1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 56: Bối phận cao

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Gió đêm thổi mạnh, cây hạnh hoa hai bên đường nở rộ, cánh hoa bay lả tả giữa trung.

      đường phố, bốn nam nữ cùng nhau, vô cùng chói mắt.

      Văn Nhân Dịch và Tô Mặc nhanh chậm phía trước, Văn Nhân Dịch vẫn theo bước chân của nàng, có vài phần hăng hái, nhìn như đôi bích nhân. Chung quanh treo đầy đèn lồng cây, bóng hai người kéo dài dưới ánh nến, cánh tay lơ đãng chạm nhau, hơi lùi lại nửa phần, nhìn tựa như hai người cầm tay.

      Văn Nhân Dịch luôn cố ý thả chậm bước chân, tận lực sóng vai cùng Tô Mặc. Ngu Nhiễm đứng bên cạnh nhếch môi, nhìn như liếc xéo hai người.

      Hạ Phong đứng sau sờ mũi cái, liếc Chu tiên sinh : "Ngươi xem, khó trách thường ngày hai công tử ra vào đều là mang mũ che mặt, ta và ngươi đáng lẽ đều là mỹ nam tử, bây giờ đứng cùng Văn Nhân Dịch và Nhiễm công tử lại biến thành làm nền. Ngươi xem đường cũng có bao nhiêu nữ nhân nhìn chúng ta, chỉ là nhân tiện liếc mắt mà thôi, ngươi biết chúng ta là cái gì , chính là lá cây đó!"

      Chu tiên sinh nghe vậy chớp chớp mắt, đưa mắt nhìn chung quanh.

      Quả nhiên, chúng nương và phụ nhân hai bên đường đều Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm đến chớp mắt.

      Hai nam tử trước mắt thân như ngọc, tựa chim hồng, uyển chuyển như du long, dĩ nhiên đây phải là quan trọng nhất, mà là hai nam tử này mặc áo ngoài, chỉ mặc trung y, cho nên vóc người nhìn vô cùng tốt.

      may nơi này là Lâm Hải, càng may hơn là ban đêm, nếu là đổi lại là ở đại đô thành Tề quốc, chỉ sợ có thể phải ném quả đầy xe rồi.

      "Văn Nhân, xem kìa, những nữ nhân kia đều là nhìn ngươi, ngươi đúng là mệnh phạm hoa đào." Ngu Nhiễm vẫn ưu nhã , dùng quạt chỉ vào mấy nữ tử trước mặt, liếc qua Tô Mặc như có điều ngụ ý.

      "Ngươi sai rồi, những nữ nhân kia đều nhìn ngươi, ta tự thẹn bằng." Văn Nhân Dịch lướt mắt nhìn , toàn thân vẫn vây trong hơi thở lạnh lẽo.

      "Nhìn ta, sao có thể chứ?" Ngu Nhiễm đặt quạt lên môi, ưu nhã cười.

      "Y phục của các hạ mặc như mặc, đương nhiên họ nhìn ngươi." Văn Nhân Dịch liếc trung y của , ánh mắt vô cùng bất mãn.

      "Chất vải y phục của ta là cùng loại với khanh khanh, ngươi đố kỵ phải ?" Dù đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy thắt lưng gợi cảm của .

      "Ngu Nhiễm, trở về nhớ cởi y phục cho nàng." Văn Nhân Dịch lạnh giọng .

      "Được! Nếu ngươi ngại, ta hết lòng cởi xuống cho nàng." Ngu Nhiễm bí hiểm cười, khóe môi nhếch lên.

      "Ngươi , để ta làm là được." Văn Nhân Dịch ánh mắt trầm trầm.

      Ngu Nhiễm lập tức vô tội liếc mắt nhìn Tô Mặc, ăn có: "Khanh khanh, nàng đừng tin bộ dạng nghiêm trang của , bên trong chẳng phải thứ gì tốt đâu."

      Văn Nhân Dịch cũng lạnh nhạt : "Ngươi cũng vậy. "

      Tô Mặc rốt cuộc nhịn được khẽ nhăn mày, nàng nâng trán, có chút bi thương cảm thấy nhìn lầm người. biết bắt đầu từ khi nào nàng lại dần dần dây dưa với hai người này, thậm chí còn mấy chuyện như vậy, nàng cũng lo lắng chuyện y phục, nàng đoán thiếu niên Thiên Thư hẳn là biết biện pháp đặc biệt nào khác.

      Văn Nhân Dịch chợt chuyển mắt, thấp giọng hỏi: "Đúng rồi, nương."

      "Chuyện gì?"

      "Ta hỏi nàng, nàng làm việc cho Kim Ngu Đường, ngoài bán thuyền ra còn được lợi ích gì ?"

      Tô Mặc híp mắt: "Lợi ích chính là phí làm thuyền mười vạn lượng, nhân công nguyên liệu vạn lượng, hơn nữa ngày sau tàu thuyền Tô gia càng ngày càng có danh tiếng." Nàng biết Kim Ngu Đường là cây cầu đầu tiên sau khi nàng trọng sinh, nếu hợp tác cùng Kim Ngu Đường, bước thứ hai bước thứ ba của nàng cũng rất khó thực . Nếu phải nhờ vào thực lực Kim Ngu Đường nàng khó có thể tiến vào phường thị, cách nào thu thập nguyên liệu, càng khó bước vào hàng ngũ luyện khí sư. Có thể , mọi chuyện đều liên quan đến Kim Ngu Đường, cho nên hôm nay nàng thể qua sông rút cầu được.

      Văn Nhân Dịch lạnh nhạt : " bằng ta thay nàng bồi thường chút bạc cho , nàng lập tức rời khỏi Kim Ngu Đường ." bất giác dùng giọng điệu của vị hôn phu.

      Hai mắt Ngu Nhiễm như có lửa, đương nhiên đồng ý. “soạt” tiếng khép quạt lại, lạnh lùng : "Văn Nhân Dịch, ngươi làm chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ, năm chỉ có mấy ngàn lượng, có thu nhập như Kim Ngu Đường ta, ngươi cũng là quỷ nghèo mà thôi. Hôm nay ngươi có vị hôn thê, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ ngay cả Cơ cũng thể cho Kim Ngu Đường giữ lại? Văn Nhân Dịch ngươi hèn hạ vô sỉ, ban đầu nàng lập khế ước cùng ta, giấy trắng mực đen cả rồi." xong, Ngu Nhiễm rút khế ước ra.

      Hạ Phong lập tức kinh ngạc : "Công tử sao lại mang khế ước của Cơ theo bên mình?"

      Chu tiên sinh đáp: "Tối nay công tử vốn chuẩn bị cầu hôn với nàng, đương nhiên phải mang theo."

      "Ta nhìn lắm." Trong bóng tối, Văn Nhân Dịch liếc xéo nhìn .

      "Thấy chưa?" Ngu Nhiễm để lại gần hơn mấy phần.

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Văn Nhân Dịch bỗng nhiên đoạt lấy khế ước xé nát, khế ước còn sót lại chút gì. Ngu Nhiễm lập tức giận tái mặt: "Văn Nhân Dịch, ngươi muốn đánh nhau với ta phải ? Ta ngại đấu trận ngay ngoài phố nữa với ngươi."

      Văn Nhân Dịch lạnh lùng nhìn , phun ra hai chữ, "Ngu ngốc."

      Ngu Nhiễm nhíu mày, sau đó cười, "Đừng tưởng rằng ngươi thắng, bản công tử luôn chuẩn bị hai phần khế ước, riêng nàng còn có nhiều hơn."

      Văn Nhân Dịch lại tiếp tục phun hai chữ: "Vô sỉ."

      Hai đại mỹ nam đứng đường phố, khí giương cung bạt kiếm.

      Ngu Nhiễm giật khóe miệng, cuối cùng : "Văn Nhân Dịch, ngươi đừng đắc ý, thứ Ngu Nhiễm ta nhìn trúng ai cũng đừng hòng cướp , ngươi cũng giống vậy."

      "Được, ta mỏi mắt mong chờ."

      "Chờ xem." Dứt lời, Ngu Nhiễm lại nhìn Tô Mặc, " nương, Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường chính thức tuyên chiến, tại hạ trước dàn xếp chút, nàng nhớ đến sớm."

      xong, lên xuống mấy cái, vượt tường phóng qua mái hiên mà .

      Hạ Phong và Chu tiên sinh lắc đầu than khẽ, chân cũng bước nhanh hơn.

      Tô Mặc chậm rãi , khóe miệng nâng lên độ cong xinh đẹp, "Đúng rồi, Văn Nhân công tử, ta có việc muốn riêng với ngươi."

      " nương về sau có thể gọi ta là Dịch." Khi mình cùng nàng, gương mặt kìm được hồng lên.

      "Được." Dù sao vị hôn phu hôn thê cũng thân mật hơn người thường nhiều.

      " biết nương có chuyện gì?"

      "Dịch công tử, ta tạm thời chỉ có thể sử dụng thân phận Cơ làm vị hôn thê của ngươi, thân phận này sợ là xứng với ngươi." Tô Mặc .

      " sao."

      "Chỉ là còn có chuyện hơi phiền phức." Tô Mặc nâng mắt phượng nhìn .

      "Chuyện gì?" Văn Nhân Dịch thoáng giật mình, ngờ nàng vẫn còn băn khoăn.

      Tô Mặc ngước mắt nhìn , "Dịch công tử đừng quên ta từng là Cơ Tề quốc, lúc đầu ta tiến vào Tề quốc ngụy trang làm sủng cơ của Tam hoàng tử, rồi sau đó bị đưa đến Ác Nhân đảo. Mặc dù ta rất khiêm tốn, nhưng trong hoàng tộc vẫn có mấy người từng gặp ta. Đúng rồi, ngươi với Tam hoàng tử là quan hệ thế nào, chuyện này có phiền toái gì hay ?"

      Văn Nhân Dịch nghe vậy ngẩn ra, lòng muốn cầu hôn nhưng lại quên chuyện này, là kẻ trí tất vẫn có điều sơ suất.

      Đến đây, có chút khó mở miệng: "Cái đó… ra , thân phận của ta vô cùng phức tạp, dù sao chuyện hoàng tộc rất hỗn loạn, năm đó mẫu thân ta vốn là phi tử của tiên hoàng, sau lại bị hoàng thượng tại nhìn trúng. bức vua thoái vị đoạt quyền, cũng cướp luôn mẫu thân ta, khi đó mẫu thân ta có thai ba tháng." Sắc mặt trầm xuống.

      Tô Mặc ngẩn ra, lập tức hiểu đây là chuyện gièm pha, cũng là bí mật hoàng tộc.

      "Cho nên ngươi muốn trở về, có đúng hay ?" Nàng hỏi.

      "Ừ, ta mặt ngoài là nhi tử của hoàng đế tại, nhưng ra lại là con trai của tiên đế, chuyện này hoàng tộc cũng biết nhiều lắm."

      Tô Mặc càng ngây ngẩn, ra là vốn là huynh đệ với hoàng đế Tề quốc, người đời lại xem bọn họ là cha con.

      Nàng hít hơi : "Ngươi là hoàng thúc của Tam hoàng tử?"

      Văn Nhân Dịch gật đầu cái, đúng là bối phận rất cao.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 57: Bí mật của nàng

      Edit: pandachan

      Beta: Nhisiêunhân

      Đôi đồng tử của nữ tử mĩ lệ trước mặt nhìn hết sức chăm chú, ánh mắt có vẻ dò xét khó hiểu.

      Ánh mắt Văn Nhân Dịch hướng đến, đối mắt cùng nàng lát rồi chậm rãi liếc qua gương mặt nàng, sắc mặt hơi phiếm hồng. Dù sao bí mật về thân phận của cũng chưa bao giờ đến với bất kì kẻ nào. việc năm ấy là bí mật trọng đại của hoàng tộc, nhưng lại hề giấu diếm với Tô Mặc. vô cùng coi trọng nàng, chỉ sợ nữ nhân nào cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh với chân thành này!

      Tô Mặc thản nhiên : "Yên tâm, chuyện này ta với người thứ ba."

      Văn Nhân Dịch mày kiếm hạ xuống, ánh mắt ảm đạm, "Ta tin nàng.”

      Bỗng nhiên, giọng của thiếu niên từ trong Thiên Thư truyền đến, khinh thường : "Nữ nhân, mặc kệ ngươi có hay bản công tử cũng biết, ngờ thân thế của Văn Nhân Dịch này lại đáng thương như thế, chậc chậc, ngay cả bản công tử cũng có chút đồng tình, nữ nhân ngươi phải đồng tình với chứ? Bất quá nam nhân vốn thích lợi dụng lòng đồng cảm của nữ nhân để đạt được cảm tình, xem ra nam nhân này thể khinh thường được."

      Thiếu niên này, miệng lưỡi có ý tốt, có chút tâm đồng tình nào.

      Tô Mặc nhíu nhíu mi, lấy tay nhàng gõ Thiên Thư trước ngực, ý bảo im miệng.

      Văn Nhân Dịch hồ nghi đảo qua động tác này của nàng , chỉ thấy con mèo con màu đen từ trong lòng ngực nàng chậm rãi chui ra. Văn Nhân Dịch khỏi liếc mắt cái : "Nàng từ lúc nào lại nuôi mèo con, ra nương cũng thích động vật ."

      Trong thức hải Tô Mặc lập tức truyền đến thanh xem thường của thiếu niên, "Mèo con? Nam nhân này cũng kiến thức hạn hẹp như thế, ngay cả Ngục Thất cũng biết." (*thức hải: biển ý thức trong đầu)

      Tô Mặc cấu cái, lập tức ôm mèo con vào trong lòng, "Bé con này rất kiêu ngạo, đừng đến thích."

      Văn Nhân Dịch chậm rãi : "Băng hồ cũng rất vậy, hai con vật này xứng đôi."

      Xứng đôi? Thiếu niên lập tức trở giọng cao quý, khinh thường : "Dám đánh đồng ta với con tộc ngu xuẩn kia, đáng giận!"

      Tô Mặc mặt thay đổi lướt qua cổ , nhéo nhéo lỗ tai, hắc miêu lập tức xù lông nhưng lại bị Tô Mặc đè chặt lại thể động.

      Văn Nhân Dịch nhàn nhạt hỏi: "Đúng rồi, nàng vì sao phải dùng thân phận Cơ để trở thành vị hôn thê của ta, còn nữa, nàng vì sao lại phải giả nam trang?"

      Tô Mặc trầm ngâm lát, mặt mày lưu chuyển, đơn giản thẳng thắn đáp: "Bởi vì ta là thân thuần , về phần cơ thể thuần cần ta phải giải thích nhiều, ta nghĩ các hạ nhất định hiểu được vì sao ta phải giả trang thành nam."

      Nàng lúc trước vốn đoán là được Đông Lăng Vệ che chở, xem ra nguyện vọng này hoàn toàn có thể dễ dàng đạt được.

      Văn Nhân Dịch khỏi hít sâu hơi, trong lòng "Lộp bộp" tiếng, lập tức hiểu ra, gương mặt tuấn mỹ mà băng lãnh ngẩng lên, nhìn nữ tử trước mặt chớp mắt, trong lòng cảm thấy rung động sâu sắc. Dù thế nào cũng ngờ đối phương lại có thân thể thuần , càng ngờ nàng là đối tượng mà nam tử quyền thế đời này đều muốn tranh đoạt, huống chi nàng lại có mỹ mạo khuynh thành như thế, ngay cả người lạnh lùng như cũng có chút động tâm với nàng.Khó trách nàng phải giả nam trang khi ra ngoài bất tri bất giác, ánh mắt nhìn nàng khỏi thương tiếc vài phần.

      biết nữ nhân sau biết được mình là thân thể thuần còn có thể bình tĩnh, thận trọng như thế. Nữ tử trước mắt tâm tính bình hòa, khác hẳn rất nhiều nữ tử từng gặp, làm khâm phục vô cùng.

      nghĩ ngợi rồi đột nhiên hỏi: "Tô tiểu thư, nàng là Cơ của Kim Ngu Đường, vậy Ngu Nhiễm cũng biết chuyện này?"

      Tô Mặc ngước mắt, thản nhiên : " đương nhiên biết, cho nên ta rất an toàn ở Kim Ngu Đường, trước mắt cũng chỉ có hai người các ngươi biết thôi."

      Mày chau lại, tay Văn Nhân Dịch đặt ở bên người bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, "Tô nương, nàng rất cẩn thận , tên hỗn đản đó nhất định là muốn nàng làm lô đỉnh của ."

      Tô Mặc nhíu mày, khóe miệng cong cong, thanh trầm trầm, "Kỳ cần phải lo, Nhiễm công tử làm như vậy, Văn Nhân công tử quá lo rồi.”

      Văn Nhân Dịch ngờ nàng lại như vậy, ánh mắt dao động, cúi đầu : "Tô nương, ngàn vạn lần được lơ là, thân vũ phục người nàng phải là kiệt tác của đó sao? Người này là tâm địa bất lương, bất quá có ta ở đây nàng cần lo lắng, ta đương nhiên để cho mưu quỷ kế của thực được."

      Hai người lại bất giác đến gần ít, Tô Mặc hơi gật đầu : "Đa tạ."

      xong đến chỗ rẽ, Tô Mặc nâng mắt: "Được rồi, Văn Nhân công tử, ta phải trở về."

      Bỗng nhiên, Văn Nhân Dịch nhịn được : "Khoan , nàng thể trở về, về sau nàng phải cùng ta… ngủ."

      Ngủ? Tô Mặc ngẩn ra, nhìn về phía , khuôn mặt của quả nhiên đỏ lên, năng có chút lộn xộn. rũ mắt, xấu hổ gãi gãi hai gò má : "Mới vừa rồi ta sai rồi, cái kia… về sau nàng phải ở cùng ta. phải ngủ, chỉ ở cùng nhau thôi, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn của nàng. Nếu ngày sau có người bắt nàng làm lô đỉnh Văn Nhân Dịch ta người đầu tiên đồng ý, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng tuyệt đối tuyệt đối thể."

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 58: Nhạc công tuyệt thế

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Mấy ngày sau, dưới cầu, đám tiên sinh kể chuyện mặt mày tươi cười, vui vẻ : " cho mọi người chuyện lớn, đây chính là thiên đại đại ."

      "Mọi người có biết ? Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường phải đồng diễn, bát tiên quá hải các hiển thần thông*…”

      (*)Bát tiên quá hải, các hiển thần thông: Mỗi người sắc thái khác nhau.

      "Tất cả mọi người đều biết, Đinh đại gia ngày xưa của Kim Ngu Đường bây giờ qua Bách Hoa Đường, bởi vì người hướng về chỗ cao, nước chảy về chỗ thấp, Bách Hoa Đường vẫn có thực lực hơn."

      "Mấy ngày nay, Đinh đại gia thu bốn mỹ nhân dị quốc phong tình về làm đồ đệ, cả bốn đều xinh đẹp, có thể là khuynh quốc khuynh thành…”

      "Đặc biệt nhất là, Đinh đại gia tự mình vạch trần bộ mặt của Kim Ngu Đường, Đinh đại gia , tiết mục hai nam nhân đánh nhau nóc nhà cầu hôn nữ nhân ngày hôm trước chẳng qua chỉ là đoạn hí khúc thôi, vừa nhìn biết diễn trò, lúc trước Nhiễm công tử cũng mời ít người tạo thanh thế cho các nàng. Đinh đại gia còn , nữ nhân dù có đẹp mắt đến thế nào, cũng có nghĩa thực lực nàng ta cao như thế ấy, đến lúc đó nhất định nàng cho đối phương biết thực lực là gì…”

      "Chư vị, Bách Hoa Đường lần này mời tới đoàn hát nhạc khúc sân khấu tốt nhất Tề quốc, tất cả mười sáu nhạc công đều là mỹ nhân, đều có rất thành tựu ở phương diện nhạc khúc này, mấy ngày nữa diễn tấu vũ khúc ‘Nghê Thường Vũ Y’. Nghe khúc này thất truyền trăm năm, nhưng mười sáu nhạc sĩ mỹ nhân dốc hết thực lực ba năm để viết lại. Khúc này chỉ có ở trời, nhân gian khó mà nghe được mấy hồi, mọi người ngang ngàn vạn lần được bỏ qua."

      "Bí mật kinh thiên, Bách Hoa Đường phát Cơ kia cũng chỉ là hoa khôi tạm thời mời tới, tuy hiểu chút vũ đạo, nhưng trình diễn chỉ là tay ngang.”

      "Chư vị nghe cho kỹ, lần này nếu Kim Ngu Đường thua phải rửa tay chậu vàng…” (*giải nghệ)

      Trong gian phòng trang nhã của tửu lâu đối diện, nam tử mang mũ che mặt nghe lát, sờ sờ cằm cười : " ngờ Bách Hoa Đường này lại để đám tiên sinh kể chuyện tạo thế thay bọn họ, đúng là thể khinh thường. Khó trách Vô Song Thành chọn hợp tác cùng Bách Hoa Đường, loại đối thủ này vô cùng thông minh, Nhiễm công tử nhất định rất thích, Hạ Phong ta cũng thấy khâm phục, đánh bại nhân vật như vậy mới mất mặt."

      "Ngươi sai, Nhiễm công tử chưa bao giờ thích khiêu chiến đối thủ có độ khó quá thấp."

      Chu tiên sinh cũng mang mũ che mặt, nhàn nhạt : "Lúc trước đối phương vì mấy màn diễn mà vẫn khiêu chiến với Kim Ngu Đường, thậm chí sau khi Kim Ngu Đường diễn xong, bọn họ còn lập tức diễn thêm màn, mặc dù là bắt chước nhưng thực lực nhân thủ của đối phương yếu, làm người ta để ý đến mấy chỗ bắt chước đó. Bọn chúng cũng thêm vào nhiều nội dung mới lạ, giá vé vô cùng hời, lại đào được mấy đào kép của Kim Ngu Đường theo bọn họ, diễn xong bán vài nữ đào xinh đẹp cho quý tộc làm thiếp, mánh khoé khá nhiều."

      "Đúng vậy, về sau lộ trình của đối phương dần dần giống hệt như Kim Ngu Đường. Kim Ngu Đường có cấp bậc cao, đối phương cũng cam chịu yếu thế, nếu va chạm thể tránh khỏi, vậy đường đường chính chính tỷ thí trận ." Hạ phong tự rót tự uống, vẻ mặt tùy ý thản nhiên.

      Nhưng Bách Hoa Đường đàng hoàng trước mặt mọi người, sau lưng lại làm rất nhiều chuyện lén lút, còn mượn dùng thế lực Vô Song thành để đối phó Kim Ngu Đường.

      Thứ người như thế mặc dù là tiểu nhân, cũng là tiểu nhân vô cùng giỏi kinh doanh.

      Mấy ngày nay bọn họ nghĩ đủ thủ đoạn đả kích Kim Ngu Đường mà đều suy tính chu đáo, có thể là thành thạo.

      Rất nhanh, ít người tranh nhau mua vé xem diễn của Bách Hoa Đường, vé được tặng cái thiên lý nhãn, vì thế có vài người còn phát sinh chuyện xung đột giành vé.

      Chu tiên sinh cười nhạt: "Đối phương quả nhiên tìm rất nhiều kẻ lừa gạt tạo thế cho mình, những điều này nằm trong dự liệu của Nhiễm công tử ngay từ đầu, đương nhiên Nhiễm công tử lo lắng, nhưng cũng có nghĩa thèm để ý. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mọi tình huống đều phải suy xét kỹ càng. Bây giờ ngươi quay về cho Nhiễm công tử hướng của Bách Hoa Đường ."

      "Được." Hạ Phong gật đầu, vung sợi tóc trán, "Ta từ trước đến này toàn làm chân chạy."

      Trong Kim Ngu Đường, Tô Mặc biết nhảy múa bao nhiêu lần, dáng múa khuynh thành. Vũ phục màu trắng của nàng được bao lớp áo ngoài thanh lịch, che chắn rất cẩn thận.

      Hai nam tử ngồi ở cách đó xa, nhìn như tùy ý đánh cờ nhưng ra ánh mắt lại ngừng rơi vào người thiếu nữ.

      Văn Nhân Dịch lần đầu nhìn thấy Tô Mặc múa, yên lòng, thường xuyên ngước mắt nhìn về phía nàng, dường như muốn khắc sâu bóng dáng nàng vào đầu.

      "Cạch” tiếng, nam tử áo lam hung hăng đập quân đen xuống, ăn ba quân trắng của đối phương. Tay trái cầm quạt, che lại nụ cười nhạt môi, "Văn Nhân, vũ điệu của Cơ tuyệt đối là hoàn mỹ nhất, đây chính là bản công tử tự mình truyền thụ, ngươi nhất định chưa từng thấy qua phải ?"

      Văn Nhân Dịch chỉ lạnh lùng liếc , biết đối phương cố ý thắng mình ván cờ này, có thù tất báo, muốn đả kích mình.

      Lúc này Hạ Phong tung người về đến Kim Ngu Đường, kề sát vào tai Nhiễm công tử miêu tả lại thế trận của Bách Hoa Đường.

      Ngu Nhiễm cười khẽ, phần lớn đều phải là vấn đề, đến khi nghe mười sáu nhạc công của đối phương trình diễn khúc Nghê Thường Vũ Y ánh mắt mới hơi trầm xuống.

      Đối phương tìm tới mười sáu nữ nhạc công hạng nhất, vũ khúc Nghê Thường Vũ Y, quả rất có thủ đoạn!

      phất quạt, cười : " việc gì, ta cũng biết nhạc công tuyệt thế, những nữ nhân đó bao giờ bằng được nam nhân."

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 59: Gia có tâm tình

      Edit: BlueSkies
      Beta: Nhisiêunhân

      Ngày xuân, sau giờ ngọ, khí trong vườn dần dần mát mẻ, sương mù lượn lờ quanh hồ sen.

      Hạ Phong lập tức hút ngụm khí lạnh, hơi ê răng : “Nhiễm công tử, người phải đến người kia chứ?”

      Nhiễm công tử dùng quạt che miệng, cười : “ sai, ngươi nhất định là nghĩ tới, hổ là người Hạ gia, kiến thức sâu rộng.”

      “Nhưng mà, chỉ sợ người này dễ mời như vậy.” Hạ Phong được Ngu Nhiễm khen ngợi cũng thấy vui vẻ.

      “Nếu như vậy, Hạ công tử, ngươi liền liên lạc với nam tử kia xem thế nào?” Ngu Nhiễm bưng chén sứ thanh hoa để ở bên người lên, chậm rãi nhấp ngụm, miệng còn lưu lại dư hương thấm lạnh.

      Đoạn thời gian này quá mức bận rộn nên lấy trà thay rượu, để có thể nâng cao tinh thần.

      “Nhiễn công tử, vì sao lại là tại hạ?” Hạ Phong nhíu mi, dường như vô cùng tình nguyện, thở dài tiếng.

      “Ngươi liên hệ với , ta đương nhiên có thể ở bên bảo vệ ngươi.” Ngu Nhiễm mở đôi mắt đẹp ra, nhìn thẳng đối phương.

      “Công tử, người nọ tâm tư thất thường, thể nắm bắt, ngươi có thể bảo vệ được ta?” Hạ Phong rất bất mãn với Ngu Nhiễm, cảm thấy đối phương rắp tâm bất lương.

      “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cứ làm theo lời ta là được.” Ngu Nhiễm phe phẩy quạt, tựa tiếu phi tiếu, miễn cưỡng .

      “Này…” Vẻ mặt Hạ Phong vẫn chần chờ, so với phong thái tiêu sái lúc trước hoàn toàn bất đồng.

      “Hạ Phong! Nếu ngươi còn ở đây do do dự dự, khúm núm sợ sệt, ra sức khước từ, cẩn thận bản công tử khấu trừ nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng của ngươi. Bản công tử nghe gần đây ngươi mới mua ba tòa nhà, chuẩn bị đón dâu, hơn nữa là lần cưới ba người, đúng là gánh nặng đường xa.” Ngu Nhiễm cười đến đắc ý, tất nhiên biết nên uy hiếp đối phương như thế nào.

      Hạ Phong thẹn đỏ mặt, tâm cam lòng tình nguyện gật gật đầu: “Được được được, ta chỉ phụ trách liên lạc người này, có thành công hay ta cũng biết.”

      “Chậm , ta có vật này cho ngươi.” Mắt Ngu Nhiễm tà nghễ liếc cái.

      sao? Công tử định đưa lễ vật trước cho tại hạ sao?” Hạ Phong buồn bực nhìn , vẻ mặt nghiêm trọng.

      “Tiểu tử, bậy bạ gì đó, vật này là độc nhất vô nhị, bản công tử tất nhiên phải giữ lại cho mình dùng.” xong, Ngu Nhiễm cẩn thận lấy ra món đồ thủ công cực kỳ tinh xảo trong tráp ra, nó có đôi cánh tinh thuần như băng, hàn quang lẫm lẫm, đôi mắt là hai viên ngọc quỷ dị, lóe quang mang ngũ sắc mơ hồ, đúng là linh thạch thượng phẩm chỉ có ở Tu Chân Giới, giá trị khó có thể đoán được. Vật ấy là con chim cơ quan xinh đẹp, phải bằng gỗ, cũng phải tục vật, nhất định phải là vật phàm.

      “Đây là chim đưa tin cực phẩm?” Hạ Phong ngẩn ra.

      sai, ngươi nhớ lát nữa phải dùng danh nghĩa Hữu hộ pháp Kim Ngu Đường chuyện với , người nọ chắc chắn cho Kim Ngu Đường chút mặt mũi.”

      “Nếu công tử quen biết với , lại có chim đưa tin, vì sao công tử tự mình liên lạc?” Hạ Phong nghi ngờ hỏi.

      “Hạ Phong à Hạ Phong! Có đôi khi bản công tử thể dùng thủ đoạn, để đối phó với loại người tầm thường phải dùng biện pháp tầm thường. Chỉ khi bản công tử tự mình tìm , mới có thể mau chóng đáp lời, binh dã quỷ đạo dã*, đây là phương pháp khích tướng.”

      (* Dùng binh đánh giặc ngại hành động dối trá. trong những binh pháp Tôn Tử. Muốn đánh nhưng giả như muốn đánh, muốn hành động ở gần nhưng giả như muốn hành động ở xa. Lấy lợi mà dụ kẻ tham,chiến thắng kẻ loạn, phòng bị kẻ có thực lực, tránh kẻ thù mạnh, khiêu khích kẻ hay giận dữ.)

      xong, hai hàng lông mày của Ngu Nhiễm nhếch lên, vẻ mặt tính kế, cười ôn nhu lại tà mị: “Nhớ chút nữa chuyện giọng điệu cần quá cung kính, nhất định phải cử trọng nhược khinh, nhanh chậm như ngươi ngày thường mới được.”

      “Thuộc hạ hiểu.” Hạ Phong rốt cục cũng hiểu được ý .

      xoay người vỗ vỗ đầu chim cơ quan, chậm rãi thở dài hơi, mấy câu với chim cơ quan: “Cái kia… Tại hạ chính là Hữu hộ pháp của Kim Ngu Đường – Hạ Phong, xin hỏi Hoa công tử có ở đó hay ? Nhiễm công tử nhà ta nhàn rỗi, muốn tìm ngươi phẩm trà luận đạo, nhưng mà tại người đột nhiên bề bộn nhiều việc có thời gian tự mình tìm ngươi. Vì thế, tại hạ gửi lời lại cho ngươi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ công tử giao phó, Hoa công tử cần vội trả lời, nên làm cái gì làm cái đó, nếu ngày sau nhớ tới, gửi tin phản hồi là được.”

      Dứt lời, vỗ vỗ đầu chim. Đôi mắt bảo thạch của con chim trở nên lóng lánh, tiếp theo “Phành phạch” vỗ cánh bay ra ngoài.

      Phi điểu vỗ cánh trung, trông sống động y như , nhìn ra manh mối gì khác thường.

      Trông thấy cảnh ấy, Tô Mặc dừng điệu múa lại, khoanh tay đứng ở ven hồ như thất thần, nhìn chim cơ quan đến chớp mắt, mắt đẹp yên lặng như nước mùa thu, sâu trong đôi đồng tử như có lửa, thần trí bất giác chậm rãi bay xa.

      Nàng nhớ tới năm đó A từng dạy nàng loại chim truyền , đó là cực phẩm trong cơ quan thuật.

      Tuy rằng con trước mắt rất tinh quý, nhưng cấu tạo hoàn toàn khác biệt, bất luận cách xa muôn sông nghìn núi cũng đều có thể tìm được người mình muốn liên hệ.

      Từ rất lâu về trước, sau khi A mất tích, nàng làm ra hơn mười con chim cơ quan thay nàng tìm , khi nhìn thấy chim cơ quan nhớ đến nàng, sau đó chim cơ quan mang tin tức của quay trở lại.

      Chỉ tiếc, tất cả cuối cùng đều trở về.

      Nàng thậm chí còn nghi ngờ biết có phải bế quan hay , nhưng nàng biết nhất định vẫn còn sống.

      Vật đổi sao dời, sau khi trọng sinh, nàng luôn có loại suy nghĩ sâu xa, tình rốt cuộc là loại tình cảm thâm thúy như thế nào, khiến người ta kìm lòng được mà muốn truy đuổi.

      Nàng tự nhủ trong lòng, nếu gặp lại lần nữa, có thể thể kìm chế được tình cảm của mình như lần trước nữa hay ?

      Để tay lên ngực tự hỏi: Tô Mặc ơi Tô Mặc, hai kiếp chấp nhất tình cảm này, là vì muốn tiếp tục tình duyên kiếp trước? Là vì báo ân? Hay là vì muốn cởi bỏ mê luyến?

      Bất tri bất giác, ánh mắt nàng nhìn theo bóng dáng của chim cơ quan, cho đến khi nó biến mất trời xanh nàng vẫn cứ ngơ ngẩn lâu.

      Ngu Nhiễm chuyển mắt, nhìn thấy Tô Mặc biết vì sao có phần ưu thương, vẻ mặt này chưa bao giờ thấy qua người nữ nhân cường thế này, ánh mắt liền thay đổi hỏi: “Khanh khanh, hình như nàng rất có hứng thú với vật ấy, đây là con chim mà ta dùng giá cao mua về, độc nhất vô nhị thế gian.”

      “Đúng rồi, chim đưa tin của Nhiễm công tử là từ nơi nào đến? Có thể cho ta biết hay ?” Tô Mặc nhướng mi hỏi.

      “Khanh khanh nếu muốn biết, buổi tối phải múa cùng ta, thế nào? Chỉ có hai người chúng ta, ta còn có thể giúp nàng cởi vũ phục ra, nàng tại mặc nó ba ngày, nữ hài tử tắm rửa thay quần áo sợ là tốt lắm đâu!” Ngu Nhiễm lộ ra nụ cười tà mị, chỉ sợ thiên hạ loạn .

      Cảm xúc hoài niệm bị lời của đối phương đánh vỡ trong nháy mắt, sắc mặt Tô Mặc khẽ biến, liếc xéo : “Ai tắm rửa được mặc y phục?”

      Ngu Nhiễm lập tức chậc chậc lắc đầu: “Y phục ướt sũng còn ra thể thống gì nữa? Rất dễ sinh bệnh, phải sao?”

      Tô Mặc cũng trả lời lại cách mỉa mai: “Chính công tử bỏ thêm cấm chế trong y phục, sau khi ta giải trừ cấm chế bộ y phục này liền vô dụng, phải sao?” Ngu Nhiễm kinh ngạc nhìn nàng, dù sao cấm chế cũng là trận pháp hoàn hảo nhất, muốn cởi bỏ cũng phải lao tâm lao lực. Nữ tử này tuy hiểu được đạo luyện khí, nhưng luyện khí sư có thể hiểu được cấm chế trận pháp cũng nhiều, nhiều nhất chỉ biết được hơn mười loại. Nhưng nữ tử này là có thể giải trừ cấm chế, nếu vô ý cái, sợ là y phục vĩnh viễn cũng thể cởi ra được, nàng có phải là quá tự cao tự đại rồi ?

      Trong lúc suy tư, ngoài dự đoán con chim cơ quan kia vỗ cánh phành phạch bay trở về, dừng lại ở bàn.

      Ngu Nhiễm khỏi ngẩn ra, xem ra người này tại ở cách đó xa.

      Vỗ vỗ đầu chim, bên trong truyền đến thanh của nam tử, thanh kia vừa phát ra như cách thiên sơn vạn thủy, tràn ngập mị hoặc : “Nhiễm công tử, , Ngu thế tử, lâu gặp. Ngươi tìm gia có chuyện gì? Có phải vì chuyện Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường tuyên chiến hay ? Nhiễm công tử, ta gia quả thực có tâm tình đâu!”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 60: Tiếng đàn uy mãnh

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Tô Mặc lần đầu tiên nghe thấy giọng nam êm tai như vậy, trong lười biếng có chút tùy ý, trong tùy ý lại mang theo chút thanh lạnh.

      Giọng của người này như điệu đàn cao sơn lưu thủy khảy ra từ phượng vĩ cầm, khúc phong ưu mị, lưu sướng tùy ý.

      Chỉ là giọng nam tử mà dư văng vẳng bên tai ba ngày dứt, người nghe cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

      Tô Mặc nhíu mi, thanh hoàn mỹ tai thế này kiếp trước nàng chưa từng nghe qua.

      Người này tuyệt phải người bình thường, xem ra thế gian thiếu sĩ ngọa hổ tàng long.

      Tô Mặc chợt nghe thần thức truyền của thiếu niên: "Nữ nhân, hình như ta nghe được giọng của vô sỉ tên háo sắc, tên khốn kia dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra được, huống chi là giọng . Ngươi chẳng lẽ bị thanh mê chết người đền mạng của mị hoặc rồi?"

      Vô sỉ háo sắc? Tô Mặc nghe đánh giá thế lại có chút kinh ngạc, nàng hơi cong môi, hiếm khi được nghe giọng bất mãn của ta.

      Tô Mặc nửa híp mắt, giọng điệu tản mạn: "Ngươi cái đó tên háo sắc, chính là tên khốn kiếp nữ nhân gặp rồi đường nổi kia sao?"

      Thiếu niên khinh thường : " sai, đúng là , tên nam nhân này là kỳ tài ở cả hai phương diện mị thuật và ảo thuật, cho nên lúc nào câu hồn đoạt phách người khác."

      "Nhưng ta cảm thấy thanh của lại rất tự nhiên."

      "Nữ nhân, ngươi quá thiển cận, đó là vì đạt đến cảnh giới mị thuật cao nhất, ngươi có hiểu ?" Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi.

      Tô Mặc mặt chút thay đổi, khẽ nhíu mày hỏi: " ra đời này cũng có người mà ngươi sợ?"

      "Hừ, nữ nhân, bản công tử chưa bao giờ sợ bất luận kẻ nào, chỉ là người này…" Thiếu niên chợt dừng chút, giọng nặng nề: "Nữ nhân, nếu như sau này ngươi cùng giao thiệp, nhớ phải cẩn thận, dễ chuyện như bản công tử đâu. Nhất là chuyện thân thuần được để lộ ra, ta mặc dù có thần thức cường đại như bản công tử nhưng ngươi vẫn phải giấu kỹ. Nam nhân kia từ trước đến giờ rất hám lợi, làm bất cứ chuyện gì đều xuất phát từ lợi ích, khắc trước còn là bằng hữu, sau khắc trở thành kẻ địch của ngươi."

      "Tiểu nhân chân chính dù sao cũng dễ ở chung hơn ngụy quân tử nhiều." Tô Mặc cười nhạt.

      " hẳn, người này phải tiểu nhân, cũng phải là quân tử." Thiếu niên rất là coi thường.

      "Vậy là cái gì?" Tô Mặc chút để ý hỏi.

      " làm việc thích xuất bài theo lệ thường, khiến người ta khó có thể cân nhắc, hay thay đổi, hành động tùy ý, về ngươi sau cẩn thận chút."

      Tô Mặc chỉ nhàng "À" tiếng, mấy hứng thú, dù sao người này cũng có quan hệ gì nhiều với nàng.

      phía khác, Hạ Phong nghe thấy giọng phát ra từ chim truyền tin khỏi cười tiếng: "Hoa công tử, nếu các hạ ở cách đây xa, tâm tình tốt, như vậy bằng tới đây uống ly trà, thế nào?"

      xong lại vỗ vỗ đầu chim, thả nó bay .

      Thời gian nửa ly trà , con chim lại "phành phạch" bay trở về, giọng nam êm tai như dây đàn, khoan thai : "Sợ là các hạ có dụng ý khác, chẳng qua ta biết, tại giữa Kim Ngu Đường và Bách Hoa Đường đánh cược lớn, đối phương có mười sáu nhạc công mỹ nhân, cho nên ngươi muốn bản công tử giúp các ngươi đánh đàn phải ?"

      Thiếu niên thầm : "Người này rất thông minh, bất luận chuyện gì cũng thể giấu giếm được ."

      Nam tử kia lạnh nhạt : "Chỉ là bây giờ tâm tình của bản công tử rất tốt, ngay cả tâm tình uống trà cũng có!"

      Thiếu niên lập tức ngạo nghễ cười lạnh: "Tâm tình tốt? là muốn ra điều kiện có, thế gian có bữa ăn nào miễn phí hết."

      Nam tử kia lại tiếp: "Huống chi bản công tử phải nhạc công, lại càng thích đánh đàn trước công chúng."

      Thiếu niên hừ lạnh tiếng, khinh thường : "Đây là tự nâng giá trị con người muốn lợi ích thôi, có ích lợi cái gì cũng làm."

      Hạ Phong lập tức vỗ đầu chim : "Công tử yên tâm, Nhiễm công tử nhà ta nhất định ra số tiền lớn mời ngươi đánh đàn."

      lát sau, con chim bay tới, giọng nam hiu hiu như gió xuân: "Tiền? Tài đánh đàn của bản công tử thể dùng tiền bạc để chà đạp, các ngươi đây là vũ nhục cầm nghệ của bản công tử."

      Thiếu niên lại dùng thần thức truyền : " đây là chuẩn bị cò kè mặc cả hay sao? Tiền bạc đối với đúng là vật phàm tục."

      Giọng kết thúc nhưng đôi mắt của chim truyền tin vẫn sáng, bên trong lại truyền tới khúc đàn du dương êm tai, như tỏ với mọi người tiếng đàn của là tuyệt mĩ xuất chúng, tuyệt thể để tục vật làm bẩn.

      Khúc điệu du du dương dương, như gió xuân mười dặm, như áng mây dưới ánh hoàng hôn, trường đình bích thủy, xuân ý dạt dào.

      Trước mặt mọi người như xuất bức tranh thuỷ mặc, xinh đẹp tự nhiên, trong vẻ đẹp bỗng nhiên làn điệu biến đổi, mang vẻ cổ xưa thê lương.

      Bức họa lần nữa thay thành cây già khô héo, gió tây ngựa gầy, quan ngoại rét lạnh, đại mạc yên.

      con ngựa già qua cồn cát, sông hoàng hôn trải dài, ngàn dặm đơn, mộ phần hoang vu, thê lương khôn xiết.

      Lại leng keng hai tiếng chuyển thành thanh kim loại, ngàn ngựa phi đến, khói tung mù mịt.

      Giọng cảnh cáo của thiếu niên lập tức truyền ra, "Nữ nhân, cẩn thận, lui về phía sau."

      Tô Mặc nheo mắt, tung người nhảy ra ngoài mười trượng.

      Xung quanh chim truyền tin có từng tia sáng chớp động, tung bay vây quanh Kim Ngu Đường, sóng chém vào cây, gỗ vụn bay loạn, khí lạnh bốn phía. Sóng đập vào nước, nước văng lên cao, đàn cá ngửa bụng trôi lềnh bềnh, luật hào hùng, công kích có mục đích.

      Ngu Nhiễm lập tức vung tay áo lấy bút vẽ phù triện, đối kháng với bạch quang.

      Chim truyền tin lại tiếp tục phát ra đủ loại luật, tiếng sau sục sôi hơn tiếng trước. Văn Nhân Dịch cũng thi triển ra vô số kiếm ý mới có thể áp chế.

      Hạ Phong chui xuống dưới bàn, đợt công kích cách nào ngăn cản.

      " công hình thành trận pháp." Tô Mặc khẽ thầm.

      " tệ, lấy luật của nhạc khí làm pháp khí." Thiếu niên nhịn được thào , " luật của ta có thể giết người vô hình."

      Nam tử lại đánh sáu loại làn điệu, như thác nước ngân hà đổ xuống, như vòng xoáy sông Trường Giang và Hoàng Hà, biển cát thiên hồi bách chuyển, tiếng tiếng ngân nga. Đầu bút Ngu Nhiễm vẽ phù triện hơi chậm nhưng phạm vi cực kỳ rộng lớn, kiếm quang của Văn Nhân Dịch ngừng chớp động, vẽ vô số kiếm hoa. Kiếm ý và tiếng đàn công kích, vừa rồi vẫn xuất tổn thất gì, nhưng luật lại có phương hướng, làm người ta nhìn thấu sâu cạn.

      hồi lâu sau, chung quanh rốt cuộc yên tĩnh lại, may mà Ngu Nhiễm và Văn Nhân Dịch đều ở đây, nhưng sắc mặt hai người rất khó coi.

      Thiếu niên lạnh lùng : "Đột nhiên tập kích, tên gia hỏa kia gây ra màn này có thể thấy được tâm tình tốt."

      Tô Mặc cười : "Vừa rồi ngươi phải muốn mặc cả hay sao?"

      Thiếu niên lúng túng: " ta tâm tình biến đổi thất thường, hơn nữa có thể mượn chim truyền tin thi triển công kích, chúng ta ngay cả người cũng nhìn thấy. Làm chuyện xấu còn tìm được người, cho nên lão tử ghét nhất."

      Ngu Nhiễm vỗ đầu chim: "Các hạ ở đâu? Chuyện vừa rồi tính thế nào?"

      Con chim bay về lần nữa, Ngu Nhiễm có phòng bị, bày cấm chế khắp chung quanh, nam tử kia để ý chút nào, thờ ơ : "Bản công tử ở tịnh xá cách Hạ gia xa. pháp khí của bản công tử bị hư, bây giờ tìm người Hạ gia sửa chữa, đáng tiếc… bọn họ sửa được, mà tên Hữu hộ pháp cũng là người của Hạ gia, cho nên bản công tử mới khách khí với ."

      Hạ Phong lau lau mồ hôi trán, vô tội có được hay ? Hạ gia với quan hệ cũng nhiều, là tai bay vạ gió.

      Tô Mặc trầm ngâm : "Luyện chế pháp khí tuy rất khó, nhưng sửa chữa pháp khí lại càng khó hơn."

      hồi lâu, nam tử kia lười biếng : "Muốn bản công tử đánh đàn, cũng phải đợi đến khi ta có tâm tình tốt, bằng các ngươi tới tìm ta ."

      Hạ Phong vỗ đầu chim, tung người đuổi theo con chim.

      Nửa canh giờ sau Hạ Phong trở lại, ủ rũ cúi đầu : "Ta tìm được người này, Hoa công tử chỉ để lại tờ giấy, đến lúc nhất định tới, muốn ta chuẩn bị vạn lượng tiền đặt cọc."

      Ngu Nhiễm nhíu mày: " vạn lượng bạc trắng?"

      " phải, là hoàng kim."

      Tô Mặc nhất thời nhịn được nhấp môi, thầm nghĩ mình tân tân khổ khổ lao lực tâm tư mới kiếm được chút bạc cho gia tộc, người này vừa mở miệng vạn lượng hoàng kim, đúng là tre già măng mọc mà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :