1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Hay, mh doc mot leo lun ma van thay qua hay
      Mong chuong moi cua bn

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15: Sát thần kiếp trước

      Edit & Beta: Nhi

      Trời trong trăng sáng, ánh sao lấp lánh, hoa đăng trôi lững lờ theo dòng nước.

      Nam tử áo trắng nhìn chằm chằm Tô Mặc, hàng mi dày như lông vũ.

      Mà mọi người xung quanh lại bị ngôn luận lớn mật của Tô Mặc làm khiếp sợ lần nữa.

      nữ tử lại có thể càn rỡ, sắc bén chỉ trích nam tử như vậy, đúng là hiếm thấy.

      Đại trưởng lão nhìn thấy tình huống bên này, liền bước lên trước hai bước, áy náy : “Văn Nhân công tử, là ngại quá, hôm nay người vừa mới trở về gặp phải chuyện này, đều do chúng ta ngày thường ít quản giáo, khiến chúng đệ tử biết quy củ như vậy.”

      Nam tử áo trắng khoanh tay đứng đó, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại: “Quân nếu vô tình ta liền thôi, việc này sao.”

      Nghe vậy, sắc mặt Mộc Vô Ngân có chút lúng túng, lông mi khẽ run, nhưng lúc này sớm còn thể diện gì rồi.

      Trưởng lão kia hạ người ho khan hai tiếng, lo lắng : “Văn Nhân công tử, Tô Mặc kia đại khái là hoàn thành nhiệm vụ lần này, vị hôn phu của nàng lại di tình biệt luyến*, cho nên tính tình thay đổi nhiều, nhất thời luẩn quẩn trong lòng. Nếu công tử cảm thấy đệ tử này có quy củ, ta nghiêm trị nàng ta, thế nào?”

      (*) Di tình biệt luyến: Chuyển tình sang người khác - người rồi, sau đó người đó nữa mà có tình mới.

      Nam tử áo trắng “À…” tiếng, thanh trầm thấp gợi cảm, đều giọng : “Việc này liên quan đến tình nam nữ, ngược lại nàng ấy rất biết cách giải quyết, chẳng qua đáng tiếc…”

      cho rằng Tô Mặc gặp phải vị hôn phu như Mộc Vô Ngân là chuyện đáng tiếc.

      Nhưng trưởng lão lại hiểu lầm, ông : “Đáng tiếc nàng ta tư chất kém cỏi, tùy hứng thất thường, hoàn thành được nhiệm vụ.”

      Tô Mặc mặt chút thay đổi, thân thuần của nàng là hiếm thấy thế gian, tư chất kém, nhưng nàng cũng muốn để lộ, cho nên mới bị chế nhạo như thế này.

      Nam tử áo trắng nhếch đôi môi mỏng, giọng trong như suối : “Đúng rồi, đại trưởng lão, lần này vì sao ông triệu tập ta tới đây?”

      “Văn Nhân công tử…” Đại trưởng lão thấp giọng cười đắc ý: “Bởi vì Mặc Môn chúng ta phát được nữ đệ tử rất có thiên phú tu luyện.”

      Thế đạo này có rất nhiều người có thể chất đặc biệt, nhưng dù sao cũng là số ít. Nam tử áo trắng chỉ hơi vuốt cằm, ánh mắt chút dao động. Gương mặt tuyệt thế của trong veo nhàn nhạt mà phủ hàn ý lạnh lùng, ánh mắt thoáng qua tia u ám, những ngọn đèn tỏa ánh sáng ngọc phía xa đều bì kịp phong tình lưu chuyển giữa mi tâm của , ngược lại còn tôn lên khuôn mặt tuấn lãnh diễm. Chúng thiếu nam thiếu nữ xong quanh cảm thấy tim đập loạn trong ngực, dung nhan của lại có thể mị hoặc cả nam lẫn nữ.

      “Trời ạ, Dịch sư thúc quá đẹp!” Chúng nữ đệ tử phía dưới khỏi xì xào bàn tán.

      “Dịch sư thúc hẳn là hoàng tộc của Tề quốc, đáng tiếc ta chưa nghe bao giờ.”

      “Đến giờ ta mới biết hóa ra Dịch sư thúc tên là Văn Nhân Dịch.”

      Nghe vậy, Tô Mặc bỗng nhiên cảm thấy linh hồn mình bị rút ra khỏi cơ thể, tựa như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, hai tai ong ong.

      Nàng ngờ… đúng là… Văn Nhân Dịch.

      Mặc dù nàng sớm nhận ra chính là nam tử áo trắng Ác Nhân đảo.

      Thậm chí vì đề phòng nhận ra mình, nàng hành hung hãn trái ngược với mọi khi, để khiến đối phương đoán được nàng là Cơ của Tề quốc.

      Nhưng bây giờ nàng bỗng có chút hoảng hốt, vì nàng biết thân phận của đối phương. Tô Mặc kìm lòng được lấy tay che ngực, tâm tình bị chấn động. Thanh danh của Văn Nhân Dịch kiếp trước nàng đương nhiên có

      ấn tượng, còn ấn tượng rất sâu. vô tình của khiến thế nhân sợ hãi, khi nàng biết đến , Văn Nhân Địch danh chấn thiên hạ.

      Tuy là thanh danh hiển hách, nhưng đáng tiếc là nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của mà thôi.

      Đúng như lời đồn, rất vô tình, bất giác, những kiện kiếp trước lại lên trong mắt nàng.

      Lúc nàng trốn vụng trộm chạy đến nhà tỷ tỷ để ký túc, tỷ ấy vẫn gạt tỷ phu giúp nàng.

      Ngày đó, thời tiết kỳ lạ, vừa mới nắng chói chang đó mà bỗng nhiên mây đen kéo đến, mưa bụi mù mịt, thỉnh thoảng còn có tiếng sấm ầm vang.

      Giấc ngủ trưa của nàng bị tiếng sấm làm tỉnh, chợt nhớ đến đứa con của tỷ tỷ vẫn còn chơi ở hậu viên chưa về.

      Mấy ngày nay, tỷ tỷ tranh cãi cùng tỷphu, ai trông hài tử. Nàng vội vàng chạy ra ngoài, nhưng ngờ lại thấy đám người lạ đứng trong hậu viện.

      Nơi nước ẩm nóng, trong viện sương mù mênh mông, Tô Mặc nhíu mày, sương mù khiến nàng nhìn , chỉ thấy Hắc Giáp Vệ đứng bên trái sân, tay nắm kiếm kích, đứng im nhúc nhích. Bên phải là các khôi giáp bị nhuộm thành màu đỏ sậm, nước mưa hòa tan từng giọt từng giọt chất lỏng màu đỏ thấm vào bùn đất, mùi máu tanh lượn lờ trong viện.

      phía khác, vài nữ hầu ôm nhau lạnh run đứng đó.

      Trong viện, hắc y nam tử đứng cùng đứa cháu trai của nàng, vai con hồ ly màu trắng nằm sấp.

      nhìn đứa trẻ, nhàn nhạt hỏi: “Con là ai? Cha mẹ của con đâu?”

      Bé trai vô cùng sung sướng muốn ôm hồ ly vai , ngây thơ cười : “Thúc thúc, mẹ con khỏe, đêm qua cha con về nhà ngủ, mẹ con cha bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc, chỉ có tiểu di trông con thôi. Hồ ly tinh là cái gì? Có phải giống con này của thúc ? Thúc cho con chơi với nó được ?”

      “Được.” Nam tử vậy mà lại cự tuyệt, ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé.

      Tiếng kêu thanh thúy của hồ ly vang lên trong màn mưa, bé trai cười khanh khách, ngừng chuyện cùng nam tử bên cạnh.

      Nam tử nửa quỳ bên cạnh đứa bé, bung dù cho nó, lắng nghe tiếng trẻ con ríu rít bên tai.

      Nam tử tuyệt mỹ, bé trai tóc thả ngang vai, bạch hồ thần bí, cảnh tượng trước mắt cứ như bức tranh thủy mặc cực đẹp.

      Tô Mặc chưa từng gặp nam nhân nào có kiên nhẫn như vậy với trẻ con, ngay cả phụ thân ruột thịt của nó cũng được thế này.

      Trong màn mưa, Tô Mặc đứng dưới mái hiên nhìn nam tử mặc cẩm bào hắc y sang trọng, cao quý ung dung, phong thái tao nhã, cổ áo lớp lông cáo màu đen, đứng trong mưa có vẻ mơ mơ hồ hồ. Mưa làm ướt hai gò má của , khiến da thịt càng thêm sáng bóng nhàng, dáng vẻ lạnh nhạt.

      thậm chí còn hỏi: “Con có vui ?”

      “Rất vui.” Bé trai gật gật đầu.

      “Con phải nhớ kỹ, hồ ly chỉ là sủng vật, đời này chỉ có nam nhân bị ma quỷ ám ảnh, có cái gọi là hồ ly tinh.”

      “Thúc thúc, sủng vật của thúc thú vị, con rất thích nó.”

      “Về sau con phải kết bạn thêm nhiều bằng hữu mới có thể vui vẻ được.

      Bé trai chơi rất vui, lúc sau lại ngẩng đầu hỏi: “Thúc thúc, lần sau thúc lại chơi với con nữa được ?”

      Nghe vậy, nam tử từ từ đứng thẳng lên, đạp chân cái, hồ ly lại lần nữa nhảy lên đầu vai .

      có lần sau, ta chỉ đến đây lần, con gặp được ta cũng phải là chuyện may mắn.”

      “Thúc thúc bây giờ muốn làm gì?”

      “Ta có việc quan trọng cần phải làm, chuyện của người lớn trẻ con vĩnh viễn cũng hiểu được, tốt nhất con quên chuyện hôm nay .” Nam tử vươn ngón tay thon dài ra vuốt ve gò má của đứa bé, lại nhàng xoa đầu nó, giọng thản nhiên: “Đúng rồi, con hận phụ thân con sao? Muốn cho vĩnh viễn biến mất ?”

      hận, nếu cha còn nữa nương thương tâm, con cũng thương tâm.” Đứa bé nghiêng đầu thành trả lời.

      “Vậy sao.” Giọng của nam tử bình tĩnh lạnh nhạt, màn mưa vẫn mờ ảo như trước, khí độ của trầm ổn, thanh nhã : “Đúng rồi, người đứng dưới mái hiên là người thân của con?”

      “Vâng! Đó là tiểu di, tại chỉ có tiểu di trông con, con đến đó với tiểu di .”

      .” Dung nhan tuyệt thế của nam tử trong màn mưa.

      Đứa trẻ lưu luyến nhìn thoáng qua nam tử, sau đó nâng chân chạy về phía Tô Mặc.

      y nam tử khoanh tay, ánh mắt nhìn bé trai có vẻ đăm chiêu mãi đến khi bóng dáng của thằng bé biến mất dưới mái hiên, ánh mắt sắc bén của mới rơi thẳng vào người Tô Mặc, cái nhìn đó khiến người ta lạnh thấu xương, rét mà run, lạnh lùng : “Nữ nhân, ngươi nhanh mang đứa bé rời đây .”

      Tô Mặc lập tức nghe theo, nàng thoáng ngoái đầu nhìn lại, mưa phùn rơi gò má nàng, đột nhiên nàng nhìn thấy tỷ phu theo vài quan viên nhị phẩm vào trong nhà, vẻ mặt bây giờ hoảng sợ, thất tha thất thểu ngã sấp trong mưa. Mấy nam tử run lẩy bẩy đến trước mặt hắc y nam tử, mặc y phục quý giá, đeo trang sức tinh mỹ. Bọn họ quỳ ở đó như cha mẹ chết, như đứng trước vực sâu. Hắc y nam tử vẫn khoanh tay, toàn thân lộ vẻ lãnh ý bí hiểm, khiến Tô Mặc cảm thấy nguy cơ, nàng vội vàng mang theo cháu trai chạy về nhà.

      Sau lưng truyền đến giọng tao nhã của , nhàng, chậm rãi: “Được rồi, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đều giết hết !”

      Giết hết! Chỉ câu nhàng quyết định sinh tử của mọi người, nàng biết ở đây sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

      Quả nhiên, đêm hôm đó, ba nhà đại quan triều đình bị tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội.

      Chi trưởng của mười nhà quan bị chém, người nhà bị lưu đày ra ngàn dặm biên ngoại.

      Khó tin là, chỉ có mình tỷ phu bị giáng xuống làm dân thường, mọi người trong tộc cũng may mắn thoát nạn.

      Mãi đến sáng ngày hôm sau đại tỷ của nàng vẫn có chút thể tin, mất hồn mất vía nằm giường, tỷ phu cũng đóng cửa ra, bệnh nặng ba tháng, cắt đứt quan hệ với “hồ ly tinh”, cả người có cảm giác sống sót sau tai nạn. Những người khác vụng trộm với Tô Mặc, ngày hôm qua chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ Văn Nhân Địch suýt nữa diệt cả nhà tỷ phu của nàng sau hậu viện, lúc đó nàng mới biết hắc y nam tử tuấn mỹ lạnh lùng đó là Văn Nhân Địch tiếng tăm lừng lẫy.

      Sau đó, nàng còn nghe rất nhiều lời đồn về , tin nào cũng luôn khiến người ta vừa nghe sợ mất mật.

      Nhưng nàng còn cơ hội gặp lại nữa.

      Vừa rồi, Tô Mặc ngồi thuyền nghĩ đến rất nhiều Văn Nhân thị, nhưng chỉ riêng ngờ lại là Văn Nhân Địch.

      Nếu như kiếp trước, nữ nhân mà các nam nhân mơ ước nhất là Tô Mặc, nam nhân khiến các quý tộc sợ hãi chính là Văn Nhân Địch.

      Lúc này, Tô Mặc nhìn công tử áo trắng trước mắt, bất luận thế nào cũng thể liên hệ với hắc y nam tử nghiêm trang sát khí trong trí nhớ.

      Nếu như ở Ác Nhân đảo nàng gặp được ở thời điểm sát thần, chỉ sợ thủ hạ lưu tình, nàng phải chết thể nghi ngờ.

      Nghĩ đến đây, Tô Mặc khỏi hít sâu hơi, nàng tự nhận mình hoàn toàn chọc vào nổi nam nhân như vậy.

      Nam nhân này lục thân nhận, mặt lạnh vô tình. (Lục thân nhận: nhận cha mẹ, em, họ hàng gì cả)

      Nàng biết mình là câu dẫn sai đối tượng rồi.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Winter thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16: Ai là thiên tài

      Edit & Beta: Nhi

      đường phố, đèn sáng ngàn trượng, ánh trăng soi tỏ.

      Ánh mắt Tô Mặc lóe lên, thầm nghĩ đại khái biết chút thông tin về mình, đương nhiên là có tra qua rồi.

      Nàng biết rất chuyện mình là Cơ của Tề quốc thể gạt được nam tử trước mắt này.

      Người này cực kỳ thông minh, cơ trí, dễ đối phó, nếu kiếp trước cũng có nhiều quý tộc bị bẻ gãy cánh như vậy.

      Huống chi Nhiễm công tử còn có quan hệ vô cùng tốt với , cho dù nàng giấu được nhất thời cũng thể gạt được cả đời.

      Xem ra nàng phải cực kỳ cẩn thận ứng đối với nam tử áo trắng này! Nghĩ như vậy, nàng khe khẽ thở dài.

      Phía bên kia, đại trưởng lão cực kì kích động triệu tập các đệ tử Mặc Môn trước mắt lại, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Mặc cái, hiển nhiên cực kì bất mãn với nàng. Sau đó ông ta từ ái nhìn về phía Tô Ngọc Hồ, tựa như nhìn đệ tử đắc ý nhất của mình.

      “Chư vị, lần này chúng ta triệu tập đệ tử Mặc Môn lại đây là vì chúng ta phát ra thiên tài tu luyện.” Ông cực kì đắc chí .

      “Thiên tài tu luyện sao, là ai vậy?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm phỏng đoán.

      “Người này… chính là Tô Ngọc Hồ.” Đại trưởng lão dùng ánh mắt khích lệ nhìn về phía Tô Ngọc Hồ.

      “Cái gì?” Tô Ngọc Hồ hé miệng, cánh môi hơi run rẩy, ánh trăng chiếu gương mặt mỹ lệ của nàng, soi vẻ ngạc nhiên và sửng sốt, hồi lâu nàng mới khó tin hỏi lại: “Là ta sao?”

      sai, qua đánh giá của các trưởng lão, thể chất của con vô cùng thích hợp để tu luyện, thậm chí có thể bước vào Tiên Thiên khi mười sáu tuổi.”

      vậy sao?” Đôi mắt Tô Ngọc Hồ lóe sáng như ngọn đèn.

      Đại trưởng lão gật gật đầu, híp mắt cười. Trong cảm nhận của ông, Tô Ngọc Hồ chính là viên minh châu vô giá của Mặc Môn, ông tiếp: “ sai, loại thể chất độc đáo của con rất hiếm thấy, đúng là thiên tài tu hành hiếm thấy thế gian, ngày sau con hẳn là niềm tự hào của Mặc Môn ta.”

      Ông đánh giá Tô Ngọc Hồ cực cao, toàn là tán dương bằng những từ như “kỳ tài”, “hiếm thấy”, “khó cầu”.

      Tô Ngọc Hồ vốn vẫn có chút khó tin, khi nàng nghe thấy những lời đánh giá này, nàng kích động đến thể kiềm chế, hai tay trong ống tay áo siết chặt, vẻ mặt vô cùng vui mừng, miệng lẩm bẩm : “ tốt quá, hóa ra ta là thiên tài, ngờ ta lại là thiên tài!”

      Trời xanh đối đãi với nàng tệ, lại cho nàng thứ mà người khác thể đạt được, khiến nàng vui mừng khôn kể.

      Tô Ngọc Hồ nhanh chóng bị hơn mười thiếu nam thiếu nữ vây quanh, tất cả đều lời khen tặng nàng.

      “Ngọc Hồ sư tỷ quả nhiên rất tài giỏi, lần đầu tiên ta nhìn thấy tỷ, ta cảm thấy tỷ phải vật trong ao rồi.”

      “Đúng đó! Sư tỷ xinh đẹp như vậy, lại còn là thiên tài tu luyện, về sau nhất định rất nổi bật!”

      “Ngọc Hồ sư tỷ, sau này tỷ nhớ phải dìu dắt chúng muội đấy!” thiếu nữ nịnh nọt kéo tay áo của nàng.

      Tô Ngọc Hồ nghe thấy những lời này càng sung sướng hơn nhiều lần, tràn ngập khát khao và kỳ vọng với tương lai tươi sáng.

      Những lời khen tặng qua , mọi người bắt đầu phê bình Tô Mặc, khinh thường : “Ngọc Hồ sư tỷ, vừa rồi Tô Mặc kia đúng là khoác mà biết ngượng! ràng là vị hôn phu bỏ nàng, nàng lại còn Ngọc Hồ sư tỷ như vậy! tại nàng đúng là bằng cả ngón tay của tỷ nữa!”

      Có người trào phúng : “Khó trách Vô Ngân sư huynh thích tỷ nhiều như vậy, nàng ta so với sư tỷ đúng là khác nhau trời vực!”

      “Phải đó! Chỉ sợ sau khi biết sư tỷ là thiên tài, nàng ta xấu hổ đến dám gặp người nữa.”

      “Sư tỷ, tiểu nhân chính là tiểu nhân, cần phải chấp nhặt với nàng.”

      Nghe vậy, Tô Ngọc Hồ cười đắc ý, ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc tràn đầy vẻ khinh thường.

      Chỉ riêng Tô Mặc nhếch khóe miệng lên cười nhạt, lẳng lặng đứng đó, trong lòng thầm khinh thường những người ở Mặc Môn chưa trải đời này. Kiếp trước nàng thấy qua vô số thiên tài, đời này núi cao còn có núi cao hơn, Tô Ngọc Hồ trước mắt chẳng là gì cả. Chẳng qua, vị thiên tài Tô Ngọc Hồ này tuy là chết trẻ, nhưng ít nhất cũng được phong quang mấy ngày, ngờ sau khi trọng sinh nàng phải nhìn thấy màn nhàm chán như vậy.

      Đương nhiên, kiếp trước sau khi Tô Ngọc Hồ được cho là thiên tài tu luyện, gia tộc Tô thị bắt đầu đối đãi khác với nàng ta.

      Nhị thúc Tô gia bất luận đến đâu cũng mang theo “thiên tài” này, kết giao càng thêm nhiều quý tộc.

      Giá trị của Tô Ngọc Hồ tăng lên gấp trăm lần, ai bì nổi, được vô số tiền tài của Mặc Môn giúp đỡ.

      Ngày sau, chi thứ hai của Tô gia liên thủ với Mộc gia, hung hăng giẫm Tô gia đại phòng dưới chân, hận thể làm bọn họ cả đời thể xoay người.

      Nếu kiếp này để nàng may mắn chứng kiến cảnh tượng này, như vậy Tô Ngọc Hồ còn có thể trở thành “thiên tài” được nữa sao?

      người đứng càng cao, mới có thể bị quật ngã càng ngoan độc. Tô Mặc từ trước đến nay chưa bao giờ nhân từ nương tay với địch nhân cả.

      Tô Mặc mỉm cười nhìn đám người trước mắt, nụ cười vẫn ôn hòa tao nhã vô cùng.

      Sau đó, đại trưởng lão vô cùng hữu lễ nhìn Văn Nhân Dịch, cúi người hành lễ với , “Văn Nhân công tử, Mặc Môn chúng ta hiếm khi phát được đệ tử thiên tài khác có thể kế vị công tử, cho nên lão phu khẩn cầu Văn Nhân công tử vui lòng chỉ giáo, tự mình dạy bảo vị nương này.”

      Ban đêm yên tĩnh, còn tiếng động nào.

      Ông thân là trưởng lão Mặc Môn mà lại cúi người như vậy, đủ để mọi người thấy mức độ coi trọng của ông với Tô Ngọc Hồ.

      Nghe thấy mình có thể được Văn Nhân Dịch tự tay dạy bảo, Tô Ngọc Hồ gần như rơi nước mắt.

      Ngày trước nàng từng nghe Văn Nhân công tử là kỳ tài, sau này vẫn môn ở núi Côn Luân, thực lực trác tuyệt.

      Nếu bây giờ nàng là thiên tài của Mặc Môn, tương lai sau này nhất định rất khả quan, nam nhân xuất sắc đó tất phải kính trọng nàng vài phần!

      chừng nàng và đôi trời đất tạo nên trong Mặc Môn. Nghĩ như vậy, hai gò má của Tô Ngọc Hồ hưng phấn ửng hồng.

      Đến lúc đó, Tô Mặc có là gì nữa? Đối phương chỉ có thể ngước mắt lên nhìn mình cao, trong mắt nàng, nàng ta chỉ là hạt bụi đáng kể mà thôi.

      Sắc mặt Tô Ngọc Hồ biến ảo kỳ lạ, vừa vui sướng vừa đắc ý.

      Ánh trăng sáng nhàn nhạt, Văn Nhân Dịch chuyển mắt, ánh mắt lộ ra tia khó lường.

      Y phục của trắng như mây, hơi thở băng lạnh lượn vòng quanh thân, lớp lông cáo trắng nhiễm hạt bụi. bỗng nhiên nhấc chân, chậm rãi bước tới. Từng bước của cứ như đạp tuyết mà , lúc đến bên người Tô Ngọc Hồ, mang tai Tô Ngọc Hồ đỏ ửng lên, hô hấp bất ổn, nàng bắt đầu có chút tâm viên ý mã*, mất hồn mất vía, chỉ còn chờ câu hỏi của đối phương.

      (*) Tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa. chung là tim đập thình thịch, ý nghĩ loạn xạ ấy.

      Nào ngờ nam tử hề chớp mắt lướt qua nàng đến trước mặt Vu trưởng lão, thản nhiên : “Đại trưởng lão đùa rồi, nếu như muốn ta tự thân dạy bảo xin miễn, ngược lại ta cảm thấy Mặc Môn có người còn tốt hơn.”

      “Người nào?”

      “Là nàng.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch chuyển về phía Tô Mặc.

      “Cái gì? thể nào.” Đại trưởng lão kinh ngạc .

      Tô Ngọc Hồ nhịn được nghiến răng, cảm thấy thể tin được, biểu tình của mọi người đều trở nên cực kì cổ quái.

      Mĩ nam băng sơm khoanh tay, nhàn nhạt đáp: “ đời này tuy có vài người có thể chất tu luyện tệ, nhưng ta càng coi trọng người có tâm trí hơn.”

      “Tâm trí? Tâm trí có lợi ích gì?” Đại trưởng lão lắc đầu, giọng điệu khinh thường: “Ta thấy Tô Mặc chỉ là đệ tử ngu ngốc có đầu óc, dám quyến rũ sư thúc trước mặt mọi người, quá lý trí rồi.”

      “Có người dám làm, có người , nhưng hai ý nghĩa lại hoàn toàn bất đồng.” Mĩ nam băng sơn im lặng lúc, bỗng nhiên tiếp: “ nương, vừa rồi muốn quyến rũ ta phải ?”

      Tô Mặc cúi đầu, vẻ mặt có biểu cảm gì, thấp giọng : “Phải, mà cũng phải.”

      “Ồ? Cho ta lý do hợp lý .” Nam tử lạnh nhạt nhìn nàng, ánh mắt trong veo như tuyết.

      Tô Mặc ngân nga : “Lòng thích cái đẹp ai cũng có, phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ*, chỉ có quân tử mới thục nữ hảo cầu**, mà ta còn thưởng thức công tử nhiều hơn, cái gọi là quyến rũ chẳng qua chỉ là lợi dụng công tử làm thanh kiếm sắt bén trong tay ta để đâm tên nam tử vô sỉ kia thôi. Loại người như công tử, Tô Mặc tự biết mình xứng, cho nên tại ta mới phải’.” Kiếp trước nàng luôn có cảm giác kính nhi viễn chi*** với nam tử giống như quỷ thần Tu La kia. tại nàng chỉ có thể hạ mắt ra những lời này, tự tại như lúc quyến rũ vừa nãy nữa.

      (*) Phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ: Ý có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa.
      (**) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: đoạn trong bài thơ Quan Thư 1, nằm trong tập Kinh Thi của Khổng Tử.
      Quan quan thư cưu
      Tại hà chi châu
      Yểu điệu thục nữ
      Quân tử hảo cầu.
      Nghĩa là: Người con đẹp, dịu dàng, nết na, luôn là người các quân tử mong lấy về làm vợ.
      (***) Kính nhi viễn chi: kính trọng nhưng thể gần gũi.

      Nam tử áo trắng chậm rãi đánh giá Tô Mặc, vẻ mặt hề tức giận. phát Tô Mặc rất gan dạ sáng suốt, quả bất phàm.

      Đôi mắt nhìn Tô Mặc của vẫn tối đen, vừa xa cách vừa mị hoặc.

      thản nhiên : “Được, bằng hai người tỷ thí trận với nhau , như thế vị nương này, nếu như thắng, thực khách* của ta.”

      (*) Giải thích của bạn song tử 94. Thực khách có nghĩa giống như là quân sư. Người đóng góp ý kiến đưa ra những ý tưởng mới lạ. Giúp việc đại cho quân chủ. Những người có thực khách hay khách khanh này thường là vương hoặc hoàng tử. Vương gia. Ở tại trong phủ của quân chủ.

      Lần này, cho dù Văn Nhân Dịch , nàng cũng bỏ qua cho Tô Ngọc Hồ, huống chi trở thành người của Văn Nhân Dịch, cho dù chỉ là thực khách bình thường theo như hung danh kiếp trước của càng được che chở, còn có thể kéo gần quan hệ lại. Chuyện Cơ của Tề quốc đại khái cũng giải quyết được gì, việc tốt thế nào sao nàng lại làm chứ?

      Nhưng đại trưởng lão lại lắc đầu: “Văn Nhân công tử, cái này… Tô Ngọc Hồ tại là Hậu Thiên cấp tám, nhưng Tô Mặc chỉ là Hậu Thiên cấp bốn, hai người họ vĩnh viễn thể so sánh được.” Tô Mặc so với Tô Ngọc Hồ có thể là cái gì cũng tệ, chưa bao giờ cảm thấy Tô Mặc có gì đặc biệt, cũng Văn Nhân công tử vì sao lại có đối đãi khác với nữ tử này.

      Tô Mặc bước lên lá sen, chậm rãi đến, đôi mắt thanh lệ như nước, khó tô lại khó họa, toàn thân có loại khí phách nên lời.

      Nàng cong khóe môi, nhàn nhạt : “Đại trưởng lão, nếu như ta có thể thắng sao?”

      ___
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Winter thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 17: Nổ bay tra nữ*
      (*tra: cặn bã – tra nữ ở đây là Tô Ngọc Hồ)

      Edit & Beta: Nhi

      Đại trưởng lão nể mặt Văn Nhân Dịch nên nhẫn nhịn : “Được được được, nếu là ngươi thắng, đãi ngộ của ngươi cũng giống Tô Ngọc Hồ.”

      “Rất tốt.” Tô Mặc vừa lòng gật đầu, nhếch môi : “Đại trưởng lão chớ có nuốt lời.”

      “Đợi tới lúc ngươi thắng hãy .” Đại trưởng lão mặt chút thay đổi, lắc tay áo : “Hai người các ngươi bắt đầu tỷ thí .”

      “Hay quá, rốt cuộc cũng được nhìn cảnh Ngọc Hồ sư tỷ so đấu.” Mấy thiếu niên đứng bên cạnh hưng phấn bàn tán.

      ngờ Tô Mặc lại làm đá kê chân cho Tô Ngọc Hồ sư tỷ, lần này xem như là cuộc chiến thành danh của tỷ ấy rồi, trước kia lúc ta nhìn vũ kỹ của sư tỷ cảm thấy rất lợi hại. Đáng tiếc thực lực của đối thủ quá kém cỏi. Mọi người đoán xem Tô Mặc có thể đối chiến được mấy chiêu, ta đoán là ba mươi chiêu.” người hưng trí bừng bừng .

      “Cơ hội hiếm có, bằng mọi người cược .” người nhặt nhánh cây đất lên vẽ ra ván cược đơn giản.

      lượng bạc, ta đoán nàng ta có thể đấu được mười lăm chiêu.”

      “Ta cá là mười ba.”. “Ta là mười hai.”

      chừng Ngọc Hồ sư tỷ vừa ra tay Tô Mặc thua trận rồi.” Mọi người cất tiếng cười to, trong giọng cười đầy vẻ khinh miệt.

      Tô Mặc nhếch khóe môi cười nhạt, nàng tựa như ngọc trong đá, bên ngoài tô điểm hoa mỹ, nhưng chỉ cần xé ra ngọc quý lập tức xuất .

      Nàng từ từ về phía mọi người, phong tư như nước, tẩy sạch mọi dơ bẩn. Nàng tự nhiên đứng đó, vẻ mặt hề buồn giận, ngón tay mảnh khảnh bắn thỏi bạc trắng tuyết trong vạt áo ra, “Loảng xoảng” tiếng rơi vào giữa đống tiền trong ván cược.

      Tô Mặc chậm rãi : “Tổng cộng là năm mươi lượng bạc, ta cược mình toàn thắng.”

      Mọi người lập tức đưa mắt nhìn nhau, rồi mở to mắt nhìn Tô Mặc, vẻ mặt đều cực kì cổ quái. Họ biết nàng lấy đâu ra lòng tin lớn như vậy, thực lực của hai người hoàn toàn chênh lệch, Tô Mặc chỉ là võ giả Hậu Thiên cấp bốn, kém hơn Tô Ngọc Hồ cả mấy cấp, cuộc tỷ thí này hoàn toàn cần phải lo lắng kết quả.

      Tô Ngọc Hồ ngẩng đầu, lạnh lùng lườm nàng cái: “Tô Mặc đường tỷ, ngươi luôn biết trời cao bao nhiêu, cũng biết tự lượng sức mình, ta ngại cho ngươi chút giáo huấn, nếu ngươi thua phải quỳ xuống nhận sai cho ta.”

      “Sao?” Tô Mặc nhìn Tô Ngọc Hồ, khóe môi xinh đẹp cong lên.

      Tô Ngọc Hồ giơ ra thanh trường đao nữ tử hay sử dụng, dáng vẻ xinh xắn đáng ngày thường còn, nội lực trong người nhanh chóng lưu chuyển.

      Nàng ta nhảy lên, trường đao bổ mạnh về phía Tô Mặc.

      Tô Mặc cười nhạt, vung tay áo, hai thanh song đao Hồ Điệp nhàng bay ra.

      đao của Tô Ngọc Hồ tới rất nhanh, ánh đao sáng lên đường chém mạnh vào lưỡi đao Hồ Điệp của Tô Mặc, tia lửa tóe ra tứ phía.

      Mọi người thở dài: “Nhìn chiêu số của Ngọc Hồ sư tỷ xem, vừa hoa lệ vừa cường hãn, là đánh đâu thắng đó, gì cản nổi.”

      Cũng có người : “ sai, Tô Mặc vừa rồi xuất khẩu cuồng ngôn, tại lại chỉ có thể né tránh.”

      Đại trưởng lão cực kì đắc ý, gật gù : “Văn Nhân công tử, ngươi xem Tô Ngọc Hồ lấy công làm thủ kìa, kế tiếp Tô Mặc chỉ có thể bại lui, Tô Ngọc Hồ càng lúc càng chiếm ưu thế.”

      Văn Nhân Dịch chuyển mắt sang nhìn đại trưởng lão, mày kiếm nhíu lại, nhàn nhạt trả lời: “Nhưng kích này của Tô Ngọc Hồ thể đánh trúng nàng, thành thạo, bình tĩnh tự tin của nương kia cũng là loại thực lực.”

      Đại trưởng lão ra vẻ cao thâm, cậy già lên mặt : “Lời ấy của Văn Nhân công tử sai rồi, về phương diện này lão phu vẫn là có kinh nghiệm hơn chút, dù sao lão phu ăn muối nhiều hơn công tử ăn cơm nhiều.”

      Nghe vậy, Văn Nhân Dịch chỉ khoanh tay đứng, lẳng lặng nhìn trận tỷ thí, thêm gì nữa.

      Chiêu thức này của Tô Ngọc Hồ dùng hết toàn lực, nàng có tâm hiếu thắng, nhưng ngờ lại bị đối phương dễ dàng hóa giải.

      Thần sắc Tô Mặc trấn định, bình tĩnh, nàng vẫn mỉm cười nhàn nhạt, dù chỉ né tránh cũng khiến người ta phải thán phục, thân hình nàng vô cùng nhàng, giơ tay nhấc chân đều sinh động tự nhiên như nước chảy, tao nhã, tùy ý, tự tại, chút kích động. So sánh , Tô Ngọc Hồ càng ngày càng gấp gáp, tâm tình cũng càng lúc càng nôn nóng.

      Tô Mặc vẫn ung dung từng bước, bóng dáng thướt tha, nàng khẽ cười : “Tô Ngọc Hồ, động tác của ngươi quá chậm, nếu bây giờ ngươi chịu thua vẫn còn kịp!”

      “Nực cười, ta là dòng chính nữ chi thứ hai của Tô Gia, là đệ tử xuất sắc của Mặc Môn, sao có thể chịu thua dưới tay nữ nhân như ngươi chứ.” Tô Ngọc Hồ cắn chặt răng, vung tay thi triển đao thứ hai bổ ngang đến, đao này được phép thất bại.

      khi như vậy, đừng trách ta nể tình đồng môn.” Tô Mặc lại vung tay áo, bỗng nhiên hơn mười con bướm nhàng bay ra, vây quanh lấy Tô Ngọc Hồ.

      “Cái thứ quỷ gì đây? Cút ngay!” Tô Ngọc Hồ chán ghét hất tay áo muốn đẩy chúng ra.

      “Đây là con rối cơ quan của bản nương.” Tô Mặc điểm mũi chân nhảy lên, xuất cách ba trượng trước mặt Tô Ngọc Hồ.

      Thân hình nàng tắm trong ánh trăng, đôi mắt biến hóa giảo hoạt, nàng cẩn thận nhắc nhở: “Ngươi phải cẩn thận, đường muội thiên tài của ta, thứ này nổ đấy.”

      Vừa dứt lời “Oanh” tiếng, hơn mười con bướm đồng loạt nổ tung.

      “Thiên tài” Tô Ngọc Hồ thét lên tiếng thảm thiết thê lương, thân hình bị nổ văng ra ngoài, tựa như đứa trẻ quay cuồng mười mấy vòng trong trung.

      Sauk hi rơi xuống đất, nàng phun ra miệng đầy máu tươi, đưa tay lên sờ phát hai cái răng cửa gãy, gương mặt nàng cháy đen vô cùng thê thảm, y phục rách tả tơi, cả cái yếm đầy phong tình cũng lộ ra bên ngoài mấy mảng.

      Cảm giác đau đớn và mất mặt đồng thời đả kích, Tô Ngọc Hồ đứng dậy đánh nữa mà trợn ngược hai mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

      Sao lại thế này! Đại trưởng lão cả kinh trợn tròn mắt, vẻ mặt biến đổi kì lạ.

      “Chuyện này... làm sao có thể!” Cả nam lẫn nữ của Mặc Môn và mọi người vừa rồi còn châm chọc Tô Mặc, bây giờ đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Ngọc Hồ hộc máu ngã dậy nổi, vẻ mặt khó tin.

      Thế này cũng quá nhanh rồi! Quả thực chỉ trong nháy mắt phân thắng bại.

      Tô Mặc dừng chân, nở nụ cười tao nhã, vỗ vỗ tay phủi tro bụi, nàng nhàn nhạt thở ra hơi: “Đây là cái gọi là thiên tài của Mặc Môn, đúng là làm người ta thất vọng!”

      “Đợi chút.” Đại trưởng lão bỗng nhiên quay mạnh đầu, oán độc nhìn nàng, tức giận : “Tô Mặc, vừa rồi người dùng ám khí gì? Người dám lừa đảo sao.”

      “Lừa đảo? Chẳng qua chỉ là con rối cơ quan mà thôi.” Tô Mặc mở hai tay ra, vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã.

      “Con rối cơ quan? Mặc Môn chúng ta luôn chính thống, những thứ thủ đoạn này đều là trò quỷ quái, ngươi đúng là làm mất mặt Mặc Môn...”

      “Đại trưởng lão, vừa rồi ta nhắc nhở nàng ta rồi, sao có thể là lừa đảo được?” Con người màu hổ phách của Tô Mặc sáng lấp lánh, nàng chậm rãi : “Tất cả mọi người đều nghe ta nổ mà, phải ?”

      “Phì,” Nam tử áo trắng bỗng nhiên cười.

      “Nhưng mà, đồng môn tỷ thí phải biết điểm dừng, ngươi và Tô Ngộc Hồ chẳng những là đồng môn mà còn là đồng tộc, sao cso thể xuất thủ tàn nhẫn như vậy? Ngươi hiểm ngoan độc, trong mắt có tôn trưởng, thực là cặn bã của Mặc Môn ta!”

      Đại trưởng lão nhìn thấy đệ tử thiên tài bị đả kích thành như vậy khiến ông vừa đau vừa tiếc hận.

      “Kỳ thực đại trưởng lão hiểu lầm ta rồi, lúc những con bướm này xuất , tất cả mọi người đều nghe thấy ta nhắc nhở Tô Ngọc Hồ sớm chịu thua , chỉ tiếc nàng ta nghe, đây là do nàng gieo gió gặt bão.” Tô Mặc quyến rũ cười, đảo mắt . “Còn nữa, con rối cơ quan này chính là hàng thượng lưu, người trong giang hồ tuy thích dùng dao kiếm tỷ thí, những môn chân chính đều dùng cơ quan thuật và pháp khí, huống chi bề mặt con rối còn có trận văn, trận pháp, phải dùng thần thức để thao tác, ta chỉ là khống chế tốt nên mới xảy ra chuyện mời ý muốn mà thôi.”

      “Chuyện này...” Đại trưởng lão nhất thời ra lời.

      “Như vậy, Tô Mặc thỉnh giáo đại trưởng lão, biết tại tu vi của người là gì?”

      “Tiên Thiên đỉnh phong.” Đại trưởng lão hiểu vì sao Tô Mặc lại hỏi vấn đề này.

      “Con rối cơ quan này người có thể đồng thời thao túng bao nhiêu?”

      “Đại khái... bảy, tám cái.”

      “Đại trưởng lão chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng thao túng được bảy, tám cái, nhưng bản nương lại đồng thời thao túng được hơn mười con, chẳng phải khó trách có chút lực bất tòng tâm sao?”

      “Cái này...” Đại trưởng lão bỗng nhiên phát giác ra, ông chỉ có thể thao túng được bảy, tám con, nhưng đối phương lại thao túng nhiều như vậy, thực lực hơn ông rất nhiều, chẳng lẽ nữ tử này mới là thiên tài chân chính?

      “Nhưng mà, đại trưởng lão, nhìn người thể nhìn bề ngoài.” Tô Mặc lẳng lặng đứng thẳng, gương mặt thanh tú dưới ánh đèn càng trang nhã hơn. Nàng dùng giọng điệu trêu tức : “Ngày sau đại trưởng lão phải ăn ít muối , nếu người ăn nhiều muối hơn cả cơm rất dễ bị dương minh táo kim, thiểu dương tương hỏa*, đầu óc minh mẫn được đâu.”

      (*) là các bệnh theo quy luật thời khí của y học cổ truyền. Bạn tìm thấy thông tin nhưng đọc hiểu, nên bạn để nguyên tên gốc, mọi chi tiết sâu xa xin tự tìm hiểu ạ.

      Lời nàng có ý, đại trưởng lão nghe vậy mặt lúc xanh lúc trắng, rất khó coi.

      Nhưng ông rất nhanh hiểu ra, nữ tử này chẳng những có thể đối chiến với người khác, mà còn có thể chia thần thức làm vô số, bất luận là thao túng con rối hay là nghe thấy đối thoại của ồng và Văn Nhân Địch, nàng ta có thể nhất tâm đa dụng, là thiên tài trong thiên tài, xem ra ông đúng là có mắt có tròng rồi, để minh châu bị xem thường, ông khỏi ngầm xấu hổ thôi.

      Sau đó, Tô Mặc điểm chân rơi xuống trước mặt chúng đệ tử Mặc Môn, vươn bàn tay mềm mại ra : “Lấy ra.”

      “Cái gì?” Mọi người vẫn chưa phục hồi tinh thần.

      “Tiền cược.” Mắt nàng lên mị ý khó tả, quyến rũ tận xương, tuyệt mỹ gì sánh nổi, khiến rất nhiều thiếu niên tim đập thình thịch.

      Trong khắc bọn họ ngẩn ngơ, tiền cược rơi hết vào tay Tô Mặc.

      Bọn họ thua triệt để, nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục.

      Tô Mặc nhận túi tiền, tâm tình có chút vui sướng, sau đó chút do dự rời . Đến bây giờ mọi người mới hiểu, ra tính tình của nữ nhân này lại thoải mái tự tại như vậy.

      Nhưng nàng vừa xa bỗng có người giữ cổ tay nàng lại, giọng lạnh lùng vang lên: “Tô nương, có vẻ nương quên mất chuyện rồi?”

      Tô Mặc dừng chân, nhíu nhíu mi, nàng ngoái lại cười .

      “Văn Nhân công tử, biết ta quên chuyện gì?”

      Nam tử nhướn mi lên, dùng ánh mắt khó lường nhìn nàng, “ là thực khách của ta, tức là người của ta, đêm nay phải theo ta, chúng ta có rất nhiều chuyện cần .”

      chuyện sao?” Tô Mặc ngẩn ra.

      theo ta.” Nam tử nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng như sương liếc nhìn nàng, gương mặt tuấn mĩ trắng nõn vẫn có biểu tình gì. Bỗng nhiên xoay người , trường bào trắng tuyết phấp phới trong gió như mây, chỉ để lại cho mọi người bóng lưng cao quý lạnh nhạt.

      Mọi người đều cảm thấy Tô Mặc gặp may, ngay cả đại trưởng lão cũng phức tạp nhìn nàng, nhưng cổ tay Tô Mặc lại bị siết rất đau, trong lòng nàng có dự cảm bất thường.

      Nam tử dẫn nàng rất xa, sau đó quay đầu lại lạnh lùng liếc nàng cái.

      Cái nhìn kia, sắc bén vô cùng.
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      Winter thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18: Văn Nhân công tử

      Edit & Beta: Nhi

      Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng mông lung.

      chiếc xe ngựa trờ tới, hai tên hầu cung kính lên trước giúp vén rèm xe.

      Cảnh đêm vắng lặng, nam tử tuấn mĩ tuyệt luân, băng lãnh như ngọc kéo tay nữ tử tầm thường xuống, người đó đúng là Tô Mặc dịch dung.

      đường đến đây hai người đều im lặng gì, Tô Mặc ngồi lâu trong xe nên bây giờ có mấy giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo gáy nàng.

      Đảo mắt qua, Tô Mặc phát đây là sân trong của Kim Ngu Đường.

      Nàng phức tạp nhìn , nghĩ thầm: Người này quả nhiên có quan hệ tệ với Nhiễm công tử, nhưng mang mình đến đây tuyệt đối phải là muốn chuyện đơn giản với mình.

      lầu hai cách xa Kim Ngu Đường, nam tử áo xám nhìn thấy cảnh dưới sân, nhíu mày, kinh ngạc kêu lên: “Nhiễm công tử, người xem, Văn Nhân công tử lại kéo tay vị nương quay về.”

      Nam tử áo lam bên cạnh chỉ tùy ý cười, ánh sáng u ám trong mắt lưu chuyển, tao nhã bưng ly rượu sừng tê giác lên, khẽ nhấp ngụm rượu : “Kỳ tên Văn Nhân Dịch này… Trong tâm cũng vô tình như vẻ ngoài.”

      Nam tử áo xám nhịn được ngầm oán: sai, Nhiễm công tử, trong lòng ngươi còn vô tình hơn cả nữa.

      Nhiễm công tử vẫn cười , chậm rãi lắc lắc ly rượu, thản nhiên : “ chừng… tên nam nhân mặt lạnh gần nữ sắc kia hôm nay thay đổi. Kỳ đây cũng là chuyện thú vị đáng chờ mong, nếu đêm nay có thể trở thành nam nhân biết thương hương tiếc ngọc, bản công tử quyết định sửa kết cục mới đây của nam chính băng sơn trong truyện.”

      Nam tử áo xám cười : “Công tử đừng nghĩ chuyện người khác, nếu người cũng bằng lòng tiếp cận nữ sắc, ta cảm thấy lão gia tử của chúng ta nhất định vô cùng vui mừng.”

      “Loại chuyện liên hôn này… nhắc tới cũng được.” Nhiễm công tử vươn tay, trêu chọc hồ ly chợp mắt nằm bên cạnh.

      “Bé con, chủ nhân của ngươi hình như nghĩ thông suốt rồi, ngươi qua đó xem …”

      Hồ ly lập tức mở mắt, tung người nhảy ra ngoài cửa sổ, thân hình nhanh nhẹn quỷ mị như con thoi.



      Tô Mặc vừa mới bị đưa vào thiên viện, Văn Nhân Dịch bên cạnh đột nhiên phất tay cái, nguồn lực nhu hòa khó kháng cự đánh úp về phía nàng. Thân thể Tô Mặc mất thăng bằng, nàng chao đảo rơi xuống ao nước trong viện, bọt nước bắn lên tung tóe.

      “Roạt—“ Tô Mặc đứng dậy từ trong nước, lớp dịch dung mặt bị rửa trôi.

      Y phục váy áo của nàng dính sát người, toàn thân ướt sũng, vừa chật vật vừa mị hoặc.

      Dưới ánh trăng, ngươi mắt Văn Nhân Dịch sâu lường được, chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Mặc, tia lạnh lẽo tràn ra từ đáy mắt.

      “Ngươi rất bình tĩnh.” đứng bờ, nhàn nhạt .

      Mặc dù trong lòng lại lật chuyển hơn ngàn vạn suy nghĩ, nhưng Tô Mặc vẫn cứ bình tĩnh như vậy.

      Nam tử nghiêng đầu nhìn về phía khác, ánh mắt lộ tia cơ trí, “ Cơ Tề quốc, thân phận này rất thích hợp với ngươi, nó giúp ngươi che giấu danh tính của mình, sau đó tiến vào nhà lao Ác Nhân đảo lấy “Thiên Thư Toàn Cơ”. Nếu phải Ngu Nhiễm ta biết ngươi đến đây, tất cả manh mối đều hướng về phía ngươi, ta lại nhìn thấy ngươi dùng cơ quan thuật, chỉ sợ ta khó mà tìm được ngươi!”

      Tô Mặc đứng dưới nước, mị như hoa sen mới nở, gương mặt xinh đẹp dao động các cảm xúc phức tạp. Nàng bỗng nghiêng đầu cười : “Ta cũng có ý gạt các hạ, dựa vào trí tuệ của công tử, đương nhiên sớm hay muộn cũng phát ra ta. Hôm nay từ lúc nhìn thấy công tử ta biết đến kết quả này rồi.”

      vậy, ngươi cũng sợ?”

      “Công tử, đại nhân đều có đại lượng, hẳn là nên chấp nhặt với tiểu nữ tử.” Sóng mắt Tô Mặc mênh mông.

      “Hừ.” Nam tử vươn cánh tay thon dài ra, tùy ý cởi bỏ áo khoác ngoài. Tô Mặc ngẩn người, kéo áo lông áo, lộ ra cái gáy ưu mỹ, “Ngươi nhìn thấy chuyện tốt ngươi làm ?”

      xương quai xanh có vết thương nổi bật, đầu sỏ gây ra chính là Tô Mặc.

      Ánh mắt Tô Mặc trầm xuống, ai nam nhân có tấm lòng bao la biết thù dai chứ? Nam nhân lạnh băng này rất biết mang thù.

      lạnh lùng nhìn nàng, bỗng nhiên : “Thiên Thư Toàn Cơ đâu?”

      Tô Mặc thản nhiên nhận ánh mắt của , trong vẻ tùy ý còn mang chút phản nghịch, “Nếu ta … Thiên Thư bị ta đốt rồi sao?”

      Văn Nhân Dịch nhàn nhạt đáp tiếng, vẫn mặt đổi sắc, giọng vẫn lạnh như băng: “Nếu như vậy, ngươi tiếp tục ở dưới đó ngâm nước , ném hết y phục của ngươi lên đây cho ta.”

      Tô Mặc ngẩn ra, cứ tưởng mình nghe nhầm, lúc sau mới biết hề đùa, nàng rốt cuộc bình tĩnh được nữa, trợn tròn mắt.
      ngờ ta lại đề ra cầu như vậy, nàng lui lại phía sau bước.

      Văn Nhân Dịch vẫn nhìn nàng, biết Thiên Thư Toàn Cơ nhất định giấu trong người của nữ tử này.

      Lúc này Tô Mặc mới nhận ra, ném nàng vào trong ao là sớm suy xét đến chuyện này, chỉ muốn để nàng xấu hổ quá mức mà thôi.

      Kiếp trước, trong mắt ngoài người chết chính là người sống, nhưng kiếp này, ít nhất vẫn biết cố kỵ nam nữ hữu biệt.

      Bề ngoài Tô Mặc quả quyết kiên định, nhưng trong lòng có chút lo lắng.

      Nam nhân này cứng mềm ăn, là khó đối phó mà!

      vẫn dùng ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nàng, cất giọng trầm thấp, nhàn nhạt, vô tình : “Tô Mặc tiểu thư, hôm nay ngươi muốn câu dẫn ta trước mặt vị hôn phu của ngươi, lá gan của ngươi cũng rất lớn, như thế đêm nay ta cũng ngại cho ngươi cơ hội này.”

      Tô Mặc mím chặt môi, gì, cũng cử động.

      “Nếu như nương muốn phối hợp, vậy tại hạ tự mình giúp , thế nào?”

      xong gạt lớp áo lông cáo bên ngoài ra, bước xuống ao nước đến trước mặt nàng. Từng bước tao nhã, loại tao nhã này giống như kiếp trước của , khiến Tô Mặc cảm thấy, kiếp trước là tôn quý kiêu ngạo, lạnh lùng vô tình, nhưng kiếp này quý công tử tao nhã tuấn tú, toàn thân dưới đều tản ra hơi thở lạnh lùng, trong veo như ngọc.

      Trong nước, xương quai xanh tinh xảo, lồng ngực căng đầy và đường cong hoàn mỹ của , mông lung ra trước mắt Tô Mặc.

      Nam tử tới gần nàng, vươn tay cởi áo ngoại bào của nàng.

      Văn Nhân Dịch đảo mắt qua da thịt của nàng, ánh mắt dừng lại, tựa như nhìn pho tượng chết, lạnh lùng : “Ngươi đúng là người thông minh, tiếp theo ta biết ngươi hiểu phải làm thế nào, ngươi muốn tự mình làm hay muốn ta bức ngươi?”

      Tô Mặc lập tức ôm hai tay, nghiêng mặt , nàng do dự, trong lòng vẫn giữ chút tâm lý may mắn.

      Nam tử này chút rụt rè vươn tay mò mẫm y phục của nàng. Tô Mặc lập tức hơi hối hận, sao nàng lại mặc y phục chất lượng thường này chứ, dây thắt chỉ tùy ý buộc lại, rất lỏng lẻo!

      Nhưng tay của nam tử cũng chạm vào dây áo, mà đầu ngón tay men vào trong ngực nàng, lấy ra tờ giấy vàng.

      “Đây chính là Thiên Thư.” Văn Nhân Dịch nhìn tờ giấy màu vàng kim.

      Đúng lúc đó, thân hình màu trắng xuất cạnh ao, Tô Mặc nghiêng mắt nhìn băng hồ tập kích mình lúc ban sáng.

      Hai mắt băng hồ tóe ra tia sáng lạnh, hiển nhiên cực kì căm ghét nàng.

      Tô Mặc nhớ đến kiếp trước Văn Nhân Dịch cũng có con tiểu hổ màu trắng vai, xem ra đúng là nó rồi.

      đúng là chủ nào tớ nấy, có chủ tử như thế nào có sủng vật như vậy.

      Chủ nhân và sủng vật, đều thù dai như nhau. (= =”)

      Ánh mắt băng hồ rơi xuống ngực nàng, sau đó nó lạnh mắt, hiển nhiên là lại muốn cắn nàng. Chân trước của nó nhàng vỗ lên đất, ưỡn người, vận sức chờ phát động. Lúc này trước ngực có Thiên Thư che chở, Tô Mặc nheo mắt, tình thế cấp bách, nàng buộc phải nhảy lên khỏi ao nước tìm tấm mộc cho mình.

      Lúc Văn Nhân Dịch phục hồn tinh thần lại, vô luận thế nào cũng ngờ nữ nhân kia lại bổ nhào về phía , làm hoàn toàn trở tay kịp.

      Nếu như đối phương là thích khách, đương nhiên phản kích lưu tình, nhưng đối phương lại là nữ tử tay tấc sắc.

      Trước mắt, Tô Mặc cũng còn lựa chọn nào khác, chỉ hành động theo bản năng mà thôi.

      thân thể ấm áp dán lên người , tựa như đóa liên lay động trong gió. Đôi mắt nàng đẹp như sao trời, dáodác nhìn xung quanh, dưới ánh trăng mờ ảo, mắt cá chân để trần, đường cong hoàn mỹ động lòng người, phút chốc, khiến cảm thấy tim đập chậm nửa nhịp, cũng khiến người ta phải hoa mắt choáng váng. Mùi thơm khe khẽ thoảng qua, làm phân rốt cuộc là hương hoa hay là hơi thở trời sinh của mỹ nhân nữa.

      Chỉ thoáng thôi khiến gương mặt ửng đỏ nhàn nhạt, nhìn qua tựa như máu đỏ chảy ra từ bạch ngọc.

      Tô Mặc ngờ, nam tử vừa rồi vẫn lạnh lùng vô tình lúc này lại lộ ra vẻ mặt khó xử như thế.

      Sau đó, bỗng dùng lực đẩy nàng lại vào trong nước, cầm Thiên Thư vươn người nhảy lên bờ, sau đó phủ thêm áo lông cáo, rời nhanh như chớp.

      Băng hồ khinh thường liếc nàng cái, lập tức đuổi theo chủ nhân của mình.

      Tô Mặc ngẩng đầu lên từ trong ao, hộc ra ngụm nước lớn, ho khan ngừng, toàn thân cảm thấy như nhũn ra.

      Đáng giận, Thiên Thư bị mang rồi… Kế tiếp nàng nên làm gì bây giờ?

      ------------

      Ngón tay bị cua kẹp… giờ chỉ còn 7 ngón đánh máy. ;(

      Thiệt muốn mau mau làm tới chương chị bị ăn ghê. Có editor nào muốn edit chung với mình hơm ><

      Cái ông Ngu Nhiễm kia nhìn vậy thôi chứ vô sỉ lắm, mọi người đoán xem Ngu Nhiễm với Văn Nhân Dịch ai ăn được chị trước? Hè hè.
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :