1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133.1: Phải có thành ý

      Edit: huyền béo

      Beta: Nhisiêunhân


      “Nàng đừng vậy, ta rất khó chịu, có lẽ vì sống lâu quá nên ta thành người nghĩ đằng nẻo rồi,” đột nhiên cầm hai vai nàng, sau đó cúi đầu xuống chậm rãi tiến tới gần, hôn lên môi nàng lần nữa, ngón tay mơn trớn da thịt nàng. “Ta xin lỗi, về sau như vậy nữa! Lần này ta chẳng những nhận lỗi mà ta còn thổ lộ với nàng, ta thích nàng, rất thích nàng.”

      Nghe lời thổ lộ của , ánh mắt Tô Mặc gợn sóng như nước, mềm mại mị ý nhàn nhạt, biết vì sao, tim nàng đột nhiên đập chậm nửa nhịp.

      Thời gian hai người ở cùng nhau ràng dài, nhưng cảm giác của nàng với nam nhân này giống trước nữa, tựa như quen biết từ lâu trước đây, rồi lúc bừng tỉnh cách mấy đời. Sau khi nàng chạm vào đá Tam Sinh, mỗi khi thân thiết gần gũi Cơ Bạch hoặc khi tiếp cận, Tô Mặc liền có cảm giác tự nhiên như thế.

      tại nàng bị nam tử đè thể cử động, cũng được gì.

      Cơ Bạch nhàng hôn khóe môi nàng, mũi cọ chóp mũi nàng. Lông mi dày rậm cong cong xinh đẹp, rũ xuống che khuất nửa đôi mắt mê người của nam tử.

      cẩn thận thưởng thức, cái, mổ cái, vừa hôn vừa mút, nàng thậm chí còn cảm nhận được tiếng tim đập mạnh như trống đánh.

      Sau khi hôn, môi ma sát cằm nàng, chóp mũi, trán như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng lại than tiếng như vẫn chưa thỏa mãn, nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt nhàn nhạt mê ly.

      Ánh mắt Tô Mặc trong veo, chăm chú nhìn thẳng vào khuôn mặt , có cảm xúc gì.

      Sau khi ngồi dậy, khóe môi Tô Mặc hơi cong lên, thở hơi, vươn tay vuốt sợi tóc bạc của , dịu dàng : “Rồi sao nữa?”

      Cơ Bạch cũng cúi đầu thở, giật mình hỏi: “Cái gì sao nữa?”

      Tô Mặc nhàng bó tóc lại, dịu dàng hỏi lại: “Ngươi thích ta, sau đó thổ lộ rồi muốn như thế nào đây?”

      “Ta…” Cơ Bạch á khẩu, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.

      “Ngươi muốn ta cũng thích ngươi sao? Hay là muốn tiếp tục cười nhạo ta? Trêu chọc ta? Ức hiếp ta?” Nàng hơi liếc mắt, chút khách khí.

      “Mặc Nhi, ta có.” Cơ Bạch phủ nhận.

      “Như vậy Cơ công tử lấy ta phải ? Tiểu nữ nguyện lắng tai nghe.” Miệng lưỡi nàng sắc bén.

      “Mặc Nhi.”

      “Cơ công tử gọi ta có ích gì? Bởi vì ngươi vốn muốn lấy ta, có phải trong lòng cảm thấy ta như gân gà ?” Đôi mắt Tô Mặc xinh đẹp mị chợt lóe, môi cong lên.

      “Gân gà? Ăn vô vị, vứt tiếc*. Sao nàng lại vậy?” (Chỉ việc làm vô bổ, mang lại lợi ích gì. Ý của Tô Mặc là Cơ Bạch định thành thân với nàng nhưng lại tiếc muốn buông tay)

      Lúc này, Tô Mặc chậm rãi ngồi dậy, nửa nằm giường, ngoắc ngoắc ngón tay, khẽ : “Vậy để ta cho công tử ! ra Cơ Bạch công tử tại cũng mờ mịt, hoàn toàn nên làm như thế nào, ngươi vừa muốn buông xuống nhưng lại nỡ. Ngươi biết bản thân muốn gì, ngươi rất mâu thuẫn, đơn giản là vì ta có bảy khế ước khiến Cơ Bạch công tử chùn bước do dự, ta vậy có đúng .”

      “Ừ.” Cơ Bạch xem như thừa nhận.

      “Hơn nữa, nữ nhân ngươi thích kiếp trước có lẽ rất giống ta, nhưng có phải ta hay ngươi có lẽ cũng xác định được.” Tô Mặc thở dài buồn phiền, cố ý bóp méo .

      “Là nàng, điều này ta chắc chắn.”

      “Là ta?” Tô Mặc cười cười, sau đó khẽ hừ tiếng.

      “Ừ.”

      “Coi như là ta, nhưng thế luôn thay đổi thất thường, có số chuyện chúng ta luôn kịp chuẩn bị, tựa như bảy khế ước này, có từng thề non hẹn biển cũng thể là vĩnh viễn, cho dù các hạ lòng thích ta, nhưng có thể chấp nhận hay lại là chuyện khác, đúng chứ?” Tô Mặc cười quyến rũ như hồ ly.

      “….”

      “Hôm nay ngươi cõng ta trở về là vì ta lạnh nhạt với ngươi, ngươi đột nhiên sợ khoảng cách giữa ta và ngươi quá xa, tựa như lúc ngươi thấy ta gặp chuyện hay trong lòng cực kì lo lắng.” Tô Mặc nâng đôi mắt hẹp dài mê hoặc người lên, lạnh nhạt : “Nụ hôn và lời thổ lộ lúc nãy của ngươi chẳng lẽ phải vì ngươi nhất thời xúc động hay sao? Cho dù xuất phát từ lòng nhưng ngươi lại chưa suy nghĩ kĩ, ngươi thổ lộ nhưng nghĩ đến kết quả sau này. Nam nhân các ngươi bình thường rất khôn khéo, nhưng vừa gặp nữ nhân đều biến thành động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới dễ bị kích động, cũng là động vật có tâm tình mâu thuẫn, chuyện này ta biết .”

      Có lẽ bị nàng trúng tim đen, đôi mắt Cơ Bạch buông xuống.

      “Ta hỏi ngươi, nếu ngươi thích ta, như vậy ngươi có thể chấp nhận bảy khế ước hay ?”

      “Ta…” Cơ Bạch lắc đầu, quả khó có thể chấp nhận, cũng từng thử thuyết phục bản thân, nhưng vẫn được.

      Tô Mặc mở to mắt, khóe miệng cong lên diễm lệ, bỗng nhiên vươn tay đẩy . Cơ Bạch đề phòng, té lăn ra đất, tuy rằng ngã ngồi nhưng tóc bạch kim vẫn phiêu dật, tuyệt thế tao nhã.

      “Mặc Nhi.” nhịn được khẽ gọi tiếng.

      “Cơ công tử, nếu ngươi thích ta, rồi lại chịu lấy ta, chẳng lẽ ngươi đúng là người nghĩ đằng nẻo? Nửa đêm nửa hôm ngươi đột nhiên thổ lộ với ta, ta cảm thấy khác gì mớ hết, cho nên về sau công tử vẫn nên tới tìm ta vào ban ngày hơn, hơn nữa kết cục hai người chúng ta sau khi trở về từ Ma giới chỉ có , vĩnh viễn gặp nhau, vĩnh viễn quên nhau, như vậy là tốt nhất.” Ánh mắt Tô Mặc lạnh như băng, còn vẻ tức giận nữa.

      Cơ Bạch nghe thấy nàng muốn đoạn tuyệt, lập tức nâng mắt nhìn, biết thực chất nàng rất bướng bỉnh, kiều diễm động lòng người trời sinh, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười đều câu hồn đoạt phách, nhưng cũng là người hai.

      Cơ Bạch chợt nhận ra và nàng dù gần trong gang tấc nhưng cũng xa cách tận chân trời.

      Lòng nhịn được hơi buồn bực, khó chịu.

      “Mặc Nhi đừng lời tuyệt tình như thế.” Cơ Bạch đứng lên đến trước mặt nàng, kìm lòng được vươn tay vuốt ve khuôn mặt Tô Mặc, tay vì luyện kiếm nên có vết chai mỏng, cuối cùng ngón tay dừng lại môi nàng, lẩm bẩm: “Mặc Nhi, ta chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông thôi, ta biết ta thể cự tuyệt nàng, bởi vì người trong lòng ta bất luận là kiếp trước hay kiếp này đều chỉ có mình nàng.”

      sao!” Tô Mặc nhìn , ưu mị cười: "Nhưng ta có kí ức đó, có những hồi ức của chúng ta, chỉ có mình ngươi chịu đựng tưởng niệm thống khổ lâu như vậy, tuy rằng ta cũng biết bao lâu nhưng với ngươi mà cũng công bằng."

      Ánh mắt Cơ Bạch hơi lạnh, tư vị này như ly nước, ấm lạnh chỉ người uống mới biết.

      Tô Mặc lại nhàn nhạt : "Nhưng ta hiểu loại cảm giác thống khổ này, bởi vì ta cũng từng phải chịu đựng, cho nên ta nguyện ý cho ngươi cơ hội, cũng cho ta cơ hội, thời gian là tháng, chỉ cần ngươi có thể nghĩ cẩn thận, nghĩ thấu triệt, hơn nữa phải có đủ thành ý làm ta cảm động mới được. tại ta thấy Cơ công tử ngươi có bao nhiêu thành ý, trong lòng của ngươi chỉ có hình ảnh của người kiếp trước mà phải ta bây giờ, cho nên ngươi đừng lừa mình dối người."

      "Mặc Nhi, ta biết rồi, ta suy nghĩ kỹ." Cơ Bạch ổn định tâm tình, chậm rãi đứng dậy, sau đó xoay người ra ngoài.

      Bước chân của bỗng nhiên dừng lại, chuyển mắt : " muộn, nàng nên nghỉ ngơi !"

      "Được." Tô Mặc nhìn bóng lưng nam tử, nhìn ba nghìn sợi tóc bạc trắng kia, kiếm màu đen, như tiên giáng trần.

      Cơ Bạch và Sư đều có khí chất tiên nhân, bắc Cơ nam , có thể thấy được năm đó thanh dnah hai người lan truyền rất rộng rãi, vang bóng thời, biết khiến cho bao nhiêu người say mê. Nhưng nàng biết Cơ Bạch giống Sư , chủ động nếu có người dồn ép .

      Nàng lúc trước nếm trải thống khổ của mang trí nhớ mình, nàng hoàn toàn có thể thông cảm với Cơ Bạch, nên mới nguyện ý cho cơ hội.

      Nếu trong bảy khế ước , nàng cảm thấy ít ra mình có thể tiếp nhận được.

      Xác định khế ước đối với nàng là rất khó.

      Tô Mặc duỗi lưng, cũng thể an ổn ngủ được nữa. Nàng đứng dậy ra ngoài, ánh trăng ảm đạm thê lương, nàng chậm rãi thả lỏng tâm tình.

      Nàng qua bờ sông, xuyên qua núi rừng, bất giác đến trước lều của Hoa Tích Dung.

      Đêm khuya chim mệt mỏi về tổ, sương trắng bao phủ, dòng sông trong veo, loại cảm giác mênh mông mơ hồ này có chút hoang mang bối rối, như thơ như họa, như ảo như mộng, chậm rãi nhập vào lòng người.

      Nâng mắt lên, nàng nhìn thấy nam tử mị cầm đèn lồng, cũng vừa lúc thấy Tô Mặc, khóe môi lập tức cong lê, mỉm cười mê hoặc lòng người, nốt ruồi son xinh đẹp. Măc dù dạo này Tô Mặc thường gặp , coi như quen biết nửa năm, nhưng vẫn cảm thấy tà khí mị hoặc khác thường, làm người ta chống cự được.

      " ngờ... trễ như này mà Hoa công tử còn chưa ngủ sao?" Tô Mặc hỏi.

      "Ừm, trăn trở yên, đêm thể ngủ." Hoa Tích Dung giọng đáp.

      "Ồ, sao, biết Hoa công tử sao lại khó ngủ như vậy, Tiểu Mạch lắng tai nghe."

      " độc tịch mịch, cho nên khó ngủ." Hoa Tích Dung lười biếng trả lời.

      "Nếu khó ngủ, bằng lấy nương tử, bân đêm bên giường cùng nhau tạo người, vậy tịch mịch nữa." Tô Mặc khinh thường trả lời.

      "Lấy nương tử bằng nhận nuôi đứa con, tương lai già cũng có người hiếu kính." Hoa Tích Dung cười tà mị.

      Tô Mặc cười châm chọc.

      "Gia cảm thấy gần đây ngươi kiếm được rất nhiều hiệp nghị tốt, gia rất vừa lòng, gia phát thông minh như ngươi hiếm thấy, bằng ngươi làm con nuôi ta , thế nào?" Nam nhân nghiệt ngàn năm tiến lên trước, đưa tay vuốt ve sợi tóc của Tô Mặc, cả người phát ra mị lực mê hoặc có chừng mực, thậm chí cặp mắt kia còn làm người ta thể nhìn thẳng, ý cười gian xảo.

      Vẻ mặt Tô Mặc vạch đen, khẽ hừ tiếng: "Gia có phải thấy làm cha nuôi của ta, muội muội của ta cũng phải gọi ngươi là cha nuôi, Ngu Nhiễm, Văn Nhân Địch, Sư cũng vậy, ngươi có thân phận lớn hơn nhiều đúng ."

      Hoa Tích Dung cười mê hoặc, "Xem ra gia đoán sai, tiểu tử Sư kia quả nhiên léng phéng với muội muội ngươi rồi."

      Tô Mặc nhịn được nhíu mày, vậy mà lại bị tên nghiệt bóng gió moi móc thông tin.

      "Tiểu Mạch, gia sống nghìn năm, muội muội ngươi và Ngu Nhiễm bọn họ làm tôn tử của ta cũng thiệt, tuy rằng Sư cũng sống lâu bằng ta, nhưng ta rất có hứng thú làm cha nuôi của ." Hoa Tích Dung cười quyến rũ, lấy hộp thức ăn, bày ra mấy món ngon của quý tộc Ma giới, đều được mang đến từ nơi rất xa.

      "Con nuôi, chỉ hai chúng ta ăn thôi nha, đừng để Cơ Bạch biết."

      Tô Mặc nhíu mi, "Hoa gia nếu bận rộn nhiều việc, cần gì nhọc công mang đồ ăn đến cho Tiểu Mạch, hơn nữa ta cũng cần nhiều tiền lắm, chỉ cần tu vi tăng tiến cấp tốc là được."

      "Ngươi là con nuôi gia, đương nhiên ta đối xử với ngươi khác chứ."

      "Hoa gia là tâm tư khó đoán, lúc trước cho ta làm sai vặt, sau lại làm quản gia, tại thành con nuôi, Tiểu Mạch có phúc hưởng thụ đâu." Tô Mặc liếc xéo cái, cười cười nhận đồ ăn chút kahchs khí, hương vị quả tồi.

      "Làm con nuôi của gia rất tốt, tương lai gia tài bạc vạn đều để lại cho ngươi."

      "Cảm ơn Hoa gia, nhưng Hoa gia ngọc thụ lâm phong như thế, tiêu sái hào phóng, mặt trẻ thọ lâu, vẫn là độc tốt hơn. Kế thừa gia sản sao, ta sợ mình sống được đến lúc đó." Tô Măc ngồi trước gió, tóc còn chưa kịp buộc lên, gió thổi hơi rối.

      " sao, gia làm cho ngươi sống lâu hơn, mấy trăm năm cũng thành vẫn đề." Hoa Tích Dung cười khẽ.

      Xa xa, trong thôn chợt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Tô Mặc nhíu mi, "Hoa gia, nơi đó lại xảy ra chuyện gì sao?"

      "Lão phu nhân có lẽ biết ta náu ở đay, phái rất nhiều thám tử tìm ta nhưng lại bị gia phát được, những quý tộc này thích làm trống da người* cho chùa, nếu chúng đến, vậy cũng lột da bọn chúng làm trống gửi đến Đại Chiêu Tự của lão phu nhân , dùng danh nghĩa bà ta đưa qua, ta muốn nhìn xem mấy tên tự xưng là cao tăng cả ngày ăn thịt uống rượu mà là có thể siêu độ chúng sinh đó có thể cứu sống bọn họ hay ." như cười như lời tàn nhẫn đãm máu.

      (*) Trống da người: Là loại trống hai mặt lớn bằng khoảng miệng bắt cơm, màu vàng, măt còn đường gân dính vào da. Đánh cái, trống phát ra tiếng vang nặng nề. Loại trống này từng có ở trấn huyện An Tây trước giải phóng, do Thanh Thanh Tổ trừng phạt hai cha con tham quan ăn chặn tiền xây cầu, xử tử lột da chế thành gác ở đầu phố để cảnh báo quan lại. (baike)

      Tô Mặc chớp mắt, tóc đen nhánh buông xuống trước người, khuôn mặt mang ý cười lạnh lùng mị hoặc, nàng gặp biến loạn, quan tâm hơn thua, cử trọng nhược khinh, thong dong bình tĩnh, thời điểm cần ra tay tuyệt đối chớp mắt, tuổi còn như vậy nhưng thủ đoạn mánh khóe đầy đủ khiến Hoa Tích Dung cực kỳ tán thưởng, cảm thấy thiếu niên này rất hợp khẩu vị .

      Hoa Tích Dung bóp tay, hừ tiếng.

      Tô Mặc có động tĩnh gì, vẫn cúi đầu thưởng thức đồ ăn.

      Hoa Tích Dung lại hừ tiếng.

      Tô Mặc mới nâng mắt lên, "Cổ họng Hoa gia thoải mái sao?"

      Hoa Tích Dung mỉm cười lắc đầu, với Tô Mặc: " Mấy ngày nay gia rất vất vả, lẽ ngươi nhìn ra sao?"

      "Cái gì?" Tô Mặc chớp mắt, biết ngay là dễ hầu hạ vậy mà.

      "Xoa bóp cho gia, ăn của gia rồi phải báo đáp!" Hoa Tích Dung cởi áo ngoài ra, trung y màu trắng mỏng mặc bên trong, phong thái mị hoặc, nhưng khuôn mặt diễm lệ lại lóe có vẻ kiên nhẫn.

      "Gia keo kiệt, có chút đồ như thế này mà cũng tiếc rẻ."

      "Gia cho ngươi thêm mấy viên linh dược có thể kéo dài tuổi thọ, thế nào?"

      "Quá ít!" Tô Mặc lắc đầu, "Ta cũng phải là người dễ hầu hạ đâu."

      "Toàn bộ Ma giới đều Tiểu Mạch ngươi thích sư tử ngoạm, quả nhiên sai, vậy lại cho ngươi viên Trú Nhan Đan của Ma giớ, có thể bảo trì thanh xuân trong năm mươi năm."

      "Hoa công tử, ta vốn đạt tới Ngưng Mạch kì, vật đó đối với ta vô dụng."

      "Được rồi, gia giới thiệu cho ngươi rất nhiều bạn hàng, đều là quý tộc, mở rộng buôn bán của ngươi, vậy được chưa?"

      "Việc này có thể." Tô Mặc rốt cuộc cũng cười, tùy ý lấy khăn lau tay, ngồi bên cạnh , vén tay áo lên bắt đầu xoa bóp vai, Hoa Tích Dung khẽ hừ tiếng thoải mái, tay nghề mát xa của Tiểu Mạch này quả thực rất thần kì.

      Nghe lúc nam nhân đông phòng rất thỏa mãn kích thích, còn lúc mát xa lại là thỏa mãn dễ chịu khác.

      "Khoan , để gia nằm xuống rồi ngươi từ từ làm tiếp." Hoa Tich Dung chỉ thoải mái nhất khi nằm giường.

      Tô Mặc liếc xéo , nghĩ thầm ta đúng là được tấc lại muốn tiến thước, từ khi thành thuộc hạ của , ràng rất thích nàng xoa bóp, tuy rằng số lần nhiều nhưng lần có lần thứ hai. Tô Mặc nhàng ừ, nhìn Hoa Tích Dung lấy dầu hương liệu chuẩn bị đầy đủ đặt bên cạnh, quả nhiên là có mưu đồ từ trước.

      Nàng vươn tay xoa bóp lưng cho , nhàng vuốt dọc theo cột sống của .

      "Tiểu Mạch, hay là ngươi ở lại đây hầu hạ gia , gia muốn nuôi ngươi luôn mà." Hoa Tích dung bỗng nhiên .

      "Ta là nam nhân, phải nữ nhân, dù là nữ nhân cũng cần nam nhân nuôi mình."

      "Vì sao?" Hoa Tích Dung mị cười.

      "Dựa núi núi đổ, dựa cây cây đổ, dựa người người ngã, nếu dựa vào nam nhân mà sống, nam nhân rồi cũng ngã, nếu nam nhân ngã cũng vì sắc mà lơi lỏng, cho nên nữ nhân tuyệt đối thể dựa vào nam nhân. Ngươi thông minh thời thời khắc khắc đều luôn suy nghĩ cho bản thân mình." Tô Mặc đổ dầu ra hai tay, bắt đầu nhàng xoa bóp cánh tay Hoa Tích Dung, nàng nhéo hai cái, tuy rằng thân thể cực kỳ thả lỏng nhưng vẫn rất rắn chắc.
      Last edited: 20/12/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133.2

      Edit: huyền béo

      Beta: Nhisiêunhân


      Đôi mắt Hoa Tích Dung hơi khép lại, hưởng thụ Tô Mặc mát xa, cảm nhận bàn tay mềm mại nhẵn bóng vuốt ve ấn ngừng tay mình, môi cười : “Lên chút, dễ chịu lắm.”

      Tô Mặc thầm hừ lạnh, biết sai khiến nàng, “Gia có thể tìm người khác xoa bóp cho ngươi.”

      “Gia thích nữ nhân mát xa, chưa bao giờ để nữ nhân làm, còn nam nhân lại tay chân cứng ngắc, chỉ có Tiểu Mạch ngươi là giỏi nhất, cho nên ngươi nếu làm con nuôi của ta, tất nhiên còn gì tốt hơn.” Hoa Tích Dung cảm thấy tuy rằng Tô Mặc có kinh nghiệm mát xa gì nhưng thủ pháp rất linh hoạt, hoàn toàn giống phương pháp chính thống nhưng thích cảm giác đặc biệt mới lạ này hơn, mắt cũng nhắm lại vui sướng hưởng thụ.

      Nhìn bộ dáng buồn ngủ của đối phương, Tô Mặc nhíu mi, “Hoa công tử, ngươi quay lưng lại , nằm sấp tốt hơn.”

      Hoa Tích Dung lập tức làm theo, để cho bàn tay mềm mại linh hoạt của Tô Mặc luồn vào trong áo mình, thoải mái đến nỗi suýt hừ ra tiếng, đầu ngón tay nhàng chuyển động bề mặt da thịt như gảy khúc nhạc tuyệt vời, khi ngứa khi đau. Gió đêm cuồn cuộn thổi tóc đen rũ xuống thái dương như vuốt ve hai gò má, thư giãn sảng khoái thỏa mãn.

      “Gia, có được ?” Tô Mặc giọng hỏi.

      “Ừm, tồi, nếu Tiểu Mạch cứ ấn như thế, gia chỉ sợ là ngủ quên mất.” Hoa Tích Dung từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ, sau lúc lâu mới mở ra.

      “Nếu vậy, ta trở về đây.” Tô Mặc có hứng ở cùng nữa, nhưng ngờ để nàng nhanh như vậy.

      “Ừm.” Hoa Tích Dung nhàng lên tiếng.

      Tô Mặc đứng lên, than hơi, ánh mắt chậm rãi quét qua lại vài lần lưng Hoa Tích Dung.

      Từ trước đến giờ, phu thê nghỉ ngơi ban đêm hận nhất là việc đối phương quay lưng lại với mình. Nhưng bình thường chỉ khi tin tưởng mới có thể đưa lưng về phía người ngoài.

      tại, Hoa Tích Dung ngủ gục ở đây hề phòng bị. Được rồi! ta quả nhiên rất tin tưởng nàng, Tô Mặc bĩu môi, nghĩ ngợi nhiều.

      Nghe thấy tiếng bước chân Tô Mặc rời rồi nhưng Hoa Tích Dung vẫn xoay người lại, bụng dưới của có chút khác thường, trong lòng cũng hơi kì quái, đối phương ràng là nam tử, mặc dù là mĩ thiếu niên tuyệt sắc nhưng vẫn là nam nhân bình thường, tuyệt đối có ham mê long dương (đoạn tụ) gì, cho nên hơi khó tiếp nhận. Tiểu Mạch chỉ sờ người lại có phản ứng, thậm chí càng lúc càng thể cứu vãn, hay là có khuynh hướng đoạn tụ?

      Sau lúc lâu, cảm thấy thân thể mình khôi phục như bình thường, mới xoay người ngồi dậy.

      liếc qua, thấy Cơ Bạch đứng dựa vào thân cây, trong mắt tia sắc lạnh, vẻ mặt thâm trầm, gì hồi lâu.

      Hoa Tích Dung cười cười, xinh đẹp bức người, ngáp cái : “Cơ công tử, muộn như thế này, ngươi ngủ mà còn ở đây làm gì?”

      Cơ Bạch nhàn nhạt : “ ngủ được giống ngươi.”

      Hoa Tích Dung cong môi, “ ngủ được phải đếm cừu chứ.”

      “Hoa công tử nếu ngủ được, cũng có thể đếm cừu.”

      Hoa Tích Dung mị nhìn Cơ Bạch, trêu tức, “Cơ công tử nhất định đứng đó lâu rồi, nhìn thấy số thứ nên thấy, như vậy nếu vẫn chưa , nhất định là có chuyện gì muốn tìm ta đúng ?”

      sai.” Cơ Bạch nhàn nhạt, hờ hững : “ tại ta có tiếng tăm ở Ma giới, các hạ rốt cuộc định lúc nào mang chúng ta tìm cơ duyên kia?”

      Hoa Tích Dung ồ tiếng: “Hình như ngươi rất gấp gáp.”

      Vẻ mặt Cơ Bạch chút cảm xúc: “ ở đây sáu tháng rồi.”

      Lông mi Hoa Tích Dung run , khẽ hừ tiếng, “Sáu tháng này chẳng qua chỉ là sáu ngày ở Nhân giới thôi, ngươi là vì cơ duyên của chính mình hay là vì cơ duyên của Tiểu Mạch, ta nghe xem?”

      “Đương nhiên là giúp Tô gia tứ thiếu tăng thực lực lên trước.”

      Hoa Tích Dung giễu cợt: “Vô hiến ân cần, phi gian tức đạo*, ta cảm thấy ngươi có đam mê đoạn tụ.” (* có chuyện gì mà ân cần, phải gian trá là trộm cắp)

      Cơ Bạch lạnh nhạt : “Người có đam mê đoạn tụ là các hạ, phải ta.”

      Hoa Tích Dung dò xét, thấy đối phương quả nhiên phát ra nhược điểm của mình, đam mê đoạn tụ sao? là đáng sợ, Hoa Tích Dung tuyệt đối thừa nhận mình có khuynh hướng này, sờ mũi : “Được rồi, nếu vậy, ta chỉ thấy kì quái vì sao các hạ lại lựa chọn tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước mình?”

      giờ thanh danh của ta cùng Tiểu Mạch rất lớn, nơi đây mỗi ngày đều có quý tộc viết thư mời chúng ta đến. Ta cảm thấy thực lực của Tiểu Mạch quá thấp, trở thành vật cản, ta đề nghị nên tăng thực lực của Tiểu Mạch lên trước.”

      Mắt phượng của Hoa Tích Dung hơi híp lại, cả người tản ra hơi thở lãnh liệt, khác với cái loại mị lười biếng trước kia của , chậm rãi cong môi lên cái, cười khẽ tiếng: “Được thôi, Cơ công tử hóa ra cảm thấy Tiểu Mạch là vật cản, gia từ trước đến giờ là làm, nếu Cơ công tử muốn như thế, ta liền mang các ngươi cùng, nhưng đến lúc gặp được muội muội của lão phụ kia, tuyệt đối đừng cảm thấy dễ đối phó.”

      Hoa Tích lòng chậm rãi lấy thiệp mời mạ vàng ra, mặt được khảm vô số bảo thạch Ma giới vụn, trong suốt óng ánh, mấy ngày nay hễ có danh thiếp đưa tới muốn mời Cơ Bạch chữa trị, cái nào cũng cực kì đẹp đẽ quý giá, đại biểu cho thân phận các quý tộc.

      búng tay, danh thiếp bay về phía Cơ Bạch.

      Cơ Bạch lập tức đón lấy, thấy chữ kí ở mặt , thản nhiên : “Là Thánh nữ giáo kia sao?”

      “Đúng vậy! Là Thánh nữ giáo.” Hoa Tích Dung gật đầu, “Nơi tăng thực lực ở ngay bên trong Thánh nữ giáo.”

      “Ngày mai ta lập tức cùng Tô gia tứ thiếu.” Cơ Bạch .

      “Ta quên cho ngươi biết, hai quý tộc gầy béo mà các ngươi gặp qua kia đều là người của Thánh nữ giáo, tại chết bị thương, bất luận thế nào đối phương cũng có hảo cảm với các ngươi, tóm lại có người ra tay đối phó với các ngươi.” Hoa Tích Dù cố ý dọa dẫm.

      “Ta biết, vào hang cọp sao bắt được cọp con.”

      “Hơn nữa Thánh nữ kia cùng với lão phu nhân đều có chung sở thích là nam nhân tuyệt sắc, nếu ngươi vào đó, phải chuẩn bị tâm lý làm trai lơ bà ta, thủ đoạn của bà ta thể khinh thường được đâu." Hoa Tích Dung như cười như , chỉ sợ thiên hạ loạn.

      Hơi thở quanh thân Cơ Bạch bỗng nhiên trầm xuống, khí lạnh đánh về phía Hoa Tích Dung, lúc thấy Tô Mặc xoa bóp cho Hoa Tích Dung, trong lòng hận thể tiến lên hung hăng dùng kiếm đâm vào ngực . giờ, biết mình là nhất thời mê muội trốn tránh , bảy khế ước cũng chỉ có bảy mà thôi, bỗng nhiên hiểu ra điểm này, nếu bỏ lỡ bao giờ lấy lại được nữa.

      thấy nội tâm của mình, vẫn thích nàng như xưa.

      khi bỏ qua, vĩnh viễn đánh mất.

      Nàng cho cơ hội là tháng, tại muốn khiến Tô Mặc cảm động đương nhiên phải có thành ý. Còn việc tiếp nhân khế ước của nàng, trong lòng tuy rằng rất bất đắc dĩ nhưng cơ hội chỉ có lần, ít ra tại định hoảng loạn rời .

      Tằng kinh thương hải nan vi thủy (Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông ) , lúc trước cùng nàng thề non hẹn biển, cũng bất luận như thế nào đều rời khỏi nàng, nhưng mà lúc thấy bảy khế ước này định buông tâm tư mình xuống, lời thề non hẹn biển như thế có chút vớ vẩn.

      tại, khi chỉ có thời gian tháng, mới cảm thấy cơ hội nàng cho là cực kỳ đáng quý.

      Hoa Tích Dung nhìn đôi mắt Cơ Bạch ngày càng sâu thẳm, trong đồng tử lóe ra vẻ kiên quyết cường thế.

      hừ tiếng, môi cười châm chọc khinh thường.

      Tiểu tử Cơ Bạch này, hình như cũng có tâm tư với Tiểu Mạch đây!

      *

      Hôm sau ba người xuất phát, về phía Thánh nữ giáo cách năm trăm dặm.

      đường vừa vừa nghỉ, du sơn dạo thủy, cả ba đều thoải mái tùy ý.

      lúc lâu sau khi ba người , đường phía trước thấy nữa, xung quanh là biển hoa, hoa Ma giới nở rộ dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, khoe màu đua sắc, biển hoa rực rỡ.

      Tô mặc thúc ngựa hỏi: "Phía dưới nên như thế nào?"

      Hoa Tích Dung thanh mị cười, "Chúng ta nên xuống ngựa, phải trong biển hoa, nơi đây là trận pháp, cẩn thận bị lạc đường."

      Cơ Bạch xuống ngựa, vẫn khoác áo choàng đen, đội mũ trùm che mái tóc bạc, lạnh băng : "Đúng rồi, lần trươc chúng ta bàn cùng Đinh đại nhân cách thức hợp tác cùng quý tộc, nghe nơi đó người ngoài chưa bao giờ vào, nhưng gần đây hình như có rất nhiều người xung quanh đường này về phía Thánh nữ giáo."

      Hoa Tích Dung thấp giọng : "Bởi vì hàng năm Thánh nữ giáo đều mở yến hội lần, mừng ngày sinh nhật Thánh nữ, cho nên người xung quanh đến chúc mừng, đương nhiên nếu muốn kéo quan hệ gần gũi hơn với Thánh nữ thể tay mà đến, đây chính là cơ hội vơ vét của cải của chúng."

      Tô Mặc nhìn xung quanh: "Chỗ này thực rất dễ lạc đường."

      Hoa Tích Dung lười biếng kéo áo choàng, " phải có thiệp mời sao, thiệp có vẽ cho chúng ta đường , phải lo bị lạc đường, hơn nữa cho dù mang theo quà tặng tấm thiệp này cũng là quý thiếp, chúng ta có thể tay mà vào, gia dù có tiền cũng tuyệt đối đưa cho bà Thánh nữ kia đâu."

      Tô Mặc đội mũ che đầu cho , cười : "Gia nên che mặt lại tốt hơn, tại chúng ta vẫn bị người truy nã đấy."

      Hoa Tích Dung đưa tay ra nhéo hai má Tô Mặc, cười: "Vẫn là Tiểu Mạch suy nghĩ chu đáo."

      Sau khi nhéo, hai ngón tay Hoa Tích Dung chậm rãi xoa xoa, trắng trắng mịn mịn, xúc cảm tồi, hơi đê mê, hận thể nhéo thêm mấy cái.

      Vô tình quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Cơ Bạch.

      Hoa Tích Dung Dứt khoát mặc kệ.

      đường bọn họ gặp ba nhóm quý tộc, mỗi người đều mang theo lễ vật, vừa vừa tán chuyện.

      "Lễ vật phiền phức, khẩu vị Thánh nữ kia ngày càng kinh khủng."

      "Cũng phải thôi, bà ta giàu đến chảy mỡ rồi, chê bỏ đồ chúng ta khó coi."

      "Ừ, ngươi sai, quý tộc rất thích vơ vét của cải, bóc lột chúng ta, chúng ta lại bóc lột xuống dưới, nếu nô lệ nào trồng được hoa màu tốt liền chặt tay bọn chúng."

      "Những người các ngươi biết phục vụ theo sở thích gì cả, ta nghe Thánh nữ thích nhất mỹ nam, tại tam giới liên hệ, Nhân giới chính là nơi có nhiều mỹ nam mỹ nữ nhất, nghe sắp tới có ba nhóm Nhân giới đến đây mở Di Hồng viện, làm ăn phải là thịnh vượng."

      " sao, lần sau gia cũng ghé qua nhìn xem, thân thể nữ nhân Ma giới ta chơi đùa chán rồi."

      Hoa Tích Dung nghe vậy nhịn được lắc đầu, thương nhân Nhân giới đến nơi này thất làm được chuyện gì tốt, vậy mà lại mở Di Hông Viện đầu tiên.

      Nếu Tạ Thiên Dạ biết sau khi lập nhiều khế ước như thế mà bọn chúng lại dẫn mối mại dâm, biết có cảm tưởng gì.

      "Sớm biết như vậy ta Nhân giới tìm thiếu niên xinh đẹp tặng cho Thánh nữ đại nhân rồi, đáng mấy đồng bạc." nam nhân Ma tộc ba hoa , "Đáng tiếc, ngày ở Nhân giớ là tháng ở Ma giới, chỉ sợ chậm trễ!"

      "Ngươi là tiểu cửu tử (em vợ) của Thánh nữ, ngươi tặng gì Thánh nữ cũng để ý đâu."

      "Ha ha, đúng rồi nhỉ!" Nam tử kia lớn tiếng cười, vô cùng suồng sã láo xược, quay đầu lại thấy Tô Mặc.

      Gió Ma giới rất mạnh, thường xuyên có gió lốc xuất , đôi khi mũ trùm đầu cũng thể chắc chắn che được khuôn mặt tuyệt sắc của nàng. Khăn che mặt kia bị gió thổi bay, tiếng cười của nam tử lập tức dừng lại, nhìn chằm chằm Tô Mặc hề chớp. Tô Mặc nhất thời cảm thấy cực kì buồn bực, lần sau ra ngoài nàng hẳn là phải giống Cơ Bạch, khoác áo choàng mới có thể yên thân.

      "Ta , tiểu nhi kia, vừa thấy là biết phải người Ma giới." Nam tử Ma giớ lập tức cản trước mặt Tô Mặc, lớn tiếng .

      " sai, tiểu nhi xinh đẹp như vậy, nhất định là người Nhân giới." Mọi người bên cạnh ồn ào.

      "Nếu vậy, tiểu nhi, ta cho ngươi viên ma thạch, ngươi làm người của ta như thế nào?" Nam tử Ma giới kia cười có ý tốt.

      "Đừng để ý bọn chúng, chúng ta ." Tô Mặc thèm để ý tới bọn chúng, dứt khoát nhanh về phía trước.

      "Tiểu mỹ nhân, đừng ! Để gia thương ngươi . Các ngươi bắt lại đây." Vừa dứt lời, hai hộ vệ Ngưng Mạch kì liền tới hướng Tô Mặc, vừa định bắt lấy Tô Mặc dịch người kéo ngược lại tay bọn , hung hăng bẻ ngược, cả hai bị vặn gãy tay nằm vật xuống đất, la hét dậy nổi.

      Tên quý tộc lập tức buồn bực, chỉ là thiếu niên Tôi Thể kì mà dám đánh người trước mặt . lập tức chỉ vào Tô Mặc, lạnh lùng : "Tiểu nhi to gan, dám đánh người của ta, ngươi có biết gia là ai ?"

      Tô Mặc cười nhạo, "Ta biết ngươi là ai, chỉ biết là ngươi rất xấu xa, ta nhìn thấy ngươi muốn nôn."

      Sắc mặt tên quý tộc trầm xuống, tay vung lên, bên người lập tức xuất ba hộ vệ Kim Đan kì thực lực cường hãn.

      Cơ Bạch rút kiếm ra, vẻ mặt chút thay đổi, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn mọi người, "Cút về, nếu , chết."

      Tên quý tộc dùng đôi mắt như hạt đậu nhìn Cơ Bạch từ xuống dưới: "Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là người Nhân giới, Nhân giới các ngươi rất nghèo nàn, tại tam giới liên hệ, lũ nghèo nàn các ngươi ai nấy cũng chen chúc lên đây, giờ trong kinh đô toàn lũ Nhân giới muốn chia chén canh với bọn này. Ta các ngươi sao ở Nhân giới mà ngẩn ngơ , sao cứ muốn chạy qua đây, Ma giới tốt như vậy sao? Chắc hẳn các ngươi cũng vì hai đồng bạc, vì tiền vấn đề gì cũng giải quyết được, ta cho các ngươi bạc, ngươi bán mĩ thiếu niên này cho gia, gia truy cứu chuyện ngươi rút kiếm chỉ vào mặt gia nữa."

      "Chậc chậc, khẩu khí của ngươi lớn, lại muốn mua người của ta." Hoa Tích Dung ra.

      " to gan, ngươi là ai?" Tên quý tộc lập tức quát lớn Hoa Tích Dung.

      Hoa Tích Dung đưa tay vén màn đen mũ che đầu lên, như cười như nhìn đám người Ma giới, thấy vẻ mặt bọn chúng biến sắc, đường cong bên môi càng thêm nhu hòa, tao nhã nghiêng người dựa vào thân cây, "Tiểu tử, biết ta sao?"

      tên quý tộc trừng mắt lạnh : "Hoa Tích Dung! tại ngươi chính là trọng phạm triều đình, còn dám lớn mật ra mặt!"

      Hoa Tích Dung ưu mị cười, " sai, ta cũng tới đây rồi, chẳng lẽ còn muốn bắt chúng ta lại sao?"

      Thanh tên quý tộc bỗng nhiên nâng cao kêu lớn sắc bén: "Là bọn chúng? Bọn chúng là phạm nhân cáo thị truy nã, bắt, bắt toàn bộ."

      Tình hình rất căng thẳng, xa xa từ phía biển hoa truyền đến giọng nữ chậm rãi, "Được rồi, đừng ồn ào nữa, bọn họ là khách quý của bản Thánh nữ."

      Tiếng vừa dứt, toàn bộ quý tộc Ma giới đều biến sắc, vội vàng thành thành đứng ở hai bên.

      nữ tử mĩ lệ tiêu sái ra từ trong biển hoa xinh đẹp, thân hình tựa như con xà quyến rũ, nàng đánh phấn , môi đỏ mọng, y phục lụa mỏng có hoa tường vi hồng phấn, ở viền cổ áo thêu hoa mẫu đơn lớn, móng tay sơn màu đỏ thẫm, cầm cái quạt tròn mỹ nhân, nhất cử nhất động đều phong tình vô hạn.

      Nàng dần dần đến, khoác tầng sa mỏng màu vàng kim nhạt, tiếng vải mỏng ma sát vào nhau nhè . Dạng nữ tử này ở Nhân giới được xem như trung bình nhưng ở Ma giới lại là đệ nhất mỹ nhân.

      Nàng lập tức đế trước mặt Cơ Bạch, nhàng hành lễ, sóng mắt lưu mị, phong tình vạn chủng : "Ngài hẳn là Cơ gia rồi! Nô chờ ngài lâu!"

      Bọn quý tộc nghe nàng kêu Cơ Bạch là gia, lại tự xưng mình là nô, nhịn được trố mắt đứng nhìn.

      Hoa Tích Dung lập tức cười nhạo, đến gần kề tai Cơ Bạch : "Tiểu tử, bị ta trúng mà, bà ta tuyệt đối coi trọng ngươi rồi."

      Hết chương 133
      Last edited: 20/12/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134.1: Chứng minh

      Edit: Nhisiêunhân


      Hoa Tích Dung lập tức cười nhạo, đến gần kề tai Cơ Bạch : “Tiểu tử, bị ta trúng mà, bà ta tuyệt đối coi trọng ngươi rồi.”

      Cơ Bạch yên lặng, lạnh nhạt lắc đầu: “Bà ta là ai?”

      Mọi người chung quanh biến sắc, vì ai đến Ma giới mà lại biết Thánh nữ đại nhân như .

      Đó chính là mĩ nhân số số hai của Ma giới, nơi đây cách Thánh nữ giáo rất gần, dù là người mù cũng nhận ra thân phận của đối phương.

      Cơ Bạch nhìn Thánh nữ, chỉ nghiêm túc hỏi Hoa Tích Dung.

      Hoa Tích Dung muốn trả lời, nàng kia lại cười khúc khích, duỗi tay vuốt vuốt tóc, áo choàng vàng óng vai càng làm nổi bật khí chất xinh đẹp của nàng, da thịt trắng tuyết mịn màng. Nàng cười sâu xa: “Nô quên cho Cơ gia, nô là thánh nữ Ma giới, Cơ gia là Thần Sử đại nhân, hai ta đều là những nhân vật độc nhất vô nhị, cũng xem như có duyên với nhau phải sao?”

      Tô Mặc đứng bên cạnh cười khẽ tiếng, nghĩ thầm: Có duyên phận chỉ sợ là thánh nữ với Hoa Tích Dung mới đúng, Thánh nữ Ma giới và và Ma Sử đại nhân là đôi chân chính.

      Nhưng mà, thấy nàng ta dành mọi ưu ái cho Cơ Bạch, trong lòng nàng cảm thấy cực kì thoải mái.

      Hoa Tích Dung như biết nàng nghĩ gì, khép hờ mắt, thấp giọng bên tai Tô Mặc: “Đừng nghĩ lung tung, gia tuyệt đối thích bà ta, gia là nam nhân có phẩm vị.”

      Nào ngờ, những người xung quanh lập tức gật đầu, tán thưởng hai người có duyên phận.

      Tên nam tử lúc nãy có ý nghĩ an phận với Tô Mặc lo lắng rụt cổ, vẻ nhu tình của Thánh nữ lúc này so với bình thường cứ tưởng như hai người khác nhau, đủ biết nàng coi trọng Cơ Bạch cỡ nào, cho nên cần nghĩ cũng hiểu mình gặp xui xẻo rồi.

      Thánh nữ đột nhiên chuyển mắt nhìn về phía đám người, nàng cười, cười lạnh lùng: “Các ngươi dám đắc tội khách quý của ta, biết điều.”

      Đám người vội vàng quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, kinh sợ: “Chúng ta ngu muội.”

      Thánh nữ vuốt vuốt móng tay đỏ thẫm, môi cười vui vẻ: “Các ngươi còn mau xin lỗi Cơ gia.”

      Đám người dập đầu vang dội, rách cả trán, thân thể của người Ma giới rất cường kiện, nếu dập đầu đến mức xuất huyết tức là dùng mười ba phần sức lực, có thể nhìn thấy lực chấn nhiếp của Thánh nữ lớn cỡ nào.

      Đám người kêu lên: “Xin tha cho chúng ta! Chúng ta biết Cơ Bạch công tử là khách quý của Thánh nữ.”

      biết có tội, xin Thánh nữ tha mạng!”

      Thánh nữ lạnh lùng nhìn, “Cầu ta có tác dụng gì, phải cầu Cơ gia mới đúng.”

      Nam tử tự xưng là thân thích của Thánh nữ vừa nãy lập tức dập đầu với Cơ Bạch, “Thần Sử khai ân, Thánh nữ khai ân, hôm nay chúng ta đến mừng thọ ngài nên nhất thời vui mừng uống quá chén, vô ý xâm phạm Thần Sử đại nhân. Xin Thần Sử đại nhân chấp lỗi tiểu nhân, cứ xem chúng ta là cái rắm, tha mạng cho chúng ta!”

      Thánh nữ liếc nhìn Cơ Bạch, hai mắt sáng quắc, “Cơ gia muốn thế nào đây? Có muốn tha bọn chúng hay ?”

      Cơ Bạch lạnh nhạt nhìn mọi chuyện như liên quan đến mình, thản nhiên : “Vừa rồi bọn chúng cũng định buông tha ta dễ dàng.”

      “Ta hiểu rồi!” Thánh nữ cười khẽ, lắc lắc eo chậm rãi bước tới, vỗ vỗ vai tên quý tộc như an ủi. Tên đó lập tức cừng người, sắc mặt trắng bệch: “Thánh nữ đại nhân, chúng ta là thân thích mà!”

      “Hử? Ta sống mấy ngàn năm, thân thích nhiều lắm, ta sao mà nhớ được.” Thánh nữ thở dài, ánh mắt trong veo nhìn xuống từ cao, giọng mềm mại như gió xuân. Nhưng sau đó đột nhiên mắt nàng trầm xuống, như biến thành người khác.

      ngón tay chọc thủng tim , nàng chậm rãi rút tay ra, ưu nhã ngậm vào môi, màu máu phủ lên màu sơn móng tay đỏ thẫm, phối với khuôn mặt tuyết trắng càng thêm dị. Nàng quay đầu cười như vừa làm được chuyện đáng được tán dương, “Cơ gia hài lòng chưa?”

      Tên quý tộc ngã xuống đất, đôi mắt trợn tròn, đến chết cũng cam lòng.

      Cơ Bạch mặt đổi sắc, mắt hề chớp, “ quan trọng.”

      “Cơ gia quả là nam nhân vô tình, nhưng mà ta thích.”

      Thánh nữ lắc lắc vòng eo như rắn đến trước mặt Cơ Bạch, chăm chú quan sát , ánh mắt đảo qua mái tóc bạch kim, khôn mặt tuấn mĩ, thân hình thon dài, nam tử này quả chính là nam thần gì sánh kịp trong lòng nàng, chỉ nhìn thôi mà tim nàng đập rộn lên.

      "Cơ gia, hôm nay là sinh nhật của nô, nô mời gia qua uống chén rượu chúc thọ, có được ?" Sóng mắt Thánh nữ lưu chuyển.

      Hôm nay nàng rất mĩ lệ, y phục của nàng phỏng theo nữ tử Nhân giới, nàng cố ý mặc vì Cơ Bạch.

      Cơ Bạch phản ứng, vẻ mặt luôn lạnh lùng.

      Hoa Tích Dung đến cạnh Cơ bạch, khẽ cười châm chọc: " Cơ gia à, ta với ngươi, phải ngươi muốn đến nơi có thể tăng thực lực cho Tiểu Mạch sao? Nơi đó chỉ có vị Thánh nữ trươc smawts này biết, nếu bà ta đồng ý cho mượn ngươi mới có cơ hội vào, còn , chúng ta chỉ có thất vọng mà thôi."

      Cơ bạch lãnh đạm đáp: "Ta biết rồi."

      nhìn về phía Thánh nữ, "Làm phiền."

      Thánh nữ thấy Cơ Bạch đáp ứng, sắc mặt vô cùng vui mừng, cười : "Cơ gia, xin lại đây cùng nô."

      "Còn bằng hữu của ta."

      Thánh nữ che miệng, "Bằng hữu của cơ gia chính là bằng hữu của nô, đương nhiên cùng rồi."

      Nàng duỗi tay khẽ múa, biển hoa như có chân, tự động nhường ra con đường thông thẳng đến Thánh nữ giáo.

      Tô Mặc nhìn bóng lưng Thánh nữ, hơi híp mắt lại, nàng ta hề đơn giản.

      Thánh nữ bên cạnh Cơ Bạch, cố gắng muốn làm thân, mặc dù Cơ Bạch luôn duy trì khoảng cách, nhưng nhìn bóng lưng của cả hai lại thấy như đôi kim đồng ngọc nữ.

      Tô Mặc hừ lạnh, kim đồng ngọc nữ cái lông!

      Yến hội nhanh chóng bắt đầu, cả tòa thành Thánh nữ đều bao trùm trong khí vui mừng. Thánh nữ và cơ Bạch trước, Tô Mặc và Hoa Tích Dung sau. Tô Mặc đưa mắt nhìn vào trong thành, đây là lần đầu nàng bước vào tòa thành ở Ma giới, quả tu kiến rất xa hoa, càng xem sắc mặt nàng càng nặng nề.

      Mặc dù bọn họ vào thành, nhưng mọi hữu hảo của đối phương lại chỉ dành cho Cơ Bạch, Tô Mặc biết bọn chúng có địch ý với mình và Hoa Tích Dung hay . Hơn nữa nhìn trọng binh canh gác ở đây, còn có rất nhiều binh lính tuần tra mang cảm giác "có chạy đằng trời".

      Tô Mặc hơi nhíu mày, nàng thầm ghi nhớ đường và đường thoát thân.

      "Tiểu Mạch, sao ngươi lại ưu sầu vậy?" Hoa Tích Dung cười bên tai nàng.

      "Ta nghĩ nơi đây hoan nghênh chúng ta sao?"

      ", đương nhiên là , ít nhất ngươi định ra khế ước trị liệu tay chân với Ma giới, huống chi ngươi còn là cơ quan sư tiếng tăm lừng lẫy, chỉ điều này thôi cũng đủ làm bọn chúng kiêng kị."

      "Ta cảm thấy quý tộc Ma giới vẫ thích lật lọng hơn." Tô Mặc từng nghe Dung Túc những chuyện này.

      "Tiểu Mạch, ra bất kể người hay ma đều có rất nhiều khí chất tốt trong mình, nhưng Ma tộc lại càng tốt gấp bội, thích lạm sát người vô tội, thích hai mặt, thích lợi dụng kẻ khác vì lợi ích của mình. Nhưng những bản tính này loài người cũng có, Tiểu Mạch chỉ cần coi Ma tộc là đám người xấu là được rồi."

      "Nhưng ta vẫn lo lắng, sợ rằng khi phát sinh xung đột, chúng ta lại thêm kẻ địch." Tô Mặc đăm chiêu.

      "Hửm? Tiểu Mạch suy nghĩ quá nhiều, ngươi cần lo lắng Thánh nữ kia, gia mặc dù bị hàng đầu thuật khống chế, nhưng người thi thuật là tỷ tỷ của bà ta chứ phải Thánh nữ cho nên gia đối phó với bà ta có vài phần nắm chắc." Hoa Tích Dung gỡ mũ che xuống, phe phẩy quạt gió.

      "Vậy sao?" Tô Mặc liếc .

      "Ta này Thánh nữ, ngươi vừa thấy Cơ Bạch là nhìn chuyển mắt, cũng thèm chào hỏi gia." Hoa Tích dung cười diễm lệ.

      Thánh nữ cười khẽ, cuối cũng cũng nhìn Hoa Tích dung, đột nhiên về phía , cách ba bước bỗng dang tay muốn ôm, Hoa Tích Dung lập tức nhảy ra: "Đừng, nam nữ thụ thụ bất thân."

      Thánh nữ cười : "Hoa công tử, vừa rồi là ta cố ý hờ hững với ngươi, nam nhân các ngươi thích nhất bị coi thường, nếu nữ nhân để ý tới, các ngươi cảm thấy bị khinh thị, nhưng nếu để ý tới, các ngươi lại cho là nam nữ thụ thụ bất thân."

      Hoa Tích Dung nhướng mi: "Ngươi đừng để ý đến ta hơn."

      Thánh nữ ung dung: "Làm sao có thể? Ngươi là con trai của tỷ tỷ ta, hẳn là phải gọi ta tiếng dì, chúng ta là người thân mà."

      Hoa Tích dung mỉm cười: "Ta chưa chưa bao giờ thấy như vậy, thân thích quá nhiều, ta nhớ được."

      "Nam nhân xinh đẹp mê người như ngươi ở Ma giới này chẳng có mấy, ta lại quên được, chỉ tiếc năm đó lão bà vẫn còn thích ngươi, nhưng số lần ngươi đối nghịch với tỷ ấy ngày càng nhiều, giết ngàn thân tín của tỷ tỷ nên tỷ ấy mới bắt đầu hận ngươi, kiêng kị ngươi, muốn giết ngươi."

      Hoa Tích Dung cười : "Yên tâm, nay gia có thế lực của mình, để lão bà đó vào mắt."

      Tô Mặc nghe mấy bí mật Ma giới này, lòng thầm khinh thường, ra Võ Tắc Thiên ở Nhân giới còn chưa đủ hoang đường mà người Ma giới còn vô sỉ hạ lưu hơn. Nhưng nàng biết, nàng ta gọi tỷ tỷ ruột là lão bà, vậy nàng ta là cái gì?"

      " bằng Hoa công tử đầu quân cho ta , ta đối xử với ngươi tốt."

      "Đầu quân cho ngươi? Gia có hứng thú làm trai bao của ngươi, huống chi chỗ ngươi rất khó tìm đường."

      Hoa Tích Dung cười lạnh, vẻ phiền chán mỉa mai toáng qua trong mắt.

      " sao? Hoa công tử muốn đầu quân cho ta có, đáng tiếc mà."

      "Gia thấy tiếc mà chỉ thấy kì quái, sao ngươi lại biết chúng ta tới?" Hoa Tích Dung cao giọng hỏi.

      Thánh nữ chậm rãi chuyển mắt về phía Cơ Nạch, khẽ cười: "Đương nhiên là tâm linh tương thông."

      Hoa Tích Dung khinh thường: "Tâm linh tương thông?"

      "Tủy tỷ của ta luôn thích đứa con riêng là ngươi, nhưng ngươi trước giờ quay về, chỉ biết đối nghịch với tỷ tỷ. Bản Thánh nữ cũng rất có hứng thú với ngươi, nhưng từ khi nhìn thấy bức họa của Cơ công tử, lòng ta lập tứ chỉ còn có người. Nhưng nếu ngươi nguyện ý đầu quân cho ta, ta từ chối."

      " cần, gia có người mình thích rồi." Hoa Tích Dung cười lạnh.

      "Ồ? Ngươi thích ai?"

      "Gia thích nam nhân, chính là Tiểu Mạch." Hoa Tích Dung cầm tay Tô Mặc.

      "Sao? Ngươi thích nam nhân?" Thánh nữ cười nhạo, khinh thường .

      Cơ Bạch nhìn động tác của Hoa Tích Dung, ánh mắt lạnh lẽo.

      Thánh nữ chậm rãi liếc Tô Mặc, khiến Tô Mặc thầm rùng mình, dường như nàng ta có địch ý với nàng.

      Ba người tới cung điện, người ra người vào tấp nập. chúng thị tì lại giữa các khách nhân, tay bưng mâm thức ăn thơm nức, các món ăn nhìn hơi giống món của Nhân giới, đủ loại màu sắc, nhưng Tô Mặc lại có hứng thú. Nàng lẳng lặng ngồi xuống, Hoa Tích dung thân mật vỗ vai Tô Mặc, giới thiệu món cho nàng.

      Tô Mặc nhìn , lại liếc nhìn đám người trong bữa tiệc, nghĩ thầm bọn họ ràng là tội phạm truy nã, xuất đầu lộ diện ở đây có ổn ?

      Nàng nhìn về phía Cơ Bạch, ngồi thẳng, tao nhã xuất chúng.

      Cơ Bạch đột nhiên đưa tay xuống dưới, nhàng chạm bên tay phải của nàng. Tô Mặc giật mình, ta vậy mà ra vẻ đạo mạo.

      viết trong lòng bàn tay nàng: "Bình tĩnh chớ nóng vội."

      Tô Mặc nghiêng đầu liếc , biết có điều ngụ ý, dường như luôn lo lắng cho nàng.

      Nàng cho tháng, biết rốt cục định thế nào.
      Last edited: 4/1/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963


      Chương 134.2

      Edit: Nhisiêunhân


      Đột nhiên tiếng nhạc vang lên, nhịp trống gõ đều theo tiết tấu, mọi người nhìn theo Thánh nữ Ma giới vừa đổi thân y phục mới ra. Lúc này nàng giống vừa rồi, người chỉ mặc nửa, để lộ đôi chân thon dài, nửa bầu ngực tròn, mắt đẹp hàm xuân, nước gợn nhộn nhạo, lông mày kẻ đen cạo nửa, trán vẻ cánh hoa đào xinh đẹp, búi tóc như mây, rũ xuống vây quanh trâm cài trân châu ngọc bích.

      Trang phục này nửa như giống trẻ con mới sinh, nửa giống tinh quyến rũ.

      Phần lớn nam tử Ma giới đều nhìn đăm đăm, có chút ngẩn ngơ.

      Tô Mặc cũng khẽ giật mình, Thánh nữ này quả là hiểu cách hấp dẫn ánh mắt người khác, ngay cả hoa khôi nổi danh nhất Nhân giới cũng tuyệt đối dám ăn mặc thế này trước mặt mọi người, chỉ có thể dùng bốn chữ “đồi phong bại tục” để hình dung.

      Nhưng mà, loại trang phục này lại khiến người khác chú ý đến làn da em bé của nàng ta, dáng người hoàn mĩ, eo chân thon.

      Hoa Tích Dung cười khẽ, ánh mắt giảo hoạt: “Tiểu Mạch ngươi xem, người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên, nữ nhân Ma giới tuy nhiều người đẹp nhưng nàng ta lại dựa bảy phần vào trang phục, mặc lên cũng có chút khí chất mĩ nhân.”

      Tô Mặc cũng cười , “Đúng là thế, loại trang phục kiểu này đáng để nam nhân nhìn chuyển mắt.”

      “Là do bọn chúng chưa từng gặp được nam nhân xinh đẹp hơn thôi! Gia thấy Tiểu Mạch là đẹp nhất.”

      Tô Mặc lạnh nhạt liếc cái, thèm để ý đến nữa.

      Lúc này, Thánh nữ tới, u oán trừng mắt với Hoa Tích Dung, “Ngươi độc miệng như vậy, thích nữ nhân thôi, nô chính là nữ vi duyệt kỷ giả dung* đó. Đúng rồi, Cơ gia cảm thấy trang phục của ta thế nào?” (*Nữ vi duyệt kỷ giả dung: Con làm đẹp vì người mình )

      Nàng lắc lắc thân mình như rắn nước trước mắt Cơ Bạch, nam nhân chung quanh nhìn , ánh mắt toát ngọn lửa ghen ghét phẫn hận.

      Nhưng Cơ Bạch vẫn ngồi vững như thái sơn, bất động hề phản ứng. Lúc này khác với khi ở cùng Tô Mặc, tâm pháp kiếm tu dù sao cũng là tâm chú cường hãn nhất thế gian. Tu vi được thể đến cực hạn, Cơ Bạch vô tình vô dục, coi trời bằng vung, cứ như xuất trước mặt phải là mĩ nhân sống sắc sinh hương mà là bộ xương khô biết vậy. Nhưng trong lòng Cơ Bạch vẫn có suy tính, dù sao Thánh nữ cũng nắm trong tay chìa khóa giúp Tô Mặc tăng thực lực, nên phải lạnh nhạt nhìn nàng cái, lời chân thành: “Rất đẹp.”

      Thánh nữ lập tức cười như hoa nở, chuỗi ngọc trước ngực khẽ lay động: “Chỉ cần Cơ gia vậy, nô đủ hài lòng.” Nàng ta để ý đến ai trong yến hội, lúc này chỉ quan tâm đến mình Cơ Bạch.

      Sau đó là màn dâng lễ vật, đa số đều tặng mĩ nam, đều là những mĩ nam hiếm thấy vơ vét khắp Ma giới. Thánh nữ lập tức lộ nguyên hình, đủ loại mĩ nam xoa tay bóp chân cho nàng ta, hết sức ân cần.

      Tô Mặc nhìn lướt qua, lạnh nhạt : “Hoa gia với Thánh nữ đúng là giống nhau.”

      Hoa Tích Dung phì tiếng: “Gia chỉ thích Tiểu Mạch mát xa, những người khác gia chướng mắt.”

      Vừa rồi Thánh nữ đối xử đặc biệt với Cơ Bạch khiến nhiều người bất mãn, chẳng những tân khách mà còn cả chúng trai lơ. Bình thường Thánh nữ đều thương bọn họ, nên chúng cho rằng Cơ Bạch cũng giống như chúng, chỉ là Thánh nữ nhất thời hứng thú mà thôi. Đúng là trai lơ cũng thích ăn chua uống giấm!

      Các trai lơ đảm nhiệm việc tiếp khách, hai người rất được Thánh nữ sủng ái vào điện trước, cầm thực đơn mời Cơ Bạch và Tô Mặc gọi món. Yến tiệc Ma giới cho phép khách được chọn món mình thích, nhưng Cơ Bạch và Tô Mặc nhìn tấm thực đơn làm bằng da dê tinh xảo lại nhíu mày, nó có hình vẽ gì, chữ viết cũng là chữ Phạn cổ của Ma giới, hai người họ thể đọc được.

      Tô Mặc ngước mắt nhìn thoáng qua Hoa Tích Dung, nào biết Hoa Tích Dung cũng nhún vai, “Gia cũng biết, đây là thể chữ của Ma tộc bản địa, tâm tư gia đều ở Nhân giới, thông hiểu bảy quốc ngữ Nhân giới, biết tiếng thông dụng của Ma giới, nhưng hoàn toàn biết cái này. Gia chưa bao giờ đến Thánh nữ thành, văn tự của bọn họ.”

      Thiếu niên cầm thực đơn vô cùng khinh thường, ở Ma giới mà biết chữ là hạng người thấp kém, xem ra bọn chúng cũng chẳng hơn gì, nên sinh tâm tư muốn trêu chọc. dù sao cũng là người trong nội cung, chưa từng nhìn thấy lệnh truy nã, nên biết lai lịch của ba người, chỉ biết là bọn chúng tới đoạt ân sủng, dựa vào mĩ mạo tranh giành tiền đồ.

      Mấy tên trai lơ đều là các mĩ thiếu niên Ma tộc, khí chất cao nhã xuất chúng, mới tới đây được ba năm thắng, hiểu văn tự cổ, hơn nữa còn có biện pháp lấy lòng Thánh nữ. Bọn chúng thanh tú động lòng người, làn da ngăm đen, đều là mĩ nam hiếm thấy, ai ai cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn ba người Hoa Tích Dung.

      Tuy ngôn ngữ thông, nhưng Tô Mặc nhìn ra được tâm tư của bọn chúng. Nàng hơi cong môi, gõ Thiên Thư, dùng thần thức truyền : “Dung Túc, ngươi có đó ?”

      Bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng thiếu niên: “Nữ nhân, ta đây, có chuyện gõ cửa, ngươi gặp phiền toái sao?”

      “Giúp ta nhìn xem.”

      “Ngươi phiền phức, chút chuyện này cũng tìm ta.”

      “Người tài nhiều vất vả, những thứ này ta xem hiểu.”

      “Ừ, món ăn Ma giới khác với Nhân giới, hơn nữa thực đơn này có
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134.3

      Edit: Nhisiêunhân


      Hoa Tích Dung kết thúc điệu cuối cùng, cung điện vô cùng yên tĩnh.

      Cơ Bạch quay về, kiếm vào vỏ, tất cả tân khách đều trợn ngược hai mắt, thơ hay, nhạc hay, kiếm pháp hay. Sau khi Cơ Bạch kết thúc, tim Thánh nữ đập thình thịch, cũng chớp mắt nhìn chăm chăm.

      “Cơ mỗ múa kiếm chúc Thánh nữ thọ tỉ nam sơn, phúc như đông hải.” Giọng rất trầm, bay vào tai Thánh nữ còn hay hơn thiên .

      Chẳng hiểu vì sao, nhìn gương mặt tuấn mĩ lạnh nhạt của Cơ Bạch, Thánh nữ mặt đỏ tim đập. Nàng che miệng cười ngọt ngào quyến rũ, nàng sớm nghe đến bị Thần Sử đại nhân này rồi, khi thủ hạ cho nàng xem bức họa của nàng càng thể vãn hồi. Sau đó nghe tam giới bắt đầu liên thông, nàng ủng hộ tuyệt đối, mặc dù tỷ tỷ nàng cần những chùa chiền và tăng lữ để củng cố chính quyền, nhưng bản thân nàng là Thánh nữ, vốn phải được mọi người cúng bái quỳ lạy, cho nên cảm thấy mình thích hợp với vị trí chí cao vô thượng kia hơn.

      Cho nên, nàng rất mong đợi tam giới liên thông!

      Nhất là nghe đến trong đám người tới lần này có cả Thần Sử đại nhân, nàng càng thêm vui mừng. Nàng rất thích hơi thở thần thánh và mái tóc trắng bạc của , người Ma giới tham hoan, loại nam nhân vô tình vô dục như Thần Sử rất khiến người khác bị hấp dẫn, cho dù là nữ nhân trải đời như Thánh nữ cũng thể nào chối từ, mỗi lần nhìn thấy tim đều đập rộn đến muốn hôn mê. Cơ Bạch kia khiến nàng bị mị hoặc sâu sắc.

      Nàng sớm lưu ý đến hành tung của , sau khi biết tới Thánh nữ giáo, nàng nhanh chóng rời cung điện chờ đợi.

      Đương nhiên nàng ngờ Cơ Bạch lại chủ động chúc thọ cho nàng, Thánh nữ nhịn được : “Cơ gia, lễ vật của ngài quá hợp tâm ý nô, nô rất vui mừng, rất vui mừng! biết gia còn muốn nô làm gì hay ?”

      Cơ Bạch thản nhiên đáp: “Cơ mỗ hi vọng Thánh nữ có thể thỏa mãn thỉnh cầu của tại hạ.”

      Thánh nữ cười : “Nếu gia có cầu gì cứ ra, để xem nô làm được hay .”

      “Tại hạ có cầu hơi quá đáng.” nhìn về phía Thánh nữ, đột nhiên nhếch môi.

      ngờ Cơ Bạch xưa nay lạnh lùng lại biết cười, nhưng sao cứ nhìn mình hoài vậy? Chẳng lẽ có tâm tư gì với mình…

      Nghĩ tới đây, khuôn mặt Thánh nữ đỏ rực, tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra, đầu óc trống rỗng, miệng đắng lưỡi khô, hai tai thậm chí còn tạm thời mất thính giác, hô hấp cũng dồn dập, Cơ Bạch gì nàng đều nghe thấy.

      Ánh mắt nàng như nước, chỉ biết Cơ Bạch mấp máy môi. Đôi mắt sâu như vậy, xinh đẹp như vậy, mị hoặc như vậy, Thánh nữ có chút hốt hoảng, hệt như uống rượu say. Trong mắt nàng mọi thứ đều biến mất, Cơ Bạch cũng có chút mông lung, chỉ riêng đôi mắt kia là như cầu với nàng. Thánh nữ lập tức hít hơi, chịu được nữa thốt lên: “Được, Cơ gia, ta đáp ứng.”

      “Đa tạ Thánh nữ, chúng ta phải ngay xem nơi có thể tăng thực lực trong truyền thuyết kia mới được.” Cơ Bạch lạnh nhạt nhìn nàng.

      Mọi người đồng loạt giật mình, cả kinh : “Thánh nữ, đó là thánh địa, tuyệt đối thể cho người ngoài vào.”

      Đinh đại nhân cũng cực kì khó tin: “Thánh nữ, Thần Sử Cơ Bạch dù hợp tác cùng chúng ta nhưng phải người Ma giới mà là sứ giả Nhân giới, thể để vào thánh địa.”

      Chúng nam sủng cũng rất ghen tị, bọn họ đến đây lâu như vậy, Thánh nữ rồi có ngày mang bọn họ vào nhưng chưa bao giờ có cơ hội, bây giờ lại đến ta vào trước, tưởng tượng nổi. Nghe vào thánh địa có thể gặp cơ duyên trường mệnh, kéo dài tuổi thọ, vĩnh viễn thanh xuân, nhưng chỗ tốt thể dành cho người ngoại đạo!

      “Cơ gia, thành vấn đề, ngài phải người ngoài, mời.” Thánh nữ có vẻ rất hào hứng.

      “Thánh nữ, đợi .” Cơ Bạch lại lạnh nhạt thi lễ.

      “Cơ gia còn có chuyện gì?” Thánh nữ quay đầu nhìn.

      “Nhân giới chúng ta có tục ngữ, chính là trai đơn chiếc thể cùng phòng, cho nên ta muốn bằng hữu ta tạm thời theo, vào đến bên trong họ đợi ở ngoài.” Cơ Bạch nho nhã .

      thể.” Những người khác vội vàng từ chối.

      “Được thôi! Có vào thêm hai người cũng sao.” Thánh nữ cười cười, nàng cầm đóa mạn đà la đen, chạm cái, cánh hoa bay tán loạn, mấy người thoáng chốc biến mất, sau đó Hoa Tích Dung, Tô Mặc, Cơ Bạch và Thánh nữ đều xuất trong vườn.

      Ba người liếc mắt nhìn nhau, theo Thánh nữ về phía trước.

      Lúc này, Dung Túc trong Thiên Thư : “Nữ nhân, Cơ Bạch kia đơn giản, vừa rồi dùng thần thức mê hoặc tâm thần Thánh nữ, khiến đối phương cách nào từ chối cầu của . Thần thức kiếm tu rất cao, có thể ngự kiếm phi hành, còn có thể làm vũ khí vô hình, khiến đầu óc người ta hỗn loạn.”

      Tô Mặc nghĩ thầm: “ ra là thế.” Nàng nhớ Sư cũng biết dùng chiêu thức này.

      Thần thức người bình thường có thể phát tán, có thể thao túng đồng thời mười mấy cơ quan, thậm chí nhiều hơn. Nhưng Cơ Bạch và Sư lại có thể tập trung thần thức lại, tạo thành kim châm vô hình đâm vào thần thức của đối phương.

      Nghĩ tới đây, Tô Mặc đột nhiên hiểu ra, thần thức cũng có thể sử dụng như thế, trở thành loại vũ khí.

      Nếu có cơ hội, nàng phải thử lần mới được.

      Tô Mặc, Hoa Tích Dung và Cơ Bạch đường theo Thánh nữ, nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh.

      Thánh nữ vừa vừa giới thiệu cho Cơ Bạch. Tô Mặc đằng sau, nơi đây đúng là đáng kinh ngạc, cảnh tượng ở Ma giới nửa năm này nàng từng thấy nhiêu, Ma giới có nơi như thiên đường, cũng có nơi như địa ngục. Hôm nay bọn họ được nhìn thấy cảnh sắc rất đẹp, mỗi đồ vật đều mang mỹ cảm, nhưng biết sao lại có chút u ám.

      chừng nửa canh giờ, bọn họ đến hoa viên rực rỡ.

      Cách bày trí ở đây tương tự Nhân giới: hòn non bộ, thác nước, rừng trúc, hoa viên, đình đài, suối , mặt cỏ… Còn cả những tượng điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo xung quanh hoa viên, pho tượng rất sống động, đẹp đến mức hợp lẽ thường, khiến người khác tưởng nhầm là vật sống, có thể biết được thực lực của người điêu khắc cao đến đâu.

      Mọi người vào đường mòn đến hương đình, Tô Mặc đột nhiên thấy thiếu niên xinh xắn, cầm quyển sách Ma giới ngồi thảm cỏ, bên trái đặt giỏ trúc, bên phải là lò sưởi đàn hương. xem rất nghiêm túc, tư thế ngồi cũng thoải mái, quần áo mộc mạc, trang sách hơi lất phất theo gió.

      Hoa Tích Dung lầm bầm: “Ở đây cũng có trai lơ của ngươi?”

      Thánh nữ cười khẽ:
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :