1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên hạ đệ nhất nịnh thần- Hồng Trần Huyễn (19) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      CHƯƠNG 11: TRẬN TUYẾT BẢY NGÀY BẢY ĐÊM.

      Mọi người khó khăn qua đêm, nhưng tuyết hề có dấu hiệu ngừng lại.

      Vạn vật đều bị màu trắng che đậy, trong trời đất chỉ còn màu trắng đơn điệu, An Dương vương ghé mắt nhìn tổng quản , "Chúng ta có mang theo vật gì chống lạnh ?"

      Tổng quản có chút lúng túng, lần này bọn bọ mang theo rất nhiều đồ dùng cần thiết, nhưng chỉ mang theo đồ chống lạnh thôi, bất đắc dĩ , "Khởi bẩm vương gia, đoàn xe của chúng ta có mang theo vài áo choàng lông vũ, tình đầu người có thể chia cho mỗi người cái."

      An Dương vương nhíu mi , "Nếu vậy ngươi lấy chia cho mọi người ."


      Tổng quản gật đầu tuân lệnh, vội vàng làm việc.

      An Dương vương đứng ở phía trước xe ngựa, khuôn mặt rất nghiêm túc với mọi người, "Mọi người, cố lần này đột nhiên xảy ra nên mọi người chịu khó chút dồn lại trong vài chiếc xe ngựa, thứ nhất là để giữ ấm, thứ hai là giành ra vài chiếc xe ngựa cho hộ vệ nghỉ tạm."

      Vừa xong, đám người lại bắt đầu nghị luận sôi nổi, tất nhiên có vài người ực kì bất mãn!

      Có giọng của tiểu thư nào đó vang lên, "Buồn cười, chúng ta đều là hậu duệ của quý tộc, phải là dân đen, sao có thể chịu đứng những chuyện thế này được?"

      Giọng của quận chúa Phù nhi chói tai nhất trong đám người, "Biểu ca, vì sao lại phát quần áo cho hộ vệ chứ? Chúng ta là quý tộc, còn họ là dân đen! Chúng ta là nữ nhi chân yếu tay mềm, bọn họ là nam nhi cường tráng, huống chi họ vốn muốn bảo vệ chúng ta, muốn làm ngựa cho quý nhân chúng ta cưỡi, cho bọn họ vài chiếc xe ngựa để làm cái gì chứ?"

      xong, ánh mắt của mọi người đều hướng về nàng ta. (ồ, tâm điểm của chú ý)

      Trong mắt của đám tiểu thư quý tộc tràn ngập vui sướng, còn ánh mắt của hộ vệ tràn ngập căm hận.

      An Dương vương cũng nhíu mày, biết cái gì nặng cái gì , uy nghi bây giờ được bày ra triệt để, bắt đám tiểu thư kia chen trong chiếc xe ngựa.

      Trời giá rét thế này, thức ăn cũng chí có chút lương khô bị đông lạnh. Đám tiểu thư quý tộc chịu khổ được, cuộn mình nằm trong xe ngựa ngừng than trời trách đất, thanh chửi rủa ngừng vang lên.

      Người thê thảm nhất chắc là Hoa Mị Nhi, hồi đó khi biết mình được gả cho An Dương vương, nàng ta cũng mang theo quá nhiều quần áo, bây giờ lại ở trong chiếc xe ngựa cuối đoàn có ai đoái hoài tới, thậm chí bộ quần áo cũng mang tới cho nàng, lạnh tới mức mặt có chút máu!

      Lợi dụng lúc bọn thị vệ cho ngựa ăn, nàng thoát khỏi cáo khoang xe tối tăm kia.

      Ngay sau đó nàng lại bị đuổi tới khoang xe chật chội, bên trong ngồi khoảng bảy tám nữ quyến, ai cũng muốn cho nàng ngồi cùng, thậm chí có người còn đẩy nàng ra ngoài. Từ tới giờ Hoa Mị Nhi chưa từng chịu uất ức như thế bao giờ, trong con ngươi lúc này che kín tầng sương, nước mắt ngừng tuông rơi.

      Trận tuyết bất chợt xảy ra này xảy ra ba đêm rồi mà chưa có dấu hiệu ngừng, mặt đất cũng bị đóng băng khiến mọi người thể đứng vững.

      Nghĩ tới cái xe ngựa phía xa kia, sắc mặt của An Dương vương cực kì nghiêm túc, ánh mắt dừng lại xe ngựa của Hoa Bế Nguyệt.

      Sắc mặt của khó đoán, lẩm bẩm , "Rốt cục thiếu niên kia là thần thánh phương nào? Rốt cục ta có nên thỉnh giáo phen ? có thể giúp ta giải quyết khó khăn này hay ?"

      Lúc này Hoa Bế Nguyệt và Lý Ngạn Lý Tố ngồi trong xe ngựa, hai vị thiếu niên kia tràn ngập cảm kích nàng.

      Có rượu có thịt, bên trong gian xe nho này giống như thiên đường.

      Dưới ánh nên mỏng manh ngừng phiêu diêu trong xe ngựa, dấy lên đốm sáng bướng bỉnh lấp lánh, ba người tán gẫu cực kì hợp nhau.

      Hoa Bế Nguyệt bỗng nhiên cười tiếng, thản nhiên , "Các ngươi từng nếu trong vòng tháng An Dương vương thể về tới kinh thành chịu nổi là có ý gì?"

      Lý Ngạn có chút quá chén, trong mắt có chút mơ hồ, "Chuyện này rất dài! Đương kim thái hậu nương nương bị quái bệnh, khi phác tác sống được, lần này An Dương biểu huynh tìm phương thuốc của đạo sĩ, thậm chí nó còn là thảo dược thế gian hiếm có, nếu trong vòng tháng mà thể mang về kinh bệnh tình của thái hậu nương nương bị phát tác, lúc đó ai có thể gánh chịu hậu quả đâu."

      Hoa Bế Nguyệt cười , " ra là thế! Lần này coi bộ An Dương vương gặp bất lợi rồi!"

      Ánh mắt của Lý Tố nhìn nàng mang theo tia sùng bái, giống như có chuyện gì nàng làm được, "Chẳng lẽ Hoa huynh đệ có biện pháp giúp đỡ sao?"

      Khóe môi của Hoa Bế Nguyệt câu lên, ngón tay nhàng vuốt ve lớp bông dày xe ngựa, điệu bộ cực kì tao nhã, chậm rãi buông mi xuống, "Biện pháp... biện pháp gì chứ?"

      Bên ngoài xe ngựa truyền tới tiếng bước chân, có vẻ di chuyển khá khó khăn.

      Bỗng nhiên tiếng bước chân dừng lại, bên ngoài truyền tới thanh cung kính của nam tử, "Vương gia nhà ta cho mời vị huynh đệ này! Mời ngài tới xe ngựa dẫn đầu!"

      Lý Ngạn và Lý Tố ghé sát đầu vào nhau, thấp giọng cười , "Biểu huynh bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi! Xem ra huynh ấy nhìn Hoa huynh đệ bằng con mắt khác."

      Hoa Bế Nguyệt đứng dậy, vỗ vỗ bụi quần áo, chậm rãi ra ngoài.

      Hai huynh đệ Lý gia cũng theo Hoa Bế Nguyệt tới xe ngựa của An Dương vương, quận chúa Phù nhi nhô đầu từ trong xe ra, thấy Hoa Bế Nguyệt mặc quần áo dày, cả người có chút gì gọi là rét cả trong mắt nàng ta xẹt qua tia tức giận, tức nhất là biểu ca còn mời qua đây, nàng ta nhịn được mà bĩu môi. An Dương vương nhìn kĩ thiếu niên trước mặt , khuôn mặt như ngọc, phong độ nhanh nhẹn, khí chất nghiêm nghị trong sáng làm người ta dám nhìn thẳng, trong lòng khỏi tán thưởng, cái mà Mẫn tiên sính chú ý ở thiếu niên này chỉ có mỹ mạo.

      nhu hòa với Hoa Bế Nguyệt, "Vị công tử này, sao ngươi có thể dự đoán trận tuyết này được? Vậy rốt cục tuyết rơi trong bao lâu?"

      Trong giọng của chút tò mò, chút lo âu.

      Hoa Bế Nguyệt nghe Lý Ngạn ra nguyên nhân vị vương gia này lo lắng sứt đầu mẻ trán, con ngươi tối tăm tà tà nhìn , "Ngươi muốn biết sao?"

      "Đương nhiên muốn biết."

      "Cái này... ta cho ngươi... ta được lợi gì?"

      Mọi người nghe thế hút ngụm khí lạnh, có người còn cười lạnh.

      Thiếu niên này vô pháp vô thiên, dám chuyện điều kiện với An Dương vương, đúng là gan to bằng trời.

      tia ngoan độc xẹt qua đáy mắt của quận chúa Phù nhi, " to gan, giỏi cho tên dân đen biết tốt xấu! Ngươi biết tôi hay ?"

      "Xin hỏi các hạ, ta có tội gì?" thanh của thiếu niên vang vọng trong xe ngựa, lạnh lùng mà xa cách.

      Quận chúa Phù nhi nghiến răng nghiến lợi , "Ngươi là dân đen, biết khi nào có tuyết rơi mà lại báo cho quý tộc, thấy quý tộc chúng ta chịu khổ lại biết dâng xe ngựa của mình cho chúng ta, dám vô lý với hoàng tộc, có tâm bất chính! Còn dám đòi điều kiên nữa sao? Nhất định phải cho ngươi tội chết!"

      " lẽ quận chúa biết ta có tuyết rơi sao? Lúc trước quận chúa và các vị nương đều trào phúng mà! Nếu quận chúa chưa nghe lẽ An Dương vương cũng chưa nghe luôn sao?" ngữ điệu của Hoa Bế Nguyệt rất thản nhiên, mỗi ý tứ đều ràng, trong mắt sáng lấp lánh khiến mọi thứ đều thất sắc.

      "Ngươi... ngươi... ngươi là dân đen mà còn dám cãi lại bản quận chúa!" quận chúa Phù nhi lập tức thẹn quá hóa giận, "Người đâu, mau trói tên này lại cho ta! Đánh năm mươi roi."

      " khi như thế chúng ta có gì để !" Hoa Bế Nguyệt cũng sợ nàng ta, làm bộ muốn .

      Trong mắt An Dương vương xuất hiên tia tức giận, quát quận chúa kia tiếng, "Phù nhi, được vô lễ!"

      Quận chúa Phù nhi chưa từng bị An Dương vương quát như thế, khỏi uất ức , "Biểu huynh, sao huynh có thể nhân nhượng tên này thế chứ?"

      An Dương vương giận dữ , "Câm miệng cho ta, vị huynh đệ này là khách mà ta mời đến, Phù nhi, ngươi từ đầu tới giờ toàn mở miệng châm chọc người ta, tu dưỡng của nữ tử quý tộc đâu cả rồi, hoàng tộc chúng ta có nữ tử biết trời cao đất rộng như ngươi sao? Còn chịu ra ngoài cho ta! Đừng đứng ở đây làm mất mặt xấu hổ."

      Quận chúa Phù nhi thể tin trừng lớn hai mắt, nàng bị biểu huynh quở trách, nhục nhã.

      Hơn nữa khi nãy biểu huynh hề che dấu tia chán ghét trong mắt, thoáng chốc, mặt nàng ta đầy lệ, hít mũi vài cái, nàng ta vội vàng đứng dậy, dùng sức kéo màn xe, chạy về xe của mình, chỉ chốc sau, trong xe ngựa truyền ra tiếng an ủi của mấy nữ tử và tiếng khóc của quận chúa Phù nhi.

      An Dương vương nhíu mày, lắc đầu , "Hoa huynh đệ, lần này là do biểu muội quá vô lý, xin ngươi dừng trách."

      Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt u nhiên lóng lánh, "Là ta vô lý trước, dối gạt vương gia, trận tuyết này rơi bảy ngày bảy đêm."

      Nàng vừa xong, trong lòng An Dương vương và tất cả mọi người đều lạnh toát.

      Thoáng chốc An Dương vương vô cùng buồn bực, nhiều ngày nay mặt đất vẫn chứ phủ đầy tuyết trơn trượt, ngay cả lại cũng khó khăn chứ chi là xe ngựa, xui xẻo là còn phải mang thuốc về cho đương kim thái hậu, còn có dược liệu cực kì quý báu, nếu còn tiếp tục trì hoãn chỉ sợ...

      khỏi lo âu , "Hình như Hoa huynh đệ cũng mấy lo lắng, ngươi có biện pháp nào để tới kinh thành ?"

      Hoa Bế Nguyệt biết ở kiếp trước, trận tuyết này cũng mấy ảnh hưởng tới An Dương vương, cho dù có xảy ra chuyện gì vị vương gia này vẫn đạt được đế sủng, nàng chỉ đơn giản là bán cái ân tình thôi, hành động khi nãy chỉ là chút giáo huấn cho vị quận chúa cao cao tại thượng kia thôi, thái độ bây giờ của nàng rất lạnh nhạt, hoàn toàn khác với cái người trêu chọc quận chúa khi nãy, "Vương gia đừng lo lắng, thay vì đợi tuyết ngừng bằng giao hành trình của đoàn xe cho ta là được."

      Tuy An Dương vương biện pháp của nàng nhưng cũng muốn thử phen, chân mày nhăn lại tự giác giãn ra, nhàng thở ra, "Nếu có thể tới kinh thành kịp lúc, ta ta ơn ngươi hậu."

      "Tiền tài là vật ngoài thân, Hoa mỗ và vương gia gặp nhau cũng coi như là có duyên. Cũng nên giúp đỡ mà!"

      Hoa Bế Nguyệt biến An Dương vương là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu tạ ơn hậu coi như lần này nàng hời rồi, huống chi lần kinh thành này nàng cần chỗ dựa như thế.

      "Hoa huynh đệ quả là phong độ bất phàm, ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi!" An Dương vương khỏi có cảm tình với nàng.

      Sau khi rời khỏi xe ngựa, trong lòng Hoa Bế Nguyệt biết có cảm xúc gì, khỏi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ: Hoa Mị Nhi, Hoa Mị Nhi, nếu ngươi biết phu quân của ngươi coi trọng ta như thế ngươi nghĩ thế nào đây?

      Nàng nhìn thoáng khung cảnh tuyết rơi đầy trời lúc này, bây giờ trời rất tối rồi, ngờ mình rời khỏi Hoa gia mười ngày rồi!

      Hẳn là Bắc Cung Khiếu tới Hoa gia xin cưới rồi, biết rốt cục ai thuận mắt của đây? Ai có thể thay nàng gả cho ?

      Nghĩ chút, trái tim của nàng bỗng nhiên có chút ưu thương nên lời.

      Dù sao nàng cũng làm bạn với mười ba năm, chôn vùi tất cả thanh xuân và tình cảm chận thành của nàng, đó là nỗi đau kéo dài dứt, trong lúc nhất thời, nàng dường như bị bầu trời trắng xóa màu tuyết này làm ảnh hưởng tới suy nghĩ.

      Đột nhiên, trong gian truyền tới tiếng đàn có chút trống vắng nhưng lại du dương.

      Thở dài lắc lắc đầu, tâm hồn treo ngược cành cây của nàng bị kéo trở về. Khóe môi nhếch lên, thàm cười người đánh đàn, thời tiết như thế này mà còn hứng thú đánh đàn trong tuyết.

      Hoa Bế Nguyệt ngước mắt liền nhìn thấy nam tử bạch y như tuyết nhanh nhẹn kia, nét mặt tươi cười như đan phong phi dương, thân trắng như tuyết, giờ phút này ngồi trong mưa tuyết giống như hòa thể với những bông hoa tuyết, Hoa Bế Nguyệt dùng tay nâng cành là dính đầy tuyết trắng, nam tử này sợ lạnh à? Đột nhiên nàng phát ra chuyện khiến người ta khó mà tưởng được, hoa tuyết rơi xuống đều bay vòng quanh thân thể , hề dính lên người nam tử kia, thân thể của như như trong màn sương mù, rất mông lung!

      Ngay khi nàng nhìn chăm chú, mắt cũng liếc về phía nàng, mỉm cười, đôi mắt tỏa sáng.

      Tiếng đàn dừng lại, nam tử bạch y khoang thai đứng dậy , "Hoa... huynh đệ, trời tuyết to như thế mà còn đứng đây nghe ta đánh đàn, ngươi đúng là rất có nhã hứng!"

      Rốt cục ai mới là người có nhã hứng đây? Hoa Bế Nguyệt cúi đầu cười tiếng, người này đúng là thú vị.

      "Đúng rồi, Hoa huynh đệ sao ngươi biết có tuyết rơi?" bóng dáng thon dài của nam tử bạch y lẫn trong tuyết trắng, cong môi cười nhìn nàng, khoanh tay đứng đó, đôi mắt hoa đào thâm thúy như mực, đáy mắt lại có tia hào quang huyền bí có thể khiến người ta bị cuốn vào bên trong.

      Hoa Bế Nguyệt bị đôi mắt thâm sâu của hấp dẫn, đột nhiên tiến tới sát bên tai nàng, ôn nhu , " lẽ lại là cảnh trong mơ sao? Xem ra... ngươi rất khác với vị thiên mệnh nữ tử trong truyền thuyết!"

      Trong lòng Hoa Bế Nguyệt kinh ngạc, ánh mắt tia thể tin được dừng người , "Ngươi chính là người đánh đàn trong phòng hôm đó?"

      Khuôn mặt tuấn mĩ như ngọc của nam tử bạch y càng xáp tới gần, nở nụ cười phong lưu tà tứ, dùng giọng tao nhã hàm hoặc , "Chính là tại hạ!"

      Biểu cảm mặt Hoa Bế Nguyệt thoáng biến đổi, nghe thấy giọng mị hoặc của quanh quẩn bên tai, quần áo bạch sắc phiêu phiêu trong gió, vô số chỉ bạc được thêu thành hình tường vân tay áo sáng rọi lóa mắt, ghé sát vào tai nàng , "Yên tâm, ta cho ai chuyện ngươi là nữ tử đâu! Nguyên tắc làm người của ta xưa nay là tích chữ như vàng! Hơn nữa với mĩ nữ càng như thế!"

      "Rốt cục ngươi là ai?" Hoa Bế Nguyệt nghi hoặc nhìn thẳng vào mắt .

      "Tại hạ chỉ là nam tử bình thường như nước chảy bèo trôi thôi! Mọi người đều gọi ta là Mẫn tiên sinh." trong lời của chứa ý cười, tư thái phong lưu biểu triệt để ra ngoài.

      chờ nàng chuyện, nam tử ôm đàn, thả người nhảy trong gió.

      Nhảy hai bước đột nhiên lại quay đầu, giây đó khuôn mặt của lên nụ cười tuyệt mĩ khuynh thành khiến vạn vật đều thất sắc, mị sắc tràn đầy hai mắt chút cảm xúc, thái độ ngả ngớn như thể bao giờ nghiêm túc với bất cứ thứ gì thế gian.

      Mẫn tiên sinh? Hoa Bế Nguyệt hơi hơi nhíu mi, rốt cục là thần thành phương nào? Vì sao trong đầu nàng hề có ấn tượng với cái tên này?
      Last edited by a moderator: 19/7/16
      ChrisWinter thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 12: HUYỀN THUẬT SƯ

      Trận tuyết này quả nhiên rơi bảy ngày bảy đêm, trời đất dường như chỉ có mảng trắng tuyết.

      Dường như cái gì cũng được ông trời định trước, Hoa Mị Nhi vẫn chưa lần chạm mặt Hoa Bế Nguyệt vì nàng ta hôn mê bất tỉnh.

      Hoa Bế Nguyệt giả trang thân nam nhi tất nhiên ở chung với nữ quyến, bất luận kiếp trước ân oán ra sao, tỷ muội hai người vẫn có duyên với nhau.

      khoảng trắng tuyết, trắng đến mông lung, gió lạnh như dao thổi mạnh những bông tuyết kia chui vào cổ áo, càng khiến người ta lạnh thấu xương.

      Đoàn xe của An Dương vương bấy giờ rất bận rộn, Hoa Bế Nguyệt chỉ huy đám hộ vệ đâu vào đấy, mọi người đều dựa vào sắp xếp của nàng mà làm việc, mấy chiếc xe bị phá dở hư hại hoàn toàn, trục xe và bánh xe cũng bị gỡ xuống, toàn bộ thân xe bị xẻ thành nhiều mảnh vuông vức, để hàng hóa vào trong đó, càng xe và số thứ vụn vặt được đóng chặt vào phía dưới những tấm gỗ kia.

      Mọi người tuy nghe theo lời nàng nhưng ai cũng mờ mịt.

      Quận chúa Phù nhi tuy vẫn còn giận dỗi với vương gia nhưng nhìn thấy xe ngựa bị phá hư như thế nhịn được nổi giận đùng đùng: “Biểu huynh, đám người đó làm loạn đấy sao? Nhất định là do tiểu tư kia có rắp tâm bất lương, muốn hại chúng ta thể về kinh, huynh đừng bao giờ tin !”

      An Dương vương hoàn toàn thèm để ý tới nàng ta, ánh mắt vẫn hướng về chỗ Hoa Bế Nguyệt, vẫy vẫy tay áo xem như là ra lệnh nàng ta lui ra.

      Phù nhi kia tức tới mặt này trắng bệt, nàng ta nắm chặt váy, hung hăng trừng Hoa Bế Nguyệt, xoay người bước , ai để ý tới nàng ta.

      “Hoa tiểu huynh đệ, rốt cục ngươi muốn làm gì?” Lý Ngạn làm mặt quỷ sau lưng quận chúa Phù nhi , sau đó tiến lên bên cạnh Hoa Bế Nguyệt.

      “Xe trượt tuyết!” Hoa Bế Nguyệt lau mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, đôi con ngươi sáng bóng sâu thẳm nhìn trời, Lý Ngạn thấy cảnh này trong lòng khỏi nhảy loạn.

      “Ta chưa thấy vật này bao giờ, cái này dùng để làm gì?” ánh mắt của Lý Tố cũng tò mò hướng về phía nàng.

      “Vật này là do người phương Bắc phát minh ra để vận chuyển hàng hóa vào mùa đông, nhưng mà quý tộc Trung Nguyên vẫn chưa biết nhiều tới nó thôi!” Hoa Bế Nguyệt cười tao nhã, con ngươi đen lãnh ngạo như bông tuyết kia, kiếp trước khi nàng vận chuyển lương thực với các chiến sĩ gặp cơn bão tuyết, từ đó mới biết người phương Bắc vẫn dung thứ này để vận chuyên đồ.

      “Kiến thức của Hoa công tử rộng rãi.” thái độ của An Dương vương đối với Hoa Bế Nguyệt cung kính hơn rất nhiều, hoàn toàn gọi nàng là Hoa công tử.

      Hoa Bế Nguyệt nghe thế mân môi cười khẽ, nhớ lại những gian khổ và mất mác trong kiếp trước, nụ cười của nàng nội liễm hơn rất nhiều. Trong lòng nàng thầm nghĩ: có phải trời xanh thương hại cho những đau đớn của ta nên mới cho ta cơ hội trọng sinh?

      Nhưng mà phải trở lại kinh thành trong vòng mười lăm ngày vẫn làm mọi người cảm thấy lo lắng.

      Trong lòng của quận chúa Phù Nhi vẫn có ý tốt, ánh mắt lạnh lùng xen lẫn chế giễu.

      Lý Ngạn thử hỏi: “Hoa công tử, cái xe này làm từ mấy mảnh vụn của xe ngựa hợp lại, liệu có hư hại gì giữa đường ?”

      Hoa Bế Nguyệt khoanh tay đứng, áo bào xanh thẫm bị gió thổi phần phật, thản nhiên : “Trong lúc này cũng chỉ có cách này mới giúp được chúng ta, xe trượt tuyết có đinh, chỉ có thể dùng dây thừng buộc lại, nếu hỏng dỡ hàng lần nữa sau đó dùng dây thừng buộc chặt lại, có ngựa kéo ba ngày là thoát khỏi chỗ này.”

      “Ba ngày là có thể rời khỏi đây, tốt quá! Ta chịu đựng cái nơi quỷ quái này đủ lắm rồi!” Lý Tố lặp tức hoan hô ra tiếng.

      !” vẻ mặt của Hoa Bế Nguyệt trấn định, đánh roi vào con ngựa phía trước, xe trượt tuyết quả nhiên chuyển động linh hoạt.

      Thoáng chốc, Phù Nhi nghẹn họng trân trối nhìn cái xe trượt tuyết càng lúc càng xa kia, thể được lời nào. Nhìn cái thứ được tái chế từ xe ngựa khi di chuyển mặt băng cũng hề chậm chút nào, trái tim lo lắng hãi hùng bao ngày qua của An Dương vương cũng thoáng buông xuống.

      Khuôn mặt của Hoa Bế Nguyệt vẫn trầm tỉnh như nước, mang theo trầm ổn phù hợp với lứa tuổi, đôi mắt xinh đẹp kia như hồ nước sâu, lơ đãng nhìn về phía nam tử bạch y bị các nương vây quanh.

      Phát ra đôi mắt thâm thúy kia hề nháy cái nhìn về phía nàng.

      Bốn mắt giao nhau, nam tử tuyệt sắc kia nhất thời tươi cười, trong con ngươi lóe lên tia hỏa hoa, trong phong lưu còn chứa to nhã như ngọc.

      Đám nữ tử nhìn thấy nụ cười kia nhất tề bị bị hoặc, có người còn nhịn được la lên thất thanh, còn có người kích động tới suýt ngất.

      Hoa Bế Nguyệt chỉ liếc mắt cái, sau đó lập tức dời tầm mắt chỗ khác.

      An Dương vương bước tới bên cạnh nam tử áo trắng, nở nụ cười siểm nịnh: “Mẫn tiên sinh, hình như hôm đó Hoa công tử này chỉ mới xuất là tiên sinh chú ý tới , ngươi đúng là biết nhìn người!”

      Ánh mắt của nam tử bạch y càng liễm diễm, thanh nhu hòa mà tà mị tản ra xung quanh: “Thiếu niên này cũng tầm thường đâu, có chút bản lĩnh, vương gia có thể gặp cũng coi như may mắn.”

      Nghe thế, trong lòng của An Dương vương càng vui mừng, khỏi cười ha ha, “Mẫn tiên sinh coi trọng như thế, nể tình tương trợ ta lần này, nếu có nguyện vọng tiến vào quan trường, ngày sau ta nhất định đề cử trước mặt thánh thượng!”

      Nghe tới đây môi của nam tử bạch y lộ ra ý cười nghiền ngẫm.

      Nữ nhi Hoa gia, nữ phẫn nam trang, thiên mệnh nữ tử, thể chất chí , vậy tiếp theo… ngươi mang tới bất ngờ gì nữa?

      Đoàn xe của An Dương vương lạc trong núi rừng mấy ngày, lương thực mang theo cũng phân phát hết rồi.

      Sinh mệnh của hơn trăm con người trong đoàn bây giờ cũng chỉ dựa vào tài nguyên xung quanh! Vì thế nhóm hộ vệ bắt đầu săn thú rừng.

      Trải qua mấy ngày tiếp xúc, mấy hộ vệ phát ra Hoa Bế Nguyệt là người rất ôn hòa, hơn nữa họ biết nàng có bản lĩnh nên cũng kính trọng nàng mấy phần, đơn giản cũng muốn mời nàng săn. Lý Tố Lý Ngạn cũng muốn theo, chỉ tiếc là băng chưa tan, lần săn này thể cưởi ngựa.

      Sau khi săn bắn nửa canh giờ, bạch quang như điện, con sói trắng lớn từ trong rừng sâu chạy ra.

      “Nhanh lên, sắp mất dấu nó rồi!” mặt của hộ vệ tràn ngập lo lắng, cả người đầy mồ hôi, con sói kia rất linh hoạt.

      “Hoa huynh đệ, cẩn thận!” con sói kia phóng về phía Hoa Bế Nguyệt nhe răng rít gào, nó dường như để thiếu niên trước mặt vào trong mắt.

      “Muốn chết!” lòng bàn tay của Hoa Bế Nguyệt lật cái, dễ dàng thoát khỏi công kích của con sói, tay trực tiếp đánh vào ót của con sói, thoáng chốc, máu văng bốn phía.

      “Thân thủ của Hoa công tử tốt!” nhiều tên hộ vệ vây lại xem, mọi người đều nhìn chằm chằm vào xác con sói nằm mặt đất, mặt tràn ngập tươi cười.

      Kéo nó tới gần nguồn nước, mọi người nướng cái đầu sói, con sói này chắc cũng vài trăm cân thịt. Mọi người thèm nhõ dãi, bọn họ muốn giơ mặt ra cho đám tiểu thư quý tộc kia xem thường nên mọi người đều quyết định trốn ở đây ăn trước.

      Bỗng nhiên Hoa Bế Nguyệt quát khẽ, “Đừng lên tiếng… Tình hình có cái gì đó đúng!”

      Nhưng lúc này, xung quanh ngừng truyền tới tiếng sói tru.

      Sắc mặt của đám hộ vệ thoáng chốc trắng bệt, ở nơi rừng núi này, họ sợ chạm mặt mãnh hổ hay báo, đám người đồng lòng hợp lực có thể chiến thắng, nhưng thứ họ sợ nhất chính là gặp phải bầy sói! Bầy sói là điên cuồng! Số lượng càng nhiều nguy hiểm càng lớn! Trận tuyết này khiến bầy sói trong núi bắt đầu cuộc săn.

      Sắc mặt của Hoa Bế Nguyệt cũng rất khó nhìn, dù sao nội lực của nàng vẫn bằng năm đó, bên người cũng có lấy vũ khí, sao có thể giết sói được? Tứ phía đều xuất con ngươi màu lục mang theo hàn quang dày đặc.

      “Sao có nhiều sói vậy chứ!” hai chân của Lý Ngạn run rẩy, trán ngừng chảy mồ hôi lạnh, lập tức đưa mắt nhìn hộ vệ cách đó xa.

      “Hồi đó chúng ta chỉ gặp có nhiều lắm là bảy co sói, chưa từng thấy nhiều sói thế này.” Lý Tố cũng thấy tình hình có vẻ ổn.

      núi cũng chỉ có nhiều lắm là ba năm con thôi. Còn bây giờ ít nhất cũng năm mươi con, đúng, cũng phải trăm con!” hộ vệ dẫn đầu có chút khẩn trương, nhìn về phía Hoa Bế Nguyệt cắn chặt răng, “Hoa huynh đệ, tình huống này nguy hiểm, xem ra chúng ta dữ nhiều lành ít rồi!”

      “Đội cung chuẩn bị ở bên trong, số khác ở bên ngoài! Chúng ta vẫn còn đường sống!” sắc mặt của Hoa Bế Nguyệt cũng nghiêm túc hẳn.

      “Ô ngao!” đột nhiên, tiếng sói tru cao vút vang lên, đàn sói từ trong rừng cây phóng ra vây quanh mọi người, số lượng càng lúc càng nhiều.

      “Tiến lên!” Hoa Bế Nguyệt lập tức tức giận quát tiếng, sớm quên mất người bên cạnh nàng là thủ hạ của An Dương vương.

      Đội cung sờ sờ mấy cây cung còn sót lại, khẽ cắn môi, đưa tên lên cung, tên sắc bén hoặc là bắn trúng bày sói kia, hoặc là bắn lên cây. Nhưng lại làm đám sói kia càng thêm phẫn nộ, tiếng gầm ngừng truyền ra từ trong rừng sâu, đôi mắt lam ngoan lệ nhìn chằm chằm vào đám người, ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt lãnh lệ, vung liếm trong tay, kiếm quang sắc bén, trong khoảng thời gian ngắn giết ít sói hoang.

      Nhưng mà bầy sói kia dường như giết hoài hết, giết con lại có con tiến lên.

      Rất nhanh sau đó, cung tên cũng dùng hết vậy mà sói ngừng chạy ra từ rừng sâu.

      Lòng của Hoa Bế Nguyệt trầm xuống, dường như nàng lạc về năm đó cũng chiến sĩ sát cánh nơi chiến trường, trong đầu nàng ngừng lên hình ảnh từng người từng người ngã xuống trước mắt nàng.

      Nhưng ngay lúc này dường như bầy sói cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên bọn chúng ngừng kêu gào, đám ngẩng đầu nhìn lên trung.

      Mọi người cũng nhịn được nâng con người lên nhìn.

      Chỉ thấy vị nam tử bạch y bay xuống từ cao, vạt áo phất phơ trong gió, bước chân như con bướm bay lượn trong gió, vị tiên nhân phiêu nhiên tuyệt thế.

      “Mẫn tiên sinh, là Mẫn tiên sinh!” thoáng chốc vẻ mặt của Lý Ngạn lại tràn trề hi vọng.

      Nhưng bên người nam tử đột nhiên xuất ba cột khí cao tới ba trượng, cành lá xung quanh đều bị cuốn bay, rơi lả tả, bên trong cột khí kia còn truyền ra thanh giống như tiếng sấm rền.Mang theo điện quang, trong thời gian ngắn, mấy chục đạo lôi điện giáng xuống từ trời đánh vào trong bầy sói, trong thoáng chốc tiếng kêu ngừng vang lên. Lại mấy chục đạo lôi điện đánh xuống, lại đánh về phía bầy sói, trong khí tràn ngập mùi thịt khét, thi thể sói ở khắp nơi.

      Đây là… Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía nam tử bạch y! Càng nhìn nàng càng cảm thấy khó tin.

      “Mẫn tiên sinh đúng là thần!” Lý Tố dùng ánh mắt sùng bái nhìn .

      Chỉ thấy quần áo của phất phơ như mây, trong đôi mắt đen như mực kia toát ra tia liễm diễm, tóc đen như mây tung bay trong gió, diễm lệ nên lời.

      Hoa Bế Nguyệt hút ngụm khí lạnh, nàng nhớ , năm đó nàng dẫn dắt đôi quân tiến qua Lôi thành, nhưng vạn binh của nàng lại bị ba trăm quân địch tiêu diệt. đơn giản là trong ba trăm người kia có hai vị huyền thuật sư trong truyền thuyết, thiên phú của bọn họ khác hẳn với người thường, có thể điều động năng lượng của trời đất, ngũ hành bát quái, nước lửa gió, nghe , từ thời Tần Thủy Hoàng tồn tại huyền thuật sư, huyền thuật sư mạnh nhất trong mắt của người bình thường chẳng khác nào thần linh, đời này số lượng của những người này cũng nhiều lắm, phải là rất ít!

      Mẫn tiên sinh, khó trách kiếp trước nàng biết người này, đa số thân phận của huyền thuật sư rất bí .

      ngờ Mẫn tiên sinh này lại là vị huyền thuật sư, hơn nữa còn nắm năng lượng thiên triều cực kì hiếm có, thân phận cực kì tôn quý
      Last edited: 5/9/16
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 13: MỖI NGƯỜI NGẢ


      Run động, chưa bao giờ run động đến như thế!

      Ánh sáng kia dường như đâm vào mắt nàng đến đau nhức, màn sấm chớp rền trời kia thể nào biến mất khỏi đầu nàng.

      Khí thế này giống như đội quân vạn người hùng hậu, thậm chí có thể làm gian vặn vẹo! Lần đầu tiên Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy vi diệu của huyền thuật, thực khiến nàng rung động. Kiếp trước tuy nàng có từng ở cùng ba năm với các huyền thuật sư trong thành nhưng bọn họ thực chẳng khác nào bọn bịp bợp. ngờ đời này nàng lại có thể nhìn thấy sấm chớp đầy trời, trong mắt nàng lóe lên tia sáng rực có dấu hiệu tắt.

      Lý Ngạn và Lý Tố chính là hai thiếu niên tinh lực tràn đầy, đối với chuyện gì cũng tò mò, nhưng khi đối mặt với huyền thuật sư lại sợ tới ngây người!

      Mọi người đều dần khôi phục tinh thần, ánh mắt nhìn nam tử áo trắng kia càng thêm kính sợ.

      Còn người nọ vẫn giữ phong thái ung dung ưu nhã giống như đóa sen trắng nở rộ trong gió, cao quý mà bất phàm.

      Huyền thuật sư là danh từ rất tôn quý, ngay cả đế vương cũng phải nể họ vài phần, đám nô bọc như bọn họ làm gì có tư cách chuyện với chứ?

      Sau lúc lâu, Lý Ngạn và Lý Tố mới sực tỉnh , "Cảm ơn! Cảm ơn ân cứu mạng của Mẫn tiên sinh."

      Mọi người cũng hoàn hồn, trăm miệng lời, "Cảm tạ ân cứu mạng của Mẫn tiên sinh!"

      Nhưng nam tử áo trắng kia chỉ khoanh tay đứng đó, mắt của chỉ nhìn về phía Hoa Bế Nguyệt. Thấy nàng cũng chớp mắt nhìn , khóe miệng nhàng nhếch lên, từ từ bước về phía Hoa Bế Nguyệt, thần sắc của bây giờ ôn hòa bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu tao nhã, bên tai nàng, "Hoa tiểu thư, ngươi nên biết... nếu có ngươi ở đây ta tuyệt đối ra tay."

      Nghe vậy Hoa Bế Nguyệt lại ngẩng ra, ánh mắt chút gợn sóng nhìn .

      Nhìn bộ dạng mê mang của nàng, nam tử áo trắng thản nhiên cười, "A! Ngươi xử như thế với ân nhân cứu mạng của mình sao?"

      Hoa Bế Nguyệt hoàn toàn hiểu mục đích của , đôi mắt mị nhân kia đảo loạn lộ ra tia thành thục phù hợp lứa tuổi.

      Nam tử áo trắng tao nhã liếc nàng cái, đôi lông mi như cánh bướm giương cánh, hai tròng mắt bình tĩnh nhưng lại sâu thấy đáy, đôi mắt này đẹp, nhưng nhất thời, Hoa Bế Nguyệt lại bắt được tia sáng lạnh như băng sâu trong mắt .

      Mặt của Hoa Bế Nguyệt cũng chút biến sắc, " ra người cũng giống với những gì ngươi thể bên ngoài!"

      Nam tử áo trắng cười yếu ớt như gió, ánh sáng trong mắt ngừng chuyển động, "Ngươi muốn gì?"

      Dưới ánh mặt trời, da thịt của Hoa Bế Nguyệt trắng nõn như ngọc, đường cong duyên dáng của cái cổ miêu tả khái quát bóng dáng vi diệu, đôi mắt trong suốt bình tĩnh, "Vừa rồi ngươi cứu ta là có dụng tâm khác!"

      Trong đôi mắt tuyệt đẹp của người nọ xẹt qua tia sát ý, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, dường như rất bất đắc dĩ , "Ngươi có biết là tùy ý đoán biết và ra nọi tâm của người khác là bất lịch lắm !"

      rũ mắt xuống, môi vẫn là nụ cười đổi, bỗng nhiên thở dài hơi, "Thôi! Thôi! Chiều vừa rồi rất tốn sức, ta phải về nghỉ ngơi đây."

      xong ống tay áo của phấp phới trong gió giống như mây, xoay ngươi rời .

      Tóc dài đen như mực nhàng đong đưa trong gió, mất hồn người, tư thái giống như tiên nhân.

      Tới khi bóng lưng tuấn dật của lẫn vào rừng cây, mọi người dõi theo bóng hình kia chỉ có thể cảm thán, ngay cả Hoa Bế Nguyệt cũng phải thất thần.

      Ánh mặt trời chiếu từng tia sáng vào rừng cây, gió nhàng phất qua từng ngọn cây, mang đến hơi thở lạnh lùng của tuyết, nhìn thi thể của sói đầy cả đất, mọi người đều nhịn được nhớ lại thời điểm hãi hùng kia.

      Mọi người mang thi thể của mười con sói về đoàn xe, thịt của mấy con sói này đủ cho gia đình lớn ăn trong mấy ngày.

      Nhưng từ ngày đó, Hoa Bế Nguyệt hề nhìn thấy nam tử áo trắng kia nữa. biết từ lúc nào, ánh mắt của nàng luôn tìm kiếm trong đám đông, dường như muốn tìm ra cái bóng người áo trắng kia, nụ cười tao nhã, khí chất tuyệt thế phong lưu, nhưng lại hoàn toàn có kết quả.

      Chẳng lẽ giận? Trong mắt Hoa Bế Nguyệt xẹt qua tia phức tạp.

      Sau đó, Hoa Bế Nguyệt lại vô tình nghe Lý Ngạn cho biết, nam tử áo trăng kia rời khỏi đoàn xe của vương phủ.

      cơn gió thoảng qua, từng bông tuyết trắng xóa bây tán loạn như cánh bướm, dừng mặt đất tỏa ra hơi lạnh.

      Sau giữa trưa, gió nhàng rút , mỗi khi như thế

      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chuơng 14: Hồng y mĩ thiếu niên.

      Kinh thành tháng tư, thanh trong xanh oánh, gió xuân phất qua, lạnh nhưng rét.

      Ánh mắt của Hoa Bế Nguyệt nhìn về phía hoàng cung, bỗng nhiên phát ra kinh thành bây giờ và mười ba năm sau có khác biệt lớn.

      Thoáng chốc, trong lòng nàng dâng lên nỗi buồn vô hạn, nhìn đường chân trời xa tít tắp, nhớ tới tình huống mình bên ngoài của mình, hiểu sao lại có cảm giác độc bất đắc dĩ.

      Chính lúc này lại có tiếng vánh xe chuyển động phía cuối đường, chỉ thấy đội nhân mã hùng hổ tiến đến, tiên y giận mã, tiền hô hậu ứng, hai bên là những nam nữ tử vận đồ trắng, song song bên chiếc xe ngựa màu trắng có dấu hiệu phượng hoàng hay phấp phới.

      Rêu rao như thế tất nhiên khiến mọi người chú ý rồi, có lão giả tò mò hỏi, "Đây rốt cục là đoàn ngựa của người nào vậy?"

      "Nhìn kí hiệu phượng hoàng kia, tất nhiên là đoàn xe của Hoàng Minh rồi."

      "Ta nghe dung mạo của nữ đệ tử Hoàng Minh đều như tiên, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả là giả." có người nhìn chằm chằm vào nữ đệ tử, khỏi tán thưởng vài câu.

      Nghe thấy thế, người bên cạnh lập tức có chút vui, "Nữ đệ tử Hoàng Minh là người mà kẻ tầm thường như ngươi có thể mơ tới sao, đám nhìn như trong ngọc trắng ngà gì lắm nhưng cũng chỉ là loại dùng tư sắc để mê hoặc đàn ông, hơn nữa phải đàn ông trong hoàng tộc cũng là quan to quý nhân, tệ lắm cũng phải là đệ tử thế gia võ lâm."

      " sai, nữ đệ tử Hoàng Minh chỉ xinh đẹp, võ công cao cường mà cầm kì thi họa đều tinh thông, chẳng phải là dể quyến rũ hào trong thiên hạ hay sao!"

      "Cũng hẳn, nam nhi có thể cưới nữ đệ tử của Hoàng Minh làm vợ cũng là chuyện rất có thể diện."

      Trong nhất thời, xung quanh ai ai cũng bàn tán xôn xao, lẳng lặng nghe câu chuyện của họ, Hoa Bế Nguyệt nhịn được nhíu mày, nhìn theo cái bóng rời của đoàn xe, yên lặng thúc ngựa tới tòa phủ đệ xa hoa bật nhất kinh thành.

      Khi nhìn thấy cánh cửa lớn sáng lóa kia, nàng lại có chút do dự! Rốt cục là vào? Hay là vào?

      Lấy từ trong lòng ra phong thư vàng vì thời gian, Hoa Bế Nguyệt dùng tay nhàng vuốt ve, đây chính là tâm nguyện mà kiếp trước nàng chưa kịp hoàn thành, nay nó lại thành chỗ nương tựa duy nhất của nàng lúc này.

      Nhìn chữ "Tiêu" bên phong thư, nàng lại nhớ tới vị tổ mẫu truyền thụ các loại võ nghệ cho nàng, trước khi lâm chung bà còn nàng có vị sư thúc họ Tiêu trong kinh thành.

      Tổ mẫu dạy nàng võ công của Huyền Kiếm môn, đệ tự ngoại thất được quyền biết tục danh của đệ tử chân truyền.

      Phong thư này là thứ mà tổ mẫu để lại trước lúc lâm chung, dặn nàng nếu có gặp khó khăn tìm tới vị sư thúc này xin giúp đỡ. Nhưng sau khi được gả cho Bắc Cung Khiếu cũng có cơ hội tìm vị sư thúc kia! Sau này nàng theo Bắc đế về kinh thành, cũng có ý tìm người này, nhưng nam tử họ Tiêu trong thiên hạ rất nhiều, còn về phần Tiêu sư thúc kia là thần thánh phương nào nàng cũng .

      Sau khi nghĩ trái nghĩ phải, Hoa Bế Nguyệt quyết định bước lên, sau khi gõ cửa, nàng cung kính đưa bái thiếp cho người trông cửa.

      "Ta tìm Tiêu..." Hoa Bế Nguyệt ngừng lại đôi chút, vị sư thúc này cùng thế hệ với tổ mẫu, chắc cũng là lão giả đức cao vọng trọng, vì thế , "Ta tìm Tiêu lão gia của quý phủ!"

      "Chỉ bằng ngươi!" người trông cửa nhìn quần áo người nàng đoán nàng cũng chẳng phải quý nhân gì, loại người thấp cổ bé họng mà cũng muốn gặp lão gia của họ sao, lão gia nhà này rất cao quý đó!

      "Ta là cố nhân của Tiêu lão gia, làm phiền tông báo tiếng!"

      "Lão gia nhà ta có nha, phiền ngươi ngày khác lại đến." gã sai vặt kia thèm liếc nàng thêm cái nào, bĩu môi .

      Hoa Bế Nguyệt nhíu chặt hai mày, tính đôi co, chiếc xe ngựa của Hoàng Minh khi nãy đột nhiên xuất , lời tới miệng của nàng cũng nuốt vào trong.

      giai nhân ra từ trong xe ngựa, hạ nhân kia lập tức cười tươi như hoa chạy tới đón giai nhân nọ, Hoa Bế Nguyệt lơ đãng liếc mắt cái, phát nữ nhân này quả nhiên là vưu vật, phong tư tao nhã, da thịt trong suốt, thoát tục chói mắt. nữ tử như thế chắc chắn là nữ dệ tử nội ứng bậc nhất của Hoàng Minh, chỉ là nàng ngờ sư thúc kia lại có điều sâu xa với Hoàng Minh như thế.

      Sư thúc này quả nhiên phải người phàm! Sau hồi thất vọng trong lòng, bên môi Hoa Bế Nguyệt hiên lên nụ cười lạnh lùng yếu ớt, đuôi long mày lóe lên tia khinh thường cùng trào phúng.

      Lúc này gã sai vặt kia khúm núm với nữ tử nọ, thoáng chốc che giữa hai người, "Tiểu thư, xin chậm chút!"

      Nữ tử kia nhìn nàng chớp mắt, quả nhiên cao nhã hào phóng, quý khí hơn cả tiểu thư khuê các ba phần.

      Thấy gã sai vặt kia mời nữ tử vào nhà, Hoa Bế Nguyệt bỗng chặn trước cửa, "Đợi chút, phải ngươi lão gia nhà ngươi có ở nhà sao? Sao lại để nữ đệ tử Hoàng Minh này vào?"

      Gã sai vặt kia khinh thường nhìn nàng cái, cao ngạo , "Lão gia có nhà, vị tiểu thư này tìm thiếu gia!"

      "Thiếu gia nhà ngươi có trong phủ, vì sao cho ta vào?" Hoa Bế Nguyệt cũng chẳng thèm chấp tên sai vặt này.

      "Thiếu gia nhà ta là người mà ngươi muốn là gặp được à?" gã sai vặt khinh khỉnh .

      "Cái này..." Hoa Bế Nguyệt muốn thêm vài câu cửa bị đóng mạnh lại, nàng cư nhiên bị đuổi!
      Last edited: 15/10/16

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 15: Bạch Nhị

      Editor: Dany

      Trăng sáng như ngọc, bất quá trong Tiêu phủ đêm lạnh như nước.

      Hoa Bế Nguyệt đứng bên hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hai con người đứng bên kia, ánh bạc trắng sáng bao phủ thiếu niên phong hoa tuyệt đại.

      Trong lòng ra dầy đặc vô số phán đoán. Ở kiếp trước, Bạch Nhị nhất định tìm đến Tiêu thiếu gia, lại bị cự tuyệt ngàn dặm, vì thế mà dời đến mục tiêu kế tiếp, đem ánh mắt hướng tới người Bắc Cung Khiếu.

      Trong đầu Hoa Bế Nguyệt tự nhiên lên màn của kiếp trước, lúc trước Bạch Nhị mang theo hai ả nữ tử Hoàng Minh tiến vào Bắc Cung gia tộc làm đám hỏi, cùng năm ấy, Bắc Cung Khiếu chỉ chiếm cứ được phía Bắc sông Trường Giang, vì để có được hậu thuẫn từ Hoàng Minh, vị phu quân này của nàng liền sủng hạnh đám người Bạch Nhị những hơn ba tháng, hàng đêm ca múa, bị phiên hồng lãng, phong lưu cực hạn.

      Hoàng Minh nữ đệ tử tuyệt đối tình nguyện trở thành hạ nhân, lại càng hạ mình làm thị thiếp.

      Bạch Nhị cũng phải nữ tử bình thường, biết được nàng ba năm nay chưa từng xuất thủ, lúc này tự nhiên khỏi hướng về phía vị trí hoàng hậu kia !

      Bắc Cung Khiếu tuy rằng cực kỳ háo sắc, nhưng kỳ thực rất biết phân nặng , cần Hoa Bế Nguyệt thay chinh chiến sa trường, đồng thời cũng dám đắc tội Hoàng Minh.

      chỉ cần nhận lời tạm thời để trống ngôi vị hoàng hậu, cho nên Hoa Bế Nguyệt đến cuối cùng cũng chỉ có danh hiệu quý phi mà thôi.

      thể tới, nữ tử Hoàng Minh Bạch Nhị này ngày đó còn có hậu thuẫn cường đại, là người duy nhất có thể cùng các nàng chống lại uy danh Thiên mệnh nữ tử Hoa gia, cho nên kiếp trước Hoàng Minh đối với nàng càng hận thấu xương. Bạch Nhị lại châm ngòi lên những mối quan hệ của nàng, nhất là quan hệ của nàng cùng Bắc Cung Khiếu, lúc trước nàng giỏi về chuyện đấu đá, vì thế suy ra kiếp trước đủ loại chuyện bất đắc dĩ xuất , đa số đều do Hoàng Minh cùng Bạch Nhị khơi mào tạo thành.

      Chuyện cũ nghĩ lại mà thất kinh, nhìn kẻ thù ngày xưa ngay trước mắt sai biệt, Hoa Bế Nguyệt khỏi thở dài.

      Nhìn Bạch Nhị dung mạo xinh đẹp, thân phận cao quý, thử hỏi… Nam tử thế gian này có mấy người có thể cự tuyệt được dụ hoặc của nữ tử Hoàng Minh?

      Bất giác, Hoa Bế Nguyệt đối với vị hồng y thiếu niên này lại có hơn vài phần hảo cảm.

      Lần này là muốn cự tuyệt Bạch Nhị, nàng cũng nhất định hỗ trợ phen. Đương nhiên, nàng đây cũng là muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bị người cự tuyệt của Bạch Nhị nha.

      Bất thình lình, Hoa Bế Nguyệt bên môi giơ lên ý cười thản nhiên, con ngươi ánh lên hơi nước diễm lệ mà xinh đẹp, môi hồng nhợt nhạt, phá lệ động lòng người.

      Bạch Nhị nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Bế Nguyệt, y bào thiếu niên rộng thùng thình theo gió đêm nhàng phiêu đãng, quần áo cũng tính là đẹp đẽ quý giá, nhưng con người mị hoặc thế gian, tà trưởng mị nhãn, thoáng trong lúc này lung linh huyền ảo dưới ánh trăng, quanh thân thiếu niên đều lộ ra khí tức sạch như sương, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ung dung quý phái, tựa như tiên nhân, khiến người kinh diễm, nhưng là… thiếu niên tuyệt mỹ như vậy lại làm cho nàng cảm thấy bất an.

      Tuy rằng chỉ trong cái chớp mắt, thế nhưng nàng lại cảm nhận trong đôi con ngươi khuynh thế kia đối với chính mình mang theo tia căm hận.

      Bạch Nhị tận lực phân tích và quan sát sắc mặt của đối phương, nàng tự biết bản thân chưa từng đắc tội người này, vì sao thiếu niên kia thế nhưng đối với nàng lại nảy sinh tia cừu hận? Nàng cư nhiên có tâm tình suy tư nhiều, dù sao cũng bài danh Hoàng Minh tiền thập đệ tử, gặp chuyện tất sợ hãi bấn loạn.

      Hồng Y thiếu niên ninh mi chút, ánh mắt đảo qua Bạch Nhị cùng vị sư muội bên cạnh nàng, lạnh nhạt : “Nhìn sắc trời còn sớm, các ngươi lại chạy tới đây làm gì?” Lời nhàng bâng quơ, thiếu niên vẻ mặt kiêu ngạo, bên môi gợi lên cái độ cong mang ý trào phúng, vị sư muội bên cạnh Bạch Nhị lại thích nhất là loại nam tử có cái tính tình này nha, ánh mắt nhìn theo đến ngây ngốc.

      Nàng theo sư tỷ mà đến, cũng chính là vì có thể mưu cầu cái danh phận thị thiếp nhoi. Hoa Bế Nguyệt bóp trán, phát cái tên này cũng là cái đào hoa sát a!

      Đều trong kinh thành mỹ nam nhiều như mây, nghĩ tới vừa đến được, nàng liền gặp phải người.

      Bạch Nhị hừ lạnh tiếng, vị sư muội kia tự nhiên biết mình có chút luống cuống, lùi ra đứng sau Bạch Nhị, Bạch Nhị liền giọng : “Đương nhiên là thương nghị hôn của ta và ngươi!”.

      Hồng y thiếu niên trầm giọng: “Loại chuyện này để cho trưởng bối tự bàn với nhau là được! Bạch tiểu thư cần gì tự mình đến đây?”

      Bạch Nhị khỏi ngưng mi, thầm nghĩ ngươi nhiều lần đối với hôn này qua loa có lệ, nếu như ta tự mình tiến đến, làm sao có thể khiến ngươi thần phục dưới váy của ta?

      Nhưng mà, Bạch Nhị tự biết mình thể như vậy, con ngươi hạ xuống khẽ khàng: “Tiêu thiếu gia chớ trách, ngươi cùng ta có hôn ước, như vậy chúng ta chính là người nhà, ta tùy thời đều có thể đến Tiêu phủ, hơn nữa Tiêu lão gia cũng hy vọng ta có thể sớm gả vào Tiêu phủ, chính là…” Nàng dừng chút, ánh mắt ngưng tụ ở cái nắm tay của Hoa Bế Nguyệt cùng hồng y thiếu niên, lại hỏi: “ biết vị công tử này đến tột cùng là người phương nào?”

      Liên tiếp hỏi hai lần, Bạch Nhị cũng là tính tình đa nghi, sâu bên trong, nàng tin chắc thiếu niên này cùng Tiêu thiếu gia có cái quan hệ ái muội gì đó rồi!

      Khuôn mặt mỹ ngọc của vị hồng y thiếu niên liền nổi lên ý cười, bên môi cong lên tự tiếu phi tiếu, nhìn chăm chú vào mâu quang của nàng biểu cực kỳ lợi hại, trong mắt lên tia giảo hoạt, thanh bỗng nhiên ấm áp như gió xuân: “Đây là tiểu bảo bối của ta!” Lúc này thần sắc cực kỳ tiêu sái, mặt mày như gió mát thổi vào ánh nắng trong trẻo, Hoa Bế Nguyệt nhìn thấy cũng đều ngẩn ra, trước mắt ràng là cái thiếu niên công tử sáng sủa như ngọc, làm sao bây giờ chỉ còn có nửa phần kiêu căng cùng coi ai ra gì.

      “Bảo bối” này đúng là ám chỉ người , Bạch Nhị cùng vị sư muội đầu tiên là ngẩn ra, kế đến liền lập tức hoa dung thất sắc.

      Hoa Bế Nguyệt sớm có chuẩn bị tâm lý, huống chi kiếp trước nàng trải qua rất nhiều chuyện, tính tình sớm trở nên kiên trì, biểu của nàng làm cho hồng y thiếu niên cực kỳ vừa lòng.

      Nhưng mà Bạch Nhị có vẻ cũng xem như hồng y thiếu niên nhất thời đùa, lạnh nhạt cười cười, tự nhiên hào phóng : “Nguyên lai thiếu niên này là người tình của Tiêu công tử, vậy có làm sao? Trong nhà những người quyền quý, ai mà có mấy cái luyến đồng tiểu ca cơ chứ?”

      Bạch Nhị dường như cực kỳ rộng lượng, nàng đem Hoa Bế Nguyệt so sánh với luyến đồng tiểu nhân tình, vẻ mặt tất nhiên là khinh thường cực độ, liền ngay cả vị sư muội kia cũng cười nhạo tiếng.

      Hồng y thiếu niên mày kiếm dựng thẳng lên, cười lạnh tiếng, ngón tay thon dài như gió mát phất qua hướng lên hai má của Bạch Nhị.

      hơi hơi nhướng mi, bạc môi nâng, nhìn sao cũng phi thường thanh tuyệt tuấn mỹ, khiến cho ngay cả Bạch Nhị trong lòng áy náy động tâm, khuôn mặt nhất thời thẹn thùng vô cùng, mực cúi đầu, thần sắc kiều mỵ hơn cả hoa sen vừa chớm nở.

      có gì hơn cái này mà thôi.” Ngón tay thiếu niên hơi nhích chút, giọng điệu tràn ngập ý nhạo báng: “Khuôn mặt tiểu bảo bối thế nhưng so với ngươi nữ nhân này lại muốn xinh đẹp hơn nhiều nha!”.

      “Tiêu thiếu gia, ngươi… ngươi…” Vì sao lại phải dồn nàng vào thế bí như vậy? Sắc mặt Bạch Nhị trở nên rất khó coi.

      “Là do ngươi quá phận!” Hồng y thiếu niên mày kiếm hơi nhíu nhíu, sợ thiên hạ còn đủ loạn thêm: “Ngươi thừa biết ta thích nữ nhân, chuyện thành thân cùng nối dõi tông đường là có cách gì rồi, ta dối gạt ngươi, thiếu niên này là người của ta, ngươi làm sao có thể cùng đánh đồng? Ngươi chấp nhận gả vào Tiêu gia, sớm hay muộn đều phải nhìn thấy , thân phận ngày sau của vậy mà lại cao hơn ngươi rất nhiều a!”.

      Nhìn thần thái nghiêm trang của hồng y thiếu niên, Hoa Bế Nguyệt hơi cong môi, trong lòng cười thầm.

      Mà thần sắc Bạch Nhị càng ngày càng khó coi, tưởng tượng được hôm nay nàng thế nhưng lại bị Tiêu thiếu gia này nhục nhã như vậy!

      Dù sao Hoàng Minh nữ tử trước giờ luôn cao cao tại thượng, các nàng được minh chủ đích thân huấn luyện, đều trở thành những nữ tử tướng mạo tuyệt luân, văn thao võ lược.

      Cho dù là quốc quân nước Đại Sở cùng triều thần, thậm chí còn có thế gia giang hồ đều lấy việc cưới được nữ đệ tử Hoàng Minh làm vinh dự, mà Hoàng Minh cùng hùng khắp nơi trong thiên hạ luôn có mối quan hệ phức tạp, khó gỡ.
      Nếu phu quân của nàng lại sủng ái gã luyến đồng chi phích, điều này há chẳng phải làm cho nàng ở trong Hoàng Minh thể ngẩng đầu lên?

      Bạch Nhị tự hỏi thế gian này còn có ai có thể thắng được Hoàng Minh nữ tử, nếu nàng đây lại bị bại bởi gã luyến đồng, nàng làm sao còn mặt mũi sống tiếp?

      Nhớ tới Tiêu thiếu gia ngày thường đối với nàng bộ dạng qua loa đại khái cho xong, nàng cơ hồ hoài nghi là Tiêu thiếu gia này từ nơi nào tìm ra gã tiểu quan đến đối phó mình, nhưng trước mắt là thiếu niên mỹ mạo tuyệt nhuốm bụi trần như vậy, chỉ làm cho người người cảm thấy mảnh thê lương, con ngươi đen tuyền băng sương trong suốt… Nhìn qua có chút trong trẻo lạnh lùng, lại cố tình trưng ra thần thái tuyệt thế mị hoặc!

      Đến tột cùng cái thiếu niên tuyệt sắc này là như thế nào đây? Bạch Nhị gần như bị lạc trong ánh mắt của , nhưng nàng thời thời khắc khắc đều tự nhắc nhở chính mình, này chỉ là tên luyến đồng tiểu quan mà thôi!

      Hoang đường, là vô cùng hoang đường! như vậy cũng dám nhục nhã mình! Trong tai Bạch Nhị ngừng thấy ong ong vang lên!

      Nghĩ nghĩ, sắc mặt Bạch Nhị càng ngày càng trầm tĩnh lại, nàng làm sao có thể thua cách chật vật như vậy được? Vội vàng cấp vị sư muội bên cạnh cái ánh mắt.

      Cũng chỉ là cái tên tiểu quan bán mông mà thôi, cũng dám làm tỷ muội các nàng chật vật khổ sở, Hoàng Minh tiểu sư muội kia lập tức lấy tay áo che miệng, hèn mọn đến trước mặt Hoa Bế Nguyệt, dùng ánh mắt bề nhìn nàng, thân mình cúi xuống, thanh gần ở mức chỉ có Hoa Bế Nguyệt có thể nghe được: “Vị công tử này, ngươi thân là đường đường nam nhi, thế nhưng lại lấy sắc dụ người, là muốn quăng hết mặt mũi nam nhân a! Đương nhiên, tốt nhất ngươi nếu muốn cùng Hoàng Minh ta kết thù, cần trêu chọc sư tỷ của ta, nếu cẩn thận thế nào cũng có ngày chết toàn thây!”

      Nàng cố ý đem hai chữ “Hoàng Minh” ép ra nặng, thế gian này có ai mà biết đến người của Hoàng Minh, có ai mà e ngại người của Hoàng Minh?

      Nàng cố ý cho ít uy hiếp mà thôi. Đương nhiên, nàng biết Bạch Nhị cũng ngại làm cho người này vĩnh viễn biến mất!

      Lời này tuyệt đối phải Bạch Nhị sư tỷ dạy cho, thế nhưng nàng cần phải cấp gã luyến đồng này đòn phủ đầu!

      Cái Tiêu gia này cũng đáng giận, thế nhưng lại dễ dàng dung túng Tiêu thiếu gia đưa đến tiểu luyến đồng tình nhân, nghĩ tỷ muội Hoàng Minh đều dễ dàng bị khi dễ như vậy phải ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :