Thiên Hạ Vô Song - Nhâm Oán (1168C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 : Mạnh mẽ trưng thu thuế. (2)



      Chương 5: Mạnh mẽ trưng thu thuế. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      vipvanda :


      Chương 5: Mạnh mẽ trưng thu thuế. (2)


      - Làm gì vậy?


      Mạnh Hàn giãy dụa mấy lần. Nhưng bàn tay to giữ lấy cánh tay giống như được làm bằng sắt vậy. giãy dụa thế nào cũng thể nào thoát ra được. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m


      Sau khi thấy giãy dụa, hai người vốn kèm hai bên người nắm lấy cánh tay của , lúc này lại liên tục đánh vào bụng . quyền đánh xuống, Mạnh Hàn chỉ cảm thấy cảm giác đau đớn cách nào nhịn được. Thân thể cong lại thành hình con tôm. Hai người kèm hai bên của căn bản mặc kệ chết sống của , trực tiếp kéo lê mặt đất, lôi tới phía trước.


      - Làm càn!


      tiếng quát có phần uy nghiêm, lại có chút êm ái vang lên bên tai của mọi người. thanh tao nhã khiến người ta vừa nghe liền có cảm giác thoải mái:


      - Tại sao có thể đối xử vô lễ với Nam tước đại nhân như vậy?


      Tiếng vừa dứt, hai người kèm hai bên Mạnh Hàn trực tiếp buông tay, ném Mạnh Hàn tới đất.


      Cánh tay Mạnh Hàn vừa được thả lỏng, lập tức ôm bụng, bắt đầu nôn khan. lúc sau, cuối cùng chẳng còn đau đớn nữa, lúc này Mạnh Hàn mới chậm rãi đứng dậy.


      Mình đứng ở trước chiếc xe ngựa xa hoa? Tuy nhiên, theo Mạnh Hàn thấy cái gọi là xe ngựa xa hoa này chẳng qua chỉ nhìn có phần đẹp mắt mà thôi. Ngay cả những chiếc xe con mấy cao cấp mà kiếp trước từng thấy cũng bằng. thế lại còn là xe hai bánh.


      Bên cạnh xe ngựa có gia hỏa mặc trang phục quý tộc thời trung cổ ngồi. Xung quanh nhóm người bao vây. Nhìn thấy Mạnh Hàn nhìn mình, tên quý tộc kia nở nụ cười hòa ái. Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy thư thái chút.


      - Nam tước đại nhân. Theo con đường này, à , theo hướng này, chừng ba ngày đường nữa tới lãnh địa của ngươi.


      Quý tộc vừa mở miệng, Mạnh Hàn biết, đây là nhân vật lớn vừa phát ra hiệu lệnh kia. Chắc hẳn chính là bá tước đại nhân mà mọi người nhắc tới.


      Mạnh Hàn biết như vậy là có ý gì.


      Lẽ nào dự định mặc kệ mình, ném mình lại đây hay sao? đợi hỏi, bá tước đại nhân đã cười :


      - Ta về lãnh địa của ta, vừa vặn tiện đường cho ngươi cùng. thực tế, lãnh địa của ngươi phụ thuộc vào lãnh địa của ta. Cho nên, ngươi bây giờ cũng quan viên của ta.


      Bá tước đại nhân tiến về phía trước bước, tới trước mặt Mạnh Hàn, đưa tay nhàng lấy cọng cỏ tranh tóc của Mạnh Hàn xuống. Động tác này thực là tao nhã ra lời. Sau đó, tay của bá tước đại nhân theo bả vai của Mạnh Hàn hướng xuống phía dưới, vỗ mấy lần vào y phục của . Cuối cùng, bàn tay của bá tước đại nhân lướt đến bên hông của Mạnh Hàn.


      đợi Mạnh Hàn kịp phản ứng lại, eo đột nhiên cảm thấy . Túi kim tệ vốn nặng trình trịch treo ở bên eo trực tiếp rơi vào trong tay của bá tước đại nhân.


      Mạnh Hàn kinh hãi biết phải có động tác gì. Hai người phía sau lại tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đè bả vai của xuống. Trong nháy mắt, Mạnh Hàn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, thể nhúc nhích được.


      - Làm lãnh chúa lãnh địa phụ thuộc của ta, ngươi có trách nhiệm và nghĩa vụ giao nộp thuế cho ta.


      Bá tước đại nhân vẫn cười xán lạn như vậy. Nhưng ở trong mắt Mạnh Hàn, giống như hóa thân thành ác ma.


      Bá tước đại nhân tung túi kim tệ tay dường như tính toán phân lượng. Hai trăm kim tệ, tương đương với hai mươi cân. Bá tước đại nhân lộ ra nụ cười cười, tiện tay ném túi kim tệ về phía sau.


      tên hầu đứng bên cạnh nhanh chóng vươn tay, đỡ lấy túi kim tệ.


      - Những kim tệ này xem như tất cả các khoản thuế trong vòng mười năm sau này của ngươi. Trong vòng mười năm, ngươi cần phải giao nộp cho ta bất kỳ khoản thuế nào nữa. Ngươi xem, nam tước đại nhân, ta phóng khoáng tới mức nào? phải sao?


      Bá tước đại nhân nhàng nhún vai. Tuy nhiên, lời lại khiến đám người đứng chung quanh cười ha ha hồi, giống như cười Mạnh Hàn biết phân biệt tốt xấu, lại theo bá tước đại nhân này.


      - Ta phải về lãnh địa của ta, cho nên thể đưa ngươi được. A, ta vẫn có lòng tốt cho ngươi biết hướng tới lãnh địa của ngươi. Như vậy, chúng ta có thể gặp lại.


      Bá tước đại nhân xoay người, cũng tiếp tục liếc nhìn Mạnh Hàn cái nào nữa. Giống như gặp mặt lấy những kim tệ này, cũng cho Mạnh Hàn mặt mũi cực lớn vậy.


      - Chờ chút, bá tước đại nhân!


      Ngay khi bá tước đại nhân lập tức lên xe rời , Mạnh Hàn ở phía sau đột nhiên hô to tiếng.


      chờ tiếng kêu của Mạnh Hàn dứt lời, hai kỵ sĩ ở bên cạnh bá tước đại nhân đột nhiên vọt tới trước người Mạnh Hàn. Hai thanh kiếm lớn phải rộng bằng ván cửa gác ở bên vai Mạnh Hàn. Chỉ cần Mạnh Hàn có hành động gì khác thường, sợ là lập tức khiến đầu của rơi xuống đất.


      - Tên đáng chết, ngươi cho rằng ngươi là người nào, lại dám tùy tiện bảo bá tước đại nhân nghe theo sắp xếp của ngươi chứ?


      kỵ sĩ nhàng uy hiếp bên tai Mạnh Hàn:


      - Ngươi chẳng qua chỉ là quý tộc thất bại mà ngay cả người hầu cũng có, muốn bá tước đại nhân treo cổ ngươi ngay tại chỗ này sao?


      - , . Trudeau, nên thô lỗ như vậy.


      Có lẽ bá tước đại nhân vừa nhận được hai trăm kim tệ, hứng thú cao, nên để ý tới lời kêu gào của Mạnh Hàn. Giọng của vẫn tao nhã như vậy:


      - Ngươi ít nhất cũng phải tỏ ra có chút tôn trọng đối với người có tước vị quý tộc. Ví dụ như, người bình thường mà như vậy ít nhất phải cho ba quyền. Nhưng đối với Nam tước đại nhân, chỉ cho quyền là được rồi.


      Ầm.


      quyền mạnh mẽ lại đánh vào bụng của Mạnh Hàn. Ở trước mặt bá tước đại nhân, Mạnh Hàn lại biến thành quả trứng tôm. Nhưng rất nhanh, được hai kỵ sĩ mỗi người kéo bên, tới đối mặt với bá tước đại nhân.


      - tại, Nam tước đại nhân, mời đại nhân cho ta biết, ngươi gọi ta làm gì?


      Bá tước đại nhân tới trước mặt Mạnh Hàn, theo dõi quan sát khuôn mặt lấy gì là sạch cho lắm của , nhàng lắc đầu. Sau đó bá tước đại nhân lại dùng giọng điệu vẫn luôn tao nhã của :


      - Nếu như ngươi có lý do gì tốt để , ta ngần ngại nghĩ cách treo cổ ngươi ngay tại nơi bóng cây này!


      - Bá tước đại nhân tôn kính.


      Mạnh Hàn lĩnh đủ bài học, biết vào lúc này nên xưng hô như thế nào đối với vị bá tước đại nhân xem ra vô cùng chú trọng lễ tiết này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6 : Lãnh địa hoang vu. (1)



      Chương 6: Lãnh địa hoang vu. (1)


      Nguồn: Vipvanda


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      vipvanda :


      Chương 6: Lãnh địa hoang vu. (1)


      Quả nhiên, sau khi thêm vào hai từ tôn kính, sắc mặt của bá tước đại nhân dường như tốt hơn mấy phần.


      - Ngài thu thuế của ta, chí ít cũng mời quan thuế vụ của ngài cho ta tờ giấy chứng minh ta nộp thuế chứ?


      Mạnh Hàn cố gắng ép mình nặn ra nụ cười, nhìn bá tước đại nhân:


      - Ngài hy vọng sau này quan thuế vụ của ngài sau này lại mình đến lãnh địa của ta thu thuế sau đó nộp lại cho ngài dù chỉ kim tệ chứ?


      - Ha ha ha ha!


      Lần này chỉ bá tước đại nhân, mà ngay cả những người chung quanh giống như vừa nghe được chuyện cười lớn, điên cuồng phá lên cười.


      Bá tước đại nhân đứng trước mặt Mạnh Hàn cười giống như ngay cả nước mắt cũng chảy ra. Eo của liên tục cúi xuống mấy lần. Mỗi lần, trong lòng Mạnh Hàn đều thầm câu: xem chương mới tại (.


      Bình thân, cần đa lễ.


      - Nếu như lãnh địa của ngươi còn có thể kiếm được kim tệ, cho dù kiếm nhiều hơn nữa, ta cũng cần. Ha ha ha!


      Bá tước đại nhân rất vui vẻ. Ngay cả những người chung quanh cũng tỏ ra hài lòng.


      Rốt cuộc, bá tước đại nhân dừng tiếng cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai của Mạnh Hàn :


      - Ta thích người có quy củ. Quan thuế vụ cho tờ chứng nhận nộp thuế!


      Tuy rằng bá tước đại nhân biết câu như vậy, khiến giảm bao nhiêu thu nhập, nhưng ít ra vào thời điểm Mạnh Hàn nghe được câu này, trái tim lơ lửng cổ họng rốt cuộc hạ xuống, thở ra hơi dài.


      Hành trình hơn tháng này khiến căn bản tiếp nhận được ký ức ban đầu của Antonio. cũng biết, trong thế giới cường giả vi tôn này, bá tước đại nhân cường thế nếu quả muốn treo cổ nam tước thất thế nho , đúng là chuyện chỉ cần hai câu . Thậm chí sau đó cũng cần phải giải thích.


      Những lời vừa rồi cũng là do Mạnh Hàn cố gắng dùng hết lá gan của mình mới dám ra. may, lần này thắng cược.


      Sau khi khẩn trương được thả lỏng, khiến chân Mạnh Hàn đều có chút mềm nhũn. Nhưng vẫn cố gắng để mình ngã xuống. Mãi đến tận lúc quan thuế vụ với sắc mặt khó coi đưa cho tờ gọi là chứng nhận nộp thuế, sau đó đại đội nhân mã xuất phát, mới tìm khối đá lớn bên cạnh chống đỡ thân hình lảo đà lảo đảo của mình.


      - Này, các ngươi phải là lính đánh thuê sao?


      Thời điểm những gia hỏa theo xe ngựa tới, Mạnh Hàn đột nhiên kéo gia hỏa thường xuyên vứt lương khô cho , hỏi câu.


      - Chúng ta là lính đánh thuê!


      Võ sĩ này lắc người cái vẫn tránh thoát. dám dùng sức, sợ quấy nhiễu đến đoàn xe ngựa của bá trước đại nhân khỏi đó hơn hai trăm mét, nên chỉ có thể trả lời Mạnh Hàn.


      - Ta thuê các ngươi đưa ta đến lãnh địa. Các ngươi thấy thế nào?


      Mạnh Hàn nhìn võ sĩ lính đánh thuê kia, rất nghiêm túc đưa ra cầu của mình.


      - Ngươi?


      Võ sĩ lính đánh thuê đánh giá Mạnh Hàn dưới lượt, sau đó đột nhiên cười lớn lên:


      - Thuê chúng ta sao? Ngươi có tiền sao?


      - Đến lãnh địa của ta, ta trả tiền gấp đôi.


      Mạnh Hàn đàng hoàng trịnh trọng thương lượng với người lính đánh thuê.


      - Cái gì? Đến lãnh địa trả tiền? Còn trả gấp đôi sao?


      Lính đánh thuê nhìn Mạnh Hàn giống như chưa từng thấy qua loại người như . có chút ngạc nhiên, sau đó đột nhiên cười như điên:


      - Ha ha ha ha! Các huynh đệ, gia hoả này muốn thuê chúng ta, sau khi tới lãnh địa giao ra giá tiền gấp đôi!


      Ầm.


      Lời của võ sĩ lính đánh thuê này giống như ngọn đuốc rơi vào bên trong xăng thùng, nhất thời khiến cho đám lính đánh thuê cười phá lên. Vào lúc này, hình như mọi người cũng bất chấp sợ hãi quấy nhiễu tới đoàn xe của bá tước đại nhân phía trước nữa. Đây là cảm giác buồn cười xuất phát từ đáy lòng có cách nào kìm chế được.


      - Nếu như lãnh địa của ngươi có thể cướp được ngân tệ, ta liền bán tất cả mọi thứ của ta cho ngươi. Ha ha ha ha!


      Trong lúc cười cách điên cuồng, võ sĩ lính đánh thuê kia khó nhọc chỉ vào Mạnh Hàn, chút khách khí chế nhạo Mạnh Hàn.


      Cho đến bây giờ, Mạnh Hàn vẫn hiểu tại sao những người này lại có ý nghĩ như vậy. Tốt xấu gì mình cũng là lãnh chúa của trấn. Cho dù mình đánh sưu cao thế nặng, nhưng ít ra cuộc sống sinh hoạt sau này vẫn có thể bảo đảm chứ?


      Hóa ra trong ký ức của Antonio căn bản cũng có khái niệm gì liên quan đến lãnh địa mới của .


      - Yên tâm . Ngươi dọc theo con đường này, có người nào mắt mở mà đến thăm hỏi ngươi. Ta bảo đảm, người cũng có.


      Sau khi cười hồi, võ sĩ lính đánh thuê kia nhìn về phía Mạnh Hàn câu như vậy. Tiếp đó cùng với đám lính đánh thuê thèm để ý tới Mạnh Hàn đứng ở ven đường, nhanh chóng đuổi theo về hướng đội ngũ phía trước. Sau khi được đoạn xa, mới tiếp câu:


      - Chúc ngươi sớm phát tài, nam tước đại nhân tôn kính.


      Nhìn theo bóng dáng những người kia nghênh ngang rời xa, Mạnh Hàn lại có bất kỳ biện pháp nào. Trong lúc nhất thời, Mạnh Hàn đột nhiên cảm thấy phẫn nộ kìm nén được. hướng về phía đám người xa hô to tiếng:


      - Mẹ kiếp, các ngươi có gì đặc biệt hơn người chứ! Cầu cho sét đánh chết ngươi!


      Vừa dứt lời, trong bầu trời trong xanh lại đột nhiên có tiếng sét đùng đoàn.


      Ầm.


      Đội ngũ phía xa dường như náo loạn hồi. Mạnh Hàn kinh hãi, vội vàng cúi thân thể xuống, hung hăng cầu khẩn cho những gia hoả kia tuyệt đối có người nào nghe thấy tiếng vừa rủa.


      Hình như qua lát, mặt đất hoang vu này chỉ còn sót lại mình Mạnh Hàn. Đột nhiên từ nhóm người biến thành người. Mạnh Hàn chưa từng trải qua chuyện như vậy, nhất thời cảm thấy hoảng loạn. Bất kể là kiếp trước hay ở thế giới này, Mạnh Hàn đều chưa từng mình ở lại nơi hoang vắng như vậy. Nhìn xung quanh trống trải người trong lòng càng thêm hoảng sợ.


      Địa phương quỷ quái đáng chết này ngay cả con đường cũng có. Vừa nãy vẫn còn nhìn thấy con đường giống như ở nông thôn. Kết quả tại theo phương hướng này lại đột nhiên có bất kỳ con đường nào. Nghiêm úc mà cũng thể như vậy. Phải rằng vẫn có dấu vết có người từng qua, nhưng bất kể thế nào cũng thể đó là con đường được.


      Mặt trời bỏng rát ở cao ngừng thiêu đốt. may, ở đây chỉ có mặt trời. Nếu Mạnh Hàn cũng biện pháp nào học tập Hậu Nghệ. đám mây bay lơ lẳng ở bầu trời, nhưng trước sau đỉnh đầu Mạnh Hàn. Mạnh Hàn muốn nơi râm mát để đứng cũng có.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7 : Lãnh địa hoang vu. (2)



      Chương 7: Lãnh địa hoang vu. (2)


      Nguồn: Vipvanda


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      vipvanda :


      Chương 7: Lãnh địa hoang vu. (2)


      - Nếu như đám mây này có thể che khuất ánh mặt trời tốt rồi.


      Mạnh Hàn thầm suy nghĩ. Sau đó, Mạnh Hàn sửa sang lại y phục người chút, tiếp tục tiến về phía lãnh địa.


      có hai trăm kim tệ, Mạnh Hàn lại dễ dàng hơn rất nhiều. Từ thân thể đến tinh thần, tất cả đều thả lỏng ra. Đầu tiên có gánh nặng như vậy, lại thêm vào lo bị người khác đánh cướp, đường dường như nhanh hơn nhiều.


      Khi Mạnh Hàn quyết định phải đến lãnh địa của mình, đám mây này giống như cũng nghe lời dừng lại phía đỉnh đầu của , cho bóng râm. Mạnh Hàn tới nhanh chậm, giống như tình hình quẫn bách tại hoàn toàn khiến cảm thấy có chút phiền nhiễu nào.


      - Cái này tính là gì?


      Mạnh Hàn vừa vừa nghĩ:


      - Lẽ nào còn khó khăn hơn so với chuyện ta phải tìm việc làm hay sao? Chỉ là bước mà thôi. Chỉ cần đến lãnh địa, tất cả dễ chuyện.


      Đây cũng phải là do Mạnh Hàn có ý nghĩ kỳ lạ. Trong cuộc hành trình tháng đường này, Mạnh Hàn hiểu ràng rất nhiều chuyện.


      Thế giới này quả thực lạc hậu hơn nhiều so với thế giới trước đây của .


      Nơi này, ngoại trừ hệ thống ma pháp và hệ thống đấu khí phát triển hơn ra, phương diện khoa học kỹ thuật ở đây quả thực là rối tinh rối mù. Chắc hẳn tùy tiện tung ra mấy điểm quan trọng, liền có thể đổi về rất nhiều kim tệ.


      Điều này cũng là lý do tại sao Mạnh Hàn đánh bạo trước nguy hiểm bị treo cổ, vẫn cầu bá tước đại nhân đưa ra phần chứng nhận nộp thuế. Đây cũng là lý do tại có thể kiên định tới lãnh địa mà mình hề quen biết kia.


      Rất kỳ quái, trong đầu Antonio vốn có chút khái niệm gì về lãnh địa mà mình mới tiếp nhận, nhưng xem dáng vẻ của những lính đánh thuê kia và bá tước, có thể tưởng tượng ra được đây phải là nơi tốt lành gì. Về điểm này, Mạnh Hàn chuẩn bị sẵn tâm tư. đọc truyện mới nhất tại .


      người còn có chút lương khô, đến nỗi khiến Mạnh Hàn đói bụng đường. Tuy nhiên, người liên tục trong suốt thời gian dài, lại chưa từng có trải qua, đặc biệt là buổi tối, Mạnh Hàn hận thể mình núp ở trong lòng đất. Đáng tiếc, mặt đất vô cùng cứng rắn, muốn chui xuống cũng có cách nào.


      Điều duy nhất khiến Mạnh Hàn cảm thấy may mắn chính là dọc theo đường căn bản cũng có người nào. Đừng là người, ngay cả động vật cũng chưa từng thấy qua. Nơi này gọi là đường, hoang vu đáng sợ, biết lãnh địa kia có bộ dạng hoang vu tới mức nào.


      Cho dù dọc đường Mạnh Hàn chuẩn bị tinh thần, xác dịnh lãnh địa của mình là mảnh lãnh địa cằn cỗi. Nhưng thời điểm Mạnh Hàn nhìn thấy bóng người xuất , vẫn chấn động kinh đến mức há hốc mồm dù thế nào cũng khép lại được. Cây gậy được gọi là ma pháp trượng Mạnh Hàn chống trong tay cũng lạch cạch tiếng, rơi mặt đất.


      Chẳng lẽ đây chính là lãnh địa của mình sao? mảnh đất hoang vu với hơn trăm cái lều rách rưới đặt lộn xộn ở chung chỗ. Xem ra giống với niiht chợ bán thức ăn được quy hoạch. Hơn nữa còn là chợ bán thức ăn với môi trường vô cùng tồi tệ.


      Những chiếc lều này, cáu tốt nhất phía xếp ít cỏ dày, ngày cả miếng vải cũng thấy. Bốn phía căn bản cũng có tường, chỉ có bốn cột chống xem ra là dùng cành cây bình thường để chống lên, cần phải tới chút mưa to gió lớn. Mạnh Hàn vừa nhìn cảm giác nếu ở bên trong, chỉ cần thở dài hơi có thể thổi ngã những cái lều này.


      Xung quanh chiếc lều chỉ có lác đác mấy người đứng ở. Có thể trong lúc làm việc, nơi này cũng có mấy người. Nhưng chỉ có điều mấy chục người này đều là người già yếu.


      Mạnh Hàn kinh ngạc. Đồng thời, mấy chục người kia cũng tỏ ra kinh ngạc kém đưa mắt nhìn Mạnh Hàn. Hai bên hình như đều sững sờ, ai được câu nào.


      Qua hồi lâu, có lẽ những người này dường như ý thức được điều gì. người trong số bọn họ đột nhiên hét lên tiếng. Mọi người vội vã tản ra. Trong nháy mắt bọn họ biến mất trong nhưng cái lều của mình, thấy hình bóng nữa.


      Trước mặt Mạnh Hàn bóng người nào.


      Bản thân Mạnh Hàn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi. dường như dám tin vào hai mắt của mình. dùng sức nhắm mắt lại, sau đó dùng lực day mắt, rồi mới lại mở mắt ra, bình tĩnh nhìn sang bên kia.


      Điều khiến Mạnh Hàn kinh ngạc cũng phải là nơi này hoang vu và sa sút. Mà nhìn thấy những người kia. Mạnh Hàn tin tưởng mình cũng hề hoa mắt vì mệt nhọc. Nhưng vừa nãy rất ràng mình nhìn thấy đám hình ảnh tách làm đôi. Chuyện gì thế này?


      Mạnh Hàn kinh ngạc, lão già từ trong túp lều ở giữa chậm rãi nhô đầu ra. Sau khi nhìn về phía Mạnh Hàn, thấy chỉ có mình, hơn nữa cũng có hành động gì đặc biệt, thân thể cũng chậm chạp lộ ra, hết sức cẩn thận na bước tới, về phía Mạnh Hàn.


      Phía sau , có rất nhiều người đều từ trong lều của mình lấp ló thò mặt ra, cẩn thận nhìn về phía bên này.


      - Chào ngài, ma pháp sư đại nhân tôn kính.


      Thân thể của lão nhân này cũng tốt lắm. Mỗi bước của đều run rẩy.


      Thời điểm lão nhân này hành lễ với Mạnh Hàn, thiếu chút nữa duy trì được thân thể cân bằng. may Mạnh Hàn đứng gần đó, đúng lúc đỡ lấy lão nhân, mới khiến cho lão nhân này khỏi bị ngã sấp xuống.


      - Xin hỏi, đại nhân tôn kính, ngài tới nơi này là... ?


      Lão nhân cũng dám ra câu kế tiếp, rất sợ ma pháp sư đại nhân trẻ tuổi trước mắt này hiểu lầm điều gì.


      - Nếu như nơi này là Hoàng Sa Trấn...


      xong câu này, bản thân Mạnh Hàn cũng cảm thấy có chút giống. Tuy nhiên, tên bá tước đại nhân lúc trước phải , theo hướng này khoảng ba ngày đường chính là lãnh địa của mình sao? Có vẻ như trừ nơi này ra, xung quanh cũng có thôn trấn nào khác.


      - Nếu như nơi này là Hoàng Sa Trấn, nơi này cũng chính là lãnh địa của ta. Mạnh Hàn cuối cùng ra câu hoàn chỉnh, sau đó cẩn thận nhìn lão nhân lớn tuổi kia, muốn xem thử có thái độ thế nào.


      - Trời ạ!


      Lão nhân kia gần như kích động hô to tiếng. Sau đó thân thể lão nhân kia liền mềm nhũn. may tay Mạnh Hàn vẫn đỡ dưới nách của lão nhân này, đúng lúc dùng sức đỡ lấy lão nhân.


      nguồn

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8 : Lãnh địa hoang vu. (3)



      Chương 8: Lãnh địa hoang vu. (3)


      Nguồn: Vipvanda


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      vipvanda :


      Chương 8: Lãnh địa hoang vu. (3)


      Sau khi kêu lên tiếng kinh ngạc, lão nhân cũng có phản ứng lại. chậm rãi ngã quỵ ở mặt đất, sau đó cung kính hướng về phía Mạnh Hàn dập đầu cái, trong miệng kích động hô to tiếng: đọc truyện mới nhất tại .


      - Lãnh chúa đại nhân!


      - Lãnh chúa đại nhân?


      Giọng của lão nhân truyền đến các lều cách ràng. Ở nơi đó nhất thời truyền ra những tiếng kêu kinh ngạc tương tự.


      Mạnh Hàn quen được người khác cúi lạy, đặc biệt là bị lão nhân lớn tuổi hơn mình rất nhiều cúi lạy như vậy. Mạnh Hàn vội vàng đỡ người lão nhân dậy, trong miệng liên tục xin lỗi:


      - Lão nhân gia, cần đa lễ như vậy.


      Lão nhân lại để ý tới nâng đỡ của Mạnh Hàn. Trong chớp mắt thân thể lão nhân hình như trẻ hơn mấy chục tuổi. Dáng vẻ của lão nhân vừa nãy còn run rẩy, tại lại gần như nhảy cẫng lên cao, hướng về phía sau lớn tiếng kích động bắt đầu la lên:


      - Chỗ chúng ta cũng có lãnh chúa đại nhân! Chúng ta có lãnh chúa đại nhân! truyện copy từ


      Giọng đầy kích động của lão nhân này, khiến Mạnh Hàn thiếu chút nữa cho rằng có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn thấy lão nhân hô to xong, từ trong lều cũng truyền ra những tiếng hoan hô, lúc này mới xác định những điều trước mắt nhìn thấy chính là , mà phải ảo ảnh.


      Kỳ quái. Có lãnh chúa mà thôi, có cần kích động như vậy ?


      Mạnh Hàn nhịn được trong lòng thầm nghĩ.


      Nhưng lại biết, Hoàng Sa Trấn là thôn trấn, lại quý tộc nào nguyện ý tới nơi này làm lãnh chúa. Cho dù là có người đảm nhiệm lãnh chúa nơi này, cũng có ai đích thân xuất tại nơi quỷ quái này. Những người này có thể tận mắt thấy lãnh chúa, là chuyện đáng giá kích động.


      Tiếng hoan hô liên tiếp truyền đến. Tuy nhiên, nghe tiếng hoan hô của những người kia đều có phần nhất trí với lão nhân trước mặt. Mạnh Hàn hiểu được tâm tình của những người này, chỉ có thể đứng ở tại chỗ chậm rãi chờ, xem xuất chuyện gì.


      Chỉ lát sau, cuối cùng những tiếng hoan hô cũng ngừng lại. Sau đó, những người nấp bắt đầu xuất từng người .


      Lần này, đến phiên Mạnh Hàn cảm thấy kinh ngạc. tin chắc con mắt của mình có vấn đề. Ở chỗ này nhìn thấy người phải là do bóng chồng, mà có rất nhiều cặp sinh đôi.


      cách chính xác, Mạnh Hàn nhìn thấy mỗi người, đều là hai phần. Hoặc là , người xuất nơi này đều là sinh đôi. Mỗi cặp sinh đôi cứ hai người lại đứng chung chỗ, đứng từ ngoài xa nhìn về bên này. Ngay cả lão nhân vừa đứng ở trước mặt Mạnh Hàn cũng như vậy. Nếu như phải y phục người hai người bị thủng những chỗ khác nhau, nhìn ra được người nào vừa xuất ở trước mắt .


      Tuy nhiên, biểu của những người này rất khiến Mạnh Hàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng có lãnh chúa khiến bọn họ hoan hô nhảy nhót, nhưng lúc này bọn họ lại rất khúm núm. Mọi người đều ở phía xa vui mừng nhìn tới, nhưng có người nào dám tiến lên.


      Mạnh Hàn nhíu nhíu mày. chỉ có thể nhìn về phía lão nhân vừa ra ngoắc tay, ra hiệu lại đây.


      Lần này biểu của lão nhân kia vô cùng xa lạ. Sau khi về phía trước mấy bước, nhưng tách xa Mạnh Hàn, giống như người Mạnh Hàn có thứ gì đó khiến hoảng sợ vậy.


      Lão nhân đó đứng ở phía xa hỏi vọng tới:


      - Đại nhân, ngài có gì phân phó?


      - Tại sao lại đứng xa như vậy? Lại đây chút ?


      Mạnh Hàn hiểu trực tiếp hỏi.


      - Đại nhân, chúng ta đều là sinh đôi!


      Lão nhân tỏ ra hiểu, trả lời tiếng. Nhưng nhìn bộ dạng Mạnh Hàn vẫn hiểu, lại kêu lên câu:


      - Chúng ta là cặp sinh đội chịu nguyền rủa!


      - Sinh đôi thế nào?


      Mạnh Hàn là người đại, trong đầu căn bản có khái niệm gì về kỳ thị. Trong miệng thậm chí còn lẩm bẩm:


      - Sinh đôi hiếm thấy? Chí ít cha mẹ phải vui sướng gấp đôi! Làm sao có thể chịu nguyền rủa được?


      - Đại nhân? Lão nhân nghe thấy Mạnh Hàn thầm gì. Khi nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Hàn đứng ở nơi đó giống như biết phải làm sao, trong lòng nhịn được run lên, vội vội vàng vàng kêu tiếng.


      - Cặp sinh đôi chịu nguyền rủa là thế nào?


      Mạnh Hàn đột nhiên phát chủ nhân của thân thể mình sử dụng nay đúng là con mọt sách, hoặc là kẻ ngốc chỉ biết tu luyện ma pháp. ràng có cách gì đó đối với cặp sinh đôi, nhưng trong ký ức ban đầu lại cái gì cũng biết. Mạnh Hàn bất đắc dĩ, chỉ có thể thỉnh giáo lão nhân đứng ở phía đối diện.


      Lão nhân vẫn đứng xa, dám tới gần. Nghe thấy Mạnh Hàn hỏi như vậy, lại nhìn dáng vẻ mơ hồ của mê, lao nhân ki cũng hiểu được, Mạnh Hàn biết.


      Tuy nhiên, thái độ này của Mạnh Hàn cũng làm cho lão nhân hoàn toàn lý giải được tại sao nơi này lại có lãnh chúa xuất . Hóa ra kẻ trẻ tuổi cái gì cũng biết. biết sau khi biết chân tướng có rời khỏi đây hay .


      - Ôi!


      Lão nhân cũng chỉ có thể thở dài hơi, bắt đầu giải thích với lãnh chúa Mạnh Hàn. Bất kể thế nào, Mạnh Hàn cũng lãnh chúa của mình:


      - Đại nhân, những cặp sinh đôi chúng ta đều do thần nguyền rủa mới có thể xuất . Chúng ta mang đến vận rủi cho những người mà chúng ta tiếp xúc.


      Nhờ lão nhân kiên nhẫn giải thích, Mạnh Hàn cuối cùng hiểu ràng cái gọi là nguyền rủa này là thế nào. Hóa ra, ở thế giới này, những cặp sinh đôi căn bản chính là người phát ngôn của vận rủi nguyền rủa. Chỉ cần bọn họ tiếp xúc với người khác, mang tới vận rủi và nguyền rủa cho người mình tiếp xúc.


      Nghe xong loại lời vô căn cứ này, Mạnh Hàn thực biết nên như thế nào mới tốt. biết gì là tội lớn nhất. thế giới này, mọi người căn bản biết sinh đôi là tại sao. Đột nhiên có hai người sinh ra giống nhau như đúc, chắc hẳn trước đây biết người nào tiếp xúc với cặp sinh đôi lại may trùng hợp gặp phải chuyện xấu gì đó, cho nên những cặp sinh đôi mới có thể bị hiểu lầm thành hóa thân của nguyền rủa gì đó.


      Có vẻ như trong cuộc sống của mình tại thế giới kia, trước đây lâu các cặp sinh đôi cũng bị coi là tượng khó hiểu. Thế giới này càng có suy nghĩ trầm trọng về điều đó. Bởi vì hiểu tại sao lại có cặp sinh đôi, nên toàn bộ những cặp sinh đôi đại lục đều bị mọi người hiểu lầm.


      Chỉ cần có cặp sinh đôi sinh ra, ngay cả cha mẹ của bọn họ cũng cảm giác đây là điềm may. Dưới tình huống thông thường, vận mệnh của những cặp sinh đôi đều bị vứt bỏ. Hoàng Sa Trấn này chính là khu vực để tất cả đại lục vứt bỏ những cặp sinh đôi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9 : Vận rủi của cặp song sinh. (1)



      Chương 9: Vận rủi của cặp song sinh. (1)


      Nguồn: Vipvanda


      »-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»


      vipvanda :


      Chương 9: Vận rủi của cặp song sinh. (1)


      Nhìn thấy vị lãnh chúa đại nhân trẻ tuổi này nghe xong này tiền nhân hậu quả vẫn đứng lời nào. Hoàn toàn nhìn ra được biểu tình mặt vui mừng hay phẫn nộ, trong lòng lão nhân cũng vô cùng lo sợ bất an.


      Lão nhân lo lắng. Lo lắng thứ nhất chính là biết lãnh chúa vừa đến này sau khi biết những điều này có thể lập tức rời hay . Lo lắng thứ hai là nếu như lãnh chúa đại nhân , bị bọn họ liên lụy phải làm sao bây giờ?


      - Hóa ra là có chuyện như vậy.


      Mạnh Hàn nhanh chóng nghĩ rõ ràng nguyên nhân tại sao bọn họ lại tỏ ra vô cùng chờ mong có lãnh chúa đến đây, nhưng lại cẩn thận dám tiến lại gần quá.


      Xem ra, tuy rằng những người này bị toàn thế giới bỏ lại, nhưng chí ít bọn họ còn có lương tâm tốt.


      - Nơi này chỉ có bao nhiêu người đây thôi sao?


      Vừa , Mạnh Hàn vừa về phía trước, muốn tới gần lão nhân thêm chút. ngờ được, động tác này của lại khiến lão nhân thấp giọng kinh ngạc kêu lên tiếng. Thân thể lão nhân vội vàng lui về phía sau.


      Thấy tình cảnh như vậy, Mạnh Hàn cũng tiến lên nữa. đứng ở tại chỗ hỏi ra vấn đề. Lần này, những người ra cũng nghe được vấn đề mà lãnh chúa đại nhân hỏi.


      - Người trẻ tuổi tại đều làm việc ở chân núi bên kia.


      Có người lớn tiếng trả lời lãnh chúa. Sau đó hình như họ đột nhiên nhớ ra điều gì đó lại vội vàng :


      - Nhanh gọi bọn họ trở về, bảo bọn họ bái kiến lãnh chúa đại nhân!


      Vừa nghe người này kêu lên, lập tức có người đứng tốt lập tức chạy ra ngoài.


      - Làm việc? Bọn họ làm gì?


      Mạnh Hàn tò mò hỏi. Lần này, tính ngồi xuống tảng đá sạch bên cạnh, ngoắc tay ra hiệu cho những người kia tới gần thêm chút.


      Những người quần áo lam lũ già yếu này cho dù trong lòng rất sợ nguyền rủa vận rủi người mình ảnh hưởng đến lãnh chúa đại nhân, nhưng lại muốn cãi lại mệnh lệnh của lãnh chúa đại nhân. Bọn họ chậm rãi từng bước tiến lại gần, nhưng vẫn giữ khoảng cách với lãnh chúa đại nhân.


      Nói xa như vậy, chẳng phải là phải lớn tiếng sao? Mạnh Hàn cũng muốn mình phải mệt như vậy. Tuy nhiên, hiểu rất ràng những người này đều kiêng kỵ điều gì. Với linh hồn của người đại tiếp nhận qua giáo dục tiên tiến của thế kỷ hai mươi mốt, hiểu rất ràng những cặp sinh đôi cũng phải là vận rủi như vậy. Nhưng thói quen nhiều năm vẫn ngăn cản những người này. Con mắt Mạnh Hàn xoay chuyển cái, liền nảy ra ý hay.


      - Đúng như các ngươi suy nghĩ. Lãnh chúa của các ngươi, ta là vị ma pháp sư.


      Mạnh Hàn đứng dậy, lùi về phía sau vài bước. nhặt cây gậy ma pháp trước vẫn cầm lúc trước lên, cầm trong tay, vung về phía đám người đối diện.


      Theo tay vung lên, đám người đối diện liền tỏ ra gấp gáp. Mạnh Hàn thậm chí có thể thấy được khủng hoảng trong mắt của bọn họ.


      Trong thế giới này, ma pháp sư có ý nghĩa như thế nào, bất kỳ người nào trong số bọn họ đều hiểu ràng. Nhìn thấy vị lãnh chúa đại nhân trẻ tuổi này chẳng những là lãnh chúa, hơn nữa còn là vị ma pháp sư, địa vị lừng lẫy này chấn động những người già yếu vẫn sinh sống ở tầng thấp nhất. Điều này khiến bọn họ căn bản biết nên gì nữa.


      - Mọi người nhất định cảm thấy kỳ quái. Vì sao ta lại dám đến nơi bị nguyền rủa này. Hơn nữa còn nhiều với các ngươi như vậy.


      Mạnh Hàn cũng vòng vèo, trực tiếp đưa ra vấn đề của mình. Những người này đều là người già. chừng bọn họ có chút địa vị trong thôn trấn này. Chỉ cần có thể khiến bọn họ tiếp nhận được, vậy những người tuổi trẻ kia hẳn càng dễ dàng giải quyết hơn.


      - thực tế, ta từng gặp qua vị ma pháp sư cường đại. dạy cho ta loại phương pháp chống nguyền rủa vận rủi của các cặp sinh đôi các ngươi. xem chương mới tại (.


      Mạnh Hàn cố gắng lộ ra nụ cười thân thiết nhất, muốn mê hoặc những con dân của mình trước mắt:


      - Nguyền rủa của các ngươi căn bản có tác dụng đối với ta!


      Tiếng kêu kinh ngạc lúc này còn to hơn cả lúc trước, hơn nữa còn có rất nhiều giọng đồng thanh kêu lên. Rất ràng, những người lâu bị thế giới này vứt bỏ ở trong tầng thấp nhất của xã hội vô cùng chấn động đối với tin tức này. Điều này còn mãnh liệt hơn so với chuyện bọn họ đột nhiên có vị lãnh chúa chịu đích thân tới nơi này.


      - Phương pháp chống lại nguyền rủa vận rủi của cặp sinh đôi sao?


      Sau khi lặp lại câu nhấn mạnh của Mạnh Hàn, mấy người già nhìn có vẻ lớn tuổi nhất đứng ở gần Mạnh Hàn nhịn được đưa hai tay hướng về phía bầu trời, sau đó ngã quỵ ở mặt đất kêu lên:


      - Thần linh vĩ đại! Cuối càng ngài chịu tiếp nhận chúng ta sao?


      Sau khi mấy lão nhân này quỳ xuống, mọi người đều quỳ xuống theo. Thậm chí có mấy người mừng đến phát khóc.


      Biểu lộ tình cảm của mấy lão nhân này khiến trong lòng Mạnh Hàn cảm giác vô cùng phải. ngờ được chỉ vì lời dối nho của mình lại khiến những người này có phản ứng lớn như vậy.


      Có lẽ sau khi bị toàn thế giới vứt bỏ, người bọn họ mang quá nhiều áp lực. Lúc này đột nhiên nghe thấy có biện pháp giải thoát, đột nhiên cảm thấy giống như được phóng thích là cũng bình thường.


      Mạnh Hàn nghĩ như vậy, nên chỉ đứng ở bên, lặng lẽ nhìn những người này vui mừng, thỉnh thoảng lại phát tiết.


      may, mọi người xúc động như vậy cũng chỉ kéo dài trong thời gian ngắn. Lão nhân chuyện với Mạnh Hàn lúc đầu nhanh chóng ngừng khóc, đứng dậy, bán tín bán nghi nhìn Mạnh Hàn hỏi:


      - Lãnh chúa đại nhân, điều này... điều này có phải là hay vậy?


      - Ta vừa phải từng đỡ ngươi sao?


      Mạnh Hàn cười lộ vẻ kiên định để lấy tin tưởng của bọn họ:


      - Ngươi xem cho đến bây giờ, có vận rủi gì quấn quanh người ta ?


      Sau khi được Mạnh Hàn nhắc nhở, lão nhân mới nhớ ra, vừa này mình thiếu chút nữa ngã sấp xuống mặt đất. Chính là vị ma pháp sư lãnh chúa đại nhân trước mắt này đỡ chút.


      Trong tiếp xúc vô tình ấy, hình như... hình như... xem ra cũng hề mang lại phiền toái gì cho lãnh chúa đại nhân. Lẽ nào lời của lãnh chúa đại nhân là ?


      Dù sao truyền thuyết về vận rủi lưu truyền toàn thế giới suốt mấy trăm năm, hoặc có lẽ còn lâu hơn nữa, ăn sâu cắm rễ vào trong lòng tất cả mọi người. Mặc dù bọn họ tạm thời vui mừng, bất ngờ, nhưng những người này bị nguyền rủa đè ép hơn ngàn năm vẫn lựa chọn tin tưởng có bảo lưu đối với những lời lãnh chúa đại nhân của mình , mà phải là hoàn toàn tín nhiệm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :