sa đạo này ăn ít đau khổ. Những sa đạo này rơi mặt đất còn lăn thêm vài vòng, nhưng cũng chỉ có thể giãy dụa chút, muốn đứng lên cũng có khả năng. bởi vì bộ dáng của chúng là huyết nhục mơ hồ, lực ngã mạnh và ma sát với mặt đất làm thân thể con người bị nát tan.


      Tất cả mọi người bị màn trước mặt dọa kêu to tiếng. Nhưng cũng làm ọi người nhìn tình huống trước mặt, đám bình dân tường thành lúc này lớn tiếng hoan hô lên. Đám sa đạo phía sau cũng ghìm cương ngựa lại nhìn qua thảm trạng của những đồng đội của mình. đám người khiếp sợ nên lời.


      Đám sa đạo bối rối lâu mới bình tĩnh trở lại được, Kiều tường thành laiuj cảm thấy đáng tiếc. Nếu có chi quân đội ra tay trực tiếp thừa cơ hội này giết ra ngoài, sa đạo chắc chắn chút cơ hội phản kháng nào cả, đáng tiếc!


      Sa đạo lúc này an tĩnh lại, mỗi người đều nhìn qua tên đầu lĩnh kia. Đầu lĩnh nhìn qua những thi thể mặt đất trong ánh mắt giống như có lửa muốn bay ra ngoài, nghe được thanh hoan hô tường thành, đầu lĩnh giống như bị người ta dùng sức tát vào mặt cái, cắn răng cái:


      - Các huynh đệ, xông lên! Hôm nay phải huyết tẩy Hoàng Sa Trấn! tên cũng buông tha!


      Bình thường đám sa đạo thích chấn nhiếp các thương đội, có khả năng rất lớn làm cho bảo tiêu của các thương đội trong sa mạc đánh mất ý chí. Nhưng mà hôm nay lại khác rồi, Mạnh Hàn vừa mới bọn chúng hung tàn như thế nào, mọi người cũng còn đường lui nào khác. Đầu lĩnh này vừa hô lên tiếng lại vừa vặn chứng minh lời của Mạnh Hàn là đúng. Các bình dân tường thành cũng triệt để nhận thế cục tại, còn ai có hy vọng may mắn trong lòng nữa.


      Đám sa đạo này rất thông minh, tuy vừa rồi có bốn năm mươi người ngã ngựa, nhưng mà trong khu vực này có vũng hố hãm mã. Mạnh Hàn từ khi vừa bắt đầu cũng nghĩ dùng vũng hố hãm mã ngăn cản được đám sa đạo này. Có thể sát thương phần tử người của sa đạo rất thỏa mãn rồi.


      - Cung Tiễn Thủ chuẩn bị!


      thanh của Kiều ra lệnh.


      - Những người khác trốn ra sau tường thành, cẩn thận cung tiễn thủ của sa đạo!


      Những sa đạo này tung hoành sa mạc tới bây giờ tay cung tiễn kỹ nghệ hết sức lợi hại, khoảng cách rất gần, tuy vừa vặn trong tầm mắt của cung tiễn nhưng sa đạo chưa chắc vận dụng cung tiễn làm gì, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.


      Kiều vừa mới hô xong mọi người vừa mới chui vào sau lỗ châu mai, lỗ châu mai phía trước Mạnh Hàn phát ra hai thanh ôi chao. Hai mũi tên chuẩn xác cắm vào lỗ châu mai


      - Christiane. Christopher, xem các ngươi!


      Kiều cùng Chu cung tiễn kỹ nghệ biết thế nào, Mạnh Hàn duy nhất biết chính là huynh đệ tinh linh, thời điểm này là lúc tốt nhất cho bọn họ đại triển thân thủ.


      Sưu sưu, hai huynh đệ phụ mong đợi của mọi người, đứng dậy nhắm trúng xạ kích, từ cao nhìn xuống tầm bắn cũng xa hơn đám sa đạo chút. Hai mũi tên bắn ra Mạnh Hàn lập tức nhìn thấy máu từ đầu của hai tên sa đạo bắn ra ngoài.


      - Làm đẹp!


      Mạnh Hàn ở sau lỗ châu mai nhìn rất ràng, nhịn được đứng dậy hô to câu.


      Đầu lĩnh sa đạo cầm cung tiễn trong tay, trong lòng đầy tức giận xông lên phía trước. Đột nhiên nhìn thấy gia hỏa quý tộc ló đầu lên loạn hô gọi bậy, nhịn được mừng rỡ trong lòng, kéo dây cung bắn về phía Mạnh Hàn mũi tên.


      - Đại nhân, cẩn thận!


      Vừa mới hô câu Kiều trốn qua lỗ châu mài đằng sau, lúc này quan sát sa đạo đột nhiên phát thủ lĩnh sa đạo bắn mũi tên, lập tức hồn phi phách tán. Muốn dùng thân bổ nhào qua Mạnh Hàn nhưng kịp rồi.


      Mạnh Hàn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên của thủ lĩnh sa đạo bắn ra ngoài, bắn về phía của mình, động tác cơ hồ như biến thành chậm lạ và nhìn vô cùng ràng. Mạnh Hàn muốn động, nhưng thân thể giống như bị giam cầm, cách nào hoạt động được.


      Vào thời khắc nguy cấp này đột nhiên trước người Mạnh Hàn xuất hồng sắc quang mang, sau đó là cái bóng mơ hồ ra. Mũi tên phanh tiếng xuyên thấu qua cái bóng mơ hồ, ông tiếng bị hống sắc quang mang ngăn lại. Mũi tên dừng lại cách cổ họng của Mạnh Hàn mấy thốn sau đó hết lực và rơi xuống đất.


      Xoát, Mạnh Hàn đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân của mình. Sau đó thân thể bị người ta kéo lại, kéo ra sau lỗ châu mai, Mạnh Hàn vào lúc này mới khôi phục tinh thần lại.


      - Đại nhân! Đại nhân!


      thanh của Kiều lộ ra vẻ hoảng sợ, lại gần sát mà Mạnh Hàn trì độn hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại, trong nháy mắt đó giống như nằm mơ.


      màn vừa rồi làm cho dạo trước quỷ môn quan lần. Mạnh Hàn chưa từng cảm thấy tử vong lại gần với như vậy, thời điểm mũi tên phóng đại trước mắt của Mạnh Hàn thậm chí nhìn thấy bóng dáng của Hắc Bạch Vô Thường.


      - Phi phi phi, thế giới này do tử thần làm đương gia, làm gì có chỗ cho Hắc Bạch Vô Thường và đầu trâu mặt ngựa cơ chứ!


      Đầu óc của Mạnh Hàn lúc này rối tung, lập tức bác bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình, đột nhiên trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng may mắn:


      - Trách được đầu trâu mặt ngựa thu ta, ra nơi này phải do bọn họ quản.


      Đạo bóng mờ hồng sắc quang mang kia là cái gì? Mạnh Hàn lúc này mới kịp hồi tưởng lại vấn đề, nhưng mà trong lỗ tai của Mạnh Hàn truyền ra thanh náo động lớn, lần nữa hấp dẫn lực chú ý của Mạnh Hàn.


      Sa đạo bên kia thúc ngựa chạy nhanh, tới chỗ hãm mã rồi, trơ mắt nhìn ngựa của bản thân lấy đà nhảy qua rào chắn hãm mã thứ hai, sau đó lại nhìn qua ánh mắt nhìn náo nhiệt của người tường thành. Cả người lẫn ngựa nhảy vào trong rãnh sâu đào sẵn bên dưới. Ngay sau đó cung tiễn thành bắn xuống như mưa.


      Chỉ có rất ít người may mắn dừng nụựa được, trong đó có tên thủ lĩnh sa đạo kia. Vừa mới nhìn thấy tầng hông quang của tên quý tộc lóe lên ý thức được ổn. Đó là hào quang chỉ có ma pháp mới có mà thôi, trong thị trấn này lại có ma pháp sư!


      Phát điểm này đột nhiên tên thủ lĩnh cảm giác mình quyết định dẫn người tham gia cướp bóc thị trấn này chừng là sai lầm.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 157: Ma pháp học đồ.



      Chương 157: Ma pháp học đồ.


      Nguồn: Vipvanda


      Sưu tầm:


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»




      Chỉ có điều vào lúc này mới phát kịp. Thủ lĩnh có thể làm chính là la hét bảo thủ hạ lui ra phía sau. Mà hiển nhiên thủ hạ giờ vào lúc này nhảy qua hàng rào hãm mã đầu tiên.


      Lần nữa kéo cung thủ lĩnh lo lắng tìm kiếm lấy mục tiêu có thể xạ kích tường thành, nhưng ngờ động tác của bị Mạnh Hàn nhìn rành mạch.


      Nhìn qua tên thủ lĩnh sa đạo lúc nãy nhắm bắn mình hai mắt Mạnh Hàn sáng ngời, đoạn chú ngữ Địa Thứ Thuật nhanh chóng đọc xong, pháp trượng vung lên, đột nhiên gai đất dưới bụng ngựa của thủ lĩnh sa đạo đâm lên.


      Vèo, mũi tên của thủ lĩnh sa đạo nhanh chóng bắn về phía Mạnh Hàn lần nữa, lần này Mạnh Hàn rốt cuộc ucngx có phạm sai lầm nữa, Địa Thứ Thuật vừa phát ra bản thân của trốn sau lỗ châu mai. cơn gió xoẹt qua đôi má của Mạnh Hàn.


      định rút mũi tên thứ hai thủ lĩnh sa đạo cảm thấy thân dưới vô cùng đau đớn. đợi suy nghĩ cẩn thận là chuyện gì xảy ra, con ngựa dưới thân của mềm nhũn, thân thể của tên thủ lĩnh bị định trụ.


      Gai đất bén nhọn xuyên qua bụng con ngựa xuyên thấu thân ngựa đâm vào thân thể thủ lĩnh sa đạo. Thống khổ mạnh mẽ làm cho thân thể của thủ lĩnh sa đạo ngừng run rẩy, nhưng mà có gai đất cố định thân thể. Muốn động động cánh tay chút nhưng cách nào được như nguyện, chỉ cảm thấy và tọa kỵ dính cùng chỗ, bảo trì tư thế cưỡi ngựa, lẳng lặng chờ đợi tử vong tiến tới.


      Sưu sưu sưu, thanh mũi tên tường thành bắn xuống liên tiếp, những tên sa đạo may mắn ghìm ngựa nhảy qua cái hàng rào hãm mã thứ hai, lúc này lại rơi vào trong cái hố trước đó, ngực của mỗi người cấm mũi tên.


      Có bốn kỵ thấy tình thế ổn sớm bỏ chạy. Thời gian qua lát những huynh đệ tinh linh và mấy người khác nhắm bắn bốn tên sa đạo. Tuy tiễn pháp của huynh đệ tinh linh vô cùng tinh chuẩn nhưng nếu quá xa lại thể làm gì.


      Những tên sa đạo rơi vào rãnh sâu dưới tường thành cách nào ra được. Đại bộ phận ngựa ngã xuống bị gãy xương, người bị thương ít, cần phải phản kích, có thể đứng lên là may mắn.


      Sa đạo bị khốn trụ biến thành bia ngắm sống cho các bình dân bắt tên. Thậm chí có người gấp gáp có cung tiễn trực tiếp đem đá và gỗ mặt đất ném xuống.


      - Chạy bốn!


      Kiều tường thành nhìn qua màn này nhịn được tiếc nuối câu.


      Vừa mới xong câu này đột nhiên bên cạnh bốn tên sa đạo chạy điên cuồng xuất hai bóng người. Bóng người dị vô cùng cường tráng, nhoáng cái nhảy lên lưng của mấy con ngựa, sau đó hai sa đạo lập tức từ ngựa rơi xuống, lăn vài vòng và nhúc nhích nữa.


      - Làm đẹp!


      Mạnh Hàn cũng thấy màn này lần nữa vui vẻ hô to tiếng. Từ khi vừa hai tên sa đạo khác trong thời gian này cũng bị hai bóng đen kia tiêu diệt.


      - Tất cả mọi người dừng tay!


      thanh của Kiều vang lên, mọi người tường thành vui vẻ vì đại thắng, giống như nghe thanh của Kiều, thẳng đến thời điểm Kiều hô lần thứ ba mọi người mới chậm rãi dừng lại.


      - Tất cả thành viên vệ đội mang theo vũ khí xuống dưới kiểm tra.


      Kiều lại ra lệnh lần nữa:


      - Kẻ nào chết bổ kiếm, huynh đệ tinh linh cung tiễn đề phòng.


      - Đây là muốn làm gì?


      Mạnh Hàn hiểu dụng ý của Kiều cho nên hỏi lại.


      - Để cho các vệ đội của chúng ta tự tay nhìn thấy máu.


      Kiều chỉ câu Mạnh Hàn lại lập tức hiểu được, gật gật đầu. hề hỏi nhiều cái gì.


      Chiến định, dường như sa đạo chỉ dùng cung tiễn phản kích cho nên có hai ba người bị thương, có người nào thương vong cả. Mà hơn hai trăm tên sa đạo xâm phạm cùng với thủ lĩnh của chúng có tên nào trốn được. Chiến dễ dàng làm ọi người cách nào tưởng tượng được, giống như sa đạo chỉ là đám người ngu xuẩn mà thôi, đám đâm đầu vào trong bố trí của Mạnh Hàn, ngay cả giãy dụa cũng có.


      - Rất đơn giản, đại nhân, bọn chúng chỉ là sa đạo phải quân chính quy! Giết người hung tàn mà thôi, đồng dạng cũng là đám ô hợp.


      Kiều nhắc lại quan điểm của mình lần nữa, tự mình mang theo vệ đội xuống rãnh sâu để bọn họ nếm thử việc giết người.


      tường thành vang lên thanh hoan hô ngớt.


      Mạnh Hàn giờ phút này nghi hoặc, vừa rồi thủ lĩnh sa đạo bắn mũi tên xuất trước mặt của mình là cái bóng mờ màu hồng nhạt, rốt cuộc là cái gì.


      Đó là ma pháp, Mạnh Hàn có thể khẳng định được chuyện này, hồng quang kia, chỉ ma pháp này cái là hồng sắc quang mang rất giông hỏa hệ ma pháp thuẫn, mà cái bóng mơ hồ chính là khí hệ ma pháp thuẫn. Trong lãnh địa của mình còn có ma pháp sư hay sao? Hay là người của Wright ma pháp sư ra tay, thời khắc mấu chốt nhảy ra bảo vệ mình? Hay là Tinh linh tộc vụng trộm phái người giám hộ?


      Quay đầu Mạnh Hàn phát vẻ mặt của hai tiểu thị nữ đều mỏi mệt, trong nội tâm chấn động. Bộ dáng của các nàng giống như đúc lúc mình hao hết tinh thần lực vậy, chẳng lẽ hai cái ma pháp thuẫn vừa rồi là do các nàng phóng thích hay sao?


      Hỏa hệ, khí hệ cũng phải là hai ma pháp tiểu ma nữ Tinh linh tộc giảng thuật hai ngày lúc trước hay sao? Nhớ đến lúc ấy Demi ghi nhớ bộ phận giảng thuật hỏa hệ ma pháp, mà Diana ghi nhớ bộ phận khí hệ ma pháp. tại xem ra các nàng có thể nhớ kỹ nội dung giảng thuật lúc ấy cũng phải trùng hợp.


      - Demi, Diana, ma pháp thuẫn vừa rồi là hai người các ngươi phóng thích ra hay sao?


      Mạnh Hàn suy nghĩ cẩn thận điểm này lập tức hưng phấn hỏi hai tiểu thị nữ của mình.


      Tuy hai nữ vô cùng mệt mỏi, nhưng mà tinh thần lại vô cùng phấn chấn, tươi cười mặt của các nàng giống như vừa làm chuyện gì đó đáng giá vậy. Mạnh Hàn vừa hỏi như vậy hai nàng lập tức gật đầu như gà mỏ thóc.


      - Cảm ơn các ngươi!


      Vấn đề của Mạnh Hàn được chứng minh là đúng, trong nội tâm khoái hoạt gì so sánh nổi, nhưng giờ phút này lại có thất thố như vậy, chỉ mỉm cười cảm tạ hai tiểu thị nữ của mình tiếng mà thôi.


      Hai nữ lúc này khoát khoát tay, mặt tươi cười vô cùng hạnh phúc. Có thể làm chút chuyện cho lãnh chúa đại nhân đây là tâm nguyện chờ đợi lâu nay của các nàng, vừa rồi thực được, từ mũi tên của tên thủ lĩnh sa đạo hung tàn cứu mạng lãnh chúa đại nhân, có thể làm được chuyện này so với cứu mạng của bản thân các nàng còn vui vẻ hơn nhiều.


      - Đứa ngốc, các ngươi học ma pháp lúc nào, tại sao sớm với ta nghe hả?


      Mạnh Hàn tuy thập phần oán trách, nhưng mà ai cũng nghe ra được trong lời của là oán trách vui mừng, giống như tiểu hài tử vừa làm ra chuyện gì đó rất vui mừng, kiêu ngạo với người ta.


      Demi cùng Diana chỉ mỉm cười cười, cười vui vẻ như vậy, cười thỏa mãn như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :