1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt - Hồng Trần Huyễn (154.2/254)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Băng sơn ấm áp

      Edit & Beta: Nhi

      Lúc suy nghĩ lung tung, tia bạch quang xuyên qua thân rắn, là thanh phi kiếm.

      Rắn nước bị đau nhảy lên, bơi xuống dưới đáy đầm, trước mắt Tô Mặc tất cả đều là hơi nước mơ hồ.

      Tiếc là thân thể nàng càng ngày càng cứng ngắc, cách nào nhúc nhích, sắc mặt cũng tái mét còn giọt máu.

      Bỗng nhiên, cánh tay mạnh mẽ nắm eo nàng, nhấc nàng ra khỏi nước. vươn người nhảy lên đáp xuống bờ.

      Tô Mặc từ từ nâng mắt, mơ hồ nhìn thấy tay áo thêu hoa văn rồng vàng, dây cột tóc màu bạc và mái tóc đen như mực, gương mặt góc cạnh cùng với chiếc mũi thẳng của Văn Nhân Dịch. Tuấn nhan gần ngay trước mắt, y phục của cũng ướt rượt, thể , nam nhân ướt nửa y phục có loại tư thái lạnh lùng tuấn mỹ nên lời.

      Lúc này, Tô Mặc bị lạnh đến mất tri giác, được gì, hai gò má xanh xao chút huyết sắc.

      Khó chịu, vô cùng khó chịu, đương nhiên, khó chịu trong lòng cũng chiếm phần lớn.

      Uổng cho nàng thông minh đời, ngờ cũng có ngày chật vật nhếch nhác thảm hại như vậy, thậm chí còn là trước mặt nam nhân tuấn tú nữa chứ.

      Trước mắt, nàng chỉ có thể cố tự trấn định, da mặt dày, nàng dùng chút sức, nhịn được muốn đến gần .

      người nam tử có hơi thở bạc hà rất dễ chịu, khoan khoái nhàng, còn rất ấm áp, nhìn như lạnh lùng vô tình nhưng lại phảng phất như có nắng ấm ở bên.

      Đầu ngón tay chạm vào, xúc cảm ấm áp khiến Tô Mặc càng thể vãn hồi, nàng tham luyến nhiệt độ cơ thể của , như muốn hấp thu phần nào đó. Trong mắt Văn Nhân Dịch rốt cuộc cũng có chút kì lạ, ánh mắt sáng tắt bất định, càng ngày càng trầm tối, hai tay ôm lấy thân thể thiếu nữ, lớp vải trắng thuần dính sát vào thân người .

      Ánh trăng chiếu y phục ướt sũng của nàng có chút trong suốt, bên dưới nam trang là đường cong hoàn mỹ xinh đẹp.

      nhàng đặt nàng đất, tay chống bên người nàng, ánh mắt thâm sâu, nhìn xuống nàng từ cao.

      trầm giọng : “Tô nương, nơi đây nguy hiểm trùng điệp, đầm nước trước mặt có loài thú khác thường, mà nó cũng là đầm nước cực hàn, nhất định phải trừ bỏ hơi lạnh mới được.”

      Tô Mặc thở ra hơi sương, chớp chớp mắt, tỏ vẻ nàng hiểu.

      “Đắc tội.” bàn tay Văn Nhân Dịch đặt người nàng, từ từ vận chuyển nội lực.

      cúi đầu, lọn tóc đen rơi xuống, sau đó cẩn thận cởi bỏ y phục của nàng. Tuy đây là lần thứ hai chạm vào, nhưng vẫn hề giỏi xử lý chuyện này, tay chân cực kỳ vụng về thô ráp, sau lúc lâu mới cởi ra được dây lụa trắng. Nhưng đập vào mắt phải là Thiên Thư màu vàng, cũng phải lớp áo màu xanh lam, mà là rặng mây đỏ và tuyết trắng đầu đông, cảnh đẹp mạn diệu. Đôi mắt Tô Mặc mơ hồ, tuy toàn thân lạnh run nhưng gương mặt vẫn nhịn được nóng lên.

      trán rỉ xuống vài giọt mồ hôi, Văn Nhân Dịch vẫn duy trì vẻ mặt lãnh khốc như cũ.

      Mồ hôi rơi xuống đầu vai tuyết trắng của nữ tử, chảy dọc qua xương quai xanh.

      Giọt nước sáng trong, oánh nhuận, ánh trăng lung linh, trong mắt là cái cổ duyên dáng của nàng, so với quyển cổ họa Lạc Thần còn đẹp hơn nghìn lần, ánh trăng mông lung khiến thân thể tuyết trắng mềm nhẵn trông tựa như ảo mộng.

      Tình cảnh này, phảng phất như nữ thần Tuyết Sơn lâm thế, vô cùng động lòng người.

      Văn Nhân Dịch hít vào hơi, định thần : “Tô tiểu thư, ngươi có y phục dư đúng ?”

      Tô Mặc nâng mắt nhìn , hai gò má đỏ lên, vẻ mặt ngượng ngùng của thiếu nữ đúng là đẹp đến tận cùng.

      Nghĩ đến mình cũng có chuẩn bị y phục, Tô Mặc chậm rãi lắc đầu, chớp chớp mắt.

      Nam tử thở dài tiếng, ôm nàng, khoác áo lông cáo lên hai người che thân thể lại. Tô Mặc ngờ bộ y phục này lại bị ướt.

      vốn muốn cõng nàng, ai ngờ Tô Mặc lại vô thức ôm cổ buông tay, muốn được ấm áp nhiều hơn.

      Nàng nghiêng đầu, dần dần hôn mê, Văn Nhân Dịch thở dài, đành phải nâng nàng lên, sải bước về phía trước.

      Xúc cảm trong tay mềm nhẵn như tơ lụa, vô ý ma sát, khiến trong lòng như có điện chạy qua, tê dại từng trận.

      lúc sau, trong rừng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân loạt soạt. Văn Nhân Dịch dừng lại, sát ý sắc bén trong mắt phóng ra khiến người ta rét mà run, vươn tay phải cầm kiếm bên hông.

      “Đợi chút, công tử, là chúng ta.” Hai nam tử cẩn thận quỳ xuống, dám thở mạnh.

      “Là các ngươi, có chuyện gì?” Giọng của Văn Nhân Dịch vẫn trong veo lạnh lùng nhu cũ.

      “Chúng ta đặc biệt đến mời công tử trở về.”

      Đôi mắt Văn Nhân Dịch u, kiếm quang trong tay chớp lóe vẽ ra đường ranh giới, “Ta và chư vị phân biệt ràng, nếu vi phạm bước phải chết.”

      Hai người cầu xin: “Công tử hà tất phải vô tình như thế, bệ hạ rất nhớ người, mong muốn công tử có thể trở về liên hôn.”

      Văn Nhân Dịch lạnh lùng đáp: “ cần, ta có nữ nhân ta thích, các ngươi trở về phục mệnh .”

      Hai ám ảnh đưa mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn Tô Mặc, nàng vẫn dựa vào người công tử, thậm chí còn khoác chung chiếc áo lông cáo cùng công tử, chân trần tuyết trắng và nửa đoạn bắp chân lộ ra, nhìn thế nào cũng thấy rất thân mật. Có lẽ công tử có người mình thích cũng chừng, như vậy xem ra, chỉ sợ bọn họ càng thêm khó phục mệnh được rồi.

      Hai người vẫn quỳ ở đó, trơ mắt nhìn Văn Nhân Dịch từ từ rời , dám ngỗ nghịch nửa phần.

      Văn Nhân Dịch ôm thiếu nữ, cảm xúc kỳ lạ như mây cứ quấn quanh trong lòng mãi .

      Lúc này, bóng trắng bay tới, là băng hồ mà trở lại.

      Vật nghiêng đầu nhìn Văn Nhân Dịch, nhàng kêu tiếng, nhảy đến tranh công.

      “Ngươi thay ta chuẩn bị xe ngựa rồi sao? Đa tạ.”

      Băng hồ nhảy lên nhảy xuống, cảm thấy nơi mình thường nằm bị nữ nhân kia chiếm cứ, nó duỗi móng vuốt sắc nhọn ra, nhịn được bắt đầu vung tay múa chân.

      “Ngươi chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân? Yên tâm! Ta mặc dù phải chính nhân quân tử, nhưng cũng phải tiểu nhân đê tiện, làm gì nàng.” Gương mặt Văn Nhân Dịch tĩnh lặng biểu tình, băng hồ khinh thường thở “phì” cái.

      để ý tới băng hồ, Văn Nhân Dịch đứng dậy mang nàng vào xe ngựa, đáng tiếc nữ tử vẫn chịu buông ra, chỉ có thể bình tĩnh ngồi, nheo hai mắt lại.

      ôm nàng vào ngực, vận nội lực, thử trừ bỏ hàn khí thay nàng.

      Băng hồ nhảy lên, tới lui trong xe ngựa, vươn móng vuốt khoa tay múa chân lung tung.

      Văn Nhân Dịch nâng mắt lên, nhíu nhíu mi: “À… Ngươi nàng giống hồ ly tinh, ta chống lại được mị hoặc của nàng?”

      Băng hồ gật đầu, ánh mắt châm chọc như khích tướng .

      Văn Nhân Dịch hừ , cố ý : “Ngươi sai, ta đúng là khó có thể chống đỡ được mị hoặc của nàng.”

      Băng hồ lập tức ngẩn ngơ, hóa đá, dưới gáy chảy xuống ba đường hắc tuyến.

      Nó cực kì khó chịu tới lui, nhìn dáng vẻ sưởi ấm của hai người, ánh mắt càng ngày càng khinh thường, càng ngày càng nhen.

      Lúc này, Văn Nhân Dịch ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tay vận nội lực, mồ hôi trán ngừng rỉ ra, biết là do vận nội lực quá nhiều hay là do ổn định để tâm thần loạn. Mái tóc đen của chảy xuống đầu vai, hạ mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tuy biết mình phải đồ vô liêm sỉ, biết tu vi của mình có thể để mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn loạn, tuyệt bị sắc đẹp làm mất khống chế, bình thường nữ nhân với chỉ là hồng phấn khô lâu*, có ý nghĩa gì đáng .

      (*) Hồng phấn khô lâu: Mỹ nhân chỉ là xương khô. (=__:)

      Nhưng trường hợp trước mắt lại đặc biệt, biết vì sao mỗi khi đến gần Tô Mặc, trong lòng lại có loại rung động nên lời.

      Văn Nhân Dịch nhìn nữ nhân trong lòng, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ tươi mê người của nàng, màu môi óng ánh như bảo thạch.

      Bình thường trong veo lạnh lùng như băng, nhưng giờ đáy mắt lại dấy lên hỏa diễm cực nóng.

      Lúc này Tô Mặc nằm mơ, nàng mơ thấy đông tuyết trước mắt tan ra, xuân về hoa nở, thân thể dần dần nhúc nhích được. Nàng rảnh rỗi có gì làm nên trồng hoa trong vườn Tô gia, xung quanh đều là hơi thở bạc hà thanh sảng. Đầu xuân, trong viện có rất nhiều gốc mía ngọt, bốn phương xanh um tươi tốt. Ở đây có hoa tử đinh hương nàng thích nhất, thậm chí còn có cây bạc hà, nàng nhịn được vươn đầu ngón tay ra chạm vào, nhàng trêu chọc, lại cảm thấy bàn tay đè nàng lại, bên tai truyền đến tiếng thở dài nhàng của nam tử: “Đừng nhúc nhích.”

      Sau đó, nàng lập tức cảm thấy có thứ gì lành lạnh chạm vào hai gò má mình, Tô Mặc khỏi ngẩn ra.

      Nàng từ từ mở mắt, nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng gần trong gang tấc, đối phương vẫn nhắm mắt.

      Ngoài xe, ánh trăng thanh nhã mông lung, nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của nam tử.

      Lông mi dài của phủ xuống độ cong mờ mê người.

      Bỗng nhiên, đối phương cúi đầu chạm vào môi nàng, hôn cái.

      Tô Mặc lập tức kiềm lại tâm tình buồn bực, có cách nào ra lời, nàng im lặng nhìn , nếu như tay nàng có thể cử động, nàng nhất định đánh mạnh cái, đáng tiếc là được. Tô Mặc ngầm buồn bực trong lòng, trừng mắt nhìn , khuôn mặt lạnh lùng lúc này lại thanh nhã cách khác thường, thậm chí còn có hơi thở dễ chịu phả vào mặt, đúng là mùi bạc hà trong mơ kia. Bất giác, Tô Mặc cảm thấy đầu óc mình sắp sôi trào.

      Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài xe ngựa, trong lòng cố gắng giữ tỉnh táo, nghĩ thầm đối phương rốt cuộc là mê luyến hay là thương tiếc? Kìm lòng đậu hay bị ma quỷ ám ảnh?

      Chỉ trách nàng toàn thân mềm nhũn chút sức lực, thậm chí ngay cả cũng làm nổi, nhịn được suy nghĩ miên man.

      Xe ngựa đong đưa, suy nghĩ của nàng cũng dần dần bay xa, trước mắt trở nên mông lung mơ hồ. Nàng nhớ lại rất nhiều thời gian tốt đẹp khi còn kiếp trước, cảm giác vô cùng ấm áp, nàng thừa nhận tư vị này rất tốt, khiến nàng cũng muốn chìm đắm vào, lún sâu đến khó tự thoát khỏi, thậm chí cách nào cự tuyệt.

      Đêm lạnh như nước, hàn khí người nàng giảm xuống chút, đầu óc dần dần trống rỗng, mệt mỏi vô hạn.

      Khi Văn Nhân Dịch mở mắt, nhìn thấy Tô Mặc nhìn bằng đôi mắt mờ mịt, hóa ra nàng tỉnh lại.

      Thoáng chốc, tựa như đứa trẻ làm sai bị người lớn phát ngồi bật dậy, nhàng sờ sờ mũi, nghiêng đầu , đôi má trắng phiếm màu đỏ hồng khả nghi nhàn nhạt.
      Last edited by a moderator: 29/9/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33: Ngu Nhiễm ghen

      Edit & Beta: Nhi

      “Vì sao hôn ta?” Tô Mặc nhìn , đầu óc hết sức hỗn loạn, nhịn được muốn hỏi câu.

      “Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng phải Liễu Hạ Huệ*.” Ánh mắt Văn Nhân Dịch lại trở thành trong veo lạnh lùng lần nữa.

      (*) Liễu Hạ Huệ: Dựa điển tích “tọa hoài bất loạn” (ngồi trong lòng mà loạn), chuyện kể Liễu Hạ Huệ hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm.

      biết mình bình tĩnh cơ trí tròn hai mươi mấy năm, khắc trước bị kích thích đúng là có chút quỷ dị.

      Tô Mặc cảm thấy thể tưởng tượng được, hành động của nam tử khiến nàng hãm sâu, trầm luân vào. Có thể , loại cảm giác này tốt, vô cùng tốt, cực kỳ giống như nàng ngày thường. Nàng kinh ngạc biết sao mình lại luống cuống như vậy, chẳng lẽ vì thân thuần của nàng sao? Hay là vì nàng có định lực?

      Bên trong xe ngựa, thân thể nam tử được ánh trăng chiếu rọi, gương mặt chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt trong suốt là sáng ngời. thể

      , đối phương đúng là rất tuấn mỹ xuất trần, mi mục như họa, phong tư tuấn lãng. Thậm chí, nàng còn cảm nhận được lồng ngực ấm áp rộng lớn của , hơi thở thanh nhã phả vào mặt, tản ra phong tình khiến người ta mê say. Chẳng qua, lúc này đầu óc nàng càng ngày càng nặng nề, thân thể dần dần nóng lên, cảm thấy nhiệt độ tăng cao thể khống chế được.

      Phát gương mặt nữ tử nóng rực, Văn Nhân Dịch vội vàng đặt tay lên trán nàng, mắng tiếng “Chết tiệt”.

      Lúc này trán Tô Mặc bắt đầu nóng, thân thể cũng dần dần nóng lên.

      Nàng nhịn được ho khan vài tiếng, sóng nước trong mắt mênh mông, thần trí .

      Văn Nhân Dịch nhướng nhướng mày, lập tức siết chặt y phục, kiềm chế lại tâm tư hỗn loạn. Nghĩ đến hàn đàm lạnh thấu xương kia, Văn Nhân Dịch lập tức thở dài, đầm nước cực hàn cực kia ngay cả cũng dám tùy tiện xuống, lá gan của nữ tử này quá lớn, hành động can đảm khiến lòng có chút kỳ lạ.

      biết vì sao, có cảm giác khó hình dung nổi với nàng, cũng có loại khát vọng muốn đến gần, từ lần đầu tiên gặp nhau cảm thấy như thế rồi.

      Tựa như lúc này, ôm nàng trong ngực, lòng lại khát khao vô hạn, đây là cảm nhận chưa bao giờ có.

      Đúng vậy, khát vọng tiếp cận nàng, hơi ngẩng đầu lên đón gió đêm thổi thẳng vào mặt.

      Lần đầu tiên chân đối mặt với tâm tình của mình, phát nội tâm còn băng lạnh và độc như trước nữa.

      Bóng đêm thâm sâu, muôn vàn ánh sao.

      Trăng tròn thanh lạnh, ánh trăng xuyên qua tán lá xum xuê, chiếu xuống cửa sổ trước lầu các của Kim Ngu Đường.

      Chu tiên sinh mặc y phục màu xám ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, nheo mắt, vẻ mặt chăm chú, cẩn thận lật xem thư tín của Nhiễm công tử. liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nhịn được kinh ngạc “Ồ” lên tiếng.

      “Sao vậy?” Ngu Nhiễm vùi đầu viết sách, ngòi bút chạm vào trang giấy có hoa văn màu xanh, thoăn thoắt viết, phát ra thanh ma sát loạt xoạt.

      “Chậc chậc, Văn Nhân công tử lại mang theo nữ nhân trở lại, khó lường.” Chu tiên sinh kinh ngạc cười khép miệng lại được.

      “Công tử, điểm này người bằng rồi, đúng là ôm nữ nhân trở về, nữ nhân kia còn khác áo lông cáo của Văn Nhân công tử, thân mật khăng khít, rất hương diễm nha.” Đôi mắt Chu tiên sinh lấp lánh sáng quắc.

      “Ồ…?” Ngu Nhiễm rốt cuộc cũng động dung, chậm rãi đứng dậy, đưa mắt ra ngoài cửa sổ, khi ngưng tụ thần thức nhìn thấy nữ nhân đối phương ôm trong lòng, lập tức nhướng thẳng mày lên.

      Cơ, ngờ lại là nàng.

      Nữ nhân này lại ở cùng với Văn Nhân Dịch, còn thân mật như vậy.

      Bội ước, khiến người ta căm hận, phẫn nộ, buồn bực mà!

      bản thảo Ngu Nhiễm vừa viết xong có dính mảng mực đậm lớn.

      Chu tiên sinh tùy ý cười, biết nàng kia khiến Nhiễm công tử phải thay đổi thất thường.

      vốn chỉ hơi xem trọng nữ tử kia, tay gõ gõ bàn ra điệu tiết tấu dân gian, thấp giọng cười : “Kỳ ta sớm qua, mệnh cách của nữ nhân kia trêu chọc hoa đào, hơn nữa còn là tới bảy đóa, chừng nàng ta có tam phu bốn hầu, công tử vẫn đừng trông mong gì nàng ta tốt hơn.”

      Ngu Nhiễm phì tiếng: “ đời này, chỉ có nữ nhân thân phận cực kì cao quý mới có tư cách có tam phu bốn hầu, nếu thiên lý bất dung.”

      Chu tiên sinh từ từ lắc đầu: “Công tử chẳng lẽ cảm thấy hứng thú với nàng? Thê tử của bằng hữu thể đùa giỡn, như vậy tốt lắm đâu!”

      “ta với phải bằng hữu nữa, ngươi cần nhiều lời.” Ngu Nhiễm bỗng nhiên vỗ cơ quan trước bàn, hai nữ hầu vệ nhanh chóng có mặt, quỳ ngoài cửa chờ lệnh.

      Nhiễm công tử cười nhạt, cúi đầu :”hai người các ngươi đến chỗ Văn Nhân Dịch xem là có chuyện gì.”

      “Vâng công tử.” Hai nữ hầu lập tức cung kính ôm quyền.

      1 lúc sau, bọn họ quay lại bẩm báo:”nhiễm công tử, thuộc hạ được biết hình như Tô Mặc nương bị bệnh, Văn Nhân công tử khử hàn khí cho nàng.”

      “Khử hàn sao?” Ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngu Nhiễm như phủ lên 1 tầng băng sương, khẽ:”Có mặc y phục ?”

      “Chúng thuộc hạ thấy lắm, vì Văn Nhân công tử có bất cứ kẻ nào đến gần gian phòng…”

      “Người chỉ phân phó chuẩn bị 2 bộ y phục mới, bộ nam trang bộ nữ trang, còn có canh gừng chống lạnh, còn để cho hạ nhân…chuẩn bị rất nhiều nước ấm, hình như là muốn tắm rửa…” Nhìn ánh mắt Ngu Nhiễm ngày càng thâm trầm, nữ hầu vệ cảm thấy sợ hãi 1 cách khó hiểu, lời cũng lắp bắp theo.

      Bỗng nhiên, Chu tiên sinh đúng lúc cười:” ngờ thủ đoạn theo đuổi mỹ nhân của Văn Nhân công tử cũng rất tệ, lúc mỹ nhân sinh bệnh dốc lòng chăm sóc, tự thân tự lực, tắm rửa thay y phục, còn có thể dùng miệng mớm thuốc cho mỹ nhân, gắn bó khăng khít, da thịt kề cận, dùng cách nguyên thủy để sưởi ấm, toàn bộ đều phải .”

      Bộp 1 tiếng, Ngu Nhiễm bỏ câu bút trong tay xuống, biểu tình lạnh lùng :”Phái ba bốn hầu tì, mời thêm 1 nữ đại phu đưa đến chỗ của Văn Nhân Dịch, nhanh .”

      Hai nữ hầu vệ lập tức gật gật đầu, xoa mồ hôi trán, đứng dậy lui ra ngoài.

      Ngu Nhiễm cầm chén rượu trong tay thưởng thức, dường như có hung trí viết sách nữa.

      trầm tư, ngờ “cục nước đá” kia lại ở cùng Tô Mặc nhanh như vậy, thân thuần đặc biệt thế sao?

      Sau 1 lúc lâu, hai nữ hầu vệ lại trở vào, lắp bắp :”Công tử…”

      “Thế nào rồi?” Đôi mắt hẹp dài của Ngu Nhiễm liếc qua, giọng nhã nhặn ý nhị như rượu nguyên chất trăm năm.

      “Cái đó… Văn Nhân công tử đuổi nữ đại phu và hầu tì hết, bất luận kẻ nào cũng được tiếp cận gian phòng, con hồ ly kia đứng bên ngoài, thấy ai đến gần là cắn.”

      “Đúng vậy, chúng thuộc hạ hoàn toàn dám qua, xin công tử chỉ dẫn chúng tôi nên làm thế nào?”

      “ta biết rồi, các ngươi xuống !” Đôi mắt Ngu Nhiễm lên tia sáng lạnh, híp mắt, hỏi lại nữa.

      Hai nữ hầu vệ liếc mắt nhìn nhau, vội vàng rời .

      Ngu Nhiễm trầm tư ngồi đó nhúc nhích, thân hình tựa như 1 pho tượng ngọc.

      Đột nhiên, cầm bút lên, bắt đầu múa bút thành văn.

      Chu tiên sinh nhìn bản thảo của Nhiễm công tử, ngờ Ngu Nhiễm lại vẽ Văn Nhân Dịch, vai có 1 con hồ ly, bên cạnh là 1 cái roi quật vào người .

      Lại thêm 1 tấm nữa, vẽ 1 đôi hồ ly giao phối, trong đó có 1 con vẽ mặt người, đúng là Văn Nhân Dịch, bên cạnh viết ‘ bằng cầm thú’.

      Sau đó Chu tiên sinh đảo qua kịch tình mới, lập tức buồn cười, mĩ nam băng sơn kia lại nhanh chóng biến thành hái hoa tặc vô sỉ.

      Mà tên nhân vật còn dùng đạo hiệu của Văn Nhân Dịch ở núi Côn Luân – Phong Trần Tuyệt.

      Chu tiên sinh khỏi vui lên, đây là ghen tị sao?



      Trong phòng cửa sổ, cửa chính đóng chặt

      Cảm giác bị bệnh có thể là rất khó chịu, lúc lạnh lúc nóng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      Tô Mặc cắn môi, toàn thân nóng như lửa nhưng vẫn cố gắng duy trì lý trí khi ý thức nàng mơ hồ, nàng cảm thấy có người lau rửa thân thể mình, nước ấm rất thoải mái, sau đó thay y phục cho nàng, chỉ là quá trình mặc y phục này dường như rất dài rất lâu, so với lúc lau người chậm hơn nhiều. Tô Mặc cảm thấy người này nhất định quen hầu hạ người khác, nàng cũng quen để người khác hầu mình, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được khác thường của đối phương.

      Lần này, nàng tuy thấy rốt cuộc là ai giúp nàng lau người, mặc y phục, nhưng loại cảm giác được săn sóc tỉ mỉ này lâu gặp rồi.

      Duy chỉ có nhịp tim là hoàn toàn bị lý trí ảnh hưởng mà nhảy thình thịch, càng ngày càng ràng.

      Sau cùng, nàng được ăn mặc chỉnh tề, có thể là kỹ lưỡng chút qua loa, nút được thắt chặt, lộ 1 tấc da thịt.

      Nàng nằm chiếc giường xa lạ, biết qua bao lâu, đôi mắt mờ mịt dần dần mở ra, đánh giá xung quanh.

      Ánh trang xuyên qua khe cửa sổ, Văn Nhân Dịch khoanh tay đứng, đôi mắt trắng đen ràng.

      Trong phòng chỉ có và nàng, còn ai khác.

      Nàng có chút xấu hổ giận dữ nhìn , trong lòng thấy kỳ lạ, nam nhân này chẳng lẽ để thị nữ thay y phục giúp nàng sao?

      Nàng biết là, Văn Nhân Dịch muốn để người khác nhìn thấy thân thể của nàng, ngay cả nữ nhân cũng tuyệt đối được.
      Last edited: 29/9/15
      Winter thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34: Cầu hôn với nàng

      Edit: pandachan

      Beta: Nhisiêunhân

      Trăng tròn nhô lên cao, mặt trăng giữa trung tỏa ánh sáng dị.

      Văn Nhân Dịch lẳng lặng ngồi trước giường nhìn nàng, đôi mắt sâu thấy đáy, tay phải của để lên đầu gối, ánh mắt trầm tĩnh như trầm tư.

      bàn đặt cái chén tỏa ra hơi thuốc, còn có chiếc hộp bên trong đựng đặc sản tinh xảo gồm cháo và mứt hoa quả. Ánh mắt nam tử đảo qua các vật bàn, giữa mi tâm giống như nhiễm phải tuyết đầu mùa đông, mang theo thản nhiên, lạnh lùng. Ánh trăng sáng chiếu rọi trước giường, hời hợt, lạnh lẽo. Nút bàn long áo ngoài của vẫn cài lên, lộ ra vết sẹo ở cổ. Nhiệt độ trong mắt nam tử trong trẻo lạnh lùng, chậm rãi bưng chén thuốc bằng sứ men xanh lên, cúi đầu ngậm ngụm thuốc sềnh sệt.

      Ngón tay giữ dưới cằm nàng, tiếp theo ngậm lấy môi nàng, từ từ mớm nước thuốc vào trong miệng nàng.

      Tô Mặc trố mắt nhìn nam tử gần trong gang tấc, mình ràng còn chưa hoàn toàn hôn mê, lại có thể dùng cách này bón thuốc.

      Chỉ tiếc nàng bị điểm huyệt đạo toàn thân, nàng vừa mới tỉnh lại, có sức phản kháng.

      Nàng thậm chí còn hoài nghi có phải là nam nhân lòng dạ hẹp hòi này trả thù nàng hay … Lúc trước ở Ác Nhân đảo nàng cũng cố ý điểm huyệt .

      Chỉ có điều tiến triển giữa hai người thực quỷ dị, tháng trước hai người ràng có bất cứ quan hệ gì, lại thêm đao kiếm đối đầu, quan hệ cũng hòa hợp, giờ lại thân mật ngồi cùng giường.

      Trước mắt, xương quai xanh của để lộ ra vết sẹo ràng.

      Tô Mặc biết nhất định là cố ý. Giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng, lúc trước nàng vô nhân đạo với đến cỡ nào.

      Chẳng biết tại sao, tuy rằng hai người lời nhưng trong lòng lại có ăn ý ngầm, hiểu ý muốn của nhau.

      Nàng và đều là người thông minh, cho nên nàng có thể hiểu ý định trong mỗi lời , mỗi hành động của .

      Miệng nàng cảm nhận được vị thuốc đắng chát, còn có hơi thở mát lạnh trong miệng nam tử, lần lại lần đưa vào miệng nàng.

      canh giờ trước còn mang nét mặt ngượng ngùng vì hôn trộm nàng, giờ trong lòng có lẽ trải qua phen suy tính, rất nhanh liền thích loại cảm giác thân mật khăng khít này.

      Tô Mặc cuối cùng cũng phát nam nhân này, ngoài mặt trong trẻo lạnh lùng, trong lòng lại thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

      Rất nhanh, chén thuốc thấy đáy.

      Đôi mắt sáng như sao, giống như rất vừa lòng, thở dài tiếng, từ từ : "Tô tiểu thư, nàng tốt, tốt lắm. Nàng là người đầu tiên làm ta bị thương, cũng là nữ nhân đầu tiên ta thân cận như Tô Mặc khổ sở trừng mắt nhìn, nghĩ tới lại ra những lời này với nàng, đột nhiên có chút khó hiểu.

      tiếp tục cầm lấy chén cháo trắng bên cạnh, chậm rãi dùng thìa đút nàng ăn, trong mắt lưu chuyển thành ý đạm mạc, thản nhiên : "Tô tiểu thư, có chút chuyện cần phải từ từ giải thích, chẳng hiểu tại sao, ta lại cảm thấy giống như quen biết nàng lâu. Cho nên ta mới bằng lòng gần gũi với nàng như thế, mọi chuyện ta làm với nàng phải là xúc động, mà ta suy nghĩ tường tận rồi, tóm lại, chớ trách ta."

      Nghe vậy, Tô Mặc mặt chút thay đổi, trong mắt mang theo mỉa mai nhàn nhạt, khóe miệng châm chọc nhếch lên.

      Chuyện này tính là gì? Là muốn với nàng, chính nhân quân tử?

      Chứng minh có lần đầu có lần thứ hai, còn có thể có lần thứ ba, thứ tư, liên tiếp ngừng.

      , ấn tượng ban đầu cho nàng phải là như thế, loại hành động này rốt cuộc là có ý gì?

      Nhưng mà, lẳng lặng ngồi ở kia, ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng, lời nào.

      Con ngươi thâm thúy mà đen nhánh của chăm chú dõi theo Tô Mặc, hề chớp mắt, sau lúc lâu mới nhàng : "Tô tiểu thư, đời này rất nhiều người e ngại ta, nhưng nàng là người duy nhất dám đối diện cùng ta, dám ngồi ăn cùng ta, cho nên ta cảm thấy rất thoải mái khi ở cùng với Tô tiểu thư, có đôi khi cảm thấy chúng ta lại ăn ý như bằng hữu."

      Bằng hữu? Tô mặc khỏi nhíu mày, bằng hữu mà mớm thuốc như vừa làm sao?

      cũng giống như Ngu Nhiễm sao? Có thể hay ?

      tóm lại, truyện cười này buồn cười tí nào!

      Dung nhan tuấn mỹ của nam tử chút thay đổi, còn thản nhiên : "Ta sinh ra tại hoàng tộc Tề quốc, chưa từng cảm nhận được cái gọi là tình thân, tình bạn, tình , thậm chí những thứ nhìn thấy, nghe được đều là những lời a dua, dối trá giữa người với người. Năm đó gia mẫu cực kỳ tận tâm với hôn nhân, cuối cùng lại bị thương tổn đến thương tích đầy mình, cho tới nay, ta chưa bao giờ có mong chờ gì với tình , nhưng lại thể cưới, ta cũng cầu gì với nữ nhân, chỉ cần cảm thấy thích là tốt rồi, đương nhiên cũng phải đủ thông minh, mà nàng vừa vặn phù hợp với điều này."

      nghiêm túc nhìn nàng, nhanh chậm : "Đương nhiên, ta và nàng, nên nhìn cũng nhìn, nên nhìn cũng nhìn, động cũng động, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ rồi, cho nên ta chịu trách nhiệm với nàng. Ta bằng lòng từ bằng hữu bình thường tiến thêm bước với nàng, nếu nàng nguyện ý trở thành vị hôn thê của Văn Nhân Dịch ta, ta che chở nàng đời kiếp."

      Giọng nhàn nhạt, hư vô mờ mịt như hơi nước lượn lờ mặt sông.

      Dịu dàng như vậy, chút dối trá.

      Thậm chí còn làm cho người ta rung động nhàn nhạt.

      Tô Mặc kìm lòng nổi mà nhíu chặt lông mày, trong lòng có chút đăm chiêu, vì sao lại những lời này với nàng?

      cầu hôn nàng sao? Trong mắt nàng lên vẻ khó hiểu, tâm trạng khẽ dao động, thể nào tin được.

      Có đôi khi nam nhân nhìn có vẻ càng hoàn mỹ, trong lòng càng khó có thể cân nhắc.

      Nam tử mân mê môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn ra chút cảm xúc nào, tiếp: "Nếu nàng muốn cũng sao, ra người ta có số bí mật, tạm thời vẫn thể cho nàng biết, người trong hoàng tộc muốn ta trở về làm đám hỏi, nhưng mục đích chỉ đơn giản như vậy. Bọn họ muốn nhân cơ hội này giam ta lại, ta để cho bọn họ thực được mục đích. Ta cầu hôn nàng còn vì nguyên nhân, ta cần vị hôn thê chặn miệng người khác."

      Nghe lời của , nhìn như viên ngọc được điêu khắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng dường như có thể cảm nhận được lạnh lẽo trong lòng .

      ra phía sau thân thế của hề phong hoa vô hạn như bề ngoài.

      Nàng nhớ tới kiếp trước dường như vẫn chưa thú thê tử, mà trở thành sát thần làm kinh hãi thế nhân.

      Trăm triệu lần ngờ đến, sát thần vô tình lãnh khốc này lại cầu hôn nàng.

      Vào lúc Tô Mặc suy nghĩ sâu xa, ánh mắt Văn Nhân Dịch sáng ngời như ánh trăng, lại lần nữa mở miệng: "Tóm lại nàng là người của Đông Lăng Vệ ta, cho dù nàng muốn trở thành vị hôn thê của ta, cũng có thể làm vị hôn thê tạm thời. Ta can thiệp quá nhiều chuyện của nàng, hơn nữa ta cũng bảo vệ nàng chu toàn. Nhưng mà nàng có thể đem Thiên Thư cho ta mượn dùng chút được , ta rất cần vật ấy."

      Khi nghe thấy ý tứ của , trong lòng Tô Mặc có chút thất vọng, thầm nghĩ hóa ra tâm tư của nam nhân này là muốn mưu tính Thiên Thư, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy vốn nên như vậy.

      ra quả nhiên là có mục đích. Vậy coi nàng là cái gì? Là công cụ tiện tay lợi dụng ư?

      Lúc này, gương mặt Tô Mặc cố chấp làm ra vẻ tình nguyện, trong lòng có loại tư vị nên lời.

      Cảm giác lạnh như băng lan tràn trong ngực, lạnh lẽo, có chút độ ấm nào.

      Thậm chí quên rằng lúc trước nàng còn muốn đàm phán cùng , căn bản là việc này có gì đáng kể.

      Giờ phút này, nam tử hơi cúi người xuống, dung mạo thanh nhã lạnh lùng, mặt có biểu tình nào, giọng điệu nhanh chậm, thanh trầm thấp quanh quẩn ở bên tai nàng: "Ta biết nàng nhất định cho rằng ta lợi dụng nàng? Ta chưa bao giờ phải lợi dụng nữ nhân của mình, nhưng ta cần Thiên Thư, bởi vì ta cần nó cứu mạng người!" dừng chút rồi : "Nhưng mà, ta tình hi vọng nàng có thể giúp ta lần, bất kể nàng muốn ở cùng ta hay , nhưng ta hi vọng nàng có thể trở thành vị hôn thê của ta, luôn ở cạnh ta, chứ phải gặp dịp chơi."

      xong, đứng thẳng dậy : "Tô tiểu thư, ta hi vọng nàng nghiêm túc suy nghĩ chút."

      xong, biểu của bỗng nhiên có phần kì quái, nhưng lại hề dừng lại, mà xoay người rời nhanh như bay.

      Tô Mặc lạnh lùng trừng mắt nhìn bóng dáng của , nhìn sợi dây buộc tóc màu bạc tung bay, nhìn bóng dáng phiêu dật kia mà thầm nghiến răng, người này từ đầu tới cuối để cho nàng câu, nam nhân này quá bá đạo rồi.

      Văn Nhân Dịch nhanh chóng rời khỏi phòng, băng hồ lập tức nhảy lên vai của , mũi “hừ” tiếng.

      Đảo mắt, khuôn mặt Văn Nhân Dịch quả nhiên hơi ửng hồng, vành tai đỏ lên, đan điền dâng lửa nóng, thấp giọng : "Ngươi tới cười nhạo ta, thanh tâm đan có tác dụng trong thời gian hạn định, định lực của ta giảm hơn trước nhiều, chờ thêm chút nữa có khi nhịn được mà biến thành cầm thú?"

      Băng hồ gật gật đầu, bên môi lại “hừ” tiếng, vươn móng vuốt khoa tay múa chân vài cái.

      Văn Nhân Dịch nhướng mày, "Ngươi ta cầu hôn nàng, bất quá là vì muốn danh chính ngôn thuận làm cầm thú?"

      Băng hồ lại gật gật đầu, đầu ngón tay nam tử tự giác mơn trớn môi mỏng, nhớ tới mình mới vừa rồi còn mớm thuốc cho thiếu nữ, hít sâu hơi, ánh mắt dần dần dịu dàng, mang theo chút nhu hòa ấm áp nhàn nhạt.

      Khóe miệng nhếch lên chút, trầm thấp : "Ngươi sai, ta quả rất muốn làm cầm thú."
      Last edited: 29/9/15
      WinterElise Tuyen thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Say nay a luon la cam thu trg nhom a~~~

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35: Chân mệnh thiên tử

      Edit: BlueSkies

      Beta: Nhi

      Tô Mặc lẳng lặng nằm ở giường, biết Văn Nhân Dịch cho nàng dùng loại thuốc nào mà thân thể nhanh chóng khôi phục như vậy.

      Dần dần, nàng tự giải huyệt đạo của mình, sau đó lập tức nhảy lên khỏi giường, mũi chân nhàng đáp xuống đất.

      Vẻ mặt thiếu nữ lạnh lùng, đôi mắt tựa như chìm trong làn nước đen, lạnh mà trong trẻo.

      Nàng biết, đời này luôn có ít chuyện mình thể nắm trong tay. Nhưng nàng ngờ sau khi trọng sinh mình lại rơi vào hàn đàm, bị rắn nước đánh cho y phục tả tơi, thân trúng hàn độc, đầu óc mê man, tay chân vô lực, lại được nam nhân làm " hùng cứu mỹ nhân", rồi sau đó bị "chiếm hết tiện nghi". Lúc này, trong lòng Tô mặc có loại tư vị buồn bực nên lời, phóng đại vô số lần trong lòng.

      Càng khiến nàng thêm áp lực chính là, lúc nàng hôn mê bất tỉnh, nàng cũng hoàn toàn bài xích hành động thân mật của đối phương.

      Khóe miệng hơi run rẩy chút, Tô mặc nhăn nhăn mày đẹp lại, ngón tay thon dài như ngọc nhàng mơn trớn viên ngọc rốn.

      giờ, nàng trong lòng chỉ có tình cảm chân thành với người, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy.

      Dù sao, nàng cũng giống như tuyệt đại đa số nữ nhân, thể tiếp nhận hành động thân mật của nam nhân khác. Tuy rằng nữ tử giang hồ câu nệ tiểu tiết, nhưng nàng cũng phải thủy tính dương hoa*.

      (*) Thủy tính dương hoa: Tính lăng nhăng, lòng.

      Nhưng mà, sâu trong lòng nàng nàng vẫn giấu ác mộng, mỗi khi nghĩ đến nam nhân từng có da thịt chi thân với mình kiếp trước, nàng luôn uể oải, nhưng may mà chỉ trong thoáng thôi.

      Vì thế, Tô mặc trầm tĩnh, nhàng đỡ trán~ Toàn bộ chuyện đêm nay cứ cho là bị con hồ ly cắn !

      Chẳng qua, gã "hồ ly" kia kiếp trước là sát thần tiếng tăm lừng lẫy, đại danh đỉnh đỉnh, đường đạp bằng mọi chông gai, dùng máu tươi tạo thành con đường đến quyền thế chí cao vô thượng.

      Loại nam nhân này làm nàng e sợ tránh còn kịp. Nàng thậm chí nhớ từng có người đồn đãi, Văn Nhân Dịch thủ đoạn tàn nhẫn, chính tay đâm vô số huynh đệ hoàng tộc, lệnh bắt nhóm con dòng hoàng tộc hiển hách, lại chiến đấu đẫm máu cùng vô số người cầm quyền, thẳng bức Đông cung, dẫn đầu Đông Lăng Vệ tạo phản, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*, lưu đày đám quyền quý, lại tàn sát vô số nịnh thần.

      (*) Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu: Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu, đây là mưu kế của Tào Tháo trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.

      nam nhân thị huyết vô tình, tàn nhẫn từ thủ đoạn như vậy, tối hôm qua lại làm loại hành động đăng đồ tử* với nàng.

      (*) Đăng đồ tử: Vốn là tên 1 sĩ phu sống cùng thời với Tống Ngọc (1 trong 4 đại mĩ nam của TQ hồi xưa), ám chỉ kẻ háo sắc, xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.

      Trong ấn tượng của nàng, nam nhân băng sơn khiến người khác sợ hãi này vốn nên tranh thiên hạ, tuyệt đối thích nữ tử thân thuần . Nhưng kiếp này, nàng chẳng biết tại sao lại thành vị hôn thê của ?

      Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, chỉ có phía bằng lòng mà thôi.

      Nghĩ đến đây, Tô Mặc tiêu sái xoay người, nhàng cười tiếng.

      Nhưng nghĩ đến ngón tay mềm mại mát rượi mơn trớn thân thể nàng đêm đó, nghĩ đến ánh mắt sáng quắc thâm thúy kia, đôi môi hôn nàng, Tô Mặc khỏi rùng mình trong lòng. Từ sau khi bị nam tử kia đụng chạm, nàng lại có loại cảm giác thầm vui mừng khó kìm lòng nổi. Nàng khẽ vuốt ngực, phải là nàng bị bệnh rồi chứ? Hình như còn là chứng bệnh cổ quái khó hình dung nữa? Nghĩ vậy, gương mặt tuyệt mĩ diễm lệ của nàng vẻ tự giễu khôi hài.

      Lúc này, nàng còn muốn ở đây nữa, vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời , bỗng nhiên dưới chân cảm thấy chút khác thường.

      Dần dần, nàng giống như lâm vào ảo cảnh kỳ quái, lát sau, cảnh tượng xung quanh biến đổi lớn.

      Thế giới trước mắt dần lên hoa quang ngũ sắc như ngọc lưu ly, chớp sáng rực rỡ kì dị.

      Sương trắng mông lung, tiên hạc giương cánh, đài sen kim quang sáng rọi, hoa tuyết bay lầu ngọc.

      Hơi hơi trầm ngâm, Tô Mặc chớp mắt do dự, sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi đảo mắt nhìn qua cảnh tượng trước mắt, trong lòng có loại cảm giác quen thuộc nên lời.

      Ngầm phỏng đoán nơi này là trong động phủ nào đó ở Thiên giới, hơn nữa là nơi nàng vô cùng quen thuộc.

      Nàng ràng bị Thiên giới phong ấn phần lớn trí nhớ, vì sao lại xuất cảnh tượng này trước mắt?

      Là mộng sao? phải mộng.

      Ánh sáng xoay tròn, hương vị kì diệu dần dần quấn quanh khắp động.

      Tô Mặc chậm rãi nheo mắt lại, thầm đoán là tiên giới có người đến tìm nàng.

      Nếu nàng bị Thiên giới phạt xuống phàm trần, bên thể quan tâm đến nàng, mặc nàng tự sinh tự diệt được.

      Ý niệm trong đầu còn chưa có nghĩ xong đối diện truyền đến giọng giận mà uy của nữ tử: “Tô Mặc, thời gian ta xuất có hạn, ngươi phải cẩn thận nghe kỹ lời ta sau đây.”

      “Các hạ là ai?” Tô Mặc vẫn híp híp hai mắt, nàng cảm thấy giọng này vô cùng quen tai, hơn nữa lời còn rất có khí phách.

      Đáng tiếc trước mắt chỉ nghe thấy thanh, nhìn thấy ai, nữ tử kia vẫn chưa thân, chỉ thầm : “Ta là sư phụ của ngươi, ngươi lần này mặt ngoài là bị phạt vào đài luân hồi, trở lại kiếp trước, nhưng kì thực là để ngươi hoàn thành ít nhiệm vụ. Tuy rằng vận mệnh của kiếp này vô cùng nhấp nhô, hơn nữa trí nhớ của ngươi về Thiên giới bị phong ấn, hết thảy đều phải tiến hành như người phàm, cho nên ta chỉ có thể thầm tới tìm ngươi dặn dò việc cần làm.”

      Con ngươi Tô Mặc xoay vòng, ánh mắt có vẻ điềm tĩnh hợp tuổi, trong lòng đại khái cũng hiểu được ít ý nghĩa.

      Về phần sư phụ này, nàng hình như có chút ấn tượng, nhưng trong lòng nàng cũng e ngại và kính trọng bao nhiêu.

      Tuy rằng trí nhớ bị phong ấn, lại cách đời, nhưng chỉ cần có người nhắc tới, nàng liền có thể loáng thoáng nhớ lại ít.

      Vì thế, Tô Mặc bình tĩnh, mắt đẹp lưu chuyển, môi đỏ mọng khẽ mở, ngân nga hỏi: “ biết tiên sư có gì phân phó”.

      “Hãy nghe kỹ, kiếp luân hồi này là ta cố ý an bày cho ngươi, bởi vì kiếp này của ngươi rất đặc biệt.”

      “Sao? Lời này giải thích như thế nào?” Tô Mặc nhíu mày.

      “Thiên cơ bất khả lộ, ta thể quá nhiều.” Nàng kia thanh lạnh lùng, dần dần xuất bóng người, nhưng vẫn hư vô mờ mịt, có khi ràng, có khi mông lung, đáng tiếc thể nhìn hình dáng.

      Nàng kia trầm giọng : “Tô Mặc, ngươi có bảy vị chân mệnh thiên tử, kiếp này ngươi cũng vừa lúc xuất cùng nhóm chân mệnh thiên tử đó, cho nên mục đích chuyến này của ngươi là phải tìm được bảy bọn họ, sau đó các ngươi phải cùng nhau trở lại Thiên giới, chuyện này với ngươi mà rất có lợi.”

      “Chân mệnh thiện tử? Giải thích ra sao?” Khuôn mặt của nàng chút biến hóa, nàng xác thực biết ý của người kia là gì.

      “Chân mệnh thiện tử chính là phu quân được định sẵn của ngươi.” Nàng kia than thở tiếng, tiếp: “Kiếp luân hồi này, vừa lúc để ngươi và bảy nam tử có duyên gặp nhau, cho nên ngươi nhớ phải tìm cho ra bọn họ, nhất định phải kết khế ước, việc này rất quan trọng, liên quan chặt chẽ đến lợi ích của ngươi, nhớ lấy!”


      Bảy vị chân mệnh thiên tử? Kết khế ước nhân duyên?

      Tô Mặc cong cong khóe miệng, đôi mắt chớp lên như ngọc lưu ly, khóe miệng cũng thoáng chút khinh thường.

      Đúng vậy, trong lòng nàng khó hiểu, cũng rất khinh thường.

      Đây là để nàng mình gả cho bảy nam nhân sao? Chuyện này còn ra thể thống gì nữa?

      “Đúng rồi ta nên tìm bọn họ như thế nào?” Tô Mặc tà nghễ hơi hơi nghiêng đầu, cảm thấy bất luận là gả hay gả, nàng vẫn hiểu bảy người này rất quan trọng.

      Nàng kia hơi do dự lát, tiếp: “Nếu là chân mệnh thiên tử của ngươi, các ngươi tự nhiên cảm thấy đối phương có chút khác biệt, càng thân mật càng cảm thấy bất đồng.”

      Tô Mặc trong lòng nghi hoặc lát, muốn hỏi tiếp gian xảy ra biến ảo, quang hoa ngũ sắc chớp lóe, trước mắt cảnh tượng lập tức biến mất, giống như đối phương vội vàng rời , vô cùng quỷ dị, nàng nở nụ cười khinh thường với biến mất của đối phương.

      Nàng biết đối với người phàm, lời của Thiên giới đều được xem như chân lý, nhưng để trở lại Thiên giới có bao nhiêu loại phương thức, Tô Mặc từ trước đến nay đều có chủ ý của riêng mình, thích bị người bên ngoài vung tay múa chân, hơn nữa lại càng thích phương thức kết làm phu thê với bảy nam nhân. Làm như vậy, quá mức thể tưởng tượng được!

      Cất bước rời , Tô Mặc vào trong viện, vẻ mặt hờ hững, như có điều suy nghĩ.

      Bên ngoài ánh mặt trời lên cao, sáng sớm sảng khoái, gió xuân thổi .

      Nàng rảnh rỗi có gì làm nên cầm viên đá ném vào trong hồ, mặt hồ tựa như tâm tình nàng, lan ra tầng tầng làn sóng.

      Tóc đen tung bay, mặt nàng chút thay đổi, lạnh lùng mang theo chút mị, người hầu qua lại xung quanh ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tô Mặc ở bên kia hồ, trong đôi mắt biểu lộ si mê.

      Ngu Nhiễm mặc y phục màu lam, lười biếng tựa người vào thân cây, tư thái tao nhã mang theo loại phong lưu bất kham, trong tay cầm chiếc quạt Linh Lung tinh xảo.

      nhìn nữ tử ở xa kia, ánh mắt sâu, lẩm bẩm: “Tiểu tinh.”

      Chu tiên sinh nhìn thoáng qua, cảm thấy thực rồi, nhưng mà cũng chỉ có thể im lặng.

      “Nàng có chút khác thường, phải tối qua bị tên cầm thú Văn Nhân kia khi dễ chứ?” Ngu Nhiễm ánh mắt mang theo tia sắc lạnh.

      “Nhiễm công tử, Tô nương tối qua bị phong hàn, Văn Nhân Dịch ở phòng nàng đến hơn nửa đêm, nhưng hẳn là có ý đồ gì với nữ tử sinh bệnh đâu.” Chu tiên sinh chậm rãi cười, thấp giọng : “Sau đó Văn Nhân công tử áo mũ chỉnh tề ra, vẫn rất có phong thái quân tử.”

      “Sao? Quân tử sao?” Ngu Nhiễm khép quạt lại, nhàng đặt trước môi, mặt mày lưu chuyển, khách khí : “Nam nhân loại nào cũng giống nhau, nếu có được thứ mình hứng thú đều cực kì đê tiện.”

      “Nếu sau khi có được rồi sao?” Chu tiên sinh nhìn , cúi đầu .

      “Sau khi đạt được rồi, vậy càng đê tiện hơn!” nhàng cất cây quạt vào tay áo.

      Chu tiên sinh lập tức ho khan, cảm thấy đối phương chữ chữ như châu ngọc, Ngu Nhiễm thản nhiên tiếp: “Đúng rồi, lấy bản thảo ta viết xong trước in trăm bản, phát ra .”

      “Cái kia, nội dung vở kịch băng sơn mĩ nam có cần sửa nữa hay ?” Chu tiên sinh lập tức cẩn thận nhắc nhở.

      cần, loại hình tượng hái hoa tặc của Phong Trần Tuyệt này, ra vẻ đạo mạo, làm người ta giận sôi, rất tệ, mấy bức tranh minh họa kia cũng phối lên .”

      Chu tiên sinh khỏi lau mồ hôi, chính gọi là tam nhân thành hổ*, tích hủy tiêu cốt, người trong thiên hạ thích thoại bản của Nhiễm công tử nhiều đếm hết, đây là làm cho Vân Nhân công tử bị nghìn người đem ra nghị luận hay sao? Xem ra đời này đắc tội với người nào cũng có thể, nhưng được đắc tội Nhiễm công tử, nếu sau này chết thế nào cũng biết. Bất quá Vân Nhân công tử cũng phải hạng người bình thường, nếu hai người này đấu với nhau, biết cảnh tượng long trời lở đất như thế nào?

      (*) Tam nhân thành hổ: Dựa câu chuyện trong tập Ngụy sách của bộ Chiến Quốc Sách, nghĩa là người có cọp, ai tin, nhưng hai người, ba người mọi người tin. Câu này ý việc cho dù có sai lầm đến đâu, nhưng nhiều người cùng dễ khiến người ta nghi hoặc rồi tin là .
      Last edited: 29/9/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :