1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Cơ loạn vũ

      Edit & Beta: Nhi

      Gió xuân mơn mởn, hồ nước hắt ảnh ngược, chúng nữ thướt tha.

      Cả vườn oanh oanh yến yến, cảnh xuân tươi đẹp, vô cùng náo nhiệt.

      Đinh đại gia tới trước mặt chúng nữ tử, thị nữ bên người nàng ta hất mũi lên : “Đinh đại gia ở đây các ngươi thấy sao? Còn mau bước qua hành lễ?”

      Các đào kép đều xem trọng cấp bậc lễ nghĩa, hơn nữa còn rất kính trọng nữ đào kép đầu bài, chúng nữ tử chỉ đành phải tình nguyện tiến lên hành lễ với nàng.

      Đinh đại gia ngạo nghễ : “Tiểu Hồng, trước mặt Nhiễm công tử đừng nên thất lễ, để các nàng .”

      Thị nữ tên Tiểu Hồng vội vàng cung kính khom người, đáp: “Đinh đại gia đúng lắm, các ngươi còn mau lui ra?”

      Hai người tự cho mình là siêu phàm này kẻ xướng người họa, khiến chúng nữ đào kép chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

      Tô Mặc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đinh đại gia cái, nàng nhớ kiếp trước, sâu khấu của Kim Ngu Đường Đinh đại gia chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, xem ra việc nàng ta mai danh tích có liên quan đến tính tình hung hãn này.

      Sau khi Đinh đại gia ngồi xuống, ánh mắt cứ vô tình đảo qua nam tử áo lam thuyền hoa đối diện.

      Đôi mắt đẹp của nàng luôn trông ngóng theo nam tử, tư thế cầm ly rượu của chàng mới tao nhã làm sao, ánh mắt chàng chỉ dừng quyển sách trước mặt, lạnh lùng xa cách, khiến tim nàng nhịn được mà đập thình thịch. Hàm răng tuyết trắng của nàng khẽ cắn lên phiến môi đỏ mọng, đôi đồng tử như nước mùa thu nhàng chờ đợi, còn có vẻ ai oán khó hiểu.

      Bất luận kẻ nào cũng có thể nhìn ra tâm tư của nàng, nàng biểu lộ tình ý ái mộ của mình lên mặt.

      Sợi tóc đen mềm mại của Tô Mặc quấn quanh đầu ngón tay, nàng ngẩng khuôn mặt thanh khiết lên, trong lòng có chút đồng tình với nàng ta.

      vài thời điểm, nên muốn những thứ có thể lấy được, chứ đừng nên muốn những thứ được phép lấy.d∞đ∞l∞q∞đ

      Nếu rất thê thảm!

      Nữ nhân, đôi khi vẫn nên thực tế chút tốt hơn!

      Tựa như mục đích của Tô Mặc khi đến đây rất thực tế - bán thuyền.

      Đương nhiên, nàng cũng có mục đích thứ hai, nàng muốn có thể tiến thêm bước gần hơn trong quan hệ với Kim Ngu Đường.

      Kiếp trước nàng biết thân phận của Nhiễm công tử rất tầm thường, người này là đường chủ của Kim Ngu Đường, thân phận bí vô cùng. Huống chi, kiếp trước sau khi thân thuần của nàng bại lộ, đối phương là trong số ít nam tử tham dự vào màn tranh đoạt, nam nhân như vậy khiến nàng có cảm giác an tâm hơn nhiều. Đương nhiên, nếu nàng có thể hợp tác lâu dài với Kim Ngu Đường, Kim Ngu Đường là hậu thuẫn hữu lực mạnh mẽ cho nàng.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Cái gọi là bước thứ hai trong kế hoạch, chính là khiến Kim Ngu Đường bắt đầu coi trọng mình.

      Nếu muốn được đối phương coi trọng, phải để đối phương hiểu giá trị của mình.

      Nàng nghĩ ngợi, kiếp trước, nàng biết Đinh đại gia chỉ còn có màn trình diễn cuối cùng này nữa thôi, về sau mai danh tích.

      Có thể thấy Kim Ngu Đường rất bất mãn với Đinh đại gia, cho nên kết quả này là chuyện tất nhiên.

      Tô Mặc chấp nhận làm kẻ tiểu nhân, vì để đạt được mục đích, nàng dùng Đinh đại gia làm bàn đạp cho mình.dღđ。l。qღđ

      Đương nhiên, việc Tô Mặc cần làm cũng nhiều, nàng chỉ cần lộ ra gương mặt xuất trước mặt Nhiễm công tử và Chu tiên sinh là được. Nàng tin là bất kì nam tử nào, chỉ cần nhìn thấy nàng đều chọn nàng vào vai cơ khuynh thành Bất Nhị.

      Mọi sẵn sàng, giờ chỉ cần thêm Đinh đại gia là có thể bắt đầu được rồi.

      Đinh đại gia ưỡn thẳng ngực ngồi giường nệm, nàng đảo mắt qua chúng nữ tử lượt, chút khách khí : “Chu tiên sinh, những người này đều là người được chọn tới để đóng vai Cơ sao?”

      Chu tiên sinh tức giận liếc nhìn nàng ta, chỉ gật đầu thêm gì.

      Thị nữ Tiểu Hồng lập tức trào phúng : “Những nữ nhân này đều là dong chi tục phấn, đến cả ngón tay của Đinh đại gia cũng bằng.”

      Ánh mắt Đinh đại gia lạnh thấu xương: “ sai, chỉ vài ngôi sao há có thể tranh tỏa sáng với Nhật Nguyệt?”

      Chúng nữ đào kép rũ mắt xuống, căm giận trong lòng.

      Vài nữ tử lá gan lớn lườm Đinh đại gia cái, cố ý : “Có vài nữ nhân tuy là tiền bối, nhưng cũng phải số số hai gì, cho dù chúng ta bằng nàng thế nào, vị nương vừa rồi mới đúng là tuyệt sắc, đẹp hơn nàng ta gấp tỉ lần.”

      “Phải đó! Nữ tử kia hoàn toàn có thể thay Đinh đại gia đóng vai Cơ đó nha.”

      sai, ta cũng cảm thấy như vậy!”

      Đinh đại gia ngồi đó chậm rãi thưởng trà, nghe vậy ngẩn ra, lập tức ngước mắt lên nhìn.

      Tuy nàng ta cam lòng thừa nhận, nhưng nữ tử đứng cách đó xa quả là rất xinh đẹp, tuyệt sắc diễm lệ, tao nhã xuất chúng, trong nét quyến rũ có chứa vẻ thanh nhã quý khí. Y phục nàng bay theo gió, dáng người xinh đẹp lộng lẫy.

      Nàng ta ngầm hít ngụm khí lạnh, ngờ đời này lại có người mị như vậy.

      Đinh đại gia đứng trước Tô Mặc lập tức như ngôi sao chìm trong dải ngân hà, như cát sỏi so với ngọc bích, ảm đạm thất sắc.

      nữ nhân tuyệt sắc khi phát ra có người khác hơn xa mình về ngoại hình, nàng ta đố kị trong lòng, vẻ ác độc lóe lên trong mắt.

      Nàng cho rằng, Kim Ngu Đường trăm phương nghìn kế tìm đến nữ tử như vậy là cố ý làm mình lúng túng khó xử.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      Vì thế, nàng khép hờ mắt, : “Các ngươi biết cái gì? Cho rằng Cơ này chỉ nhảy khúc vũ đạo đơn giản vậy thôi sao? phải cứ có vẻ ngoài mỹ mạo, tốt mã dẻ cùi* là làm được. Chỉ cần ánh mắt đạt khó thể được khí chất phong hoa tuyệt đại của nhân vật. Tuy Cơ khuynh thành câu lời thoại nào, nhưng phải cứ tùy tùy tiện tiện là có thể hấp dẫn được ánh mắt của mọi người khi lên sân khấu.”

      (*) Tốt mã dẻ cùi: Chim dẻ cùi là loài chim có bộ lông rất đẹp, nhưng chúng lại thích ăn phân chó, vì vậy người ta dùng nó để chỉ những người đẹp vẻ bề ngoài nhưng lại xấu cái nết bên trong.

      Nàng nhấp ngụm trà thơm, rồi từ từ thở dài: “Có vài nữ nhân trong ngoài như , thâm tàng bất lộ, cái này gọi là thực lực. Nhưng lại có vài nữ nhân chỉ có hoa quả, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, cái này được gọi là bình hoa.”

      xong, Đinh đại gia nghiêng người suy nghĩ, mi tâm toát ra vẻ khinh thường, nhàn nhạt châm chọc : “Đám nữ nhân các ngươi chỉ giỏi ba hoa khoác lác, nếu như muốn lên đài miễn cưỡng biểu diễn đoạn vũ đạo cũng còn thôi, nhưng động tác chiêu bài của bản đại gia các ngươi có năng lực làm được mấy phần? Ba phần? Năm phần?”

      xong, nàng bỗng nhiên đứng dậy nhanh nhẹn nhảy múa, vạt áo đỏ xoay vòng, biểu diễn vài động tác có độ khó cực lớn.

      nhàng, tao nhã, quyến rũ, xinh đẹp…

      Nàng lạnh lùng : “Nếu có thể học được mười phần hãy trở lại trước mặt ta mà khoe khoang! Chẳng qua chỉ là bắt chước bừa, đám người biết tự lượng sức mình!”

      Chúng nữ tử lập tức ngậm miệng nữa. Các nàng biết vũ đạo của Đinh đại gia mình thể làm được.

      Cuối cùng, Đinh đại gia làm tạo hình cực đẹp rồi dừng yên lại đó, chuyển mắt : “Cho dù có người tìm được nữ tử diện mạo lẳng lơ từ bên ngoài vào, loại nữ nhân này nhiều lắm cũng chỉ để nam nhân ngắm mà thôi. Chỉ bằng diện mạo lấy sắc hầu người mà muốn đặt chân vào đây mà được sao? Muốn làm hoa khôi kỹ viện cũng phải có vài phần bản đấy, đúng là làm trò hề cho thiên hạ.”

      xong, Đinh đại gia dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn thoáng qua Tô Mặc, muốn thấy cảnh nàng ta xấu hổ tự ti.diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Nhưng Tô Mặc lại chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt thanh tịnh, toát ra vẻ tao nhã tự tin từ trong nội tâm.

      Đúng là đồ ngu xuẩn! Đinh đại gia nhếch môi, lắc lắc tay áo hừ lạnh tiếng.

      Rốt cuộc Chu tiên sinh cũng nhịn được nữa, tức giận : “Đinh đại gia, ngươi nhiều như vậy chung quy cũng là chịu lên sân khấu phải ?”

      Đinh đại gia đảo mắt qua Nhiễm công tử thuyền hoa đối diện, nhìn thấy phần cằm sáng như ngọc lộ ra của .

      Nàng khỏi nhớ đến cái đêm mình nhìn thấy diện mạo của , lúc đó nàng giật nảy cả mình, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngày ngày đêm đêm đều thương nhớ nam nhân kia. Nếu phải vậy, nàng tuyệt đối ra hạ sách này.

      Vì thế, nàng hạ quyết tâm : “Ta tùy tiện lên sân khấu, trừ phi Nhiễm công tử tự mình đến mời ta.”

      Nàng chém đinh chặt sắt, về sau còn đường để quay lại.

      Trong lòng Chu tiên sinh trầm xuống, nữ nhân này biết sống chết.

      Tô Mặc mỉm cười, biết Đinh đại gia tự bức mình vào tuyệt lộ, cái nàng chờ đợi cũng chính là thời khắc này.

      Tô Mặc chớp chớp mắt, nở nụ cười, đưa mắt nhìn về phía Nhiễm công tử.

      Môi nàng vẽ nên độ cong duyên dáng mê hoặc, từ từ về phía trước hai bước, đứng đối diện với thuyền hoa : “Nhiễm công tử, biết các hạ có hài lòng với thứ ta vừa mang đến ?”

      Nam tử bên trong vẫn luôn bày ra tư thái làm như việc liên quan đến mình, nghe thấy giọng Tô Mặc mới từ từ cử động, chậm rãi buông cuốn sách trong tay xuống, mắt phượng nheo lại, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tao nhã, bóng dáng thon dài được ánh mặt trời kéo ra dài, như bức tranh thủy mặc. Có lẽ cũng ngờ lúc này nàng còn có thể trao đổi chuyện mua bán với .

      nhếch môi, thản nhiên : “Đương nhiên là hài lòng.”

      “Vậy công tử có muốn hợp tác với xưởng đóng tàu của Tô gia ta ?”

      “Xưởng đóng tàu của nương, chẳng qua… chỉ là trong những nơi được chọn thôi.”

      Tô Mặc như cười như , dứt khoát : “Vậy ta phải làm thế nào công tử mới bằng lòng hợp tác?”

      Nam tử lời nào, nhàng đong đưa ly rượu trong tay, như trầm ngâm, cũng như thưởng thức lời lớn mật của đối phương.

      Thấy thế, Đinh đại gia lạnh lùng liếc về phía Tô Mặc, ánh mắt như rắn độc hung hăng nhìn chằm chằm nàng, dáng vẻ như nhìn từ cao xuống, giọng điệu vừa giáo huấn vừa ý vị : “Nữ nhân này, ngươi hiểu quy củ. Ta chính là tiền bối của Kim Ngu Đường, đào kép hèn mọn như ngươi mà dám chạy tới xen mồm vào lúc ta trao đổi cùng Chu tiên sinh và Nhiễm công tử sao? Nếu như ngươi là thuộc Kim Ngu Đường, ta nhất định vả vào miệng ngươi.”

      Tô Mặc quay đầu lại, khẽ cười : “Đinh đại gia lầm rồi, ta chưa từng làm đào kép gì cả, ngược lại ta bàn chuyện làm ăn với Nhiễm công tử đột nhiên Đinh đại gia lại chạy tới, sau đó ngắt lời chúng ta. ngờ nữ đào kép bây giờ lại biết quy củ như vậy, muốn đảo khách thành chủ? Còn muốn tát tai người khác?”

      Đinh đại gia cắn môi, ra lời.

      Chu tiên sinh đảo mắt qua hai người, cảm thấy cực kì thú vị.

      Tô Mặc chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, khóe môi khẽ cong lên, với nam tử đối diện: “Nhiễm công tử, ta nghe là Đinh đại gia bị thương, bây giờ lại còn sinh long hoạt hổ như vậy, chỉ sợ là bệnh cũng , vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều tốt hơn. biết nếu bản nương bằng lòng cứu trận, công tử người có thể suy xét hợp tác cùng Tô gia hay ?”

      Chu tiên sinh lập tức kinh hỉ : “Ý kiến hay.”

      Nam tử đối diện nhìn nàng, chậm rãi đáp: “Có thể, nhưng làm sao ta biết được nương có phải là ‘tốt mã dẻ cùi’ hay ?”

      Nghe vậy, Đinh đại gia lập tức vươn tay vuốt tóc, ý vị thâm trường cười cười: “ tại những loại nữ nhân này càng ngày càng biết tự mình hiểu mình, lại còn dám tự đề cử, đúng là múa rìu qua mắt thợ.”

      Nàng ta cười khinh miệt, thậm chí có chút khẩn cấp muốn thấy cảnh đối phương xấu mặt.

      Nhưng mà, sau đó Tô Mặc bỗng vung tay lên, áo choàng đen rơi ra khỏi người, lộ ra lớp váy dài vàng nhạt, dáng người thướt tha.

      Mặc dù hở hang như Đinh đại gia, nhưng nàng lại có loại mị hoặc tao nhã khác.

      Tay áo nàng vẫy , ngón tay khẽ gảy, eo đong đưa.

      “Phốc” tiếng, nàng nâng đùi ngọc lên đá vụt lên trời, chân trái đứng thẳng mặt đất nối thành đường thẳng với chân phải giơ lên.

      Tư thái của nàng thanh nhã, dáng múa sinh động nước chảy mây bay.

      Sau đó nàng hạ eo, lật chuyển, phong thái mềm mại, nhanh nhẹn xoay tròn, vạt váy gợn sóng bay lên, hoàn mỹ đến tận cùng.

      Bỗng nhiên nàng ngưng mắt lại, phóng thần thức ra ngoài.

      Nhiễm công tử nhìn con bướm trước mặt mình bắt đầu đập cánh, quấn lấy thiếu nữ kia, khóe môi của cũng dần cong cong.

      Bươm bướm bay lượn quanh người nàng đúng là con bướm gỗ nàng mới tạo ra lúc nãy. Mỗi con đều có chút thần thức bám vào, phàm là người hiểu chuyện biết, những võ giả Hậu Thiên tầm tường chỉ có thể đồng thời thao túng hai pháp khí hoặc con rối mà thôi, nhưng nàng lại có thể khiến mười con bươm bướm bay lượn xung quanh mình.

      Cùng lúc đó, động tác vũ đạo của nàng cũng bị bất cứ gì ảnh hưởng.

      Sau cùng, sóng mắt nàng mênh mông, mũi chân chĩa xuống đất, dáng người lay động như đạp tuyết mà , váy dài như mây phấp phới theo gió, vòng eo quyến rũ như linh xà, dùng động tác có độ khó lớn xoay thắt lưng để kết thúc. Nàng tựa như Liên dập dềnh nước, thước tha nở rộ.

      Nàng chẳng những có thể biểu diễn bản lĩnh cơ quan thuật của mình, thần thức cường đại, còn thể được vũ kỹ xuất sắc hơn người.

      Chúng nam nhân và nữ tử có mặt đều nghẹn họng nhìn trân trối. Mấy chục động tác vũ đạo lộng lẫy xinh đẹp vừa rồi đúng là vũ kỹ áp trục sân khấu của Đinh đại gia, độ khó rất lớn, nhưng Đinh đại gia lại căn bản múa ra được phong tình bằng ba phần của Tô Mặc.

      Mọi người đều bị vũ đạo khuynh thành của nàng thuyết phục, ngơ ngác thẫn thờ hồi lâu.

      Đinh đại gia sắc mặt trầm, các loại thần sắc tức giận, lo lắng, phẫn hận, khó tin phức tạp đan xen gương mặt nàng ta.

      “Choang” tiếng, ly trà trong tay nện xuống đất, vỡ tan.

      Chu tiên sinh cười to: “ đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên mà.”

      Bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên, lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần lại, Chu tiên sinh ngoái đầu nhìn về phía thuyền hoa mặt hồ.

      Tô Mặc cũng nhìn theo, vừa lúc thấy bóng dáng dựa nghiêng mờ mờ ảo ảo sau tấm màn lụa, có vẻ mông lung nhưng lại nét hơn lúc trước.

      , cao nhã ung dung, dáng người thon dài, ngọc thụ lâm phong, phong tư như họa.

      Tấm màn lụa trắng bỗng nhiên bị gió cuốn lên, lộ ra gương mặt hoàn mỹ tỳ vết.
      Last edited by a moderator: 18/4/15
      Winter thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Ngoài dự liệu

      Edit: Nhi

      Beta: NH

      "Tề minh nguyệt cố nhân tại, tích nhật hào hồn vi hôi.

      Ô y hạng tiền vô nhân vấn, khuynh vũ cơ thùy phong lưu."

      [Ba ngàn thế giới – Lưu Ly Bàn Nhược]


      Khi tấm màn lụa trắng mỏng bị gió thổi lên, gương mặt hoàn mỹ tỳ vết xuất .

      khắc đó, Chu tiên sinh cũng đảo mắt về phía mọi người, bao gồm cả Đinh đại gia có tâm tình phức tạp.

      Lúc này, trong viện chỉ còn lại ba người bọn họ.

      Khi Tô Mặc nhìn thấy nam tử trước mắt, trong đầu nàng vô tình bật ra câu.

      Mị thế phong hoa.

      Đôi mắt của Nhiễm công tử rất đẹp, tĩnh lặng sâu xa, lưu quang động lòng người.

      Trong tay nam tử áo lam cầm quyển sách, động tác giơ tay nhấc chân của đều có vài phần quý khí tản mạn, tư thái kia lại thêm ba phần phong vận của thiếu niên. Nhân vật như vậy tựa như công tử quý tộc được gia giáo kỹ lưỡng trong kinh thành.

      vừa tuấn vừa bình thản, tao nhã nghiêng người dựa trước thuyền, có loại phong tình khác biệt. Mái tóc đen chỉ dùng cây trâm ngọc để cố định, chất ngọc trong suốt cực đẹp, giá trị xa xỉ, nhưng nó vẫn sánh được với dung mạo hoàn mỹ của . Vẻ bề ngoài thể soi mói, đường cong duyên dáng của chiếc cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, lông mi dài rủ bóng xuống đôi đồng tử, đẹp đến mức tận cùng.

      Tô Mặc thậm chí còn nhận ra y phục mà nam tử mặc là làm theo phong cách thịnh hành của quý giới công tử trong kinh thành. Chất vải xanh thượng thừa, đai lưng buộc bên hông được người thợ chế tạo tinh mỹ cầu kì, ngón cái bàn tay trái mang chiếc nhẫn ngọc đỏ như lửa vô cùng hiếm thấy.

      Mắt đẹp của Tô Mặc nheo lại chăm chú nhìn lâu, hai kiếp làm người đến nay, lần đầu tiên nàng được nhìn thấy thần tượng của lòng mình.

      Trong vẻ lười biếng của nam tử có mang chút lạnh lùng, trong lạnh lùng lại chứa vẻ tao nhã.

      ngước lên, sóng mắt điềm đạm nhàn nhạt.

      Như muốn cách xa người khác ngàn dặm, lại khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân.

      Lúc nàng nhìn chăm chú, Nhiễm công tử cũng chậm rãi quan sát nàng. tùy ý liếc mắt cái, hơi hơi vuốt cằm, vẫn lười biếng đạm mạc như cũ.

      Tô Mặc biết màn vũ đạo vừa rồi chỉ khiến rung động trong chớp mắt thôi, nhưng cũng đủ làm vừa lòng.

      Cuối cùng, Tô Mặc vươn người nhảy xuống, nghiêm túc thi lễ: “Gặp qua Nhiễm công tử.”

      “Ừm.” thanh của như được phát ra từ mũi, gợi cảm mê hoặc.

      nhếch môi lên, nụ cười ánh được vào mắt, bưng ly rượu trước mặt nhấp ngụm, “Nhìn đủ chưa?”

      Tô Mặc vô cùng chân thành, đúng mực đáp: “Phong thái tài hoa của công tử sao có thể xem đủ được, chỉ là ta cảm thấy… Nhiễm công tử nghe danh bằng gặp mặt.”

      tao nhã cong khóe môi, ngón tay như ngọc cầm con bướm lên, cẩn thận nhìn, cũng cho rằng đây là do Tô Mặc tự mình tạo ra, thong thả : “Những con rối cơ quan nương mang đến cũng khá tốt.”

      “Chỉ là chút tài mọn thôi.” Tô Mặc nhàn nhạt trả lời.

      “Hừm…” Nam tử liếc mắt nhìn nàng, bỗng thấp giọng cười ra tiếng: “Chẳng qua ta nghe , có vị trốn thoát thành công khỏi Ác Nhân đảo của Tề quốc, thậm chí còn làm bị thương vị bằng hữu của ta, sau đó dùng thuyền đào tẩu, nương và nàng ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

      Tô Mặc thoáng biến sắc, nàng làm việc từ trước đến giờ đều vô cùng cẩn thận, ngờ chuyện này lại có người biết được.

      ràng nàng trốn thoát trong thời gian ngắn như vậy, tin tức này Ác Nhân đảo nhất định để lộ ra ngoài.

      Chỉ sợ Tam hoàng tử còn chưa biết việc này, huống chi người hoàng tộc Tề quốc từng gặp qua nàng chỉ đếm được đầu ngón tay, người ngoài lại càng thể phát được nàng chính là Cơ.

      Mà nàng chỉ cần trốn đến Yến quốc, về sau nữ cải nam trang, như vậy còn liên quan gì đến hoàng tộc Tề quốc nữa.

      Vì sao chuyện người đời hoàn toàn hay, mà Nhiễm công tử lại biết được nhanh như vậy.

      Thậm chí còn nàng làm bằng hữu của bị thương, chẳng lẽ bằng hữu đó là… nam tử áo trắng sao?

      Tô Mặc khỏi có chút tò mò thân phận của nam tử áo trắng kia, nhưng còn thân phận của Nhiễm công tử, nàng chút cũng biết được.

      Bọn họ rốt cuộc là ai?

      Mà nàng vẫn tự cho là đúng xuất trước mặt , chuẩn bị kế hoạch chu đáo muốn hợp tác cùng , hi vọng Kim Ngu Đường thành ô dù che chở cho nàng.

      Ai ngờ vô ý cái, đánh bậy đánh bạ lại rơi vào họng kẻ địch.

      Nhưng nàng từ trước đến nay vẫn gặp nguy loạn, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường, cười nhạt : “E là Nhiễm công tử hiểu lầm gì rồi? Tại hạ nghe .”

      Nhiễm công tử ý vị thâm trường nhìn nàng, nhắc tới vấn đề đó nữa, “ nương muốn hợp tác như thế nào?”

      “Hợp tác sao? Ta còn rất nhiều thuật cơ quan giúp cho việc diễn xuất của Kim Ngu Đường dễ dàng hơn, thí dụ như có thể thiên biến vạn hóa cho màn biểu diễn, thậm chí chuyển sân khấu từ ngoài sân lên thuyền, như vậy lợi hơn cho việc hành tẩu khắp nơi của Kim Ngu Đường. cần phải tàu xe mệt nhọc, còn có thể trang trí cho con thuyền xa hoa, chung quanh thuyền sắp đặt các cơ quan trận pháp thích hợp hành động biển, sợ hải tặc mã tặc. Hơn nữa, ta hi vọng có thể hợp tác lâu dài với Kim Ngu Đường.” Tô Mặc nhíu mày, giọng điệu vẫn thành ý như cũ.

      “Ý kiến hay, cải tạo con thuyền của Kim Ngu Đường chúng ta thành nơi biểu diễn, quá tốt.” Chu tiên sinh vô cùng đồng ý.

      “Phải rồi, đây là cơ quan đặc chế của Tô gia các ngươi?” Nam tử khẽ nhướng mày.

      “Phải, mà cũng phải.” Tô Mặc nâng mắt, giọng vẻ mặt đều vô cùng ôn hòa.

      Nam tử cong môi, đầu ngón tay khẽ vỗ về con bướm, thờ ơ hỏi: “Vì sao phải, còn phải?”

      Tô Mặc vẫn nở nụ cười mị hoặc: “Vì những thứ này là do ta tạo ra, tài nghệ của ta chứ phải của Tô gia.”

      “Sao…? Những thứ này là do tạo?” Nhiễm công tử hơi hơi động dung, lại nhàn nhạt hỏi: “Như thế, nương… sư phụ của là ai?”

      “Sư phụ ta là cao nhân lánh đời… Thứ cho ta thể tiết lộ.”

      “Vậy sao? đời này có gì thể với người khác, nhất là thời điểm bàn luận hợp tác.” Nhiễm công tử hơi nhíu mày, giọng trầm thấp, tựa như nghi ngờ thành ý của nàng.

      “Nhiễm công tử chớ trách, kỳ ta cũng biết rốt cuộc sư phụ là người ở đâu.” Tô Mặc cười , rũ mắt xuống. Nàng nhịn được nhớ tới nam tử như gió như tuyết như mưa như mây kia, cầm chiếc ô màu xanh trong tay, đứng bên cạnh hồ nước. Ánh mắt nàng vô ý thoáng qua tia chua xót.

      Nhiễm công tử có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, bỗng nhiên cười , chậm rãi đứng thẳng người lên, : “Nhiễm mỗ còn chưa thỉnh giáo phương danh của nương?” Giọng lười biếng của đượm chút tùy ý, cuối cùng cũng có hứng thú với tên của nàng.

      “Ta tên Tô Mặc.” Ánh mắt nàng bỗng trở nên mênh mông, tươi cười quyến rũ.

      “Tô tiểu thư, kế tiếp chuyện hợp tác của chúng ta do Chu tiên sinh tiếp chuyện cùng .” xoay xoay chiếc nhẫn tay trái, tùy ý cười.

      Rồi thản nhiên quay người, ngồi bên nấu rượu đọc sách, tựa như hết hứng thú rồi.

      Sau đó, Tô Mặc phát , tuy Chu tiên sinh là văn nhân, nhưng khi bàn chuyện làm ăn lập tức thay đổi thành người khác, khí thế bức người, lời sắc bén, y hệt như dáng vẻ của thương nhân ham lợi.

      Sau khi thảo luận hiệp ước, hai người bắt đầu đến việc cải tạo thuyền, mỗi người đều nêu lên ý kiến riêng, thậm chí lời còn đối lập nhau.

      Nước rượu sôi rất nhanh, mùi thơm nhạt tràn ra bốn phía, Nhiễm công tử múc ly rượu trong cho nàng.

      Tô Mặc im lặng bưng lên uống ngụm, nàng ngửi được mùi của trăm loại dược cực phẩm, ly trị giá ngàn vàng.

      Nàng chậm rãi : “Rượu này rất tốt.”

      Nhiễm công tử nhếch môi, đáp lời.

      Sau đó Nhiễm công tử cũng bao nhiêu, chỉ lười biếng nghe hai người bàn luận. tao nhã rót rượu, phẩm rượu, nhìn như chút để ý, nhưng đôi khi lại ngẫu nhiên tung ra vấn đề độc đáo, ánh mắt sắc bén, mà Tô Mặc đều có thể cho câu trả lời hài lòng.

      Thấm thoắt, ba người thảo luận suốt nửa canh giờ.

      Chu tiên sinh vô cùng khâm phục với kế hoạch chế tạo thuyền của Tô Mặc, sao khi bàn xong giá cả, cuối cùng cũng trở về dáng vẻ nho nhã lịch . Nhiễm công tử vẫn tùy ý dựa nệm nhìn chăm chú vào gương mặt của Tô Mặc, như muốn nhìn nàng kỹ.

      Tô Mặc nhàng thở ra, phát lòng bàn tay và sau lưng có chút ẩm ướt.

      Tuy Chu tiên sinh có vẻ rất thông minh lanh lợi, khôn khéo, nhưng người khó đối phó chính là Nhiễm công tử.

      Bất luận thế nào nàng cũng hoàn thành công việc. Về phần Cơ của Tề quốc, bước tính bước, nàng từ từ nghĩ cách đối phó sau.

      Nàng vừa mới đứng dậy, bỗng nhiên phát bóng dáng màu trắng xuất trước mắt, tốc độ nó quá nhanh, Tô Mặc còn chưa kịp phản ứng bị đánh vào người.

      Dưới chân loạng choạng, Tô Mặc biến sắc, phòng bị ngã về phía Nhiễm công tử.
      Last edited by a moderator: 25/4/15
      Winter thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 12: Lại ngoài ý muốn

      Edit: Nhi

      Beta: NH

      Hồ nước mênh mông, sóng gợn dập dờn, khí thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt.

      Chân đứng vững, Tô Mặc biến sắc lảo đảo ngã về phía Nhiễm công tử.

      tình phát sinh chỉ trong tích tắc, Nhiễm công tử thấy Tô Mặc loạng choạng ngã vào người mình, mày kiếm khẽ nhướng lên.

      Thân hình của vô thức lui về sau, gian rộng rãi nên hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng nếu tránh ra Tô Mặc nhất định rơi vào hồ nước.

      Chu tiên sinh thở dài, biết nếu nữ nhân nào muốn thương nhung nhớ với Nhiễm công tử, nàng ta chỉ có kết cục, đó là “cực kỳ thảm”!

      Theo như biết, Nhiễm công tử từ trước đến giờ đều hiểu thương hương tiếc ngọc là gì. từng thấy rất nhiều nữ tử quý tộc giả vờ yểu điệu vô lực trước mặt Nhiễm công tử, cuối cùng nàng ta chỉ có thể bị bỏ lại đó. Thậm chí có lần quý nữ cố ý ngã ngựa để được Nhiễm công tử chú ý, tóc tai bù xù, y phục chỉnh, chật vật vô cùng, sau đó nàng ta tự mình lặng lẽ đứng lên, nhưng công tử thậm chí liếc cũng liếc nàng lấy cái.

      Tính tình công tử vẫn luôn đạm mạc, việc liên quan đến mình nhúng tay!

      Có thêm nhiều mỹ nữ xuất trước mặt vẫn chỉ như hạt bụt mà thôi.

      Cũng như bây giờ, biết nữ tử này vô tội, nhưng Nhiễm công tử cũng vươn tay giúp đỡ nàng.

      Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Tô Mặc bỗng nhiên xoay tròn hai chân trong trung, cơ thể quay vòng nhàng, thân pháp tuyệt mĩ.

      Nhưng dưới tình thế cấp bách nàng đành phải vọt về phía Nhiễm công tử, đối phương tiếp tục tránh được nữa, trở tay kịp, rốt cuộc chỉ có thể ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương. Tô Mặc rơi vào lòng , đôi môi nàng chạm vào hầu kết của , da thịt mát rượi mê hoặc, hai người đều đồng thời chấn động.

      Tô Mặc lập tức ngẩng đầu lên, cũng cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau.

      Khoảng cách của cả hai rất gần, hơi thở ấm áp từ từ dung hòa khiến nàng khó thở.

      Y phục của Tô Mặc cũng đồng thời truyền độ ấm nhàn nhạt đến đối phương, nàng ngửi thấy mùi hương dễ chịu thân nam tử, mà ấm áp, khoảng cách gần như thế càng làm nàng cảm nhận hơn cơ thể thon dài, cao ngất của . Lông mi cong độ cong mê người, biết vì sao Tô Mặc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. khí kiều diễm quỷ mị lan tràn khắp khoang thuyền.

      Cảm giác như hoa liễu rơi xuống mặt nước trong, sóng nước gợn lăn tăn ngừng lại đột nhiên im lặng tiếng động.

      Nàng từ trước đến nay vẫn luôn giữ đầu óc trầm tĩnh sáng suốt, chưa từng trải qua tình cảnh như bây giờ, nàng cũng thích cảm giác tâm tình khó khống chế như thế này.

      Nam tử trước mắt mị hoặc động lòng người, trong thoáng chốc nàng thể bình ổn nhịp tim lại được, hơi thở đứt quãng.


      Chu tiên sinh càng nghẹn họng hơn, nhìn hai người dính sát vào nhau chịu nhúc nhích trước mặt cách trân trối, đúng là được mở mang tầm mắt mà.

      Có lẽ đời này chỉ nàng ta mới có thể trắng trợn tiếp xúc thân mật với Nhiễm công tử như vậy.

      Mà Nhiễm công tử lập tức đẩy nàng ra cũng là loại kỳ tích.

      Mây đỏ giăng đầy trời như hỏa diễm rực cháy, khung cảnh xung quanh chỉ toàn màu đỏ rực.

      Tình cảnh này, đúng là có chút thú vị.

      Ngay cả hai gò má của Tô Mặc cũng ửng hồng, ngọc trâm tóc lóe sáng như lửa. Nàng bỗng nhiên xấu hổ dùng sức đứng dậy, ai ngờ y phục của đối phương quá trơn làm nàng lại ngã lên người . Cách tầng vải, vật cứng trực tiếp chọt vào eo nàng khiến nơi đó nóng như phải bỏng, Tô Mặc bị đau “A” lên tiếng. Nàng nhớ những nam tử quý tộc hình như rất thích giấu kiếm trong người, hoặc giấu chủy thủ, đây là tục lệ. Vừa rồi thứ nàng đụng phải nhất định là chuôi kiếm. Tô Mặc vội vàng ngồi dậy.

      nương sao chứ?” Nam tử nửa ngồi lên, đầu ngón tay phủi bụi ống tay áo, giọng của có vẻ thản nhiên.

      “A…” Chu tiên sinh lại nghẹn họng, Nhiễm công tử quan tâm người ngoài sao?

      sao.” Tô Mặc vội vàng đứng thẳng lên, ra vẻ trấn định : “Cái kia… kiếm của công tử đụng vào ta.”

      xin lỗi.” Nam tử nhàn nhạt lườm nàng, ánh mắt trầm tĩnh.

      “Đúng rồi, vừa rồi là thứ gì có tốc độ nhanh như vậy?”

      “Là băng hồ.” Nhiễm công tử chậm rãi đảo mắt qua con hồ ly màu trắng cao ngạo bên cạnh, giọng kéo dài rành mạch: “Sủng vật của bằng hữu gửi nhờ ở chỗ ta.”

      Tô Mặc nâng mắt lên nhìn vật thanh cao, toàn thân trắng tuyết đứng đối diện.

      Băng hồ nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Tô Mặc cực kì ương ngạnh, còn nhe răng với nàng.

      Tô Mặc chăm chú nhìn nó, đột nhiên con hồ ly biến mất tại chỗ, tia sáng xẹt qua trước mắt, tốc độ nhanh kì dị, như sấm sét lại như lốc xoáy, nó xoay người giữa trung rồi lại biến mất, thoáng sau, nó nhe hàm răng trắng, hung tợn cắn vào ngực Tô Mặc.

      Chu tiên sinh sợ hãi kêu lên nhưng vẫn chưa ngăn cản.

      Ai ngờ, hàm răng nhọn của nó đụng phải Thiên Thư, may mà nó chưa dùng toàn lực, nếu hàm răng này sợ là rụng sạch hết.

      Con hồ ly thảm thiết la lên, nhoáng cái nhào vào người Chu tiên sinh gào khóc hu hu.

      Tô Mặc híp mắt, cực kì buồn bực vuốt vuốt ngực, cảm thấy băng hồ này quá kỳ quái.

      Nàng có trêu chọc nó sao?

      Chẳng qua, tốc độ thân pháp của con hồ ly này quá quỷ dị, nhất định đây là loại độn thuật. (*độn là bỏ trốn, chạy trốn; độn thuật chắc là thuật lẩn trốn)

      Loại động vật này cũng rất đặc biệt.

      Chu tiên sinh từ từ vuốt ve lông của hồ ly, nhìn vẻ mặt lên án của nó, cười to: “Tính tình con hồ ly này của Văn Nhân công tử là thú vị, lạnh nhạt kiêu ngạo y hệt như chủ tử nó, còn biết làm nũng như nữ tử nữa, có lẽ nó sợ nữ nhân quyến rũ chủ tử nó nên mới thích Tô tiểu thư, xin Tô tiểu thư đừng để ý.”

      Tô Mặc có chút vui, mở miệng hỏi: “Vì sao nó lại công kích ta?”

      Chu tiên sinh đáp: “Băng hồ là loại hồ ly đặc biệt, nó độc lai độc vãng, vì nó rất mạnh nên các giống hồ ly khác thích nó. Vừa rồi khúc vũ kia của Tô tiểu thư khuynh thành, xinh đẹp mê người, còn hơn cả Tô Đát Kỷ ngàn năm trước, hấp dẫn lực chú ý của Nhiễm công tử, chúng ta còn ngồi cùng Tô tiểu thư nửa canh giờ, bỏ rơi nó, nên nó mới bài xích Tô tiểu thư.”

      Tô Mặc nhìn con hồ ly, hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lóe sáng, chẳng lẽ đây là nàng giống như hồ ly tinh sao?

      Băng hồ dùng vẻ mặt ai oán nhìn Nhiễm công tử, lại hung thần ác sát quay đầu trừng Tô Mặc.

      “Được rồi Chu tiên sinh, chúng ta làm chậm trễ thời gian của Tô Mặc tiểu thư rồi.” Nhiễm công tử nâng mắt, nhếch môi : “Tiễn khách thôi.”

      Băng hồ lập tức đắc ý liếc xéo Tô Mặc cái, bày ra tư thái cao cao tại thượng

      ...

      Ngoại viện Kim Ngu Đường vẫn tấp nập người ra người vào, ngựa xe như nước, bên ngoài được bố trí nhiều ám vệ, hai tên sai vặt trước cửa cũng là cường giả thực lực Tiên Thiên. Phàm là những người muốn cầu kiến Nhiễm công tử đều phải đứng ngoài cửa chờ thông báo, còn đội ngũ muốn bàn chuyện làm ăn với Kim Ngu Đường vẫn chờ ở cửa sau.

      “Phiền ngươi thông truyền cho Nhiễm công tử tiếng, Tô Tranh của Yến quốc cầu kiến.” Ngoài cửa, nam tử trung niên cầm thẻ tên với gã sai vặt.

      Tô Ngọc Hồ vận y phục tuyết gấm quý giá đẹp đẽ đứng bên, cài cây trâm xinh đẹp búi tóc, nở nụ cười minh diễm.

      Người vừa mới đến đây là nhị lão gia của Tô gia, với nàng, tuy nàng là lục tiểu thư cao cao tại thượng của gia tộc, nhưng “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, thể tự cho là đúng, xong mới đồng ý dẫn nàng đến mở mang kiến thức.

      Tô Ngọc Hồ nhìn vô số quý tộc có mặt ở đây, vừa nãy nàng mới biết phụ thân cố gắng kết giao với các thế lực khắp nơi, đây là chuyện lâu dài mà cũng rất có lợi cho nàng.

      giờ, Tô gia đại phòng nắm trong tay toàn quyền chưởng quản, chi thứ hai của các nàng há có thể miệng ăn núi lở, ngồi chờ chết được?

      Nghĩ đến Tô Mặc ỷ vào thân phận đại phòng mà gả cho gia tộc như Mộc gia, Tô Ngọc Hồ vô cùng phục.

      Rồi cũng ngày chi thứ hai của Tô gia vượt qua đại phòng, nàng được dẫm lên đầu Tô Mặc.

      Nhất là Mộc Vô Ngân, nàng tuyệt đối để Tô Mặc gả cho .

      Nhớ đến mấy ngày nay Mộc Vô Ngân ra sức nịnh bợ mình, nàng lại nhịn được đắc ý.

      Nhưng mà gã sai vặt trước cửa mặt chút thay đổi đáp: “Ta chưa từng nghe đến Tô gia của Yến quốc, Nhiễm công tử tùy tiện ai cũng gặp, cho dù quý tộc nhà giàu cùng lắm cũng chỉ có thể gặp Chu tiên sinh thôi. Các ngươi vẫn là trở về !”

      “Hai người các ngươi sao có thể như vậy? Chúng ta là nhân vật có uy tín ở Yến quốc đường xa đến đây, các ngươi từ chối chúng ta ngoài cửa , lại còn chịu vào thông tri, hơi quá đáng.” Tô Ngọc Hồ nghiến răng, lớn tiếng quát to với hai tên sai vặt.

      Ai ngờ hai tên kia nghe thấy lời nàng mở miệng cười nhạo, gọi người đến “tiễn” bọn họ ra ngoài.

      Tô Ngọc Hồ cảm thấy nhục nhã thể tả, nàng thề, sau này nhất định phải kết giao với giới quý tộc nhiều hơn, tăng thêm mặt mũi cho phụ thân nàng, thậm chí còn phải để mọi người ở Tô gia nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Nàng cam lòng, cực kỳ cam lòng.

      Nàng ngoái đầu lại nhìn, cắn chặt răng, đột nhiên thấy bóng người ra từ cửa hông được hai gã sai vặt cung kính đưa tiễn, bóng người này có chút giống Tô Mặc. Nàng nhớ nữ nhân kia sáng nay lúc ra ngoài cũng mặc xiêm y giống như vậy, nhưng Tô Ngọc Hồ lập tức lắc đầu, cảm thấy tuyệt đối có khả năng này.

      Sắc trời tối dần, mây đỏ tan , đàn cá ngoài bờ đê tranh nhau giành ăn quấn quít.

      “Nàng chưa?” Nam tử áo lam ngồi trong lương đình giữa hồ thờ ơ hỏi, trước mặt cần câu, nhưng lại có lưỡi câu.

      rồi, ngày mai ta ra bến tàu xem sao.” Chu tiên sinh vuốt ve lớp lông tơ người băng hồ, hồ ly nằm úp sấp trong lòng nhúc nhích.

      “Phiền ngươi rồi.”

      “Nhưng mà, lúc nàng ấy vẫn cứ xoa eo, hình như bị đụng đau .” Chu tiên sinh tò mò nhìn , “Đúng rồi, công tử hình như chưa bao giờ thích mang kiếm người mà?”

      Nhiễm công tử đảo mắt, tiếp tục lười biếng dựa vào lan can, trả lời, khiến Chu tiên sinh càng thêm kinh ngạc.

      Rốt cuộc cũng ngẫm ra, nhịn được nhìn thoáng qua phần dưới bụng của đối phương, mặc dù có dị dạng gì, nhưng nhớ Nhiễm công tử chưa từng gần nữ sắc, phương diện kia sao có thể “cao” như vậy? Cuối cùng, Chu tiên sinh tự thào trong lòng câu: là phải biết từ bỏ dục vọng mới thành đại được!

      Chỉ mong nương kia phát ra gì mới tốt.
      Last edited by a moderator: 26/4/15
      Winter thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Nam tử áo trắng

      Edit: Nhi

      Beta: NH

      Gió xuân lướt, bóng đêm mông lung, trăng sáng chiếu rọi con đường.

      Đêm nay là hội ngắm hoa đăng của dân gian, xung quanh hồ tụ tập nhiều nhóm nam nữ cười đùa.

      Tô Mặc tìm góc người, khôi phục lại gương mặt như ngày thường.

      Sau đó, nàng nằm con thuyền do Tô gia chế tạo đến giữa hồ. Trong mắt phản chiếu ánh sáng hồ, hưởng thụ gió đêm.

      Chẳng biết từ khi nào, chỉ cần nơi có hồ có nước là nàng đặc biệt thích nơi đó.

      Tô Mặc từ từ sắp xếp suy nghĩ, nàng nghiêng đầu suy đoán xem nam tử áo trắng kia rốt cuộc là ai? Nếu đúng là bằng hữu của Nhiễm công tử, vậy nhất định cũng có thân phận đặc biệt khác. Nhưng cho dù nàng nghĩ nát óc cũng đoán ra nam nhân áo trắng kia là thần thánh phương nào.

      Nàng bỗng nhớ tới Văn Nhân công tử mà Chu tiên sinh nhắc đến, Tô Mặc lập tức nghĩ ra chút manh mối.

      Văn Nhân là dòng họ hoàng tộc của Tề quốc, người mang họ này cho dù là hoàng đế, hoàng tử, hoàng tôn, hoàng thân quốc thích, vạn cũng có hơn ngàn.

      Nàng nhớ lại kinh nghiệm hai kiếp mình từng trải qua ở Tề quốc cũng chưa từng gặp mĩ nam áo trắng kia bao giờ. Người này rất thần bí.

      Nàng có chút buồn bực nhíu mày, xem ra trước mắt thể biết thân phận của đối phương được rồi.

      Tô Mặc thở dài hơi, gạt vấn đề qua bên nghĩ nữa. Nàng gõ gõ Thiên Thư Toàn Cơ, mới nhớ ra cả buổi nay thiếu niên kia vô cùng an tĩnh, cứ như biến mất rồi vậy.

      Nàng khẽ nhếch môi: “Này… sao hôm nay ngươi lời nào vậy?”

      lúc lâu sau, Thiên Thư rốt cuộc cũng có động tĩnh.

      “Vì sao ta phải ?” Ngữ khí của thiếu niên vẫn kiêu căng như trước: “Nữ nhân ngươi làm gì ta cũng có hứng thú tìm hiểu, bản công tử thường xuyên ra ngoài giúp ngươi làm mấy chuyện thú vị đó đâu.”

      “Quả nhiên, có thực thể là đáng thương.” Tô Mặc vuốt vuốt phiến lá sen, giễu cợt .

      Nghe vậy, thân hình thon dài xinh đẹp của thiếu niên rốt cuộc cũng xuất , chỉ là phương thức của có chút kỳ lạ. đưa lưng về phía nàng, mái tóc đen tuyền như tơ lụa tung bay. Cách xuất của tựa như ghé vào ngồi trước người nàng.

      Nếu có người thấy cảnh tượng này, nhất định nghĩ lầm hai người nằm thuyền chàng chàng thiếp thiếp, ái muội nên lời.

      Tô Mặc nghiêng đầu nhìn , đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, ánh mắt hơi trầm xuống.

      có thể ra nhanh như vậy, chẳng lẽ thấy được những gì nên xem rồi sao?

      Thiếu niên thẳng người ngồi thuyền, khoanh hai tay, hừ tiếng, giọng điệu hờ hững : “Nữ nhân, tính tình ngươi tùy tiện thương nhung nhớ nam nhân như thế, nhưng ta lại chỉ ngửi thấy mùi gỗ người ngươi mà nghe mùi son phấn, có đôi khi ngươi cũng giống những nữ nhân khác.”

      ngẩng đầu, đảo mắt sang nơi khác, thèm ngó ngàng đến Tô Mặc.

      Tô Mặc vuốt ngực, bình ổn tâm tình : “Ngươi cứ ra như vậy, sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

      “Ở đây có ai cả. Nữ nhân, ngờ ngươi lộ mặt lại có thể đàm phán thành công mối làm ăn tệ như vậy.”

      Tô Mặc phong tình vạn chủng cười : “Có đôi khi, cơ hội phải tự mình tới tranh thủ mới được.”

      Thiếu niên vẫn mặt chút thay đổi: “Càng ngờ… ngươi lại biết chế tạo con rối cơ quan.”

      “Biết sơ thôi, đáng nhắc tới.”

      “Hừ, coi như ngươi cũng biết tự lượng sức mình. Tóm lại, ở đây ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi, là tập sách tranh tư liệu về trận pháp, nếu thuật cơ quan của ngươi phối hợp với nó tiến bộ thêm bước. Còn có quyển tâm pháp thích hợp với ngươi. Nhớ , ngươi phải dùng những vật khác tới trao đổi, trước mắt bản công tử cần y phục sang trọng quý giá, cùng vài hũ rượu và thức ăn ngon.”

      Tô Mặc hơi hơi động dung, thiếu niên này lại nghĩ ra chủ ý như vậy, buộc nàng phải mang đồ đến trao đổi với , thú vị.

      Lúc này xung quanh thuyền bỗng có động tĩnh. Thiếu niên nhíu nhíu mày, lập tức biến vào Thiên Thư.

      Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay mơn trớn lá sen, buồn chán giương mắt nhìn lên. nhóm thiếu nam thiếu nữ ngang qua, là các đệ tử của Mặc Môn.

      Nàng dùng lá sen che mặt, thèm để ý đến bọn họ. Nhóm người đứng ở đầu cầu ngắm cảnh, ai phát ra nàng.

      Đứng đầu là nam nữ, nam tử tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng bay, nữ tử động lòng người, thẹn thùng e lệ. Hai người sóng vai mà đứng, tựa như đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn có chút thân mật.

      Hai người nọ đúng là Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ. Những người xung quanh là hồ bằng cẩu hữu của họ. (*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu)

      Làn da Tô Ngọc Hồ trắng nõn, giọng mềm mại, như chim nép vào người, là loại ngọc nữ ôn nhu điển hình.

      Dáng người Mộc Vô Ngân thon dài, phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm, ánh mắt có chút ngạo khí.

      Cách đó xa có mấy nữ tử kiêu ngạo như khổng tước đến, ngạo nghễ : “Tô Ngọc Hồ, ta nghe hôm nay ngươi đến Kim Ngu Đường đúng ?” (*khổng tước: chim công)

      Ánh mắt Tô Ngọc Hồ khẽ trầm xuống, lập tức làm như có việc gì đáp: “Phải! Ta vừa mới trở về, ta ngồi ở Kim Ngu Đường hơi lâu!”

      Mấy nữ tử vừa nghe lập tức giật mình, thái độ đối với Tô Ngọc Hồ cũng tốt hơn rất nhiều: “Ngọc Hồ muội muội, xem ra ngươi cũng có chút bản .”

      Tô Ngọc Hồ lập tức nâng cằm lên, giả dối cười: “Đâu nào, ta chỉ cùng gia phụ mà thôi.”

      Mộc Vô Ngân ngạc nhiên hỏi: “Ngọc Hồ, các nàng là…”

      Tô Ngọc Hồ mím môi cười : “Vô Ngân ca ca chắc là chưa từng gặp các nàng, để ta giới thiệu cho huynh. Vị này là tiểu thư nhà Cao thượng thư, vị này là thiên kim của Lý Thị Lang…” Tô Ngọc Hồ ngẩng đầu, giọng mang theo ba phần ngạo ý. Nàng là nữ tử, đương nhiên cũng ham hư vinh, kết giao với tiểu thư quan gia dù sao cũng là chuyện có thể diện. Nàng tiếp tục chậm rãi : “Gia phụ biết Kim Ngu Đường có chi nhánh ở đây, nên sáng nay sau khi ta và Vô Ngân ca ca tách ra, ta liền cùng phụ thân đến bái phỏng Chu tiên sinh của Kim Ngu Đường, đường trở về gặp được các nàng, các nàng cũng vô tình biết mục đích chuyến này của ta.”

      Mộc Vô Ngân lập tức động dung, ngờ phụ thân của Tô Ngọc Hồ cao tay như vậy.

      Có thể móc nối quan hệ với Kim Ngu Đường tiếng tăm lừng lẫy sao là nhân vật tầm thường được.

      Nghe Kim Ngu Đường phú khả địch quốc, tráng lệ, đẹp đến huyền ảo, rất nhiều quý tộc còn bị từ chối ngay ngoài cửa.

      Xem ra, Tô Ngọc Hồ này còn hơn xa Tô Mặc gấp trăm, gấp nghìn lần.

      Các tiểu thư quan gia nghe vậy, thái độ với Tô Ngọc Hồ càng tốt hơn. Bởi vì các nàng biết nội tình, Chu tiên sinh đúng là quản của Kim Ngu Đường.

      Nếu như Tô Ngọc Hồ mình gặp Nhiễm công tử nhất định là dối, nhưng nếu nàng gặp Chu tiên sinh, vậy giả được.

      Các nàng biết, Tô Ngọc Hồ cũng chỉ là theo lời của tên sai vặt canh cửa mà thôi.

      Vì thế, nhóm quý nữ bỏ vẻ kiêu căng xuống, bắt đầu chuyện nhà cùng Tô Ngọc Hồ.

      Chúng đệ tử Mặc Môn thảo luận những chuyện lạ trong chốn giang hồ, các nữ tử quý tộc đương nhiên cũng dựng lỗ tai lên nghe, trong đó có đến việc ma giáo giết người cướp cửa, giang hồ phân chia làm mấy thế lực, khiến các nữ tử quý tộc thán phục thôi.

      Bỗng nhiên, có người cười nhạo tiếng: “Vừa nãy ta nghe … Ngọc Hồ sư tỷ có đường tỷ làm nhiệm vụ cấp cao nhất, tại vẫn chưa trở về phục mệnh.”

      “Ta cũng nghe , nếu nàng trở về bị phạt, chuyện này chẳng trách người khác được, đều do nàng biết tự lượng sức mình thôi.”

      “Có chuyện gì vậy?” Các nữ tử quý tộc tò mò hỏi.

      Người nọ cười : “Nghe là, lúc Tô Mặc biết quan hệ giữa Mộc sư huynh và Tô Ngọc Hồ sư tỷ rất tốt, lập tức ra ngoài làm nhiệm vụ cấp cao nhất, muốn chứng minh nàng ta hơn Ngọc Hồ sư tỷ, ta thấy nàng nhất định là bị kích thích lớn.”

      “Chỉ bằng Tô Mặc mà muốn so với Ngọc Hồ sư tỷ sao? Đúng là biết lượng sức, cũng nghĩ Ngọc Hồ sư tỷ là nữ đệ tử thông tuệ nhất Mặc Môn, lại còn là đại mỹ nữ nổi danh, nàng có thể tùy tiện học đòi được sao?”

      “Đúng vậy! Nếu như bây giờ ta gặp nàng, ta nhất định phải thay Ngọc Hồ sư tỷ khi nhục nàng trận!”

      Mọi người ngươi lời, ta câu, qua miệng nhiều người giả lẫn lộn, Tô Mặc bị thành tâm tư buồn thương, dốc lòng muốn làm nhiệm vụ Mặc Môn, thứ nhất là muốn nhìn cảnh Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ trai tài sắc, tình đầu ý hợp, thứ hai là muốn chứng minh thực lực của mình, để Mộc Vô Ngân nhận thấy nàng hơn Tô Ngọc Hồ rất nhiều, cho nên mới biết lượng sức chọn nhiệm vụ cao nhất, thế nên bây giờ vẫn có mặt mũi về Mặc Môn phục mệnh.

      Mọi người vừa vừa cười, giọng điệu hề che giấu vẻ châm chọc khinh thường.

      Gió lướt mặt hồ, sóng gợn lăn tăn. Nghe thấy những lời sai lầm ở đầu cầu, Tô Mặc nhếch môi cười khẽ tiếng, là buồn chán đến cực độ!

      Chẳng qua, trời sinh voi sinh cỏ, trừng phạt của Mặc Môn, Tô Mặc cũng sợ.

      Nàng gác hai tay lên đầu, từ từ nhắm mắt lại.

      Lúc này, Mộc Vô Ngân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi xa, mở miệng: “Đúng rồi, hôm nay Mặc Môn dùng bồ câu đưa tin muốn chúng ta tập hợp về, rốt cuộc là vì sao?”

      thiếu niên cười : “Sư huynh biết, tháng này huynh và Ngọc Hồ sư tỷ ra ngoài, Dịch sư thúc trở về rồi.”

      “Dịch sư thúc?” Mộc Vô Ngân nhíu mày kinh ngạc.

      “Phải, Dịch sư thúc là người trong ngày tỷ thí chỉ dùng chiêu đánh đối thủ rớt xuống đài, thắng liên tiếp trăm trận.”

      “Nghe , thực lực của Dịch sư thúc là Tôi Thể rồi, hai mươi tuổi đạt đến Tôi Thể là người đầu tiên trong vòng trăm năm nay của Mặc Môn. Sau này thúc ấy đến núi Côn Luân.”

      biết vị Dịch sư thúc nọ như thế nào?” Có người tò mò hỏi.

      “Rất lạnh nhạt, rất kiệm lời, cũng ít xuất ở Mặc Môn. Dáng vẻ cực kỳ tuyệt sắc.” Người nọ bày tỏ kính trọng và thích với Dịch sư thúc.

      “Vậy sao?” Mộc Vô Ngân khinh thường cười, hề cho rằng Mặc Môn lại có nam tử trẻ tuổi thực lực vượt qua .

      “Vị Dịch sư thúc kia ở đâu?”

      biết, chắc là đường đến đây.”

      Mọi người từ xa, có nam tử chậm rãi tới. rất trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, mặc bộ cẩm bào thuần màu trắng, cổ áo choàng lớp lông cáo mỏng, chân giầy mây, thanh nhã như lưu vân, bên hông mang ngọc bội và thanh trường kiếm màu đen.

      Dáng người nam tử thon dài, ánh trắng chiếu rọi thân tạo thành vầng sáng nhàn nhạt.

      từ từ ngẩng đầu lộ ra gương mặt thanh tú tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng.

      Mỹ nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất của băng lãnh tĩnh lặng, phong tư tuyệt mỹ, da thịt trong suốt, toàn thân đều toát vẻ lạnh lẽo khó tả, như tuyết trắng ngàn năm hóa thành.

      Tô Ngọc Hồ nhịn được vuốt ngực, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh đến thể khống chế.

      quá đẹp! Cao quý như vậy, tuấn mỹ như vậy, Mộc Vô Ngân dù cũng tuấn mỹ quý khí, nhưng vĩnh viễn bằng được góc của người kia.

      Tạo hóa thế gian sao có thể sinh ra nam nhi tuyệt mỹ đến vậy, khiến nàng nhịn được muốn sùng bái.

      Trong đầu Tô Ngọc Hồ đột nhiên lóe lên ý nghĩ hoang đường lớn mật, nếu nam tử này có thể thú nàng, nàng tuyệt đối liếc mắt nhìn Mộc Vô Ngân lấy cái! Nếu cần hồng nhan tri kỷ, nàng nguyện ý ở cùng đến thiên hoang địa lão… thế xoay vần… sông cạn đá mòn…

      Bất tri bất giác, nàng hoàn toàn sa vào ảo tưởng của chính mình.

      Lúc này, bỗng nhiên có người “sát phong cảnh” la lên tiếng: “Ôi chao, mau nhìn kìa, dưới cầu có người.”

      Hóa ra có người làm rơi tấm lục trắng trong tay áo xuống hồ, người đó cúi đầu xuống nhìn thấy Tô Mặc lười biếng nằm nghiêng thuyền.
      Last edited by a moderator: 1/5/15
      Winter thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Nam tử áo trắng

      Edit: Nhi

      Beta: NH

      Gió xuân lướt, bóng đêm mông lung, trăng sáng chiếu rọi con đường.

      Đêm nay là hội ngắm hoa đăng của dân gian, xung quanh hồ tụ tập nhiều nhóm nam nữ cười đùa.

      Tô Mặc tìm góc người, khôi phục lại gương mặt như ngày thường.

      Sau đó, nàng nằm con thuyền do Tô gia chế tạo đến giữa hồ. Trong mắt phản chiếu ánh sáng hồ, hưởng thụ gió đêm.

      Chẳng biết từ khi nào, chỉ cần nơi có hồ nước là nàng đặc biệt thích nơi đó .

      Tô Mặc từ từ sắp xếp suy nghĩ, nàng nghiêng đầu suy đoán xem nam tử áo trắng kia rốt cuộc là ai? Nếu đúng là bằng hữu của Nhiễm công tử, vậy nhất định cũng có thân phận đặc biệt khác. Nhưng cho dù nàng nghĩ nát óc cũng đoán ra nam nhân áo trắng kia là thần thánh phương nào.

      Nàng bỗng nhớ tới Văn Nhân công tử mà Chu tiên sinh nhắc đến, Tô Mặc lập tức nghĩ ra chút manh mối.

      Văn Nhân là dòng họ hoàng tộc của Tề quốc, người mang họ này cho dù là hoàng đế, hoàng tử, hoàng tôn, hoàng thân quốc thích, vạn cũng có hơn ngàn.

      Nàng nhớ lại kinh nghiệm hai kiếp mình từng trải qua ở Tề quốc cũng chưa từng gặp mĩ nam áo trắng kia bao giờ. Người này rất thần bí.

      Nàng có chút buồn bực nhíu mày, xem ra trước mắt thể biết thân phận của đối phương được rồi.

      Tô Mặc thở dài hơi, gạt vấn đề qua bên nghĩ nữa. Nàng gõ gõ Thiên Thư Toàn Cơ, mới nhớ ra cả buổi nay thiếu niên kia vô cùng an tĩnh, cứ như biến mất rồi vậy.

      Nàng khẽ nhếch môi: “Này… sao hôm nay ngươi lời nào vậy?”

      lúc lâu sau, Thiên Thư rốt cuộc cũng có động tĩnh.

      “Vì sao ta phải ?” Ngữ khí của thiếu niên vẫn kiêu căng như trước: “Nữ nhân ngươi làm gì ta cũng có hứng thú tìm hiểu, bản công tử thường xuyên ra ngoài giúp ngươi làm mấy chuyện thú vị đó đâu.”

      “Quả nhiên, có thực thể là đáng thương.” Tô Mặc vuốt vuốt phiến lá sen, giễu cợt .

      Nghe vậy, thân hình thon dài xinh đẹp của thiếu niên rốt cuộc cũng xuất , chỉ là phương thức của có chút kỳ lạ. đưa lưng về phía nàng, mái tóc đen tuyền như tơ lụa tung bay. Cách xuất của tựa như ghé vào ngồi trước người nàng.

      Nếu có người thấy cảnh tượng này, nhất định nghĩ lầm hai người nằm thuyền chàng chàng thiếp thiếp, ái muội nên lời.

      Tô Mặc nghiêng đầu nhìn , đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, ánh mắt hơi trầm xuống.

      có thể ra nhanh như vậy, chẳng lẽ thấy được những gì nên xem rồi sao?

      Thiếu niên thẳng người ngồi thuyền, khoanh hai tay, hừ tiếng, giọng điệu hờ hững : “Nữ nhân, tính tình ngươi tùy tiện thương nhung nhớ nam nhân như thế, nhưng ta lại chỉ ngửi thấy mùi gỗ người ngươi mà nghe mùi son phấn, có đôi khi ngươi cũngthật giống những nữ nhân khác.”

      ngẩng đầu, đảo mắt sang nơi khác, thèm ngó ngàng đến Tô Mặc.

      Tô Mặc vuốt ngực, bình ổn tâm tình : “Ngươi cứ ra như vậy, sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

      “Ở đây có ai cả. Nữ nhân, ngờ ngươi lộ mặt lại có thể đàm phán thành công mối làm ăn tệ như vậy.”

      Tô Mặc phong tình vạn chủng cười : “Có đôi khi, cơ hội phải tự mình tới tranh thủ mới được.”

      Thiếu niên vẫn mặt chút thay đổi: “Càng ngờ… ngươi lại biết chế tạo con rối cơ quan.”

      “Biết sơ thôi, đáng nhắc tới.”

      “Hừ, coi như ngươi cũng biết tự lượng sức mình. Tóm lại, ở đây ta có chuẩn bị vài thứ cho ngươi, là tập sách tranh tư liệu về trận pháp, nếu thuật cơ quan của ngươi phối hợp với nó tiến bộ thêm bước. Còn có quyển tâm pháp thích hợp với ngươi. Nhớ , ngươi phải dùng những vật khác tới trao đổi, trước mắt bản công tử cần y phục sang trọng quý giá, cùng vài hũ rượu và thức ăn ngon.”

      Tô Mặc hơi hơi động dung, thiếu niên này lại nghĩ ra chủ ý như vậy, buộc nàng phải mang đồ đến trao đổi với , thú vị.

      Lúc này xung quanh thuyền bỗng có động tĩnh. Thiếu niên nhíu nhíu mày, lập tức biến vào Thiên Thư.

      Tô Mặc mỉm cười, đầu ngón tay mơn trớn lá sen, buồn chán giương mắt nhìn lên. nhóm thiếu nam thiếu nữ ngang qua, là các đệ tử của Mặc Môn.

      Nàng dùng lá sen che mặt, thèm để ý đến bọn họ. Nhóm người đứng ở đầu cầu ngắm cảnh, ai phát ra nàng.

      Đứng đầu là nam nữ, nam tử tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng bay, nữ tử động lòng người, thẹn thùng e lệ. Hai người sóng vai mà đứng, tựa như đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn có chút thân mật.

      Hai người nọ đúng là Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ. Những người xung quanh là hồ bằng cẩu hữu của họ. (*hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu)

      Làn da Tô Ngọc Hồ trắng nõn, giọng mềm mại, như chim nép vào người, là loại ngọc nữ ôn nhu điển hình.

      Dáng người Mộc Vô Ngân thon dài, phong lưu phóng khoáng, khí độ bất phàm, ánh mắt có chút ngạo khí.

      Cách đó xa có mấy nữ tử kiêu ngạo như khổng tước đến, ngạo nghễ : “Tô Ngọc Hồ, ta nghe hôm nay ngươi đến Kim Ngu Đường đúng ?” (*khổng tước: chim công)

      Ánh mắt Tô Ngọc Hồ khẽ trầm xuống, lập tức làm như có việc gì đáp: “Phải! Ta vừa mới trở về, ta ngồi ở Kim Ngu Đường hơi lâu!”

      Mấy nữ tử vừa nghe lập tức giật mình, thái độ đối với Tô Ngọc Hồ cũng tốt hơn rất nhiều: “Ngọc Hồ muội muội, xem ra ngươi cũng có chút bản .”

      Tô Ngọc Hồ lập tức nâng cằm lên, giả dối cười: “Đâu nào, ta chỉ cùng gia phụ mà thôi.”

      Mộc Vô Ngân ngạc nhiên hỏi: “Ngọc Hồ, các nàng là…”

      Tô Ngọc Hồ mím môi cười : “Vô Ngân ca ca chắc là chưa từng gặp các nàng, để ta giới thiệu cho huynh. Vị này là tiểu thư nhà Cao thượng thư, vị này là thiên kim của Lý Thị Lang…” Tô Ngọc Hồ ngẩng đầu, giọng mang theo ba phần ngạo ý. Nàng là nữ tử, đương nhiên cũng ham hư vinh, kết giao với tiểu thư quan gia dù sao cũng là chuyện có thể diện. Nàng tiếp tục chậm rãi : “Gia phụ biết Kim Ngu Đường có chi nhánh ở đây, nên sáng nay sau khi ta và Vô Ngân ca ca tách ra, ta liền cùng phụ thân đến bái phỏng Chu tiên sinh của Kim Ngu Đường, đường trở về gặp được các nàng, các nàng cũng vô tình biết mục đích chuyến này của ta.”

      Mộc Vô Ngân lập tức động dung, ngờ phụ thân của Tô Ngọc Hồ cao tay như vậy.

      Có thể móc nối quan hệ với Kim Ngu Đường tiếng tăm lừng lẫy sao là nhân vật tầm thường được.

      Nghe Kim Ngu Đường phú khả địch quốc, tráng lệ, đẹp đến huyền ảo, rất nhiều quý tộc còn bị từ chối ngay ngoài cửa.

      Xem ra, Tô Ngọc Hồ này còn hơn xa Tô Mặc gấp trăm, gấp nghìn lần.

      Các tiểu thư quan gia nghe vậy, thái độ với Tô Ngọc Hồ càng tốt hơn. Bởi vì các nàng biết nội tình, Chu tiên sinh đúng là quản của Kim Ngu Đường.

      Nếu như Tô Ngọc Hồ mình gặp Nhiễm công tử nhất định là dối, nhưng nếu nàng gặp Chu tiên sinh, vậy giả được.

      Các nàng biết, Tô Ngọc Hồ cũng chỉ là theo lời của tên sai vặt canh cửa mà thôi.

      Vì thế, nhóm quý nữ bỏ vẻ kiêu căng xuống, bắt đầu chuyện nhà cùng Tô Ngọc Hồ.

      Chúng đệ tử MặcMôn thảo luận những chuyện lạ trong chốn giang hồ, các nữ tử quý tộc đương nhiên cũng dựng lỗ tai lên nghe, trong đó có đến việc ma giáo giết người cướp của, giang hồ phân chia làm mấy thế lực, khiến các nữ tử quý tộc thán phục thôi.

      Bỗng nhiên có người cười nhạo tiếng: “Vừa nãy ta nghe … Ngọc Hồ sư tỷ có đường tỷ làm nhiệm vụ cấp cao nhất, tại vẫn chưa trở về phục mệnh.”

      “Ta cũng nghe , nếu nàng trở về bị phạt, chuyện này chẳng trách người khác được, đều do nàng biết tự lượng sức mình thôi.”

      “Có chuyện gì vậy?” Các nữ tử quý tộc tò mò hỏi.

      Người nọ cười : “Nghe là, lúc Tô Mặc biết quan hệ giữa Mộc sư huynh và Tô Ngọc Hồ sư tỷ rất tốt, lập tức ra ngoài làm nhiệm vụ cấp cao nhất, muốn chứng minh nàng ta hơn Ngọc Hồ sư tỷ, ta thấy nàng nhất định là bị kích thích lớn.”

      “Chỉ bằng Tô Mặc mà muốn so với Ngọc Hồ sư tỷ sao? Đúng là biết lượng sức, cũng nghĩ Ngọc Hồ sư tỷ là nữ để tử thông tuệ nhất Mặc Môn, lại còn là đại mỹ nữ nổi danh, nàng có thể tùy tiện học đòi được sao?”

      “Đúng vậy! Nếu như bây giờ ta gặp nàng, ta nhất định phải thay Ngọc Hồ sư tỷ khi nhục nàng trận!”

      Mọi người ngươi lời, ta câu, qua miệng nhiều người giả lẫn lộn. Tô Mặc bị thành tâm tư buồn thương, dốc lòng muốn làm nhiệm vụ Mặc Môn, thứ nhất là muốn nhìn thấy cảnh Mộc Vô Ngân và Tô Ngọc Hồ trai tài sắc, tình đầu ý hợp, thứ hai là muốn chứng minh thực lực của mình để Mộc Vô Ngân nhận thấy nàng hơn Tô Ngọc Hồ rất nhiều, cho nên mới biết lượng sức chọn nhiệm vụ cao nhất, thế nên bây giờ vẫn có mặt mũi về Mặc Môn phục mệnh.

      Mọi người vừa vừa cười, ngữ khí hề che giấu vẻ châm chọc khinh thường.

      Gió lướt mặt hồ, sóng gợn lăn tăn. Nghe thấy những lời sai lầm ở đầu cầu, Tô Mặc nhếch môi cười khẽ tiếng, là buồn chán đến cực độ!

      Chẳng qua, trời sinh voi sinh cỏ, trừng phạt của Mặc Môn, Tô Mặc cũng sợ.

      Nàng gác hai tay lên đầu, từ từ nhắm mắt lại.

      Lúc này, Mộc Vô Ngân bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi xa, mở miệng “Đúng rồi, hôm nay Mặc Môn dùng bồ câu đưa tin muốn chung ta tập hợp về, rốt cuộc là vì sao?”

      thiếu niên cười : “Sư huynh biết, tháng này huynh và Ngọc Hồ sư tỷ ra ngoài, Dịch sư thúc trở về rồi.”

      “Dịch sư thúc?” Mộc Vô Ngân nhíu mày kinh ngạc.

      “Phải, Dịch sư thúc là người trong ngày tỷ thí chỉ dùng chiêu đánh đối thủ rớt xuống đài, thắng liên tiếp trăm trận.”

      “Nghe , thực lực của Dịch sư thúc là Tôi Thể rồi, hai mươi tuổi đạt đến Tôi Thể là người đầu tiên trong vòng trăm năm nay của Mặc Môn. Sau này thúc ấy đến núi Côn Luân.”

      biết vị Dịch sư thúc nọ như thế nào?” Có người tò mò hỏi.

      “Rất lãnh đạm, rất kiệm lời, cũng ít xuất ở Mặc Môn. Dáng vẻ cực kỳ tuyệt sắc. “người nọ bày tỏ kính trọng và thích với Dịch sư thúc.”

      “Vậy sao?” Mộc Vô Ngân khinh thường cười, hề cho rằng Mặc Môn lại có nam tử trẻ tuổi thực lực vượt qua .

      “Vị Dịch sư thúc kia ở đâu?”

      biết, chắc là đường đến đây.”

      Mọi người từ xa, có nam tử chậm rãi tới. rất trẻ tuổi, ngọc thụ lâm phong, mặc bộ cẩm bào thuần màu trắng cổ áo choàng lớp lông cáo mỏng, chân giày mây, thanh nhã như lưu vân, bên hông mang ngọc bộivà thanh trường kiếm màu đen.

      Dáng người nam tử thon dài, ánh trăng chiếu rọi thân tạo thành vầng sáng nhàn nhạt.

      từ từ ngẩng đầu lộ ra gương mặt thanh tú tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng.

      Mỹ nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, khí chất của băng lãnh tĩnh lặng, phong tư tuyệt mỹ, da thịt trong suốt, toàn thân đều toát vẻ lạnh lẽo khó tả, như tuyết trắng ngàn năm hóa thành.

      Tô Ngọc Hồ nhịn được vuốt ngực, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh đến thể khống chế.

      quá đẹp! Cao quý như vậy, tuấn mỹ như vậy, Mộc Vô Ngân dù cũng tuấn mỹ quý khí, nhưng vĩnh viễn bằng được góc của người kia.

      Tạo hóa thế gian sao có thể sinh ra nam nhi tuyệt mỹ đến vậy, khiến nàng nhịn được muốn sùng bái.

      Trong đầu Tô Ngọc Hồ đột nhiên lóe lên ý nghĩ hoang đường lớn mật, nếu nam tử này có thể thú nàng, nàng tuyệt đối liếc mắt nhìn Mộc Vô Ngân lấy cái! Nếu cần hồng nhan tri kỷ, nàng nguyện ý ở cùng đến thiên hoang địa lão… thế xoay vần… sông cạn đá mòn….

      Bất tri bất giác, nàng hoàn toàn sa vào ảo tưởng của chính mình.

      Lúc này, bỗng nhiên có người “sát phong cảnh” la lên tiếng: “Ôi chao, mau nhìn kìa, dưới cầu có người.”

      Hóa ra có người làm rơi tấm lục trắng trong tay áo xuống hồ, người đó cúi đầu xuống nhìn thấy Tô Mặc lười biếng nằm nghiêng thuyền.

      Chương 14: Ăn miếng trả miếng

      Edit & Beta: Nhi

      Bỗng nhiên có người kêu lên tiếng: “Ôi chao, dưới cầu có người.”

      Hóa ra có người làm rơi khăn lụa trắng trong tay áo xuống hồ, người nọ cúi xuống tìm thấy Tô Mặc nằm nghiêng thuyền.

      Mộc Vô Ngân cũng nhìn xuống dưới, lúc nhìn thấy gương mặt tầm thường của đối phương, đáy mắt xẹt qua tia châm chọc. Mộc Vô Ngân vốn là hoa y cẩm phục, tiên y nộ mã*, tướng mạo đường đường, là thứ tử dòng chính của thế gia lánh đời giang hồ, lại còn là trong ba nhân vật lớn nổi trội ở Mặc Môn, có mối hôn tốt với Tô gia, nhưng Tô Mặc này có tài đức gì mà muốn gả cho ?

      (*) Tiên y nộ mã: Mặc áo tiên đứng cạnh con ngựa quý.

      rất ngạo mạn, cực kỳ ngạo mạn, cũng vô cùng buồn bực.

      Nếu được chọn trong hai, bằng lòng chọn Tô Ngọc Hồ có diện mạo xinh đẹp động lòng người.

      Nhưng nữ tử trước mặt lại như hồn tan, khiến vô cùng phiền chán. Vẻ mặt lập tức trầm xuống.

      Còn đối phương vẫn gác hai tay lên đâu, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.

      Tô Ngọc Hồ lập tức ngẩng cao cằm lên, đáng yên nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt tự mãn : “Tô Mặc, tỷ ở đây mình sao?”

      Giọng của nàng tùy ý, lại tận lực kéo dài hai chữ “ mình”, ý châm chọc đối phương phải chịu đơn. Dứt lời, nàng liếc nhìn Mộc Vô Ngân đứng bên cạnh, yểu điệu : “Vô Ngân ca ca, vừa rồi bảng thông báo của Mặc Môn có sổ đen, ngờ Tô Mặc cũng có tên đó, xem ra tỷ ấy quả nhiên hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Nàng đứng cạnh Mộc Vô Ngân, khóe miệng cong lên độ cong thắng lợi gần như hoàn mỹ.

      Nghe vậy, Tô Mặc lạnh nhạt mở mắt ra, nhìn hai người trước mắt như hai người xa lạ quen biết, giọng nhanh chậm: “Các người… quá ồn ào.”

      Mộc Vô Ngân nhíu nhíu mày, trong mắt Tô Ngọc Hồ thoáng qua tia bất ngờ. Nhưng Mộc Vô Ngân đảo mắt vòng quanh người nàng, lập tức lộ vẻ khinh thường.

      vẫn luôn cho rằng Tô Mặc làm bộ làm tịch.

      Tô Ngọc Hồ muốn dễ dàng buông tha Tô Mặc như vậy, ánh mắt nàng chớp lóe, bỗng nhiên ngâm khẽ tiếng, tựa hồ cẩn thận trợt chân, sau đó mềm mại xương dán lên người Mộc Vô Ngân. Mộc Vô Ngân cũng lập tức ôm nàng vào trong ngực. Tô Ngọc Hồ khiêu khích nhìn qua Tô Mặc, đắc ý cười : “Tô Mặc, ngờ lại có thể nhanh như vậy nhìn thấy ngươi như chó chết chủ, lần này Mặc Môn chắc chắn đuổi ngươi , sợ là Tô gia cũng muốn tiếp nhận ngươi, vị hôn phu của ngươi cũng thích ngươi. Tô Mặc, ngươi thua rồi!”

      xong, nàng cong môi lên, chờ nhìn nét mặt uể oải của đối phương.

      Nào ngờ, Tô Mặc lại từ từ ngẩng đầu, hờ hững nhìn Tô Ngọc Hồ, ánh mắt trầm như mực, nhàn nhạt : “Tô Ngọc Hồ,ngươi quá vô vị… Ta chưa từng xem ngươi là đối thủ, nhưng ngươi cứ ngây thơ biết, đúng là nữ nhân có ngực mà có đầu óc, cho dù ngươi có dốc hết sức cũng thương tổn chút nào đến ta được đâu!”

      “Ngươi…”

      ngờ nàng ta lại như vậy, nụ cười đắc chí của Tô Ngọc Hồ lập tức biến mất.

      Nàng vô cùng căm hận Tô Mặc, từ vô cùng căm hận! Hai người lớn lên cùng nhau, người là dòng chính, người là chi thứ. ràng trong hai người nàng xuất chúng hơn cả, nhưng gia tộc Tô gia vẫn chỉ coi trọng Tô Mặc, chiếu cố có thêm với con nối dòng của đại phòng. Cho nên nàng lúc nào cũng phải tranh đoạt với Tô Mặc, thậm chí tiến vào cùng Mặc Môn, từ thủ đoạn cướp vị hôn phu của nàng ta. ràng là nàng toàn thắng, nhưng nàng ta dựa vào cái gì lại để tâm đến như vậy?

      Nàng nhịn được oán hận trong lòng, cam tâm to: “Tô Mặc, đồ tiện nhân, ngươi đừng đắc ý.” Vẻ mặt vô cùng hung dữ.

      Động tĩnh ở đây thu hút chú ý của các quý tộc ngắm đèn xung quanh. Có người đồng tình, có người châm chọc, khinh thường…

      Bốn phía người đến người , Tô Mặc, Tô Ngọc Hồ và Mộc Vô Ngân trở thành tiêu điểm của đoàn người.

      Trong đám đó, có vài đệ tử Mặc Môn trầm tư: “ ngờ Tô Mặc này lại có khí khái như vậy, so với trước kia tựa như hai người vậy.”

      “Đúng vậy, so ra Tô Ngọc Hồ lại quá mất mặt rồi!”

      “Nghe Tô Ngọc Hồ tự xưng là đệ nhất mỹ nhân của Mặc Môn, hôm nay vừa gặp, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi.”

      Đối mặt với chỉ trỏ đàm luận của bọn họ, Tô Ngọc Hồ hơi hơi cắn môi, nét mặt lúc xanh lúc trắng, gấp đến độ sắp nước mắt chảy ròng.

      Nhìn dáng vẻ lã chã chực khóc của mỹ nhân bên cạnh, Mộc Vô Ngân lập tức sinh lòng thương tiếc. trấn an vỗ vỗ vai Tô Ngọc Hồ, căm hận trong lòng, đôi mắt đen tia cười lạnh, vẻ mỉa mai cũng ngày càng đậm. Tô Mặc chẳng qua chỉ là nữ đệ tử diện mạo tầm thường nhất của Mặc Môn, võ công cũng đứng đầu, tuy gia thế tệ nhưng vẫn chỉ là nữ tử cha mẹ mà thôi, chẳng có ưu thế gì đáng . Nàng dựa vào cái gì mà làm bộ làm tịch trước mặt ?

      tùy ý liếc nàng cái, khoanh tay, ngạo nghễ nâng cao đầu, cao cao tại thượng : “Tô Mặc, ngươi giấu diếm cũng sâu .”

      Ánh mắt đầy vẻ khinh thường, cái loại khinh thường này bất cứ ai ở đây cũng có thể nhìn ra.

      Mộc Vô Ngân mặt chút thay đổi, từ cao nhìn xuống Tô Mặc, dùng giọng điệu sắc bén của quý công tử : “Lúc trước ta biết ngươi thường hay ra vào Mộc phủ, mỗi lần đều dừng lại lâu, mục đích chỉ vì muốn tiếp cận ta. Lúc này ngươi còn giả vờ thanh cao cái gì, muốn thu hút chú ý của ta sao, đúng là có ý tưởng gì mới cả!”

      Sau đó, cười lạnh tiếng, lãnh khốc mở miệng: “Ta thừa nhận, lần này trở về ngươi thay đổi rất nhiều. Nhưng bất luận ngươi dùng thủ đoạn gì quyến rũ ta, dù có lột sạch quần áo đứng trước mặt ta, ta cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối~~ khôngliếc mắt nhìn ngươi lấy cái.”

      liên tiếp ba lần “tuyệt đối”.

      Đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh lập tức cười ha hả, Tô Ngọc Hồ cũng nín khóc mỉm cười, cảm thấy được xả thay ngụm ác khí.

      Lúc này đến phiên Tô Mặc nâng lớp lông mikami dày lên, con người màu hổ phách nheo lại, băng lãng nhìn .

      Đây là truyện cười tệ nhất nàng được nghe hôm nay.



      “Xảy ra chuyện gì? Sao các ngươi lại nhao nhao ầm ĩ ở đây? Còn ra thể thống gì?”

      lão giả Mặc Môn bỗng nhiên tiến lên quát lớn.

      phía khác, vài lão giả và nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi cũng về hướng này, nam tử kia rất bình thản, vân đạm phong khinh*(*) Vân đạm phong khinh: đạm mạc như mây, như gió.

      Nam tử mặc cẩm bào màu trắng, bên hông đeo thanh bảo kiếm đen tuyền, vẻ mặt biểu tình, như băng như tuyết, như pho tượng điêu khắc óng ánh trong suốt. Mày kiếm mũi thẳng, đồng tử sáng như ngọc, ngon tay thon dài. Áo trắng hoa lệ làm nổi bật lên vẻ tao nhã vô hạn, cao quý bất phàm của .

      Mộc Vô Ngân vừa muốn chuyện, nhưng nhìn thấy nam tử áo trắng kia nhất thời giật mình, ngờ ở đây lại có mỹ nam tử như vậy,

      thân là nam tử mà khi nhìn gần cũng bị mất hồn, ngẩn người ra lời.

      Tô Mặc lướt qua mọi người, “phì” tiếng bật cười, vẻ mặt quyến rũ mở miệng. Vừa rồi Mộc công tử vẫn cảm thấy ta câu dẫn các hạ khắp nơi, vậy để bản nương dứt khoát thẳng cho các hạ biết! Trước kia bản nương đến Mộc gia vì có việc, có bất luận quan hệ gì với công tử huống chi ánh mắt của ta rất cao, cũng rất soi mói, diện mạo của Mộc đại công tử như vậy, dáng người, gia thế, nhân phẩm, bản nương đều chướng mắt. Nếu là ta muốn câu dẫn nam nhân… phải câu dẫn người như thế kia cơ.”

      Dứt lời, Tô Mặc nâng tay lên chỉ về phía mỹ nam tử vừa mới đến.

      Nam tử áo trắng chuyển mắt nhìn qua theo động tác của nàng, ánh mắt hài lòng dần trở nên thâm thúy.

      Tô Mặc thoải mái nở nụ cười hòa ái với .

      Tựa như câu dẫn , cũng giống như câu hồn, nụ cười của nàng mị ý lan tràn.

      Dung nhan như họa, ánh mắt sáng như sao trời.

      Sau lúc lâu, chợt cũng cong khóe miệng, lẳng lặng cười nhàn nhạt đáp lễ với nàng, lúc này đến phiên tim Tô Mặc thình thịch nhảy dựng lên.

      Khá lắm nữ nhân biết liêm sỉ, ánh mắt Mộc Vô Ngân lạnh lùng nhìn lướt qua Tô Mặc, ngọn lửa trong mắt phụt lên.

      Nữ nhân vốn si mê lưu luyến như Tô Mặc vậy mà lại dám liếc mắt đưa tình với nam nhân khác? càng ngờ, nữ nhân hoàn toàn để vào mắt này lại châm chọc , cười nhạo , khiến thể tiếp thu được loại chuyển biến và thái độ này, càng làm xuống đài được.

      Đúng lúc này, có người kỳ quái : “Đúng rồi, nam tử đối diện là ai vậy?”

      “Người vậy mà biết sao? Đó chính là Dịch tiểu sư thúc.”

      ra là Dịch sư thúc, quả nhiên tuấn mỹ danh bất hư truyền, nghe thực lực của cũng rất bất phàm.”

      sai, nếu để cho ta chọn, ta cũng nhất định chọn Dịch sư thúc.”

      “Tô Mặc này cũng lớn gan

      lúc sau, Tô Mặc dời mắt , lạnh nhạt khẽ cười : “Mộc công tử hình như có vẻ vừa lòng, kỳ bản nương là thà thiếu chứ chọn ẩu, phàm là người quý khí đủ xuất chúng, thực lực trác tuyệt số số hai, diện mạo phải tuấn mỹ ngàn dặm khó tìm, ta để vào mắt. Ngay cả Mộc đại công tử ngươi… cho dù bây giờ ngươi cởi sạch y phục trước mặt bản nương, ta cũng tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối liếc mắt nhìn ngươi lấy lần.”

      Nàng cũng liên tiếp ba từ ‘tuyệt đối’. Giỏi cho chiêu lấy độc trị độc ăn miếng trả miếng.

      Mộc Vô Ngân mở to hai mắt, hung hăng hít hơi khí lạnh: “Ngươi quả thực… biết liêm sỉ!”

      Tô Mặc vẫn cười nhạt như cũ: “Ngươi cũng vậy.”

      Mộc Vô Ngân nghẹn lời.

      Tô Mặc bình tĩnh : “Mộc công tử, người ta câu dẫn ngươi là các hạ, chỉ trích ta biết liêm sỉ cũng là các hạ, nhưng các hạ là gì của bản nương? Ngươi ôm đường muội của ta vào lòng, còn có tư cách gì mà ta? đời này, chỉ có nam nhân thực quan tâm ta, đáng để ta mới có thể chỉ trích ta. Mà ngươi, vĩnh viễn cũng có tư cách đó.”

      Mộc Vô Ngân nhịn được lùi về phía sau bước, cho tới bây giờ mới biết, ra nữ nhân này vốn thèm để ý đến .

      Tuy từng chán ghét nàng, nhưng lúc này vẻ mặt lại xuất cảm xúc phức tạp xoắn xuýt, trong lòng lại có tư vị nên lời.

      Ở phía xa, nam tử tuyệt sắc kia vẫn mặt chút thay đổi, khoanh tay đứng dựa vào tàng cây, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Tô Mặc, ai biết trong lòng nghĩ gì. Ánh mắt cơ trí kia tựa như có thể nhìn thấu toàn bộ.
      Last edited by a moderator: 3/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :