1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 135: Binh đến dưới thành

      Edit: huyền béo
      Beta: Nhisiêunhân


      Bên kia, ở sâu trong hang động, Tô Mặc đột phá Ngưng Mạch kì, trở thành tu sĩ Ngưng Mạch kì trẻ tuổi nhất Nhân giới, Cơ Bạch cũng tiếp chứng minh thứ hai của .

      Tô Mặc ngờ có thể những lời này, “Chứng minh thứ hai là, muốn ta?”

      Đường đường Thần Sử đại nhân mà cũng đưa ra thỉnh cầu càn rỡ như thế.

      Vẻ mặt Cơ Bạch cảm xúc, tiếp tục: “Ta chưa xong, ta muốn… đá Tam Sinh của nàng.”

      “Hóa ra là đá Tam Sinh.” Tô Mặc nghẹn, môi hơi nhếch lên.

      Đầu óc nàng có chút đình trệ, đôi mắt híp lại trầm ngâm, trong lòng cười tự giễu, đúng là hiểu lầm vị Thần Sử đại nhân này mà, hóa ra chỉ muốn mượn đá Tam Sinh của nàng. Đoán trước được có tỏ tình cũng điên cuồng như vậy, nhưng khuôn mặt của nàng vẫn ửng hồng, khó có thể tưởng tượng ra cảnh tỏ tình với nàng, cầu hoan với nàng, như thế phải phá vỡ ấn tượng của nàng đối với Cơ Bạch luôn vô dục vô tình sao. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Mặc có chút mất tự nhiên, tâm tình có chút tế nhị, đương nhiên chỉ là nàng tự tưởng tượng ra mà thôi.

      Lúc này, Cơ Bạch lại nhìn nàng, ánh mắt có chút thâm trầm.

      Tô Mặc dừng chút, rồi quyến rũ cười hỏi: “Tại sao cần đá Tam Sinh?”

      Cơ Bạch khôi phục thần thái lạnh nhạt như trước, nhàn nhạt : “Nơi đây vạn vật có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nàng đặt đá Tam Sinh vào giữa ao nước, đá Tam Sinh khôi phục công dụng.”

      “Ngươi muốn ta lấy lại trí nhớ kiếp trước sao?” Tô Mặc vén tóc, hỏi.

      “Ừ.” Cơ Bạch chậm rãi gật đầu.

      “Đây là chứng minh thứ hai của ngươi?” Tô Mặc nhíu mày.

      “Phải.” Cơ Bạch rũ mí mắt xuống, nhàn nhạt trả lời.

      *

      Ma giới hiếu chiến, mỗi tháng đều có chiến tranh.

      canh giờ trước, Thánh nữ thành, thành Nam.

      Tướng lĩnh Ma giới dẫn theo binh đoàn hắc kị binh Ma tộc thứ nhất, bộ binh thứ hai, thứ ba, thứ tư.

      Điều động nhiều người như vậy, dường như trận càn quét lớn sắp diễn ra rồi.

      Ba vạn bộ binh, vạn kỵ binh nhanh chóng hướng về đây, ổn định từng bước . Ai ngờ được rằng vào ngày mừng thọ của Thánh nữ lại có người bày mưu từ trước, mang binh thầm núp như hổ rình mồi, giờ chỉ mới là toán binh trước dò đường thôi, đương nhiên lão phu nhân Ma tộc còn có hai mươi vạn đại quân đứng phía sau.

      Nhóm kỵ binh cách đó xa, ánh mắt thủ lĩnh kỵ sĩ áo đen khiếp người, chắp hai tay sau lưng, đứng giữa bãi đất, bỗng nhiên vung tay lên.

      “Nghiêm!”

      “Gào…”

      Ba vạn đại quân gầm to tiếng, đồng thời dừng chân ngay bên ngoài Thánh nữ thành.

      Mọi người bắt đầu dậm chân tại chỗ, chậm rãi phân bố trận hình.

      “Tướng lĩnh, phía dưới phải làm như thế nào đây?”

      “Còn làm thế nào nữa? Cứ theo lệnh lão phu nhân mà làm.” Khóe môi tướng lĩnh kia nhếch lên ý cười lạnh lùng.

      “Các ngươi là ai?” tường thành có người lớn tiếng chất vấn.

      “Chúng ta đến chúc thọ Thánh nữ.” Tướng lĩnh cười lạnh trả lời.

      “Chúc thọ sao? Các ngươi có thiệp mời ?” Người nọ hỏi tiếp.

      có, nhưng lão phu nhân của chúng ta là tỷ tỷ Thánh nữ, chẳng lẽ cần có thiệp mời sao?”

      “Cái gì? Lão phu nhân?” Vệ binh đóng quân tường thành đảo mắt, lập tức biết người đến có ý tốt, bọn họ sớm cảm thấy trong thời gian này có người tấn công Thánh nữ thành, cho nên bố trí cực kì nghiêm mật cẩn thận, đối mặt với chiến tranh, gia tộc nào ở Ma giới cũng biết ứng phó như thế nào.

      Lúc này, bỗng nhiên trời xuất tiếng sấm, đinh tai nhức óc.

      Mọi người nhìn lên, trợn mắt há hốc mồm.

      Bên trong thành bọn họ xuất dị tượng thiên văn cực kì quỷ dị, trăm năm khó thấy lần, , là ngàn năm khó thấy lần.

      Bầu trời xuất phượng hoàng màu vàng, bảy con rồng bay xung quanh phượng hoàng nhảy múa, màu sắc phượng hoàng kia diễm lệ bậc nhất, bảy cái đuôi của nó vẫy , lượn vòng, rực rỡ, hệt như phượng lâm thế.

      phượng, rực rỡ tươi đẹp, vô cùng tuyệt vời, bốn phía như tuyết, diễm lệ dính bụi trần, phong thái xuất trần.

      Thần Long, khí thế bức người, sấm chớp ầm vang, chói lọi rực rỡ, tinh quang như điện.

      “Chuyện này là sao?” Ánh mắt tướng quân kia ngẩn ra.

      “Đây là dị tượng, quả là dị tượng hiếm thấy.”

      “Chẳng lẽ Thánh nữ đạt tới Nguyên kì sao?” Có người ánh mắt u.

      Nhất thời người mừng có người lo, tướng sĩ Thánh nữ thành vui vẻ : “ tốt quá, Thánh nữ rốt cuộc đạt tới Nguyên kì rồi.”

      “Cái gì? Thế xong, mau dùng bồ câu đưa tin cho lão phu nhân, để nàng phái thêm quân cứu viện tới. Thánh nữ vừa mới đạt tới Nguyên kì, nhất định cảnh giới vững chắc, lúc này là lúc công thành tốt nhất.” Người ngoài thành vội vàng nhắc nhở tướng quân.

      Bọn kỵ sĩ áo đen lập tức cho con chim giới khổng lồ cất cánh, tốc độ của nó cực nhanh, mở rộng đôi cánh đen bay nhanh trăm dặm về phía cánh rừng. Bên trong núi rừng xa xôi kia, mơ hồ có lượng binh giáp lớn, ai mà ngờ được nơi đó lại giấu nhiều binh lực như vậy.

      mỹ phụ trung niên đứng ngọn núi, khoảng cách cực xa, nhìn về Thánh nữ thành.

      Con chim khổng lồ phút chốc bay đến bên người nàng, phụ nhân nhíu mày, mở đá ghi hình ra nhìn, sắc mặt nàng ta cực kì khó coi, lúc lâu sau, bên môi ý cười lạnh, “Dị tượng sao? Vào ngày mừng thọ? Nguyên kì, được lắm được lắm, may là lần này ta chuẩn bị đầy đủ, xem ra ông trời nhất định muốn Thánh nữ thành của ngươi phải diệt vong, hôm nay là ngày sinh cũng chính là ngày chết của ngươi.”

      Mưu thần bên cạnh : “Lão phu nhân minh, tiến đánh bất ngờ ngay lúc lễ mừng thọ đối phương.”

      Lão phu nhân cười lạnh: “Đối phương cũng thực khôn khéo, mừng thọ mà lại đột phá tới Nguyên kì, khiến ta buông lỏng cảnh giác.”

      “Đúng rồi, lão phu nhân, thần nghe Hoa Tích Dung và Cơ Bạch vào Thánh nữ thành rồi.”

      “Hừ, việc này rất tốt, bản phu nhân có thể mũi tên giết hai con chim, tiêu diệt bọn chúng cùng nhau .”

      Mưu thần cúi đầu : “Thánh nữ này quả biết sống chết, tại vẫn đối nghịch với ngài, lần này lão phu nhân cũng chờ rất lâu rồi mới ra tay với nàng, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

      Lão phu nhân chậm rãi gật đầu, “ sai, nó thích hưởng thụ cuộc sống nhưng dã tâm cũng ngày càng lớn, phàm là người uy hiếp đến địa vị của ta, ta tuyệt đối buông tha.”

      Mưu thần khác cúi người hỏi: “Lão phu nhân, lần này ra quân bao nhiêu?”

      Ống tay áo lão phu nhân vung lên, khí thế phấn khởi: “Hai mươi vạn, san bằng Thánh nữ thành, tránh đêm dài lắm mộng.”

      Lúc này cổng lớn của Thánh nữ thành vẫn đóng chặt, nhóm hộ vệ binh giáp đứng nóc cổng thành, mỗi người đều mang khí thế khắc nghiệt, “Các ngươi là người của lão phu nhân? Vì sao lại mang theo nhiều binh lực như vậy? Lễ vật đâu?”

      Tướng lĩnh cười lạnh, “Lễ vật để sau hãy , tại chúng ta nghi ngờ Thánh nữ cấu kết với phản đồ, nên cố ý đến đây điều tra.”

      “Điều tra? Thánh nữ của chúng ta nước giếng phạm nước sông với lão phu nhân, các ngươi dựa vào cái gì mà chạy tới đây điều tra?”

      “Dựa vào cái này.” Tướng lĩnh vung tay lên, lập tức trong tay tia sáng trắng bắn ra.

      “Oanh--”

      Pháp khí trong tay có gai bạc như rồng, xuyên thủng ngực tướng lĩnh thủ vệ của đối phương, hào quang khiến hoàn toàn hóa thành tro bụi.

      Mọi người rét lạnh toàn thân, thực lực quá kinh khủng, cường đại đến mức tướng lĩnh
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 136.1: Làm người của ta

      Edit: Nhisiêunhân


      Tô Mặc biết tâm ý của Cơ Bạch, nếu nàng khôi phục trí nhớ, như vậy tình cảm của hai người lại như trước. Nàng cũng muốn biết kiếp trước xảy ra chuyện gì, nếu như nàng lấy lại ký ức, nàng cần phải miên man suy nghĩ chuyện giữa mình và Cơ Bạch nữa.

      Nàng nhìn ra được tình ý trong đôi mắt , nét đau khổ ai oán đó tuyệt đối phải tình cảm sớm chiều, mà là từng chút từng chút tích lũy khắc sâu..

      Nàng loáng thoáng nhớ cảnh trong đá Tam Sinh, dường như vì nàng mà ngại tranh chấp cùng người khác. Mơ hồ nhớ được ánh mắt đầy thương tiếc của , bằng lòng trả giá mọi thứ chỉ vì nàng.

      giờ ở Ma giới, cũng đối kháng với Thánh nữ, hi sinh rất nhiều cho nàng.

      Tô Mặc đương nhiên muốn biết quá khứ của hai người. Rốt cục là nàng thiếu , hay là thiếu nàng? Là nàng nhiều, hay nàng nhiều hơn?

      Nghĩ vậy, Tô Mặc quyết định đặt đá Tam Sinh vào khối nham thạch trong nước, hòn đá lập tức phát sáng chói lọi. Màn sương trong động bị hút vào đá như xoáy nước, cảnh tượng ma quái ảo mộng.

      Đá Tam Sinh ngừng hấp thu linh khí trong động, hòn đá cũng dần dần biến thành bảo thạch sáng bóng, còn hang động lại hóa thành nơi bình thường.

      Đây là cảnh tượng ban nãy Thánh nữ nhìn thấy.

      Đá Tam Sinh, trong suốt như ngọc, linh khí bức người.

      Tô Mặc thầm than tiếng, quả nhiên nhìn khác gì lần đầu nàng thấy nó. Nàng duỗi tay ra, sắc mặt suy tư, có chút khẩn trương khó hiểu.

      Ánh mắt Cơ Bạch cũng nôn nóng, biết nàng có khôi phục trí nhớ được hay , có nhớ được chuyện cũ cùng , có nhớ được tình sâu đậm của .

      Hít sâu hơi, Tô Mặc run run vươn tay, càng ngày càng gần, cuối cùng chạm vào đá Tam Sinh.

      Cảnh tượng thoáng chốc thay đổi, nhưng tiếc là xuất những trí nhớ loáng thoáng như lần trước. Lần này nàng nhìn thấy mình quỳ trong nội viện trước hoàng tộc hậu cung, vô lực hấp hối, ánh mắt của đám người xung quanh mỉa mai, khinh thường, ai cầu tình cho nàng.

      Nào ngờ, nam tử đột nhiên xuất cạnh nàng, là mỹ nam tóc trắng. tức giận, vươn tay với nàng, chỉ có tiếc đối kháng cùng đám người.

      Sau đó, nàng được cõng lưng, đưa nàng xuống núi tìm thầy thuốc.

      Sợi tóc trắng lất phất qua khuôn mặt nàng, nàng cảm nhận được tấm lưng ấm áp của .

      Bệnh của nàng dần tốt hơn, nhưng lại bị tước mất tự do, bị cấm túc ba tháng dưới núi.

      Số lần gặp nàng nhiều, nhưng hai người lại cực kì thân thiết.

      Thoáng chốc, Tô Mặc cảm thấy lòng mình có chút đau đớn, mắt nàng tầng sương nhạt, màn lụa đọng mi.

      Nửa ngày sau, nàng mở mắt ra, cảm thấy hơi lạnh lẽo, vuốt vuốt đá Tam Sinh trong tay, thấp giọng : “Ta chỉ có thể thấy được ít, ngươi rất tốt với ta, nhưng chúng ta lại là gì của nhau cả.”

      sao?” Sắc mặt Cơ Bạch vẫn thay đổi.

      “Đáng tiếc, dường như lần thứ hai còn hiệu lực như lần đầu.

      “Quả thế, hòn đá này vẫn sánh bằng đá Tam Sinh Thiên giới.”

      “Cơ công tử phải, hẳn là như vậy, duyên phận của chúng ta có lẽ chỉ như thế thôi, sau này trở lại Thiên giới mới biết ràng được.”

      Tô Mặc biết rồi có ngày mình trở lại Thiên giới, nàng đặt đá Tam Sinh vào Thiên Thư, nhíu mày : “ vậy , đa tạ Cơ công tử giúp đỡ ta đạt tới Ngưng Mạch kì, ít nhất có thêm trăm năm tuổi thọ nữa, sau này chậm rãi tìm biện pháp tăng lên Kim Đan kì cũng được.”

      Cơ Bạch gật , mặt chút thay đổi, “Ta tin nàng nhất định làm được.”

      “Nơi đây chắc còn gì nữa rồi, chúng ta về thôi.”

      “Vừa rồi Tô tiểu thư dường như chờ mong điều gì khác?”

      Tô Mặc khẽ giật mình, lập tức hiểu ra, nàng lườm : “Ta hiểu ý ngươi, ta mong đợi cái gì?”

      “Ta vừa ta muốn nàng, nàng lại đỏ mặt, biết Tô tiểu thư nghĩ tới điều gì?” Cơ Bạch hơi nghiêng mặt nhìn Tô Mặc.

      “Ta…” Tô Mặc nghẹn, á khẩu biết trả lời làm sao, ta cố tình gây !

      “Tô tiểu thư nếu ra, Cơ mỗ làm sao biết nàng chờ mong điều gì?” Cơ Bạch gỡ mũ trùm xuống, tóc bạch kim dài xõa ra, khí chất lạnh lùng nhưng lời lại có chút ấm lên.

      có gì, ta chỉ nghĩ ngươi là đồ lưu manh thôi.” Tô Mặc tức giận liếc .

      “Lưu manh? Chẳng lẽ Tô tiểu thư cho là ta rất muốn nàng sao?”

      “Nếu là hiểu lầm, Cơ công tử cần gì cứ bám lấy tha, xem như chưa từng phát sinh .” Tô Mặc có chút ảo não, lập tức đứng dậy, phất tay áo xoay người.

      Nhưng Cơ Bạch lại khiến người ta còn kinh ngạc hơn, “Tô tiểu thư, sai, ta đúng là muốn nàng.”

      “Muốn ta cái gì?” Tô Mặc cứng người, tức giận quét mắt nhìn .

      ta cũng đáng giận, đầu tiên là muốn đá Tam Sinh của nàng, giờ lại muốn nàng, có lẽ câu “Ta muốn nàng” của có ý nghĩa khác, còn nàng hiểu lầm rồi, lỡ như tự mình đa tình rất tốt.

      “Muốn nàng làm nữ nhân của ta.” Cơ Bạch nghiêm túc .

      “…” Tô Mặc
      [​IMG]



      Chương 136.2

      Edit: Nhisiêunhân


      Tô Mặc nhìn bóng lưng Cơ Bạch, trong đầu lại lên hình ảnh kiếp trước, vẫn chẳng thay đổi gì.

      Hai người phải phu thê, nhưng còn hơn cả phu thê.

      Lòng nàng nhịn được đau xót, trường tương tư, tại Trường An*.

      (*) Trường tương tư kỳ 1 – Lý Bạch

      Trường tương tư,
      Tại Trường An.
      Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan,
      Vi sương thê thê điệm sắc hàn.
      đăng bất minh tứ dục tuyệt,
      Quyển duy vọng nguyệt trường thán.
      Mỹ nhân như hoa cách vân đoan,
      Thượng hữu thanh minh chi cao thiên,
      Hạ hữu lục thuỷ chi ba lan.
      Thiên trường địa viễn hồn phi khổ,
      Mộng hồn bất đáo quan san nan.
      Trường tương tư,
      Tồi tâm can.



      Dịch nghĩa

      Nhớ nhau hoài,
      Ở Trường An.
      Sẹt sành kêu thu bên giếng vàng,
      Sương mỏng lạnh lẽo sắc chiếu lạnh.
      Đèn lẻ loi sáng nỗi nhớ càng nung nấu,
      Cuốn rèm ngắm trăng ngửa mặt lên trời than dài.
      Người đẹp như hoa lên sau sắc mây,
      có giải xanh trời cao thăm thẳm,
      Dước có nước xanh sóng đưa.
      Trời cao đất rộng hồn thêm khổ,
      Mộng hồn bay đến nơi quan san kia cũng khó.
      Nhớ nhau hoài,
      Đứt ruột gan.

      Cơ Bạch tới hai bước, chợt nghe giọng mị của Hoa Tích Dung truyền đến: “Cơ Bạch, chúng ta gặp phiền phức rồi, lại đây thương lượng cách trốn thoát .”

      Cơ Bạch ngước mắt, dừng chân, “Chuyện gì?”

      Tiếng chuông ầm ĩ bên ngoài vọng vào.

      Tiếng bước chân của Hoa Tích Dung ngày càng gần, mang theo Thánh nữ cùng vào.

      Thánh nữ bị Hoa Tích Dung trói chặt, mặt nàng như in dấu tay, chính là dấu tay của Hoa Tích Dung. Nàng ta nhíu nhíu mày, giọng điệu vô cùng bất mãn: “Vừa rồi trong các ngươi có người vừa tăng thực lực, bên ngoài đột nhiên phát sinh dị tượng, rất phù hợp với lời đồn ‘Thiên hạ loạn, nghiệt ra’ của Ma giới, cho nên lão phu nhân tới bắt ta trước, bà ta cho rằng ta đạt đến Nguyên kỳ, là mối uy hiếp lớn.”

      Tô Mặc khẽ giật mình, ngờ mình lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.

      Sắc mặt Cơ Bạch vẫn cảm xúc, chỉ yên lặng nghe.

      Thánh nữ lạnh lùng nhìn Tô Mặc, “Đều do ngươi gây họa, từ khi ngươi xuất ta biết ngươi phải thứ tốt gì rồi, bằng ngươi ra ngoài tự thú trước . Còn Cơ Bạch, lão phụ đó thích ngươi, ngươi cũng cùng luôn .”

      Cơ Bạch để ý tới nàng ta, đứng chắp tay, mái tóc bạc phất theo gió. Tô Mặc lên tiếng: “Vừa rồi phải ngươi ở đây có đá ghi hình sao? giờ bên ngoài thế nào rồi?”

      Hoa Tích Dung tung tung hòn đá trong tay, cười : “Các ngươi cùng xem .”

      Thánh nữ nhìn đá ghi hình trong tay Hoa Tích Dung, hận đến nghiến răng, ta quá đáng giận.

      Hòn đá phóng ra tia sáng, chỉ chốc lát có thể xem tình hình bên ngoài. Hơn vạn kỵ binh đứng trước cổng thành, cách đó xa còn có luồng khí đen khổng lồ đánh tới. Binh sĩ kéo quân, cưỡi ngựa đen, mặc khôi giáp đen, đeo mũ đen, thân mang pháp khí, hệt như đội quân địa ngục.

      Chúng kỵ binh lấy khí thế như lôi đình đánh vỡ cổng chính của Thánh nữ thành, cưỡi ngựa vọt vào.

      đường , đoàn binh sát phạt, đánh đâu thắng đó gì cản nổi.

      Bên trong cung điện Thánh nữ tụ tập rất nhiều cường giả và vô số quý tộc. Các nam sủng ăn mặc sặc sỡ, đủ loại phong tình nhàng nhảy múa giữa hoa viên, áo sa trong suốt, nhịp điệu uyển chuyển.

      Yến hội được bày rất nhiều bàn ngọc, các quý tộc Ma giới cao quý được thưởng thức mỹ thực ngon nhất, rượu thơm say lòng người, tiếng nhạc du dương. Tuy nữ chủ nhân có ở đây, nhưng khí vẫn vô cùng náo nhiệt, mọi người vung quyền uống rượu, nâng ly cạn chén.

      Đột nhiên tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, chúng kỵ binh xông vào yến tiệc, ánh mắt độc ác hiểm, huơ pháp khí bắt đầu chém giết. Cả cung điện chìm trong tiếng la hét hoảng sợ, vô số tân khách run rẩy tìm chỗ trốn, thị tì trai lơ tránh kịp đều bị chém đứt đầu.

      Tiếng kêu la dứt, kỵ binh ùn ùn ngừng, ập vào khắp bốn phương tám hướng, ít người chịu chết oan.

      binh sĩ hô to: “Mau giao Thánh nữ ra đây, lão phu nhân nghi ngờ Thánh nữ muốn làm phản.”

      “Nếu Thánh nữ chết, chúng ta san bằng Thánh nữ thành.”

      Nhìn tòa thành của mình chỉ thoáng chốc rối tinh rối mù, Thánh nữ cắn răng, buồn bực : “ ngờ lão bà đó xuất động nhiều người tới vậy, dám chạy đến chỗ ta đại khai sát giới, bà ta phát rồ rồi.”

      Tô Mặc thản nhiên: “Bà ta điên cuồng như thế, nhất định phải sớm chiều, ta có ra ngoài tự thú có ích gì? Người ta phải kiêng kị ta, mà là ngươi đó Thánh nữ đại nhân!”

      “Tiểu Mạch sai, lão phu nhân luôn biết phân nặng , hơn nữa chuyện bà ta làm nhất định mưu đồ lâu, phải đột nhiên ra tay công thành.” Hoa Tích Dung nhìn Tô Mặc, ánh mắt lơ đãng lướt qua ngực nàng, chậm rãi tiếp: “Có lẽ thám tử của bà ta biết ta và Cơ Bạch đến Thánh nữ thành. Chỉ tham gia thọ yến thôi cũng sao, nhưng lúc này trời đột nhiên phát sinh dị tượng, điều đầu tiên bà ta nghĩ đến nhất định là Thánh nữ ngươi cấu kết với chúng ta đạt tới Nguyên kỳ, lần này chỉ sợ ra tay càng ác độc hơn, vì ngươi trở thành mối họa lớn nhất của
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 137.1: cầu khế ước

      Edit: Nhisiêunhân


      Tô Mặc và Cơ Bạch nắm tay bước vào trong hang động thần bí dưới lòng đất, khí càng lúc càng lạnh.

      Lạnh, rất lạnh.

      Áo choàng đen của Cơ Bạch lay động, hai người cố gắng thích ứng với hoàn cảnh ở đây, sau đó cũng lập tức dò đường mà tạm dừng chốc lát. Khí lạnh thấu xương khiến Tô Mặc nhịn được cơn rùng mình, nàng vận nội lực để linh lực chảy dọc thân thể mới cảm thấy dần ấm hơn. Tô Mặc thở ra, ngón tay cứng ngắc cũng dần thoải mái.

      Cơ Bạch cởi áo choàng khoác lên người nàng.

      cầm tay nàng, xoa , “Trong này rất lạnh, nếu nàng khó chịu có thể ôm ta.

      Tô Mặc thoải mái dựa vào ngực , sưởi ấm trong lòng rất dễ chịu. bấm quyết, xung quanh lập tức xuất chín thanh trường kiếm.

      Tô Mặc nhíu mày, nàng lấy viên dạ minh châu trong Thiên Thư ra, chiếu sáng cảnh vật xung quanh.

      Hai người đứng cùng nhau, người xinh đẹp, như trích tiên, mặc dù đều có vẻ phong tình nhưng lại hệt đôi kim đồng ngọc nữ. Khí lạnh xung quanh còn mang ít tiên khí.

      Ánh mắt Cơ Bạch chút gợn sóng, Tô Mặc lại mỉm cười , nghĩ thầm nơi đây quả nhiên bình thường mà là mê cung kỳ quái dưới lòng đất, xung quanh là vách tường thủy tinh hoa lệ, cầu thang cũng lát bằng đá cẩm thạch. Mặt đất kết thành băng tuyết, tia sáng nhạt ánh lên người Tô Mặc và Cơ Bạch, vách tường như tấm gương lớn, cả địa đạo kéo dài vô tận, sâu lường được, nhìn thấy điểm cuối.

      Hai người cẩn thận bước hành lang kết băng. Hơi lạnh ngừng phả vào lòng bàn chân.

      “Cơ Bạch, ngươi lạnh sao?” Tô Mặc nhìn .

      “Ta là nam nhân, đương nhiên ta phải chăm sóc nàng, ta lạnh.”

      “Trong này dường như hạn chế thần thức, thể tra tình hình phía trước.” Tô Mặc nhìn quanh.

      “Nơi đây rất cổ quái. Cẩn thận chút, theo ta.” Cơ Bạch nhu hòa liếc nàng, điều khiển phi kiếm ngừng gõ lên mặt đất, lên tường, tia lửa tóe khắp nơi, cẩn thận dò đường.

      Hai người gặp vài cơ quan, lúc phi lao trong trung, lúc chông nhọn dưới đất, còn có quả cầu tuyết khổng lồ lăn ra từ bên hông, tất cả đều bị Cơ Bạch dò được bằng kiếm.

      Vì vậy, cả hai xem như ổn thỏa, canh giờ sau rốt cục cũng rời khỏi khu vực hành lang đóng băng này.

      Băng tuyết tan, Tô Mặc lại thấy vách tường đối diện có ba cửa. Đến đây, hai người liếc mắt nhìn nhau.

      Cơ Bạch nhíu mày: “Quả nhiên là mê cung.”

      Tô Mặc than , “Ba cánh cửa, chúng ta cái nào?”

      Cơ Bạch vung tay, ba thanh kiếm phân ra ba đường thăm dò trong phạm vi thần thức của . Sau lúc, Cơ Bạch : “Cửa ở giữa ít cơ quan hơn, chúng ta có thể vào đó.”

      vừa sải chân, Tô Mặc lại : “Chờ chút, còn cách có thể dò đường”

      Cơ Bạch nghiêng đầu, thấy nàng lấy chim cơ quan ra, gõ đầu chim cho nó bay về phía bên phải.

      “Đây là chim truyền tin?”

      “Ừ, có thể đưa tin, nhưng trong hoàn cảnh này nó là chim dò đường.”

      ra là thế, Sư hổ thiên hạ đệ nhất kỳ tài.” Ánh mắt Cơ Bạch trầm nhìn hướng chim bay, nghĩ thầm khó trách nàng thích Sư như vậy.

      “A rất tốt.” Ánh mắt Tô Mặc có chút ấm áp.

      “Bắc Cơ nam , lúc trước ta và cùng nổi danh, nhưng chỉ tiếc có mấy cơ hội gặp mặt.”

      “Chuyện năm đó của hai người ta lắm, nhưng ta biết nhất định là phong quang vô hạn.”

      “Sai rồi, lúc ấy chúng ta rất bận rộn, hơn nữa quân tử chi giao nhạt như nước, thân quen bao nhiêu.”

      Tô Mặc cười cười, “Ta nghĩ hai người có thể xem như bạn bè, hơn nữa sau khi trở về cũng ở cùng nhau rất hòa hợp.”

      “Kỳ , ta cũng hiểu , nhưng ai cà đường , từ giờ ta nhất định kéo gần khoảng cách với , chúng ta đều chăm sóc nàng.” Cơ Bạch đáp thản nhiên.

      “Đa tạ.” Tô Mặc dựa vào lòng , nàng đương nhiên hiểu chuẩn bị lập khế ước cùng mình rồi.

      có thể được như vậy chứng minh thành ý của , Tô Mặc biết lâu nữa nàng tiếp nhận Cơ Bạch, trở thành phu quân của nàng, nam nhân của nàng, khế ước thứ tư của nàng.

      biết vì sao, nàng lại xuất cảm giác tân nương sắp gả, tinh thần có chút bối rối yên.

      Nếu nàng bị mĩ mạo của nam tử trước mắt mê hoặc, tâm rục rịch, là lừa mình dối người. Cơ Bạch giống như đa số các mĩ nam khác, khí chất vô tình vô dục của càng khiến người khác phải say mê, cũng khó trách bà Thánh nữ kia khát vọng như vậy. Nàng lén ngước mắt liếc cái, như viên ngọc thanh lạnh, hoàn mỹ tì vết. Mái tóc bạc bay , chậm rãi phất qua gò má nàng như lông ngỗng, khiến lòng nàng ngứa ngáy.

      Nàng dời mắt đến bàn tay bấm quyết của , ngón tay thon dài như tác phẩm nghệ thuật tinh mĩ, tuy tay của Hoa Tích Dung cũng rất đẹp, nhưng tay Cơ Bạch là tay kiếm tu, bao lấy tay nàng rất ấm áp.

      Dường như nhận ra mình bị dò xét, Cơ Bạch hơi cúi đầu, Tô Mặc lập tức làm như có việc gì chuyển mắt, biểu cảm hơi lúng túng, sợi tóc của cứ lướt qua má nàng khiến nàng cách nào tập trung được, trống ngực đập nhanh hơn.

      Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, ngờ mình cũng có lúc sa vào sắc đẹp như vậy.

      “Mặc Nhi, chúng ta lên đường được chưa?” Tô Mặc vừa mới hoàn hồn nghe thấy lên tiếng.

      “Được.” Hai người nắm chặt tay nhau cùng tiến vào cánh cửa bên phải, cửa lập tức đóng lại. Tô Mặc quay đầu, cửa là vạn quân đoạn long thạch, như có ý nghĩa thể trở lại.

      Phía trước sương mù dày đặc, mông lung thấy cảnh vật xung quanh. Đồng thời hoàn cảnh cũng biến hóa, còn lạnh nữa mà là nóng đến bức người, Tô Mặc thậm chí còn có cảm giác như tiến vào nơi cực hàn của giới.

      Nếu như ở đây muốn ép hai người cởi sạch quần áo rất xấu hổ.

      Nàng cởi áo choàng đen của Cơ Bạch xuống trả lại cho . Hai người tới khoảng ba trượng phát nơi này là vách , con đường duy nhất chính là cáp treo giữa trung, bên dưới là vực sâu vạn trượng, loáng thoáng có ánh lửa đỏ. Nếu như rơi xuống biết rơi đến đâu, dù chết cũng phải chịu què nửa đời còn lại.

      Tô Mặc thở ra, cùng tiến lên với Cơ Bạch. Đột nhiên xung quanh xuất gió lốc lành lạnh, sức gió rất mạnh, Cơ Bạch cũng bị bất ngờ, mạnh đến mức muốn cuốn bay cả hai người.

      siết chặt tay Tô Mặc, lòng bàn tay ẩm mồ hôi.

      Lại thêm vài bước, Tô Mặc đột nhiên dẫm phải cái gì, nàng cúi đầu, phát đó là chim cơ quan mình vừa thả lúc nãy, hình như bị hỏng. Nàng vội vã nhặt lên, cẩn thận nhìn, phát bị hư chỗ nào.

      “Mặc Nhi, sao vậy?”

      “Ta thấy kỳ quái, vì sao chim cơ quan bị hư mà lại bay được?”

      Cơ Bạch lập tức bấm quyết, chín chuôi kiếm lơ lửng xung quanh, nào biết chỉ lát sau đồng loạt rơi xuống đất. Cơ Bạch suy tư, nhàn nhạt : “Nơi đây cho phép phi hành.”

      Tô Mặc nhìn lại, con đường duy nhất chính là sợi dây cáp kia. Hai người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, cẩn thận bước lên sợi xích. Lòng bàn chân nóng lên, tay hai người
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 137.2

      Edit: Nhisiêunhân


      Từ khi tới nơi hoang vu này và sau khi Dung Túc xuất , Tô Mặc còn dựa vào người Cơ Bạch nữa.

      Nàng cởi hai lớp áo choàng, chỉ mặc lớp trung y mỏng, thân hình để lộ sót đường cong nào.

      Mặt trời chói chang, sa mạc vừa trắng vừa sáng, Tô Mặc vài bước thôi mà chân nóng lên. Nàng vội vã lấy tuyết giới ra cầm trong tay, nếu cảm thấy cổ họng cũng muốn bốc khói.

      Nàng phân cho Cơ Bạch và Dung Túc mỗi người ít băng tuyết, đưa mắt nhìn thực vật xung quanh, hỏi: “Đây là cái gì?”

      “Tiên nhân chưởng.” Dung Túc xoa xoa tuyết lên trán, nhu hòa trả lời.

      “Tiên nhân chưởng? Quả nhiên là như bàn tay*, dù có rất nhiều gai.”

      (*) Tiên nhân chưởng nghĩa là bàn tay tiên, cũng là tên gọi khác của cây xương rồng bà, có dạng bẹt như bàn tay. Là cái cây này nè mấy bạn:


      Những cây tiên nhân chưởng rải rác khắp sa mạc sống rất tốt, xanh tươi đứng thẳng cồn cát, phờ phạc như mấy người Tô Mặc.

      Dung Túc tiếp: “Nữ nhân, tại chúng ta có thể dưới bóng cây tiên nhân chưởng để tránh ánh mặt trời, giờ là lúc thánh địa nóng nhất, nếu , chỉ sợ lát nữa chúng ta bị thoát nước hết.”

      Tô Mặc gật , cùng Cơ Bạch dưới cây tiên nhân chưởng.

      “Mặc Nhi, là ai?” Cơ Bạch đứng dưới bóng râm, buông lỏng cảnh giác.

      Dung Túc cạnh Tô Mặc, nghe vậy lập tức liếc xéo , hất cằm trả lời: “Thần Sử đại nhân, ngươi muốn biết gì có thể trực tiếp hỏi bản công tử.”

      “Hừm.” Cơ Bạch đương nhiên biết có hỏi cũng trả lời.

      “Ta là quý tộc Ma tộc, thân phận cao quý, phải ai cũng vượt qua được.” Dung Túc đắc ý .

      Cơ Bạch lạnh nhạt, “Giống như Hoa Tích Dung?”

      Nghe đến tên Hoa Tích Dung, Dung Túc sặc, nhíu mày tức giận, “Ta giống , đừng nhập hai chúng ta làm .”

      “Chúng ta tiếp như thế nào?” Cơ Bạch để ý đến , hỏi.

      “Đúng vậy! Dung Túc, bây giờ chúng ta thế nào?” Tô Mặc nóng đến mức lại bỏ lớp quần áo nữa, chỉ mặc áo ngắn tay.

      Thiếu niên cũng cởi áo ở trần, liếc mắt nhìn hai người, hừ lạnh tiếng: “Ta cũng , đây là thánh địa, có ghi chép đầy đủ nào, cho nên ta chỉ biết chút ít thôi.”

      Cơ Bạch lau kiếm, “Lý luận suông.”

      Thiếu niên hừ lạnh: “Giả vờ thanh cao.”

      Tô Mặc liếc hai người, “Chúng ta thôi, ở đây có ban đêm, sợ là liên tục nóng thế này.”

      Cơ Bạch chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. quay lại nhìn nàng, “Tô Mặc, băng hồ biết dò đường ?”

      Tô Mặc biết băng hồ đúng là có chút linh tính, từng biểu rất tốt ở giới, nên nàng lập tức thả nó ra khỏi túi thú. Băng hồ bị nóng đến chạy loạn, xù lông, tỏ vẻ rất thích hoàn cảnh ở đây. Nó vung tay múa chân muốn có việc gì đừng bắt nó ra.

      Tô Mặc cười mỉm, khẽ thở dài: “Nơi này tệ, ta sợ sử dụng hết băng tuyết nên mới cần ngươi xuất lực, ngươi thấy dường nào có thể ra ngoài?”

      Băng hồ le lưỡi, lại vung chân tỏ vẻ mình biết, phía trước có chỗ có thể nghỉ ngơi.

      Dung Túc gật đầu: “Xem ra chỗ này cũng quá thảm hại.”

      “Vừa rồi có những người làm như cái gì cũng biết, xem ra vẫn kém tập tính của băng hồ.” Cơ Bạch thản nhiên .

      Thiếu niên trừng mắt nhìn Cơ Bạch, biết sao lại thấy đáng ghét hệt như Sư . Mặc dù ta luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, lộ cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta cách nào đoán được tâm tư .

      Mấy người cùng theo băng hồ, đường gặp phải trở ngại nào. Về phần Hoa Tích Dung, lại may mắn như vậy.

      Hoa Tích Dung đuổi theo đường mới phát hai người sau lưng theo cùng, biết nhất định có biến, cho nên phải tóm được Thánh nữ để tránh tìm được đường ra khỏi mê cung. Nhưng mà đối phương quá giảo hoạt, chạy theo nàng cuối cùng bị gạt rơi vào ao đầm, ướt át lầy lội.

      “Tiện nhân, đừng để ta bắt được ngươi, nếu ta cho ngươi chết trăm lần.”

      Đối diện truyền đến tiếng cười khanh khách của Thánh nữ, “Hoa gia, ngươi bị ướt rồi, chờ ngươi bắt được ta hãy sau, cơ quan của ta rất nặng nề đó.”

      Bộ y phục vốn quý giá của Hoa Tích Dung, bình thường dù đối phó với địch nhân cũng luôn dùng nhạc khí tao nhã lịch , nhưng hôm nay lại chật vật vô cùng, hoàn toàn đánh mất hình tượng mị lãnh diễm cao quý của . Quần áo dán sát người, tóc cũng bết vào mặt, thân còn dính mấy cọng rong rêu, tuy nhìn rất gợi cảm nhưng nào còn khí độ cao quý ưu nhã như trước?

      cắn răng, thi triển khinh công đuổi theo, công của cũng nhàn rỗi.

      Mười ngón tay tấu khúc thập diện mai phục, “Được lắm, Thánh nữ, ngươi vô sỉ như thế, gia khiến ngươi nhớ kỹ kết cục khi chọc giận gia, ta phế tay chân ngươi trước rồi sau.”

      Thánh nữ làm như nhận thấy cơn giận dữ của , nàng chỉ che miệng cười, nhanh chân chạy trốn.

      Đột nhiên tia sáng sắc bén đánh tới, Thánh nữ lập tức lui ra sau bước.

      Tay Hoa Tích Dung lượn vòng, cho đối phương cơ hội thở dốc, liên tục đàn. Từng tia sáng sắc bén kinh người ngừng chém về phía Thánh nữ Ma môn, thấy vô số công tập kích, Thánh nữ rốt cục cũng biến sắc, nàng biết ta hạ độc thủ rồi.

      Nàng đưa tay đỡ, bàn tay lập tức bị cắt sâu vào, máu đỏ sậm nhuốm vạt áo.

      Sắc mặt Thánh nữ trắng bệch, Hoa Tích Dung lại gảy đàn, lưỡi dao hình bán nguyệt lại chém tới, cắt đứt thân thể của nàng.

      Nhưng lúc này lại xảy ra chuyện thể tin được, Thánh nữ ngã xuống, lập tức biến thành con rối gỗ to chừng nắm tay. Hoa Tích Dung nhìn con rối quỷ dị kia, nó đeo búi tóc giả, hai mắt là hai viên ma thạch màu đen nhét sâu trong hốc mắt. Con rối cũng mặc quần áo, người dán mảnh giấy vàng ghi ngày sinh tháng đẻ, vẻ ngoài nhìn khác gì Thánh nữ, nó vừa thay nàng ta nhận kích trí mạng kia.

      Cùng lúc đó, cách ngoài mấy trượng Thánh nữ bỗng xuất , sắc mặt kinh sợ, cắn cắn môi nhìn Hoa Tích Dung: “Ngươi khiến ta phải hi sinh con rối.”

      “Đây là thuật pháp gì?” Hoa Tích
      [​IMG]



      Cây tiên nhân chưởng/xương rồng bà

      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 138: Tình ca màu trắng

      Edit: huyền béo
      Beta: Nhisiêunhân


      Nhìn khuôn mặt vô tình vô dục kia, mà lời lại kích thích như vậy, Tô Mặc thấy trong đầu “ong” tiếng, trống rỗng, há miệng ra lại bất cẩn đáp thành: “… Cái nào cũng được.”

      Cơ Bạch quỳ gối bên người nàng, trường kiếm đặt sau lưng , ánh mắt trong vắt yên tĩnh, thanh nhã như tre xanh.

      … Cũng được, cũng được, cũng được!

      Tô Mặc đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vừa nãy có phải nàng biểu quá nhanh hay ?

      Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, dây mây quấn lớp mành mềm bện bằng lá chuối rũ xuống che bớt ánh mặt trời nóng rực chiếu từ bên ngoài vào. tia đọng lại mắt nàng, Tô Mặc lập tức nghiêng mặt , ngón tay xoa sợi dây, trầm ngâm lát, lúc nãy nàng vậy mà lại bị sắc đẹp của Cơ Bạch mê hoặc, quả thực là việc trước đây chưa từng có.

      Cơ Bạch nhìn Tô Mặc, có chút buồn cười, môi nhịn được khẽ nhếch lên, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng nụ cười kia như cơn gió xuân lướt qua cầu vồng, đẹp đến lóa mắt. thầm nghĩ ngày thường nàng đều bình tĩnh như tính trước mọi việc, gọn gàng dứt khoát, nhưng vừa nãy lại để lộ vẻ kiều mị pha chút mơ hồ, là đáng đến rung động lòng người, như thế mới giống với tuổi của nàng.

      Thời gian qua ở chung, Cơ Bạch thường mất quên tuổi của nàng, cứ như bọn họ đều là nghiệt nghìn tuổi.

      Dù sao thời điểm và nàng quen biết nhau là nghìn năm trước, bất tri bất giác đợi nàng nghìn năm.

      Lúc nãy chỉ trong nháy mắt, cảm thấy như quay về ngày xưa, về với năm tháng đó.

      Nhớ tới đây, Cơ Bạch nhàn nhạt : “Vậy , Mặc Nhi, chúng ta lập khế ước trước !”

      “Được, lập khế ước trước.” Tô Mặc chậm rãi thở ra.

      “Ừm, như nàng mong muốn, chúng ta lập khế ước!” Cơ Bạch đưa tay cầm tay nàng, bỗng đặt lên đó nụ hôn nhàng.

      Nhìn đôi môi mỏng Cơ Bạch chạm vào mu bàn tay của mình, tim Tô Mặc đập thình thịch, nàng hít sâu, cố trấn tĩnh trở lại. Cơ Bạch rất khác Sư , đến lúc này rồi mà vẫn có thể nho nhã lễ độ, khiến cho nàng thấy bối rối thôi.

      Nàng biết rằng Cơ Bạch lại cảm thấy lập khế ước làm yên tâm hơn, ít ra phải lo lắng nàng lật lọng nữa, nếu có chút sơ suất, chẳng phải là vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ* hay sao, với nàng lại vô duyên, cũng muốn mất nàng lần nữa.

      (*) Vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ: Đắp núi cao chín nhận (1 nhận = 8 thước), thiếu sọt đất cũng thành.

      “Làm sao để lập khế ước?” Cơ Bạch vẫn ngồi thẳng, lạnh nhạt hỏi.

      “Ta và chàng tuyên thệ trước trời cao, làm theo ta.” Tô Mặc ngồi dậy, tư thái mị hoặc mềm mại biến mất, nghiêm túc đưa tay chỉ lên trời xanh, “Trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi , bắt đầu từ giờ, Tô Mặc ta lập khế ước cùng Cơ Bạch, sau này trở thành phu thê ân ái, xa rời, trọn đời bên nhau.”

      Dứt lời, nàng chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía Cơ Bạch, dịu dàng : “Phu quân, tới lượt chàng.”

      Nghe nàng gọi mình là phu quân, Cơ Bạch nhìn nàng chăm chú, trong mắt lên tia ấm áp mà phức tạp khác thường. từ từ đưa hai ngón tay lên, nghiêm túc : “Trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi , bắt đầu từ giờ, Cơ Bạch nguyện cùng Tô Mặc trở thành phu thê, lập nên khế ước, từ đây xa rời, trọn đời bên nhau.”

      Thanh hai người nhàn nhạt tiêu tan trong ốc đảo trống trải, chỉ có lời thề bao giờ biến mất.

      Tô Mặc ôn nhu cười, lấy ra cái mâm, “Phu quân, rượu giao bôi này chúng ta phải uống.”

      “Rượu hợp cẩn?” Cơ Bạch nhíu mày.

      “Ừm.” Tô Mặc gật đầu.

      Nàng lấy ra ly rượu chuẩn bị từ trước, đan chéo cánh tay với , đưa lên nhàng uống ngụm.

      Đột nhiên lúc này hai người cảm giác được khế ước trong cơ thể bị đốt lên, như đốm lửa nóng rực.

      ấm áp, bên nằm ở trái tim Cơ Bạch, bên kia là trong đan điền Tô Mặc.

      Tô Mặc chớp mắt, ngẩn ngơ lát, sau đó nàng rất vui vẻ.

      tại khế ước thứ tư được lập, lại là nam nhân mà nàng thích, nhớ tới nhiệm vụ của Thiên giới, trong lòng nàng thấy nhõm phần nào.

      “Mặc Nhi, được chưa?” Cơ Bạch vuốt ve vị trí khế ước, cẩn thận hỏi.

      “Được rồi, trời xanh dối, chúng ta kết làm phu thê.” Tô Mặc hơi gật đầu.

      “Rốt cuộc cũng thành phu thê, tưởng niệm chín trăm năm của ta xem như được bù đắp.” Cơ Bạch giọng .

      “Cơ Bạch, , phu quân, đa tạ chờ đợi của chàng.” Tô Mặc có chút cảm động.

      “Mặc nhi, cần phải gọi tên ta.” Cơ Bạch lạnh nhạt , “Sau này lúc ở cùng ta, nàng có thể gọi ta là Tử Ngọc.”

      “Tử Ngọc?” Tô Mặc tò mò nhìn .

      “Đó là danh hiệu của núi Côn Luân, ta vẫn luôn dùng nó, nhưng ngoại trừ người thân cận có ai gọi ta như thế.”

      “Tử Ngọc, quân tử như ngọc.” Tô Mặc cũng nhớ tới danh hiệu của Văn Nhân Dịch là Phong Trần Tuyệt.

      “Như vậy… chúng ta…. tiếp theo phải làm gì nữa?” Cơ Bạch ngây thơ hỏi, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng khi Tô Mặc vô tình nhìn lướt qua lại thấy “ sớm rục rịch ngóc đầu dậy.

      Lại ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, Tô Mặc lập tức liếc cái, nam tử vô dục vô tình này vậy mà lại mặt cảm xúc cầu hoan với nàng, nàng nhịn được cười, “Sau khi lập khế ước tiến hành lễ đôn luân.”

      “Cái này…” Cơ Bạch còn hỏi câu, “ lập tức có thể sao?”

      “Ừm, có thể.” Tô Mặc đỏ mặt trả lời.

      “Vậy Mặc Nhi thích như thế nào? Cái kia? Làm như thế nào đây?” hạ mí mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hỏi.

      phải trước kia chúng ta từng làm ư? Sao chàng còn phải hỏi ta?”Tô Mặc
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :