1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 120.1: Ngu - Dịch liên thủ

      Edit: Sukate
      Beta: Nhisiêunhân

      Chẳng biết tại sao, Tạ Thiên Dạ nhìn thấy thiếu niên này trong đá ghi hình lại nhớ tới nữ tử khác, thậm chí dâng lên loại cảm giác quen thuộc thân thiết, tựa như khi gặp nữ tử đó trong giấc mộng. Nhớ tới người thủ hạ đưa cho trong mộng, mỗi lần thấy dáng vẻ nàng ngủ yên luôn có cảm giác đặc biệt, khí chất của nàng khiến phải tưởng niệm và tán thưởng tự đáy lòng.

      Dung mạo nàng quá hoàn mỹ, quá tinh xảo, chút tỳ vết nào.

      Nữ tử trong giấc mộng có chút giống với thiếu niên này, chỉ là khí chất mị hơn chút.

      Ở sâu trong đáy lòng Tạ Thiên Dạ như có cây đàn, thời điểm nhìn thấy thiếu niên, bị xúc động. cảm thấy thiếu niên Tô gia nhất định có liên hệ nào đó với mình, chỉ là quen biết trong giấc mộng.

      Vì vậy, kìm lòng được hỏi xem ta có tỷ muội hay .

      "Tỷ muội? Có." Tạ Tranh suy nghĩ chút, lập tức gật đầu cái.

      "Tỷ muội của rốt cuộc là ai?" Tạ Thiên Dạ mặt chút thay đổi, lại hình như rất có hứng thú.

      " Cơ." Tạ Tranh trả lời.

      " Cơ? Tên này hình như giống những nữ tử bình thường?" Tạ Thiên Dạ chưa bao giờ biết đến danh tiếng của nữ tử bên ngoài.

      Thiên Thành, đêm hè tháng sáu nóng bức khó chịu, trong phòng đấy khí nóng, Tạ Song Song cầm sách quạt phe phẩy : "Đại ca mặc dù thân là bá chủ phương của Thiên Thành, đáng tiếc lại có hiểu biết gì mỹ nhân. Cơ đó muội từng thấy qua, là người mà các đại nhân vật trong giới đào diễn thể trèo cao nổi, mị xinh đẹp vô cùng. Nghe nàng là Ngũ tiểu thư Tô gia, là muội muội ruột của , kỹ thuật nhảy vô song, là tuyệt sắc đại mỹ nhân!"

      Tạ Thiên Dạ bên cầm cây quạt xanh khổng tước cho nàng, như có điều suy nghĩ hỏi " thành thân chưa?"

      Tạ Tranh liếc cái, khó hiểu : " thành thân, là phu nhân của tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ Văn Nhân Dịch."

      " ra thành thân rồi!" Ánh mắt Tạ Thiên Dạ buồn bã, như có chút thất vọng.

      "Đại ca, thế nào? Những người, những chuyện bọn muội gặp được lần này rất thú vị đúng ?" Tạ Song Song nhịn được bước lên kéo tay áo , phất phất sợi tơ ngũ sắc bên hông , nhàng cười hỏi.

      "Ừ, rất thú vị, người vui bằng mọi người vui, những kinh nghiệm này rất đáng chia sẻ. Ta ở Thiên Thành có rất ít có cơ hội ra ngoài, cho nên muốn giới hạn hành vi của các ngươi." Tạ Thiên Dạ lạnh nhạt nghe, mỉm cười nhìn nàng, quanh thân có loại hơi thở tĩnh mịch bén nhọn, giờ khắc này cũng ôn hòa rất nhiều.

      Nhưng, nếu phụ thân truyền cho nguyệt ảnh thuật, như vậy phải có thể giống như Sư sao?

      Chỉ là, biết, nguyệt ảnh thuật này truyền thụ cho , cũng có thời gian phát huy.

      Thế gian này, cho dù mạnh mẽ đến đâu cũng có tiếc nuối của mình, cũng có thứ chiếm được.

      Vì vậy, từ từ quay đầu : "Tóm lại chỉ cần hai người các ngươi vui mừng là tốt rồi."

      "Muội biết đại ca thương chúng muội nhất, bất luận nhiều việc thế nào cũng chăm sóc chúng muội, cho tới bây giờ chỉ có đại ca hiểu được tâm tư của chúng muội, cho nên mới để cho muội và nhị ca ra ngoài tự mình rèn luyện." Tạ Song Song kìm được cười .

      "Đúng rồi, Song Song, T Tranh, ta đưa cho các ngươi đồ trang sức sao lại mang?" Tạ Thiên Dạ nhìn Tạ Song Song mặc trang phục gấm đỏ thạch lựu rực rỡ chói mắt, nhưng có bất kỳ đồ trang sức nào, Tạ Tranh cũng thế.

      "Đại ca đưa đồ trang sức muội đương nhiên thích, chỉ là người Tô gia Tứ thiếu cũng rất ít đồ trang sức, muội muốn chên quá nhiều." Tạ Song Song khẽ cười tiếng.

      "Xem ra lần này thiếu niên Tô gia ảnh hưởng rất lớn với các ngươi." Tạ Thiên Dạ than .

      "Đúng vậy! Ở Thiên Thành chỉ có đại ca đối xử tốt với chúng muội, ở bên ngoài khó gặp được người tốt."

      "Xem ra muội có bằng hữu, quên đại ca." Tạ Thiên Dạ cười.

      "Làm sao có thể? Đại ca, muội đãs rất lâu pha trà cho huynh rồi, lần này nhất định muội làm cho huynh chút chuyện, tránh khỏi huynh lẩm bẩm cằn nhằn." xong Tạ Song Song liền lập tức yên lặng ngồi bên pha trà.

      "Tạ Tranh, ngờ con bé lại chê ta." Tạ Thiên Dạ đứng khoanh tay trước cửa sổ.

      Tạ Tranh thâm trầm nhìn tạ Thiên Dạ, giọng : "Chúng ta làm sao có thể chê đại ca? Người trong Thiên Thành đều cảm thấy đại ca cường thế, lãnh khốc, chỉ có chúng ta biết có số chuyện ca là bị người bức đến tình trạng này, đại ca vĩnh viễn là huynh trưởng tốt nhất."

      Trong phòng, lò đỉnh đàn hương khẽ tỏa khói ra bốn phía, chiếu lên khuôn mặt mông lung của Tạ Thiên Dạ, giọng : "Hôm nay thế lực trong Thiên Thành chia làm mấy phần, thể phòng ngừa rắc rối, chỉ tiếc Sư có ở đây."

      "Đúng rồi, lần này chúng ta gặp được Sư ." Tạ Tranh lập tức .

      "Hả?" Ánh mắt Tạ Thiên Dạ sáng ngời , "Sư ở nơi nào?"

      " ngay tại đảo số năm của Tề quốc, hình như rất thoải mái."
      *
      Xung quanh thuyền hạm, cánh hoa màu hồng theo gió bay xuống, vài cánh hoa rơi hai người. Tô Mặc theo sau lưng Cơ Bạch trở về, ánh mắt Cơ Bạch quét qua thị tỳ xung quanh, lạnh lùng : "Hôm nay chuyện của các ngươi phải nhắc nhở Ngu Nhiễm, cẩn thận đừng truyền ra ngoài."
      Mắt đẹp Tô Mặc vừa nhấc, nhàng : "Cơ công tử yên tâm, có chuyện gì."

      "Hửm?" Cơ Bạch nhàng thở dài tiếng.

      Tô Mặc nhàng vuốt đai lưng Lưu tô màu đen, lạnh nhạt : "Bởi vì lần trước thuyền hạm gặp chuyện, thị tỳ tự mình liên lạc với Hạ Tuyết Nhi, sau bị đánh chết, hôm nay Viện phu nhân ngoài tâm phúc của bà đều cho thị tỳ uống thuốc, chỉ cần qua thời gian quên chuyện hôm nay. những thuyền hạm này thị tỳ bình thường cách khoảng thời gian phải đổi nhóm mới, ai có thể thăm dò bất kỳ tin tức gì từ họ. Nữ nhân trong cung đình luôn giỏi sử dụng thủ đoạn phong phú để bảo vệ mình, điểm này ta tin tưởng Viện phu nhân làm rất tốt."

      Dứt lời, ánh mắt nàng chuyển cái, chợt phát Cơ Bạch nhìn nàng, chút thương cảm chợt lóe rồi biến mất.

      "Cơ công tử? Vì sao nhìn ta như vậy?" Tô Mặc nhớ tới cảnh tượng trong đá Tam Sinh, hình như kiếp trước nàng từng quen biết Cơ Bạch, ước chừng đối phương cũng nhớ lại gì đó, vì vậy cười tủm tỉm hỏi.

      " có gì?" Cơ Bạch khôi phục vẻ bình thản.

      Tô Mặc kỳ quái nhìn cái, luôn cảm thấy nam nhân này vô cùng khó suy xét.

      Cơ Bạch : " đến."

      Nàng đưa tầm mắt nhìn qua, Sư và Ngu Nhiễm ngồi trước bàn thưởng trà như có chuyện gì xảy ra.

      "Mặc Nhi, trở lại. " Sư thấy nàng, lập tức dịu dàng cười .

      "Khanh khanh, tới đây ngồi." Ngu Nhiễm cũng cười ưu mị nhìn Tô Mặc, vỗ vị trí bên cạnh.

      Trầm mặc hồi lâu, Tô Mặc ngồi ở giữa hai người, trong lòng cân nhắc chốc lát, biết hai người rốt cục thương lượng cái gì?

      Nàng nghiêng mắt, nhịn được hỏi: "Hai người các chàng bàn bạc như thế nào?"

      Nàng cũng nhận ra Sư có thể trong thời gian ngắn dùng chuyện xưa kiếp trước của hai người đả động Ngu Nhiễm, Ngu Nhiễm cũng nam nhân tùy tùy tiện tiện bị người ta làm cảm động. Bất cứ nam nhân nào cũng có tham muốn chiếm giữ cực mạnh, nhất là người thân phận cao quý như Ngu Nhiễm.

      Khuôn mặt Sư vẫn nhàng, "Bàn bạc rất tốt."

      Ngu Nhiễm cười tự nhiên, ánh mắt sắc bén, có ý kiến gì, "Khanh khanh quả nhiên lo lắng cho chúng ta, ra chúng ta bàn bạc rất tốt! Vô cùng tốt."

      tốt sao? Tô Mặc khỏi kinh ngạc, giữa hai nam nhân này lại có thể giải quyết tốt như vậy?

      Cơ Bạch như mây, phong thái ưu nhã, đứng cách ba người rất xa, đưa lưng về phía bọn họ, duy trì khoảng cách tựa như kiêng dè.

      Tháng sáu trời nóng, Tô Mặc miệng đắng lưỡi khô, nàng muốn uống trà, lại phát ly trà rỗng tuếch. Hai nam tử bên cạnh đồng thời châm trà cho nàng, nhìn thấy động tác của đối phương, Sư cười cười, đưa tay ra : "Ngu thế tử, mời huynh trước."

      Ngu Nhiễm cũng ưu nhã mị hoặc cười, đưa tay ra : " tiên sinh, mời huynh trước."

      Giọng điệu của hình như cung kính hơn Sư , hai người đều cười trầm tĩnh nhưng đầy vẻ quỷ dị, khiến Tô Mặc càng thêm bối rối.

      "A , Nhiễm, hai người các huynh có thể tiếp nhận đối phương sao?" Tô Mặc chống cằm cười , mắt khẽ nheo lại. Nàng biết hai nam nhân này đơn giản như thế, ít nhất giống mặt ngoài. Hai người rốt cục thầm nàng thèm để ý, nàng tin bọn họ phải đèn cạn đầu.

      "Dĩ nhiên có thể, đúng là tể tương đỗ lý năng xanh thuyền*, ta chính là thế tử Vô Song Thành, lòng dạ cũng phải là mọn như vậy." Ngu Nhiễm thanh nhã cười tiếng, ánh mắt nhìn Sư lại mang tia ánh lửa.

      (*) Câu đầy đủ: Tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền, đại đỗ năng dung thiên hạ nan dung chi : Bụng ông Tể tướng có thể chống được thuyền, cái bụng lớn có thể dung chứa được những điều mà thiên hạ thể dung chứa. Ý muốn , làm người phải có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng.

      " ra , chỉ cần gia hòa vạn hưng, nếu chúng ta tốt, trong lòng Mặc Nhi dĩ nhiên cũng vui mừng đúng sao? Thân là phu quân của Mặc Nhi, ta đương nhiên phải cân nhắc chu đáo. Chớ để hậu trạch có hỏa hoạn, chớ để đối đầu ai nhường ai. Ngu Nhiễm dù sao cũng là người trẻ tuổi, vi phu đương nhiên phải giảng chút đạo lý làm người cho . Nhưng Ngu thế tử vô cùng thâm minh đại nghĩa, chỉ lát thông." Vẻ mặt Sư sâu lường được. cười tiếng: "Có phải , Ngu thế tử?"

      Ngu Nhiễm cười yếu ớt: "Đúng là như thế, người lớn tuổi ai cũng thích dài dòng."

      cười khẽ, "Cũng phải, gừng càng già càng cay."

      Ngu Nhiễm chịu yếu thế : "Chuyện phòng the vẫn là tuổi trẻ được hơn, cho nên biết nhiều khổ nhiều, Mặc Nhi trước phải sinh cho ta người thừa kế mới được."

      lạnh nhạt : "Người trẻ tuổi phải biết thứ tự, phải biết kính trọng người lớn, hiểu được ai trước ai sau phân chia ràng."

      Ngu Nhiễm dịu dàng : " tiên sinh cũng phải hiểu lý lẽ Khổng dung nhường lê*, mọi việc cũng phải nhường trẻ tuổi."

      (*) Khổng Dung là học giả nổi tiếng đời Đông Hán, đứng thứ 6 trong nhà. Năm ông 4 tuổi, lần bạn của cha Khổng Dung mang lê đến biếu, năm người của Khổng Dung giành nhau ăn lê, chỉ có Khổng Dung ý thức được mình nhất nên nhường cho các lấy trước, còn mình lấy sau cùng. Khi cha hỏi, ông đáp: “Vì tuổi con nhất, cho nên phải lấy trái nhất.”

      Mới bao lâu, hai người này lộ ra nguyên hình, Tô Mặc từ từ thưởng trà, đầu ngón tay mơn trớn ly trà, trong lòng thầm phỉ báng: Nàng cảm giác được hai người này sao có thể ăn ý với nhau rồi mà? ra là đây mới là tính tình của bọn họ.

      Cơ Bạch ngoái đầu nhìn lại, : " đến sơn trang nghỉ hè đỉnh núi Hoàng đô Tề quốc."

      Ngu Nhiễm lập tức vỗ tay phát ra tiếng, nhìn thị tỳ Thuyền hạm chút, "Chuẩn bị dừng Thuyền hạm lại, đến nơi rồi."

      Chúng thị tỳ lập tức khom lưng cúi người, gật đầu vâng.
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 120.2

      Edit: Sukate
      Beta: Nhisiêunhân

      Xung quanh sơn trang nghỉ mát là khu vực săn bắn hoàng gia, nơi đây săn bắn ở bên trong Xuân Thu Uyển, chung quanh thuần dưỡng vô số hươu nai chim chóc. Chung quanh viện Phương phu nhân ở có rất nhiều ao nước nóng, đình đài vô số, trong núi hoa đào tàn, dưới tầm mắt đều là màu xanh tùng bách.

      Văn Nhân Dịch mặc bộ áo trắng, tự mình ngồi nấu thuốc bên trong viện, thấy mấy người tới từ xa, khỏi ngẩn ra.

      nam tử áo đen nhấc mũ trùm đầu lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng, sợi tóc bạc rủ xuống trước người, lạnh nhạt : "Văn Nhân Dịch sư đệ, mấy ngày nay thế nào?"

      Văn Nhân Dịch lập tức ngồi thẳng lên, ngước mắt : "Sư huynh nhanh như vậy trở về rồi."

      Ngu Nhiễm cũng nhảy tới ôm cổ Văn Nhân Dịch, làm như thân mật : "Văn Nhân, tên tiểu tử này hình như rất nhàn nhã nhỉ."

      Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc mắt nhìn , "Ngu Nhiễm, ngươi vẫn đáng ghét như vậy."

      "Ngươi lúc nào cũng là điệu bộ lạnh băng thối tha như vậy." Nhiễm công tử khẽ nhếch khóe miệng, vỗ vai của , "Nhìn xem là ai tới?"

      Nghe vậy, ánh mắt Văn Nhân Dịch nhìn về phía phía sau hai người, Tô Mặc vốn đứng sau lưng, bị mấy nam nhân che mất, cũng dễ thấy. Nàng ra mỉm cười với Văn Nhân Dịch, xinh đẹp quyến rũ, nhịp tim Văn Nhân Dịch bỗng tăng nhanh: "Mặc Nhi, nàng đến rồi."

      "Dịch." Tô Mặc gật đầu.

      "Mặc Nhi." Văn Nhân Dịch vọt tới, ôm chặt lấy nàng.

      nhiệt tình! Tô Mặc kịp nghĩ nhiều, kiêng kị ôm lấy nàng, hôn gò má nàng chút, sau đó hôn mí mắt nàng, cuối cùng hôn môi nàng, làm cho tim nàng đập nhanh hơn. Nam tử lạnh băng vậy mà lại tan băng trước mặt mọi người.

      Trong đầu mọi người nhất thời xuất hình ảnh hoàn mỹ, đầy khắp núi đồi tầng tầng cánh hoa bay múa, nam tử quần áo trắng cùng thiếu nữ áo màu đen ôm nhau chặt, áo nửa cởi, ngọt ngào kiều diễm triền miên.

      "Dịch." Tô Mặc cảm thấy môi mềm mại, lạnh lẽo, ngọt ngào, ánh mắt nhất thời mềm nhũn, nhịn được vươn tay ôm lấy cổ của , tay khác nhàng kéo cánh tay của , "Chờ chút, còn có những người khác nhìn chúng ta đấy!"

      "Ta mặc kệ, ta rất nhớ nàng." Văn Nhân Dịch ôm chặt nàng, hồi lâu chịu buông tay.

      Ở cạnh hai người cách đó xa, Ngu Nhiễm lạnh lùng nhìn lướt qua Sư , Sư cũng như cười như nhìn Ngu Nhiễm, gì.

      Ngu Nhiễm nghiêng đầu, khẽ cười tiếng, cố ý kích thích : " tiên sinh, thấy , biểu ca ta với Mặc Nhi cũng vui vẻ."

      Vẻ mặt Sư vẫn như cũ, lạnh nhạt cười : "Ta biết , ai cả đường , vậy sao?"

      Lông mày Ngu Nhiễm hơi nhíu lại, sắc mặt sa sầm, ngờ ta lại có sức chịu đựng như thế.

      Đáng tiếc hiểu nhiều về Sư lắm, xem ra người này là hồ ly sâu lường được, quả nhiên cần biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

      Văn Nhân Dịch hai mươi ngày thấy Tô Mặc, trong lòng ngày nhớ đêm mong, dặn dò Ngu Nhiễm chăm sóc mọi người, kéo tay Tô Mặc vào trong phòng, vẻ mặt nhu hòa vui sướng hỏi: "Mặc Nhi, ta ngờ nàng lại có thể tới đây, nếu nhất định đón gió tẩy trần cho nàng."

      "Đều là phu thê, cần gì phiền phức như vậy?"

      "Đúng rồi, lần này nàng ở lại bao lâu? Còn có chuyện ở đảo số năm thế nào rồi?"

      "Dịch, nơi đó có ta, chàng cần quá lo lắng." Tô Mặc đưa tay ôm .

      "Ta làm sao lo lắng được, nàng dù sao cũng là nữ nhân, ta lại giúp được nhiều cho nàng." Văn Nhân Dịch cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

      " sao, Dịch, Hạ gia bị diệt, chàng có thể yên tâm." Tô Mặc nghiêng đầu cười nhìn .

      "Đợi chút, Hạ gia bị diệt? Làm sao có thể?" Văn Nhân Dịch vô cùng ngạc nhiên, gia tộc Hạ gia đó ăn sâu bén rễ ở tu chân giới, thực lực bất phàm, tu sĩ đông đảo, pháp khí sắc bén, sao đột nhiên bị diệt là bị diệt?

      "Dịch, chẳng lẽ chàng tin ta?"

      "Sao tin nàng?"

      "Chuyện này ra dài, chúng ta hao tổn binh tướng nào, chi tiết về sau ta từ từ cho chàng biết. nay thế lực của Tam hoàng tử cách nào so sánh với chàng, bất luận như thế nào, ta vẫn luôn đứng ở bên chàng." Tô Mặc tới trước mặt Văn Nhân Dịch, cũng thoải mái ngồi đùi , nhàng ôm cổ .

      "Có thể như thế, ta còn đòi hỏi gì?" Văn Nhân Dịch biết Tô Mặc bỏ ra rất nhiều rất nhiều vì mình, đưa tay ôm eo của nàng, đầu chôn cổ nàng, lòng cảm động nên lời.

      Tô Mặc nhàng mơn trớn sợi tóc , ánh mắt sóng nước mênh mông: "Văn Nhân, về sau đảo số năm có buồn phiền gì cũng cần chàng lo lắng, nhớ chỉ cần chăm sóc mẫu thân tốt, trung hiếu cũng có thể song toàn. Ta mặc dù làm được con dâu tốt, nhưng có thể làm nữ nhân yên lặng ủng hộ sau lưng chàng."

      Văn Nhân Dịch lại hít sâu cái : "Mặc nhi, ra ở nhà ta còn có buồn phiền."

      "Cái gì?" Tô Mặc ngẩn ra, nàng cảm thấy mọi chuyện mình đều xử lý chu đáo, kém chút nào, chẳng lẽ còn sót chuyện gì?

      "Cái đó, ta rất muốn có đứa bé." Văn Nhân Dịch đưa tay nhàng sờ sờ bụng của nàng, nghiêm túc .

      "Ban đầu chàng còn muốn tu hành tốt, sao đột nhiên muốn có con? Nếu ta lớn bụng chuyện như thế nào?" Tô Mặc che mặt, ảo não .

      Văn Nhân Dịch mím môi mỏng, dĩ nhiên muốn mình chợt hiểu ra, kể từ sau khi biết nàng có bảy khế ước, lại gặp chuyện của Ngu Nhiễm, liền bắt đầu muốn phòng ngừa chu đáo. Nếu hai người có con, tâm tư nàng đương nhiên chia cho cha đứa bé phần, đúng là ai cả đường , vĩnh viễn thua thiệt: "Mặc Nhi, bất hiếu có ba, con là lớn nhất."

      Tô Mặc hơi động tâm, trở tay ôm lấy cổ của , "Đúng rồi, tại mẫu thân ra sao?"

      "Thân thể của bà tốt, thường hôn mê." Văn Nhân Dịch thở dài .

      "Sao lại như vậy?" Tô Mặc ngồi thẳng lên, y phục mang hương thơm ngọt nhè , chuyển ánh mắt : "Đúng rồi, Dịch, lần này Cơ công tử giới thu hoạch được cây dược thảo, hình như vô cùng hữu dụng với bệnh tình của mẫu thân."

      Văn Nhân Dịch lắc đầu cái, "Mặc Nhi, sư huynh vẫn luôn muốn tiến vào Nguyên kỳ, dược liệu kia sợ rằng sư huynh cần đến."

      " hỏi xem làm sao biết?" Tô Mặc xuống khỏi người Văn Nhân Dịch, kéo tay áo tới phía đám người Cơ Bạch. Văn Nhân Dịch nhìn bóng lưng nàng, môi cười nhàng.

      Nàng tới bên cạnh, tiến lên thi lễ: "Cơ công tử."

      Đôi mắt sâu như hồ nước của Cơ Bạch chuyển cái, ngờ Tô Mặc ra ngoài tìm nhanh như vậy, giật mình, "Ngươi có chuyện gì?"

      Tô Mặc khẽ cúi người : "Cơ công tử có thể cho ta biết, dược vật ở giới này có thể chữa được bệnh của bà bà (mẹ chồng) ta hay ?"

      biết là nghe được hai chữ bà bà hay là nhớ tới dược vật kia, Cơ Bạch nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Ta từng thuốc kia bị băng hồ ăn, máu hồ ly có thể tẩm bổ thân thể, ức chế bệnh tình."

      Dứt lời, băng hồ tự nhận là biểu tệ mấy ngày nay cả người phát run.

      rất rất an phận rồi, nhưng vẫn chạy khỏi kết cục thê thảm, biết sớm như vậy, nó ăn gốc thảo dược kia, đổ máu chuyện đáng sợ.

      "Cần lấy máu mấy lần?" Tô Mặc hỏi.

      Mấy lần? Băng hồ lại run run.

      Mắt Văn Nhân Dịch khép hờ, lạnh nhạt liếc nó cái, tựa như nhìn dược vật.

      "Tốt nhất hai ngày lần, nửa tháng sau xem lại." Cơ Bạch lạnh nhạt trả lời.

      Hai ngày lần, băng hồ cảm thấy số mình khổ.

      Tô Mặc nhíu mày, "Nhưng bên cạnh ta còn cần con băng hồ này, về sau lúc chiến đấu ta như hổ thêm cánh."

      Băng hồ lập tức lại nhảy đến trước mặt Tô Mặc, vung tay múa chân với nàng tỏ vẻ mình chạy rất nhanh, có thể chiến đấu, mỗi tháng lấy máu hai lần là được rồi, nhiều quá khí huyết đủ.

      "Hồ ly có thể theo ngươi, sau khi biến thành hồ tốc độ nó rất nhanh, mỗi ngày chạy qua chạy lại cũng thuận tiện lấy máu."


      Băng hồ khóc ra nước mắt, còn muốn nó chạy qua chạy lại lấy máu, chẳng những khí huyết đủ mà còn mệt chết.


      Ngu Nhiễm chợt cười tiếng, nhìn Tô Mặc, "Khanh khanh, nơi đây mặc dù vô cùng thích hợp cho Phương di nghỉ ngơi, nhưng nguyên nhân Phương phu nhân cách nào rời khỏi nơi này là do núi cao chót vót, đường mệt nhọc, hoàng đế Tề quốc muốn nhốt bà. Hơn nữa Vô Song Thành địa thế quá cao, mẹ ta cũng thể mang dì tới đó, nơi đó vô cùng phù hợp để thân thể dì hồi phục, huống chi dì vừa ngồi xe liền ngất, ngồi thuyền là say, cưỡi ngựa càng thể nào. Nhưng bây giờ dì hôn mê, bằng dùng Thuyền hạm đưa bà đến đảo số năm, vậy Văn Nhân Dịch có thể cùng chúng ta trở về, mọi người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

      Văn Nhân Dịch ngẩn ra, nếu như rời khỏi Tô Mặc, Ngu Nhiễm phải là người đồng ý đầu tiên mới đúng, nhưng lại nghĩ cách thay cho mình.

      Tô Mặc cười : "Chủ ý này rất tốt."

      Văn Nhân Dịch hề do dự: "Ta cũng đồng ý."

      Ngu Nhiễm cười khẽ, chỉ cần và Văn Nhân Dịch liên thủ đối phó Sư , Sư kia chẳng lẽ còn có thể chiếm được thứ gì tốt sao?

      đứng bên cười thản nhiên, vẻ mặt vẫn có bất kỳ biến hóa nào.

      Sau đó, mấy người lập tức đưa Phương phu nhân vào thuyền hạm, Tô Mặc chăm sóc Phương phu nhân. Nàng nhìn Phương phu nhân hôn mê, ngờ phụ nhân tươi cười sáng lạng ngày đó bây giờ sắc mặt lại còn chút máu, lòng đau nhói.

      Phương phu nhân như hóa thành u hồn, dung nhan xinh đẹp ban đầu trở nên xanh xao vàng vọt, huyết sắc ở người bà biến mất hầu như còn, tinh thần lụn bại, hơi thở chầm chậm dường như cũng sắp biến mất. Nàng nhàng nắm tay bà, Cơ Bạch đứng bên cạnh bắt mạch cho Phương phu nhân lát, mặt chút thay đổi, sau đó cắt vết thương chân băng hồ, lấy chén máu rồi đút vào miệng Phương phu nhân.

      Băng hồ đau đến kêu ô ô, Tô Mặc lập tức băng bó cho nó.

      Cơ Bạch ra ngoài, Văn Nhân Dịch : "Sư huynh, vất vả cho huynh rồi."

      Giọng Cơ Bạch lạnh nhạt: "Sư đệ, ta chuẩn bị rời khỏi nơi đây, về sau nhớ mỗi ngày lấy ly máu hồ ly cho mẫu thân ngươi."

      Lập tức Văn Nhân Dịch gật đầu, "Đa tạ sư huynh."

      Cơ Bạch đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngươi biết người khế ước thứ ba đúng ?"

      Văn Nhân Dịch trầm mặc chốc lát, vẻ mặt ảm đạm, chậm rãi : " sai, ta biết."

      Cơ Bạch lạnh lẽo : "Ngươi thản nhiên?"

      Văn Nhân Dịch nhìn , lạnh nhạt đáp: " có lần thứ nhất tức có lần thứ hai, có hai có ba. Kể từ ngày đó gặp chuyện của Ngu Nhiễm, ta biết người khế ước thứ ba, chỉ là chuyện sớm muộn, ta chuẩn bị tâm lý. Dù sao, khế ước Thiên giới phải mấy người chúng ta có thể phủ định."

      "Ta nghĩ ngươi nên biết Sư trong lòng Tô Mặc rất khác biệt.”

      Văn Nhân Dịch giật mình, "Ta lắm."

      Cơ Bạch chậm rãi : "Chín trăm năm trước ta biết đến Sư , phải nam nhân dễ động tình, cũng tuyệt đối phải ngàn năm sau chợt thích nữ nhân, giữa bọn họ nhất định là có khúc mắc số mệnh, cho nên ngươi chỉ cần nhìn là tốt rồi, hơn nữa là cao thủ Nguyên kỳ."

      Trong mắt Văn Nhân Dịch đột nhiên có ánh lửa tối tăm, biết tu vi của Sư rất cao, nhưng ngờ Sư lại là cao thủ Nguyên kỳ, thực lực cường hãn, tuấn mỹ vô trù, hiếm thấy vô cùng. chợt nghĩ đến Ngu Nhiễm, nghĩ tới việc Ngu Nhiễm muốn liên thủ, lúc này hai người đúng là nên liên hiệp rồi, nếu như , khó có thể đối phó với Sư này, hạnh phúc tương lai của bọn họ gặp trắc trở.

      "Được rồi, ngươi xem chút , ta phải rồi." Cơ Bạch lạnh nhạt .

      "Cơ sư huynh về núi Côn Luân?" Văn Nhân Dịch vội vàng hỏi.

      " phải, ta muốn đảo số năm tìm Hoa Tích Dung." Tay Cơ Bạch nắm kiếm, ánh mắt lạnh lùng.

      "Lần này tìm chẳng lẽ có chuyện quan trọng?"

      " sai, cửa vào giới và Ma giới đều mở ra, lần này chúng ta đàm phán."

      "Vậy ta quấy rầy sư huynh, sư huynh thong thả." Văn Nhân Dịch lập tức nhường đường.

      "Ừ." Vẻ mặt Cơ Bạch lạnh nhạt như băng, tóc bạch kim bay lên, ánh mắt bình tĩnh như giếng cổ ngàn năm.

      "Dịch." Chợt Tô Mặc nhô đầu ra, cười vẫy tay : "Mẫu thân hình như có chút huyết sắc rồi."

      "?" Tâm tình Văn Nhân Dịch chuyển tốt, bước tới nắm tay Tô Mặc, cùng nhau tiến vào phòng.

      Cơ Bạch liếc nhìn hai người cái, lẩm bẩm: "Nữ nhân vô tình chính là nữ nhân vô tình. Nữ nhân đa tình cũng là nữ nhân vô tình, kiếp này ngờ nàng vẫn vô tình như thế, vô tình vô nghĩa hệt như kiếp trước. Cũng may Cơ mỗ hoàn toàn buông được, từ nay về sau có bất kỳ quan hệ gì cùng nàng." Trước mắt thoáng qua tình cảnh kia, kiếm ra khỏi vỏ, vung , chém đứt tia phiền muộn trong lòng.

      Ban đêm mùa hè, gió mát xuyên qua song cửa sổ, phất màn che giường lay động.

      "Mặc Nhi, dì sao chứ?" Ngu Nhiễm giọng hỏi.

      "Ừ, sao, đại khái hai ba ngày là có thể tỉnh lại." Tô Mặc nằm bên người .

      "Văn Nhân Dịch vẫn còn chăm sóc bà?"

      "Ừ, ta vốn muốn ở lại, để cho ta tới đây nghỉ ngơi."

      "Tiểu tử kia cũng tệ lắm." Ngu Nhiễm từ từ tiến tới bên tai Tô Mặc, con mắt sắc như nước, chợt dịu dàng : "Khanh khanh."

      "Nhiễm, sao vậy?" người Tô Mặc mang mùi thơm thanh nhã, nàng vừa mới tắm rửa.

      "Khanh khanh, ta nhớ nàng lắm." dán vào vành tai của nàng.

      "Ta biết chàng nghĩ gì." Gò má Tô Mặc đỏ lên, vành tai cũng đỏ ửng, liếc xéo cái.

      "Ta nghĩ cái gì?" Ngu Nhiễm cố ý giả ngốc.

      " để ý tới chàng nữa." Tô Mặc nằm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi.

      "Mặc Nhi, khanh khanh, nàng có biết luôn nằm như vậy rất thú vị , những ngày ở Vô Song Thành ta vô cùng nhớ nàng, bọn họ luôn bắt ta lấy vợ, đáng tiếc ta căn bản thích những nữ nhân kia. Vô Song Thành tại cần tiểu thế tử, cho nên, đêm nay ta tới đây, chúng ta sinh con nhé!" Ngu Nhiễm cười mê người.

      "Thân thể của dì chàng còn chưa tốt, tâm tình Văn Nhân Dịch khẳng định cũng tốt, chúng ta cần chăm sóc chàng ấy."

      "Chăm sóc dĩ nhiên chăm sóc, ta với Văn Nhân Dịch sớm rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước, sau lát Văn Nhân Dịch tới đây, ta thay chăm sóc dì." Ngu Nhiễm cúi đầu .

      Sắc mặt Tô Mặc hơi biến đổi, ngờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch thương lượng xong, bọn họ liên thủ.

      Hết chương 120
      Last edited by a moderator: 31/5/16
      KisaragiYue thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 121.1: Tính kế lẫn nhau

      Edit: huyền béo

      Beta: Nhisiêunhân

      Tô Mặc nhìn Ngu Nhiễm thầm gợi tình trước mặt, đôi mắt hẹp dài hơi cứng lại, biểu cảm như cười như .

      ngờ hai người các chàng lại hòa hợp với nhau?” Tô Mặc nhàng dựa vào người .

      “Hòa hợp? Đương nhiên phải.” Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Nhiễm lóe lên.

      Trước mắt vì chung lợi ích, Ngu Nhiễm chỉ có thể tạm thời liên thủ cùng Văn Nhân Dịch, bởi vì hai khế ước dù sao cũng vẫn tốt hơn ba khế ước. Bọn họ cùng nhau quấn quít lấy Tô Mặc, làm cho Sư kia biết khó mà lui, dù sao, thực lực của đối phương quá cường đại, hai người đều có áp lực, thể đấu võ chỉ có thể đấu trí.

      “Đúng rồi, chàng với A rốt cuộc gì vậy? Chàng vậy mà lại chấp nhận.” Tô Mặc nhoài người giường, hai tay chống má nhìn thoáng qua Ngu Nhiễm.

      có gì!” Ánh mắt Ngu Nhiễm khẽ cười thành tiếng “Ta chấp nhận .”

      ư? Đương nhiên phải! Ngu Nhiễm nhịn được thở dài, thể lão hồ ly, lúc đó ta mang vẻ mặt tự nhiên vênh váo, uy hiếp cho biết nếu biểu bên ngoài có khác biệt với lời chỉ làm Tô Mặc chán ghét , dần mất hứng thú, thậm chí còn nam nhân tranh thủ tình cảm cũng có khác biệt gì lớn với nữ nhân, càng thể khoan hồng độ lượng càng làm cho lòng đối phương áy náy với mình.

      Lúc này Ngu Nhiễm nhíu mi, viết sách nên đương nhiên biết đạo lý này, hiểu rất .

      Từ lúc đó, hai người thầm hạ chiến thư, xem rốt cuộc trong lòng Tô Mặc có ai?

      Ai thua người ấy ra , xem ai là người cười đến cuối cùng, cười vui sướng nhất.

      Mà sau khi nghĩ như vậy, nhạy bén phát ra khóe môi Tô Mặc cong lên như cười như , đôi mắt lành lạnh, lòng biết ổn rồi.

      “Chẳng lẽ khanh khanh tin ta?” Ngu Nhiễm sờ mũi, cười yếu ớt, ánh mắt hơi mất tự nhiên.

      “Ta tin rằng chàng lừa ta!” Đuôi lông mày nàng nâng lên, khóe miệng cười lạnh lùng, “ thể tin được tâm tư của chàng ngày càng sâu, sợ đêm nay ta đuổi chàng ra ngoài sao?”

      “Khanh khanh đuổi được ư?” Ngu Nhiễm lập tức dựa vào người nàng, ngăn nàng lại, nhàng cọ cọ.

      Tô Mặc bị đè chặt, mặt thay đổi nhìn , nếu chưa cưới nàng đương nhiên nàng khách khí với , nhưng tại lại thể ra tay. Có câu liệt nữ sợ triền lang, nàng phải là liệt nữ cũng là sói quấn người. Thời gian này, mấy nam nhân bên cạnh dường như đều mang tâm tư quá sâu, làm người ta đoán ra.

      Ngu Nhiễm cười mê hoặc dựa vào người nàng, tay chân thành chấm mút, đôi mắt xinh đẹp nhẵn bóng như sông nước mênh mông, lấy chiếc quạt trong tay áo ra, sợ da thịt mĩ lệ của nàng bị thương, vứt xuống đất, cười : “Mặc Nhi, chuyện giữa nam nhân, nữ nhân cần biết nhiều đâu, tóm lại tất cả chúng ta đều vì nàng, ngoài ra nam nhân chúng ta đều có bí mật trong lòng, mang vẻ thần bí mới có thể hấp dẫn khanh khanh được đúng ?”

      Tô Mặc hừ tiếng, có phản ứng.

      Lúc này hai hàng lông mi của Ngu Nhiễm dài như phiến quạt, phong tình vạn chủng chớp chớp , “Còn nữa khanh khanh, đêm nay ta đến đây thị
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 121.2

      Edit: huyền béo

      Beta: Nhisiêunhân

      Bên ngoài Văn Nhân Dịch nghiêm trang đứng đắn, trong tâm cũng tốt lành, Ngu Nhiễm lập tức lớn tiếng đáp: “Được rồi, về sau chúng ta phải lo lắng cho Mặc Nhi nhiều hơn, ngươi cứ theo mẫu thân ngươi , ta thay ngươi chăm sóc Mặc Nhi tốt.”

      “Đừng làm rộn, Nhiễm, tại đến lượt ta ở cùng Mặc nhi, ngươi vấn an dì .” Ánh mắt Văn Nhân Dịch lạnh lẽo.

      “Văn Nhân Dịch, ta nhớ ngươi sau lát nữa hãy đến, nhưng hình như ngươi đến sớm hơn nén nhang.” Ngu Nhiễm cũng cực kì hài lòng.

      “Ta sợ ngươi túng dục quá độ.”

      “Có sao? Chỉ sợ là chính ngươi muốn túng dục quá độ thôi.” Ngu Nhiễm chút yếu thế liếc .

      Văn Nhân Dịch than , “Nếu là vì Mặc Nhi, hai người chúng ta nên tranh cãi, ta chỉ muốn nàng nhanh chóng đạt tới Ngưng Mạch kỳ.”

      Ngu Nhiễm cũng cười: “ ra bản công tử muốn với nàng về Lôi Điện của Vô Song thành, ta cảm thấy mình thẹn với lương tâm.”

      Văn Nhân Dịch tiếp: “Nhưng nếu đạt Ngưng Mạch, nàng chỉ là Tôi Thể kì mà thôi, tuổi thọ bằng người bình thường.”

      Ngu Nhiễm lười biếng tựa vào cửa, “Thân thuần sao có thể tăng thực lực dễ dàng như vậy chứ? Việc này đương nhiên phải bàn bạc kỹ hơn, ngươi rốt cuộc nghĩ ra phương pháp thối nào?”

      tại, cửa vào giới mở ra, nơi đó tài nguyên rất nhiều, chúng ta lại đưa nàng lần nữa, chừng nàng có thể tăng thực lực lên rất nhanh.”

      Ngu Nhiễm cười nhạo, “Nàng giới lần, cũng chỉ tăng lên phần thực lực, nương ngươi mang bệnh nặng trong người, ngươi lại cùng Tô Mặc ra ngoài, biết liêm sỉ!”

      Ánh mắt Văn Nhân Dịch trầm xuống, “Ngu Nhiễm, thời điểm này ta muốn gì, nếu ta được, vậy ngươi có thể cùng Sư đưa nàng , ở đây ta còn phải ứng phó với nhiều chuyện khác, như thế ngươi hẳn là ý kiến gì chứ?”

      Môi Ngu Nhiễm nhếch lên, khinh thường : “Chỉ sợ là ngươi muốn ta với Sư trai cò tranh chấp, ngươi cháy nhà hôi của, ngươi bàng quan xem hai hổ cắn nhau, hai bên tổn hại, sau đó ngư ông đắc lợi đúng ?”

      Mày Văn Nhân Dịch nhíu lại, hai người đối diện lẫn nhau, ánh mắt lạnh nhạt, đề mang tâm tư riêng. khí nặng nề, cả hai đối đầu ai nhường ai, cho dù đứng cùng chiến tuyến cũng quên kéo đối phương xuống ngựa.

      Lúc này trong phòng bỗng truyền đến giọng kiêu ngạo của nam nhân thứ ba, dùng thần thức truyền : “Ta này… Hai người các ngươi thành đủ, bại có thừa, mặc dù suy nghĩ được lắm nhưng đáng tiếc là sai mất bước quan trọng nhất rồi.”

      “Các hạ là ai? Vì sao thân?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng hỏi.

      “Là ta.” Dung Túc xuất , thân mình trôi nổi giữa trung, khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo.

      “Các hạ là ai?” Văn Nhân Dịch cũng kinh ngạc, ánh mắt đăm chiêu.

      “Văn Nhân Dịch quả là lần đầu tiên thấy bản công tử, nhưng ta lại xa lạ gì ngươi.” Dung Túc đứng đó, lạnh nhạt nhìn Văn Nhân Dịch, giọng luôn đè thấp, đương nhiên muốn để cho Tô Mặc nghe được bọn họ chuyện, “Tại hạ xin tự giới thiệu, ta tên là Dung Túc.”

      “Dung Túc? Quả đây là lần đầu tiên gặp mặt.” Vẻ mặt Văn Nhân Dịch lạnh nhạt thản nhiên, có nghe Cơ Bạch qua về thiếu niên này.

      "Dung Túc! Lại là ngươi tên tiểu tử này, ngươi mới chúng ta nghĩ sai bước quan trọng rồi, chẳng lẽ ngươi có cao kiến gì sao? Nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe theo cao kiến của ngươi? Vô hiến ân cần, phải gian tà cũng là đạo chích!” Ngu Nhiễm tức giận, cực kì hoài nghi Dung Túc.

      Văn Nhân Dịch nhìn chăm chú, “ sai, dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin tưởng ngươi?”

      Ánh mắt Dung Túc lạnh lùng, cười châm chọc: “ khó nghe, để xem các hạ có tin !”

      Ngu Nhiễm hừ lạnh, định mặc kệ thiếu niên này.

      Thế nhưng Dung Túc vẫn cao cao tại thượng : “Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, thời gian ta quen biết với Tô Mặc lâu hơn so với các ngươi, hơn nữa ta cũng theo nàng lâu nhất, lại là người hiểu nhất trong các ngươi.”

      Văn Nhân Dịch lập tức nhàng “A” tiếng, lộ vẻ xúc động, “Xin lắng tai nghe.”

      Dung Túc cho ánh mắt tán thưởng, chậm rãi : “Các hạ là người thông minh, giống ta!” liếc Ngu Nhiễm.

      Lông mày Ngu Nhiễm dựng lên, tiểu tử này vô cùng thiếu đòn.

      Thân hình Dung Túc hạ xuống, tiến về trước hai bước : “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, bản công tử cũng cực kì chán ghét Sư , người này tuyệt đối phải
      [​IMG]
      KisaragiYue thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 122.1: Phụ nhân rắn rết

      Edit: Nhisiêunhân

      Cơ Bạch khẽ chấn động, chậm rãi kéo mũ trùm đầu lên, đường nét khuôn mặt còn thấy . lạnh lùng thốt: “Sư , đến đảo số năm, ngày mai còn có chuyện quan trọng, tại hạ chuẩn bị rời .”

      rồi Cơ Bạch bấm đầu ngón tay niệm pháp quyết, kiếm quang lóe lên, “Soạt” tiếng, bảo kiếm ra khỏi vỏ.

      Thanh kiếm màu trắng lơ lửng trước mặt Cơ Bạch, thân kiếm hơi run run như thân rồng. Nam tử thả người nhảy lên, áo bào đen tung bay theo gió.

      Cơ Bạch liếc cái, đôi mắt sáng như ánh trăng, thản nhiên : “Sư , đừng quên ngươi còn nợ ta nhân tình.”

      Sau đó lập tức bấm quyết, kiếm quang lóng lánh, bóng người bay về phía trước, hòa làm thể với màn đêm.

      phóng mắt nhìn theo, giọng cười: “Cơ Bạch, ngươi ngay cả khắc cũng muốn ở lại, đúng là…” lắc lắc đầu, nhắc đến nhân tình hẳn là muốn mình nhắc tới việc này.

      Thông minh như Sư , làm sao hiểu ý của ?

      mặt như quan trọng, ánh mắt trong suốt như nước, đứng chắp tay, nhịn được nghĩ đến Cơ Bạch thấy những gì đá Tam Sinh?

      Đáng tiếc hiểu Cơ Bạch đủ sâu, nhiều nhất chỉ có thời kỳ bắc Cơ nam kia thôi.

      Mái tóc bạc, vô tình ngàn năm, thân phận đúng là có chút thần bí!

      cười cười, cũng để trong lòng, dần chuyển mắt nhìn xuống dưới.

      Thuyền hạm lơ lửng đảo số năm, nhìn xuống dưới, đường bờ biển uốn lượn trải dài mấy trăm dặm như con rồng biển khổng lồ ngủ say, theo phong thủy là khí thế tiềm long. Thành trấn hòn đảo đèn đuốc sáng trưng, tầng tầng lớp lớp, san sát nối tiếp nhau, mặc dù là ban đêm nhưng đường phố vẫn người đến người , chằng chịt như đàn kiến.

      cười , biết bản thể của ở tại đây, xem ra cả hai nhanh chóng hợp làm , như vậy thực lực của cường đại hơn.

      Nhưng, tuy thực lực quan trọng nhưng cũng thể hữu dũng vô mưu (có sức mạnh nhưng có mưu trí). Giống như việc đối phó hai nam tử Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, chưa bao giờ định giải quyết bằng vũ lực.

      Mặc dù đối phương rất trẻ tuổi, nhưng phải đèn cạn dầu, chưa từng xem bọn họ.

      quyết định từ từ khiến hai người biết khó mà lui, để họ ra ngoài lấy vợ sinh con, làm những khế ước kia sụp đổ.

      bên khác, ba người trong phòng ngượng ngùng, ngờ tụ tập chỗ thương nghị “đại ” mà lại bị Tô Mặc phát giác ra hết.

      Tô Mặc cười nhạt nhìn ba người, khẽ hừ: “Vậy mà lại mang tâm tư khó lường với Sư , hai huynh đệ các chàng đúng là bản lãnh.”

      Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm rũ mắt xuống, khuôn mặt lạnh lẽo lời nào, xem ra Sư kia đúng như lời Dung Túc , là giới hạn của Tô Mặc, khi chạm đến, hai người nhất định chịu nổi.

      Nghĩ tới điều này, trong lòng bọn họ lập tức cảm thấy thoải mái, cực kì thoải mái.

      Ngu Nhiễm lập tức thở dài, khuôn mặt u sầu, “Mặc Nhi, ta thừa nhận mình ghen tị, nhưng chẳng lẽ nàng cần ta nữa?”

      Văn Nhân Dịch cũng có chút uất ức: “Cuộc sống chìm nổi, nhân tình ấm lạnh, chỉ nghe người mới cười, thấy người cũ sầu!”

      Ngu Nhiễm thở dài: “Những thứ ta làm cho nàng trong mộng hóa thành mây bay hết rồi, giờ nàng tốt với Sư như vậy, lòng ta loạn.”

      Văn Nhân Dịch cũng lạnh lùng tiếp lời: “Tình cảm phu thê ràng chống lại được tên nam nhân đột nhiên xuất , quá thất vọng đau khổ.”

      Tô Mặc nhìn vẻ mặt của hai người, thở dài, bước lên trước cầm tay bọn họ, “Dịch, Nhiễm, đương nhiên các chàng cũng rất quan trọng, Sư và ta tuyệt đối phải như các chàng tưởng tượng, hai người nên sinh nhiều tâm tư như vậy.”

      Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch gì, tỏ vẻ bi thương sắp chết.

      Trái tim Tô Mặc tê rần, tiếp: “Gia hòa vạn hưng, giờ ta hi vọng mọi thứ đều có thể tốt đẹp, chờ đến khi bước qua cửa ải khó khăn hơn nữa.”

      Ngu Nhiễm lập tức thở phào, ôm lấy Tô Mặc: “Dù thế nào ta cũng muốn nàng đền bù tổn thất.”

      Văn Nhân Dịch cũng cầm lấy tay nàng: “Mặc Nhi, phải đền bù tổn thất.”

      “Mấy đêm này ta ở cùng các chàng, xem như đền bù vậy.” Tô Mặc cười .

      “Được! Được!” Văn Nhân
      http://***************.com/downloads/posts/2849706.png

      Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh
      KisaragiYue thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :