1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99.1: Có thể thử lần

      Edit: Nhisiêunhân

      Hoa Tích Dung phun ra ngụm trà, ánh mắt trầm xuống, “Ai ta được.”

      Tô Mặc lập tức dùng ánh mắt khinh thường nhìn , sắc mặt thản nhiên gì.

      chuyển mắt qua, khóe môi cong cong, nhìn Hoa Tích Dung : “ ra là thế, xem ra nguyên nhân ngươi vẫn chịu thành thân là đây, quả nhiên nhìn người thể nhìn vẻ ngoài, ngươi đúng là rất khiến người khác cảm thấy đồng tình.”

      Hoa Tích Dung liếc mắt lườm đối phương cái, nhếch môi cười, phản bác: “Nhưng mà tiên sinh cũng chưa thành thân, hơn nữa bên cạnh còn có lấy thị thiếp, xem ra chỗ đó của các hạ cũng được rồi, đúng ?”

      nhấp trà, giọng nhạt như gió: “Kỳ thực, nam nhân có được hay có thể nhìn ra từ phong độ.”

      Hoa Tích Dung khẽ nhíu mày.

      Tô Mặc hề đỏ mặt ngồi cạnh đó, môi như cười như , hứng thú lắng nghe.

      Hoa Tích Dung liếc xéo , : “Làm sao nhìn ra được?”

      Nhưng Sư lại đáp, khi ánh mắt tò mò của Hoa Tích Dung phóng tới lại chậm rãi ngước mắt nhìn Tô Mặc, mỉm cười, thản nhiên : “ nương, ta mang con cá về, là ta tự tay chuẩn bị, có thể làm món khai vị.”

      rồi cầm lấy hộp đựng thức ăn, mở nắp ra, mùi thơm xộc vào mũi. Đương nhiên món ăn Sư tự tay làm thể tệ được, vươn tay dùng chủy thủy cắt cá hấp chín thành lát, bỏ ít gia vị vào, màu sắc đẹp, thanh thanh đạm đạm. Sư chia cá làm ba phần, mỗi người phần.

      Tiếng nhạc trong phòng vang lên. dùng cơm rất gọn gàng, tao nhã, động tác tùy ý, tự nhiên như nước chảy mây trôi, nhai chậm rồi thong thả nuốt. Tô Mặc cảm thấy chỉ nhìn Sư dùng bữa thôi cũng loại hưởng thụ rất lớn rồi.

      May mà chung quanh có nữ nhân nào khác, bằng nhìn như thế hẳn là đều thấy biết mình ăn cái gì.

      nâng mắt nhìn Tô Mặc, mỉm cười thản nhiên, chậm rãi buông đũa, nhàn nhạt hỏi: “Sao nương lại gì? Chẳng lẽ món ăn hợp khẩu vị nàng?”

      “Rất ngon, nhưng ta nghĩ lúc ăn nên mới im lặng.” Tô Mặc trả lời tự nhiên.

      nương, thời điểm cần nên , đừng keo kiệt lời khen tay nghề của người khác.” Ý cười Sư hoàn mỹ như ánh trăng đầu xuân, “Chỉ là phải nhớ phi lễ chớ nghe, đề tài vừa rồi cũng phải nữ tử có thể tùy ý tham dự.”

      Tô Mặc đỡ trán, nghĩ thầm mình cũng bị điếc, làm sao có thể nghe được. Huống chi đề tài đó là nàng gợi trước, sau đó do bọn họ tiếp tục phải sao?

      Đối diện với ánh mắt của Sư , khuôn mặt nàng dần hồng lên, nhìn rất quyến rũ mê hoặc.

      Lúc này, Hoa Tích Dung luôn tùy ý thản nhiên cũng nuốt trôi, ánh mắt mất kiên nhẫn, nhịn được lên tiếng: “Sư , vừa rồi ngươi phương diện có được hay phải nhìn từ phong độ, lời ấy nghĩa là sao?”

      như cười như liếc nhìn Hoa Tích Dung, thản nhiên đáp: “Nghe , phương diện này có liên quan đến trình độ, nam nhân ‘được’ thường có thể bảo trì bình thản, nam nhân ‘ được’ thường hay thiếu kiên nhẫn, dường như tính nhẫn nại của ngươi đủ phải!”

      Hoa Tích Dung giận quá hóa cười, mắt hơi nheo lại, nhàng “À” tiếng, giọng điệu tà mị: “ vậy là ngươi châm chọc ta?”

      lắc đầu, khẽ thở dài: “Nghe hoạn quan trong cung thích nhất là tạo niềm vui từ việc dày vò người khác, hơn nữa tính tình rất vội vàng, tất cả đều là do nguyên nhân ‘ được’, ngươi cũng có hứng thú này phải sao?”

      Tô Mặc nghe vậy, môi khẽ cong lên, độ cong ngày càng ràng, ý cười dạt dào.

      Sắc mặt Hoa Tích Dung trầm xuống: “Lời này là ai ?”

      thản nhiên đáp: “Cơ Bạch.”

      Hoa Tích Dung nghe thấy tên Cơ Bạch, sắc mặt lập tức vui, ánh mắt rét lạnh: “Tên Cơ Bạch đó căn bản phải là nam nhân, nữ nhân ngồi trong lòng cũng loạn hệt như Liễu Hạ Huệ*, cho dù nữ nhân có cởi hết trước mặt cũng mảy may động tâm, vốn là cái cọc gỗ. Lời của nam nhân cọc gỗ mà ngươi cũng tin, bản công tử kỳ thực rất ‘được’, huống chi mỗi sáng thức dậy ta đều là nhất trụ kình thiên**…”

      (*) Nguyên văn là “Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn”, nhắc đến điển tích của “tọa hoài bất loạn” của ông. Chuyện kể Liễu Hạ Huệ hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có
      [​IMG]
      WinterKisaragiYue thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99.2

      Edit: Nhisiêunhân

      Lúc này, ngoài tửu lâu Thiên Hương truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, từng chập lại từng chập.

      Nơi này bình thường cũng rất náo nhiệt, nhưng từ khi tin Tề quốc đại loạn truyền ra, trong thành có mấy khi thấy những nhóm người ngựa vội vã? Nhưng hôm nay tiếng vó ngựa đều hướng về phía Đa Bảo Các. Tô Mặc ngồi ở nhã gian tầng hai, nàng ngước mắt nhìn hướng người ngựa tụ tập, nàng có thể nghe ra những người cưỡi ngữa đó phải quân nhân mà là tu sĩ.

      Chỉ Đa Bảo Các thôi mà lại có thể khiến nhiều tu sĩ tụ tập như vậy, quả là lợi hại.

      Nghĩ đến đây, nàng hơi liếc mắt nhìn Hoa Tích Dung.

      Trong hậu viện tửu lâu Thiên Hương, đình đài lầu các, sóng gợn lăn tăn, hồ nước trong veo, bầy cá bơi lội, trăm hoa đua nở, thảm cỏ xanh rì, nhờ hồ nước mà cảnh đẹp trong viện như được điểm thêm nét bút nổi bật.

      Nam tử nghiệt ngồi trong đình giữa hồ hóng mát, lười biếng nhìn Sư , trước mặt đặt cần câu nhưng có lưỡi câu. nghiêng đầu, bày dáng vẻ Khương thái công*. giờ, Hoa Tích Dung cách nào áp chế được nỗi tò mò trong lòng, Sư vậy mà lại đối xử đặc biệt với nữ tử như thế.

      (*) Khương thái công, tên là Khương Thượng, tự Tử Nha, là công thần khai quốc, vị tướng tài vĩ đại của nhà Chu. Trong câu chuyện thần thoại, Cơ Xương lên núi Bàn Khê nhìn thấy Khương Tử Nha ngồi câu cá với lưỡi câu thẳng. Thấy lạ, Cơ Xương mới hỏi: "ông lão, câu cá bằng lưỡi câu thẳng thế câu sao được?". Khương Tử Nha mới trả lời: "Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được minh chủ." ( truyền thuyết khác rằng có người tiều phu hỏi ông sao câu được cá với lưỡi câu thẳng, ông trả lời rằng ông câu cá mà câu Công, câu Hầu). Thấy vậy Cơ Xương mới đem những chuyện thế cuộc ra hỏi, quả nhiên Khương Tử Nha trả lời thông suốt cho thấy những kiến giải siêu phàm thế là từ đó Khương Tử Nha theo phò Cơ Xương.

      “Ta này, thứ kia ngươi cần sao?” Bỗng Hoa Tích Dung lên tiếng hỏi.

      “Cần, sao lại cần?” Sư bung dù, cười .

      “Vừa rồi trước mặt Cơ ngươi cần.” Hoa Tích Dung nghiêng người, trừng mắt nhìn, cố ý vạch trần .

      “Nữ tử đó rất đặc biệt, ta cũng muốn làm nàng vui trước mặt nàng.”

      “Hả? Hóa ra là ngươi muốn để cho nàng ấn tượng tốt nên mới cần? Chẳng có gì phải cố kị cả.” Hoa Tích Dung quơ quơ ống điếu trong tay.

      “Thứ này tuy là có tác dụng khác với ta, nhưng nàng muốn ta nhận, ta còn nhận trước mặt nàng là nể mặt nàng. chung, nàng bảo sao là vậy.” Sư cười .

      “Ngươi đúng là đối xử với nàng khác biệt, hay là ngươi thích nàng?”

      “Nàng khiến ta cảm thấy quen thuộc, ta chỉ có chút hứng thú với nàng thôi, cũng phải là thích nàng.” đến đây, đôi mắt Sư lóe lên.

      “Cảm giác quen thuộc, ra ngươi có hứng thú với nàng là vì vậy.” Hoa Tích Dung đăm chiêu.

      “Đôi khi, cảm thấy hứng thú có xử khác biệt.” Sư vẫn giữ nụ cười nhạt.

      “Ngươi thấy nàng rất đẹp sao? bị mê hoặc vì sắc đẹp của nàng à?” Hoa Tích Dung cười hỏi.

      “Ngươi sai, nàng rất đẹp, cũng thể ngoại lệ.” Sư nhếch môi.

      “Được rồi, được rồi, lúc trước khi nàng khiêu vũ quả thực rất đẹp, làn váy đó để lộ hai chân, chân thẳng cực đẹp, chỉ tiếc ngươi nhìn thấy được.” Hoa Tích Dung dường như cảm khái .

      “Vậy sao? Vậy đúng là đáng tiếc !” Sư híp híp mắt, tia sáng lạnh hơi thoáng qua.

      “Kỳ thực, lần này ngươi đến đây, ta cũng biết mục đích của ngươi.”

      “Hửm?” Sư nhíu mày.

      “Sư ngươi chưa bao giờ là chúa cứu thế gì hết.”

      sai, ta chưa từng mình là chúa cứu thế.” Sư cười tao nhã.

      “Lần này ngươi là muốn tìm cửa vào giới, có thứ gì đó đáng để ngươi tìm kiếm.” Hoa Tích Dung nhìn chằm chằm.

      “Đúng vậy, Hoa công tử quả là hiểu mọi việc, biết ngươi phải hạng người bình thường, ngươi rất đúng.” Sư cũng phủ nhận.

      “Ống điếu này chính là thứ ngươi dùng để làm vật hôn mê phải ? Thậm chí còn dùng khí xác chết để mê hoặc kẻ địch.” Hoa Tích Dung lại lấy chiếc tráp trong áo ra.

      “Các hạ thông minh.”

      tiên sinh, rốt cục ngươi tìm thứ gì?” Hoa Tích Dung tò mò.

      cười khẽ, chậm rãi đáp: “Thứ ta muốn tìm sợ là căn bản tồn tại thế gian, ví dụ như ít ký ức, đầu óc ta phải có thể nhớ kỹ mọi thứ, chỉ là ta … Vì sao nam nhân thông minh như ngươi lại thích nữ nhân? Sao lại chọn đến đây?”

      Hoa Tích Dung gõ gõ cần câu cạnh người,
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100.1: Sư đến thăm

      Edit: Nhisiêunhân

      Ánh mắt nam tử trầm xuống: “Vừa rồi phải ngươi muốn biết ta được hay sao? Chúng ta có thể thử lần.”

      Cự ly gần như thế, hơi thở thơm mùi Long Tiên Hương phả lên mặt nàng, Tô Mặc ngẩn ngơ chốc lát, sau đó lập tức thanh tỉnh. Nàng lơ đãng quét mắt qua bụng , trong đầu đột nhiên xuất rất nhiều hình ảnh tà ác.

      Những hình ảnh này rất hợp thời điểm, nhưng lại tự chủ được lên trong đầu.

      Cùng lúc đó, ngừng có tên bắn vào cửa sổ từ bên ngoài, người người vây quanh vách tường. Thậm chí còn có mũi tên cắm phập xuống chỉ cách khuôn mặt Tô Mặc thước, đuôi tên hơi rung rung.

      Toàn bộ đầu óc Tô Mặc khởi động, nàng nở nụ cười rét lạnh ngước mắt nhìn Hoa Tích Dung : “Các hạ xác định thử ngay tại đây? Đúng là hăng hái!” Nàng đảo mắt qua đan điền của , có chút khinh thường, “Trong tình cảnh này, ngươi tin ngươi có thể?”

      Hoa Tích Dung nhìn chằm chằm Tô Mặc, đánh giá từng biểu cảm của nàng, có chút kinh ngạc, đây là biểu cảm mà nữ nhân bình thường nên có sao? Ánh mắt trầm xuống, trách cứ: “ nương, cứ treo chuyện nam nhân được hay được ở miệng, quả thực biết liêm sỉ!”

      Tô Mặc cười cười, hơi thở nhàng phất lên mặt đối phương, khẽ: “Ta có gì biết liêm sỉ? Người được là ngươi, muốn thử lần cũng là ngươi, chẳng lẽ ngươi thấy ác cảm sao?”

      Hoa Tích Dung thấy Tô Mặc hề có chút dè dặt, ngượng ngùng của nữ tử, hơn ngàn năm gặp loại người như nàng. Hôm nay phá lệ ra tay lần nhưng nàng lại hề kinh ngạc gì, kích động như nữ nhân khác hay là tay chân luống cuống, chỉ có biết thẹn.

      Vậy thôi , nhưng nàng ta còn luôn lấy việc được hay được ra chế nhạo hai lần ba lần.

      Nhìn gương mặt biết liêm sỉ của nàng, Hoa Tích Dung cảm thấy vừa giận vừa hận vừa buồn bực. vươn tay giữ chặt búi tóc Tô Mặc, ngón tay mơn trớn khuôn mặt nàng, chậm rãi vuốt ve da thịt, từ tóc đến trán, từ trán đến lông mày, từ lông mày đến chóp mũi, từ chóp mũi đến đôi môi… Ngón tay dao động, cuối cùng dừng lại cổ nàng, như chỉ dùng chút lực là có thể bẻ gãy hoàn toàn.

      tiếp tục thưởng thức biểu cảm của nàng, nhưng Tô Mặc lại hề có vẻ e sợ, nàng chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng vào .

      Khóe miệng cong cong, nở nụ cười lạnh.

      Hoa Tích Dung bỗng phát có thứ gì đó kề sát bụng , toát cảm giác lành lạnh. khép hờ mắt, nhìn thanh chủy thủ trong tay Tô Mặc.

      Nàng nhàng lời hung ác: “Hoa công tử, biết ngươi đùa đủ chưa? Chỉ tiếc ngươi phải mèo con, ta cũng phải chuột nhắt, cẩn thận ta chém xuống là ngươi triệt để vào cung làm thái giám đó.”

      Hoa Tích Dung nhíu mày, “Văn Nhân Dịch bằng lòng cưới mỹ nhân rắn rết như ngươi, quả thực là cần có lòng can đảm.”

      Tô Mặc cười : “Ngươi mới can đảm, lại dám nằm người ta lâu như vậy.”

      Hoa Tích Dung lướt mắt nhìn mấy mũi tên chung quanh: “ giờ ta che chở ngươi, ngươi biết sao?”

      Tô Mặc “à” tiếng: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn đứng dạy, đừng trách ta hạ thủ vô tình. , hai,…”

      đến ba, chủy thủ trong tay nàng chút khách khí chém xuống.

      Nam tử nhảy lên, tao nhã ngồi xuống ghế dựa, bộ dáng như hề có chuyện gì. Tóc mượt như tơ, đen như mực, tùy ý thả tung sau lưng, dung nhan tuấn chói mắt. lạnh lùng : “Ngươi quả nhiên nhẫn tâm, vừa rồi chẳng qua chỉ là vui đùa thôi. Bản công tử chưa bao giờ thích nữ nhân, nhất là loại nữ nhân như ngươi. Cho dù ngươi lột sạch quần áo nhảy múa trước mặt bản công tử, ta cũng có nửa phần hứng thú.”

      Tô Mặc nhàn nhã đứng thẳng lên, chỉnh trang lại y phục, liếc cái. Nàng có ý tốt đảo mắt qua bụng , cười : “Các hạ quả nhiên là thể, đáng thương.”

      Sắc mặt Hoa Tích Dung lập tức trầm xuống, hai mắt nhíu lại.

      Ngoài cửa sổ, mũi Phá Thần tiễn gào thét phóng về phía nàng. Tô Mặc đứng trước cửa sổ, khí định thần nhàn vươn hai ngón tay kẹp lấy, mũi tên ngoan ngoãn nằm im. Nàng quét mắt qua thân tên, hơi dùng sức, mũi tên gãy đôi.

      Nàng lướt mắt ra bên ngoài, hai mươi bốn người, vốn cao thủ Ngưng Mạch kỳ.

      Xem ra những người này vẫn chưa bại lộ thân phận, nhưng nàng biết là người Hạ gia công nhiên đến khiêu khích. Việc kinh thương của Tô gia ảnh hưởng mạnh đến đối phương, xem ra lần này bọn chúng hoàn toàn lộ mặt rồi.

      “Nữ nhân, những người này hẳn là ngươi tự đối phó được chứ?” Hoa Tích Dung nhếch môi.

      Tô Mặc liếc : “Ngươi ra tay?”

      Biểu cảm Hoa Tích Dung có chút thú vị, giọng điệu khinh miệt: “Bọn chúng khẳng định là đến tìm ngươi và Sư , có nửa phần quan hệ với bản công tử, cho nên ngươi tự thu phục , ta tuyệt đối quản.

      Tô Mặc quét mắt nhìn , quả là nam nhân lòng dạ hẹp hòi. Nàng thản nhiên : “Kỳ thực nơi này cũng cần đến ngươi, mình ta đủ rồi.”

      Dứt lời, nàng chậm rãi lướt qua , người tĩnh, người động, người biểu cảm châm biếm, người như cười như . Đôi môi hai người đều khẽ cong, ung dung tự tại, đều vô cùng coi thường đối phương.

      Tô Mặc bỏ lại câu “ đáng thương”, rồi xoay người nhảy ra khỏi phòng.

      Gió lạnh phất qua, sợi tóc đen bay nhè qua gò má, tư thế oai hùng hiên ngang.

      Sau khi nàng rời , Hoa Tích Dung mới thả lỏng người. Vừa rồi, dưới uy hiếp của nàng, nhất là cảm giác thanh chủy thủ chém xuống đó, lạnh như băng, hàn ý bức người, nơi trong lòng Hoa Tích Dung kìm được xảy ra biến hóa. Thời khắc đó mà lại có phản ứng như vậy, cũng biết mình có phải loại người bất bình thường hay , tự lẩm bẩm: “ phải là ta giúp ngươi, là do ngươi khiêu khích, làm hại bản công tử biến thành trò cười, cũng tiện ra mặt. Ngươi nữ nhân này quả thực là tinh.” (mọi người tự hiểu “biến hóa” này là cái gì ha :v)



      giờ, bờ biển bắt đầu xây dựng tường vây. trăm tu sĩ nam nữ kết thành quần đội tới, bản địa truyền đến tin tức thành lập Đa Bảo Các thu mua nguyên liệu dị thú giá cao, nhóm tu sĩ các quốc gia khác lập tức ngồi thuyền
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100.2:

      Edit: Nhisiêunhân

      Bốn phía tối đen, rộng vô biên vô hạn. Trong bóng đêm, mặt biển tĩnh lặng tiếng động nào.

      Trận pháp! Nam nhân trung niên lập tức thay đổi sắc mặt, trường kiếm trong tay vung ra, ra tay đầu tiên. Mọi người cũng vội vàng sắp xếp khởi động trận pháp, tay mỗi người đều cầm sợi dây thừng dài phóng lên trung. Dây thừng giao nhau kết thành lưới nhện dày, phủ xuống con thuyền ở giữa.

      Nam nhân trung niên bộ dáng như lâm đại địch, mắt trừng to, chân mày nhíu chặt, mũi kiếm vung mạnh. cắn nát đầu lưỡi, phun búng máu lên bảo kiếm, dựng thẳng hai ngón tay niệm kiếm quyết, phi kiếm lập tức xuất thế ngang trời. Lần ra tay này dùng toàn lực!

      Con thuyền bị kiếm khí đánh úp, như có cơn gió mạnh quét qua. Đồng thời dây thừng ập xuống, gió xoáy nổi lên, màn lụa trắng cũng bị thổi tung, chiếc lán thuyền bị xé rách trong nháy mắt.

      Lúc này, tất cả mọi người đều ngây dại.

      cơ quan nhân ngồi im ở đó nhúc nhích. Nhìn thấy cơ quan nhân, biểu cảm của đám người rất đặc sắc.

      “Người đâu?” Đám người nhìn nhau.

      “Chỉ là con rối cơ quan, bên trong được truyền luồng thần thức mà thôi.”

      “Đáng giận, vô sỉ, chỉ cơ quan nhân mà cho rằng có thể đối kháng chúng ta sao?” Nam nhân trung niên lạnh lùng thốt.

      Cơ quan nhân kia đột nhiên chậm rãi vươn tay kết ấn, biết chiêu số là thực hay là hư. Nhưng, chỉ thoáng chốc, luồng sát khí vô hình tràn ra ngoài trận pháp.

      Cảm nhận được thần thức của đối phương như ngưng tụ thành cây kiếm vô hình, sắc mặt mọi người biến đổi mạnh. Thần thức là thứ mọi tu sĩ đều có, nhưng thần thức của đối phương lại có thể ngưng tụ thành vũ khí vô hình, đáng sợ đến cực điểm. Nam nhân trung niên tuy ở Hạ gia rất lợi hại, nhưng tuyệt đối phải kỳ tài tinh thông kim cổ, cảm thấy đối phương sâu lường được.

      rùng mình, cảm nhận thần thức dần dần xâm nhập vào mi tâm mình, tình huống cực kì nguy hiểm.

      “Ngươi rốt cục thân ở đâu?” Tên thủ lĩnh nghĩ ta hẳn là thân cách đây xa.

      sai, giấu đầu giấu đuôi, đê tiện vô sỉ.” Mọi người dĩ nhiên quên bản thân họ cũng là tới đánh lén.

      Bỗng giọng nam tao nhã dễ nghe truyền đến từ trung, “ khéo, ta ở tại đây, chỉ là các ngươi phát thôi.”

      Mọi người ngước mắt nhìn con chim khổng lồ bằng gỗ mở rộng hai cánh xoay vòng đầu bọn họ. nam tử áo trắng đứng thân chim, tay cầm cây dù xanh, y phục bay phấp phới theo gió, khóe môi cong độ cong tuyệt đẹp, tùy ý chữ: “Phá!”

      Mặc dù vang dội, nhưng cũng làm tâm người phải run sợ.

      Thần thức chứa sát khí đâm thẳng về phía mọi người, xông vào óc. Mọi người cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, hai tai vang tiếng ong ong, đỉnh đầu như có mây đen vần vũ, lại như có ánh nắng mờ mịt bao phủ mặt biển. Mọi thứ trong mắt họ chỉ còn hai màu đen trắng, đỉnh đầu như có tiếng sét nổ vang!

      Toàn thân họ run lên, cổ họng phát ra tiếng gào thét thê lương. Gần như thể thừa nhận nổi, đám người giãy dụa muốn bỏ chạy, lưu lại thêm khắc là rơi xuống địa ngục vô cùng tận.

      Đột nhiên đầu óc bọn họ buông lỏng, cảm thấy công kích thần thức của đối phương yếu , còn chưa kịp phản ứng thấy nam tử ảo trắng nhàng nhảy xuống ngồi thuyền.

      Đám thích khách nhìn nhau, chẳng lẽ thực lực của chỉ bùng nổ trong chớp mắt thôi sao?

      Trận pháp đầu bị phá vỡ, trời đất sáng trở lại, mọi người rốt cục nhìn thấy ánh mặt trời.

      Đám người Hạ gia nở nụ cười dữ tợn, nghĩ đến chạy trốn nữa mà nghĩ làm thế nào bắt được Sư trong kích, lại để ý đến đối phương mỉm cười nhàn nhạt.

      nằm nghiêng thuyền, Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm cũng dẫn theo binh vệ chạy đến. Áo trắng khoác lông hồ ly của Văn Nhân Dịch bay trong gió, nhanh nhẹn nhảy lên đầu thuyền, ngón tay bấm quyết, phi kiếm nằm trong chiếc vỏ đen bên hông phóng ra, ánh sáng chợt lóe, hóa thành con ngân long kỳ dị.

      Mười mấy ngời bị Văn Nhân Dịch đâm chém thương tích đầy mình, kiếm kia bay trở về, kịch tiếng tra vào vỏ.

      Ngu Nhiễm vẽ ra đủ loại phù triện khác nhau, lôi điện đánh xuống từng hồi. Pháp khí trong tay đám người Hạ gia răng rắc vỡ nát, bể thành mấy trăm mảnh. Nhất là phi kiếm của tên nam nhân trung niên kia bị điện quang trực tiếp phá hủy, cháy thành miếng sắt đen.

      nhìn chằm chằm phi kiếm sắc bén, lại nhìn lôi điện thần bí khó lường trung, mỉm cười nhàn nhạt.

      tiên sinh, ngươi sao chứ?” Văn Nhân Dịch hỏi.

      sao, những người này lại dám đến ám sát tại hạ, may mà các ngươi đuổi tới kịp thời.” Sư cười cười ôn nhuận.

      Ngu Nhiễm liếc mắt sang, khoanh tay hỏi: “Lần này tiên sinh sử dụng cơ quan nhân?”

      thản nhiên đáp: “ sai, lúc trước tại hạ thấy có chút ổn, cho nên vừa rồi mới dùng cơ quan nhân dẫn dụ thích khách tới đây.”

      “Tiên sinh quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”

      cười cười, đưa mắt nhìn về phía tửu lâu Thiên Hương, nụ cười nhạt cũng dần biến mất, trong lòng than tiếng, quả là đáng tiếc. Nữ tử kia cho cảm giác vô cùng quen thuộc, hai người ở cùng nhau lại ăn ý kỳ lạ, cứ như nàng ở bên từ lâu rồi vậy. Giữa hai người như vừa có cảm giác tình nhân, vừa là thân nhân.

      lại đảo mắt qua Văn Nhân Dịch, nam tử này ưu tú, tuấn mỹ vô trù, khí vũ hiên ngang, cao quý mạnh mẽ. biết hai người là phu thê, trong lòng có chút hương vị chua xót khó nên lời.

      Xử lý thích khách xong, Hạ Phong lập tức : “ sao rồi, mọi người tiếp tục làm việc của mình .”

      Đám người lập tức tản ra. Sư ngồi thuyền , hai cơ quan nhân cầm mái chèo chậm rãi chèo nơi khác.

      Ngu Nhiễm nhìn , vẫn luôn cảm thấy có chút quỷ dị.

      Thuyền Sư càng ngày càng xa, cuối cùng đến trước hòn đảo , là nơi đệ tử Mặc Môn tụ tạp. Diệp Tranh vừa thấy Sư lập tức trợn tròn mắt, khó tin : “Quả nhiên là .”

      Diệp Song Song cũng lo lắng: “Có nên với đại ca hay ?”

      Thuyền Sư về phía hai người, bỗng tia thần thức truyền tới: “Hai vị điện hạ, biệt lai vô dạng*?”

      (*) Biệt lai vô dạng: Là câu chào, cũng có nghĩa là hỏi thăm, hi vọng người kia vẫn khỏe kể từ lần cuối gặp mặt.

      Diệp Tranh biến sắc, biết thể gạt được người này, đạm nhạt : “Sư , vừa rồi ta nhìn thấy ngươi, nhưng vì sao ngươi lại ở đây?”

      Diệp Song Song cũng khó tin hỏi: “ sai, ngươi ràng
      [​IMG]
      Winter thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101.1: Tô Mặc vô sỉ
      Edit: thiên_lazy, Nhisiêunhân
      Beta: Nhisiêunhân

      Tô Mặc nhíu mày, cảm thấy lực phá hoại của mình rất mạnh nhưng người kia còn mạnh hơn.

      Đối phương lại công kích đến, mỗi bước đều giẫm vỡ đá xanh đường. Tô Mặc biết lão ta dùng phương thức gậy ông đập lưng ông, các bức tường bị phá hủy đều là của các cửa hàng có quan hệ cùng Tô gia.

      Lão giả khua pháp khí, ánh mắt lạnh như băng, chút lưu tình. khí xung quanh ra ánh sáng vô hình, thậm chí làm cho người ta cảm giác như nổi sóng, lan rộng ra bên ngoài vòng rồi lại vòng, nơi nào nó quét đến đều làm sụp cả khoảng đất.

      Tô Mặc vội vàng lấy ra hai cơ quan nhân, trong tay cơ quan nhân cầm khiên, thay nàng đỡ toàn bộ công kích của đối phương.

      Người xem náo nhiệt ở phía xa đều phải né tránh, có nhiều người bị làn sóng làm chấn động đến đứng vững, liên tục hộc máu.

      Có thể tưởng tượng, lão quản này kinh khủng bao nhiêu, pháp khí uy mãnh đến cỡ nào, có đứng giữa thiên quân vạn mã cũng chiếm ưu thế. Dù sao vật đó cũng là pháp khí đứng đầu của Hạ gia, bằng cũng có khí thế làm cho người ta sợ hãi như vậy.

      Hành động này cũng có ý muốn khoe khoang đắc ý, vũ khí mà Hạ gia luyện chế ra, nhất định phải là Tứ thiếu của Tô gia có thể dễ dàng làm được.

      Hoa Tích Dung cụp đôi mắt xuống, người sử dụng loại vũ khí bậc này, có thể so với thực lực của Kim Đan kỳ.

      Chỉ là đối phó với Cơ mà lại có thể ra vung tay lớn như vậy, xem ra Tô gia chọc giận Hạ gia rồi.

      Bất quá, bên người Cơ lại bất ngờ xuất hai con rối hình người, vật ấy hẳn là cơ quan thuật của Sư mới đúng.

      Tấm khiên kia lại cản trở được công kích, lực phòng ngự xem ra yếu chút nào.

      Hoa Tích Dung mỉm cười, ánh mắt lành lạnh, đoán tấm khiên này hẳn là do Tứ thiếu Tô gia luyện chế.

      Trong mắt Tô Mặc chợt ánh sáng, cũng mơ hồ cảm thấy những người này có chút khó giải quyết, là nhóm người cường đại nhất ngoại trừ nam nhân mà nàng gặp được trong rừng.

      Tô Mặc nhún người nhảy lên, thân hình bay như bươm bướm, vượt qua mấy gian viện trong sân, vọt nhanh về phía bờ biển.

      " Cơ đừng hòng chạy trốn." Lão giả hét lớn tiếng, vung vũ khí về phía nàng.

      Ánh sáng ngừng đánh thẳng tới Tô Mặc, nàng dùng thần thức khống chế con rối cản lại vô số công kích.

      Đối phương truy đuổi ngừng, pháp khí đường va chạm cùng vách tường, làm sập vô số nhà ở, ngày càng nhiều nhà bị phá hủy.

      Ánh mắt Tô Mặc đảo qua, sắc mặt ngưng trọng, trong mắt tia tức giận lên.

      Trong phòng ngồi nhà mười miệng ăn, bị lão giả vung pháp khí ngang qua, toàn bộ đều chết oan uổng.

      Dù nàng phải người nhân từ, nhưng cũng làm loại chuyện vô liêm sỉ giết người vô tội này, quả nhiên tu sĩ của Hạ gia xem mạng người như cỏ rác.

      Đám người Hạ gia cùng vung pháp khí, đường đánh đâu thắng đó gì cản nổi, nếu bọn họ là tu sĩ, sinh tử của người phàm đương nhiên họ để tâm. Đám người toàn bộ vung pháp khí, vô số ánh đao kiếm quang, tầng tầng lớp lớp, từng đợt từng đợt, những nơi qua dù là cửa nhà, mái hiên hay là vách tường đều bị cắt dễ dàng. Những ngôi nhà bị pháp khí quét ngang đều phát ra thanh kẽo kẹt lung lay sắp đổ, ngay sau đó là tiếng vang lớn, ầm ầm sụp xuống.

      Sở dĩ mấy người Hạ gia làm như vậy, chỉ vì truy sát Tô Mặc mà còn là cảnh cáo và trút giận. Ngày sau, phàm là ai đối địch cùng Hạ gia, người đó nhất định có kết quả tốt.

      Đây tuyệt đối là lấy bạo lực uy hiếp. Là phương thức răn đe tốt nhất.

      Nhưng khi Tô Mặc dừng chân lại, nàng đến nơi trống trải, nàng phát nơi này có khí tức thần bí lưu chuyển xung quanh, giống như chướng ngại vật mỏng manh cản trở bộ pháp của nàng.

      Nàng cảm nhận được hơi thở của trận pháp, xem ra Hạ gia vì vây bắt nàng, thậm chí còn bày trận pháp từ trước. Ở nơi này, trừ khi là chim mới có thể bay lên thoát khỏi, nếu người bên trong căn bản thể ra ngoài.

      Hoa Tích Dung chậm rãi theo tới, xung quanh đường nhà cửa bị dọn dẹp sạch .

      Giờ phút này khôi phục bình thường, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nghĩ thầm có phải đến lúc mình ra tay rồi ?

      " Cơ, ngươi trốn thoát đâu, ngoan ngoãn chịu chết !"

      Dưới dẫn dắt của lão quản Hạ gia, mọi người tới, ánh mắt của lão lạnh như băng, vẻ mặt dữ tợn, lạnh lùng : "Ngày này hằng năm chính là ngày giỗ của ngươi, nhớ bảo Tô gia chuẩn bị chút tiền giấy cho ngươi. Tuy rằng ngươi đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà đắc tội Hạ gia, ngươi chết vô cùng thê thảm."

      Nghe vậy Tô Mặc cười nhạt, đôi môi mọng đỏ cong lên. Hai tay thả lỏng để phía sau, tao nhã : "Ai bản Cơ muốn chạy trốn? Con mắt nào của các ngươi thấy ta chạy trốn vậy?"

      "Bất luận thế nào, ngươi cũng chết chắc rồi." Lão giả lại xuất ra thanh cự đao, mũi đao kia lập tức bốc lên ngọn lửa.

      Tô Mặc nhàng "À" tiếng, ánh mắt mị hoặc tao nhã dừng lưỡi đao kia, cầm nổi lòng đưa tay xoa cằm, thầm tán thưởng tiếng, quả là pháp khí tệ.

      Cùng lúc đó, mấy người khác cũng xuất pháp khí ra, người người đều là phát sáng rực rỡ.

      Ánh mắt Tô Mặc lần lượt nhìn thoáng qua, cảm thấy những pháp khí này cũng tệ lắm, đều là thượng phẩm, pháp khí cao cấp của Hạ gia làm sáng rọi cả vùng trời, đao trong tay lão giả hừng hực hỏa diễm, mãnh liệt gì sánh bằng.

      Lần này xem ra lần này Hạ gia ra tay lớn rồi, mỗi pháp khí đều vô cùng đặc biệt. Nàng tin Hạ gia đại khái là lấy hết vũ khí áp đáy hòm ra cả rồi. (những thứ áp dưới đáy hòm đều là bảo vật tốt nhất)

      Những pháp khí nàng từng gặp trước kia tuyệt đối thể so sánh nổi.

      Mặc dù Tô Mặc cảm thấy thủ pháp luyện chế của Hạ gia còn chút thiếu sót và thua kém, nhưng ở phương diện nguyên liệu đều là đồ tốt hiếm thấy, nàng có chút thưởng thức, còn có chút mơ ước.

      Lão giả cầm đao chém tới, xung quanh như
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :