1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 51: Hai nam nhân tranh giành

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Bóng đêm yên tĩnh, sắc trời trầm, u ám mờ mịt.

      Đám mây đen che lại ánh sáng của mặt trăng, khí cũng dần dần lạnh xuống.

      Chu tiên sinh đứng ngoài cửa nhịn được đỡ trán, có thể tưởng tượng ra tâm tình buồn bực của Nhiễm công tử, lần này Nhiễm công tử hao phí rất nhiều tâm tư, tất cả vật liệu may mặc đều tự mình mua về, nhưng lại là làm giá y thay người khác*. Dung mạo sau khi mặc trang phục của nữ tử trong tim mình còn chưa thấy mà bị nam nhân khác thấy trước rồi, Nhiễm công tử sao chịu nổi? (Giá y: áo cưới; làm giá y thay người khác: công mình làm nhưng người khác lại hưởng.)

      biết Nhiễm công tử rất tức giận, thậm chí còn khống chế được cảm xúc, nhưng người là nam nhân ưu tú như vậy, khả năng kiềm chế đương nhiên cũng phải cường đại bình thường.

      "Ngu Nhiễm, ngươi tới đây làm gì?" Khí lạnh người Văn Nhân Dịch phát tán, giọng lạnh băng.

      "Những lời này phải là ta hỏi ngươi mới đúng." Ngu nhiễm để quạt trước môi, trong mắt lóe từng tia sáng lạnh.

      "Ta hẹn với nàng từ trước, các hạ mới là mời mà tới." Văn Nhân Dịch khép hờ mắt .

      “Hẹn trước? Chỉ sợ đây là tùy cơ ứng biến có?" Ngu Nhiễm chợt quay mặt chê cười, nhướng mày khiêu khích.

      "Chẳng lẽ các hạ sai?" Văn Nhân Dịch nhướng mày, mỉa mai đáp lại.

      "Chậc chậc, ta biết ngươi thích nhất là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."

      "Làm người có thể vô sỉ đến như các hạ đúng là hiếm thấy." Văn Nhân Dịch nhìn xuống Ngu Nhiễm từ cao, giọng lạnh nhạt: "Y phục của nàng nhất định là do ngươi đưa đúng ?"

      " sai, Tô tiểu thư là Cơ của Kim Ngu Đường, cũng là nhân vật quan trọng nhất, ta đương nhiên là muốn tự tay đưa bộ vũ phục cho nàng, bởi vì ta là nam nhân thiện lương ôn nhu biết săn sóc, huống chi nàng cũng nhất định thích, nếu sao lại mặc người đúng ?"

      nhìn Tô Mặc, khẽ nâng khóe môi lên.

      Tô Mặc vuốt vuốt phi châm trong tay, lạnh lùng lướt mắt nhìn .

      Ánh mắt của nàng như đầm sâu tối đen, thanh u, quyến rũ, lạnh nhạt, sâu thẳm.

      Ánh mắt đó như muốn nhìn thấu nội tâm của , khiến cảm thấy như nàng hiểu toàn bộ, sâu lường được.

      Đối diện với đôi mắt u của nữ tử, nhịp tim Ngu Nhiễm lại căng lên nửa nhịp. Thấy nàng cũng phơi bày ra quá nhiều da thịt, trong lòng có chút tiếc nuối lại có chút may mắn. Nhưng sau khi phát nàng khoác áo choàng lông cáo, nụ cười chậm rãi biến mất, hỏi: "Đúng rồi, Tô tiểu thư, nàng bị Văn Nhân Dịch làm gì chứ?"

      "Vô sỉ." Ánh mắt Văn Nhân Dịch lóe tia sáng lạnh.

      "Chậc chậc, vô sỉ nhất phải là các hạ mới đúng, ít nhất chuyện giậu đổ bìm leo này ta biết làm, các hạ phải quân tử." Ngu Nhiễm liếc xéo , lời đương nhiên là có ngụ ý, hơn nữa ghi hận chuyện đánh bất tỉnh mình, còn có lần này dám đến đây trước, đào góc tường của Ngu Nhiễm .

      "Binh giả quỷ đạo dã*, dùng bất cứ thủ đoạn nào, tại hạ chưa bao giờ là quân tử." Văn Nhân Dịch chợt rút kiếm nhắm vào Ngu Nhiễm, "Còn nữa… Cởi."

      (*) Binh giả, quỷ đạo dã: câu trong binh pháp Tôn Tử, ý chiến tranh phải dùng thủ đoạn, sợ quỷ quyệt.

      đương nhiên là y phục của Tô Mặc.

      "Bản công tử có ý đó, các hạ cởi áo lông cáo, bản công tử đương nhiên cũng có thể cởi xuống lớp cho nàng."

      Ngu Nhiễm cố ý hiểu sai, vừa cởi y phục của mình, vừa dùng ánh mắt khiêu khích bỡn cợt nhìn Văn Nhân Dịch.

      Ngoại sam của là dùng ba vạn ba ngàn gốc tàm ti băng lam dệt mà thành, bên trong mặc trung y trắng mỏng thanh nhã, lụa mỏng rủ xuống như mây trắng bồng bềnh lượn lờ, vật liệu giống hệt Tô Mặc. Dưới ánh nến, lớp lụa càng thêm trong suốt, nếu như nó có thể hiển ra dáng người xuất sắc của Tô Mặc, sa y trong suốt cũng lồng ngực rắn chắc, đường cong xinh đẹp của nam tử.

      thể , hai người đàn ông này mỗi người mỗi vẻ, vóc người đều là hoàn mỹ nhất đẳng.

      Ngu Nhiễm hơi nghiêng mắt, tà mị hỏi: "Tô tiểu thư cảm thấy thân hình của tại hạ như thế nào?"

      Tô Mặc cười nhạt, châm chọc : "Đều giống nhau, hơi kém chút."

      "Đó là do nàng thấy ràng, ta ngại cởi xuống lớp nữa để nương nhìn cẩn thận." rồi Ngu Nhiễm đưa tay muốn cởi luôn trung y, chuôi kiếm đen của Văn Nhân Dịch đánh vào tay .

      Nụ cười của Tô Mặc chuyển thành trầm : "Đủ rồi, hai người các ngươi rốt cuộc là có mục đích gì?"

      Nàng sớm nhìn ra đầu mối, câu toạc thiên cơ.

      Nghe vậy, Ngu Nhiễm sờ sờ mũi, môi mỏng vẫn hơi cong, thong thả ung dung rót cho mình ly trà.

      nhấp miếng, nhìn về phía Văn Nhân Dịch, đối phương cũng nhìn lại , hai người đối mặt lúc lâu.

      "Làm vị hôn thê của ta." Chợt, hai người trăm miệng lời .

      Dứt lời, hai người lại hung hăng trừng mắt nhìn đối phương.

      Vị hôn thê! Tô Mặc từ từ nâng mắt, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh thấu xương, sau đó nàng khẽ mỉm cười, vươn tay vén lại lọn tóc mai, " ra tộc trưởng của hai vị bức hôn, vô cùng cấp bách, cho nên cần gấp bia đỡ đạn có đúng ?"

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù có ý này, nhưng cũng là lòng muốn nàng làm vị hôn thê của mình.

      Tô Mặc trầm ngâm chốc lát, sóng mắt chuyển động, cười quyến rũ : "Được! Ta có thể đồng ý."

      Văn Nhân Dịch cùng Ngu Nhiễm ngẩn ra, trước mắt có hai nam tử, nàng đồng ý là đồng ý ai?

      Tô Mặc nhìn hai người họ, nheo mắt phượng, mị nhãn như tơ, hơi thở quanh thân lạnh lùng bộc phát.

      Mặc dù kiếp trước nàng là nữ nhân mà nam nhân khát vọng muốn tranh đoạt nhất, nhưng hai nam tử trước mắt cũng tuyệt đối động tâm vì nhân vật như nàng. Huống chi nàng từ trước đến giờ vô cùng tỉnh táo, trong lòng sinh đắc ý vì được hai nam nhân tranh chấp, càng tự cao tự đại, vì kiếp trước nàng sớm căm ghét bị tranh đoạt rồi, vả lại, kỹ xảo tranh đoạt của nam nhân cường đại chẳng qua chỉ có vài loại, là quyền thế, đổ máu, ám sát, chiến tranh mà thôi.

      Nhưng trước mắt nàng lại có ý tưởng kỳ quái, nàng khát vọng muốn nhìn cảnh hai người bọn họ đấu với nhau, muốn nhìn thấy hai nam nhân xuất sắc rút kiếm vì nàng.

      Nàng vẫn có chút oán khí với hai người, buồn bực bọn họ cứ tùy ý động tay động chân với nàng.

      Nàng bỗng nhiên thích tọa sơn quan hổ đấu*! Nhìn bọn họ hạ mình, mặt xám mày tro, hai bên tổn hại! (*tọa sơn quan hổ đấu: ngồi xem hai hổ đánh nhau)

      Quả nhiên nàng mới là phúc hắc nhất!

      Vì vậy, nàng chậm rãi nâng môi, vẽ ra nụ cười giễu cợt: "Rất dễ dàng, hai người các ngươi đánh trận vì ta , người nào thắng, ta làm vị hôn thê của người đó."

      "Đấu? Đấu thế nào?" Chu tiên sinh đứng bên ngoài khó hiểu hỏi.

      "Đấu văn, thơ, họa, vũ là sở trường của Ngu Nhiễm." Văn Nhân Dịch mặt chút thay đổi .

      "Đấu võ, tên, cưỡi ngựa bắn cung, khinh công, đấu giác là sở trường của Văn Nhân Dịch, bản công tử rất thua thiệt." Ngu Nhiễm chậm rãi cười.

      Chuyện đến bây giờ, hai người vẫn tính kế đối phương, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, lộ chút sơ hở.

      Tô Mặc vươn tay cầm đàn tam huyền bên giường lên, nhàng gảy, làn điệu cứng rắn như đá, nâng giọng: " phiền phức như vậy, chỉ cần hai vị đánh trận ngoài phố, thi triển bản lĩnh của mình, bất luận dùng đao hay dùng kiếm, làm cho đối phương thua triệt để, kể sống chết là được."

      Chu tiên sinh lập tức thất kinh: "Cái gì? Nàng lại dám để Văn Nhân công tử cùng Ngu Nhiễm công tử đánh nhau ngoài phố trước mặt mọi người?"

      Hạ Phong cũng ngẩn ra, tuy trong kỹ viện thường có cảnh hai nam nhân vung tay vì kỹ nữ, nhưng đều là mấy tên ăn chơi trác táng, phá của trong gia tộc. Hai vị công tử đều là nam nhân ưu tú hiếm có đời, đấu ngoài phố trước mặt mọi người? Đây là tự hủy thanh danh sao?

      Nhưng là nữ nhân này lại muốn họ công khai đấu trận, chẳng lẽ phải khiến hai người thành trò cười cho thế nhân?

      Ngoan độc, ngoan độc!

      Tô Mặc khiêu khích nhìn bọn họ, "Nếu hai vị muốn vậy thôi , hiếm khi ta đồng ý với các ngươi lần. Ngày sau ta cùng ra cùng vào với vị hôn phu, nhưng ngẫm lại, các ngươi có thể có thành ý gì chứ?"

      Ngu Nhiễm khẽ động tâm, lập tức cười tiếng, " hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, vậy đánh trận, bản công tử ngại, ta cũng thua."

      Văn Nhân Dịch rút kiếm ra , lạnh lùng : "Ta cũng ngại, chỉ tiếc là các hạ quá tự tin."

      "Rất tốt, rất tốt, ta với ngươi ra ngoài đấu cuộc."

      "Được! Ta sớm nhìn ngươi vừa mắt rồi."

      xong, hai người nhấc vạt áo, tung người nhảy ra ngoài.

      Chu tiên sinh hít hơi khí lạnh, nữ nhân này là đáng sợ, Văn Nhân công tử cùng Ngu Nhiễm sớm có khoảng cách, mặc dù hai người vạch mặt chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng hai người quen các loại thủ đoạn dồn đối thủ vào chỗ chết, tuyệt đối tự mình ra tay. Nữ nhân này ngờ lại là kíp nổ, chỉ ngại thiên hạ loạn, là đáng sợ.

      "Đợi chút, bọn họ rốt cục là xảy ra chuyện gì?" Minh Kính đạo trưởng vội vàng tiến lên hỏi.

      " có gì, hai công tử đánh nhau vì nữ nhân." Hạ Phong sờ cằm .

      "Cái gì? Hai công tử đánh nhau vì nữ nhân?" Minh Kính đạo trưởng thể tin kêu lên, "Bọn họ vì nữ nhân? Làm sao có thể?"

      Minh Kính đạo trưởng lập tức trách cứ, cảm thấy hai người lý trí, sống hai mươi năm mà lại hành động như trẻ con ngây thơ.

      Lúc này Tô Mặc ra ngoài, nàng khoác áo lông cáo của Văn Nhân Dịch, áo rũ xuống đến đầu gối, che giấu cảnh xuân, dưới bàn chân mang giày thủy tinh, bắp chân hoàn mỹ thon dài, trong ngực ôm đàn tam huyền, vừa ưu nhã , vừa thoải mái tùy ý gảy đàn.

      Khi Minh Kính nhìn thấy Cơ cao quý lãnh diễm, ông khỏi ngẩn ra, lúc sau phải bịt mũi, máu mũi chảy ồ ồ.

      Hạ Phong vội đưa cho ông cái khăn tay, "Đạo trưởng quá bổ tiêu nổi rồi, sao chứ?"

      Minh Kính vội vàng nhận khăn, tìm bậc thang xuống : "Vô lượng Thiên Tôn, khó trách hai tiểu tử lại đánh nhau, bần đạo cũng muốn hoàn tục luôn."

      Gió đêm ào ào thổi, Tô Mặc đứng dưới đường phố nhìn hai người đao quang kiếm ảnh nóc nhà, ung dung : "Hai vị, phía trước có phố hoa rất náo nhiệt, các ngươi cần phải chân chính đấu cuộc, bản nương theo các ngươi, thi triển bản lĩnh của các ngươi ra ." xong, nàng cười tiếng, thêm câu, "Chỉ là, phải vừa đấu vừa trăm lời tâm tình với bản nương, chừng ta cảm động , ta nghĩ… hai vị công tử nhất định làm ta thất vọng!"

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 52: Ai thắng ai thua

      Edit: pandachan

      Beta: Nhisiêunhân, Mèo Lười

      Bóng đêm mông lung, sâu trong phố hoa người đến người , có bao nhiêu thường dân.

      "Mọi người mau đến xem! Đinh đại gia của Bách Hoa Đường biểu diễn Cơ khuynh tình, mi đại đoạt tương huyên thảo sắc, hồng quần đố sát thạch lưu hoa [1]." nam tử khua chiêng đồng, mười mấy người xung quanh tản ra phát truyền đơn, bên kia hình vẽ Đinh đại gia đủ đủ loại phong tình, khiến cho chúng thiếu niên quý tộc tranh nhau cướp đoạt. bức họa, đôi chân Đinh đại gia khép lại, váy và tay áo màu sắc rực rỡ được gió thổi tung bay phấp phới, hai tay khẽ che đầu gối, váy lụa bên trong trắng như mây, lộ đôi chân dài hoàn mỹ.

      [1] Màu xanh đậm mi mắt lấn lướt màu cỏ huyên
      Sắc đỏ của quần áo làm hoa lựu đá phải ghen ghét.
      Trích Ngũ Nhật Quan Kỹ


      "Đinh đại gia ở Bách Hoa Đường, đến chỗ nàng , bản công tử phải xem mới được."

      "Kỳ tại hạ từng xem qua, diễn xuất của Bách Hoa Đường kia so với Kim Ngu Đường kém chút nào!"

      "Đúng vậy! Giá cả còn rẻ hơn Kim Ngu Đường nửa, thậm chí số nữ đào kép sau khi diễn còn có thể ra giá cao mua về làm thiếp."

      "Chậc chậc, làm thiếp? Kim Ngu Đường từ trước đến nay đều là thanh cao, kiêu ngạo, đây có thể xem là mánh lới của Bách Hoa Đường."

      "Ta nghe Kim Ngu Đường chuẩn bị chiếc thuyền, Bách Hoa Đường cũng lập tức đóng con thuyền khổng lồ hơn, xem ra là muốn hoàn toàn dìm đối phương xuống mà."

      Mọi người sôi sục bàn tán bỗng nhiên có trận gió lớn táp qua, cát đá bay mù trời, hàn khí ập đến. Mọi người vội vàng né tránh, nâng mắt nhìn lên trung, thấy hai mỹ nam võ nghệ cao cường lao tới.

      Nam tử áo xanh thân hình tao nhã như ngọc, gọn gàng tránh né công kích của nam tử áo trắng, mỗi lần né tránh động tác lại giống như nhảy múa làm mọi người cảm thấy vui tai vui mắt, trong tay xuất ra cây bút, ngừng vẽ phù triện trong trung, dịu dàng cười : "Khanh khanh, lời tâm tình phải , ta đây với nàng."

      Tô Mặc thong thả di chuyển nóc nhà bên cạnh, liếc mắt nhìn hai người cái, giọng điệu lạnh như băng: "Gọi ta là Cơ.”

      Nàng cũng thích danh xưng khanh khanh này.

      Ngu Nhiễm cười : "Được! nương, tình của ta với nàng xuất phát từ tận đáy lòng, cho nên nguyện ý vừa quyết đấu vì nàng, vừa tâm tình với nàng, nàng phải cẩn thận nghe cho kỹ."

      Văn Nhân Dịch nhíu mi, trường kiếm trong tay lập tức đâm tới, kiếm phong phát ra, mũi nhọn chợt lóe, kiếm khí đánh úp lại, khiến người ta hoa cả mắt.

      Ngu Nhiễm nhìn thấy kiếm quang lập tức biến sắc, vội vàng dồn sức lùi lại, nỗ lực tránh thế công.

      vừa né tránh vừa cười : "Câu đầu tiên, quan quan thư cưu tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu [2], Cơ, tại hạ là thích nàng."

      [2] đoạn trong bài thơ Quan Thư 1, nằm trong tập Kinh Thi của Khổng Tử.
      Quan quan thư cưu
      Tại hà chi châu
      Yểu điệu thục nữ
      Quân tử hảo cầu.
      Nghĩa là: Người con đẹp, dịu dàng, nết na, luôn là người các quân tử mong lấy về làm vợ.


      "Câu thứ hai, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ thiếp đồng. Kim tiêu thặng bả ngân hang chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung [3], Cơ, ta nguyện ý sớm sớm chiều chiều luôn ở cùng nàng."

      [3] Giá Thiên – Án Kỷ Đạo
      Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ thiếp đồng.
      Kim tiêu thẳng bả ngân hang chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.
      Dịch nghĩa: Xa từ ấy, nhớ khôn cùng, bao phen mộng được tương phùng.
      Đêm nay châm đèn bạc soi tỏ, chỉ ngỡ gặp này là mộng thôi.


      "Câu thứ ba, hà diệp sinh xuân hận sinh, hà diệp khô thu hận thành, thâm tri thân tại tình trường tại, trướng vọng giang đầu giang thủy thanh [4]."

      [4] Mộ thu độc du Khúc giang – Lý Thương (Cuối thu mình chơi ở sông Khúc)

      Hà diệp sinh xuân hận sinh,
      Hà diệp khô thu hận thành.
      Thâm tri thân tại tình trường tại.
      Trướng vọng giang đầu giang thuỷ thanh.


      Dịch nghĩa:

      Lá sen sinh ra lúc tình xuân phát sinh
      Lá sen tàn khi hận thu chớm thành
      Biết thân còn tình còn mãi
      Buồn nhìn về đầu sông chỉ nghe tiếng nước sông chảy.




      "Câu năm mươi mốt, bản công tử ‘y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy’ [5]."

      [5] Y đái tiệm khoan chung bất hối
      Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.
      Dịch nghĩa: Nhớ nhung người đến gầy rạc cả người.


      "Câu năm mươi hai, hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng [6]."

      [6] Hữu mỹ nhân hề, kiến chi bất vong, nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng: Có người đẹp, gặp rồi quên, ngày gặp, nhớ nhung như cuồng.

      "Câu năm mươi ba, lâu thượng tàn đăng bạn hiểu sương, độc miên nhân khởi uyên ương bị, tương tư nhất túc ái ý thâm, hải giác thiên nhai bất thị trường."



      "Câu sáu mươi, nương, bản công tử đối với nàng là thiên hoang nhân bất lão, tình trường ý nan tuyệt, tâm tự song ti võng, tình hữu thiên thiên kết."

      "Câu bảy mươi. . . . . . Thử tình khả đãi thành truy ức, chích thị đương dĩ võng nhiên [7], Nhân Văn Dịch, ngươi liên tục công kích bản công tử, vô sỉ, nếu ngươi phục cũng với Cơ chút lời tâm tình ."

      [7] Cẩm Sắt – Lý Thương
      Thử tình khả đãi thành truy ức,
      Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

      Dịch nghĩa:

      Tình này sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng
      Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương.




      " Cơ, ta tám mươi câu tâm tình, nàng cảm động sao?" Thanh của Ngu Nhiễm lớn, nhưng dùng nội lực thi triển ra nên có thể nghe thấy ràng, dư còn văng vẳng bên tai, ngân nga dứt.

      Đầu ngón tay của Tô Mặc vẫn nhàng gảy đàn tam huyền, ánh mắt dịu dàng như nước.

      Nàng nghĩ rằng lại có thể vì lời hứa miệng mà làm đến vậy. Nếu biết Ngu Nhiễm kiếp trước chưa từng thích nữ tử nào, nàng cho rằng vẫn thường những lời ân ái này với nữ nhân.

      Bất quá, người này viết sách nên đương nhiên am hiểu tình thi, trái lại Văn Nhân Dịch được câu, chỉ hung ác công kích nhược điểm của đối phương.

      Ngu Nhiễm tuy miệng đọc thơ tình nhưng tay cũng chậm, đầu ngón tay vung lên, cây bút vẽ phù triện quỷ dị, lôi điện ngừng tấn công xung quanh Văn Nhân Dịch.

      Tô Mặc thoải mái ngồi bên, tay đặt đùi, tay kia nâng má, chống cằm, vẻ mặt thích ý.

      Nàng chút để ý đến tư thế, dung mạo mê người, tao nhã vô hạn.

      tia thần thức truyền ra từ trong Thiên Thư, thiếu niên lạnh lùng : "Nữ nhân, ồn ào quá, chẳng lẽ ở bên cạnh ngươi suốt ngày đều là chút chuyện nhàm chán này sao? người nào nghiêm túc cả sao?"

      Tô Mặc vuốt lông mi, gương mặt như tranh, chậm rãi : "Các hạ phải nghỉ ngơi rồi à?"

      "Ầm ĩ muốn chết, bản công tử sao mà nghỉ ngơi được?” Thiếu niên tức giận .

      "Ngươi xuất , vậy trước tiên ta hỏi ngươi việc." Tô Mặc mỉm cười.

      "Chuyện gì?"

      "Ta hỏi ngươi, y phục người ta cởi như thế nào?"

      "Ngươi băng tơ?" Thiếu niên ngẩn ra, lập tức , "Vật ấy ra rất trân quý, người bình thường muốn mặc cũng mặc nổi, bất quá có câu là tháo chuông phải cần người buộc chuông."

      "Ngươi muốn , chỉ Ngu Nhiễm mới có thể cởi phải ?" Ánh mắt Tô Mặc hơi trầm xuống.

      " sai, chỉ mới có thể thay ngươi cởi, nếu ngươi vẫn phải mặc." Thiếu niên bỗng nhiên cười nhạo, thanh tràn ngập từ tính lập tức truyền đến.

      Ánh mắt Tô Mặc thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, lần này Ngu Nhiễm trêu chọc đến nàng. Người này chính là đại hỗn đản lô hỏa thuần thanh*!

      (*) Lô hỏa thuần thanh: Lửa trong lò toàn màu xanh. Có nghĩa đạt đến cảnh giới thượng thừa. =v=

      " nương, tại hạ ‘tiếu khán hồng trần bất thị mộng, chích nhân nam kha nhất mộng trung, nguyên lai hùng dã hữu lệ, khả tiếu hồn hệ hồng nhan mộng. Tự cổ y nhân hùng mộng, hồng nhan hữu khanh hùng, hoa kham trạch tẫn nam nhi lệ, tự thử thân vu thế trung.’ Được rồi, Cơ, ta trăm câu, nếu nàng hài lòng ta còn có thể thêm trăm câu nữa." Ngu Nhiễm tình ý triền miên.

      "Ngu Nhiễm, ngươi đúng là giỏi ba hoa chích choè, tuy nhiên cũng chỉ có như thế." Văn Nhân Dịch lập tức biến đổi bộ pháp, né tránh, phi kiếm quét ngang, kiếm quang chợt lóe.

      "Hai người kia sao lại như thế này… Đây là?" Mọi người vây xem khỏi tò mò.

      "Chúng tỷ muội mau nhìn, nơi đó có hai nam nhân rất đẹp trai đánh nhau!" phía khác, đám nữ tử trong Di Thúy Lâu tất cả đều nhô đầu ra, õng ẹo làm dáng, nhịn được kêu lên.

      "Hai mỹ nam tử đấu với nhau, hình như là đấu vì nữ nhân."

      "Nữ nhân kia cũng gọi là Cơ, đứng nóc nhà cao đó, tiếc là thấy lắm dáng vẻ của nàng."

      Mọi người ngươi lời ta tiếng, bỗng nhiên Văn Nhân Dịch nâng trường kiếm sắc bén lên vung đến, kiếm khí bàng bạc làm trời đất kinh động, quỷ thần rơi lệ, cơ hồ ngưng trệ khí chung quanh. Ngu Nhiễm nhàng lắc mình tránh thoát, xa xa tòa nhà người ở bị Văn Nhân Dịch chém làm hai nửa, người vây xem cả kinh, phát ra từng tiếng kêu la thảm thiết.

      Ở phía xa, Chu tiên sinh nhịn được, đỡ trán : " là thảm, nếu hủy hoại tài sản tính như thế nào?"

      Hạ Phong cười : "Đương nhiên ai thua người đó trả."

      "Ngươi xem bọn họ ai có thể thắng?"

      " lắm."

      Văn Nhân Dịch thân pháp quỷ dị, kiếm quang như du long, hàn quang tứ phía.

      Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Nhiễm liếc nhìn , bên môi mang theo nụ cười, cây bút trong tay như có mực, tiêu sái tùy tiện, nhàng lưu loát, nước chảy mây trôi.

      bút, kiếm hóa thành hai hào quang trắng và xanh, hung hăng va vào nhau, sau đó, bút của Ngu Nhiễm điểm ngay mi tâm của Văn Nhân Dịch, trường kiếm trong tay Văn Nhân Dịch đặt trước bụng Ngu Nhiễm.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 53: Băng sơn ngượng ngùng

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Sao sáng đầy trời, ánh lên đoàn người vây kín đường phố bên dưới.

      Đầu bút Ngu Nhiễm chỉ vào mi tâm Văn Nhân Dịch, trường kiếm Văn Nhân Dịch đặt trước bụng Ngu Nhiễm.

      Hai người thực lực ngang nhau, phân biệt được cao thấp.

      Văn Nhân Dịch nhìn chằm chằm đối phương, mũi kiếm nhắm thẳng, lông mi dài nhướng lên lên, môi mỏng mím , ánh mắt thâm thúy.

      Ánh mắt Ngu Nhiễm sáng quắc, tiếng sảng khoái trầm thấp của truyền đến: " nương, bản công tử vừa lời tâm tình, vừa đại chiến ba trăm hiệp với Văn Nhân Dịch, cuối cùng chiến ngang tay, đây coi như là bản công tử thắng đúng ?"

      Tô Mặc chậm rãi nâng mắt, đôi đồng tử phản chiếu dáng người thanh nhã tuấn dật của hai nam tử, ngón tay vẫn gảy đàn tam huyền, bên môi chỉ nâng lên nụ cười giễu cợt, lời nào.

      Bất luận thắng hay thua, trong lòng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, cứ như vậy đánh xong rồi?

      Nàng còn chưa thấy bộ dạng bọn họ mặt xám mày tro, lưỡng bại câu thương trước mắt mọi người đâu.

      trong những mục đích của nàng là muốn hung hăng chỉnh hai người bọn họ, đáng tiếc hai nam nhân này cho dù đánh ba ngày ba đêm cũng vẫn tiêu sái tự nhiên, còn để mọi người được thưởng thức phong thái nam nhi tao nhã nửa ngày nữa chứ.

      Thất sách, thất sách!

      Hai nam nhân giằng co lẫn nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.

      Trước khi Tô Mặc chưa đồng ý ai, bọn họ tuyệt đối lơi lỏng làm bừa, địch động ta bất động.

      Trầm mặc chốc lát, Tô Mặc nâng khóe môi: "Hai vị đúng là rất cao cường, khó phân thắng bại."

      Thiếu niên kiêu ngạo hừ lạnh tiếng trong Thiên Thư, giọng ra: "Nữ nhân, nam tử băng sơn là kiếm tu, hơn nữa có thể hoàn toàn xuất kiếm ý, phải là nhân vật tầm thường, nơi đây người đến người , ra vào tấp nập, chỉ tùy ý đánh kích cũng có thể máu chảy thành sông, nhưng lại khống chế lực tổn thương của kiếm khí xuống mức nhất, thực lực hoàn toàn kém hơn Ngu Nhiễm bao nhiêu."

      Nghe vậy, Tô Mặc từ từ ngước mắt, thấp giọng : "Vừa rồi Ngu Nhiễm công tử với ta nhiều lời tâm tình, Văn Nhân công tử chẳng lẽ muốn gì cả sao? Hay là cảm thấy đáng ?"

      Khóe miệng nàng cong cong, gò má lúm đồng tiền mê người.

      Tô Mặc bỗng nhiên có tư tưởng xấu, muốn xem xem nam nhân lạnh băng này có thể lời kinh thiên động địa gì hay .

      Nghĩ đến trăm câu tâm tình, sóng mắt Văn Nhân Dịch lành lạnh, vẫn lù lù bất động.

      lát sau, rốt cuộc ho khan, gương mặt phiếm màu đỏ ửng.

      Ngu Nhiễm nhịn được xì cười, biết đối phương luôn luôn tỉnh táo lãnh khốc, phải người có thể được lời ngon tiếng ngọt, đối mặt với nữ tử mình thích lại chữ cũng thốt ra, giống như phong cách lãng mạn tận xương của mình. Trước mắt mình lợi thế hơn đối phương rất nhiều, có thể là hoàn toàn nắm chắc phần thắng.

      Trầm mặc hồi lâu, Văn Nhân Dịch mấy lần muốn lại thôi, rốt cuộc, cuối cùng : "Cái đó… Ta…”

      "Văn Nhân, ta cái gì?" Ngu Nhiễm cố ý khiêu khích hỏi.

      "Ừm… Ta thích nàng."

      Ta thích nàng.

      Ta thích nàng.

      Chỉ ba chữ, nhưng lại quý trọng ngàn cân.

      Tô Mặc vốn chuẩn bị chế giễu, nghe thấy ba chữ đó cũng nhịn được đỏ mặt, nhịp tim chậm nửa nhịp.

      nam nhân lạnh lùng vô cầu, lại với nàng ba chữ này trước mắt bao người, hoàn toàn có thể thấy nó trân trọng bao nhiêu.

      Bất kỳ nữ nhân nào, gặp phải nam nhân thanh lãnh thổ lộ với mình như vậy đều kìm được xúc động.

      Văn Nhân Dịch rũ mắt xuống, : "Lần trước, ta hi vọng nàng có thể làm vị hôn thê của ta, đó là nghiêm túc, nàng nhất định phải suy nghĩ cẩn thận."

      Ngu Nhiễm lập tức lui về phía sau bước, giọng điệu khó chịu, lạnh lùng : " ràng là bản công tử hơn chút phải sao?"

      Tô Mặc hơi chuyển mắt, đầu tiên là nhìn Ngu Nhiễm, thấy đôi mắt như lửa đốt nhếch miệng mỉm cười, sau đó nhìn về phía Văn Nhân Dịch, nhanh chậm : "Văn Nhân công tử, sau khi ta suy tính, ta cảm thấy có thể tạm thời làm vị hôn thê của ngươi, mặc dù vị hôn thê , nhưng có còn hơn , ý của ngươi thế nào?"

      Nàng làm như thế có rất nhiều nguyên nhân, thiên chi kiêu tử như Ngu Nhiễm, phương pháp có thể làm thất vọng cũng nhiều lắm.

      Nhất là sau khi kiến thức được độ mưu mẹo nham hiểm, vô liêm sỉ của Ngu Nhiễm, Tô Mặc khỏi sinh ra oán khí với , nàng cố ý muốn khiến mất mác thất vọng.

      Huống chi làm vị hôn thê tạm thời của Văn Nhân Dịch cũng sao, hoàn toàn có thể trở thành lợi thế để nàng từ hôn với Mộc Vô Ngân, nàng cũng tổn thất cái gì.

      Nghe lời này, khóe miệng Văn Nhân Dịch lập tức kìm được nâng lên.

      Mặc dù phải , nhưng giờ phút này khó có thể nén được vui mừng.

      Môi vẽ ra độ cong xinh đẹp, trong mắt có vẻ vui mừng kích động che giấu, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng. Tướng mạo của vốn hoàn mỹ, mặt mày tuấn lãng, lúc này càng thêm thư thái nhàng, đôi mắt phượng hẹp dài lóe sáng như sao.

      Tâm tình của Ngu Nhiễm lại như sóng biển xô bờ, cách nào bình tĩnh.

      Ánh mắt trầm xuống, như bị mắc xương cá ở cổ họng, đứng ngồi yên.

      là người vui mừng, người ưu sầu.

      Chu tiên sinh đứng trong đoàn người sâu kín thở dài, khỏi : "Ài! Nếu là lúc đầu Văn Nhân công tử xuất , Nhiễm công tử tại chắc chắn đêm đặc biệt với Tô nương rồi, nhưng bây giờ lại thành cái gì? Bị Văn Nhân Dịch chiếm tiên cơ, bản thân tiền mất tật mang, thậm chí còn thay người khác làm xiêm áo công, ta còn cảm thấy khổ sở thay Nhiễm công tử."

      Hạ Phong hất đầu, khoanh tay, chỉ sợ thiên hạ loạn : "Nhiễm công tử là càng áp chế càng hăng, tất nhiên buông tay, nếu lần này Tô tiểu thư chọn Nhiễm công tử, sợ là Văn Nhân công tử nhất định từ bỏ, từ đó dây dưa nàng nữa."

      Chu tiên sinh liếc xéo cái, lắc lắc quạt lông, "Ngươi là Nhiễm công tử tiếp tục dây dưa ngớt?"

      Hạ Phong cười : "Như vậy mới càng thú vị."

      Ánh mắt Ngu Nhiễm lạnh lẽo tịch, nhịn được : " nương, vì sao nàng đồng ý lời cầu hôn của ta?"

      Có câu là, nam nhân thông minh chắc chắn phải biết thể truy đuổi nữ nhân quá vội vàng, cần phải kiên trì, nếu hoàn toàn ngược lại. Nhưng sau khi cường địch như Văn Nhân Dịch xuất , Ngu Nhiễm hoàn toàn thể thản nhiên nữa. cong cong khóe miệng, ánh mắt thoáng qua tia tà mị, thu hồi họa bút trong tay, bước lên hai bước tiếp: " nương, ta là Ngu Nhiễm, chủ của Kim Ngu Đường, ta nghiêm túc theo đuổi và quyến rũ nàng, những lời này ta trước mặt toàn thể mọi người."

      Văn Nhân Dịch nhíu mày, cảm thấy người này ngày càng vô sỉ, ngay cả quyến rũ cũng nghiêm túc như vậy.

      Tô Mặc vòng vo, lạnh nhạt : "Nhiễm công tử vẫn nên tỉnh lại , ta biết ngươi phải thích ta, tựa như ta cũng thích ngươi vậy."

      Ngu Nhiễm : "Ai bảo ta thích? Ta mới đúng là mỗi lời tâm tình với nương đều phát ra từ phế phủ."

      Tô Mặc : "Công tử từng , lời của nam nhân thể tin."

      Ngu Nhiễm nở nụ cười nhàn nhạt, "Cho nên lời của tên nam nhân kia cũng thể tin."

      Tô Mặc mở to hai mắt, " ra ta và Văn Nhân công tử cũng phải là , cho nên các hạ cũng cần để ý."

      "Để ý? Sao lại để ý? Rất nhiều nam nam nữ nữ đều là đùa quá hoá ."

      Lúc này Văn Nhân Dịch tiến lên hai bước, lạnh lùng liếc Ngu Nhiễm cái, mặt biểu tình: "Tại hạ là tổng chỉ huy sứ của Đông Lăng Vệ, giống loại người viết sách như ngươi, mỗi câu đều đáng tin."

      Ngu Nhiễm lập tức vô cùng uất ức nhìn Tô Mặc: "Khanh khanh, ta biết nàng thích ta viết sách, nam nhân này năng lỗ mãng, viết sách thế nào? xem thường người viết sách có phải ?"

      Tô Mặc tức giận : "Nhiễm công tử, ta với ngươi hợp tác chỉ giới hạn trong Kim Ngu Đường, ta vào vai Cơ cho Kim Ngu Đường ngươi, ngoài chuyện đó ra chúng ta có bất kỳ quan hệ gì hết."

      Ngu Nhiễm lập tức thở dài : " nương, nàng đúng là vô tình."

      Nghe thấy đối thoại của bọn họ, mặc dù ràng lắm, nhưng mọi người vây xem bên ngoài suy đoán được rất nhiều, chỉ trỏ : "Chậc chậc, khó lường, mỹ nam cầm bút kia lại chính là Nhiễm công tử của Kim Ngu Đường, nam tử cầm kiếm là tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ, còn mỹ nhân kia là Cơ của Kim Ngu Đường."

      Chúng kỹ nữ Di Thúy Lâu mím môi giọng cười: " ra nam tử kia là đường chủ của Kim Ngu Đường, vừa rồi còn cái gì ‘vấn ngã tình nghĩa hữu đa nùng, thử khắc thiên thượng minh nguyệt như ngã tâm*’, đúng là là những lời xúc động đến mất hồn, từng câu từng chữ đều lô hỏa thuần thanh, ai da da, trái tim của ta cũng sắp bị đả động rồi."

      (*)Vấn ngã tình nghĩa hữu đa nùng, thử khắc thiên thượng minh nguyệt như ngã tâm. Tạm dịch: Hỏi xem tình nghĩa nồng đậm bao nhiêu, trăng sáng trời tựa như lòng ta.

      "Ngươi nhìn bọn họ kìa, hai người đều mặc trung y, dáng người là nhất đẳng."

      "Đúng đó! Nếu như ta có thể cùng người trong bọn họ xuân phong nhất độ*, chết cũng đáng giá." (*Xuân phong nhất độ: 1 đêm xxoo đó =_:)

      "Nhưng mà ngay cả Ngu Nhiễm công tử và Đông Lăng Vệ Văn Nhân công tử đều thích Cơ, nữ nhân này mới là lợi hại!" Chúng nữ tử vừa đố kỵ vừa là hâm mộ .

      Tô Mặc thẳng người, cười dài đứng nóc nhà, quần lụa mỏng màu trắng bay theo gió, thân hình thướt tha, dung mạo như tiên.

      Chúng nam tử nhìn lên, lập tức phát ra tiếng than sợ hãi liên tiếp: "Đó là Cơ của Kim Ngu Đường sao? là quá đẹp! Đinh đại gia quả nhiên kém xa nàng."

      Phía khác, bóng đen liếc nhìn ba người, lúc ai chú ý, xoay người trượt vào sâu trong ngõ hẻm.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 54: mưu nham hiểm

      Edit & Beta: Nhisiêunhân

      Đầu ngón tay Tô Mặc nhàng lướt qua đàn tam huyền, đôi mắt nhìn về hướng bóng người quỷ dị kia biến mất.

      Vừa rồi nàng chẳng những lưu ý hai nam tử quyết đấu, mà thần thức cũng đồng thời chia làm vô số, nhất nhất nhìn quét chung quanh đám người Bách Hoa Đường. Nàng liếc mắt liền phát người nọ có địch ý khó hiểu, cảm nhận tầm mắt bức bách của đối phương. Cặp mắt đó hung hăng độc nhìn chằm chằm vào nàng, hận thể xé nàng thành từng mảnh. Nếu ánh mắt cũng có thể giết người, chỉ sợ nàng trăm ngàn vết thương, chết trăm lần rồi, vì vậy đầu ngón tay nàng nhàng lướt qua tóc mai, nghĩ thầm mình rốt cuộc đắc tội nhân vật như vậy khi nào?

      Ánh sáng lạnh thoáng qua đáy mắt Tô Mặc.

      Nàng cong cong khóe miệng, bỗng nhiên : "Hai vị công tử xin cứ tùy ý, ta còn có chút chuyện phải làm."

      Dứt lời, đợi mọi người hồi hồn, thân hình nhảy lên, lần lượt phóng qua mấy nóc nhà, biến mất như con bướm trắng, chỉ để lại dáng người tuyệt thế khó quên.

      Hai nam tử lập tức thu hồi tư thái giương cung bạt kiếm, liếc mắt khinh thường lẫn nhau, quét qua mọi người chung quanh, nhìn đám người tụ tập kiễng chân dòm ngó mới cảm thấy vừa rồi mình nhất thời kích thích khiến người khác nắm được nhược điểm.

      Chỉ sợ lâu thành trò cười trà dư tửu hậu cho thế nhân, thậm chí bị soạn thành phiên bản hoàn toàn khác.

      Đối với chuyện này, Ngu Nhiễm hiểu biết rất .

      Văn Nhân Dịch vẫn luôn trầm mặc, thu liễm thần sắc, tuy là thắng nhưng cũng thấy lo lắng.

      thắng, cuối cùng được ôm giai nhân về, ngày sau có thể danh chính ngôn thuận ở cùng nữ nhân mình thích.

      Ngu Nhiễm lấy quạt, “roạt” tiếng mở ra, tà mị cười: "Văn Nhân, ngươi đừng quá đắc ý, bản công tử từ trước đến giờ khiêm tốn, có nghĩa ta tuyệt đối phách lối làm việc. Mặc dù lần này ta thua, nhưng có nghĩa ta vĩnh viễn nhận thua. Ta làm việc theo khuôn phép cũ, càng sợ người đời lên án, ngươi cứ rửa sạch cổ chờ ta ."

      Ngu Nhiễm thoải mái thả tóc dài tung bay, vẻ mặt giọng điệu tùy ý, xong tung người nhảy lên, đuổi theo phương hướng của Tô Mặc, thanh ưu nhã ngông cuồng vang vọng: "Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu Khổng Khâu*."

      (*)Ngã bản sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu: Ta vốn là người điên nước Sở, hát bài ca Phượng cười lão Khổng Khâu.
      Sở cuồng là hiệu của bậc trí giả tên Lục Thông, người nước Sở, được Sở vương sai sứ đến đất Sính, Thông liền cải họ tên chơi danh sơn. Đồn rằng sau khi hóa thành tiên, ông thường hát bài Phượng hề, chế giễu Khổng Tử ham hố chuyện đời.


      Văn Nhân Dịch nhíu mày, hề yếu thế nâng kiếm đuổi theo, y phục phấp phới trắng như tuyết.

      Mọi người bên dưới càng trợn tròn, ánh mắt sáng quắc, rạng rỡ có hồn.

      "Chậc chậc, hay giả? Hai nam tử tuyệt thế tiếng tăm lừng lẫy cùng cầu hôn với mỹ nhân? Quyết đấu ngay ngoài phố?"

      " sai, Nhiễm công tử thua Văn Nhân dịch, Cơ cuối cùng trở thành vị hôn thê của tổng chỉ huy sứ Đông Lăng Vệ, nhưng Nhiễm công tử vẫn chịu từ bỏ."

      "Ôi trời ơi! Đây là tai tiếng đến mức nào! là kinh thiên động địa!"

      Tâm tình mọi người sôi trào, cảm thấy hành động lần này của Kim Ngu Đường quá mắt, hận thể sớm ngày được thấy phong thái của Cơ.

      Duy chỉ có Chu tiên sinh có chút nhức đầu, đỡ trán, thở dài tiếng lấy ngân phiếu trong áo ra, tìm quản đường phố giao bạc bồi thường cho Nhiễm công tử, nếu ít ngày nữa gặp tin đồn nhảm hai nam tử tranh giành tình nhân, quét ngang phố dài, máu chảy thành sông, lại chịu bồi thường tổn thất, đến khi đó danh dự của Kim Ngu Đường mất hết, đúng là phiền toái to!



      Trăng lạnh mông lung, bóng đêm thê lương, bóng đen lén lút tung người nhảy qua tường vây màu đỏ sậm.

      Người nọ nhanh chóng sâu vào trong ngõ, đưa tay cởi mũ che mặt xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch như tuyết, chính là Đinh đại gia.

      Đinh đại gia lúc trước trốn trong góc phố nhìn đám người Bách Hoa Đường phát truyền đơn, vốn định vào thời điểm mấu chốt xuất để tạo thanh thế nhưng ngờ đột nhiên bị đâm ngang, phát sinh chuyện khác, để nàng vừa lúc nhìn thấy màn vừa rồi. Vẻ hung ác mặt nàng giảm, tức giận đến muốn nghiến nát răng.

      Kỳ , đời luôn có loại người bao giờ nhìn thấy ưu điểm của người khác, chỉ thấy mình là tốt nhất!

      Họ tự nhận mình là rượu ngon lâu năm, còn đối phương chỉ là nước lọc giả trang trong chiếc ly hoa lệ mà thôi.

      Đinh đại gia chính là người như thế, nàng tuyệt đối ngờ rằng nam nhân nàng ái mộ lại có thể thổ lộ với nữ nhân ti tiện kia. sai, đối phương xinh đẹp hơn nàng, nhưng loại tiểu nương cái gì cũng hiểu sao có thể so với người có tri thức nhân sinh phong phú như nàng được. Tuy vũ đạo của đối phương hơn nàng, nhưng gừng càng già càng cay, kinh nghiệm vũ đài của nàng còn thể thắng được đối phương hay sao.

      Cơ mới của Kim Ngu Đường, có gì đặc biệt hơn người chứ?

      Chỉ là tiểu nương xinh đẹp nhưng ngu ngốc mà thôi, nàng rốt cuộc có tài đức gì?

      Mặc dù Nhiễm công tử bị Cơ kia cự tuyệt, nhưng vẫn như có ngàn cây kim châm đâm mạnh vào lòng nàng.

      thể chịu được nữa, thể, nàng tuyệt đối thể để đối phương hả hê phách lối như vậy, Đinh đại gia nhịn được hung hăng dậm chân.

      Tiếp đó, nàng bước , làn váy tung bay, nhanh chóng đến trước ngõ , phía trước chính là đại bản doanh của Bách Hoa Đường.



      Những người phát truyền đơn của Bách Hoa đương nhiên cũng thấy màn kia.

      Từng người nhanh chóng vọt về báo tin, mọi người trong Bách Hoa Đường cảm thấy bất an lo lắng.

      Nghe kể lại đại khái, đường chủ Bách Hoa Đường lập tức lắc lắc bụng, khẽ cười tiếng.

      Ông ta an ủi mọi người: "Các ngươi cần lo lắng, ‘thương trường như chiến trường’, lần này nhất định là Kim Ngu Đường tự biết sánh bằng Bách Hoa Đường chúng ta, cho nên cố ý chạy đến nơi đây tạo thanh thế, có đôi khi đối thủ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Kim Ngu Đường lại có thể vì tạo danh tiếng cho Cơ mà sắp xếp hai nam tử nổi danh tranh đấu ngoài phố, chỉ là nghe Văn Nhân Dịch và Ngu Nhiễm có quan hệ tệ, hai người sao lại nháo loạn vì chuyện này được chứ. Mặc dù là mánh lới hay nhưng cũng tự hủy danh tiếng, quân cờ này bọn họ sai rồi."

      Đinh đại gia biết ông ta rất keo kiệt, nàng cam lòng tiến lên hai bước, thanh mềm nhưng tràn đầy hận ý.

      "Ta mặc kệ, ta thừa nhận mình xinh đẹp bằng Cơ đó, kỹ thuật nhảy cũng bằng nàng, nhưng Bách Hoa Đường là diễn kịch, phải sân khấu của riêng người, ông nhớ nhất định phải an bài bốn vũ nữ dị quốc tuyệt sắc phong tình khác nhau lên đài cùng ta, năm người cộng lại nhất định có thể hơn được Cơ kia."

      Đường chủ nhìn ra được nàng đây phải ngoài mạnh trong yếu, phải tự tin, mà là đố kỵ đến phát cuồng.

      Ông chậm rãi : "Ta cảm thấy giờ Bách Hoa Đường đủ để chống lại Kim Ngu Đường, ngươi là đại bài của Kim Ngu Đường năm đó, tại có chủ ý gì đừng ngại với ta, việc đến nước này, chúng ta chỉ có thể thắng thể thua."

      Đinh đại gia lập tức : "Đường chủ, nếu chúng ta thiếu bạc, nhớ tìm vài tu sĩ thuật pháp tới, thầm tạo thanh thế cho chúng ta."

      Đường chủ hít sâu: "Tiêu dùng lớn quá rồi, mấy đài diễn xuất mà thôi, những người đó chúng ta sao có thể mời được?"

      Nàng thầm mắng đúng là keo kiệt, cố ý nhìn gương mặt nhức nhối của đối phương, "Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ, phải chế luyện ngàn cái thiên lý nhãn."

      Đường chủ gật đầu, biết những thứ này nhất định có tác dụng nhưng vẫn cảm thấy đau lòng.

      Đinh đại gia cắn răng : "Kim Ngu Đường từ trước đến giờ bảo vệ đào kép rất tốt, bên cạnh thường có hộ vệ, nhưng trước mắt Cơ này có ai che chở, nàng chỉ là võ giả bình thường. Vừa rồi mọi người cũng nhìn ra nàng là Hậu Thiên tầng ba, nếu nàng lần này lộ diện, chúng ta có thể lợi dụng chút mánh khoé, thuê nhóm côn đồ thực lực bất phàm cho Cơ kia chút giáo huấn."

      "Cần gì thuê côn đồ, chúng ta như vậy là đủ rồi." Đủ để dọa tiểu nương.

      Nghe vậy, đám côn đồ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, để bọn họ xuống tay với mỹ nữ xinh đẹp như vậy, bọn họ cũng thấy đành lòng.

      Nhưng mà nếu là “giáo huấn”, bọn họ ngược lại cũng nguyện ý ăn đậu hũ, chấm mút mấy cái. (*ăn đậu hũ: sàm sỡ, sờ soạng)

      , thanh du dương động lòng người như đàn cổ vang lên trong trung: "Chủ ý tệ, quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà. Nhưng mà bản nương ở đây rồi, mưu của ngươi bị ta phát , ngươi phải làm sao đây?"

      Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống, hào quang màu bạc đan dệt thành hình ảnh mỹ nhân.

      Trong bức họa, mỹ nhân tuyệt sắc đứng tường, áo lông cáo quý khí, lụa trắng mộng ảo, toàn thân tản mát ánh sáng mị hoặc, mông lung xinh đẹp.

      Mọi người nhìn nàng đến ngẩn ngơ, ngay cả đường chủ Bách Hoa Đường cũng kinh ngạc thoáng nhìn.

      "Ngươi… là ngươi, ngươi phải khách ở đây, tự tiện xông vào nhà dân tuyệt đối có kết quả tốt." Đinh đại gia nhận ra Tô Mặc, lớn tiếng kêu, "Có ai ! Có ai ! Mau bắt nữ nhân này lại ."

      Mọi người lộ vẻ chần chờ, càng trở nên thương hương tiếc ngọc.

      Xuống tay được, là xuống tay được.

      Tô Mặc nhìn Đinh đại gia, ánh mắt lưu chuyển, "Ngươi cảm giác đối phó ta rất thú vị sao? Đáng tiếc, đám người các ngươi… Bản cơ hoàn toàn xem vào mắt."

      xong, hơi thở mãnh liệt dao động người Tô Mặc bỗng phát ra, khí thế sắc bén, ngờ nàng lại biến từ võ giả Hậu Thiên tầng ba bình thường thành tu sĩ Tiên Thiên tầng tám ngay tại đây.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 55: Ngu Nhiễm hạ chiến thư

      Edit: BlueSkies

      Beta: Nhisiêunhân, Mèo Lười


      “Tiên thiên tầng tám! Cái gì? Nàng là cao thủ tiên thiên?”


      “Xinh đẹp như vậy, thực lực còn rất cao nữa.” Mọi người dường như nghẹn họng trân trối nhìn đối phương, khó có thể tin nổi.

      Đinh đại gia nhìn đối phương cướp tất cả hào quang trong viện, đôi mắt lóe đầy vẻ đố kỵ đáng sợ, càng cảm thấy thể tin được.

      Nàng biết mỹ mạo của mình so được với đối phương, vũ kỹ bằng đối phương, lại ngờ lần này ngay cả thực lực cũng cách rất xa thể nào theo kịp đối phương.

      Đinh đại gia luôn rất tự tin về mình, lại ngờ thua hai lần trước Cơ kia.

      Lần này, nàng hoàn toàn nhận ra được bản thân cùng với đối phương chênh lệch rất lớn. Tuy như vậy, nhưng vì ái mộ Ngu Nhiễm, trong lòng nàng tràn đầy oán độc, mặt như mỵ quỷ, cắn chặt môi mình, vẫn tuyệt đối chịu buông tha tìm mọi cách đối phó với Cơ, cho dù hai người chênh lệch rất lớn, nàng cũng muốn thắng đối phương ở phương diện nào đó.

      Tô Mặc đứng cao, thân hình xinh xắn uyển chuyển, ánh mắt xinh đẹp, so với mặt trăng ở cao kia càng kiều mỵ hơn.

      Nàng nhìn mọi người, chân mày hơi nhíu lại, chậm rãi cười như hoa quỳnh nở rộ, là điên đảo chúng sinh.

      Nam tử trong viện đều bị mỹ mạo của nàng khuynh đảo, lúc này chỉ có đường chủ vẫn vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh.

      Ánh mắt ông ta lạnh lùng nhìn nàng : “Nữ nhân, đây phải là nơi ngươi có thể đến.”

      Ánh mắt nàng khiêu khích, tươi cười ý vị thâm trường: “Nhưng ta cũng đến rồi, Bách Hoa Đường ngươi muốn đối đãi như thế nào?”

      Đối phương lai giả bất thiện*, đường chủ tuy tham tài nhưng tính tình rất bình tĩnh, nếu Bách Hoa Đường cũng thể cùng Kim Ngu Đường đánh ngang tay, nhưng mà biết võ giả loại trình độ này phải tùy tiện là có thể đối phó. May mà đại nhân vật thành Vô Song có an bài ít hộ vệ cho Bách Hoa Đường, ông biết Kim Ngu Đường khinh thường việc dùng mưu, nhưng chưa từng nghĩ Cơ lại tự tiện mà đến như vậy.


      (*)Lai giả bất thiện: Người đến có ý tốt


      Ông cười lạnh: “Nữ nhân, ngươi cho rằng bằng thực lực Tiên Thiên cấp tám của ngươi là có thể muốn tới tới muốn ?”

      Ông ta vung tay, hai mươi mấy ảnh vệ thầm núp đột nhiên xông ra.

      Mỗi người trước mắt đều là võ giả thực lực Tiên Thiên đỉnh phong.

      Hơn nữa phải là võ giả Tiên Thiên bình thường.

      Những người này rất tinh nhuệ, đối phó với trăm tráng hán Tiên Thiên hoàn toàn dư sức, huống chi chỉ là nữ nhân thiên kiều bá mị.

      Giờ khắc này, người giang hồ cố kỵ cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, người thực lực càng cường đại càng như thế.

      Sớm có người dạy bọn họ, mỹ nhân luôn làm bạn cùng với rắn rết, nữ nhân càng xinh đẹp càng ngoan độc vô tình.

      Cho nên bọn họ càng lưu tình với nữ nhân, trong Bách Hoa Đường cần nhất là những người như vậy, những người này đều là đường chủ tự mình tuyển chọn, thực lực khác gì Tôi Thể sơ kỳ, nhưng tiền thuê bọn họ cũng nhiều lắm, so với Tôi Thể ít hơn rất nhiều. Ông khinh thường cười : “Nữ nhân, ngươi rất tự cho là đúng, dám chạy tới nơi này gây chuyện, quả thực biết sống chết.”

      Ông chuẩn bị trói gô nữ nhân này lại treo bên ngoài Kim Ngu Đường, hung hăng nhục nhã đối phương phen.

      Đương nhiên, những người này nếu xuất thủ quá mức tàn nhẫn, đứt tay đứt chân cũng khó tránh khỏi.

      Giọng ông ta lạnh lẽo: “Nữ nhân, nên thành thành làm chút việc nữ nhân nên làm, nếu chết như thế nào cũng biết.”

      sao? Ở trong mắt nam nhân các ngươi, chỉ sợ là rất xem thường nữ nhân.” Ánh mắt Tô Mạc thản nhiên, mắt đẹp nheo lại, như cười như , phong thái tuyệt diễm, giọng điệu lạnh nhạt, chút phật lòng: “Tiên Thiên đỉnh sao, đối phó với các ngươi, nữ nhân như ta là đủ rồi. Tối nay, ta liền hủy sạch thuộc hạ Bách Hoa Đường các ngươi.”

      Khoảnh khắc môi đỏ mọng kia ra câu cuối cùng, sắc mặt mọi người trở nên cực kì khó coi!

      Hủy, khẩu khí lớn!

      Ông ta châm chọc: “Chỉ bằng tiểu nữ tử như ngươi, tuy rằng lá gan ngươi rất lớn, nhưng có số việc chỉ có Nhiễm công tử của các ngươi mới có thể làm, ngươi bây giờ còn chưa đủ tư cách.” vẫn cho rằng nữ tử trước mắt cuồng vọng, căn bản có gì cần phải lo lắng.

      Tô Mặc cong cong khóe miệng, nàng giơ tay áo lên, đầu ngón tay trong suốt như ngọc vươn ra, con bướm xinh đẹp xuất .

      Con bướm, mỹ nhân, cùng tôn nhau lên, vô cùng xinh đẹp.

      Thấy thế, ông ta phì cái, phát ra tiếng cười khẽ khinh thường.

      Nhưng mà, tối nay, nhất định khó ngủ.

      Ngã tư đường vẫn mông lung như trước, đột nhiên tiếng “ầm ầm” nổ mạnh ngừng truyền đến, như trời sụp đất nứt, ở xa cảm giác uy lực mạnh lắm, nhưng sân của Bách Hoa Đường thê thảm vô cùng.

      Kiến trúc ở đây rất dễ cháy, chung quanh nhanh chóng bắt lửa, đạo cụ trang phục trong kho hàng cháy hừng hực.

      Chung quanh lầu các truyền đến thanh đổ sụp cùng với tiếng kêu thê thảm của mọi người: “ lấy nước, lấy nước, mau mau dập lửa…”

      Chỉ mấy chục con bướm mang đến cho đám người Bách Hoa Đường nhiều hỗn loạn như vậy

      Tô Mặc ha ha cười, thân hình di chuyển, như muốn rút lui.

      Ông ta sắc mặt trầm xuống, đồng tử co rút nhanh, lập tức phất tay: “Bắt lấy nó, được để nó chạy thoát.”

      Hơn hai mươi nam tử vung vũ khí đồng loạt xông lên, Tô Mặc nhếch môi, ánh mắt bễ nghễ.

      Đầu ngón tay vừa chuyển, lụa trắng bay ra, hai tay giương cao, tay áo phất , lụa trắng trong tay áo nàng nhanh nhẹn bay tới giăng khắp nơi, tốc độ nhanh như du long trời, phảng phất như ngọn lửa màu bạc bừng cháy, nháy mắt búng ra khoảng cách năm sáu trượng, biến thành vô số ngọn lửa .

      Sắc mặt mọi người hoảng hốt: “Là pháp khí, làm sao có thể?”

      Hàn quang lóe ra, gió thổi vào mặt, độc tàn nhẫn, mọi người thấy nhưng toàn bộ đều thể né tránh, ngay cả lực chống đỡ cũng có, đều bị đâm trúng chỗ yếu hại, chảy chút máu nằm im nhúc nhích đất.

      Ông ta lập tức lộ vẻ mặt kinh hoảng, cả kinh há miệng : “Phi châm! Đúng là phi châm trong truyền thuyết!”

      Nhìn việc xảy ra trước mắt, mọi người còn lại toàn bộ lạnh run, tâm Đinh đại gia trầm xuống, ngờ mấy con bướm kia đáng sợ, mà phi châm này trong nháy mắt đối phó được hơn hai mươi cao thủ Tiên Thiên. Tuy nàng hiểu gì về võ công nhưng cũng thấy đối phương vô cùng đáng sợ. Ngày đó nàng chỉ nhìn vũ kỹ của nàng ta, lại nghĩ rằng thực lực nàng ta khủng bố như vậy, nàng thậm chí có thể cảm giác đối phương còn có thủ đoạn ác độc hơn.

      Đôi mắt ông hằn tia máu, ảo não vô hạn.

      “Nữ nhân, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi, lão phu năm đó cũng là nhân vật đứng đầu trong giang hồ.” Lúc chuyện, ông ta nổi giận gầm lên, thân thể như gió, chưởng hung hăng đánh về phía Tô Mặc!

      Tô Mặc híp híp mắt, vẫn mỉm cười nhàn nhạt, như hoa nở rộ khắp phòng.

      Bỗng nhiên dưới chân hụt chút, biến mất ngay trước tầm mắt ông ta

      Ông ta vội vàng tìm kiếm, bỗng nhiên sau đầu có gió nổi lên, ông cảm giác được quyền đánh vào mặt mình, trong đầu như có sấm rền nổ vang, trời đất quay cuồng.

      Chỉ trong chớp mắt, nàng vặn ngược tay, khuỷu tay đập vào bụng ông ta. Thân thể ông ta hung hăng bay ra ngoài.

      Gương mặt ông ta lập tức vô cùng vặn vẹo, lúc ngã xuống giống như bãi bùn chảy xuống từ tường.

      Khi ông ta phục hồi tinh thần lại, cổ chợt lạnh, thanh chủy thủ kề cổ, giọng nữ lạnh băng vang lên từ sau lưng: “Đừng nhúc nhích, nếu động cái ta liền cắt đứt cổ của ngươi.”

      Sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi, bắp thịt mặt co rúm lại, mỹ nhân trước mắt này thân pháp xuất quỷ nhập thần, giống như hóa thành lệ quỷ truy mệnh.

      Thời gian trôi qua lâu lâu, ông cảm thấy cả người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Ngươi muốn thế nào?”

      “Đương nhiên là muốn ngươi giải tán Bách Hoa Đường.”

      “Giải tán? dễ hơn làm.”

      “Khế ước mỗi người đều ở trong này, đương nhiên có thể giải trừ, chỉ cần ngươi đưa cho bọn họ ít lộ phí đường, ta có thể cho thuyền đưa bọn .”

      Ông ta há miệng thở dốc, ra lời, giỏi cho nữ nhân ngoan độc, giỏi cho thủ đoạn ngoan độc, nếu đưa người đương nhiên rất khó tìm về.

      Bỗng nhiên, thanh trung truyền đến: “Khanh khanh, chậm , nàng ra tay quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn huyên náo nơi đây long trời lở đất, là vô cùng náo nhiệt phấn khích, nhưng mà giải tán Bách Hoa Đường… Nàng còn chưa được bản công tử đồng ý đâu.”

      Ông ta vui sướng nâng mắt, nhìn thấy nam tử mặc trung y màu trắng, sợi tóc khẽ lay động, vạt áo tung bay, mũi chân trôi nổi , rất tuấn mỹ.

      Tay cầm chiếc quạt đặt bên môi, ánh mắt lưu chuyển như ngọc lưu ly, đúng là Ngu Nhiễm công tử.

      Ánh mắt ông ta lập tức trầm xuống, vốn tưởng rằng cứu binh tới, ngờ lại là đối thủ tới, biết đối phương rốt cuộc có dụng ý gì?

      Ngu Nhiễm lại cười tiếp: “Khanh khanh, trước kia vẫn là Tiên Thiên cấp ba, nay nhảy lên cấp tám, quả tiến bộ thần tốc.”

      Tô Mặc nhếch môi: “Nhiễm công tử vì sao phải ngăn cản ta? Chẳng lẽ đồng tình với đối thủ? Hay là thấy đối thủ sắp thất bại liền đột nhiên nhân từ?”

      “Tất nhiên phải, chỉ là thấy khanh khanh vất vả rồi!” Y bào thùng thình của Nhiễm công tử tùy ý đong đưa, ánh mắt tà mị nhìn mọi người phía dưới. Rốt cục, chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Bách Hoa đường chủ, khỏi khinh thường phì tiếng: “Các hạ chính là đường chủ?”

      Ông ta lập tức gật đầu: “Ngài là Kim Ngu đường chủ - Ngu Nhiễm?”

      Ngu Nhiễm giọng cười: “Coi như ngươi có chút nhãn lực, nhưng mà Kim Ngu Đường ít ngày nữa diễn xuất, nếu ngươi muốn đối kháng cùng Kim Ngu Đường ta, như vậy chúng ta dứt khoát tỷ thí ràng trận, công khai đánh giá sân khấu, trình diễn bản lĩnh thần thông để mọi người lựa chọn, nếu người xem thích diễn xuất của Bách Hoa Đường các ngươi, như vậy Kim Ngu Đường từ nay về sau rời khỏi giang hồ, bao giờ biểu diễn gì nữa, thế nào?”

      Ông ta lập tức gật đầu, biết đối phương chính thức tuyên chiến, đương nhiên thể cự tuyệt, nếu chính là thua khí thế.

      Ông biết Nhiễm công tử chẳng những tuyên chiến Bách Hoa Đường mà còn tuyên chiến thế lực lớn phía sau; cho dù tối nay Bách Hoa Đường bị Cơ hoàn toàn thiêu hủy, tất cả thuộc hạ bị phân phát, thế lực lớn sau lưng kia vẫn có thể bồi dưỡng ra Bách Hợp Đường, Tường Vi Đường, Đinh Hương Đường, muôn hồng nghìn tía đường…

      Cho nên, đối phương đây là muốn nhất lao vĩnh dật*, diệt trừ hậu hoạn về sau.

      (*)Nhất lao vĩnh dật: Làm lần, nhàn nhã suốt đời.

      khi như vậy, vì sao đọ sức lần?

      Ông cảm thấy Bách Hoa Đường, tuyệt thất bại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :