1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101.2

      Edit: Nhisiêunhân

      Tô Mặc chuyển mắt qua, chậm rãi đến trước mặt lão giả, cười cười: “Vốn ta định lưu lại mạng người để trở về Hạ gia báo tin, nhưng mà ta đổi chủ ý rồi!” Bỗng nàng đạp cước lên người lão quản gia, sau đó lại đá thêm mấy đá, lần đá xuống đều nghe tiếng xương nứt “răng rắc”.

      Xương cốt cả người lão giả vỡ vụn mấy chỗ, thê thảm y như những tên kia, cũng nằm đất dậy nổi.

      “Muốn giết cứ giết, lão phu chưa bao giờ sợ chết.” Lão giả nghiến răng .

      vội.” Tô Mặc hơi vẫy tay, nhàng lắc đầu.

      “Kẻ sĩ thà chết chứ chịu nhục, ngươi còn muốn làm cái gì?” Lão giả trợn mắt nhìn.

      “Ta muốn làm gì, ngươi biết nhanh thôi!” Tô Mặc cười xinh đẹp.

      Nàng chút khách khí để con rối tháo giầy chân đối phương ra, là giày Tật Phong tăng thêm nhanh nhẹn.

      Băng hồ ngồi cạnh gật gật đầu, tháo giày để con rối làm là được rồi.

      Sau đó, con rối lại đeo giầy lên chân mình. Quả nhiên là bước như bay.

      Tô Mặc rất biết nhìn hàng, vừa rồi lúc đánh nát khôi giáp của đám người nàng biết khôi giáp dùng để phòng hộ bướm nổ, chỉ tiếc chất liệu lại tốt, cho nên nàng chướng mắt.

      Tô Mặc lại đảo mắt, phát thân những người này có vài pháp khí tệ, thế là để con rối đoạt lại toàn bộ. Nàng đứng gần đó nhìn cẩn thận, lẩm bẩm: “Trình độ luyện khí sư Hạ gia quả dám khen, chế tác coi như cũng miễn cưỡng, chỉ tiếc nguyên liệu tốt như vậy thôi, còn phải sửa chữa chút mới phát huy tác dụng lớn hơn nữa.”

      Nàng đến trước lão giả, đảo mắt qua túi trữ vật lưng đối phương, đúng là loại phổ thông của giới tu chân. Tuy tần thường, nhưng Tô Mặc vẫn dùng thần thức thăm dò, bên trong có ba mươi viên linh thạch nhị phẩm, cũng đủ cho nàng luyện chế hai mươi cơ quan nhân.

      Còn có vài chục thanh pháp khí tệ, Tô Mặc nghĩ, chắc đây là toàn bộ tài sản của lão ta rồi. Nàng chút khách khí cầm lên lấy làm của riêng, sắc mặt lão giả tái xanh. quan tâm đau đớn người, lão hút vào ngụm khí lạnh, nàng đúng là rút gân lột da lão!

      Nàng rất đẹp, vô cùng đẹp, nhưng biết vì sao nụ cười kia lại khiến lão cảm thấy đau trứng. Tuy rằng nơi nào đó của lão đúng là đau

      Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của đầu sỏ băng hồ, Tô Mặc đếm pháp khí thu hoạch được lần này, ngoại trừ khôi giáp, đại khái có khoảng hai mươi kiện pháp khí lực công kích tốt, nguyên liệu đều là hạng nhất, là pháp khí tốt nhất của Hạ gia. Tô Mặc nở nụ cười vừa lòng.

      Hạ gia lần này ra tay hào phóng, đúng là rất giàu có. Nhưng mà nàng đả kích chúng tơi tả, ít nhất lần này nàng cũng thu hoạch rất phong phú. Hạ gia từ trước đến giờ đều giàu có nhiều của, người ta đưa đồ tốt đến cửa, nàng đương nhiên lý do gì nhận, nhận là phí phạm.

      Đầu ngón tay nàng
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101.3

      Edit: Nhisiêunhân

      Tô Mặc bị hai người trái phải kéo tay, đồng thời cảm giác được khí giương cung bạt kiếm của cả hai, nàng đứng giữa đảo mắt nhìn, kiếm trong tay Cơ Bạch chĩa vào Hoa Tích Dung, mà vũ khí kỳ quái trong tay Hoa Tích Dung cũng hướng về phía Cơ Bạch. Hai vũ khí lóe sáng dưới ánh trời chiều, kình lực trong tay họ lại càng thả lỏng. Tô Mặc nhăn mày, nàng có cách nào tránh thoát, càng có cơ hội lên tiếng.

      “Đều do ngươi lần nào cũng phá hỏng quy củ. Nơi này mời ngươi, cho dù có mời cũng thể lưu lại quá mười ngày. khi phát , nghiêm trị tha. Nhân giới chào đón các hạ.” Cơ Bạch lạnh lùng .

      “Ta có thể ta hề phá hỏng quy củ, là Tề vương cản chúng ta ở lại đây, ta muốn về cũng về được có đúng ? Huống chi ngươi cũng có thể đến chỗ ta làm khách, Ma giới ta cũng rất hoan nghênh Thần Sử ngươi đại giá quang lâm. Đến khi đó, ăn ở của ngươi ta bao toàn bộ, biết ý của Cơ Bạch công tử thế nào?” Hoa Tích Dung cười cười.

      “Ngươi cần phải tìm lý do, buông nàng ra là được.”

      “Ngươi buông, ta cũng buông.” Hoa Tích Dung cười đến phong tình, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

      “Buông nàng ra.” Cơ Bạch lạnh lùng thốt, mái tóc bạc vô cùng chói mắt dưới ánh trời chiều, đôi mắt đen giận dữ nghiêm nghị.

      Hai người giằng co, Tô Mặc bị kẹp ở giữa, bỗng cảm thấy mình đúng là có chút vui quá hóa buồn. Vừa rồi nàng mới thu hoạch được phần lớn của Hạ gia, bây giờ lại gặp phải hai nhân vật đều có thực lực mình. Nàng buồn bực cực độ, hai người này rất hòa hợp, nàng im lặng nghe hai người đối thoại nhưng đều là giương thương bạt kiếm, công kích ngầm khắp nơi. Nàng giật giật khóe miệng, hai người ai là đèn cạn dầu. khí cũng dần dần mang sát khí.

      Tô Mặc rùng mình, trong lòng vui, tình hình ổn rồi!

      Đột nhiên, Hoa Tích Dung và Cơ Bạch đồng thời ra tay.

      người nhấc kiếm, kiếm ý đánh úp lại, người bắn đầu ngón tay, tiếng, ánh sáng lóe ra.

      Vô số kiếm quang mờ ảo sắc bén phóng tới từ tám hướng. Bên còn lại tiếng đàn mênh mông, thanh biến hóa kỳ lạ, khi cao vút, khi mang sát khí vô tận.

      Thiên địa biến sắc, ba ngàn lưỡi kiếm lượn vòng trung. Đầu ngón tay Hoa Tích Dung khẽ gảy, tiếng đàn như dòng suối, như con sông, bầu trời như xuất mây mù ngũ sắc.

      Hai người biết thực lực đối phương như thế nào, cũng biết phải làm sao để tránh. Cả hai cách xa khỏi Tô Mặc, bắt đầu vòng công kích mới.

      Ngươi tới ta , từng thế công sắc bén ngừng phát ra. Bên tai toàn tiếng thở hồng hộc, kiếm khí sáng rọi cao thấp nối tiếp, Tô Mặc nhịn được híp híp mắt, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh. Nàng thể chịu được hai người tự mình chủ trương, thậm chí còn lấy con rối ra ngăn trước người mình, nhưng hai người trước mắt đúng là toàn tâm toàn ý chiến đấu.

      Nàng tự nhủ phải bình tĩnh, trong mắt vẫn mang đầy vẻ vui, sắc mặt trầm vài phần. Nàng thử dùng đủ thủ pháp để thoát khỏi hai người nhưng lại có kết quả. Hai nam nhân trước mắt có thực lực cao hơn Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch rất nhiều. giờ tuy nàng có thể đấu với Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch, nhưng đối kháng hai người trước mắt lại rất khó khăn!

      Mạnh, rất mạnh.

      Ngưng Mạch kỳ? , Kim Đan kỳ! Hoặc là cao hơn nữa.

      Nhưng rồi ngày, nàng nhất
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102.1: Văn Nhân bị hắc*

      Edit: Nhisiêunhân

      (Hắc: đen tối, xấu xa. Đại khái có lẽ là VND bị chơi xấu hay bị nhiễm đen chăng? @@ Edit hết chương mới biết được)

      Ban đêm, phủ nha, hậu viện.

      Cây liễu trong viện nhàng lắc lư, ánh trăng hồ sen, đình đài lầu các, tường đỏ ngói xanh, cổ hương cổ sắc. Tuy cảnh trí thể sánh bằng Kim Ngu Đường nhưng cũng có ý nhị tao nhã. Bên ngoài phủ nha đứng vô số binh sĩ cầm trường thương, mỗi người đều đứng thẳng lưng, vừa nhìn biết là được huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Đám người Văn Nhân Dịch bận rộn suốt cả ngày, bởi vì Cơ Bạch đột nhiên đến, phải dùng đạo đãi khách long trọng để tỏ thành ý.

      Trong viện có năm mỹ nam tử tuyệt thế, nơi này có hầu tì, cũng có bất cứ ai quấy rầy.

      Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch ngồi xem công văn bàn dài, dùng bút đỏ phê duyệt viết chỉ thị. Hai người bận rộn, ngụm trà cũng dùng, trà cụ sứ trắng Thanh Hoa bày bàn lâu chưa động tới, bên cạnh chất đống rất nhiều tư liệu. Hai người nâng đầu, ngay cả Hạ Phong và Chu tiên sinh cũng bận túi bụi.

      khi nam nhân đề cập đến quyền thế, phần lớn thời giờ đều phải xử lý chính , thời gian đề cao tu vi phải giảm bớt.

      Nếu có nữ nhân, tất phải dùng càng nhiều tâm tư vào những chuyện này.

      Cơ Bạch khoác áo choàng đen, mũ trùm che khuất dung nhan tuấn mỹ, đứng mình hành lang. Sợi tóc bạc chảy xuống bờ vai , toàn thân mang vẻ mỹ cảm cấm dục, hơi thở thanh lãnh cao quý thể khinh nhờn khiến ai dám tới gần.

      Tuy mặc y phục đen, nhưng đứng giữa bóng đêm, lại như phát ánh sáng nhàn nhạt, bóng đêm cũng thể che giấu được thần thái của .

      Tính tình lạnh lùng lạnh nhạt, độc lai độc vãng. Đứng giữa chúng sinh nhưng chỉ như có mình.

      Tâm như chỉ thủy, giờ khắc này, lơ đãng đề cao tâm cảnh và thần thức của mình, đồng thời đảo mắt qua lượt, trong lòng đương nhiên ít nhận thức.

      Phía khác, Sư ngồi lầu các, đeo mặt nạ. Tay cầm cái lò sưởi màu tím, dáng vẻ nghiêm chỉnh, nhàn nhạt nhìn bóng đêm mông lung. đảo mắt qua đám người bận rộn, môi cong lên độ cong hoàn mỹ.

      hàng lang dài tên tà mị tới, chỉ cần liếc mắt nhìn, Sư biết ngay đó là ai.

      mặc hoa y cẩm phục, bên ngoài khoắc áo choàng lụa hồng cẩm, y phục trắng thuần bên trong đối lập mãnh liệt với màu đỏ diễm lệ. Thứ quyến rũ người nhất của là đôi mắt, trong mắt cháy ngọn lửa phong tình vạn chủng, cái liếc thôi cũng đủ lửa lan mênh mông, nụ cười cũng đủ mị. Mái tóc đen như mực thả sau lưng, áo choàng uốn lượn theo từng bước chân, hoa văn bên phải tú công mà là dùng đá mắt mèo, phỉ thúy, trân châu, đá sáp ong, bạch ngọc, san hô điểm xuyết. bước, áo choàng bay bay theo gió, càng hiển lộ dáng vẻ phong hoa của .

      Hoa Tích Dung và Cơ Bạch mỗi người ở đầu hành lang, đứng yên, di chuyển.

      Hoa Tích Dung dừng bước, Cơ Bạch vẫn bình tĩnh đứng thẳng khoanh tay, hơi nghiêng người.

      Khoảng cách của hai người ngày càng gần, khuôn mặt tinh xảo của Cơ Bạch chút biểu cảm, bình tĩnh gợn sóng. Sóng mắt Hoa Tích Dung như mật, lười nhác liếc nhìn Cơ Bạch lạnh nhạt, khóe miệng cong lên.

      Cơ Bạch lại làm như nhìn thấy , thậm chí thèm liếc cái. Từ sau khi Cơ Bạch đáp ứng với Sư tạm thời động Hoa Tích Dung, như xem đối phương thành khí.

      Hoa Tích Dung cười khẽ, chậm rãi rời khỏi, về phía lầu các.

      Hoa Tích Dung chậm rãi từng bước lên bậc thềm gỗ, nhìn Sư lẳng lặng ngồi tĩnh tọa trong góc, lại nhìn hơi nước trà đầy phòng, khỏi nhàng cười.

      thản nhiên ngồi đối diện Sư , “Ngươi vậy mà lại ngồi đây uống trà mình, ta vẫn cho là ngươi và ở cùng nhau.”

      ôn nhu cười: “Ngươi ai?”

      Hoa Tích Dung gõ gõ bàn, ngân nga : “Đương nhiên là Cơ Bạch.”

      “Hửm? Vì sao ta phải ở cùng ?”

      Hoa Tích Dung lười nhác nằm sấp bàn, khẽ cười tiếng: “Ta thấy Cơ Bạch nể mặt ngươi, kỳ quái, Cơ Bạch luôn có nguyên tắc, , hai là hai, đinh là đinh mà mão là mão, rất ít có giao tình với người khác. Ta thấy quan hệ của hai ngươi dường như tệ.” (*mão là cái lỗ đinh đó @@)

      lắc lắc đầu: “Ngươi lầm rồi, chúng ta có quan hệ gì cá nhân, cũng tốt lắm, chỉ do ta và biết nhau trăm năm.”

      Hoa Tích Dung nhíu mày: “ trăm năm? ta ở Nhân giới mà cũng trường thọ thế à?”

      than , chậm rãi ngồi dậy, nhàn nhạt : “Mái tóc bạc của Cơ Bạch vốn có huyết thống giống người thường, huống chi thân phận vốn cực kì cao quý. luôn khiêm tốn, lánh đời, có câu là đại vu thị, tiểu vu dã*, bất luận là đại hay tiểu cũng chưa bao giờ thích xuất trước mắt người đời. Về sau ngẫu nhiên xuất thế lại cẩn thận gặp phải vị công chúa mê luyến ngưỡng mộ , nàng cầu được liền mở miệng vu hãm làm bẩn trong sạch của nàng.”

      (*) Đại vu thị, tiểu vu dã: giấu sâu nhất là thành thị, đơn giản nhất là nơi hoang
      [​IMG]
      KisaragiYueWinter thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102.2

      Edit: Nhisiêunhân

      khí bỗng trở nên căng thẳng.

      Cơ Bạch làm như nghe thấy lời châm chọc cay nghiệt của , vẫn lạnh lùng như trước, mắt điếc tai ngơ với thanh truyền đến từ lầu.

      Trong căn phòng phía xa, Tô Mặc chuẩn bị hàng hóa nghe thấy những lời này sắc mặt biến đổi, nghĩ thầm ta đúng là độc miệng.

      Văn Nhân Dịch xem hồ sơ, nghe thấy vậy lập tức ho khan vài tiếng, ngờ Cơ Bạch cũng bị người khác chế nhạo như thế.

      Ngu Nhiễm liếc mắt nhìn Văn Nhân Dịch, cũng nhịn được mỉm cười.

      Văn Nhân Dịch nhìn , lập tức : “Kiếm tu phải như ta nghĩ.”

      Ngu Nhiễm lạnh lùng đáp: “Ta biết, phải từ bỏ dục vọng mới thành đại được!” nhìn lướt qua bụng Văn Nhân Dịch, như có điều ngụ ý.

      Văn Nhân Dịch dù để ý đến nhưng hai má lại ửng đỏ.

      “Hoa huynh… đừng nữa.” Sư khẽ lắc đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      htd nhún vai, kéo y phục ngồi xuống, vẻ mặt khí phách, tư thái nhàn nhã, tuy rằng nữa nhưng ánh mắt nhìn Cơ Bạch lại phóng độc.

      Lúc này Sư đứng dậy.

      “Ngươi đâu?” htd ngước mắt hỏi.

      “Ta gặp Thần Sử đại nhân.”

      htd chán nản : “Ngươi , ta thích gặp chút nào.”

      mỉm cười, xoay người ra hành lang, đến cạnh Cơ Bạch mới dừng chân.

      Thầy Sư đến, Cơ Bạch vẫn lạnh nhạt làm như nhìn thấy. Sư : “Đúng rồi, Cơ huynh, đa tạ ngươi hôm nay nể mặt ta.”

      sao, ngươi làm gì cũng đều có nguyên nhân.” Cơ Bạch lạnh nhạt đáp, cũng hỏi nhiều thêm, đôi khi có thể tự đoán được, đôi khi nhất thiết phải mở miệng hỏi.

      đưa mắt nhìn căn phòng phía xa, dừng lại hai bóng người in lên cửa. đeo mặt nạ thủy tinh lên, mọi thứ trước mắt trở nên ràng hơn. nhìn bóng người Văn Nhân Dịch, hơi híp híp mắt, thản nhiên : “Cơ huynh, đêm rất lạnh, ngươi có ý tốt chờ Văn Nhân Dịch, tuy tình huynh đệ của hai người khiến ta rất cảm động cũng nên dung túng như thế.”

      “Sao ngươi như vậy?” Cơ Bạch hỏi.

      “Cơ huynh mới đến, thấy mọi việc bận rộn, trong ngoài Tề quốc báo nguy, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, kỳ thực chuyện gì cũng có thể làm ít mà hiệu quả nhiều, đều có biện pháp đơn giản nhất để giải quyết.” Sư đặt tay lên cây cột, ôn nhu cười.

      “Việc này ngươi với Văn Nhân Dịch .”

      , phải với huynh mới đúng, dù sao cũng có liên quan đến ngươi?”

      “Liên quan đến ta?” Cơ Bạch đưa mắt nhìn .

      sai.” Sư cười, vuốt tay áo.

      “Mẫu thân của Văn Nhân Dịch khỏe, cũng đừng trì hoãn quá lâu. Tuy từ xưa trung hiếu khó có thể lưỡng toàn, nhưng may mà có ta ở đây, lại còn có nương, có cả Hoa Tích Dung công tử, thêm vị thế tử Vô Song thành đường chủ Kim Ngu Đường nữa, Chu tiên sinh và Hạ Phong công tử. Sáu người chúng ta đủ rồi, mẫu thân của Văn Nhân công tử tuy bệnh lâu, nhưng sớm trị ngày vẫn tốt hơn. Có câu, cứu bệnh như cứu hỏa, Cơ huynh hoàn toàn có thể lập tức mang theo Văn Nhân Dịch rời khỏi đây.”

      “Vậy ư?” Cơ Bạch nhìn Sư , ánh mắt suy đoán. tuy rất có trực giác với mọi chuyện, nhưng lại thấy tâm tư người này biến hóa khó lường. Phong độ của Sư rất tốt, thanh danh cũng tốt, bất luận là ai cũng đều cho rằng quân tử.

      Trầm ngâm lát, gật gật đầu, “Ta phải sắp xếp cho rời ngay.”

      tao nhã cười: “ thôi, sớm về sớm, chớ trì hoãn lâu!”

      Cơ Bạch lại quét mắt nhìn cái, tin rằng việc này có vấn đề rồi mới rời .

      Khuôn mặt hoàn mỹ của Sư lộ ra nụ cười tươi sáng, nhìn bóng Cơ Bạch xa, thản nhiên : “Trực giác của Cơ Bạch quả là đáng sợ, nhưng lời ta là xuất phát từ tâm khảm mà. Cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Văn Nhân Dịch ở đây ta càng dễ tiếp cận nữ tử kia hơn, công đôi việc.”

      Rất lâu sau, Sư chậm rãi ngẩng đầu, lại nhìn nữ tử mê người trong phòng bếp.

      Ban đêm, Văn Nhân Dịch liền rời cùng Cơ Bạch, hướng về phía hoàng đô Tề quốc.



      Văn Nhân Dịch rời , Ngu Nhiễm đương nhiên là vô cùng vui mừng.

      Tuy mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, nhưng hiếm khi Văn Nhân Dịch ở đây, đương nhiên càng muốn hưởng thụ thế giới hai người cùng Tô Mặc hơn.

      Ban ngày, Ngu Nhiễm lập tức mang theo Tô Mặc vào thuyền của Kim Ngu Đường.

      Ngu Nhiễm rất khiêm tốn rất khiêm
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 103.1: Ngu Nhiễm bị hắc

      Edit: Ambô
      Beta: Nhisiêunhân, moc

      Qua ngày đêm gấp rút lên đường, Cơ Bạch và Văn Nhân Dịch mới tới biệt viện hoàng gia giữa sườn núi.

      Nơi này vẫn tĩnh mịch như cũ, gió lạnh thấu xương, thanh lãnh hiu quạnh.

      Phương phu nhân thích yên tĩnh, cảnh vật xung quanh so với lúc đại hôn của Văn Nhân Dịch tiêu điều rất nhiều.

      Vô số cánh bay theo gió, lướt qua y phục của mọi người, mỹ nam tử tóc bạc đứng bên sườn lan can nửa hình cung, y phục đen tùy ý tung bay trong gió, đôi mắt hẹp dài từ từ đảo qua, mắt nhìn nam tử áo trắng đứng cách đó xa. Sợi tóc màu bạc dưới ánh mặt trời sáng lóng lánh như ngọc, theo gió nhàng bay lượn, nhuộm đẫm vẻ đẹp quý giá.

      Khuôn mặt chút biểu tình của như băng như ngọc, ánh mắt trong suốt, khí chất cao quý mà lạnh lẽo, toàn thân mang theo hơi thở vô cùng thánh khiết.

      Ánh mắt Văn Nhân Dịch chậm rãi nhìn về phía người kia, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.

      Mới nhìn đều thấy khí chất của hai người có chút tương tự, đều là khí chất kiếm tu.

      Nhưng thực chất Cơ Bạch mới là người có tính tình cực kỳ lạnh lùng. màng danh lợi, vô tình vô dục, để bất cứ chuyện gì vào trong mắt.

      chẳng những là đệ nhất kiếm tu, lại là Thần Sử độc nhất vô nhị, địa vị tôn quý, thế gian có vô số nam nữ quý tộc mong muốn được Thần Sử đại nhân cứu giúp.

      Nhưng mà Cơ Bạch vĩnh viễn luôn cao cao tại thượng, lạnh nhạt vô tình .

      Nam nhân như vậy luôn độc mình, Văn Nhân Dịch chợt cảm thấy may mắn vì mình với cùng sư môn, nên bình thường mới có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn chút.


      Hơn nữa cùng với Cơ Bạch dường như là loại người, mới có thể làm cho Cơ Bạch đối đãi đặc biệt với .

      Cái này gọi là cùng loại, cũng chỉ tính tình hay địa vị, mà là bí mật thân thế của hai người.

      tóm lại, người đời xem ra hai người rất có duyên phận, rất ăn ý.

      Nhưng và Cơ Bạch tính là bằng hữu, lúc nào Cơ Bạch cũng làm cho người ta có cảm giác lạnh nhạt, xa cách, bất luận kẻ nào đứng cùng đều như cách tầng sa, Văn Nhân Dịch cũng ngoại lệ. Nhưng tại Văn Nhân Dịch cũng quan tâm đến điều đó, khẽ hít hơi lạnh, vội vàng lên tiếng hỏi: "Cơ sư huynh, vừa rồi huynh bắt mạch cho mẫu thân ta, cảm thấy bệnh của bà như thế nào?"

      Cơ Bạch lạnh lùng liếc Văn Nhân Dịch cái, mặt thay đổi : "Ta xem qua bệnh tình của mẫu thân ngươi, trước mắt vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, còn lan rộng."

      "Đúng vậy." Con mắt Văn Nhân Dịch khép hờ.

      "Bệnh này chắc là Phương phu nhân trúng cực độc khi mang thai, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng độc tính ăn sâu bén rễ, toàn thân suy yếu, lâu sau dầu hết đèn tắt. Nếu năm đó bà sinh ngươi, có lẽ vẫn có thể sống thêm vài năm."

      Giờ này phút này, trong khí mang theo chút ý lạnh.

      Từ trước đến nay, mẫu thân luôn vì tiếc trả giá tất cả.

      Trong lòng Văn Nhân Dịch như bị đâm mạnh, mặc dù thân phận của là hoàng tử tôn quý, nhưng cũng thể thường xuyên trở lại Tề quốc, lại thể tận hiếu. nhịn được lập tức lên tiếng hỏi: "Chẳng lẽ bệnh của mẫu thân hoàn toàn có cách nào chữa được sao?"

      "Đúng vậy, ngươi nên có chuẩn bị tâm lý." Ánh mắt Cơ Bạch lạnh lùng thản nhiên, xong mặt chút thay đổi, lạnh nhạt như nhìn quen sinh tử.


      Văn Nhân Dịch khỏi thở dài hơi, khuôn mặt khó có thể cảm xúc, trong mắt có chút đau thương, vẫn cam lòng hỏi: "Ta nhớ sư huynh từng Thiên Thư có chút tác dụng với chứng bệnh của bà nửa năm trước ta cố ý tìm Thiên Thư, sau lại biết tung tích nó ở Mặc Môn, tại Thiên thư trong tay Mặc Nhi, biết là có tác dụng ?"

      "Mặc Nhi là ai?" Cơ Bạch đột nhiên hỏi.

      "Mặc Nhi là thê tử của đệ." Văn Nhân Dịch ngờ đột nhiên Cơ Bạch lại nhắc đến Tô Mặc.

      Bỗng nhiên nghĩ đến sau khi gặp được Cơ Bạch ở đây, còn chưa kể về thê tử của mình với Cơ Bạch, ngờ lại thất lễ như vậy.

      Nhưng vừa nhắc tới Tô Mặc, ánh mắt liền mang theo tình cảm ấm áp cùng vui vẻ từ trong đáy lòng.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Cơ Bạch chút cảm xúc, lạnh lùng đến mức làm cho người ta cảm thấy thần thánh thể xâm phạm, "Những lời này chứng tỏ nữ nhân kia đáng để cho ngươi thích sao?"

      Văn Nhân Dịch cong cong khóe miệng : "Đệ đương nhiên thích nàng, thực thích nàng."

      "Ngươi quá đắm chìm vào nữ sắc, sau này đừng hối hận."

      "Đắm chìm trong nữ sắc sao?" Văn Nhân Dịch nhíu mày, biết vì sao Cơ Bạch lại như vậy. Dù sao, kiếm tu cũng có thể cưới vợ, huống chi cũng có cử chỉ gì quá đáng.

      Nam nhân mới thành thân luôn có chút chưa thỏa mãn dục vọng, khó tránh khỏi đôi khi buông thả chút, huống chi bên cạnh còn có Ngu Nhiễm như hổ rình mồi, vẫn phải cảnh giác như cũ, đương nhiên trông coi nàng càng chặt càng tốt.

      Nhưng thấy khuôn mặt Cơ Bạch xa cách mông lung, lạnh lùng câu mà ngày thường tuyệt đối , "Sư đệ Phong Trần Tuyệt, tính mạng mẫu thân ngươi kham ưu, ngươi lại đặt tâm
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :