1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 139: Chờ đợi ngàn năm

      Edit: huyền béo
      Beta: Nhisiêunhân


      “Vừa rồi có được ?” Ánh mắt Cơ Bạch gần trong gang tấc, nhìn nàng chăm chú mà nghiêm túc, hỏi về nụ hôn kia.

      “Tốt lắm, hồ nước rất mát mẻ, cũng rất thoải mái.” Tô Mặc cố ý khác, nhàng nằm úp sấp ở tảng đá, hít thở khí, nghỉ ngơi lát, khuôn mặt mê người phiếm màu đỏ hồng.

      “Sắc trời tối rồi.” Cơ Bạch nhìn bầu trời.

      “Ừm! tối rồi.” Tô Mặc mím môi, bọn họ phải nên thực lễ đôn luân hay sao?

      vội, chúng ta cứ từ từ mà làm.” Cơ Bạch ngẩng đầu lên, bơi chầm chậm trong hồ.

      “….” Tô Mặc nhìn , cảm thấy Cơ Bạch giống người thường, ít nhất là giống với các khế ước giả khác.

      “Mặc Nhi, ta muốn nhìn nàng, muốn nhìn kỹ thân thể của nàng.” Bỗng nhiên Cơ Bạch bơi tới bên cạnh nàng, đưa ra cầu.

      “Chàng.” Tô Mặc đỏ mặt, vừa nãy nàng còn cảm thấy khác biệt, hóa ra là ham mê khác biệt.

      Cơ Bạch lại thản nhiên lời trái lòng mình: “Đừng nghĩ lung tung, trước đó vài ngày nàng bị thương, ta nhìn xem thân thể của nàng có tốt chưa? Khôi phục lại như thế nào rồi?”

      ra là thế, Tô Mặc chợt phát suy nghĩ của chính mình có chút theo kịp nam tử trước mặt, nàng híp mắt, lông mi dài xòe ra, thanh nhã hỏi: “Tử Ngọc, hai chúng ta trở thành phu thê, có số việc cần kiêngd dè, chàng muốn lên bờ cùng ta ?”

      cần lên bờ, ở đây cũng được.” Cơ Bạch hít hơi sâu, chậm rãi lặn xuống nước, chạm vào làn da Tô Mặc, mềm mềm ngứa ngứa. vuốt ve chậm chạp từ xuống dưới, cẩn thận tránh miệng vết thương của nàng, từ vòng eo đến lưng, từ đùi đến mắt cá chân, lại từ sợi tóc đến cổ của nàng, tiếp theo nhìn miệng vết thương xương quai xanh, đầu ngón tay của tới tới lui lui.

      Nơi nàng bị thương chỉ có ở phía dưới xương quai xanh, những nơi khác hoàn toàn tổn hao gì.

      “Tử Ngọc, xem xong chưa? Vết thương như thế nào rồi?”

      tại chỉ có nhìn nàng, nàng nhìn lại .

      Hồi lâu sau Cơ Bạch vẫn ở dưới nước chịu ngoi lên, mà nàng lại cảm giác được thân thể cực kì thoải mái dễ chịu, xương cốt rắn chắc hoàn mỹ. Hai má Tô Mặc nhiễm hồng, biết rốt cuộc nhìn cái gì nên nàng cũng lặn xuống, thấy Cơ Bạch ôm lấy thân thể nàng, dán mặt lên bụng nàng, nơi đó có bảo thạch hộ mệnh Sư từng khảm vào rốn cho nàng, Tô Mặc vỗ vai , giọng hơi ngượng ngùng pha hờn giận hỏi: “Tử Ngọc, rốt cuộc chàng nhìn cái gì vậy?”

      Cơ Bạch ngoi lên, vẻ mặt có chút phức tạp, thấp giọng : “Mặc Nhi, hóa ra nàng là thân thuần sao?”

      Tô Mặc gật đầu: “Ừm, ta là thân thuần , ta phải cố ý giấu diếm.”

      “Bảo thạch kia là do Sư làm?”

      làm, nhưng là trưởng giả trong tộc ta đưa tặng, lúc đó ta biết Sư .”

      Cơ Bạch nhàn nhạt : “Chẳng trách lại có bảy khế ước.”

      Tô Mặc nhướng mày, “Đúng vậy! biết các hạ cư lại thích lặn như vậy.”

      “Ta sợ mình nhịn được làm tổn thương nàng, ở trong nước có thể kiểm soát chút cảm xúc của ta.”

      Tô Mặc liếc xéo , cười khẽ: “ ra ta cũng yếu ớt như vậy đâu.”

      “Mặc Nhi, kiếp trước thân thể nàng tốt, kiếp này nàng cũng là thân thuần , ta nhìn ra được nàng chịu nổi quá nhiều mưa móc đâu.” Cơ Bạch nghiêm túc nhìn Tô Mặc, nhàn nhạt , “May mà ta học y thuật vì nàng, sau này ta điều trị thân thể của nàng tốt hơn.”

      “Bởi vì kiếp trước thân thể ta tốt nên chàng mới học y thuật sao?” Tô Mặc nghiêng đầu, dịu dàng hỏi.

      “Ừ, chỉ tiếc lúc đó y thuật của ta thông thạo lắm.”

      sao, tuy thân thể của ta chịu nổi nhưng tại có lẽ tốt hơn nhiều so với trước kia.” Nàng hơi mím môi, ám chỉ cần phải chịu đựng.

      “Ta từ từ điều trị cho nàng.” Cơ Bạch hít vào hơi, ghé sát vào nàng, vận sức chờ phát động.

      bờ, cây, ánh trăng ảm đạm, bóng cây mông lung.

      Mạng nhện trắng bạc giăng cây, con nhện đen nấp trong lá, sau cái lưới vừa làm xong.

      Ánh mắt nó lạnh thấu xương, lẳng lặng chờ đợi con mồi, lát sau, con bướm vướng vào mạng nhện, con nhện kia nhanh chóng đến phía sau con bướm rồi quấn lại, tấn công hề báo trước.

      Con bướm vùng vẫy quyết liệt muốn thoát ra, nhưng lại bị nhện đen quấn càng chặt hơn.

      Nhện cắn bươm bướm, hai ba lần xé rách cánh, sau đó hung hăng nuốt vào bụng.

      Bầu trời vẫn là bầu trời, ánh trăng vẫn là ánh trăng, tưởng như có biến hóa nhưng trong đó lại có vô số chuyện xấu xa.

      Trong hồ nước, Cơ Bạch ôm trọn thân thể nàng từ phía sau, hai tay giữ chặt vòng eo, môi chạm vào cổ nàng, nhịp điệu như gió xuân mưa hạ, tình nồng liên tục, đuôi mày khóe mắt tràn đầy mị ý, hơi thở dồn dập. Như đôi kim đồng ngọc nữ vui sướng gặp lại nhau, củi khô lửa cháy bừng bừng, tựa hồ muốn thiêu hết toàn bộ đất trời. Trong tay là vòng eo lạnh như ngọc, khuôn mặt giai nhân xinh đẹp như phù dung, phong hoa tuyệt đại, nở rộ như hoa.

      Người nào đó tóc bạc như tơ, thân như nhện đen, sít sao leo lên thân thể bươm bướm, tìm kiếm thức ăn cho mình.

      *

      Bên trong hang động, Hoa Tích Dung vẫn giằng co với lão phu nhân, xung quanh, từng cơn gió rét ập tới.

      Lão phu nhân lạnh lùng
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 140: Nhận ra

      Edit: Grey
      Beta: Nhisiêunhân


      Cơ Bạch đưa mắt nhìn sang, đúng lúc thấy từ phía xa lại xuất bóng người.

      Người kia mặc áo gấm, đôi mắt ưu mị đầy xảo quyệt, vừa xinh đẹp vừa mê hoặc lòng người, Cơ Bạch nhíu mi, nhận ra là Hoa Tích Dung.

      Nhưng Hoa Tích Dung vững, bước được hai bước, đột nhiên mềm nhũn ngã xuống đất.

      Tô Mặc nhìn là ai, chưa kịp phản ứng ngã xuống ngất , nàng kinh ngạc há miệng. Vì với nàng, Hoa Tích Dung dù sao cũng là người nàng quen biết, phải xa lạ gì, nên thể bỏ mặc làm ngơ, chỉ là trong lòng nàng có chút kinh ngạc, sao lại thành ra như thế?

      Có điều bên cạnh nàng bây giờ là Cơ Bạch, Tô Mặc yên tâm phát sinh chuyện gì. Nam nhân này như trụ cột, nàng biết nữ nhân có mạnh mẽ nhường nào cũng muốn trong cuộc đời mình có nam nhân đáng tin. Trước kia, nàng có Sư là chỗ dựa vững chắc, tại đương nhiên Cơ Bạch cũng vậy, hai nam nhân đều cho nàng cảm giác tin cậy, đáng để dựa vào.

      Thỉnh thoảng, nữ nhân cũng thích được người khác che chở, thương.

      Nàng chậm rãi ngồi xuống, khẽ hỏi: "Tử Ngọc, người kia hình như là Hoa Tích Dung, tại thế nào?"

      Cơ Bạch vỗ vai nàng trấn an.

      "Nàng cứ ngồi ở đây, ta ra xem trước.”

      Nhìn Cơ Bạch rời , Tô Mặc nhíu mày, vội vàng lui vào bên trong căn nhà lợp lá chuối chỉnh sửa lại y phục.

      Nàng vẫn luôn mặc nam trang trước mặt Hoa Tích Dung, tuy mục đích đạt tới Ngưng Mạch kỳ hoàn thành, tại dù đối phương có muốn cùng hợp tác hay cũng còn quan trọng, nhưng nàng vẫn muốn giữ chữ tín làm được chuyện hứa. Nàng lừa gạt Hoa Tích Dung, là hậu duệ của thương nhân có lương tâm của Yến quốc, lừa gạt phẩm chất tốt.

      Nàng nhanh chóng cởi y phục Cơ Bạch xuống, vô ý nhìn qua thân hình của mình, phát mình cực kì thảm hại. Khắp cổ đều là những dấu vết xanh tím, cả cánh tay, sau lưng cũng vậy. Tô Mặc lúng túng, nghĩ thầm đây đúng là lần thành hôn thảm hại nhất của nàng, hồi tưởng lại những lần lập khế ước lúc trước, mấy nam nhân kia ai để lại người nàng nhiều dấu vết như thế này. Hơn nữa, ràng với y thuật của , xóa dấu vết cho nàng chỉ là việc , nhưng chỉ giúp nàng trị hết đau đớn giữa hai chân, những vết bầm kia lại giữ nguyên, đương nhiên là có ý đồ xấu.

      Thần Sử đại nhân nhìn bên ngoài luôn vô tình vô dục, vẻ mặt thay đổi, từ đầu đến cuối đều như thần thánh, làm ra chuyện này với nàng giống tính cách của . Nàng rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là nhìn người thể nhìn bề ngoài, tuy rằng nàng sớm thấu hiểu đạo lý này, nhưng ngờ Cơ Bạch cũng ra vẻ đạo mạo như vậy.

      Nghĩ tới tối hôm qua mình luôn nằm sấp đưa lưng về phía , nhìn được biểu cảm của khi động tình, Tô Mặc bỗng cảm thấy có chút nuối tiếc.

      Lần sau, nàng nhất định phải đối mặt với , nhìn xem Thần Sử đại nhân mặt than có vẻ mặt như thế nào?

      Vừa sinh ra ý nghĩ này, khuôn mặt Tô Mặc nhất thời đỏ lên, nàng đây là chưa thỏa mãn dục vọng sao?

      Cơ Bạch nhanh chóng mang theo Hoa Tích Dung trở về, tạm thời đặt ở ngoài. Tô Mặc ló đầu ra hỏi: " thế nào rồi?"

      Cơ Mạch giúp bắt mạch vài giây, mặt chút thay đổi : “ bị mất sức, còn bị trúng tà thuật, có thể chạy trốn tới nơi này quả dễ dàng.”

      Tô Mặc chớp chớp đôi mắt : "Vài ngày trước, ta biết trúng phải hàng đầu thuật.”

      Hàng đầu? Cơ Bạch nhíu mày, chậm rãi cởi bỏ y phục người Hoa Tích Dung, Tô Mặc thường xuyên xoa bóp cho nên khi nhìn thấy cơ thể cũng kiêng dè. Nàng đưa tay tới trước ngực Hoa Tích Dung, muốn giúp Cơ Bạch chỉ ra chỗ của hàng đầu, lại bị Cơ Bạch cản lại: "Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng đừng chạm vào , ta tự mình làm.”

      Tô Mặc nhàn hạ, dứt khoát tìm ghế ngồi xuống, chống má nhìn.

      Ngón tay Cơ Bạch nhàng thăm dò người Hoa Tích Dung, ấn vào vùng nội tạng, ánh sáng vàng kim thánh khiết từ bàn tay chậm rãi sâu vào, tìm kiếm nơi bị hạ thuật.

      lát sau, Cơ Bạch dùng thuật trị liệu điều trị nội tức cho đối phương lượt, khuôn mặt Hoa Tích Dung dần hồi phục chút hồng hào.

      " tốt hơn rồi." Cơ Bạch thay mặc lại y phục, lấy ra chiếc khăn xoa xoa bàn tay, rất ra dáng người thích sạch .

      "Khi nào có thể tỉnh lại?" Tô Mặc chống cằm hỏi, ngả người ra dựa vào lưng ghế trúc Cơ Bạch chế tạo, tay còn lại gõ gõ tay vịn.

      "Khó trước được, nhanh ba ngày, chậm bảy ngày, bị kiệt sức, khôi phục chỉ là vấn đề thời gian.”

      Cơ Bạch lau mồ hôi trán, Tô Mặc lập tức đứng dậy, nhường ghế trúc lại: "Tử Ngọc phu quân vất vả rồi."

      Cơ Bạch mỉm cười, ngồi xuống ghế trúc, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Cùng ngồi."

      Tô Mặc cũng có ý này, vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên bị dùng sức kéo, hai chân tách ra ngồi đùi .

      "Chờ Hoa Tích Dung tỉnh lại, chúng ta thương lượng cách rời khỏi đây." Cơ Bạch ra vẻ như mình chưa làm gì, chưa từng phát sinh chuyện gì, tư thế thân mật mà như ngồi vị trí cao nhất trong thần điện, lại còn đưa tay ngắt má Tô Mặc.

      Tô Mặc nhìn vẻ nghiêm trang của , vẫn có chút quen với hành động đường đột như vậy.

      "Mặc Nhi, nhìn ta như vậy làm gì?" Mái tóc trắng của Cơ bạch bay theo gió.

      ''Ta chỉ cảm thấy chúng ta giống như.... Thực ra cũng có gì.” Tô Mặc than tiếng, cảm thấy quen đùa giỡn cùng , hơn nữa lúc nào cũng mang tư thái tôn quý cao cao tại thượng. Nàng : "Hoa Tích Dung bị thương, hay là chúng ta cho ở lại trong lều chuối, còn chúng ta dựng chỗ khác?"

      Cơ Bạch liếc nhìn Hoa Tích Dung, thản nhiên : "Nàng cần quá lo lắng cho , thân thể Ma tộc hồi phục rất nhanh, trừ phi chém đứt đầu, đâm thủng tim, nếu rất khó chết."

      Tô Mặc dựa đầu vào vai , giọng : "Mọi người đều đứng cùng thuyền, tuy ta thích , nhưng có thể chăm sóc chăm sóc."

      "Mặc Nhi, nàng dễ mềm lòng."

      "Nếu như vậy, ngày đó ta làm sao có thể vừa chăm sóc Sư còn chăm sóc cả chàng?"


      Nghĩ đến khoảng thời gian vừa đau lòng vừa xấu hổ đó, mắt Cơ Bạch chợt lóe lên, trước ngực truyền đến thanh kiều mỵ, hơi thở thơm mát, khác gì cảm giác chín trăm năm trước, trong lòng khỏi kích động, nhàng thở dài tiếng: "Được rồi, cho chỗ che nắng che mưa, khi nào đôn luân chúng ta
      [​IMG]



      Chương 141.1: Tòa thành con rối

      Edit: huyền béo
      Beta: Nhisiêunhân


      Lúc này quả nhiên có ai tới quấy rầy bọn họ, ngay cả dã thú cũng .

      Sắc trời càng tối, ánh trăng càng sáng , nước suối lăn tăn từng gợn, thỉnh thoảng có con cá nhảy lên khỏi mặt nước.

      Núi quặng màu đỏ thẫm xa xa đứng sừng sững, hổ gầm thú kêu, xung quanh truyền đến tiếng chém giết, bóng đêm cũng còn yên bình.

      Tô Mặc nhíu mày, ánh mắt lạnh thấu xương, xem ra cách đây xa có rất nhiều người Ma giới.

      Nàng dường như nghe thấy tiếng Hoa Tích Dung nỉ non ở lều bên cạnh, lầm bầm đầu đau quá, sau đó lại nặng nề thiếp .

      Nàng vội vàng đứng lên vào trong, đưa tay sờ trán , phát bị sốt .

      Tô Mặc kéo ngoại bào của Hoa Tích Dung xuống, sau đó đến hồ nước, dấp nước lên áo, giặt cẩn thận, rồi mang chút băng tuyết giới ra, chậm rãi lau lên trán . Nàng lấy mấy bình thuốc trong Thiên Thư, là Cơ Bạch để lại, nhét ba năm viên đan dược vào miệng Hoa Tích Dung.

      Lúc này, cả người Tô Mặc đầy mồ hôi, hóa ra chỗ này thoáng gió, khí nóng liên tục ập tới, càng ngày càng nóng.

      Y phục của Hoa Tích Dung tuy đẹp nhưng cực kì phức tạp, cho dù kéo ngoại sam xuống, bên trong vẫn còn lớp cầu kì khác. Tô Mặc tháo khuy áo Bàn Long cho , cởi hai lớp quần áo ra, chỉ để lại trung y mỏng đơn giản.

      “Đau đầu!” Hoa Tích Dung lại lầm bầm.

      “Thôi, để ta xoa cho ngươi!” Tô Mặc ngồi cạnh, giúp xoa hai huyệt thái dương và các huyệt vị khác đầu.

      Hoa Tích Dung mơ mơ màng màng, cảm thấy vô cùng khó chịu, rốt cuộc cũng có người đưa tay xoa đầu cho , cực kì thoải mái, đúng là tay của Tiểu Mạch, nhưng lại bỏ sót mấy chỗ, nhịn được : “Tiểu Mạch, còn những nơi khác nữa.”

      Tô Mặc nhất thời còn gì để , ngay cả khi hôn mê ta cũng nhớ sai sử nàng.

      Nàng có chút bất đắc dĩ, xoa bóp người chốc lát rồi : “Ngươi mau tỉnh lại , chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này.”

      Hoa Tích Dung thoải mái hừ hai tiếng, thân thể vô tình có phản ứng đặc biệt.

      Vẻ mặt Tô Măc lập tức trầm xuống, bỏ thèm để ý đến nữa.

      Hoa Tích Dung chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt kia lúc đầu còn mông lung mơ hồ, sau dần dần long lanh rực rỡ như sao trời, xinh đẹp mê hoặc. Nốt ruồi son dưới khóe mắt càng làm cho dung mạo thêm vẻ mị rung động lòng người.

      Mấy ngày nay sớm tỉnh, nhưng lại thể cử động.

      Đương nhiên tình hình của tốt lắm, lúc tỉnh, lúc hôn mê.

      Khi tỉnh, có nhìn thấy Cơ và Cơ Bạch lần, tuy thần thức thể dò xét nhưng vẫn nắm được chút manh mối, thầm nghĩ: nữ nhân này hổ là Cơ của Kim Ngu Đường tiếng tăm lừng lẫy, làm vô số nam nân quỳ gối dưới váy nàng, tổng chỉ huy sử Đông Lăng Vệ Văn Nhân Dịch, thế tử Ngu Nhiễm của Vô Song thành, đều là những nhân vật nổi tiếng, nhưng sau khi theo mình vào Ma giới lại còn lây dính với nhân vật càng lợi hại hơn – Thần Sử Cơ Bạch.

      Hoa Tích Dung hiểu, trong nửa năm ở Ma giới, sao hai người ngay dưới mắt mình lại có tình cảm nhanh như vậy?

      Thần Sử đại nhân vốn là người vô tình vô dục, sống hơn nghìn năm có dạng nữ nhân gì mà chưa gặp, sao lại thích Cơ chứ?

      Hoa Tích Dung nhíu mày, cảm thấy cực kì khó hiểu, bỗng nhiên nhớ ra chín trăm năm trước Cơ Bạch từng thích nữ nhân.

      Tuy nhớ lắm bất quá cũng là kiểu như Cơ này.

      lập tức bừng tỉnh, nữ nhân này chính là loại hình mà Cơ Bạch thích!

      Đúng là ra vẻ trang nghiêm đạo mạo, hai người họ xứng đôi.

      Hoa Tích Dung hừ lạnh tiếng, ánh mắt u mị, suy tư trong lòng

      chuyển mắt ra, nhìn thấy Tô Mặc đưa lưng về phía mình chuẩn bị bữa tối cho mọi người, tư thế nửa quỳ nửa ngồi khiến váy nàng căng ra lệch ngắn , hiển dáng người hoàn mỹ, khí chất mị của nàng. Nàng dùng ống tre thổi lửa, lộ cái cổ trắng như tuyết, vòng eo mềm mại, đùi ngọc thon dài, đường cong mê người nhìn sót cái gì, hơn nữa thời tiết quá nóng bức nên nàng giày mang tất, ngón chân trắng xanh giẫm lên cát, bàn chân tuyết trắng thoắt thoắt , mấy ngày nay lại có Cơ Bạch hàng đêm mưa móc làm dịu, khiến nàng có vẻ càng thêm mê người.

      Hai mắt Hoa Tích Dung lướt nhanh, trong lòng khẽ thở dài tiếng, quả nhiên là vưu vật tuyệt đại, chỉ tùy ý chạm hai cái thôi cũng khiến thân thể chịu được. (vưu vật: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp hiếm thấy)

      Tiểu tinh, tiểu hồ ly tinh gì gì đó, là cực kì đáng ghét.

      Hoa Tích Dung gắng sức cử động đầy ngón tay, gõ tấm ván gỗ dưới người.

      Đợi sắc thuốc xong, Tô Mặc mới mang cháo và thuốc đến. Tiến vào trong lều, ánh mắt nàng nhìn lướt qua bụng đối phương, thấy nó khôi phục nguyên trạng mới cầm bát cháo đút ăn. Hoa Tích Dung lập tức phối hợp hé miệng hưởng thụ loại đãi ngộ này, Tiểu Mạch, , cảm giác
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 141.2

      Edit: huyền béo
      Beta: Nhisiêunhân


      Ho hồi lâu, Dung Túc mới thở gấp : “Khoan , ngươi ngươi có thể khôi phục cơ thể máu thịt cho ta sao?”

      Cơ Bạch nhướng mày, “Ngươi là người Ma giới, dược liệu Ma giới đương nhiên có ích với ngươi.”

      Dung Túc trợn trắng mắt, vẫn thể tin, “ sao?”

      Cơ Bạch lạnh lùng : “Mấy ngày nay lúc ta thăm dò bên ngoài, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều dược liệu, có công dụng kì diệu để chữa trị cho thân thể ngươi.”

      Lúc này Tô Mặc khẽ cười, ngồi thẳng người : “Y thuật của Tử Ngọc rất giỏi.”

      Dung Túc đương nhiên có chút rung động, nhưng thích nhất chính là bị người khác uy hiếp, hừ lạnh tiếng, “Được rồi, ra ta nể mặt Tô Mặc mới đồng ý cho ngươi trị liệu, bởi vì ta cũng thích nàng chăm sóc Hoa Tích Dung. Vậy ngươi nhớ tìm chút dược vật giúp ta khôi phục cơ thể, ta làm tốt chuyện mình nên làm, bất kể thế nào chúng ta cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

      “Mặc Nhi, người Ma giới xưa nay luôn thích lợi dụng.” Cơ Bạch tuy vẻ mặt chút thay đổi nhưng trong giọng cũng mang phần châm chọc. sớm nhìn ra tên kia có chút tình cảm đặc biệt với Tô Mặc.

      “Ta với Mặc Nhi là khế ước bản mạng, giữa ta và nàng phải như vậy.” Dung Túc lạnh lùng hừ tiếng.

      “Chờ ngươi khôi phục là có thể giải khế ước bản mạng với nàng rồi.” Cơ Bạch sớm nghĩ tới điều này.

      “Chuyện này tới lượt các hạ quan tâm.” Giọng điệu Dung Túc tốt, giải trừ khế ước tuyệt đối chịu.

      “Vậy Hoa Tích Dung giao cho ngươi.”

      “Dung Túc, ta biết quan hệ của ngươi với Hoa Tích Dung tốt lắm, nhưng ngươi nên ức hiếp !” Tô Mặc mỉm cười.

      “Yên tâm là được.” Dung Túc hừ , tại cảm thấy Cơ Bạch càng đáng ghét hơn cả Sư . Quả nhiên phu quân của nàng ai là đèn cạn dầu. Nhưng biết nhịn loạn mưu lớn, tại có cơ thể, đợi khôi phục toàn bộ thực lực, nam nhân này đương nhiên đặt vào mắt.

      Lúc này, hơi thở trầm đáng sợ chậm rãi tản ra từ người Hoa Tích Dung, khí trong phòng lạnh lẽo khiến người ta rét mà run.

      Hoa Tích Dung híp mắt, lạnh lùng nhìn ba người đối diện.

      Được lắm, được lắm, rốt cuộc biết Dung Túc ở đâu.

      Khuôn mặt của Hoa Tích Dung có chút méo mó, lúc trắng lúc đỏ, đỏ rồi lại xanh, trong lòng cực kì buồn bực, đồng thời cũng cực kì khiếp sợ. Dung Túc vậy mà lại ở cùng với Tô Mặc, hơn nữa lập được khế ước bản mạng. Lão phu nhân tìm tung tích của biết bao lâu, nào ngờ Dung Túc lại xuất ở đây, biết sao Hoa Tích Dung muốn cười nhưng cười được.

      Bí mật của Cơ quá nhiều, giấu diếm cũng quá chặt chẽ.

      Bảy khế ước, mê hoặc vô số nam nhân.

      Bất kể như thế nào, đúng là nữ nhân khó ưa.

      Nhưng còn chưa hồi phục lại tinh thần Dung Túc vào phòng, vẻ mặt chút thay đổi ngồi bên cạnh Hoa Tích Dung, đung đưa ly rượu chậm rãi thưởng thức. liếc mắt nhìn Hoa Tích Dung, cười lạnh: “Đáng đời, ngươi cũng có hôm nay.”

      Hoa Tích Dung nhắm mắt, nhưng trong lòng như bị kim châm.

      Xú tiểu tử, gia tỉnh lại tính sổ với ngươi.

      Bên kia, Tô Mặc cười ôm cổ Cơ Bạch, “Tử Ngọc phu quân, nướng xong chưa?”

      “Xong rồi.”

      “Nhanh
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 142.1: Đồng tâm hiệp lực

      Edit: Grey
      Beta: Nhisiêunhân


      Ngày hè nóng bức, cái nóng của mùa hè dễ chịu chút nào.

      Ve con kêu vang, chim chóc lượn quanh, làm người nhìn thấy kìm được nỗi nhung nhớ trong lòng.

      tại, trong lòng Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch cũng rất rất nhớ nữ tử kia.

      Nhưng mà, nhìn thực lực của Sư là Nguyên Kỳ, trong lòng hai người khỏi căng thẳng. Tình địch của bọn họ cường hãn như vậy làm họ vừa áp lực vừa buồn bực vô cùng, nên cả hai ngừng cố gắng nâng cao thực lực của mình.

      Sáng sớm, nam tử áo lam khí thế hiên ngang, tiêu sái ra, hơi thở phát ra làm Chu tiên sinh khỏi ngẩn người.

      "Nhiễm công tử, người là Kim Đan Kỳ?" Ánh mắt Chu tiên sinh sáng quắc, hỏi.

      "Đúng vậy." Ngu Nhiễm mở quạt, đắc ý cười cười.

      "Nhiễm công tử, thực lực của người tăng lên quá nhanh! ràng lúc trước vẫn là Ngưng Mạch." Hạ Phong trố mắt tin.

      "Ngươi đừng quên, Nhiễm công tử chính là thế tử của Vô Song thành. Thế tử Vô Song thành chỉ thấp hơn thế tử Thiên thành chút thôi, nếu người đáp ứng thừa kế ngôi vị, đương nhiên thành chủ bạc đãi công tử. Người kế vị có rất nhiều đặc quyền, ví dụ như được đan dược hoặc công pháp đặc thù chẳng hạn." Chu tiên sinh vừa nhàng phe phẩy quạt lông vừa .

      " ra là vậy." Vẻ mặt Hạ Phong đăm chiêu, " làm người khác ngưỡng mộ."

      Khuôn mặt Ngu Nhiễm đầy vui vẻ, cười cười ung dung. tại chỉ hơn hai mươi tuổi, vốn có hứng thú nhiều với quyền thế, nhưng trước mặt là tình địch mạnh như vậy làm ý thức được thực lực của mình chưa đủ. giao Kim Ngu Đường cho người khác quản, tập trung tăng cường thực lực. Vì vậy mấy ngày trước trở lại Vô Song thành tỏ ý mình bằng lòng làm thế tử Vô Song thành, nhưng việc xem mắt phải hủy bỏ, còn muốn Thành chủ hỗ trợ tăng thực lực. Thành chủ Vô Song thành tất nhiên rất cảm động, vui mừng muốn phát khóc.

      Giận đỏ mặt vì hồng nhan, Viện phu nhân biết tiến bộ của con mình đều có công lao của Cơ.

      Tuy rằng lúc trước bà hài lòng với nàng dâu này, nhưng bây giờ lại cảm thấy khá thoải mái.

      đến Ngu Nhiễm, hôm qua là ngày đầu tiên dùng đan dược được chế tạo từ phối phương dành cho người thừa kế, sau đó thực lực mới tăng vọt, từ Ngưng Mạch Kỳ lên tới Kim Đan Kỳ.

      "Nhiễm công tử, chúc mừng người!" Chu tiên sinh cười tủm tỉm.

      "Ừm, lần này khanh khanh trở về nhất định nhìn ta bằng cặp mắt khác." Ngu Nhiễm nhíu mày đầy ý cười.

      "Đúng vậy, lần này chủ tử Cơ trở về nhất định nhìn công tử và Văn Nhân công tử bằng cặp mắt khác, đối đãi đặc biệt." Hạ Phong thản nhiên trả lời.

      "Khoan , Văn Nhân Dịch có liên quan gì đến chuyện này?" Ngu Nhiễm mắt trầm xuống.

      "Công tử biết thôi, lúc ngài bế quan, hôm qua Văn Nhân công tử cũng đạt tới Kim Đan Kỳ rồi." Chu tiên sinh phe phẩy quạt .

      "Làm sao có thể?" Thoáng chốc, sắc mặt Ngu Nhiễm tối sầm.

      Ngu Nhiễm vốn ỷ vào mình là thế tử Vô Song thành, cố ý dùng đan dược để nâng cao thực lực nhanh chóng, ngờ vừa đạt Kim Đan Kỳ, Văn Nhân Dịch cũng ngang bằng với , trò đùa gì vậy?

      Cách đó xa, nam tử áo trắng tới, tay cầm kiếm, tóc đen tung bay, phong thái phiêu dật, chính là Văn Nhân Dịch.

      Ngu Nhiễm vừa thấy, nhận ra đối phương quả là Kim Đan Kỳ.

      "Văn Nhân Dịch, ngươi thế này là sao? Ngươi đừng là luyện Quỳ Hoa bảo điển* nhé?"Ngu Nhiễm sờ sờ cằm.

      (*) Quỳ Hoa bảo điển: Là tên võ công trong tiểu thuyết của Kim Dung, được Đông Phương Bất Bại tu luyện. Và mọi người biết đó, muốn luyện võ công này phải tự cung (tự thiến). (wiki)

      "Có luyện Quỳ Hoa bảo điển cũng là ngươi, ta luyện những cái như vậy, hết thảy đều vì tính phúc* của Mặc Nhi." Văn Nhân Dịch lạnh nhạt . (*tính phúc: đọc gần giống với “hạnh phúc”, nghĩa là cuộc sống xxoo)

      "Tính phúc của khanh khanh bản thế tử cũng đảm bảo được, ta tăng thực lực bởi vì ta chấp nhận kế vị, còn ngươi làm sao lại tăng lên được?" Ngu Nhiễm trừng mắt.

      "Ngươi có thể dựa vào gia tộc, lẽ ta có bí mật riêng sao?" Văn Nhân Dịch mỉa mai.

      " ra ngươi huyết mạch tộc trong người mình." Ngu Nhiễm lập tức hiểu ra.

      Chu tiên sinh cười : "Hai người hổ danh là biểu huynh đệ, làm việc gì cũng có kế hoạch giống nhau."

      Hạ Phong nhìn hai người, trong lòng hâm mộ cực kì, cả hai đều đạt tới Kim Đan Kỳ, còn mình mới chỉ là Tôi Thể.

      Chu tiên sinh lắc đầu, vỗ vai : "Hạ Phong, so sánh thực lực với bọn họ chỉ tức thêm thôi, đừng suy nghĩ nhiều."

      "À... hơn mười ngày, khanh khanh bây giờ biết ra sao?" Ngu Nhiễm ngồi đối diện nhịn được .

      "Ta có hỏi những
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 142.2

      Edit: Nhisiêunhân


      Ma giới tôn thờ thực lực, Hoa Tích Dung từ từ mở mắt, lúc này cũng thích hợp để giả vờ suy yếu gì nữa. đứng thẳng người, lười biếng giới thiệu bốn người kia cho Tô Mặc, cả bốn đều là đầu lĩnh của bốn thế lực lớn ở Ma giới: gầy, béo, lùn, mặt đen. Giọng dịu : “Lão gầy là tộc trưởng của Vương gia, lão mập là tộc trưởng Phùng gia, lão lùn là tộc trưởng Khuất gia, lão mặt đen là tộc trưởng Cao gia… Bốn người họ đều là các đại nhân vật của bốn đại gia tộc, hai, có thể cản đường lão phu nhân.”

      Bốn người ngờ Hoa Tích Dung lại giới thiệu kiểu này, rất tôn trọng bọn họ. Họ nhìn Hoa Tích Dung rồi day day huyệt thái dương của mình, có vẻ rất đau đầu.

      biết bốn vị tộc trưởng đến đây làm gì?” Hoa Tích Dung như cười như hỏi.

      người hừ : “Chúng ta biết lão phu nhân đồ sát Thánh nữ thành, nhưng nghe tòa thành bỏ hoang này có vài bí mật, là nơi có thể có bảo vật thần kỳ, hơn nữa còn có truyền thừa của Thánh nữ, nên chúng ta sang đây xem xét, thể để chúng rơi vào tay người bụng dạ khó lường.”

      Hoa Tích Dung nhìn họ, đương nhiên biết họ chỉ ra vẻ đạo mạo, miệng đằng lòng nghĩ nẻo.

      “Được, ta cũng cùng các ngươi.” Hoa Tích Dung cười tủm tỉm.

      thể.” Lập tức có tiếng phản đối, thêm người là phải chia thêm chén canh,

      “Vì sao thể?”

      “Nơi này nguy hiểm trùng trùng, chỉ Nguyên kỳ chúng ta mới có thể mang đoàn người này theo, còn các ngươi sợ là thành gánh nặng.”

      “Thần Sử đại nhân cũng là Nguyên kỳ, cho nên chúng ta có gì phải e ngại.”

      Cơ Bạch tới, thẳng: “ sai, ta cũng là Nguyên kỳ, cũng có thể cùng tham gia.”

      Mấy người kia đồng thời ho khan, “Thần Sử đại nhân đùa gì vậy? Ngài là Thần Sử thân phận tôn quý, là khách nhân của chúng ta, nhưng tiếc rằng chúng ta lại là thường dân vô học, thô kệch, cho nên, đạo bất đồng bất tương vi mưu.” (* cùng chí hướng, quan niệm thể hợp tác, bàn luận)

      Có người bỗng : “Đúng rồi, Hoa Tích Dung phải ở cùng lão phu nhân sao?”

      “Phải đó! Tuy bọn họ quan hệ hợp, nhưng cũng thể liên kết với người ngoài.”

      Hoa Tích Dung cười quỷ dị, chậm rãi lấy ra viên đá ghi hình trong ngực áo, chạm , viên đá lập tức phát ra giọng của lão phu nhân, trước mặt cũng dần hình ảnh. Bà ta gào thét dữ tợn, mắt đỏ ngầu, “Hoa Tích Dung ngươi chết ! Khi nào Thánh nữ dạy cho ta thuật chế tạo con rối, ta nhất định khống chế ngươi, ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, bổn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :