1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất nịnh thần - Hồng Trần Huyễn (4)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chuơng 14: Hồng y mĩ thiếu niên.

      Kinh thành tháng tư, thanh trong xanh oánh, gió xuân phất qua, lạnh nhưng rét.

      Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía hoàng cung, bỗng nhiên phát ra kinh thành bây giờ và mười ba năm sau có khác biệt lớn.

      Thoáng chốc, trong lòng nàng dâng lên nỗi buồn vô hạn, nhìn đường chân trời xa tít tắp, nhớ tới tình huống mình bên ngoài của mình, hiểu sao lại có cảm giác độc bất đắc dĩ.

      Chính lúc này lại có tiếng vánh xe chuyển động phía cuối đường, chỉ thấy đội nhân mã hùng hổ tiến đến, tiên y giận mã, tiền hô hậu ứng, hai bên là những nam nữ tử vận đồ trắng, song song bên chiếc xe ngựa màu trắng có dấu hiệu phượng hoàng hay phấp phới.

      Rêu rao như thế tất nhiên khiến mọi người chú ý rồi, có lão giả tò mò hỏi, "Đây rốt cục là đoàn ngựa của người nào vậy?"

      "Nhìn kí hiệu phượng hoàng kia, tất nhiên là đoàn xe của Hoàng Minh rồi."

      "Ta nghe dung mạo của nữ đệ tử Hoàng Minh đều như tiên, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả là giả." có người nhìn chằm chằm vào nữ đệ tử, khỏi tán thưởng vài câu.

      Nghe thấy thế, người bên cạnh lập tức có chút vui, "Nữ đệ tử Hoàng Minh là người mà kẻ tầm thường như ngươi có thể mơ tới sao, đám nhìn như trong ngọc trắng ngà gì lắm nhưng cũng chỉ là loại dùng tư sắc để mê hoặc đàn ông, hơn nữa phải đàn ông trong hoàng tộc cũng là quan to quý nhân, tệ lắm cũng phải là đệ tử thế gia võ lâm."

      " sai, nữ đệ tử Hoàng Minh chỉ xinh đẹp, võ công cao cường mà cầm kì thi họa đều tinh thông, chẳng phải là dể quyến rũ hào trong thiên hạ hay sao!"

      "Cũng hẳn, nam nhi có thể cưới nữ đệ tử của Hoàng Minh làm vợ cũng là chuyện rất có thể diện."

      Trong nhất thời, xung quanh ai ai cũng bàn tán xôn xao, lẳng lặng nghe câu chuyện của họ, Hoa Bế Nguyệt nhịn được nhíu mày, nhìn theo cái bóng rời của đoàn xe, yên lặng thúc ngựa tới tòa phủ đệ xa hoa bật nhất kinh thành.

      Khi nhìn thấy cánh cửa lớn sáng lóa kia, nàng lại có chút do dự! Rốt cục là vào? Hay là vào?

      Lấy từ trong lòng ra phong thư vàng vì thời gian, Hoa Bế Nguyệt dùng tay nhàng vuốt ve, đây chính là tâm nguyện mà kiếp trước nàng chưa kịp hoàn thành, nay nó lại thành chỗ nương tựa duy nhất của nàng lúc này.

      Nhìn chữ "Tiêu" bên phong thư, nàng lại nhớ tới vị tổ mẫu truyền thụ các loại võ nghệ cho nàng, trước khi lâm chung bà còn nàng có vị sư thúc họ Tiêu trong kinh thành.

      Tổ mẫu dạy nàng võ công của Huyền Kiếm môn, đệ tự ngoại thất được quyền biết tục danh của đệ tử chân truyền.

      Phong thư này là thứ mà tổ mẫu để lại trước lúc lâm chung, dặn nàng nếu có gặp khó khăn tìm tới vị sư thúc này xin giúp đỡ. Nhưng sau khi được gả cho Bắc Cung Khiếu cũng có cơ hội tìm vị sư thúc kia! Sau này nàng theo Bắc đế về kinh thành, cũng có ý tìm người này, nhưng nam tử họ Tiêu trong thiên hạ rất nhiều, còn về phần Tiêu sư thúc kia là thần thánh phương nào nàng cũng .

      Sau khi nghĩ trái nghĩ phải, Hoa Bế Nguyệt quyết định bước lên, sau khi gõ cửa, nàng cung kính đưa bái thiếp cho người trông cửa.

      "Ta tìm Tiêu..." Hoa Bế Nguyệt ngừng lại đôi chút, vị sư thúc này cùng thế hệ với tổ mẫu, chắc cũng là lão giả đức cao vọng trọng, vì thế , "Ta tìm Tiêu lão gia của quý phủ!"

      "Chỉ bằng ngươi!" người trông cửa nhìn quần áo người nàng đoán nàng cũng chẳng phải quý nhân gì, loại người thấp cổ bé họng mà cũng muốn gặp lão gia của họ sao, lão gia nhà này rất cao quý đó!

      "Ta là cố nhân của Tiêu lão gia, làm phiền tông báo tiếng!"

      "Lão gia nhà ta có nha, phiền ngươi ngày khác lại đến." gã sai vặt kia thèm liếc nàng thêm cái nào, bĩu môi .

      Hoa Bế Nguyệt nhíu chặt hai mày, tính đôi co, chiếc xe ngựa của Hoàng Minh khi nãy đột nhiên xuất , lời tới miệng của nàng cũng nuốt vào trong.

      giai nhân ra từ trong xe ngựa, hạ nhân kia lập tức cười tươi như hoa chạy tới đón giai nhân nọ, Hoa Bế Nguyệt lơ đãng liếc mắt cái, phát nữ nhân này quả nhiên là vưu vật, phong tư tao nhã, da thịt trong suốt, thoát tục chói mắt. nữ tử như thế chắc chắn là nữ dệ tử nội ứng bậc nhất của Hoàng Minh, chỉ là nàng ngờ sư thúc kia lại có điều sâu xa với Hoàng Minh như thế.

      Sư thúc này quả nhiên phải người phàm! Sau hồi thất vọng trong lòng, bên môi Hoa Bế Nguyệt hiên lên nụ cười lạnh lùng yếu ớt, đuôi long mày lóe lên tia khinh thường cùng trào phúng.

      Lúc này gã sai vặt kia khúm núm với nữ tử nọ, thoáng chốc che giữa hai người, "Tiểu thư, xin chậm chút!"

      Nữ tử kia nhìn nàng chớp mắt, quả nhiên cao nhã hào phóng, quý khí hơn cả tiểu thư khuê các ba phần.

      Thấy gã sai vặt kia mời nữ tử vào nhà, Hoa Bế Nguyệt bỗng chặn trước cửa, "Đợi chút, phải ngươi lão gia nhà ngươi có ở nhà sao? Sao lại để nữ đệ tử Hoàng Minh này vào?"

      Gã sai vặt kia khinh thường nhìn nàng cái, cao ngạo , "Lão gia có nhà, vị tiểu thư này tìm thiếu gia!"

      "Thiếu gia nhà ngươi có trong phủ, vì sao cho ta vào?" Hoa Bế Nguyệt cũng chẳng thèm chấp tên sai vặt này.

      "Thiếu gia nhà ta là người mà ngươi muốn là gặp được à?" gã sai vặt khinh khỉnh .

      "Cái này..." Hoa Bế Nguyệt muốn thêm vài câu cửa bị đóng mạnh lại, nàng cư nhiên bị đuổi!

      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      Sủng phi của Nhiếp Chính vương :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      Huyết Phượng cung:
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      Tà đế hậu : Tuyệt đế lãnh thê
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/

      Thê tử của Tà vương :
      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-the-tu-cua-ta-vuong.30099/

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Hoa Bế Nguyệt khỏi giận dữ, thể ngờ rằng mình lại gặp được người quen ở nơi này, sau lần đầu được ăn canh bế môn, nàng tất nhiên vào bằng cửa chính nữa, tính tình của nàng đôi khi cực kì bướng bỉnh, là việc nàng càng làm được lại càng muốn làm, nghĩ thế nào có thể làm hoàn hảo nhất, nàng đơn giản ra cửa sau của Tiêu phủ bắt đầu tìm cách.

      qua lại vài vòng, trời cũng bắt đầu tối muộn, Hoa Bế Nguyệt vẫn chưa tìm được cửa sau của Tiêu phủ, lại phát cảnh sắc xung quanh cũng tệ, chỉ thấy màu xanh um tươi tốt.

      Rừng trúc.

      Rừng trúc tràn ngập sương đêm lượn lờ, chậm rãi bước qua, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy thân của đa số cây trúc đều có vết kiếm sâu cạn đồng nhất.

      Dùng tay sờ sờ vết kiếm, Hoa Bế Nguyệt thấy dấu tích này có chút tương tự với kiếm pháp của nàng!

      Nhiều lá rụng như vậy, hơn nữa rất nhiều vết kiếm, lẽ đây chính là nơi sư thúc luyện kiếm?

      Run mạnh cái, Hoa Bế Nguyệt đột nhiên nghe thấy giọng tùy ý của nam tử cách đó xa, "Các ngươi theo ta làm gì?"

      Xuyên thấu qua ánh trăng bàn bạc càng màn đêm trong vắt, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy thiếu niên hồng y tà mị tựa cành trúc, ánh trăng phản chiếu lên thân hình hoàn mĩ của .

      Tuấn dật như mây, tóc đen như mực, hồng y đỏ tươi phất phới trong gió.

      Bên cạnh thiếu niên nọ là ba gia nô, vừa thở hồng hộc vừa , "Thiếu gia, người đừng làm bậy như thế! Vị Hoàng Minh tiểu thư kia chờ người, nếu Tiểu lão gia biết người nể mặt như thế nhất định tức giận."


      Thiếu niên hồng y hơi nghiêng đầu, ánh trăng chiếu rọi lên đường cong nhu hòa mặt , toát ra tia phong tình thể tả, ngón tay thon dài tùy ý nhàng vuốt ve lá trúc mỏng manh, chút quan tâm , "Ông ta tức giận liên quan gì? Ta cưới vợ hay có quan hệ thế nào tới ông ta à? lẽ cưới nữ tử Hoàng Minh kia được sao? lẽ nam nhi Tiêu gia ta lại phải làm quân cờ cho đám người Hoàng Minh kia à?"

      "Thiếu gia, bây giờ quan to quý nhân nào mà cưới nữ tử Hoàng Minh? Tiểu thư Hòng Minh kia nhìn trúng Tiêu gia kia quả là phúc khí, chúng ta mang ơn
      [​IMG]

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 15: Bạch Nhị

      Editor: Dany

      Trăng sáng như ngọc, bất quá trong Tiêu phủ đêm lạnh như nước.

      Hoa Bế Nguyệt đứng bên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hai con người đứng bên kia, ánh bạc trắng sáng bao phủ thiếu niên phong hoa tuyệt đại.

      Trong lòng ra dầy đặc vô số phán đoán. Ở kiếp trước, Bạch Nhị nhất định tìm đến Tiêu thiếu gia, lại bị cự tuyệt ngàn dặm, vì thế mà dời đến mục tiêu kế tiếp, đem ánh mắt hướng tới người Bắc Cung Khiếu.

      Trong đầu Hoa Bế Nguyệt tự nhiên lên màn của kiếp trước, lúc trước Bạch Nhị mang theo hai ả nữ tử Hoàng Minh tiến vào Bắc Cung gia tộc làm đám hỏi, cùng năm ấy, Bắc Cung Khiếu chỉ chiếm cứ được phía Bắc sông Trường Giang, vì để có được hậu thuẫn từ Hoàng Minh, vị phu quân này của nàng liền sủng hạnh đám người Bạch Nhị những hơn ba tháng, hàng đêm ca múa, bị phiên hồng lãng, phong lưu cực hạn.

      Hoàng Minh nữ đệ tử tuyệt đối tình nguyện trở thành hạ nhân, lại càng hạ mình làm thị thiếp.

      Bạch Nhị cũng phải nữ tử bình thường, biết được nàng ba năm nay chưa từng xuất thủ, lúc này tự nhiên khỏi hướng về phía vị trí hoàng hậu kia !

      Bắc Cung Khiếu tuy rằng cực kỳ háo sắc, nhưng kỳ thực rất biết phân nặng , cần Hoa Bế Nguyệt thay chinh chiến sa trường, đồng thời cũng dám đắc tội Hoàng Minh.

      chỉ cần nhận lời tạm thời để trống ngôi vị hoàng hậu, cho nên Hoa Bế Nguyệt đến cuối cùng cũng chỉ có danh hiệu quý phi mà thôi.

      thể tới, nữ tử Hoàng Minh Bạch Nhị này ngày đó còn có hậu thuẫn cường đại, là người duy nhất có thể cùng các nàng chống lại uy danh Thiên mệnh nữ tử Hoa gia, cho nên kiếp trước Hoàng Minh đối với nàng càng hận thấu xương. Bạch Nhị lại châm ngòi lên những mối quan hệ của nàng, nhất là quan hệ của nàng cùng Bắc Cung Khiếu, lúc trước nàng giỏi về chuyện đấu đá, vì thế suy ra kiếp trước đủ loại chuyện bất đắc dĩ xuất , đa số đều do Hoàng Minh cùng Bạch Nhị khơi mào tạo thành.

      Chuyện cũ nghĩ lại mà thất kinh, nhìn kẻ thù ngày xưa ngay trước mắt sai biệt, Hoa Bế Nguyệt khỏi thở dài.

      Nhìn Bạch Nhị dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, thử hỏi… Nam tử thế gian này có mấy người có thể cự tuyệt được dụ hoặc của nữ tử Hoàng Minh?

      Bất giác, Hoa Bế Nguyệt đối với vị hồng y thiếu niên này lại có hơn vài phần hảo cảm.

      Lần này là muốn cự tuyệt Bạch Nhị, nàng cũng nhất định hỗ trợ phen. Đương nhiên, nàng đây cũng là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bị người cự tuyệt của Bạch Nhị nha.

      Bất thình lình, Hoa Bế Nguyệt bên môi giơ lên ý cười thản nhiên, con ngươi ánh lên hơi nước diễm lệ mà xinh đẹp, môi hồng nhợt nhạt, phá lệ động lòng người.

      Bạch Nhị nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, y bào thiếu niên rộng thùng thình theo gió đêm nhàng phiêu đãng, quần áo cũng tính là đẹp đẽ quý giá, nhưng con người mị hoặc thế gian, tà trưởng mị nhãn, thoáng trong lúc này lung linh huyền ảo dưới ánh trăng, quanh thân thiếu niên đều lộ ra khí tức sạch như sương, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ung dung quý phái, tựa như tiên nhân, khiến người kinh diễm, nhưng là… thiếu niên tuyệt mỹ như vậy lại làm cho nàng cảm thấy bất an.

      Tuy rằng chỉ trong cái chớp mắt, thế nhưng nàng lại cảm nhận trong đôi con ngươi khuynh thế kia đối với chính mình mang theo tia căm hận.

      Bạch Nhị tận lực phân tích và quan sát sắc mặt của đối phương, nàng tự biết bản thân chưa từng đắc tội người này, vì sao thiếu niên kia thế nhưng đối với nàng lại nảy sinh tia cừu hận? Nàng cư nhiên có tâm tình suy tư nhiều, dù sao cũng bài danh Hoàng Minh tiền thập đệ tử, gặp chuyện tất sợ hãi bấn loạn.

      Hồng Y thiếu niên ninh mi chút, ánh mắt đảo qua Bạch Nhị cùng vị sư muội bên cạnh nàng, lạnh nhạt : “Nhìn sắc trời còn sớm, các ngươi lại chạy tới đây làm gì?” Lời nhàng bâng quơ, thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, bên môi gợi lên cái độ cong mang ý trào phúng, vị sư muội bên cạnh Bạch Nhị lại thích nhất là loại nam tử có cái tính tình này nha, ánh mắt nhìn theo đến ngây ngốc.

      Nàng theo sư tỷ mà đến, cũng
      [​IMG]

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 16: Hoa Bế Nguyệt phản kích

      Ánh trăng sáng tỏ chiếu từng tia sáng ngân bạch giống như muốn đua nhau chạy về phía cuối chân trời.

      Nghe thấy lời bao hàm tia uy hiếp kia, Hoa Bế Nguyệt khỏi cười lạnh.

      Nhìn vị nữ tử Hoàng Minh tự cho mình thông minh trước mặt , nàng tưởng chỉ với vài câu như thế cũng có thể khiến Tiêu Sâm tin sao?

      ra nàng cũng nhận ra nàng ta, trước kia, vị tiểu sư muội này theo Bạch Nhị gả làm tiểu thiếp cho Bắc Cung Khiếu, khi đó, bản lĩnh uy hiếp người khác của nàng ta luyện tới trình độ cao thâm, đám thị thiếp của Bắc Cung Khiếu cũng bởi uy hiếp của nàng ta mà đều quy phục Bạch Nhị, Bắc Cung Khiếu cũng vì thế mà dần bất hòa với nàng.

      Hoa Bế Nguyệt nhớ tới chuyện cũ năm đó, trong mặt xẹt qua tia ảm đạm, cho dù bây giờ tái diễn lại chuyện năm đó nhưng nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia nàng thể quên được, khóe môi câu lên nụ cười lạnh, "Cảm tạ nương nhắc nhở, tại hạ ghi nhớ trong lòng."

      Vị Hoàng Minh sư muội kia thấy Hoa Bế Nguyệt phản ứng như thế mặt thể che giấu tia đắc ý, trong lòng thầm nghĩ uy vọng của Hoàng Minh còn có thể ép tới triều đình còn nể sợ, huống chi là tên luyến đồng nhoi này.

      "Nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở ngươi câu, được cái này mất cái kia." Hoa Bế Nguyệt lại cười, trong tuyệt mĩ có chút nghiêm nghị quý khí.

      Tiểu sư muội Hoàng Minh giật mình, ngờ tên đồng tính này có thể ra suy nghĩ của nàng, rốt cục có chuyện gì xảy ra?

      Nhưng nụ cười môi Hoa Bế Nguyệt càng lúc càng lạnh, giọng cũng mềm mỏng ít, tựa như vang vọng từ trong rừng trúc kia, giống như vang xa từ cuối chân trời lại giống như gần sát bên tai, "Ta nghe Hoàng Minh minh chủ Bạch Nhã rất giỏi chuyện trong phòng, rất thích chuyện thải dương bổ , những nữ đệ tử sau khi học thành đều thành thạo việc quyến rũ nam tử quý tộc, chẳng lẽ nữ nhân Hoàng Minh phải lấy sắc thị nhân sao?"

      Lời của Hoa Bế Nguyệt đánh thẳng vào chỗ đau của hai người! Sắc mặt của Bạch Nhị cùng tiểu sư muội kia đồng thời trầm xuống, ngờ tên đồng tính thân phận ti tiện cũng dám nhạo báng các nàng.

      Thiếu niên hồng y nghe thấy thế khẽ cười, dung nhan tuấn mĩ như trăng tuyệt đẹp mê người, lại giống như tuyết đầu mùa đông, cặp mắt phượng tà tứ kia nhàng tà nghễ quét qua hai người kia.

      ngờ thiếu niên tiện tay nhặt về này lại thú vị như thế, dám châm chọc nữ đệ tử Hoàng Minh, mấy lời kia rất có ý tứ, dường như nhìn thấy rất nhiều huyền cơ người thiếu niên này.

      Từng trận gió thổi qua, lạc diệp phi toàn, khí trong đình viện mát lạnh.

      Giờ phút này, dưới ánh trăng tròn, trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Bế Nguyệt hề che giấu tia khinh thường cùng châm chọc.

      Trước mặt người khác Bạch Nhị cao quý chẳng khác nào thánh nữ, tính tình cao ngạo như thế tất nhiên chấp nhận bị người khác nhục nhã như thế.

      Chỉ là phần dối trá phát ra từ trong xương của nàng ta, Hoa Bế Nguyệt trải nghiệm đầy đủ từ mười năm trước rồi.

      Dường như bị ánh mắt kia của Hoa Bế Nguyệt chiếu tới, Bạch Nhị cực kì tức giận, nhưng khi nhìn tới Tiêu thiếu gia, ánh mắt kia lại hóa thành nhẫn dám phát tác.

      đủ, vẫn còn chưa đủ, vẫn còn giả vờ ôn nhu được.

      Lại nghe thấy bên tai trào ra giọng trào phúng của Hoa Bế Nguyệt, "Nữ nhân Hoàng Minh các người cao quý hơn nữ tử lầu xanh bao nhiêu chứ? Chẳng phải cũng là tay ngàn người nắm hay sao?"

      câu cuối cùng này tựa như sấm rền bên tay nàng so sánh nữ tử Hoàng Minh cao quý với kĩ nữ, trong đầu Bạch Nhị "ông" lên tiếng. Cuối cùng thể nhịn tiếp được nữa, trong mắt xẹt qua tia sát ý, nàng chính là quý nữ của Hoàng Minh, thiếu niên này nhiều lắm cũng chỉ là tên kĩ nam đê
      [​IMG]

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 17: Kiếm tuyệt Tiêu Sâm

      Editor: Dany

      Trăng thanh gió mát, bên trong Tiêu phủ đèn đuốc huy hoàng.

      Xa xa nhìn lại có hai thiếu niên sóng vai nhau ra bên ngoài Tiêu phủ, bóng dáng thanh tú tuyệt lệ dưới ánh trăng hình thành nên hai cái bóng dài.

      Trước cửa lớn sơn màu đỏ thắm của Tiêu phủ, điều đầu tiên mà gã sai vặt trông thấy chính là nữ tử Hoàng Minh đột nhiên rời , trong lòng nảy lên nghi ngờ mãnh liệt.

      Ngoái đầu nhìn lại, liền bắt gặp Tiêu thiếu gia cùng vị thiếu niên khác thong thả đến, ngẩn ra lúc, khi thấy ràng bộ dạng của thiếu niên nọ, tâm hung hăng co rút.

      nghĩ tới thiếu niên xinh đẹp này lại đúng là có quen biết với Tiêu thiếu gia, vậy mà mới vừa rồi lại muốn người ta nhìn sắc mặt mà cư xử, quả thực biết sống chết là gì, liền cúi đầu cũng dám ngẩng lên nữa.

      Hai người rời khỏi Tiêu phủ, xa xa kính hồ sóng gợn lăn tăn, đình đài lầu các giăng đèn kết hoa, cảnh vật trong đêm toát lên ánh sáng rực rỡ huyền ảo.

      Hồng y thiếu niên tựa như rặng mây đỏ vô thường đến xuất trần trong bầu trời đêm, đắm chìm trong ánh trăng sáng tỏ, gió cuồn cuộn thổi bay quần áo của , nền vải đỏ bao phủ như như .

      Hồng y thiếu niên cứ như vậy đường sải bước về phía trước cũng quay đầu lại, ánh mắt uy phong lẫm liệt, khí độ hơn người, nhưng dáng lại như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hơi thở nội liễm, như rất bừa bãi mà lại thong dong.

      Hoa Bế Nguyệt mơ hồ phán đoán ra điều gì đó, Tiêu thiếu gia này chỉ sợ chưa tới hai mươi tuổi cao thủ tuyệt đỉnh rồi! Lại biết là cùng vị sư thúc kia có liên quan gì với nhau hay ?

      Nàng liền khiến nàng phục hồi tinh thần lại, bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng đuổi theo hồng y thiếu niên kia: “Tiêu thiếu gia, chờ ta với!”.

      Cước bộ thiếu niên nọ hơi chậm lại, mắt liếc nhìn thoáng qua Hoa Bế Nguyệt: “Ta nhận lời ngươi sau này có việc gì đều có thể đến tìm ta, ngươi còn chuyện gì nữa?”

      “Tiêu thiếu gia, ta tại có chuyện quan trọng muốn nhờ, thể chờ đến ngày sau a!” Giờ phút này, Hoa Bế Nguyệt mặt mày tựa làn nước hồ thu, đôi mắt xinh đẹp kiều mị như hoa như ngọc.

      “Nếu đến vậy, ngươi tột cùng là có chuyện quan trọng gì hả?” Hồng y thiếu niên nghe lời ấy, liền lập tức lấy đá chặn giữa đường, cắt ngang bầu khí, khóe miệng nhàng cong lên, chậm rãi nở rộ ra nụ cười lạnh nhạt mà kiêu ngạo. bầu trời sao sáng chiếu rọi, trong mắt lên tia tinh quang sáng loáng, nhưng thanh trầm thấp của y lại tựa như gió đêm phất qua mặt hồ.

      Hoa Bế Nguyệt dùng đôi tròng mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu chống lại ánh mắt , chỉnh đốn trang phục thi lễ: “Ta đến Tiêu phủ là vì muốn tìm vị đồng môn sư thúc, làm phiền Tiêu thiếu gia có thể hay báo lại với người tiếng?”

      Nghe vậy, thanh trầm thấp mà có từ tính của hồng y thiếu niên từ từ cất lên: “Đồng môn sư thúc của ngươi ở trong Tiêu phủ liền có tín vật gì ?”

      Lập tức, Hoa Bế Nguyệt xoay người từ vạt áo trong lấy ra lá thư ố vàng.

      Hồng y thiếu niên nhận lấy lá thư liền mở ra, nương theo ánh đèn đường mà đọc, mới đầu chút để ý, sau nhìn nhìn, khóe miệng dần dần câu lên, lộ ra tia mỉm cười kiềm chế được.

      Bỗng nhiên, ánh mắt còn quay sang nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, hỏi: “Ngươi chính là hậu nhân của Hoa gia?”

      “Đúng vậy!” Tia mị hoặc trong ánh mắt Hoa Bế Nguyệt chợt lóe, nhưng lại nghiêm nghị sáng láng.

      “Rất tốt, xem như ngươi hỏi đúng người, vị sư thúc kia cũng cần phải tìm nữa!” Hồng y thiếu niên dường như trấn an, vỗ bả vai của nàng.

      Ánh mắt Hoa Bế Nguyệt khó hiểu nhìn , hồng y thiếu niên mày hơi hơi nhướng lên, hai gò má của dưới ánh đèn đường nhuốm đẫm tầng vàng rực, con ngươi như băng tuyết dừng lại người nàng, cố tình trong mắt lại sinh ra tia sức quyến rũ mê người vô cùng: “ ra rất dài, tổ mẫu ngươi là đại sư tỷ của ta – trong Tam đại đệ tử của Huyền Kiếm môn, mà ta là người nhất trong Huyền Kiếm môn Tam đại đệ tử, cũng có thể ta đây chính là tiểu sư thúc mà ngươi muốn tìm.”

      Giờ phút này, cho dù là Hoa Bế Nguyệt tâm kiên định như sắt thiết, vừa biết được thiếu niên trước mặt này hiển nhiên là bổn môn sư thúc, vẫn như cũ cảm thấy thể tin được.

      Nàng tuyệt đối nghĩ tới Huyền Kiếm môn sư thúc vậy mà lại là tên thiếu niên kiềm chế được, nhìn qua so với chính mình cùng lắm chỉ hơn có mấy tuổi.

      Trong đầu lên cái hình tượng lão giả đức cao vọng trọng như gió cuốn mây bay tan vỡ còn sót lại chút gì!

      Hồng y thiếu niên nhìn thấy trong mắt xẹt qua tia bất khả tư nghị của Hoa Bế Nguyệt, rồi lại thấy sắc mặt nàng nháy mắt khôi phục như thường, định lực sâu khôn lường, tựa như băng sơn, cũng hề biến sắc.

      cười vui sướng, thầm nghĩ thiếu niên này tâm tính trầm ổn, quả là có nhìn lầm người.

      Hồng y thiếu niên khóe môi lộ ra chút ý cười: “Nếu ta là sư thúc của ngươi, vậy sau này ta che chở cho ngươi! Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

      Hoa Bế Nguyệt nhàn nhạt trả lời: “Ta họ Hoa, tên là Bế Nguyệt!”

      Hồng y thiếu niên nhướng mi chút, khẽ khàng: “Hoa Bế Nguyệt… tên này có hơi nữ tính, nếu ngươi là con nghe được hơn!”

      Ánh mắt Hoa Bế Nguyệt ngừng chút, nhàng thở hắt ra : “Xin hỏi ta phải gọi người là gì?”

      “Ta họ Tiêu tên Sâm, ngươi về sau gọi Tiêu sư thúc là được rồi!” Tiêu Sâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

      Tiêu Sâm, cái tên này đúng là như sấm bên tai, dung nhan hoa mỹ của Hoa Bế Nguyệt lộ ra tia kinh ngạc, nàng vô luận như thế nào cũng ngờ tới, vị tiểu sư thúc trước mắt này thế nhưng lại là trong thiên hạ ngũ tuyệt – Kiếm tuyệt tiếng tăm lừng lẫy Tiêu Sâm, trong lòng khỏi chấn động!

      Kiếp trước có người : Kiếm tuyệt Tiêu Sâm, tùy tâm sở dục, tao nhã tuyệt luân, tính cách kiêu ngạo. Hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên ngoa chút nào!

      Hoa Bế Nguyệt nàng vậy mà lại có thể cùng hai trong thiên hạ ngũ tuyệt đại tuyệt sắc nam tử quen biết, là may mắn dữ dội nha.

      Tính ra kiếp trước, sau khi nàng gả cho Bắc Cung Khiếu, ánh mắt thiển cận, nghĩ là tìm được phu quân đời rồi, thậm chí còn toàn tâm toàn ý tranh đoạt chính quyền, Nam chinh Bắc chiến.

      Kết cục sao?
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :