1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 77.2

      Edit: Nhisiêunhân

      kề sát thêm vài phần, tươi cười tự nhiên: “Cũng phải, Văn Nhân Dịch mới là tình cũ của nàng, còn ta là niềm vui mới đúng .”

      Tô Mặc quyến rũ cười đáp trả, ràng từng chữ : “Ngươi chết .”

      Ngu Nhiễm lập tức làm vẻ mặt thương tâm ôm ngực, cứ như đau đớn lắm.

      Cùng lúc đó, ngẩng cằm lên, khiêu khích nhìn thoáng qua Văn Nhân Dịch.

      giờ có nhiều người chú ý đến Tô Mặc, sau khi Hạ Tuyết Nhi xuất , tất cả những nữ tử chưa thành thân ở đây đều tự biết xấu hổ, cho nên hoàng hậu cũng cho rằng phụ nhân kia của Ngũ hoàng tử nhất định biết cái gì là khác nhau trời vực rồi!

      Bà vừa lòng nhìn Hạ Tuyết Nhi, nữ tử này quả nhiên là đoan trang thanh nhã, hơn nữa còn là dòng chính của Hạ gia. Hạ Tuyết Nhi và Hạ Ngọc Nhi cũng coi như là đường tỷ muội, cùng hệ nhưng lại khác nhau, so ra thân phận và địa vị của Hạ Tuyết Nhi vẫn được Hạ gia coi trọng hơn, mẫu thân nàng ta cũng là phu nhân quý tộc danh tiếng. Hoàng hậu thấy rất hài lòng, có thể kết thông gia với nữ nhân như vậy tệ.

      Tam hoàng tử vốn là con ruột của bà, đương nhiên bà phải lựa chọn thứ tốt nhất cho nó, mà nữ tử này những có dung mạo, cả bối cảnh thân thế cũng phi phàm, tài lực hùng hậu, là lựa chọn rất tốt.

      Cho nên Tam hoàng tử có lý do gì cự tuyệt nữ nhân ưu tú mọi phương diện như vậy.

      Quả nhiên Tam hoàng tử có cảm tình với Hạ Tuyết Nhi, rất hài lòng.

      Hoàng hậu thấy thú thê phải thú nữ nhân như vậy, loại nữ nhân đó mới có phong phạm mẫu nghi thiên hạ.

      Về phần Cơ kia, sớm trở thành quá khứ rồi.

      gặp rất nhiều loại nữ nhân giống thế, ỷ vào mỹ mạo ai bì kịp, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm.

      Đương nhiên còn có tân phụ này của Văn Nhân Dịch nữa, nàng ta càng thêm đáng nhắc tới.

      Ngay cả Phương phu nhân bà cũng thấy căm hận thôi.

      Hoàng cung bao giờ thiếu nữ nhân mỹ lệ, nhưng nữ nhân có đầu óc mới là cười đến cuối cùng.

      Hoàng hậu ngụ ý đưa mắt nhìn về phía Tam hoàng tử, Tam hoàng tử hiểu ý, phân phó cung nhân lấy cây đàn sắt đến. Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi cùng ngồi trước bàn gảy khúc đàn, có thể là cầm sắt hòa minh. Tam hoàng tử tuấn mỹ cao quý, cử chỉ khiêm tốn, Hạ Tuyết Nhi quyến rũ thanh nhã, ôn nhu hào phóng, sóng vai cùng nhau tựa như đôi kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.

      Toàn bộ ngự hoa viên trở thành nơi biểu diễn ân ái của hai người. Trước hoa dưới trăng, trai tài sắc, mọi thứ đều tốt đẹp.

      Những nữ tử chưa thành thân ai nấy đều mơ màng, hâm mộ ngừng. Vài phu nhân cũng gật gật đầu, hề che giấu ánh mắt thưởng thức đối với bọn họ.

      Mấy nữ tử kìm lòng được vỗ mông ngựa: “ giờ xem như Tam hoàng tử tìm được bích nhân phù hợp rồi, quả nhiên chỉ có nữ nhân hoàng hậu nương nương chọn cho mới là tốt nhất, thích hợp nhất…” (*vỗ mông ngựa: nịnh hót)

      Bát hoàng tử thầm khinh thường, với tâm phúc bên cạnh: “Tuy tân phụ Văn Nhân Dịch dẫn đến khiến đế hậu vui, nhưng nàng ta chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi.”

      “Đúng vậy, Hạ Tuyết Nhi mới là người được hoàng tộc coi trọng!” Tâm phúc bên cạnh cười nhạt.

      “Thân thế Hạ Tuyết Nhi bất phàm, cơ trí mỹ lệ, khôn khéo hào phóng, chỉ cần có nàng bên cạnh Tam hoàng tử, sợ là những người khác khó với tới được ngôi vị hoàng đế.”

      “Nàng ta mới là quân cờ lớn của hoàng hậu.”

      “Nhưng mọi người chỉ biết thứ nhất mà biết thứ hai, ta tin sớm muộn gì cũng có chuyện lớn phát sinh, ta rất chờ mong việc này.” Bát hoàng tử cười , tên tâm phúc kia biết có gì huyền diệu ở đây, lướt mắt qua đám người trong bữa tiệc, cuối cùng nhìn đến bóng dáng Tô Mặc.

      Nàng ta vẫn ngồi cùng Ngu Nhiễm, gương mặt mang nụ cười, tràn đầy tự nhiên.

      Tô Mặc như xem diễn, sân khấu đúng là ngư long hỗn tạp, đại thần vương tôn, mỹ nhân công tử, thực khách kỳ nhân, ai ai cũng có tâm tư riêng, có người bắt đầu say rượu, có người xem diễn xong cảm xúc tăng vọt, gióng trống khua chiêng muốn hóa trang lên sân khấu.

      Yến tiệc hoàng tộc này, dường như che giấu thứ gì đó dưới vẻ phồn hoa.

      Khách đến khách nối liền dứt, phức tạp hỗn loạn, các nhân vật quốc gia đều có mặt. Tất cả như ván cờ sắp xếp sẵn, người chơi cờ là vài vị hoàng tử Tề quốc, mỗi người đều tự sắm vai, đều là quân cờ dưới tay người khác.

      Sao trời cao, bóng đêm như đôi mắt nhân tình, tối đen như mực.

      Mỗi ngôi sao cũng giống như quân cờ, sắp xếp dày đặc.

      Hai nam tử cùng đứng đỉnh núi đưa mắt nhìn xuống cảnh tượng sáng lạn phồn hoa trong hoàng thành.

      Nam tử nghiệt xoa xoa lỗ tai, khinh thường : “Hoàng cung đàn cái quỷ gì vậy, quá khó nghe!”

      Nam tử áo trắng khẽ cười : “So với tiếng đàn của ngươi đương nhiên là khó nghe, chẳng qua nếu ngươi thích, vậy có thể rời .”

      Nam tử nghiệt lập tức thở dài: “Ta cũng muốn lắm, chỉ tiếc con thuyền kia lại được.”

      Nam tử áo trắng khoanh tay : “ ngờ mấy ngày nay cửa khẩu đều bị khóa, thể ra ngoài.”

      “Kỳ thực có thể hay , đối với bản công tử cũng chẳng quan trọng gì, dù sao nơi này rất tốt, ở đây tĩnh dưỡng thể xác và tinh thần, chỉ cần có Cơ Bạch là được.” Nam tử mị nhếch môi, thay đổi dáng ngồi thoải mái, hai tay gối sau đầu, chút để ý .

      “Nơi đây đương nhiên là gì với ngươi, ngươi có Phượng Hoàng Phạm , có thể xé gian rời bất cứ lúc nào. Đối với ta cũng vậy, tin tức ở đây khẳng định truyền ra được.”

      “Tề quốc đúng là thần hồn nát thần tính… Nhưng mà hình như người Tề quốc tìm ngươi đấy, Sư công tử!”

      sai.” Nam tử áo trắng nhếch môi, đúng là người bọn họ tìm.

      “Ta , ngươi trốn cái gì? Vì sao cứ luôn hối hả ngược xuôi, dè dặt cẩn trọng như vậy?”

      Dưới trời sao lấp lánh, nam tử áo trắng bung dù, vẫn giữ ý cười mê người môi: “Ngươi phải cũng trốn tránh Cơ Bạch sao? Ai đời này mà có chút chuyện như ý?”

      Nam tử nghiệt nhún vai, tựa hồ muốn nhắc tới Cơ Bạch, đưa mắt nhìn bờ biển xa xa: “Hải vực Tề quốc xuất vài dị thú, nếu là lúc trước rất khó gặp, cho nên Tề quốc đúng là nơi tốt, gia chuẩn bị bỏ khoản lớn ở đây.”

      “Ngươi đúng là thích tục vật, ngươi nên mang họ Hoa, phải mang họ Kim mới đúng.” (*Kim là màu vàng,tượng trưng cho hoàng kim,ý người kia tham tiền đó :v)

      Hoa Tích Dung thèm để ý: “Với ta mà họ gì cũng vậy, có lợi là được.”

      Hai người chậm rãi tán gẫu, bỗng dưới chân núi xông đến đám thị vệ, nhân số rất đông.

      Hoa Tích Dung nhíu mày, lạnh lùng : “Các ngươi là ai?”

      vừa mở miệng, khí xung quanh liền lạnh xuống vài phần.

      Đầu lĩnh thị vệ lập tức quỳ trước mặt hai người : “Quốc sư đêm xem thiên tượng, chúng ta nhất định tìm được quý nhân ở đây, tại hạ vừa nhìn biết hai vị công tử bất phàm, nhất định là quý nhân như lời quốc sư.”

      Hoa Tích Dung kinh ngạc: “Thuật quan thiên của vị quốc sư này đúng là rất cao.” (*quan thiên: quan sát thiên tượng)

      Nam tử áo trắng liếc mắt, cười : “Năm đó thời Xuân Thu, Chiến Quốc, sau khi Bách Gia Chư Tử* hình thành, Dương gia cũng có kỳ nhân giỏi xem thiên tượng, xem ra nơi đây cũng là ngọa hổ tàng long, có hậu duệ của Dương gia.”

      (*) Bách Gia Chư Tử: là thời kì chứng kiến mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà tranh tiếng (百家爭鳴 "bách gia tranh minh") này chứng kiến nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khác nhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này có ảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay.

      Hoa Tích Dung : “Ta nghe hậu duệ này hình như là người của hoàng hậu.”

      Thị vệ kia vẫn quỳ ở đó nhúc nhích, “Hai vị, trước mắt Tề quốc báo nguy, chúng ta tuy hai mà , xin hai vị có ở lưu lại trợ giúp tay.”

      “Nếu muốn lưu lại cũng có thể, trong khoảng thời gian này, thân phận của ta thể tiết lộ ra ngoài cho bất kỳ ai.” Nam tử áo trắng thản nhiên cười.

      “Ta cũng vậy.” Hoa Tích Dung liếc mắt .

      “Được, được, mời hai vị theo ta lập tức vào cung.”



      Tô Mặc tùy ý ngồi đó xem tiết mục, chỉ lát nhìn ra khác nhau của các hoàng tử.

      Nàng tà tà dựa vào thân cây như con mèo lười, an tĩnh mà kiều mị, đôi mắt xinh đẹp nhìn thấu được hết mọi chuyện.

      Bỗng bên tai truyền đến giọng khinh thường của thiếu niên: “Nữ nhân, ở đây ồn ào quá, có thể đến nơi nào yên tĩnh , ta có chuyện quan trọng muốn với ngươi.”

      Tô Mặc hơi kinh ngạc, mấy ngày nay thấy xuất , hôm nay lại đột nhiên ra mặt khiến nàng có chút thoải mái.

      Nàng lập tức dùng thần thức truyền : “Ngươi chờ chút.”

      Sau đó nàng nhấc váy, đứng dậy ra ngoài.

      Ngu Nhiễm ngước mắt cười : “Khanh khanh muốn đâu?”

      Tô Mặc quay đầu nhìn: “ cung phòng, ngươi vẫn nên ở lại đây .”

      Ngu Nhiễm vươn tay ra: “Nàng nhanh về nhanh, ta ở đây mình rất buồn chán.”

      Tô Mặc vừa rời Ngu Nhiễm khẽ cười tiếng, thần thức nghe thấy gã thái giám bên cạnh : “Ngươi theo nàng, cố ý dẫn nàng sai đường, chỉ cần nàng phạm lỗi lập tức bị đuổi khỏi hoàng gia.”

      Ngu Nhiễm híp mắt cười: “Ta cũng rất mong nàng phạm sai lầm, chỉ tiếc nữ nhân nàng hoàn toàn dễ đối phó như vậy.”

      tiểu thái giám đuổi theo đến cạnh Tô Mặc, ngoài cười nhưng trong cười, : “Phu nhân, qua ba lối rẽ đằng trước là có thể đến được nhà xí, ngài nhớ nhất định phải thẳng đó.”

      Tô Mặc quay đầu lại nhìn . lúc sau, nàng khẽ hé miệng: “Ngươi cần theo, ta biết rồi.”

      Nàng ta lại có thể lạnh nhạt thong dong như vậy, thái giám thấy có chút khó tin, liếc mắt, khinh thường nhìn Tô Mặc, lập tức xoay người rời .

      Nhưng Tô Mặc theo phương hướng thái giám chỉ mà chuyển chân vào khu rừng.

      Sau đó, nàng gõ gõ Thiên Thư trước ngực hỏi: “Ngươi có gì muốn ?”

      thanh lạnh lùng của thiếu niên truyền đến: “Nữ nhân, ngươi còn nhớ đến bản công tử sao?”

      Tô Mặc cười khẽ: “ có lỗi, mấy ngày nay ta thành thân nên chú ý đến ngươi.”

      Giọng thiếu niên có chút chần chờ: “Ta biết, cho nên ta mới xuất , để tránh ngươi thấy bản công tử chướng mắt.”

      “Ta chuẩn bị y phục mới cho ngươi, ngươi có thấy ?”

      “Thấy, cũng tạm được.” Giọng còn lạnh như trước.

      “Đúng rồi, ngươi có gì muốn với ta?”

      “Tối hôm nay cẩn thận tí, có người muốn hại ngươi.”

      “Ta biết, ta chú ý.” Tô Mặc biết hoàng hậu thích hạ độc thủ, rất nhiều tần phi cũng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử như vậy.

      “Còn nữa, ngươi thành thân ta chúc mừng ngươi.” Giọng điệu của lại biến đổi.

      “Vì sao ? Chẳng lẽ ta thành bóng dáng hưởng xấu đến khế ước bản mệnh?”

      phải, ngươi có bảy khế ước đúng ?”

      “Đúng.” Tô Mặc nhíu mi.

      có bảy ấn ký khế ước, chứng tỏ có bảy nam tử lập khế ước cùng ngươi, trốn thế nào cũng thoát đâu. Cho nên ta rất thông cảm với Văn Nhân Dịch. chung về sau bảy chân mệnh thiên tử của ngươi thể thiếu người nào, bọn họ đều có duyên phận với ngươi, nếu có duyên, ngươi có tìm kiếm trăm phương ngàn hướng bọn họ cũng tuyệt đối chấp nhận ngươi.”

      Sắc mặt Tô Mặc trầm xuống, trong đầu thoáng qua bóng dáng che cây dù xanh.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78.1: Tô Mặc hiển uy

      Edit: Nhisiêunhân

      Bóng đêm mênh mông như khoác lớp áo sương lên cho cây cối.

      Ánh trăng soi tỏ vào toàn ngự hoa viên.

      Tô Mặc chậm rãi ra từ trong bụi cây, ngự hoa viên vẫn rất náo nhiệt, đám cấm quân chung quanh cầm đuốc tuần tra tìm người khắp nơi.

      Người bọn họ tìm đúng là Tô Mặc, muốn gán tội sợ gì có lý do? Chỉ cần tội danh xông loạn ngự hoa viên là có thể đuổi nàng ra rồi.

      “Tiểu An Tử, vừa rồi phụ nhân kia đến đây ư? Sao tìm thấy?” Có người hỏi.

      “Có mà! Hoàng hậu nương nương vẫn cứ hỏi đến nàng ta nhưng lại thấy đâu nên người sợ nàng ta loạn, ta thấy nàng đến hướng này.”

      Tiểu thái giám tên là Tiểu An Tử, tâm tư cũng đầy bụng, hướng ta chỉ đúng là ngự thư phòng.

      “Tìm , qua trái lục soát, phụ nhân này chừng là mật thám được phái tới, tìm ra lập tức bắt lại.”

      Tô Mặc cười nhạt, ngờ chỉ lát mà đưa tới nhiều người như vậy, nàng đúng là có tố chất “trêu hoa ghẹo nguyệt”. Bọn họ dường như chỉ mong chờ bắt nàng lại để gán tội, nàng chậm rãi theo sau bọn họ, chỉ cần bọn họ lục soát ở đây nàng theo đến đó, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

      Giọng đầy ý cười của thiếu niên truyền đến: “Thú vị, thú vị, hoàng cung quả nhiên là nơi cực kì xấu xa, người nọ cũng đủ độc ác, nếu phát ngươi ở ngự thư phòng vậy chẳng phải khó lòng biện giải sao?”

      Đôi mắt Tô Mặc thoáng vẻ sắc lạnh, nàng dùng thần thức truyền : “Đều tại ngươi gọi ta ra nên mới chọc đến việc này, đầu sỏ gây nên là ngươi, ngươi còn ngồi đó mát?”

      “Nữ nhân, nữ nhân, dù sao chủ ý của ngươi cũng nhiều, ta tin ngươi làm việc để xảy ra vấn đề gì.” yên tâm .

      ngờ ngươi xem trọng ta như vậy, đúng là thụ sủng nhược kinh.”

      “Nữ nhân, tâm tính con người phức tạp, làm dâu hoàng gia là phúc hay họa? Huống chi còn có sáu nam tử, sáu khế ước nữa, ngươi định đối phó thế nào? Nếu ngay cả chuyện này cũng làm được, chứng tỏ trình độ của ngươi quá kém.”

      “Việc riêng của ta, liên quan gì đến ngươi.” Tô Mặc hừ lạnh, về phía con đường gần nhất.

      Nàng xuyên qua khu rừng, qua cây cầu , lẻn vào trong bóng đêm.

      Vừa vài bước, thần thức bắt được động tĩnh, là tiếng hai người chuyện cách đó xa.

      Tô Mặc vốn cũng để ý nhưng lại phát dường như đó là người nàng biết, bước chân nàng dừng lại, đối thoại của họ cũng phải là chuyện phiếm, lúc này mạo muội ra cũng ổn.

      giọng nam trầm thấp truyền đến: “Tuyết Nhi tiểu thư, giờ Hạ Ngọc Nhi xong rồi, chúng ta mất đối thủ thừa kế gia sản, đúng là đáng mừng.”

      Giọng nữ lạnh nhạt thong dong vang lên: “ ngờ cả con thuyền lại bị hủy hết, tra được là ai làm ?”

      , vẫn chưa tra được là ai, nhưng Hạ Trạch lật người được nữa rồi, dung mạo của Hạ Ngọc Nhi cũng bị tổn hại.”

      Nữ tử cười lạnh: “Nữ nhân chỉ có bề ngoài xinh đẹp là người vô dụng, nếu có tâm cơ, nhất định kết cục giống như Hạ Ngọc Nhi.”

      “Tuyết Nhi tiểu thư rất có đạo lý, đích nữ Hạ gia phải ai cũng xuất sắc, cho nên lần này gia tộc chọn Hạ Ngọc Nhi mà chọn tiểu thư đến liên hôn với hoàng gia tất nhiên suy xét đủ các mặt. Nếu tương lai Hạ gia chúng ta xuất hoàng hậu, vậy thế lực càng thêm củng cố.”

      Tô Mặc cười lạnh, chậm rãi thăm dò sau núi giả, quả nhiên là Hạ Tuyết Nhi và nam tử áo đen. Kiếp trước nàng gặp Hạ Tuyết Nhi, chỉ nghe nữ tử này vô cùng xuất sắc, được xưng là đệ nhất mỹ nhân Hàn quốc. Có câu mỹ nhân thân thế bối cảnh tốt gả cho nam nhân tốt, nếu có bối cảnh, chỉ được xem là đồ chơi. Tuy nam nhân thích mĩ mạo, nhưng họ cố kị gia thế bối cạnh nhiều hơn, cho nên nàng ta may mắn hơn Tô Mặc nhiều lắm.

      Kiếp trước, Tô Mặc rất hâm mộ những người như nàng ta.

      giờ trọng sinh, nàng thấy bản thân mình cũng hề kém cỏi.

      Nam tử bên cạnh lại hỏi: “Dường như Tuyết Nhi nương có chút khó chịu với hôn ước lần này?”

      Hạ Tuyết Nhi gật đầu: “Nghe lúc trước Tam hoàng tử từng mê luyến Cơ, ta phải gả cho nam nhân như vậy đúng là có chút vui.”

      “Tuyết Nhi tiểu thư là người tâm cao khí ngạo, chỉ là Cơ thôi, sớm bị hoàng hậu diệt trừ rồi, nghe là bị đày đến Ác Nhân đảo, vào đó rồi muốn ra còn khó hơn lên trời.”

      Ngữ khí Hạ Tuyết Nhi thong dong: “Việc Cơ hoàng hậu xử lý, thủ đoạn tất nhiên phải cường ngạnh. Chẳng qua Tam hoàng tử cũng là người thông minh nhưng ngờ lại làm ra hành động


      Nam tử kia cho là đúng: “Nếu muốn lấy sắc hầu người, muốn khiến nam tử thể rời khỏi mình phải luôn khiến có cảm giác tươi mới. Lúc đó hẳn là Tam hoàng tử chỉ chơi đùa chút thôi, khẳng định coi trọng nàng ta, bằng sớm trăm phương nghìn kế nghĩ cách đưa Cơ trở lại rồi, sao có thể thờ ơ như bây giờ.”

      giờ, tuy ở Tề quốc, chuyện của Tam hoàng tử và ai biết, người hiểu, nhưng dù sao cũng qua rồi. Có rất nhiều trưởng bối cũng răn dạy nữ quyến trong nhà rằng, đừng quan tâm nam nhân sủng ngươi ngươi đến thế nào, tâm nam nhân luôn thay đổi.

      “Tiểu thư có tự tin sao?”

      “Làm sao có thể?” Hạ Tuyết Nhi mím môi cười nhạt: “Ta nghĩ có lẽ cũng thầm áy náy trong lòng, chẳng qua có câu ngạn ngữ rất đúng, lấy sắc hầu người có được bao lâu? Hướng chi Hạ gia chúng ta rất có thực lực, Tam hoàng tử nếu muốn lên Thái tử, đương nhiên phải chứng tỏ lập trường cho hoàng thượng xem, bằng cũng thể cầm sắt hòa minh cùng ta. Ta cảm thấy dã tâm của càng lúc càng lớn, nam nhân trưởng thành, Cơ kia dù có xuất ta cũng ngại, nam nhân có dã tâm luôn biết ai nặng ai .”

      Nam tử khẽ cười: “Luận tài trí đức hạnh, Cơ kia chỉ là hạng kém cỏi. Tuyết Nhi tiểu thư cao quý hào phóng, có phong thái mẫu nghi thiên hạ, đây là thứ nhất. Phương diện của hồi môn , chỉ sợ nữ tử quý tộc khác có dồn hết tài lực gia tộc cũng phong phú bằng người, đây là thứ hai. Bối cảnh của Hạ gia cũng rất cao, đủ để giúp điện hạ lấy nửa giang sơn, đây là thứ ba. Cho nên Cơ kia hoàn toàn bằng người.”

      cần khen ngợi ta, ta còn là nữ nhi Hạ gia, sau khi trở thành Thái tử phi, ta và Hạ gia cùng vinh cùng hại.”

      Nam tử cúi đầu hành lễ, “Được rồi, ta phải đây, tiểu thư về trước !”

      Dứt lời, hai người cùng về phía Tô Mặc.

      Chỗ núi giả này chỉ có con đường, có nơi tránh né. Nếu bây giờ trốn tránh chỉ sợ có chút ổn, vì thế Tô Mặc chỉnh trang y phục, cố ý tăng thêm bước chân ra từ sau núi giả.

      Vừa xoay người ở bậc thềm, nàng suýt nữa đụng vào nữ tử đối diện, Hạ Tuyết Nhi loạng choạng lui ra sau vài bước, nam tử lập tức quát lớn: “Ngươi đường kiểu gì vậy? Suýt nữa đụng ngã Tam hoàng tử phi tương lai rồi!”

      “Thứ lỗi, ta nhìn đường lắm.” Tô Mặc cười nhạt.

      “Xin thứ lỗi câu là xong việc sao? Ngươi phải quỳ xuống.”

      Quỳ xuống xin lỗi? Tô Mặc lạnh mắt liếc nhìn .

      Nàng muốn nghênh ngang qua, nhưng đối phương lại cản đường nàng, Tô Mặc nhàng tránh khỏi cánh tay .

      Động tĩnh ở đây kinh động các thị vệ khác, mọi người nhanh chóng chạy tới.

      “Nữ tử lớn mật, ngươi đâu?” Thái giám tổng quản bước lên khiển trách.

      Tô Mặc cười khẽ: “Sao? Ta chỉ cung phòng thôi mà.”

      Thái giám kia the thé : “Hoàng hậu nương nương tìm ngươi lâu, ngươi hiểu quy củ, tiếng nào chạy loạn.”

      Thiếu niên trong Thiên Thư cười : “Có chút chuyện cũng nháo ra to, đám người này đúng là nhàm chán.”

      Tô Mặc cười: “Ta đúng là hiểu quy củ, hóa ra cung phòng cũng phải bẩm báo cho hoàng hậu nương nương tiếng, từng khách nhân đều bẩm báo nơi này nhất định rất náo nhiệt, hoàng hậu nương nương là quá vất vả.”

      “Ngươi…”

      “Đợi chút, công công, nữ tử này đụng phải Tuyết Nhi tiểu thư, phải trừng phạt thế nào?” Nam tử kia vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mặc.

      “Cái gì? Ngươi dám đụng Tam hoàng tử phi tương lại? Phụ nhân vô lễ, nên phạt.” Thái giám khẽ kêu lên.

      “Loại nữ nhân tùy tiện này động tay động chân, ai biết có rắp tăm bất lương muốn trộm gì đó của Tuyết Nhi tiểu thư hay .”

      sai, lát nữa bẩm báo nương nương kéo nàng ta ra ngoài đánh ba mươi đại bản… … bốn mươi đại bản.”

      Thái giám vui mừng, rốt cuộc cũng có tội danh rồi.

      Tô Mặc nhíu nhíu mi, phi châm đầu ngón tay lật chuyển, nhưng đối phương chưa động, nàng cũng tiện ra tay.

      sao, làm người phải khoan dung, để nàng ta .” Bỗng Hạ Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn mn.

      Nàng tươi cười rất đúng mực hào phóng, ngượng ngùng như những nữ nhân khác, nàng cũng có sức quyến rũ của tiểu thư khuê các, chính loại sức quyến rũ này khiến Tam hoàng tử để ý đến nàng, thậm chí còn quên Cơ trước kia.

      “Tuyết Nhi tiểu thư đúng là khoan dung độ lượng.” Thái giám tuy bất mãn nhưng vẫn khen câu.

      “Tam hoàng phi này có thân phận gì, là rộng lượng.” Những thị vệ xung quanh cũng đồng ý.

      “Đúng rồi, ngươi là Ngũ hoàng tử phi phải ?” Hạ Tuyết Nhi nhìn Tô Mặc.

      “Là ta.” Tô Mặc hơi nghiêng đầu, mặt biểu cảm nhìn nàng ta.

      Hạ Tuyết Nhi cúi đầu bên tai Tô Mặc: “Ngũ hoàng phi, mọi người đều là nữ nhân, mà ta trước giờ thích làm khó xử nhau, ta ngại với ngươi.” Dáng vẻ nàng ta thờ ơ, như căn bản quan tâm đến những kỹ thủ đoạn tầm thường của nữ nhân, “Hoàng cung thích hợp với ngươi, hơn nữa về sau Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử nhất định hợp nhau. Tam hoàng tử là Thái tử tương lai, điều này thể sai được. Ngũ hoàng tử lại có triển vọng gì, mà hoàng hậu nương nương buông tha cho các ngươi.”

      Tô Mặc đảo mắt, ý nàng ta là gì.

      Hạ Tuyết Nhi cũng cao thấp đánh giá Tô Mặc, tiếp: “Ta thấy khí chất của ngươi rất tốt, hẳn là có đọc sách, xuất thân cũng tệ, chỉ tiếc nhiều nhất là nữ tử quý tộc xuống dốc mà thôi.”

      Tô Mặc cười cười, ngờ nàng ta cũng biết xem tướng.

      Hạ Tuyết Nhi cao cao tại thượng : “Ta biết nương như ngươi được như hôm nay cũng dễ dàng, ý nghĩ của ngươi ta hiểu, vì gia tộc ta có rất nhiều người giống ngươi, nhưng kết cục cuối cùng đều vô cùng thảm. Đừng vì chút hư vinh mà sai đường, Ngũ hoàng tử căn bản thể tranh được ngôi vị hoàng đế, ở đây ngươi phải cẩn thận, bất luận thế nào, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn làm nữ nhân bình thường !”

      Hạ Tuyết Nhi ý vị sâu xa , liếc Tô Mặc cái rồi xoay người rời .

      Nữ tử này quả có chút bất phàm, rất giỏi đóng kịch.

      Tô Mặc nhìn bóng lưng của nàng ta, khóe miệng ý cười lạnh, nàng biết nhất định có gì kỳ lạ, hóa ra là vì ngôi vị hoàng đế, bọn họ cho rằng Văn Nhân Dịch muốn soán vị hay sao?

      Tô Mặc nghĩ thầm trong lòng: Nàng gả cho Văn Nhân Dịch, như vậy nhất định phải phát sinh va chạm với bọn họ. Nàng xoay xoay phi châm đầu ngón tay, tia sắc bén trong mắt lóe lên, bỗng nhiên nàng rất muốn giẫm khuôn mặt dối nát của nàng ta dưới chân.

      Nàng quay trở về, bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng sáng ngời.

      “Mặc Nhi, nàng đâu vậy?” Nhìn thấy Tô Mặc, Văn Nhân Dịch rốt cục nhàng thở ra, bước lên hỏi.

      Tô Mặc cố tình hỏi: “Dịch, ở đây ồn ào quá, có chuyện gì xảy ra sao?”

      Văn Nhân Dịch vừa định trả lời Ngu Nhiễm bên cạnh thò đầu ra, cầm quạt cười mỉm : “Lúc nãy có thái giám ngươi loạn trong cung, đám người chạy tìm ngươi, ngay cả thị vệ cấm quân cũng xuất động, tìm tới tìm lui cũng thấy chỉ đành phải từ bỏ. Khanh khanh biết đâu, sắc mặt hoàng hậu nương nương xanh mét rồi.”
      Last edited: 15/10/15
      Winter thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78.2

      Edit: Nhisiêunhân

      Tô Mặc cười nhạt: “Bọn họ cố ý dẫn ta sai đường, muốn hãm hại ta, chỉ tiếc hoàng cung này ta tới hai lần, đương nhiên biết như thế nào.”

      Ngu Nhiễm nhướng mày cười: “Ta biết khanh khanh có việc gì mà.”

      Tô Mặc kéo sát áo khoác: “Bất quá chỗ quỷ quái này ta muốn ở thêm nữa, biết bao giờ mới có thể rời ?”

      Ngu Nhiễm lắc lắc cây quạt: “Chỉ tiếc giờ chúng ta thể được.”

      “Vì sao?”

      Văn Nhân Dịch cũng : “Đúng là thể về được.”

      xảy ra chuyện gì?” Tô Mặc nhíu mi, thời điểm này kiếp trước nàng vừa mới gả cho Mộc Vô Ngân nên biết nhiều chuyện bên ngoài, chỉ mơ hồ có chút ấn tượng, nàng nhớ thương đội Tô gia ở Tề quốc về muộn đến ba tháng, hơi hiểu ra : “Ta biết rồi, Tề quốc có loạn nên đóng cửa khẩu phải ?”

      Văn Nhân Dịch tán thưởng đáp: “Tề quốc có loạn, thánh thượng để ta ở lại đây trấn thủ.”

      “Chàng đáp ứng rồi?”

      “Ừm, mẫu thân ta ở đây, ta vốn muốn dẫn bà nhưng thân thể bà tốt, bôn ba được, ở đây vẫn thích hợp cho bà dưỡng bệnh nên ta phải trấn thủ vùng biển.”

      “Trăm thiện hiếu đứng đầu, chàng làm rất tốt, huống chi dân chúng vô tội, ta trấn thủ cùng chàng, các phương diện cơ quan pháp khí đều có thể giao cho ta.”

      Văn Nhân Dịch có chút cảm động: “Mặc Nhi, theo ta nàng phải vất vả rồi.”

      Ngu Nhiễm lập tức hừ tiếng: “Nếu nàng theo bản công tử, mỗi ngày ăn ngon uống ngon , còn có thể xem kịch, chu du khắp đại giang nam bắc. Cho nên nữ nhân gả cho nam nhất tốt rất quan trọng, Văn Nhân Dịch phải người tốt gì, giờ khanh khanh hối hận vẫn còn kịp đó.”

      Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng trợn mắt nhìn , Ngu Nhiễm thèm lưu tâm.

      Tô Mặc hỏi tiếp: “Hải vực hoàng đô là do ai thủ hộ?” Dù sao Phương phu nhân cũng ở đó.

      “Tam hoàng tử.” Văn Nhân Dịch trả lời.

      “Lại là .” Tô Mặc có chút đăm chiêu, ngờ ta đông sơn tái khởi nhanh như vậy.

      “Khanh khanh, có phải nàng thấy tình cũ di tình biệt luyến nên khó chịu trong lòng ?” Ngu Nhiễm khẽ cười. (*Di tình biệt luyến: Chuyển tình sang người khác - người rồi, sau đó người đó nữa mà có tình mới.)

      “Tam hoàng tử, lúc trước nàng với …” Văn Nhân Dịch cũng có chút ghen tuông.

      có gì cả.” Ngu Nhiễm lại dễ dàng khơi dậy lòng ghen tuông của Văn Nhân Dịch như vậy, đúng là vô sỉ.

      Ngu Nhiễm phe phẩy quạt, “Nhưng mà, ác phụ hoàng hậu kia cũng phải người tốt gì, Tam hoàng tử là con trai bà ta, bà ta đương nhiên phải xem trọng, cho nên Tam hoàng tử được che chở dưới mắt thiên tử, dễ dàng tranh công, huống chi còn có người Hạ gia ủng hộ sau lưng. Tam hoàng tử giờ có niềm vui mới, sớm vứt Cơ ra sau đầu, quả là bạc tình, cho nên ta mới nam nhân Văn Nhân gia chẳng phải thứ tốt gì.” có điều ngụ ý.

      Văn Nhân Dịch híp híp mắt, “Tam hoàng tử phải bạc tình bạc nghĩa.”

      “Hử? Ngươi hiểu ta sao?” Ngu Nhiễm khinh thường, “Còn muốn biện hộ cho ?”

      Văn Nhân Dịch lạnh lùng : “Lúc trước nhất định có thích Mặc Nhi, chẳng qua thân là nam nhân có lúc thích nữ nhân khác, tính cách ta cũng gò bó, giống như Ngu Nhiễm vậy, thay đổi thất thường là tất nhiên. Hơn nữa Tam hoàng tử thích nhất lục nghệ, mà nữ tử kia lại tinh thông tất cả, bọn họ ở cùng nhau hẳn là có nhiều tiếng chung, bằng cũng cầm sắt hòa minh được, tuy rằng hợp tác lợi ích cũng là nguyên nhân.” [*lục nghệ: lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (cưỡi ngựa), thủ (học chữ), số (học tính)..]

      Ngu Nhiễm nhíu mày: “Văn Nhân Dịch, ngươi vì ghen nên bôi nhọ hai người chúng ta sao? Bản công tử với tên Tam hoàng tử kia căn bản cùng loại, ta là nam nhân tốt toàn tâm toàn ý.”

      Văn Nhân Dịch làm như nghe thấy, “Mặc Nhi, lòng vẫn quên được nàng.”

      Tô Mặc cười : “Dù quên được ta thế nào?”

      sao, trong lòng ta chỉ có nàng.”

      Sau đó đột nhiên ôm lấy nàng, Tô Mặc ngờ lại làm hành động thân mật trước mặt mọi người như vậy, tuy rằng kinh ngạc nhưng nàng vẫn thầm vui mừng. Nàng khẽ dựa vào lòng , thân hình nàng duyên dáng yểu điệu, hai người nhìn vô cùng xứng đôi.

      Chúng hoàng tử trố mắt, người kia là Văn Nhân Dịch lạnh lùng như băng đó sao?

      Ngay cả Tam hoàng tử cũng nheo mắt lại, loại hành động đó làm được.

      Hoàng hậu ngầm cắn răng, bà tin đối phó được hai chúng nó.

      “Hai người các ngươi quá buồn nôn, khiến ta nổi da gà toàn thân rồi.” Ngu Nhiễm chợt phát là người thừa, cứ như có cảm giác tồn tại, tức giận hung hăng : “Chậc chậc, giỏi cho ngươi Văn Nhân Dịch, đúng là thú thê tử quên nương, huynh đệ bị ngươi đâm cho hai đao, ngươi đúng là vô sỉ nhất đời này.”

      Sau đó Ngu Nhiễm tức giận uống ngụm rượu bồ đào lớn, hối hận vì mang băng hồ đến đây, bằng có thể chà đạp con hồ ly này rồi.

      Hồ ly và Văn Nhân Dịch có tâm linh cảm ứng, hồ ly khó chịu Văn Nhân Dịch cũng thoải mái theo.

      Khó chịu, rất khó chịu!

      Tên Văn Nhân Dịch bình thường kiệm lời, nhưng bản chất cũng cực hắc, kết quả còn tỏ vẻ độc chiếm Cơ, dỗ nữ nhân kia tâm hoa nộ phóng, nàng ta cũng bị hoàng tộc Tề quốc đuổi . Trình độ làm việc của hoàng cung này khiến khinh thường, Ngu Nhiễm hận thể ra lực thay hoàng tộc, chỉ tiếc muốn khiến Cơ tức giận, bỗng nhiên cảm thấy đường dài còn quá gian truân*. (*Câu gốc là “Lộ man man kỳ tu viễn hề - Cách Tao của Khuất Nguyên)

      Nhưng Ngu Nhiễm là loại càng đánh càng hăng, hề thấy khổ.

      Nếu có ngày đối phương động đến , cũng hung hăng cắm lại hai đao cho hả giận.

      giờ hoàng hậu nương nương càng nhìn càng vừa mắt tân phụ kia. Biện pháp nữ nhân đối phó với nữ nhân cũng có gì mới, chỉ cần đối phương khó chịu là được. Bà nhíu nhíu mày, khuôn mặt bỗng trở nên hiền từ, vô cùng hòa ái tiếp đón chúng hoàng tử phi và những nữ tử có hôn ước ngồi cùng nhau, cố ý lấy ra chiếc tráp tinh mỹ khảm bảo ngọc. Bà nhàng mở ra, tinh quang lộng lẫy, ánh mắt đám nữ tử quý tộc lập tức nhìn thẳng dời.

      Mặc dù mọi người đều là con nhà quyền quý, nhưng trang sức trong hoàng cung dù sao cũng là vật hữu hạn. Nữ nhân mà, các nàng đương nhiên vô cùng vui mừng.

      Hoàng hậu cười : “Các con đều là thê tử và vị hôn thê của các hoàng nhi, đương nhiên ai cũng có phần, thứ tốt ta tuyệt giấu riêng làm gì.”

      Bà đưa mắt nhìn người, “Con là chính phi của Đại hoàng tử, thành thân ba năm, cây trâm ngọc bích này ta tặng cho con.”

      mn cùng nhìn chiếc trâm, là cống phẩm tiền triều, giá trị xa xỉ, mọi người kinh thán thôi.

      Đại hoàng phi thụ sủng nhược kinh, vui mừng vạn phần lời cảm tạ.

      Hoàng hậu chuyển mắt về phía nữ tử khác: “Con là chính phi của Nhị hoàng tử, ngọc bội này ta tặng cho con, về sau nhớ giúp phu quân dạy con cho tốt.”

      Là ngọc bội làm từ mảnh ngọc Hòa Thị Bích* trong truyền thuyết, Nhị hoàng phi cũng kinh hỉ liên tục cảm tạ.

      (*) Hòa Thị Bích: Là viên ngọc được người thợ họ Hòa tìm thấy dâng lên vua Lê vương nước Sở, nhưng vua cho là ngọc giả nên phạt chặt chân ta, cuối cùng đến đời vua thứ ba viên ngọc mới được công nhận và trở thành quốc bảo. Hòa Thị Bích có nghĩa là “ngọc bích họ Hòa”. Muốn tìm hiểu hơn xin liên hệ wiki.

      Hoàng hậu cho mỗi người lễ vật, đến lượt Hạ Tuyết Nhi, bà thậm chí còn tháo vòng tay phỉ thúy đeo cho nàng ta, nghe đó là thái hậu năm đó thưởng cho hoàng hậu, trưởng giả ban thưởng thể từ, Hạ Tuyết Nhi lập tức thoải mái nhận lấy, khiến chúng nữ tử xung quanh vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

      Nhưng mà người nào cũng có phần, chỉ riêng Tô Mặc được ban gì.

      Hoàng hậu cố ý nhìn đến Tô Mặc, nhưng các hoàng phi đều tự hiểu .

      Những nữ tử trang điểm xinh đẹp, đeo trân châu đá quý san hô phỉ thúy vô cùng chói mắt, bọn họ đều phức tạp nhìn Tô Mặc, có khinh thường, có nhen, có đồng tình.

      Văn Nhân Dịch nhíu mày, : “Mặc Nhi, để nàng chịu ủy khuất rồi.”

      Nhưng Tô Mặc lại để tâm : “Kỳ thực bà ta ban thưởng rồi, hoàng hậu chính là người đày ta đến Ác Nhân đảo, coi như là bà mai gián tiếp cho chúng ta, hơn nữa ta căn bản thèm để ý mấy thứ vô dụng đó.”

      “Đợi chút.” Văn Nhân Dịch lấy cây trâm trong ngực áo ra, là trâm san hô đỏ vô cùng tinh xảo, bên là quả cầu được kết thành từ lông hồ bạch vĩ ngàn năm thượng đẳng, chỉ có thể gặp chứ thể cầu. nhàng cắm cây trâm lên búi tóc Tô Mặc, : “Đây là thứ mẫu thân đưa ta lúc ra cửa, bà biết nhất định có màn này, cho nên nàng đừng để ý.”

      “Được rồi, nếu là chàng tự tay làm càng tốt hơn!” Tô Mặc cố ý lắc đầu, sóng mắt mê hoặc, sắc môi đỏ hồng, vô cùng mị, quả cầu búi tóc cũng nhàng lay động, hoa lệ lộng lẫy, quan trọng nhất là đường nét độc đáo, so với đống trang sức kia chỉ có hơn chứ kém.

      Các hoàng phi sắc mặt biến đổi, hoàng hậu ban thưởng và phu quân tự mình đưa là rất khác nhau.

      Những nam nhân cao cao tại thượng đó làm sao để các nàng trong lòng được. Hơn nữa, nàng ta cài trâm lên lại xinh đẹp như vậy.

      Hoàng hậu nương nương vô cùng khó chịu liếc mắt nhìn Tô Mặc, bà phát tiểu tiện nhân kia giống hệt Phương phu nhân, có bản lĩnh làm người khác tức chết.

      Chỉ có Hạ Tuyết Nhi là đăm chiêu nhìn Tô Mặc, ngầm hừ lạnh trong lòng, nàng tự tin đến bên cạnh Tam hoàng tử.

      Thấm thoát, cung yến đến kết thúc, lúc này đương nhiên phải có nhạc kịch.

      Tề đế được các cấm vệ vây quanh đến giữa điện, cùng ngồi ở tịch thủ với hoàng hậu nương nương. (*tịch thủ: vị trí đầu của bữa tiệc)

      Đại điện và đài thiên văn cũng là nơi gần với ngự hoa viên nhất.

      Tề đế nghiêm túc với mọi người: “Chư vị đại thần, chư vị nữ quyến quý tộc, chư vị thực khách, Tề quốc ta từ trước đến nay đều tài đức vẹn toàn, hơn nữa chưa bao giờ tiếc gì với người tài, giờ trong tay ta có hai mươi khối linh thạch nhị phẩm và vài nguyên liệu luyện khí tốt, còn có bộ hài cốt dị thú cấp bốn. bằng mọi người biểu diễn thuật cưỡi ngựa và bắn cung trong lục nghệ, mà phải là nam nữ hợp tác tỷ thí, đôi phu thê nào đứng đầu được ban thưởng những thứ đó. Những người trẻ tuổi các ngươi có muốn thứ ?”

      Là nam nữ phối hợp, mọi người cũng bắt đầu có hứng thú.
      Last edited: 15/10/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 78.3

      Edit: Nhisiêunhân

      Đương nhiên cũng có vài người lắc đầu, bọn họ chỉ có mình, nếu cũng lớn tuổi.

      Cái này chẳng những là tỷ thí trình độ phối hợp ăn ý của nam nữ, mà còn tỷ thí cả tài bắn cung và cưỡi ngựa.

      chung, tất cả đều có lợi cho các quý tộc.

      “Tuyết Nhi, ta biết nàng tinh thông lục nghệ, phần thưởng phong phú như thế, sao chúng ta lên đấu lần?” Tam hoàng tử thầm bên tai Hạ Tuyết Nhi, nàng ta hơi gật đầu, hai người nhìn vô cùng ăn ý.

      Tô Mặc liếc mắt sang phần thưởng, tuy rằng kém hơn những thứ nàng lấy thuyền của Hạ gia nhưng cũng phải người tầm thường có thể đạt được.

      Bỗng giọng thiếu niên truyền ra từ Thiên Thư: “Nữ nhân, hai mươi viên tinh thạch nhị phẩm bằng cho ta, còn có mấy thứ kia cũng rất tốt, hài cốt dị thú cấp bốn thích hợp làm cốt cung, có thể công kích cự ly xa, ngươi có muốn lên đấu hay ?”

      “Vì sao lên? Ta còn phải đối phó với vài người cao cao tại thượng, tự cho là đúng nữa mà!”

      Nhóm nội thị phát tên dắt ngựa ra cho các hoàng tử, : “Hai người cùng cưỡi con ngựa, nếu có người bắn trật phải ra khỏi trận đấu.”

      Chúng quý nữ yên trong lòng, kỹ thuật bắn của các nàng cũng giỏi, nhất định có lúc trượt, bằng để các nam tử đảm trách, các nàng giả vờ giả vịt là được.

      Nhưng nhóm nội thị lại tiếp: “Nếu sau tiếng phát hiệu mà có người bắn cũng bị loại.”

      Xong rồi xong rồi, chúng hoàng tử lập tức thở dài, biết hy vọng thắng lần này lớn.

      Ánh mắt bọn họ dừng người Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi, hai người này mới là tiêu điểm, bọn họ chẳng qua chỉ làm nền thôi.

      Vì thế có mấy đôi chủ động rời khỏi cuộc tỷ thí, bỏ cuộc so với thua thảm tốt hơn nhiều.

      Tô Mặc kéo tay Văn Nhân Dịch, tiến lên trước : “Đợi , chúng ta cũng muốn tham gia.”

      Đám người ngờ Tô Mặc cũng tham gia, bọn họ ngẩn ra.

      Hạ Tuyết Nhi nhìn Tô Mặc, nàng ta nhíu mày, vẻ khinh thường thoáng qua mắt.



      đài quan sát có hai nam tử ngồi, người áo trắng, người áo hoa.

      là náo nhiệt.” Mĩ nam nghiệt mặc hoa y tùy ý dựa ghế, hoa phục làm nổi bật dáng người cao lớn của , ngón tay thon dài cầm ly rượu sừng tê, môi mỏng khẽ nhếch, ánh sáng nhạt che khuất bên mặt của nhưng ngăn được khí chất tà mị đó.

      “Phải, đều là tài ba dị sĩ các hoàng tử tìm đến ra lực bảo vệ Tề quốc.” Nam tử áo trắng cười .

      Hai người này đúng là Hoa Tích Dung và Sư , vừa rồi hai người vào hoàng cung, vì thân phận đặc thù nên được sắp xếp ở nơi ít người.

      Hoa Tích Dung nhíu mi nhìn bóng dáng Tô Mặc, thấy có chút quen mắt.

      bỗng nhớ đến nữ tử nhảy múa ở Kim Ngu Đường ngày ấy, hóa ra nàng cũng đến đây.

      , ngươi thấy thế nào?” cười nhìn về phía nam tử áo trắng.

      “Cái gì thấy thế nào?”

      “Ngươi thấy trận này ai thắng? Có muốn cược ?”

      “Hoa công tử, tại hạ chưa bao giờ thích đánh cược.”

      “Ngươi đúng là thú vị chút nào.”

      Nam tử áo trắng khoanh tay, đưa mắt nhìn về phía đối diện, đến khi thoáng nhìn thấy bóng dáng hồng cưỡi ngựa phóng qua, gió đêm thổi tới cuốn tầng mành sa của đài quan sát lên, thấy nao nao trong lòng, có cảm giác như trải qua mấy đời.



      trường đua, cự ly bắn có năm loại.

      Mười lăm trượng, hai mươi trượng, hai lăm trượng, ba mươi trượng, ba lăm trượng.

      Cự ly càng xa, điểm càng cao.

      Chỉ cần ghi điểm cao trong thời gian năm lần gõ chiêng là có thể chiến thắng.

      thanh sắc nhọn của nội thị vang lên: “Đại hoàng tử phi bắn chệch mũi, bị loại.”

      “Lục hoàng tử bắn trượt, bị loại.”

      “Nhị hoàng phi bắn, bị loại.”

      Ánh mắt đại hoàng phi ảm đạm, nhị hoàng phi ủ rũ, hai người cùng bước ra khỏi trường đua.

      có hơn phân nửa bị loại, lúc này thanh hoan hô bỗng truyền đến, hóa ra là Hạ Tuyết Nhi, nàng mặc bộ y phục xanh nhạt, bên hông thắt nơ bạc, tóc búi cao, khuôn mặt thanh lệ thoát tục. Nàng và Tam hoàng tử cùng cưỡi con ngựa, trâm Lưu Tô tóc nàng lóe lên, nàng nhanh chóng kéo cung, nụ cười cái nhăn mày đều mang đầy phong tình.

      “Trúng, nàng lại trúng rồi.”

      “Tam hoàng tử trúng ba mũi tên ở hai mươi trượng, Hạ Tuyết Nhi tiểu thư là hai mũi ở hai lăm trượng, đây là thành tích lợi hại nhất ở vòng đầu tiên.” Mọi người ngờ Hạ Tuyết Nhi này chẳng những ưu tú ở mọi phương diện, mà ngay cả kỵ xạ cũng giỏi như vậy. Gần như tất cả mọi người đều lớn tiếng ủng hộ cổ vũ, tràn đầy khâm phục nhìn Hạ Tuyết Nhi.

      Hạ Tuyết Nhi phát huy vô cùng tốt, tuy ngoài mặt có vẻ tự mãn nhưng trong lòng lại nhịn được kiêu ngạo.

      Nàng ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Tô Mặc, Tô Mặc và Văn Nhân Dịch cùng cưỡi con tuấn mã màu đen, nàng ta cúi đầu khắc cái gì đó mũi tên, đến khi tới giờ tùy ý bắn cái, trúng ngay hồng tâm bia mười lăm trượng, cự ly gần nhất, xem như bị loại.

      Mà Văn Nhân Dịch cũng bắn tên trúng hồng tâm bia ba lăm trượng, vòng đầu tiên, Ngũ hoàng tử và Tam hoàng tử hòa nhau.

      Mọi người biết Văn Nhân Dịch là tổng chỉ huy của Đông Lăng Vệ, kỵ xạ hạng nhất, vì thế mọi người thấy có lẽ có thể so cao thấp được với Tam hoàng tử và Hạ Tuyết Nhi.

      Hạ Tuyết Nhi càng thêm khinh thường, xem ra nàng ta muốn dựa vào bản lĩnh của Văn Nhân Dịch mà chiến thắng.

      Tốt lắm, khi như vậy, nàng cũng ngại cho bọn họ ăn chút bài học.

      Hạ Tuyết Nhi giơ cổ tay trắng noãn lên, Tam hoàng tử cực ăn ý ghìm ngựa thả chậm tốc độ, mũi nhọn chợt lóe, bắn thẳng về hồng tâm bia ba mươi trượng. Tư thái của nàng vô cùng động lòng người, tóc đen phiêu dật, tay áo giơ cao, mang đầy khí chất tiêu sái.

      “Ba mươi trượng, là ba mươi trượng.” Mọi người ồ lên hoan hô.

      Tam hoàng tử lại tiếp tục bắn trúng hồng tâm hai mươi trượng.

      Tô Mặc ngồi ngựa tán thưởng liếc mắt nhìn phong tư của Hạ Tuyết Nhi, nàng chỉ cười rồi kéo cung, mũi tên lập tức vọt ra.

      Nhưng tên chưa tới bia lóe lên, bắn thẳng đến trước ngực thái giám Tiểu An Tử, ta kêu thảm tiếng ngã lăn ra đất.

      Trọng tài nội thị ngây ra như phỗng, sửng sờ quên lên lời.

      Mũi tên xuyên thấu qua thân thể Tiểu An Tử như xuyên qua cái động, xoay tròn trong trung rồi bắn trúng hồng tâm bia mười lăm trượng.

      Mọi người kinh hô, ngờ lại phát sinh chuyện này, nhưng bọn họ chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên.

      Nàng ta nhìn có vẻ giỏi bắn cung cưỡi ngựa gì.

      Hoàng hậu khẽ kêu lên: “Tiện nhân, sao lại đả thương người?”

      Tiểu An Tử là tâm phúc của bà, mũi tên đó muốn lấy nửa cái mạng của rồi.

      bắn trượt phải sao? Cho nên tính là thua, tiếp tục.” Văn Nhân Dịch lạnh lùng .

      Dứt lời, lại bắn trúng hồng tâm bia ba lăm trượng, vòng thứ hai kết thúc, vẫn hòa.

      Nhưng sau đó Tô Mặc và Văn Nhân Dịch lại trái phải, phối hợp liên tiếp. Văn Nhân Dịch chuyên tấn công hồng tâm ba lăm trượng, Tô Mặc nhắm thẳng hồng tâm ba mươi trượng, triển lộ hoàn toàn tài bắn cung cao siêu của họ.

      Hạ Tuyết Nhi có chút phục, nữ nhân kia lại có thể ba phát đều trúng, nàng học tập lục nghệ từ nhưng vẫn nắm chắc lắm với cự ly ba mươi trượng, nhưng đối phương dần dần vượt qua thành tích của Tam hoàng tử. Tam hoàng tử thầm sốt ruột, trước mắt vẫn chỉ có thể bắn trúng cự ly hai lăm trượng.

      Mọi người đều hưng trí bừng bừng, trò chơi kỵ xạ thông thường trở thành trận quyết đấu giữa hai hoàng tử.

      Hạ Tuyết Nhi lập tức hít sâu hơi, nàng biết giờ thể loạn, tuyệt đối thể loạn.

      Nàng ổn định lại tâm thần, mắt nhìn chằm chằm tấm bia ba mươi trượng, nhớ lại cảm giác tốt nhất khi bắn tên, nàng hơi nghiêng người, hô hấp vững vàng, lực tay cũng ổn định hơn.

      Nàng cắn môi, thả cung, mũi tên bay vút rồi dần dần hạ xuống, tuy trúng hồng tâm nhưng cũng miễn cưỡng dính bia. Sau khi cảm giác lúc trước xuất , ánh mắt Hạ Tuyết Nhi càng thêm bình tĩnh, thủ pháp càng thêm hài hòa nhịp nhàng.

      Mấy mũi tên tiếp theo đều trúng hồng tâm, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.

      Cự ly ba mươi trượng, nàng cũng có thể làm được.

      Vòng ba kết thúc, Hạ Tuyết Nhi bắn trúng mười tên bia ba mươi trượng, Tô Mặc bắn được năm lần, vẫn hòa.

      Nhưng Tô Mặc hề nhìn nàng ta, nàng hơi nheo mắt, mũi tên phóng ra.

      Tia sáng chợt lóe, tốc độ cực nhanh, ngay khi mũi tên vừa ra khỏi cung thẳng lên trời xanh, Tô Mặc lại hơi ngửa người ra sau, gần như ngay lập tức lấy tiếp tên nữa, kéo cung, mũi tên bắn ra hóa thành cầu vồng đuổi theo tên thứ nhất. Tên thứ ba, thứ tư, thứ năm đều bay như hình với bóng.

      Năm mũi tên liên tiếp bắn trúng hồng tâm, cuối cùng tấm bia chịu nổi nữa “phanh” tiếng vỡ ra, rơi loạn xạ đất.

      Bốn phía lặng ngắt như tờ, mọi người kinh thán, tình huống này bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên.

      Vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn tấm bia vỡ thành nhiều mạnh, trong lòng rung động khó có thể hình dung.

      Sau lúc lâu, mọi người vẫn thẫn thờ chưa phục hồi lại.

      Thua, thua triệt để, Tam hoàng tử khẽ thở dài, luận kỹ xảo và thực lực, còn lâu mới bằng Văn Nhân Dịch.

      Nhưng luận tài bắn cung, Hạ Tuyết Nhi cũng bằng nữ tử này.

      Hồi lâu sâu, có người kích động thôi, tiếng vỗ tay vang lên, nhóm nội thị cũng quát to kết thúc trận đấu, tiếng hoan hô bay thẳng đến trời xanh, ngay cả những hoàng tử khác cũng nhịn được vỗ tay cho Tô Mặc liên tục.

      Nhưng nam tử áo đen chịu được khi thấy Hạ Tuyết Nhi thua, phất tay, ám tiễn bay thẳng về phía lụa mỏng của Tô Mặc, muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt để nhân cơ hội làm nhục nàng ta, nhất định là rất xấu xí kì dị.

      Tô Mặc cảm thấy gió sượt qua mặt, nàng hơi ngửa người nhưng vẫn chậm nửa nhịp, ám tiễn cuốn lớp mạng che mặt của nàng.

      Diện dung lộ ra, mọi người lại càng thêm kinh ngạc.

      Có người ngơ ngác : “Đẹp quá! đẹp quá!”

      Nhưng cũng có người đồng thời kêu lên: “ Cơ, nàng chính là Cơ.”

      Hết chương 78
      Last edited: 15/10/15

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 79.1: Thân phận sáng tỏ

      Edit: Nhisiêunhân

      Đêm, càng lúc càng sâu.

      Tên áo đen kinh ngạc, tại sao lại như thế này?

      Hoàn toàn giống như tưởng tượng của , ngờ gương mặt của nàng ta lại tuyệt sắc như vậy.

      Nếu phải cố ý hất mạng che mặt của nàng ta ra, đúng là cho rằng nàng ta cố ý dùng mỹ mạo đến làm nhục tiểu thư nhà mình.

      Ngay cả cũng ngờ đời này lại có nữ nhân mị vô song, dung mạo diễm lệ, phong hoa tuyệt đại như vậy.

      Sau khi mọi người khiếp sợ, có người nhịn được hỏi: “Rốt cuộc nương này là ai? quá xinh đẹp.”

      Co vài nữ tử thậm chí còn đưa mắt nhìn về phía Hạ Tuyết Nhi, thầm so sánh, dù sao biểu của Hạ Tuyết Nhi luôn cao cao tại thượng, đương nhiên có người vui mừng muốn xem phản ứng của nàng ta như thế nào. Quả nhiên vẻ mặt Hạ Tuyết Nhi vô cùng khiếp sợ, vô cùng xấu hổ, vô cùng khó tin, khuôn mặt luôn tự tin cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng.

      Nữ nhân mỹ lệ thường chú ý tới người hấp dẫn hơn mình đầu tiên, nàng còn để tâm đến điều này hơn bất cứ ai.

      Lúc trước, Hạ Tuyết Nhi luôn được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Hàn quốc, hơn nữa bản thân nàng cũng có chút tư cách để kiêu ngạo, nên đó phải là hư danh.

      Nay nhìn thấy tân phụ của Ngũ hoàng tử, nàng mới cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Gương mặt đối phương tinh xảo, khí chất minh diễm bức người, hoàn toàn khác với Hạ Tuyết Nhi giả vờ đoan trang. Hai người tuy là hai kiểu đẹp khác nhau, nhưng vẻ mị của đối càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn. So với Tô Mặc, khí chất của Hạ Tuyết Nhi nhạt phần nào, thậm chí ảm đạm như sao gặp phải mặt trăng.

      “Chậc chậc, mỹ nhân là rốt cuộc là thần thánh phương nào? Ngũ hoàng tử tìm được nàng ta từ đâu vậy?”

      “Đúng là khuynh thành vô song, xinh đẹp mê hoặc, ngờ đời này còn có nữ tử như vậy, chỉ sợ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân hoàng cung của Hạ Tuyết Nhi khó giữ được rồi.” Có người cúi đầu , tuy ác ý gì nhưng Hạ Tuyết Nhi nghe được lại thầm hận vô cùng.

      Trước mắt bao người, Tô Mặc lạnh nhạt nhếch khóe môi nở nụ cười ưu mị. Nàng ra vẻ trấn định như Hạ Tuyết Nhi, mà là tao nhã từ trong xương cốt.

      Nàng đến trước mặt trọng tài nội thị, nhướng mi thản nhiên : “Phần thưởng khi nào giao cho ta?”

      Nội thị ngơ ngác nhìn nàng, run sợ hồi lâu, sau đó ừ ừ a a lúc lâu như bị câm điếc.

      Tuy rằng thái giám phải là nam nhân hoàn chỉnh, nhưng nhìn thấy nữ tử mỹ lệ như vậy cũng có vài phần thích cái đẹp.

      Lúc này, hoàng hậu lại kêu lên: “Đợi … nàng ta là Cơ.”

      Phụ nhân đứng gần đó lưu ý đến lời của hoàng hậu, bà ta tò mò hỏi: “ Cơ? Cơ nào?”

      Hoàng hậu thầm hận, nghiến răng nghiến lợi : “Chính là Cơ của Tam hoàng tử.”

      Cơ của Tam hoàng tử! Cơ của Tam hoàng tử!

      Những lời này như sét đánh vào giữa ao nước, tất cả mọi người kinh ngạc, dần dần sôi trào.

      ràng khí trong điện biến đổi, mọi người hai mặt nhìn nhau, Cơ của Tam hoàng tử, đây là tình huống gì?

      Chuyện về Cơ, ai ở Tề quốc mà biết, nghe nhiều nên thuộc.

      Ngay cả sắc mặt của Hạ Tuyết Nhi cũng trầm xuống, nàng ta khẽ nhếch môi, mắt lóe cảm xúc phức tạp.

      Trong những người ở đây, cảm thấy khó tin nhất đương nhiên chính là Tam hoàng tử, ta nhìn Tô Mặc, ánh mắt ngẩn ngơ trong chốc lát.

      Sau đó đôi mắt thoáng qua tia trầm, đồng thời các loại cảm xúc phức tạp cũng dồn dập xuất .

      Nhìn thấy đôi mắt nàng lóng lánh như đá quý, thân thể mềm mại nhàng, ánh sáng tuyệt thế lưu chuyển quanh thân. sai, nàng đúng là Cơ, tuyệt đối ngờ có thể gặp lại Cơ, hơn nữa còn là trước mặt nhiều người như vậy.

      Hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của .

      Lần đầu tiên nhẫn tâm buông tay với nữ nhân mình thích, thậm chí còn cho rằng hoàn toàn quên nàng rồi. Người muốn thành đại thể câu nệ nhi nữ tình trường, cũng thấy bỏ nàng có gì là đúng. Dù sao, trong lòng hoàng tử có dã tâm, giang sơn và quyền thế đều luôn đứng thứ nhất. Nếu ngày trở thành cửu ngũ chí tôn, tam cung lục viên bảy mươi hai phi tần, nữ nhân vô số, có dạng gì mà thể thu vào cung, chỉ quyền thế mới mang lại nhiều lợi ích cho , tuyệt đối thể vì sa vào sắc đẹp mà cuối cùng bị người dèm pha, chịu mất lớn.

      Trong cảm nhận của , Cơ bị lưu đày đến Ác Nhân đảo cũng có gì khác bị bỏ vào lãnh cung.

      nữ nhân bị biếm lãnh cung, bất luận dung mạo xinh đẹp cỡ nào, dần dần năm tháng trôi qua cũng nhạt nhòa tất cả.

      Mẫu thân , hoàng hậu nương nương thậm chí còn dẫn đến lãnh cung chuyến, để nhìn thấy những nữ nhân nổi điên phát cuồng trong đó. Ngày xưa diễm lệ đến cỡ nào, cuối cùng cũng hồng nhan tóc bạc, khiến tràn đầy cảm xúc trong lòng.

      có chút hận, hận Cơ kia cứ lúc lạnh lúc nóng với , khiến lâm vào trầm mê.

      Nam nhân thể để nữ nhân muốn làm gì làm, mà phải nắm tất thảy nữ nhân trong tay.

      nam nhân phải đủ ngoan độc, đủ lạnh lùng, đủ cứng rắn mới có thể thành đại .

      Phàm là những thứ dùng qua rồi mà có lợi cho bản thân, đều phải vứt ra sau đầu.

      Những chuyện này đều là hoàng hậu dạy cho mỗi ngày, cùng với những thứ chậm rãi lĩnh ngộ được trong cuộc đấu quyền thế.

      Tam hoàng tử vốn có chút khúc mắc với Cơ, từ sau khi Ác Nhân đảo, lại gặp Hạ Tuyết Nhi, lập trường vững khiến cũng dần dần buông xuống hoàn toàn.

      Vương phi của nên đoan trang hào phóng như Hạ Tuyết Nhi, có tri thức hiểu lễ nghĩa, minh diễm động lòng người. Chẳng những đọc đủ thứ thi thư, tinh thông lục nghệ, giơ tay nhấc chân đều mang đầy phong phạm tiểu thư khuê các. Nàng ta còn rất ôn nhu săn sóc, khéo hiểu lòng người, tài đức vẹn toàn, tâm tính rộng rãi, cũng rất khiêm tốn.

      Thậm chí sau lưng còn có bối cảnh thế lực cường đại chống lưng, đây mới là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ.

      Bất luận thế nào, so sánh hai nữ tử với nhau Hạ Tuyết Nhi vẫn luôn chiếm ưu thế hơn.

      Nhưng tâm tư nam nhân lại rất kỳ quái, khi nữ nhân mà buông tay đứng cạnh nam nhân khác, trong lòng có chút thoải mái.

      giờ cẩn thận đánh giá Cơ, phát nàng khác xa lúc trước rất nhiều, bớt vài phần kiều mị phóng túng, nhiều thêm vài phần chân thành. Đôi mắt đầy vẻ cơ trí, khí chất hề kém Hạ Tuyết Nhi. Hơn nữa dưới ánh mắt chú mục của mọi người, nàng ta vẫn thoải mái ung dung, tươi cười nhàn nhạt, trang điểm diễm lệ làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo tuyệt thế, nhẵn nhụi, trắng nõn, thanh nhã, mị.

      Tuy trong lòng , có nhiều giá trị lợi dụng, nhưng lại khiến cảm thấy mới mẻ.

      cho rằng Cơ chính là nữ tử chỉ biết dùng sắc đẹp, nhưng trước mặt Văn Nhân Dịch nàng lại rất hồn nhiên đáng , tài bắn cung cũng khiến người khác phải kính nể thôi.

      Nữ tử này rốt cuộc gạt cái gì? Trước mắt mới là nàng .

      Nếu như Cơ trước mắt khiến động tâm, là gạt người.

      Nhưng tuyệt đối ngờ, lúc quay đầu lại nhìn phát nàng còn giống người thường, cũng là vật còn người mất.

      Nàng phải là nữ nhân thương tâm bị hoàng hậu nhốt vào Ác Nhân đảo, phải là Cơ tội nghiệp.

      Khiến chịu được chính là, nữ nhân mình sủng ái ngày xưa nay lại trở thành người của Văn Nhân Dịch.

      Tuy từ bỏ nàng, nhưng nàng vẫn từng là của .

      Chỉ có mới có thể vứt bỏ nữ nhân, nữ nhân thể phản bội .

      Nghĩ như vậy, khuôn mặt Tam hoàng tử càng ngày càng khó coi, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm, sắc mặt biến xanh, hai tay nắm chặt quyền.

      Bát hoàng tử nhịn được đắc ý cười, mắt đầy vẻ tính toán, sớm phát nàng ta là Cơ rồi.

      là người đầu tiên trong đám hoàng tử phát ra chân tướng, đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ thầm mình đúng là minh thần võ, vĩ đại bất phàm, rốt cuộc cũng đợi đến được ngày này. biết Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử nháo lên như thế nào, đến lúc đó trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, nếu được, châm ngòi nổi gió, rồi bàng quan đứng xem.

      cười xảo quyệt, tình càng lúc càng thú vị rồi.

      giờ, Tô Mặc, Văn Nhân Dịch và Tam hoàng tử trở thành tiêu điểm chú ý của bữa tiệc.

      Bất luận lúc nào, chuyện xấu bát quái luôn là mục tiêu chú ý của mọi người, ngay cả quý tộc cũng ngoại lệ.

      Đây đúng là màn tình mới gặp tình cũ, Cơ ngày xưa biến thành tân nương của Ngũ hoàng tử.

      Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử vì giang sơn, vì mĩ nhân, vì quyền thế - quyết đấu.

      Cũng có người dò xét qua lại giữa Hạ Tuyết Nhi và Tô Mặc, để xem hai nữ tử này có ưu khuyết gì.

      Có người tán thưởng phong tư khuynh thành của Cơ ngày xưa, có thể mị hoặc người thích hào nhoáng như Ngũ hoàng tử thèm để ý đến ánh mắt thế tục vì nàng. Có người lại lý trí thấy thân thế bối cảnh của Hạ Tuyết Nhi mới là quan trọng nhất, Tam hoàng tử cần loại nữ nhân như vậy để trở thành hậu thuẫn chắc chắn của . Càng có nhiều người dừng mắt mắt bát quái ở Tam hoàng tử, muốn xem xử lý hai mỹ nhân này ra sao. Cơ có thể gả cho Ngũ hoàng tử chứng tỏ thủ đoạn cũng tầm thường, lần này mục đích trở về của Cơ là muốn trả thù kẻ bạc tình hay sao?

      Mọi người đoán bóng đoán gió, phấn khởi thôi, cứ như phát ra bí mật lớn.

      Ngu Nhiễm thở dài, tay cầm quạt, tùy ý đưa mắt nhìn về phía Văn Nhân Dịch, đảo mắt lười biếng : “Xem , ta biết chắc chắn chuyện này phát sinh mà, lời đồn đãi nhanh chóng bay đầy trời, đến lúc đó miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt. Ngươi đúng là chuyện xấu quấn thân, Cơ gả cho ngươi đúng là phải chuyện tốt!”

      Văn Nhân Dịch lạnh lùng đáp: “Lời đồn nhảm tự sụp đổ, ta thèm để ý, thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc.”

      Tô Mặc cũng lạnh nhạt, bình thản đối mặt tất cả, càng có thêm ba phần khí thế ung dung hơn Hạ Tuyết Nhi.

      Nàng : “Vốn tưởng rằng thành thân rồi là có thể rời , ngờ vẫn phải chịu huyên náo ồn ào thế này.”

      sao, tới rồi cứ an tâm, về sau chúng ta an ổn qua ngày là được.”

      Ngu Nhiễm lắc lắc quạt, đồng ý cười : “Văn Nhân Dịch à Văn Nhân Dịch, giờ có thể an ổn qua ngày ở đâu cơ chứ? Đại náo hoàng cung vừa ra là phong vân gợn sóng, giương cung bạt kiếm. chừng kịch bản kế tiếp của ta lấy đây làm đề tài, viết nên truyền kỳ khác về Cơ. Cơ này đứng giữa tranh đoạt của hai hoàng tử, hai bên ra tay quá nặng mà cùng tổn hại, tình hình vô cùng ổn…”

      “Sau đó sao?” Văn Nhân Dịch lạnh lùng liếc .

      “Đúng vậy, sau đó sao?” Tô Mặc biết còn có thể ra phiên bản gì.

      Ngu Nhiễm thưởng thức cây quạt, hơi nhếch môi : “Sau đó cả hai hoàng tử đều có kết cục tốt, Cơ gả cho thế tử gia biết viết sách biết khiêu vũ, hai người sống cuộc sống hạnh phúc. Câu chuyện này của ta thế nào, khanh khanh?” xong, Ngu Nhiễm nhàng lấy vai cọ cọ Tô Mặc, lại bị Văn Nhân Dịch hung hăng đạp cước.

      Ngu Nhiễm nhất thời đề phòng, biết sắc, đúng là hồ ly vô sỉ.

      Tô Mặc cười khẽ, nụ cười này lại mang ý nghĩa khác trong mắt mọi người.
      Last edited: 15/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :