1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất nịnh thần- Hồng Trần Huyễn (19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 16: Hoa Bế Nguyệt phản kích

      Ánh trăng sáng tỏ chiếu từng tia sáng ngân bạch giống như muốn đua nhau chạy về phía cuối chân trời.

      Nghe thấy lời bao hàm tia uy hiếp kia, Hoa Bế Nguyệt khỏi cười lạnh.

      Nhìn vị nữ tử Hoàng Minh tự cho mình thông minh trước mặt , nàng tưởng chỉ với vài câu như thế cũng có thể khiến Tiêu Sâm tin sao?

      ra nàng cũng nhận ra nàng ta, trước kia, vị tiểu sư muội này theo Bạch Nhị gả làm tiểu thiếp cho Bắc Cung Khiếu, khi đó, bản lĩnh uy hiếp người khác của nàng ta luyện tới trình độ cao thâm, đám thị thiếp của Bắc Cung Khiếu cũng bởi uy hiếp của nàng ta mà đều quy phục Bạch Nhị, Bắc Cung Khiếu cũng vì thế mà dần bất hòa với nàng.

      Hoa Bế Nguyệt nhớ tới chuyện cũ năm đó, trong mặt xẹt qua tia ảm đạm, cho dù bây giờ tái diễn lại chuyện năm đó nhưng nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia nàng thể quên được, khóe môi câu lên nụ cười lạnh, "Cảm tạ nương nhắc nhở, tại hạ ghi nhớ trong lòng."

      Vị Hoàng Minh sư muội kia thấy Hoa Bế Nguyệt phản ứng như thế mặt thể che giấu tia đắc ý, trong lòng thầm nghĩ uy vọng của Hoàng Minh còn có thể ép tới triều đình còn nể sợ, huống chi là tên luyến đồng nhoi này.

      "Nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở ngươi câu, được cái này mất cái kia." Hoa Bế Nguyệt lại cười, trong tuyệt mĩ có chút nghiêm nghị quý khí.

      Tiểu sư muội Hoàng Minh giật mình, ngờ tên đồng tính này có thể ra suy nghĩ của nàng, rốt cục có chuyện gì xảy ra?

      Nhưng nụ cười môi Hoa Bế Nguyệt càng lúc càng lạnh, giọng cũng mềm mỏng ít, tựa như vang vọng từ trong rừng trúc kia, giống như vang xa từ cuối chân trời lại giống như gần sát bên tai, "Ta nghe Hoàng Minh minh chủ Bạch Nhã rất giỏi chuyện trong phòng, rất thích chuyện thải dương bổ , những nữ đệ tử sau khi học thành đều thành thạo việc quyến rũ nam tử quý tộc, chẳng lẽ nữ nhân Hoàng Minh phải lấy sắc thị nhân sao?"

      Lời của Hoa Bế Nguyệt đánh thẳng vào chỗ đau của hai người! Sắc mặt của Bạch Nhị cùng tiểu sư muội kia đồng thời trầm xuống, ngờ tên đồng tính thân phận ti tiện cũng dám nhạo báng các nàng.

      Thiếu niên hồng y nghe thấy thế khẽ cười, dung nhan tuấn mĩ như trăng tuyệt đẹp mê người, lại giống như tuyết đầu mùa đông, cặp mắt phượng tà tứ kia nhàng tà nghễ quét qua hai người kia.

      ngờ thiếu niên tiện tay nhặt về này lại thú vị như thế, dám châm chọc nữ đệ tử Hoàng Minh, mấy lời kia rất có ý tứ, dường như nhìn thấy rất nhiều huyền cơ người thiếu niên này.

      Từng trận gió thổi qua, lạc diệp phi toàn, khí trong đình viện mát lạnh.

      Giờ phút này, dưới ánh trăng tròn, trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Bế Nguyệt hề che giấu tia khinh thường cùng châm chọc.

      Trước mặt người khác Bạch Nhị cao quý chẳng khác nào thánh nữ, tính tình cao ngạo như thế tất nhiên chấp nhận bị người khác nhục nhã như thế.

      Chỉ là phần dối trá phát ra từ trong xương của nàng ta, Hoa Bế Nguyệt trải nghiệm đầy đủ từ mười năm trước rồi.

      Dường như bị ánh mắt kia của Hoa Bế Nguyệt chiếu tới, Bạch Nhị cực kì tức giận, nhưng khi nhìn tới Tiêu thiếu gia, ánh mắt kia lại hóa thành nhẫn dám phát tác.

      đủ, vẫn còn chưa đủ, vẫn còn giả vờ ôn nhu được.

      Lại nghe thấy bên tai trào ra giọng trào phúng của Hoa Bế Nguyệt, "Nữ nhân Hoàng Minh các người cao quý hơn nữ tử lầu xanh bao nhiêu chứ? Chẳng phải cũng là tay ngàn người nắm hay sao?"

      câu cuối cùng này tựa như sấm rền bên tay nàng so sánh nữ tử Hoàng Minh cao quý với kĩ nữ, trong đầu Bạch Nhị "ông" lên tiếng. Cuối cùng thể nhịn tiếp được nữa, trong mắt xẹt qua tia sát ý, nàng chính là quý nữ của Hoàng Minh, thiếu niên này nhiều lắm cũng chỉ là tên kĩ nam đê tiện, thế mà dám thị sũng mà kiêu, dám lời càng rỡ như thế với chủ nhân chưa vào cửa như nàng ư?

      Nếu bây giờ mà còn nén giận chẳng phải đánh vào uy nghiêm của Hoàng Minh sao?

      Bạch Nhị yên lặng ra hiệu với muội, vị muội muội kia mặc định rằng có Bạch Nhị làm chỗ dựa, chút kiên kị, giương tay hướng về phía mặt của Hoa Bế Nguyệt.

      Hoa Bế Nguyệt cũng tránh , mắt nháy lấy cái, tựa như chờ tay nàng ta ịn lên mặt!

      Bỗng nhiên bàn tay của thiếu niên hồng y tựa như ma quỷ xuất ở trước mắt hai người, giữ chặt bàn tay kia của tiểu sư muội Hoàng Minh, cười lạnh, "Vị nương này hơi quá phận rồi, đây là Tiêu Phủ, phải Hoàng Minh của các ngươi, người này là ý trung nhân trong lòng ta, nếu các người dám đụng tới cọng tóc của cũng phải hỏi ta tiếng."

      Khóe môi của vị muội muội Hoàng Minh kia run rẩy, cam lòng nhìn Bạch Nhị.

      Đôi mắt của Bạch Nhị lên tia giận dữ, Tiêu Thiếu gia này đối đãi với tình nhân như thế chẳng khác nào tát thẳng vào mặt nàng!

      Còn tên kĩ nam ỷ được sủng mà kiêu kia quả là đáng ghét! Nàng tuyệt đối bỏ qua cho .

      Hoa Bế Nguyệt biết Bạch Nhị động sát ý, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn thiếu niên hồng y, " Tiêu thiếu gia, nếu ta là "bảo bối" của ngươi, lại có người muốn đánh ta, vậy ngươi làm gì?"

      Thiếu niên câu môi cười, ngạo nghễ , "Nếu có người muốn đánh bảo bối, vậy bảo bối phải đánh trả mới phải đạo."

      Từ "Bảo bối" này quả là mang rất nhiều nhu tình, giống như băng tuyết tan bởi mùa xuân, Hoa Bế Nguyệt cũng cười, trong mắt mang theo ánh sáng diễm lệ như nắng, bỗng nhiên nàng nâng tay, hung hăng đánh vào mặt muội muội Hoàng Minh kia hơn mười cái tát, vừa đánh vừa cười , "Người phạm ta ta phạm người, cái này là do ngươi tự chuốc lấy." tất nhiên là nàng thủ hạ lưu tình, chỉ là mười cái tát này đánh lên mặt Bạch Nhị tốt hơn.

      Kiếp trước khi gả cho Bắc Cung Khiếu, nghe từng câu thề non hẹn biển của , nàng từng mơ tưởng nắm tay đến cuối đời.

      Trong đêm tân hôn, Bắc Cung Khiếu từng cười gọi nàng là thiên mệnh nữ tử của , nàng cũng cười , dù sao nàng cũng là thiên mệnh nữ tử , thể nghi ngờ!

      Nàng thậm chí còn hi sinh hết thảy thay giành nửa giang sơn, giúp thành công lên ngôi đế vị.

      Khi đó, bên cạnh là thiên kiều bá mị, muôn tía nghìn hồng, nào nhớ tời lời thề nàng là nữ nhân nhất.

      Thiên hạ định, nàng cũng đặt tâm tư của mình vào việc tranh đoạt quyền lợi, chỉ ở trong hậu cung học cầm kì thư họa, chờ ngày hồi tâm chuyển ý.

      Nhưng nhiều năm nàng vẫn thể sinh con, bắt đầu nghi ngờ thân phận thiên mệnh nữ tử của nàng, cho rằng nàng chỉ là đồ giả, vì thể mâu thuẫn giữa hai người càng sâu.

      Thậm chí còn có quan hệ ràng với Hoàng Minh minh chủ, miễn cưỡng cho nàng thân phận quý phi, dần dà cho thị thiếp trèo lên đầu nàng.

      Sau khi hoàn toàn buông bỏ hi vọng với Bắc Cung Khiếu, nàng cũng phản kháng vận mệnh của mình! Chính vì như thế, mỗi cái tát của nàng đều chút lưu tình.

      So sánh với những thủ đoạn ti bỉ của các nàng trước kia, mấy cái tát này cũng thấm vào đâu.

      Cái tát cuối cùng Hoa Bế Nguyệt vận năm phần nội lực, đánh nàng ta té vào bụi cỏ, sợ là răng nàng ta gãy vụn, từ nay thể quyến rũ nam nhân.

      Muội muội Hoàng Minh kia "Phốc" tiếng phun ra ngụm máu, đau hô, "Sư tỷ, cứu ta!"

      Môi Bạch Nhị khẽ run lên, mặt cắt còn giọt máu, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, tên nam kĩ nho này lại dám càn rỡ như thế.Mi thanh tú khỏi nhướng cao, hung hăng trừng mắt về phía thiếu niên hồng y, giận thể át, "Tên nam sủng này của ngươi dám đả thương sư muội của ta... Tiêu thiếu gia, lẽ ngươi có lời giải thích nào sao?"

      Thiếu niên hồng ý có chút buồn cười nhìn Hoa Bế Nguyệt, trong lòng kinh ngạc với trình độ biết thương hoa tiếc ngọc của nàng, nhíu mày , "Bạch tiểu thư, chú ý cách dùng từ, phải nam sủng của ta mà là người trong lòng ta. Vừa rồi sư muội của ngươi muốn đánh bảo bối của ta, cũng chỉ là tự bảo vệ thôi, lẽ chỉ có sư muội ngươi có quyền đánh người còn người khác có quyền tự vệ à?"

      Lời chẳng khác nào mệng lệnh thể cãi, Hoa Bế Nguyệt vỗ tay, nhịn được cười cười.

      Bạch Nhị lập tức chỉ vào Hoa Bế Nguyệt, hung tợn , "Ngươi làm người của Hoàng Minh bị thương, Hoàng Minh nhất định trả lại gấp trăm lần, ngươi chết chắc rồi!"

      Hoa Bế Nguyệt tao nhã cười, "Tiêu thiếu gia, vừa rồi ta tính toán xong nợ nần rồi, nhưng nếu có người muốn giết bảo bối của ngươi phải làm sao?"

      Thiếu niên hồng ý thấy nàng ném củ khoai lang nóng về phía mình khóe miệng cong lên độ cong bí hiểm, tròng mắt đen như hắc ngọc dừng lại người Bạch Nhị, cười như cười, "Nếu thế ta cũng cho nàng chết được tử tế."

      Bạch Nhị nghe thấy thế máu nóng lại dồn lên não, được, được lắm! Giỏi cho Tiêu thiếu gia, là làm, nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu kết thù nàng nhất định bỏ qua cho tên nam sủng này.

      "Đúng rồi, sắc trời cũng muộn, Bạch tiểu thư cũng nên sớm về Hoàng Minh! Còn vị sư muội bị thương tới thế kia cũng đừng nên chậm trễ, nếu sau này lại thể gả ra ngoài!" thiếu niên hồng y chút khách khí lệnh đuổi khách, môi là nụ cười kiệt ngạo bất tuân, giống như ánh mặt trời giữa mùa đông giá rét.

      môi Hoa Bế Nguyệt cũng là nụ cười, ý xấu nhìn bộ mặt kinh ngạc của Bạch Nhị khi bị người ta cự tuyệt, đúng là thống khoái!

      Giờ phút này Bạch Nhị hung hăng trừng mắt liếc hai người, đỡ sư muội từ từ rời , nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Bạch Nhị và muội muội Hoàng Minh, thiếu niên hồng y nhàng thở phào nhõm, ánh trăng bàn bạc chiếu lên cái trán trắng nõn của thiếu niên làm nổi bật ngũ quan tuấn tú, làn da tinh tế mang theo tuấn dật chê vào đâu được, mê đảo chúng sinh.

      "Chúng ta thôi." thiếu niên hồng y bỗng nhiên nhìn Hoa Bế Nguyệt .

      " đâu?" Hoa Bế Nguyệt nao nao.

      "Tất nhiên là ra khỏi Tiêu phủ! Nhất là ngươi!" thiếu niên cúi đầu , giọng điệu nhàng chậm rãi lại mang theo tia nghiêm túc thể hoài nghi.

      "Thiếu gia thể ! Nếu chúng tôi biết ăn thế nào với lão gia a!" bỗng nhiên ba gia nô từ đâu vọt ra, ánh mắt thê thể thảm thảm nhìn thiếu niên. màn vừa rồi bọn họ đều nhìn kĩ, quả là vô cùng thê thảm, biết thế nào với lão gia.

      Thiếu niên thản nhiên nhìn bọn họ, "Chẳng có gì để ta ở lại, khi ông ta biết chuyện chẳng phải phạt cấm túc ta sao, lại phạt nửa năm tiêu vặt, thế nên thay vì ở chỗ chờ ông ta phạt, ta thấy trốn vẫn tốt hơn."

      "Thiếu hia, người muốn trốn ?" sắc mặt cuả người nọ thoáng chốc tái nhợt.

      "Lần này người bao lâu?" trái tim của người khác co rút lại.

      "À! Ai mà biết, dù sao lần này cũng có tiểu huynh đệ này cùng, các ngươi cần lo lắng." thiếu niên thèm liếc họ thêm cái nào, vươn tay thân mặt kéo bả vai của Hoa Bế Nguyệt, hơi thở nam nhi nhàng khoan khoái đến từ chính diện khiến Hoa Bế Nguyệt khỏi cứng đờ.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 17: Kiếm tuyệt Tiêu Sâm

      Editor: Dany

      Trăng thanh gió mát, bên trong Tiêu phủ đèn đuốc huy hoàng.

      Xa xa nhìn lại có hai thiếu niên sóng vai nhau ra bên ngoài Tiêu phủ, bóng dáng thanh tú tuyệt lệ dưới ánh trăng hình thành nên hai cái bóng dài.

      Trước cửa lớn sơn màu đỏ thắm của Tiêu phủ, điều đầu tiên mà gã sai vặt trông thấy chính là nữ tử Hoàng Minh đột nhiên rời , trong lòng nảy lên nghi ngờ mãnh liệt.

      Ngoái đầu nhìn lại, liền bắt gặp Tiêu thiếu gia cùng vị thiếu niên khác thong thả đến, ngẩn ra lúc, khi thấy ràng bộ dạng của thiếu niên nọ, tâm hung hăng co rút.

      nghĩ tới thiếu niên xinh đẹp này lại đúng là có quen biết với Tiêu thiếu gia, vậy mà mới vừa rồi lại muốn người ta nhìn sắc mặt mà cư xử, quả thực biết sống chết là gì, liền cúi đầu cũng dám ngẩng lên nữa.

      Hai người rời khỏi Tiêu phủ, xa xa kính hồ sóng gợn lăn tăn, đình đài lầu các giăng đèn kết hoa, cảnh vật trong đêm toát lên ánh sáng rực rỡ huyền ảo.

      Hồng y thiếu niên tựa như rặng mây đỏ vô thường đến xuất trần trong bầu trời đêm, đắm chìm trong ánh trăng sáng tỏ, gió cuồn cuộn thổi bay quần áo của , nền vải đỏ bao phủ như như .

      Hồng y thiếu niên cứ như vậy đường sải bước về phía trước cũng quay đầu lại, ánh mắt uy phong lẫm liệt, khí độ hơn người, nhưng dáng lại như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, hơi thở nội liễm, như rất bừa bãi mà lại thong dong.

      Hoa Bế Nguyệt mơ hồ phán đoán ra điều gì đó, Tiêu thiếu gia này chỉ sợ chưa tới hai mươi tuổi cao thủ tuyệt đỉnh rồi! Lại biết là cùng vị sư thúc kia có liên quan gì với nhau hay ?

      Nàng liền khiến nàng phục hồi tinh thần lại, bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng đuổi theo hồng y thiếu niên kia: “Tiêu thiếu gia, chờ ta với!”.

      Cước bộ thiếu niên nọ hơi chậm lại, mắt liếc nhìn thoáng qua Hoa Bế Nguyệt: “Ta nhận lời ngươi sau này có việc gì đều có thể đến tìm ta, ngươi còn chuyện gì nữa?”

      “Tiêu thiếu gia, ta tại có chuyện quan trọng muốn nhờ, thể chờ đến ngày sau a!” Giờ phút này, Hoa Bế Nguyệt mặt mày tựa làn nước hồ thu, đôi mắt xinh đẹp kiều mị như hoa như ngọc.

      “Nếu đến vậy, ngươi tột cùng là có chuyện quan trọng gì hả?” Hồng y thiếu niên nghe lời ấy, liền lập tức lấy đá chặn giữa đường, cắt ngang bầu khí, khóe miệng nhàng cong lên, chậm rãi nở rộ ra nụ cười lạnh nhạt mà kiêu ngạo. bầu trời sao sáng chiếu rọi, trong mắt lên tia tinh quang sáng loáng, nhưng thanh trầm thấp của y lại tựa như gió đêm phất qua mặt hồ.

      Hoa Bế Nguyệt dùng đôi tròng mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu chống lại ánh mắt , chỉnh đốn trang phục thi lễ: “Ta đến Tiêu phủ là vì muốn tìm vị đồng môn sư thúc, làm phiền Tiêu thiếu gia có thể hay báo lại với người tiếng?”

      Nghe vậy, thanh trầm thấp mà có từ tính của hồng y thiếu niên từ từ cất lên: “Đồng môn sư thúc của ngươi ở trong Tiêu phủ liền có tín vật gì ?”

      Lập tức, Hoa Bế Nguyệt xoay người từ vạt áo trong lấy ra lá thư ố vàng.

      Hồng y thiếu niên nhận lấy lá thư liền mở ra, nương theo ánh đèn đường mà đọc, mới đầu chút để ý, sau nhìn nhìn, khóe miệng dần dần câu lên, lộ ra tia mỉm cười kiềm chế được.

      Bỗng nhiên, ánh mắt còn quay sang nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, hỏi: “Ngươi chính là hậu nhân của Hoa gia?”

      “Đúng vậy!” Tia mị hoặc trong ánh mắt Hoa Bế Nguyệt chợt lóe, nhưng lại nghiêm nghị sáng láng.

      “Rất tốt, xem như ngươi hỏi đúng người, vị sư thúc kia cũng cần phải tìm nữa!” Hồng y thiếu niên dường như trấn an, vỗ bả vai của nàng.

      Ánh mắt Hoa Bế Nguyệt khó hiểu nhìn , hồng y thiếu niên mày hơi hơi nhướng lên, hai gò má của dưới ánh đèn đường nhuốm đẫm tầng vàng rực, con ngươi như băng tuyết dừng lại người nàng, cố tình trong mắt lại sinh ra tia sức quyến rũ mê người vô cùng: “ ra rất dài, tổ mẫu ngươi là đại sư tỷ của ta – trong Tam đại đệ tử của Huyền Kiếm môn, mà ta là người nhất trong Huyền Kiếm môn Tam đại đệ tử, cũng có thể ta đây chính là tiểu sư thúc mà ngươi muốn tìm.”

      Giờ phút này, cho dù là Hoa Bế Nguyệt tâm kiên định như sắt thiết, vừa biết được thiếu niên trước mặt này hiển nhiên là bổn môn sư thúc, vẫn như cũ cảm thấy thể tin được.

      Nàng tuyệt đối nghĩ tới Huyền Kiếm môn sư thúc vậy mà lại là tên thiếu niên kiềm chế được, nhìn qua so với chính mình cùng lắm chỉ hơn có mấy tuổi.

      Trong đầu lên cái hình tượng lão giả đức cao vọng trọng như gió cuốn mây bay tan vỡ còn sót lại chút gì!

      Hồng y thiếu niên nhìn thấy trong mắt xẹt qua tia bất khả tư nghị của Hoa Bế Nguyệt, rồi lại thấy sắc mặt nàng nháy mắt khôi phục như thường, định lực sâu khôn lường, tựa như băng sơn, cũng hề biến sắc.

      cười vui sướng, thầm nghĩ thiếu niên này tâm tính trầm ổn, quả là có nhìn lầm người.

      Hồng y thiếu niên khóe môi lộ ra chút ý cười: “Nếu ta là sư thúc của ngươi, vậy sau này ta che chở cho ngươi! Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

      Hoa Bế Nguyệt nhàn nhạt trả lời: “Ta họ Hoa, tên là Bế Nguyệt!”

      Hồng y thiếu niên nhướng mi chút, khẽ khàng: “Hoa Bế Nguyệt… tên này có hơi nữ tính, nếu ngươi là con nghe được hơn!”

      Ánh mắt Hoa Bế Nguyệt ngừng chút, nhàng thở hắt ra : “Xin hỏi ta phải gọi người là gì?”

      “Ta họ Tiêu tên Sâm, ngươi về sau gọi Tiêu sư thúc là được rồi!” Tiêu Sâm tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

      Tiêu Sâm, cái tên này đúng là như sấm bên tai, dung nhan hoa mỹ của Hoa Bế Nguyệt lộ ra tia kinh ngạc, nàng vô luận như thế nào cũng ngờ tới, vị tiểu sư thúc trước mắt này thế nhưng lại là trong thiên hạ ngũ tuyệt – Kiếm tuyệt tiếng tăm lừng lẫy Tiêu Sâm, trong lòng khỏi chấn động!

      Kiếp trước có người : Kiếm tuyệt Tiêu Sâm, tùy tâm sở dục, tao nhã tuyệt luân, tính cách kiêu ngạo. Hôm nay vừa nhìn thấy quả nhiên ngoa chút nào!

      Hoa Bế Nguyệt nàng vậy mà lại có thể cùng hai trong thiên hạ ngũ tuyệt đại tuyệt sắc nam tử quen biết, là may mắn dữ dội nha.

      Tính ra kiếp trước, sau khi nàng gả cho Bắc Cung Khiếu, ánh mắt thiển cận, nghĩ là tìm được phu quân đời rồi, thậm chí còn toàn tâm toàn ý tranh đoạt chính quyền, Nam chinh Bắc chiến.

      Kết cục sao? Hồng nhan bạc mệnh, cầu mà được, chẳng những lần lượt bỏ lỡ cơ hội giao hữu với Y tuyệt Ngọc Lưu Thương, thậm chí còn bỏ qua cơ duyên quen biết cùng Kiếm tuyệt Tiêu Sâm.

      Nay nhớ lại, là sai li ngàn dặm mà, làm hại chính mình mạng cũng giữ nổi!

      Từ từ khôi phục tinh thần sau khi nhớ lại nhân sinh ảm đạm, Hoa Bế Nguyệt đè nén vui sướng khi hạnh ngộ cùng Tiêu Sâm, ánh mắt sóng sánh lăn tăn phát ra hào quang bốn phía, mỉm cười đối mặt với , kiều chế nhạo: “Ta còn chưa có chính thức nhập môn, vẫn nên gọi người là Tiêu huynh đệ , mất công lại khiến mỹ thiếu niên như người đây tự ti mình quá già, sợ tìm được thê tử.”

      “Tùy ngươi thôi!” Tiêu Sâm câu môi cười, toát ra trầm ổn đúng tuổi, nom giống với vẻ kiêu ngạo bất tuân như trước.

      Hoa Bế Nguyệt thấy lại xoay người , vội hỏi theo: “Ngươi bây giờ muốn đâu?”

      Tiêu Sâm cũng thèm quay đầu lại: “Ta mấy ngày sắp tới thể trở về Tiêu phủ, đành phải đến Nam Phong học viện phía trước!”

      dợm tiến vài bước bỗng nhiên dừng lại, ngón tay thon dài mơn trớn vạt áo chút, đột ngột quay đầu nhìn Hoa Bế Nguyệt : “Thôi xong, lần này ra khỏi cửa cũng quên mang theo ngân lượng a!”

      Khóe miệng nàng co rút lợi hại, sư thúc này của nàng cần cân nhắc thời điểm, lời ra luôn làm người ta cứng họng.

      “Sư điệt nhi, chúng ta kiếm chút bạc !” Tiêu Sâm nhíu mày cười, vẻ mặt lúc này có ba phần quỷ dị, tư thế muốn oai bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

      Hoa Bế Nguyệt vốn tưởng rằng tiền trang tư nhân đổi ngân lượng, nhưng nhìn sắc trời còn tối đen như mực vầy, tiền trang làm gì mở cửa, lại thấy Tiêu Sâm ngạo nghễ : “ theo ta!”.

      Lần này Tiêu Sâm lặng lẽ đường , vòng qua chợ, thẳng tiến đến cửa Nam ngoại ô.

      Hoa Bế Nguyệt trong lòng khỏi phỏng đoán, Tiêu Sâm lúc này phải cất giấu ngân lượng ? Hoặc giả có người quen ở đây?

      Nhưng ngó chung quanh cửa Nam ngoại ô sương mù giăng lối, khí u. Nơi này rậm rạp trầm, như thể tùy thời đều có quái chạy ra dọa người.

      nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên có hơn mười đạo bóng đen từ bên trong rừng cây nhảy ra, trong tay ánh đạo chói lọi đến lóe mắt, nhất thời sát khí tràn lan tứ phía.

      “Đều đứng lại hết cho ta, lấy những thứ đáng giá nộp ra đây!” Kẻ cầm đầu quát to.

      Hoa Bế Nguyệt xoa xoa trán thở dài, biết là vận khí tốt hay xấu, thế nhưng thời khắc này lại gặp phải cướp cạn.

      Tiêu Sâm môi hơi cong lên, thời thời khắc khắc đều buông ra kiểu cười cười cao ngạo mà lạnh lùng, cả người luôn tản mát hơi thở an nhàn tự tại, ánh mắt hơi hơi nheo lại, nhìn nhìn lũ người đến gây xung quanh, thần sắc bễ nghễ, thoáng chốc dường như trở thành người khác, dùng loại ánh mắt thương hại lẫn khinh miệt nhìn chúng, mắt liếc qua bên trái khơi mào: “Bạc tự tìm tới rồi!”

      Hoa Bế Nguyệt cùng tiếp xúc có vài canh giờ thôi phát mỗi lần tên này động thủ dường như chả phát sinh chuyện tốt gì hết.

      Vừa nghĩ tới thấy Tiêu Sâm lạnh lùng : “Gặp phải gia xem như các ngươi xui xẻo, ngày thường nhất định cướp ít đồ hay ho, nhanh chút đem bạc giao hết ra đây!”

      Dứt lời, khóe mắt Hoa Bế Nguyệt giật giật, hơn mười tên cướp cũng bốn mắt nhìn nhau, bọn họ chặn đường cướp bóc nhiều năm như vậy rồi… nghĩ cư nhiên lại gặp phải tình cảnh đen ăn đen này!

      Đám cướp đảo mắt nhìn hai gã thiếu niên trước mặt, trong lòng cũng thấy có chút kỳ quái, ràng là bộ dạng con nhà có tiền, bên trong hoàng thành cũng toàn tụ tập đủ loại nhân vật có thân phận tôn quý, nếu là quý tộc bản địa tại kinh thành chắc chắn ra đường vào ban đêm như thế này, xem ra là người giàu có từ bên ngoài mới đến, trọng điểm là vì sao thiếu niên nọ lại biết bọn họ thường mai phục vào lúc này? Thậm chí còn muốn cướp bạc ngược lại bọn họ?

      Bọn họ cũng là thổ phỉ lợi hại, võ công người người bất phàm, thầm nghĩ thiếu niên này nếu phải là nghé con mới đẻ sợ cọp, cũng là nhà giàu mới tới.

      Tên cầm đầu do dự hỏi: “Xin hỏi các hạ là vị nào giang hồ?”

      Nghe thấy thế, Tiêu Sâm hừ lạnh tiếng, mặt lộ ra mấy phần lệ khí.

      lời nào, liền tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, tốc độ nhanh như chớp vọt vào giữa đám thổ phỉ, trong giây lát vung ra từng mảnh kiếm quang màu trắng liên miên dứt, trường kiếm hoành tảo, khuấy đảo sóng gió động trời, như Du Long mình trong biển, sóng lớn cuồn cuộn, mũi nhọn chói mắt. Chỉ thấy bên trong rừng rậm bóng dáng màu đỏ ràng di chuyển tựa hồ điện xẹt lại thoăn thoắt như thoi đưa, phong thái thiếu niên trong gian ra ngạo nghễ mà thong dong tuyệt mỹ, thức tỉnh từng đóa hồng liên nở rộ!

      Kiếm pháp hoa lệ như vậy, chính là Hoa Bế Nguyệt năm đó miễn cưỡng cũng giống ba phần !

      Trong lúc nàng còn khiếp sợ tuyệt đỉnh kiếm pháp của Tiêu Sâm, thấy mười mấy tên cướp bị đâm trúng yếu huyệt, liên tiếp ngã xuống đất dậy nổi. Tiêu Sâm thuần thục từ trong vạt áo bọn xấu lôi ra tài vật, thu được ít ngân lượng.

      Đem ngân phiếu cất vào lòng, vẻ mặt Tiêu Sâm như thể vừa ý cho lắm: “Lần này hơi ít, được có năm trăm lượng bạc thôi!”

      Khóe mắt Hoa Bế Nguyệt lại co giật, thầm oán hổ là thiếu gia nhà giàu, năm trăm lượng bạc đủ để cấp năm chi phí ăn mặc cho nhà dân chúng bình thường nha!

      Bất thình lình, Tiêu Sâm cước dẫm lên ngực gã đầu mục: “! Tài sản còn thừa đều giấu ở đâu? Gia liền tha chết cho các ngươi!”

      Bắt gặp ánh mắt toát ra lệ khí mười phần hung thần ác sát này, tên đầu mục làm sao dám giấu diếm nữa: “Làm ơn tha mạng, bọn tôi đều chỉ là toán cướp lẽ, thỏ khôn đào ba hang, làm sao dám giấu bạc ở chỗ khác, toàn bộ ngân phiếu bọn tôi đều mang theo bên người a!”

      là làm cướp vậy mà cũng khổ ghê!” Tiêu Sâm rất khách khí ném lại câu, liền đá cước, tên cầm đầu kia khóc ra nước mắt, hết sức thương tâm.

      “Quên , tha cho bọn họ thôi!” Hoa Bế Nguyệt cũng phải là đồng tình bọn chúng, mà là thấy đám tặc nhân này đụng phải Tiêu Sâm cũng đủ nhọ hết ngày rồi.

      “Xem như các ngươi may mắn!” Tiêu Sâm đương nhiên biết suy nghĩ của nàng, lạnh lùng cười, bỗng nhiên giơ tay chưởng vỗ vào ngực Hoa Bế Nguyệt: “Sư điệt nhi nếu nương tựa vào ta, yên tâm, ta về sau cũng bạc đãi ngươi!”

      Hoa Bế Nguyệt sớm có chuẩn bị, dùng vải trắng gắt gao cuốn lấy ngực, nhưng cũng thể để cho nam nhân đụng vào người mình, nghĩ tới lại nhanh tay như vậy hại nàng kịp né thoát.

      Nhìn bàn tay to chụp trước ngực mình, trán Hoa Bế Nguyệt lộ ra gân xanh, ràng viết ra chữ “Nhẫn” to tướng.

      Từ hôm đó trở , Tiêu Sâm mang theo Hoa Bế Nguyệt đến khách điếm mua lại hai con tuấn mã, suốt đêm theo hướng Nam Phong học viện mà .

      Cuộc đời Hoa Bế Nguyệt dần dần lệch khỏi quỹ đạo so với kiếp trước, đương nhiên nàng cũng biết, Bắc Cung Khiếu ở Hoa gia cũng có nhìn trúng nữ tử nào, nhất thời nhàn rỗi liền hướng đoàn xe theo kinh thành mà đến, chính vì vậy mà nàng cùng Bắc Cung Khiếu lại lần nữa tái kiến!

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 18: Chồng trước.

      Xa xa nhìn lại, hai thiếu niên giục ngựa vào học viện Nam Phong.

      Ánh trăng thản nhiên rơi xuống, chiếu rọi lên người hai thiếu niên giống như phủ lên người học tầng ngân sa mỏng manh.

      Hoa Bế Nguyệt vào trong phòng Tiêu Sâm, vừa rảo bước vào phòng, cỗ hơi thở màu tùng bách đập vào mặt, cực kì giống mùi người của thiếu niên nọ.

      Nhớ lại khi người nọ đập vào vai nàng, tay lại chụp lên ngực nàng, đôi gò má của Hoa Bế Nguyệt lại đỏ hồng.

      nhiều ngày từ khi chuyện xảy ra, trong lòng nàng cũng có chút mơ hồ, chợt lại nghe thấy người nọ , "Phòng này chỉ có mình ta ở, cần câu nệ."

      Nhớ tới tình cảnh của mình, Hoa Bế Nguyệt nhìn khắp bốn phía, phát ra trong phòng chỉ có cái giường, nghĩ tới chuyện mình phải cùng nam tử này sống chung phòng, trong lòng nàng cũng có đôi chút khó chịu, sau khi phục hồi tinh thần, nàng lại phát Tiêu Sâm rút áo ngoài nằm ghế tự bao giờ.

      Lúc này Tiêu Sâm chỉ mặc thân áo lót trắng, tóc dài như mây tản ra khắp bờ vai, mềm nhẵn như nước, ánh trăng ôn nhu từ cửa số tiến vào, chảy xuôi vào đôi mắt lạnh nhạt của , làn da trắng nõn dưới ánh trăng trở nên trong suốt, thiếu niên im lặng khiến thần thái của phảng phất như mây bay núi tuyết, đôi lông mày lịch tao nhã nên lời, lại như gốc cây Linh Mặc Lan ôn nhã nội liễm.

      ngờ bộ dạng yên lặng của lại tao nhã nên lời như vậy, Hoa Bế Nguyệt khỏi hơi giật mình.

      Tiêu Sâm nhìn nàng, bỗng nhiên nghiêng người chừa lại cho nàng nửa cái giường, khóe miệng nhếch lên, khôi phục lại thái độ bình thường, "Chỗ này chỉ có cái giường thôi, nếu ngươi mệt có thể ngủ bên cạnh ta."

      Khóe môi của Hoa Bế Nguyệt gợi lên nụ cười khổ, trong lòng nghĩ vị sư thúc này thích làm khó nàng, cự tuyệt, " cần, ta ngủ bàn."

      Nghĩ tới suốt chặng đường dài, nàng cùng với Lý Ngạn và Lý Tố ở chiếc xe ngựa, suốt bảy ngày bảy đêm bão tuyết; khi hành quân đánh trận nàng cũng từng nữ phẫn nam trang sống chung trướng với rất nhiều binh sĩ, ăn thịt uống rượu chút kiêng kị.

      Chỉ là cái giường trước mắt nàng rất hẹp, nàng muốn ngủ cùng vị sư thúc trẻ tuổi này cả đêm như thế!

      "Ngươi muốn ngủ bàn sao?" ánh mắt của Tiêu Sâm mang theo chút châm chọc.

      "Ta thích ngủ cùng nam nhân." giọng điệu của Hoa Bế Nguyệt có chút khách khí nào.

      "Tùy ngươi, bổn thiếu gia cũng có hứng thú với nam nhân." mặt Tiêu Sâm có ý đùa cợt, ánh mắt chợt tối, môi là nụ cười lạnh lùng tựa như giận mà giận, vui mà vui, khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân lộ ra tia khinh thường, hai tay bắt chéo trước ngực, con ngươi thanh lãnh hề để ý nàng.

      Đêm càng lúc càng sâu, mọi nơi đều chìm vào tĩnh lặng.

      Hoa Bế Nguyệt chậm rãi nằm bàn, ánh mắt bình tĩnh dừng lại khuôn mặt tuấn mĩ của Tiêu Sâm, nghĩ tới truyền thuyết lưu khắp dân gian ba năm sau về kiếm tuyệt.

      Nghe tính tình kiêu hoành ương ngạnh, kiệt ngạo bất tuân, ra lại nhạy bén thiện biến, cơ trí thông minh, nhưng mà cho tới nay nàng chưa hề nhìn ra điểm ấy.

      Lại nhớ tới tình hình khi nãy của Tiêu Sâm, nàng khỏi lắc đầu thở dài.

      Ban đêm, Hoa Bế Nguyệt cởi áo ngoài nằm bàn, khó vào mộng, vì thế nàng bắt đầu thầm vận công.

      Hơi thở dần dần hòa vào bóng tối, nhanh chóng tiến vào gian hư xa lạ, bốn phía lên khung cảnh kì quái.

      Ảo cảnh này bị loại khí ngưng trọng bao phủ, chỉ có mình nàng giống như gian vô thủy vô cùng hoang vu, chung quanh chỉ có đầm lầy cùng sương mù mênh mông. Bên trong sương mù dường như xuất bóng người, thể nhìn diện mạo. Cảm nhận được tầm mắt của người no dừng người nàng, Hoa Bế Nguyệt cảm thấy khẩn trương nôn nóng khó nhịn.

      Nàng nhịn được , "Ngươi là người phương nào?"

      Người nọ sau sương mù, thần bí , "Ta là nhân gian tiên tri."

      Hoa Bế Nguyệt hơi hơi kinh ngạc, "Là tiên tri, tại sao ngươi lại xuất lúc này?"

      Người nọ dùng giọng điệu lạnh nhạt , "Vận mệnh của Hoa Bế Nguyệt là duyên sinh duyên diệt, như ảo như mộng, người hữu duyên cuối cùng cũng là người hữu duyên, bất luận thế nào cũng gặp được, nên duyên của người chính là duyên của ngươi, nếu muốn tránh cũng uổng công!"

      Hoa Bế Nguyệt nghe thế lòng lạnh băng, mím môi , "Nếu như thế, vì sao ta lại trùng sinh? Chẳng lẽ muốn ta lại giẫm lên vết xe đổ sao?"

      Người nọ lắc đầu , "Cũng phải, tựa như quân cờ có thể hạ trong rất nhiều ván cờ khác nhau, các ngươi đều là những quân cờ bàn cờ, nhưng các ngươi cũng chính là kì thủ của bàn cờ đó! Vận mệnh nằm trong tay của mình, nhưng là duyên thể trốn! Chỉ có thể nhìn ngươi hóa giải duyên này thế nào thôi. Mọi vạn vật đều có duyên, nhưng vận mệnh lại nằm trong tay ngươi!"

      Lời vừa dứt, bóng dáng người nọ lại bên trong sương mù, biến mất hoàn toàn.

      Nhưng lời của người nọ lại luôn lẩn quẩn trong đầu Hoa Bế Nguyệt, trong đầu xẹt qua mười ba năm nàng từng trải qua, cam lòng đến cực độ từng chút từng chút giọt trong lòng nàng, vô tình lại cảm thấy bi ai khó nhịn, nàng dường như chìm sâu vào mộng, đau khổ đến mức thở nối, hận thể đề mình chìm mất vào đau khổ.

      Nhày mất dường như có cái gì đó chặng ở yết hầu của nàng, loại cảm giác này cực kì thống khổ, muốn sống được muốn chết xong!

      Giống như băng lạnh tới tận xương, lại giống như lửa đốt nàng thành tro.

      "Ư..." cổ họng Hoa Bế Nguyệt nhịn được phát ra thanh rất .

      Giờ khắc này, biết nguồn nhiệt lưu từ đâu theo gân mạch của nàng chậm rãi ngưng tụ hơi thở hỗn loạn trong thân thể nàng, tích tụ thành khối chảy vào đan điền.


      Theo nguồn nhiệt kia rót vào đan điền, đau đớn cũng giảm bớt, giấc mộng cũng vì thế mà chấm dứt. Sau khi nàng bình ổn trở lại cũng từ từ lâm vào mộng.

      biết ngủ bao lâu, Hoa Bế Nguyệt mở con ngươi thanh lệ, lông mi dài tựa như cánh bướm phát bên ngoài muốn sáng tỏ, nắng sớm yếu ớt chiếu lên người nàng ánh thành mảng tái nhợt chói mắt, chỉ có thân mình đơn bạc hơi lạnh, nàng ngưng thần tĩnh khí suy tư về lời trong mơ, nàng cảm thấy tương lai cần phải thận trọng.

      Mọi chuyện đều có nguyên do, giấc mơ này tất có thâm ý!

      Suy nghĩ chút, nàng lại dời tâm trí về chuyện ở học viện Nam Phong, biết bây giờ rốt cục xảy ra chuyện gì?

      Trong lúc bất giác, nàng lại nhớ tới kiếp trước, Bắc Cung Khiếu xưng đế, nàng cũng lui về hậu phương, trở thành trong những nữ nhân của .

      Mặc dù nàng thích đối địch chiến trường, lại thích tranh giành trong hậu cung, cả ngày làm việc gì nhàn quá đành mời danh sư ở Nam Phong vào cung chỉ dạy cầm kì thi họa.

      Nhìn nhìn lại nàng cũng có thể coi là học viên của học viện Nam Phong! Hơn nữa còn biết rất nhiều về nơi này.

      Nghe tên ban đầu của học viên Nam Phong là thư viện Nam Phong, do danh sư dức cao vọng trọng thành lập vào năm trăm năm trước, vị danh nho này còn cưới Giang Nam đệ nhất tài nữ.

      Nữ nhân này tài hoa hơn người, khi Võ Tắc Thiên còn tại vị, nàng còn mời vị tài nữ này vào luận bàn học nghệ.

      Học viện này cũng là nơi đầu tiên thu nhân nữ đệ tử.

      Cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hào cầu chính là như vậy, con mối dòng của các bậc vương tướng đều học ở đây, nhân số còn hơn cả quốc tử giám, có thể là nhiều vô số kể! Dần dần tiếng tăm của thư viện Nam Phong cũng lan xa, y thuật, võ nghệ, cầm kì thi họa gì cũng có, thậm chí còn có võ sư chuyên môn truyền thụ võ công. Đệ tử của thư viện văn có thể trị quốc, võ có thể an bang, vì thế thư viện Nam Phong được đổi thành học viện Nam Phong.

      Khi Bắc Cung Khiếu xưng đế, Hoa Bế Nguyệt cũng có quen biết vài vị danh sư của học viện, học tốt cầm kì thi họa, đáng tiếc nàng ở trong hậu cung, thể tiếp tục học nhiều.

      ngờ sau khi trùng sinh vẫn có thể vào nơi này! Trong lòng nàng khỏi cảm khái.

      Trong đầu ngừng lưu chuyển, tinh thần dần dần sáng sủa, bỗng nhiên quay đầu, bây giờ nàng mới ý thức ra thiếu niên hồng y giường nãy giờ vẫn trợn mắt nhìn nàng, là dọa người.

      Hoa Bế Nguyệt vội vàng ngồi dậy, mày nhướng cao, "Ngươi nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?"

      Tiêu Sâm vẫn nhìn nàng thêm lát, ánh mắt tựa như băng, hơi nhướng mi , "Đêm qua ta ngủ được!"

      Hoa Bế Nguyệt trừng mắt nhìn , ngủ được liên quan gì tới nàng? Ít nhất nàng cũng chưa giành giường với mà.

      Tiêu Sâm bắt chéo hai tay, bỗng nhiên nhếch môi, "Đêm qua hơi thở của ngươi rất nặng, nếu có ta truyện nội lực sợ là ngươi nhập ma."

      nghe vậy Hoa Bế Nguyệt trừng mắt to, nhìn chằm chằm Tiêu Sâm, ngờ mình suýt nhập ma vì giấc mơ kia.

      Càng ngờ là cỗ khí ấm áp kia lại là nội lực của Tiêu Sâm chuyển cho nàng. Xem ra đêm qua ngủ được cũng là do nàng, nghĩ tới đây, mặt nàng nhịn được đỏ lên.

      Thiếu niên này biết đỏ mặt? Thần sắc của Tiêu Sâm mang theo ý cười tà nghễ liếc nàng cái, chậm rãi đứng dậy , "Nếu ngủ xong rồi, vậy chúng ta Tố Tâm đường dùng bữa ."

      Hoa Bế Nguyệt hạ mi, hoi hơi gật đầu, tất nhiên nàng biết Tố Tâm đường là quán ăn của tầng lớp quý tộc trong học viên, với thân phận tại của nàng sao có thể vào được, lại nghĩ tới vị sư thúc mà nàng ngàn dặm xa xôi tìm kiếm này, tuy có chút trẻ tuổi, cũng có chút quý tộc, chiếu cố nàng cũng mấy tốt, nhưng ít ra cũng coi như "nhân nghĩa".

      Sau khi rửa mặt, Hoa Bế Nguyệt cùng Tiêu Sâm về hướng Tố Tâm đường, từng hòn đá đường cũng vì ánh ban mai mà sáng lên ánh xanh.

      Ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá khiến những cái lá kia thoạt nhìn như ngọc thạch trong suốt.

      Dưới ánh nắng tươi đẹp kia, mặt hồ càng thêm sáng , gió xuân phất qua gột rửa mọi thứ xung quanh, quanh hành làng là từng khóm thược dược đỏ thẳm, đóa hoa mị nhân duỗi thân ra ngoài theo chiều gió, học sinh khắp nơi đều mặc màu trắng tinh khôi, càng làm nổi bật hồng y Tiêu Sâm cùng giản dị Hoa Bế Nguyệt, nàng thanh tú, ngạo nghễ, vẫn có rất nhiều nữ sinh nhìn hai người đỏ mặt.

      Nhưng Hoa Bế Nguyệt vẫn cảm nhận tia bất an, luôn có loại thấp thỏm trong lòng nàng.

      Cảnh trong giấc mơ đêm qua rốt cục là ý gì? Cái nhân duyên mà tiên tri trong mộng là gì? Làm sao để hóa giải?

      Ánh mắt nàng nhìn sang bên, sóng mắt ngừng di chuyển mang theo tia mị hoặc làm người ta hồn xiêu phách lạc.

      Ngay giây phút nàng ngoái đầu nhìn lại, tầm mắt nàng xuất bóng dáng cao lớn tuấn lãng, bóng dáng kia xuất chúng trong đám đông, khuôn mặt tuấn mĩ như nghiệt, mày kiếm dài, con ngươi lộ ra tia ngạo nghễ, môi mỏng cực kì vô tình.

      Nhưng khi nhìn tới gương mặt tuấn tú kia, sắc mặt Hoa Bế Nguyệt tự chủ mà biến sắc.

      ngờ... Bắc Cung Khiếu lại ở nơi này!

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 19: Khác nhau trời vực

      Editor: Dany

      Bắc Cung Khiếu mặc hồ phục màu tím hoa hoa lệ lệ đứng giữa Nam Phong học viện tất gây chú ý cho nhiều người.

      Hồ phục chính là cách ăn mặc của man di phương Bắc, trong kinh thành cũng gặp nhiều, cũng bởi vì quần áo của cực kỳ hoa mỹ, chỉ thêu màu đen khảm viền vàng, đầu đội mũ miện bạch ngọc, bội sức bên sườn thắt lưng cũng là vàng khối kim khoáng, cả người toát lên ung dung quý khí, đậm chất vi hành của quý tộc phương Bắc.

      tại tất cả mọi người đều theo dõi cùng ầm thầm phán đoán thân phận của . Bắc Cung Khiếu vừa đến, lập tức gây chú ý, liền có người vội vàng báo cho viện trưởng của Nam Phong học viện biết, dù sao tại Nam Phong học viện vẫn là lần đầu tiên xuất bóng dáng của quý tộc người Hồ.

      Nam Phong học viện tuy rằng tụ tập nhiều danh sĩ, nhưng đối với hoàng thân quốc thích hay quan to, thân thế cao quý hiển hách cũng hề ngoại lệ, vẫn cực kì lễ kính tôn sùng.

      Giờ phút này, cũng giống như người bình thường bị ảnh hưởng bởi hào quang chói mắt kia, Hoa Bế Nguyệt hạ thấp tròng mắt, đè nén tâm tình ảm đạm xuống.

      Dù sao trải qua mười ba năm đau khổ, cũng phải sớm chiều liền có thể tiêu tan.

      Trước màn quen thuộc ngoài ý muốn này, Hoa Bế Nguyệt nội tâm phi thường hoảng hốt, nhớ lần gặp gỡ đầu tiên vào mười ba năm trước, mị hoặc tươi cười của từng khiến nàng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

      Chỉ có điều, lần này nhìn lại người nam tử những tưởng là hồng trang tình lang kia, tiểu nữ oa tâm tình từng vì mà rung động bao giờ xuất nữa.

      Bất tri bất giác, nàng chỉ cảm thấy ngực hơi khó chịu chút, chứ còn đôi mi băng lãnh vẫn tỉnh táo như thường.

      Vận mệnh đến tột cùng là cái quỷ gì? Trong lòng nàng tự giác nảy lên vô số tư vị khó hình dung.

      Thân hình Hoa Bế Nguyệt nhịn được run nhè , Tiêu Sâm đứng bên cạnh tâm tư kín đáo, hiển nhiên nhìn ra được điểm bất thường của nàng, hồng y theo gió bay, dung nhan ngạo nghễ tuấn mỹ dưới nắng sớm nhuộm đẫm tinh tường thấu triệt, bỗng nhiên đưa tay đè lại bả vai nàng, đôi mắt tà nghễ : “Ngươi bị động kinh sao? Hay là tẩu hỏa nhập ma? Người kia bất quá chỉ là nam tử phương Bắc mà thôi! Chẳng lẽ cùng ngươi có ân oán?”

      Cái gã này chuyện lần nào cũng xát muối vào vết thương người ta mà, thế nhưng lần này lại triệt tiêu những xúc cảm phức tạp trong lòng nàng.

      Ném cho Tiêu Sâm ánh mắt khinh miệt xong, Hoa Bế Nguyệt nhịn được tự giễu đứng lên!

      Hoa Bế Nguyệt a Hoa Bế Nguyệt! Chuyện tới nước này, ngươi cùng Bắc Cung Khiếu là hai người xa lạ, trong lòng còn có cái gì thể bỏ xuống được?

      Nàng khỏi nhớ tới cảnh hư ảo trong mơ vào đêm qua, người thần bí kia chuyện đầy thâm ý, nàng vừa là quân cờ bàn cờ, đồng thời cũng là kỳ thủ, thời khắc quan trọng này, còn e ngại cái gì a?

      Chính vào lúc Hoa Bế Nguyệt hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, bỗng nhiên đám người xung quanh huyên náo rầm rĩ đứng lên, nàng xoay chuyển ánh mắt, dừng ở người vị trưởng giả vội vàng chạy tới, râu dài ba thước, vẻ mặt hiền lành, mà người này trong kiếp trước nàng cũng có biết, đúng là vị viện trưởng của Nam Phong học viện – người truyền thụ tài nghệ cầm khúc cho nàng, chỉ tiếc tại cũng quen biết Hoa Bế Nguyệt.

      Viện trưởng Nam Phong học viện chắp tay, nhìn chằm chằm thanh niên ăn vận như người Hồ trước mặt : “Ta là viện trưởng của Nam Phong học viện, biết các hạ từ đâu đến đây?”

      đợi Bắc Cung Khiếu trả lời, thị vệ bên cạnh ngạo nghễ đáp: “Chúng ta đương nhiên là từ phương Bắc đến.”

      “Các hạ đường xa mà đến… Chẳng lẽ là người của Bắc Cung gia tộc?”

      sai, công tử nhà ta đúng là xuất thân từ Bắc Cung gia tộc.”

      Lời vừa ra, đám người xung quang tức trở nên nhốn nháo, thanh ong ong sôi trào, toàn là những môn đệ quý tộc có tư tưởng ăn sâu vào trong cốt tủy về việc miễn là danh môn sĩ tộc trong phạm vi của Đại Sở, nghe nhiều thành thuộc nằm lòng. Đặc biệt là Bắc Cung gia tộc ở phương Bắc lại là đại gia tộc cực kỳ có thế lực, trong tay Bắc Cung gia nắm giữ những điểm trọng yếu của phương Bắc, ví dụ như nửa binh quyền của Đại Sở, tộc nhân đều là khai quốc công thần, cho nên bất luận kẻ nào thuộc Bắc Cung gia nếu đến đều có thể khiến cho đám người trong Nam Phong học viện coi trọng.

      Có điều, Bắc Cung gia tộc vốn dĩ là danh môn phiên vương, nhưng chi họ trong tộc cũng có hơn mười vị, biết công tử tuấn mỹ trước mắt này đến tột cùng là vị nào?

      Viện trưởng Nam Phong học viện cũng có bởi vì trước mắt là người trẻ tuổi mà tỏ thái độ ngạo mạn, lão tất cung tất kính : “ biết…. các hạ là?”

      Bắc Cung Khiếu đối với thái độ của lão cực kỳ vừa lòng, cười cười đáp: “Tại hạ là con trai thứ ba trong Bắc Cung gia, Bắc Cung Khiếu.”

      thầm hít vào ngụm khí lạnh, viện trưởng tự cảm thấy may mắn vì bản thân có tự ý đoán mò, cũng bởi vì thân phận của Bắc Cung Tam công tử đây so với nhóm vương tôn, thế tử trong kinh thành hề thua kém.

      Mà lịch đại phiên vương của Bắc Cung gia đều là cha truyền con nối, nghe đâu Bắc Cung Khiếu này còn đúng là người ưu tú nhất có quyền thừa kế vương vị.

      Người này thủ hạ lương tướng cùng binh mã mang theo ít, lại nghe trong lúc ngàn dặm xa xôi bên ngoài, chỉ dựa vào tờ giấy bồ câu đưa tin, trong đêm thu phục được ba bộ lạc lớn phản nghịch.

      Viện trưởng khỏi đánh giá lúc lâu, trong lòng bội phục thôi, vội hỏi: “ vậy biết Bắc Cung Tam thiếu gia ngài ghé qua tệ viện đến tột cùng là có chuyện gì a?”

      Viện trưởng vừa dứt lời liền khiến cho người người xung quanh toàn bộ đều dừng ánh mắt về phía .

      Bắc Cung Khiếu ung dung tùy ý để mọi người phen đánh giá, bạc môi khẽ cong, trong nụ cười có loại mị hoặc thành lời, lại ngôn ngữ có chút làm càn đáp: “Ta sớm nghe qua, trong Nam Phong học viện có muôn hình vạn trạng mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, ta đây đương nhiên là tới chỗ này để…. Săn diễm a!” (mình để nguyên văn “săn diễm” nghe nó sexy hơn http://***************.com/images/smilies/icon_whistling.gif )

      Lời vừa thốt, mọi người cùng “ồ” lên! Cũng có vài người đối với thái độ cuồng ngạo này của tỏ ra khinh thường.

      Nam Phong viện trưởng nhăn mày nhăn mi: “Bắc Cung thiếu gia biết đùa!”

      Đám người viện trưởng cư nhiên ra vẻ chê cười thôi, chỉ có Hoa Bế Nguyệt biết nam nhân này hề điêu ngoa, nam tử Bắc Cung gia mười tám tuổi phải cưới chính thê, Bắc Cung Khiếu tìm được nữ tử hợp ý ở Hoa gia, đương nhiên đem ánh mắt bắn tới bên trong Nam Phong học viện, trừ bỏ thiên mệnh nữ tử trong truyền thuyết của Hoa gia, có thể khiến cho Bắc Cung Khiếu bị hấp dẫn nhất tất nhiên là vô số quý nữ trong Nam Phong học viện rồi. Bất giác, trong đáy mắt nàng khỏi ảm đạm vài phần, có ai oán, có phẫn hận, có sầu khổ, nếu có, chỉ là chút tự giễu cho chính mình.

      Thế nhưng nụ cười này của Bắc Cung Khiếu lại thu về được ít ánh mắt của khuê tú quý tộc, lúc bấy giờ, cái người ta tôn sùng là cường quyền, liền như vậy mà vị tuấn nam quý tộc người Hồ trước mắt đây xác thực cũng rất được hoan nghênh.

      Nhác thấy xem đủ náo nhiệt, Hoa Bế Nguyệt khịt khịt mũi, liền xoay người có ý từ trong đám đông chui ra ngoài.

      “Ngươi muốn đâu?” Tiêu Sâm tà nghễ liếc mắt sang nhìn nàng cái.

      “Nơi này chán, ta muốn ra ngoài dạo chút!” Hoa Bế Nguyệt ăn ngay .

      “Ngươi đúng, chỗ này nhàm chán!” xong, Tiêu Sâm thả người phi thân ra khỏi đám đông, sải bước xa.

      Hồng y thiếu niên rảo bước tìm đường né người xung quanh, Hoa Bế Nguyệt cũng dợm theo rời , đáng tiếc khinh công kịp , liền loạt hành động này tự nhiên cũng thu hút ánh mắt của những người xung quanh, dĩ nhiên ánh mắt Bắc Cung Khiếu cũng bị hấp dẫn, dừng thân người nàng, nhìn thấy nàng dung nhan tuyệt mỹ, phảng phất nét trong sáng, sạch như tuyết trắng, lại như đóa hoa kiều diễm ướt át nở rộ vào buổi bình minh, nhất là đôi mắt được ánh nắng soi rọi, lưu chuyển gian thanh mị ám sinh, con ngươi khẽ khàng động lòng người, mang theo hơi thở thanh thuần, tinh khiết, có thể là mỹ đến tận cùng, khiến người người khỏi hít vào ngụm lãnh khí.

      Bắc Cung Khiếu dù rằng có hứng đánh giá chút, tuy nhiên lại nhận ra thiếu niên này nha, bất quá chỉ gặp mặt có lần nhưng cả đời liền khó có thể quên được.

      Trong giây lát, mây cuốn trăng mờ, vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, vận mệnh dường như hết thảy đều quay về xuất phát điểm.

      “Vị tiểu huynh đệ này khoan hãy !” Bắc Cung Khiếu bóng dáng bỗng nhiên vừa động, nháy mắt liền xuất trước mặt Hoa Bế Nguyệt.

      Mọi người thấy thế, chậc chậc thở dài: “Thân pháp cao siêu, hổ danh là người của Bắc Cung gia! Nghe thân pháp chiến trường đối địch có thể lấy chọi ba a!”

      Hành động này so với lúc mới cùng nàng gặp gỡ khác là bao, thế nhưng ngay cả khinh công bộ pháp của Bắc Cung gia cũng đem ra sử dụng luôn rồi! Hoa Bế Nguyệt khóe môi bất đắc dĩ cong lên chút, nhìn xem, vận mệnh cũng thiệt là trớ trêu…

      Lúc này mọi người bắt đầu giọng cất tiếng nghị luận: “Mỹ thiếu niên này khuynh thành tuyệt luân như thế, biết là vị công tử thiếu gia của nhà quý tộc nào nha, cư nhiên lại có thể lọt vào mắt xanh của Bắc Cung Tam công tử!”

      Từng trận thanh phỏng đoán ngừng truyền đến, Bắc Cung Khiếu khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng quắc : “Ta dường như từng gặp qua ngươi!”

      Trong tai nghe thấy thanh quen thuộc, Hoa Bế Nguyệt mắt cũng thèm nhìn tới , cúi đầu trả lời: “Công tử nhận lầm người rồi!”

      Bắc Cung Khiếu nhíu mày lại hỏi: “Có thể thỉnh giáo cao danh quý tánh của tiểu huynh đệ hay ?”

      Hoa Bế Nguyệt xưa nay đứng thay tên, ngồi đổi họ, trong đầu bỗng nhiên lên cảnh trong mơ kia, trầm mặc lâu, xoay chuyển ánh mắt, đảo qua phong cảnh tú mộc như họa, tâm tình bất chợt u ảm đạm, đột nhiên thấu hiểu sâu sắc rằng cái nghiệt duyên này có trốn cũng trốn xong, liền đơn giản cắn răng : “Ta họ Hoa!”

      Trong lúc này, nàng ninh mi, thanh có điểm rơi vào mờ mịt vô hình vô trạng, hoàn toàn giống như phát ra từ trong miệng nàng.

      Bắc Cung Khiếu tất nhiên cũng có chú ý tới điều đó, thầm nghĩ ra thiếu niên này họ Hoa, làm cho khỏi nghĩ tới Hoa gia ở Giang Nam, thời gian trước cũng vừa từ họ Hoa ở Giang Nam rời , chẳng lẽ người này lại là nam tử Hoa gia? Rồi bỗng nghĩ tới cái gì đó, Bắc Cung Khiếu thần sắc mang theo tia bất khả tư nghị, cúi đầu hỏi: “Họ Hoa, lẽ là Giang Nam Hoa gia?

      Dù sao nước Đại Sở này số người mang họ Hoa cực ít, hơn nữa thiếu niên mỹ mạo như vậy mang họ Hoa lại phi thường hiếm thấy!

      Suy nghĩ lâu, Hoa Bế Nguyệt cố ý tránh tầm mắt của , cố nén lại tia mất kiên nhẫn muốn rời , lại nghĩ chính mình cũng là nữ phẫn nam trang, liền hề cố kỵ gật gật đầu.

      Nhất thời mọi người chung quanh ánh mắt có chút khiếp sợ, có chút nghi hoặc, có chút tìm tòi nghiên cứu, còn có… chút khinh bỉ!

      Những xung quanh ánh mắt đối với Hoa Bế Nguyệt vốn đầy hảo cảm, nhưng sau khi biết được là “Hoa” gia nam tử lập tức tràn ngập ý khinh thường.

      Những thiếu nam thiếu nữ ở đây đều ở độ tuổi đầy tò mò, trong lúc nhất thời đối với Hoa Bế Nguyệt luôn bình luận, chỉ trỏ, hơn nữa lại thấy nàng mới vừa rồi còn có vẻ mặt né tránh, hoàn toàn kết luận thân thế của nàng khó có thể mở miệng! Mà Hoa gia nam nhi nghe đồn rằng đại đa số đều có tư cách làm người.

      Bốn phía có thêm vài tên tiểu thiếu gia nhịn được cúi đầu xì xầm: “Ta nghe nam tử Hoa gia đều dạng lấy sắc dụ người, có bộ dạng như vậy quả nhiên cùng lời đồn sai biệt lắm!”

      “Tuy rằng Nam Phong học viện trong lúc chiêu mộ học viên mới, như thế nào ngay cả hoa tiểu nhi luôn trốn phía sau đình viện người ta cũng muốn tới đây ghi danh báo tên?”

      “Nơi này đều là nhân vật có tiếng tăm, tới đây há chẳng phải làm hỏng quy củ ?”

      Viện trưởng của Nam Phong học viện cũng nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ tuy rằng Hoa gia ở Giang Nam cũng rất có tiếng, thế nhưng đó đều vin vào truyền thuyết thiên mệnh nữ tử gì đó, chứ còn nam tử Hoa gia cố nhiên có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, đa số đều là cái hạng nam quan, đồng tính, thậm chí trong triều còn có vài trai lơ Hoa gia cực kỳ nổi danh! Đáng tiếc thiếu niên này đẹp đẹp , nhưng nam tử Hoa gia thị phi đều là bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục ruỗng!

      Cũng biết từ lúc nào những tầng lớp quý tộc có tiếng khi đến nam tử Hoa gia, dần dần đều gán ghép với những gã nam quan chuyên lấy sắc thị nhân.

      Nam Phong học viện chính là chỗ tụ tập của nhiều quý tộc có tiếng, mà khi xuất kẻ như vậy, há chẳng phải bôi đen môn đình Nam Phong học viện hay sao?

      Tại thời điểm Bắc Cung Khiếu biết được Hoa Bế Nguyệt là nam tử Hoa gia, khỏi nhớ lại tháng trước, Hoa gia cầu hôn thành, chủ tử Hoa gia vậy mà lại muốn đưa đến hai gã thiếu niên Hoa gia cho làm nam sủng, bị buông lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, tuy là háo sắc, nhưng cũng có thích nam sắc nha, bây giờ nghĩ đến thiếu niên trước mắt này lại là người của Hoa gia, ánh mắt lập tức toát ra vẻ lạnh lùng xa cách đầy sắc bén.

      Ánh mắt mọi người đều tập trung người Hoa Bế Nguyệt, thần sắc cực kỳ phức tập, nàng khỏi ngưng mi, trong lòng bỗng nhiên thu thập vô số tin tức từ xa.

      Dù sao sau khi trùng sinh, nàng cũng có ý muốn nghĩ cách rời khỏi Hoa gia, sớm quên vài chi tiết của mười ba năm trước, nhất là đặc thù thân phận nam tử Hoa gia.

      Nàng bỗng nhiên hiểu được vì sao lúc chung đường với An Dương Vương, Phù Nhi quận chúa kia lại cứ tìm mọi cách để khiêu khích, mà nàng từ trong miệng dân đen cũng có ý tứ tương tự, ra là vậy, hóa ra là như vậy!

      Nếu có cơ duyên với vị Mẫn tiên sinh nọ, An Dương Vương kia tự nhiên cũng đối với nàng phi thường lễ ngộ như thế!

      Mà trong đoàn người ngựa của An Dương Vương, tâm tư thuần khiết nhất e rằng đại khái cũng chỉ có hai người Lý Ngạn cùng Lý Tố ! Bất giác, Hoa Bế Nguyệt khỏi nhàng thở ra, cũng biết bọn họ ở Nam Phong học viện bây giờ ra sao rồi?

      Nguyên ngày hôm nay tựa hồ là cái ngày cực kỳ yên tĩnh của Nam Phong học viện, đúng lúc bọn họ ra sức chiêu mộ tân sinh, bỗng nhiên lại xuất hai cái nhân vật có thân phận đặc biệt hơn người.

      là Tam thiếu gia thuộc Bắc Cung gia tộc thanh danh hiển hách – Bắc Cung Khiếu, lại là cái xú danh bất nhã, mỹ thiếu niên đồng tính – Hoa Bế Nguyệt.

      Hai người này tựa như sông Ngân, khác nhau trời vực, nghe đồn, như vậy hào quang vạn trượng, mà nàng cũng là bị người người khinh khi.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :