1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 142.3

      Edit: Nhisiêunhân


      Cái tay kia rất trắng, rất lạnh.

      Tô Mặc vừa muốn phản kháng lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, chính là Hoa Tích Dung. nắm chặt tay nàng, kéo nàng vào ngực mình, cười : “Là ta.”

      Tô Mặc lập tức nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi: “Cơ Bạch và Dung Túc đâu?”

      Hoa Tích Dung mở hai tay, “ biết! Dường như chúng ta đều được đưa tới những nơi khác nhau.”

      Tô Mặc lạnh lùng : “Ngươi đứng xa ta nhất.”

      Trong mắt Hoa Tích Dung có chút tà ý, gật đầu: “ sai, hơn nữa lúc tia sáng kia phát ra ta vẫn chưa hề nhúc nhích, nhưng Cơ Bạch lại di chuyển, về phía ngươi bước, cho nên là người biến mất đầu tiên. Dung Túc và băng hồ cũng vậy, càng muốn tới gần ngươi càng cách ra, mà ta đứng yên lại tới cùng chỗ với ngươi. Gia vẫn luôn biết pháp khí này đặc biệt mà.”

      “Nó như thế nào?”

      Hoa Tích Dung như cười như : “Vì cái khay kia chính là pháp khí xé rách gian.”

      Tô Mặc híp mắt nhìn , vẫn hiểu, “Xé rách gian?”

      Hoa Tích Dung đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, cằm đặt vai nàng, hai tay vòng quanh người nàng, lười biếng nhắm mắt : “Tiểu Mạch chẳng lẽ biết đó là gì sao? Bàn Nhược Phạm lần trước ngươi sửa cho ta chính là pháp khí gian, cái khay vừa rồi cũng giống vậy, nhưng nó lợi hại hơn chút, có thể đưa chúng ta đến những nơi khác nhau.”

      “Ồ? Vậy phải làm sao bây giờ?”

      Hoa Tích Dung cười khẽ, giọng khàn khàn mị hoặc: “Kỳ thực gia cũng biết, chừng cả đời này hai chúng ta cũng ra được, sau đó ta và ngươi chỉ có thể ở đây sống cùng nhau!”

      Tô Mặc liếc , cười lạnh tiếng.

      Sống cùng cái quỷ, nàng có hứng thú ngốc ở đây cả đời đâu.

      “Tiểu Mạch, ngươi cười cái gì? cho gia nghe.” Hoa Tích Dung thổi khí nóng bên tai nàng.

      “Ngươi phải có Bàn Nhược Phạm đó sao? Chúng ta có thể dùng nó rời .” Tô Mặc thích quá gần mình, nhíu mày .

      “Tiểu Mạch ngây thơ, thần thức của chúng ta bị hạn chế, cho nên đương nhiên thể dùng được.” vuốt ve eo nàng, chân mày khóe mắt đều là vẻ mị.

      “Thê thảm vậy sao?” Tô Mặc hơi xoay người nhưng vẫn thoát được, nàng buồn bực đỡ trán.

      Hoa Tích Dung liếc nàng, cười mị: “Yên tâm , Tiểu Mạch, gia tuyệt đối để ngươi lại mình, mặc dù gia có nữ nhân, cũng thích nữ nhân, nhưng ngại đoạn tụ gì đó với ngươi đâu. Nếu chúng ta hai chục năm vẫn ra được… Gia cho ngươi nếm thử tư vị của gia, thế nào?” rồi, sắc mặt dần trở nên quỷ mị, đột nhiên đẩy eo nàng lên trước, khẽ huých vào nàng.

      Tô Mặc nhịn được lạnh lùng liếc xéo , tên Hoa Tích Dung này chẳng chịu đứng đắn bao giờ. Có đôi khi nàng rất muốn nhéo mặt , khâu hai cái môi mỏng đáng ghét kia lại.

      Hoa Tích Dung đột nhiên ôm nàng ngồi xổm xuống, lười biếng dựa vào vách tường, vây nàng trong lòng, tay nắm lấy cổ chân Tô Mặc.

      Tô Mặc nhướng mày: “Ngươi muốn làm gì?”

      Hoa Tích Dung linh hoạt cởi tất của nàng, nhìn bàn chân ngọc trong suốt, ngón chân tinh xảo nho , ánh mắt lóe lên, ngón tay chậm rì rì vuốt ve từ mắt cá chân xuống lòng bàn chân, cọ cọ rồi : “Tiểu Mạch, ở đây khí nàng, nghe có rất nhiều oan hồn chết thảm, mỗi khi chúng ta bước khi, chừng dưới châm ngươi cũng có khi, ngươi tin hay ?”

      “Tin, gia cái gì là cái đó.” Tô Mặc muốn so đo cùng , giờ Dung Túc có ở đây, nàng quen thuộc chỗ này.

      Hoa Tích Dung cầm bàn chân Tô Mặc, lấy chuỗi đào mộc châu đeo vào cho nàng. Cảm xúc dưới tay mềm mại xương, ràng là chân của nữ nhân, lúc trước chú ý tới, giờ lại thích nỡ buông, những mà nữ nhân này lừa gạt quá thê thảm!

      Trong lòng khó chịu, cực kì khó chịu, nhớ đến bàn chân này từng gác vai Cơ Bạch, ánh mắt trầm trầm, đưa tay nhéo nhéo năm ngón chân của Tô Mặc.

      Bị ma sát, trong lòng Tô Mặc như bị phỏng, nàng dùng sức giật giật mới rút được chân ngọc ra khỏi tay .

      Tô Mặc oán thầm: Tên này bị làm sao chứ? Trước giờ chưa từng làm vậy.

      “Tiểu Mạch, đào mộc châu này có thể trừ tà, là gia mua ở Nhân giới lúc trước.” Hoa Tích Dung cười tà mị, “ giờ chúng ta ở đây, thứ gì của gia cũng đều cho ngươi, chẳng lẽ ngươi cảm động?” thầm bên tai nàng.

      “Ta biết rồi, gia cứ giữ lại cho mình !” Tô Mặc nhanh chóng mang tất, tức giận .

      tại biết mình ở đâu, lạc phương hướng, tìm được đường về nữa, nàng đương nhiên cho là Hoa Tích Dung có lòng dạ tốt gì.

      Hoa Tích Dung vẫn kéo tay nàng, rất chậm, thấp giọng : “Tiểu Mạch, nơi này hình như thể
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 143.1: Tô Mặc lập uy

      Edit: Nhisiêunhân


      Tô Mặc trong động, thỉnh thoảng giẫm lên vật cứng, phát ra tiếng răng rắc vỡ vụn.

      khí dày đặc, hai lão tộc trưởng đều đeo vật trừ tà. Tô Mặc cũng thầm hiểu, đất dưới chân phải loại đất bình thường mà là tro cốt của người chết. khí tà trong sơn động phải là tản ra từ tro cốt này, mà sâu hơn nhiều, gần như có ở mọi chỗ.

      Đào mộc châu chân Tô Mặc giúp nàng bị khí nhập thể.

      ngờ Hoa Tích Dung vẫn suy nghĩ cho nàng nhiều chuyện, tâm tư nhạy bén.

      Dọc đường, mọi người nhịn được bắt đầu suy nghĩ, những tro cốt này rốt cục được làm thành từ bao nhiêu người mới đắp thành được con đường?

      Sau đó, bọn họ thỉnh thoảng còn nhìn thấy vài bộ xương người.

      Sơn động nóng bức khiến hơi nước khó tản , Hoa Tích Dung mặc y phục màu tím mỏng, vạt áo rộng đung đưa theo thân hình cao lớn thon dài của , bên thêu bướm mở cánh muốn bay. quét mắt nhìn Tô Mặc, phe phẩy cây quạt làm bằng gỗ đàn mộc, tóc đen mượt mà lay .

      hiểu vì sao, Tô Mặc cảm thấy hoàn toàn giống ngày thường, mị ý quanh thân đậm đặc hơn rất nhiều. Nhưng tính tình nàng từ trước đến giờ luôn lạnh lùng, quá để tâm tới nam nhân liên quan đến mình, chỉ cảm thấy lả lơi hoa lệ hơn chút thôi.

      Đương nhiên, điều khiến nàng chịu được nhất là sức quyến rũ khó tả của , ánh mắt cũng có trăm loại quyến rũ, tựa như chim khổng tước đực trong mùa xuân, lắc lắc bộ lông của mình, xòe đuôi khoe khoang hấp dẫn con cái, diễm lệ đến cực điểm.

      Nếu như phải hoàn cảnh ở đây tốt, Tô Mặc có ảo giá du sơn ngoạn thủy cùng .

      Thậm chí, mồ hôi người còn tản mùi thơm nhàn nhạt, như lan như xạ. Nhưng Tô Mặc biết chưa bao giờ dùng phấn thơm, cũng mang túi thơm, xông quần áo. Nàng thầm nghĩ: Chẳng lẽ có loại thể chất giống Hương phi nương nương? (*ai biết Hương phi nương nương xin mời tham khảo Hoàn Châu Cách Cách)

      Thỉnh thoảng, vỗ vai nàng, ôm eo nàng, xoa xoa đầu nàng.

      Hoa Tích Dung cạnh Tô Mặc, hơi ngẩng cao cằm, thản nhiên : “Tiểu Mạch, gia cảm thấy ở cùng ngươi tốt! Lần này ta hoàn toàn phải dựa vào ngươi!”

      Tô Mặc lạnh lùng liếc : “Hoa gia trước giờ luôn tự lập, vì sao đột nhiên cần dựa vào ta?”

      Hoa Tích Dung cười, “Cái đó gọi là… Ngồi xe người phải gánh hoạn nạn cho người, mặc quần áo người phải gánh lo âu cho người, ăn của người phải chết cho người*!”

      (*) Thừa nhân chi xa giả tái nhân chi hoạn, y nhân chi y giả hoài nhân chi ưu, thực nhân chi nhân giả tử nhân chi : chịu ơn người khác phải biết trả ơn.

      Tô Mặc liếc xéo , ngờ cũng đọc ít sách Nhân giới, được ràng lý luận của Hàn Tín. Nàng thở dài: “Hoa gia, ta định bán cả đời cho ngươi.”

      Mặc dù theo Hoa Tích Dung rất có tiền đồ, nhưng Tô Mặc vĩnh viễn cam lòng cúi đầu trước ai.

      giờ tuổi thọ nàng dài hơn, đương nhiên cũng có cuộc sống đằng đẵng, vì vậy, nàng có thể càng thêm phú quý, mở cửa khát vọng và kế hoạch của mình.

      Bất luận thế nào, nàng và Hoa Tích Dung chỉ có thể là quan hệ hợp tác.

      “Bán cho ta cũng sao, gia vẫn nuôi nổi ngươi, thậm chí nuôi nổi cả nhà ngươi, gia được làm được.” Hoa Tích Dung cười cười, đột nhiên vươn tay nhéo nhéo mặt nàng: “Gia cảm thấy da của Tiểu Mạch ngày càng bóng loáng phải? Thân thể cũng càng thêm mặn mà.”

      “Tiểu Mạch cũng cảm thấy, miệng lưỡi gia ngày càng trơn tru rồi!” Tô Mặc mỉa mai chút yếu thế.

      “Tiểu Mạch còn chưa hưởng thụ lưỡi của gia, sao biết nó trơn tru được chứ? Đương nhiên gia ngại để ngươi tự mình nếm.” Hoa Tích Dung khẽ cười.

      “Lưỡi gia nếu cắt ra mới nếm nhất định là rất ngon miệng.”

      Dung nhan nàng thanh nhã, nụ cười dịu dàng lại giấu độc dược, thú vị đến mức khiến Hoa Tích Dung thầm giật mình.

      liếm liếm môi, mị hoặc như mời đối phương nhấm thử. Tô Mặc lập tức xoay mặt , tên nghiệt ngàn năm này, khi bắt đầu đùa giỡn ai có thể chống cự được.

      “Hoa gia, vì sao ở đây thể thi
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 143.2

      Edit: Nhisiêunhân


      Nước chảy rất nhanh, chỉ lúc ngập qua cổ chân của họ.

      “Tiểu tử, ngươi hiểu cơ quan thuật sao?” Ánh mắt hai lão nặng nề.

      “Nếu như cửa này có thể dễ dàng phá hủy, dễ dàng rời , cường giả Nguyên kỳ chết kia chính là chứng minh tốt nhất cho việc nó làm từ cơ quan thuật. Cơ quan coi trọng việc đan xen tuần hoàn, ngươi đụng vào cái, nó có thể kéo theo những thứ khác, nguy hiểm càng tăng lên. Ta hiểu cơ quan thuật của Nhân giới, để ta thử xem có mở được hay .” Tô Mặc thong dong tự tin bước lên, sắc mặt lạnh nhạt.

      “Tiểu tử, ngươi trẻ tuổi như vậy, cơ quan này chính là Thành chủ thiên tài của Thánh nữ thành dựng lên, có thể nàng ta là kỳ tài đệ nhất của Ma giới, phải chỉ cần biết cơ quan là có thể phá được. Lỡ như vô ý cái tạo nên nguy hiểm đáng có, ngươi làm sao ăn với chúng ta?” Lão giả mặt đen giậm chân, sắc mặt biến đổi liên tục.

      “Đúng đó, lỡ như vô ý… Chúng ta chẳng phải xong đời rồi sao?” Lão mập cũng góp lời.

      Tô Mặc cười lạnh, kỳ tài đệ nhất Ma giới biết so với Sư thế nào?

      Nàng nhìn ra được chỗ huyền diệu của cơ quan, phải là nàng có cách nào phá giải.

      “Chúng ta cứ trốn ra ngoài trước rồi sau. Bốn cánh cửa này là thể, nếu hai vị làm liều, chỉ sợ thể nào mở được nữa, chúng ta chỉ còn nước ngồi chờ chết thôi.”

      “Đợi , ngươi có thể mở được?”

      “Thử lần biết! Khó khăn rất lớn, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn để hai vị dốc sức phá cửa. Mạng người có thể nặng như núi cũng có thể như lông hồng, biết có ai mang ơn hay ?” Tô Mặc đương nhiên biết mình mở được, nhưng nếu để họ nợ nàng nhân tình, sau này ở Ma giới nàng cũng dễ dàng hơn.

      Lão mặt đen lập tức : “Tiểu hữu, nếu ngươi có thể mở được, về sau nếu có chuyện gì, Cao gia Ma giới dốc sức giúp đỡ ngươi.”

      Tô Mặc nhìn về người còn lại, “Các hạ sao?”

      Nụ cười của lão mập kia rất mất tự nhiên, ôm tâm tình chữa ngựa chết thành ngựa sống, lão : “ vậy , giao hết cho tiểu hữu vậy, về sau nếu có chuyện gì, ta cũng dốc sức giúp đỡ.”

      “Được, ta làm.” Tô Mặc lấy vài dụng cụ trong Thiên Thư ra, tay từ từ lần sờ cửa cơ quan, trầm ngâm hồi lâu.

      Hai lão giả cũng hồi hộp, ta rốt cục có làm được hay vậy?

      Hoa Tích Dung lại chỉ như cười như , lười biếng khoanh tay, từ đầu tới cuối hoàn toàn hoài nghi nửa câu, tỏ vẻ rất tin tưởng Tô Mặc.

      Hồi lâu sau, nước dần ngập qua đầu gối, ngập đến eo.

      Xương cốt trong động cũng trôi lềnh bềnh, sắc mặt hai lão giả càng ngày càng kém.

      Bọn họ biết, là Tô Mặc cố ý khiến bọn họ phải sốt ruột. Nếu đứng trước tình hình cửu tử nhất sinh, nếu nàng cứu bọn họ quá đơn giản, chỉ sợ họ cảm kích nàng bao nhiêu.

      Tô Mặc làm bất cứ chuyện gì đều chú ý đến mức độ, nàng làm như thấy nước dâng ngày càng cao. Lúc này, hai tay nàng bắt đầu tháo dỡ, tư thái ưu nhã chuyên chú, bóng lưng trầm tĩnh ung dung, động tác nhuần nhuyễn như hoa rơi nước chảy.

      Rất nhanh, cả cánh cửa nhìn như thiên y vô phùng* bị Tô Mặc tháo thành tám khối. (*áo của thần tiên trời nhìn thấy vết chỉ may, ý cánh cửa rất chắc chắn chút tỳ vết nào)

      “Trời ạ, cửa lại có thể bị tháo ra như vậy? Thành công rồi!” Lão mặt đen hét ầm lên, mặt lão vừa đen vừa đỏ, hết sức kích động.

      “Mau xem, mở được rồi, nhanh như vậy!” Khuôn mặt lão mập gần như biến mất hết nếp nhăn.

      “Tốt, rất tốt.” Hoa Tích Dung thấy nàng mở ra dễ dàng, mỉm cười.

      Hai lão giả nhìn Tô Mặc bằng ánh mắt phức tạp, có chút khó tin, rất kinh ngạc vì hành động vĩ đại của “thiếu niên” này. ta chỉ mới mười mấy tuổi mà trình độ cơ quan thuật xuất thần nhập hóa đến thế, quá lợi hại.

      Nước nhanh chóng tràn ra, chỉ còn cao đến cổ chân. Bốn người đều có thực lực, đương nhiên bị nước cuốn trôi.

      Hoa Tích Dung ôm eo Tô Mặc, “Tiểu Mạch, ngươi giỏi, gia rất hãnh diện.”

      Tô Mặc dùng sức tránh ra, cười : “Gia hãnh diện, thù lao của Tiểu Mạch cũng tăng.” Nàng bao giờ quên bàn điều kiện.

      “Tiểu Mạch muốn thù lao sao, đương nhiên thành vấn đề.” Tay chân Hoa Tích Dung càng xấu xa hơn, bóp vành tai nàng, mơn trớn cổ nàng, vỗ vỗ vai nàng. Mới đầu Tô Mặc còn chịu được, nhưng đối phương ngày càng quá đáng, ngày càng làm càn, nàng lạnh lùng nhìn , cứ như nhìn thấy Ngu Nhiễm thứ hai, chỉ hơn chứ kém. Sau đó tay đưa về phía ngực nàng, Tô Mặc rốt cục nhịn được nữa, nàng lật tay, đợi khi tay
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 143.3

      Edit: Nhisiêunhân


      Tô Mặc nghe hai người kẻ xướng người họa, nàng vẫn cười nhu hòa, để tâm đến.

      Hoa Tích Dung lại như để tránh hiềm nghi, đứng cạnh Tô Mặc, tỏ vẻ mình có gì với Thánh nữ. Nhưng Tô Mặc lại cười sâu kín, thoải mái : “Thánh nữ giáo của ngươi cũng vậy, thiếu mạng của rất nhiều người!”

      Lão mặt đen tức giận, “ sai, Thánh nữ giáo các ngươi có lịch sử vạn năm nhưng lại làm nhiều hành động bất nghĩa, giết hại chúng sinh. Những con rối đó cũng do Thánh nữ giáo các ngươi chế tạo ra hại người.”

      Lão mập : “Các ngươi có thể kéo dài đến hôm nay là do thánh địa khác thường này. Đầu tiên, thánh địa ngăn chặn thần thức, khiến người có thần thức cường đại cũng làm được gì, chỉ có thể dựa vào ma lực. ràng dưới chân là quặng mỏ ma thạch nhưng lại bị khai thác hết sạch, ngay cả ma lực cũng hạn chế, quả là vô sỉ cực điểm.”

      “Các ngươi đúng.” Thánh nữ mỉm cười nhìn mọi người, “Cho nên bất cứ kẻ nào bước vào đây cũng trở thành trẻ con trói gà còn chặt.”

      “Người Ma tộc chúng ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.” Lão tộc trưởng mập giận kềm được.

      “Hay, hay, các ngươi quá đúng! Tay chúng ta cũng là dính máu rồi, nên đều đáng chết như nhau thôi, vậy ta luyện chế con rối có gì sai?” Thánh nữ vỗ vỗ hai tay mình, tỏ vẻ đồng ý.

      “Ngươi…” Hai trưởng lão nhìn nhau, nàng ta biết sợ là gì.

      “Các ngươi nghĩ ta ngồi chờ chết sao?” Thánh nữ hơi híp mắt, nàng lắc đầu, thở dài hơi, “Thực muốn tha các ngươi mạng cũng được.”

      “Hừ.” Hai trưởng lão đương nhiên biết nàng ta đưa tay chịu trói.

      “Hoàn cảnh ở đây bất lợi với các ngươi, chẳng lẽ ta lại biết lợi dụng nó? Ta sớm chuẩn bị rồi, các ngươi muốn giết ta ở đây chính là tự tìm đường chết!” Thánh nữ ngắt trái đào trong khay ngọc, chậm rãi thưởng thức, nước đào thấm ướt khóe miệng nàng như dính máu tươi, nàng cười lạnh nhìn bốn người trước mặt.

      “Phì.” Hoa Tích Dung khinh thường hừ tiếng.

      “Hoa gia, ngươi cảm thấy ngươi có thể đối phó ta sao? Hay là ngươi muốn tìm cớ thoái thác.”

      “Gia thoái thác.” Hoa Tích Dung mỉm cười, “Tiểu Mạch, phải xem ngươi rồi!”

      Tô Mặc liếc xéo , lúc này phải là lúc nên ra tay biểu hay sao?

      Nhìn Tô Mặc, Thánh nữ rất khinh thường, nàng ta cong khóe miệng, “Chỉ bằng ? mới đạt tới Ngưng Mạch.”

      “Ngưng Mạch thế nào? Ngưng Mạch cũng có thể đánh ngươi rơi răng đầy đất!” Tô Mặc bước tới, thoáng sau đột ngột biến mất.

      Quá nhanh! Thánh nữ cả kinh, bên cạnh truyền tới tiếng gió bén nhọn. Nàng vội vã ngẩng đầu, bóng người màu đen giáng từ trời xuống.

      Đôi chân thon dài quét ngang đối phương, liên tục công kích, Tô Mặc chỉ dùng quyền cước tay chân để đấu mà khiến Thánh nữ biến sắc, ngờ lại tầm thường như vậy.

      Nàng vung tay lên, rút vũ khí cản lại công kích của đối phương.

      Thân pháp của Tô Mặc là vũ đạo hoàn mỹ,
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 144: Tình nghĩa ngày xưa

      Edit: huyền béo
      Beta: Nhisiêunhân


      tại, việc xảy ra lần này khiến cho hai lão rất xúc động.

      đúng là ngã lần khôn hơn chút, trải qua chuyện hiểu ra được điều gì đó.

      Đầu tiên, trận chiến này rằng dù có lợi hại, ma lực cường hãn, thần thức mạnh hơn nữa, cũng chịu được việc người ngoài hao tốn nhiều tâm tư tính kế mình. Nếu như , thực lực của Thành chủ đời trước của Thánh nữ thành thực rất cao, sở trường là mưu tính tâm kế, tinh thông bàng môn tà đạo, thuật cơ quan con rối, thậm chí từng khiến cho nhiều cao thủ bỏ mạng ở nơi này.

      Nếu có Thành chủ giỏi tâm cơ, bố trí cơ quan rất mạnh Thánh nữ giáo tuyệt đối duy trì được đến ngày hôm nay.

      Năm đó Thành chủ biết nhìn xa trông rộng, nhanh trí mê hoặc lòng người, thực lực phi phàm!

      Tới giờ, bọn họ biết dù có mạnh mẽ đến đâu, chỉ cần bị nắm nhược điểm, cũng có biện pháp khắc chế.

      Hai người thu ánh mắt sắc bén lại, đều nhất trí cho rằng Tiểu Mạch trước mặt chính là khắc tinh của Thánh nữ giáo. tại Thánh nữ của Thánh nữ giáo chết, nữ nhân này tuy kém hơn lão phu nhân, cũng kém Thánh nữ đời đầu tiên, nhưng nếu đổi thành Thành chủ năm đó, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại Tô Mặc.

      Tóm lại, bọn họ đều thầm kiêng dè.

      Tô Mặc khom người lấy túi càn khôn của Thánh nữ, ai hỏi gì, nàng đánh bại Thánh nữ, lấy túi càn khôn cũng đáng trách.

      Hai lão giả gì, lúc nãy nếu phải có Tiểu Mạch bọn họ cũng thể còn sống mà tới đây được. biết có thể còn sống để rời khỏi chỗ này hay ?

      Hai lão nhân nhìn Tô Mặc, thầm nghĩ rốt cuộc là ai?

      Hoa Tích Dung tìm được nhân tài như thế này ở đâu?

      Nhìn thấy thực lực của Tô Mặc, hai lão giả tuy biết kỳ ngộ của chiếm phần, nhưng cơ quan thuật phải là thứ ai cũng có thể hiểu, cho nên họ mới kính nể Tô Mặc. Hai người họ đều là cao nhân Nguyên kỳ, sao có thể tùy tiện kính nể thiếu niên được?

      Bọn họ cảm thấy Tiểu Mạch tầm thường như vẻ ngoài của mình, nhất định còn che giấu rất nhiều thực lực chưa thi triển hết, nếu phải là người được Hoa Tích Dung coi trọng.

      “Tiểu Mạch tiểu hữu.” Lão giả mặt đen vui mừng bước tới, khuôn mặt có vẻ còn đen như trước.

      “Lão tiền bối có chuyện gì sao?” Tô Mặc ung dung nhìn qua, cười quyến rũ, tự cao vì giết được Thánh nữ. Tuy lúc trước bọn họ nợ nàng lần nhân tình, nhưng đương nhiên vẫn nên giữ vẻ mặt tôn trọng. Ma giới chỉ coi trọng thực lực, nàng vẫn đủ tư cách ngang vai ngang vế với nhóm lão quái vật Nguyên kì này, chỉ cần khiến đối phương cảm thấy kiêng kị là đủ rồi.

      “Tiểu hữu, bây giờ chúng ta đâu?” Lão ta hỏi.

      “Ta định trung tâm di chỉ của Thánh nữ thành, nơi đó có phòng cơ quan điều khiển toàn bộ thành phố dưới lòng đất này, hai vị muốn cùng ta hay là đường khác?” Tô Mặc cố ý hỏi.

      Đối phương nếu theo nàng làm sao mà tìm được đường ra.

      Trong vô tình, nàng lại khiến đối phương nợ mình thêm lần nhân tình nữa.

      Nhưng hai vị lão giả vẫn rất vừa lòng với Tô Mặc, kiểu người có công lao lại kiêu ngạo này, hiểu tiến lùi, trẻ tuổi thông minh là quá ít. Đương nhiên ông nể mặt Tô Mặc như vậy vì cảm thấy đối phương cực kì hữu dụng, là người có giá trị, chỉ là nên toạc ra mà thôi.

      “Hai chúng ta đương nhiên là chung đường với Tiểu Mạch công tử rồi.” Hai người cùng ý kiến.

      “Hai vị, xin mời.” Tô Mặc chỉ phía trước, chọn được con đường.

      “Xin mời…” Hai người vội vàng vung tay lên, thẳng tới.

      “Tiểu Mạch, chúng ta thôi, ở lại đây quá lâu rồi, gia muốn về nhà.” Hoa Tích Dung bỗng vươn tay ôm vai Tô Mặc như bằng hữu thân thiết. Tô Mặc trợn mắt lên trừng , Hoa Tích Dung thèm để ý chút nào.

      “Nhà Hoa gia ở đâu? Ngươi nhớ nhà sao?” Tô Mặc nhíu mày, cố ý mỉm cười châm chọc.

      “Nhà gia có rất nhiều, nhưng gia vẫn có cái nhà chân chính.” Hoa Tích Dung nghiêm túc trả lời.

      “Nếu có nơi khiến mình muốn xa rời đó chính là nhà, biết gia muốn xa rời những thứ gì vậy?” Mắt đẹp Tô Mặc hơi nghiêng, như dò la bát quái. Vị gia này thích nữ nhân, nhưng thể nào là đoạn tụ chứ? biết chừng vẫn có mối tình đầu gì đó, nàng cũng để bụng chuyện mối tình đầu với , phân tán chút lực chú ý, tránh cho luôn quấy rầy mình.

      “Tiểu Mạch….Gia luyến giường.” Hoa Tích Dung lập tức như cười như .

      “Ồ?” Tô Mặc tức giận, “Nhưng ta có thể dạy cho ngươi biện pháp.”

      “Biện pháp gì?” Hoa Tích Dung cười tủm tỉm hỏi.

      “Khiêng giường người.” Tô Mặc trả lời.

      “Nhưng, gia còn thích ngươi nữa.” Hoa Tích Dung lại dính sát vào nàng như bạch tuột, ép Tô Mặc đến thắt lưng cũng thẳng lên được.

      “Xuống.” Tô Mặc tức giận đến nỗi mặt đỏ lên.

      xuống, gia cảm thấy biện pháp này rất tốt.” Hoa Tích Dung vô lại.

      “Ngươi nếu xuống, ta khách khí.” Tô Mặc uy hiếp.

      khách khí khách khí, gia nhìn đây!” Hoa Tích Dung thoải mái cọ cọ khắp người nàng.

      Hai lão giả Nguyên kì phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy màn “cấu kết với nhau làm việc xấu” kia, thầm nghĩ tình cảm của bọn họ tốt!

      Sau đó, Tô Mặc dịch người, bỗng nhiên ném qua vai cái, vật Hoa Tích Dung ngã lăn ra đất.

      “Nếu Hoa gia vẫn như thế, lần sau ta ngại đào hố chôn ngươi đâu! Cho ngươi thêm vài thứ tốt chôn cùng!” Tô Mặc nhìn , nhàng phủi bụi bặm tay, tao nhã bước .

      “Ồ? Ta chờ.” Hoa Tích Dung ngồi dưới đất, như cười như , cố ý nhìn nàng đưa tình, cả người tản lực mị hoặc mê người.

      Tô Mặc hừ , cũng thích dây dưa với Hoa Tích Dung nữa.

      Nàng biết nơi này nên ở lâu, càng là nơi quen thuộc càng dễ phát sinh chuyện bất trắc.

      Thế giới rộng lớn, thiếu cái lạ, mà kỹ đa
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :