1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 103.2

      Edit: Ambô
      Beta: Nhisiêunhân, moc

      Đêm thứ tư, nhìn hai người hầu mang đồ ăn khuya tới, Sư liếc mắt cái, khuôn mặt vẫn là vẻ bình thản, bên môi mang nụ cười nhợt nhạt, con ngươi màu đen thâm thúy như biển lại chứa tia nghi hoặc.

      ngờ trễ thế này Tô Mặc vẫn tới đây, mà cho người đưa đồ ăn đến.

      Nghĩ đến từ khi Ngu Nhiễm và Tô Mặc thay Văn Nhân Dịch xử lý chuyện kia, ban ngày rất ít gặp được nàng. Nhưng mà, mấy đêm nay bất kể có muộn bao nhiêu, nàng vẫn trở về tự mình chuẩn bị đồ ăn khuya. Thời điểm ăn khuya nàng gặp , cho nên cực kỳ mong đợi đến đêm.

      Nhưng mà, tối nay, nàng đến.

      Khóe miệng Sư khẽ giương lên, thầm nghĩ chẳng lẽ lúc này nàng ở nơi khác?

      Hoa Tích Dung lười biếng dựa vào lan can, phong thái vô cùng mị hoặc, ánh mắt của lười biếng tùy tính, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Sư . Nhìn đến hộp đựng thức ăn được mở, mùi thơm kéo tới, lập tức tao nhã co hai chân, tùy ý ngồi xuống. Mị hoặc liếc Sư , giọng điệu có chút khinh thường : "Sư , ngươi đợi Cơ sao?"

      thản nhiên : "Đúng vậy, mấy đêm trước đều là nàng chuẩn bị đồ ăn."

      Hoa Tích Dung cũng để ý : " ra thủ nghệ của nàng cũng bình thường, tuy rằng cũng tính là kém cỏi nhưng so với đầu bếp vẫn kém rất nhiều, hơn nữa hôm nay tay nghề đầu bếp cũng rất tốt phải sao?"

      Ánh mắt Sư dịu dàng, chậm rãi : "Ta suy nghĩ đêm nay có phải nàng trở về hay ?"

      Hoa Tích Dung lại ngước mắt lần nữa, ánh mắt lạnh , "Hay là ở trong lòng ngươi, vẫn cảm thấy nữ nhân đó khác biệt sao?"

      mỉm cười : "Cái loại cảm giác này quả thực kỳ lạ, hơn nữa thời gian ở cùng nàng càng lâu, lại càng cảm thấy Cơ và ta rất ăn ý, cảm giác này làm cho người ta rất hoài niệm." Khuôn mặt như tiên giáng trần của lên chút tình cảm dịu dàng.

      Hoa Tích Dung lại : "Đừng nghĩ nữa, lúc này chừng nàng ở cùng với Ngu Nhiễm đấy."

      Ánh mắt Sư lạnh nhạt : "Văn Nhân Dịch ở đây, bọn họ có lẽ bận rộn nhiều việc."

      Trong mắt Hoa Tích Dung chợt lóe ánh sáng, lắc đầu : "Bận rộng nhiều việc ta biết, ta cảm giác nữ nhân kia hẳn là phát sinh chuyện cùng Ngu Nhiễm."

      chớp mắt, tao nhã : "Vì sao?"

      Hoa Tích Dung lẩm bẩm : "Lúc trước bản công tử tin nhân phẩm của nàng, ta nhìn nàng liền cảm thấy có chút giống, ngày đó ta dùng cơ quan của ngươi bao vây hai người họ, đêm đó nhìn thấy hai người bọn họ vô cùng thân mật, đêm chàng chàng thiếp thiếp, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn." Giờ phút này trong ánh mắt Hoa Tích Dung như viết ‘ngươi xem xem, ta hiểu biết rất nhiều, ngươi xem xem ta lý trí cỡ nào!’

      vẫn cười khẽ như cũ, "Chuyện đó cũng thể cái gì, có lẽ là Ngu thế tử đơn phương thôi."

      "Sư , trực giác của bản công tử rất chính xác." Hoa Tích Dung hào hứng hiên ngang, thanh khêu gợi như sương mù lúc lúc .

      "Đều trực giác của nữ nhân rất chính xác, hay là thời gian ngươi ở cùng nữ nhân lâu, nên hiệu quả cũng kì diệu như vậy?" Sư thản nhiên hỏi.

      "Trực giác của ta là của Ma Sử đại nhân, giống như Cơ Bạch là Thần Sử đại nhân, khẳng định trực giác của cũng rất chuẩn." Giọng điệu Hoa Tích Dung khinh thường.

      Lúc này, trong viện bỗng nhiên bóng người qua, miệng ngâm nga điệu hát dân gian, tâm tình rất vui vẻ, đúng là Hạ Phong, ánh mắt ưu mị của Hoa Tích Dung đảo qua người này, lập tức : "Hạ Phong công tử."

      Nhưng mà, sau khi Hạ Phong nhìn thấy Hoa Tích Dung trong lòng khỏi run rẩy, "Hoa công tử có chuyện gì?"

      "Ngu Nhiễm ở đâu?" Hoa Tích Dung chống má, giọng hỏi.

      " ở cùng nương." Hạ Phong cẩn thận trả lời.

      "Quan hệ của bọn họ rất tốt phải ?" Hoa Tích Dung nghiêng đầu hỏi.

      "Đúng vậy! Quan hệ của bọn họ vẫn luôn rất tốt ." Hạ Phong lập tức gật đầu như giã tỏi.

      "Được rồi, ngươi , nơi này còn chuyện của ngươi nữa." Hoa Tích Dung mỉm cười, ánh mắt mang theo mị hoặc nhàn nhạt.

      "Dạ! Dạ!" Hạ Phong trả lời xong, chợt hít hơi lạnh, cúi đầu chạy ra.

      "Xem ! Hai người bọn họ quả ở nhau, ta đúng chứ!" Hoa Tích Dung cười như cười .

      khỏi lẩm bẩm: "Ta nghĩ ngươi thích vàng bạc trắng, hóa ra ngươi cũng thích bát quái như vậy."

      Hoa Tích Dung cười xinh đẹp, "Bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, đương nhiên ta quan tâm ngươi."

      Bằng hữu? Sư thản nhiên nhíu mày, "Ta nghĩ ngươi và bạc mới là bằng hữu."

      "Sư ngươi quá khách khí rồi." Hoa Tích Dung cười quyến rũ, vỗ vỗ : "Ta có thể mang ngươi đến chỗ."

      "Ngươi lại đây." xong Hoa Tích Dung muốn mang Sư đến dưới gốc cây đào trong viện, vùng biển Tề quốc thời tiết rét lạnh, hoa đào nở trễ hơn, thời gian nở lại lâu hơn so với địa phương khác, nhưng cây này lại có đóa hoa nào.

      "Ngươi có nhớ , lúc chúng ta vừa đến cây này vẫn tốt."

      "Hả?" Ánh mắt Sư cười như cười nhìn , đến tột cùng có cái gì bí hiểm, "Thế nào?"

      "Ngày đó ngươi vừa bờ biển, đường từ Đa Bảo Các trở về, vô tình nhìn thấy Ngu Nhiễm và Tô Mặc cùng nhau ngồi dưới gốc cây, nào biết ngày hôm sau toàn bộ hoa cây đều rơi hết, ngày thứ hai ta gặp bọn họ người họ đều có ít cánh hoa đào, như vậy Sư các hạ cảm thấy bọn họ gặp nhau như thế nào?"

      Rốt cuộc như thế nào mới làm cho toàn bộ cánh hoa cây đều rơi xuống?

      Đương nhiên là ở cây khanh khanh ta ta, uyên ương giao gáy, vui vẻ quấn quýt, khiến tất cả hoa đều rơi xuống.

      Nhưng thấy con ngươi Sư đen, chỉ trầm ngâm trong chốc lát, ánh mắt giống như ảm đạm, cúi đầu : "Ta hiểu rồi."

      trầm mặc lâu, trong đầu dần ra bốn chữ "Thân thuần ".

      đương nhiên hiểu thân thuần là cái gì, thể chất của nữ tử này đặc biệt như thế nào, đương nhiên là đối tượng tranh đoạt của người có quyền thế, nhưng rất ít người biết thân thuần phát huy tác dụng ra sao, nữ nhân này nhất định chỉ có nam nhân. Có lẽ đây là nguyên nhân Cơ lựa chọn Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, cho rằng hai người kia có thể bảo vệ tốt nàng.

      Xem ra người thông minh cũng có khi sai, vẫn tính sót nhân vật, là bất ngờ.

      Nhưng mà, nếu tận mắt thấy, Sư cũng tin.

      Lúc này sóng mắt Hoa Tích Dung lưu động, ánh mắt mị, nhìn gốc cây duy nhất còn hoa đào trong viện, khỏi lẩm bẩm: "Sau khi Văn Nhân Dịch rời , nữ nhân này liền cùng biểu đệ đối phương, chậc chậc, đúng là nữ nhân biết liêm sỉ, gia đời này gặp qua rất nhiều nữ nhân, nữ nhân biết liêm sỉ giống nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy… Sư ngươi có đúng ?" nhịn được xúc động lâu, xong chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, lại phát người bên cạnh biết rời từ lúc nào.

      Rời khỏi nơi này, Sư đeo mặt nạ bươm bướm lên lần nữa.

      Có khi thứ đeo lên cũng phải thực là mặt nạ làm gia tăng thần thức. Mặt nạ này tuy rằng có thể nâng cao thần thức, nhưng cũng vô cùng hao phí thần thức của . Sau khi dùng qua lần, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới khá lên được.

      Nhìn xa xa, bên bờ biển yên tĩnh, gió biển từ từ bầu bạn toát rangọn lửa, hai người cùng nhau nhảy múa, tay áo nữ tử váy đỏ tung bay, nhanh nhẹn khiêu vũ, vô cùng xinh đẹp.

      Ngu Nhiễm ôm Tô Mặc, cúi đầu bên tai nàng, Tô Mặc nhịn được nhàng cười.

      Nàng cười xinh đẹp như mê hoặc người, quyến rũ mà ấm áp. Khuôn mặt mang theo tầng hồng nhạt đỏ ửng, dưới ánh trăng kiều diễm nên lời, Ngu Nhiễm dùng cây quạt chỉ điểm người nàng, khoa chân múa tay, vẻ mặt vui thích.

      Hai người nhanh nhẹn nhảy múa, đùi ngọc thon dài của nữ tử đá lên cao, quần lụa mỏng hồng nhạt nhàng lóng lánh sắc màu rực rỡ, mái tóc đen như mây tung bay theo gió, khuôn mặt xinh đẹp thế gian hiếm thấy làm tim người đập nhanh hơn.

      Kỹ thuật nhảy mềm mại, váy lượn vòng, người nàng nổi lên gợn sóng, giống như sóng biển bao bọc vòng quanh nàng.

      Ngu Nhiễm rốt cuộc kìm lòng được ôm lấy nàng, muốn buông nàng ra, lưu luyến gắn bó hơi thở của nàng.

      nhàng lên hôn môi nàng, hôn cổ nàng, hô hấp nóng như lửa.

      "Nhiễm, nơi này chỉ sợ có người." Nàng nhướng mày, mắt phượng sóng nước mênh mông, lông mi rậm che khuất đôi mắt.

      " việc gì, ta cảm giác xung quanh có người, thần thức của ta bình thường ai có thể so sánh." Ngu Nhiễm .

      "Ta cũng cảm giác được có người, nhưng vẫn cảm thấy có chút ổn." Chẳng biết tại sao, Tô Mặc có cảm giác bị người khác nhìn trộm.

      " cảm thấy, vậy có chuyện gì!" Giọng điệu Ngu Nhiễm tùy ý thả lỏng, dịu dàng lại lửa nóng hôn lên môi nàng.

      Nàng mặc cho hôn, ánh mắt có thiện ý nhìn đối phương, đầu ngón tay vẽ vài vòng người , mỗi động tác có thể làm cho hô hấp bản năng của nam nhân nhanh hơn. Hai người nhàng nằm bờ cát, da thịt trắng như ngọc, đúng là đôi ưu tú trời sinh, trước mắt tất cả đều đẹp sao tả xiết, vô cùng thả lỏng, tình nồng đậm, điên đảo mê ly, chàng chàng thiếp thiếp, hai người tựa như lấy phần cảnh trí mỹ lệ bờ biển để tạo thành thế giới hoàn mỹ cho riêng mình.

      Trước mắt là truyền thuyết hoàn mỹ, làm người ta thể tham gia vào trong đó, thế giới riêng hoàn mỹ của hai người họ.

      Tất cả đều rơi vào trong mắt Sư , lẳng lặng đứng ở xa. Trong con ngươi đen nhánh xoay tròn cảm giác đen tối, tận mắt nhìn thấy mới tin tưởng mọi chuyện là .

      Đầu ngón tay vuốt ngực, trong lòng lan tràn tia chua xót khó có thể hình dung. Vì sao tim lại cảm thấy bất an sâu sắc như vậy? Tại sao lại cảm thấy nỗi đau nặng nề?

      Trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng, đôi mắt mang vẻ nhàn nhạt đau thương.

      Vốn tưởng rằng sau khi Văn Nhân Dịch rời , có thể ở bên dịu dàng bảo vệ nàng.

      cảm thấy nàng rất quen thuộc, cảm thấy nàng chính là nữ nhân trong trí nhớ mơ hồ của . Hơn nữa, cảm thấy người phải có kiếp trước, nàng chính là nữ nhân kiếp trước.

      mơ hồ nhớ lại những lần ở cùng nàng, từng chút từng chút trong mấy ngày nay. ngờ trong ký ức là tốt đẹp, trong thực toàn bộ đều trôi còn nữa.

      Sắc mặt Sư đổi, chậm rãi xoay người, trở lại trong viện lần nữa.

      Lúc này, Hoa Tích Dung hai tay ôm cánh tay, lười biếng tựa vào cây cột trong viện, đứng đó nhìn , cười xinh đẹp quyến rũ, : "Sư , ngươi nhìn thấy cái gì sao? biết ngươi tin hay chưa?"

      “…” Sư làm như nhìn thấy người này, chậm rãi về phía trước .

      "Tới bây giờ ngươi còn cảm thấy nàng là nữ tử tốt ư? nữ tử tốt luôn miệng nam nhân được hay được, phải sao?"

      “…” Nét mặt Sư luôn ôn hòa, vậy mà lúc này lại có chút biểu cảm.

      "Này, Sư , ngươi muốn đâu?" Hoa Tích Dung nhịn được hỏi.

      gì, vẫn tiếp tục về phía trước, Hoa Tích Dung giật mình, chưa từng thấy Sư kỳ quái như thế.

      Lúc này Sư tung người nhảy cái, ngồi lên nóc nhà lời.

      Hoa Tích Dung lập tức híp mắt, giọng điệu mang theo chút vui sướng khi người khác gặp họa, khoan thai : "Sư , nhìn thấy cái bộ dạng này của ngươi, ta cảm thấy an ủi cũng được, nếu ngươi cần cái gì cứ việc mở miệng, ta có thể cho ngươi mượn."

      chuyển ánh mắt, bỗng nhiên khuôn mặt lại xuất tươi cười thường ngày, như chưa từng có việc gì xảy ra, biến đổi trong nháy mắt làm Hoa Tích Dung cảm thấy có chút chưa hoàn hồn kịp.

      thản nhiên mở miệng : "Ngươi là Ma Sử đại nhân, trong tay hẳn là có phương thức đưa tin với Vô Song thành đúng ?"

      Hoa Tích Dung tà mị cười : "Có, nhưng mà…” phải người nào cũng có thể sử dụng được.

      vươn tay, ngón tay thon dài tinh tế, cười ung dung : "Đưa đây."

      Hoa Tích Dung chậm rãi lấy từ trong ngực ra đưa cho , cười như cười : "Ngươi cần vật ấy làm gì? Lần sau nếu ta có chuyện cần liên lạc với người ta, có phù đưa tin phải làm sao bây giờ?"

      "Ngươi dùng nó chỉ là tùy tiện liên lạc với ít đại thần mà thôi, ta đưa cho ngươi mấy con chim cơ quan đưa tin, vật này có tác dụng với ta."

      "Hả? Nhưng mà chim đưa tin của ngươi giá trị xa xỉ, giống phù đưa tin chỉ có thể dùng lần, hơn nữa nghìn vàng khó cầu, có tiền cũng mua nổi, bản công tử coi như là được hời."

      Sau khi Sư nhận phù đưa tin, nhanh chậm khắc phù triện lên, tạo thành chữ viết đặc biệt, sau đó phù đưa tin tỏa tầng vầng sáng vàng, đúng là phương pháp liên lạc ngầm của hoàng tộc.

      Ánh mắt Hoa Tích Dung lưu chuyển mị hoặc kinh người, lẩm bẩm : "Ngươi làm sao mà biết viết nội dung những thứ này?"

      cười nhạt : "Dù là Vô Song thành hay là Thiên thành, phương thức liên lạc hoàng tộc đều giống nhau ."

      Tư thế Hoa Tích Dung lười nhác đứng thẳng dậy, khỏi thở dài tiếng: "Ngươi là cái gì cũng biết, cái gì cũng ràng, hơn nữa ngươi dùng phù đưa tin, sau này ai có thể tra ra người gửi đến, dù sao tại môn đều là dùng thứ này, từng môn phái đều có phù triện đặc biệt của mình, chỉ tiếc ta xem hiểu ngươi viết cái gì."

      cười yếu ớt: "Bí mật hoàng tộc vĩnh viễn thể để cho người bên ngoài biết, cho nên phù đưa tin là vô cùng quan trọng."

      xong, Sư gấp phù lại thành hình hạc giấy, vươn tay ra cho hạc giấy cất cánh bay .

      Bên môi mang chút ý cười, con ngươi tối đen sâu lường được.

      *

      bờ cát, sau khi Ngu Nhiễm triền miên cùng Tô Mặc, khuôn mặt mang vẻ vô cùng mãn nguyện.

      Mấy ngày Văn Nhân Dịch ở đây, vô cùng vui mừng, mỗi ngày đều có giai nhân làm bạn.

      Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Ngu Nhiễm thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, lại nhìn thấy con hạc giấy màu trắng đến trước mặt, giật mình, lập tức mở ra lướt qua nội dung bên trong, sắc mặt khỏi thay đổi : "Làm sao có thể?"

      Tô Mặc cũng lười biếng ngồi dậy, nhàng dựa vào bờ vai , ánh mắt mị : "Đây là phù đưa tin của môn?"

      Ngu Nhiễm gật đầu : "Đúng vậy, chỉ có các đại chưởng môn, các đại hoàng tộc lúc thông tin cho nhau mới có thể sử dụng."

      "Nghe vật này cần hiểu được chút đặc thù của phù triện, như vậy bí mật bên trong bị tiết lộ cho người khác."

      Ngu Nhiễm đáp lại: "Nàng đúng, đây là phù đưa tin đặc biệt của môn, huống chi đây là phù triện dùng để liên lạc của hoàng tộc Vô Song thành, những người khác tuyệt đối giả được, nếu có chuyện quan trọng, Vô Song thành tuyệt đối sử dụng. Trong thư cha ta bệnh nặng, bảo ta lập tức trở về, quân vô hí ngôn, cha ta tuyệt lừa người ."

      Ánh mắt Tô Mặc khẽ biến, "Chàng nên trở về xem chút, nơi này còn có ta."

      "Ừ, nàng đúng, ta vẫn nên trở về xem sao." Nghe được lời của nàng, Ngu Nhiễm lập tức đứng dậy, hôn lên môi nàng, như làm dấu ấn lúc ly biệt.

      "Nếu có chuyện gì, có thể dùng chim truyền tin liên hệ với ta." Tô Mặc lo lắng .

      "Ừ." Ngu Nhiễm gật đầu mạnh.

      nơi khác, trong Vô Song thành, cũng nhận được phù đưa tin, thái giám cười : "Là Ngu thế tử, Ngu thế tử muốn trở về đây."

      "Ngu Nhiễm gì?" Thành chủ Vô Song thành hỏi.

      "Ngu thế tử hiểu rồi, lần này trở về thành hôn, ngài sắp xếp cho thế tử xem mắt."

      " tốt, đứa con trai này rốt cuộc biết trở lại. Còn để ta sắp xếp cho nó xem mắt, tốt, là tốt quá! Ha ha ha ha ——"

      Toàn bộ Vô Song thành đều truyền đến tiếng cười rung động, Viện phu nhân trồng cây, nghe vậy vẻ mặt có chút khó tin, bà cảm thấy có chút đúng, chỗ Ngu Nhiễm rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Hết chương 103
      Winter thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 104.1: Sư cố lên

      Edit: Nhisiêunhân

      Tô Mặc dọc bờ biển, bước chân hề ngừng, trong đầu nhớ lại từng động tác vũ đạo tinh túy, hình ảnh liên tục ra trước mắt, càng nghĩ càng thấy vũ đạo này rất phức tạp nhưng cũng hoàn mỹ.

      Dù sao đó là bí thuật vô thượng, cực kì phiền phức.

      Mấy ngày nay, sau khi nàng và Ngu Nhiễm tập vũ đạo của Vô Song thành, nàng thường xuyên nhảy ở bờ biển cùng . Học cách lấy thân thể kết ấn, liên tục biến đổi phù triện, kỹ thuật nhảy của nàng cũng tiến bộ lớn.

      Nàng nhàng di chuyển bước chân, động tác khiến người ta hoa cả mắt. Nàng cảm nhận được dường như có dòng điện lưu lan truyền trong cơ thể mình. Thể nghiệm được vi diệu của việc tẩy tủy kinh mạch, Tô Mặc khẽ run. ngờ sau nhiều ngày luyện tập, nàng thấy được kết quả.

      Dòng điện chạy khắp cơ thể nàng nhưng tàn sát bừa bãi trong gân mạch, mà nó như muốn tìm đường ra. Sau khi vũ đạo hoàn thành nửa, điện lưu càng thêm nhu thuận phục tùng. Đồng thời bầu trời kéo mây đen dày đặc, cuồn cuộn tụ tập đầu nàng. Nàng dường như cảm giác được tầng mây cộng minh với vũ đạo của nàng, như có lôi điện muốn đánh xuống.

      Đây là cảm giác vô cùng tuyệt vời, khiến Tô Mặc thoải mái dị thường. Nàng mỉm cười, trong lòng rất sung sướng, kìm được tăng nhanh động tác. Vũ điệu mị hoặc, thiên biến vạn hóa, xu thế chinh phạt gì cản nổi.

      Áo dài bay lượn, điện quang chớp lóe đỉnh đầu. Lôi điện khiến thế nhân sợ hãi nhưng lại vô cùng thân thiết với Tô Mặc, nhưng nàng cũng cảm thấy hơi lo lắng. Nàng như bị sức mạnh gì đó thu hút, muốn dẫn đến nhiều lôi điện hơn, chỉ tiếc vẫn thể đạt đến cảnh giới cường hãn như Ngu Nhiễm.

      Vũ đạo lôi điện rút ít linh lực của nàng, nàng có chút mệt mỏi.

      Dù sao Ngu Nhiễm cũng là thực lực bẩm sinh, thành chủ Vô Song thành đứng đầu về khống chế lôi điện. Còn nàng là giờ mới tạo thành, đương nhiên thể so với Ngu Nhiễm. Nhưng nàng cũng tham lam, nàng rất cảm kích Ngu Nhiễm, vì người có thể thao túng lôi điện chỉ đếm được đầu ngón tay.

      Có phu quân như thế, còn cầu gì hơn?

      Nàng, ngày sau tuyệt đối kém cỏi.

      Tô Mặc thả lỏng tâm tình, bất giác, nàng đến cách phủ đệ hơn mười trượng.

      Nàng phóng thần thức lắng nghe động tĩnh xung quanh, xác định lúc này còn bao nhiêu người. Vừa rồi Ngu Nhiễm rời quá mau, giúp nàng tắm rửa như mọi khi, càng thể hồi phủ giao phó cái gì. giờ nàng có chút chật vật lôi thôi.

      Nàng vội vàng sửa sang lại y phục, vuốt vuốt tóc mai mềm mại. Nàng mặc y phục Ngu Nhiễm may, tiện thay ở nơi lộ thiên thế này, hơn nữa nàng biết người mình có dấu hôn ở đâu, nên nàng định cửa chính hay cửa hông. Tô Mặc lấy bộ áo ngoài trong Thiên Thư ra khoác lên người, thong thả về phía cửa sau nằm trong rừng.

      Lối vào rừng có hai thủ vệ thiết giáp đứng canh, đường cũng có người qua lại tuần tra. Sau khi bọn họ nhìn thấy Tô Mặc, vội vàng đứng thẳng người. Bọn họ đương nhiên biết nữ nhân mị kia là thê tử của thủ lĩnh Đông Lăng Vệ - Văn Nhân Dịch, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.

      Bình thường họ thấy nàng ra vào cùng Ngu Nhiễm cũng nghi ngờ gì, dù sao Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm vốn là biểu huynh đệ, nàng còn từng là Cơ của Kim Ngu Đường. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy nàng, ánh mắt họ đều mang vẻ tôn kính.

      Bọn họ biết Tề quốc nữ nhân nào cao tay hơn nàng, mở được tổ chức buôn bán trong Tề quốc, thậm chí còn kéo phu thê Tuần phủ xuống ngựa, khiến hai người đó trở thành trò cười trà dư tửu hậu. giờ, cửa hàng Tô gia hoàn [​IMG]
      Winter thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 104.2

      Edit: Nhisiêunhân

      Thần thức Hoa Tích Dung nghe được lời của hai người, cười cười, cúi đầu : “Ngươi sai rồi, người đắc tội ta chẳng qua chỉ có chết thôi, nhưng người đắc tội Sư sống bằng chết, ta có gì đáng sợ đâu?”

      Vừa lúc Tô Mặc cũng dùng thần thức nghe được, nàng ngẩn ra, trầm ngâm suy nghĩ.

      “Nữ nhân, màn kịch này vui ? Sao ngươi còn ra?” Hoa Tích Dung bỗng lên tiếng, ánh mắt mê hoặc quét về phía Tô Mặc.

      Tô Mặc cũng liếc nhìn , bước ra vài bước, nào ngờ áo khoác ngoài bị vướng vào nhánh cây. Màu sắc diễm lệ bên trong lộ ra, là bộ y phục màu đỏ.

      Ánh mắt Hoa Tích Dung tự chủ dừng người Tô Mặc. Sắc đỏ và sắc hồng phấn đan xen dán chặt vào thân thể nàng, sau khi nhảy, y phục nàng ướt đẫm mồ hôi. Da thịt trắng nõn oánh màu hồng nhuận xuyên qua lớp y phục mỏng đỏ tươi, thậm chí còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi chân thon dài. Nhưng những điều này Tô Mặc lại phát .

      Hoa Tích Dung nhìn nàng chuyển mắt, môi vẫn nở nụ cười như có như . nhíu mày, “Đêm khuya thanh tĩnh, ngươi mặc thân y phục này chẳng lẽ là muốn quyến rũ ta?”

      Tô Mặc lạnh nhạt quét mắt nhìn , đáp trả mỉa mai: “Các hạ cũng mặc y phục đỏ tươi, chẳng lẽ cũng là muốn quyến rũ ta?”

      Hoa Tích Dung hừ : “Ta và ngươi đều mang diện mạo nghiệt, ngươi mị, ta xinh đẹp, nhưng ta lại rất thích loại nữ nhân như ngươi.”

      Tô Mặc cười yếu ớt: “Ta cũng vậy, ta cũng rất thích nam nhân như ngươi, mị hơn nữ nhân , mà nơi nào đó cũng được.”

      Hoa Tích Dung cười liễm diễm, “Đối với loại nữ nhân vô sỉ chưa thỏa mãn dục vọng ta có hơn nữa cũng được, dù thử ngươi cũng thấy thỏa mãn đúng ?”

      Tô Mặc cười xinh đẹp, “So với loại nam nhân được nơi đó mà , nội tâm hệt như thái giám trong cung, càng được tâm lý càng biến thái, cho nên các hạ mới là chưa thỏa mãn dục vọng. Thậm chí cả nhà ngươi cũng chưa thỏa mãn dục vọng.”

      Hoa Tích Dung cười quỷ dị, “Chậc chậc, phương diện này ngươi có chút đạo lý, cả nhà ta đúng là chưa thỏa mãn dục vọng.”

      Tô Mặc nhếch môi cười nhạo: “Đầu óc ngươi có bệnh, hơn nữa bệnh .”

      Hoa Tích Dung vẫn lười biếng cười, thân người dựa vào cây, “Đời này vốn ai là có đầu óc bình thường, chỉ có đầu óc bệnh nặng hay bệnh mà thôi. Biết bản thân có bệnh sai, sai là những nữ nhân còn biết chính mình có bệnh kia kìa.”

      Hoa Tích Dung liếc mắt đánh giá Tô Mặc, tiếp: “Tựa như con quạ đen, nếu soi gương thấy ai cũng đen hơn mình, cho nên nữ nhân… bằng lần sau ta đưa cho ngươi cái gương , thế nào?”

      Tô Mặc cười lạnh, “Đưa gương? Ta cần gương, Kim Ngu Đường có rất nhiều nhưng ta thích soi. Ta chỉ biết nam nhân mà soi gương nhiều biến thành nữ nhân thôi.”

      “Ta cũng biết là nữ nhân nếu thích soi gương, đầu óc biến thành giống như heo.”

      “Vì sao?” Tô Mặc khẽ nhíu mày.

      “Bởi vì loại nữ nhân đó nhất định là vô cùng tự tin, trong mắt nhìn tới người khác, cho rằng mình là xinh đẹp nhất đời, tưởng nam nhân ai cũng thích mình, cho nên thường bị nam nhân lừa, đương nhiên là ngu xuẩn như heo.” Biểu cảm Hoa Tích Dung tà mị khiếp người, “Cho nên…”

      “Cho nên cái gì?” Tô Mặc cười lạnh.

      “Cho nên nữ nhân đừng tự tin quá, lời nam nhân thế nào cũng là đúng, còn lời nữ nhân thế nào cũng là sai. Thánh nhân bảo rằng, chỉ nữ nhân với tiểu nhân là khó nuôi. Thánh nhân chưa từng có ai là nữ nhân, ngươi phải nhớ cho kỹ,:

      “Nhưng các hạ cũng là tiểu nhân phải sao?” Tô [​IMG]
      Winter thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 104.3

      Edit: Nhisiêunhân

      tiếp: “Tại hạ nghĩ trễ như vậy nương mới trở về, nhất định là còn chưa dùng cơm, cho nên mới mạo muội đến đây mời .”

      ra là thế.” Tô Mặc liếc xéo Hoa Tích Dung cái.

      “Hoa công tử có cùng ?” Sư cười tủm tỉm hỏi.

      Trong lòng Hoa Tích Dung càng thêm buồn bực, sắc mặt biến ảo. Nếu đáp ứng cùng , vậy chẳng phải thừa nhận dạ dày mình to như bò sao. Nếu , cũng thừa nhận vừa rồi ăn nhiều, vẫn bị xem là heo thôi.

      Vẻ mặt của Tô Mặc như trào phúng nhìn , làm vô cùng bực bội.

      ! Sao lại !”

      Hoa Tích Dung cười khẽ, dù sao thanh danh bất nhã cũng gánh rồi, còn để ý chuyện gì nữa? Nếu có quan hệ lợi dụng lẫn nhau của hai người tại, nhất định vạch trần bộ mặt của đối phương.

      “Nếu vậy, nương cũng cùng ! Chúng ta vừa ăn vừa thương nghị chuyện ngày mai, thế nào?”

      Tô Mặc mỉm cười, cự tuyệt, nàng : “ giờ Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch có ở đây, ta chỉ có thể nhờ tiên sinh trợ giúp thôi. Có ngươi, ta rất yên tâm, cho nên bữa khuya này nhất định phải nể mặt rồi.”

      gật đầu: “Yên tâm, nơi này giao cho ta, ta dốc hết toàn lực.”

      “Đa tạ tiên sinh, ngươi đúng là người tốt.”

      Hoa Tích Dung than tiếng, hai tay bất giác siết chặt ống tay áo, chưa từng phát là người tốt bao giờ.

      Có lẽ cả hai đều cùng loại người, hơn nữa trực giác nhạy bén, cho nên có thể phát ra bụng dạ đen tối của đối phương rất nhanh. Huống chi sau khi hợp tác cùng Sư , đối phương rất nhiều khi thèm kiêng dè , lúc đó mới dần phát ra vẻ ngoài Sư hệt như trích tiên, nhưng bên trong lại đen xì, quả thực đen đến thể đen hơn!

      chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm mà Tô Mặc quen thuộc, đôi đồng tử dịu dàng đen như bảo thạch, nhìn nàng hề chớp mắt.

      Tô Mặc hiểu rất biểu cảm này của , kiếp trước, mỗi lần nàng là người tốt, luôn dùng loại ánh mắt này chăm chú nhìn nàng.

      Nhìn ánh mắt thay đổi của , Tô Mặc càng cảm thấy tâm tình hoảng hốt. Những năm gần đây, nỗi nhớ tuy rằng nàng chôn sâu trong lòng, nhưng dưới ánh mắt ôn hòa nhu tình này, nàng lại kìm lòng được mà xúc động.

      Tim nàng đập chậm nửa nhịp, càng làm nàng sâu sắc hơn.

      Kiếp trước, vốn là trụ cột của nàng, trụ cột sinh mệnh của nàng.

      Kiếp trước, chỉ tồn tại đơn giản của thôi chống đỡ cho nàng. Dù nàng bị bắt đến Thiên thành, bị nam nhân khác độc chiếm, nàng vẫn đau khổ chịu đựng, chỉ vì tìm kiếm nên nàng mới có thể tiếp nhận nỗi nhục nhã và tra tấn như vậy.

      Nhưng hôm nay, cuộc đời của nàng có Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm, tuy rằng đan điền vẫn còn năm khế ước khác chưa châm lên, nhưng nàng dám hy vọng xa vời, cũng chưa bao giờ hoa tâm, đó là tôn trọng với hai người họ.

      tại, nàng và Sư bao giờ có thể bình bình thản thản ở bên nhau như trước nữa, nàng càng thể quyến luyến như kiếp trước.

      Nhớ đến khoảng thời gian và nàng vừa như thân nhân vừa như người kiếp trước, thấy [​IMG]
      Winter thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,163
      Được thích:
      12,953
      Chương 105.1: Mở rộng cửa lòng

      Edit: thiên_lazy
      Beta: Nhisiêunhân, moc


      Thiên thành, trăng sáng, trời đầy sao, hoàn toàn im lặng.

      Tẩm cung của đế vương Thiên thành nằm ở phía đông, người tới nơi này đều có thân phận cao quý.

      Lúc này, trong đại sảnh nghị xa hoa, sắc vàng sắc xanh tráng lệ của Thiên thành, người đứng đầu gia tộc Tạ thị cùng đại tế ti đương nhiệm mang theo hơn mười tộc lão đến đại sảnh. Ai nấy đều có huyết mạch hoàng tộc trực hệ tôn quý của Tạ gia. Thời điểm thành chủ còn tại vị, mười mấy người bọn họ nắm trong tay phần quyền lực ở Thiên thành.

      Hôm nay, người đời có lẽ biết, thế lực đế vương vô cùng khổng lồ của Thiên thành trong mắt người thiên hạ, kỳ cũng là chia làm vô số phe phái.

      Thành chủ Thiên thành ngày xưa nay tuổi già, gần đối mặt với cái chết*.

      (*) Câu gốc là thiên nhân ngũ suy, chính là triệu chứng thiên nhân tiêu tan buông xuôi hai tay, hay còn gọi là nỗi đau khổ lớn nhất của thiên thần, chia làm năm loại.

      Mặc dù chết ngay lúc này, nhưng thành chủ lại biết mình trong ba năm tử vong, giờ hoàn toàn thể cử động, kéo dài hơi tàn, trở thành phế nhân.

      Trong ba năm ông cận kề cái chết, đám người Tạ gia bắt đầu kịch liệt tranh đoạt quyền lực. Nửa năm trước, vì tranh đoạt, những người nắm quyền ở Tạ gia dùng tất cả thủ đoạn.

      Nào biết, Đại hoàng tử Tạ Thiên Dạ từ trước đến nay nhẫn phát, vào lúc quan trọng lại triển lộ thực lực mạnh mẽ. đêm quyết đoán sát phạt, xử tử ba vị quyền thế ngập trời, ý đồ bất chính, cướp hết thế lực của bọn họ, ngăn cơn sóng dữ. Cục diện thay đổi hoàn toàn, giờ nửa chủ nhân Thiên thành. Mặc dù vẫn chưa kế vị, nhưng phần lớn quyền thế Thiên thành đều nằm trong tay .

      Người cầm quyền còn lại, nửa năm trước vẫn chưa tham dự đoạt quyền, giờ tuy rằng mặt ngoài thần phục dưới Tạ Thiên Dạ. Nhưng lại ngấm ngầm như hổ rình mồi lúc nào cũng có ý đồ muốn đoạt lại thế lực Thiên thành lần nữa.

      Chỉ cần ngày Tạ Thiên Dạ chưa kế vị, bọn họ đều có cơ hội đoạt quyền.

      Chẳng qua, mọi người càng lúc càng cảm thấy Tạ Thiên Dạ sâu lường được.

      ta ngoài mặt cực kỳ cường thế, đồng thời thế lực sau lưng cũng dần dần phát triển, nếu lên ngôi, địa vị càng người nào có khả năng lay động.

      Lúc này, cửa chính của đại sảnh bỗng nhiên mở rộng, cung nhân hai bên lập tức cúi đầu quỳ xuống.

      nam tử trẻ tuổi, dáng người thon dài cao ngất, mặc trường sam màu vàng rực lộng lẫy, khoác ngoại bào thêu hình rồng màu tím rộng rãi. ta tới, hai mắt hơi nghiêng, ánh mắt liếc nhìn, vẻ mặt tuấn tú sáng chói như nhật nguyệt, làm người ta phải tán thưởng.

      Khí chất cao quý lạnh lẽo, khí phách sắc bén, nổi bật bất phàm, thậm chí cần lên tiếng chỉ dựa vào khí thế hoàn toàn trấn áp toàn bộ người ở đây.

      Thế gian này, ngờ có nam nhân hoàn mỹ như vậy, cao thể chạm, lại mang hơi thở cường đại như thế, như thiên địa và nhật nguyệt tồn tại hậu thế. Các tộc lão Tạ gia kiêu ngạo từ trong xương tủy, dưới khí phách sắc bén của nam nhân trước mắt lại lập tức ủ rũ, ảm đạm ánh sáng.

      "Cung nghênh Đại hoàng tử Điện hạ." Có tiếng cung kính.

      "Cung nghênh Đại hoàng tử Điện hạ." Có tiếng dối trá.

      "Cung nghênh Đại hoàng tử Điện hạ." Có tiếng nịnh hót.

      Nghe được giọng hòa lẫn tâm tư của mọi người, gương mặt tuấn mỹ của nam nhân chút biểu cảm, chỉ có ngạo khí bễ nghễ. Khi thân thể vừa chuyển mắt đảo qua mọi người trong điện, đôi mắt hẹp dài mang vẻ lạnh lùng, tóc mai chạm mi, bên môi chậm rãi cong lên, nhàn nhạt cười. Mặc dù lúc này cười với mọi người, nhưng vẫn hề thu liễm thế ngạo nghễ mặt.

      Tuy rằng nay chưa kế vị, nhưng khí phách của cao cao tại thượng gì sánh kịp như đế vương Thiên thành.

      Nam nhân tao nhã ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn mọi người.

      người đứng bên cạnh nam nhân mỉm cười nhìn chăm chú vào , trong đôi mắt mang vẻ cung kính sâu đậm. chính là thái giám bên cạnh thành chủ Thiên thành ngày xưa, giờ hoàn toàn phục tùng dưới Tạ Thiên Dạ. Địa vị cao quý phải người bình thường có thể sánh bằng. tiến lên hai bước với tộc nhân Tạ thị: "Chư vị tộc lão bình thường hay tự xưng già yếu, thích vô đăng tam bảo điện*, nhưng lại chịu cáo lão hồi hương. Lúc này lại đột nhiên đồng thời ra, rốt cục là có ý đồ gì? Chẳng lẽ là mọi người đến từ biệt, Đại hoàng tử hoàn toàn đồng ý để chư vị đều rời khỏi Thiên thành." Thái giám cảnh cáo, cũng là nhắc nhở cho những người phục Đại hoàng tử này chớ có tâm tư gì khác.

      (*) Vô đăng tam bảo điện: Nghĩa là có việc gì cầu kiến, bình thường ra mặt.

      Đại sảnh nghị nhất thời yên tĩnh trở lại, thanh gì.

      Nhóm tộc lão người người đều đa mưu túc trí, có người ho tiếng bước lên : "Điện hạ hiểu lầm rồi, các lão nhân chúng tôi dù sao cũng là thành viên của Thiên thành, năm đó cũng từng phụ tá đế vương. Chúng tôi tập hợp lại đương nhiên là có dụng ý, điện hạ chỉ cần nghe đề nghị của chúng tôi là được."

      mặt nam nhân mang nụ cười nhạt, ngồi nghiêng người, tay chống má, cúi đầu : " nghe chút."

      Người nọ lập tức : "Điện hạ, giờ Ngu thế tử của Vô Song thành trở về."


      “Ừm.” Nam nhân cười , "Việc này có liên quan gì đến ta?"

      "Liên quan rất lớn, bởi vì thành chủ Vô Song thành làm lớn chuyện, sắp xếp mai mối cho , vô số mỹ nữ quý tộc đều ngồi xe ngựa qua đó, mà các tộc lão chúng tôi có ý là điện hạ cũng nên nghiêm túc suy tính cho hôn chính mình." Vẻ mặt tộc lão nghiêm túc .

      " sai, ngộ nhỡ sau khi thế tử Vô Song thành lựa chọn thê tử xong, tới lúc ngài chọn giai lệ cho hậu cung lại chọn trúng nữ nhân mà thế tử Vô Song thành chướng mắt sao? Việc này liên quan đến thể diện quốc gia." Người còn lại như tận tình khuyên bảo.

      Quy định Tạ gia: Chỉ cần là chuyện liên quan đến việc thành thân, lập hậu, lập thái tử, truyền thừa huyết mạch chính thống Tạ gia của người thừa kế, đều phải do các tộc lão biểu quyết lựa chọn, được hơn nửa tộc lão thừa nhận mới có thể khởi hiệu ở Thiên thành.

      Mà năm đó Tạ Thiên Dạ vốn là thứ trưởng tử, được hoàng hậu nhận làm con thừa tự, là được mọi người chấp nhận cho hoàng hậu nhận làm con thừa tự danh nghĩa dòng chính nên hôm nay mới có tư cách nhất thống thiên hạ, tại nhóm lão gia hỏa này hối hận kịp.

      Tạ gia luôn có quyền lợi cao nhất, cao cao tại thượng trong mắt người đời. Nhưng mà đối với chuyện huyết thống của người thừa kế Tạ gia, cùng với chuyện lựa chọn phi tử tương lai cũng vô cùng được coi trọng. Cho nên mọi người thể chọn nữ nhân mà thế tử Vô Song thành cần, cũng rất có đạo lý.

      Dĩ nhiên, khoảng thời gian tuyển phi chính là hơn nửa năm, mỗi ngày đều có nhiều tư liệu nữ nhân cùng với các đại gia tộc đưa đến trước mặt Tạ Thiên Dạ. Đây là lý do những người phục Tạ Thiên Dạ ngăn cản mở rộng thế lực, thể quang minh chính đại.

      Tạ Thiên Dạ lập tức khẽ cười tiếng, lạnh nhạt : "Việc này cần các ngươi quan tâm, bổn vương cảm thấy thành chủ Vô Song thành đời đôi vô cùng tệ, có thể là tấm gương đế vương. Nếu ta có nữ nhân mình thích, đương nhiên cũng chỉ cưới mình nàng, so đo xuất thân và địa vị của nàng.

      Câu trả lời của vô cùng qua loa, lại lấy thành chủ Vô Song thành làm gương mẫu, chỗ sơ hở.

      Hơn mười tộc lão khỏi hai mặt nhìn nhau, dù sao bọn họ khó mà cái gì. Chuyện tuyển phi dù sao cũng chưa xảy ra, nếu là bọn họ buộc tội chuyện chưa xảy ra chẳng lẽ phải bị người chê cười sao, mọi người khỏi nhíu mày.

      vị tộc lão khác lại tiến lên trước : “Tuy rằng chúng ta biết ngài nghĩ thế nào, cũng dám quá so đo việc tư của ngài.Theo ta được biết, Nhị điện hạ và công chúa gạt mọi người Thiên thành ra ngoài rèn luyện rồi.”

      "Đúng sao?" Ngữ khí Tạ Thiên Dạ nhàn nhạt.

      "Mặc dù bọn họ và ngài cùng phụ khác mẫu, cũng thân thiết, cho dù là vậy hai người kia vẫn có huyết mạch dòng chính của Tạ thị chúng ta, ta cảm thấy việc này nên xem trọng, điện hạ vẫn nên đưa bọn họ về hơn." Ngữ khí của ngầm chỉ Tạ Thiên Dạ coi trọng người thân cùng dòng máu.

      Ánh mắt Tạ thiên Dạ trầm tĩnh nhìn vẻ mặt già nua mọi người, đôi mắt tĩnh mịch, sâu xa : "Ta biết mục đích của các ngươi, chúng ra ngoài rèn luyện cũng phải chuyện gì xấu. Nếu vô ý trở thành hoa trong nhà ấm, chung quanh lại là hổ báo rình mồi, sợ rằng cuối cùng ngày biết mình chết như thế nào."

      Nghe ra ngụ ý của , mọi người im lặng .

      "Các ngươi còn có chuyện gì?" Nam nhân tuấn tú tuỳ tiện thả lỏng ngồi ghế chủ vị, như đế vương đối mặt với triều thần yết kiến vậy.

      " có, có gì nữa."

      ghế chủ vị, ánh mắt Tạ Thiên Dạ nhìn lão giả, mỗi người đều mang tâm tư khác nhau, thậm chí có người đánh trống lui đường.

      Tạ Thiên Dạ ứng đối trước mọi người, cử trọng nhược khinh, nhìn tốp rồi tốp người Tạ thị xuất trước mặt như diễn hí khúc, bất luận là sạch hay xấu xí niệm xướng đánh đàn cũng đều tốt. Nhưng sắc mặt nam nhân từ đầu đến cuối vô cùng ung dung, sóng nước chẳng xao, khí độ bình thản, hai mắt hề bận tâm, thâm trầm, bễ nghễ, lạnh nhạt, bình tĩnh, làm cho nhóm lão giả Tạ thị ngồi xung quanh đều thể dò xét.

      Cuối cùng thái giám cúi đầu bên tai nam nhân: "Đại hoàng tử, ta biết người kỳ rất quan tâm hai vị điện hạ kia, bọn họ quả lâu chưa trở về rồi."

      Mặt Tạ Thiên Dạ chút thay đổi dùng thần thức truyền : "Năm đó ta cũng thường ra ngoài rất lâu, ngươi cần quá lo lắng."

      Thái giám nhíu mày : "Điện hạ, tại có lời đồn thiên hạ sắp đại loạn, lúc này bọn họ có lẽ Tề quốc, rèn luyện như vậy sợ rằng vô cùng nguy hiểm."

      Tạ Thiên Dạ nhàn nhạt cười : "Chúng cũng phải hạng người vô năng, có thực lực tự bảo vệ mình, nếu có chuyện phải phòng ngừa rắc rối, cho nên chỉ cần bí mật phái người bảo vệ bọn chúng, thầm làm là được rồi."

      Thái giám lập tức gật đầu, "Vâng, điện hạ."

      Chương 105.2

      Edit: thiên_lazy
      Beta: Nhisiêunhân, moc

      *

      Sương sắc mông lung, từ lúc chung quanh Hải Vực xuất dị thú càng ngày càng nhiều, bầu trời còn xuất ánh mặt trời. Trời lất phất mưa, màn mưa bụi và sương mù bao phủ trong vòng trăm dặm vào giữa khói mù dày đặc.

      Ở nơi này, trong sắc trời mưa phùn mông lung, xung quanh rất nhiều tán tu thương nghị xem đối phó dị thú như thế nào, phương diện chiến thuật ngừng tăng lên.

      Đột nhiên con thuyền lá liễu mặt biển chậm rãi dập dềnh lướt đến, nam nữ ngồi trong khoang thuyền, nữ tử mặc y phục màu đỏ nhạt xinh đẹp, nam nhân mặcáo trắng đeo mặt nạ Hồ Điệp. Dáng vẻ hai người ngồi trong khoang thuyền vô cùng nhàn nhã, như đến đây du sơn ngoạn thủy, hề tương hợp với khí căng thẳng xung quanh.

      Mọi người ngẩn ngơ, ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy.

      Hai người kia điên rồi phải ? nam quả nữ lại sâu vào biển.

      biết công tử và tiểu thư nhà ai? ràng là tìm chết.

      Tuần Tra Sứ của Thanh Vân tông thậm chí còn có ý tốt tới trước thuyền, mở miệng hỏi vài câu, nhìn thấy lệnh bài Thanh Vân Tông trong tay nữ tử, liền đoán ra nữ tử này chính là Cơ.

      Vẻ mặt của lập tức cung kính, đồng thời chỉ đường cho hai người.

      Xa xa, các tu sĩ thấy màn như vậy càng thêm hiểu, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

      Nam nhân mặc áo trắng sau khi câu được vài con cá, đứng dậy tới đuôi thuyền rửa cá, dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã cùng ung dung.

      Lúc này, Tô Mặc thay xong thân nam trang trong khoang thuyền, sau khi nàng nhàng bước ra, ánh mắt Sư ngẩn ra, cẩn thận nhìn nàng.

      "Sao lại nhìn ta như vậy? Bộ dạng này có gì ổn sao?" Tô Mặc vuốt hai gò má, cười nhàn nhạt với .

      "Rất đẹp mắt." Ánh mắt Sư vô cùng dịu dàng, ngồi thẳng lên, ôn nhu : "Sau khi Mặc Nhi mặc nam trang, tư thế oai hùng mạnh mẽ, bớt chút mị hoặc, so với dáng vẻ Cơ có thể là tưởng như hai người."

      Tô Mặc cười khẽ: "Nhưng ngươi lại biết hai thân phận bí mật của ta mà."

      mỉm cười, nghiêm túc : "Mặc dù ta dùng thần thức có thể đoán được Tứ thiếu gia Tô gia cùng Ngũ tiểu thư Tô gia là người, nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài, người bình thường nhất định là phân biệt được. Tô Mặc nam trang và Cơ nữ trang, khác nhau trời vực. "

      "Nhưng người có thần thức biến thái giống ngươi, có mấy." Tô Mặc chế nhạo.

      "Vẫn có, sư huynh ta và ta phân cao thấp." Sư .

      "Sư huynh ngươi là ai? Sau này ta có thể gặp ?" Tô Mặc cười.

      "Có thể chứ, chẳng qua cơ hội gặp được lớn, địa vị rất cao, hơn nữa bề bộn nhiều việc." Sư , dường như cũng muốn nhắc tới người này.

      Tô Mặc tao nhã cười, chậm rãi cất y phục Cơ. Khi nàng làm trang điểm, đôi mắt đen của nàng được kéo dài chút, hơn nữa còn vẽ bóng mắt màu xanh dương, khiến đôi mắt phượng càng thêm xinh đẹp. Y phục đỏ lại tôn lên khí chất của nàng. Làm cho người ta cảm giác vô cùng mị, thậm chí còn có chút thành thục, giơ tay nhấc chân đều có mang đầy mị hoặc, diễm lệ đến cực hạn.

      Hôm nay tuy Tô Mặc mặc nam trang, gương mặt đổi, nhưng ý vị và khí độ lại thay đổi hoàn toàn, có chút trong trẻo, có chút thanh nhã dịu dàng, hơn nữa y phục Mặc Môn khiến cho nàng có thêm phần lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân.

      "Sao nàng lại mặc nam trang?" Sư nhìn nàng.

      "Để tiện đánh nhau." Tô Mặc ngước mắt, bên môi cong lên, tươi cười.

      "Xem ra nàng chuẩn bị đánh rồi? "Sư rất hứng thú hỏi.

      " tiên sinh dẫn ta tới nơi này phải đánh nhau? Chẳng lẽ đến để du sơn ngoạn thủy?" Tô Mặc lấy đoản đao Hồ Điệp trong Thiên Thư ra, xoay hai vòng ngón tay trái, sau đó giấu vào trong hai tay áo.

      Nàng lại lấy ra bộ cung tên, còn có mười mấy chiếc Phá Cương tiễn đeo sau người, tư thế oai hùng.

      nhìn nàng, bên môi như cười như , đột nhiên : " biết có cái gì cần ta giúp ?"

      Tô Mặc đảo mắt, chậm rãi : "Có, có rất nhiều."

      Dọc theo đường giúp Tô Mặc đồng thời chế tạo ra các loại bươm bướm có thể nổ mạnh, tốc độ điêu khắc nhanh hơn Tô Mặc chút. Tô Mặc làm ra con, có thể làm ra hai con, Tô Mặc lẳng lặng cười, làm cái gì nàng đều nhận, hai người giống như trở về cuộc sống kiếp trước.

      "Muốn ta giúp nàng làm gì nữa?" Sư làm ra trăm con bướm.

      “Ngươi chờ lát." Tô Mặc lấy vật liệu trong Thiên Thư ra, "Ta cần nhiều cơ quan nhân hơn, khoảng mười lăm cái."

      "Được, ta làm cho nàng." Bên môi Sư mang theo ý cười, cự tuyệt.

      Đôi mắt Sư đen như mực, tĩnh mịch, trong con mắt tản ánh sáng ôn hòa, còn có làn da trắng như ngọc làm càng có vẻ ôn hòa mềm mại.

      Bất luận khi nào nhìn nàng, ánh mắt đều rất ôn hòa, nhưng khiến nàng cảm giác được vô vị hay lạnh nhạt. Sư luôn thân thiết ôn hòa, hơn nữa vô cùng ăn ý với nàng.

      Ở cùng , nàng hoàn toàn cần phải quan tâm nhiều, lại càng cần làm gì, đều có thể hiểu, hơn nữa thay nàng làm tốt nhất. Giống như tại, nàng chỉ cần yên lặng như vậy, cần làm gì cả, chỉ cần nhìn vào mắt , tâm tình của nàng bất giác mềm mại nhiều.

      Cùng lúc đó, trong đầu Tô Mặc dần dần xuất số hình ảnh kiếp trước làm nàng hoài niệm, mặc dù cách đời nhưng lại như ở ngay trước mắt. Thời điểm hai người ở cùng nhau đều bình bình đạm đạm như vậy, nhưng cuộc sống bình thản này lại rất chân .

      Nếu như muốn nàng miêu tả loại cảm giác chân này, vậy cũng chỉ có từ.

      Chính là ấm áp, loại ấm áp gia đình.

      vẫn luôn cho nàng cảm giác như thế.

      Tô Mặc nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hôm nay có Sư làm cơ quan nhân thay nàng. Cuối cùng cũng được thoải mái, nàng liền sửa chữa lại pháp khí cướp đoạt được từ Hạ gia lượt, khắc hoa vân trận pháp lên , tăng thêm nhiều cấp bậc cho pháp khí.

      "Nàng biết luyện khí?" Sư ngước mắt, hỏi.

      "Ừ."

      "Nàng rất thông minh."

      "Chưa tới thông minh, chỉ là suy mà ra ba, cơ quan và luyện khí có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu. Cho nên hiểu được cơ quan thuật cũng hiểu được luyện khí thuật." Tô Mặc híp mắt, tay nắm bảo đao đoạt từ lão giả kia, bắt đầu chậm rãi luyện chế.

      Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, bất tri bất giác sắc trời tối.

      "Mặc Nhi, chúng ta cùng vào trong nghỉ ngơi ." Sư chậm rãi duỗi lưng cái.

      " tiên sinh, khoang thuyền quá , chỉ có thể ngủ người." Tô Mặc kinh ngạc hỏi.

      "Ừ, nàng và ta chen chúc ngủ đủ thôi." Sư chớp chớp mắt nhìn nàng.

      xong, đột nhiên kéo tay nàng, mang nàng thẳng đến bên trong, Tô Mặc tùy ý lôi kéo tay mình, nếu phải kiếp trước nàng rất quen thuộc với , chỉ sợ cảm thấy hành động của khác biệt gì mấy với đăng đồ tử.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :