1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Ý, sao khúc cuối coi k dc z bn ? Khúc cuối của chương 17 !
      Last edited: 13/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Thiên Thư trở về

      Edit & Beta: Nhi

      Bóng đêm như mực, yên tĩnh tiếng động, trong Kim Ngu Đường lại có người thể yên giấc.

      “Ào ào—“ thùng nước lạnh tận xương dội xuống từ đầu đến chân, Văn Nhân Dịch hít sâu hơi, mở đôi mắt hẹp dài, con ngươi trầm.

      được, thể ngừng nghĩ tới được, có phải bị trúng tà rồi ?

      người chỉ khoác lớp áo khoác trắng, thân hình rắn chắc mơ hồ ra, khuôn mặt như ngọc phiếm màu đỏ nhạt.

      Nữ nhân? Sao có thể là nữ nhân như vậy, làm thể khống chế cảm xúc được!

      Tuy gần nữ sắc, nhưng cũng phải có định lực, lúc tiến tu núi Côn Luân, chưa từng phát sinh chuyện tình quỷ dị thế này lần nào.

      Nhiễm công tử vận bộ trường bào xanh lam đậm hoa lệ bước đến, nhìn nam tử băng lãnh trước mắt, khóe môi gợi lên ý cười: “ trễ thế này sao còn ngủ, Văn Nhân làm cái gì vậy?”

      tắm.” Văn Nhân Dịch toàn thân ướt sũng, y phục dán chặt vào đường cong, trong suốt.

      ngờ ngươi đến chỗ nhuyễn ngọc ôn hương tá túc, mà lại ở đây dùng nước lạnh tiêu hỏa, các hạ đúng là hăng hái, thể lực tốt.” Nhiễm công tử mỉm cười.

      Ánh mắt lạnh lùng của Văn Nhân Dịch lướt qua , lập tức phủ thêm lớp áo khoác ngoài, dù sao bộ dạng chật vật của mình thấy hết rồi, hai người tuy là bằng hữu, nhưng phải cần kiêng dè việc gì, chuyện này đúng là có chút xấu hổ. Nhiễm công tử chớp chớp mắt, cười : “Rốt cuộc là tuyệt thế mỹ nhân nào làm ngươi luống cuống như vậy?” nhìn thoáng qua dáng vẻ che che giấu giấu của đối phương, ngụ ý .

      có nữ nhân, ta chỉ là ‘hỏa vượng’ mà thôi.” Nam tử liếc nhìn , giọng lạnh băng.

      “Vậy ta chuẩn bị trà thuốc hạ sốt thanh nhiệt, rất tốt cho hỏa khí của ngươi.”

      “Hừm.” Văn Nhân Dịch chậm : “Nhưng ta nhớ ngươi thích thưởng thức mỹ tửu cơ mà, vì sao lần này lại chuẩn bị trà thuốc?”

      “Khụ khụ.” Lúc này nam tử áo xám bưng trà đến, “Bởi vì hôm nay Nhiễm công tử cũng cần hạ sốt giống công tử.”

      “Chu tiên sinh, phi lễ chớ .” Ngu Nhiễm nghiêng đầu, liếc cái.

      “Ta chỉ là ăn ngay thôi! Ai bảo hai người đều ‘hỏa vượng’ thế này chứ!” Chu tiên sinh nhìn hai nam tử trước mắt, hai người này đều vô cùng xuất sắc, Nhiễm công tử tựa như thanh tuyền trang nhã, Văn Nhân Dịch lại như băng tuyết rét lạnh. Bọn họ từ trước đến này đều là nam nhân tính tình lạnh nhạt, ngờ lại đồng thời “hỏa vượng” cùng ngày, hổ là hảo hữu chí giao, đúng là có chút kỳ quặc.

      “Chẳng lẽ Ngu Nhiễm có nữ nhân mình thích? Cầu mà được?” Văn Nhân Dịch xoay người nhìn Nhiễm công tử.

      nào có nữ nhân mình thích chứ, chỉ là xuất tinh câu hồn thôi.” Chu tiên sinh cố ý thở dài tiếng.

      Nhiễm công tử lại liếc , như cười như .

      Văn Nhân Dịch cũng mặt chút thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về nơi xa.

      Lần đầu tiên, hai người cùng trầm mặc .

      Sau lúc lâu, Nhiễm công tử hỏi: “Đúng rồi, nữ nhân kia lấy Thiên Thư rồi?”

      sai, Thiên Thư thấy đâu nữa…”

      “Việc này đúng là có chút kỳ lạ.” Nhiễm công tử nhếch môi thành độ cong hoàn mỹ.

      “Nếu như ta đoán lầm, Thiên Thư kia nhận chủ rồi, nữ nhân đó có lẽ là cố ý để ta lấy , sau đó muốn ta chết tâm.”

      “Vậy sao? Nàng ta cũng là có chút tâm cơ.”

      “Ừm, cho nên ngày mai… ta gặp lại nữ tử đó.”

      “Thú vị, ta cũng muốn gặp lần.”



      Đêm, hai nữ hầu ngạo khí đưa Tô Mặc đến gian phòng khách, chuẩn bị thay y phục giúp nàng.

      Nhưng hai người chỉ dùng ánh mắt soi mói nhìn nàng, đứng yên nhúc nhích, như giám thị nàng.

      Hai người này là do hoàng tộc an bài đến để giám thị Văn Nhân Dịch, đều là mỹ nhân thực lực nổi trội, dáng vẻ xuất chúng, lại có quan hàm và phẩm giai, thân phận địa vị cao hơn rất nhiều tiểu thư khuê các khác.

      Bọn họ vốn được an bài làm nữ hầu bên người Văn Nhân Dịch, ngày sau có thể gần quan được ban lộc, thậm chí còn được làm thiếp thất, nhưng ngờ Văn Nhân Dịch cho tới bây giờ vẫn cần bọn họ hầu hạ. tại lại bị sắp xếp đến trông giữ nữ tử mị lãnh diễm, lai lịch bất minh này, trong lòng họ đương nhiên vô cùng vô cùng vui.

      Nếu các nàng vui, đương nhiên cũng muốn để nữ tử trước mắt được vui vẻ.

      Ai ngờ Tô Mặc chỉ lẳng lặng ngồi bên kia, sóng mắt lưu chuyển, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, thản nhiên : “Hai vị, ta mệt mỏi rồi, chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu hai vị thích ở trong này nhìn cứ tiếp tục nhìn, có các ngươi săn sóc, ta đương nhiên ngủ an ổn hơn chút.”

      nữ hầu vệ lập tức khinh thường xoay người, trầm giọng : “Ai chăm sóc nàng ta chứ, nữ nhân này biết tự cho là đúng.”

      “Bộ dạng lẳng lơ như quái, ai mà thích nhìn?”

      “Nếu phải hoàng thượng muốn ta lưu ý hướng của Văn Nhân công tử, ta cũng thèm để ý tới loại nữ tử đáng khinh này đâu!”

      Hai nữ tử đứng canh bên ngoài, lớn giọng chuyện, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười nhạo, hoàn toàn để ý đến nữ tử trong phòng có nghỉ ngơi hay . Tô Mặc đoán các nàng xem nàng như nữ tử thấp hèn muốn quyến rũ Văn Nhân công tử, nàng nhếch môi cười nhạt khinh thường.

      Ban đêm, Tô Mặc ngủ giường nệm, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, nàng mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đẹp nhìn mình chằm chằm.

      Thiếu niên tựa trán vào vai nàng, hơi thở ấm áp nhàng phả lên hai gò má.

      Thiếu niên kia, so với đêm qua tại da thịt hồng nhuận hơn nhiều rồi.

      Nhưng khi thấy Tô Mặc mở mắt, lập tức quý khí mười phần, cao cao tại thượng ngồi dậy, nghiêng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

      “Ngươi trở về được rồi sao?” Tô Mặc mỉm cười.

      “Sao ngươi biết là ta tới?” khẽ hừ tiếng.

      “Có số việc vẫn có thể đánh cuộc lần, dù sao chúng ta cũng có khế ước, ngươi thể rời khỏi ta được, lỡ như ta có gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngươi chịu xui xẻo theo sao?” Nàng ngồi dậy, kinh động hai nữ hầu bên ngoài, trừng mắt nhìn thiếu niên, “Bởi vì lần đầu tiên ta gặp ngươi là thời điểm ngươi suy yếu nhất, mấy ngày nay tĩnh dưỡng hẳn là khôi phục chút thực lực rồi. Nếu ta đoán sai, ban đêm ngươi ra ngoài hấp thu khí người ta, nên bây giờ mới có thực lực mang theo Thiên Thư đếm tìm ta.”

      ngờ nàng lại ôm tâm tình đánh cuộc lần, càng ngờ nàng biết hấp thu khí của nàng, thiếu niên hơi ngẩn ra.

      Sao đó nhếch môi, nữ nhân này lá gan rất lớn, cũng ngu ngốc.

      Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên nhìn chằm chằm Tô Mặc, “Ngươi cũng biết rất tường tận, ta ngờ thân thuần của ngươi lại là thứ đại bổ, bản công tử chỉ cần hấp thụ ít có thể khôi phục được chút sức lực.”

      Tô Mặc mỉm cười: “Các hạ vốn cần ta, nhưng ngươi cũng chiếm được chút lợi ích từ ta có phải ?”

      “Vẫn còn lâu mới đủ, ngươi phải đề thăng thực lực thân thuần của mình lên, hiệu quả mới tốt hơn, ta mới có thể hấp thụ nhiều được.” (*đề thăng: nâng cao, tăng lên)

      “Được, ta có thể cung cấp cho ngươi, chỉ cần làm lô đỉnh của ngươi, ngươi cứ dạy ta phương pháp đề thăng .” (*lô đỉnh: chính là việc thông qua xxoo để hấp thu tu vi của đối phương)

      Hai má thiếu niên đỏ ửng, hừ lạnh tiếng: “Ai muốn ngươi làm lô đỉnh gì chứ.”

      đứng thẳng lên, vui : “Phương pháp ta sớm viết xong, nhưng tại ngươi bị nhốt, nữ nhân, tình huống của ngươi hình như được tốt cho lắm!” Ngữ khí thiếu niên mang theo chút khinh thường.

      Tô Mặc mím môi, chậm rãi : “ sao, ta tính toán trước rồi!”

      Tính toán trước? Nghe vậy, thiếu niên nhướn nhướn mi.

      __

      Chương 20 : Hồng nhan nam trang

      Edit & Beta: Nhi

      Trăng sáng xinh đẹp ngoài cửa sổ, ánh trăng trước giường như sương.

      đêm này, Tô Mặc lật xem quyển sách thiếu niên viết cho dưới ánh trăng lâu.

      Nếu thấy chỗ nào khó hiểu, nàng hỏi . là người miệng lưỡi trơn tru, người nghe say sưa.

      Rất nhanh Tô Mặc hiểu ra, nàng vỗ tay : “ ra là thế, thân thuần có thể hấp thụ hàn khí chí chí hàn, đề thăng thực lực của mình.”

      Thiếu niên gật gật đầu, khuôn mặt như nguyệt, ngạo nghễ nhìn nàng. Dung nhan tuấn mỹ dưới ánh trăng sáng bóng như ngọc. Ánh trăng ngoài cửa sổ trong trẻo mà nhu hòa, nhuộm lên thân màu bạc nhàn nhạt, tựa như cảnh quang tuyệt mỹ.

      Tô Mặc nhận ra, rất có tư cách để kiêu ngạo, vì biết được rất nhiều chuyện.

      Trong ngoài tam giới biết, khiến Tô Mặc thể cảm thấy vạn phần khâm phục, nàng cũng có chút tò mò với thân thế của .

      Đáng tiếc mĩ thiếu niên này chưa từng để lộ thân phận của mình, thậm chí ngay cả tên cũng chịu cho nàng. Tô Mặc biết thiếu niên trước mắt này vẫn luôn ôm thái độ hoài nghi với nàng, công nhận thực lực của nàng. Nhưng Tô Mặc tin tưởng, nhất định ngày thiếu niên mở rộng cửa lòng, dù sao, giữa hai người vẫn có chút ăn ý, nàng xem như đồng bạn, như bằng hữu rồi.

      Trời tờ mờ sáng, Tô Mặc bước ra khỏi phòng, vào trong viện.

      Hai nữ hầu vệ xinh đẹp nhìn thấy Tô Mặc, lập tức trừng mắt : “Này, ngươi ra làm cái gì?”

      Tô Mặc tao nhã nâng tay thi lễ, “Làm phiền nhị vị cho ta mượn bộ y phục, ta muốn gặp Văn Nhân công tử.”

      Hai nữ hầu vệ mắt lạnh chợt lóe. Đêm qua các nàng cố ý đưa cho nàng ta y phục nô tỳ tam đẳng, đương nhiên là muốn nhục nhã nàng.

      “Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta chuẩn bị y phục cho ngươi.” người nghiêng mắt, hất cằm hỏi.

      “Ngươi nữ nhân này tự cho là đúng, Văn Nhân công tử sao có thể gặp ngươi chứ?” Người còn lại quát .

      Tô Mặc cười : “Hôm nay ta có việc gấp, nếu các ngươi cứ dây dưa sau này e là các ngươi chịu trách nhiệm nổi đâu.”

      “Đừng hòng mạnh miệng, công tử gặp ngươi, ngươi tỉnh mộng lại !”

      “Ta nghi ngờ ngươi có phải là mật thám nước khác phái tới hay , ta còn chưa nhốt ngươi vào trong thủy lao đâu đấy, còn mau cút trở về?”

      Hai nữ hầu vệ khinh miệt nhìn nàng, tay nắm chặt vỏ đao màu đen, toàn thân tràn ngập khí thế sắc bén, tựa như sắp vung đao về phía nàng. Mấy ngày nay các nàng nhìn thấy rất nhiều quý tộc dâng tặng mỹ nhân cho công tử, đáng tiếc đều bị Văn Nhân công tử cự tuyệt, nữ tử trước mắt này đúng là ngu ngốc, loại người như vậy các nàng đương nhiên ngại ra oai phủ đầu chút.

      Tô Mặc nâng tay áo lên, hai con bướm nhàng bay ra, nàng nở nụ cười khó lường.

      “Oanh” tiếng, hai nữ hầu vệ kêu thảm, bị nổ văng xa ra ngoài.

      Hai người té mạnh xuống rừng trúc, tiếng “huỵch” vang lớn khiến đám chim chóc đập cánh bay tán loạn.

      Động tĩnh lần này lớn bằng lần đối phó với Tô Ngọc Hồ, nhưng hai nữ tử cũng bị nổ đến toàn thân cứng đờ rồi.

      Nàng làm việc ngang ngược vô lễ, từ trước đến nay nàng vẫn luôn thích tiên lễ hậu binh*.

      (*) Tiên lễ hậu binh: Trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng võ lực.

      Nữ hầu vệ nhìn thấy ánh mắt Tô Mặc, nàng cảm thấy trong vẻ khí định thần nhàn của đối phương có loại khí phách rét lạnh nên lời, thậm chí còn có sát khí nhàn nhạt, khiến nàng nhớ đến Văn Nhân Dịch.

      Ngón tay thiếu nữ cuốn lọn tóc, giọng điệu như than thở, chậm rãi : “Đường đường là nữ hầu ngũ phẩm, vậy mà lại phải ở đây giám thị ta, vậy nhất định các ngươi được trọng dụng, càng có địa vị trong Đông Lăng Vệ, cũng biết đạo đãi khách. chừng các ngươi là đối tượng mà Văn Nhân công tử muốn diệt trừ ngầm rồi, ta ngại cho các ngươi chút giáo huấn đâu.”

      Ba con bướm bay lượn vòng quanh người nàng, quyến rũ thanh lệ, dị tao nhã.

      nữ hầu vệ nhịn được rùng mình : “Đợi chút, từ từ… Ở đây ta chỉ có nam trang thôi.”

      sao.” Tô Mặc nghiêng đầu liếc nhìn nàng, “Nam trang cũng được.”

      Soi gương, Tô Mặc tỉ mỉ đáng giá mình trong gương, hai người họ đưa cho nàng bộ nam trang màu trắng, đúng là phục sức của Đông Lăng Vệ.

      Tô Mặc ăn mặc chỉnh tề, nàng khẽ cười tiếng, vươn chân chậm rãi ra ngoài.

      Hai nữ hầu kia chạy mất dép từ lâu, bốn phía vắng tanh bóng người.

      Tô Mặc ra thiên viện, nàng phát toàn bộ nơi này đều xây dựng dựa trận pháp. Hoa viên, đường , đường mòn, núi giả, lầu các, tất cả đều là phần của trận pháp, tựa như mê cung khiến người ta hoa mắt. Khó trách ở đây cần hộ vệ canh giữ.

      Nơi này trận pháp trùng điệp, nhất định hai người kia cho rằng nàng bị vây ở đây nên chạy cáo trạng rồi.

      Nhưng đáng tiếc, Tô Mặc từ trước đến nay vẫn ngừng nghiên cứu trận pháp, kiếp trước nàng cũng có xem lướt qua, cho nên nàng hoảng loạn.

      Vạn vật thế gian đều có quy luật, trận pháp là pháp tắc thiên địa được thế nhân thu nạp, lúc Tô Mặc chế tác con rối cơ quan cũng khắc trận văn đó.

      trận pháp sinh ra, có thể điều động linh khí trong trời đất, trận pháp bị hủy , có khi có thể tạo thành lực phá hoại khổng lồ.

      Con rối cơ quan của nàng sở dĩ có lực nổ mạnh như vậy là vì nàng khắc linh đồ trận đan xen đó.

      Vào thời điểm mấu chốt, nàng phá hủy mắt trận trung tâm trận pháp nổ tung ngay tức khắc.

      Trận pháp trận văn là sát chiêu của nàng. Tô Mặc từ từ cong môi, cười nhạt.

      Sau đó, nàng vào trong tòa lầu.

      Ngoài cửa có người, căn lầu chìm trong ánh nắng vàng nhạt, thân hình thon dài của Văn Nhân Dịch đứng giữa gian phòng, dưới chân là mười mấy quan viên quý tộc phủ phục. Tô Mặc dừng bước, nàng từ từ nửa người vào sau tấm bình phong.

      Khi nhìn thấy Văn Nhân Dịch, Tô Mặc hơi hơi ngẩn ra, mặc bộ y phục màu đen thuần, bên ngoài khoác áo khoác trắng, cổ áo là lớp lông cáo. Áo trắng phiêu dật, gương mặt tuấn mỹ cao quý thanh nhã, vô cùng tôn quý. Vẻ mặt lãnh khốc, khí chất ác nghiệt, có ba phần giống như sát thần kiếp trước.

      Trong tay thanh trường kiếm sáng lóa, kiếm đặt cổ tên quý tộc, tựa như sắp đâm vào cái!

      Hai nữ hầu vệ cũng kinh sợ quỳ bên, dám thở mạnh.

      Nam tử này, rất lạnh lùng, rất tàn bạo, rất vô tình.

      Loại người như làm nữ tử vừa sợ lại vừa , sau việc đêm qua, Tô Mặc nhịn được nghĩ xấu, biết đêm động phòng hoa chúc ta có phải cũng lạnh mặt ngồi chỗ, mặc cho nữ tử thương nhung nhớ cũng bị cự tuyệt ngàn dặm hay .

      Nghĩ vậy, nàng cong cong khóe miệng, bỗng cẩn thận giẫm phải tập giấy dưới chân tạo thành tiếng vang .

      Trong khí nặng nề đột nhiên có thanh cắt ngang, Văn Nhân Dịch liếc nhìn thấy Tô Mặc, đối diện với ánh mắt như cười như của nàng, híp híp mắt, thu kiếm lại tra vào vỏ, sau đó mọi người nghe thấy giọng lạnh lùng của truyền đến: “Ra ngoài, mang theo thánh chỉ của các ngươi chạy về hết .”

      Mọi người như được đại xá, thèm để ý cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh mà nghiêng ngả lảo đảo rời .

      Văn Nhân Dịch vẫn lạnh lùng, mặt chút thay đổi đảo qua Tô Mặc: “Là ngươi.”

      sai, là ta.” Tô Mặc bước ra khỏi bình phong, chậm rãi tới, bước chân gọn gàng linh hoạt, tư thái ung dung tự nhiên.

      Hai nữ hầu lập tức cướp lời: “Công tử, là do nữ nhân này đả thương chúng tôi, chúng tôi tuy phải thuộc hạ của ngài, nhưng cũng là người do hoàng thường an bài đến làm việc, cầu ngài phân xử cho.”

      Hai người khóc lóc kể lể lúc lâu, bỗng nhiên phát Văn Nhân công tử có chút động tĩnh nào.

      Hai người nâng mắt lên nhìn, công tử lại vẫn nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt hề chớp mắt.

      Lúc bọn họ quay sang nhìn Tô Mặc, trong thoáng chốc hai người đều lộ vẻ mặt kinh diễm, cơ hồ mất năng lực ngôn ngữ luôn rồi. ngờ bộ dạng nữ giả nam trang của nàng ta lại thu hút như vậy, mị sắc xinh đẹp vô hạn, giơ tay nhấc chân đều có khí phách, tao nhã khôn kể, phảng phất phong tình đặc hữu của thiếu nữ, tản mát loại mị hoặc quyến rũ cả nam lẫn nữ nhân.

      Nếu như lúc trước dáng vẻ nàng mặc nữ trang là yểu điệu ngượng ngùng, giờ mặc nam trang lại là nhã nhặn quý khí.

      Tô Mặc hành lễ với Văn Nhân Dịch, mà nàng tự động kéo nệm mềm dưới giường ra, tao nhã tự tại ngồi xuống.

      Dáng ngồi của nàng tùy ý như nam nhi quý tộc đương thời, nàng đẩy cốc trà rỗng ra, thản nhiên : “Hai người các ngươi, pha ấm trà tới đây.”

      Hai nữ hầu vệ trợn mắt há hốc mồm, các nàng vốn là đến cáo trạng, ngờ đối phương lại xem các nàng như hầu tì mà sai sử.

      Lạnh lùng liếc mắt nhìn theo hai nữ tử rời , sau đó Tô Mặc lấy Thiên Thư ra đặt bàn, thẳng thắn : “Văn Nhân công tử, Thiên Thư Toàn Cơ nhận ta làm chủ rồi, bất luận ta ở đâu nó cũng quay lại về tay ta, ta nghĩ chuyện này ngươi cũng hiểu.”

      Văn Nhân Dịch nhàn nhạt nhìn nàng, ánh mắt còn xa cách như trước, thản nhiên : “Vậy sao? Vậy ngươi muốn như thế nào?”

      “Ta vốn là xuất thân thương hộ, làm việc chỉ suy xét lợi ích, cho nên ta là tới đàm phán cùng công tử.”

      Văn Nhân Dịch nhìn nàng, có ý cự tuyệt.

      Bỗng nhiên có tiếng cười vang lên truyền đến từ sau màn.

      bàn tay chậm rãi vén rèm, nam tử ưu nhàn ngồi ghế, đôi mắt phượng hẹp dài trêu tức nhìn Tô Mặc, bàn tay kia của cầm bản “Sơn Hải Kinh”, ánh nắng ban mai xuyên qua khe hở rơi xuống hai gò má của , làm nổi bật dung nhan tuấn mỹ lên mấy lần.

      Tô Mặc hơi ngẩn ra, ngờ Nhiễm công tử cũng ở đây.

      Nhiễm công tử mỉm cười : “Văn Nhân, ra nữ tử lấy Thiên Thư đúng là nàng, lúc đầu ta cũng chắc lắm, xem ra Cơ đúng là Cơ, nàng ta cũng vô cùng xinh đẹp.”

      Chu tiên sinh đứng đằng sau khỏi đỡ trán thở dài, nữ nhân này hôm qua quyến rũ hai vị công tử nhiệt khí dâng trào, giờ mặc thân nam trang mà Văn Nhân công tử và Nhiễm công tử tựa hồ cũng vô cùng thích.

      Chẳng biết từ lúc nào, sở thích của hai người lại tương tự nhau như vậy.

      giỏi về tướng thuật, luôn cảm giác được giữa hai người nhất định phát sinh chuyện gì đó rất đáng sợ.

      Rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào, trong lòng Chu tiên sinh có chút bất an.

      Có lẽ là có liên quan đến nữ nhân này.

      __

      Đêm động phòng của Văn Nhân Dịch thú vị lắm đó, hahaha.
      Mà chắc còn lâu mới tới. Ôi đau lòng ghê. :v

      Chương 21: Ngu Nhiễm phúc hắc*
      (*phúc hắc: bụng dạ đen tối)

      Edit & Beta: Nhi

      Chu tiên sinh biết, giờ nếu hai người họ đều cảm thấy hứng thú với gì đó, Nhiễm công tử luôn muốn bước bước giành lấy trước đối phương.

      Từ sau khi Nhiễm công tử rời khỏi gia tộc, tâm tính của người biến đổi lớn, trở nên lạnh lùng hơn trước nhiều, chưa bao giờ nhượng bộ với Văn Nhân công tử. Chẳng biết từ lúc nào hai người sinh ra khoảng cách với nhau.

      tóm lại, quan hệ giữa hai người dần dần biến hóa cách quỷ dị.

      đúng, Nhiễm công tử đúng là thay đổi nhưng Văn Nhân công tử . Nghĩ vậy, vẻ mặt Chu tiên sinh có chút đăm chiêu.

      Nhiễm công tử đứng dậy từ tháp*, khóe miệng mỉm cười, có vẻ buông lỏng lơ là. (*tháp: sạp, giường )

      Sau đó Nhiễm công tử đến bên cạnh Văn Nhân Dịch, tùy ý thản nhiên : “Văn Nhân, kỳ trước đó vị nương này lập hiệp ước với ta rồi, hôm nay ta có chút chuyện muốn trao đổi cùng nàng, ta mượn nàng chút, có được hay ?” Giọng điệu của hơi cao, ý nhị tao nhã.

      Văn Nhân Dịch liếc cái, con ngươi đen dưới lớp mi thanh tú khẽ lóe lên, im lặng gật gật đầu.

      “Tô nương, mời theo tại hạ qua đây.”

      Nhiễm công tử quay đầu nhìn lại, lạnh nhạt .

      Tô Mặc nhìn vào mắt , hơi ngẩn ra, vì nàng nhìn thấy được vẻ lạnh lùng sâu trong mắt .

      Vẻ mặt nàng biểu tình, hiểu Nhiễm công tử vì sao lại đột nhiên ra mặt ngăn cản nàng và Văn Nhân Dịch trao đổi. Nhưng người này cũng thể đắc tội, nàng khẽ thở dài, đành phải chậm rãi đứng dậy ra ngoài cùng .

      Trong nội viện Kim Ngu Đường, hoa nở khắp vườn, tỏa ngát hương thơm, cảnh trí thanh nhã tươi vui.

      Hai người trước sau mà , Tô Mặc đoán được tâm tư của đối phương, Ngu Nhiễm đằng trước đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng cái, nở nụ cười ôn nhã: “Tô tiểu thư, dáng vẻ này của ngươi cũng tệ, khiến người ta đều nghĩ ngươi là mỹ thiếu niên tuyệt sắc. Nhưng mà, giờ giống như trước, sợ là có nhiều người muốn đoạn tụ* vì ngươi, chẳng lẽ Tô nương luôn thích làm tai họa thế nhân vậy sao?”

      (*) Đoạn tụ: Còn gọi là “đoạn tụ chi phích” – nghĩa là cắt tay áo, từ dùng để chỉ mối quan hệ đồng tính nam ở Trung Quốc. Nguồn gốc của từ “đoạn tụ” xuất phát từ điển cố là mối tình của Hán Ai Đế với Đổng Hiền. ngày, Đổng Hiền gối lên tay áo của vua để ngủ trưa, nhà vua muốn quay người nhưng muốn làm tỉnh giấc Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo mình.

      Lời của , vừa như khen, lại vừa như chỉ trích.

      Tô Mặc chớp chớp mắt, tỏ vẻ nàng cũng rất biết làm sao với vấn đề này.

      Nàng mỉm cười, ngân nga : “Tai họa thế nhân ta dám nhận, chỉ cần thế nhân gây tai họa cho ta là được rồi. Nếu Cơ ta muốn xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, mặc nam trang đáng tin hơn nữ trang rất nhiều.”

      Nhiễm công tử mỉm cười, gì nữa.

      Lúc hai người bước qua cây cầu gỗ lâu tu sửa, vô cùng tự nhiên vươn tay đỡ bên hông Tô Mặc.

      Giữa nam nữ quý tộc, những hành động thế này của nam tử phải là vô lễ gì. Nhưng Tô Mặc cảm thấy bên hông như có dòng điện xẹt qua, khiến eo nàng tê dại.

      Nàng khỏi nhớ tới hôm ngã sấp xuống người , nàng nhận ra dáng người của đối phương rất tốt, thậm chí kém Văn Nhân Dịch chút nào.

      Khi Tô Mặc đối diện với đôi mắt , nàng phát ánh mắt người này phong tình như nước, tự nhiên chút gượng gạo.

      Bỗng nhiên đứng lại, tay đặt sau lưng, tay khẽ kéo nhánh hoa bên cạnh, đóa hoa rơi theo động tác của . Nam tử từ từ nghiêng mắt: “Tuy tại hạ hiểu Tô tiểu thư còn nhiều băn khoăn kiêng dè, chẳng qua tay gấu thể bắt hai con cá, ở lập trường kinh doanh, con người ta thích nữ nhân thay đổi thất thường…”

      Tô Mặc ngẩn ra, khẽ nhếch môi, ngờ lại như vậy.

      tùy ý dựa vào thân cây, cười mỉm, xương quai xanh lộ ra ngoài lớp áo, da thịt trong suốt như ngọc, vô cùng mê hoặc. ngừng chút rồi : “Vì sao ngươi trêu chọc ta… lại còn trêu chọc thêm Văn Nhân Dịch?”

      Nàng cho rằng đối phương đùa nên thở dài: “Bởi vì những chuyện xung quanh ta cực kì phức tạp, ta luôn cảm giác phải chuẩn bị cả hai tay mới có thể yên tâm hơn.”

      nhặt hoa lên rồi cười, cơ hồ là nhả ra từng chữ: “Cho nên… ngươi muốn chân đạp hai thuyền sao?”

      Tô Mặc mở to mắt nhìn nam nhân trước mặt, vì sao lại như vậy?

      Huống chi nàng cảm thấy, quan hệ hợp tác chân đứng hai thuyền cũng có gì nghiêm trọng.

      “Nếu ta hợp tác với Văn Nhân Dịch thế nào?” Nàng hỏi dò.

      Nhiễm công tử liếc xéo nàng, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười có ý tốt: “Những người có thể hợp tác cùng Kim Ngu Đường rất ít. Nếu ngươi lựa chọn ta, được hợp tác với nam nhân khác. Nhưng nếu ngươi cự tuyệt ta, kết cục nhất định rất thảm!” Vẻ mặt của giống như uy hiếp, chỉ là ăn ngay mà thôi.

      Tô Mặc nhíu nhíu mi, nếu phải chọn trong hai, vậy nàng chỉ có thể lựa chọn Nhiễm công tử.

      Nhưng mà, hai người bọn họ phải hảo hữu sao? Sao nàng lại cảm thấy giữa hai người có chút kì lạ.

      Nghĩ đến việc nàng bị người khác quản chế, ý chí nàng có chút dao động, nhưng bên môi vẫn giữ nguyên ý cười.

      Nhiễm công tử khẽ cười tiếng, vươn tay lướt qua sợi tóc, lại chạm vào vành tai đỏ hồng của nàng, tiến đến gần, giọng trầm thấp, ôn nhu nhàn nhạt, khẽ thở dài bên tai: “ nương muốn hợp tác với làm gì chứ? Ta ngại cho nghe chút, chuyện mà Văn Nhân Dịch có thể làm ta cũng làm được. Tô tiểu thư… nên trêu chọc cùng lúc hai nam nhân như vậy đâu.”

      ngờ lại ra lời ám muội thế này, Tô Mặc hơi quay đầu , đè lại trái tim nhảy loạn, biết vì sao đối xử với mình có thêm vài phần kính trọng.

      Nếu như vậy, nàng đương nhiên hiểu ý: “Công tử, băng hồ kia của ngươi nhất định phải sống ở nơi cực lạnh phải ?”

      Ngu Nhiễm nhìn nàng, nhếch môi : “ sai, ta có hàn băng ngọc ngàn năm.”

      “Ta muốn mượn hàn băng ngọc của ngươi.”

      “Có thể.” Ngu Nhiễm vẫn nhìn nàng, “Nhưng ngươi phải nguyên nhân cho ta.”

      Tô Mặc biết, kiếp trước sau khi thân thuần của nàng bại lộ, nam tử này cũng có tâm tư mơ ước gì với nàng. Huống chi nay hai người hợp tác, đương nhiên phải thẳng thắn công bằng, dù sao ngày sau nàng cũng cần dựa vào thế lực của Kim Ngu Đường. Vì thế nàng cẩn thận suy nghĩ lúc, sau đó : “Bởi vì, thân thể của ta chính là thân thuần .”

      Ánh mắt của nam tử bên cạnh rốt cuộc cũng xuất tia biến hóa, thâm sâu kì dị nhìn nàng cái, lát sau than ra tiếng.

      “Khó trách, khó trách, ta cứ cho rằng định lực của mình có vấn đề, cũng khó trách Văn Nhân Dịch lại đối với ngươi…” Ngữ khí của có vài phần cân nhắc, cũng giống như là thở dài nhõm hơi.

      “Ta nghĩ công tử hiểu vì sao ta cần tìm các ngươi che chở rồi.” Tô Mặc ngắm nghía con bướm đầu ngón tay, “Có đôi khi, nữ nhân tựa như con bướm mỹ lệ, người ta chỉ thích vẻ ngoài xinh đẹp của nó nên muốn bắt nó lại. Có đôi khi vẻ đẹp nhu nhược cũng là cái tội, cho nên ta thà rằng trở thành con bướm có độc, độc đó chính là năng lực tự bảo vệ mình của ta. Chỉ là từ giờ cho đến khi ta hoàn toàn lột xác, ta cần phải mượn tay của công tử bôi chút độc dược lên cho mình.”

      Nhiễm công tử hơi hơi động dung: “Ngươi tin tưởng ta đến thế sao? Chẳng lẽ ngươi sợ ta độc chiếm ngươi?”

      “Công tử , có lẽ những nam nhân khác đời này đều ham muốn, nhưng chỉ riêng Nhiễm công tử là làm điều đó.” Tô Mặc nghiêm túc nhìn .

      Ngu Nhiễm nghe vậy giật mình, lập tức mỉm cười, trong nụ cười có vài phần tà mị.

      “Thân thuần , khó trách lại e ngại nhiều chuyện như vậy. Nếu ngươi gặp khó khăn, ta cũng bàng quan đứng nhìn.”

      Ánh mắt sáng quắc: “Được, Tô tiểu thư, chuyện làm ăn của chúng ta có thể tiến hành, ta cũng đồng ý cho ngươi dùng hàn băng ngọc ngàn năm. Đương nhiên ngươi phải biết thực lực sau lưng của Kim Ngu Đường chỉ đơn giản như vậy, nếu muốn hợp tác lâu dài phải lấy thành ý và bản của ngươi ra dùng.”

      Tô Mặc gật đầu: “Đúng rồi, vậy bên Văn Nhân công tử phải làm sao bây giờ?”

      tao nhã cười : “ nể mặt ta, nhưng nếu nữ nhân ngươi muốn tìm người che chở tuyệt đối thể tìm Văn Nhân Dịch.”

      Bỗng nhiên, với bên ngoài: “Các ngươi xuất , có chuyện gì?”

      Hai nữ hầu vệ đến quỳ trước mặt Nhiễm công tử, phức tạp liếc mắt nhìn Tô Mặc cái, sợ hãi : “Nhiễm công tử, chúng tôi vẫn làm theo lời người nhưng Văn Nhân công tử rất khó tiếp cận.”

      sao, các ngươi cứ tiếp tục như cũ .”

      “Vâng, công tử.” Hai nữ hầu lập tức vội vàng rời .

      Tô Mặc cong môi, ngờ hai người họ lại là người của Ngu Nhiễm, nàng nhíu mày : “ ra là thế, nhưng phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ , ta xem như nhìn thấy gì.”

      “Sau khi hợp tác cùng ta, có vẻ ngươi hiểu biết hơn trước rồi.” Ý của xem nàng như người ngoài.

      “Ta có nên thụ sủng nhược kinh , Nhiễm công tử?” Tô Mặc lại cười, con bướm lượn lờ đầu ngón tay nàng, nàng tựa như loài bướm xinh đẹp nhất, màu sắc tươi sáng, khiến người ta chỉ muốn đặt bên môi hôn.

      “Ngươi rất thông minh, chẳng qua, nếu ta nhớ lầm hôm nay hẳn là ngày hợp tác đầu tiên của chúng ta. Kim Ngu Đường của ta còn muốn mua thuyền.” Ngu Nhiễm trầm liếc nàng cái, giọng trở lại lạnh nhạt, ngữ điệu của rất chậm, tay đặt sau lưng, xoay người thản nhiên : “Đường phía trước, Tô tiểu thư nhất định nhận ra rồi, thứ cho ta tiễn xa…”

      Tô Mặc liếc nhìn bóng lưng của Nhiễm công tử, nàng cảm thấy có chút nhìn thấu .

      Ngu Nhiễm chậm rãi về phía trước, bỗng nhiên lười biếng ngồi ghế trúc, lẩm bẩm : “Hóa ra là thân thuần .”

      ngừng lại, cảm nhận dị dạng dưới đan điền, từ từ thở dài tiếng: “Nhưng mà, sức quyến rũ của loại nữ nhân này là khó mà cản nổi! hổ là con bướm mỹ lệ! Nam nhi thế gian đều khát vọng có được nàng, Văn Nhân Dịch có lẽ cũng bỏ qua, sao ta có thể bỏ qua được chứ?”

      Lúc này Tô Mặc hề biết, vận mệnh của nàng so với kiếp trước xảy ra biến hóa vô cùng lớn.

      __

      Phiên bản của bạn Nhi:

      Ngu Nhiễm phẫn nộ chất vất: "Tô Mặc, vì sao nàng trêu chọc ta, còn trêu chọc thêm 6 phu quân khác như vậy hả!!!???"

      Tô Mặc thản nhiên nhấp trà, thèm nhìn : "Vì 1 tuần có 7 ngày chứ sao, chia ra cho 7 người đều quá rồi còn gì?"

      "Tô Mặc, ta phải thay mặt trăng trừng trị nàng!!!"

      Mạn giường đóng lại, phòng đầy xuân quang.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      Winter thích bài này.

    3. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Pic của chương này xem k dc bn @Nữ Lâm ơi

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Huhu, mh xem tren ipad seo nhấn f5 dc ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :